• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt (1 Viewer)

  • Chương 300

Đối diện với đàn sói từ bốn phương tám hương vây tới, các công tử ca chưa bao giờ đối diện với cảnh này lập tức hoảng loạn, người nhát gan bắt đầu lui ra sau. Điển Mãn, Hứa Nghi và Vương Song thì vung vũ khí trong tay định đuổi đàn sói đang tới gần, trong đám người hỗn loạn, chỉ có Mã Chinh là vẫn bảo trì được sự trấn định.


Tại thảo nguyên Mạc Bắc, Mã Chinh từng tham gia rất nhiều lần săn bắn, đối với tràng cảnh này cũng sớm đã nhìn đến quen rồi, cũng biết nên đối phó với đàn sói hung hãn khát máu này như thế nào.


"Đừng hoảng, mọi người đừng hoảng." Mã Chinh vội vàng vung cung tên trong tay, quát lớn: "Mọi người đều lui tới cạnh bản công tử đi, dựa vào hàng rào mà kết trận. Nhị đệ, đệ và Điển Mãn, Vương Song, Hứa Nghi vòng ngoài, dùng trọng thuẫn để ngăn sự tiến công của đàn sói. Chu Bình, Bùi Định, Phương Thảo, Từ Chất, dùng trường thương trong tay các ngươi bảo vệ bên cánh, hỗ trợ cho đao thuẫn thủ. Cao Tiến, Quản Khởi và bản công tử cùng nhau dùng cung tên bắn giết đàn sói, nhanh!" T


Nỗ lực của Cổ Hủ mấy năm này giành thời gian để dạy Mã Chinh binh thư chiến thuật coi như là không uổng phí.


Nghe thấy tiếng quát, Điển Mãn, Hứa Nghi và Vương Song nhanh chóng lui tới trước mặt Mã Chinh, mượn trọng thuẫn hạ từ trên vai xuống đất tạo thành một bức tường thuẫn. Chu Bình, Bùi Định, Phương Thảo và Từ Chất cũng giơ trường thương tới hai bên cạnh trọng thuẫn của Điển Mãn, Hứa Nghi, Vương Song, tạo thành trận phòng ngự khá nghiêm cẩn.


Đồng thời, Quản Khởi và Cao Tiến cũng đã lui tới cạnh Mã Chinh, đặt tên lên cung chuẩn bị bắn sói.


Chỉ có Mã Chiến quay đầu lại khinh thường trừng mắt lườm Mã Chinh, lạnh lùng nói: "Tại sao phải nghe ngươi? Đồ quỷ nhát gan, bản công tử một mình cũng có thể giải quyết đám sói đất này, hừ!"


Mã Chinh vội la lên: "Nhị đệ, đừng hồ đồ, mau quay lại!"


Mã Chiến không thèm để ý đến sự ngăn cản của Mã Chinh, vung trảm mã đao trong tay lao về phía đàn sói như phát điên.


Trên đài quan sát, trong mắt Mã Dược lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng, Cổ Hủ thì sắc mắt nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Nhị công tử kiêu dũng thiện chiến, đáng tiếc chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, không bằng đại công tử chỉ huy bình tĩnh, hơi có chút khí độ của chúa công."


Mã Chiến giống như hổ điên, cuồng bạo giết vào trong đàn sói, trảm mã đao sắc bén vung vẩy, đàn sói thảo nguyên cố gắng đè Mã Chiến xuống đất nhao nhao tách ra. Những con sói thảo nguyên không phải là bị mũi đao chọc thủng bụng thì cũng bị chém đứt tứ chi mà gào rú không thôi. Mã Chiến tuy mới chỉ có tám tuổi, nhưng lại vô cùng khỏe mạnh, những con sói thảo nguyên này tuyệt không thể địch nổi.


Có điều, lực lượng của một người chung quy cũng chỉ có hạn.


Sau khi một mình giết chết mấy chục con sói thảo nguyên. Mã Chiên rõ ràng bắt đầu không chống đỡ nổi, tiết tấu động tác cũng bắt đầu chậm dần, mà sự vây công của sói thảo nguyên thì càng lúc càng hung mãnh. Mã Chiến tả xung hữu đột, cục diện rất nhanh biến thành gian nan, khi Mã Chiến tung cước đá bay một con sói đức cường tráng, đang định quay người vung đao quét ngang thì khóe mắt đột nhiên có bóng đen lóe lên.


Mã Chiến kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy một con cự lang lăng không lao đến, trong cái miệng máu đang há to, răng nanh sắc bén đến khiếp người, Mã Chiến vội vạng định né tránh nhưng ngươi đang ở trên không trung nên không có chỗ để mượn lực, muốn quay đao đỡ nhưng đáng tiếc là chiêu thức vừa dùng hết, vừa rồi đã bày ra đao thế quét ngang nên lúc này muốn thu đao lại thì đã không kịp.


"Đáng ghét!"


"Hự!"


Mã Chiến rên lên một tiếng đau đớn, vội vàng co đầu ý muốn dùng đầu đụng mạnh với cái miệng lớn của cự lang thì một mũi lang nha tiễn xé không bắn tới, mũi tên băng lãnh bắn xuyên đầu cự lang, xuyên vào từ mắt trái của nó và lòi ra từ mắt phải, cự lang gào lên một tiếng rồi ngã xuống. Sau lưng Mã Chiến ướt đẫm mồ hôi lạnh, thuận thế quét một đao bổ ba con sói thảo nguyên ở bên cạnh thành sáu mảnh.


Khi Mã Chiến quay đầu lại nhìn, Mã Chinh đã mang tiểu đội mười người xông lên trước, mũi tên vừa rồi hiển nhiên là Mã Chinh bắn ra, cũng chỉ có Mã Chinh mới có được tiễn thuật như vậy.


Đàn sói con trước ngã xuống thì con sau lao lên giống như sóng lớn sông dài, từng đợt từng đợt ùa lên. Nhưng bức tường thuẫn mà Điển Mãn, Hứa Nghi, Vương Song dựng lên lại kiên cố như bàn thạch, mặc cho sóng lớn vỗ bờ, vẫn vững vàng không động. Trường thương của Chu Bình, Bùi Định, Phương Thảo và Từ Chất giống như độc xà thè lưỡi, đâm ra liên tục, bảo vệ vững chắc cho hai cánh của tiểu đội.


Trung ương của tiểu đội, Mã Chinh ở chính giữa, Quảng Khởi ở bên trái, Cao Tiến ở bên phải, ba người chỉ lạnh lùng giương cung đặt tên, bắn chết những con sói thảo nguyên vây bên cạnh Mã Chiến. Có điều lúc này, sói thảo nguyên vây xung quanh tiểu đội mười người càng lúc càng nhiều, có hai con sói cái giảo hoạt thậm chí còn vòng ra sau tiểu đội định đánh lén.


"Nhị đệ, mau lui xuống!" Mã Chinh xoay tay bắn một mũi tên, bắn chết hai con sói cái định đánh lén, sau đó quay đầu lại trừng mắt lườm Mã Chinh rồi cao giọng quát: "Còn làm loạn nữa là mọi người sẽ chết theo ngươi đấy?"


Mã Chiến chưa từng thấy Mã Chinh nghiêm nghị như thế này, từ nhỏ tới lớn, từ lúc có ký ức tới nay, Mã Chinh tựa hồ như luôn là đối tượng trêu ghẹo của Mã chiến, nhớ là có lúc bị đùa rất thảm, cho dù là đầu chảy máu, Mã Chinh cũng không phát nộ, cũng chưa từng đem chuyện mách cho phụ mẫu biết. Mã Chiến một mực cho rằng Mã Chinh là kẻ nhu nhược, cho nên mới như vậy.


Nhưng hôm nay, Mã Chinh lại khiến cho Mã Chiến cảm thấy có chút xa lạ.


"Nhị đệ!"


Mã Chinh đột nhiên kéo cung đặt tên, đám tên băng lãnh không ngờ lại nhắm thẳng vào mi tâm của Mã Chiên.


Mã Dược, Cổ Hủ đứng trên đài quan sát đồng thời hít một hơi lạnh, Cú Đột đứng sau lưng Mã Dược còn chậm rãi mở cung, rồi đặt một mũi lang nha tiễn to như ngón tay cái lên dây cung. Khi đang muốn kéo cung thì bàn tay của Mã Dược đã nặng nề đặt lên vai Cú Đột. Đây là cuộc đấu võ giữa huynh đệ Mã Chinh, Mã Chiến, Mã Dược không hi vọng có bất kỳ ngoại lực nào tham gia vào.


"Nhị đệ, cúi đầu!"


Mã Chinh rống lên một tiếng, Mã Chiến rùn người cúi đầu theo bản năng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy hàn quang lóe lên, một mũi lang nha tiễn sắc bén đã xẹt qua mũ giáp của Mã Chiến.


Cơ hồ như là đồng thời, một tiếng sói tru thê lương như ngựa chiến vang lên ở sau đầu Mã Chiến. Mã Chiến ngóc đầu dậy nhìn, chỉ thấy thân hình khổng lồ của con lang vương màu xám từ trong không trung nặng nề rơi xuống, một mũi lang nha tiễn bắn thẳng vào cái miệng lớn đỏ như máu đang há ra của nó, xuyên thẳng tới não.


"Gào!"


"Gào ào!"


Lang vương ngã xuống phát ra tiếng tru giãy chết, đàn sói đang xông vào tiểu đội như phát cuồng trong khoảnh khắc bắt đầu lui xuống. Mã Chinh nhân cơ hội suất lĩnh tiểu đội xông lên cứu Mã Chiến về. Mã Chinh kéo Mã Chiến đang nằm dưới đất dậy, hỏi một cách quan tâm: "Nhị đệ, đệ không sao chứ?"


Mã Chiến nhìn Mã Chinh đến ngây ngốc, gọi một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Đại ca!"


Trên đài quan sát, Mã Dược và Cổ Hủ thở phào một hơi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, đám công tử ca kiêu ngạo bất tuân này cuối cùng cũng tìm thấy lang vương của mình rồi.


...


Tháng tám năm Kiến An Hán Hiến Đến thứ chín, Phương Duyệt trấn thủ Hán Trung cuối cùng cũng nhận được tin tức của Mã Dược. Khi một con khoái mã sau vai cắm lệnh kỳ từ cửa bắc Nam Trịnh tiến vào, khi tiếng vó ngựa lộp cộp chẫn vỡ con đường vắng vẻ, đám người nhàn rồi ở nhà như Diêm Phố, Dương Nhâm, Dương Ngang và Trương Lỗ toàn bộ đều bắt đầu khẩn trương.


Thời khắc quyết định sin tử tồn vong của bách tính Hán Trung và Ngũ Đấu Mễ giáo tới rồi.


...


Sau khi Trương Lỗ đầu hàng, để ổn định cục thế mà không làm kích động sĩ tộc địa phương, Phương Duyên chưa từng phái quân đội chiếm lĩnh thành trì Hán Trung ngoài Nam Trịnh. Hai là đem đại quân hai vạn người toàn bộ đóng tại Nam Trịnh. Trong đó ba ngàn tinh binh đóng ở trong thành, do Phương Duyệt tự mình suất lĩnh, đại quân một vạn bảy ngàn người còn lại thì chia làm hai bộ, phân biệt do Trần Đáo, Trương Tú suất lĩnh đóng ở trong hai doanh trại quân đội ở ngoài thành.


Hai tòa đại doanh của Trương Đáo, Trương Tú giống như hai vệ sĩ, bảo vệ quân doanh Hán Trung ở giữa.


Hai vạn quân Hán Trung đều bị an trí ở trong quân doanh này, có điều để phòng ngừa có biến, quân đội Hán Trung hai vạn người đã bị tước vũ khí, quân lương trong doanh cũng chỉ có thể duy trì ba ngày.


Khoái mã đưa tin vừa đến, Trần Đáo và Trương Tú đã nghe tiếng mà tới.


Phương Duyệt cho Trương Tú, Trần Đáo vào trướng, mở thư ngay trước mặt hộ, sau khi bản thân độc xong thì đưa cho hai người họ đọc.


Khi Trần Đạo, Trương Tú đọc xong, Phương Duyệt mới trầm giọng, nói: "Trong thư chúa công chỉ nói phải xử trí Trương Lỗ và hai vạn quân Hán Trung như thế nào, còn đâu thì không nhắc tới phải xử lý sĩ tộc Hán Trung như thế nào, chỉ nói là do ta tự xét tình hình mà xử lý. Theo hai vị tướng quân, nên xử trí sĩ tộc Hán Trung thế nào mới tốt đây?"


"Tướng quân bảo sao thì mạt tướng xin làm vậy."


Trương Tú trả lời rất cẩn thận, có thể nói là chẳng khác nào không nói gì. Trương Tú không còn là thắng nhóc chưa ráo máu đầu của mười năm trước. Gió mưa bụi đường nhiều năm nay đã khiến hắn thành thục hơn rất nhiều trong chính trị, hành sự nói năng cũng trầm ổn hơn nhiều. Cho nên trước khi chưa rõ tính tình của chủ tướng Phương Duyệt, hắn tuyệt đối không tùy tiện phát biểu ý kiến của mình.


Khác hẳn với Trương Tú, Trần Đáo lại lộ ra vẻ huyết khí phương cương.


Trương Tú vừa dứt lời, Trần Đáo đã nói với Phương Duyệt: "Tướng quân, mấy người Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang, Diêm Phố đã không chịu đầu hàng Lương hầu, vậy thì giết quách chúng đi! Lưu lại bọn chúng chung quy vẫn là họa hại, nói không chừng lúc nào đó sẽ lại gây họa? Còn những sĩ tộc Hán Trung đó, nguyện ý đầu hàng thì là tốt nhất, còn không nguyện ý đầu hàng thì cứ giết, giết cho bọn chúng tâm kinh đảm chiến, bò dưới đất xin hàng mới thôi! Mạt tướng cũng muốn xem xem, cổ của những sĩ tộc này cứng hay là mã đao của quân Lương chúng ta cứng?"


Phương Duyệt nghĩ một lát rồi nói: "Có điều thế nào thì cũng không thể giết người mà không có lý do được. Không bằng trước tiên cứ làm thế này đi, bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ nghiêm chỉnh giữ trị an Nam Trịnh, một khi phát hiện có sĩ tộc tư sự, thì từ đó mà nghiêm trừng để răn đe cảnh cáo!"


Trương Tú giật nảy mình, vốn muốn nói ra nhưng lời tới khóe miệng thì hắn lại nuốt ngược về bung.


Trần Đáo dẫu sao cũng còn trẻ tuổi, huyết khí phương cương, nói ra những lời này thì không có gì kỳ quái, còn Phương Duyệt cũng là một quân nhân thuần túy, mà đã gọi là quân nhân thuần túy thì chứng tỏ là hắn chỉ biết dẫn quân đánh trận, biểu hiện trên chính trị thì cực kỳ nhược trí, chính vì thế, năm đó khi Phương Duyệt nhận được chỉ dụ giả mạo của công chúa Ích Dương Lưu Minh, còn không rõ đây là ý tứ của bản thân Lưu Minh hay là ý tứ của Mã Dược, liền suất quân chấp hành, kết quả suýt chút nữa thì gây ra hậu quả không thể vãn hồi.


Phương Duyệt và Trần Đáo đều quen dùng tư duy của quân nhân để suy nghĩ vấn đề, cho nên sẽ ngây thơ mà cho rằng sách lược giết một dọa trăm có thể đối phó với sự đối kháng của sĩ tộc Hán Trung. Trương Tú về chính trị thì thành thục hơn hai người này nhiều, năm xưa cũng từng đuổi theo họa loạn Đổng Trác tới Lạc Dương. Biết được sĩ tộc lúc đó không phải chỉ dùng võ lực đơn thuần là có thể khuất phục họ được.


Trương Tú vốn muốn khuyên Phương Duyệt cải biến sách lược, nhưng lại nghĩ rằng Phương Duyệt chính là đại tướng tâm phúc dưới trướng Lương hầu. Trong thư Lương hầu tuy không nói gì, nhưng ai có thể bảo chứng Lương hầu không có mật tín khác giao riêng cho Phương Duyệt? Không phải là Lương hầu trong mật tín sai Phương Duyệt giết sĩ tộc Hán Trung?


Cân nhắc qua lại, Trương Tú cuối cũng quyết định không nói gì cả.


Bàn định xong, Phương Duyệt lập tức triệu Tịnh Châu hàng tướng Trương Tiên đến, lệnh cho hắn dẫn năm trăm tinh binh tuần tra dọc theo phố, thực thi giới nghiêm ban đêm đối với Nam Trịnh, nghiêm cấm bất người nào được ra phố vào buổi tối. Ban đêm, trong thành Nam Trịnh là một mảng binh hoan mã loạn, quan viên sĩ tộc không biết rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, ai ai cũng cảm thấy bất an.


Ngày hôm sau, Phương Duyệt triệu Dương Tùng, Dương Bách tới quân doanh, lại phái binh sĩ cường hành “mời” đám sĩ tộc Hán Trung không chịu đầu hàng như Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang tới quân doanh, tuyên đọc quyết định của Mã đồ tể ở ngay trước mắt họ, hạ lệnh cho Trương Lỗ và hai vạn giáo đồ Ngũ Đấu Mễ trong vòng nửa tháng phải rời khỏi Nam Trịnh tới núi Chung Nam.


Kết quả này ngay cả Trương Lỗ cũng không ngờ tới, lập tức thốt lên kinh hãi: "Tướng quân, núi Chung Nam núi cao rừng sâu, xà trùng hoành hành, đến tiều phu cũng khó mà vào được, sau khi hai vạn đại quân vào núi thì sinh sống như thế nào?"


Phương Duyệt lạnh lùng nói: "Cái này thì Trương Thiên Sư không cần phải lo lắng, Lương hầu đã có an bài, thứ sử bộ Ung Châu mỗi năm đều sẽ cung cấp đủ quân lương để duy trì sinh kế của hai vạn giáo đồ."


Trương Lỗ do dự nói: "Cái này, nhưng ta có thể về thương nghị với trưởng lão trong giáo rồi mới quyết định được không?"


"Không cần." Phương Duyệt cự tuyệt một cách chém đinh chặt sắt: "Chuyện này Lương hầu đã quyết định rồi, Trương Thiên Sư không cần phải thương nghị với trưởng lão trong giáo nữa, cứ chiếu theo mệnh lệnh mà chấp hành là được."


"Ài."


Trương Lỗ thở dài một tiếng, từ từ cúi đầu xuống.


....


Buổi trưa, Diêm Phố, Dương Nhâm, Dương Ngang, Trương Vệ cùng nhau tới dinh thự của Trương Lỗ.


Thấy mặt Trương Lỗ, Diêm Phố vội vàng hô: "Sư quân, chuyện gấp lắm rồi, phải mau mau quyết định!"


Trương Vệ cũng nói: "Đúng vậy đó đại ca, Phương Duyệt cưỡng bách đại ca và hai vạn tướng sĩ Hán Trung tới núi Chung Nam, khẳng định là không có ý tốt, nếu không có chỗ nào mà không thể an trí hai vạn tướng sĩ, bất kể là Quan Trung hay là bắc địa, có chỗ nào mà không thể đồn điền? Vì sao phải tới thâm sơn cùng cốc như núi Chung Nam?"


Dương Nhâm, Dương Ngang cũng đồng thanh phụ họa: "Đúng, Phương Duyệt khẳng định là nhận được mật tín của Mã đồ tể, muốn trảm tận sát tuyệt hai vạn tướng sĩ Hán Trung ở núi Chung Nam rồi, sư quân, ngài đừng ôm ảo tưởng gì với Mã đồ tể nữa, đồ tể chính là đồ tể, hắn chỉ biết giết người như ngóe thôi."


Trương Lỗ lại biến sắc, cuối cùng chỉ thở dài, nói: "Cho dù Mã đồ tể có an bài khác thì hiện tại đại quân hai vạn người này đã bị quân Lương đề phòng, hơn nữa hai huynh đệ Dương Tùng, Dương Bách đã thông đồng với quân Lương, chúng ta cho dù muốn phản hán nhưng trong tay không có một binh một tướng thì làm thế nào được?"


Diêm Phố cười gian một tiếng, nói với Trương Lỗ: "Chỉ cần sư quân chịu hạ quyết tâm, những cái này đều không phải là vấn đề!"


Trương Lỗ nói: "Tử Ngọc (tự của Diêm Phố) có kế sách gì vậy?"


Diêm Phố lắc đầu, nói: "Phố chưa có kế sách gì cả, có điều cách lúc đại quân lên đường còn có nửa tháng thời gian. Chúng ta có đủ thời gian để tính việc lâu dài. Duy có sư quân là phải quyết đoán sớm, chúng ta mới có thể không còn cố kỵ mà toàn lực hành động."


Trương Lỗ khép hai mắt lại, rơi vào trầm tư.


Trương Lỗ sở dĩ quyết định đầu hàng, kỳ thực là vì để bảo toàn Ngũ Đấu Mễ giáo.


Ở trong lòng Trương Lỗ, sinh tử tồn vong của Ngũ Đấu Mễ giáo quan trọng hơn sự được mất của quân Hán Trung. Do tình huống lúc đó là hai lộ đại quân của Trương Tú, Trần Đáo đã binh lâm bình nguyên Hán Trung, quân Hán Trung nếu như ngoan cường chống cự, dẫn tới chiến loạn không ngừng, vậy Hán Trung đại địa khó tránh khỏi sinh linh đồ thán. Nếu như vậy, Ngũ Đấu Mễ giáo dựa vào bách tính Hán Trung mà tồn tại tất cũng sẽ bị vạ lây, cho nên Trương Lỗ mới quyết đính đầu hàng.


Nhưng sự tình phát triển về sau lại nằm ngoài dự liệu của Trương Lỗ.


Trương Lỗ vốn cho rằng Mã đồ tể xuất phát từ suy nghĩ muốn ổn định cục thế Hán Trung sẽ vẫn để Trương Lỗ hắn làm thái thú Hán Trung (điều này vào thời đó là rất thường thấy, phàm là có quân phiệt cát cứ đầu hàng, phương nhận hàng tất sẽ vẫn cho nhận trọng trách ở đương địa, ít nhất thì trước khi sĩ tộc đương địa quy tâm thì tuyệt không dám tự tiện điều nhiệm hoặc cách chức), như vậy thì Ngũ Đấu Mễ giáo cũng sẽ có thể tiếp tục sinh tồn.


Nhưng ai ngờ Mã đồ tể lại không an bài theo thường lý, một tiếng ra lệnh cho Trương Lỗ hắn và hai vạn giáo đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo tới núi Chung Nam vắng dấu chân người, đây là điều mà Trương Lỗ không hề ngờ tới.


Làm sao bây giờ?


Phản kháng? Có lẽ sẽ thành công, cũng có lẽ sẽ thất bại. Thất bại cố nhiên là ngọc đá đều vỡ, nhưng nếu thành công thì Ngũ Đấu Mễ giáo vẫn có thể tiếp tục sinh tồn! Phục tùng? Hai vạn giáo đồ rất có thể sẽ bị Mã đồ tể trảm tận giết tuyệt, để trảm thảo trừ căn. Ai dám khẳng định Mã đồ tể sẽ không đại khai sát giới với những giáo đồ còn sót lại.


Thò đầu ra là một đao mà co đầu lại cũng là một đao, không bằng liều mạng đi.


Đôi mắt đang khép hờ của Trương Lỗ từ từ mở ra, trong con ngươi lóe lên vẻ kiên định, nói với Diêm Phố: "Bản quân sư quyết tâm đã định, vì đại nghiệp thánh giáo, vì sinh tử tồn vong của hai mươi vạn bách tính Hán Trung, tuyệt không thể khoanh tay chịu chết! Tử Ngọc và chư vị tướng quân cứ mặc sức phóng tay mà làm, tất cả hậu quả đều do bản quân sư gánh chịu."


Diêm Phố vẻ mặt kích động, nói: "Sư quân anh minh."


Chư tướng Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang vỗ bàn nói: "Sư quân sớm đã nên như vậy rồi!"


...


Cơ hội nói tới là tới.


Lệnh giới nghiêm ban đêm của Phương Duyệt vốn là muốn mượn cớ giết một đám sĩ tộc Hán Trung, kết quả sau khi lệnh giới nghiêm được đưa xuống, sĩ tộc Hán Trung vốn kiêu ngạo bất tuân nhao nhao đóng cửa từ khách, không thò đầu ra khỏi cửa, chỉ có những người thân cận với huynh đệ Dương Tùng, Dương Bách là cáo mượn oai hùm diễu võ dương oai, hoành hành bá đạo trong thành Nam Trịnh.


Kết quả là xảy ra chuyện.


Thê huynh của Dương Tùng vì uống say dẫn gia nô gây chuyện ầm ĩ trên đường, phát sinh xung đột với binh sĩ tuần tra của quân Lương, tiểu giáo lĩnh quân vì tức giận mà một đao giết chết thê huynh của Dương Tùng. Dương Tùng chạy tới chỗ Phương Duyệt kể khổ, kết quả Phương Duyệt không những không trừng phạt tiểu giáo của quân Lương đã giết người mà còn mắng cho Dương Tùng một trận.


Dương Tùng nóng mũi, chỉ đành hậm hực đi về.


Buổi trưa hôm đó, Diêm Phố tới phủ của Dương Tùng, hai người ở trong thư phong mật đàm cả buổi chiều, cho tới khi sắc trời sắp tối Diêm Phố mới đứng dậy rời đi. Phương Duyệt ngoại trừ không hiểu chính trị, còn phạm một sai lầm trí mạng khác chính là không hạn chế sự tự do hành động của sĩ tộc Hán Trung.


Hôm sau, Trương Lỗ lấy cớ là hai vạn tướng sĩ sắp phải đi xa, khẩn cầu Phương Duyệt cho phép các tướng sĩ về Nam Trịnh từ biệt thân nhân. Phương Duyệt vì sự an tòa cho nên dứt khoát cự tuyệt. Trương Lỗ lui một bước cầu xin lần nữa, xin Phương Duyệt cho phép thân nhân trong thành Nam Trịnh chia thành từng nhóm tới quân doanh từ biệt với tướng sĩ. Phương Duyệt cho rằng làm gì cũng đừng có quá tuyệt tình nên chỉ đành gật đầu đáp ứng.


Dưới sự yểm hộ của huynh đệ Dương Tùng, Dương Bách. Bách tính Nam Trịnh đưa một lượng lớn vũ khí, lương khô vào trong quân doanh.


Khi tất cả chuẩn bị xong, Trương Lỗ lại lệnh cho bách tính Hán Trung tới mang gà vịt thịt cá và mỹ tửu mỹ thực tới quân doanh của quân Lương, lại ở trong phủ mở tiệc rượu, mời Phương Duyệt, Trương Tú, Trần Đáo ba người tới dự. Phương Duyệt không biết là kế, còn cho rằng là sĩ tộc Hán Trung đã thay đổi suy nghĩ quyết định dựa vào Lương hầu cho nên vui vẻ tới dự tiệc.


Trần Đáo, Trương Tú vì thủ ở doanh trại ngoài thành, cho nên không cùng đi.


Tình huống lúc bấy giờ là Trần Đáo, Trương Tú chia nhau lưu thủ hai tòa đại doanh ở ngoài thành. Đại doanh ở trong thành vì Phương Duyệt đi dự tiệc nên do Lôi Tự, Trương Tiên hai hàng tướng Tịnh Châu trấn thủ. Hơn nữa do bách tính Nam Trịnh đưa rất nhiều gà vịt thịt cá và mỹ tửu (trong rượu có độc, muốn đánh thuốc đại quân mấy ngàn người không phải là chuyện dễ) ba ngàn tướng sĩ quân Lương ẩm tửu cuồng hoan ở đại doanh trong thành.


Phương Duyệt tổng cộng dẫn theo hơn trăm thân binh tới dự yến. Mười mấy quan quân do gia tướng trong phủ Trương Lỗ tiếp đón được an bài ẩm yến ở thiên tính, binh sĩ còn lại thì được an bài ở tiền viện. Phương Duyệt thì đương nhiên do đám người Trương Lỗ. Trương Vệ, Diêm Phố, Dương Nhâm, Dương Ngang, Dương Tùng, Dương Bách bồi tiếp ẩm yến ở đại sảnh.


Qua ba tuần rượu, đám người Trương Lỗ, Diêm Phố, Dương Tùng, Dương Bách nối tiếp nhau mượn cớ chúc rượu.


Dương Nhâm đánh mắt ra hiệu với Dương Ngang, hai người đồng thời đứng dậy, rút trường kiếm ra bước về phía Phương Duyệt.


Phương Duyệt trong lòng tuy kinh hãi nhưng có một thân võ nghệ cao cường, lập tức né cú đâm lén của hai người, rút kiếm quát lớn: "Dương Nhâm, Dương Ngang, hai ngươi muốn làm gì?"


Mưu sĩ Diêm Phó của Trương Lỗ từ sau bình phong bước ra, âm trầm nói: "Phương Duyệt, ngươi chết tới nơi rồi!"


"Tên thất phu Diêm Phố, dám hại tính mạng của mỗ ư!"


Phương Duyệt giận tím mặt, trường kiếm trong tay đâm ra.


Hàn quang lóe lên, lưỡi kiếm phá không, Diêm Phố không kịp né tránh đã bị trường kiếm đâm xuyên người. Diêm Phố lập tức hét thảm một tiếng, thổ huyết mà chết. Trương Lỗ trốn sau bình phong thấy vậy, không khỏi thầm kinh hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom