Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Editor: Xám
"Nhưng tình huống hiện giờ, anh không thể ở bên em được. Điều đó không công bằng với em."
"Anh đã kết hôn rồi, cho dù lúc trước kết hôn vì nguyên nhân gì, bây giờ đã trở thành sự thật. Anh không thể ly hôn. Cũng không thể chịu trách nhiệm với em. Yên Nhiên, anh hi vọng em có thể hiểu."
"..."
Bạch Yên Nhiên ngồi bất động ở đó, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt không có chút thần thái nào. Cả người giống như quả cà bị sương giá quấn lấy*.
*quả cà bị sương giá quấn lấy: chỉ dáng vẻ ủ rũ, phờ phạc.
Dáng vẻ đó, khiến Cố Thừa Diệu không đành lòng một hồi, tay đã giơ lên, muốn vỗ bả vai cô, cuối cùng lại buông xuống.
Khi cần cắt đứt mà không đứt, ngược lại sẽ rối loạn. Đạo lý này, anh biết.
"Em, bảo trọng nhé."
"Cố Thừa Diệu."
Cuối cùng Bạch Yên Nhiên đã có phản ứng, cô chắn ở trước mặt Cố Thừa Diệu, không cho anh rời đi.
Trên khuôn mặt yếu đuối của cô tràn ngập đau khổ, đôi mắt kia nhìn chằm chằm thẳng vào mặt anh, gần như muốn xuyên qua anh vậy: "Anh cứ đi như vậy sao?"
"Anh có thể cứ đi như vậy sao? Anh có thể cứ vứt em ở đây, đi cho xong việc như vậy sao?"
"Cố Thừa Diệu, tim của anh làm bằng gì? Anh bội tình bạc nghĩa, anh thương hại em, anh phản bội lời hứa của anh, ba mẹ anh giam cầm em, bắt cóc em, làm ra những chuyện thiên lý bất dung như vậy với em."
"Em đã không còn gì hết, em chỉ có anh, bây giờ anh nói với em, anh không cần em nữa? Sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể như vậy?"
Tâm trạng của cô rất kích động, túm chặt lấy tay Cố Thừa Diệu, sức lực rất lớn, nhất thời Cố Thừa Diệu không tránh kịp.
"Yên Nhiên, em đừng như vậy, em bình tĩnh một chút."
"Em không có cách nào bình tĩnh." Bạch Yên Nhiên chỉ thiếu nước không khóc: "Anh nói cho em biết, em phải bình tĩnh như thế nào? Anh nói đi? Sao em có thể bình tĩnh được?"
"Em đã không còn gì hết. Em chỉ có anh, chỉ có anh thôi. Cố Thừa Diệu, sao anh có thể?"
"Yên Nhiên ——"
Tâm trạng của Cố Thừa Diệu rất nặng nề, dáng vẻ này của Bạch Yên Nhiên khiến anh rất khó chịu.
"Anh nói rồi, anh đã kết hôn." Mạnh mẽ kéo tay cô ra, Cố Thừa Diệu muốn rời đi.
"Em biết, anh đã kết hôn. Em còn biết, bây giờ anh không cần em nữa, muốn sống với một người phụ nữ khác. Anh đã phụ lòng em, anh đã phụ lòng em ——"
"Vì sao? Vì sao anh phải đối xử với em như vậy? Vì sao ——" Cô đột nhiên kêu lên, đưa tay ôm đầu mình: "A ——"
"Yên Nhiên ——" Cố Thừa Diệu bị cô dọa, muốn tiến lên ngăn cô lại, nhưng cô đột nhiên đẩy Cố Thừa Diệu ra: "Thuốc đâu? Thuốc của em đâu?"
Cô lục lọi túi mình, liên tục tìm đồ trong đó.
Lấy từ bên trong ra một lọ thuốc, đổ ra vài viên thuốc rồi nhét vào trong miệng.
"Yên Nhiên?" Cô ấy đang uống cái gì?
Cố Thừa Diệu muốn ngăn lại, nhưng không kịp, nhìn cô dốc những viên thuốc kia vào trong miệng, sau đó ném lọ thuốc đi, rồi đi tìm nước nuốt thuốc, mà anh chỉ có thể nhặt chiếc lọ trên đất lên, nhìn chữ phía trên.
Một vài danh từ chuyên ngành trong đó đều không lọt vào mắt Cố Thừa Diệu, anh chỉ nhìn thấy một câu trong đó: Duloxetine —— trị liệu các chứng uất ức.
Chứng uất ức?
Bạch Yên Nhiên có chứng uất ức?
Cố Thừa Diệu mở to hai mắt nhìn, nắm chặt chiếc lọ xông vào phòng bếp với tốc độ rất nhanh.
Bạch Yên Nhiên vừa mới đặt cốc xuống, nhìn ra được, cô đã nuốt thuốc rồi.
"Yên Nhiên, vì sao em phải uống thuốc này? Em có biết thuốc không thể uống lung tung không?"
Bạch Yên Nhiên nuốt thuốc xuống, cô không ngừng thở hổn hển, cô ngã ngồi xuống mặt đất phòng bếp, nhìn Cố Thừa Diệu, trong mắt là vẻ mờ mịt, giống như không nhận ra anh là ai.
"Yên Nhiên?"
Trời ạ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại như vậy?
Cả người Cố Thừa Diệu đều không dễ chịu. Anh không muốn ly hôn, không thể chịu trách nhiệm với Bạch Yên Nhiên.
Nhưng anh hi vọng cô có thể sống tốt. Mà không phải giống như hiện giờ ——
Lay lay người Bạch Yên Nhiên, Cố Thừa Diệu không muốn tin, cô gái nhỏ Giang Nam mềm yếu mảnh khảnh này lại có chứng uất ức?
Bạch Yên Nhiên bị anh lay đến mức váng đầu. Qua một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt cô lại có tiêu cự.
Nhìn Cố Thừa Diệu, cô từ từ mở to mắt.
"Thật xin lỗi, Thừa Diệu, có phải em lại mất không chế rồi không?"
Cố Thừa Diệu không biết phải nói gì, cả người anh đã bị ba chữ chứng uất ức kia làm cho hoảng sợ: "Yên Nhiên, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như vậy?"
Đầu Bạch Yên Nhiên nghiêng đến, rồi lại nghiêng đi.
Giống như cô không nghe thấy lời Cố Thừa Diệu nói.
"Em không sao. Anh đi đi. Anh có thể đi rồi."
"Yên Nhiên?" Cô như thế này, bảo anh đi thế nào?
"Em thật sự không sao." Bạch Yên Nhiên nở nụ cười, cười rất chua chát, rất bất đắc dĩ, cũng rất đau khổ: "Từ sau khi em quay về, ngày ngày em đều nằm mơ. Mơ thấy những gã đàn ông đó, mơ thấy những cảnh tượng dơ bẩn đó. Em không ngủ được. Cả đêm em không ngủ được."
"Nếu như em đã nổi giận với anh. Xin anh nhất định phải tha thứ cho em. Em không cố ý."
Cô đột nhiên khóc hu hu: "Xin anh tha thứ cho em. Không phải em cố ý."
Cố Thừa Diệu không nói nên lời, anh ngẩn người ở đó, không thể động đậy.
Lợi bị cắn sinh đau, mới có thể khống chế bản thân. Không ôm Bạch Yên Nhiên vào lòng.
"Anh đi đi." Bạch Yên Nhiên ngồi ở trên mặt đất không hề nhúc nhích, nhưng nước mắt trên mặt lại không ngừng chảy xuống: "Gần đây càng ngày em càng không ổn. Em rất sợ em sẽ mất khống chế. Em thường xuyên không biết mình đang làm gì. Em ——"
"Thừa Diệu, anh đi đi, đừng lo cho em. Em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này của em."
Che mặt, cô khóc nức nở. Âm thanh đó, khiến người ta tan nát cõi lòng.
Cố Thừa Diệu không hề nhúc nhích, anh không thể động đậy. Trong phòng bếp chỉ nghe thấy tiếng khóc hu hu của Bạch Yên Nhiên.
Đáng thương như vậy, ai oán như vậy.
Chứng uất ức. Cho dù anh không học y, cũng hiểu được từ này có ý nghĩa gì.
Bạch Yên Nhiên lại mắc chứng uất ức?
Tất cả những điều này, đều là vì mày, Cố Thừa Diệu. Mày phải bù đắp thế nào?
..........................................
Nhà chung của nhà họ Cố.
Uông Tú Nga nhìn Diêu Hữu Thiên, đưa tay ra, tỏ ý bảo cô đến ngồi bên cạnh mình.
"Thiên Thiên à, ở đây đã quen chưa?"
"Quen rồi ạ." Diêu Hữu Thiên ngồi xuống bên cạnh Uông Tú Nga, nhìn thấy bà, lại nghĩ đến ông ngoại của mình, cảm thấy người già đều đáng yêu giống nhau.
"Bà đã lớn tuổi rồi, chỉ thích các cháu ở bên cạnh, nếu như cháu không thích, cứ nói với Thừa Diệu, sau đó các cháu chuyển ra ở riêng."
"Bà nội, cháu không sao. Cháu thích ở bên cạnh bà." Lúc Diêu Hữu Thiên nói, không quen lè lưỡi: "Hơn nữa, ở đây đông người thân thiện, vui không tả xiết ạ."
"Là cháu khéo nói. Khiến bà không thích cũng không được.” Lúc Uông Tú Nga nói nhìn ra cổng một cái: "Sao Thừa Diệu vẫn chưa về? Bây giờ đã sắp ăn cơm rồi."
"Lát nữa anh ấy sẽ về thôi." Thật ra Diêu Hữu Thiên cũng không chắc chắn lắm.
Cố Thừa Diệu nói anh đi nói rõ ràng với Bạch Yên Nhiên, thật ra cô cảm thấy có chút không yên tâm.
Anh muốn, nhưng dám chắc Bạch Yên Nhiên sẽ không muốn. Đến lúc đó anh sẽ lựa chọn thế nào?
Có điều anh không muốn ly hôn, vẫn khiến trong lòng cô cảm động một chút.
Ít nhất trong lòng anh ấy cũng có mình. Như vậy đã rất tốt rồi.
Cố Thừa Diệu đã quay về vào lúc ăn cơm, sắc mắt anh có chút quái dị.
Diêu Hữu Thiên có ý muốn hỏi anh, lại vì Uông Tú Nga và Cố Chí Cương đều ở đó nên không tiện mở miệng. Mà hôm nay Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đã về.
Cố Thừa Diệu nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt cơ thể đã trở nên cứng ngắc.
"Ba, mẹ." Diêu Hữu Thiên đứng dậy chào hỏi ba mẹ Cố Thừa Diệu. Không quên đưa tay kéo kéo tay Cố Thừa Diệu, bảo anh cũng đứng dậy.
Người Cố Thừa Diệu đã đứng dậy, nhưng không hề mở miệng, đôi mắt nhìn thẳng vào Cố Học Võ.
Ánh mắt đó, hết sức phức tạp.
Cố Học Võ và Kiểu Tâm Uyển không thể không cảm nhận được ánh mắt của con trai, có điều bọn họ lựa chọn coi như không thấy.
Bọn họ mang đến một tin tức tốt.
"Nguyên Đán Bối Nhi sẽ về. Muốn ở bên này đến hết tết âm lịch mới quay lại nước Mỹ."
Bối Nhi là chị gái của Cố Thừa Diệu, tên mụ là Bối Nhi.
Sắc mặt Uông Tú Nga lập tức sáng lạn lên: "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi. Con bé có đưa Trạm Trạm về không?"
Con trai Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Sâm, Đường Trạm Thiên. Đã hơn bảy tháng rồi.
Cực kỳ đáng yêu, Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đã từng bay qua nước Mỹ thăm cháu ngoại, có điều Uông Tú Nga và Cố Chí Cương chỉ có thể nhìn thấy ở trên mạng.
"Có ạ." Kiểu Tâm Uyển nghĩ đến con gái mình hiện giờ sống thật sự hạnh phúc, trong mắt lại có ý cười không ngừng được: "Diệc Sâm sẽ cùng về với con bé, đưa Trạm Trạm đi cùng."
"Được được." Uông Tú Nga hài lòng, vẫy tay bảo mọi người ngồi xuống: "Được rồi. Muốn nói gì thì ngồi xuống mà nói, đồ ăn lạnh hết rồi."
Diêu Hữu Thiên ngồi xuống, phát hiện Cố Thừa Diệu vẫn cứng người đứng đó không nhúc nhích.
Đôi mắt kia chỉ dừng ở trên người Cố Học Võ ba anh, bên trong có sự lạnh lùng không nói nên lời.
"Thừa Diệu?"
Anh làm gì vậy?
Cuối cùng Cố Thừa Diệu vẫn ngồi xuống. Bưng bát lên, nhưng động tác ăn cơm có sự trì trệ giống như máy móc.
Lòng Diêu Hữu Thiên đầy khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía ba chồng mình theo bản năng.
Cố Học Võ bình thản như thường. Giống như hoàn toàn không cảm nhận được.
Nhưng ánh mắt Kiều Tâm Uyển nhìn về phía Cố Thừa Diệu, có không nỡ, có ảo não, còn có hối hận.
Có điều cảm xúc này che giấu quá sâu. Diêu Hữu Thiên không hề nhìn thấy.
Chỉ cảm thấy hôm nay ba chồng mẹ chồng, và cả Cố Thừa Diệu đều không bình thường.
Suy nghĩ nghiêm túc, trước đây Cố Thừa Diệu không thể ở bên Bạch Yên Nhiên, chẳng phải do ba mẹ anh phản đối sao?
Bây giờ nhìn thấy Bạch Yên Nhiên đã quay về, có thể trong lòng có chút mâu thuẫn, cũng là bình thường.
Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí quái dị. Cố Thừa Diệu gần như vừa ăn cơm xong đã nói mệt, chỉ nói với Uông Tú Nga một tiếng, đã về phòng nghỉ ngơi.
Mà sau khi Diêu Hữu Thiên chào hỏi trưởng bối, cũng muốn theo về phòng, nhưng bị Kiều Tâm Uyển gọi lại.
"?"
Kiều Tâm Uyển đối diện với ánh mắt mang theo nghi hoặc của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên không thể nói gì hết, chỉ thở dài, bảo cô đi về phòng.
Lòng Diêu Hữu Thiên đầy nghi hoặc, nhưng không thể giải đáp được.
Trong phòng sách. Cố Thừa Diệu ngồi ở sau bàn viết, cả người thả lỏng trên ghế dựa, nhắm mắt lại. Nhưng mi tâm có phần cau chặt.
Diêu Hữu Thiên đi đến bên cạnh Cố Thừa Diệu rồi đứng lại. Chăm chú nhìn gương mặt anh hồi lâu.
"Sao thế? Không nỡ chia tay người tình nhỏ của anh sao?"
"Nhưng tình huống hiện giờ, anh không thể ở bên em được. Điều đó không công bằng với em."
"Anh đã kết hôn rồi, cho dù lúc trước kết hôn vì nguyên nhân gì, bây giờ đã trở thành sự thật. Anh không thể ly hôn. Cũng không thể chịu trách nhiệm với em. Yên Nhiên, anh hi vọng em có thể hiểu."
"..."
Bạch Yên Nhiên ngồi bất động ở đó, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt không có chút thần thái nào. Cả người giống như quả cà bị sương giá quấn lấy*.
*quả cà bị sương giá quấn lấy: chỉ dáng vẻ ủ rũ, phờ phạc.
Dáng vẻ đó, khiến Cố Thừa Diệu không đành lòng một hồi, tay đã giơ lên, muốn vỗ bả vai cô, cuối cùng lại buông xuống.
Khi cần cắt đứt mà không đứt, ngược lại sẽ rối loạn. Đạo lý này, anh biết.
"Em, bảo trọng nhé."
"Cố Thừa Diệu."
Cuối cùng Bạch Yên Nhiên đã có phản ứng, cô chắn ở trước mặt Cố Thừa Diệu, không cho anh rời đi.
Trên khuôn mặt yếu đuối của cô tràn ngập đau khổ, đôi mắt kia nhìn chằm chằm thẳng vào mặt anh, gần như muốn xuyên qua anh vậy: "Anh cứ đi như vậy sao?"
"Anh có thể cứ đi như vậy sao? Anh có thể cứ vứt em ở đây, đi cho xong việc như vậy sao?"
"Cố Thừa Diệu, tim của anh làm bằng gì? Anh bội tình bạc nghĩa, anh thương hại em, anh phản bội lời hứa của anh, ba mẹ anh giam cầm em, bắt cóc em, làm ra những chuyện thiên lý bất dung như vậy với em."
"Em đã không còn gì hết, em chỉ có anh, bây giờ anh nói với em, anh không cần em nữa? Sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể như vậy?"
Tâm trạng của cô rất kích động, túm chặt lấy tay Cố Thừa Diệu, sức lực rất lớn, nhất thời Cố Thừa Diệu không tránh kịp.
"Yên Nhiên, em đừng như vậy, em bình tĩnh một chút."
"Em không có cách nào bình tĩnh." Bạch Yên Nhiên chỉ thiếu nước không khóc: "Anh nói cho em biết, em phải bình tĩnh như thế nào? Anh nói đi? Sao em có thể bình tĩnh được?"
"Em đã không còn gì hết. Em chỉ có anh, chỉ có anh thôi. Cố Thừa Diệu, sao anh có thể?"
"Yên Nhiên ——"
Tâm trạng của Cố Thừa Diệu rất nặng nề, dáng vẻ này của Bạch Yên Nhiên khiến anh rất khó chịu.
"Anh nói rồi, anh đã kết hôn." Mạnh mẽ kéo tay cô ra, Cố Thừa Diệu muốn rời đi.
"Em biết, anh đã kết hôn. Em còn biết, bây giờ anh không cần em nữa, muốn sống với một người phụ nữ khác. Anh đã phụ lòng em, anh đã phụ lòng em ——"
"Vì sao? Vì sao anh phải đối xử với em như vậy? Vì sao ——" Cô đột nhiên kêu lên, đưa tay ôm đầu mình: "A ——"
"Yên Nhiên ——" Cố Thừa Diệu bị cô dọa, muốn tiến lên ngăn cô lại, nhưng cô đột nhiên đẩy Cố Thừa Diệu ra: "Thuốc đâu? Thuốc của em đâu?"
Cô lục lọi túi mình, liên tục tìm đồ trong đó.
Lấy từ bên trong ra một lọ thuốc, đổ ra vài viên thuốc rồi nhét vào trong miệng.
"Yên Nhiên?" Cô ấy đang uống cái gì?
Cố Thừa Diệu muốn ngăn lại, nhưng không kịp, nhìn cô dốc những viên thuốc kia vào trong miệng, sau đó ném lọ thuốc đi, rồi đi tìm nước nuốt thuốc, mà anh chỉ có thể nhặt chiếc lọ trên đất lên, nhìn chữ phía trên.
Một vài danh từ chuyên ngành trong đó đều không lọt vào mắt Cố Thừa Diệu, anh chỉ nhìn thấy một câu trong đó: Duloxetine —— trị liệu các chứng uất ức.
Chứng uất ức?
Bạch Yên Nhiên có chứng uất ức?
Cố Thừa Diệu mở to hai mắt nhìn, nắm chặt chiếc lọ xông vào phòng bếp với tốc độ rất nhanh.
Bạch Yên Nhiên vừa mới đặt cốc xuống, nhìn ra được, cô đã nuốt thuốc rồi.
"Yên Nhiên, vì sao em phải uống thuốc này? Em có biết thuốc không thể uống lung tung không?"
Bạch Yên Nhiên nuốt thuốc xuống, cô không ngừng thở hổn hển, cô ngã ngồi xuống mặt đất phòng bếp, nhìn Cố Thừa Diệu, trong mắt là vẻ mờ mịt, giống như không nhận ra anh là ai.
"Yên Nhiên?"
Trời ạ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại như vậy?
Cả người Cố Thừa Diệu đều không dễ chịu. Anh không muốn ly hôn, không thể chịu trách nhiệm với Bạch Yên Nhiên.
Nhưng anh hi vọng cô có thể sống tốt. Mà không phải giống như hiện giờ ——
Lay lay người Bạch Yên Nhiên, Cố Thừa Diệu không muốn tin, cô gái nhỏ Giang Nam mềm yếu mảnh khảnh này lại có chứng uất ức?
Bạch Yên Nhiên bị anh lay đến mức váng đầu. Qua một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt cô lại có tiêu cự.
Nhìn Cố Thừa Diệu, cô từ từ mở to mắt.
"Thật xin lỗi, Thừa Diệu, có phải em lại mất không chế rồi không?"
Cố Thừa Diệu không biết phải nói gì, cả người anh đã bị ba chữ chứng uất ức kia làm cho hoảng sợ: "Yên Nhiên, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như vậy?"
Đầu Bạch Yên Nhiên nghiêng đến, rồi lại nghiêng đi.
Giống như cô không nghe thấy lời Cố Thừa Diệu nói.
"Em không sao. Anh đi đi. Anh có thể đi rồi."
"Yên Nhiên?" Cô như thế này, bảo anh đi thế nào?
"Em thật sự không sao." Bạch Yên Nhiên nở nụ cười, cười rất chua chát, rất bất đắc dĩ, cũng rất đau khổ: "Từ sau khi em quay về, ngày ngày em đều nằm mơ. Mơ thấy những gã đàn ông đó, mơ thấy những cảnh tượng dơ bẩn đó. Em không ngủ được. Cả đêm em không ngủ được."
"Nếu như em đã nổi giận với anh. Xin anh nhất định phải tha thứ cho em. Em không cố ý."
Cô đột nhiên khóc hu hu: "Xin anh tha thứ cho em. Không phải em cố ý."
Cố Thừa Diệu không nói nên lời, anh ngẩn người ở đó, không thể động đậy.
Lợi bị cắn sinh đau, mới có thể khống chế bản thân. Không ôm Bạch Yên Nhiên vào lòng.
"Anh đi đi." Bạch Yên Nhiên ngồi ở trên mặt đất không hề nhúc nhích, nhưng nước mắt trên mặt lại không ngừng chảy xuống: "Gần đây càng ngày em càng không ổn. Em rất sợ em sẽ mất khống chế. Em thường xuyên không biết mình đang làm gì. Em ——"
"Thừa Diệu, anh đi đi, đừng lo cho em. Em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này của em."
Che mặt, cô khóc nức nở. Âm thanh đó, khiến người ta tan nát cõi lòng.
Cố Thừa Diệu không hề nhúc nhích, anh không thể động đậy. Trong phòng bếp chỉ nghe thấy tiếng khóc hu hu của Bạch Yên Nhiên.
Đáng thương như vậy, ai oán như vậy.
Chứng uất ức. Cho dù anh không học y, cũng hiểu được từ này có ý nghĩa gì.
Bạch Yên Nhiên lại mắc chứng uất ức?
Tất cả những điều này, đều là vì mày, Cố Thừa Diệu. Mày phải bù đắp thế nào?
..........................................
Nhà chung của nhà họ Cố.
Uông Tú Nga nhìn Diêu Hữu Thiên, đưa tay ra, tỏ ý bảo cô đến ngồi bên cạnh mình.
"Thiên Thiên à, ở đây đã quen chưa?"
"Quen rồi ạ." Diêu Hữu Thiên ngồi xuống bên cạnh Uông Tú Nga, nhìn thấy bà, lại nghĩ đến ông ngoại của mình, cảm thấy người già đều đáng yêu giống nhau.
"Bà đã lớn tuổi rồi, chỉ thích các cháu ở bên cạnh, nếu như cháu không thích, cứ nói với Thừa Diệu, sau đó các cháu chuyển ra ở riêng."
"Bà nội, cháu không sao. Cháu thích ở bên cạnh bà." Lúc Diêu Hữu Thiên nói, không quen lè lưỡi: "Hơn nữa, ở đây đông người thân thiện, vui không tả xiết ạ."
"Là cháu khéo nói. Khiến bà không thích cũng không được.” Lúc Uông Tú Nga nói nhìn ra cổng một cái: "Sao Thừa Diệu vẫn chưa về? Bây giờ đã sắp ăn cơm rồi."
"Lát nữa anh ấy sẽ về thôi." Thật ra Diêu Hữu Thiên cũng không chắc chắn lắm.
Cố Thừa Diệu nói anh đi nói rõ ràng với Bạch Yên Nhiên, thật ra cô cảm thấy có chút không yên tâm.
Anh muốn, nhưng dám chắc Bạch Yên Nhiên sẽ không muốn. Đến lúc đó anh sẽ lựa chọn thế nào?
Có điều anh không muốn ly hôn, vẫn khiến trong lòng cô cảm động một chút.
Ít nhất trong lòng anh ấy cũng có mình. Như vậy đã rất tốt rồi.
Cố Thừa Diệu đã quay về vào lúc ăn cơm, sắc mắt anh có chút quái dị.
Diêu Hữu Thiên có ý muốn hỏi anh, lại vì Uông Tú Nga và Cố Chí Cương đều ở đó nên không tiện mở miệng. Mà hôm nay Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đã về.
Cố Thừa Diệu nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt cơ thể đã trở nên cứng ngắc.
"Ba, mẹ." Diêu Hữu Thiên đứng dậy chào hỏi ba mẹ Cố Thừa Diệu. Không quên đưa tay kéo kéo tay Cố Thừa Diệu, bảo anh cũng đứng dậy.
Người Cố Thừa Diệu đã đứng dậy, nhưng không hề mở miệng, đôi mắt nhìn thẳng vào Cố Học Võ.
Ánh mắt đó, hết sức phức tạp.
Cố Học Võ và Kiểu Tâm Uyển không thể không cảm nhận được ánh mắt của con trai, có điều bọn họ lựa chọn coi như không thấy.
Bọn họ mang đến một tin tức tốt.
"Nguyên Đán Bối Nhi sẽ về. Muốn ở bên này đến hết tết âm lịch mới quay lại nước Mỹ."
Bối Nhi là chị gái của Cố Thừa Diệu, tên mụ là Bối Nhi.
Sắc mặt Uông Tú Nga lập tức sáng lạn lên: "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi. Con bé có đưa Trạm Trạm về không?"
Con trai Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Sâm, Đường Trạm Thiên. Đã hơn bảy tháng rồi.
Cực kỳ đáng yêu, Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đã từng bay qua nước Mỹ thăm cháu ngoại, có điều Uông Tú Nga và Cố Chí Cương chỉ có thể nhìn thấy ở trên mạng.
"Có ạ." Kiểu Tâm Uyển nghĩ đến con gái mình hiện giờ sống thật sự hạnh phúc, trong mắt lại có ý cười không ngừng được: "Diệc Sâm sẽ cùng về với con bé, đưa Trạm Trạm đi cùng."
"Được được." Uông Tú Nga hài lòng, vẫy tay bảo mọi người ngồi xuống: "Được rồi. Muốn nói gì thì ngồi xuống mà nói, đồ ăn lạnh hết rồi."
Diêu Hữu Thiên ngồi xuống, phát hiện Cố Thừa Diệu vẫn cứng người đứng đó không nhúc nhích.
Đôi mắt kia chỉ dừng ở trên người Cố Học Võ ba anh, bên trong có sự lạnh lùng không nói nên lời.
"Thừa Diệu?"
Anh làm gì vậy?
Cuối cùng Cố Thừa Diệu vẫn ngồi xuống. Bưng bát lên, nhưng động tác ăn cơm có sự trì trệ giống như máy móc.
Lòng Diêu Hữu Thiên đầy khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía ba chồng mình theo bản năng.
Cố Học Võ bình thản như thường. Giống như hoàn toàn không cảm nhận được.
Nhưng ánh mắt Kiều Tâm Uyển nhìn về phía Cố Thừa Diệu, có không nỡ, có ảo não, còn có hối hận.
Có điều cảm xúc này che giấu quá sâu. Diêu Hữu Thiên không hề nhìn thấy.
Chỉ cảm thấy hôm nay ba chồng mẹ chồng, và cả Cố Thừa Diệu đều không bình thường.
Suy nghĩ nghiêm túc, trước đây Cố Thừa Diệu không thể ở bên Bạch Yên Nhiên, chẳng phải do ba mẹ anh phản đối sao?
Bây giờ nhìn thấy Bạch Yên Nhiên đã quay về, có thể trong lòng có chút mâu thuẫn, cũng là bình thường.
Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí quái dị. Cố Thừa Diệu gần như vừa ăn cơm xong đã nói mệt, chỉ nói với Uông Tú Nga một tiếng, đã về phòng nghỉ ngơi.
Mà sau khi Diêu Hữu Thiên chào hỏi trưởng bối, cũng muốn theo về phòng, nhưng bị Kiều Tâm Uyển gọi lại.
"?"
Kiều Tâm Uyển đối diện với ánh mắt mang theo nghi hoặc của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên không thể nói gì hết, chỉ thở dài, bảo cô đi về phòng.
Lòng Diêu Hữu Thiên đầy nghi hoặc, nhưng không thể giải đáp được.
Trong phòng sách. Cố Thừa Diệu ngồi ở sau bàn viết, cả người thả lỏng trên ghế dựa, nhắm mắt lại. Nhưng mi tâm có phần cau chặt.
Diêu Hữu Thiên đi đến bên cạnh Cố Thừa Diệu rồi đứng lại. Chăm chú nhìn gương mặt anh hồi lâu.
"Sao thế? Không nỡ chia tay người tình nhỏ của anh sao?"
Bình luận facebook