Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Mã đồ tể là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu (1)
Hứa Xương tháng mười đã là đông lạnh giá rét, nước đóng thành băng, từng đội quân Tào từ trong thành Hứa Xương chầm chậm đi ra, xuất phát về bắc phương. Trong đội hình, Tào Tháo từ trên lưng ngựa chậm rãi quay đầu lại nhìn, ngắm nhìn thành Hứa Xương ở đằng sau, thành Hứa Xương dưới ánh mặt trời ngày đông lộ ra vẻ trữ tình mà lại tường hòa, trong không khí không hề ngửi ra khí tức đao binh.
"Chúa công, Quách Gia xin từ biệt với ngài."
Đằng sau vang lên một giọng nói khàn khàn mà lại vô lực, trong con ngươi của Tào Tháo không khỏi lóe lên vẻ lo lắng. Quay đầu lại nhìn, sắc mắt trắng bệch của Quách Gia trong khoảng khác ánh vào trong mi mắt của Tào Tháo. Quách Gia trên người mặc một cái áo lông cừu dày cộp, nhưng cho dù là như vậy thì tựa hồ như vẫn không thể ngăn cản được cái giá lạnh của mùa đông.
Quách Gia cả người co quắp trên giường mềm, thân thể hư nhược đã khiến hắn không thể cưỡi ngựa được nữa rồi.
"Phụng Hiếu." Tào Tháo vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào Quách Gia, một lúc sau mới thốt ra được một câu: "Ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể đấy."
Quách Gia cười nhạt một tiếng, tuy bệnh tình trầm trọng nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn lộ ra mấy phần khí tức hào hiệp, nói với Tào Tháo: "Thường nói sinh tử là do mệnh, phú quý ở trời, Mã đồ tể tuy hung tàn, Cổ độc sĩ tuy âm hiểm, nhưng bọn chúng muốn tính mạng của tại hạ thì lại không dễ dàng như vậy đâu. Tại hạ vẫn đợi về Hứa Đô uống rượu mừng công với chúa công đó, ha ha ha...
"Phụng Hiếu, vậy thì một lời đã định nhé!" Viền mắt của Tào Tháo đã hơi ươn ướt, trong ngữ khí cũng hơi mang theo vẻ ngẹn ngào: "Sau khi đánh bại Viên Thiệu và Mã đồ tể, cô sẽ bày tiệc trong tướng phủ, cùng chư quân thống ẩm..."
Quách Gia lại ho kịch liệt hai tiếng, sắc mặt đột nhiên biến thành ửng hồng, miễng cưỡng giơ tay lên vái Tào Tháo, sau đó được thân binh khiêng về phái quan đạo ở mặt tây. Cùng quân Tào đang chậm rãi xuất phát về hướng đông phân thành hai cỗ, một đội thuận theo quan đạo thẳng tắp tiếp tục bắc thượng, một đội lại theo Quách Gia vòng về hướng tây, đi tới Hổ Lao quan.
Tào Tháo đứng lặng trong gió, một mức dõi theo bóng hình của Quách Gia, cho tới khi khuất dạng tại đường phẳng mờ mịt.
Mưu sĩ Trình Dục, Tuân Du phi ngựa lên, thấp giọng nói với Tào Tháo: "Chúa công, Phụng Hiếu đã đi xa rồi, cục thế của Duyên Tân, Bạch Mã đang cấp bách, chúng ta cũng nên xuất phát thôi."
Tào Tháo lặng lẽ gật đầu, giục ngựa quay lại.
Gió gào thét, cát cuồn cuộn. Ba vạn quân Tào tinh nhuệ hội tụ thành một đạo kim qua thiết lưu, rầm rập tiến về Quan Độ.
...
Nam Dương, bờ sông Dục Thủy.
Mã Siêu thân mặc một bộ chiến bào cũ nát, trươc ngực sau lưng dùng dây thừng buộc thành áo giáp, đầu không đội mũ, để mặc cho tóc đen rối tung rủ xuống, theo cuồng phong gào thét như sóng lớn phiêu đãng, càng đặc biệt tăng thêm mấy phần phiêu dật, mấy phần cuồng dã, mấy phần phiêu hãn.
Đằng sau Mã Siêu, Pháp Chính thân mặc áo bông dày cộp, lộ ra thể hình cồng kềnh, trên đầu còn đội mộ cái mũ lông cừu, giống như con buôn Quan Đông tới Tây Bắc.
Ở trước mặt Mã Siêu, tám trăm thiết kỵ đã hoàn tất tập kết xong.
Không còn là Sơn Đan quân mã thuần một màu, không còn là huyền hắc thiết giáp thuần một màu, cũng không có trảm mã đao kiểu cách sắc bén và lao cán dài sắc bén. Phóng mắt nhìn, bờ sông Dục Thủy là một mảng lăng loạn, đây không phải là một nhánh Tây Lương thiết kỵ trang bị tinh lương, căn bản chính là một đám mã tặc vãn lai, tung hoành ngàn dặm.
Mã Dược hít sâu một hơi lạnh, cao giọng nói: "Lần này xuất chinh chính là cô quân xâm nhập, chúng ta sẽ gặp phải tuyệt cảnh không có bổ cấp, không có viện quân, không có đường lui, đây là một lần xuất chinh không có hi vọng. Có lẽ... tất cả mọi người, bao gồm cả bản tướng quân đều sẽ chiến tử tại sa trường người nào không nguyện ý xuất chinh hiện tại có thể bước ra khỏi hàng."
"Không có ai muốn chết cả, tất cả mọi người đều có quyền được lựa chọn sinh tồn. Bản tướng quân tuyệt không ép buộc người khác, cũng tuyệt không có ai vì chuyện này mà khinh thường các ngươi. Các ngươi vẫn là Tây Lương thiết kỵ anh dũng, là binh sĩ kiêu dũng thiện chiến nhất trên thế giới này!"
Gió bắc gào thét, bờ sông Dục Thủy là một mảng tĩnh mịch. Ánh mắt của Mã Siêu sáng rực như đuốc, quét qua người tám trăm tướng sĩ rồi lại hét lên một lần nữa: "Bản tướng quân cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ai không nguyện ý xuất chinh, hiện tại lập tức ra khỏi hàng!"
Cuối cùng, có một tiểu tốt quân Lương không nhịn nổi, vỗ nựa phi lên trước Mã Dược, nói: "Tương quân, đội ngũ ở trước mặt ngài là một một đám đàn ông của Quan Trung, chứ không phải là đám đàn bà Quan Trung đâu!"
Mã Dược nhìn chằm chằm như hổ đói vào tiểu tốt quân Lương đó, điềm nhiên nói: "Rất tốt, ngươi tên là gì?"
Tiểu tốt quân Lương ôm quyền trên lưng ngựa, ầm rầm trả lời: "Tiểu nhân Hàn Đức, vì mang giáp trụ trên người nên không thể hành đại lễ tướng kiến, xin tướng quân thứ tội!"
"Hàn Đức, bản tướng quân nhớ kỹ ngươi rồi! Hi vọng biểu hiện của ngươi có thể hay như những lời ngươi vừa nói, nếu lần này ngươi có thể sống sót về tới Quan Trung, bản tướng quân nhất định sẽ thỉnh công với Lương hầu cho ngươi, trực tiếp tấn thăng ngươi lên làm tướng quân." Mã Dược nói đến đây bèn dừng lại, quay sang nói với tám trăm tướng sĩ còn lại: "Các ngươi cũng vậy, chỉ cần các ngươi có thể sống sót về tới Quan Trung, các ngươi tất cả đều trở thành tướng quân!"
"Ngao ngao ngao..."
Mã Dược vừa dứt lời, tám trăm trướng sẽ lập tức rú lên như đám dã lang.
Khí tức hừng hực bao trùm cả giáo trường, tướng quân... cái này đối với mỗi một binh sĩ bình thường mà nói thì chính là dụ hoặc cực lớn, tướng quân không những đại biểu cho địa vị cao quý, còn có nghĩa là cẩm y ngọc thực, càng có nghĩa là lương điền mỹ trạch và kiều thê mỹ thiếp, thử hỏi nam nhi thiên hạ, có ai không nguyện ý sống một cuộc sống như vậy?
"Hô hô hô..."
Mã Dược kéo dây cương, chiến mã bên dưới thở ra hai hơi rồi tung vó lao đi vun vút, trong tiếng gào thét như trời long đất lở, tám trăm thiết kỵ đuổi theo sau Mã Dược rầm rầm đi về hướng đông, không tới một khắc sau đã biến mất trên đường phẳng bao la, chỉ có bụi mù mờ mờ dần dần bốc lên cao bên bờ Dục Thủy, cuối cùng thì phiêu tán theo gió.
...
Huyện Lư Giang.
Trong đại sảnh ở dinh thự của Tôn Kiên tiếng người huyên náo, đám văn võ Giang Đông Tôn Sách, Thái Tử Sừ, Phan Chương, Hoàng Cái, Từ Thứ, Trương Chiêu, Cố Ung, Bộ Trắc, Ngu Phiên, Trương Hoành đều tự tụ trong một đường. Tôn Kiên ngồi sau án, thỉnh thoảng lại ngển cổ nhìn ra ngoài cửa chính, tựa hồ con đợi nhân vật nào đó.
Vào lúc Tôn Kiên đang sốt ruột, thân binh ở ngoài trướng đột nhiên hét to: "Thủy quân đại đô đốc Chu Du, cùng hai vị tướng quân Chu Thái, Tưởng Khâm giá lâm!"
"Tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi."
"Công Cẩn tới rồi."
"Lần này đều đến đủ rồi, có thể bắt đầu rồi."
Văn võ trong thính nhao nhao thở phào một hơi, lộ ra vẻ mặt như cởi được gánh nặng.
Tiếng bước chân gấp rút ở ngoài cửa vang lên, bóng người lấp loáng. Chu Du vẻ mặt nho nhã, khí độ tiêu sái dưới sự vây quanh của hai viên hổ tướng Chu Thái, Tưởng Khâm ngang nhiên bước vào. Chu Du hôm nay mặc một thân nhung trang, càng lộ ra vẻ anh võ bất quần, quả thực khiến người ta ao ước, đố kỵ, không hổ là Mỹ Chu Lang.
Chu Du, Chu Thái, Tưởng Khâm ba tướng đứng nghiêm ở trong sảnh, ôm quái vái Tôn Kiên, cao giọng nói: "Tham kiến chúa công."
Tôn Kiên vội vàng giơ tay nói: "Công Cẩn, Ấu Bình, Công Dịch mau miễn lễ."
"Tạ ơn chúa công."
Ba vị tướng bọn Chu Du cúi người vái một cái nữa, sau đó quay người ngồi sang bên phải.
Tôn Kiên quét nhìn chúng nhân một vòng, cao giọng nói: "Cô hôm nay mời chư vị đến phủ, thực ra là có chuyện muốn thương lượng. Hiện giờ Viên Thiệu, Tào Tháo ở phương bắc đang đại chiến. Mã đồ tể cũng tham dự vào đó, đây tất sẽ là một cuộc đại hỗn chiến thảm liệt. Cô muốn nhân cơ hội mà dẫn quân tây hướng thảo phạt Lưu Biểu, chư vị cứ nói ra xem trận này nên đánh thế nào?"
"Không được đâu chúa công." Tôn Kiên vừa dứt lời, mưu sĩ Trương Chiêu liền bước ra khỏi hàng, nói: "Hiện giờ Lưu Giang mới được bình yên, nhân tâm tư định, chính là lúc nên chăm lo việc nước, cùng dân nghỉ ngơi điều dưỡng, không nên khai chiến."
Trương Hoành bước ra khỏi hàng phụ họa: "Lời của Tử Bố huynh rất đúng, mấy năm nay quân Ngô liên tục thảo phạt đám quân phiệt cát cứ Viên Thuật, Lưu Diêu, Vương Lang, Hứa Công, Lưu Huân. Tuy mở rộng ngàn dặm dất, nhưng tương sĩ mệt mỏi, quân tâm chán ghét chiến tranh, phủ khố tiền lương đã tiêu hao gần hết. Nếu tùy tiện khai chiến, vạn nhất chiến sự không thuận lợi, không thể trong thời gian ngắn kết thúc chiến tranh, thì hậu quả không thể lường được."
"Đúng vậy, hiện tại không thể tùy tiện khai chiến được."
"Là lúc nên nghỉ ngơi lấy sức mới đúng."
"Tây Bắc Mã đồ tể hung tàn như vậy, hiện tại chẳng phải cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức sao?"
Mã đồ tể là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu (2)
Nhị Trương vừa dứt lời, đám quan văn Bộ Trắc, Cố Ung, Ngu Phiên nhao nhao lên tiếng phụ họa, ngôn luận trong đại sảnh xuất hiện cục diện ngả về một bên, cơ hồ tất cả quan văn đều phản đối khai chiến với Lưu Biểu. Mà nói thật ra, sĩ tộc Giang Đông đại đa số đều là thủ thành thì có thừa mà tấn công thì không đủ, thiết hụt dã tâm đối với bên ngoài.
Lông mày của Tôn Kiên từ từ nhíu mày, quyết định thảo phạt Lưu Biểu sớm đã làm ra rồi, thủy lục đại quân của Giang Đông cũng đã tập kết đợi lệnh ở Lư Giang và Sài Tang, lương thảo quân nhu cần thiết cũng đang được chuẩn bị rùm beng, hắn hôm nay triệu tập quần thần đến không phải là để thảo luận có nên đánh Lưu Biểu hay không, mà là để thảo luận phải đánh Lưu Biểu như thế nào!
Nhưng đám người Trương Chiêu, Trương Hoành lại thử làm ra nỗ lực cuối cùng, muốn khuyên Tôn Kiên bỏ đi ý định thảo phạt Lưu Biểu.
Nhưng Tôn Kiên là ai chứ? Há lại có thể bị bọn Trương Chiêu, Trương Hoành làm lung lay, lập tức lạnh lùng nói: "Tử Bố, Tử Cương, hôm nay cô triệu tập chư vị tới đây là muốn thương nghị thảo phạt Lưu Biểu như thế nào, chứ không phải là có nên thảo phạt Lưu Biểu hay không, cô đã hạ quyết tâm rồi, các ngươi đừng có khuyên can nữa làm gì."
Trương Chiêu, Trương Hoành chắp tay vái, lặng lẽ lui xuống.
Tôn Kiên lại nói với Từ Thứ: "Nguyên Trực, trước tiên nói cho mọi người nghe về cục thế phương bắc đi."
Tứ Thứ chắp tay vái Tôn Kiên rồi mới bước tới giữa sảnh đứng trước bình phong dựng thẳng, chỉ vào đồ hình quân sự được treo trên bình phòng rồi nói với mọi người: "Mời chư vị nhìn, đây là Lê Dương, Viên Thiệu tập kết bảy mươi vạn đại quân ở đây, phía nam cách Hoàng Hà là Quan Độ, Tào Tháo cũng đang tập kết bảy vạn đại quân ở Quan Độ, bởi vì Trung Nguyên hạn hán, Hoàng Hà đã khô cằn. Hai quân Lương, Tào đều có thể đi bộ qua Hoàng Hà, cho nên giữa hai đại thế lực đã không còn tồn tại thiên hiểm cách trở nữa rồi."
"Căn cứ vào tình báo không quá xác thực, Mã đồ tể tại quận Hà Đông, quận Nam Dương tập kết không dưới ba vạn đại quân, trong đó hai vạn quân tập kết tại quận Nam Dương đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của quân đoàn Lương Châu, hơn nữa có một lượng lớn kỵ binh! Có điều Tào Tháo tại Lạc Dương tới Dĩnh Xuyên cũng tập kết trọng binh."
"Mã đồ tể và Tào Tháo oán hận chất chứa cực sâu, hơn nữa hai người đều kiêng kỵ nhau, đều cho rằng đối phương là tâm phúc chi họa của mình. Một khi có cơ hội dồn đối phương vào chỗ chết, hai người sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Cho nên, Mã đồ tể rất có khả năng sẽ nhân lúc quân Tào và quân Viên giằng co nhau mà đánh lén Hứa Xương, đánh cho Tào Tháo một kích trí mạng!"
"Đương nhiên, Tào Tháo sẽ không ngồi yên chờ chết, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bật lại Mã đồ tể."
"Tổng hợp tình báo các nơi, Trung Nguyên hỗn chiến có khả năng sẽ xuất hiện ba loại kết quả: Thứ nhất, Tào Tháo vẫn bại, Mã đồ tể làm giá áo cho người ta, Viên Thiệu nhập chủ Trung Nguyên. Thứ hai, Tào Tháo, Viên Thiệu lưỡng bại câu thương, Mã đồ tể nhập chủ Trung Nguyên. Thứ ba, Tào Tháo rút lui chiến lược, Mã đồ tể và Viên Thiệu bởi vì tranh đoạt địa bàn mà sống mái với nhau, Tào Tháo co đầu rút cổ vào một góc, giữ chút hơi tàn."
"Chiến trường nhằm vào Trung Nguyên có thể xuất hiện ba loại kết quả, quân ta phải chuẩn bị tướng ứng cho tốt, lần này chúa công triệu tập mọi người tới đây, chính là muốn nghe ý kiến của mọi người. Khi chiến trường Trung Nguyên phân biệt xuất hiện ba loại kết quả bất đồng, quân ta nên ứng đối như thế nào để mưu cầu được lợi ích lớn nhất."
Tôn Kiên chuyển ánh mắt sang Chu Du, hỏi: "Công Cẩn, nói cách nhìn của ngươi đi."
Chu Du cười rất tự nhiên, nói: "Du tuổi trẻ kiến thức nông cạn, chỉ biết trị quân chứ không giỏi chính lược. Thực sự không dám vọng ngôn. Chúa công vẫn cần phải hỏi ý kiến hai vị tiên sinh Trương Chiêu, Trương Hoành."
Trương Chiêu, Trương Hoành nghe vậy lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Từ trước cho tới giờ, sĩ tộc nguyên lão của Giang Đông có chút không đồng ý đối với việc Tôn Kiên trọng dụng một tên tiểu tử hậu sinh như Chu Du. Bởi vì Chu Du ngoại trừ trông đẹp trai một chút, có một chút thông minh vặt ra thì căn bản là ăn nói bốc phét, không xứng để trọng dụng. Chu Du hôm nay có thể nói như vậy, ít nhất thì chứng tỏ hắn vẫn còn tự biết lấy mình.
...
Uyển Thành, quân trướng của Mã Dược.
Mã Dược làm cho than trong lò sưởi cháy mạnh hơn, Cổ Hủ, Lý Túc liền đưa hai tay ra cùng nhau sưởi ấm. Đặc biệt là Cổ Hủ, sau tết là đã năm mươi hai tuổi rồi, ở thời cổ đại thì đã tình là "có tuổi", người bình thướng sống tới tuổi này, tùy thời đều chuẩn bị tâm lý chờ chết, không chừng một ngày nào đó đặt lưng nằm xuống là không bò dậy được nữa.
Mã Dược tiện tại cầm bình gốm đặt trên lò than lên, nói với Cổ Hủ: "Văn Hòa, nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Cổ Hủ ngạc nhiên nói: "Chúa công, đây chính là lão sơn tham địa đầu thang ngàn năm đó!"
Mã Dược bực bội nói: "Lắm lời làm gì, bảo ngươi uống thì ngươi uống đi."
"Tạ ơn chúa công." Trong mắt Cổ Hủ lướt qua vẻ ấm áp, nhân lấy bình gốm rồi uống mấy ngụm, nghỉ một chút rồi lại đưa bình gốm sang cho Lý Túc ở bên cạnh, nói: "Tử Nghiêm, ngươi cũng uống mấy ngụm đi."
Lý Túc lắc đầu nói: "Không cần không cần, tại hạ tuổi trẻ hỏa khí còn vượng, không cần phải bồi bổ đâu, quân sư cứ uống đi."
Mã Dược nhíu mày nói: "Tử Nghiêm, ngươi cũng uống đi."
"Tạ ơn chúa công."
Lời nói của Mã đồ tể, Lý Túc tất nhiên là không dám phản kháng, vội vàng ôm lấy bình gốm rồi uống hai ngụm lớn, sau đó đưa trả cho Cổ Hủ, Mã Dược lúc này mởi thở ra một hơi, hỏi Cổ Hủ: "Văn Hòa, nếu Tào Tháo muốn lấy công thay thủ, chủ động xuất kích, chỗ có thể tấn công nhất là nơi nào? Còn nữa, là Tào Tháo tự mình lĩnh quân, hay là chỉ phái một viên đại tướng lĩnh quân thôi?"
Cổ Hủ nói: "Quân Tào chủ động xuất kích, chỗ yếu hại có thể tấn công quân ta kỳ thực không nhiều. Quan Trung có Đồng quan hiểm trở vô cùng, cho dù Tào Tháo tự mình lĩnh đại quân tới tất công thì vị tất có thể hạ nổi, cho nên Tào Tháo không thể mạo hiểm như vậy được."
"Hà Đông lân cận Hà Sáo, cũng là yếu địa chiến lược, nhưng có tám ngàn tinh binh của Từ Hoảng trấn thủ, hơn nữa Từ Hoảng tướng quân giỏi thủ, khi quân Tào phí hết sức ba bò chín trâu công nhập Hà Đông thì quân ta sớm đã nhân lúc trống không mà tiến và Hứa Xương rồi, cho nên Tào Tháo cũng không thể đi đánh Hà Đông, trừ Đồng Quan và Hà Đông ra, quân Tào chỉ có thể công đả Nam Dương thôi."
Lý Túc đột nhiên hỏi: "Quân Tào nếu như muốn công đánh Nam Dương, không biết là từ Lạc Dương nam hạ hay là từ Dĩnh Xuyên tây tiến?"
"Tiến công từ hướng nào thì không phải là quan trọng." Mã Dược nói: "Quan trọng là ai lĩnh quân, Quách Gia tự mình tới thì trận này có thể nói là thắng phụ khó phân đấy!"
Cổ Hủ nghĩ một lát rồi nói: "Khả năng Tào Tháo tự mình tới không lớn, có điều có phải là Quách Gia tới hay không thì vẫn còn khó nói!"
Mã Dược bảo: "Văn Hòa muốn nói là lần này Tào Tháo và Quách Gia có khả năng là chia ra?"
Cổ Hủ nói: "Lúc trước hai mươi ba lộ liên quân Quan Đông thảo phạt Quan Trung, tình thế cấp bách, chúa công và tại hạ chẳng phải cũng phải chia ra trong một đoạn thời gian rất dài sao?"
"Ừ, có đạo lý." Mã Dược nói: "Nếu là Quách Gia thân chinh, vậy chúng ta không cần thiết phải phí tâm cơ để chơi trò âm mưu quỷ kế gì đó nữa làm gì, để tránh biến khéo thành vụng, trái lại để cho quân Tào thừa cơ."
Nói tới chơi âm mưu quỷ kế, Mã đồ tể vẫn thật sự không có lòng tin có thể hơn được tên thiên tài Quách Gia này.
Từ sau khi Tào Tháo bái Quách Gia làm quân sư, Mã đồ tể trong mấy lần giao phong với Tào Tháo đều ở vào thế hạ phong rõ ràng, nếu không phải là nhờ vận khí tốt, Mã đồ tể không biết đã chết mấy lần rồi! Cho nên, gặp phải dạng đối thủ như Tào Tháo và Quách Gia, hoàn toàn không cần phải cầu may mắn, điều duy nhất mà Mã đồ tể có thể làm là bằng vào thực lực tuyệt đối từng bước từng bước dồn đối thủ vào tuyệt cảnh, chứ chẳng có nổi kế sách hay gì.
Cổ Hủ nói: "Quân ta cũng không cần phải tiên phát chế nhân, có thể thủ ở Nam Dương dĩ dật dãi lao đợi quân Tào tới tấn công, dẫu sao thì Quan Độ chi chiến mới vừa bắt đầu, Viên Thiệu và Tào Tháo không thể phân thắng phụ nhanh như vậy được, cái mà chúng ta có là thời gian! Xem xem sau cùng là ai có thể kéo dài hơn ai?"
Mã Dược nói: "Mặt khác lại sai Cao Thuận, Từ Hoảng và Phương Duyệt, Mã Đại lưu thủ Quan Trung chuẩn bị tốt, đợi thời cơ chín muồi, khởi binh tấn công mạnh Hàm Cốc, Lạc Dương. Quách Gia có lợi hại hơn nữa cũng không phải là ba đầu sáu tay, cô cũng muốn xem xem, quân Tào làm thế nào mà ngăn cản được mãnh công của năm vạn đại quân từ ba phương hướng đông, tây, nam!"
...
Hổ Lao quan.
Mành vải dày cộp ngăn cảnh gió lạnh thấu xương ở bên ngoài, lửa trong lò than đang cháy rực, khiến cho cả tòa quân trướng trở nên ấm áp. Quách Gia cật lực cởi áo lông cừu dày cộp trên người ra, dưới sự dìu đỡ của thân binh nằm xuống ghế đệm ở cạnh lò sưởi, lúc này mới thở dài một tiếng, thoải mái duỗi thẳng hai chân.
Tào Chân không khỏi lo lắng nói: "Quân sư, ngài đã bệnh thành thế này rồi, đâu cần phải theo quân xuất chinh làm gì?"
Quách Gia trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu nói: "Không có cách nào khác cả, tại hạ chỉ là đột nhiên mắc bệnh vặt, công tử không cần phải lo lắng."
Tào Chân nói: "Mã đồ tể tuy hung tàn xảo trá, Tây Lương thiết kỵ thanh danh vang dội, nhưng bản công tử vẫn không để bọn chúng vào mắt. Quân sư không bằng tọa trận ở Hổ Lao quan, để bản công tử suất lĩnh đại quân xuất chinh Nam Dương, thế nào? Mục đích của trận chiến này chỉ là kềm chế hai vạn quân Lương ở Nam Dương. Bản công tử chỉ cần đóng vững đánh chắc, tuyệt không tùy tiện liều lĩnh, thì sẽ không có sơ hở nào để kẻ địch thừa cơ đâu."
Quách Gia trên mặt thoáng hiện nụ cười khổ.
Tào Chân đây là nghé non không sợ hổ dữ. Có dũng khí mà bá lực đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dũng khí, bá lực quá đáng thì chính là cuồng vọng, cho dù là Tào Tháo thân chinh, cũng không dám vọng ngôn có thể thắng chắc Mã đồ tể. Tào Chân cho dù là kỳ tài ngút trời, chung quy vẫn trẻ tuổi, thiếu hụt rèn luyện, há có thể là đối thủ của Mã đồ tể túc tướng bách chiến?
Có điều lời này Quách Gia đương nhiên không thể nói ra, để tránh làm tổn thương tới lòng tự tôn của Tào Chân.
"Khụ khụ khụ..."
Vào lúc Quách Gia đang không biết nên khuyên Tào Chân như thế nào thì ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn mà trầm trọng. Tào Chân dỏng tai lên nghe rồi vui mừng nói: "Là Nhân thúc, Hồng thúc tới rồi."
Tào Chân vừa dứt lời, mành trướng được vén lên, Tào Chân, Tào Hồng sáng vai bước vào.
Tào Chân vội vàng bước lên quỳ xuống hành lễ với Tào Nhân, Tào Hồng: "Chất nhi khấu kiến Nhân thúc, Hồng thúc
"Tử Đan (tự của Tào Chân) miễn lễ." Tào Chân, Tào Hồng đồng thời đưa tay ra đỡ Tào Chân dậy, lại quay sang hành lễ với Quách Gia, nói: "Nhân (Hồng) tham kiến quân sư."
Quách Gia cố gắng chắp tay, hồi lễ: "Bái kiến hai vị tướng quân."
Tào Nhân thấy Quách Gia hư nhược như vậy, không khỏi oán giận nói: "Quân sư bệnh thể suy yếu như vậy, thực sự không nên theo quân xuất chinh."
Mã đồ tể là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu (3)
Tào Hồng cũng nói: "Đúng vậy, quân sư nếu như có ba dài hai ngắn gì, chúa công há có thể tha cho bọn ta."
Quách Gia lắc đầu, vẫy tay tỏ ý bảo Tào Nhân, Tào Hồng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, hư nhược nói: "Tình thế cực kỳ nghiêm trọng đang trước mắt, hai vị tướng quân không cần phải lo lắng cho thân thể của bản quân sư, lần này phái người khẩn cấp triệu hai vị tướng quân tới Hổ Lao quan thực sự là có chuyện quan trọng cần thương lương, xét thấy tình thế hiểm ác, chúa công quyết định thay đổi sách lược, chuyển thủ thành công."
Tào Hồng giật nảy mình, thất thanh nói: "Chuyển thủ thành công ư?"
"Không sai, chuyển thủ thành công." Quách Gia gật đầu, vô lực nói: "Từ Hàm Cốc quan tới Dĩnh Xuyên, kéo dài hơn ngàn dặm, chỉ bằng vào quân đội ba vạn người mà một mực tử thủ thì tuyệt đối là không thủ được. Cho nên, quân ta chỉ có thể tại phương hướng thứ yếu tiến hành phòng ngự trọng điểm có lựa chọn, tại phương hướng chủ yếu chủ động xuất kích, dùng công thay thủ!"
Tào Nhân nói: "Không biết quân sư quyết định tấn công nơi nào, Đồng Quan, Hà Đông hay là Nam Dương?"
Quách Gia nhìn chằm chằm vào lửa đang cháy rừng rừng trong lò sưởi, trong con mắt đục ngầu có hai quầng lửa đang lập lòe, nói: "Tới Nam Dương, bởi vì Mã đồ tể đang ở Nam Dương!"
Tào Hồng nói: "Quân ta đi công đả Nam Dương, vạn nhất Mã đồ tể không để ý tới mà tấn công Dĩnh Xuyên thì sao?"
Trên khuôn mặt trắng bệch của Quách Gia đột nhiên thoáng hiện một tia tự tin nhàn nhạt, ung dung nói: "Có bản quân sư ở đây, Mã đồ tể tuyệt đối không dám mạo hiểu để mặc hậu lộ bị cắt mà tấn công Dĩnh Xuyên đâu!"
Trong con ngươi của Tào Nhân chợt hiện vẻ lo lắng vô cùng, trầm giọng nói: "Nhưng quân sư có từng nghĩ tới, Mã đồ tể tại Quan Trung, Hà Đông và Tây Hà đều đóng trọng binh, một khi quân ta tại Nam Dương không giằng co nổi với Mã đồ tể, Cao Thuận, Từ Hoảng, Phương Duyệt rất có thể sẽ từ hai phương hướng Hàm Cốc quan và Hà Đông đồng thời phát động mãnh công tới Lạc Dương, tới lúc đó quân ta sẽ chống đỡ như thế nào."
Quách Gia nói: "Đây chính là trọng điểm phòng ngự có lựa chọn mà bản quân sư vừa rồi đã nói, chỉ cần Văn Liệt (Tào Hưu) thủ được Hàm Cốc quan, tướng quân (Tào Nhân) ngài thủ được Lạc Dương, quân ta sẽ có thể kẹp được yếu đạo yết hầu của quân Lương, quân Lương thủy chung không thể ồ ạt xuất quan, đối với Dĩnh Xuyên cũng không tạo thành được uy hiếp trí mạng gì."
Tào Nhâ nói: "Quân sư, cái này không phải là quá mạo hiểm sao? Thường nói thủy vô thường hình, binh vô thường thế, Hàm Cốc quan tuy rằng hiểm trở, nhưng ai cũng không dám bảo chứng nhất định có thể ngăn cản được mãnh công của quân Lương! Vạn nhất Hàm Cốc quan thất thủ, thông đạo mà quân Lương ra khỏi Quan Đông được mở ra, vậy thì giống như là mãnh hổ thoát khỏi chuồng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Tào Nhân không hổ là tông tộc thân tín của Tào Tháo, cũng tính là thân trải trăm trận, suy nghĩ vấn đề cũng thành thục hơn Tào Chân nhiều. Phải biết rằng Hàm Cốc quan tuy hiểm trở nhưng không phải là khó có thể công phá, lúc trước Mã đồ tể chỉ có tám trăm quân ô hợp không phải cũng công hãm được Hổ Lao quan do trọng binh quan quân Đại Hán trấn thủ sao? Hơn ngàn binh mã của Lý Điểm không phải cũng công hãm được Hàm Cốc quan do trọng binh của quân Lương trấn thủ ư?
Quách Gia để đại quân tấn công Nam Dương. Binh lực Lạc Dương tất sẽ bị rút đi hết, tới lúc đó Hàm Cốc quan thật sự sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, Tào Nhân cho dù có lòng cứu viện thì cũng không lấy đâu ra được quân đội.
"Quân sư, sự được mất của Hàm Cốc quan, Lạc Dương là rất trọng đại, phải lưu lại đủ binh lực đó!"
Quách Gia trầm ngâm một lát, hỏi Tào Nhân: "Tướng quân cho rằng lưu lại bao nhiêu binh lực thì có thể chắc chắn giữ Hàm Cốc và Lạc Dương?"
Tào Nhân nói: "Vậy thì phải xem Mã đồ tể điều động bao nhiêu quân Lương tới tấn công! Nếu Mã đồ tể dùng ba vạn đại quân tới tấn công, vậy ít nhất cũng phải có năm ngàn thủ quân, nếu Mã đồ tể dùng năm vạn đại quân tới tấn công, vậy ít nhất cũng cần một vạn thủ quân. Nếu Mã đồ tể điều động mười vạn đại quân tới tấn công, vậy ít nhất cần... bốn vạn thủ quân!"
"Bốn vạn?" Tào Chân thất thanh nói: "Toàn bộ binh lực của quân ta tại Tây tuyến cũng chỉ có ba vạn. Nhân thúc, Mã đồ tể có khả năng điều động mười vạn đại quân tới công đả Hàm Cốc quan và Lạc Dương ư?"
"Đây là nói vạn nhất." Tào Nhân trầm giọng nói: "Ở quận Tây Hà có năm vạn đại quân của Cao Thuận, quận Hà Đông thì có tám ngàn tinh binh của Từ Hoảng. Nam Dương có hai vạn thiết kỵ của Mã Siêu. Mã đồ tể bình định được Hán Trung chắc có thêm ít nhất hai vạn hàng quân Hán Trung nữa. Trừ những gì đã kể trên ra, Mã đồ tể còn có một vạn thủy quân của Cam Ninh, tùy thời có thể đầu nhập chiến tranh."
"Trên thực tế, chỉ cần quân Lương có đủ lương thảo và quân nhu, Mã đồ tể tùy thời có thể điều đợi hai mười vạn đại quân phát khởi thế công như thái sơn áp đỉnh đối với Lạc Dương, Hàm Cốc quan!"
"Hừ." Tào Hồng vô cùng bực bội, khinh thường nói: "Thực lực của Mã đồ tể đúng là càng lúc càng cường đại, nhưng thực lực của quân ta thì lại giẫm chân tại chỗ. Cứ tiếp tục như thế này thì không ổn! Đối diện với thực lực tuyệt đối, quân ta có tính toán kỹ lưỡng như thế nào, lập kế hoạch cân nhắc như thế nào thì cũng không thay đổi được sự chênh lệch quá lớn này!"
"Thực lực của quân Lương quả thực rất cường đại, hơn hẳn quân ta. Thậm chí còn cường đại hơn của quân Hà Bắc của Viên Thiệu!" Quách Gia nói đến đây thì dừng lại, lạnh lùng nói: "Có điều, quân Lương lại có một nhược điểm chí mạng nhất. Nếu quân ta có thể nắm được nhược điểm chí mạng này, tập đoàn quân sự Lương Châu cường dại sẽ có thể tan thành mây khói trong một đêm, từ nay về sau không đủ sức gượng dậy!"
"Hả?"
"Ồ!"
"Nhược điểm trí mạng của quân Lương Châu ư?"
Tào Nhân, Tào Hồng đồng thời thất thanh, Tào Chân trẻ tuổi có phản ứng nhanh nhất, vội vàng nói: "Quân sư nói là đó là… Mã đồ tể ư!"
"Đúng, chính là Mã đồ tể!" Quách Gia hít một hơi, thấp giọng nói: "Mã đồ tể chính là ưu điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, đồng thời cũng là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu."
Tào Hồng không hiểu, nói: "Lời này của quân sư là có ý gì?"
Quách Gia nói: "Nói Mã đồ tể chính là ưu điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, là bởi vì Mã đồ tể ở trong lòng tướng sĩ Lương Châu có quyền uy không thể thay thế được, hơn nữa Mã đồ tể thân kinh bách chiến, dùng binh cực kỳ quỷ trá, chỉ luận về sự hiểm độc trong dụng binh thì bất kể là ai cũng không hơn được hắn, ngay cả chúa công cũng không bằng."
"Nói Mã đồ tể là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, là bởi vì uy vọng của Mã đồ tể ở trong lòng tướng sĩ là quá cao! Dẫn tới việc tướng lĩnh ở bên cạnh hắn căn bản không có ai có thể sánh bằng với hắn, cho dù là Tây Lương Cẩm Mã Siêu, cũng không bằng một phần vạn của Mã đồ tể, mà con nối dõi của Mã đồ tể lại quá nhỏ, nếu như Mã đồ tể lúc này đột tử... hừ hừ."
Tào Hồng nghe vậy thì chợt bừng tỉnh.
Sự thực đúng như những gì mà Quách gia đã phân tích, Mã Dược ở trong tập đoàn quân sự Lương Châu có quyền uy không thể thay thế, cho dù là Mã Siêu (Mã Dược từng có một cuộc nói chuyện dài với Mã Siêu, bảo Mã Siêu sau khi Mã Dược đột tử thì đứng ra chống đỡ cho Mã gia, phụ tá Mã Chinh còn nhỏ) mà Mã đồ tể đặc ý bồi dưỡng, dùng để trấn nhiếp cục diễn, cũng còn lâu mới sánh bằng được Mã Dược.
Nếu Mã Dược vào lúc này đột nhiên chiến tử, tập đoàn quân sự Lương Châu nhìn thì mạnh nhưng rất có thể sẽ tan rã trong một đêm.
Tào Nhân nghiêm nghị nói: "Cho nên, quân sư mới muốn mạo hiểm xuất binh Nam Dương?"
"Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng, và cũng là duy nhất của quân ta!" Quách gia khẽ thở dài một tiếng, không khỏi lo lắng nói: "Giữa chúa công và Viên Thiệu, tối đa chỉ cần ba tháng là sẽ phân thắng bại (Quách Gia khẳng định như vậy là bởi vì quân Tào chi có quân lương đủ cho ba tháng, quân Tào căn bản không thể cầm cự được quá ba tháng), chúa công nếu thắng thì chuyện không có gì để nói, nhưng chúa công nếu thua thì Lạc Dương, Dĩnh Xuyên không thể thủ được nữa, vì đại nghiệp của chúa công, mạo hiểm như vậy là hoàn toàn đáng."
Cách nghĩ của Quách Gia là nếu như có thẻ ở trước trận chém chết Mã đồ tể thì tất nhiên là rất tốt, lui một bước thì nếu không giết được Mã đồ tể, sau đó không những Quách Gia binh bại tại Nam Dương, mà sau cùng ngay cả Hàm Cốc quan và Lạc Dương đều mất, nhưng lúc đó Tào Tháo và Viên Thiệu đã phân thắng bại rồi, nếu Tào Tháo thua thì vạn sự đã rồi, nếu Tào Tháo thắng thì có thể tự mình dẫn quân tiến hành quyết chiến với Mã đồ tể. Cho nên thắng phụ ở phía Lạc dương, Nam Dương là không có gì quan trọng cả,
"Hiểu rồi." Tào Nhân nhìn xoáy và Quách Gai, trầm giọng nói: "Nếu chỉ thủ ba tháng thì sáu ngàn tinh binh là đủ rồi."
Quách Gia nói: "Bản quân sư cho tướng quân tám ngàn tinh binh, tướng quân cần phải ghi nhớ, binh giả quỷ đạo dã, thắng phụ chỉ ở trong một ý niệm. Do đó, phàm là chỉ có một tia cơ hội, tướng quân cũng phải dành hết một trăm phần trăm nỗ lực để giành được kết quả tốt nhất."
...
Tháng mười năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười, Tào Tháo tự mình dẫn ba vạn tinh binh bắc thượng, dùng thế dương đông kích tây, man thiên quá hải trước sau kích phá hai lộ đại quân của Viên Đàm, Viên Hy. Viên Đàm, Viên Hy đành dẫn mấy ngàn tàn binh quay về đại doanh Lê Dương. Viên Thiệu nghe tin bèn đại nộ, tự mình dẫn đại quân vượt qua Hoàng Hà nam.
Tào Tháo thấy quân Hà Bắc thanh thế quá lớn, tức thì buông bỏ Bạch Mã, Duyên Tâm mà lui về thủ Quan Độ, Viên Thiệu đắc thế thừa cơ lấn tới, thúc giục đại quân bức tới Quan Độ.
...
Quan Độ. Trước trận tiền của hai quan Viên, Tào
Mãnh tướng Hà Bắc Yến Minh vỗ ngựa xuất trận, vũ động Tam Tiên Lưỡng Nhận đao (đao hai lưỡi ba mũi) lao tới trận tiền của quân Tào, quát lớn: "Hà Bắc Yến Minh ở đây, gian tặc mau chịu chết!"
"Nhóc con đừng có càn rỡ, Tiếu quận Tào Tử Hòa ở đây!"
Tào Thuần quát lớn một tiếng, vỗ Mã Vũ thương tới đánh Yến Minh.
Hai ngựa chỉ giao nhau có một hiệp, Tào Thuần liền nâng thương đâm trúng vai của Yến Minh, ngã xuống ngựa mà chết. Tào Thuần tung người xuống ngựa rút kiếm chặt thủ cấp của Yến Minh, ung dung nhảy lên ngựa rồi dùng trường thương cắm thủ cấp của Yến Minh, ngẩng mặt lên trời cười to ba tiếng, tướng sĩ quân Tào ầm ầm hô theo, tiếng như trời long đất lở, thanh thế khiếp người.
Viên Thiệu quay đầu lại nhìn chúng tướng: "Ai dám xuất chiến?"
U Châu hãn tướng Điền Duyệt, Thanh Hà danh tướng Nguyên Tiền đồng thời vỗ ngựa xuất trận, hợp chiến với Tào Tuần. Ba ngựa giao nhau mười hiệp khó phân thắng phụ, Tào Thuần tức thì vung hờ một thương rồi vỗ ngựa lao đi, Điền Duyệt, Nguyên Tuổi đuổi theo không tha, đột nhiên nghe thấy tiếng dây cung rung lên, Nguyên Tiền đã trúng tên giữa mặt, lật người ngã xuống ngựa. Điền Duyệt giật nảy mình, cũng bị Tào Thuần một thương đâm rơi xuống ngựa.
Tao Thuần lại một lần nữa giết chết hai viên dũng tướng của Hà Bắc, quân Tào thanh thế đại chấn.
Viên Thiệu hoảng sợ nói: "Dưới trướng Tào A Man không ngờ lại có hổ tướng như vậy, biết làm sao đây?"
"Chúa công chớ lo, đợi mỗ chém chết hắn!"
Viên Thiệu vừa dứt lời, một con ngựa từ trong quân Hà Bắc phi ra, mọi người vội vàng nhìn, thì ra là Hà Gian danh tướng Trương Hợp.
Hứa Xương tháng mười đã là đông lạnh giá rét, nước đóng thành băng, từng đội quân Tào từ trong thành Hứa Xương chầm chậm đi ra, xuất phát về bắc phương. Trong đội hình, Tào Tháo từ trên lưng ngựa chậm rãi quay đầu lại nhìn, ngắm nhìn thành Hứa Xương ở đằng sau, thành Hứa Xương dưới ánh mặt trời ngày đông lộ ra vẻ trữ tình mà lại tường hòa, trong không khí không hề ngửi ra khí tức đao binh.
"Chúa công, Quách Gia xin từ biệt với ngài."
Đằng sau vang lên một giọng nói khàn khàn mà lại vô lực, trong con ngươi của Tào Tháo không khỏi lóe lên vẻ lo lắng. Quay đầu lại nhìn, sắc mắt trắng bệch của Quách Gia trong khoảng khác ánh vào trong mi mắt của Tào Tháo. Quách Gia trên người mặc một cái áo lông cừu dày cộp, nhưng cho dù là như vậy thì tựa hồ như vẫn không thể ngăn cản được cái giá lạnh của mùa đông.
Quách Gia cả người co quắp trên giường mềm, thân thể hư nhược đã khiến hắn không thể cưỡi ngựa được nữa rồi.
"Phụng Hiếu." Tào Tháo vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào Quách Gia, một lúc sau mới thốt ra được một câu: "Ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể đấy."
Quách Gia cười nhạt một tiếng, tuy bệnh tình trầm trọng nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn lộ ra mấy phần khí tức hào hiệp, nói với Tào Tháo: "Thường nói sinh tử là do mệnh, phú quý ở trời, Mã đồ tể tuy hung tàn, Cổ độc sĩ tuy âm hiểm, nhưng bọn chúng muốn tính mạng của tại hạ thì lại không dễ dàng như vậy đâu. Tại hạ vẫn đợi về Hứa Đô uống rượu mừng công với chúa công đó, ha ha ha...
"Phụng Hiếu, vậy thì một lời đã định nhé!" Viền mắt của Tào Tháo đã hơi ươn ướt, trong ngữ khí cũng hơi mang theo vẻ ngẹn ngào: "Sau khi đánh bại Viên Thiệu và Mã đồ tể, cô sẽ bày tiệc trong tướng phủ, cùng chư quân thống ẩm..."
Quách Gia lại ho kịch liệt hai tiếng, sắc mặt đột nhiên biến thành ửng hồng, miễng cưỡng giơ tay lên vái Tào Tháo, sau đó được thân binh khiêng về phái quan đạo ở mặt tây. Cùng quân Tào đang chậm rãi xuất phát về hướng đông phân thành hai cỗ, một đội thuận theo quan đạo thẳng tắp tiếp tục bắc thượng, một đội lại theo Quách Gia vòng về hướng tây, đi tới Hổ Lao quan.
Tào Tháo đứng lặng trong gió, một mức dõi theo bóng hình của Quách Gia, cho tới khi khuất dạng tại đường phẳng mờ mịt.
Mưu sĩ Trình Dục, Tuân Du phi ngựa lên, thấp giọng nói với Tào Tháo: "Chúa công, Phụng Hiếu đã đi xa rồi, cục thế của Duyên Tân, Bạch Mã đang cấp bách, chúng ta cũng nên xuất phát thôi."
Tào Tháo lặng lẽ gật đầu, giục ngựa quay lại.
Gió gào thét, cát cuồn cuộn. Ba vạn quân Tào tinh nhuệ hội tụ thành một đạo kim qua thiết lưu, rầm rập tiến về Quan Độ.
...
Nam Dương, bờ sông Dục Thủy.
Mã Siêu thân mặc một bộ chiến bào cũ nát, trươc ngực sau lưng dùng dây thừng buộc thành áo giáp, đầu không đội mũ, để mặc cho tóc đen rối tung rủ xuống, theo cuồng phong gào thét như sóng lớn phiêu đãng, càng đặc biệt tăng thêm mấy phần phiêu dật, mấy phần cuồng dã, mấy phần phiêu hãn.
Đằng sau Mã Siêu, Pháp Chính thân mặc áo bông dày cộp, lộ ra thể hình cồng kềnh, trên đầu còn đội mộ cái mũ lông cừu, giống như con buôn Quan Đông tới Tây Bắc.
Ở trước mặt Mã Siêu, tám trăm thiết kỵ đã hoàn tất tập kết xong.
Không còn là Sơn Đan quân mã thuần một màu, không còn là huyền hắc thiết giáp thuần một màu, cũng không có trảm mã đao kiểu cách sắc bén và lao cán dài sắc bén. Phóng mắt nhìn, bờ sông Dục Thủy là một mảng lăng loạn, đây không phải là một nhánh Tây Lương thiết kỵ trang bị tinh lương, căn bản chính là một đám mã tặc vãn lai, tung hoành ngàn dặm.
Mã Dược hít sâu một hơi lạnh, cao giọng nói: "Lần này xuất chinh chính là cô quân xâm nhập, chúng ta sẽ gặp phải tuyệt cảnh không có bổ cấp, không có viện quân, không có đường lui, đây là một lần xuất chinh không có hi vọng. Có lẽ... tất cả mọi người, bao gồm cả bản tướng quân đều sẽ chiến tử tại sa trường người nào không nguyện ý xuất chinh hiện tại có thể bước ra khỏi hàng."
"Không có ai muốn chết cả, tất cả mọi người đều có quyền được lựa chọn sinh tồn. Bản tướng quân tuyệt không ép buộc người khác, cũng tuyệt không có ai vì chuyện này mà khinh thường các ngươi. Các ngươi vẫn là Tây Lương thiết kỵ anh dũng, là binh sĩ kiêu dũng thiện chiến nhất trên thế giới này!"
Gió bắc gào thét, bờ sông Dục Thủy là một mảng tĩnh mịch. Ánh mắt của Mã Siêu sáng rực như đuốc, quét qua người tám trăm tướng sĩ rồi lại hét lên một lần nữa: "Bản tướng quân cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ai không nguyện ý xuất chinh, hiện tại lập tức ra khỏi hàng!"
Cuối cùng, có một tiểu tốt quân Lương không nhịn nổi, vỗ nựa phi lên trước Mã Dược, nói: "Tương quân, đội ngũ ở trước mặt ngài là một một đám đàn ông của Quan Trung, chứ không phải là đám đàn bà Quan Trung đâu!"
Mã Dược nhìn chằm chằm như hổ đói vào tiểu tốt quân Lương đó, điềm nhiên nói: "Rất tốt, ngươi tên là gì?"
Tiểu tốt quân Lương ôm quyền trên lưng ngựa, ầm rầm trả lời: "Tiểu nhân Hàn Đức, vì mang giáp trụ trên người nên không thể hành đại lễ tướng kiến, xin tướng quân thứ tội!"
"Hàn Đức, bản tướng quân nhớ kỹ ngươi rồi! Hi vọng biểu hiện của ngươi có thể hay như những lời ngươi vừa nói, nếu lần này ngươi có thể sống sót về tới Quan Trung, bản tướng quân nhất định sẽ thỉnh công với Lương hầu cho ngươi, trực tiếp tấn thăng ngươi lên làm tướng quân." Mã Dược nói đến đây bèn dừng lại, quay sang nói với tám trăm tướng sĩ còn lại: "Các ngươi cũng vậy, chỉ cần các ngươi có thể sống sót về tới Quan Trung, các ngươi tất cả đều trở thành tướng quân!"
"Ngao ngao ngao..."
Mã Dược vừa dứt lời, tám trăm trướng sẽ lập tức rú lên như đám dã lang.
Khí tức hừng hực bao trùm cả giáo trường, tướng quân... cái này đối với mỗi một binh sĩ bình thường mà nói thì chính là dụ hoặc cực lớn, tướng quân không những đại biểu cho địa vị cao quý, còn có nghĩa là cẩm y ngọc thực, càng có nghĩa là lương điền mỹ trạch và kiều thê mỹ thiếp, thử hỏi nam nhi thiên hạ, có ai không nguyện ý sống một cuộc sống như vậy?
"Hô hô hô..."
Mã Dược kéo dây cương, chiến mã bên dưới thở ra hai hơi rồi tung vó lao đi vun vút, trong tiếng gào thét như trời long đất lở, tám trăm thiết kỵ đuổi theo sau Mã Dược rầm rầm đi về hướng đông, không tới một khắc sau đã biến mất trên đường phẳng bao la, chỉ có bụi mù mờ mờ dần dần bốc lên cao bên bờ Dục Thủy, cuối cùng thì phiêu tán theo gió.
...
Huyện Lư Giang.
Trong đại sảnh ở dinh thự của Tôn Kiên tiếng người huyên náo, đám văn võ Giang Đông Tôn Sách, Thái Tử Sừ, Phan Chương, Hoàng Cái, Từ Thứ, Trương Chiêu, Cố Ung, Bộ Trắc, Ngu Phiên, Trương Hoành đều tự tụ trong một đường. Tôn Kiên ngồi sau án, thỉnh thoảng lại ngển cổ nhìn ra ngoài cửa chính, tựa hồ con đợi nhân vật nào đó.
Vào lúc Tôn Kiên đang sốt ruột, thân binh ở ngoài trướng đột nhiên hét to: "Thủy quân đại đô đốc Chu Du, cùng hai vị tướng quân Chu Thái, Tưởng Khâm giá lâm!"
"Tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi."
"Công Cẩn tới rồi."
"Lần này đều đến đủ rồi, có thể bắt đầu rồi."
Văn võ trong thính nhao nhao thở phào một hơi, lộ ra vẻ mặt như cởi được gánh nặng.
Tiếng bước chân gấp rút ở ngoài cửa vang lên, bóng người lấp loáng. Chu Du vẻ mặt nho nhã, khí độ tiêu sái dưới sự vây quanh của hai viên hổ tướng Chu Thái, Tưởng Khâm ngang nhiên bước vào. Chu Du hôm nay mặc một thân nhung trang, càng lộ ra vẻ anh võ bất quần, quả thực khiến người ta ao ước, đố kỵ, không hổ là Mỹ Chu Lang.
Chu Du, Chu Thái, Tưởng Khâm ba tướng đứng nghiêm ở trong sảnh, ôm quái vái Tôn Kiên, cao giọng nói: "Tham kiến chúa công."
Tôn Kiên vội vàng giơ tay nói: "Công Cẩn, Ấu Bình, Công Dịch mau miễn lễ."
"Tạ ơn chúa công."
Ba vị tướng bọn Chu Du cúi người vái một cái nữa, sau đó quay người ngồi sang bên phải.
Tôn Kiên quét nhìn chúng nhân một vòng, cao giọng nói: "Cô hôm nay mời chư vị đến phủ, thực ra là có chuyện muốn thương lượng. Hiện giờ Viên Thiệu, Tào Tháo ở phương bắc đang đại chiến. Mã đồ tể cũng tham dự vào đó, đây tất sẽ là một cuộc đại hỗn chiến thảm liệt. Cô muốn nhân cơ hội mà dẫn quân tây hướng thảo phạt Lưu Biểu, chư vị cứ nói ra xem trận này nên đánh thế nào?"
"Không được đâu chúa công." Tôn Kiên vừa dứt lời, mưu sĩ Trương Chiêu liền bước ra khỏi hàng, nói: "Hiện giờ Lưu Giang mới được bình yên, nhân tâm tư định, chính là lúc nên chăm lo việc nước, cùng dân nghỉ ngơi điều dưỡng, không nên khai chiến."
Trương Hoành bước ra khỏi hàng phụ họa: "Lời của Tử Bố huynh rất đúng, mấy năm nay quân Ngô liên tục thảo phạt đám quân phiệt cát cứ Viên Thuật, Lưu Diêu, Vương Lang, Hứa Công, Lưu Huân. Tuy mở rộng ngàn dặm dất, nhưng tương sĩ mệt mỏi, quân tâm chán ghét chiến tranh, phủ khố tiền lương đã tiêu hao gần hết. Nếu tùy tiện khai chiến, vạn nhất chiến sự không thuận lợi, không thể trong thời gian ngắn kết thúc chiến tranh, thì hậu quả không thể lường được."
"Đúng vậy, hiện tại không thể tùy tiện khai chiến được."
"Là lúc nên nghỉ ngơi lấy sức mới đúng."
"Tây Bắc Mã đồ tể hung tàn như vậy, hiện tại chẳng phải cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức sao?"
Mã đồ tể là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu (2)
Nhị Trương vừa dứt lời, đám quan văn Bộ Trắc, Cố Ung, Ngu Phiên nhao nhao lên tiếng phụ họa, ngôn luận trong đại sảnh xuất hiện cục diện ngả về một bên, cơ hồ tất cả quan văn đều phản đối khai chiến với Lưu Biểu. Mà nói thật ra, sĩ tộc Giang Đông đại đa số đều là thủ thành thì có thừa mà tấn công thì không đủ, thiết hụt dã tâm đối với bên ngoài.
Lông mày của Tôn Kiên từ từ nhíu mày, quyết định thảo phạt Lưu Biểu sớm đã làm ra rồi, thủy lục đại quân của Giang Đông cũng đã tập kết đợi lệnh ở Lư Giang và Sài Tang, lương thảo quân nhu cần thiết cũng đang được chuẩn bị rùm beng, hắn hôm nay triệu tập quần thần đến không phải là để thảo luận có nên đánh Lưu Biểu hay không, mà là để thảo luận phải đánh Lưu Biểu như thế nào!
Nhưng đám người Trương Chiêu, Trương Hoành lại thử làm ra nỗ lực cuối cùng, muốn khuyên Tôn Kiên bỏ đi ý định thảo phạt Lưu Biểu.
Nhưng Tôn Kiên là ai chứ? Há lại có thể bị bọn Trương Chiêu, Trương Hoành làm lung lay, lập tức lạnh lùng nói: "Tử Bố, Tử Cương, hôm nay cô triệu tập chư vị tới đây là muốn thương nghị thảo phạt Lưu Biểu như thế nào, chứ không phải là có nên thảo phạt Lưu Biểu hay không, cô đã hạ quyết tâm rồi, các ngươi đừng có khuyên can nữa làm gì."
Trương Chiêu, Trương Hoành chắp tay vái, lặng lẽ lui xuống.
Tôn Kiên lại nói với Từ Thứ: "Nguyên Trực, trước tiên nói cho mọi người nghe về cục thế phương bắc đi."
Tứ Thứ chắp tay vái Tôn Kiên rồi mới bước tới giữa sảnh đứng trước bình phong dựng thẳng, chỉ vào đồ hình quân sự được treo trên bình phòng rồi nói với mọi người: "Mời chư vị nhìn, đây là Lê Dương, Viên Thiệu tập kết bảy mươi vạn đại quân ở đây, phía nam cách Hoàng Hà là Quan Độ, Tào Tháo cũng đang tập kết bảy vạn đại quân ở Quan Độ, bởi vì Trung Nguyên hạn hán, Hoàng Hà đã khô cằn. Hai quân Lương, Tào đều có thể đi bộ qua Hoàng Hà, cho nên giữa hai đại thế lực đã không còn tồn tại thiên hiểm cách trở nữa rồi."
"Căn cứ vào tình báo không quá xác thực, Mã đồ tể tại quận Hà Đông, quận Nam Dương tập kết không dưới ba vạn đại quân, trong đó hai vạn quân tập kết tại quận Nam Dương đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của quân đoàn Lương Châu, hơn nữa có một lượng lớn kỵ binh! Có điều Tào Tháo tại Lạc Dương tới Dĩnh Xuyên cũng tập kết trọng binh."
"Mã đồ tể và Tào Tháo oán hận chất chứa cực sâu, hơn nữa hai người đều kiêng kỵ nhau, đều cho rằng đối phương là tâm phúc chi họa của mình. Một khi có cơ hội dồn đối phương vào chỗ chết, hai người sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Cho nên, Mã đồ tể rất có khả năng sẽ nhân lúc quân Tào và quân Viên giằng co nhau mà đánh lén Hứa Xương, đánh cho Tào Tháo một kích trí mạng!"
"Đương nhiên, Tào Tháo sẽ không ngồi yên chờ chết, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bật lại Mã đồ tể."
"Tổng hợp tình báo các nơi, Trung Nguyên hỗn chiến có khả năng sẽ xuất hiện ba loại kết quả: Thứ nhất, Tào Tháo vẫn bại, Mã đồ tể làm giá áo cho người ta, Viên Thiệu nhập chủ Trung Nguyên. Thứ hai, Tào Tháo, Viên Thiệu lưỡng bại câu thương, Mã đồ tể nhập chủ Trung Nguyên. Thứ ba, Tào Tháo rút lui chiến lược, Mã đồ tể và Viên Thiệu bởi vì tranh đoạt địa bàn mà sống mái với nhau, Tào Tháo co đầu rút cổ vào một góc, giữ chút hơi tàn."
"Chiến trường nhằm vào Trung Nguyên có thể xuất hiện ba loại kết quả, quân ta phải chuẩn bị tướng ứng cho tốt, lần này chúa công triệu tập mọi người tới đây, chính là muốn nghe ý kiến của mọi người. Khi chiến trường Trung Nguyên phân biệt xuất hiện ba loại kết quả bất đồng, quân ta nên ứng đối như thế nào để mưu cầu được lợi ích lớn nhất."
Tôn Kiên chuyển ánh mắt sang Chu Du, hỏi: "Công Cẩn, nói cách nhìn của ngươi đi."
Chu Du cười rất tự nhiên, nói: "Du tuổi trẻ kiến thức nông cạn, chỉ biết trị quân chứ không giỏi chính lược. Thực sự không dám vọng ngôn. Chúa công vẫn cần phải hỏi ý kiến hai vị tiên sinh Trương Chiêu, Trương Hoành."
Trương Chiêu, Trương Hoành nghe vậy lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Từ trước cho tới giờ, sĩ tộc nguyên lão của Giang Đông có chút không đồng ý đối với việc Tôn Kiên trọng dụng một tên tiểu tử hậu sinh như Chu Du. Bởi vì Chu Du ngoại trừ trông đẹp trai một chút, có một chút thông minh vặt ra thì căn bản là ăn nói bốc phét, không xứng để trọng dụng. Chu Du hôm nay có thể nói như vậy, ít nhất thì chứng tỏ hắn vẫn còn tự biết lấy mình.
...
Uyển Thành, quân trướng của Mã Dược.
Mã Dược làm cho than trong lò sưởi cháy mạnh hơn, Cổ Hủ, Lý Túc liền đưa hai tay ra cùng nhau sưởi ấm. Đặc biệt là Cổ Hủ, sau tết là đã năm mươi hai tuổi rồi, ở thời cổ đại thì đã tình là "có tuổi", người bình thướng sống tới tuổi này, tùy thời đều chuẩn bị tâm lý chờ chết, không chừng một ngày nào đó đặt lưng nằm xuống là không bò dậy được nữa.
Mã Dược tiện tại cầm bình gốm đặt trên lò than lên, nói với Cổ Hủ: "Văn Hòa, nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Cổ Hủ ngạc nhiên nói: "Chúa công, đây chính là lão sơn tham địa đầu thang ngàn năm đó!"
Mã Dược bực bội nói: "Lắm lời làm gì, bảo ngươi uống thì ngươi uống đi."
"Tạ ơn chúa công." Trong mắt Cổ Hủ lướt qua vẻ ấm áp, nhân lấy bình gốm rồi uống mấy ngụm, nghỉ một chút rồi lại đưa bình gốm sang cho Lý Túc ở bên cạnh, nói: "Tử Nghiêm, ngươi cũng uống mấy ngụm đi."
Lý Túc lắc đầu nói: "Không cần không cần, tại hạ tuổi trẻ hỏa khí còn vượng, không cần phải bồi bổ đâu, quân sư cứ uống đi."
Mã Dược nhíu mày nói: "Tử Nghiêm, ngươi cũng uống đi."
"Tạ ơn chúa công."
Lời nói của Mã đồ tể, Lý Túc tất nhiên là không dám phản kháng, vội vàng ôm lấy bình gốm rồi uống hai ngụm lớn, sau đó đưa trả cho Cổ Hủ, Mã Dược lúc này mởi thở ra một hơi, hỏi Cổ Hủ: "Văn Hòa, nếu Tào Tháo muốn lấy công thay thủ, chủ động xuất kích, chỗ có thể tấn công nhất là nơi nào? Còn nữa, là Tào Tháo tự mình lĩnh quân, hay là chỉ phái một viên đại tướng lĩnh quân thôi?"
Cổ Hủ nói: "Quân Tào chủ động xuất kích, chỗ yếu hại có thể tấn công quân ta kỳ thực không nhiều. Quan Trung có Đồng quan hiểm trở vô cùng, cho dù Tào Tháo tự mình lĩnh đại quân tới tất công thì vị tất có thể hạ nổi, cho nên Tào Tháo không thể mạo hiểm như vậy được."
"Hà Đông lân cận Hà Sáo, cũng là yếu địa chiến lược, nhưng có tám ngàn tinh binh của Từ Hoảng trấn thủ, hơn nữa Từ Hoảng tướng quân giỏi thủ, khi quân Tào phí hết sức ba bò chín trâu công nhập Hà Đông thì quân ta sớm đã nhân lúc trống không mà tiến và Hứa Xương rồi, cho nên Tào Tháo cũng không thể đi đánh Hà Đông, trừ Đồng Quan và Hà Đông ra, quân Tào chỉ có thể công đả Nam Dương thôi."
Lý Túc đột nhiên hỏi: "Quân Tào nếu như muốn công đánh Nam Dương, không biết là từ Lạc Dương nam hạ hay là từ Dĩnh Xuyên tây tiến?"
"Tiến công từ hướng nào thì không phải là quan trọng." Mã Dược nói: "Quan trọng là ai lĩnh quân, Quách Gia tự mình tới thì trận này có thể nói là thắng phụ khó phân đấy!"
Cổ Hủ nghĩ một lát rồi nói: "Khả năng Tào Tháo tự mình tới không lớn, có điều có phải là Quách Gia tới hay không thì vẫn còn khó nói!"
Mã Dược bảo: "Văn Hòa muốn nói là lần này Tào Tháo và Quách Gia có khả năng là chia ra?"
Cổ Hủ nói: "Lúc trước hai mươi ba lộ liên quân Quan Đông thảo phạt Quan Trung, tình thế cấp bách, chúa công và tại hạ chẳng phải cũng phải chia ra trong một đoạn thời gian rất dài sao?"
"Ừ, có đạo lý." Mã Dược nói: "Nếu là Quách Gia thân chinh, vậy chúng ta không cần thiết phải phí tâm cơ để chơi trò âm mưu quỷ kế gì đó nữa làm gì, để tránh biến khéo thành vụng, trái lại để cho quân Tào thừa cơ."
Nói tới chơi âm mưu quỷ kế, Mã đồ tể vẫn thật sự không có lòng tin có thể hơn được tên thiên tài Quách Gia này.
Từ sau khi Tào Tháo bái Quách Gia làm quân sư, Mã đồ tể trong mấy lần giao phong với Tào Tháo đều ở vào thế hạ phong rõ ràng, nếu không phải là nhờ vận khí tốt, Mã đồ tể không biết đã chết mấy lần rồi! Cho nên, gặp phải dạng đối thủ như Tào Tháo và Quách Gia, hoàn toàn không cần phải cầu may mắn, điều duy nhất mà Mã đồ tể có thể làm là bằng vào thực lực tuyệt đối từng bước từng bước dồn đối thủ vào tuyệt cảnh, chứ chẳng có nổi kế sách hay gì.
Cổ Hủ nói: "Quân ta cũng không cần phải tiên phát chế nhân, có thể thủ ở Nam Dương dĩ dật dãi lao đợi quân Tào tới tấn công, dẫu sao thì Quan Độ chi chiến mới vừa bắt đầu, Viên Thiệu và Tào Tháo không thể phân thắng phụ nhanh như vậy được, cái mà chúng ta có là thời gian! Xem xem sau cùng là ai có thể kéo dài hơn ai?"
Mã Dược nói: "Mặt khác lại sai Cao Thuận, Từ Hoảng và Phương Duyệt, Mã Đại lưu thủ Quan Trung chuẩn bị tốt, đợi thời cơ chín muồi, khởi binh tấn công mạnh Hàm Cốc, Lạc Dương. Quách Gia có lợi hại hơn nữa cũng không phải là ba đầu sáu tay, cô cũng muốn xem xem, quân Tào làm thế nào mà ngăn cản được mãnh công của năm vạn đại quân từ ba phương hướng đông, tây, nam!"
...
Hổ Lao quan.
Mành vải dày cộp ngăn cảnh gió lạnh thấu xương ở bên ngoài, lửa trong lò than đang cháy rực, khiến cho cả tòa quân trướng trở nên ấm áp. Quách Gia cật lực cởi áo lông cừu dày cộp trên người ra, dưới sự dìu đỡ của thân binh nằm xuống ghế đệm ở cạnh lò sưởi, lúc này mới thở dài một tiếng, thoải mái duỗi thẳng hai chân.
Tào Chân không khỏi lo lắng nói: "Quân sư, ngài đã bệnh thành thế này rồi, đâu cần phải theo quân xuất chinh làm gì?"
Quách Gia trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu nói: "Không có cách nào khác cả, tại hạ chỉ là đột nhiên mắc bệnh vặt, công tử không cần phải lo lắng."
Tào Chân nói: "Mã đồ tể tuy hung tàn xảo trá, Tây Lương thiết kỵ thanh danh vang dội, nhưng bản công tử vẫn không để bọn chúng vào mắt. Quân sư không bằng tọa trận ở Hổ Lao quan, để bản công tử suất lĩnh đại quân xuất chinh Nam Dương, thế nào? Mục đích của trận chiến này chỉ là kềm chế hai vạn quân Lương ở Nam Dương. Bản công tử chỉ cần đóng vững đánh chắc, tuyệt không tùy tiện liều lĩnh, thì sẽ không có sơ hở nào để kẻ địch thừa cơ đâu."
Quách Gia trên mặt thoáng hiện nụ cười khổ.
Tào Chân đây là nghé non không sợ hổ dữ. Có dũng khí mà bá lực đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dũng khí, bá lực quá đáng thì chính là cuồng vọng, cho dù là Tào Tháo thân chinh, cũng không dám vọng ngôn có thể thắng chắc Mã đồ tể. Tào Chân cho dù là kỳ tài ngút trời, chung quy vẫn trẻ tuổi, thiếu hụt rèn luyện, há có thể là đối thủ của Mã đồ tể túc tướng bách chiến?
Có điều lời này Quách Gia đương nhiên không thể nói ra, để tránh làm tổn thương tới lòng tự tôn của Tào Chân.
"Khụ khụ khụ..."
Vào lúc Quách Gia đang không biết nên khuyên Tào Chân như thế nào thì ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn mà trầm trọng. Tào Chân dỏng tai lên nghe rồi vui mừng nói: "Là Nhân thúc, Hồng thúc tới rồi."
Tào Chân vừa dứt lời, mành trướng được vén lên, Tào Chân, Tào Hồng sáng vai bước vào.
Tào Chân vội vàng bước lên quỳ xuống hành lễ với Tào Nhân, Tào Hồng: "Chất nhi khấu kiến Nhân thúc, Hồng thúc
"Tử Đan (tự của Tào Chân) miễn lễ." Tào Chân, Tào Hồng đồng thời đưa tay ra đỡ Tào Chân dậy, lại quay sang hành lễ với Quách Gia, nói: "Nhân (Hồng) tham kiến quân sư."
Quách Gia cố gắng chắp tay, hồi lễ: "Bái kiến hai vị tướng quân."
Tào Nhân thấy Quách Gia hư nhược như vậy, không khỏi oán giận nói: "Quân sư bệnh thể suy yếu như vậy, thực sự không nên theo quân xuất chinh."
Mã đồ tể là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu (3)
Tào Hồng cũng nói: "Đúng vậy, quân sư nếu như có ba dài hai ngắn gì, chúa công há có thể tha cho bọn ta."
Quách Gia lắc đầu, vẫy tay tỏ ý bảo Tào Nhân, Tào Hồng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, hư nhược nói: "Tình thế cực kỳ nghiêm trọng đang trước mắt, hai vị tướng quân không cần phải lo lắng cho thân thể của bản quân sư, lần này phái người khẩn cấp triệu hai vị tướng quân tới Hổ Lao quan thực sự là có chuyện quan trọng cần thương lương, xét thấy tình thế hiểm ác, chúa công quyết định thay đổi sách lược, chuyển thủ thành công."
Tào Hồng giật nảy mình, thất thanh nói: "Chuyển thủ thành công ư?"
"Không sai, chuyển thủ thành công." Quách Gia gật đầu, vô lực nói: "Từ Hàm Cốc quan tới Dĩnh Xuyên, kéo dài hơn ngàn dặm, chỉ bằng vào quân đội ba vạn người mà một mực tử thủ thì tuyệt đối là không thủ được. Cho nên, quân ta chỉ có thể tại phương hướng thứ yếu tiến hành phòng ngự trọng điểm có lựa chọn, tại phương hướng chủ yếu chủ động xuất kích, dùng công thay thủ!"
Tào Nhân nói: "Không biết quân sư quyết định tấn công nơi nào, Đồng Quan, Hà Đông hay là Nam Dương?"
Quách Gia nhìn chằm chằm vào lửa đang cháy rừng rừng trong lò sưởi, trong con mắt đục ngầu có hai quầng lửa đang lập lòe, nói: "Tới Nam Dương, bởi vì Mã đồ tể đang ở Nam Dương!"
Tào Hồng nói: "Quân ta đi công đả Nam Dương, vạn nhất Mã đồ tể không để ý tới mà tấn công Dĩnh Xuyên thì sao?"
Trên khuôn mặt trắng bệch của Quách Gia đột nhiên thoáng hiện một tia tự tin nhàn nhạt, ung dung nói: "Có bản quân sư ở đây, Mã đồ tể tuyệt đối không dám mạo hiểu để mặc hậu lộ bị cắt mà tấn công Dĩnh Xuyên đâu!"
Trong con ngươi của Tào Nhân chợt hiện vẻ lo lắng vô cùng, trầm giọng nói: "Nhưng quân sư có từng nghĩ tới, Mã đồ tể tại Quan Trung, Hà Đông và Tây Hà đều đóng trọng binh, một khi quân ta tại Nam Dương không giằng co nổi với Mã đồ tể, Cao Thuận, Từ Hoảng, Phương Duyệt rất có thể sẽ từ hai phương hướng Hàm Cốc quan và Hà Đông đồng thời phát động mãnh công tới Lạc Dương, tới lúc đó quân ta sẽ chống đỡ như thế nào."
Quách Gia nói: "Đây chính là trọng điểm phòng ngự có lựa chọn mà bản quân sư vừa rồi đã nói, chỉ cần Văn Liệt (Tào Hưu) thủ được Hàm Cốc quan, tướng quân (Tào Nhân) ngài thủ được Lạc Dương, quân ta sẽ có thể kẹp được yếu đạo yết hầu của quân Lương, quân Lương thủy chung không thể ồ ạt xuất quan, đối với Dĩnh Xuyên cũng không tạo thành được uy hiếp trí mạng gì."
Tào Nhâ nói: "Quân sư, cái này không phải là quá mạo hiểm sao? Thường nói thủy vô thường hình, binh vô thường thế, Hàm Cốc quan tuy rằng hiểm trở, nhưng ai cũng không dám bảo chứng nhất định có thể ngăn cản được mãnh công của quân Lương! Vạn nhất Hàm Cốc quan thất thủ, thông đạo mà quân Lương ra khỏi Quan Đông được mở ra, vậy thì giống như là mãnh hổ thoát khỏi chuồng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Tào Nhân không hổ là tông tộc thân tín của Tào Tháo, cũng tính là thân trải trăm trận, suy nghĩ vấn đề cũng thành thục hơn Tào Chân nhiều. Phải biết rằng Hàm Cốc quan tuy hiểm trở nhưng không phải là khó có thể công phá, lúc trước Mã đồ tể chỉ có tám trăm quân ô hợp không phải cũng công hãm được Hổ Lao quan do trọng binh quan quân Đại Hán trấn thủ sao? Hơn ngàn binh mã của Lý Điểm không phải cũng công hãm được Hàm Cốc quan do trọng binh của quân Lương trấn thủ ư?
Quách Gia để đại quân tấn công Nam Dương. Binh lực Lạc Dương tất sẽ bị rút đi hết, tới lúc đó Hàm Cốc quan thật sự sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, Tào Nhân cho dù có lòng cứu viện thì cũng không lấy đâu ra được quân đội.
"Quân sư, sự được mất của Hàm Cốc quan, Lạc Dương là rất trọng đại, phải lưu lại đủ binh lực đó!"
Quách Gia trầm ngâm một lát, hỏi Tào Nhân: "Tướng quân cho rằng lưu lại bao nhiêu binh lực thì có thể chắc chắn giữ Hàm Cốc và Lạc Dương?"
Tào Nhân nói: "Vậy thì phải xem Mã đồ tể điều động bao nhiêu quân Lương tới tấn công! Nếu Mã đồ tể dùng ba vạn đại quân tới tấn công, vậy ít nhất cũng phải có năm ngàn thủ quân, nếu Mã đồ tể dùng năm vạn đại quân tới tấn công, vậy ít nhất cũng cần một vạn thủ quân. Nếu Mã đồ tể điều động mười vạn đại quân tới tấn công, vậy ít nhất cần... bốn vạn thủ quân!"
"Bốn vạn?" Tào Chân thất thanh nói: "Toàn bộ binh lực của quân ta tại Tây tuyến cũng chỉ có ba vạn. Nhân thúc, Mã đồ tể có khả năng điều động mười vạn đại quân tới công đả Hàm Cốc quan và Lạc Dương ư?"
"Đây là nói vạn nhất." Tào Nhân trầm giọng nói: "Ở quận Tây Hà có năm vạn đại quân của Cao Thuận, quận Hà Đông thì có tám ngàn tinh binh của Từ Hoảng. Nam Dương có hai vạn thiết kỵ của Mã Siêu. Mã đồ tể bình định được Hán Trung chắc có thêm ít nhất hai vạn hàng quân Hán Trung nữa. Trừ những gì đã kể trên ra, Mã đồ tể còn có một vạn thủy quân của Cam Ninh, tùy thời có thể đầu nhập chiến tranh."
"Trên thực tế, chỉ cần quân Lương có đủ lương thảo và quân nhu, Mã đồ tể tùy thời có thể điều đợi hai mười vạn đại quân phát khởi thế công như thái sơn áp đỉnh đối với Lạc Dương, Hàm Cốc quan!"
"Hừ." Tào Hồng vô cùng bực bội, khinh thường nói: "Thực lực của Mã đồ tể đúng là càng lúc càng cường đại, nhưng thực lực của quân ta thì lại giẫm chân tại chỗ. Cứ tiếp tục như thế này thì không ổn! Đối diện với thực lực tuyệt đối, quân ta có tính toán kỹ lưỡng như thế nào, lập kế hoạch cân nhắc như thế nào thì cũng không thay đổi được sự chênh lệch quá lớn này!"
"Thực lực của quân Lương quả thực rất cường đại, hơn hẳn quân ta. Thậm chí còn cường đại hơn của quân Hà Bắc của Viên Thiệu!" Quách Gia nói đến đây thì dừng lại, lạnh lùng nói: "Có điều, quân Lương lại có một nhược điểm chí mạng nhất. Nếu quân ta có thể nắm được nhược điểm chí mạng này, tập đoàn quân sự Lương Châu cường dại sẽ có thể tan thành mây khói trong một đêm, từ nay về sau không đủ sức gượng dậy!"
"Hả?"
"Ồ!"
"Nhược điểm trí mạng của quân Lương Châu ư?"
Tào Nhân, Tào Hồng đồng thời thất thanh, Tào Chân trẻ tuổi có phản ứng nhanh nhất, vội vàng nói: "Quân sư nói là đó là… Mã đồ tể ư!"
"Đúng, chính là Mã đồ tể!" Quách Gia hít một hơi, thấp giọng nói: "Mã đồ tể chính là ưu điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, đồng thời cũng là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu."
Tào Hồng không hiểu, nói: "Lời này của quân sư là có ý gì?"
Quách Gia nói: "Nói Mã đồ tể chính là ưu điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, là bởi vì Mã đồ tể ở trong lòng tướng sĩ Lương Châu có quyền uy không thể thay thế được, hơn nữa Mã đồ tể thân kinh bách chiến, dùng binh cực kỳ quỷ trá, chỉ luận về sự hiểm độc trong dụng binh thì bất kể là ai cũng không hơn được hắn, ngay cả chúa công cũng không bằng."
"Nói Mã đồ tể là nhược điểm lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, là bởi vì uy vọng của Mã đồ tể ở trong lòng tướng sĩ là quá cao! Dẫn tới việc tướng lĩnh ở bên cạnh hắn căn bản không có ai có thể sánh bằng với hắn, cho dù là Tây Lương Cẩm Mã Siêu, cũng không bằng một phần vạn của Mã đồ tể, mà con nối dõi của Mã đồ tể lại quá nhỏ, nếu như Mã đồ tể lúc này đột tử... hừ hừ."
Tào Hồng nghe vậy thì chợt bừng tỉnh.
Sự thực đúng như những gì mà Quách gia đã phân tích, Mã Dược ở trong tập đoàn quân sự Lương Châu có quyền uy không thể thay thế, cho dù là Mã Siêu (Mã Dược từng có một cuộc nói chuyện dài với Mã Siêu, bảo Mã Siêu sau khi Mã Dược đột tử thì đứng ra chống đỡ cho Mã gia, phụ tá Mã Chinh còn nhỏ) mà Mã đồ tể đặc ý bồi dưỡng, dùng để trấn nhiếp cục diễn, cũng còn lâu mới sánh bằng được Mã Dược.
Nếu Mã Dược vào lúc này đột nhiên chiến tử, tập đoàn quân sự Lương Châu nhìn thì mạnh nhưng rất có thể sẽ tan rã trong một đêm.
Tào Nhân nghiêm nghị nói: "Cho nên, quân sư mới muốn mạo hiểm xuất binh Nam Dương?"
"Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng, và cũng là duy nhất của quân ta!" Quách gia khẽ thở dài một tiếng, không khỏi lo lắng nói: "Giữa chúa công và Viên Thiệu, tối đa chỉ cần ba tháng là sẽ phân thắng bại (Quách Gia khẳng định như vậy là bởi vì quân Tào chi có quân lương đủ cho ba tháng, quân Tào căn bản không thể cầm cự được quá ba tháng), chúa công nếu thắng thì chuyện không có gì để nói, nhưng chúa công nếu thua thì Lạc Dương, Dĩnh Xuyên không thể thủ được nữa, vì đại nghiệp của chúa công, mạo hiểm như vậy là hoàn toàn đáng."
Cách nghĩ của Quách Gia là nếu như có thẻ ở trước trận chém chết Mã đồ tể thì tất nhiên là rất tốt, lui một bước thì nếu không giết được Mã đồ tể, sau đó không những Quách Gia binh bại tại Nam Dương, mà sau cùng ngay cả Hàm Cốc quan và Lạc Dương đều mất, nhưng lúc đó Tào Tháo và Viên Thiệu đã phân thắng bại rồi, nếu Tào Tháo thua thì vạn sự đã rồi, nếu Tào Tháo thắng thì có thể tự mình dẫn quân tiến hành quyết chiến với Mã đồ tể. Cho nên thắng phụ ở phía Lạc dương, Nam Dương là không có gì quan trọng cả,
"Hiểu rồi." Tào Nhân nhìn xoáy và Quách Gai, trầm giọng nói: "Nếu chỉ thủ ba tháng thì sáu ngàn tinh binh là đủ rồi."
Quách Gia nói: "Bản quân sư cho tướng quân tám ngàn tinh binh, tướng quân cần phải ghi nhớ, binh giả quỷ đạo dã, thắng phụ chỉ ở trong một ý niệm. Do đó, phàm là chỉ có một tia cơ hội, tướng quân cũng phải dành hết một trăm phần trăm nỗ lực để giành được kết quả tốt nhất."
...
Tháng mười năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười, Tào Tháo tự mình dẫn ba vạn tinh binh bắc thượng, dùng thế dương đông kích tây, man thiên quá hải trước sau kích phá hai lộ đại quân của Viên Đàm, Viên Hy. Viên Đàm, Viên Hy đành dẫn mấy ngàn tàn binh quay về đại doanh Lê Dương. Viên Thiệu nghe tin bèn đại nộ, tự mình dẫn đại quân vượt qua Hoàng Hà nam.
Tào Tháo thấy quân Hà Bắc thanh thế quá lớn, tức thì buông bỏ Bạch Mã, Duyên Tâm mà lui về thủ Quan Độ, Viên Thiệu đắc thế thừa cơ lấn tới, thúc giục đại quân bức tới Quan Độ.
...
Quan Độ. Trước trận tiền của hai quan Viên, Tào
Mãnh tướng Hà Bắc Yến Minh vỗ ngựa xuất trận, vũ động Tam Tiên Lưỡng Nhận đao (đao hai lưỡi ba mũi) lao tới trận tiền của quân Tào, quát lớn: "Hà Bắc Yến Minh ở đây, gian tặc mau chịu chết!"
"Nhóc con đừng có càn rỡ, Tiếu quận Tào Tử Hòa ở đây!"
Tào Thuần quát lớn một tiếng, vỗ Mã Vũ thương tới đánh Yến Minh.
Hai ngựa chỉ giao nhau có một hiệp, Tào Thuần liền nâng thương đâm trúng vai của Yến Minh, ngã xuống ngựa mà chết. Tào Thuần tung người xuống ngựa rút kiếm chặt thủ cấp của Yến Minh, ung dung nhảy lên ngựa rồi dùng trường thương cắm thủ cấp của Yến Minh, ngẩng mặt lên trời cười to ba tiếng, tướng sĩ quân Tào ầm ầm hô theo, tiếng như trời long đất lở, thanh thế khiếp người.
Viên Thiệu quay đầu lại nhìn chúng tướng: "Ai dám xuất chiến?"
U Châu hãn tướng Điền Duyệt, Thanh Hà danh tướng Nguyên Tiền đồng thời vỗ ngựa xuất trận, hợp chiến với Tào Tuần. Ba ngựa giao nhau mười hiệp khó phân thắng phụ, Tào Thuần tức thì vung hờ một thương rồi vỗ ngựa lao đi, Điền Duyệt, Nguyên Tuổi đuổi theo không tha, đột nhiên nghe thấy tiếng dây cung rung lên, Nguyên Tiền đã trúng tên giữa mặt, lật người ngã xuống ngựa. Điền Duyệt giật nảy mình, cũng bị Tào Thuần một thương đâm rơi xuống ngựa.
Tao Thuần lại một lần nữa giết chết hai viên dũng tướng của Hà Bắc, quân Tào thanh thế đại chấn.
Viên Thiệu hoảng sợ nói: "Dưới trướng Tào A Man không ngờ lại có hổ tướng như vậy, biết làm sao đây?"
"Chúa công chớ lo, đợi mỗ chém chết hắn!"
Viên Thiệu vừa dứt lời, một con ngựa từ trong quân Hà Bắc phi ra, mọi người vội vàng nhìn, thì ra là Hà Gian danh tướng Trương Hợp.
Bình luận facebook