Tống Duy trốn trong phòng của mình. Ngoài hành lang hoàn toàn yên tĩnh. Cả phòng làm việc chìm vào trong im lặng. Cô khe khẽ mở cửa ra. Hai người đàn ông vạm vỡ đứng ở bên ngoài tựa như hai ông thần giữ cửa. Cô đứng bất động, bọn họ cũng không động đậy, nhưng chỉ cần cô bước lên trước một bước nữa, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản cô.
Tống Duy nghiêng người dựa vào cửa, không lạnh không nhạt nói, “các anh không đi xem thử sao? Động tĩnh lớn như vậy, không sợ Phó Thời Thiêm chết ở trong đó sao.”
Một người đàn ông trừng mắt với cô. Lời như thế cô cũng dám nói ra, đây là đang tìm chết mà.
Tống Duy đối với chuyện của Phó Thời Thiêm một chút cũng không có hứng thú. Thế nhưng trong lòng cô mơ hồ suy nghĩ có thể có liên quan đến đứa bé kia, vì thế cũng khó tránh khỏi lo lắng đề phòng.
Một hồi lâu sau, Tống Duy thấy Phó Thời Thiêm từ trong phòng làm việc bước ra. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng ở cửa hồi lâu, lúc này mới sải bước đi về phía căn phòng của cô. Trong lòng cô cảm thấy kinh hãi, quay người đi vào trong. Mới vừa ngồi xuống mép giường, Phó Thời Thiêm liền tiến vào.
Hai tay Tống Duy chống ở bên người, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt khó có thể làm ngơ mà nhìn sang. Cô nhìn thấy trên cổ áo sơ mi trắng của Phó Thời Thiêm có vương vài giọt máu. Tống Duy vẫn giả vờ như không nhìn thấy, “có phải đã có tung tích của đứa bé không?”
Phó Thời Thiêm cũng không biết tại sao anh lại đi vào căn phòng này. Quan hệ giữa anh và Tống Duy thế nào cũng đều không có, nhưng lại không phải hoàn toàn là người xa lạ. Dù sao hai người cũng phải có kết hợp mới có thể có chung một đứa con.
Anh bước tới, đặt mông ngồi xuống mép giường, bởi vì quá gần, thiếu chút nữa ngồi lên cả tay của Tống Duy. Cô dịch sang bên cạnh, hỏi lại lần nữa, “tìm được đứa bé à?”
“Nó là một bé gái.” Giọng nói của Phó Thời Thiêm khàn khàn.
“Thật sao?” Ánh mắt Tống Duy chợt loé sáng, “nó ở đâu?”
Phó Thời Thiêm lạnh mặt không trả lời. Tống Duy vươn người tới, giọng nói gấp gáp nóng nảy, “con ở đâu?”
“Có liên quan tới cô sao?” Người đàn ông chợt mở miệng nói.
Tống Duy nhìn anh, “ừ, nếu đã không liên quan đến tôi, có thể để tôi đi được chưa? Tôi biết rõ cũng đã nói cho anh nghe rồi. Cứ đem tôi nhốt ở chỗ này cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào cả?”
Phó Thời Thiêm không nói thêm câu nào nữa, cũng không tỏ thái độ gì. Tống Duy hướng ra cửa liếc nhìn. Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn lãng phí nhiều sức lực. Nếu Phó Thời Thiêm không mở miệng, cô cũng đừng mơ rời khỏi chỗ này.
Một hồi lâu sau, người đàn ông nhẹ ngẩng đầu lên. Tống Duy đang nhìn chằm chằm mu bàn chân của mình đến xuất thần, chợt nghe thấy Phó Thời Thiêm hỏi, “cô nói cô vẫn luôn muốn trở lại Tây Thành, muốn gặp lại đứa bé. Theo như lời cô nói, tại sao cô không đi tìm tôi? Nếu cô tìm đến tôi, tôi cũng sẽ không đợi đến bây giờ mới biết những chuyện này!”
t r u y e n c u a t u i N e t
“Tìm anh?” Tống Duy cười lạnh. Tất cả mọi người đều sợ Phó Thời Thiêm, nhưng cô thì không sợ. Cô cảm thấy không có gì phải sợ cả, “tìm anh làm gì? Các anh không phải đã sớm thoả thuận với nhau xong rồi sao? Đứa bé này, nó và anh một chút quan hệ cũng không có. Anh càng không phải là ba của nó, tôi đi tìm anh làm gì?”
“Lúc cậu ta trăm phương ngàn kế muốn mang đứa bé đi, cô nên biết có cái gì đó không bình thường rồi.”
“Thật sao? Không bình thường chỗ nào?” Tống Duy hỏi ngược lại, “tôi không nhìn ra. Đứa bé này là của tôi và anh ta. Anh ta muốn cướp thì cướp, hình như cũng hợp tình hợp lý mà.”
Phó Thời Thiêm đứng phắt dậy. Trong lòng anh vốn đã buồn bực còn gặp phải người như vậy. Anh hung hăng chỉ chỉ Tống Duy. Cô lại càng không sợ, đảo tầm mắt sang chỗ khác, “lúc nào chịu thả tôi đi, anh nhớ nói một tiếng. Còn nữa, anh ta có biết tôi đang ở đây không?”
“Ai?” Phó Thời Thiêm từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, “cô đối với cậu ta vẫn còn nhớ mãi không quên phải không?”
“Đúng vậy. Nếu anh ta biết tôi ở đây, tôi cũng muốn hỏi anh ta một chút, anh ta còn không sợ anh họ của mình làm gì tôi sao.”
Phó Thời Thiêm nở một nụ cười giễu cợt, “nếu không phải bởi nhà họ Phó muốn có hậu, cô cho rằng tôi sẽ chạm vào cô?”
“Nếu không phải đèn tắt, bốn phía tối đen như mực, anh cho rằng tôi sẽ để cho anh chạm vào sao?” Biểu cảm trên mặt Tống Duy bắt chước y hệt như anh, trong đó thái độ đối với Phó Thời Thiêm lại càng thêm căm hận và chán ghét, toàn bộ thể hiện ra không hề bỏ sót. Người đàn ông khẽ nheo mắt lại. Bị người ta khiêu khích ngay trước mặt như vậy, anh thật đúng là hiếm khi được thấy.
Anh cúi người xuống, hai tay chống ở bên người Tống Duy, “vậy cô nói thử xem. Ban đầu tại sao cô lại coi trọng một người đàn ông có bệnh như vậy? Rốt cuộc vấn đề là ở cậu ta, hay là ở nhân phẩm của cô? Vì thế, đây chính là sự trừng phạt của ông trời đối với cô.”
Tống Duy mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào anh, môi mỏng hé mở, từng câu từng chữ bay vào trong tai Phó Thời Thiêm, “anh ta có bệnh thì cũng là đàn ông nhà họ Phó các anh. Nhà họ Phó ở Tây Thành người người đều tiếng tăm lừng lẫy, nhưng tôi còn thật sự không biết, mối quan hệ bên trong nhà họ Phó này đã loạn thành cái dạng gì? Nói không chừng, kêu bác vậy thôi nhưng thật ra chính là cha ruột của mình...”
Sắc mặt Phó Thời Thiêm chợt thay đổi, bàn tay chợt đẩy bả vai Tống Duy. Cô hình như đã sớm có chuẩn bị, lúc ngã xuống giường dứt khoát mở to đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà. Người đàn ông đứng dậy, trong miệng nhả ra hai chữ, “muốn chết.”
Anh xoay người bước nhanh ra ngoài. Tống Duy chậm rãi chống dậy. Cô ngồi ở mép giường, nghe thấy âm thanh cánh cửa đóng lại ‘rầm’ một tiếng truyền tới.
Phó Thời Thiêm đi thẳng về phòng của mình, hai chân thon dài bước tới trước cửa sổ, hai tay anh cắm trong túi quần nhìn ra bên ngoài. Trước đây, anh vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi thời cơ, chỉ đợi đến khi đứa bé mở miệng nói.
Bây giờ, anh chờ được rồi, nhưng anh lại trở thành ba ruột của đứa bé. Anh nên làm thế nào để từ trong tay của Giản Trì Hoài giành con bé lại được đây?
Bán Đảo Hào Môn.
Vết thương trên mặt Giản Bảo Bảo coi như đã ổn. Một phát cào kia, ra tay hẳn rất nặng, bây giờ bên cạnh sống mũi còn có thể thấy một đường vết cào màu hồng không sâu lắm. Hôm đó Giản Trì Hoài mang con gái đi cũng không phải lập tức chạy về nhà, mà lại đi đến bệnh viện một chuyến. Hai ba ngày sau đó, anh cũng không nói gì với Chử Đồng, nhưng cũng không tỏ thái độ lạnh nhạt, chỉ là không còn thân mật như trước đây nữa.
Chử Đồng nằm ở mép giường ngắm nhìn con gái. Giản Trì Hoài từ trong phòng thay đồ bước ra. Chử Đồng ngẩng đầu lên nói, “lát nữa ghé nhà ba mẹ em ăn cơm không?”
“Không, anh phải về nhà một chuyến, có việc.”
Chử Đồng quay mặt lại, thấy con gái đã tỉnh ngủ, cô trêu chọc bé hai tiếng, “vậy em dẫn con gái về.”
“Hầu như mỗi tuần đều phải đi, em cũng chẳng sợ phiền toái. Em nên cùng anh về nhà ông bà nội đi.”
Chử Đồng ngồi dậy. Cô trái lại không phải không muốn về nhà ông bà nội, nhưng tuần trước khi cô muốn về nhà, Giản Trì Hoài cũng nói những câu này, khi đó cô liền dẫn Giản Bảo Bảo về nhà họ Giản. Cô bước tới trước mặt người đàn ông, thấy anh nhấc chân lên đi về phía cái giường nhỏ, Chử Đồng vội vàng đi theo, chặn lại đường đi của anh. Cô nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, “ông xã, có phải anh vẫn còn đang giận em không?”
“Giận em cái gì chứ?” Giản Trì Hoài khẽ nhếch cằm lên, mi mắt nhẹ rũ xuống, hàng mi dày rậm lộ ra đặc biệt mê người.
“Em biết, anh xót cục cưng, em cũng xót mà.”
Giản Trì Hoài kéo tay của cô xuống, “vậy em nên ít đưa con về nhà đi. Hai đứa bé ở chung một chỗ, khó tránh khỏi sẽ đánh nhau. Em xem đi lần này bị cào rồi đấy.”
“Được rồi được rồi, cũng đã qua nhiều ngày rồi mà.”
“Trên mặt thiếu chút nữa để lại vết sẹo rồi.” Giản Trì Hoài vẫn cứ mãi canh cánh trong lòng.
Hai tay Chử Đồng đặt trên đầu vai anh, “em nhận sai còn chưa được sao? Sau này nhất định sẽ coi chừng kỹ hơn.”
Giản Trì Hoài nhìn đồng hồ, bước tới đem con gái từ trong nôi bế lên. Giản Bảo Bảo mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt mở to tròn xoe. Giản Trì Hoài trêu chọc mấy câu, “cục cưng, gọi ba đi.”
Giản Bảo Bảo trái lại ngoan ngoãn kêu lên, “ba ba.”
Anh đem bé con giao cho Chử Đồng, “hôm nay thời tiết đẹp, đưa con ra ngoài đi dạo rất thích hợp, bảo vú nuôi theo cùng.”
“Vâng, em biết rồi.”
Lại bắt đầu giao mùa, Chử Đồng dự định mang Giản Bảo Bảo đến trung tâm thương mại mua vài món đồ. Ăn cơm trưa xong, vú nuôi xách theo một túi đồ lớn đi theo sau lưng hai mẹ con. Ba người cùng nhau lên xe, rời khỏi nhà đi tới trung tâm thương mại cách đó không xa.
Trên lầu bốn trung tâm thương mại đều là những cửa hàng bán đồ cho trẻ em. Chử Đồng bước vào cửa hàng, chọn mấy bộ quần áo thật đẹp cho con gái, sau đó lại bảo nhân viên phục vụ lấy mỗi thứ hai phần. Giản Bảo Bảo có, Nguyệt Nguyệt đương nhiên cũng sẽ có.
Trả tiền xong đi ra ngoài, cả người đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô dứt khoát ngồi nghỉ một lát ở băng ghế ngoài cửa hàng. Vú nuôi chạy đi mua nước trái cây. Chử Đồng ẵm con gái ngồi xuống, một tay chỉ về phía thang cuốn ở cách đó không xa trò chuyện với bé con.
Đối diện, bất thình lình truyền tới âm thanh chân ghế bị đè xuống. Chử Đồng ngẩng đầu lên, liền trông thấy Phó Thời Thiêm đang ngồi xuống.
Chử Đồng theo bản năng liếc nhìn bốn phía. Ánh mắt Phó Thời Thiêm nhân cơ hội này rơi vào bé con trong lòng Chử Đồng.
Giản Bảo Bảo vùi trong lòng Chử Đồng, tò mò nhìn lấm lét xung quanh bên ngoài. Chử Đồng làm ra vẻ thoải mái, nhưng trên mặt vẫn có chút căng thẳng, “Phó tiên sinh, thật là trùng hợp.”
“Ừ, rất trùng hợp.”
Chử Đồng cảm thấy tên Phó Thời Thiêm này quá mức khiến cho người ta không nắm bắt được. Đối với cô, dù là một chút thời gian ở cùng với anh cũng không muốn có. Thế nhưng vú nuôi còn chưa trở lại, bên cạnh còn có một đống đồ thật to thế này, một mình cô cũng không tiện cầm hết. Phó Thời Thiêm liếc nhìn bên chân cô, “mua đồ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là ít đồ cho con nít thôi.”
Tầm mắt Phó Thời Thiêm lại rơi vào trong lòng Chử Đồng, “con gái cô trông thật ngoan.”
“Đó là đương nhiên.” Khoé miệng Chử Đồng nhẹ cong lên, trong mắt tràn đầy tự hào.
Giản Bảo Bảo xoay xoay đầu, ánh mắt bất chợt nhìn thẳng vào Phó Thời Thiêm. Anh lại có cảm giác như bị sét đánh, cả người giống như bị cố định ngay tại chỗ, không thể động đậy, nhưng tầm mắt lại không thể làm ngơ khi thấy được vết cào trên mặt bé con. Phó Thời Thiêm nhướng mày, giọng nói chợt giương cao, “mặt của nó bị làm sao vậy?”
Chử Đồng nghĩ thầm, ‘mắc mớ gì tới anh?’. Cô sửa sang lại cái mũ trên đầu Giản Bảo Bảo, thờ ơ trả lời, “bị cào rách.”
“Cào rách? Bị ai làm!”
Tâm tình anh thật kích động, tựa như vết thương kia là cào lên mặt mình, hơn nữa còn phá hỏng cả gương mặt đẹp trai của anh. Chử Đồng kỳ quái liếc anh một phát, “anh quan tâm tới con gái tôi như vậy làm gì?”
“Nhiều người quan tâm nó không tốt sao?”
“Ai mà biết được anh đang có ý đồ gì!” Chử Đồng không chút ngần ngại đáp trả ngay. Trong lòng Phó Thời Thiêm tựa như bị móng vuốt mèo cào qua, “cô và Giản Trì Hoài hai người cùng trông nom nó. Trong nhà còn có người giúp việc, tại sao còn để cho nó bị thương?”
Chử Đồng lười nói với anh. Vú nuôi mua nước ép trái cây bước nhanh đi tới, Chử Đồng hướng bà vẫy tay. Cô ẵm Giản Bảo Bảo đứng dậy, đem con gái đặt vào trong xe đẩy, chuẩn bị rời đi.
Phó Thời Thiêm thật vất vả mới có được cơ hội như vậy. Con gái của mình còn chưa được ngắm thật kỹ một cái. Anh vặn chân mày, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng nữa, “không cho phép đi!”
Chử Đồng đẩy chiếc xe định rời đi. Giản Bảo Bảo đột nhiên ‘ợ’ lên, sau đó nửa người trên dựa vào thành xe đẩy. Vú nuôi ‘ối’ một tiếng, “tại sao lại bị ọc sữa vậy? Thật là kỳ lạ.”
Chử Đồng vội vàng đi tìm khăn giấy trong túi xách. Phó Thời Thiêm đứng dậy sải bước đi tới. Anh đem cục cưng từ trong xe ẵm lên. Ngoài dự liệu của anh, cư nhiên lại nhẹ như vậy, ẵm hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Anh cũng không dám dùng sức lực quá lớn. Giản Bảo Bảo vẫn còn đang bị nấc, cái đầu nhỏ đung đưa, một đôi con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm anh mấy lần. Chử Đồng nắm chặt khăn giấy trong tay, “anh đang làm gì thế?”
“Trước tiên dọn dẹp sạch sẽ xe đẩy của nó đi. Tôi ẵm một lát, còn có thể cướp mất của cô sao?”
Vú nuôi tìm thấy khăn ướt, đang lau chùi. Chử Đồng thấy vậy, vội vàng đẩy chiếc xe sang bên cạnh. Trong xe có bộ đồ mới vừa mua trong cửa hàng, cô cúi người lấy quần áo ra.
Phó Thời Thiêm nhân cơ hội này, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của Giản Bảo Bảo.
Sau khi biết được sự thật, anh đã cảm thấy bé gái này cái gì cũng đều giống hệt anh. Cái mũi này, cái miệng này rõ ràng chính là của anh. Hôm nay Giản Bảo Bảo mặc một bộ áo liền quần dễ thương, dưới chân là một đôi giày da nhỏ màu đỏ, tất chân màu trắng, lộ ra cặp chân trắng muốt.
Cảm nhận trong lòng của Phó Thời Thiêm chưa bao giờ khắc sâu khiếp sợ như lúc này. Con gái của anh, máu thịt của anh, bây giờ đang nằm trong khuỷu tay của anh. Con bé không khóc, cũng không khó chịu, ẵm trong tay cảm giác kỳ diệu vô cùng. Thì ra đây chính là tình cha con.
Tới giờ phút này, anh lại có một chút luyến tiếc không muốn buông tay.
Không biết đứa bé này tồn tại, cũng tốt. Không cần ẵm lên như thế này, cũng tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác, con bé lại tồn tại, anh cũng đã được ẵm rồi, chẳng trách Giản Trì Hoài luôn đối với con bé yêu thích mãi không muốn buông tay. Nhưng... Nhưng đây là con gái của anh mà!
Trong lòng Phó Thời Thiêm hoàn toàn bị mất thăng bằng. Bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giản Bảo Bảo, anh cũng muốn nghe con gái gọi một tiếng ba.
Anh thử dụ dỗ bé, “gọi ba đi, gọi đi.”
Chử Đồng dọn dẹp sạch sẽ xe đẩy xong, vừa khéo nghe được những lời này. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phó Thời Thiêm đang dỗ dành con gái của mình. Cô sải bước tiến lên, “cục cưng, ba không thể gọi lung tung.” Cô vươn tay muốn nhận lại Giản Bảo Bảo, ánh mắt liếc nhìn Phó Thời Thiêm, “anh lại muốn làm loạn gì vậy? Phó tiên sinh có phải thấy người ta một nhà ba người quá hạnh phúc, bản thân cũng muốn có con không?”
Phó Thời Thiêm xoay người lại, căn bản không chịu buông tay. Hai tay Chử Đồng rơi xuống không trung. Cô kỳ quái nhìn Phó Thời Thiêm một lần nữa, “sao vậy? Ẵm con của người khác, lại còn ẵm đến mức phát nghiện luôn à?”
Bóng dáng cao lớn của Phó Thời Thiêm đứng trước mặt Chử Đồng, tạo thành một tư thế áp bức. Nơi cổ họng anh nhẹ lăn, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp một cái vào gò má của cục cưng. Anh thật sự muốn ẵm con bé xoay người bỏ đi. Nếu muốn từ trong tay Giản Trì Hoài trắng trợn cướp người, nói dễ vậy sao? Quan trọng nhất là con bé bây giờ còn là con gái của bọn bọ. Một tay Phó Thời Thiêm đang đỡ hông của Giản Bảo Bảo. Chử Đồng tiến lên, cả người Giản Bảo Bảo tự nhiên nghiêng về phía cô. Người đàn ông nhìn trong mắt, trong lòng không nói ra được cảm xúc. Hai tay Chử Đồng ôm chặt con gái muốn đòi lại, nhưng ý thức được Phó Thời Thiêm vẫn còn chưa buông tay. Một tay cô ôm lấy chân con gái, nhẹ nhàng dùng sức. Tay của người đàn ông buông lỏng ra, trơ mắt nhìn con gái bị ẵm đi.
Đây là cảm nhận như thế nào?
Mà loại cảm nhận này, anh rõ ràng đã chuẩn bị sẵn cho Giản Trì Hoài. Thế nào mà hôm nay, anh ngược lại phải nếm thử trước đây?
Chử Đồng dặn dò vú nuôi, đem đồ mua được bỏ hết lên xe đẩy, “con bé cứ để tôi ẵm, nếu không cũng khó cầm.”
Ánh mắt Phó Thời Thiêm quét qua gương mặt phía trước. Đôi mắt này của cô, so với người trong trí nhớ của anh có chút giống nhau. Mà cô lại đang nuôi con gái của anh, đây không tính là số mệnh định sẵn sao?
Có lẽ, chuyện này cũng không có gì xấu. Chỉ cần anh có thể thuận lợi cướp lại đứa bé, Chử Đồng đã dồn tất cả tình cảm trong suốt một năm kia lên người con bé, tự nhiên sẽ không lãng phí. Cô luôn có luyến tiếc, mà nếu đã có luyến tiếc, sẽ luôn tìm cơ hội để tiếp xúc.
Mà vấn đề ở đây là, làm thế nào để giành lại con gái.
Chử Đồng ôm chặt Giản Bảo Bảo. Sau sự việc cướp con lần trước ở công viên, cô đi đến đâu cũng đều hết sức thận trọng. Bất quá cô cũng không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với Phó Thời Thiêm. Người như anh còn cần phải ra ngoài cướp con sao? Thật là khiến mọi người cười rớt hết cả răng.
Chử Đồng cùng vú nuôi rời đi. Giản Bảo Bảo nằm trên bả vai mẹ. Phó Thời Thiêm ngồi lại xuống chỗ cũ, trơ mắt nhìn con gái bị người ta từng bước một mang đi. Bàn tay đặt trên đùi của anh từ từ nắm chặt lại. Anh hiểu rất rõ tình cảnh trước mắt mình. Nếu ngang nhiên thô lỗ xông tới đòi con gái, Giản Trì Hoài sẽ biết anh là kẻ bày mưu tính kế, nhất định sẽ không dễ dàng đem đứa bé trả lại cho anh.
Biện pháp duy nhất, chính là đem Nguyệt Nguyệt trả lại cho Giản Trì Hoài.
Đi đến nước này, coi như không có đứa bé của anh, anh cũng phải chuẩn bị tìm một thời cơ để thu lưới. Chỉ là, bản thân anh nhất định phải thu dọn sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào.
Ban đầu lựa chọn làm chuyện này, đơn giản chỉ là đánh thẳng vào tình cảm giữa Chử Đồng và Chử Nguyệt Tình. Hơn nữa, bất kể là chuyện năm đó hay là sau này Cố Thanh Hồi bị bắt vào tù, Chử Đồng đối với Chử Nguyệt Tình trước sau vẫn luôn tồn tại một phần áy náy.
Bây giờ, Chử Nguyệt Tình và đứa bé trong tay cô ta hầu như đã trở thành một thể. Chính xác mà nói, đứa bé có thể tách rời khỏi cô ta, nhưng cô lại không thể rời bỏ đứa bé được.
Một điểm quan trọng nhất, đó chính là Giản Trì Hoài. Khi anh ta biết được con gái ruột thịt của mình lại lấy thân phận một đứa trẻ mồ côi được Chử Nguyệt Tình nhận nuôi, anh ta tất nhiên sẽ không màng tất cả mà ẵm con gái trở về nhà họ Giản. Đến khi đó, Chử Nguyệt Tình nhất định sẽ liều chết không chịu, hơn nữa bệnh trong người cô ta lúc tỉnh lúc mê. Chuyện này sẽ khiến cho Chử Đồng bị kẹp ở giữa đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Có lẽ, cô và Giản Trì Hoài sẽ đứng cùng một phe, một lòng muốn giành lại con gái.
Hoặc có lẽ, cô sẽ nén đau lòng hy sinh con gái. Để Chử Nguyệt Tình không phải tự sát lần thứ hai, cô sẽ cố hết sức khuyên nhủ Giản Trì Hoài.
Mà ở trong mắt Phó Thời Thiêm xem ra, trường hợp thứ hai có tỉ lệ xảy ra lớn nhất.
Tấm lưới này, anh đã giăng ra hơn một năm qua, nhưng hôm nay đến lúc từ từ thu lưới về, anh lại một chút cảm giác hưng phấn cũng không có. Anh vốn phải nên phấn khởi vô cùng. Dù sao kế hoạch này cũng đã trải qua rất nhiều công đoạn, tinh vi đến thế. Nhưng còn bây giờ thì sao? Một chân của Phó Thời Thiêm đã giẫm vào cái bẫy này đầu tiên, muốn thu lại cũng thu không được. Nói không chừng, đến lúc đó người ngã vào trong hố bẫy ngược lại chính là anh.
Chử Đồng trở lại Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài cũng vừa khéo trở về.
Cô ẵm con gái bước xuống xe. Giản Trì Hoài đi tới đón lấy con gái, “đi đâu vậy?”
“Đi dạo trung tâm thương mại một chuyến, mua ít quần áo và đồ dùng tắm giặt.”
Người đàn ông nhấc chân dài thong thả đi vào trong nhà. Anh lên lầu hai, Chử Đồng đi theo sau lưng anh vào phòng. Cô tiện tay đặt túi xuống bàn, “anh biết hôm nay em đụng phải ai không?”
“Ai?”
“Phó Thời Thiêm,” Chử Đồng vẫn luôn cảm thấy chuyện xảy ra chiều nay rất kỳ quái, “làm hại cổ họng em đến giờ vẫn còn đau rát.”
“Tại sao anh ta lại ở đó?”
Chử Đồng uống nước trái cây ban nãy mang về, nhẹ nhún đầu vai, “ai mà biết được, còn ẵm cục cưng nữa.”
“Tại sao lại để cho anh ta ẵm?” Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường. Đàn ông thối, đụng vào con gái của anh làm gì!
Chử Đồng bước tới trước mặt anh, “lúc ấy con gái ọc sữa, em và vú nuôi vội vàng dọn dẹp, anh ta liền ẵm lên, nhưng em cảm thấy rất kỳ quái. Anh ta còn bảo cục cưng gọi anh ta là ba nữa. Ann nói xem có phải anh ta bị bệnh không?”
“Cái gì!” Giản Trì Hoài nghe được chuyện này, gương mặt điển trai chợt trầm xuống, “tên Phó lão Tam này, anh thấy anh ta chắc chắn là bị mắc bệnh hoang tưởng thời kỳ cuối.”
“Còn không phải vậy sao?” Chử Đồng bỏ dép, leo lên giường. Cô tiến tới sau lưng Giản Trì Hoài, hai tay bất chợt ôm lấy cổ của anh, “nếu anh ta là ba, vậy anh là cái gì?”
“Xem ra anh ta không chỉ có ý đồ với em, còn muốn đem con gái của anh đón qua bên đó.” Giản Trì Hoài đặt Giản Bảo Bảo ngồi trên đùi, “thật là bệnh không nhẹ, đã không chịu uống thuốc còn chạy lung tung ngoài đường.”
Chử Đồng nghĩ đến chuyện xảy ra chiều nay, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ, cảm giác không nói ra được. “Đúng vậy, sau đó khi em muốn đòi lại con gái, em thấy anh ta vẫn cứ lưu luyến không muốn buông tay. Lúc ấy, em thật sự có một ảo giác, muốn tưởng tượng cũng không nổi. Có khi nào anh ta sẽ cướp con của chúng ta rồi bỏ trốn không?”
Giản Trì Hoài như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm con gái trong lòng mình. Giản Bảo Bảo hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi sự việc chiều nay, bé vẫn chăm chú chơi món đồ chơi trong tay. Thế giới của người lớn thật là phức tạp, như vầy vẫn là sướng nhất, ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ thì chơi, thật tốt.
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Chử Đồng thấy sự chú ý của anh đều đặt hết lên người cục cưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào cần cổ anh cọ cọ hai cái, cầu mong được để ý. “Ông xã.”
“Hả?”
Chử Đồng ghé sát vào tai anh thổi một hơi, sau đó nhẹ nhàng gặm vành tai của anh, “nếu một ngày nào đó, có người thật sự muốn cướp vợ và con của anh, anh sẽ làm gì?”
Mi mắt Giản Trì Hoài nhẹ nâng lên, sau đó quay mặt sang nhìn cô. Hai người tựa trán vào nhau, dáng vẻ rất thân mật. Người đàn ông vươn tay giữ gáy của cô, đem cô áp lại gần một chút rồi hung hăng hôn lên. Cho đến khi Chử Đồng thở hồng hộc, lúc này anh mới buông ra.
Chử Đồng còn đang chờ câu trả lời của anh. Cô hy vọng anh sẽ trả lời thế này, vô cùng khí phách mà bá đạo rằng, “nếu ai dám tới đây cướp người, anh liền tiêu diệt bọn họ! Tới một người giết một người. Tới hai người, giết cả cặp.”
Không nghĩ tới, giáo sư Giản lại trả lời như vầy, “Giản Trì Hoài anh, cho tới bây giờ chưa từng cân nhắc đến những vấn đề như vậy. Bởi vì chuyện đó sẽ không xảy ra ở trên người anh. Không có ai đần tới mức đi đối nghịch với anh cả.”
Chử Đồng rên lên một tiếng. Giáo sư Giản, anh không sợ tự tin quá độ, dẫn đến hoang tưởng luôn sao?
Bình luận facebook