Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 792 “Ngài muốn chiến hạm của chúng ta?”
Y Lệ Sa Bạch tức đến mức mặt đỏ bừng, phải cố hết sức để ổn định tâm trạng của mình.
“Hoàng đế bệ hạ… lần gặp mặt này rất đáng quý, mong rằng chúng ta có thể thương lượng một vài vấn đề có ý nghĩa thực sự cho đôi bên, ngài cảm thấy thế nào?”
“Đúng vậy, ta không ngại nói thật với cô, nước Hoa Hạ chúng ta thật sự muốn tìm một đồng minh phương tây, nhưng điều kiện là đôi bên phải tin tưởng lẫn nhau, quan trọng hơn nữa là cả hai có cùng chung một mục tiêu”.
“Ồ… vậy mục tiêu của ngài là gì?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ta cảm thấy phương tây quá hỗn loạn, chẳng phải giao cho một quốc gia thống trị thì sẽ tốt hơn sao?”
Y Lệ Sa Bạch cười nói: “Thật tốt quá, nhưng nói thì dễ, ở phương tây có không ít quốc gia hùng mạnh, sao ngài có thể dễ dàng định đoạt như thế được?”
“Nên mới nói phải xem người đồng minh này có quyết tâm hay không, đương nhiên, nước Hoa Hạ chúng ta sẽ không bỏ mặc đồng minh. Vũ khí của chúng ta… có thể bán được mà”.
“Ngài bằng lòng bán những vũ khí đó à?”
“Đúng vậy, có điều những vũ khí này rất khó để chế tạo, cho nên giá cả có hơi đắt…”
“Hừ… việc này thì ngài cứ yên tâm, Đại Bất Liệt Điên ta mua nổi”.
“Theo ý của nữ vương bệ hạ thì… cô bằng lòng kết minh với Hoa Hạ ta… cùng hướng về một mục tiêu?”
“Đúng vậy… nhưng tổng số lục quân của Đại Bất Liệt Điên ta cũng chỉ đến 150 vạn, dù có được số vũ khí kia thì trong khoảng thời gian ngắn e là khó chiếm được tất cả các quốc gia, hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không ngồi chờ chết… có phải nước đồng minh nên giúp đỡ chút gì đó hay không?”
Lãnh Thiên Minh tỏ vẻ khó xử: “Nhưng nếu nước Hoa Hạ ta xuất binh thì… đó chẳng phải xâm lược à? Cho đến hiện tại, chúng ta không làm những việc như thế…”
Y Lệ Sa Bạch tỏ vẻ xem thường, nói: “Nếu những vùng đất do các ngươi đánh được đều sẽ trở thành lãnh thổ của các ngươi… thì sao hả? Nói thật với ngài, ta không sợ chiếm không được tất cả, mà chỉ sợ bọn họ liên minh, khi đó, há chẳng phải Đại Bất Liệt Điên sẽ rơi vào thế bị động hay sao? Chỉ cần quý quốc có thể phát động tấn công từ lục địa Tây Âu thì bọn họ sẽ rơi vào thế khó, việc này… đó không phải điều các ngươi muốn à?”
Lãnh Thiên Minh nhìn cô gái có những lời nói và cử chỉ hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của mình, thầm nghĩ: Mẹ kiếp, chẳng lẽ cô ta cũng xuyên không đến?
“Ta cảm thấy nữ vương bệ hạ nói rất có lý, đồng minh gặp nạn, sao nước Hoa Hạ ta có thể ngồi yên mà nhìn cho được, cô yên tâm, đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, không bỏ qua bất kỳ một mảnh đất nào… không phải, là không tha cho bất kỳ kẻ địch nào, đừng có dịch sai đấy…”
Y Lệ Sa Bạch cười nói: “Nói vậy… ý của hoàng đế bệ hạ chính là… ngài bằng lòng kết minh cùng Đại Bất Liệt Điên?”
“Vậy phải xem Đại Bất Liệt Điên có thành ý hay không đã!”
“Có ý gì?”
“Nge nói quý quốc có một hạm đội Vô Địch nổi danh khắp thiên hạ… Cô nói xem, nước Hoa Hạ ta phải mạo hiểm đắc tội với toàn bộ phương Tây để trợ giúp quý quốc, có phải quý quốc nên… giúp cho hải quân của chúng ta một phen không?”
“Ngài muốn chiến hạm của chúng ta?”
“Cô xem cô kìa… ta cũng đâu phải ăn mày đâu, đây là thù lao mà…”
Y Lệ Sa Bạch cười nói: “Ha ha… hoàng đế bệ hạ, nói thực với ngài, dù ta có cho ngài thì ngài cũng…”
“Vậy thì bán cho chúng ta mấy chiếc đi, không có vấn đề gì chứ”.
Y Lệ Sa Bạch suy ngẫm trong chốc lát.
“Được… ta đồng ý với ngài…”
“Hoàng đế bệ hạ… lần gặp mặt này rất đáng quý, mong rằng chúng ta có thể thương lượng một vài vấn đề có ý nghĩa thực sự cho đôi bên, ngài cảm thấy thế nào?”
“Đúng vậy, ta không ngại nói thật với cô, nước Hoa Hạ chúng ta thật sự muốn tìm một đồng minh phương tây, nhưng điều kiện là đôi bên phải tin tưởng lẫn nhau, quan trọng hơn nữa là cả hai có cùng chung một mục tiêu”.
“Ồ… vậy mục tiêu của ngài là gì?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ta cảm thấy phương tây quá hỗn loạn, chẳng phải giao cho một quốc gia thống trị thì sẽ tốt hơn sao?”
Y Lệ Sa Bạch cười nói: “Thật tốt quá, nhưng nói thì dễ, ở phương tây có không ít quốc gia hùng mạnh, sao ngài có thể dễ dàng định đoạt như thế được?”
“Nên mới nói phải xem người đồng minh này có quyết tâm hay không, đương nhiên, nước Hoa Hạ chúng ta sẽ không bỏ mặc đồng minh. Vũ khí của chúng ta… có thể bán được mà”.
“Ngài bằng lòng bán những vũ khí đó à?”
“Đúng vậy, có điều những vũ khí này rất khó để chế tạo, cho nên giá cả có hơi đắt…”
“Hừ… việc này thì ngài cứ yên tâm, Đại Bất Liệt Điên ta mua nổi”.
“Theo ý của nữ vương bệ hạ thì… cô bằng lòng kết minh với Hoa Hạ ta… cùng hướng về một mục tiêu?”
“Đúng vậy… nhưng tổng số lục quân của Đại Bất Liệt Điên ta cũng chỉ đến 150 vạn, dù có được số vũ khí kia thì trong khoảng thời gian ngắn e là khó chiếm được tất cả các quốc gia, hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không ngồi chờ chết… có phải nước đồng minh nên giúp đỡ chút gì đó hay không?”
Lãnh Thiên Minh tỏ vẻ khó xử: “Nhưng nếu nước Hoa Hạ ta xuất binh thì… đó chẳng phải xâm lược à? Cho đến hiện tại, chúng ta không làm những việc như thế…”
Y Lệ Sa Bạch tỏ vẻ xem thường, nói: “Nếu những vùng đất do các ngươi đánh được đều sẽ trở thành lãnh thổ của các ngươi… thì sao hả? Nói thật với ngài, ta không sợ chiếm không được tất cả, mà chỉ sợ bọn họ liên minh, khi đó, há chẳng phải Đại Bất Liệt Điên sẽ rơi vào thế bị động hay sao? Chỉ cần quý quốc có thể phát động tấn công từ lục địa Tây Âu thì bọn họ sẽ rơi vào thế khó, việc này… đó không phải điều các ngươi muốn à?”
Lãnh Thiên Minh nhìn cô gái có những lời nói và cử chỉ hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của mình, thầm nghĩ: Mẹ kiếp, chẳng lẽ cô ta cũng xuyên không đến?
“Ta cảm thấy nữ vương bệ hạ nói rất có lý, đồng minh gặp nạn, sao nước Hoa Hạ ta có thể ngồi yên mà nhìn cho được, cô yên tâm, đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, không bỏ qua bất kỳ một mảnh đất nào… không phải, là không tha cho bất kỳ kẻ địch nào, đừng có dịch sai đấy…”
Y Lệ Sa Bạch cười nói: “Nói vậy… ý của hoàng đế bệ hạ chính là… ngài bằng lòng kết minh cùng Đại Bất Liệt Điên?”
“Vậy phải xem Đại Bất Liệt Điên có thành ý hay không đã!”
“Có ý gì?”
“Nge nói quý quốc có một hạm đội Vô Địch nổi danh khắp thiên hạ… Cô nói xem, nước Hoa Hạ ta phải mạo hiểm đắc tội với toàn bộ phương Tây để trợ giúp quý quốc, có phải quý quốc nên… giúp cho hải quân của chúng ta một phen không?”
“Ngài muốn chiến hạm của chúng ta?”
“Cô xem cô kìa… ta cũng đâu phải ăn mày đâu, đây là thù lao mà…”
Y Lệ Sa Bạch cười nói: “Ha ha… hoàng đế bệ hạ, nói thực với ngài, dù ta có cho ngài thì ngài cũng…”
“Vậy thì bán cho chúng ta mấy chiếc đi, không có vấn đề gì chứ”.
Y Lệ Sa Bạch suy ngẫm trong chốc lát.
“Được… ta đồng ý với ngài…”
Bình luận facebook