Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 640
"Yêu tộc thánh tôn!" Kiếm Vô Phong và chúng thiên thánh cũng lẩm bẩm.
Trận chiến năm xưa giữa Ngũ hành thần tôn và yêu tộc thánh tôn, họ đều thấy tận mắt nên không lạ gì hư ảnh này. Lúc đó thực lực Ngũ hành thần tôn chưa đạt đến mức hiện tại, năm đấu một nhưng nếu không vì yêu tộc thánh tôn tu luyện gặp trắc trở, thực lực tự tổn gần hết thì e người thắng trong trận chiến với yêu thú nhất tộc không phải là Thánh điện.
Những thiên thánh này đều nhớ rõ mồn một thực lực của yêu tộc thánh tôn, dù hiện tại họ đều là thiên thánh lại có tới bảy người nhưng trong lòng đều lạnh buốt.
“Y còn chưa chết hả? Sao lại thế được?” Liệt Mãnh cách Tiểu Hôi gần nhất, khí thế thánh tôn phát ra ép vào lão, thậm chí lão không đứng thẳng lên được, mồ hôi lạnh đầm đìa, suýt nữa bỏ chạy.
Lão từng tận mắt thấy yêu tộc thánh tôn tiêu tan thân thể vì tự chấn nổ, vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại thể nội Tiểu Hôi? Không ai trả lời được câu hỏi đó.
“Nhân loại vô sỉ, dám đả thương hài nhi của ta. Muốn chết.” Thánh tôn hư ảnh trợn trừng mắt, sóng linh hồn đặc biệt tràn ra bao trùm mọi thiên thánh: "Tỏa thần phong hồn thuật!"
Nhất thời bọn Kiếm Vô Phong, kể cả Liệt Mãnh, sắc mặt đều như ngưng lại, đứng đờ người tại chỗ, mắt tan hết thần thái, không thấy tí thần khí nào như người thường, tựa hồ biến thành người chết. Chỉ một chiêu của thánh tôn đã thao túng được bảy thiên giai cường giả, tu vi thật sự kinh thế hãi tục!
Đao hổ tỉnh khỏi kinh hỉ, thấy toàn bộ địch nhân bị thao túng thì bước lên quỳ trước hư ảnh khóc to: “Thánh tôn đại nhân, ngài vẫn bình an là may mắn cho yêu thú nhất tộc. Sao hiện giờ ngài mới hiện thân.”
Đao hổ không khó đoán được, kỳ thật thánh tôn đại nhân luôn ẩn tàng tại thân thể Tiểu Hôi.
“Tình hình hiện tại của ta không thích hợp xuất hiện… Nhưng hôm nay nếu không vì tình thế nguy hiểm, ta cũng không hiện thân.” Thánh tôn tựa hồ có điều khó nói, khẽ thở dài lắc đầu, nhìn xuống mớ hoa sẽ lửa vây khốn Diệp Phong, dặn Đao hổ: “Hiện tại tình thế gấp rút, ngươi giúp Diệp Phong thoát khốn đã rồi tính.”
Đao hổ tuy hoang mang nhưng bảy thiên thánh đều bị thánh tôn chế trụ, tình thế còn gì nguy hiểm nữa? Nhưng lệnh của thánh tôn với nó là thánh chỉ, tuyệt đối không dám cãi lời.
Hoa sen lửa của Liệt Mãnh tuy mạnh nhưng năng lượng chủ yếu tập trung ở trong để thiêu đốt Diệp Phong, nên khi Đao hổ trợ lực, lĩnh vực của gã chợt nổ vang, thoát khỏi trói buộc của hoa sen, rớt phịc xuống đất.
Toàn thân Diệp Phong bị thiêu không còn ra hình người, nếu bị hỏa liên bây khốn nửa canh giờ nữa, đến chín phần tính mạng của gã không còn…
Thoát khỏi hoa sen lửa, nguyên nguyên lực của gã điên cuồng chảy qua, sinh mệnh chi lực hùng hậu tưới nhuần, sau cùng gã cũng ho mạnh, hơi há miệng hỏi: “Các hạ là… yêu thú thánh tôn?”
Gã ban nãy tuy bị khốn trong hoa sen lửa thiêu đốt nhưng vẫn hiểu được tình hình. Mục đích của Liệt Mãnh là khiến gã tận mắt thấy cảnh Tiểu Hôi và Đao hổ bị giết nhằm tăng thêm thông khổ, nên ban nãy Tiểu Hôi bị thương, gã nhìn rất rõ, chỉ vì thực lực không đỉ, không thể thoát được hoa sen lửa vây khốn. Thánh tôn xuất hiện khiến gã cực kỳ kinh ngạc, không sao ngờ rằng trong thân thể Tiểu Hôi còn cao thủ cỡ đó.
Nhìn Diệp Phong, ánh mắt thánh tôn nhu hòa hẳn, nét mặt uy nghiêm thoáng cười, gật đầu: “Đúng, ta là yêu tộc thánh tôn!”
"Đa tạ thánh tôn xuất thủ cứu giúp!" Diệp Phong tạm thời không động đậy được, chỉ hơi gật đầu thi lễ.
“Không cần cảm tạ. Bản tôn cũng vì muốn giữ mình mà thôi.” Thánh tôn như bị Tiểu Hôi ảnh hưởng, yêu thú vương giả xưa nay lạnh lùng uy nghiêm mà thái độ với Diệp Phong cũng khác hẳn.
“Mấy năm nay không nhờ ngươi một lòng chiếu cố khiến Tiểu Hôi đạt đến thánh giai trong thời gian ngắn như vậy thì hôm nay bản tôn muốn cứu các ngươi cũng vô năng. Bất quá, bản tôn hiện giờ thực lực hữu hạn, không thể trói buộc mấy nhân loại cường giả này quá lâu. Muốn giải trừ nguy hiểm phải tìm cách khác.” Thánh tôn thở dài.
“Thánh tôn đại nhân chế trụ được chúng, sao không giết luôn cho rảnh?” Đao hổ lấy làm lạ hỏi.
“Không phải bản tôn không muốn mà không thể.” Thánh tôn lắc đầu: “Các ngươi chắc cũng thấy, bản tôn chỉ là thú hồn, không có nhục thân để chứa năng lượng, lấy đâu ra sức giết chúng.”
“Đao hổ tình nguyện thay đại thánh tôn xuất thủ, nhân lúc này, ít nhất cũng trọng thương chúng.” Đao hổ nói xong là định động thủ. Tuy nó chỉ có địa giai tu vi nhưng khi bọn Kiếm Vô Phong không phòng bị thì đủ thực lực khiến họ trọng thương.
“Không được.” Thánh tôn ngăn lại: “Giờ chúng chỉ trúng phong hồn chi thuật do sức mạnh thú hồn của ta thi triển nhưng bản tôn không có nhục thân, chiêu này không hoàn mỹ. Một khi ngươi công kích sẽ khiến chúng tỉnh lại, lúc đó thì phiền hà.”
“Giờ chúng ta nên làm thế nào?” Đao hổ kinh hoảng. Nó đã hiểu sao thánh tôn nói rằng nguy cơ chưa qua. Hóa ra bọn Kiếm Vô Phong chẳng qua tạm thời bị phong ấn linh hồn, đợi khi tình lại thì thánh tôn không còn thủ đoạn nào khống chế được nữa.
“Thánh tôn có đối sách chăng?” Diệp Phong đã lấy lại được chút sức, thấy vẻ mặt thánh tôn là biết đối phương nắm chắc.
“Bản tôn xác thật có cách tạm thời giải trừ nguy cơ.” Thánh tôn nhìn gã đầy hân thưởng, mỉm cười.
“Xin cứ nói… nếu có chỗ nào dùng được Diệp Phong, xin thánh tôn nói rõ.” Diệp Phong thông minh, nghiêm mặt trả lời. Dù thế nào thánh tôn cũng ở trong thể nội Tiểu Hôi lâu năm, tựa hồ quan hệ với nó không tệ. Xem ra ông ta sẽ không hại gã.
Hiện giờ gã đã cùng đường, không có thánh tôn tương trợ, e rằng hôm nay khó thoát kiếp nạ.
“Bản tôn cần một thân thể có thể tạm dung nạp thú hồn. Như thế ít nhất bản tôn có thể phát huy một phần sức mạnh, chấn lùi bọn khốn Thánh điện này không thành vấn đề.” Thánh tôn liếc Diệp Phong, bình thản nói.
“Thánh tôn cần thân thể Diệp Phong?” Gã nghi hoặc.
“Ha ha! Tạm thời không nói đến trạng thái này của ngươi không gánh được tu vi của bản tôn mà dù thân thể ngươi khỏe mạnh thì thú hồn của bản tôn cũng không hòa hợp với thân thể một nhân loại, ta cần thân thể yêu thú.”
“Tức là… cần thân thể Tiểu Hôi?” Diệp Phong lại hỏi, nhưng gã thầm lấy làm kỳ quái, thánh tôn từ trong thể nội nó chui ra, nếu cần thân thể nó thì hà tất cần phải hiện thân ở trạng thái thú hồn?
“Tiểu Hôi tu vi không đủ, thân thể tuy có thể dung nạp thú hồn của bản tôn nhưng bản tôn khó phát huy sức mạnh cao hơn tu vi của nó.” Thánh tôn từ từ nhìn sang Đao hổ, ý tứ quá rõ. Đao hổ tu vi đã đạt đến địa giai, hơn nhiều Tiểu Hôi.
“Thánh tôn đại nhân cần gì, Đao hổ dù chết cũng không từ nan.” Thân là yêu thú, Đao hổ biết mối nguy hiểm khi bị thú hồn phụ thể nhưng nó không hề do dự.
“Vậy thánh tôn đại nhân cần Diệp Phong làm gì?” Gã hiểu thánh tôn vòng vo như thế tuyệt đối không vì những việc không đâu.
“Thuộc tính nguyên lực của Đao hổ khác bản tôn, nên bản tôn cần khí hảo sản sinh bản nguyên nguyên lực…” Thánh tôn thấy Diệp Phong kinh ngạc thì mỉm cười: “Cứ yên tâm, bản tôn không cần khí hải của ngươi mà cần một chút tiên thiên mộc nguyên.”
"Như ý bổng?" Diệp Phong ngẩn ra rồi hiểu ngay. Gã nhìn cây bổng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Thánh tôn đại nhân định sử dụng thế nào?”
“Chế một mộc nguyên khí hải không hao tổn tiên thiên mộc nguyên của ngươi. Mộc nguyên có thể sinh trưởng, bản tôn chỉ mượn một chút bản nguyên năng lượng là được.” Thánh tôn thong thả nói, đồng thời một ngọn trảo hư ảnh khẽ chụp lấy như ý bổng, tay ông ta dấy lên hào quang, như ý bổng tựa hộ bị đả kích, rung lên mãnh liệt.
“Ngươi và tiên thiên mộc nguyên huyết mạch tương thông, bảo nó đừng kháng cự bản tôn.” Diệp Phong hơi máy động, nghe Diệp Phong nói thì lệnh cho như ý bổng dẹp tan ý thức phòng thủ.
Ngọn trảo của thánh tôn thò ra như chớp, một vật xanh biếc nhỏ cỡ viên ngọc từ đầu như ý bổng xuất hiện trước mắt chúng nhân. Lấy hạt tiên thiên mộc nguyên xong, thánh tôn trả lại cây bổng cho Diệp Phong.
“Được lắm, lần này ta có thể thi triển phụ thể chi thuật.” Thánh tôn gật đầu vừa ý, giọt tiên thiên mộc nguyên thập phần thuần chính, sau khi ông ta phụ thể thì có thể sản sinh mộc nguyên khí hải.
“Đao hổ, chốc nữa ta phụ thể có thể sẽ tạo thành tổn hại cực lớn đến thân thể ngươi. Nhưng không cần lo, chỉ cần ngươi giữ cho thú hồn không bị bản tôn xâm hại, tương lai bản tôn trùng sinh sẽ trả lại gấp mười.”
“Giúp sức cho thánh tôn đại nhân, Đao hổ chết cũng không tiếc.” Đao hổ hớn hở: “Dù thú hồn tiêu tan cũng không hối hận.”
“Tốt lắm, bảo vệ chặt chẽ thú hồn, bản tôn lập tức phụ thể.” Thánh tôn khẽ quát, Đao hổ lập tức rùng mình, thả lỏng thân thể, ý thức bảo vệ chặt chẽ bản thể thú hồn.
Chát. Hư ảnh thánh tôn thú hồn hóa thành một đạo thanh quanh như sợi tóc chui vào trán Đao hổ. Thân thể nó run lên dữ dội đoạn thể nội phát ra mộc nguyên khí tức kinh nhân khiến cả không gian rung rinh
Trận chiến năm xưa giữa Ngũ hành thần tôn và yêu tộc thánh tôn, họ đều thấy tận mắt nên không lạ gì hư ảnh này. Lúc đó thực lực Ngũ hành thần tôn chưa đạt đến mức hiện tại, năm đấu một nhưng nếu không vì yêu tộc thánh tôn tu luyện gặp trắc trở, thực lực tự tổn gần hết thì e người thắng trong trận chiến với yêu thú nhất tộc không phải là Thánh điện.
Những thiên thánh này đều nhớ rõ mồn một thực lực của yêu tộc thánh tôn, dù hiện tại họ đều là thiên thánh lại có tới bảy người nhưng trong lòng đều lạnh buốt.
“Y còn chưa chết hả? Sao lại thế được?” Liệt Mãnh cách Tiểu Hôi gần nhất, khí thế thánh tôn phát ra ép vào lão, thậm chí lão không đứng thẳng lên được, mồ hôi lạnh đầm đìa, suýt nữa bỏ chạy.
Lão từng tận mắt thấy yêu tộc thánh tôn tiêu tan thân thể vì tự chấn nổ, vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại thể nội Tiểu Hôi? Không ai trả lời được câu hỏi đó.
“Nhân loại vô sỉ, dám đả thương hài nhi của ta. Muốn chết.” Thánh tôn hư ảnh trợn trừng mắt, sóng linh hồn đặc biệt tràn ra bao trùm mọi thiên thánh: "Tỏa thần phong hồn thuật!"
Nhất thời bọn Kiếm Vô Phong, kể cả Liệt Mãnh, sắc mặt đều như ngưng lại, đứng đờ người tại chỗ, mắt tan hết thần thái, không thấy tí thần khí nào như người thường, tựa hồ biến thành người chết. Chỉ một chiêu của thánh tôn đã thao túng được bảy thiên giai cường giả, tu vi thật sự kinh thế hãi tục!
Đao hổ tỉnh khỏi kinh hỉ, thấy toàn bộ địch nhân bị thao túng thì bước lên quỳ trước hư ảnh khóc to: “Thánh tôn đại nhân, ngài vẫn bình an là may mắn cho yêu thú nhất tộc. Sao hiện giờ ngài mới hiện thân.”
Đao hổ không khó đoán được, kỳ thật thánh tôn đại nhân luôn ẩn tàng tại thân thể Tiểu Hôi.
“Tình hình hiện tại của ta không thích hợp xuất hiện… Nhưng hôm nay nếu không vì tình thế nguy hiểm, ta cũng không hiện thân.” Thánh tôn tựa hồ có điều khó nói, khẽ thở dài lắc đầu, nhìn xuống mớ hoa sẽ lửa vây khốn Diệp Phong, dặn Đao hổ: “Hiện tại tình thế gấp rút, ngươi giúp Diệp Phong thoát khốn đã rồi tính.”
Đao hổ tuy hoang mang nhưng bảy thiên thánh đều bị thánh tôn chế trụ, tình thế còn gì nguy hiểm nữa? Nhưng lệnh của thánh tôn với nó là thánh chỉ, tuyệt đối không dám cãi lời.
Hoa sen lửa của Liệt Mãnh tuy mạnh nhưng năng lượng chủ yếu tập trung ở trong để thiêu đốt Diệp Phong, nên khi Đao hổ trợ lực, lĩnh vực của gã chợt nổ vang, thoát khỏi trói buộc của hoa sen, rớt phịc xuống đất.
Toàn thân Diệp Phong bị thiêu không còn ra hình người, nếu bị hỏa liên bây khốn nửa canh giờ nữa, đến chín phần tính mạng của gã không còn…
Thoát khỏi hoa sen lửa, nguyên nguyên lực của gã điên cuồng chảy qua, sinh mệnh chi lực hùng hậu tưới nhuần, sau cùng gã cũng ho mạnh, hơi há miệng hỏi: “Các hạ là… yêu thú thánh tôn?”
Gã ban nãy tuy bị khốn trong hoa sen lửa thiêu đốt nhưng vẫn hiểu được tình hình. Mục đích của Liệt Mãnh là khiến gã tận mắt thấy cảnh Tiểu Hôi và Đao hổ bị giết nhằm tăng thêm thông khổ, nên ban nãy Tiểu Hôi bị thương, gã nhìn rất rõ, chỉ vì thực lực không đỉ, không thể thoát được hoa sen lửa vây khốn. Thánh tôn xuất hiện khiến gã cực kỳ kinh ngạc, không sao ngờ rằng trong thân thể Tiểu Hôi còn cao thủ cỡ đó.
Nhìn Diệp Phong, ánh mắt thánh tôn nhu hòa hẳn, nét mặt uy nghiêm thoáng cười, gật đầu: “Đúng, ta là yêu tộc thánh tôn!”
"Đa tạ thánh tôn xuất thủ cứu giúp!" Diệp Phong tạm thời không động đậy được, chỉ hơi gật đầu thi lễ.
“Không cần cảm tạ. Bản tôn cũng vì muốn giữ mình mà thôi.” Thánh tôn như bị Tiểu Hôi ảnh hưởng, yêu thú vương giả xưa nay lạnh lùng uy nghiêm mà thái độ với Diệp Phong cũng khác hẳn.
“Mấy năm nay không nhờ ngươi một lòng chiếu cố khiến Tiểu Hôi đạt đến thánh giai trong thời gian ngắn như vậy thì hôm nay bản tôn muốn cứu các ngươi cũng vô năng. Bất quá, bản tôn hiện giờ thực lực hữu hạn, không thể trói buộc mấy nhân loại cường giả này quá lâu. Muốn giải trừ nguy hiểm phải tìm cách khác.” Thánh tôn thở dài.
“Thánh tôn đại nhân chế trụ được chúng, sao không giết luôn cho rảnh?” Đao hổ lấy làm lạ hỏi.
“Không phải bản tôn không muốn mà không thể.” Thánh tôn lắc đầu: “Các ngươi chắc cũng thấy, bản tôn chỉ là thú hồn, không có nhục thân để chứa năng lượng, lấy đâu ra sức giết chúng.”
“Đao hổ tình nguyện thay đại thánh tôn xuất thủ, nhân lúc này, ít nhất cũng trọng thương chúng.” Đao hổ nói xong là định động thủ. Tuy nó chỉ có địa giai tu vi nhưng khi bọn Kiếm Vô Phong không phòng bị thì đủ thực lực khiến họ trọng thương.
“Không được.” Thánh tôn ngăn lại: “Giờ chúng chỉ trúng phong hồn chi thuật do sức mạnh thú hồn của ta thi triển nhưng bản tôn không có nhục thân, chiêu này không hoàn mỹ. Một khi ngươi công kích sẽ khiến chúng tỉnh lại, lúc đó thì phiền hà.”
“Giờ chúng ta nên làm thế nào?” Đao hổ kinh hoảng. Nó đã hiểu sao thánh tôn nói rằng nguy cơ chưa qua. Hóa ra bọn Kiếm Vô Phong chẳng qua tạm thời bị phong ấn linh hồn, đợi khi tình lại thì thánh tôn không còn thủ đoạn nào khống chế được nữa.
“Thánh tôn có đối sách chăng?” Diệp Phong đã lấy lại được chút sức, thấy vẻ mặt thánh tôn là biết đối phương nắm chắc.
“Bản tôn xác thật có cách tạm thời giải trừ nguy cơ.” Thánh tôn nhìn gã đầy hân thưởng, mỉm cười.
“Xin cứ nói… nếu có chỗ nào dùng được Diệp Phong, xin thánh tôn nói rõ.” Diệp Phong thông minh, nghiêm mặt trả lời. Dù thế nào thánh tôn cũng ở trong thể nội Tiểu Hôi lâu năm, tựa hồ quan hệ với nó không tệ. Xem ra ông ta sẽ không hại gã.
Hiện giờ gã đã cùng đường, không có thánh tôn tương trợ, e rằng hôm nay khó thoát kiếp nạ.
“Bản tôn cần một thân thể có thể tạm dung nạp thú hồn. Như thế ít nhất bản tôn có thể phát huy một phần sức mạnh, chấn lùi bọn khốn Thánh điện này không thành vấn đề.” Thánh tôn liếc Diệp Phong, bình thản nói.
“Thánh tôn cần thân thể Diệp Phong?” Gã nghi hoặc.
“Ha ha! Tạm thời không nói đến trạng thái này của ngươi không gánh được tu vi của bản tôn mà dù thân thể ngươi khỏe mạnh thì thú hồn của bản tôn cũng không hòa hợp với thân thể một nhân loại, ta cần thân thể yêu thú.”
“Tức là… cần thân thể Tiểu Hôi?” Diệp Phong lại hỏi, nhưng gã thầm lấy làm kỳ quái, thánh tôn từ trong thể nội nó chui ra, nếu cần thân thể nó thì hà tất cần phải hiện thân ở trạng thái thú hồn?
“Tiểu Hôi tu vi không đủ, thân thể tuy có thể dung nạp thú hồn của bản tôn nhưng bản tôn khó phát huy sức mạnh cao hơn tu vi của nó.” Thánh tôn từ từ nhìn sang Đao hổ, ý tứ quá rõ. Đao hổ tu vi đã đạt đến địa giai, hơn nhiều Tiểu Hôi.
“Thánh tôn đại nhân cần gì, Đao hổ dù chết cũng không từ nan.” Thân là yêu thú, Đao hổ biết mối nguy hiểm khi bị thú hồn phụ thể nhưng nó không hề do dự.
“Vậy thánh tôn đại nhân cần Diệp Phong làm gì?” Gã hiểu thánh tôn vòng vo như thế tuyệt đối không vì những việc không đâu.
“Thuộc tính nguyên lực của Đao hổ khác bản tôn, nên bản tôn cần khí hảo sản sinh bản nguyên nguyên lực…” Thánh tôn thấy Diệp Phong kinh ngạc thì mỉm cười: “Cứ yên tâm, bản tôn không cần khí hải của ngươi mà cần một chút tiên thiên mộc nguyên.”
"Như ý bổng?" Diệp Phong ngẩn ra rồi hiểu ngay. Gã nhìn cây bổng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Thánh tôn đại nhân định sử dụng thế nào?”
“Chế một mộc nguyên khí hải không hao tổn tiên thiên mộc nguyên của ngươi. Mộc nguyên có thể sinh trưởng, bản tôn chỉ mượn một chút bản nguyên năng lượng là được.” Thánh tôn thong thả nói, đồng thời một ngọn trảo hư ảnh khẽ chụp lấy như ý bổng, tay ông ta dấy lên hào quang, như ý bổng tựa hộ bị đả kích, rung lên mãnh liệt.
“Ngươi và tiên thiên mộc nguyên huyết mạch tương thông, bảo nó đừng kháng cự bản tôn.” Diệp Phong hơi máy động, nghe Diệp Phong nói thì lệnh cho như ý bổng dẹp tan ý thức phòng thủ.
Ngọn trảo của thánh tôn thò ra như chớp, một vật xanh biếc nhỏ cỡ viên ngọc từ đầu như ý bổng xuất hiện trước mắt chúng nhân. Lấy hạt tiên thiên mộc nguyên xong, thánh tôn trả lại cây bổng cho Diệp Phong.
“Được lắm, lần này ta có thể thi triển phụ thể chi thuật.” Thánh tôn gật đầu vừa ý, giọt tiên thiên mộc nguyên thập phần thuần chính, sau khi ông ta phụ thể thì có thể sản sinh mộc nguyên khí hải.
“Đao hổ, chốc nữa ta phụ thể có thể sẽ tạo thành tổn hại cực lớn đến thân thể ngươi. Nhưng không cần lo, chỉ cần ngươi giữ cho thú hồn không bị bản tôn xâm hại, tương lai bản tôn trùng sinh sẽ trả lại gấp mười.”
“Giúp sức cho thánh tôn đại nhân, Đao hổ chết cũng không tiếc.” Đao hổ hớn hở: “Dù thú hồn tiêu tan cũng không hối hận.”
“Tốt lắm, bảo vệ chặt chẽ thú hồn, bản tôn lập tức phụ thể.” Thánh tôn khẽ quát, Đao hổ lập tức rùng mình, thả lỏng thân thể, ý thức bảo vệ chặt chẽ bản thể thú hồn.
Chát. Hư ảnh thánh tôn thú hồn hóa thành một đạo thanh quanh như sợi tóc chui vào trán Đao hổ. Thân thể nó run lên dữ dội đoạn thể nội phát ra mộc nguyên khí tức kinh nhân khiến cả không gian rung rinh
Bình luận facebook