Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Trên cổ của Cố Thừa Diệu có mệt dấu hôn thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi.
Để chứng minh cho sự suy đoán của mình, cô đưa tay lật cổ áo sơ mi của anh ra.
Dấu hôn rõ nét đập vào mắt cô, ngày hôm qua nó còn chưa xuất hiện.
Tối qua anh cùng người phụ nữ ấy đã làm gì, không cần nói cũng biết.
Bạch Yên Nhiên không thể chịu nổi, dùng sức đẩy mạnh Cố Thừa Diệu ra: “ Đi ra, anh đi ra. Em không muốn nhìn thấy anh nữa, Cố Thừa Diệu, anh thật nhẫn tâm, sao anh có thể đối xử với em như vậy, sao anh có thể làm như vậy?”
CốThừa Diệu không lên tiếng, để mặc cho Bạch Yên Nhiên đẩy, anh chỉ biết đứng im.
Quả thực anh luôn có cảm giác tội lỗi và tự trách.
Vì tối qua lúc nhìn thấy Diêu Hữu Thiên mặc bộ đồ ngủ gợi cảm ấy, anh hoàn toàn quên mất Bạch Yên Nhiên.
Trong đầu anh chỉ cón mỗi Diêu Hữu Thiên.
Sự kiều diễm của cô, nụ cười của cô, vẻ đẹp của cô, toàn bộ thuộc về cô.
Thậm chí một chút ít về Bạch Yên Nhiên anh cũng không còn nhớ đến.
Vì vậy lúc đối diện với sự chỉ trích của Bạch Yên Nhiên, anh không thể nói lên một lời nào.
Cố Thừa Diệu nhiệt tình giống như ngày hôm qua, ngay đến bản thân anh mới thấy lần đầu tiên thì sao có thể nói rõ điều ấy với Bạch Yên Nhiên được chứ?
Trong lòng rất rối, rất rối.
Bạch Yên Nhiên lúc đầu còn đẩy Cố Thừa Diệu, đến cuối cùng lại thu tay về: “ Đúng, là lỗi của em, anh đã kết hôn rồi. Anh không thể đến tìm em nữa. Anh đi đi. Anh đi đi….”
Nói xong cô không còn nhìn Cố Thừa Diệu nữa, gục xuống giường khóc nức nở như đứa trẻ.
Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên gục mặt khóc nức nở, vai run rẩy không ngừng.
Trong lòng anh cũng đau xót nhưng lại không tìm được lời để an ủi cô.
Có những chuyện sớm đã khác rồi.
“ Bác sỹ nói em có thể xuất viện rồi, anh sẽ giúp em ổn định chỗ ở, dì Dương cũng sẽ tiếp tục chăm sóc em.”
Người đang khóc trên giường đơ một vài giây nhưng cũng rất nhanh tiếng khóc lại vang lên.
Lúc này Cố Thừa Diệu lại thấy hơi bực bội: “ Sau này dì Dương sẽ chăm sóc sinh hoạt của em, em không cần lo….”
“ Yên Nhiên, anh nói sẽ chăm sóc em thì anh chắc chắn sẽ làm. Em…”
“ Cái em cần không phải là sự chăm sóc của anh.” Bạch yên Nhiên ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn đọng hai hàng nước mắt: “ Em thành ra như thế này là vì đâu? Anh đối xử với em như vậy, anh không thấy anh quá lạnh lùng, quá vô tình sao?”
“ Yên Nhiên, không phải là anh đang lạnh nhạt với em mà anh chỉ muốn chăm sóc em thôi.”
“ Vậy thì ly hộn với người phụ nữ kia đi.” Bạch Yên Nhiên không muốn như thế này, không hề muốn nhưng cô lại không cam tâm, thật sự không cam tâm: “ Rõ ràng anh từng nói anh không yêu cô ấy, anh nói người anh yêu là em. Em muốn anh ly hôn với cô ấy.”
Ly hôn….
Ánh mắt Cố Thừa Diệu thâm trầm, cả gương mắt tối đen không nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì.
Hai bàn tay đang buông thõng bỗng nắm chặt lại.
Bạch Yên Nhiên giống như đã nghĩ ra lối thoát, cô nắm tay Cố Thừa Diệu, gương mặt vô cùng mong đợi: “ Thừa Diệu, em xin anh hãy ly hôn với cô ấy, em, em không thể mất anh. Dù sao anh cũng không yêu cô ấy thì ly hôn với cô ấy đi.”
Không khí trong phòng rất ngột ngạt, hơi lạnh ngoài sửa sổ giống như đang ùa vào.
Lúc này toàn bộ đều mang hơi thở lạnh lẽo, còn thấp hơn cả nhiệt độ bên ngoài, nhưng lạnh nhất là khuôn mặt của Cố Thừa Diệu.
Đôi mắt vốn rất bình tĩnh đang dần dần tối đen lại.
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên?
Không, ý nghĩ này trước giờ chưa từng xuất hiện. Thậm chí một chút ít thôi anh cũng chưa từng nghĩ đến.
Anh im lặng còn Bạch Yên Nhiên vẫn ôm hy vọng nhìn anh. Giống như đang đợi anh ra quyết định.
Mà thời gian an him lặng càng dài thì niềm hy vọng trên gương mặt của Bạch Yên Nhiên càng ít. Tại thời điểm cô không thể chịu được sự im lặng này nữa định lên tiếng thì điện thoại của Cố Thừa Diệu vang lên.
Người gọi đến là Tiểu Mã, không hổ là người trợ lý có hiệu suất công việc cao nhất.
Trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được nhà, nội thất đầy đủ, nằm trong khu chung cư cách bệnh viện không xa.
Nhà có người quét dọn định kỳ, chỉ cần dọn đồ vào ở được ngay.
Cố Thừa Diệu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn cuộc gọi của Tiểu Mã như lúc này, sau khi cúp điện thoại anh nhìn Bạch Yên Nhiên: “ Tiểu Mã tìm được một căn nhà, bây giờ anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em, lát nữa có thể về rồi.”
Nói xong Cố Thừa Diệu lấy một hơi thật sâu, quay người rời đi làm thủ tục xuất viện cho Bạch Yên Nhiên.
……………………………………………………
Căn hộ đó cách công ty của Cố Thừa Diệu hơi xa nhưng lại rất gần bệnh viện này. Lái xe chưa đến 5 phút là tới.
Bạch Yên Nhiên nằm viện hau ngày cũng không có nhiều đồ phải thu dọn.
Cố Thừa Diệu để dì Dương đưa Bạch Yên Nhiên đi mua vài bộ đồ và một ít đồ dùng các nhân, sau đó để dì Dương ở lại chung trong căn hộ tiện cho việc chăm sóc Bạch Yên Nhiên.
Sắp xếp xong xuôi mọi việc cũng đã chiều tối, là thời điểm tan sở.
Dì Dương nấu đồ trong nhà bếp, Cố Thừa Diệu định rời đi nhưng Bạch Yên Nhiên lại vòng tay ôm lấy eo anh.
“ Thừa Diệu, đừng đi, dừng rời bỏ em.”
“ ………….” Cố Thừa Diệu đứng yên, Bạch Yên Nhiên lắc đầu không ngừng: “ THừa Diệu, đừng đi. Coi như em xin anh đấy, em yêu anh, anh cũng yêu em, em không nghĩ được vì lý do gì mà chúng ta phải chia tay.”
“ Yên Nhiên, đừng như vậy.”
“ Em chỉ cần như thế này thôi.” Bạch Yên Nhiên ôm chặt, không chịu buông tay: “ Nói rõ với cô ấy được không? Ly hôn với cô ấy được không?”
Cố Thừa Diệu lúc này ghét nhất là nghe thấy hai chữ đó.
Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ ly hôn với Diêu Hữu Thiên, anh không thể chấp nhận được.
Lý trí nói cho anh biết, Bạch Yên Nhiên mới là người con gái anh yêu. Bây giờ Bạch Yên Nhiên đã quay về, anh nên ly hôn dứt khoát với Diêu Hữu Thiên.
Nhưng về mặt tình cảm lại không thể chấp nhận.
Thậm chí anh còn không muốn nghĩ vì lý do vì sao, chỉ là muốn đi theo chính con tim mình.
Anh không đồng ý, không đồng ý ly hôn với Diêu Hữu Thiên.
“ Thừa Diệu….”
Bạch Yên Nhiên còn định nói thêm nhưng điện thoại của Cố Thừa Diệu vang lên, anh tiện tay đẩy Bạch yên Nhiên ra, cầm lấy điện thoại, bên trên có một tin nhắn từ Diêu Hữu Thiên gửi đến.
“ Anh Cố, tối nay chắc anh sẽ không phạm quy lần thứ ba đâu nhỉ?”
Giọng điệu tinh nghích ấy khiến Cố Thừa Diệu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Diêu Hữu Thiên khi nói câu này. Anh vô thức mà vui vẻ hơn.
Thu hồi ánh mắt, cất điện thoại đi, anh nhìn qua Bạch Yên Nhiên: “ Yên Nhiên, anh có chút việc, lần sau sẽ đến thăm em.”
Cánh tay của Bạch Yên Nhiên đang ôm tay anh bị anh đẩy ra, sắc mặt của cô tối đen trong chớp mắt.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Thừa Diệu rời đi, cô nghiến chặt răng: “ Nếu anh không ly hôn với cô ấy thì không cần đến thăm em nữa.”
Im lặng, đối với việc cô làm khó anh, Cố Thừa Diệu không biết phải nói gì.
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên?
Không, không được, tuyệt đối không được.
Ý nghĩ ấy xoay vòng rất nhiều lần, cuối cùng đối mặt với sự thất vọng trong ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, anh lấy hơi thật sâu: “ Yên Nhiên, chỉ e rằng tạm thời không thể. Sức khỏe của bà nội anh không tốt, cái này em cũng biết. Mà bà nội anh rất thích cô ấy, nếu anh và cô ấy ly hôn, bà anh sẽ không chịu nổi đâu.”
Hôm nay là lần đầu tiên anh tỏ rõ thái độ của mình.
Nói xong lại đột nhiên có cảm giác thở phàm nhẹ nhõm. Đúng vậy, anh không thể ly hôn với Diêu Hữu Thiên là vì bà nội, không sai là vì bà nội.
Anh tưởng rằng mình đã nói rõ vấn đề nhưng ý nghĩ trong câu nói lại làm ánh mắt Bạch Yên Nhiên lóe sáng: “ Ý của anh là, anh không hề yêu cô ấy. Sớm muộn gì anh cũng ly hôn với cô ấy phải không? Nhứ vậy đúng không?”
Không phải.
Anh không muốn ly hôn với Diêu Hữu Thiên, không hề muốn chút nào. Không cần biết là vì bà nội hay là vì điều gì khác.
Chỉ là khi đối mặt với sự mong đợi trong ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, anh lại gật đầu: “ Đúng, anh không yêu cô ấy, sớm muộn gì anh và cô ấy cũng sẽ ly hôn, nhưng không phải là bây giờ.”
“ Thừa Diệu….” Bạch yên Nhiên trút được gánh nặng, đưa tay ôm lấy eo Cố Thừa Diệu lần nữa: “ Không sao, em không sao nữa rồi, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, chỉ cần trong lòng anh có em thì em có thể đợi, bao lâu em cũng đợi, em chấp nhận đợi anh, đợi đến khi anh và cô ấy ly hôn.”
Cô sẽ đợi anh.
Cố Thừa Diệu nhìn rõ sự nhiệt tình trong ánh mắt cô nhưng anh chỉ im lặng, những câu tiếp theo đều nuốt xuống.
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên?
Đó chỉ là ý nghĩ lúc ban đầu, bây giờ vô duyên vô cớ khiến anh không thể chấp nhận.
………………………………………………………………………………
Diêu Hữu Thiên ngủ một giấc đến trưa, ngủ đủ giấc nên khi mở mắt ra cô thấy mình có tinh thần hơn rất nhiều.
Mặc dù người cần còn thấy ê ẩm nhưng vẫn có thể dậy được.
Ăn xong bữa trưa mới nhớ ra đám người Từ Tư Nhiễm bay chuyến chiều nay về Bắc Đô.
Diêu Hữu Thiên thu dọn sơ rồi gọi một chiếc xe ra sân bay.
Từ Tư Nhiễm, Doanh Diễm Kiều, Lý Khả Nghi, còn có Mạc Dư Tiệp tay kéo va li hành lý đã làm xong thủ tục.
Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, Lý Khả Nghi vô cùng ngạc nhiên: “ Sao cậu lại đến đây?”
“ Sao nào? Các cậu có thể đến bất ngờ còn mình không thể đến tiễn các cậu à?”
“ Không phải.” Lý Khả Nghi nhìn khắp người Diêu Hữu Thiên, mát đầu vẻ trêu chọc: “ Cậu không mặc món quà mà hôm qua tớ tặng cậu à?”
“ Quà gì?” Doanh Diễm Kiều nổi máu tò mò lên tiếng.
Lý Khả Nghi không nói lời nào, đưa tay đột kích cổ Diêu Hữu Thiên, kéo chiếc khăn quàng của cô xuống.
Quả nhiên thấy rõ vết hôn lộ ra: “ Xem ra Cố Thừa Diệu không đủ dũng mãnh rồi, nếu không sao cậu còn rời giường được?”
“ Lý Khả Nghi.” Diêu Hữu Thiên mặt đỏ bừng, tối qua Cố Thừa Diệu chắc chắn là vô cùng dung mãnh. Nếu còn dung mãnh hơn nữa thì chắc hôm nay cô không rời giường được rồi.
“ Chẹp chẹp, ân ái thế cơ chứ.” Mạc Dư Tiếp ôm trán than thở: “ Chị họ, chị phải nhớ kỹ, càng ân ái, càng chết nhanh.”
“ Em biến đi.” Diêu Hữu Thiên kéo khăn quàng cổ lại, che đi vết tích trên cổ: “ Nghĩ là các cậu cũng có bạn đi chung không cần tớ phải tiễn.”
“ Đừng thế mà.”
Doanh Diễm Kiều kéo tay của Diêu Hữu Thiên: “ Đến đây đến đây, đừng vội bỏ đi, tiết lộ một ít xem nào, Cố thiếu gia tối qua làm mấy lần, mỗi lần bao lâu?”
Diêu Hữu Thiên lườm cô một cái, mặt chỉ còn thiếu mỗi nước cháy khét luôn: “ Buông ra, các cậu phải lên máy bay rồi đấy.”
“ Mau trả lời đi, nếu không bọn tớ sẽ không ngồi chuyến ngày hôm nay nữa, chạy đến nhà cậu hỏi anh Cố bây giờ.”
“ Nói mau nói mau.”
“ Đúng vậy, tối qua làm mấy lần? Mỗi lần bao lâu, mau khai ra.”
………………………………………………
Lời tác giả: Mọi người đoán thử xem ai sẽ đến giải vây cho Diêu Hữu Thiên đây.
Hết chương 151.
Để chứng minh cho sự suy đoán của mình, cô đưa tay lật cổ áo sơ mi của anh ra.
Dấu hôn rõ nét đập vào mắt cô, ngày hôm qua nó còn chưa xuất hiện.
Tối qua anh cùng người phụ nữ ấy đã làm gì, không cần nói cũng biết.
Bạch Yên Nhiên không thể chịu nổi, dùng sức đẩy mạnh Cố Thừa Diệu ra: “ Đi ra, anh đi ra. Em không muốn nhìn thấy anh nữa, Cố Thừa Diệu, anh thật nhẫn tâm, sao anh có thể đối xử với em như vậy, sao anh có thể làm như vậy?”
CốThừa Diệu không lên tiếng, để mặc cho Bạch Yên Nhiên đẩy, anh chỉ biết đứng im.
Quả thực anh luôn có cảm giác tội lỗi và tự trách.
Vì tối qua lúc nhìn thấy Diêu Hữu Thiên mặc bộ đồ ngủ gợi cảm ấy, anh hoàn toàn quên mất Bạch Yên Nhiên.
Trong đầu anh chỉ cón mỗi Diêu Hữu Thiên.
Sự kiều diễm của cô, nụ cười của cô, vẻ đẹp của cô, toàn bộ thuộc về cô.
Thậm chí một chút ít về Bạch Yên Nhiên anh cũng không còn nhớ đến.
Vì vậy lúc đối diện với sự chỉ trích của Bạch Yên Nhiên, anh không thể nói lên một lời nào.
Cố Thừa Diệu nhiệt tình giống như ngày hôm qua, ngay đến bản thân anh mới thấy lần đầu tiên thì sao có thể nói rõ điều ấy với Bạch Yên Nhiên được chứ?
Trong lòng rất rối, rất rối.
Bạch Yên Nhiên lúc đầu còn đẩy Cố Thừa Diệu, đến cuối cùng lại thu tay về: “ Đúng, là lỗi của em, anh đã kết hôn rồi. Anh không thể đến tìm em nữa. Anh đi đi. Anh đi đi….”
Nói xong cô không còn nhìn Cố Thừa Diệu nữa, gục xuống giường khóc nức nở như đứa trẻ.
Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên gục mặt khóc nức nở, vai run rẩy không ngừng.
Trong lòng anh cũng đau xót nhưng lại không tìm được lời để an ủi cô.
Có những chuyện sớm đã khác rồi.
“ Bác sỹ nói em có thể xuất viện rồi, anh sẽ giúp em ổn định chỗ ở, dì Dương cũng sẽ tiếp tục chăm sóc em.”
Người đang khóc trên giường đơ một vài giây nhưng cũng rất nhanh tiếng khóc lại vang lên.
Lúc này Cố Thừa Diệu lại thấy hơi bực bội: “ Sau này dì Dương sẽ chăm sóc sinh hoạt của em, em không cần lo….”
“ Yên Nhiên, anh nói sẽ chăm sóc em thì anh chắc chắn sẽ làm. Em…”
“ Cái em cần không phải là sự chăm sóc của anh.” Bạch yên Nhiên ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn đọng hai hàng nước mắt: “ Em thành ra như thế này là vì đâu? Anh đối xử với em như vậy, anh không thấy anh quá lạnh lùng, quá vô tình sao?”
“ Yên Nhiên, không phải là anh đang lạnh nhạt với em mà anh chỉ muốn chăm sóc em thôi.”
“ Vậy thì ly hộn với người phụ nữ kia đi.” Bạch Yên Nhiên không muốn như thế này, không hề muốn nhưng cô lại không cam tâm, thật sự không cam tâm: “ Rõ ràng anh từng nói anh không yêu cô ấy, anh nói người anh yêu là em. Em muốn anh ly hôn với cô ấy.”
Ly hôn….
Ánh mắt Cố Thừa Diệu thâm trầm, cả gương mắt tối đen không nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì.
Hai bàn tay đang buông thõng bỗng nắm chặt lại.
Bạch Yên Nhiên giống như đã nghĩ ra lối thoát, cô nắm tay Cố Thừa Diệu, gương mặt vô cùng mong đợi: “ Thừa Diệu, em xin anh hãy ly hôn với cô ấy, em, em không thể mất anh. Dù sao anh cũng không yêu cô ấy thì ly hôn với cô ấy đi.”
Không khí trong phòng rất ngột ngạt, hơi lạnh ngoài sửa sổ giống như đang ùa vào.
Lúc này toàn bộ đều mang hơi thở lạnh lẽo, còn thấp hơn cả nhiệt độ bên ngoài, nhưng lạnh nhất là khuôn mặt của Cố Thừa Diệu.
Đôi mắt vốn rất bình tĩnh đang dần dần tối đen lại.
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên?
Không, ý nghĩ này trước giờ chưa từng xuất hiện. Thậm chí một chút ít thôi anh cũng chưa từng nghĩ đến.
Anh im lặng còn Bạch Yên Nhiên vẫn ôm hy vọng nhìn anh. Giống như đang đợi anh ra quyết định.
Mà thời gian an him lặng càng dài thì niềm hy vọng trên gương mặt của Bạch Yên Nhiên càng ít. Tại thời điểm cô không thể chịu được sự im lặng này nữa định lên tiếng thì điện thoại của Cố Thừa Diệu vang lên.
Người gọi đến là Tiểu Mã, không hổ là người trợ lý có hiệu suất công việc cao nhất.
Trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được nhà, nội thất đầy đủ, nằm trong khu chung cư cách bệnh viện không xa.
Nhà có người quét dọn định kỳ, chỉ cần dọn đồ vào ở được ngay.
Cố Thừa Diệu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn cuộc gọi của Tiểu Mã như lúc này, sau khi cúp điện thoại anh nhìn Bạch Yên Nhiên: “ Tiểu Mã tìm được một căn nhà, bây giờ anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em, lát nữa có thể về rồi.”
Nói xong Cố Thừa Diệu lấy một hơi thật sâu, quay người rời đi làm thủ tục xuất viện cho Bạch Yên Nhiên.
……………………………………………………
Căn hộ đó cách công ty của Cố Thừa Diệu hơi xa nhưng lại rất gần bệnh viện này. Lái xe chưa đến 5 phút là tới.
Bạch Yên Nhiên nằm viện hau ngày cũng không có nhiều đồ phải thu dọn.
Cố Thừa Diệu để dì Dương đưa Bạch Yên Nhiên đi mua vài bộ đồ và một ít đồ dùng các nhân, sau đó để dì Dương ở lại chung trong căn hộ tiện cho việc chăm sóc Bạch Yên Nhiên.
Sắp xếp xong xuôi mọi việc cũng đã chiều tối, là thời điểm tan sở.
Dì Dương nấu đồ trong nhà bếp, Cố Thừa Diệu định rời đi nhưng Bạch Yên Nhiên lại vòng tay ôm lấy eo anh.
“ Thừa Diệu, đừng đi, dừng rời bỏ em.”
“ ………….” Cố Thừa Diệu đứng yên, Bạch Yên Nhiên lắc đầu không ngừng: “ THừa Diệu, đừng đi. Coi như em xin anh đấy, em yêu anh, anh cũng yêu em, em không nghĩ được vì lý do gì mà chúng ta phải chia tay.”
“ Yên Nhiên, đừng như vậy.”
“ Em chỉ cần như thế này thôi.” Bạch Yên Nhiên ôm chặt, không chịu buông tay: “ Nói rõ với cô ấy được không? Ly hôn với cô ấy được không?”
Cố Thừa Diệu lúc này ghét nhất là nghe thấy hai chữ đó.
Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ ly hôn với Diêu Hữu Thiên, anh không thể chấp nhận được.
Lý trí nói cho anh biết, Bạch Yên Nhiên mới là người con gái anh yêu. Bây giờ Bạch Yên Nhiên đã quay về, anh nên ly hôn dứt khoát với Diêu Hữu Thiên.
Nhưng về mặt tình cảm lại không thể chấp nhận.
Thậm chí anh còn không muốn nghĩ vì lý do vì sao, chỉ là muốn đi theo chính con tim mình.
Anh không đồng ý, không đồng ý ly hôn với Diêu Hữu Thiên.
“ Thừa Diệu….”
Bạch Yên Nhiên còn định nói thêm nhưng điện thoại của Cố Thừa Diệu vang lên, anh tiện tay đẩy Bạch yên Nhiên ra, cầm lấy điện thoại, bên trên có một tin nhắn từ Diêu Hữu Thiên gửi đến.
“ Anh Cố, tối nay chắc anh sẽ không phạm quy lần thứ ba đâu nhỉ?”
Giọng điệu tinh nghích ấy khiến Cố Thừa Diệu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Diêu Hữu Thiên khi nói câu này. Anh vô thức mà vui vẻ hơn.
Thu hồi ánh mắt, cất điện thoại đi, anh nhìn qua Bạch Yên Nhiên: “ Yên Nhiên, anh có chút việc, lần sau sẽ đến thăm em.”
Cánh tay của Bạch Yên Nhiên đang ôm tay anh bị anh đẩy ra, sắc mặt của cô tối đen trong chớp mắt.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Thừa Diệu rời đi, cô nghiến chặt răng: “ Nếu anh không ly hôn với cô ấy thì không cần đến thăm em nữa.”
Im lặng, đối với việc cô làm khó anh, Cố Thừa Diệu không biết phải nói gì.
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên?
Không, không được, tuyệt đối không được.
Ý nghĩ ấy xoay vòng rất nhiều lần, cuối cùng đối mặt với sự thất vọng trong ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, anh lấy hơi thật sâu: “ Yên Nhiên, chỉ e rằng tạm thời không thể. Sức khỏe của bà nội anh không tốt, cái này em cũng biết. Mà bà nội anh rất thích cô ấy, nếu anh và cô ấy ly hôn, bà anh sẽ không chịu nổi đâu.”
Hôm nay là lần đầu tiên anh tỏ rõ thái độ của mình.
Nói xong lại đột nhiên có cảm giác thở phàm nhẹ nhõm. Đúng vậy, anh không thể ly hôn với Diêu Hữu Thiên là vì bà nội, không sai là vì bà nội.
Anh tưởng rằng mình đã nói rõ vấn đề nhưng ý nghĩ trong câu nói lại làm ánh mắt Bạch Yên Nhiên lóe sáng: “ Ý của anh là, anh không hề yêu cô ấy. Sớm muộn gì anh cũng ly hôn với cô ấy phải không? Nhứ vậy đúng không?”
Không phải.
Anh không muốn ly hôn với Diêu Hữu Thiên, không hề muốn chút nào. Không cần biết là vì bà nội hay là vì điều gì khác.
Chỉ là khi đối mặt với sự mong đợi trong ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, anh lại gật đầu: “ Đúng, anh không yêu cô ấy, sớm muộn gì anh và cô ấy cũng sẽ ly hôn, nhưng không phải là bây giờ.”
“ Thừa Diệu….” Bạch yên Nhiên trút được gánh nặng, đưa tay ôm lấy eo Cố Thừa Diệu lần nữa: “ Không sao, em không sao nữa rồi, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, chỉ cần trong lòng anh có em thì em có thể đợi, bao lâu em cũng đợi, em chấp nhận đợi anh, đợi đến khi anh và cô ấy ly hôn.”
Cô sẽ đợi anh.
Cố Thừa Diệu nhìn rõ sự nhiệt tình trong ánh mắt cô nhưng anh chỉ im lặng, những câu tiếp theo đều nuốt xuống.
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên?
Đó chỉ là ý nghĩ lúc ban đầu, bây giờ vô duyên vô cớ khiến anh không thể chấp nhận.
………………………………………………………………………………
Diêu Hữu Thiên ngủ một giấc đến trưa, ngủ đủ giấc nên khi mở mắt ra cô thấy mình có tinh thần hơn rất nhiều.
Mặc dù người cần còn thấy ê ẩm nhưng vẫn có thể dậy được.
Ăn xong bữa trưa mới nhớ ra đám người Từ Tư Nhiễm bay chuyến chiều nay về Bắc Đô.
Diêu Hữu Thiên thu dọn sơ rồi gọi một chiếc xe ra sân bay.
Từ Tư Nhiễm, Doanh Diễm Kiều, Lý Khả Nghi, còn có Mạc Dư Tiệp tay kéo va li hành lý đã làm xong thủ tục.
Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, Lý Khả Nghi vô cùng ngạc nhiên: “ Sao cậu lại đến đây?”
“ Sao nào? Các cậu có thể đến bất ngờ còn mình không thể đến tiễn các cậu à?”
“ Không phải.” Lý Khả Nghi nhìn khắp người Diêu Hữu Thiên, mát đầu vẻ trêu chọc: “ Cậu không mặc món quà mà hôm qua tớ tặng cậu à?”
“ Quà gì?” Doanh Diễm Kiều nổi máu tò mò lên tiếng.
Lý Khả Nghi không nói lời nào, đưa tay đột kích cổ Diêu Hữu Thiên, kéo chiếc khăn quàng của cô xuống.
Quả nhiên thấy rõ vết hôn lộ ra: “ Xem ra Cố Thừa Diệu không đủ dũng mãnh rồi, nếu không sao cậu còn rời giường được?”
“ Lý Khả Nghi.” Diêu Hữu Thiên mặt đỏ bừng, tối qua Cố Thừa Diệu chắc chắn là vô cùng dung mãnh. Nếu còn dung mãnh hơn nữa thì chắc hôm nay cô không rời giường được rồi.
“ Chẹp chẹp, ân ái thế cơ chứ.” Mạc Dư Tiếp ôm trán than thở: “ Chị họ, chị phải nhớ kỹ, càng ân ái, càng chết nhanh.”
“ Em biến đi.” Diêu Hữu Thiên kéo khăn quàng cổ lại, che đi vết tích trên cổ: “ Nghĩ là các cậu cũng có bạn đi chung không cần tớ phải tiễn.”
“ Đừng thế mà.”
Doanh Diễm Kiều kéo tay của Diêu Hữu Thiên: “ Đến đây đến đây, đừng vội bỏ đi, tiết lộ một ít xem nào, Cố thiếu gia tối qua làm mấy lần, mỗi lần bao lâu?”
Diêu Hữu Thiên lườm cô một cái, mặt chỉ còn thiếu mỗi nước cháy khét luôn: “ Buông ra, các cậu phải lên máy bay rồi đấy.”
“ Mau trả lời đi, nếu không bọn tớ sẽ không ngồi chuyến ngày hôm nay nữa, chạy đến nhà cậu hỏi anh Cố bây giờ.”
“ Nói mau nói mau.”
“ Đúng vậy, tối qua làm mấy lần? Mỗi lần bao lâu, mau khai ra.”
………………………………………………
Lời tác giả: Mọi người đoán thử xem ai sẽ đến giải vây cho Diêu Hữu Thiên đây.
Hết chương 151.
Bình luận facebook