Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482
-->Đến khi được đưa lên máy bay, Cận Tử Kỳ vẫn có chút chưa hoàn hồn.
"Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, mà em, là phải trở về làm Vô Gian đạo, bọn anh sẽ theo sau trở về."
Cận Tử Kỳ vỗ vỗ gò má, dựa vào ghế sofa, hồi tưởng lại những lời Tống Kỳ Diễn nói với cô.
Thì ra thời điểm hắn đi đến Đức cũng đã có sự hoài nghi với Hàn Mẫn Tranh, chỉ là không có chứng cớ, không ngờ Hàn Mẫn Tranh so với hắn ác hơn, không đơn thuần là đuổi hắn ra khỏi Tống thị, mà còn muốn mạng sống của hắn!
Nghĩ đến người đàn ông lành lạnh tuấn nhã kia nhưng lòng dạ lại ác độc như vậy, Cận Tử Kỳ cũng bất giác ôm lấy mình.
——— ———————
Máy bay hạ cánh, Cận Tử Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Tô Ngưng Tuyết, lại nhận được tin Thanh Kiều mất tích.
Đã báo cảnh sát rất nhiều ngày, nhưng vẫn không có được bất kỳ câu trả lời nào.
Bên Tô Ngưng Tuyết họ cũng nghi ngờ Hàn Mẫn Tranh có liên quan, nhưng hết lần này tới lần khác không có chứng cớ, không thể đi đến cục cảnh sát chỉ chứng anh ta.
Hàn Mẫn Tranh lại tránh họ không gặp, mặc dù Tô Ngưng Tuyết đi làm ở Tống thị, cũng không gặp được Hàn Mẫn Tranh, mà Hàn Mẫn Tranh và Jane cấu kết, chẳng những khiến Tô Ngưng Thu thất vọng thì càng thêm tức giận không thôi.
Cận Tử Kỳ sau khi hiểu đại khái tình huống, lập tức không ngừng tiến thẳng tới Tống thị trước.
——— ——————
Cận Tử Kỳ bước vào cửa chính Tống thị liền có thể cảm giác được chung quanh có ánh mắt quái dị của nhân viên khi nhìn thấy mình.
Nhưng cô không có tâm trạng để chú ý tới mà đi thẳng đến chỗ thang máy ở tầng trệt để lên phòng làm việc của chủ tịch.
Thang máy vừa mở ra, Cận Tử Kỳ liền đón nhận một ánh mắt đầy mỉa mai cay nghiệt.
"Ơ, ngọn gió nào đưa cô đến đây thế, không phải là chủ tịch Tống thị trước kia của chúng ta đây sao? Hôm nay là tới nói chúc mừng với tân chủ tịch hả? Nhưng, ngại quá, tôi thấy cô phải đi về trước đi, hôm nay chủ tịch của chúng tôi và tổng giám đốc Trang đi đánh Golf rồi, à, cho dù có ở đây cũng không có thời gian gặp cô."
Cận Tử Kỳ nhận ra bà ta, là một trong những thân thích của nhà họ Tống trước kia bị Tống Kỳ Diễn đuổi ra khỏi công ty, gọi là La Ngọc Lan.
Không ngờ, Hàn Mẫn Tranh lại tuyển bà ta trở lại.
La Ngọc Lan chống nạnh cười hì hì một tiếng, khóe mắt đuôi mày khó nén vẻ đắc ý.
"Tôi cũng nghe nói, cô không tin chồng cô bị nổ chết ở bên Đức, cố ý chạy qua đó một chuyến, kết quả ngay cả mạng của mình cũng suýt chút nữa để lại nơi đó, hiện tại nhận được tin tức chứng minh, chồng của cô thật sự rõ ràng đã chết rồi."
Cận Tử Kỳ mỉm cười: "Tôi không ngờ tin tức của cô cư nhiên so với tôi còn nhanh hơn, không biết còn tưởng rằng cô theo dõi tôi cũng đã đi đến Berlin, tôi mà đem những lời của cô nói hết cho cảnh sát, cô nói xem họ sẽ hoài nghi cô có liên quan đến vụ nổ kia hay không?"
Sắc mặt của La Ngọc Lan thay đổi rõ rệt, chỉ vào Cận Tử Kỳ tức giận nói: "Cô đừng tưởng rằng nói như vậy có thể làm tôi sợ, Cận Tử Kỳ, chồng cô chết rồi, một quả phụ một mình mang theo con nhỏ chẳng qua là một con cọp giấy, đến đây phách lối cái gì!"
"Cọp giấy?" Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm nhìn bà ta: "Cô nói xem nếu tôi bán đi 35% cổ phần trong tay, vậy con cọp giấy tôi đây có thể rung chuyển cái Tống thị này hay không?"
"Hừ, chồng tôi bây giờ là phó giám đốc đầu tư Bộ tài chính, không dựa vào chút cổ phần này của cô, sớm muộn gì cũng có ngày, chồng tôi cũng có thể giúp Tống thị kiếm được nhiều tiền thôi!" La Ngọc Lan xem thường mà nghiêng mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ.
Đầu tư Bộ tài chính sao?
Trong mắt Cận Tử Kỳ lóe lên tia sáng, nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên.
La Ngọc Lan thấy Cận Tử Kỳ không nói gì, tự cho rằng Cận Tử Kỳ cảm thấy xấu hổ, cười khanh khách tô son dậm phấn.
Đột nhiên cô cảm thấy phía sau lưng có một tầng khí lạnh ập tới, bờ vai chợt nặng xuống, tơ lụa lạnh lẽo có cảm giác giống như một chiếc lưỡi rắn thè ra, nhịp tim của Cận Tử Kỳ chậm lại, hoảng sợ quay đầu, lại đối diện với Jane mặt mày mang đầy ý cười.
"Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bảo vệ, còn tưởng rằng nói đùa, không ngờ cô thật sự đến rồi."
Trên mắt Jane vẽ lấy đường cong cong đầy khoa trương, bờ môi mềm mại cũng bị bôi quét đến đỏ tươi xinh đẹp, vốn hẳn là cảnh trí cực đẹp, nhưng rơi vào trong mắt Cận Tử Kỳ, lại làm cho cô tự dưng cảm thấy u ám, nghĩ đến hai chữ ‘rắn rết‘.
Jane nhìn bộ dáng Cận Tử Kỳ lạnh nhạt, đáy mắt đầy xem thường, nhưng khóe môi từ đầu đến cuối đều cong lên bày ra nụ cười vô cùng thoả đáng, cô ta nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Nói ra, chúng ta cũng sắp trở thành chị em dâu rồi, tôi nên gọi cô một tiếng chị dâu."
"Vậy sao? Nhưng hình như mẹ chồng tôi chỉ sinh một mình chồng của tôi thôi." Cận Tử Kỳ cũng nhếch khóe môi lên.
Jane chợt nhíu mày: "Vậy chỉ có thể nói cha chồng của chúng ta đã sinh, ha ha."
Hai người phụ nữ đứng trước cửa thang máy, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa lặng lẽ va chạm trong không khí.
Cận Tử Kỳ bật cười, "Cô nên hiểu rõ mục đích tôi tới nơi này, giao người ra đi."
"Người? Người nào?"
Ánh mắt Jane đơn thuần, chớp chớp, chống cằm, dáng người tha thướt mà nhìn Cận Tử Kỳ.
"Trên cổ cô sao lại trống trơn vậy? Mẫn Tranh vừa cố ý đặt cho tôi mấy bộ trang sức từ Paris, dù sao kết hôn cũng chỉ cần mang hai ba bộ, cô chọn một bộ đi, coi như là tôi tặng cho cô làm quà gặp mặt chị dâu trưởng."
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt cười ngước nhìn cô ta: "Cô làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là muốn tranh giành cái gì?"
Bất kể là Hàn Mẫn Tranh hay là Match Olin, đều cũng xem như là em trai rồi, tuy nhiên lại cùng Jane có quan hệ.
Nếu như ngay cả chút tâm tư đó của Jane mà Cận Tử Kỳ cũng không nhìn ra thì cũng uổng cho cô là người thừa kế mà nhà họ Cận đề bạt nhiều năm qua.
Jane cảm thấy buồn bực ngán ngẩm mà loay hoay với cái nơ bướm trước ngực, nghe vậy ngẩng đầu lên khẽ bật cười.
"Vậy cô cảm thấy là tôi muốn tranh cái gì?"
Cận Tử Kỳ còn chưa nói, đã bị La Ngọc Lan còn chưa rời đi đoạt câu chuyện.
"Tôi nói nè Tống đại phu nhân, cô cũng đừng không chịu phục, không nên vì người hiện tại cầm quyền Tống thị là Mẫn Tranh của chúng tôi mà cảm thấy không cam lòng, nếu nói về tài năng, Mẫn Tranh của chúng tôi chẳng hề thua kém so với Tống Kỳ Diễn kia, cũng không làm khó dễ mẹ góa con côi các người, hôm nay cô đến lẽ nào để gây chuyện sao?"
Lúc này Cận Tử Kỳ mới bắt đầu thận trọng xem xét vị nữ sĩ La Ngọc Lan này thật kỹ.
Không hiểu vì sao, ngay lập tức Cận Tử Kỳ liền xếp bà ta và Tống Nhiễm Cầm cùng một hạng người.
Trên cổ và cổ tay của La Ngọc Lan đều có vài sợi dây chuyền đá quý đeo quanh, cùng đèn treo thủy tinh tôn nhau lên lấp lánh, chỉ là hào quang của sự xa hoa lộng lẫy này cũng không che đậy được cái miệng đầy chanh chua gắt gỏng của bà ta.
Về phần Hàn Mẫn Tranh tại sao phải bổ nhiệm một thân thích như vậy, Cận Tử Kỳ cũng là trăm bề không hiểu nổi.
"Nữ sĩ La, tôi và Tống phu nhân có chuyện muốn nói, cô đi xuống trước đi."
La Ngọc Lan thấy Jane lên tiếng, lập tức cúi người gật đầu, liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ, hừ một tiếng mới đi xuống lầu.
Jane chỉ chỉ Cận Tử Kỳ: "Có chuyện gì đi vào hãy nói, đứng ở nơi này cũng cảm thấy mệt."
Cận Tử Kỳ ngước nhìn bóng lưng uyển chuyển linh động của Jane, không hề chần chừ nhiều liền đi theo bước chân của cô ta.
Phòng làm việc của chủ tịch Tống thị gần như chiếm cả một phần ba của tầng lầu, lúc Tống Chi Nhậm còn sống, bên trong có làm trong đánh gôn, còn có thêm một số phương tiện nghỉ ngơi giải trí khác, sau đó bị Tống Kỳ Diễn dỡ bỏ, cả phòng làm việc lập tức rộng rãi hơn rất nhiều.
Khi Cận Tử Kỳ đi theo Jane vào, vừa mở cửa ngay lập tức Cận Tử Kỳ có phần kinh ngạc.
Không qua mấy ngày, bên trong dường như đã thay hình đổi dạng, căn phòng được trang trí lộng lẫy thật giống như một căn hộ cho người độc thân.
"Như thế nào? Một tháng trước tôi đã cho kiến trúc sư vẽ bản vẽ rồi, chỉ tốn hai ngày, thì đã bố trí sắp xếp lại mọi thứ ở đây một lần nữa, Mẫn Tranh nói không tồi, tôi cũng cảm thấy mặt văn phòng ngồi đây mới là cảnh đẹp ý vui!"
Cận Tử Kỳ nhìn Jane mặt mày đắc ý và khoe khoang, chỉ có điều cười trừ cho xong.
"Cô chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo rồi sẽ ra."
Jane ra vẻ thần bí chớp mắt với Cận Tử Kỳ, sau đó quay người lại liền vào bên trong phòng ngủ.
Cận Tử Kỳ đến trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh vật phía dưới, chưa được bao lâu, lại là một mảnh phong cảnh khác rồi.
——— ———
Không bao lâu, cửa phòng ngủ đã mở ra.
Cận Tử Kỳ quay đầu, lập tức nhìn thấy từ trong phòng ngủ thoáng hiện một bóng hình màu trắng chậm rãi đi tới.
Bờ vai để hở một nửa, trước khuôn ngực đầy đặn được tô điểm bằng một sợi dây chuyền đầy kim cương mỏng hình nón, tản ra ánh sáng lấp lánh, cùng đôi khuyên tai kim cương thật dài chậm rãi rung động theo mỗi gót sen nhẹ nhàng, càng làm nổi bật làn da nõn nà của cô ta.
Đường cong duyên dáng từ khuôn ngực kéo xuống chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại giống như có thể khẽ nắm lại, mái tóc được búi cao kết hợp cùng chiếc áo cưới trắng hơn tuyết bổ sung cho nhau thật hoàn hảo, ôm trọn đường cong tuyệt đẹp, vàng trắng cùng kim cương dùng để kết hoa, đã cho thấy chiếc áo cưới này vừa lộng lẫy đắt tiền vừa thể hiện có một phong cách rất riêng mang tính dân tộc của Trung Quốc.
"Như thế nào? Đây là do tôi cố tình đặt từ nước Pháp."
Jane dịu dàng đảo quanh ở trong căn phòng làm việc rộng rãi, trên gương mặt được trang điểm nền nhã khéo léo chính là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Cô ta nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Lần đầu tiên kết hôn tôi không mặc áo cưới, lần này, tôi sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất trên đời này."
Cận Tử Kỳ nhìn Jane cố chấp như thế, mỉm cười: "Hy vọng có thể như cô mong muốn."
"Đương nhiên!" Jane tự tin hất cao hàm lên.
"Jane, tôi không rảnh quanh co lòng vòng với cô, Thanh Kiều đang ở đâu?"
Jane giương đôi lông mày xinh đẹp nhờ nhã lên: "Cô nên đi đến cục cảnh sát mà hỏi, tới nơi này làm gì?"
"Cô còn muốn giả ngu với tôi sao?" Cận Tử Kỳ hướng về phía trước một bước, mặt mày lạnh dần: "Trừ cô và Hàn Mẫn Tranh ra, tôi cũng nghĩ không ra còn có ai sẽ làm loại chuyện này, không có chứng cớ, không có nghĩa người khác là kẻ ngốc."
"Cô cũng nói không có chứng cớ, còn chứng minh thế nào người là do tôi bắt đi chứ?
Jane tháo găng tay trắng ra cầm trên tay, quay lưng lại, giọng nói du dương mà tự đắc: "Tôi không chấp nhận bất kỳ sự phỉ báng nào."
Trong lòng Cận Tử Kỳ vô cùng tức giận, nắm chặt hai tay, nhưng vẫn lạnh lùng bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn Jane.
"Cô đã ở cùng với Hàn Mẫn Tranh, Thanh Kiều ở trước mặt cô cũng chỉ là một người thất bại thôi, cô cần gì tiếp tục làm khó cô ấy?"
"Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì."
Jane khẩy khẩy móng tay của mình, bên môi chứa ý cười: "Vậy cô cảm thấy cô là failer sao?"
Giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ siết chặt, bên kia cửa phòng làm việc đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hàn Mẫn Tranh một thân tây trang thẳng thớm, sắc mặt trầm tĩnh mà đứng ở ngưỡng cửa.
"Đã trở lại à? Em còn tưởng rằng anh sẽ cùng nhóm người tổng giám đốc Trang ăn cơm trưa xong mới quay lại."
Jane cười tủm tỉm liền kéo làn váy đi qua, kéo Hàn Mẫn Tranh quay đầu lại nhìn Cận Tử Kỳ: "Tống phu nhân đến rồi! Nếu không, em đi đặt phần ăn ở nhà hàng, giữa trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi."
"Cô cảm thấy chúng ta nhìn đối phương có thể nuốt trôi cơm sao?"
Hàn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ, lời nói lại là nói với Jane.
Ba người tự ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng không ngờ Hàn Mẫn Tranh cư nhiên nói những lời thẳng thắn như vậy.
"Vậy em đi rót cho anh ly cà phê, hai người trò chuyện đi."
Jane cười như không cười nghiêng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, đi đến phòng ngủ thay quần áo rồi lại đi ra khỏi phòng làm việc.
"Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, mà em, là phải trở về làm Vô Gian đạo, bọn anh sẽ theo sau trở về."
Cận Tử Kỳ vỗ vỗ gò má, dựa vào ghế sofa, hồi tưởng lại những lời Tống Kỳ Diễn nói với cô.
Thì ra thời điểm hắn đi đến Đức cũng đã có sự hoài nghi với Hàn Mẫn Tranh, chỉ là không có chứng cớ, không ngờ Hàn Mẫn Tranh so với hắn ác hơn, không đơn thuần là đuổi hắn ra khỏi Tống thị, mà còn muốn mạng sống của hắn!
Nghĩ đến người đàn ông lành lạnh tuấn nhã kia nhưng lòng dạ lại ác độc như vậy, Cận Tử Kỳ cũng bất giác ôm lấy mình.
——— ———————
Máy bay hạ cánh, Cận Tử Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Tô Ngưng Tuyết, lại nhận được tin Thanh Kiều mất tích.
Đã báo cảnh sát rất nhiều ngày, nhưng vẫn không có được bất kỳ câu trả lời nào.
Bên Tô Ngưng Tuyết họ cũng nghi ngờ Hàn Mẫn Tranh có liên quan, nhưng hết lần này tới lần khác không có chứng cớ, không thể đi đến cục cảnh sát chỉ chứng anh ta.
Hàn Mẫn Tranh lại tránh họ không gặp, mặc dù Tô Ngưng Tuyết đi làm ở Tống thị, cũng không gặp được Hàn Mẫn Tranh, mà Hàn Mẫn Tranh và Jane cấu kết, chẳng những khiến Tô Ngưng Thu thất vọng thì càng thêm tức giận không thôi.
Cận Tử Kỳ sau khi hiểu đại khái tình huống, lập tức không ngừng tiến thẳng tới Tống thị trước.
——— ——————
Cận Tử Kỳ bước vào cửa chính Tống thị liền có thể cảm giác được chung quanh có ánh mắt quái dị của nhân viên khi nhìn thấy mình.
Nhưng cô không có tâm trạng để chú ý tới mà đi thẳng đến chỗ thang máy ở tầng trệt để lên phòng làm việc của chủ tịch.
Thang máy vừa mở ra, Cận Tử Kỳ liền đón nhận một ánh mắt đầy mỉa mai cay nghiệt.
"Ơ, ngọn gió nào đưa cô đến đây thế, không phải là chủ tịch Tống thị trước kia của chúng ta đây sao? Hôm nay là tới nói chúc mừng với tân chủ tịch hả? Nhưng, ngại quá, tôi thấy cô phải đi về trước đi, hôm nay chủ tịch của chúng tôi và tổng giám đốc Trang đi đánh Golf rồi, à, cho dù có ở đây cũng không có thời gian gặp cô."
Cận Tử Kỳ nhận ra bà ta, là một trong những thân thích của nhà họ Tống trước kia bị Tống Kỳ Diễn đuổi ra khỏi công ty, gọi là La Ngọc Lan.
Không ngờ, Hàn Mẫn Tranh lại tuyển bà ta trở lại.
La Ngọc Lan chống nạnh cười hì hì một tiếng, khóe mắt đuôi mày khó nén vẻ đắc ý.
"Tôi cũng nghe nói, cô không tin chồng cô bị nổ chết ở bên Đức, cố ý chạy qua đó một chuyến, kết quả ngay cả mạng của mình cũng suýt chút nữa để lại nơi đó, hiện tại nhận được tin tức chứng minh, chồng của cô thật sự rõ ràng đã chết rồi."
Cận Tử Kỳ mỉm cười: "Tôi không ngờ tin tức của cô cư nhiên so với tôi còn nhanh hơn, không biết còn tưởng rằng cô theo dõi tôi cũng đã đi đến Berlin, tôi mà đem những lời của cô nói hết cho cảnh sát, cô nói xem họ sẽ hoài nghi cô có liên quan đến vụ nổ kia hay không?"
Sắc mặt của La Ngọc Lan thay đổi rõ rệt, chỉ vào Cận Tử Kỳ tức giận nói: "Cô đừng tưởng rằng nói như vậy có thể làm tôi sợ, Cận Tử Kỳ, chồng cô chết rồi, một quả phụ một mình mang theo con nhỏ chẳng qua là một con cọp giấy, đến đây phách lối cái gì!"
"Cọp giấy?" Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm nhìn bà ta: "Cô nói xem nếu tôi bán đi 35% cổ phần trong tay, vậy con cọp giấy tôi đây có thể rung chuyển cái Tống thị này hay không?"
"Hừ, chồng tôi bây giờ là phó giám đốc đầu tư Bộ tài chính, không dựa vào chút cổ phần này của cô, sớm muộn gì cũng có ngày, chồng tôi cũng có thể giúp Tống thị kiếm được nhiều tiền thôi!" La Ngọc Lan xem thường mà nghiêng mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ.
Đầu tư Bộ tài chính sao?
Trong mắt Cận Tử Kỳ lóe lên tia sáng, nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên.
La Ngọc Lan thấy Cận Tử Kỳ không nói gì, tự cho rằng Cận Tử Kỳ cảm thấy xấu hổ, cười khanh khách tô son dậm phấn.
Đột nhiên cô cảm thấy phía sau lưng có một tầng khí lạnh ập tới, bờ vai chợt nặng xuống, tơ lụa lạnh lẽo có cảm giác giống như một chiếc lưỡi rắn thè ra, nhịp tim của Cận Tử Kỳ chậm lại, hoảng sợ quay đầu, lại đối diện với Jane mặt mày mang đầy ý cười.
"Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bảo vệ, còn tưởng rằng nói đùa, không ngờ cô thật sự đến rồi."
Trên mắt Jane vẽ lấy đường cong cong đầy khoa trương, bờ môi mềm mại cũng bị bôi quét đến đỏ tươi xinh đẹp, vốn hẳn là cảnh trí cực đẹp, nhưng rơi vào trong mắt Cận Tử Kỳ, lại làm cho cô tự dưng cảm thấy u ám, nghĩ đến hai chữ ‘rắn rết‘.
Jane nhìn bộ dáng Cận Tử Kỳ lạnh nhạt, đáy mắt đầy xem thường, nhưng khóe môi từ đầu đến cuối đều cong lên bày ra nụ cười vô cùng thoả đáng, cô ta nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Nói ra, chúng ta cũng sắp trở thành chị em dâu rồi, tôi nên gọi cô một tiếng chị dâu."
"Vậy sao? Nhưng hình như mẹ chồng tôi chỉ sinh một mình chồng của tôi thôi." Cận Tử Kỳ cũng nhếch khóe môi lên.
Jane chợt nhíu mày: "Vậy chỉ có thể nói cha chồng của chúng ta đã sinh, ha ha."
Hai người phụ nữ đứng trước cửa thang máy, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa lặng lẽ va chạm trong không khí.
Cận Tử Kỳ bật cười, "Cô nên hiểu rõ mục đích tôi tới nơi này, giao người ra đi."
"Người? Người nào?"
Ánh mắt Jane đơn thuần, chớp chớp, chống cằm, dáng người tha thướt mà nhìn Cận Tử Kỳ.
"Trên cổ cô sao lại trống trơn vậy? Mẫn Tranh vừa cố ý đặt cho tôi mấy bộ trang sức từ Paris, dù sao kết hôn cũng chỉ cần mang hai ba bộ, cô chọn một bộ đi, coi như là tôi tặng cho cô làm quà gặp mặt chị dâu trưởng."
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt cười ngước nhìn cô ta: "Cô làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là muốn tranh giành cái gì?"
Bất kể là Hàn Mẫn Tranh hay là Match Olin, đều cũng xem như là em trai rồi, tuy nhiên lại cùng Jane có quan hệ.
Nếu như ngay cả chút tâm tư đó của Jane mà Cận Tử Kỳ cũng không nhìn ra thì cũng uổng cho cô là người thừa kế mà nhà họ Cận đề bạt nhiều năm qua.
Jane cảm thấy buồn bực ngán ngẩm mà loay hoay với cái nơ bướm trước ngực, nghe vậy ngẩng đầu lên khẽ bật cười.
"Vậy cô cảm thấy là tôi muốn tranh cái gì?"
Cận Tử Kỳ còn chưa nói, đã bị La Ngọc Lan còn chưa rời đi đoạt câu chuyện.
"Tôi nói nè Tống đại phu nhân, cô cũng đừng không chịu phục, không nên vì người hiện tại cầm quyền Tống thị là Mẫn Tranh của chúng tôi mà cảm thấy không cam lòng, nếu nói về tài năng, Mẫn Tranh của chúng tôi chẳng hề thua kém so với Tống Kỳ Diễn kia, cũng không làm khó dễ mẹ góa con côi các người, hôm nay cô đến lẽ nào để gây chuyện sao?"
Lúc này Cận Tử Kỳ mới bắt đầu thận trọng xem xét vị nữ sĩ La Ngọc Lan này thật kỹ.
Không hiểu vì sao, ngay lập tức Cận Tử Kỳ liền xếp bà ta và Tống Nhiễm Cầm cùng một hạng người.
Trên cổ và cổ tay của La Ngọc Lan đều có vài sợi dây chuyền đá quý đeo quanh, cùng đèn treo thủy tinh tôn nhau lên lấp lánh, chỉ là hào quang của sự xa hoa lộng lẫy này cũng không che đậy được cái miệng đầy chanh chua gắt gỏng của bà ta.
Về phần Hàn Mẫn Tranh tại sao phải bổ nhiệm một thân thích như vậy, Cận Tử Kỳ cũng là trăm bề không hiểu nổi.
"Nữ sĩ La, tôi và Tống phu nhân có chuyện muốn nói, cô đi xuống trước đi."
La Ngọc Lan thấy Jane lên tiếng, lập tức cúi người gật đầu, liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ, hừ một tiếng mới đi xuống lầu.
Jane chỉ chỉ Cận Tử Kỳ: "Có chuyện gì đi vào hãy nói, đứng ở nơi này cũng cảm thấy mệt."
Cận Tử Kỳ ngước nhìn bóng lưng uyển chuyển linh động của Jane, không hề chần chừ nhiều liền đi theo bước chân của cô ta.
Phòng làm việc của chủ tịch Tống thị gần như chiếm cả một phần ba của tầng lầu, lúc Tống Chi Nhậm còn sống, bên trong có làm trong đánh gôn, còn có thêm một số phương tiện nghỉ ngơi giải trí khác, sau đó bị Tống Kỳ Diễn dỡ bỏ, cả phòng làm việc lập tức rộng rãi hơn rất nhiều.
Khi Cận Tử Kỳ đi theo Jane vào, vừa mở cửa ngay lập tức Cận Tử Kỳ có phần kinh ngạc.
Không qua mấy ngày, bên trong dường như đã thay hình đổi dạng, căn phòng được trang trí lộng lẫy thật giống như một căn hộ cho người độc thân.
"Như thế nào? Một tháng trước tôi đã cho kiến trúc sư vẽ bản vẽ rồi, chỉ tốn hai ngày, thì đã bố trí sắp xếp lại mọi thứ ở đây một lần nữa, Mẫn Tranh nói không tồi, tôi cũng cảm thấy mặt văn phòng ngồi đây mới là cảnh đẹp ý vui!"
Cận Tử Kỳ nhìn Jane mặt mày đắc ý và khoe khoang, chỉ có điều cười trừ cho xong.
"Cô chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo rồi sẽ ra."
Jane ra vẻ thần bí chớp mắt với Cận Tử Kỳ, sau đó quay người lại liền vào bên trong phòng ngủ.
Cận Tử Kỳ đến trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh vật phía dưới, chưa được bao lâu, lại là một mảnh phong cảnh khác rồi.
——— ———
Không bao lâu, cửa phòng ngủ đã mở ra.
Cận Tử Kỳ quay đầu, lập tức nhìn thấy từ trong phòng ngủ thoáng hiện một bóng hình màu trắng chậm rãi đi tới.
Bờ vai để hở một nửa, trước khuôn ngực đầy đặn được tô điểm bằng một sợi dây chuyền đầy kim cương mỏng hình nón, tản ra ánh sáng lấp lánh, cùng đôi khuyên tai kim cương thật dài chậm rãi rung động theo mỗi gót sen nhẹ nhàng, càng làm nổi bật làn da nõn nà của cô ta.
Đường cong duyên dáng từ khuôn ngực kéo xuống chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại giống như có thể khẽ nắm lại, mái tóc được búi cao kết hợp cùng chiếc áo cưới trắng hơn tuyết bổ sung cho nhau thật hoàn hảo, ôm trọn đường cong tuyệt đẹp, vàng trắng cùng kim cương dùng để kết hoa, đã cho thấy chiếc áo cưới này vừa lộng lẫy đắt tiền vừa thể hiện có một phong cách rất riêng mang tính dân tộc của Trung Quốc.
"Như thế nào? Đây là do tôi cố tình đặt từ nước Pháp."
Jane dịu dàng đảo quanh ở trong căn phòng làm việc rộng rãi, trên gương mặt được trang điểm nền nhã khéo léo chính là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Cô ta nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Lần đầu tiên kết hôn tôi không mặc áo cưới, lần này, tôi sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất trên đời này."
Cận Tử Kỳ nhìn Jane cố chấp như thế, mỉm cười: "Hy vọng có thể như cô mong muốn."
"Đương nhiên!" Jane tự tin hất cao hàm lên.
"Jane, tôi không rảnh quanh co lòng vòng với cô, Thanh Kiều đang ở đâu?"
Jane giương đôi lông mày xinh đẹp nhờ nhã lên: "Cô nên đi đến cục cảnh sát mà hỏi, tới nơi này làm gì?"
"Cô còn muốn giả ngu với tôi sao?" Cận Tử Kỳ hướng về phía trước một bước, mặt mày lạnh dần: "Trừ cô và Hàn Mẫn Tranh ra, tôi cũng nghĩ không ra còn có ai sẽ làm loại chuyện này, không có chứng cớ, không có nghĩa người khác là kẻ ngốc."
"Cô cũng nói không có chứng cớ, còn chứng minh thế nào người là do tôi bắt đi chứ?
Jane tháo găng tay trắng ra cầm trên tay, quay lưng lại, giọng nói du dương mà tự đắc: "Tôi không chấp nhận bất kỳ sự phỉ báng nào."
Trong lòng Cận Tử Kỳ vô cùng tức giận, nắm chặt hai tay, nhưng vẫn lạnh lùng bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn Jane.
"Cô đã ở cùng với Hàn Mẫn Tranh, Thanh Kiều ở trước mặt cô cũng chỉ là một người thất bại thôi, cô cần gì tiếp tục làm khó cô ấy?"
"Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì."
Jane khẩy khẩy móng tay của mình, bên môi chứa ý cười: "Vậy cô cảm thấy cô là failer sao?"
Giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ siết chặt, bên kia cửa phòng làm việc đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hàn Mẫn Tranh một thân tây trang thẳng thớm, sắc mặt trầm tĩnh mà đứng ở ngưỡng cửa.
"Đã trở lại à? Em còn tưởng rằng anh sẽ cùng nhóm người tổng giám đốc Trang ăn cơm trưa xong mới quay lại."
Jane cười tủm tỉm liền kéo làn váy đi qua, kéo Hàn Mẫn Tranh quay đầu lại nhìn Cận Tử Kỳ: "Tống phu nhân đến rồi! Nếu không, em đi đặt phần ăn ở nhà hàng, giữa trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi."
"Cô cảm thấy chúng ta nhìn đối phương có thể nuốt trôi cơm sao?"
Hàn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ, lời nói lại là nói với Jane.
Ba người tự ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng không ngờ Hàn Mẫn Tranh cư nhiên nói những lời thẳng thắn như vậy.
"Vậy em đi rót cho anh ly cà phê, hai người trò chuyện đi."
Jane cười như không cười nghiêng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, đi đến phòng ngủ thay quần áo rồi lại đi ra khỏi phòng làm việc.
Bình luận facebook