• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hỗn Nguyên Võ Tôn (1 Viewer)

  • Chương 643

“Ha ha! Ngươi nói vậy không sai, nhưng thực tế không hẳn như vậy.” Thánh tôn không nổi giận trước thái độ bức ép của Diệp Phong mà mỉm cười: “Diệp Phong, không cần quá kích động, nghe bản tôn nói xong đã…”


Gã hừ lạnh, tạm thời bĩnh tình lại.


“Bản tôn đã nói là muốn tìm một yêu thú mộc nguyên thiên giai, vì mộc nguyên linh thú chỉ khi tu vi đạt đến thiên giai mới có thể vươn tới đẳng cấp bản tôn kỳ vọng. Ngươi đừng quên lúc Tiểu Hôi gặp ngươi thì thực lực tối cơ bản cũng chưa có, hiện tại cũng mới chỉ là hư giai, kém rất rất xa mức bản tôn cần. Bản tôn mà có ý đoạt thân thể nó há chẳng lãng phí mấy vạn năm thời gian, mục tiêu sau cùng không biết bao giờ mới đạt được.”


Những lời này khiến Diệp Phong ngẩn người. Không sai, thánh tôn mà chọn thân thể, không bao giờ đến lượt Tiểu Hôi. Hà huống, Tiểu Hôi đản sinh tại Võ Nguyên đại lục mới chỉ chừng hơn mười năm, còn thánh tôn rơi rụng từ mấy vạn năm trước. Trong việc này nhất định có gì đó uẩn khúc.


Gã lập tức tỉnh ngộ, cười ngượng ngùng với thánh tôn.


Thánh tôn không chấp thái độ của gã mà kể tiếp: “Ngươi bảo bản tôn định đoạt xá, thật ra không sai. Thú hồn của bản tôn bỏ chạy rồi thì lang thang trong thánh địa, tìm một đối tượng thích hợp để đoạt xá. Khi ấy yêu tộc tuy tổn thất thảm trọng nhưng thiên giai cường giả chưa tiêu điều như bây giờ, chọn một vị thiên giai mộc nguyên linh thú không khó.”


“Vậy thánh tôn đại nhân sao lại xuất hiện tại Võ Nguyên đại lục? Mấy vạn năm sau lại ẩn trong thân thể Tiểu Hôi?” Diệp Phong không nén được hiếu kỳ.


Thánh tôn khẽ thở dài, tỏ ra cảm khái: “Chỉ trách bản tôn không biết nhìn người, chọn một mộc nguyên linh thú bình thường vẫn thập phần tôn kính bản tôn, là thủ lĩnh một chủng loại yêu tộc. Bản tôn cho rằng thuộc hạ trung thành như thế sẽ tâm cam tình nguyện phụng hiến thân thể, nên khi gặp hắn, bản tôn đã nói hết, còn hứa rằng đoạt xá xong sẽ bảo vệ thú hồn cho hắn, tìm được thời cơ sẽ giúp hắn tụ lại thân thể.”


“Kết quả thế nào?” Diệp Phong nghĩ đến lời yêu hổ, yêu thú nhất tộc vì tranh quyền đoạt lợi mà bỏ cả an nguy toàn tộc thì gã hiểu được. Yêu tộc cường giả phần lớn tự tư tự lợi, làm gì có chuyện dễ dàng từ bỏ thân thể hiến cho thánh tôn không còn thực lực?


“Bề ngoài hắn đáp ứng thập phần sảng khoái nhưng lại ngầm bày độc kế gia hại bản tôn! Quả là lòng dạ độc ác.” Thánh tôn nhắc đến việc này là oán khí xung thiên.


“Theo lời thánh tôn đại nhân thì với trạng thái thú hồn, đại nhân không thể uy hiếp được thiên giai linh thú đó. Y không muốn bị đoạt xá có thể trực tiếp cự tuyệt, hà tất còn gia hại đại nhân làm gì? Về danh nghĩa, y là con dân của ngài, tội danh gia hại thánh tôn đó đủ khiến y không có chỗ đừng trong yêu thú nhất tộc.” Diệp Phong nêu lên nghi vấn.


“Đó là nét âm hiểm của hắn. Mục đích của hắn không phải lấy mạng bản tôn mà muốn có được tu vi của bản tôn.” Thánh tôn lạnh giọng: “Hắn đáp ứng rồi, bản tôn liền truyền cho hắn một ít thông tin về cảnh giới cao hơn, nhờ đó tu vi của y tăng nhanh, trở thành linh thú mạnh nhất yêu tộc.”


“Bất quá bản tôn là đồ ngốc sao? Thứ bản tôn truyền cho hắn đều là cách tu luyện thân thể còn tin tức liên quan cảnh giới thú hồn rất ít. Việc đó khiến hắn phi thường bất mãn!” Thánh tôn nhìn gã rồi giải thích: “Tu vi của yêu thú nhất tộc cao thấp không như nhân loại phải dựa vào hoàn cảnh mà đề thăng. Nhiều chủng loại tuy hoàn cảnh kém cỏi nhưng nhờ sức mạnh huyết mạch mà đạt đến đẳng cấp cực kỳ cao thâm.”


Diệp Phong gật đầu hiểu ngay. Thánh tôn cần một thân thể có thể chịu được cho ông ta đoạt xá chứ không phải một yêu thủ có tu vi giống hết. Nên tất nhiên không truyền thụ cho đối phương cách tăng tiến cảnh giới.


“Lúc đâu hắn còn giả dối cầu xin bản tôn, mượn cớ muốn đề thăng cường độ thú hồn để khi bị bản tôn đoạt xá, hắn có thể giữ được tàn hồn… Hắc hắc, thú hồn của hắn đã là thiên giai, tiến thêm một bước thì tương lai bản tôn đoạt xá chẳng phải khó hơn nhiều sao Nên tất nhiên bản tôn không đồng ý. Thời gian ẩn tàng tại thể nội hắn giúp bản tôn nhận ra dụng tâm hiểm ác của hắn, đương nhiên càng phải phòng bị.”


“Sau cùng tặc tử đó không nén được mà lộ rõ chân diện mục, uy hiếp bản tôn nếu không truyền thừa cảnh giới thì hắn sẽ tiêu diệt thú hồn của bản tôn khiến bản tôn vĩnh thế không thể siêu sinh!” Nói đến đây, sắc mặt thánh tôn cực kỳ âm trầm, khí thế quanh Diệp Phong cũng cực kỳ bức bối, gã cơ hồ không thở nổi.


Hiển nhiên, bị một thành viên yêu tộc từng được tín nhiệm phản bội đã để lại hận ý không phai trong lòng thánh tôn.


“Bất quá tặc tử này cho rằng bản tôn chỉ còn trạng thái thú hồn, mất hết tu vi nên mắc sai lầm là th bản tôn vào thú hồn ý thức của hắn. Nếu thú hồn của bản tôn ở ngoài thân thể hắn, thật sự chỉ còn cách mặc cho hắn xử trí.” Thánh tôn cười lạnh.


“Kết quả sau cùng thế nào?” Lúc đó Tiểu Hôi trong lòng gã cũng tỉnh lại, ngơ ngẩn nhìn thánh tôn không không, vừa lạ vừa quen. Diệp Phong khẽ vuốt ve nó rồi hỏi.


“Trong thể nội, hắn muốn động thủ cũng không thể sử dụng nhục thân và năng lượng để ứng phó bản tôn, chỉ có thể sử dụng thú hồn…. Đấu thú hồn, bản tôn sợ hắn sao? Nhưng thân thể đó dù gì hắn cũng là chủ nhân, trong lúc giao đấu quả thật hắn hơi chiếm ưu thế, nhưng vì bản tôn đã phòng bị, lĩnh ngộ cảnh giới thú hồn cao hơn hắn nhiều, nên sau cùng tặc tử đó bị bản tôn triệt để tiêu diệt, bản tôn cũng phải đoạt xá thân thể đó trước thời hạn.”


“Nhưng thân thể đó còn xa mới đạt đến trình độ bản tôn cân. Thú hồn của bản tôn tuy thắng lợi nhưng vì thế mà trọng thương, không thể hoàn toàn khống chế thân thể yếu ớt đó. Bản tôn điều khiển thân thể đó tìm một nơi vắng vẻ chuyên tâm luyện hóa. Nhưng… dọc đường vì vết thương quá nặng, thú hồn không áp chế được nguyên lực tràn ra, thân thể đó lại một lần nữa tan tành.”


“Địa điểm thân thể phát nổ cách không gian thông đạo thông xuống Võ Nguyên đại lục không xa, thú hồn của bản tôn bị năng lượng phong bạo cuốn vào…” Thánh tôn cười khổ thở dài.


Diệp Phong hiểu ra, hóa ra thánh tôn vì xảo hợp mới xuống Võ Nguyên đại lục. Nhưng… ông ta đến đại lục mấy vạn năm thì làm những gì? Vì sao sau cùng lại ở trong thân thể Tiểu Hôi? Gã vẫn còn nghi ngờ.


“Bản tôn mang theo thú hồn trọng thương, cửu tử nhất sinh trong không gian thông đạo mới may mắn xuống được Võ Nguyên đại lục.” Thánh tôn khẽ thở dài: “Nhưng đại lục đó, dù là nhân loại hay yêu thú, tu vi đều quá kém… Bản tôn căn bản không tìm được đối tượng đoạt xá thích hợp.”


“Quan trọng nhất là thú hồn của bản tôn trọng thương một lần nữa thì đã mong manh lắm rồi. Nếu trong trạng thái toàn thành thì bản tôn có thể mặc cho thú hồn lơ lẳng trăm năm cũng không tan mất hồn lực. Nhưng trạng thái khi đó thì bản tôn không thể chần chừ phút nào nữa, phải tìm được thân thể để ẩn tàng ngay mới không tổn hại. Nên…” Ông ta chợt nhìn sang Tiểu Hôi, ánh mắt đầy yêu thương.


“Trong khu rừng đó, bản tôn tìm được một khối mộc linh thạch sung mãn linh khí làm nơi tạm thời ẩn thân.” Lúc thánh tôn kể lại, Tiểu Hôi cũng hiếu kỳ trừng mắt lên, như thể biết ông ta đang giới thiệu thân thế của nó mà chăm chú lăng nghe.


“À. Thánh tôn chọn một khối mộc linh thạch làm chỗ dung thân?” Diệp Phong ngẩn người, tử vật cũng có thể dung nạp thú hồn sao?


“Ha ha! Có gì không được?” Thánh tôn cười bảo: “Mộc linh thạch là linh vật do thiên địa tạo hóa sinh thành, trừ không có sinh mệnh thì độ bền chắc dù hoàng cấp yêu thú cũng không so được. Quan trọng nhất là mộc linh thạch không có linh hồn, không hình thành xung đột với thú hồn của bản tôn để bản tôn được nghỉ ngơi.”


“Tức là… Tiểu Hôi là…” Diệp Phong thầm đoán ra, chả trách ở Võ Nguyên đại lục không có yêu thú nào như nó, hơn nữa nó sinh ra là không có phụ mẫu ở bên. Tất cả đều trở nên rõ ràng sau lời giải thích của thánh tôn.


“Không sai… thân thế thật sự của Tiểu Hôi là mộc linh thạch hầu!” Thánh tôn gật đầu, ghé sát cái đầu hư ảnh vào Tiểu Hôi nói đầy yêu thương: “Nó là sinh mệnh mới do thú hồn của bản tôn hút lấy thủ thiên địa chi tinh hoa sinh ra. Trong lòng ta, Tiểu Hôi là hài tử…”


Tiểu Hôi há miệng, mắt ầng ậng nước nhì thánh tôn, hai tay chuẩn bị ôm lấy đầu ông ta nhưng tiếc rằng ông ta chỉ là hư ảnh, tay nó xuyên qua, song không cam lòng mà chụp chụp một lúc mới nức nở bỏ cuộc.


“Thật ra là sao? Mộc linh thạch, sao lại biến thành Tiểu Hôi.” Diệp Phong vỗ về Tiểu Hôi, nhăn nhó hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom