Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 799 “Nhìn gì mà nhìn?”
Mấy nữ nhân không hẹn cùng quát.
Hiên Vũ Ngọc Nhi nhìn ba vị tỷ muội của mình, rồi lại nhìn các đại thần.
“Bất luận thế nào...nhất định phải đưa hoàng thượng về, hiểu chưa?”
“Vâng...”
Còn về phần Lãnh Thiên Minh, có thể nói là trong cái rủi có cái may, bởi chỗ hắn nhảy quanh năm nước chảy siết, mài sâu xuống lòng sông, ba người rơi xuống nước không hề chạm đấy, chỉ phải chịu lực tác động cực mạnh, khiến Lãnh Thiên Minh ngất xỉu.
Y Lệ Sa Bạch do ôm chặt Lãnh Thiên Minh, trong lúc rơi, hắn vô thức đẩy nàng ta lên phía trên, cho nên không hề hấn gì, rất nhanh đã tỉnh dậy, lúc này, hai người đang ôm chặt nhau...
Y Lệ Sa Bạch gồng mình ngồi dậy, nhìn khắp bốn phía, có lẽ hai người đã dạt vào một bãi cạn, xung quanh rừng cây trùng trùng, hoàn toàn không xác định được nơi nào.
“Hey...hey...”
Y Lệ Sa Bạch thử gọi Lãnh Thiên Minh, nhưng không có phản ứng, nghĩ đến hành động bảo vệ mình ban nãy của hắn, Y Lệ Sa Bạch rơi vào trầm tư, tình hình của nam nhân này hiện giờ không hề lạc quan, nếu cứ kéo dài, e là nguy hiểm đến tính mạng, với một người quanh năm sinh sống ở biển, nàng ta đương nhiên biết phải cứu như thế nào...
Thế nhưng...nàng ta chưa từng tiếp xúc với nam nhân, có nên cứu không?
Cuối cùng, dưới sự tác động của một thế lực vô hình nào đó, Y Lệ Sa Bạch vẫn phủ lên người Lãnh Thiên Minh, bắt đầu tiến hành công việc vĩ đại của lịch sử loài người – hô hấp nhân tạo...
“Khụ khụ...”
Lãnh Thiên Minh kịch liệt ho vài tiếng, nôn ra vài ngụm nước sông, sau đó từ từ tỉnh lại.
“Đây là...đâu?”
Nhưng không có người phiên dịch, Y Lệ Sa Bạch hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, chỉ có thể múa máy chân tay, Lãnh Thiên Minh gật đầu, không đáp, bắt đầu đi quanh quan sát.
Đây là bãi cạn, có lẽ là một nhánh của Minh Hà, chỉ là không biết còn trong địa phận thành Thiên Khải hay không.
Lãnh Thiên Minh nhìn sang Y Lệ Sa Bạch bên cạnh, lúc này toàn thân ướt sũng, lạnh đến nỗi run rẩy, toàn bộ đường cong lộ ra...
Thấy ánh mắt Lãnh Thiên Minh, Y Lệ Sa Bạch nổi giận: “Nhìn gì mà nhìn?”
Lãnh Thiên Minh bật cười, làm động tác “không hiểu”, hắn đột nhiên nhớ tới sách phiên dịch trên người, đưa tay mò thử, vẫn còn!
Quyển sách được làm từ da dê, phần lớn vẫn đọc được chữ.
“Ta nói, cô nghe, hiểu không?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi nhìn ba vị tỷ muội của mình, rồi lại nhìn các đại thần.
“Bất luận thế nào...nhất định phải đưa hoàng thượng về, hiểu chưa?”
“Vâng...”
Còn về phần Lãnh Thiên Minh, có thể nói là trong cái rủi có cái may, bởi chỗ hắn nhảy quanh năm nước chảy siết, mài sâu xuống lòng sông, ba người rơi xuống nước không hề chạm đấy, chỉ phải chịu lực tác động cực mạnh, khiến Lãnh Thiên Minh ngất xỉu.
Y Lệ Sa Bạch do ôm chặt Lãnh Thiên Minh, trong lúc rơi, hắn vô thức đẩy nàng ta lên phía trên, cho nên không hề hấn gì, rất nhanh đã tỉnh dậy, lúc này, hai người đang ôm chặt nhau...
Y Lệ Sa Bạch gồng mình ngồi dậy, nhìn khắp bốn phía, có lẽ hai người đã dạt vào một bãi cạn, xung quanh rừng cây trùng trùng, hoàn toàn không xác định được nơi nào.
“Hey...hey...”
Y Lệ Sa Bạch thử gọi Lãnh Thiên Minh, nhưng không có phản ứng, nghĩ đến hành động bảo vệ mình ban nãy của hắn, Y Lệ Sa Bạch rơi vào trầm tư, tình hình của nam nhân này hiện giờ không hề lạc quan, nếu cứ kéo dài, e là nguy hiểm đến tính mạng, với một người quanh năm sinh sống ở biển, nàng ta đương nhiên biết phải cứu như thế nào...
Thế nhưng...nàng ta chưa từng tiếp xúc với nam nhân, có nên cứu không?
Cuối cùng, dưới sự tác động của một thế lực vô hình nào đó, Y Lệ Sa Bạch vẫn phủ lên người Lãnh Thiên Minh, bắt đầu tiến hành công việc vĩ đại của lịch sử loài người – hô hấp nhân tạo...
“Khụ khụ...”
Lãnh Thiên Minh kịch liệt ho vài tiếng, nôn ra vài ngụm nước sông, sau đó từ từ tỉnh lại.
“Đây là...đâu?”
Nhưng không có người phiên dịch, Y Lệ Sa Bạch hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, chỉ có thể múa máy chân tay, Lãnh Thiên Minh gật đầu, không đáp, bắt đầu đi quanh quan sát.
Đây là bãi cạn, có lẽ là một nhánh của Minh Hà, chỉ là không biết còn trong địa phận thành Thiên Khải hay không.
Lãnh Thiên Minh nhìn sang Y Lệ Sa Bạch bên cạnh, lúc này toàn thân ướt sũng, lạnh đến nỗi run rẩy, toàn bộ đường cong lộ ra...
Thấy ánh mắt Lãnh Thiên Minh, Y Lệ Sa Bạch nổi giận: “Nhìn gì mà nhìn?”
Lãnh Thiên Minh bật cười, làm động tác “không hiểu”, hắn đột nhiên nhớ tới sách phiên dịch trên người, đưa tay mò thử, vẫn còn!
Quyển sách được làm từ da dê, phần lớn vẫn đọc được chữ.
“Ta nói, cô nghe, hiểu không?”
Bình luận facebook