• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (2 Viewers)

  • Chương 105

Đúng vậy, tấm lòng của cha mẹ trên thế giới này đều là như thế. Nếu đã gọi anh một tiếng ba là đã quyết định sẵn anh sẽ quan tâm đứa con gái này hơn nửa cuộc đời.



Chử Đồng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “vậy em hy vọng, sau này nếu sinh đứa thứ hai sẽ là một bé trai.”



“Tại sao?”



“Con gái đối với anh đặc biệt quấn quýt. Tình cảm của anh dành cho con gái cũng quá khác biệt đi, ngay cả em cũng giành không nổi.”



Hai vợ chồng đang nói chuyện, xa xa nghe thấy ngoài cổng sắt truyền tới tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Tĩnh Hương và Chử Nguyệt Tình đã tới. Nguyệt Nguyệt đang ngồi trong chiếc xe đẩy nhỏ. Bánh xe cẩn thận lăn trên con đường nhỏ trải đá cuội mấp mô. Bé gái ngồi trong xe đang tò mò nhìn lấm lét bốn phía xung quanh.



Chử Đồng ẵm Giản bảo bảo đứng dậy, “mẹ, chị, hai người tới đây bằng cách nào vậy?”



“Đón xe taxi.” Lý Tĩnh Hương đưa túi cho Chử Đồng, “chị của con mới đan xong áo len.”



Chử Đồng nhận lấy, “chị, chị vừa phải đi làm lại vừa phải chăm sóc Nguyệt Nguyệt, sau này đừng đan nữa.”



Chử Nguyệt Tình bế Nguyệt Nguyệt lên từ trong xe, “ừ, đến mùa thu lại nói. Chị cũng thích tự may quần áo cho Nguyệt Nguyệt nhà chị, mặc cũng yên tâm.”



“Đúng rồi,” Chử Đồng khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của con gái, vẻ mặt hào hứng không giấu được, “Giản bảo bảo mới vừa rồi gọi ba ba, nhìn xem khiến Giản Trì Hoài sung sướng chưa kìa.”



“Thật sao?” Mặt mày Lý Tĩnh Hương cũng hớn hở theo, “chuyện tốt nha, mở miệng tiếng đầu tiên mà gọi ba, đứa thứ hai chắc chắn là sinh con trai rồi.”



“Mẹ, mẹ cũng mê tín như vậy sao.” Chử Đồng ẵm con gái quay lại chỗ ghế dài trước mặt. Chử Nguyệt Tình bước theo phía sau lưng, “Nguyệt Nguyệt cũng sẽ biết nói, sẽ gọi mẹ, ông ngoại bà ngoại mỗi người cũng sẽ gọi không ngừng.”



Chử Đồng ngồi xuống ghế, “từ từ đi, con bé còn nhỏ mà.”



Nguyệt Nguyệt ở trong ngực Chử Nguyệt Tình chợt động đậy hai cái. Bé còn chưa biết đi, nhưng hai chân cũng rất khoẻ. Tay bé giơ giơ về phía Giản Trì Hoài, cả người cũng cố ý vươn tới. Chử Đồng nhìn thấy, cười nói, “Nguyệt Nguyệt muốn dượng ẵm một chút đây mà.”



Giản Trì Hoài nghe vậy, đứng dậy, hai tay anh vỗ nhẹ. Nguyệt Nguyệt vui vẻ toét miệng cười một tiếng, cả người liền nhào tới. Bàn tay người đàn ông mới vừa tiếp xúc được với bé, liền nghe thấy Nguyệt Nguyệt mở miệng lên tiếng, “ba ba.”



Một tiếng này, so với Giản bảo bảo gọi còn rõ ràng hơn.



Người đàn ông thuận tay đem bé ôm vào trong ngực. Lý Tĩnh Hương đầu tiên là ngây người ra, sau đó cảm thấy không thể tin nổi mà nói, “mẹ không có nghe lầm chứ? Nguyệt Nguyệt cư nhiên gọi ba à.”



Sắc mặt Chử Nguyệt Tình có chút lúng túng, “không, không thể nào, con đâu có dạy nó.”



Nguyệt Nguyệt cúi đầu liếc nhìn Giản Trì Hoài. Hai tay bé vuốt ve khuôn mặt của anh, bàn tay mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, tiếng nói chuyện càng phảng phất mùi sữa, “ba ba, ba ba, ba ba ——”



Chử Nguyệt Tình vội vàng tiến lên, vươn tay về phía bé con, “Nguyệt Nguyệt, mẹ ẵm nào.”



Nguyệt Nguyệt dán chặt vào cần cổ người đàn ông, không muốn động đậy.



Chử Đồng làm sao có thể ngại chuyện như vậy. Cô tươi cười nhìn về phía Giản Trì Hoài, “anh đem Nguyệt Nguyệt nhận làm con gái nuôi luôn đi. Sau này, anh chính là ba của hai cô con gái.”



“Mẹ biết rồi,” Lý Tĩnh Hương đứng ở bên cạnh Giản Trì Hoài, “nhất định là Tình Tình ở nhà suốt ngày gọi ba, Nguyệt Nguyệt liền học theo, bé con này lanh lợi thật.”



Giản bảo bảo ở trong ngực Chử Đồng cũng giãy giụa, cả người không được tự nhiên muốn vươn về phía Giản Trì Hoài. Chử Đồng thiếu chút nữa ẵm không được. Cô vỗ nhẹ cái mông nhỏ của con gái, “đừng động đậy, để mẹ ẵm.”



“Ô ô a a, ô a ——” Giản bảo bảo nóng nảy, vẻ mặt ấm ức nhăn nhó lại, hai tay hướng Giản Trì Hoài không ngừng vẫy vẫy. Có thể nhìn ra được, bé con còn nhỏ như vậy cũng đã biết ghen tức. Ba bé bình thường ở nhà chỉ được ẵm bé, không thể để cho ba ẵm người khác được.



Hai tay Chử Đồng ôm chặt con gái, “cục cưng ngoan nào, lát nữa mẹ dẫn con ra ngoài chơi, có được không?”



Dù sao Nguyệt Nguyệt cũng là trẻ mồ côi, dù bây giờ đã có Chử Nguyệt Tình thương yêu, nhưng trước sau vẫn thiếu hụt một phần tình thương của người cha. Nếu bé đã thích Giản Trì Hoài như vậy, Chử Đồng cũng muốn để cho Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt lâu hơn một chút.



Thế nhưng Giản bảo bảo không hiểu những chuyện này, bé chỉ muốn đòi ba. Trông thấy bé con sắp oà lên khóc, Chử Nguyệt Tình vội vàng giơ tay ra muốn đón lấy Nguyệt Nguyệt, “cục cưng ngoan, mẹ ẵm nào.”



Vậy mà Nguyệt Nguyệt lại oà lên khóc trước. Hai tay bé ôm chặt cổ Giản Trì Hoài. Đứa bé còn nhỏ như vậy, thật ra cũng chẳng hiểu được nhiều chuyện. Bé thích người nào thì chỉ muốn gần gũi thân thiết với người đó. Giản bảo bảo nghe thấy tiếng khóc, miệng mếu máo, cũng khóc theo lớn hơn.



Chử Đồng không biết phải làm sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đỏ bừng. Giản Trì Hoài nhất định không thể không bỏ ra được. Nếu sớm biết ẵm một đứa bé khác lại khiến con gái mình rơi nước mắt, anh tuyệt đối sẽ không giơ cái tay này ra.



Chử Nguyệt Tình cũng nghiêm mặt, hai tay dứt khoát ôm lấy người con gái, đem bé từ trong ngực Giản Trì Hoài kéo ra, “Nguyệt Nguyệt ngoan, mẹ chơi với con nha.”



Cánh tay của Nguyệt Nguyệt không ngừng níu chặt cổ Giản Trì Hoài, cả người lui về phía sau một chút. Giản Trì Hoài nhìn lại, nước mắt bé lưng tròng, bàn nhỏ bé còn cố níu lấy cổ áo của anh, nhưng cũng không nắm được. Trong con ngươi đen bóng vô tội tràn ngập đầy ấm ức. Chỉ bằng một cái nhìn này lại khiến anh ngẩn người đứng yên ở tại chỗ.



Chử Đồng căn bản là ẵm không nổi con gái. Sức lực của bé con rất lớn, eo cô cũng sắp gãy ra làm hai rồi.



Giản bảo bảo nhào về phía Giản Trì Hoài. Người đàn ông thuận thế ẵm con gái qua. Nguyệt Nguyệt cao giọng khóc lớn. Chử Nguyệt Tình lần đầu gặp phải tình huống này, “cục cưng đừng khóc mà, đừng khóc, lát nữa chúng ta đi chơi công viên giải trí có được không?”



Lý Tĩnh Hương thấy cảnh tượng này, không khỏi nghĩ tới, nếu như đứa bé này của Chử Nguyệt Tình không phải là con nuôi, mà là do chính cô sinh ra thì thật tốt biết mấy? Nếu như vậy, Nguyệt Nguyệt cũng có thể nhận được tình thương của cha mẹ mình, không cần phải tranh giành gọi người khác là ba.



Mặc dù phát ra từ trong miệng của đứa bé chỉ là một tiếng gọi ngây ngô vô tâm vô ý. Nhưng nghe vào tai người lớn lại là một cảm giác xót xa khác biệt.



Mặc dù Giản Trì Hoài cũng rất thích Nguyệt Nguyệt, nhưng dù sao Giản bảo bảo mới là con gái ruột thịt của anh. Hai bé cùng khóc một lúc, anh không thể không ưu ái con gái của mình trước.



Chử Nguyệt Tình cũng sắp ẵm không nổi Nguyệt Nguyệt nữa rồi. Chử Đồng vội vàng tiến lên, nhận lấy Nguyệt Nguyệt, “nào, chúng ta và em gái chơi một lát nha, đừng khóc mà.”



Giản Trì Hoài ôm con gái ngồi trên ghế dài. Chử Đồng cũng ngồi xuống bên cạnh. Trên ghế có đồ chơi, cũng không lâu lắm, hai bé con liền chơi cùng nhau.



Chử Nguyệt Tình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “bình thường Nguyệt Nguyệt đều luôn rất biết điều, hôm nay cũng không biết tại sao lại như vậy nữa.”



“Trẻ con mà, nay thế này mai thế khác,” Đầu Chử Đồng tựa vào Nguyệt Nguyệt, “nhìn xem Nguyệt Nguyệt của chúng ta này. Nước còn đọng trong mắt, trông như đứa bé bị oan ức vậy.”



Khuỷu tay Giản Trì Hoài chống lên thành ghế. Trước mặt con gái đang ngồi trên ghế, trong tay vẫy vẫy một món đồ chơi. Nguyệt Nguyệt giơ tay muốn xin, bé con vội vàng thu tay lại, không chịu cho.



Sau khi ăn cơm tối xong, Giản Trì Hoài sai tài xế đưa ba người nhà họ Chử trở về.



Giản bảo bảo chơi qua buổi trưa một chút, mới vừa ăn cơm tối xong liền ngủ thiếp đi. Người đàn ông quay lại vào trong phòng, nhìn thấy Chử Đồng như đang có tâm sự ngồi trên ghế sa lon. Anh sải bước tiến lên. Chử Đồng thẳng người lui lại. Anh cúi người xuống vỗ vỗ bắp đùi của cô. Cô thu chân lại, người đàn ông lướt qua cô ngồi xuống.



“Nghĩ gì thế?”



“Hôm nay phản ứng của Nguyệt Nguyệt, anh cũng nhìn thấy đó.”



Giản Trì Hoài bật TV lên, thản nhiên tiếp lời, “em muốn nói, con bé cần một người cha sao.”



“Nếu chị của em chịu kết hôn, chị ấy cũng sẽ không cần nhận nuôi Nguyệt Nguyệt nữa.” Chử Đồng đem hai chân gác lên người Giản Trì Hoài, “anh xem, bây giờ Giản bảo bảo đang còn nhỏ. Tương lai nếu hiểu chuyện một chút, thấy chúng ta thương yêu Nguyệt Nguyệt, con nhất định sẽ càng khóc lóc ầm ĩ hơn.”



“Đây cũng là điều bình thường thôi. Đứa bé nào lại chẳng muốn cha mẹ mình chỉ thương yêu mình? Anh em trong nhà còn có lúc tranh giành ghen ghét nhau, đừng nói chi là với người ngoài.”



Chử Đồng giật giật chân của mình, “Nguyệt Nguyệt không phải là người ngoài.”



“Nhưng dù sao con bé cũng không phải con gái ruột thịt của chúng ta. Coi như có thương yêu đi nữa, nếu Nguyệt Nguyệt và con gái cùng đặt ngay trước mắt em. Hai đứa đều có lúc bị ấm ức, phải ưu ái hàng đầu đương nhiên là con gái của mình rồi.”



Chử Đồng cũng biết rõ điều đó, nhưng khi nghĩ tới Nguyệt Nguyệt, trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái, “em rất khó tưởng tượng ra đợi đến lúc Nguyệt Nguyệt đi học, người ta sẽ hỏi con bé, ba của nó ở đâu, con bé sẽ trả lời thế nào đây? Giản Trì Hoài, có phải em làm sai rồi không? Ban đầu lẽ ra em nên phản đối chị em nhận con nuôi. Nếu như em phản đối tới cùng, không có sự giúp đỡ của anh, có phải sẽ không xảy ra chuyện kia không?”



“Em nghĩ quá nhiều rồi,” Giản Trì Hoài vươn tay ra ôm cô vào trong ngực, “chị của em và em có một điểm rất giống nhau, quá cứng đầu. Chị ấy nói quyết định muốn nhận nuôi, phản đối tới cùng cũng vô ích. Nói không chừng, chị ấy còn có thể đi trộm em bé về làm con gái mình nữa cơ.”



Giản Trì Hoài chỉ nói một câu đùa giỡn. Chử Đồng giơ khuỷu tay lên nhẹ thúc vào lồng ngực anh. Giản Trì Hoài giơ tay nắm lấy bàn tay cô, “em sẽ không nỡ đánh anh đâu.”



“Có gì mà không nỡ chứ? Sau này con gái mà phạm lỗi, anh có nỡ đánh con không?”



“Không đánh.” Giản Trì Hoài nói rất kiên quyết.



Chử Đồng nhẹ lắc đầu, “anh không muốn làm người cha độc ác có phải không? Nhưng đến lúc con không ngoan thì vẫn phải đánh. Một lần đánh xuống thật đau, lần sau con bé sẽ có ý thức. Nếu không làm sao phân biệt rõ đúng sai chứ?”



“Em nói vấn đề này hoàn toàn là lý lẽ sai trái.”



“Đây là ông bà ta truyền lại. Đặc biệt là con gái, không thể quá dung túng.”



Giản Trì Hoài buông tay Chử Đồng ra. Anh ấn một cái vào sống mũi cao của mình, “sau này nếu em thật sự đánh con, anh sẽ thay con chịu đòn hết.”



“Cái gì?”



“Anh không nỡ, cũng không nhìn nổi. Nếu trong lòng em thực sự không nén giận được, sau này nếu đến lúc phải dạy dỗ con gái, anh sẽ đỡ thay cho con.”



“Giản Trì Hoài, không có ông bố nào như anh cả!”



Người đàn ông nhẹ nhún đầu vai, một bộ dáng không sao cả. Người khác không làm vậy không có nghĩa là anh sẽ không làm. Anh cưng chiều con gái, nghĩa là không thể nhìn con chịu một chút xíu ấm ức nào.



Văn Hải.



Chử Nguyệt Tình ăn xong cơm trưa, ngồi trên ghế trước bàn làm việc. Bên cạnh mấy đồng nghiệp đang xúm xít bàn tán cuối tuần sẽ đi đâu chơi. Có người hướng cô lên tiếng, “Tình Tình, còn cậu thì sao? Phải ở nhà chăm con à?”



“Đúng vậy,” Chử Nguyệt Tình cười khẽ, nhưng vẫn cố hết sức để hoà nhập với mọi người, “hôm đó mọi người có hoạt động gì sao?”



“Tiệc nướng ngoài trời, mình sẽ dẫn con mình theo nữa.”



Nửa người trên của Chử Nguyệt Tình tựa sát vào lưng ghế, “đồ nướng hả, thời tiết này cũng rất thích hợp. Vậy mình phải đi cùng chứ. Em bé cứ để cho mẹ mình trông giúp một hôm.”



“Tốt quá, cứ quyết định vậy nha!”



“Mình sẽ phụ làm đồ ăn,” Bàn về phương diện này Chử Nguyệt Tình cũng là người đầy kinh nghiệm, “ướp thịt dê và cánh gà nướng này nọ, cứ để mình lo.”





“Vậy thì tốt quá,” Đồng nghiệp kéo ghế qua, ngồi vào bên cạnh Chử Nguyệt Tình, “Tình Tình à, chồng cậu lúc nào mới về nước vậy?”



“Anh ấy rất bận rộn,” Chử Nguyệt Tình rũ mắt xuống, sắc mặt lại rất bình tĩnh, “ngoại trừ năm ngoái, anh ấy không có cách nào để ở nhà lâu hơn.”



“Một mình cậu chăm con, thật đúng là khổ cực rồi.”



Chử Nguyệt Tình nhẹ lắc đầu, khóe miệng ẩn hiện ý cười miễn cưỡng, “không khổ, mẹ mình cũng giúp một tay mà.”



Ban đầu, các các đồng nghiệp trong phòng làm việc đều cho là Chử Nguyệt Tình và Phó Thời Thiêm có quan hệ mờ ám, còn suy đoán tâm tư của cô không trong sáng. Sau đó, họ vô tình hoặc cố ý thấy được trên màn ảnh máy vi tính của Chử Nguyệt Tình có để hình em bé. Sau khi thăm dò hỏi han mới biết Chử Nguyệt Tình đã có con gái. Theo như lời của chính cô, chồng cô vẫn đang làm việc ở nước ngoài, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, khó khăn lắm mới được trở về một chuyến. Các đồng nghiệp chưa từng được thấy mặt con gái của Chử Nguyệt Tình, đương nhiên cũng không biết bé con đến tột cùng là bao nhiêu tuổi. Chỉ là một người phụ nữ đã có gia đình, Phó Thời Thiêm nhất định sẽ không để mắt tới. Điều này cũng đã nói rõ, đồng nghiệp nữ trước kia bị đuổi việc, tám phần cũng không có liên quan gì tới Chử Nguyệt Tình.



Bây giờ, mối quan hệ đồng nghiệp trong phòng làm việc đã hoà hợp lại như ban đầu. Ít nhất, Chử Nguyệt Tình cũng không còn bị người ta tẩy chay ngoài mặt như trước nữa.



Sau thời gian nghỉ trưa, mọi người lại bắt đầu công việc của mình. Chử Nguyệt Tình cầm tài liệu trên bàn lên, giúp trưởng phòng mang đến phòng họp.



Cô đi tới lầu bảy. Phòng họp đã được chuẩn bị sẵn từ hôm qua. Cô bước tới trước cửa gõ một cái, bên trong có giọng nói truyền ra, “vào đi.”



Chử Nguyệt Tình đẩy cửa ra bước vào. Sắp đến giờ họp nên mọi người còn chưa đến đông đủ, chỉ có một mình Phó Thời Thiêm ngồi trong phòng. Chử Nguyệt Tình đứng ở cửa, “thật ngại quá.”



Cô xoay người định bước ra ngoài. Phó Thời Thiêm nâng tầm mắt lên nhìn cô, “đi vội như vậy làm gì?”



“Tôi sợ làm trễ nải thời gian họp của mọi người.”



Phó Thời Thiêm nâng đồng hồ đeo tay lên liếc nhìn, “còn chưa tới giờ đâu. Tôi chỉ là không có thói quen đi trễ, vì vậy mới đến thật sớm.”



“Nếu vậy phần tài liệu này tôi nên trực tiếp mang đến phòng làm việc của trưởng phòng thì tốt hơn.”



Phó Thời Thiêm ngước mắt lên rơi vào Chử Nguyệt Tình, “có phải cô vẫn luôn tránh mặt tôi không?”



Chử Nguyệt Tình vẫn mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, “Phó tiên sinh, tôi là nhân viên của ngài, tại sao lại muốn tránh mặt ngài chứ?”



“Kể từ sau khi tôi nói với cô chuyện tôi thích em gái cô, cô ngay cả phòng làm việc của tôi cũng hầu như không tới nữa.”



Hai tay Chử Nguyệt Tình nắm chặt phần tài liệu kia, “tôi là một thành viên của Văn Hải. Tôi chỉ muốn cố gắng làm việc nhiều hơn, ít nhất phải xứng đáng với tiền lương mà tôi nhận được.”



Bàn tay phải của Phó Thời Thiêm đặt lên mặt bàn, gõ nhẹ hai cái, “tới đây, ngồi xuống.”



Chử Nguyệt Tình vẫn đứng yên ở đó không động đậy, “không cần, Phó tiên sinh còn chuyện gì cần dặn dò sao?”



“Từ lúc nào chúng ta đã bắt đầu trở nên xa lạ như vậy? Nguyệt Tình, tôi vẫn luôn coi cô như bạn bè mà.”



“Thật sao?” Chử Nguyệt Tình hỏi ngược lại, sau đó cảm giác hình như giọng điệu này không được ổn, “Phó tiên sinh, ngài coi tôi như bạn bè, là ngài quan tâm đến tôi sao.”



“Tôi nghe nói cô nhận con nuôi phải không?”



Chân mày Chử Nguyệt Tình theo bản năng nhíu chặt lại, “ngài nghe ai nói vậy?”



“Đứa bé kia không chênh lệch lắm so với con gái của Chử Đồng phải không?”



“Vâng, chuyện này tôi hy vọng ngài đừng nói cho người khác biết.”



“Yên tâm,” Phó Thời Thiêm mỉm cười đứng dậy. Bóng người thon dài lướt qua bậc thềm treo màn hình máy chiếu. Anh chậm rãi bước tới bên cạnh Chử Nguyệt Tình, “biết nói chưa?”



Ánh mắt Chử Nguyệt Tình tràn đầy đề phòng nhìn về phía anh. Phó Thời Thiêm không khỏi cười khẽ, “cô không cần đề phòng tôi như phòng sói vậy. Tôi nói thích em gái cô chỉ là thích một chút, thưởng thức thôi mà. Lại nói, hoàn toàn là vì dáng dấp cô ấy và vợ sắp cưới đã mất của tôi giống hệt nhau. Cô thấy tôi có đi quấy rối cô ấy sao?”



Chử Nguyệt Tình nghĩ lại thấy cũng đúng. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghe Chử Đồng nói Phó Thời Thiêm đã làm chuyện gì không ổn. Suy nghĩ của cô cũng khá chậm chạp. Hai tay Phó Thời Thiêm chắp lại sau lưng, tiếp tục lặp lại câu hỏi mới vừa rồi, “biết nói chưa?”



“Biết rồi.”



“Vậy so với con gái của Chử Đồng cũng không xê xích gì nhiều nhỉ.”



“Vâng, đúng vậy.” Chử Nguyệt Tình cũng không nói nhiều lời.



“Tôi cảm thấy giai đoạn đáng yêu nhất của một đứa trẻ đối với chúng ta chính là từ lúc bắt đầu biết nói. Giản Trì Hoài hẳn sẽ rất hạnh phúc.”



Chử Nguyệt Tình cong khoé môi lên, “đúng vậy, Giản bảo bảo cũng đã biết kêu ba kêu mẹ rồi.”



Phó Thời Thiêm như có điều suy nghĩ gật đầu, “thấy cô bây giờ như vậy, tôi rất vui. Trạng thái của cô rất ổn. Mặc dù phải làm mẹ đơn thân, nhưng quan trọng nhất là bây giờ cô trông rất tốt, không giống trước đây cứ mãi buồn bực không vui.”



Sắc mặt Chử Nguyệt Tình hoàn toàn thả lỏng, “đúng vậy, tôi rất thích cuộc sống bây giờ.”



Phó Thời Thiêm giơ tay lên, chợt hướng nơi bả vai Chử Nguyệt Tình vỗ nhẹ xuống, “đưa tài liệu cho tôi, cô đi làm việc đi.”



“Vâng.” Chử Nguyệt Tình đem tài liệu giao cho Phó Thời Thiêm, sau đó xoay người đi ra ngoài.



Trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, người đàn ông xoay người trở lại trước bàn làm việc. Anh đem phần tài liệu kia ném mạnh xuống bàn rồi vươn tay kéo rèm xếp cửa sổ ra. Cảnh sắc ngoài cửa sổ nhìn một cái không sót thứ gì. Tấm thủy tinh trong suốt sạch sẽ phản chiếu lên một gương mặt cương nghị lạnh lùng.



Phó Thời Thiêm ngẩng đầu nhìn về phía hai đại lộ ở dưới lầu. Anh đợi ngày hôm nay đã tốn bao nhiêu thời gian rồi?



Đứa bé kia đã biết mở miệng gọi ba, thật tốt. Giản Trì Hoài nhất định sẽ đặc biệt phấn khởi, đặc biệt xúc động chăng? Người làm cha làm mẹ, điều hạnh phúc nhất còn gì khác ngoài chuyện đứa con của mình mở miệng gọi một tiếng ba. Sợ là dù cho có phải giảm tuổi thọ xuống, Giản Trì Hoài cũng vui vẻ tình nguyện.



Phó Thời Thiêm cong một bên khóe miệng lên, ý cười cũng không đạt đến đáy mắt, chỉ là cơ mặt lại biểu lộ ra buông lỏng tà tứ. Hai tay anh chắp lại phía sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng cong lên, nhịp nhàng co duỗi. Đã biết gọi ba mẹ, tình cảm kia tự nhiên sẽ không còn như trước nữa. Máu đã hoà tan trong nước, muốn tách cũng tách không ra được đâu.



Chử Nguyệt Tình được nghỉ hai ngày. Kể từ khi Chử Đồng sinh Giản bảo bảo, lượng công việc cũng giảm đi nhiều. Tin tức thì vẫn được đi săn, nhưng sẽ không giống như mấy đặc vụ đi nằm vùng cả ngày lẫn đêm để chụp trộm moi móc thông tin nữa, trừ khi gặp phải những vấn đề đặc biệt quan trọng.



Vào cuối tuần, cô thường thường cũng sẽ dẫn theo con gái đi ra ngoài chơi. Trước tiên ghé qua nhà họ Chử đón Chử Nguyệt Tình và Nguyệt Nguyệt, sau đó tới trung tâm thương mại đi dạo một vòng, hoặc đến công viên gần nhà tham gia náo nhiệt.



Hôm đó, Giản Trì Hoài bước xuống lầu, thấy Chử Đồng đang sửa soạn đồ đạc. Anh ẵm con gái lên bước tới, “hôm nay đi đâu vậy?”



“Chỉ tới công viên gần nhà thôi. Em cầm theo lều vải, lát nữa đi đón chị.”



“Anh đi cùng với em nhé,” Một tay Giản Trì Hoài nâng chân Giản bảo bảo lên, “mang theo trái cây cho cục cưng chưa?”



“Vú nuôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, em còn cầm theo mấy món đồ chơi nữa.”



Giản Trì Hoài gật đầu, ẵm con gái đi ra ngoài trước. Lái xe tới đến nhà họ Chử, Chử Nguyệt Tình và Nguyệt Nguyệt cũng đã chuẩn bị xong. Tiết trời khá ấm áp, Chử Nguyệt Tình ẵm Nguyệt Nguyệt ngồi vào chỗ phía sau xe.



Công viên này cách nhà họ Chử rất gần. Bởi vì là cuối tuần nên mọi người đến rất đông. Giản Trì Hoài dừng xe xong, cầm lều vải và đồ dùng vật phẩm từ trên xe xuống. Vú nuôi cũng đi theo cùng, giúp một tay sửa soạn lại. Rất nhanh lều vải đã được dựng lên, vú nuôi còn lấy một tấm thảm đặt ở bên ngoài.



Mọi người ngồi xuống. Hai đứa bé ngồi trên tấm thảm chơi một mình. Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn ra xa, thấy có người đang thả diều. Gió nhẹ vừa thổi lên, máy cắt cỏ mới vừa chạy ngang qua, mùi thơm của cây cỏ từng đợt bay vào mũi.



Cô ngồi lại xuống tấm thảm. Giản Trì Hoài đang chơi với con gái. Cả người Nguyệt Nguyệt nằm bò ra, đang cố hết sức tóm lấy quả bóng nhỏ ở phía trước.



Chử Nguyệt Tình lấy tay đẩy nhẹ. Quả bóng lăn đến bên tay bé con, bé bắt lại ngay, sau đó cầm lên định nhét vào trong miệng. Chử Nguyệt Tình vội vàng lấy quả bóng ra, “đừng, không thể ăn, bẩn lắm.”



“Chị, nghe nói hôm qua, chị và bạn bè ra ngoài ăn đồ nướng à?”



“Ừ, mấy đồng nghiệp trong văn phòng, ngược lại rất đông vui.”



Chử Đồng không khỏi giãn nét mặt ra, “vâng, ngày như vầy rất thích hợp để ra ngoài chơi.”



Ánh mắt Chử Nguyệt Tình rơi vào trên người con gái. Nguyệt Nguyệt đang chơi ngón tay của mình. Bên này Giản bảo bảo cầm một cái chuông định đưa cho bé. Nguyệt Nguyệt giơ tay nhận lấy. Giản bảo bảo lại giống như không chịu cho nữa, muốn lấy về. Hai bé con rõ ràng có động tác tranh giành. Chử Nguyệt Tình vội vàng đẩy tay của con gái ra, “Nguyệt Nguyệt ngoan.”



“Chị, chị đừng can thiệp vào hai đứa nó, cứ để cho chúng nó giành nhau, luyện tập sức tay một chút cũng tốt mà.”



Chử Nguyệt Tình cũng không dám. Lỡ như hai bé đánh nhau, trách tội cho bé nào cũng sẽ đau lòng.



Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi cứ đi tới đi lui không hề có mục đích. Chử Nguyệt Tình nhìn em gái, “em giúp chị trông Nguyệt Nguyệt nhé, chị đi toilet.”



“Vâng, chị đi đi.”



Chử Nguyệt Tình đứng dậy, đi về phía toilet cách đó không xa. Chử Đồng nằm xuống, Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên cạnh, chợt liếc qua thấy có một cô gái đi tới đây. Người kia dừng lại bên cạnh tấm thảm, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt. Chử Đồng cười khẽ, tỏ vẻ thân thiện. Đây cũng là chuyện bình thường mà, trong công viên nhiều người như vậy, phần lớn đều dẫn theo con cái tới đây chơi đùa.



Cô gái xem xét gương mặt của Nguyệt Nguyệt, chợt cúi người xuống, ẵm Nguyệt Nguyệt lên.



Trong lòng Chử Đồng rơi bộp một cái. Coi như là thấy đứa bé đáng yêu, muốn ẵm lên, bình thường cũng phải hỏi xin ý kiến của người nhà chứ. Nào có ai vừa tới liền dứt khoát ẵm lấy như vậy chứ. “Cô làm gì vậy?”



Giản Trì Hoài đang ôm Giản bảo bảo chơi ở trong lều. Nghe thấy động tĩnh, anh nhìn ra phía ngoài, liền thấy một cô gái xa lạ đang ôm chặt lấy Nguyệt Nguyệt. Bé con hiển nhiên là bị dọa sợ, cao giọng khóc lớn, “oa oa oa ——”



Chử Nguyệt Tình cũng không đi xa, nghe thấy động tĩnh bước nhanh chạy tới. Chử Đồng ôm lấy thắt lưng Nguyệt Nguyệt, “bỏ ra, nếu không tôi gọi cảnh sát đó.”



Sức lực của cô gái rất lớn, không nói lời nào. Giản Trì Hoài không dám buông con gái trong ngực ra. Anh sải bước đi tới, còn chưa kịp ra tay, liền thấy Chử Nguyệt Tình chạy tới thật nhanh. Hai tay cô níu lại bả vai cô gái kia, bất chợt đẩy cô ấy sang bên cạnh. Cô gái kia bị đẩy bất ngờ không kịp đề phòng, ngã nhào xuống đất.



Chử Nguyệt Tình tái nhợt nghiêm mặt, hai tay run rẩy nhận lấy bé con từ trong ngực Chử Đồng. Cô nói chuyện bắt đầu cà lăm. “Cô, cô là ai? Tại sao muốn cướp, cướp con gái của tôi.”



“Nó là con gái của tôi!” Cô gái ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt hoảng hốt, giơ tay chỉ Chử Nguyệt Tình, “là cô cướp mất con của tôi.”



“Cô, cái người điên này, nói nhăng nói cuội cái gì vậy?” Chử Nguyệt Tình không dám buông tay, đem Nguyệt Nguyệt ôm lại thật chặt.



Tinh thần của cô gái hình như có chút không bình thường, “con bé chính là con gái của tôi. Lúc nó còn nhỏ xíu, tôi ẵm nó đi ra ngoài, nhưng lại đột nhiên bị mất tích. Tôi tìm con cũng sắp được hai năm rồi.”



Chử Đồng cố hết sức đứng lên, ánh mắt rơi về phía cô gái kia, “tốt nhất cô nên nhìn lại cho kỹ một chút. Đứa bé này còn chưa đầy một tuổi, làm sao có thể là của cô được?”



Cô gái không tin, hai tay ôm lấy đầu. Giản Trì Hoài không khỏi đem con gái trong ngực ôm chặt thêm một chút. Khi anh đã mở miệng nói chuyện thì người khác đều phải lắng nghe tuyệt đối. Bây giờ anh lại cư nhiên nhìn thấy một màn kịch tranh con đang diễn ra ngay trước mắt mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom