Hai người đàn ông kia xông vào thấy chỗ ngồi đã trống không, tìm vòng quanh trước sau một lượt, sau đó ra hỏi nhân viên phục vụ, “cô gái mới vừa bước vào đâu rồi?”
Nhân viên phục vụ thấy thái độ của đối phương rất không thân thiện, có chút bị dọa đến bối rối, “cô, cô gái nào?”
Trong quán chỉ có cô và vị khách kia. Tiểu thư họ Bàng đặt cái ly trong tay xuống, “nãy giờ ở đây không có ai bước vào cả.”
“Mở to mắt nói láo, chúng tôi rõ ràng nhìn thấy cô ta bước vào!”
Người phụ nữ cầm túi đặt trên bàn lên, lười nói nhảm tiếp với những người này, “vậy các người cứ tìm đi, lật hết mọi ngóc ngách xó xỉnh lên. Nếu thực sự không tìm ra, các người có thể đào ba thước đất lên mà tìm thử một chút.”
Cô ta đi tới cửa, một tay gạt tấm rèm xâu hạt ra, sau đó nhấc bước chân ưu nhã đi ra ngoài.
Hai người ở lại trong quán, tìm quanh vẫn không có kết quả, đành phải hậm hực rời đi.
Quay lại trên xe, một người trong đó gọi điện thoại cho Phó Thời Thiêm. Tình huống này đương nhiên sẽ bị ăn mắng một trận. Mời người cũng mời không xong, lại còn có thể nửa đường làm lạc mất.
Chử Đồng gọi xe trở lại Dịch Lục Soát rồi đưa chìa khoá cho một đồng nghiệp nam, nhờ anh ta tìm người đi cùng, đem xe lái về.
Chỉnh sửa xong tài liệu rồi về nhà, Chử Đồng bước ra từ trong nhà để xe, xa xa thấy hai bóng dáng nho nhỏ lảo đảo lắc lư bước về phía trước, sau đó một trái một phải nhào vào trong lòng Giản Trì Hoài. Chử Đồng vô cùng mừng rỡ, bước nhanh đi tới, “cục cưng của chúng ta đã biết đi rồi sao?”
Vú nuôi không quên đem chuyện tốt của hôm nay kể lại cho Chử Đồng nghe, “hôm qua tôi còn đang nói, hai vị tiểu thư vẫn còn tập đi ở cạnh ghế sa lon. Hai chân trông rất có lực, chỉ là không dám buông tay ra, cũng không biết khi nào mới có thể tự mình bước đi được. Không nghĩ tới buổi chiều hôm nay, lúc Nguyệt Nguyệt đang chơi bóng, vừa thấy quả bóng lăn ra xa, bé con nóng nảy lắm, cư nhiên đứng dậy đi tới. Sau đó tiểu thư cũng đứng lên đi qua đó. Hai bé đều rất hào hứng với bản thân, ẵm cũng không cho ẵm nữa, khiến tôi phải để ý kỹ gần chết, chỉ sợ ngã u đầu.”
Chử Đồng hài lòng một phát ẵm lấy Giản Bảo Bảo, “cục cưng, các con tuyệt vời quá, mẹ hôn cái nào.”
Giản Bảo Bảo giãy dụa muốn xuống. Ánh mắt Chử Đồng lướt qua Nguyệt Nguyệt, cô buông tay ra, giơ tay định ôm con gái vào lòng, “cục cưng...”
Câu nói còn chưa tràn ra khỏi miệng, có mấy lời đã nghẹn ở nơi cổ họng không nói ra được.
Giản Trì Hoài nhìn cô, anh nhận lấy Nguyệt Nguyệt, “hôm nay đi làm thế nào?”
“Hình như em bị người ta theo dõi.”
“Đó là người của Phó Thời Thiêm.” Giản Trì Hoài ngồi xuống bậc thềm, đặt Nguyệt Nguyệt ngồi lên chân của mình. Chử Đồng không khỏi giật mình, “không phải anh ta muốn bắt cóc em để đổi lại con gái chứ?”
“Bắt cóc? Không đến nỗi thế. Đoán chừng là muốn nói chuyện với em một chút.”
“Em với anh ta chả có gì để nói cả.” Chử Đồng nhẹ nhàng gỡ tóc rồi kẹp ra sau tai, “em cứ cho là có ai đó muốn gây bất lợi với em. Thật may là hôm nay gặp được vị tiểu thư họ Bàng ra tay giúp đỡ.”
“Thế sao?” Giản Trì Hoài nhẹ giọng chêm vào một câu đùa giỡn, “tại sao em không mời cô ấy đến nhà chơi một chút?”
“Lúc ấy em chỉ lo chạy trối chết, đâu có nghĩ được nhiều như vậy.”
Lúc này, bảo vệ cổng bước nhanh đi tới, “Giản tiên sinh, Giản phu nhân, có một kẻ tự giới thiệu là luật sư, muốn gặp hai người.”
“Luật sư nào?”
“Nói là được Phó Thời Thiêm ủy nhiệm tới đây.”
“Không tiếp,” Giản Trì Hoài ôm lấy Nguyệt Nguyệt rồi bảo vú nuôi đưa Giản Bảo Bảo đi vào nhà, “chúng ta vào nhà ăn cơm tối, xem thử tối nay nấu cái gì cho ngon.”
Cổng lớn nhà họ Giản, nếu nó không rộng mở, vậy nói một cách chính xác là vững chắc kiên cố vô cùng. Phó Thời Thiêm không bước vào được, người của nhà họ Phó càng không bước vào được.
Phó Thời Thiêm thử mấy lần đều không có kết quả. Ông cụ Phó không cho phép anh làm vỡ lở chuyện này ra. Đứa bé kia anh phải lén lén lút lút mang về, lại phải tìm thời cơ thích hợp để cho bé nhận ông bà tổ tiên. Thế nhưng càng không làm ầm lên, chuyện này lại càng khó thực hiện. Bây giờ đứa bé đang ở trong tay Giản Trì Hoài, quyền chủ động cũng đổi thành là anh ta.
Trong một cuộc đại chiến tranh giành con gái, Giản Trì Hoài thì nhất quyết không chịu buông tay, Phó Thời Thiêm thì thề phải giành lại cho bằng được, từ từ kéo lên bức màn che giấu.
Kể từ sau khi Chử Đồng được điều đến bộ phận đời sống, căn bản không hề tiếp xúc với những tin tức trong giới giải trí nữa.
Mỗi năm một lần ở Tây Thành lại mong ngóng đến ngày cử hành buổi lễ trao giải hằng năm. Sự kiện này đối với những người nổi tiếng mà nói là một lời mời hấp dẫn không thể nghi ngờ. Vốn dĩ đối với những ngôi sao hạng A đang nổi sẽ được hưởng thụ sự quan tâm của công chúng, đứng trên thảm đỏ thu hút tất cả sự chú ý của mọi người. Còn đối với những ngôi sao hạng B hạng C, nếu may mắn nhận được giải thưởng, không chỉ vinh dự được xướng tên, chỗ đứng trong giới cũng sẽ theo nước nâng thuyền lên cao.
Chử Đồng mang thẻ phóng viên đến tham dự. Cô đi cùng một đồng nghiệp trong bộ phận đời sống tới đây. Người đó trước đây cũng làm việc trong ngành giải trí.
Ở ngoài sân khấu người dẫn chương trình đang giới thiệu tên các ngôi sao đến tham dự. Chử Đồng nghe thấy tên Giang Ý Duy. Năm nay không thể nghi ngờ vẫn là một năm đầy thu hoạch của Giang Ý Duy. Cô gái này nhận giải luôn tay, tuổi còn trẻ mà đã sắp phá được kỷ lục thành tựu chói sáng mà các bậc tiền bối trong giới giải trí đã đạt được trước đây.
Chử Đồng đứng chờ ở bên trong. Giang Ý Duy ký tên xong rồi đi tới. Chử Đồng bước nhanh về phía trước, “người bận rộn, cuối cùng cũng bớt được thời gian về đây nha.”
“Đó là đương nhiên. Nếu mình không tới, giải thưởng không phải sẽ chẳng có người nhận sao?”
“Suỵt, khiêm tốn chút đi.”
Giang Ý Duy cười khẽ, “có gì mà khiêm tốn chứ, quản lý đã hỏi rõ giúp mình rồi. Nếu không tại sao mình bận rộn như thế còn phải chạy tới đây?”
“Cậu thôi đi.”
Giang Ý Duy giơ tay lên, sợi lắc trên cổ tay và chiếc nhẫn trên ngón tay đều là thương hiệu nữ trang có tiếng tài trợ. Cô bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng, động tác thân mật xoa nắn hai cái, “gần đây cậu thế nào? Mình cũng bận rộn quá, lâu rồi không được gặp cậu.”
Chử Đồng nhẹ rũ mắt xuống. Chuyện của Nguyệt Nguyệt cô còn chưa nói cho Giang Ý Duy biết. Cô lắc đầu, “mình vẫn ổn. Chờ lễ trao giải kết thúc, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối.”
“Được, mình đi vào trước.”
“Ừ.”
Khoảng chừng hơn nửa giờ sau trôi qua, không những các ngôi sao dành chút thời gian ít ỏi trong lịch trình bận rộn của mình mà ngay cả đoàn làm phim cũng đến đây tham dự.
Chử Đồng còn thấy được bóng dáng của Giản Trì Hoài, vóc người cao lớn ngồi ở lầu hai chỗ dành cho khách quý. Cô thu hồi tầm mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng không để xảy ra một chút vấn đề nào ngoài ý muốn.
Vậy mà trời không chiều lòng người. Chử Đồng mới vừa dặn dò Tần Tần mấy câu xong, liền thấy mấy tên phóng viên bước nhanh đi tới đây. Hai người trong số đó đem mic chìa tới trước mặt cô. Chử Đồng liếc nhìn, trên mic gắn logo của ‘Độc Nhất Vô Nhị’. Hãng truyền thông này từ trước đến giờ luôn là đối thủ một mất một còn của Dịch Lục Soát. Ban đầu chính toà soạn này đã tung tin về hình xăm của Giản Trì Hoài, bây giờ lại muốn quậy tung chuyện gì nữa đây?
Chử Đồng vặn chân mày, giơ tay đẩy mic của họ ra, “có ý gì?”
“Ngài là Giản phu nhân? Nghe nói đứa bé mà bây giờ ngài đang nuôi dưỡng chính là con gái của Phó Thời Thiêm đúng ko ạ?”
Trong lòng Chử Đồng chợt giật mình hoảng hốt. Tần Tần ở bên cạnh cũng bị dọa sợ đến mức cằm cũng sắp rớt ra. Cô bất chợt khẽ đẩy bả vai của một người trong đó, “nói nhăng nói cuội gì đấy? Coi chừng tôi kiện các người tội phỉ báng.”
Hôm nay trong buổi lễ quan trọng như vậy không thể để xảy ra một chút vấn đề nào. Chử Đồng nghiêm mặt trả lời, “thật xin lỗi, nếu mọi người đều tới đây để phỏng vấn, xin mời dựa theo trình tự phỏng vấn mà làm. Lễ trao giải sẽ lập tức khai mạc.”
“So với lễ trao giải, tôi tin chắc rất nhiều người đối với chuyện này càng thêm cảm thấy hứng thú. Vì vậy làm phiền Giản phu nhân có thể giải thích rõ vấn đề này.”
“Tôi không có gì để giải thích cả.” Chử Đồng nhấc chân lên định rời đi, lại phát hiện có thêm mấy hãng truyền thông xông tới, vây chặt cô ở giữa, nửa bước cũng khó mà rời đi.
Phóng viên của ‘Độc Nhất Vô Nhị’ tiếp tục dồn ép bức người, “theo lý, con gái của ngài là con ruột của Phó Thời Thiêm do ẵm nhầm mà mang về. Nếu chỉ là ẵm nhầm mà thôi, tại sao ngài lại không chịu trả con chứ?”
Chử Đồng nhẹ nhàng kéo khóe miệng, “trước khi anh muốn phỏng vấn chuyện gì, hẳn nên điều tra sự chân thật của nó. Phó Thời Thiêm căn bản còn chưa kết hôn, đào đâu ra con gái mà nói?”
“Điều này cũng không có gì kỳ quái. Cuộc sống riêng tư của Phó Thời Thiêm từ trước đến giờ luôn luôn sạch sẽ. Có nguồn đáng tin cậy cho rằng, đứa bé này là do vợ chưa cưới của anh ta sinh ra. Chỉ là sau đó cô ấy bất hạnh qua đời, để lại đứa con gái này. Giản phu nhân, ngài không thể không màng đạo lý như vậy...”
Tần Tần vô cùng bối rối, đứng che bên cạnh Chử Đồng. Cô giơ tay ngăn chặn micro đang không ngừng chìa tới, “các người vừa phải một chút đi. Nếu cứ như vậy, tôi gọi bảo vệ đấy.”
“Giản phu nhân, ngài cho một câu trả lời đi.”
“Đúng vậy... Nói một chút đi.”
Khoé miệng Chử Đồng mím chặt khẽ nhếch lên, “tôi nói thêm một câu nữa. Con gái của tôi là của tôi, nếu các người dám đăng một chút thông tin sai sự thật, tôi sẽ dựa vào quy định của pháp luật để truy cứu các người.”
“Nhưng mà Giản phu nhân, máu mủ tình thâm, ngài không cảm thấy ngài làm như vậy rất không có đạo đức sao?”
“Đến tột cùng là ai không có đạo đức, Phó Thời Thiêm...”
Ánh mắt của phóng viên báo ‘Độc Nhất Vô Nhị’ chợt loé sáng lên, lại đem mic chìa tới, “Phó Thời Thiêm như thế nào?”
Lời của Chử Đồng vừa đến khóe miệng, cô bừng tỉnh ra, sau đó nuốt lại trở vào, “Phó Thời Thiêm, chính bản thân anh ta nghĩ sai rồi. Nếu các người còn muốn hỏi nữa, tôi chỉ có một câu nói, ‘không thể trả lời’.”
“Giản phu nhân...”
Một bàn tay chợt gạt đám đông ra đi tới bên cạnh Chử Đồng. Cô ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng đang căng ra như dây đàn bỗng nhiên thả lỏng. Ánh mắt Giản Trì Hoài quét qua một lượt trong đám đông, “các người muốn biết chuyện gì?”
Phóng viên báo ‘Độc Nhất Vô Nhị’ liếc nhìn, hình như hơi khiếp sợ, nhưng vẫn dẫn đầu đặt câu hỏi, “Giản tiên sinh, có tin đồn rằng, con gái của ngài là bị ẵm nhầm phải không?”
“Tin đồn? Tin đồn bên đó nói cụ thể một chút nghe xem nào.”
Tên phóng viên kia chống lại ánh mắt của anh. Giản Trì Hoài đang mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công. Người đàn ông này từ trước đến giờ không hề liên quan đến những từ ngữ như ôn hoà, nhã nhặn. Anh vừa dừng lại ở đó liền xua đi sạch sẽ sự ấm áp ít ỏi trong không gian nơi đây. Anh tựa như một kẻ thống trị đen tối trên đấu trường, lạnh lùng, bình tĩnh, thản nhiên đến mức khiến cho người ta cảm thấy gió thổi cũng không lọt.
“Chúng tôi đương nhiên là đã nắm chắc mười phần mới có thể đến đây đặt câu hỏi với ngài.”
“Nếu đã nắm chắc, còn tới hỏi tôi làm gì?”
“Ý của ngài là thừa nhận?”
Giản Trì Hoài cười khẽ, “cậu không thích hợp làm phóng viên đâu. Ý thức chủ quan của cậu quá mạnh, chỉ thích hợp đi nghiên cứu tâm lý đời sống xã hội thôi.”
“Giản tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì?”
“Thật ra thì tôi ngược lại có một ít tin tức nóng hổi liên quan tới Phó Thời Thiêm, muốn cùng các bạn bè trong giới truyền thông tham khảo một chút.”
“Oh? Xin hỏi là tin tức gì.”
Giản Trì Hoài nâng tay phải lên thật cao, búng tay một cái. Bảo vệ ở cách đó không xa liền chạy nhanh tới đây. Giản Trì Hoài chỉ vào đám phóng viên của báo ‘Độc Nhất Vô Nhị’, “dẫn họ ra ngoài. Chuyện liên quan tới tin tức nóng hổi kia, chờ sau khi lễ trao giải kết thúc, tôi sẽ mời riêng các bạn trong giới truyền thông tới. Chỉ là cậu... Còn cậu nữa, không có cơ hội đâu.”
Tên phóng viên kia tỏ vẻ không phục, “đây là lễ trao giải, chúng tôi có thư mời.”
“Tôi là đơn vị tổ chức lớn nhất, tôi có quyền thu hồi thư mời của cậu.”
“Giản tiên sinh, ngài làm vậy là lấy công báo thù riêng chăng? Hay là trong lòng ngài cảm thấy có gì bất ổn?”
Bảo vệ kéo bả vai tên phóng viên kia. Các hãng truyền thông khác rối rít tránh ra, không muốn chọc phải phiền toái. Tên phóng viên kia vừa lảo đảo đi về phía trước, vừa nói với, “nếu ngài muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, ít nhất ngài cũng phải cho tôi một lý do hợp lý chứ.”
“Được lắm, tôi cho cậu,” Giản Trì Hoài lạnh lùng nhìn một rừng ánh mắt đang chiếu thẳng vào mình, “tôi nhìn cậu cảm thấy khó chịu, có được không?”
Chử Đồng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người lạnh run. Giản Trì Hoài vươn cánh tay ra ôm cô vào trong ngực, bàn tay theo đầu vai của cô vuốt ve lên xuống, “thiếu chút nữa cà lăm luôn rồi à? Có anh ở đây, sợ cái gì?”
Không ít ngôi sao ở đây cũng trông thấy toàn bộ sự việc. Nhân viên giữ trật tự cũng đã chạy tới. Giản Trì Hoài khoác qua bả vai Chử Đồng, “còn có thể tiếp tục không?”
Cô gật đầu một cái, “đương nhiên có thể, em là ai chứ.”
Giản Trì Hoài cười khẽ, “yên tâm đi, anh sẽ không để cho Phó Thời Thiêm được dễ chịu nữa đâu. Muốn so nham hiểm bất chấp thủ đoạn với ai chứ? Ha, cái này không cần học anh cũng biết. Chỉ cần hơi buông thả một chút, anh cũng có thể đùa chết anh ta luôn.”
Người đàn ông nói xong, buông tay ra, sau đó xoay người bước lên lầu hai.
Đám đông tản dần ra. Chử Đồng thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy Giang Ý Duy đang đứng ở cách đó không xa. Cô cong khoé môi cười gượng gạo. Giang Ý Duy sải bước đi tới, một phát nắm lấy cổ tay của cô, kéo tới bên cạnh, “chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nói ra rất dài dòng, lát nữa kể chi tiết cho cậu nghe.”
“Mình không chịu nổi, mình sẽ bị giày vò đến chết mất. Cái gì mà con gái bị ẵm nhầm chứ?”
Chử Đồng đè thấp giọng, “Nguyệt Nguyệt mới là con gái ruột của mình.”
Giang Ý Duy khẽ hé miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khó có thể giấu giếm. Cái gì cũng không nói, cô vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Chử Đồng. Lúc này, Giang Ý Duy không có cách nào để an ủi cô. Chử Đồng tươi cười vỗ nhẹ vào lưng Giang Ý Duy, “mình không sao, thật đấy.”
“Được, mình đi trước, lát nữa tìm cậu.”
Chử Đồng nhẹ gật đầu, “đi đi.”
Đợi sau khi lễ trao giải chính thức bắt đầu, Chử Đồng chọn một góc yên tĩnh để đứng lại.
Chuyện xảy ra mới vừa rồi vẫn còn khiến lòng cô cảm thấy sợ hãi. Nếu Phó Thời Thiêm không đòi được con gái về, nhất định sẽ dùng tất cả các biện pháp. Chie là không ngờ tới anh ta sẽ cho người đến quậy lễ trao giải.
Xem ra, anh ta cũng chẳng kiêng dè chỗ nào cả.
Giang Ý Duy quả nhiên đúng như cô đã nói ban nãy, nhận được giải thưởng lớn, cũng là người thắng đậm nhất tối nay.
Đến nửa đoạn sau, trên sân khấu biểu diễn tiết mục ca múa. Giản Trì Hoài rời khỏi hội trường. Chử Đồng thấy bóng dáng của anh, cô cũng vội vàng đi theo.
Những phóng viên ban nãy đều nhớ rõ Giản Trì Hoài có nói đến tin tức nóng hổi kia. Mặc dù Phó Thời Thiêm không phải người trong giới giải trí, nhưng danh tiếng của anh cũng không hề nhỏ. Nếu tin tức này còn có thể kéo theo chút liên quan đến một ngôi sao nào đó, vậy thì lại càng hay hơn.
Giản Trì Hoài đi ra phía sau sân khấu. Chử Đồng bước theo đi vào, thấy bên trong không có một bóng người.
Người đàn ông ngồi xuống. Đây là một phòng nghỉ, trên bàn còn bày nước trà và bánh ngọt. Chử Đồng nhìn lấm lét bốn phía, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài, “ông xã, chẳng lẽ anh muốn đem chuyện này công khai ra ngoài sao?”
Giản Trì Hoài cầm ly trà trên bàn lên, ngón tay sờ sờ, lạnh ngắt.
Chử Đồng liếc nhìn, “trà này chắc là của người khác để lại.”
Giản Trì Hoài cầm ấm nước ở bên cạnh lên, rót thêm chút nước nóng vào trong ly, sau đó bưng lên nhấp một hớp. Chử Đồng giật mình trợn to đôi mắt, “anh không sợ đây là của người khác đã uống rồi sao?”
“Đây là của anh.”
Chử Đồng nhìn ngó quanh bốn phía lần nữa, “nói cách khác, anh đã sớm sai người chuẩn bị sẵn chỗ này, để làm gì vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Không tới mười phút, Chử Đồng liền nghe thấy từ trong căn phòng cách vách truyền tới chút động tĩnh. Có tiếng kéo ghế ra, còn có tiếng nói chuyện rất nhỏ.
Chưa tới mấy phút, hình như có người đang thử micro, sau đó lại có tiếng nói chuyện truyền tới.
Trong căn phòng cách vách, không ít phóng viên đã tụ tập đông đủ. Có người tinh mắt nhìn lên sân khấu, “đây không phải là người mới vừa rồi được đề cử cho giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Từ Uẩn đây sao?”
Từ Uẩn không nói lời nào. Đầu tiên là nước mắt lưng tròng, cô ta cầm lấy micro, nức nở nghẹn ngào, sau đó cao giọng nói, “các bạn bè trong giới truyền thông, tôi vừa quyết định tạm thời lui ra khỏi giới giải trí...”
Dưới khán đài xôn xao. Mọi người đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, đương nhiên là muốn hỏi nguyên nhân vì sao.
Từ Uẩn khóc khóc lóc sướt mướt, bắt đầu kể lể, “từ trước đến giờ tôi chưa từng đem cuộc sống riêng của mình cố tình tô vẽ thêm thắt. Tôi cũng biết bản thân mình còn trẻ, lúc tuổi còn trẻ phạm sai lầm cũng đáng được tha thứ mà. Có một chuyện, tôi vẫn luôn giấu kín thật sâu ở trong lòng không dám nói ra. Tôi sợ sau khi người hâm mộ của tôi biết được sẽ quay lưng với tôi. Nhưng đến hôm nay, tôi không thể không đem chuyện này công khai ra ngoài. Thật ra tôi là một người mẹ đơn thân, tôi có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu.”
Không khí dưới sân khấu như bị nổ tung. Có người dẫn đầu đặt câu hỏi, “xin hỏi, cha của đứa là ai?”
Đây là chuyện mà bọn họ cực kỳ quan tâm.
Từ Uẩn lau mắt, “những năm gần đây, chuyện này hầu như đã trở thành tâm bệnh của tôi, cũng là cơn ác mộng của tôi, hành hạ tôi đến mức đêm nào cũng không thể chợp mắt.”
Chử Đồng càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không được bình thường. Cô tiến sát lại bên cạnh Giản Trì Hoài, “Từ Uẩn này là ai vậy?”
Giản Trì Hoài quay sang cô cười một tiếng, “chỉ là một diễn viên nhỏ, kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ.”
“Nhưng mà câu chuyện xưa cũ này...”
“Suỵt,” Giản Trì Hoài cầm lên một viên kẹo ở trên bàn thả vào trong tay cô, “nghe chuyện xưa cũ cũng cần phải có kiên nhẫn.”
Tiếng nói ở bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục. Từ Uẩn nói đến đây đã khóc đến mức nói không nên lời.
Phóng viên ở phía dưới sao có thể bỏ qua được, tranh nhau nhấn máy chụp loang loáng. Sau khi Từ Uẩn điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới lên tiếng, “khi đó, tôi và em họ của Phó Thời Thiêm yêu mến nhau, đương nhiên đó chỉ là tình yêu lén lút mà thôi. Tôi và anh ta đều không dám công khai ra ngoài. Chỉ là sau đó, tình cảm của chúng tôi càng ngày càng sâu đậm, cũng đã gặp cha mẹ hai bên, còn ấn định xong ngày kết hôn nữa. Tôi cứ một lòng cho rằng mình đã tìm được người đàn ông để có thể gửi gắm cả đời. Lòng tôi tràn đầy vui sướng. Không nghĩ rằng đó lại là một âm mưu.”
Từ Uẩn dùng khăn giấy lau nước mắt, tâm tình bị ảnh hưởng nặng nề, khóc đến mức hai bả vai cũng đều run rẩy, “chỉ là tôi không nghĩ tới, người đàn ông tôi một lòng một dạ yêu thương, cư nhiên trong người lại có bệnh. Thật ra nếu anh ta đàng hoàng nói cho tôi biết rằng sau này chúng tôi không thể có con, tôi cũng vẫn có thể chấp nhận. Tôi cảm thấy chỉ cần hai chúng tôi yêu nhau, nhận nuôi một đứa con cũng không sao cả. Thế nhưng, nhà họ Phó lại không cho phép chuyện như vậy xảy ra, mà chuyện vô cùng khiến cho tôi khó có thể tiếp nhận chính là, bọn họ cư nhiên thay mận đổi đào... Có lẽ, tôi dùng từ này để miêu tả sẽ không đủ chính xác, nhưng tin rằng mọi người đều có thể hiểu rõ ý tứ bên trong. Tôi và Phó Thời Thiêm từng có quan hệ xác thịt, hơn nữa, còn sinh ra một đứa con gái...”
“Ầm ĩ ——”
Tất cả mọi người đang ngồi dưới khán đài chỉ biết nhìn nhau, thật lâu vẫn không thể tiêu hóa nổi khi nghe thấy scandal của nhà giàu này.
Chử Đồng không khỏi trợn to đôi mắt. Người phụ nữ này, mỗi một động tác đều dùng thân phận của Tống Duy để nói chuyện. Cô không khỏi nhìn về phía Giản Trì Hoài. Người đàn ông nhẹ nhún đầu vai, “tiếp tục nghe đi.”
Từ Uẩn ấm ức mãi không thôi, nước mắt lau thế nào cũng không hết, “sau đó, trong lúc vô tình tôi biết được sự thật, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Người của nhà họ Phó cưỡng ép bắt tôi phải sinh con. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu tình cảm không có, vậy tôi nuôi dưỡng con gái một mình cũng được rồi. Thế nhưng bọn họ căn bản không để cho tôi được gặp mặt đứa bé một lần...”
“Nói cách khác, con gái của cô hiện bây giờ đang ở nhà họ Phó?”
Ánh mắt Từ Uẩn mờ mịt, đau lòng muốn chết, cô nhìn chằm chằm về một phía gật đầu, “vâng.”
“Vậy hai ngày trước nhà họ Phó...”
Nơi cổ họng Từ Uẩn nhẹ lăn, “đúng vậy, em họ của Phó Thời Thiêm hai ngày trước đã đi đăng ký kết hôn với người khác, tuyên bố với mọi người rằng giữa bọn họ có kết tinh của tình yêu. Bây giờ, con gái của tôi bị đưa vào nhà họ Phó, người phụ nữ kia cũng được bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Mọi người đều nói, bởi vì cô ta ở bên ngoài sinh đứa bé, lúc này mới trói được người đàn ông kia. Thế nhưng lại không có ai biết được, đứa bé đó là của tôi, là của tôi và Phó Thời Thiêm! Bất quá, cũng coi như là máu mủ của nhà họ Phó, chỉ là con gái đáng thương của tôi...”
Từ Uẩn nói đến đây, oà lên khóc thật lớn. Ngay cả Chử Đồng nghe vào tai cũng cảm thấy cô ta thê thảm vô cùng, thật đáng để thông cảm.
Những phóng viên kia làm thế nào có thể bỏ qua được tin tức rung trời chuyển đất như vậy. Thật sự là quá chấn động rồi!
Từ Uẩn vẫn còn đang khóc lóc kể lể, còn lấy ra một vài chứng cứ. Đương nhiên, những thứ này đều là do Giản Trì Hoài chuẩn bị sẵn từ trước.
Viên kẹo mà Chử Đồng nắm trong tay cũng nóng lên. Giản Trì Hoài đặt ly trà xuống, liếc sang cô, “đi thôi?”
“Giản Trì Hoài, bảo một người giả làm Tống Duy, như vậy có được không?”
“Có cái gì mà không được? Đây không phải là chuyện cũ. Trừ thân phận của nhân vật nữ chính ra, mỗi một lời nói của cô ta đều là sự thật. Đương nhiên... Đứa bé mà nhà họ Phó công khai kia, thật ra là âm thầm nhận nuôi mang về. Chỉ là cơ hội này đối với anh mà nói, vừa khéo không quá sớm cũng không quá muộn, cứ như vậy đưa đến trước mặt anh.” Giản Trì Hoài nắm lấy tay Chử Đồng, “lúc Tống Duy tìm tới chúng ta, cách làm và thái độ của cô ta đều không khiến chi anh chán ghét. Vì thế, anh không lôi cô ta vào chuyện này.”
“Vậy... Người kia thì phải làm sao đây?” Dù sao đây cũng là một scandal. Đối với một ngôi sao mà nói, chuyện như vậy không phải nếu có thể tránh thì nên tránh cho thật xa sao?
“Thứ mà mỗi người muốn theo đuổi đều không hề giống nhau. Cô ta đương nhiên phải lấy được thứ mà cô ta muốn thì mới chấp nhận quyết định rút lui mà không hề luyến tiếc. Em không cần phải suy tính quá nhiều.”
Chử Đồng nhẹ gật đầu. Ở cách vách, Từ Uẩn vẫn còn đang quạt gió thổi lửa, thậm chí còn miêu tả cặn kẽ từng chi tiết một, khiến cho người ta vừa nghe một cái liền cảm thấy chân thật vô cùng.
Giản Trì Hoài đứng dậy đi ra ngoài. Chử Đồng đi theo bên cạnh anh. Bọn họ tránh né đám người đi tới bãi đậu xe. Chử Đồng kéo cánh tay của Giản Trì Hoài lại, “ông xã, tin tức chấn động như vậy, tại sao anh không để cho Dịch Lục Soát công bố ra ngoài đầu tiên chứ?”
“Quên mất cảnh ban nãy bị người ta vây quanh dồn ép rồi sao? Lần này, chúng ta nên ngây thơ một chút. Các hãng truyền thông khác càng mau lẹ hơn so với chúng ta, chúng ta mới càng có thể phủi tay sạch sẽ. Dịch Lục Soát mất đi một tin tức có một không hai cũng không chịu bao nhiêu thua thiệt, hiểu chưa?”
Chử Đồng sờ sờ mũi của mình, “hiểu rồi.”
Giản Trì Hoài giúp cô vuốt lại tóc, “hiểu được là tốt rồi.”
Anh ôm cô đi về phía trước. Chử Đồng đi được hai bước, chợt dừng chân lại, " ai da, em quên mất, em có hẹn với Giang Giang cùng nhau ăn cơm tối rồi. Em ở lại đây chờ cô ấy vậy.
“Hôm nay cô ấy nhận giải, công ty sẽ mở tiệc ăn mừng cho cô ấy. Lại nói, còn ai có thể quan trọng hơn anh chứ?”
Chử Đồng nhón chân lên, tiến tới trước mặt anh. Nơi khóe miệng cong lên nét cười nhẹ nhàng, “vợ chồng già, mỗi ngày đều gặp mặt mà.”
Giản Trì Hoài một phát nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo đi về phía trước, “ban nãy lúc bọn anh mới bước vào đã uống hai ly rượu. Lúc này đầu hơi choáng váng, sợ là không lái xe được.”
Chử Đồng không nhịn được cười. Cho xin đi, ai mà không biết tửu lượng của anh rất tốt, làm gì chỉ với hai ly rượu mà đã có thể quật ngã được anh chứ?
Bình luận facebook