Edit: Rika
-----
Tầng thượng Dịch Sưu.
Giản Trì Hoài ngồi bên cửa sổ, hai chân thon dài duỗi thẳng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời trong vắt không mang chút tạp chất, sạch sẽ tới mức khó chịu, chí ít với tâm trạng nặng nề của Giản Trì Hoài, trong mắt anh không được phép quá mức tinh thuần như thế.
Nhưng mà, bên cạnh anh lại có một người như vậy, anh và cô rõ ràng là người của hai thế giới, thế nhưng lại bị mạnh mẽ buộc chung một chỗ. Anh vốn định thuận theo tự nhiên, nhưng hôm nay, có một số việc xảy ra ngay trước mắt anh, những lớp giấy bọc ở bên ngoài ngày càng mỏng, chỉ cần tùy tiện kéo một ngón tay, bí mật bên trong sẽ ào ào trút xuống.
Mặc dù, Chử Đồng còn cách tầng kia khá xa, nhưng ai có thể biết được khi nào thì chuyện xấu sẽ xảy ra?
Trước kia Giản Trì Hoài không nghĩ nhiều như thế này, nhưng hôm nay, anh lại muốn che giấu, anh không muốn ngày nào đó phát sinh chuyện này.
Chử Đồng gục trên tay lái một lát, mãi đến khi màn đêm buông xuống, cô mới tỉnh, muốn lái xe rời đi. Phía ngoài cửa xe truyền đến tiếng gõ, có người gõ cửa xe, tính cảnh giác của cô trước nay khá cao, theo thói quen lập tức khóa trái cửa.
Chử Đồng đem cửa sổ xe mở ra một khoảng cách an toàn, nhìn người đàn ông hung hãn bên ngoài, ánh mắt cô lộ ra sự cảnh giác: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải cô luôn muốn điều tra tổ chức mua bán thận sao? Sao lại có vẻ sợ hãi thế?”
Chử Đồng nghe thế, cảm giác không tốt, cô khởi động xe định rời đi, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, mắt cô nhìn sang cửa xe, hai tay vô ý thức ôm đầu, hướng phía bên phải tránh đi, cửa sổ xe bị một lực cực mạnh đánh vào, cửa kính xe vỡ ra, sau đó một bàn tay thò vào, đem cửa xe mở ra, sau đó túm lấy Chử Đồng, kéo ra ngoài.
Chử Đồng hô cứu mạng rất to, đối phương dừng xe ở bên cạnh, cửa xe đã mở, cô bị nhét vào phía sau xe. Hai tay bị buộc ở sau người, trên đầu mang bịt mắt, xung quanh là một mảnh tối đen.
Xe chạy xóc nảy, đi một hồi lâu, không biết qua bao nhiêu con đường, xe lúc này mới dừng hẳn. Vai Chử Đồng bị túm lại, rồi kéo xuống xe, cô không nhìn thấy đường, đi rất chậm, nhưng đối phương dường như không cho cô cơ hội dừng lại. Đi tới trước một ngôi nhà dân, có người đem cửa phòng mở ra, đem bịt mắt của cô tháo ra sau đó đẩy cô vào trong. Mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng, một lát sau mới mở ra hẳn, một thứ mùi không rõ xộc vào mũi cô, Chử Đồng nhìn thấy trong cái phòng mười mấy thước vuông có hai cái giường tầng, trên đó có hai người. Người nọ đem cởi dây trói của cô ra, đi tới sau lưng đẩy cô xuống: “Muốn biết chính xác, tự mình trải qua sẽ hiểu.”
Sau đó bọn họ đi ra ngoài, đem cửa đóng lại, Chử Đồng nhìn ba cái giường còn lại đã có người, là ba cô gái trẻ tuổi. Bọn họ hờ hững đưa mắt nhìn cô: “Cô cũng vì tiền mà bán thận?”
Chử Đồng đi tới, chỉ dám đứng bên cạnh mép giường, chăn trên giường không biết đã có bao nhiêu người đắp qua, rất bẩn thỉu. Cô đứng ở nơi đó: “Một thận bán bao nhiêu tiền, sao mọi người ai cũng đổ xô đi bán vậy?”
“Hơn hai vạn, không phải là tiền sao?” Cô gái ngồi ở bên cạnh cô kia ngẩng đầu nhìn cô: “Nhiêu đó cũng bằng mấy năm làm ăn của chúng tôi ở quê, huống hồ, cắt đi một thận cũng không có chết người.”
Một người khác liếc mắt nhìn cô, bất mãn nói, trong đó mang theo chút trào phúng: “Vậy cô tới đây làm gì, cũng không phải là bán sao?”
Chử Đồng đứng tại chỗ, ngoài cửa, một trận tiếng động truyền tới, ngay sau đó cửa phòng được mở ra, một tên đàn ông cầm bốn cái cà mèn tiến vào, đặt lên trên bàn, đổ ra một ít cháo. Ba người đang ngồi đứng dậy, đem cà mèn cầm qua, trong cà mèn chỉ có chút rau xanh cùng cơm trắng, ngoài ra không còn có gì khác. Chử Đồng leo lên trên giường, đem chăn đá sang một bên. Trong căn phòng này, chỉ có một cửa sổ, mà vừa vặn nó nằm ngay trên đầu giường cô, chỉ là bây giờ bị một tấm ván gỗ ngăn lại, trong phòng mở suốt một ngọn đèn, không biết ngày đêm thế nào.
---
Bán Đảo Hào Môn.
Ngày hôm nay ở công ty Giản Trì Hoài có một số việc, khi trở lại cũng đã tám giờ tối. Xe dừng hẳn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chử Đồng, vừa vào trong nhà hỏi người làm, nói là cô chưa trở về.
Giản Trì Hoài bước lên lầu thay đồ, đợi một lúc lâu, vẫn không thấy người về, anh cầm điện thoại gọi cho cô, không nghĩ tới, điện thoại đã tắt máy.
Trong lòng Giản Trì Hoài chợt lo lắng, Chử Đồng đi săn tin rất ít khi tắt máy, trong túi xách lúc nào cũng có sạc pin, Giản Trì Hoài càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, gọi điện thoại về nhà họ Chử nhưng Lý Tịnh Hương nói Chử Đồng không hề về nhà.
Anh ngồi ở mép giường, gần mười giờ rồi vẫn không có tin tức của Chử Đồng. Không bao lâu, một cuộc điện thoại gọi tới, Giản Trì Hoài đứng dậy đi tới ban công: “Alo.”
“Tứ ca, xe của chị dâu trên đường Xuân Thịnh, cửa sổ xe bị đập phá, xung quanh không có dấu vết của tai nạn xe.”
Giản Trì Hoài siết chặt điện thoại: “Cậu nghĩ cách tìm ra CCTV của bên đó.”
“Vâng.”
Đầu dây bên kia cúp máy rất nhanh, Giản Trì Hoài vẫn duy trì động tác cầm điện thoại trên tai, cả người anh đứng bất động trên ban công, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm ra cửa. Lúc cô về trễ, anh thường ở trên ban công nhìn cô, dần dần cô cũng quen cái thói quen này của anh, mỗi lần về đến nhà, ở trong sân, cô phất tay vẫy vẫy anh: “Hey, em đã về rồi!”
Giản Trì Hoài tay nắm chặt lan can, sau đó đi vào ghế ngồi. Thời gian phảng phất trôi đi, cũng không biết đồng hồ đã qua mấy giờ, cả tòa nhà đắm chìm trong sự tĩnh mịch chết lặng.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh, Giản Trì Hoài từ sô pha đứng lên, anh bắt máy rất nhanh, cất giọng, giọng có chút khàn khàn: “Có tin tức gì chưa?”
“Chị dâu bị một chiếc xe mang đi, thế nhưng điều tra theo CCTV lại biến mất có khu gần Tân Hồ, biển số xe điều tra được, là giả.”
Giản Trì Hoài chống tay lên trán: “Còn tin tức gì khác không?”
“Tứ ca, chị dâu đã đắc tội với người nào sao? Chiếc xe này thường xuyên đi tới bệnh viên Nhân Dân, mà tin tức gần đây, không phải là có liên quan tới cái bệnh viện kia sao?”
Giản Trì Hoài nói biết rồi, sau đó lập tức tắt máy. Xem ra, có một số việc nghĩ thế nào thì xảy ra thế ấy, vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng không tránh thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Anh dừng lại một chút, sau đó cầm điện thoại tìm tên Tô Khanh Minh gọi tới, khi kết nối được, bên kia rất an tĩnh, Tô Khanh Minh hơi bực: “Tớ vừa mới đọc sách một lát cậu đã gọi tới làm phiền.”
“Cậu giúp mình kiểm tra xem Chử Đồng đang ở đâu?”
“Vợ của cậu, làm sao lại đi hỏi tớ?”
Giản Trì Hoài không có tâm tư nói đùa với Tô Khanh Minh: “Cô ấy chắc là bị đội người mua bán thận bắt đi.”
Tô Khanh Minh trầm mặc một lát, lúc này mới lên tiếng: “Cậu không thể quản vợ của mình được sao?”
“Có quản hay không là chuyện của mình, tìm được hay không đó là chuyện của cậu, nhanh lên, đừng nói nhảm.”
Bên tai truyền đến tiếng tút tút, Tô Khanh Minh chưa kịp kêu lên một tiếng, đưa điện thoại ra trước mắt mình mà nhìn, Giản Trì Hoài này ăn thuốc súng sao? Nhưng Giản tứ ca mà anh biết từ trước tới nay không ai dám chọc vào, anh ấy là một người kiểm soát cảm xúc rất tốt, giỏi nhất là không để lộ biểu cảm ra ngoài mặt. Hôm nay lại sốt ruột đến mức này, xem ra, nếu anh không hỗ trợ, có khả năng là sáng mai sẽ bị Giản Trì Hoài bóp chết mất.
Thời gian, là thứ mà con người không thể nắm bắt được. Bóng dáng cao lớn của Giản Trì Hoài đứng trước lan can, cái gạt tàn thuốc đã chất đầy những mẩu thuốc lá, ngay cả bên chân cũng vương vãi ba, bốn cái, ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú về phía trước, hi vọng trong đáy mắt xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Giản Trì Hoài hung hăng hút thuốc, khói trắng bay bay mang theo bao lo lắng, từng chút từng chút thấm vào lục phủ ngũ tạng của anh.
---
Khu nhà dân. Ngọn đèn trên trần nhà vẫn sáng choang, ba cô gái kia, người thì ăn, người ngủ rồi ăn, tới nửa đêm, cầm bộ tú ra tụ chung một chỗ đánh bài. Chử Đồng không ăn cơm chiều, bụng đói tới mức kêu vang, nhưng cô ăn cũng không dám nghĩ tới phải ăn mấy món đó. Hai tay cô ôm chặt đầu gối, lưng dán vào mặt tường lạnh lẽo, cô không biết, Giản Trì Hoài có gọi điện thoại cho cô không, gọi không được, có đi tìm cô không?
Chử Đồng suy nghĩ, từ trong lòng trào ra một dòng nước ấm, cô biết Giản Trì Hoài nhất định sẽ đi tìm cô, thế nhưng...
Chử Đồng thở hắt một tiếng để xả giận, trong hoàn cảnh khổ sở thế này, tâm trạng như bị ném vào một không gian chật chôi, rất nhiều chuyện ứ đọng trào lên, xâm nhập vào trí não của cô. Nếu quả thật giống như lời ba mẹ nói, lúc chị bị bệnh nặng là lúc mà gia đình nợ tiền của nhà họ Giản, vậy tại sao bọn họ lại có thể có mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Giản như vậy? Ngoài kia có rất nhiều gia đình khó khăn về kinh tế, không có đủ tiền để khám chữa bệnh, tại sao lại chỉ giúp đỡ nhà họ Chử?
Được, cứ cho rằng là do ông cụ thích, nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay Giản Trì Hoài, hôm nay, cô biết Giản Lệ Đề cần phải thay thận, cũng biết chị bán đi một quả thận, chỉ có hai thứ này liên hệ lại với nhau, toàn bộ vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Chị gái bệnh nặng, nhất định là thật, nhà họ Giản cần một quả thận, cũng là thật, mà ba mẹ biết gia cảnh nhà họ Giản không tầm thường, cho nên... chị cũng không phải bán thận, mà là lấy một bộ phận cơ thể, đổi lấy một cuộc hôn nhân của cô. Chử Đồng nghĩ vậy, hai tai càng ôm chặt đầu gối, tuy rằng nhà họ Chử khó khăn nhưng cũng không tới mức quá bần cùng, vậy vì sao chị lại dùng cái này để trao đổi?
Giản Trì Hoài yêu thương Giản Lệ Đề, giống như lời anh nói, chỉ hận không thể xem như con gái mà chăm sóc, nếu không có mười phần nắm chắc, cũng sẽ không tùy tiện để mổ. Trước đó, khẳng định là không thiếu người được đưa tới, nhưng xem ra, chị gái cô là thích hợp nhất.
Không trách được ba mẹ đã nói, chỉ cần bọn họ đòi tiền Giản Trì Hoài, liền có. Trước kia Chử Đồng nghĩ tới hàng trăm lý do, thậm chí thiếu chút nữa cô đã tin rằng, do Giản Trì Hoài quá yêu chị cô, xem cô như là thế thân, nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ tới nhất, sự thật của chuyện này, lại là những chuyện như thế.
Cô biết, tất cả chỉ là suy đoán, nhưng cô cũng biết, thực ra thì sự thật cũng không khác xa mấy so với những suy đoán của cô.
Chử Đồng vùi đầu vào đầu gối, cô cũng thực khâm phục bản thân mình, cho đến bây giờ, cô vẫn còn tâm tưởng suy nghĩ những chuyện này. Hôm nay bị giam ở căn phòng nhỏ này, ngày mai còn không biết phải đối mặt với chuyện gì? Chử Đồng xốc lại tinh thần, nếu đã bị vào đây, thì không nên làm cho tâm trạng của mình khẩn trương chán chường, cô bước xuống giường, cầm lấy bình nước, cô thay mấy người kia rót cho họ mỗi người một ly. Cô cũng không ngại bẩn, trực tiếp ngồi vào mép giường noi bọn họ đang đánh bài, cô gái bên cạnh nhìn cô hỏi: “Này, vì sao cô muốn bán thận?”
Đầu óc Chử Đồng bắt đầu hoạt động, nếu nói như mình bị bắt tới, nhất định bọn họ sẽ đề phòng: “Thiếu tiền chữa bệnh cho người nhà.”
“Ha, bọn tôi cũng thế.”
Chử Đồng nhìn bài trong tay cô ta: “Thế nhưng, có người nói nếu thiếu một thận, tương lai không thể sống khỏe mạnh được.”
“Trước tiên cứ qua cửa ải này rồi hãy tính tiếp.” Người đối diện, nhìn có vẻ lớn tuổi. “Tôi thiếu hai vạn tiền nhà, người ta tìm tới cửa, nói nếu không trả, sẽ đá bay nóc nhà của tôi, căn nhà đó, là tôi muốn để dành cho con trai cưới vợ.”
Chử Đồng vừa nghe lời này, liền biết những người này đều là kiểu phụ nữ nông thôn điển hình, chắc chắn sẽ không dùng QQ. “Vậy mọi người được ai giới thiệu tới?” Sợ bọn họ nghi ngờ, cô mở miệng nói trước: “Tôi ở nhà online tìm được một diễn đàn trên QQ, sau đó bọn họ tới tìm tôi.”
Người ngồi bên cạnh lấy bài chỉ về phía người đối diện: “Ba người chúng tôi ở chung một thôn, có một đồng hương của chúng tôi ở bên ngoài buôn bán làm ăn có lời, biết được tình hình của bọn tôi, liền mang chúng tôi đến đây.”
Chử Đồng khẽ gật đầu. Cái nanh vuốt ma quỷ này thò ra cũng dài thật. “Tôi có chút sợ hãi, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Thì phải ở đây, chờ đến khi có người thích hợp, sẽ sắp xếp cho đi phẫu thuật.”
“Phẫu thuật ở đâu?”
“Không biết, nhưng nhất định sẽ không phải ở đây, có thể là ở bệnh viện.”
“Chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài được sao?” Chử Đồng đứng dậy, đi quanh phòng, ngoại trừ cửa chính, thì không còn nơi nào có thể ra vào được.
“Đúng, điện thoại cũng không thể dùng, cũng không được gọi điện thoại cho người nhà, nói thật, ngoại trừ căn phòng này, bên ngoài như thế nào, chúng tôi cũng không biết.”
Chử Đồng ngồi một lúc, sau đó đứng dậy ngồi lại trên giường, rạng sáng ngày hôm sau, cửa khóa trái được mở ra, hai cô gái đi tới phía Chử Đồng đang co rúc ở đầu giường, nói: “Xuống đây!”
Cô mở đôi mắt mơ hồ, tối hôm qua hầu như không thể ngủ được, thức cả đêm, cô mệt mỏi tựa vào đầu gối chợp mắt một chút. Chử Đồng bị kéo xuống giường, sau đó bị bịt mắt rồi dẫn ra ngoài. Cô có thể rõ ràng, mình bị mang đi ra ngoài, sau khi kiểm tra, bọn họ lại áp tải cô đi, cô có thể chắc chắn mình sẽ không được đến một bệnh viện chính quy.
Trên đường trở về, Chử Đồng bị nhét vào ghế sau xe, một người đàn ông cười khẽ: “Bác sĩ Diệp là thua ở trong tay cô sao?”
Chử Đồng cắn môi không nói lời nào, bên cạnh vang lên giọng của một cô gái: “Chờ khi tìm được hai người thích hợp, lập tức cắt thận của cô ta ra.”
Tài xế cười đến không kiêng nể gì: “Đúng, còn có thể thu được hai món tiền, cứu được hai cái mạng.”
Trong lòng Chử Đồng lộp bộp: “Chẳng lẽ, các người lấy cả hai quả thận của tôi?”
“Vì sao lại không được? Chẳng lẽ giữ lại ày, để mày sống rồi chặt đứt tiền tài của bọn tao sao?”
Trở lại khu nhà, Chử Đồng được tháo bịt mắt ra, mấy người còn lại nhìn thấy nhưng không làm gì, đều nằm trên giường nghỉ ngơi. Chử Đồng trở lại giường, những người này không thể làm được gì, cô chỉ có thể tự nghĩ cách cứu mình mà thôi.
---
Ánh mắt trời lên cao chiếu vào tòa cao ốc, building, đi qua bóng cây, đi qua thảm cỏ xanh, đi qua những ô cửa sổ cửa hàng tạo thành những đường tơ vàng. Bên trong Bán Đảo Hào Môn, người làm sáng sớm bận rộn, tu bổ sân vườn, cắt cỏ tưới cây.
Trên ban công, một người đàn ông vẫn duy trì một tư thế ngồi từ lúc nửa đêm, hai tay anh đặt trên đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước. Sau một hồi, anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tất cả, mọi người và cảnh vật vẫn như thường ngày, chỉ là, bên cạnh anh thiếu một người mà thôi.
Phía Tô Khanh Minh vẫn chưa có tin tức gì, Giản Trì Hoài cũng phái người ra ngoài tìm, anh đứng lên, cầm điện thoại đi xuống lầu.
Người làm dưới lầu thấy anh, liền lên tiếng chào hỏi: “Anh Giản, hôm nay anh thức dậy sớm thế.” Nhìn thấy anh có cái gì đó không đúng, người làm từ trước tới nay rất chú ý, nhưng lúc này, hai mắt chứa đầy tơ máu, trên cằm cũng lún phún râu, trên người nồng nặc mùi thuốc lá, cả người có vẻ chán chường vô thần. Chào hỏi với anh, anh cũng không phản ứng lại, chỉ đi thẳng vào trong phòng ăn.
Sau một lát, người làm lên thứ hai tiến lên: “Có cần lên lầu gọi Giản phu nhân dậy không ạ?”
Giản Trì Hoài nhắm mắt, môi mím chặt, anh phất tay: “Không cần.”
Người làm trở lại phòng bếp, lần thứ hai đi ra, liền thấy Giản Trì Hoài đang ở trong phòng khách đi tới đi lui trước cửa sổ sát đất, từ trước tới nay chưa từng thấy Giản Trì Hoài như thế, cho dù lo lắng, nhưng anh lại cắn răng chịu đựng, chứ không có thể hiện ra như thế này. Sau cùng, anh cũng đứng im trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trong lòng anh đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, anh biết, lúc này, anh đặc biệt nhớ tới hình dáng Chử Đồng, nhớ giọng nói của cô, mới chỉ một đêm mà anh đã không chịu nổi. Từ khi kết hôn đến nay, anh và cô chưa bao giờ cách xa nhau thế này, Giản Trì Hoài khẽ thở dài, từng cơn đau xâm nhập vào mỗi hơi thở, mỗi nhịp tìm đập của anh.
Chín giờ sáng, Tô Khanh Minh vội vội vàng vàng chạy tới.
Đi vào trong phòng khách, thấy Giản Trì Hoài đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, Tô Khanh Minh ho nhẹ, đi tới: “Trì Hoài.”
Giản Trì Hoài híp đôi mắt lại: “Vẫn không tìm được, có đúng không?”
“Dù sao nhiều địa điểm như thế, cũng không biết là ai đã làm.”
“Chiếc xe kia không phải trước đó đi qua bệnh viện sao? Tất cả các tuyến đường phụ cận cũng không tìm được sao?”
Tô Khanh Minh đứng bên cạnh anh: “Cần phải có thời gian, đường quá dài, lại hỗn độn tạp nham, nhưng tớ cũng đã sai người thông báo đi rồi, nhìn thấy cô ấy ai cũng không thể được động đến cô ấy dù chỉ là một đầu ngón tay.”
“Tớ chỉ sợ, chờ khi chúng ta tìm được thì đã muộn!”Lời này, từng chữ từng chữ giản lược được Giản Trì Hoài nói ra, đôi mắt sắc bén, lộ ra một tia âm ngoan: “Nếu quả thật như vậy, đừng trách tớ không khách khí, tớ nhất định phải phá cái tổ chức đó, nhổ tận gốc rễ!”
Tô Khanh Minh nhìn chằm chằm gò má của anh một lát, Giản Trì Hoài thủ đoạn tàn nhẫn, anh đã biết, cũng đã rõ ràng, nhưng anh nói ra nhưng lời này, ánh mắt này, cũng lần đầu Tô Khanh Minh được chứng kiến.
“Cậu yên tâm, đừng quá sốt ruột.”
Giản Trì Hoài sờ soạng tìm thuốc lá, cả người anh lúc này thật không kiềm chế được. Tô Khanh Minh đứng ở bên cạnh, anh rất muốn đánh cho cậu ta một trận. Rút điếu thuốc ra nhưng không hút, mà là nắm trong lòng bàn tay.
---
Chử Đồng ngồi ở trên giường, tới giờ cơm trưa, có người đến đưa cơm, người ở giường dưới đưa cho cô một hộp cơm: “Ăn chút gì đi, đã đến đây rồi, còn có thể cứng rắn làm gì nữa?”
Chử Đồng tiếp nhận cái cà mèn, cô muốn ăn, ăn no mới có sức lực. Đến buổi tối, lần thứ hai có người đến đưa cơm, một nam mộ nữ, bỏ cà mèn xuống rồi đi ngay. Lúc đi ngang qua giường cô, tên kia liền nói: “Ngày mai, bọn tôi sắp xếp cho cô giải phẫu.”
Chử Đông tiếp nhận ánh mắt của anh ta: “Anh đừng có hù tôi, dù thế nào cũng phải một tuần mới có kết quả.”
“Tìm được người tương thích, có hay không cũng không thể giữ cô lại. Cô có nghĩ tới, tận mắt nhìn thấy một phần thân thể của mình cho vào trong hộp đóng băng lại không?”
Chử Đồng cảm giác giống như cả người bị nhúng vào hầm băng, cả người cô rét run, tưởng tượng tới cái cảnh đó, cô không nhịn được mà run rẩy. Cô không có tâm trạng mà cãi lại, tên kia cười cười, xoay người rời đi.
Bên trong phòng, mấy người còn lại nhìn cô, tất cả cũng không nói gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua là từng nỗi dày vò, mãi đến lúc tiếng cửa mở ra truyền vào trong tai, mấy người trong phòng chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy động tĩnh sợ đến nỗi ngồi bật dậy. Đi đầu là một người đàn ông, đem đèn thắp sáng lên: “Mau, đứng lên, đi!”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đối phương không cho bọn cô thời gian do dự, trực tiếp đem người từ trên giường kéo dậy, sau đó đẩy ra ngoài, Chử Đồng nghe bên ngoài hoàn toàn không chút động tĩnh, mọi người đã rời đi.
Tên kia đạp tới giường cô, nắm chân cô kéo xuống: “Xuống đây!”
Cô nhanh chóng xuống giường, đối phương lại trực tiếp đem cô từ trên giường đẩy đi, kéo hai tay cô, sau đó cột vào cột giường. Chử Đồng ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vì sao lại để tôi ở lại?”
Tên đó dùng băng dính dán kín miệng cô, sau đó dùng ngón tay hướng tới mặt cô giật một cái, bỗng nhiên cười quái dị: “Đắc tội rồi, thật không biết, hóa ra lại là người một nhà.” Nụ cười của anh ta có chút trào phúng, sau lại hung hăng liếc mắt nhìn cô.
Bên ngoài có tiếng xe khỏi động, tên đó rất nhanh đi tới cửa, đem đèn tắt đi. Trong phòng một mảnh tối đen, làm cho người ta hít thở không thông, Chử Đồng vểnh tai, xung quanh rất nhanh an tĩnh lại, một chút động tĩnh cũng không có.
Cô dùng chân đá tới bên cạnh, hai bên trái phải không có gì cả, Chử Đồng giãy dụa hai tay, nhưng bị trói rất chặt, cổ tay động đậy da thịt ma sát vào sợi dây mà đau nhức. Cô cũng không biết phải đợi bao lâu, cô có một hy vọng, mong Giản Trì Hoài sẽ đến cứu cô, hy vọng rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt cô, nhưng, tất cả chi là hy vọng xa vời.
Đến nửa đêm, Chử Đồng mệt mỏi không có chút sức lực, ngồi xuống giường, bên tai hình như nghe được tiếng bước chân đến gần, cô dựng thẳng hai tai, trong miệng mơ hồ phát ra âm thanh: “Ưmmm!”
Cửa bị người đạp ra, ngay sau đó, đối phương dường như đang tìm kiếm trên vách tường công tắc, mở đèn, mặc dù ngọn đèn u ám, nhưng nhất thời có ánh sáng làm cho chói mắt. Giản Trì Hoài thấy ngay Chử Đồng ngồi trên giường. Đầu tóc của cô rối tung, miệng bị dán băng keo, hai tay bị trói lại, trong lòng anh thầm gọi trăm ngàn tiếng may mắn, cả người giống như mới từ trong nước ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Giản Trì Hoài bước nhanh về phía trước, chỉ một vài bước ngắn, nhưng bước chân anh lại cảm thấy nặng nề như dính keo, mỗi ngày có người ở bên cạnh, theo thời gian, anh cho rằng cuộc sống bình thường là như thế, bình thản, thỉnh thoảng có chút thú vị. Nhưng, bỗng một ngày cô đột nhiên biến mất, Trái Đất vẫn quay, người người vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, mà bên cạnh anh lại thiếu đi một người. Giản Trì Hoài đi tới trước mặt Chử Đồng, anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, Chử Đồng cũng thấy rõ người đến.
Hai vành mắt cô đỏ bừng, Giản Trì Hoài thay cô gỡ băng keo trên miệng ra, cô há hốc mồm, nước mắt rơi xuống.
Anh đưa hai tay nâng mặt cô lên, lấy ngón tay lau nước mắt cho cô, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương, đau lòng, xót xa, các loại cảm xúc phức tạp đều tập trung một chỗ. Giản Trì Hoài tiến lên trước, hôn lên trán cô, mắt cô, mũi cô, miệng cô, hai gò má cô. Anh cũng không biết vì sao mình lại làm như thế, chỉ là trong giờ khắc này, anh thực sự không thể buông cô ra được, dù một chút cũng cảm thấy luyến tiếc.
~
~
Bình luận facebook