Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 797 “Tân Cửu đại nhân đâu?”
Lãnh Thiên Minh thầm chửi, đúng là phía sau mọi sự thất bại luôn có bóng dáng phụ nữ.
Sau đó kéo tay Y Lệ Sa Bạch nhảy xuống dưới, Lý Tứ sửng sốt, không hề do dự nhảy theo.
Y Lệ Sa Bạch không kịp phản ứng, chỉ có thể nắm chặt tay Lãnh Thiên Minh, cho đến khi hai người “ùm” một tiếng rơi xuống dưới nước.
Thích khách trên đỉnh núi chạy tới vách núi, ngó xuống.
“Tướng quân, dưới kia nước chảy rất mạnh, không biết chúng có chết không”.
“Đành vậy đi...nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, sứ thần Đại Bất Liệt Điên đã bị giết, tin chắc chúng sẽ khai chiến với Trung Nguyên, chúng ta có thể yên tâm rời khỏi...ha ha ha”.
Đúng lúc này, vô số Hắc Kỳ quân đuổi tới, tướng lĩnh dẫn đầu không thấy bóng dáng hoàng thượng đâu, chỉ thấy vô số thích khách đứng bên vách núi, liền quỳ thụp xuống đất...
“Ta giết con m* các ngươi...băm vằm chúng cho ta, lập tức cho người xuống dưới sông tìm kiếm...cho dù là..., truyền tin cho Trung Thư Viện...”
“Giết...”
Tân Cửu lúc này đang ở Trung Thư Viện, vừa uống trà vừa hồi tưởng lại những chuyện gần đây, từ khi duyệt binh, sứ thần các nước như biến thành người khác, ngày ngày tìm tới ông ta, thiếu nước gọi cha nữa thôi, cảm giác này đúng là sảng khoái...
“Tân đại nhân, sắc trời không còn sớm, sao còn chưa đi?”
“A...hôm nay ta trực”
“Nhưng cũng đã đến giờ, gần đây quá yên bình, có thể xảy ra chuyện gì chứ”.
“Cũng đúng, vậy ngươi giúp ta canh một lúc, ta đi vệ sinh, sau đó chúng ta cùng tới...Câu lạc bộ Vạn Quốc, thế nào?”
“Ai yo...được hưởng phúc ngài rồi...ngài đi đi, ta trông cho”.
“He he...”
Tân Cửu ngâm nga, tìm một chỗ vắng vẻ, tháo đai lưng, cởi quần, chuẩn bị vận sức...đúng lúc này, có tiếng hét bên ngoài truyền tới...
“Nhanh...nhanh lên...”
“Tân Cửu đại nhân đâu?”
“Ở đâu...”
Tân Cửu nghe như ai đang gọi mình, không nhịn được chửi: “Tên vương bát đản nào, sớm không tìm muộn không tìm, nhằm lúc ta vừa cởi quần thì tìm...”
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, sau đó là cả tiếng hô hoán.
“Tân đại nhân...không hay...xảy ra việc lớn, xảy ra việc lớn rồi”.
“Mẹ nhà ngươi, có chuyện gì đợi ta 'đi' xong rồi nói..."
“Hoàng thượng...hoàng thượng xảy ra chuyện...”
Trong vòng chưa đến hai giây, Tân Cửu lập tức xông ra khỏi phòng, quần cũng chưa kéo lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Sau đó kéo tay Y Lệ Sa Bạch nhảy xuống dưới, Lý Tứ sửng sốt, không hề do dự nhảy theo.
Y Lệ Sa Bạch không kịp phản ứng, chỉ có thể nắm chặt tay Lãnh Thiên Minh, cho đến khi hai người “ùm” một tiếng rơi xuống dưới nước.
Thích khách trên đỉnh núi chạy tới vách núi, ngó xuống.
“Tướng quân, dưới kia nước chảy rất mạnh, không biết chúng có chết không”.
“Đành vậy đi...nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, sứ thần Đại Bất Liệt Điên đã bị giết, tin chắc chúng sẽ khai chiến với Trung Nguyên, chúng ta có thể yên tâm rời khỏi...ha ha ha”.
Đúng lúc này, vô số Hắc Kỳ quân đuổi tới, tướng lĩnh dẫn đầu không thấy bóng dáng hoàng thượng đâu, chỉ thấy vô số thích khách đứng bên vách núi, liền quỳ thụp xuống đất...
“Ta giết con m* các ngươi...băm vằm chúng cho ta, lập tức cho người xuống dưới sông tìm kiếm...cho dù là..., truyền tin cho Trung Thư Viện...”
“Giết...”
Tân Cửu lúc này đang ở Trung Thư Viện, vừa uống trà vừa hồi tưởng lại những chuyện gần đây, từ khi duyệt binh, sứ thần các nước như biến thành người khác, ngày ngày tìm tới ông ta, thiếu nước gọi cha nữa thôi, cảm giác này đúng là sảng khoái...
“Tân đại nhân, sắc trời không còn sớm, sao còn chưa đi?”
“A...hôm nay ta trực”
“Nhưng cũng đã đến giờ, gần đây quá yên bình, có thể xảy ra chuyện gì chứ”.
“Cũng đúng, vậy ngươi giúp ta canh một lúc, ta đi vệ sinh, sau đó chúng ta cùng tới...Câu lạc bộ Vạn Quốc, thế nào?”
“Ai yo...được hưởng phúc ngài rồi...ngài đi đi, ta trông cho”.
“He he...”
Tân Cửu ngâm nga, tìm một chỗ vắng vẻ, tháo đai lưng, cởi quần, chuẩn bị vận sức...đúng lúc này, có tiếng hét bên ngoài truyền tới...
“Nhanh...nhanh lên...”
“Tân Cửu đại nhân đâu?”
“Ở đâu...”
Tân Cửu nghe như ai đang gọi mình, không nhịn được chửi: “Tên vương bát đản nào, sớm không tìm muộn không tìm, nhằm lúc ta vừa cởi quần thì tìm...”
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, sau đó là cả tiếng hô hoán.
“Tân đại nhân...không hay...xảy ra việc lớn, xảy ra việc lớn rồi”.
“Mẹ nhà ngươi, có chuyện gì đợi ta 'đi' xong rồi nói..."
“Hoàng thượng...hoàng thượng xảy ra chuyện...”
Trong vòng chưa đến hai giây, Tân Cửu lập tức xông ra khỏi phòng, quần cũng chưa kéo lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Bình luận facebook