Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6: Mạng người rẻ mạt như cỏ rác
Mặt của Lý công công từ từ tối sầm lại, ông ta lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Minh.
"Thất hoàng tử, ngài định chống lại tam hoàng tử và Dụ quý phi sao? Ngài như vậy là đang làm trái quy tắc, chẳng khác nào tát vào mặt tam hoàng tử cả, hiện tại cả Bắc Lương này ai thấy tam hoàng tử mà không phải khách sáo chứ, ngài phải suy nghĩ cho kỹ, đừng trách lão nô không nhắc nhở ngài".
Uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn, tên thái giám chết tiệt này, con mẹ nó, ông ta dám không coi hắn ra gì như vậy, xem ra vị thất hoàng tử là hắn thật sự không có uy lực gì, nhưng cũng không đến nỗi không có giá như vậy chứ?
"Hừ, Lý công công, ông đang lấy tam hoàng tử ra dọa ta sao? Ông phải biết rằng, ông đang uy hiếp hoàng tử, ông không muốn sống nữa đúng không?", Lãnh Thiên Minh lạnh lùng nói.
Đám thái giám xung quanh không dám nói gì, mặc dù bình thường không có ai quan tâm đến vị hoàng tử vô dụng này, nhưng bọn họ cũng không dám chống lại hoàng tử, hoàng tử vô dụng thì cũng là hoàng tử.
Mặt Lý công công trầm xuống, trong lòng thầm mắng, rốt cuộc hôm nay tên hoàng tử vô dụng đáng chết này làm sao vậy, thật giống như đã ăn phải thuốc súng.
"Thất hoàng tử, ngài nói gì thế, lão nô không dám uy hiếp hoàng tử và cũng không dám làm trái ý của tam hoàng tử và Dụ quý phi, Tiểu Lan chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp kém, hy vọng thất hoàng tử đừng lo mấy chuyện bao đồng nữa mà sớm trở về nghỉ ngơi đi".
Tên thái giám chết tiệt, nói chuyện nham hiểm thâm độc, nhưng hắn phải làm sao bây giờ, bên cạnh hắn đến một tên hộ vệ cũng không có, cũng không thể ương ngạnh tranh đua mãi được.
Hắn không thể đánh lại nhiều người như vậy, cũng không biết tiểu nha đầu ban nãy có chuyển lời của hắn cho nhị hoàng tử hay không, con mẹ nó, cùng lắm thì chết một lần nữa, nói thế nào cũng không thể bỏ lại Tiểu Lan...
Lãnh Thiên Minh ngẩng đầu lên, đứng thẳng nói: "Ta, Lãng Thiên Minh- hoàng tử thứ bảy của vương triều Bắc Lương, hôm nay nhất định phải dẫn Tiểu Lan đi, các người có bản lĩnh thì giết chết bọn ta đi".
Nói xong, Lãnh Thiên Minh lại nghĩ lại...
"Không đúng, hình như những người này thật sự không có bản lĩnh đó!"
Đúng lúc này, một tên thái giám ở ngoài cửa hét lên: "Lưu tổng quản tới".
Một tên thái giám mập mạp tươi cười bước vào, Lý công công và đám thái giám vừa thấy liền vội vàng khom người nói: "Tham kiến Lưu tổng quản".
Người mới đến chính là Lưu công công- thái giám phó tổng quản hoàng cung Bắc Lương, cũng chính là người thân cận của nhị hoàng tử mà ai ai cũng biết, trong số đám thái giám trong hoàng cung, ông ta chỉ đứng sau Trần công công- thái giám tổng quản thân cận của Lãnh Liệt Vương.
Thấy cảnh tượng trước mắt, dường như Lưu công công đã hiểu ra, ông ta hơi khom người về phía Lãnh Thiên Minh.
"Tham kiến thất hoàng tử".
Lãnh Thiên Minh khẽ gật đầu.
"Tiểu Lý Tử, nghe nói ông bắt được một nha đầu, là người của thất hoàng tử, nhị hoàng tử phái ta đến xem qua tình hình, kêu ta chuyển lời tới ông rằng thất hoàng tử là đệ đệ ruột của nhị hoàng tử, nếu có ai dám bất kính với thất hoàng tử, vậy thì chính là đang chống lại nhị hoàng tử".
Mồ hôi trên trán Lý công công không khỏi chảy xuống, thất hoàng tử có quan hệ với nhị hoàng tử từ khi nào vậy?
"Lưu tổng quản nói gì thế, sao có người dám bất kính với thất hoàng tử chứ, nhất định là hiểu lầm, là hiểu lầm".
Lý công công quay sang nhìn Lãnh Thiên Minh.
"Thất hoàng tử, có ngài làm chứng, vậy Tiểu Lan vô tội rồi, bây giờ lão nô sẽ thả người".
Nói xong ông ta liền hét với mấy tên thái giám đứng xung quanh: "Còn không mau thả người ra".
Mấy tên thái giám đó vội vàng đứng dậy cởi trói cho Tiểu Lan, Tiểu Lan dùng quần áo của Lãnh Thiên Minh che thân khóc thút thít, nhưng cũng không dám nói gì.
Thấy vậy, Lưu công công nói với Lãnh Thiên Minh: "Nếu đã không sao rồi, vậy lão nô xin cáo lui, nhị hoàng tử có vài lời nhờ lão nô chuyển tới thất hoàng tử, mời hoàng tử đi lối này".
Lãnh Thiên Minh đi theo Lưu công công ra ngoài.
"Nhị hoàng tử nhờ lão nô chuyển lời tới thất hoàng tử rằng chỉ cần thắng trong đại hội săn bắn núi Tuyết Long, sau này đối với ngài mà nói loại người giống như Lý công công chỉ là một con kiến mà thôi, nhưng nếu để xảy ra bất trắc, vậy thì ngài thật sự còn không bằng một con kiến".
Nói xong Lưu công công liền khẽ mỉm cười rời đi.
Lãnh Thiên Minh nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thê lương lạnh lẽo, đúng là thời đại mạng người rẻ mạt như cỏ rác mà...
Buổi tối, Lãnh Thiên Minh đang an ủi Tiểu Lan khóc đến sưng mắt.
"Tiểu Lan, đừng sợ, chuyện đã qua rồi, tạm thời đám người đó không dám động vào nàng đâu, cho ta một khoảng thời gian, ta nhất định sẽ nghĩ cách để không ai dám bắt nạt nàng nữa".
Tiểu Lan liếc nhìn Lãnh Thiên Minh rồi nói với vẻ uất ức: "Thất hoàng tử, hôm nay nô tỳ thật sự bị dọa chết khiếp rồi, may mà Lưu tổng quản đến, nếu không thật sự không biết phải làm thế nào, chuyện gì đám thái giám đó cũng dám làm, nô tỳ nghe bọn họ nói có rất nhiều cung nữ trong cung biến mất vô cớ, tất cả đều liên quan tới bọn họ, tuy nhiên thất hoàng tử, ngài có quan hệ với nhị hoàng tử từ khi nào vậy, lần này may mà ngài ấy..."
Lãnh Thiên Minh gõ nhẹ vào trán Tiểu Lan, mỉm cười nói: "Đồ ngốc, nàng không cần quan tâm đến chuyện này, nàng chỉ cần nhớ rằng, ta chỉ có mình nàng là người thân trên đời này, ta nhất định sẽ không để cho nàng phải chịu tổn thương nữa".
Lãnh Thiên Minh cảm thấy rất may mắn, may mà hắn giữ lại chút mánh khóe, kêu cung nữ đưa cơm thay cho Tiểu Lan đến thông báo cho nhị hoàng tử, nếu không lần này thật sự hắn không biết nên làm thế nào...
Nghe được những lời này, Tiểu Lan sững sờ một lúc, sau đó nước mắt vừa ngừng lại không kìm được chảy ra.
"Thất hoàng tử, ngài không cần phải đối tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ chỉ là một nha hoàn thấp kém, ngài đừng vì nô tỳ làm chuyện ngu xuẩn, điều mà ngài cần phải làm là bảo vệ chính mình, ngàn vạn lần đừng so đó tính toán với đám tiểu nhân đó, sau lưng bọn họ là những nhân vật lớn mà ngài không thể chọc tới".
Lãnh Thiên Minh xoa đầu Tiểu Lan, mỉm cười nói.
"Không cho phép nàng nói như vậy, hãy nhớ rằng, từ nay trở đi, chúng ta là người một nhà, nếu sau này còn có người dám làm tổn thương nàng, ta nhất định sẽ khiến hắn trả giá gấp mười, gấp trăm lần".
Tiểu Lan chết lặng nhìn Lãnh Thiên Minh.
"Thất hoàng tử... sẽ không có ai quan tâm đến sự sống chết của một nô tỳ thấp kém, ngài đừng làm chuyện ngu xuẩn..."
"Tiểu Lan, ta không biết phải nói thế nào với nàng, có lẽ ta nói nàng cũng không hiểu, nhưng nếu ông trời đã cho ta cơ hội sống lại một lần nữa, ta nhất định sẽ trân trọng nó".
Mặt của Lý công công từ từ tối sầm lại, ông ta lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Minh.
"Thất hoàng tử, ngài định chống lại tam hoàng tử và Dụ quý phi sao? Ngài như vậy là đang làm trái quy tắc, chẳng khác nào tát vào mặt tam hoàng tử cả, hiện tại cả Bắc Lương này ai thấy tam hoàng tử mà không phải khách sáo chứ, ngài phải suy nghĩ cho kỹ, đừng trách lão nô không nhắc nhở ngài".
Uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn, tên thái giám chết tiệt này, con mẹ nó, ông ta dám không coi hắn ra gì như vậy, xem ra vị thất hoàng tử là hắn thật sự không có uy lực gì, nhưng cũng không đến nỗi không có giá như vậy chứ?
"Hừ, Lý công công, ông đang lấy tam hoàng tử ra dọa ta sao? Ông phải biết rằng, ông đang uy hiếp hoàng tử, ông không muốn sống nữa đúng không?", Lãnh Thiên Minh lạnh lùng nói.
Đám thái giám xung quanh không dám nói gì, mặc dù bình thường không có ai quan tâm đến vị hoàng tử vô dụng này, nhưng bọn họ cũng không dám chống lại hoàng tử, hoàng tử vô dụng thì cũng là hoàng tử.
Mặt Lý công công trầm xuống, trong lòng thầm mắng, rốt cuộc hôm nay tên hoàng tử vô dụng đáng chết này làm sao vậy, thật giống như đã ăn phải thuốc súng.
"Thất hoàng tử, ngài nói gì thế, lão nô không dám uy hiếp hoàng tử và cũng không dám làm trái ý của tam hoàng tử và Dụ quý phi, Tiểu Lan chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp kém, hy vọng thất hoàng tử đừng lo mấy chuyện bao đồng nữa mà sớm trở về nghỉ ngơi đi".
Tên thái giám chết tiệt, nói chuyện nham hiểm thâm độc, nhưng hắn phải làm sao bây giờ, bên cạnh hắn đến một tên hộ vệ cũng không có, cũng không thể ương ngạnh tranh đua mãi được.
Hắn không thể đánh lại nhiều người như vậy, cũng không biết tiểu nha đầu ban nãy có chuyển lời của hắn cho nhị hoàng tử hay không, con mẹ nó, cùng lắm thì chết một lần nữa, nói thế nào cũng không thể bỏ lại Tiểu Lan...
Lãnh Thiên Minh ngẩng đầu lên, đứng thẳng nói: "Ta, Lãng Thiên Minh- hoàng tử thứ bảy của vương triều Bắc Lương, hôm nay nhất định phải dẫn Tiểu Lan đi, các người có bản lĩnh thì giết chết bọn ta đi".
Nói xong, Lãnh Thiên Minh lại nghĩ lại...
"Không đúng, hình như những người này thật sự không có bản lĩnh đó!"
Đúng lúc này, một tên thái giám ở ngoài cửa hét lên: "Lưu tổng quản tới".
Một tên thái giám mập mạp tươi cười bước vào, Lý công công và đám thái giám vừa thấy liền vội vàng khom người nói: "Tham kiến Lưu tổng quản".
Người mới đến chính là Lưu công công- thái giám phó tổng quản hoàng cung Bắc Lương, cũng chính là người thân cận của nhị hoàng tử mà ai ai cũng biết, trong số đám thái giám trong hoàng cung, ông ta chỉ đứng sau Trần công công- thái giám tổng quản thân cận của Lãnh Liệt Vương.
Thấy cảnh tượng trước mắt, dường như Lưu công công đã hiểu ra, ông ta hơi khom người về phía Lãnh Thiên Minh.
"Tham kiến thất hoàng tử".
Lãnh Thiên Minh khẽ gật đầu.
"Tiểu Lý Tử, nghe nói ông bắt được một nha đầu, là người của thất hoàng tử, nhị hoàng tử phái ta đến xem qua tình hình, kêu ta chuyển lời tới ông rằng thất hoàng tử là đệ đệ ruột của nhị hoàng tử, nếu có ai dám bất kính với thất hoàng tử, vậy thì chính là đang chống lại nhị hoàng tử".
Mồ hôi trên trán Lý công công không khỏi chảy xuống, thất hoàng tử có quan hệ với nhị hoàng tử từ khi nào vậy?
"Lưu tổng quản nói gì thế, sao có người dám bất kính với thất hoàng tử chứ, nhất định là hiểu lầm, là hiểu lầm".
Lý công công quay sang nhìn Lãnh Thiên Minh.
"Thất hoàng tử, có ngài làm chứng, vậy Tiểu Lan vô tội rồi, bây giờ lão nô sẽ thả người".
Nói xong ông ta liền hét với mấy tên thái giám đứng xung quanh: "Còn không mau thả người ra".
Mấy tên thái giám đó vội vàng đứng dậy cởi trói cho Tiểu Lan, Tiểu Lan dùng quần áo của Lãnh Thiên Minh che thân khóc thút thít, nhưng cũng không dám nói gì.
Thấy vậy, Lưu công công nói với Lãnh Thiên Minh: "Nếu đã không sao rồi, vậy lão nô xin cáo lui, nhị hoàng tử có vài lời nhờ lão nô chuyển tới thất hoàng tử, mời hoàng tử đi lối này".
Lãnh Thiên Minh đi theo Lưu công công ra ngoài.
"Nhị hoàng tử nhờ lão nô chuyển lời tới thất hoàng tử rằng chỉ cần thắng trong đại hội săn bắn núi Tuyết Long, sau này đối với ngài mà nói loại người giống như Lý công công chỉ là một con kiến mà thôi, nhưng nếu để xảy ra bất trắc, vậy thì ngài thật sự còn không bằng một con kiến".
Nói xong Lưu công công liền khẽ mỉm cười rời đi.
Lãnh Thiên Minh nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thê lương lạnh lẽo, đúng là thời đại mạng người rẻ mạt như cỏ rác mà...
Buổi tối, Lãnh Thiên Minh đang an ủi Tiểu Lan khóc đến sưng mắt.
"Tiểu Lan, đừng sợ, chuyện đã qua rồi, tạm thời đám người đó không dám động vào nàng đâu, cho ta một khoảng thời gian, ta nhất định sẽ nghĩ cách để không ai dám bắt nạt nàng nữa".
Tiểu Lan liếc nhìn Lãnh Thiên Minh rồi nói với vẻ uất ức: "Thất hoàng tử, hôm nay nô tỳ thật sự bị dọa chết khiếp rồi, may mà Lưu tổng quản đến, nếu không thật sự không biết phải làm thế nào, chuyện gì đám thái giám đó cũng dám làm, nô tỳ nghe bọn họ nói có rất nhiều cung nữ trong cung biến mất vô cớ, tất cả đều liên quan tới bọn họ, tuy nhiên thất hoàng tử, ngài có quan hệ với nhị hoàng tử từ khi nào vậy, lần này may mà ngài ấy..."
Lãnh Thiên Minh gõ nhẹ vào trán Tiểu Lan, mỉm cười nói: "Đồ ngốc, nàng không cần quan tâm đến chuyện này, nàng chỉ cần nhớ rằng, ta chỉ có mình nàng là người thân trên đời này, ta nhất định sẽ không để cho nàng phải chịu tổn thương nữa".
Lãnh Thiên Minh cảm thấy rất may mắn, may mà hắn giữ lại chút mánh khóe, kêu cung nữ đưa cơm thay cho Tiểu Lan đến thông báo cho nhị hoàng tử, nếu không lần này thật sự hắn không biết nên làm thế nào...
Nghe được những lời này, Tiểu Lan sững sờ một lúc, sau đó nước mắt vừa ngừng lại không kìm được chảy ra.
"Thất hoàng tử, ngài không cần phải đối tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ chỉ là một nha hoàn thấp kém, ngài đừng vì nô tỳ làm chuyện ngu xuẩn, điều mà ngài cần phải làm là bảo vệ chính mình, ngàn vạn lần đừng so đó tính toán với đám tiểu nhân đó, sau lưng bọn họ là những nhân vật lớn mà ngài không thể chọc tới".
Lãnh Thiên Minh xoa đầu Tiểu Lan, mỉm cười nói.
"Không cho phép nàng nói như vậy, hãy nhớ rằng, từ nay trở đi, chúng ta là người một nhà, nếu sau này còn có người dám làm tổn thương nàng, ta nhất định sẽ khiến hắn trả giá gấp mười, gấp trăm lần".
Tiểu Lan chết lặng nhìn Lãnh Thiên Minh.
"Thất hoàng tử... sẽ không có ai quan tâm đến sự sống chết của một nô tỳ thấp kém, ngài đừng làm chuyện ngu xuẩn..."
"Tiểu Lan, ta không biết phải nói thế nào với nàng, có lẽ ta nói nàng cũng không hiểu, nhưng nếu ông trời đã cho ta cơ hội sống lại một lần nữa, ta nhất định sẽ trân trọng nó".
Bình luận facebook