Phó Thời Thiêm nhìn Giản Trì Hoài de xe rời đi, anh xông về phía trước, “Giản Trì Hoài, mày đừng quên, tao với con bé mới là máu mủ ruột thịt, nó là con gái ruột của tao!”
“Coi như là thế đi, vậy thì sao? Tao không thừa nhận!” Giản Trì Hoài bỏ lại câu nói, nhanh chóng lái xe rời đi. Lúc chạy vào như chỗ không người, lúc chạy ra cũng giống y như vậy.
Phó Thời Thiêm hung hăng trừng mắt. Ánh mắt anh đảo quanh trong sân, khắp nơi đều bị nghiền nát thành một mớ hỗn độn cành lá và cánh hoa. Giản Trì Hoài cứ như vậy xông vào địa bàn của anh, tùy tiện càn quét, phá phách. Cục tức này, anh làm sao có thể nuốt xuống được đây?
Rất nhanh, đội cơ động gần đây đã chạy tới, tiếng còi cảnh sát inh ỏi vang lên từ xa đến gần. Phó Thời Thiêm hồi thần, anh nhấc chân sải bước tiến vào trong nhà để xe. Trong nháy mắt khi xe chạy ra khỏi nhà, vừa khéo thấy xe cảnh sát dừng trước cửa nhà mình.
Anh đạp chân ga, chiếc xe thể thao gầm rú khiến mọi người đang tản bộ trên lề đường đều đồng loạt quay đầu lại. Tiếng kêu gào đó cũng chính là tâm tình lúc này của Phó Thời Thiêm. Anh muốn giết người, thật sự muốn giết người.
Tống Duy lôi ra chiếc chìa khoá mà Phó Thời Thiêm đã đưa cho cô, tìm được chỗ ở mà anh đã thu xếp cho mình.
Mở cửa bước vào, đây là một căn hộ đã được sửa sang quét dọn lại sạch sẽ. Vật dụng và đồ điện trong nhà đều được trang bị đầy đủ hết. Từ phong cách trang trí căn phòng này mà đánh giá, hẳn có thể coi là một căn hộ tầm trung, không hề thiết kế quá mức sang trọng. Theo lý thuyết, cô lấy hình tượng một người mẹ bị mất hồn mất vía đi tìm Giản Trì Hoài, sau đó Giản Trì Hoài sẽ điều tra tới đây. Phó Thời Thiêm hẳn nên tùy tiện tìm một căn phòng nhỏ cho cô ở là được rồi. Nhưng người của nhà họ Phó đã quá quen với cuộc sống xa hoa sung sướng. Phòng ốc như vậy, sợ là trong mắt bọn họ xem ra, như thế đã hết sức vô hồn rồi.
Tống Duy tiện tay vứt chìa khóa xuống bàn. Cô cũng không có tâm tình để ngắm kỹ nội thất và thiết kế. Chỗ này không phải là nhà của cô, cô lại không có ý định ở đây lâu dài. Đây chỉ là một chỗ tạm thời có thể che mưa tránh nắng mà thôi.
Cô đứng ngoài ban công. Không cần phải chờ đọc kết quả xét nghiệm, Phó Thời Thiêm đã chắc chắn như vậy, kết quả này nhất định sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Ngón tay Tống Duy bấm vào cánh tay của mình. Cô không biết một người phải có bao nhiêu lạnh lùng tàn nhẫn vô tình mới có thể làm ra được loại chuyện đó. Sự thương tâm muốn chết kia của Chử Đồng vẫn còn chưa hoàn toàn thể hiện ra, nhưng Tống Duy đã có thể tưởng tượng được rồi.
Có lẽ, Chử Đồng chỉ không muốn ở trước mặt một người xa lạ như cô biểu lộ ra quá nhiều, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi sự khủng hoảng khi sắp bị đánh mất, bởi vì tất cả những gì Chử Đồng đang chịu đựng, Tống Duy đều đã từng được nếm trải.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài chợt truyền tới tiếng chuông cửa leng keng, qua một hồi lâu cũng chưa dừng lại, hình như có người vẫn luôn đè lên chuông cửa, không hề buông tay ra. Trong lòng Tống Duy buồn bực, cô xoay người đi qua phòng khách, sau khi bước tới cửa, bất chợt mở ra.
Lúc nhìn rõ mặt mũi lạnh lẽo hung ác của người đàn ông, Tống Duy cũng không có chút hốt hoảng nào. Cô nhẹ nhếch cằm lên, “sao anh lại tới đây?”
“Tống Duy, tôi tới để sờ thử một cái, xem cô có mấy lá gan.”
“Cái gì...” Lời của Tống Duy còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, lồng ngực chợt căng thẳng, ngay sau đó chính là cơn đau lan tràn cả trái tim truyền tới. Cô cúi đầu xuống liếc nhìn, sau đó khó tin trừng mắt nhìn Phó Thời Thiêm. Cô dùng sức hất tay anh ra, đánh vào mu bàn tay kia ‘bốp’ một cái hết sức vang dội.
Tống Duy giận đến mức khóe miệng khẽ run rẩy, “ai nói cho anh biết, gan nằm ở chỗ này?”
“Không phải gan cô nằm nhầm chỗ nên cô mới dám làm ra chuyện như vậy sao?” Phó Thời Thiêm bước vào trong nhà, bàn tay dùng sức đẩy bả vai của cô gái. Cô lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào. Phó Thời Thiêm dùng sức sập cửa lại. Từ lúc mới vừa gặp anh, Tống Duy đã thấy vết thương trên khoé miệng anh. Cô nhẹ điều chỉnh vững bước chân, tươi cười nói, “bị đánh sao?”
Phó Thời Thiêm nheo lại đôi mắt đẹp.
Tống Duy nhẹ nhún đầu vai, “bị đánh là đáng.”
Người đàn ông chợt vươn tay phải ra, bắt lấy cần cổ thon gọn của cô. Trong nháy mắt cảm giác bị áp chế khiến Tống Duy cảm thấy hít thở không thông. Phía sau là ghế sa lon, bắp chân cô đụng vào mép ghế, sau đó cả người đều ngã xuống, phần lưng dính sát vào nhau không thể nhúc nhích. Bàn tay Phó Thời Thiêm lại càng thêm dùng sức. Cổ của cô rất nhỏ, năm ngón tay anh siết chặt lại, cô có cảm giác cổ của mình cũng sắp bị anh bẻ gãy luôn rồi.
Phó Thời Thiêm từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô. Để dễ dàng dùng sức hơn, anh đem đầu gối đè lại hai chân của cô gái, “cô dám làm hỏng chuyện tốt của tôi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị nghẹt thở đến mức đỏ bừng, giọng nói đứt quãng truyền tới, “chuyện tốt? Đây coi là chuyện tốt sao?”
“Còn dám mạnh miệng!” Năm ngón tay của Phó Thời Thiêm thu hẹp lại lần nữa, “tôi bảo cô tới đó, từng câu từng chữ nói theo lời của tôi. Cô thì giỏi lắm, dứt khoát đem tôi đi bán. Cô không muốn đòi lại con gái có phải không?”
Tống Duy nhắm chặt hai mắt. Cô không có cách nào để giải thích, hô hấp bị tắc nghẹn hoàn toàn, trong đầu ong ong tác hưởng, bàn tay đang nắm mu bàn tay của người đàn ông cũng đã mất dần sức lực phản kháng.
Cuối cùng, cô dứt khoát đem hai tay tê liệt xuôi bên người. Phó Thời Thiêm liếc nhìn, bất chợt nhấn cô xuống ghế sa lon một cái, sau đó thu tay lại, “lúc cô phá hỏng chuyện của tôi, sao không nghĩ thử xem có đáng giá hay không.”
Tống Duy tựa như con cá bị thiếu nước gập hai chân lại. Cô thở dốc từng ngụm từng ngụm, sau khi từ từ ngồi dậy, hai tay vuốt vuốt cổ của mình.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô. Sau khi ánh mắt anh đảo sang, Tống Duy thả hai tay xuống, Phó Thời Thiêm thấy trên cần cổ trắng nõn in mấy dấu ngón tay rõ ràng, trông mà giật cả mình. Tầm mắt anh lạnh lùng đông cứng cả người cô, “hay là đứa bé này cô căn bản chưa từng để ý tới nó?”
“Phó Thời Thiêm, coi như tôi không nói thì có tác dụng gì không? Giấy không gói được lửa, thay vì để cho bọn họ cảm thấy lòng dạ tôi sâu xa khó lường, còn không bằng tôi cho họ biết toàn bộ sự thật. Hơn nữa, như anh đã nói, dù cho có đòi được con gái trở về, anh cũng sẽ không trả con bé lại cho tôi. Nếu đã như vậy, dựa vào cái gì mà một kẻ gây tai hoạ như anh lại có thể ung dung thoải mái được chứ?”
Lửa giận trong lòng Phó Thời Thiêm tựa như bị đổ thêm dầu. Tống Duy co hai chân lại, trông bộ dáng này của anh cảm giác rất đáng sợ, cứ như muốn giết cô tới nơi rồi. Hai tay cô che chắn cổ của mình, “giết người thì phải đền mạng. Tính mạng của Phó Tam ca ngài quý như vàng, đừng nên làm chuyện dại dột.”
Phó Thời Thiêm ngồi ở đó, thật lâu cũng không nói gì. Bây giờ, Tống Duy chọc ra phiền toái lớn như vậy, nhưng anh cũng chưa cần mạng của cô, bởi vì tiếp theo còn rất nhiều chuyện cần Tống Duy phải ra mặt. Dù sao cô vẫn còn mang thân phận người mẹ ruột thịt, dù cho có thật sự phải tố lên tận tòa án, Giản Trì Hoài cũng sẽ là bên thua thiệt nhất.
Tống Duy đứng dậy, cầm lấy chìa khoá trên bàn đưa về phía Phó Thời Thiêm, “trả lại cho anh.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt không cảm xúc nhìn về phía cô. Tống Duy đem chìa khóa ném về phía anh, “bây giờ, anh giữ hay không giữ tôi cũng chẳng có lợi ích gì cả. Căn nhà này, tôi cũng không ở nổi.”
Cô cầm túi xách rơi ở bên chân lên, chuẩn bị đứng dậy. Bàn tay Phó Thời Thiêm một phát bắt lấy tay của cô, đem cô kéo về phía mình. Tống Duy thiếu chút nữa ngồi vào trên đùi anh, cô khó chịu tránh ra, “anh làm gì vậy!”
“Chờ một chút, cô nói rất đúng, giữ cô ở lại nơi này cũng không có ích gì cả. Nếu đã vậy, cô nên cùng tôi trở lại nhà họ Phó đi, còn ở lại căn phòng cũ trước kia nữa.”
Sắc mặt Tống Duy nhanh chóng trở nên trắng bệch, “anh còn muốn nhốt tôi sao?”
“Bây giờ, tôi sẽ còn sai người đóng đinh khoá chặt cửa sổ!”
“Anh biến thái quá đi, Phó Thời Thiêm, tôi cũng không nợ anh cái gì cả!” Tống Duy giãy dụa muốn rút tay của mình về. Phó Thời Thiêm chỉ hơi nắm chặt lại một chút, cô liền đau đến không chịu nổi, “a!”
Người đàn ông đứng dậy, một phát lôi cô về phía trước. Tống Duy chạy trốn không khỏi, giãy dụa đến sức tàn lực kiệt, “anh buông tôi ra.”
Cô nhanh chóng bị anh ném vào xe, cửa xe nhanh chóng bị khóa trái lại, người đàn ông điên cuồng lái xe về phía trước. Trở về nhà họ Phó, cảnh sát đã rời đi. Sau khi Phó Thời Thiêm bước xuống xe, anh lôi cô gái đi vào trong sân.
Trong nhà, người làm vườn đang dọn dẹp hậu quả. Phó Thời Thiêm dừng bước, liếc nhìn Tống Duy, “hôm nay, tôi thiếu chút nữa đã bị Giản Trì Hoài đụng chết ở ngay tại đây.”
“Đụng cũng đáng.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt trả lời.
“Tốt lắm,” Cánh tay Phó Thời Thiêm vung lên, ném Tống Duy vào trong mớ bùn đất hỗn độn bừa bãi đó, “trói cô ta lại.”
“Phó tiên sinh?” Người giúp việc ở bên cạnh kinh hãi nhìn về phía anh.
Phó Thời Thiêm chỉ tay một cái, “cột vào gốc cây to kia, để cho cô ta xem cái miệng tuỳ tiện của cô ta rước lấy phiền toái như thế nào.”
“Anh dựa vào cái gì mà trói tôi? Đồ bệnh hoạn.”
Phó Thời Thiêm nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, “cô có thể thử xem. Bọn họ mà không trói cô thì bọn họ sẽ thất nghiệp. Đừng để cho lửa giận của tôi tích tụ đến tối. Đến lúc đó, tôi không chỉ xử lý cô như vậy thôi đâu.”
Lời này, ít nhiều gì cũng chứa đựng chút mập mờ ở bên trong. Tống Duy nghĩ đến cô và Phó Thời Thiêm đã từng có mấy lần...
Sắc mặt cô lạnh xuống. Thay vì bị chơi đùa đến mức phải khóc lóc xin tha, cô nên ngoan ngoãn đầu hàng thì hơn, “được, trói đi.”
Bán Đảo Hào Môn.
Giản Trì Hoài về đến nhà, trong phòng khách không một bóng người, chiếc xe Hummer kia đậu ngang ở giữa sân dưới lầu, khắp nơi đều móp méo xước xát.
Anh bước nhanh lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chính ra đi vào, thấy Chử Đồng đang đưa lưng về phía cửa ngồi ở mép giường. Giản Trì Hoài cất bước đi về phía trước, thấy Giản Bảo Bảo đã ngủ thiếp đi trong nôi, không biết đang nằm mơ thấy mộng đẹp gì, khóe miệng cong cong, cư nhiên lại cười lên khanh khách.
Chử Đồng cũng nhẹ vén khóe môi theo, trong mắt lại tràn đầy khổ sở. Giản Trì Hoài đứng cạnh chiếc nôi, cúi người xuống ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của con gái.
“Anh đi đâu vậy?” Giọng nói của Chử Đồng hơi nghẹn ngào.
Giản Trì Hoài giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Chử Đồng, anh không có cách nào để đồng ý với em được. Anh bây giờ rất nóng lòng muốn gặp được con gái của anh, muốn nghe con bé gọi anh một tiếng ba.”
Chử Đồng thấy Giản Trì Hoài đứng thẳng người dậy, nơi cổ họng cô tựa như bị bông gòn làm cho tắc nghẹn. Thấy anh nhấc bước chân lên, Chử Đồng bất chợt đứng bật dậy, “em, em đi cùng với anh.”
Từ khi cô biết được tin tức này đến bây giờ, mỗi giây mỗi phút đều tựa như đang bước đi trong địa ngục. Cô tính toán đến khả năng chịu đựng của chị cô, suy nghĩ rằng Chử Nguyệt Tình có thể sẽ bị sụp đổ... Nhưng mà, bây giờ Chử Đồng cũng không thể chịu đựng nổi nữa. Cô không muốn chấp nhận cũng bắt buộc phải chấp nhận. Con gái của cô là máu thịt cô dứt ruột sinh ra, con bé đáng thương cư nhiên bị biến thành một đứa trẻ mồ côi.
Giản Trì Hoài cũng vậy, một giây cũng không thể chờ được nữa. Anh bước nhanh ra khỏi phòng, xuống dưới lầu, dặn dò vú nuôi trông chừng bé con. Bản thân anh cũng không kịp chờ đợi Chử Đồng thêm một chút nào nữa, bước nhanh đi ra khỏi nhà.
Chử Đồng thở hồng hộc đuổi theo. Người đàn ông trực tiếp leo lên chiếc Hummer. Chử Đồng ngồi vào chỗ phụ lái, ngón tay cô run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Tĩnh Hương.
Điện thoại mới vừa được nối với nhau, từ đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc của bé con. Lý Tĩnh Hương luống cuống tay chân, “alo, Đồng Đồng hả, có chuyện gì sao?”
“Mẹ, mẹ đang ở cửa hàng trái cây hả?”
“Mẹ đang ở nhà. Nguyệt Nguyệt đói bụng, mẹ chuẩn bị đi pha sữa đây.”
“Vâng,” Chử Đồng liếc nhìn Giản Trì Hoài ở bên cạnh, cô lại lên tiếng dặn dò, “mẹ, bọn con sẽ lập tức tới nhà. Nếu như có ai nhấn chuông, mẹ ngàn vạn lần đừng cửa mở, chờ bọn con đến.”
“Con đừng làm mẹ sợ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Chử Đồng nói xong, cúp điện thoại. Hai tay cô lo lắng siết chặt lại. Vào thời gian này, Chử Nguyệt Tình vẫn còn đang ở công ty. Trong lòng cô rối như tơ vò, “Giản Trì Hoài, chúng ta có nên làm xét nghiệm nhân thân trước hay không?”
“Xét nghiệm anh sẽ làm, nhưng mà... Có một số việc, tám chín phần đã định sẵn kết quả rồi. Chử Đồng, trong lòng em nghĩ như thế nào?”
Nước mắt cô rơi như đê vỡ, đầu dựa vào thành cửa sổ xe, “em không biết.”
“Anh mặc kệ em nghĩ như thế nào. Con gái của anh, anh nhất định phải giành lại cho bằng được,” Anh thu lại vẻ mặt nóng nảy, tầm mắt bình tĩnh rơi vào gò má Chử Đồng, “anh cũng không tin, em sẽ nhẫn tâm để cho con bé lưu lạc bên ngoài, nhẫn tâm để cho nó gọi người khác là mẹ.”
Trái tim Chử Đồng tựa như bị từng trận hết khoét rồi lại cắt. Cô đương nhiên là không đành lòng, “Giản Trì Hoài, đến đó rồi, chúng ta chờ chị của em trở về có được không? Chúng ta từ từ nói chuyện với chị ấy...”
“Từ từ nói chuyện, phải nói như thế nào đây?” Trái lại, lúc này Giản Trì Hoài lại đứng trên lập trường của Chử Nguyệt Tình mà suy nghĩ, “bây giờ Phó Thời Thiêm tới bảo em trả lại con gái, em chịu trả sao?”
Chử Đồng bị tắc nghẹn không trả lời được, cả người bị cảm giác vô lực lấp đầy. Xe lái thẳng đến nhà họ Chử. Con đường này, so với trước đây đều rất quen thuộc, nhưng hôm nay Chử Đồng còn chưa có cảm giác gì thì đã đến cổng chung cư rồi.
Giản Trì Hoài xuống xe trước tiên. Chử Đồng kéo lê hai chân cứng đờ đi theo sau lưng anh, hai người đi tới nhà họ Chử. Cửa đang đóng, Chử Đồng lôi chìa khóa mở ra. Từ trong nhà truyền tới giọng nói của Chử Nguyệt Tình, “mẹ, quần áo của cục cưng cứ để ở đó đi, lát nữa con đi giặt.”
Bước chân của Chử Đồng khựng lại ở cửa, cư nhiên không biết phải làm thế nào mới có thể đi tiếp về phía trước.
Lý Tĩnh Hương trông thấy hai người, có chút ngạc nhiên hỏi, “thế nào lại đột nhiên tới đây, Bảo Bảo đâu?”
Giản Trì Hoài chỉ chào hỏi qua loa, cũng không trả lời câu hỏi của Lý Tĩnh Hương. Chử Nguyệt Tình mới vừa thay quần cho Nguyệt Nguyệt xong, lúc này bé con đang nằm trên ghế sa lon. Chử Nguyệt Tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Giản Trì Hoài sải bước đi tới, không nói hai lời ôm lấy Nguyệt Nguyệt.
Vẻ mặt Chử Nguyệt Tình cũng đầy nghi hoặc, “Trì Hoài?”
“Rốt cuộc là sao vậy? Ai cũng đều kỳ quái,” Lý Tĩnh Hương lẩm bẩm, “Tình Tình, con cũng vậy, hôm nay không đi làm sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?”
“Ai mà biết được, ông chủ nói là tạm thời cho nghỉ.”
Chử Nguyệt Tình đứng dậy, liếc nhìn Giản Trì Hoài. Người đàn ông đem Nguyệt Nguyệt ôm chặt vào trong lòng, ánh mắt của anh gần như là tham lam nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nguyệt trong ngực. Bé con biết anh, bình thường cũng rất thích Giản Trì Hoài. Bé nhìn anh toét miệng cười một tiếng, hai tay hưng phấn khua khoắng loạn xạ.
Lý Tĩnh Hương còn chưa nhìn ra có cái gì đó không bình thường, bà cười nói, “Nguyệt Nguyệt có phải rất thích dượng không?”
Chử Đồng nghe thấy tiếng gọi này, nơi cổ họng nhẹ lăn xuống. Cô bước tới ngồi xuống ghế sa lon, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào con gái như anh.
Giản Trì Hoài căng cứng khóe miệng, cẩn thận ngắm nhìn mặt mũi của Nguyệt Nguyệt. Trước kia tại sao anh lại không có một chút cảm giác nào chứ? Hôm nay mới phát hiện ra dáng dấp của con bé lại giống mình đến vậy. Đôi mắt này, cái miệng này, không phải đều giống hệt như anh sao?
Trước đây mắt của anh có vấn đề rồi phải không?
Vẻ mặt Giản Trì Hoài tràn đầy vẻ tự trách. Nguyệt Nguyệt hào hứng nhảy nhót trong lòng anh, sau đó mở miệng lên tiếng, “ba ba.”
Lý Tĩnh Hương vừa nghe xong, cuống quít ngăn lại, “Nguyệt Nguyệt, tại sao dạy cháu mãi mà cháu vẫn không nghe vậy? Đây là dượng!”
Chử Nguyệt Tình cũng lúng túng, “thật xin lỗi, con bé chỉ biết gọi ba mẹ, thật đúng là thích gọi lung tung rồi.”
Giản Trì Hoài nghe vào trong tai, cảm thấy trái tim tựa như đang bị người ta dùng sức đâm vào từng mũi kim. Trước đây, anh chỉ cảm thấy Nguyệt Nguyệt đùa rất vui, dù sao trẻ con cũng không hiểu chuyện. Nhưng chỉ vì Giản Bảo Bảo, anh cũng không thể không đem bé đẩy ra xa. Trái tim Giản Trì Hoài lọt thỏm vào trong áy náy và đau khổ. Anh từ từ ôm con gái thật chặt, rồi lại không dám ôm quá mạnh tay. Anh để cho con gái nằm trong khuỷu tay mạnh mẽ của mình. Trước kia, anh chưa từng nghĩ tới sẽ che chở cho bé. Mặc dù sau đó được Chử Nguyệt Tình nhận nuôi về, Chử Đồng cũng coi như là đối với bé rất tốt, nhưng trước đó khi chưa được nhận nuôi, con gái của anh đã sống ở đâu chứ?
Nghĩ đến đây, lòng Giản Trì Hoài đau như bị dao cắt, cả người ôm lấy Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang run rẩy. Chử Đồng thấy trong đôi mắt tăm tối của người đàn ông chợt ánh lên tia sáng ướt át, nước mắt của cô không giấu được đã rơi xuống trước tiên.
Hai tay Chử Đồng bưng mặt, không nhịn được khóc ra thành tiếng.
Lý Tĩnh Hương và Chử Nguyệt Tình ngơ ngác nhìn nhau. Bà nhìn về phía Chử Đồng, “Đồng Đồng, con làm sao vậy?”
Chử Nguyệt Tình liếc nhìn hai người, loáng thoáng cảm thấy có cái gì không được bình thường. Giản Trì Hoài ôm Nguyệt Nguyệt ngồi ở đó, Chử Nguyệt Tình bước tới chìa tay ra, “anh qua xem thử Đồng Đồng thế nào đi, Nguyệt Nguyệt cứ để tôi ẵm cho.”
Giản Trì Hoài lại không có ý muốn đem bé con trả lại cho cô. Anh đứng dậy, lại muốn sải bước đi nhanh ra ngoài ngay lập tức. Chử Nguyệt Tình ngây người, sau đó bước nhanh về phía trước, ngăn chặn trước mặt Giản Trì Hoài, “Trì Hoài, hai người rốt cuộc làm sao vậy?”
Lý Tĩnh Hương cũng bối rối, “đúng thế, làm sao vậy?”
Chử Đồng lau khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào lên tiếng, “mẹ, chị, Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt là con gái của em.”
“Cái gì!” Chử Nguyệt Tình kinh hãi trợn to mắt há hốc mồm, toàn thân cô run rẩy, cả người lảo đảo như muốn ngã xuống. Cô chặn lại trước mặt Giản Trì Hoài, “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt là con gái của hai người? Làm sao có thể chứ? Con bé từ khi còn nhỏ xíu đã ở bên cạnh chị. Nó là của chị, là con gái của chị.”
Cả người Lý Tĩnh Hương cũng toát đầy mồ hôi, bà đảo mắt nhìn qua con gái út, “Nguyệt Nguyệt làm sao có thể là con của con được?”
“Lúc con bé mới vừa được sinh ra đã bị người ta tráo mất rồi. Bọn con cũng mới biết tức thì,” Chử Đồng đứng dậy, cô không có cách nào để đối mặt với Chử Nguyệt Tình, nhưng việc đã đến nước này, Chử Đồng tiến lên hai bước, “chị, thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi?” Trong mắt Chử Nguyệt Tình lộ ra vẻ khó hiểu, “em xin lỗi chị làm gì?”
“Chị, Nguyệt Nguyệt là con gái của em.” Chử Đồng không nói ra được ý định muốn ẵm con gái trở về, chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này.
“Nó là con gái của em, vậy chị thì sao? Chị coi là cái gì?” Chử Nguyệt Tình hầu như đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt đong đầy trong hốc mắt tràn ra như đê vỡ, “con bé là tính mạng của chị, em biết không? Đồng Đồng, từ sau khi con bé đến cái nhà này, chị không ngủ không nghỉ như thế nào để chăm sóc cho nó, che chở cho nó, em đều nhìn thấy hết. Nó chính là mạng sống của chị. Bây giờ, tại sao em lại có thể nói nó là con gái của em đây? Em làm vậy không phải là đang dùng dao khoét vào lòng chị sao?”
“Chị,” Chử Đồng đứng ngay trước mặt cô, “em biết... Nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì? Chị không tin. Các người nói gì chị cũng đều không tin. Nếu Nguyệt Nguyệt là con gái của em, vậy Giản Bảo Bảo thì sao? Con bé coi là cái gì?”
Chử Đồng há hốc miệng, giương mắt lên nhìn sang Giản Trì Hoài. Người đàn ông vẫn đang ôm chặt bé con ở trong ngực, “bây giờ anh sẽ ẵm con đến bệnh viện làm xét nghiệm nhân thân.”
“Sau khi làm xong thì sao?” Chử Nguyệt Tình hỏi lại ngay lập tức, “nếu quả như thật là như vậy, hai người muốn mang nó đi có phải không?”
“Con bé là con gái ruột thịt của tôi, đương nhiên nó phải sống cùng tôi.”
Hai tay Chử Nguyệt Tình ngăn chặn ngay trước mặt Giản Trì Hoài, đôi mắt cô ửng hồng, không ngừng lắc đầu, con ngươi đỏ bừng nhìn chằm chằm Chử Đồng, “cái gì tôi cũng đã mất, chỉ còn Nguyệt Nguyệt, đừng làm như vậy được không? Cho tôi một con đường sống cuối cùng đi, tôi cầu xin các người.”
Chử Đồng sững sờ đứng ngay tại chỗ. Lý Tĩnh Hương chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hầu như sắp đứng không vững nữa. Bà lảo đảo vịn vào thành ghế sa lon, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Chử Cát Bằng.
Chử Nguyệt Tình tiến lên muốn ẵm Nguyệt Nguyệt. Giản Trì Hoài nghiêng người qua tránh né. Chử Nguyệt Tình khóc lóc lắc đầu, “nó là con gái của tôi, chẳng lẽ ngay cả ẵm một cái cũng không được sao?”
“Chị,” Chử Đồng bước qua ôm lấy bả vai Chử Nguyệt Tình, “em biết, làm như vậy là em ích kỷ. Nhưng nếu Nguyệt Nguyệt quả thật là con gái của em, vậy thì em cũng không thể không mang con bé về. Chị, con bé cũng là tính mạng của em mà. Bây giờ chúng ta tạm thời đừng tranh giành nữa được không? Chờ sau khi lấy được kết quả xét nghiệm, chúng ta ngồi xuống...”
“Ý của em là, nếu như kết quả xét nghiệm khẳng định Nguyệt Nguyệt không phải là con gái của em, em liền đem nó trả lại cho chị ngay lập tức. Nhưng nếu không phải vậy, em sẽ phải mang nó đi đúng không?”
Chử Đồng nghe xong lời này của Chử Nguyệt Tình, cô cũng có cảm giác bản thân mình rất tàn nhẫn, nhưng đây không phải là vấn đề cô có thể lựa chọn, không phải chỉ một mình cô buông tay là được.
Cô cố gắng tiến tới gần Chử Nguyệt Tình một chút, nhưng Chử Nguyệt Tình lại lui ra một bước dài, “các người cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến tôi, chưa từng nghĩ đến mặc dù Nguyệt Nguyệt không phải do tôi sinh ra, nhưng tình cảm mà tôi dành cho nó, yêu thương nó, so với mỗi một người trong các người đều sâu sắc hơn.”
Chử Đồng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô. Giản Trì Hoài nhìn về phía Nguyệt Nguyệt nằm trong lòng. Bé con bất an nằm ở trước ngực anh, nhưng cũng không hề khóc lóc đòi nhào về phía Chử Nguyệt Tình. Ít nhất việc này đã khiến cho trong lòng Giản Trì Hoài được trấn an không ít.
Chử Nguyệt Tình vẫn còn đang khóc lóc kể lể. Giản Trì Hoài liếc nhìn Chử Đồng đang đứng ở ngay trước mặt mình. Anh biết cô không đành lòng, nhưng gặp phải chuyện như vậy, nếu không tàn nhẫn thì chính là tự đày đoạ bản thân mình.
Giản Trì Hoài ôm chặt lấy Nguyệt Nguyệt, bỗng nhiên nhấc chân đi hướng ra cửa chính. Chử Nguyệt Tình thét lên đuổi theo. Lý Tĩnh Hương phản ứng kịp thời, kéo tay của cô lại, “Tình Tình, mẹ biết con không thể chấp nhận nổi, chúng ta cũng không chấp nhận nổi. Nhưng chuyện đã như vậy rồi, trước tiên cứ làm xét nghiệm thử đi có được không?”
Chử Đồng trông thấy Giản Trì Hoài chạy ra ngoài, cô quay lại nhìn Chử Nguyệt Tình. Chị cô đang xô đẩy Lý Tĩnh Hương, “buông con ra, Nguyệt Nguyệt là con gái của con, tại sao các người đều giúp Chử Đồng? Mẹ, con cũng là con gái của mẹ mà, Nguyệt Nguyệt là tính mạng của con mà!”
Chử Đồng cắn răng, Lý Tĩnh Hương cũng nước mắt rơi đầy mặt. Bà nhìn về phía Chử Đồng đang đứng mà nói, “còn không đi, đi mau lên.”
Chử Đồng buộc lòng nhẫn tâm xoay người chạy ra cửa chính.
Cô cảm thấy, đến một bước này, cô làm cái gì cũng đều là sai.
Giành lại Nguyệt Nguyệt, kết quả sẽ khiến cho chị cô không thể gượng dậy nổi. Nhưng nếu để Nguyệt Nguyệt lại cho chị cô, vậy cô còn có thể làm một người mẹ bình thường được sao? Người chưa từng trải qua nỗi vất vả khi mang thai, nỗi đau đớn khi sinh con, vĩnh viễn sẽ không có cách nào cảm nhận hết được.
Ban đầu sinh mệnh nhỏ nhoi đó từng chút từng chút một lớn dần lên trong bụng cô. Đến lúc sinh ra đời, đó không phải cũng giống như sinh mạng trân quý của cô và Giản Trì Hoài sao?
Bình luận facebook