Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Vốn dĩ hắn chỉ muốn yên ổn làm một vị hoàng tử không cần làm gì, cả đời ăn uống chơi bời, nhưng hiện tại xem ra vị hoàng tử vô dụng này cũng không có dễ làm như vậy, muốn có năng lực bảo vệ những người xung quanh, hắn nhất định phải nghĩ cách để có quyền lực của riêng mình.
"Thất hoàng tử, ngài đừng làm bừa... hoàn cảnh của ngài không giống những người khác, ngài không thể chống lại rất nhiều người, việc ngài cần làm là yên ổn mà sống, đừng gây chuyện, tranh thủ kiếm lấy một chức tước, đợi sau khi trưởng thành lặng lẽ xuất cung sống nốt quãng đời còn lại, như vậy nô tỳ đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi".
Nhìn vào cô gái nhỏ ngốc nghếch này, lần đầu tiên Lãnh Thiên Minh rơi vào trầm tư, cả đêm gần như mất ngủ...
Rốt cuộc đây là thế giới như thế nào? Mạng sống của rất nhiều người không đáng giá bằng một con kiến, nhưng lại có rất nhiều người ăn trên ngồi trước, tùy ý chà đạp lên sinh mạng của người khác.
Có lẽ từ xưa đến nay lịch sử của các triều đại đều như vậy, nhưng khi đặt mình ở trong đó, nội tâm có biết bao nhiêu dày vò, mặc dù hắn có linh hồn đến từ tương lai, mặc dù hắn biết đến cuối cùng tất cả nỗi áp bức đều bị chống lại, nhưng những thứ này nói thì dễ làm mới khó?
Sẽ phải mất hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm. Hắn chỉ muốn trở thành một vị hoàng tử vô dụng ăn không ngồi rồi, kết quả đến một tên thái giám cũng dám bất kính với hắn, đây chính là cuộc sống mà hắn hằng mong muốn sao? Hắn lấy cái gì để bảo vệ chính mình và những người xung quanh đây?
Hừ... đều là người trải qua sinh tử rồi, ông đây sợ các người chắc? Nếu không muốn cho ông đây yên ổn, vậy ông đây sẽ khiến cho các người đảo lộn long trời lở đất...
Trăng rằm như đao
Tơ máu nhiễm trời cao
Thu buồn một đêm không người thán
Trường ca dài cạn nước mắt
Đêm Bắc Lương
Thiên thần khóc
Mộng người về
Cờ đen đến
Gót sắt leng keng nhiếp du hồn
Thanh Sơn khắp chốn mai trung cốt
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng đã có thái giám đến hô hoán, Lãnh Thiên Minh mặc quần áo vào, thu dọn hành lý sau đó đi đến cổng chính hoàng cung để tập trung.
Khi hắn đến nơi đã có nhiều thành viên trong hoàng thất có mặt, còn có rất nhiều văn võ đại thần và kẻ hầu người hạ đi theo, vô số cấm quân xếp hàng dọc hai bên, Lãnh Thiên Minh đứng phía sau đám đông, yên lặng chờ đợi...
"Này, nghe nói lần này ngoài cấm quân ra còn có Tuyết Lang quân, doanh Kim Tự phía Bắc... đi cùng".
"Đúng vậy...đây là quân đội của Đa Đoạt, bọn họ vốn dĩ đang canh giữ biên giới phía Bắc, an toàn của đại hội săn bắn trên núi Tuyết Long lần này do bọn họ phụ trách".
"Đa Đoạt này giỏi thật, tuổi còn trẻ mà đã trở thành phó chỉ huy lực lượng liên quân của vương triều Bắc Lương, sau này tương lai sáng lạng lắm đây..."
"Đúng thế..."
Về phần quân đội của Bắc Lương, Lãnh Thiên Minh đã biết sơ qua từ trước, cách bố trí sắp xếp của toàn bộ quân đội Bắc Lương tương đối đơn giản, ngoài 50 ngàn cấm vệ quân canh giữ kinh thành ra thì quan trọng nhất là bốn quân đoàn chủ lực trấn giữ bốn phương.
Bốn quân đoàn chủ lực lần lượt là: Tuyết Lang quân, Mãnh Hổ quân, Huyền Vũ quân, Phong Lôi quân, tiếp theo là quân phòng thủ các thành trì, doanh Thần Cơ và doanh Hỏa Pháo.
Mà bốn quân đoàn chủ lực lần lượt có biệt hiệu là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, được chia nhỏ thành 5 doanh trại, mỗi doanh trại 20 ngàn người, mỗi doanh trại lại chia thành 20 hộ, mỗi hộ 1 ngàn người.
Có nghĩa là một quân đoàn 10 ngàn người, cộng với doanh Thần Cơ, doanh Hỏa Pháo và phái binh đóng giữ các huyện phủ thì lực lượng quân đội của toàn bộ vương triều Bắc Lương khoảng 800 ngàn quân.
Ngoài các thủ lĩnh tương ứng của mỗi đội quân ra, thống soái chỉ huy toàn bộ liên quân Bắc Lương chính là Dụ Long- ông ngoại của tam hoàng tử, phó thống soái liên quân chính là Đa Đoạt của Tuyết Lang quân...
Đồng thời, Lãnh Thiên Minh cũng có sự hiểu biết chi tiết về các nước xung quanh, ví dụ như bộ tộc Hồ Lang- kẻ thù truyền kiếp của bọn họ ở lãnh thổ phía Bắc thực chất là một bộ tộc du mục lớn được thành lập bởi liên minh 21 bộ tộc.
Mặc dù bình thường các bộ tộc này xảy ra xung đột, thậm chí còn đánh giết lẫn nhau, nhưng bọn họ sẽ tập hợp lực lượng, thống nhất trong ngoài khi gặp phải trận chiến sinh tử. Hơn nữa, người nào người nấy trong bộ tộc Hồ Lang đều rất hung hãn và rất khó đối phó.
Mà Sơn Đông- quê hương của hắn ở kiếp trước lại nằm trong lãnh thổ của bộ tộc Hồ Lang, đây cũng là một câu hỏi mà Lãnh Thiên Minh không thể nào đoán ra được, không phải Hồ Lang là tộc người du mục sao? Làm sao đất ở Sơn Đông lại bị bọn họ chiếm được?
Ngoài bộ tộc Hồ Lang ra, đối thủ lớn nhất của vương triều Bắc Lương chính là vương triều Đại Lương chiếm giữ vùng đất màu mỡ phía Nam, có thể nói hiện tại Đại Lương là quốc gia hùng mạnh và giàu có nhất trong toàn bộ vùng đất trung nguyên, quân đội ít nhất cũng có 2 triệu người.
Tuy nhiên, bởi vì phía Nam giàu có và thịnh vượng, quân đội Đại Lương phần lớn là bộ binh, vả lại các hoàng đế từ xưa đến nay chủ yếu tập trung vào việc canh giữ phòng thủ cho nên hiện tại Bắc Lương cũng không cần lo lắng gì về Đại Lương.
Ngay khi Lãnh Thiên Minh rơi vào trầm tư, một giọng nói cao vút truyền tới.
"Đại vương giá đáo".
Đột nhiên đám người dừng nói, tất cả quỳ xuống đất.
"Tham kiến đại vương..."
"Tham kiến đại vương..."
Lãnh Thiên Minh đang quỳ sau đám đông, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chính vào khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn thấy Lãnh Liệt Vương- người cha ruột đã sinh ra hắn nhưng không thèm nhìn hắn lấy một cái...
Người này 21 tuổi đã trị vì, từ khi đăng cơ đến nay luôn dốc lòng xây dựng đất nước, chinh chiến khắp nơi, giành được rất nhiều đất đai cho vương triều Bắc Lương, là vị vua nổi danh khắp thiên hạ.
Ông ta mặc áo giáp màu đỏ, cưỡi trên lưng một con chiến mã màu trắng, ông ta ngẩng cao đầu lên như đang nhìn xuống chúng sinh vậy, từ từ đi về phía bục cao đã được xây dựng ở lối vào cửa chính hoàng cung.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Minh nhìn thấy cha mình, nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác khó tả.
Lãnh Liệt Vương này quả thực rất oai phong, tuy nhiên lòng dạ cũng rất độc ác tàn nhẫn, con trai mình đã 16 tuổi mà ông ta vẫn chưa từng thấy qua một lần.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chỉ tính con trai Lãnh Liệt Vương đã có 12 đứa, còn có 3 công chúa, nhiều con như vậy, thậm chí khó tránh khỏi việc quên tên của vài đứa...
Ha ha... Đây chính là cái gọi là nhà đế vương, cái gọi là hoàng thất, thật nực cười.
Lãnh Liệt Vương đứng trên bục cao, ông ta nhìn xuống đám người bên dưới, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Thất hoàng tử, ngài đừng làm bừa... hoàn cảnh của ngài không giống những người khác, ngài không thể chống lại rất nhiều người, việc ngài cần làm là yên ổn mà sống, đừng gây chuyện, tranh thủ kiếm lấy một chức tước, đợi sau khi trưởng thành lặng lẽ xuất cung sống nốt quãng đời còn lại, như vậy nô tỳ đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi".
Nhìn vào cô gái nhỏ ngốc nghếch này, lần đầu tiên Lãnh Thiên Minh rơi vào trầm tư, cả đêm gần như mất ngủ...
Rốt cuộc đây là thế giới như thế nào? Mạng sống của rất nhiều người không đáng giá bằng một con kiến, nhưng lại có rất nhiều người ăn trên ngồi trước, tùy ý chà đạp lên sinh mạng của người khác.
Có lẽ từ xưa đến nay lịch sử của các triều đại đều như vậy, nhưng khi đặt mình ở trong đó, nội tâm có biết bao nhiêu dày vò, mặc dù hắn có linh hồn đến từ tương lai, mặc dù hắn biết đến cuối cùng tất cả nỗi áp bức đều bị chống lại, nhưng những thứ này nói thì dễ làm mới khó?
Sẽ phải mất hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm. Hắn chỉ muốn trở thành một vị hoàng tử vô dụng ăn không ngồi rồi, kết quả đến một tên thái giám cũng dám bất kính với hắn, đây chính là cuộc sống mà hắn hằng mong muốn sao? Hắn lấy cái gì để bảo vệ chính mình và những người xung quanh đây?
Hừ... đều là người trải qua sinh tử rồi, ông đây sợ các người chắc? Nếu không muốn cho ông đây yên ổn, vậy ông đây sẽ khiến cho các người đảo lộn long trời lở đất...
Trăng rằm như đao
Tơ máu nhiễm trời cao
Thu buồn một đêm không người thán
Trường ca dài cạn nước mắt
Đêm Bắc Lương
Thiên thần khóc
Mộng người về
Cờ đen đến
Gót sắt leng keng nhiếp du hồn
Thanh Sơn khắp chốn mai trung cốt
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng đã có thái giám đến hô hoán, Lãnh Thiên Minh mặc quần áo vào, thu dọn hành lý sau đó đi đến cổng chính hoàng cung để tập trung.
Khi hắn đến nơi đã có nhiều thành viên trong hoàng thất có mặt, còn có rất nhiều văn võ đại thần và kẻ hầu người hạ đi theo, vô số cấm quân xếp hàng dọc hai bên, Lãnh Thiên Minh đứng phía sau đám đông, yên lặng chờ đợi...
"Này, nghe nói lần này ngoài cấm quân ra còn có Tuyết Lang quân, doanh Kim Tự phía Bắc... đi cùng".
"Đúng vậy...đây là quân đội của Đa Đoạt, bọn họ vốn dĩ đang canh giữ biên giới phía Bắc, an toàn của đại hội săn bắn trên núi Tuyết Long lần này do bọn họ phụ trách".
"Đa Đoạt này giỏi thật, tuổi còn trẻ mà đã trở thành phó chỉ huy lực lượng liên quân của vương triều Bắc Lương, sau này tương lai sáng lạng lắm đây..."
"Đúng thế..."
Về phần quân đội của Bắc Lương, Lãnh Thiên Minh đã biết sơ qua từ trước, cách bố trí sắp xếp của toàn bộ quân đội Bắc Lương tương đối đơn giản, ngoài 50 ngàn cấm vệ quân canh giữ kinh thành ra thì quan trọng nhất là bốn quân đoàn chủ lực trấn giữ bốn phương.
Bốn quân đoàn chủ lực lần lượt là: Tuyết Lang quân, Mãnh Hổ quân, Huyền Vũ quân, Phong Lôi quân, tiếp theo là quân phòng thủ các thành trì, doanh Thần Cơ và doanh Hỏa Pháo.
Mà bốn quân đoàn chủ lực lần lượt có biệt hiệu là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, được chia nhỏ thành 5 doanh trại, mỗi doanh trại 20 ngàn người, mỗi doanh trại lại chia thành 20 hộ, mỗi hộ 1 ngàn người.
Có nghĩa là một quân đoàn 10 ngàn người, cộng với doanh Thần Cơ, doanh Hỏa Pháo và phái binh đóng giữ các huyện phủ thì lực lượng quân đội của toàn bộ vương triều Bắc Lương khoảng 800 ngàn quân.
Ngoài các thủ lĩnh tương ứng của mỗi đội quân ra, thống soái chỉ huy toàn bộ liên quân Bắc Lương chính là Dụ Long- ông ngoại của tam hoàng tử, phó thống soái liên quân chính là Đa Đoạt của Tuyết Lang quân...
Đồng thời, Lãnh Thiên Minh cũng có sự hiểu biết chi tiết về các nước xung quanh, ví dụ như bộ tộc Hồ Lang- kẻ thù truyền kiếp của bọn họ ở lãnh thổ phía Bắc thực chất là một bộ tộc du mục lớn được thành lập bởi liên minh 21 bộ tộc.
Mặc dù bình thường các bộ tộc này xảy ra xung đột, thậm chí còn đánh giết lẫn nhau, nhưng bọn họ sẽ tập hợp lực lượng, thống nhất trong ngoài khi gặp phải trận chiến sinh tử. Hơn nữa, người nào người nấy trong bộ tộc Hồ Lang đều rất hung hãn và rất khó đối phó.
Mà Sơn Đông- quê hương của hắn ở kiếp trước lại nằm trong lãnh thổ của bộ tộc Hồ Lang, đây cũng là một câu hỏi mà Lãnh Thiên Minh không thể nào đoán ra được, không phải Hồ Lang là tộc người du mục sao? Làm sao đất ở Sơn Đông lại bị bọn họ chiếm được?
Ngoài bộ tộc Hồ Lang ra, đối thủ lớn nhất của vương triều Bắc Lương chính là vương triều Đại Lương chiếm giữ vùng đất màu mỡ phía Nam, có thể nói hiện tại Đại Lương là quốc gia hùng mạnh và giàu có nhất trong toàn bộ vùng đất trung nguyên, quân đội ít nhất cũng có 2 triệu người.
Tuy nhiên, bởi vì phía Nam giàu có và thịnh vượng, quân đội Đại Lương phần lớn là bộ binh, vả lại các hoàng đế từ xưa đến nay chủ yếu tập trung vào việc canh giữ phòng thủ cho nên hiện tại Bắc Lương cũng không cần lo lắng gì về Đại Lương.
Ngay khi Lãnh Thiên Minh rơi vào trầm tư, một giọng nói cao vút truyền tới.
"Đại vương giá đáo".
Đột nhiên đám người dừng nói, tất cả quỳ xuống đất.
"Tham kiến đại vương..."
"Tham kiến đại vương..."
Lãnh Thiên Minh đang quỳ sau đám đông, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chính vào khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn thấy Lãnh Liệt Vương- người cha ruột đã sinh ra hắn nhưng không thèm nhìn hắn lấy một cái...
Người này 21 tuổi đã trị vì, từ khi đăng cơ đến nay luôn dốc lòng xây dựng đất nước, chinh chiến khắp nơi, giành được rất nhiều đất đai cho vương triều Bắc Lương, là vị vua nổi danh khắp thiên hạ.
Ông ta mặc áo giáp màu đỏ, cưỡi trên lưng một con chiến mã màu trắng, ông ta ngẩng cao đầu lên như đang nhìn xuống chúng sinh vậy, từ từ đi về phía bục cao đã được xây dựng ở lối vào cửa chính hoàng cung.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Minh nhìn thấy cha mình, nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác khó tả.
Lãnh Liệt Vương này quả thực rất oai phong, tuy nhiên lòng dạ cũng rất độc ác tàn nhẫn, con trai mình đã 16 tuổi mà ông ta vẫn chưa từng thấy qua một lần.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chỉ tính con trai Lãnh Liệt Vương đã có 12 đứa, còn có 3 công chúa, nhiều con như vậy, thậm chí khó tránh khỏi việc quên tên của vài đứa...
Ha ha... Đây chính là cái gọi là nhà đế vương, cái gọi là hoàng thất, thật nực cười.
Lãnh Liệt Vương đứng trên bục cao, ông ta nhìn xuống đám người bên dưới, cuối cùng cũng lên tiếng.
Bình luận facebook