• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hỗn Nguyên Võ Tôn (1 Viewer)

  • Chương 641

Toàn thân Đao hổ lắc lư mãnh liệt, sau lưng từ từ xuất hiện bản tướng của thánh tôn, phát ra uy thế vô cùng. Chỉ là thể tích hư ảnh này không thể lay động lòng người như lúc thánh tôn thú hồn hiện thân, mà chỉ đạt năm, sáu phần mười.


Dù vậy, khí thế này khiến thân thể Đao hổ có dấu hiệu không kham nổi, da bị năng lượng khiến cho đỏ lên, nhiều chỗ bắt đầu nứt nẻ, từng giọt máu ri rỉ ra, thấm ướt y phục Đao hổ.


Cơ nhục trên mặt Đao hổ liên tục chuyển động, năng lượng khí tức cấp tốc tăng lên, nhanh chóng vượt qua địa giai tu vi vốn có, đạt đến mức cao hơn khiến Diệp Phong nằm dưới đất cũng khen ngợi mãi.


Thoáng sau, khí tức của nó đã vượt qua bọn Kiếm Vô Phong, đạt đến mức không thể tin nổi. Lúc đó Đao hổ cơ hồ tới cực hạn, nếu thánh tôn tiếp tục đề cao tu vi, e rằng thân thể này sẽ nổ tung trước.


“Tu vi yêu thú thánh tôn thật ra đạt đến mức nào?” Thấy thánh tôn thực lực như thế, Diệp Phong thở phào, yên tĩnh nằm dưới đất, bất giác hiếu kỳ.


Theo gã biết thánh giai chia làm ba cấp: hư giai, địa giai, thiên giai. Tu vi thánh tôn thể hiện ra bây giờ tuy chưa siêu việt phạm trù thiên giai nhưng ông ta cũng chưa thể hiện thực lực mạnh nhất, chỉ thế đã khiến khí tức của Đao hổ gần đạt đến thiên giai cực hạn, vậy thì tu vi thật sự của ông ta phải trên thiên giai.


Cả vị thần tôn ẩn mình trong thần sơn mà gã tiếp kiến cũng có tu vi siêu việt thiên giai. Tuy gã chưa thấy chân thân nhưng chỉ bằng cảm thụ hôm đó, gã dám chắc thực lực đối phương không kém gì thánh tôn.


“Sẽ có ngày ta đạt đến mức đó. Ta… không thể để mình sa vào cảnh nhục nhã này.” Diệp Phong nắm chặt quyền đầu, thầm tuyên thệ. Nếu có cơ hội về Võ Nguyên đại lục, gã sẽ chuyên tâm tu luyện, đột phá cảnh giới cao hơn mới được.


"Ầm!" Quanh Đao hổ dấy lên gợn sóng năng lượng hùng hậu khiến mấy vị thiên thánh ngẩn ra lập tức định thần lại.


“À… xảy ra chuyện gì vậy?” Kiếm Vô Phong lắc lắc đầu, ánh mắt hoang mang như vừa trải qua giấc mộng.


“Đáng chết.” Liệt Mãnh như bị kích thích, đánh mạnh vào hư không, tỉnh lại rồi lão mới nhận ra trước mắt mình nào có địch nhân.


Nhưng thiên thánh khác cũng mù mờ, khi đầu óc tỉnh táo lại thì nhớ ra nhưng việc lúc trước.


“Yêu tộc thánh tôn! Sao y lại biến mất?” Một thiến thánh nhìn quanh, không nhận ra biến đổi của Đao hổ, mà chú ý tìm kiếm khí tức ban nãy khiến họ hoảng sợ. Nhưng hiện giờ khí thế đó đã tan biến.


“Lẽ nào vừa rồi đều là ảo giác?” Liệt Mãnh cũng kinh ngạc, nhưng lập tức thấy buồn cười với chính mình. Tu vi đạt đến thiên giai làm gì có chuyện vô duyên vô cớ xuất hiện ảo giác, nữa là bảy thiên giai cùng có ả giác. Quả thật là chuyện đáng cười.


“Các ngươi.. tìm bản tôn hả?” Đao hổ khẽ bước trên không, dấy lên gợn sóng không gian tản đi tứ phía. Tuy lúc nào nó toàn thân đỏ rực, quỷ dị vô vàn nhưng mộc nguyên khí tức hùng hậu trong thể nội khiến chúng thiên thánh cả kinh.


“Ngươi không phải là… không đúng, ngươi không phải.” Liệt Mãnh nhìn Đao hổ chằm chằm, sau cùng cũng nhận ra Đao hổ không phải là Đao hổ lúc trước. Đao hổ hiện tại tạo cho lão cảm giác cực độ nguy hiểm.


“Ha ha ha! Bản tôn hiện giờ ở đây, sao lại không phải y?” Đao hổ tỏ vẻ khinh miệt, cười vang.


“Ngươi là yêu tộc thánh tôn? Việc này... sao lại như thế?” Thú hồn của yêu thú sánh với thần tôn lại phụ thể vào địa giai, việc kỳ lạ này dù bảy vị thiên giai kiến đa thức quảng cũng không hiểu được.


“Thủ đoạn của yêu tộc truyền thừa hơn trăm vạn năm, mấy kẻ sống vạn năm như các ngươi sao có thể tưởng tượng được.” Đao hổ khinh bỉ: “Năm xưa năm tên đó nhân lúc bản tôn tu luyện trắc trở mà liên thủ hủy mất nhục thân của bản tôn. Chúng tưởng bản tôn đã mất mạng, tiếc thật… giờ bản tôn quay về, sẽ thanh toán đầy đủ tội ác ngập trời mà các ngươi phạm với yêu thú nhất tộc.”


Liệt Mãnh lùi lại giữa toán thiên thánh. Chúng nhân đều như lâm đại địch, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tong tong. Yêu tộc thánh tôn là nhân vật thế nào thì họ quá rõ.


Năm xưa tu vi của Ngũ hành thần tôn cơ hồ đạt đến thiên giai, năm người liên thủ ngang với thiên thánh. Dù vậy hợp lực cả năm cũng chỉ ngang với thánh tôn trọng thương vì tu luyện, thực lực còn không đủ ba thành, sau đó mà thánh tôn không phát cuồng phát nổ thân thể thì thắng bại khó mà nói được.


Hiện tại thánh tôn quay lại thánh địa, tuy chỉ phụ thân lên Đao hổ nhưng khí tức này đủ khiến bọn Kiếm Vô Phong rùng mình. Họ hoàn toàn không có lòng tin thắng lợi, ngay cả bỏ chạy cũng không dám chắc.


Chiến hay là chạy? Bảy vị thiên thánh do dự mãi.


“Bản tôn vốn định lấy mạng các ngươi nhưng như thế sẽ thành cậy lớn hiếp nhỏ. Hơn nữa bản tôn cần người báo tin cho năm tên khốn vô sỉ đó là yêu tộc thánh tôn đã sống lại, sớm muộn gì cũng đến Thánh điện tính sổ với chúng, bảo chúng rửa cho sạch cổ mà chờ.” Uy thế Đao hổ phát ra mỗi lúc một nồng khiến Kiếm Vô Phong hoàn toàn không dám phản bác, chỉ biết ậm ừ nghe thánh tôn húy hết uy danh của thần tôn.


“Bất quá, truyền tin chỉ cần một người là đủ…” Đao hổ cười âm lạnh khiến đối phương rùng mình.


Ý câu này có nghĩa là thánh tôn quyết định giết sáu người trong số họ? Chúng thiên thánh đều có ý liều mạng, thể nội khí hải điên cuồng chuyển động. Thánh tôn tuy lợi hại nhưng không có thân thể, phụ thể vào Đao hổ chưa chắc dễ dàng giết đượch họ.


“Nhưng bản tôn đồng ý cho các ngươi một cơ họi, trao đổi công bằng.” Đao hổ chuyển lời khiến khí thế của đối phương đang tăng lên từ từ giảm đi. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, không ai muốn đấu với địch nhân đáng sợ như thánh tôn. Muốn ứng phó ông ta, e rằng phải mời thần tôn mới có cơ hội thủ thắng.


“Thánh tôn đại nhân muốn đổi mạng bọn tại hạ lấy cái gì?” Chúng nhân đều bất an, nếu thánh ton yêu cầu cao quá thì họ không biết lấy gì ra trả.


“Tính mạng sáu các ngươi đổi lấy tự do cho toàn bộ yêu thú trong Thánh điện. Giao dịch này, chư vị có đồng ý không?” Ánh mắt Đao hổ lóe lên hàn ý, lạnh lùng nói.


“Việc đó không thành vấn đề.” Bọn Kiếm Vô Phong vội đồng ý.


Chỉ mấy nghìn nô thú, lại rất hiếm địa giai nô thú, phần lớn chỉ có thánh tộc và hư giai võ giả cần đến nô thú trợ giúp, thì dù thả hết cũng không tổn hại tới thực lực của Thánh điện. Nếu họ mất sáu thiên thánh ở đây thì mới là đả kích trí mạng đến Thánh điện.


Thấy thánh tôn đề xuất điều kiện đơn giản như vậy, chúng thiên thánh đều hớn hở, lập tức đáp ứng.


“Còn nữa, để lại thứ đó.” Đao hổ chỉ vào hồn lực thu tập khí của Kiếm Vô Phong. Bọn họ vừa từ phú nhiêu hồn khoáng về Thánh điện, trong thánh khí này có chứa Hồn tâm khoáng và một phần hồn thạch.


"Việc này..." Kiếm Vô Phong do dự. Hồn thạch thì thôi, Thánh điện vừa mất một món lớn, thêm chút nữa cũng không sao. Nhưng khó khăn lắm mới lấy được Hồn tâm khoáng, để hiến cho thần tôn, nếu giao cho yêu tộc thánh tôn, tương lai thần tôn đại nhân trách tội…


“Hừ! Cần bản tôn tự thân xuất thủ nữa chắc?” Ngữ khí Đao hổ trở nên âm lạnh, khí tức càng hung hãn.


“Không dám phiền thánh tôn.” Kiếm Vô Phong phản ứng cực nhanh, nếu thánh tôn xuất thủ, chỉ e lão cũng không bảo vệ được Hồn tâm khoáng và hồn thạch, chi bằng cứ sảng khoái một chút còn đỡ nếm mùi đau khổ.


Đao hổ đưa tay, hồn lực thu tập khí trong tay Kiếm Vô Phong tự động bay tới.


“Bản tôn nói là giữ lời, hiện tại các ngươi đi được rồi.” Đao hổ phất tay, dấy lên sóng khí kinh nhân cuốn về phía bọn Kiếm Vô Phong, đẩy họ văng xa mấy chục dặm.


“Nên nhớ nếu Thánh điện dám thương tổn bất kỳ yêu thú nào hoặc dám tự ý lưu lại một thành viên yêu tộc nào, bản tôn nhất định sẽ trả lại gấp mươi. Cút.”


Bọn Kiếm Vô Phong vốn còn nghi ngờ, vì thánh tôn phụ thể Đao hổ xong chưa hề thể hiện thủ đoạn khiến họ cho rằng ông ta không thể khống chế hoàn mỹ thân thể này. Có lẽ khi giao chiến, phe lão chưa chắc không có cơ hội, nhưng thánh tôn thể hiện chiếu đó xong thì họ không còn tơ tưởng gì nữa, cất tay cũng hất bay được bảy thiên giai, thực lực đó họ chống nổi sao?


Nên bảy vị thiên giai không dám quay lại, cắm đầu chạy một chốc là khuất bóng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom