Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307
Hứa Xương, đại sảnh của tướng phủ.
Tuân Úc trong mắt lộ ra vẻ không dám tin, cúi đầu nhìn Thanh Long đao đang đặt trên cổ mình, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài làm gì vậy?"
Trong con mắt phượng của Quan Vũ lấp lánh hàn quang, trậm giọng nói: "Tìm lại nữ nhân của Quan mỗ!"
"Nữ nhân của ngài?" Tuân Úc nói: "Quan tướng quân muốn tìm nữ nhân thì tới tướng phủ làm gì?"
"Nữ nhân của Quan mỗ chính là đang ở trong tướng phủ." Quan Vũ nói: "Là thừa tướng cướp nữ nhân của Quan mỗ, Điêu Thiền là của mỗ!"
"Điêu Thiền!" Tuân Úc thất thanh nói: "Vì một nữ nhân mà phản bội thừa tướng, cái này có đáng không? Tướng quân suy nghĩ kỹ lại đi!"
Quan Vũ nói: "Là thừa tướng bất nhân trước, giờ chớ có trách Quan mỗ bất nghĩa, Tuân Úc tiên sinh, Quan mỗ kính trọng ngài là một vị hiền thần, hôm nay sẽ không giết ngài, người đâu, trói lại!"
"Tuân lệnh."
Hồ Ban đáp ứng một tiếng, bước lên trước đè Tuân Úc xuống đất rồi trói lại.
Tuân Úc giãy dụa ngẩng đầu lên, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài đây là tự xông vào tuyệt lộ đó, phản bội thừa tướng rồi, thiên hạ tuy lớn nhưng ngài vẫn không có chỗ để dung thân đâu!"
"Cái này không cần tiên sinh phải phí tâm." Quan Vũ lạnh lùng nói: "Quan mỗ tự có chỗ để đi!"
"Tuân Úc đại nhân, không ổn rồi, đại sự không ổn rồi..."
Quan Vũ vừa dứt lời, Dương Tu đột nhiên hốt hoảng xông vào, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy tình hình ở trong đại sảnh thì không khỏi hít một hơi lạnh, đứng đờ ở ngoài cửa.
Tuân Úc ngọ ngoạy hỏi: "Dương Tu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Tu chỉ vào Quan Vũ, run giọng nói: "Đại nhân, tên phản tặc Quan Vũ này phái binh vào hoàng cung cướp thiên tử và văn võ trong triều!"
"Cái gì?" Tuân Úc run rẩy, vội vàng nói với Quan Vũ: "Quan Vũ, ngươi dám cướp thiên tử và văn võ bá quan, ngươi chẳng lẽ muốn làm theo Đổng Trác, Mã nghịch, làm loạn thần tặc tử ư?"
"Xin lỗi, Tuân Úc tiên sinh, đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi!" Quan Vũ nói đến đây thì ngừng lại, nói với Hồ Ban: "Hồ Ban, trói cả Dương Tu lại!"
Hai thân binh bước lên đè Dương Tu xuống đất, Dương Tú há miệng chửi to: "Quan Vũ, tên thất phu, loạn thần tặc tử, ngươi không được chết tử tế đâu..."
"Câm mồm!" Đôi mắt phượng của Quan Vũ trợn tròn lên, trong mắt lộ ra sát cơ, nghiêm giọng quát: "Nếu không phải phụ thân Dương Bưu của ngươi từng làm quan đồng triều với đại ca (Lưu Bị), quan hệ giữa hai người thân thiết thì mỗ hôm nay đã một đao chém chết ngươi rồi, hừ!"
"Ặc..."
Dương Tu rùng mình ớn lạnh, không dám mắng thêm một câu nào nữa.
Quan Vũ quay đầu lại nhìn Hồ Ban, nói: "Hồ Ban, trông chừng bọn họ, những tướng sĩ khác theo mỗ giết vào hậu viện của tướng phủ!"
..
Nam Dương.
Mã Dược đang suất quân tiến nhanh về phía đồng thì tiền phương đột nhiên xuất hiện một đạo hạp cốc hiểm trở, lúc này sắc trời đã lờ mờ sáng, tia nắng ban mai mỏng manh chiếu vào trong rừm rậm ở hai bên hạp cốc, lờ mờ lộ ra một cỗ khí tức tiêu điều.
"Đình chỉ tiến tới."
Mã Dược vội vàng kìm cương ngựa, giơ cao cánh tay phải lên.
Lý Túc, Giả Hủ cùng với chư tướng Hứa Chử, Cú Đột, Hồ Xích Nhi, Hồ Xa Nhi, Trần Đáo nhao nhao giục ngựa tụ tập tới bên cạnh Mã Dược, Mã Dược đưa tay ra chỉ vào hạp cốc ở phía trước, trầm giọng nói: "Trong cốc có sát khí, e rằng có quân Tào mai phục!"
Hồ Xa Nhi lớn tiếng nói: "Chúa công, có sao không phóng hỏa đốt núi khiến phục binh phải chui ra?"
Hồ Xa Nhi vốn là bộ tướng của Trương Tế, khi Trương Tế quy hàng thì đập nhập dưới trướng Mã Dược, hiện giờ được sung làm hộ vệ đội trưởng của Điển Vi.
Hồ Xích Nhi mỉm cười nói: "Hô, tuyết lớn gió to như thế này thì phóng hỏa thế nào được, đúng là một tên ngốc?"
Pháp Chính từ Tây Vực bị triệu hồi, Hồ Xích Nhi cũng về Trung Nguyên theo, làm thính điều trước trướng của Mã Dược.
Hồ Xa Nhi tức giận nói: "Ngươi chỉ biết cười người khác thôi, vậy ngươi có cách gì hay không?"
Hồ Xích Nhi nói: "lão tử chính là muốn cười ngươi đó, đồ đầu heo."
Hồ Xa Nhi giận lắm, quát: "Hồ Xích Nhi, đừng cho rằng ngươi có mấy cân man lực mà lão tử sợ ngươi nhé, có giỏi thì đơn đấu với ta!"
Hồ Xích Nhi nói: "Được, ta cầu còn không được nữa là."
"Câm mồm!" Mã Dược lạnh lùng lườm hai người, quát: "Lúc nào rồi mà còn cãi nhau, cút sang một bên cho ta!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Hồ Xa Nhi, Hồ Xích Nhi hậm hực trợn mắt lườm đối phương một cái, giục ngựa lao đi, hai tên man phu này trời không sợ, đất không sợ, duy chỉ sợ Mã đồ tể. Trên tức thế trong cả quân đoàn Lương Châu, Mã đồ tể đều có quyền uy chí cao vô thượng, Mã đồ tể trừng mắt một cái, ba quân tướng sĩ không có một ai dám thở mạnh. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Lý Túc nói: "Chúa công, có thể đi đường vòng hay không?"
"Không được." Mã Dược kiên quyết nói: "Vòng qua tòa núi lớn này thì Quách Gia đã chạy mất bóng rồi!"
Cú Đột tung mình xuống ngựa, bước tới bên cạnh dấu chân và dấu móng ngựa lưu lại trên mặt tuyết nhìn tử tế, lại dí mũi vào ngửi ngửi, sau cùng khẳng định: "Chúa công, quân sư, các vị nhìn này, tuyết động trên những dấu chân này chỉ có một lớp mỏng, chứng tỏ quân Tào qua đây chưa lâu, tối đa không quá nửa tiếng!"
Mã Dược mắt lộ ra hàn quang, trầm giọng, nói: "Nói như vậy Quách Gia ở phía trước không xa? Ừ, lần này tuyệt không thể để hắn chạy thoát!"
Giả Hủ nói: "Chúa công, Hủ có một kế có thể dụ phục binh của quân Tào ra."
Mã Dược nói: "Ồ, mau nói ra đi!"
Giả Hủ ghé vào tai Mã Dược nói mấy câu.
Mã Dược nghe xong lập tức mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Hay, cứ theo kế của quân sư mà hành sự đi."
...
Hai bên hạp cốc, năm ngàn quân Tào che cờ cất trống, tiềm phục trong rừng rậm.
Tào Chân nín thở ngưng thần ẩn mình trong rừng rậm phủ tuyết trắng xóa, hai mắt sáng như đuốc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào sơn cốc ở ngoài rừng rậm, trong cốc là một mảng tĩnh lặng, chỉ có tuyết nhỏ như lông tơ từ trên trời lác đác rơi xuống. Cách bên cạnh Tào Chân không xa, một tiểu giáo của quân Tào ghé tai lên một tảng đá, tập trung tinh lực tìm tòi những chấn động nhỏ nhất.
Đột nhiên, tiểu giáo của quân Tào ngẩng đầu lên, nói với Tào Chân: "Tướng quân, tới rồi!"
"Hả?" Tào Chân tinh thần chấn động, hỏi: "Có bao nhiêu nhân mã?"
Tiểu giáo quân Tào nói: "Đại khái có ba đến năm ngàn người?"
"Chỉ có ba đến năm ngàn người thôi ư?" Tào Chân nhíu chặt mày, "chẳng lẽ chỉ là tiên phong của quân Lương thôi sao?"
"Tướng quân, mau nhìn kìa!" Vào lúc Tào Chân đang buồn bực thì một tiểu tốt tinh mắt đột nhiên kích động hô khẽ: "Kim khôi kim giáp, áo choàng đỏ chói, còn có cả hãn huyết bảo mã nữa, trời ạ, là Mã đồ tể, không ngờ lại là Mã đồ tể!"
"Hả?" Tào Chân mắt lộ ra hàn quang, thuận theo ngón tay đang chỉ của tiểu tốt quân Tào mà nhìn. Quả nhiên thấy Mã đồ tể thân mặc hoàng kim chiến giáp, áo choàng đỏ chói, cưỡi hãn huyết bảo mã, dưới sự vây quanh của của mấy trăm thiết kỵ đã xuất hiện ở trong sơn cốc. Đằng sau Mã đồ tể, quân Lương tinh nhuệ mặc thiết giáp đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào sơn cốc.
Giọng nói của Quách Gia lại một lần nữa vang lên bên tai Tào Chân, Mã đồ tể là ưu thế lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, đồng thời cũng là nhược thế lớn nhất, chỉ cần Mã đồ tể vừa chết, quân đoàn Lương Châu cường hoành nhất thời sẽ tan rã trong một đêm. Uy hiếp tới từ Tây Bắc sẽ triệt để tiêu tan thành vô hình.
Hiện tại. Mã đồ tể đang ở trước mặt, cơ hội đang ở ngay trước mắt.
Tào Chân đứng bật dậy, sớm đã có thân binh dắt chiến mã tới, Tào Chân tung người lên lưng ngựa rồi chậm rãi giơ thiết thương trong tay lên, đột nhiên, thiết thương trong tay giơ về phía trước, ngay lập tức, tiếng trống trận kịch liệt và tiếng kèn hiệu liên miên không dứt vang vọng khắp nơi. Hai ngàn cung tiễn thủ vươn mình đứng dậy, ba ngàn quân tinh nhuệ thì vừa gào thét vừa từ trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc giết ra.
...
Ngoài hạp cốc.
Lý Túc mặt đầy hưng phấn nói với Mã Dược: "Chúa công, quân Tào quả nhiên trúng kế rồi!"
Khóe miệng Giả Hủ thoáng hiện lên một nụ cười gian xảo, kế này có thể nói là đã đâm trúng chỗ yếu hại của quân Tào, cho dù là Quách Gia tự mình đoạn hậu, cho dù Quách Gia biết rõ bên trong có điều gì gian trá, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được sự dụ hoặc lớn lao này. Dẫu sao thì, chỉ cần có thể kích sát Mã Dược, rất nhiều chuyện sẽ biến thành vô cùng đơn giản.
Hứa Chử lại có chút buồn bực nói: "Chỉ là đáng tiếc cho hơn hai ngàn tướng sĩ, còn có năm trăm thiết kỵ nữa, đây đều là quân Lương tinh nhuệ, thân trải trăm trận đó."
"Hai ngàn năm trăm người dùng để dụ địch chưa chắc đã chịu thiệt đâu." Trong mắt Mã Dược lóe lên một tia hàn ý khiến người ta thấy mà ngạt thở, nói tiếp: "Huống chi, chỉ cần có thể giết được Quách Gia, có phải hi sinh lớn nữa thì cũng đáng!"
Hứa Chử nghiêm nghị gật đầu, chậm rãi giơ Lang Nha thiết chủy trong tay lên, quay đầu lại nói với tướng sĩ thiết kỵ đang nghiêm trận chờ đợi ở đằng sau: "Các huynh đệ của thiết kỵ doanh, theo mỗ nào!"
...
Trong hạp cốc.
"Vù vù vù vù..."
Trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc vạn tiễn cùng bắn ra, giống như là châu chấu dày đặc bắn vào bên trong cốc.
"Mẹ nó, trong rừng rậm quả nhiên là có phục binh!" Hồ Xa Nhi thân mặc hoàng kim chiến giáp đóng giả "Mã đồ tể" thấy vậy giơ thương lên trước để gạt, ngồi trên lưng ngựa cao giọng quát: "Các huynh đệ bình tĩnh, đừng hoảng hốt, giơ thuẫn bài lên bảo vệ đỉnh đầu, kỵ binh nhanh chóng lao lên trước, đạp phá quân Tào rồi giết ra khỏi cốc!"
"Giết giết giết..."
Năm trăm thiết kỵ và hai ngàn tinh binh Lương Châu đuổi theo sau Hồ Xa Nhi tràn về phía miệng cốc ở phía trước.
Loạn tiễn rơi xuống như mưa, thỉnh thoảng lại có tướng sĩ Lương Châu trúng tên ngã xuống đất, nằm trên vũng máu mà thống khổ kêu gào, mũ sắt, giáp ngực và giáp lưng kiên cố tuy có thể giúp cho tuyệt đại đa số tướng sĩ quân Lương tránh được loạn tiễn xuyên qua người mà chết, nhưng lại không thể bảo hộ các bộ vị không yếu hại khác như mông, cánh tay và đùi.
Những bộ vị bị tên bắn trúng này tuy không trí mạng, nhưng cũng đủ để khiến người ta mất đi năng lực hành động. Đương nhiên, cũng không ít tướng sĩ Lương Châu đi đầu bị loạn tiễn trực tiếp bắn xuyên qua mắt hoặc là yết hầu, tử trận ngay tại đương trường. Có điều, loạn tiễn cùng bắn ra của quân Tào không hề tạo thành sát thương qua lớn đối với quân Lương Châu ở trong cốc.
"Mã đồ tể chớ đi!"
Khi Hồ Xa Nhi đang giục ngựa chạy gấp thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn như sấm nổ, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người cưỡi ngựa từ trong rừng chạy ra cản đường, giơ thương lên quát: "Tiếu quận Tào Chân ở đây!" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
"Giết giết giết..."
Trong tiếng hét như bài sơn đảo hải, mấy ngàn quân Tào tinh nhuệ cuối cùng cũng từ trong rừng râm lao ra ngoài, vừa hay đụng đầu với quân Lương đang xông về phía trước, giống như là hai con sóng lớn đụng vào nhau, trong nháy mắt máu tanh đầy trời bắn ra, tiếng hí bi thương của chiến mã cùng với tiếng rên la của binh sĩ quyện vào với nhau thành một âm thanh hỗn độn.
Hồ Xa Nhi không nói tiếng nào, vỗ ngựa vung thương đâm thẳng vào mặt Tào Chân. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Tào Chân giơ thương lên nghênh đón, thoáng chốc hai ngựa giao nhau, hai thanh thiết thương nặng nề trong khoảnh khắc đụng mạnh vào nhau, phát ra tiếng keng keng đinh tai nhức óc. Thân hình to lớn của Tào Chân ở trên lưng ngựa lắc lư hai cái, xuýt chút nữa thì cắm đầu rơi xuống ngựa, vội vàng giục ngựa quay đầu lại, trong con mắt của Tào Chân không khỏi thoáng hiện một tia hàn ý.
Mã đồ tể đúng là có sức lực cường hoành, không thể dùng sức mà phải dùng trí.
"Giết!"
Tào Chân quát lớn một tiếng, thúc ngựa quay lại, Hồ Xa Nhi vẫn không nói tiếng nào giục ngựa nghênh đón, hai ngựa lại đụng nhau. Tao Chân đột nhiên vung tay phải lên, một đoàn hắc ảnh đã bắn thẳng vào mặt Hồ Xa Nhi, Hồ Xa Nhi giật nảy mình, khi rùn người lắc mình né tránh thì thiết thương trong tay Tào Chân đã đâm ra như một con độc xà xuất động.
Hồ Xa Nhi hú một tiếng như sói tru, bị một thương của Tào Chân đánh bay hoàng kim chiến khôi ở trên đầu, tóc đỏ đầy đầu lập tức xõa tung, mất đi sư che chắn của hoàng kim chiến khôi và mặt nạ quỷ, bộ dạng man hoành mặt đầy râu tóc của Hồ Xa Nhi lập tức lộ ra trước mắt Tào Chân. Tào Chân hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là Mã đồ tể?"
"Ngu xuẩn." Hồ Xa Nhi cười lớn: "Ngươi trúng kế rồi, ha ha ha..."
"Hả?"
Tào Chân nghe vậy mặt đanh lại, đột nhiên, có tiếng sấm nổ lờ mờ từ chân trời phía tây vang tới, lập tức có tiểu giáo của quân Tào vẻ mặt hốt hoảng chạy tới trước mặt Tào Chân, run giọng nói: "Tướng quân, không ổn rồi. Trọng trọng trọng... trọng giáp thiết kỵ của quân Lương từ ngoài cốc giết vào. Các huynh đệ căn bản không cản nổi!"
"Đáng ghét!" Tào Chân uấy hận nắm chặt quyền đầu, giận dữ nói: "Không ngờ trúng phải quỷ kế của Mã đồ tể rồi, phục kích đã thất bại, nơi này không thể ở lâu, truyền lệnh, toàn quân triệt thối!"
"Muốn đi?" Hồ Xa Nhi giục ngựa hoành thương cản đường của Tào Chân, lạnh lùng nói: "Không có cửa đâu!"
"Chỉ bằng vào ngươi mà cũng muốn cản đường à?" Tào Chân lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lộ ra sát cơ, quát khẽ: "Quả thật là không tự lượng sức!"
"Bớt khoe khoang đi!" Hồ Xa Nhi nắm chặt thiết thương trong tay, chỉ vào Tào Chân, nói: "Xem lão tử đánh người rơi xuống ngựa đây!" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
"Hắc hắc."
Khóe miệng Tào Chân đột nhiên lộ ra một nụ cười băng lãnh, quát khẽ một tiếng rồi thúc ngựa tiến tới.
Chòm râu quai nón dưới cằm Hồ Xa Nhi dựng đứng lên, thúc ngựa nghênh đón. Vào sát na hai ngựa giao nhau, Hồ Xa Nhi quát một tiếng rồi dựng thương đâm tới, Tào Chân thấy vậy liền miễn cưỡng giơ tay lên đỡ, nhưng không thể hoàn toàn gạt được thiết thương của Hồ Xa Nhi ra, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, mũi thương sắc bén đã dán lên lưng Tào Chân, cắt tung cả mảnh giáp lưng của Tào Chân. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Hồ Xa Nhi trong lòng đắc ý, đang muốn thuận thế quét Tào Chân rơi xuống ngựa thì đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, khi vội vàng cúi đầu xuống nhìn thấy một thanh đoản đao đã vô thanh vô tức cắm vào lồng ngực của mình, sâu tới tận cán. Hồ Xa Nhi hô thảm một tiếng, dồn hết sức lực cuối cùng gào lên một tiếng: "Ặc.. ngươi... xảo trá..."
"Hừ, binh bất yếm trá!" Tao Chân cười lạnh, nói: "Đây là chiến tranh, không phải ngươi chết thì là ta vong!"
Hai con ngựa giao qua nhau, chiến mã chở thi thể của Hồ Xa Nhi một mực chạy về phía trước thêm mấy chục bước, mới bịp một tiếng rơi xuống đất. Tào Chân dùng phi đao đâm chết Hồ Xa Nhi, lúc này mới ung dung kéo đầu ngựa lại đuổi theo hãn huyết bảo mã của Hồ Xa Nhi, người ở trên không tung mình sang.
"Ha ha ha, ngựa tốt!" Tào Chân ngẩng mặt lên trời cười ba tiếng, giơ thương lên quát to: "Bảo Đại, dẫn ba trăm hổ báo kỵ đoạn hậu, tử chiến không lui. Bảo Nhị, dẫn tám trăm báo vệ bày Ngư Lệ trận, thủ vững miệng cốc, cung tiễn thủ đi trước rút lui, những tướng sĩ hậu quân lên thay tiền đội, lần lượt lui về phía sau!"
"Tuân lệnh!"
"Tuân lệnh!"
Bảo Đại, Bảo Nhị ầm ầm đáp ứng, lĩnh mệnh mà đi.
Hai người này đều là tử sĩ mà Tế Bắc tướng Bào Tín (cha ruột của Tào Chân, hảo hữu của Tào Tháo) trước kia nuôi dưỡng, sau khi Bào Tín chiến tử, hai người liền một mực đi theo bên cạnh Tào Chân là thiếp thân hộ vệ.
...
Dĩnh Xuyên, dinh thự của Vu Cấm.
Hàm Cốc quan, Lạc Dương lần lượt thất thủ, Hổ Lao quan báo nguy!
Đại quân của Quách Gia không có tin tức, đại quân của Tào Tháo lại giằng co không dứt với đại quân Hà Bắc ở Quan Độ, triều đình Hứa Xương nguy như chồng trứng sắp đổ, khi Vu Cấm nóng lòng như có lửa đốt, đang muốn tự mình dẫn một nhánh tinh binh hỏa tốc tới Hổ Lao quan thì đột nhiên có tiểu giáo vội vàng chạy vào đại sảnh, quỳ xuống run giọng nói: "Tướng quân, không ổn rồi..."
Vu Cấm nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu giáo nói: "Vừa rồi có người từ Hứa Xương chạy nạn tới, nói là Quan Vũ đột nhiên cử binh phản loạn, bắt cóc thiên tử, văn quan cả triều và vợ con của thừa tướng ra khỏi Hứa Dương xuống phía nam rồi!"
"Hả?"
Vu Cấm giật nảy mình, một lúc sau vẫn chưa hồi thần.
Tiểu giáo vội vàng nói: "Tướng quân?"
Vu Cấm rùng mình ớn lạnh, cao giọng nói: "Tên nghịch tặc Quan Vũ này chạy đi đâu hả?"
Tiểu giáo nói: "Chạy tới Nhữ Nam rồi!"
"Nghịch tặc Quan vũ! Tiểu nhân! Thất phu!" Vu Cấm nghiến răng nghiến lợi nói: "Uổng cho thừa tướng hậu đãi với hắn như vậy, không ngờ lại đột nhiên làm phản, bản tướng quân há có thể tha cho hắn? Người đâu..."
"Tướng quân có gì phân phó?"
Sớm đã có thân binh ứng tiếng mà vào.
Vu Cấm nghiến răng nói: "Lập tức triệu tập đại quân, giết tới Nhữ Nam đoạt lại thiên tử và văn võ toàn triều về!"
Thân binh nhắc nhở: "Tướng quân, đại quân giết Nhữ Nam rồi, Dĩnh Xuyên thủ thế nào đây?"
"Thiên tử, trăm quan bị bắt cóc, Dĩnh Xuyên đã không cần thủ nữa rồi!" Vu Cấm buồn bã nói: "Sai khoái mã tám trăm dặm khẩn cấp đem chuyện này báo cho thừa tướng, xin thừa tướng sớm định đoạt!"
"Tuân lệnh!"
Thân binh đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.
...
Nam Dương, hạp cốc.
Tào Chân lâm nguy không sợ, dám hạ lệnh triệt thoái, khiến quân Tào tránh khỏi toàn quân bị diệt.
Bảo Đại suất lĩnh hộ báo kỵ phụ trách đoạn hậu, cuối cùng toàn bộ chiến tử. Có điều lại thành công diệt hết nhuệ khí của ba trăm trọng giáp thiết kỵ của Hứa Chử, sau khi nghiền nát hổ báo kỵ, thiết kỵ doanh không có đủ mã lực mà tiến hành trùng kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn lang kỵ (khinh kỵ binh) của quân Lương đi truy sát quân Tào.
Lang kỵ của quân Lương ở cốc khẩu gặp phải sự chống cự ngoan cường của quân Tào, tám trăm báo vệ dưới sự suất lĩnh của Bảo Nhị bày ra Ngư Lệ trận có sở trường về phòng ngự nhất, liên tiếp ngăn cản, tử chiến không lui, làm trì trệ nghiêm trọng sự truy kích của quân Lương, đợi khi lang kỵ của lương Quân không tiếc trả giá lớn đâm xuyên Ngư Lệ trận của báo vệ thì đã mất đi cả hai tiếng đồng hồ!
Mã Dược giục ngựa xuyên qua cốc khẩu, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy trong cốc ngổn ngang xác người, máu chảy chứa chan, đây chỉ là một trận chiến tranh quy mô nhỏ, nhưng mức độ kịch liệt thì lại vượt qua sự tưởng tượng của Mã Dược, Mã Dược đã rất lâu rồi chưa trải qua một cuộc chiến tranh nào thảm liệt như thế này, đây chính là quân Tào, quân Tào đánh mãi không ngã.
Chỉ cần Tào Tháo không chết, quân hồn của quân Tào vẫn còn tồn tại, nhuệ khí của quân Tào cũng vẫn tồn tại, vô luận là gặp bao nhiêu lần thất bại, vô luận là binh sĩ thay đổi như thế nào, bọn họ thủy chung vẫn là... quân Tào! Cũng giống như quân Lương vậy, chỉ cần Mã đồ tể một ngày chưa chết, quân Lương thủy chung vẫn là quân đội kiêu dũng thiên chiến nhất toàn thiên hạ!
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Túc, Giả Hủ giục ngựa tới phía sau Mã Dược.
"Chúa công, đã tra rõ ràng rồi, phụ trách đoạn hậu là hổ báo kỵ tinh nhuệ của quân Tào. Tám trăm quân Tào tử thủ cốc khẩu là thiếp thân vệ đội của Tào Chân." Lý Túc thở ra hai tiếng, vẻ mặt biến thành buồn bã, nói tiếp: "Ngoài ra, Hồ Xa Nhi tướng quân đã chiến tử rồi, là bị phi đao của Tào Chân ám sát."
"Tào Chân? Lại là Tào Chân!" Mã Dược kinh hãi nói: "Tên tiểu tử này không ngờ có thể kích sát Hồ Xa Nhi lực khả thiên cân ư? Đúng là đã coi thường hắn rồi! Không ngờ tên tiểu tử này trừ vẻ đẹp trai, lâm nguy không loạn, chỉ huy bình tĩnh ra còn là một viên dũng tướng hiếm có, không ngờ có thể ở trước trận chém tướng, đáng tiếc, nhân tài như vậy không ngờ lại là nghĩa tử của Tào Tháo!"
Lý Túc lại nói: "Chúa công, còn có một phát hiện quan trọng nữa, tọa kỵ của hổ báo kỵ cũng đóng móng sắt giống như tọa kỵ của thiết kỵ doanh (bí mật của yên ngựa, bàn đạp sớm đã bị tiết lộ, khi đại chiến ở Hàm Cốc quan, chư hầu Quan Đông đã cùng nhau bắt chước), ngoài ra, tám trăm thân vệ thủ ở cốc khẩu của Tào Chân đều mặc thiết giáp bộ binh một màu, chế thức của thiết giáp bộ binh của chúng không ngờ cũng giống hệt như quân Lương của ta!"
"Đây là chuyện trong ý liệu." Giả Hủ hờ hững nói: "Tính tình gian trá của Tào Tháo rất trọng hiệu quả thực tế, thiết giáp của bộ binh quân Lương vừa nhẹ lại vừa kiên cố, hơn xa đồng giáp! Tào Tháo sai người bắt chước cũng là trong tình lý, cũng chỉ có loại ngu xuẩn như Viên Thiệu mới bắt quân đội mặc đồng giáp trông thì tráng lệ nhưng lại khiến các binh sĩ hành động không được thoải mái mà thôi!"
Mã Dược nói: "Chuyện này để sau hẵng nói đi, việc cần kíp bây giờ là truy kích Quách Gia. Truyền lệnh, lưu lại hai ngàn quân quét dọn chiến trường và cấp cứu thương binh, thiết kỵ doanh, lang kỵ doanh thì đóng trại tại chỗ, nắm bắt thời gian để nghỉ ngơi và nhanh chóng khôi phục lại thể lực, bộ tốt các quân chỉ mang theo lương khô dùng trong ba ngày gọn nhẹ tật tiến, toàn lực truy kích quân Tào!"
...
Quan Độ.
Quân Tào và quân Hà Bắc chiến đấu vô cùng ác liệt.
Viên Thiệu lần này chơi tất tay, Trương Hợp, Trương Kỳ, Hàn Mãnh mỗi người dẫn ba vạn đại quân từ ba hướng bắc, đông , tây phát khởi mãnh công có tiến không lui về phía đại doanh của quân Tào. Quân Hà Bắc đây là vây ba chừa một, cố ý lưu lại phía nam không đánh, chính là muốn quân Tào còn có hi vọng, để làm yếu đi quyết tâm liều chết chống trả của quân Tào.
Kịch chiến từ chiều cho tới tận lúc gần tối. Quân Hà Bắc phát động thế công như thủy triều về phía đại doanh của quân Tào, Trương Hợp thậm chí còn tự mình mặc giáp xuất trận, dẫn quân xung phong hãm trận, có mấy lần, quân Hà Bắc đều chọc vào được đại doanh của quân Tào, nhưng lại không thể đứng vững nổi trước sự đánh trả điên cuồng của quân Tào, lần lượt bị đánh ngược trở về.
Chiến tranh từ lúc ban đầu đã diễn biến thành cuộc đánh giằng co tàn khốc, chém giết một cách thảm khốc đã nuốt chửng sinh mệnh của tướng sĩ hai bên với một tốc độ kinh người. Khi tàn dương ngày đông cuối cùng đã khuất sau rặng núi thì trước đại doanh của quân Tào ngổn ngang thi thể của tướng sĩ hai bên, còn có rất nhiều binh sĩ còn chưa tắt thở, đang nằm trên núi thây biển máu mà rên rỉ.
Sắc trời tối dần.
Trương Hợp quay đầu lại nhìn ra sau, trong con mắt lộ ra một tia kiên quyết, ba phần bi thương, đây... là cơ hội cuối cùng rồi!
Trương Hợp ghìm ngựa xoay người lại rồi từ từ giơ cao thiết thương lên, mũi thương băng lãnh chỉ thẳng lên trời, có giọt máu màu đỏ sẫm thuận theo mũi thương sắc bén mà từ từ chảy xuống. Đằng sau Trương Hợp, tất cả tướng sĩ quân Viên đều giơ binh khí trong tay lên, đây là thời khắc quyết chiến, cũng là lúc liều mạng, không phải là quân Tào chết thì là quân Viên vong!
"Giết!"
Thiết thương lấy máu trong tay Trương Hợp hung hăng chỉ lên trước, giục ngựa mà phi.
"Giết giết giết!"
Hơn vạn tàn binh Hà Bắc cuối cùng còn may mắn sống sót hét lên đến khản cả giọng, điên cuồng vung vẩy binh khí trong tay, đuổi theo sau Trương Hợp ùa về phái đại doanh của quân Tào, đầu người lay động, giống như cát bụi ánh vàng rực rỡ quấn tới (quân Viên Thiệu đều mặc đồng giáp sáng loáng), trong thiên địa ngoại trừ màu vàng ra thì không còn có màu gì khác.
...
Doanh trại của quân Tào.
Tàng Bá máu nhuộm đỏ quân phục, hoành đao dứng sừng sững ở viên môn.
"Lại tới rồi à?"
Hai mắt của Tàng Bá chậm rãi nhắm lại, khi mở ra thì đã biến thành đỏ rực, sát cơ cuồng bạo giống như liệt hỏa từ trong mắt của Tàng Bá bốc lên rừng rực, khảm đao trầm trọng lại một lần nữa giơ lên. Có hoa máu đỏ sẫm thuận theo múi đao băng lãnh mà rơi xuống, tàn nhẫn chỉ vào chiến trường lãnh khốc, đó là là nơi mà tướng sĩ quân Viên dùng sinh mệnh để xây thành.
Đằng sau Tàng Bá, tất cả tướng sĩ quân Tào vẫn có thể thở được đều đã tập kết xong, cung tiễn thủ đang lạnh lùng kiểm kê lại mũi tên còn sót lại trong giỏ tên, các bộ binh trọng giáp thì dang di chuyển những đôi chân máu thịt lẫn lộn bò tới trước doanh, dùng hết sức lực cuối cùng dựng từng chiếc từng chiếc đại thuẫn lên mặt đất, tạo thành bức tường thuẫn cuối cùng.
"Cung tiễn thủ... chuẩn bị!"
Tàng Bá chậm rãi giơ khảm đao lên, làm bộ như muốn chém xuống. Ngoài đại doanh, quân Hà Bắc đang giống như bày kiến vô cùng vô tận ùa tới. Trương Hợp ở phía trước quân Hà Bắc, đang ngẩng mặt lên trời hú dài. Là Hà Gian danh tướng Trương Hợp, là Trương Hợp đại chiến năm mươi hiệp với Quan Vũ mới bại, trong con mắt của Tàng Bá xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo đến khiếp người.
"Phóng tên!"
Khảm đao trong tay Tàng Bá hung hăng chém xuống, một loạt mũi tên lập tức xé không mà tới, trong không trung đan lại với nhau thành một màn mưa tên đen kịt, hướng tới đại quân Hà Bắc đang rầm rập lao tới mà bắn xuống.
"Vút!"
Một mũi tên xẹt qua mũ giáp của Trương Hợp, mang theo mấy sợi tóc đỏ hồng, lăng không từ từ rơi xuống. Trương Hợp kinh hãi ngẩng đầu lên, tên dày đắc như châu chấu đang từ chân trời rơi xuống, sau một thoáng, tiếng gào thét liên miên bất tuyệt từ sau ngươi Trương Hợp vang lên, tướng sĩ Hà Bắc đang anh dũng lao lên trước từng lớp từng lớp ngã xuống.
Trương Hợp ghìm cương ngựa, đứng ngạo nghễ trên chiến trường.
Trong tiếng phá không thê lương, hai mũi tên bén nhọn lại sượt qua má hắn, bắn vào hai thân binh ở đằng sau. Trương Hợp ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, hung hăng vung thương, nghiêm giọng hô: "Không được phép dừng lại, toàn quân tiếp tục tiến lên, cung tiễn thủ... tiến công về phía trước!"
"Vút vút vút..."
Cung tiễn thủ của Hà Bắc vừa tiến lên trước vừa kéo cung bắn tên, cung tiễn thủ của Hà Bắc số lượng cơ hồ gấp ba lần cung tiễn thủ quân Tào bắn ra những làn mưa tên dày đắc về phía thượng không của đại doanh quân Tào, sau đó mang theo tiếng rít tử vong mà hung ác rơi xuống, tuy đại thuẫn của bộ binh quân Tào ra sức cung cấp sự bảo hộ cho cung tiễn thủ, nhưng vẫn vẫn có hàng loạt cung tiễn thủ của quân Tào trúng tên ngã xuống, hàng ngũ cung tiễn thủ vốn chỉnh tề dày đặc rất nhanh liền bắt đầu biến thành thưa thớt.
"Giết giết giết!"
Mưa tên của quân Tào rõ ràng trở nên thưa thớt, sĩ khí của quân Viên Thiệu đại chấn, bắt đầu tăng tốc tràn lên.
Đại doanh của Viên Thiệu.
Viên Thiệu chắp tay sau lưng đang đi đi lại lại trong trướng, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng và khẩn trương, Viên Thiệu cũng muốn biểu hiện trấn định tự nhiên, cũng muốn đàm tiếu phong sinh với các bộ hạ, chỉ huy bình tĩnh, nhưng hắn thực sự không làm nổi những điều này. Đám mưu sĩ Điền Phong, Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Tân Bình, Tân Bì cùng với ba huynh đệ Viên Đàm, Viên Hi, Viên Thượng đều tề tụ ở trong trướng, ngoại trừ Điền Phong ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển theo bóng người của Viên Thiệu.
Viên Thiệu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn ra ngoài trướng.
Sắc trời ngoài trướng đã tối đần, gió bắc thổi rất mạnh, nhưng ba lộ đại quân của Trương Hợp, Tương Kỳ, Hãnh Mãnh vẫn chưa có tin tức truyền về, Thuần Vu Quynh trấn thủ Ô Sào thì lại liên tiếp phái khoái mãi cấp báp về đại doanh, trong thư nói là tình hình dần dần trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Chúa công?" Điền Phong không nhịn nổi nữa, liều mạng can gián: "Còn không phái trọng binh cứu viện Ô Sào thì đại sự hỏng mất!"
Viên Thiệu tức giận quát: "Câm miệng!"
Điền Phong vẫn cố nói: "Chúa công không nghe không chịu nghe lời khuyên giải ngay thẳng thì chết lúc nào không biết đó!"
"Hỗn xược!" Viên Thiệu cúi người vỗ mạnh lên án, nghiêm giọng quát: "Người đâu, tống tên thất phu nhiễu loạn quân tâm này vào đại lao!"
...
Đại doanh quân Tào, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
"Ai ngăn ta thì phải chết!"
Trương Hợp quát lớn một tiếng, đại thiết thương nặng chịch xoay tròn rồi nện xuống, một tiểu giáo quân Tào xông pha đi đầu bị nện cho gãy hết xương cốt, lập tức thất khiếu chảy máu rồi chết ngắc ngay tại đương trường. Trương Hợp cầm thương trong tay thuận thế quét ngang một chiêu, lại có sáu quân sĩ quân Tào bị quét cho bay vút đi, trong không trung kéo theo sáu đạo tên máu dài dài, người chưa rơi xuống đất đã tuyệt khí thân vong.
"Gừ gừ!"
Một hãn tốt quân Tào mình trần từ bên hông liều chết xông ra, nhân cơ hội thiết thương của Trương Hợp quét ra còn chưa kip thu về liền tung người nhào tới ôm lấy đầu ngựa của Trương Hợp, lập tức phát lực bẻ một cái, chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, cổ ngựa của Trương Hợp không ngờ bị hãn tốt quân Tào bẻ gãy!
"Vù vù vù!"
Chiến mã còn chưa kịp ngã xuống lại có ba thanh trường thanh sắc bén từ ba góc độ khác nhau đâm tới, hai chân của Trương Hợp kẹp chặt vào bụng ngựa rồi mượn thế tung người lên, kinh hãi cúi đầu nhìn xuống thì thấy tọa kỵ bên dưới đã bị ba thanh trường thương đóng đinh xuống đất.
"Trương Hợp, ngươi chết chắc rồi!"
Một tiếng quát như sấm nổ phác không vang lên, lập tức có tiếng lưỡi đao sắc bén xé gió vang vọng cả bầu trời đêm. Trương Hợp quay đầu lại nhìn, một thanh khảm đao dày nặng xoay chuyển như bánh xe, gào thét mà chém tới. Mũi đao lạnh toát dưới ánh lửa chiếu ra hàn mang chói mắt, giống như ma trơi nhiếp hồn phách của người ta.
"Cái đó thì chưa chắc!"
Trương Hợp hừ một tiếng rồi vung thương lại đỡ, khảm đao xoay chuyển như bánh xe lập tức chém mạnh lên thiết thương. Trương Hợp vì đang ở trên không trung nên không có chỗ mượn lực, lập tức phải chịu thiệt, bị phi đao chấn cho bay ngược ra sau. Trong lúc này lại có ba thanh trường thương sắc bén từ ba góc độ bất đồng xé không đâm tới, đều bị Trương Hợp ung dung né tránh.
Trương Hợp giậm chân chống xuống đất, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đại tướng quân Tào giống như tháp sắt đang đứng ở chỗ hổng của hàng rào doanh trại, đứng sau viên tướng Tào đó, vô số tử sĩ quân Tào thân mặc thiết giáp rống như mãnh hồ rời chuồng gầm gừ tiến lên. Thế công của quân hà Bắc khó khăn lắm mới tấn công được vào trong doanh bị cản trở, lại một lần nữa bị quân Tào đẩy ngược trở về.
"Đáng ghét!" Trương Hợp cơ hồ nghiến đến gãy cả răng, nắm quyền rống to: "Các huynh đệ, lui..."
… Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Đại doanh của Viên Thiệu.
Trong tiếng bước chân dồn dập, có tiểu giáo cả người đầy máu xông vào trong trướng rồi quỳ xuống khóc, nói: "Chúa công, đại sự hỏng rồi!"
Viên Thiệu giật nảy mình, đứng dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ô Sào..." Tiểu giáo nghẹn ngào nói: "Ô Sào thất thủ rồi, Thuần Vu tướng quân chiến tử, lương thảo trong thành toàn bộ bị đốt rồi!"
Sắc mặt Viên Thiệu thoáng chốc đã biến thành trắng bệch, ủ rũ quay về ghế rồi ngồi xuống. Mấy người bọn Thẩm Phối, Phùng Kỷ thì sợ hãi nhìn nhau, một hồi lâu vẫn không dám thở mạnh. Khi mọi người đang khiếp sợ thì đột nhiên lại có một tiểu giáo bước nhanh vào trong trướng, quỳ xuống nói: "Chúa công, Trương Hợp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh ba vị tướng quân suất quân mãnh công đại doanh của quân Tào, hao tổn quá nửa, không đạt được gì mà quay trở về!"
"Cái gì?"
Viên Thiệu lại kinh hãi đứng bật dậy, rồi lại chán nản ngồi bệt xuống đất, cả người trở nên ngây ngốc!
Tân Bình ở bên cạnh sớm đã biến sắc, lần này quân Hà Bắc gặp đại bại, có thể nói đều là vì Viên Thiệu nghe theo ý kiến của Tân Bình. Với tính cách của Viên Thiệu, sau chuyện này tuyệt không thể bỏ qua cho Tân Binh! Tân Bình gấp quá liền nghĩ ra độc kế giá họa, lập tức bước ra khỏi hàng, nói: "Chúa công, đây đều là Điền Phong mang hận trong lòng, cố ý xúi giục ba người bọn Trương Hợp không dùng toàn lực, dẫn tới thất bại này!"
Viên Thiệu mắt lộ ra vẻ phẫn hận, tức giận nói: "Lời này có thật không?"
"Ngàn vạn lần chính xác!" Tân Bình nói: "Điền Phong, Trương Hợp bọn họ muốn thấy chúa công người bị chê cười, cho dù thân ở đại lao, Điền Phong vẫn một mực mắng chúa công không nghe lời khuyên, tất chết không có chỗ chôn thay!"
Viên Thiệu quay sang hỏi Thẩm Phối: "Chính Nam, Điền Phong ở trong lao có thực sự là mắng cô như vậy không?"
Thẩm Phối cúi đầu nói: "Quả thực là có chuyện này."
"Tên thất phu Điền Phong, khinh người thái quá!" Viên Thiệu tức giận vỗ bàn, nghiến răng nói: "Người đâu, lập tức đem Điền Phong ra trảm thị chúng, đợi ba tướng Trương Hợp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh về doanh, nhất loạt bắt lấy khai đao hỏi tội!"
...
Lại nói Trương Hợp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh hợp binh ở một chỗ, đang từ từ lui về đại doanh Hà Bắc, lúc này chín vạn đại quân lúc xuất chinh chỉ còn lại hơn năm vạn người, ba tướng bọn Trương Hợp đang ủ rũ chán chường thì đột nhiên mưu sĩ Tuần Thầm giục ngựa hối hả phi tới, cản đường, nói: "Ba vị tướng quân xin dừng bước!"
Trương Hợp kinh nghi nói: "Tuần Thầm tiên sinh, sao vậy?"
Tuần Thầm buồn bã nói: "Tiểu nhân Tân Bình vu hãm ba vị tướng quân thông đồng với quân sư, rắp tâm muốn chúa công xấu mặt nên không chịu toàn lực tấn công đại doanh của quân Tào, chúa công tin lời sàm ngôn, đã chém đầu quân sư để thị chúng rồi, lại phân phó thân binh sau khi ba vị tướng quân hồi doanh thì nhất loạt bắt lại, khai đao hỏi tội!"
"Hả?"
"Cái gì?"
Tương Kỳ, Hàn Mãnh nghe vật liền vô cùng kinh hãi.
Vào lúc đang giật mình kinh sợ thì thân binh của ba người bọn Trương Hợp chạy ra trước đại doanh báo tin, mới biết được chuyện này là chính xác không còn nghi ngờ gì nữa. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
"Có lý nào lại như vậy?" Trương Hợp giận tím mặt,nói: "Bọn mỗ liều mạng giết địch, không ngờ lại đổi về kết cục như thế này! Đáng cười là Viên Thiệu lại thị phi bất phân, trung thần bất biện, cứ vậy nghe lời sàm ngôn của tiểu nhân mà hại tính mạng của quân sư! Chúa công vô đức vô năng như vậy, còn bảo vệ cho hắn làm gì? Hai vị tướng quân, Tuần Thầm tiên sinh, không bằng chúng ta dẫn quân ra hàng Tào Tháo!"
Tuân Thầm nói: "Tôi cũng có ý như vậy!"
Tương Kỳ, Hãn Mãnh nhìn nhau, giận dữ nói: "Được, làm phản con mẹ nó đi!"
...
Nam Dương.
Mã Dược đang suất quân cấp tiến thì đột nhiên có thám mã hồi báo: "Chúa công, phái trước mười dặm lại phát hiện quân Tào!"
Mã Dược ghìm ngựa lại, hỏi: "Có bao nhiêu người?" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Thám mã nói: "Ước chừng hai ngàn người, đã bày xong Ngư Lệ trận rồi."
"Lại là Ngư Lệ trận." Mã Dược cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với Giả Hủ: "Văn Hòa, đây là ngự lệ trận thứ mấy của quân Tào mà quân ta một đường đuổi tới đã gặp phải rồi?"
Giả Hủ nói: "Hồi bẩm chúa công, đã là Ngư Lệ trận thứ chín rồi."
"Thứ chín rồi ư?" Mã Dược lạnh lùng nói: "Cũng chính là nói quân ta đã kích phá tám cái Ngư Lệ trận, ít nhất hơn một vạn sáu ngàn quân Tào đã bị quân ta đánh tan, Quách Gia vốn có hai vạn đại quân, hiện tại bên cạnh hắn đã chỉ còn lại bốn ngàn quân đội, hắc hắc, Quách quỷ tài cuối cùng cũng cùng đường mạt lộ rồi!
Tuân Úc trong mắt lộ ra vẻ không dám tin, cúi đầu nhìn Thanh Long đao đang đặt trên cổ mình, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài làm gì vậy?"
Trong con mắt phượng của Quan Vũ lấp lánh hàn quang, trậm giọng nói: "Tìm lại nữ nhân của Quan mỗ!"
"Nữ nhân của ngài?" Tuân Úc nói: "Quan tướng quân muốn tìm nữ nhân thì tới tướng phủ làm gì?"
"Nữ nhân của Quan mỗ chính là đang ở trong tướng phủ." Quan Vũ nói: "Là thừa tướng cướp nữ nhân của Quan mỗ, Điêu Thiền là của mỗ!"
"Điêu Thiền!" Tuân Úc thất thanh nói: "Vì một nữ nhân mà phản bội thừa tướng, cái này có đáng không? Tướng quân suy nghĩ kỹ lại đi!"
Quan Vũ nói: "Là thừa tướng bất nhân trước, giờ chớ có trách Quan mỗ bất nghĩa, Tuân Úc tiên sinh, Quan mỗ kính trọng ngài là một vị hiền thần, hôm nay sẽ không giết ngài, người đâu, trói lại!"
"Tuân lệnh."
Hồ Ban đáp ứng một tiếng, bước lên trước đè Tuân Úc xuống đất rồi trói lại.
Tuân Úc giãy dụa ngẩng đầu lên, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài đây là tự xông vào tuyệt lộ đó, phản bội thừa tướng rồi, thiên hạ tuy lớn nhưng ngài vẫn không có chỗ để dung thân đâu!"
"Cái này không cần tiên sinh phải phí tâm." Quan Vũ lạnh lùng nói: "Quan mỗ tự có chỗ để đi!"
"Tuân Úc đại nhân, không ổn rồi, đại sự không ổn rồi..."
Quan Vũ vừa dứt lời, Dương Tu đột nhiên hốt hoảng xông vào, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy tình hình ở trong đại sảnh thì không khỏi hít một hơi lạnh, đứng đờ ở ngoài cửa.
Tuân Úc ngọ ngoạy hỏi: "Dương Tu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Tu chỉ vào Quan Vũ, run giọng nói: "Đại nhân, tên phản tặc Quan Vũ này phái binh vào hoàng cung cướp thiên tử và văn võ trong triều!"
"Cái gì?" Tuân Úc run rẩy, vội vàng nói với Quan Vũ: "Quan Vũ, ngươi dám cướp thiên tử và văn võ bá quan, ngươi chẳng lẽ muốn làm theo Đổng Trác, Mã nghịch, làm loạn thần tặc tử ư?"
"Xin lỗi, Tuân Úc tiên sinh, đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi!" Quan Vũ nói đến đây thì ngừng lại, nói với Hồ Ban: "Hồ Ban, trói cả Dương Tu lại!"
Hai thân binh bước lên đè Dương Tu xuống đất, Dương Tú há miệng chửi to: "Quan Vũ, tên thất phu, loạn thần tặc tử, ngươi không được chết tử tế đâu..."
"Câm mồm!" Đôi mắt phượng của Quan Vũ trợn tròn lên, trong mắt lộ ra sát cơ, nghiêm giọng quát: "Nếu không phải phụ thân Dương Bưu của ngươi từng làm quan đồng triều với đại ca (Lưu Bị), quan hệ giữa hai người thân thiết thì mỗ hôm nay đã một đao chém chết ngươi rồi, hừ!"
"Ặc..."
Dương Tu rùng mình ớn lạnh, không dám mắng thêm một câu nào nữa.
Quan Vũ quay đầu lại nhìn Hồ Ban, nói: "Hồ Ban, trông chừng bọn họ, những tướng sĩ khác theo mỗ giết vào hậu viện của tướng phủ!"
..
Nam Dương.
Mã Dược đang suất quân tiến nhanh về phía đồng thì tiền phương đột nhiên xuất hiện một đạo hạp cốc hiểm trở, lúc này sắc trời đã lờ mờ sáng, tia nắng ban mai mỏng manh chiếu vào trong rừm rậm ở hai bên hạp cốc, lờ mờ lộ ra một cỗ khí tức tiêu điều.
"Đình chỉ tiến tới."
Mã Dược vội vàng kìm cương ngựa, giơ cao cánh tay phải lên.
Lý Túc, Giả Hủ cùng với chư tướng Hứa Chử, Cú Đột, Hồ Xích Nhi, Hồ Xa Nhi, Trần Đáo nhao nhao giục ngựa tụ tập tới bên cạnh Mã Dược, Mã Dược đưa tay ra chỉ vào hạp cốc ở phía trước, trầm giọng nói: "Trong cốc có sát khí, e rằng có quân Tào mai phục!"
Hồ Xa Nhi lớn tiếng nói: "Chúa công, có sao không phóng hỏa đốt núi khiến phục binh phải chui ra?"
Hồ Xa Nhi vốn là bộ tướng của Trương Tế, khi Trương Tế quy hàng thì đập nhập dưới trướng Mã Dược, hiện giờ được sung làm hộ vệ đội trưởng của Điển Vi.
Hồ Xích Nhi mỉm cười nói: "Hô, tuyết lớn gió to như thế này thì phóng hỏa thế nào được, đúng là một tên ngốc?"
Pháp Chính từ Tây Vực bị triệu hồi, Hồ Xích Nhi cũng về Trung Nguyên theo, làm thính điều trước trướng của Mã Dược.
Hồ Xa Nhi tức giận nói: "Ngươi chỉ biết cười người khác thôi, vậy ngươi có cách gì hay không?"
Hồ Xích Nhi nói: "lão tử chính là muốn cười ngươi đó, đồ đầu heo."
Hồ Xa Nhi giận lắm, quát: "Hồ Xích Nhi, đừng cho rằng ngươi có mấy cân man lực mà lão tử sợ ngươi nhé, có giỏi thì đơn đấu với ta!"
Hồ Xích Nhi nói: "Được, ta cầu còn không được nữa là."
"Câm mồm!" Mã Dược lạnh lùng lườm hai người, quát: "Lúc nào rồi mà còn cãi nhau, cút sang một bên cho ta!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Hồ Xa Nhi, Hồ Xích Nhi hậm hực trợn mắt lườm đối phương một cái, giục ngựa lao đi, hai tên man phu này trời không sợ, đất không sợ, duy chỉ sợ Mã đồ tể. Trên tức thế trong cả quân đoàn Lương Châu, Mã đồ tể đều có quyền uy chí cao vô thượng, Mã đồ tể trừng mắt một cái, ba quân tướng sĩ không có một ai dám thở mạnh. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Lý Túc nói: "Chúa công, có thể đi đường vòng hay không?"
"Không được." Mã Dược kiên quyết nói: "Vòng qua tòa núi lớn này thì Quách Gia đã chạy mất bóng rồi!"
Cú Đột tung mình xuống ngựa, bước tới bên cạnh dấu chân và dấu móng ngựa lưu lại trên mặt tuyết nhìn tử tế, lại dí mũi vào ngửi ngửi, sau cùng khẳng định: "Chúa công, quân sư, các vị nhìn này, tuyết động trên những dấu chân này chỉ có một lớp mỏng, chứng tỏ quân Tào qua đây chưa lâu, tối đa không quá nửa tiếng!"
Mã Dược mắt lộ ra hàn quang, trầm giọng, nói: "Nói như vậy Quách Gia ở phía trước không xa? Ừ, lần này tuyệt không thể để hắn chạy thoát!"
Giả Hủ nói: "Chúa công, Hủ có một kế có thể dụ phục binh của quân Tào ra."
Mã Dược nói: "Ồ, mau nói ra đi!"
Giả Hủ ghé vào tai Mã Dược nói mấy câu.
Mã Dược nghe xong lập tức mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Hay, cứ theo kế của quân sư mà hành sự đi."
...
Hai bên hạp cốc, năm ngàn quân Tào che cờ cất trống, tiềm phục trong rừng rậm.
Tào Chân nín thở ngưng thần ẩn mình trong rừng rậm phủ tuyết trắng xóa, hai mắt sáng như đuốc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào sơn cốc ở ngoài rừng rậm, trong cốc là một mảng tĩnh lặng, chỉ có tuyết nhỏ như lông tơ từ trên trời lác đác rơi xuống. Cách bên cạnh Tào Chân không xa, một tiểu giáo của quân Tào ghé tai lên một tảng đá, tập trung tinh lực tìm tòi những chấn động nhỏ nhất.
Đột nhiên, tiểu giáo của quân Tào ngẩng đầu lên, nói với Tào Chân: "Tướng quân, tới rồi!"
"Hả?" Tào Chân tinh thần chấn động, hỏi: "Có bao nhiêu nhân mã?"
Tiểu giáo quân Tào nói: "Đại khái có ba đến năm ngàn người?"
"Chỉ có ba đến năm ngàn người thôi ư?" Tào Chân nhíu chặt mày, "chẳng lẽ chỉ là tiên phong của quân Lương thôi sao?"
"Tướng quân, mau nhìn kìa!" Vào lúc Tào Chân đang buồn bực thì một tiểu tốt tinh mắt đột nhiên kích động hô khẽ: "Kim khôi kim giáp, áo choàng đỏ chói, còn có cả hãn huyết bảo mã nữa, trời ạ, là Mã đồ tể, không ngờ lại là Mã đồ tể!"
"Hả?" Tào Chân mắt lộ ra hàn quang, thuận theo ngón tay đang chỉ của tiểu tốt quân Tào mà nhìn. Quả nhiên thấy Mã đồ tể thân mặc hoàng kim chiến giáp, áo choàng đỏ chói, cưỡi hãn huyết bảo mã, dưới sự vây quanh của của mấy trăm thiết kỵ đã xuất hiện ở trong sơn cốc. Đằng sau Mã đồ tể, quân Lương tinh nhuệ mặc thiết giáp đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào sơn cốc.
Giọng nói của Quách Gia lại một lần nữa vang lên bên tai Tào Chân, Mã đồ tể là ưu thế lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, đồng thời cũng là nhược thế lớn nhất, chỉ cần Mã đồ tể vừa chết, quân đoàn Lương Châu cường hoành nhất thời sẽ tan rã trong một đêm. Uy hiếp tới từ Tây Bắc sẽ triệt để tiêu tan thành vô hình.
Hiện tại. Mã đồ tể đang ở trước mặt, cơ hội đang ở ngay trước mắt.
Tào Chân đứng bật dậy, sớm đã có thân binh dắt chiến mã tới, Tào Chân tung người lên lưng ngựa rồi chậm rãi giơ thiết thương trong tay lên, đột nhiên, thiết thương trong tay giơ về phía trước, ngay lập tức, tiếng trống trận kịch liệt và tiếng kèn hiệu liên miên không dứt vang vọng khắp nơi. Hai ngàn cung tiễn thủ vươn mình đứng dậy, ba ngàn quân tinh nhuệ thì vừa gào thét vừa từ trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc giết ra.
...
Ngoài hạp cốc.
Lý Túc mặt đầy hưng phấn nói với Mã Dược: "Chúa công, quân Tào quả nhiên trúng kế rồi!"
Khóe miệng Giả Hủ thoáng hiện lên một nụ cười gian xảo, kế này có thể nói là đã đâm trúng chỗ yếu hại của quân Tào, cho dù là Quách Gia tự mình đoạn hậu, cho dù Quách Gia biết rõ bên trong có điều gì gian trá, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được sự dụ hoặc lớn lao này. Dẫu sao thì, chỉ cần có thể kích sát Mã Dược, rất nhiều chuyện sẽ biến thành vô cùng đơn giản.
Hứa Chử lại có chút buồn bực nói: "Chỉ là đáng tiếc cho hơn hai ngàn tướng sĩ, còn có năm trăm thiết kỵ nữa, đây đều là quân Lương tinh nhuệ, thân trải trăm trận đó."
"Hai ngàn năm trăm người dùng để dụ địch chưa chắc đã chịu thiệt đâu." Trong mắt Mã Dược lóe lên một tia hàn ý khiến người ta thấy mà ngạt thở, nói tiếp: "Huống chi, chỉ cần có thể giết được Quách Gia, có phải hi sinh lớn nữa thì cũng đáng!"
Hứa Chử nghiêm nghị gật đầu, chậm rãi giơ Lang Nha thiết chủy trong tay lên, quay đầu lại nói với tướng sĩ thiết kỵ đang nghiêm trận chờ đợi ở đằng sau: "Các huynh đệ của thiết kỵ doanh, theo mỗ nào!"
...
Trong hạp cốc.
"Vù vù vù vù..."
Trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc vạn tiễn cùng bắn ra, giống như là châu chấu dày đặc bắn vào bên trong cốc.
"Mẹ nó, trong rừng rậm quả nhiên là có phục binh!" Hồ Xa Nhi thân mặc hoàng kim chiến giáp đóng giả "Mã đồ tể" thấy vậy giơ thương lên trước để gạt, ngồi trên lưng ngựa cao giọng quát: "Các huynh đệ bình tĩnh, đừng hoảng hốt, giơ thuẫn bài lên bảo vệ đỉnh đầu, kỵ binh nhanh chóng lao lên trước, đạp phá quân Tào rồi giết ra khỏi cốc!"
"Giết giết giết..."
Năm trăm thiết kỵ và hai ngàn tinh binh Lương Châu đuổi theo sau Hồ Xa Nhi tràn về phía miệng cốc ở phía trước.
Loạn tiễn rơi xuống như mưa, thỉnh thoảng lại có tướng sĩ Lương Châu trúng tên ngã xuống đất, nằm trên vũng máu mà thống khổ kêu gào, mũ sắt, giáp ngực và giáp lưng kiên cố tuy có thể giúp cho tuyệt đại đa số tướng sĩ quân Lương tránh được loạn tiễn xuyên qua người mà chết, nhưng lại không thể bảo hộ các bộ vị không yếu hại khác như mông, cánh tay và đùi.
Những bộ vị bị tên bắn trúng này tuy không trí mạng, nhưng cũng đủ để khiến người ta mất đi năng lực hành động. Đương nhiên, cũng không ít tướng sĩ Lương Châu đi đầu bị loạn tiễn trực tiếp bắn xuyên qua mắt hoặc là yết hầu, tử trận ngay tại đương trường. Có điều, loạn tiễn cùng bắn ra của quân Tào không hề tạo thành sát thương qua lớn đối với quân Lương Châu ở trong cốc.
"Mã đồ tể chớ đi!"
Khi Hồ Xa Nhi đang giục ngựa chạy gấp thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn như sấm nổ, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người cưỡi ngựa từ trong rừng chạy ra cản đường, giơ thương lên quát: "Tiếu quận Tào Chân ở đây!" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
"Giết giết giết..."
Trong tiếng hét như bài sơn đảo hải, mấy ngàn quân Tào tinh nhuệ cuối cùng cũng từ trong rừng râm lao ra ngoài, vừa hay đụng đầu với quân Lương đang xông về phía trước, giống như là hai con sóng lớn đụng vào nhau, trong nháy mắt máu tanh đầy trời bắn ra, tiếng hí bi thương của chiến mã cùng với tiếng rên la của binh sĩ quyện vào với nhau thành một âm thanh hỗn độn.
Hồ Xa Nhi không nói tiếng nào, vỗ ngựa vung thương đâm thẳng vào mặt Tào Chân. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Tào Chân giơ thương lên nghênh đón, thoáng chốc hai ngựa giao nhau, hai thanh thiết thương nặng nề trong khoảnh khắc đụng mạnh vào nhau, phát ra tiếng keng keng đinh tai nhức óc. Thân hình to lớn của Tào Chân ở trên lưng ngựa lắc lư hai cái, xuýt chút nữa thì cắm đầu rơi xuống ngựa, vội vàng giục ngựa quay đầu lại, trong con mắt của Tào Chân không khỏi thoáng hiện một tia hàn ý.
Mã đồ tể đúng là có sức lực cường hoành, không thể dùng sức mà phải dùng trí.
"Giết!"
Tào Chân quát lớn một tiếng, thúc ngựa quay lại, Hồ Xa Nhi vẫn không nói tiếng nào giục ngựa nghênh đón, hai ngựa lại đụng nhau. Tao Chân đột nhiên vung tay phải lên, một đoàn hắc ảnh đã bắn thẳng vào mặt Hồ Xa Nhi, Hồ Xa Nhi giật nảy mình, khi rùn người lắc mình né tránh thì thiết thương trong tay Tào Chân đã đâm ra như một con độc xà xuất động.
Hồ Xa Nhi hú một tiếng như sói tru, bị một thương của Tào Chân đánh bay hoàng kim chiến khôi ở trên đầu, tóc đỏ đầy đầu lập tức xõa tung, mất đi sư che chắn của hoàng kim chiến khôi và mặt nạ quỷ, bộ dạng man hoành mặt đầy râu tóc của Hồ Xa Nhi lập tức lộ ra trước mắt Tào Chân. Tào Chân hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là Mã đồ tể?"
"Ngu xuẩn." Hồ Xa Nhi cười lớn: "Ngươi trúng kế rồi, ha ha ha..."
"Hả?"
Tào Chân nghe vậy mặt đanh lại, đột nhiên, có tiếng sấm nổ lờ mờ từ chân trời phía tây vang tới, lập tức có tiểu giáo của quân Tào vẻ mặt hốt hoảng chạy tới trước mặt Tào Chân, run giọng nói: "Tướng quân, không ổn rồi. Trọng trọng trọng... trọng giáp thiết kỵ của quân Lương từ ngoài cốc giết vào. Các huynh đệ căn bản không cản nổi!"
"Đáng ghét!" Tào Chân uấy hận nắm chặt quyền đầu, giận dữ nói: "Không ngờ trúng phải quỷ kế của Mã đồ tể rồi, phục kích đã thất bại, nơi này không thể ở lâu, truyền lệnh, toàn quân triệt thối!"
"Muốn đi?" Hồ Xa Nhi giục ngựa hoành thương cản đường của Tào Chân, lạnh lùng nói: "Không có cửa đâu!"
"Chỉ bằng vào ngươi mà cũng muốn cản đường à?" Tào Chân lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lộ ra sát cơ, quát khẽ: "Quả thật là không tự lượng sức!"
"Bớt khoe khoang đi!" Hồ Xa Nhi nắm chặt thiết thương trong tay, chỉ vào Tào Chân, nói: "Xem lão tử đánh người rơi xuống ngựa đây!" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
"Hắc hắc."
Khóe miệng Tào Chân đột nhiên lộ ra một nụ cười băng lãnh, quát khẽ một tiếng rồi thúc ngựa tiến tới.
Chòm râu quai nón dưới cằm Hồ Xa Nhi dựng đứng lên, thúc ngựa nghênh đón. Vào sát na hai ngựa giao nhau, Hồ Xa Nhi quát một tiếng rồi dựng thương đâm tới, Tào Chân thấy vậy liền miễn cưỡng giơ tay lên đỡ, nhưng không thể hoàn toàn gạt được thiết thương của Hồ Xa Nhi ra, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, mũi thương sắc bén đã dán lên lưng Tào Chân, cắt tung cả mảnh giáp lưng của Tào Chân. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Hồ Xa Nhi trong lòng đắc ý, đang muốn thuận thế quét Tào Chân rơi xuống ngựa thì đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, khi vội vàng cúi đầu xuống nhìn thấy một thanh đoản đao đã vô thanh vô tức cắm vào lồng ngực của mình, sâu tới tận cán. Hồ Xa Nhi hô thảm một tiếng, dồn hết sức lực cuối cùng gào lên một tiếng: "Ặc.. ngươi... xảo trá..."
"Hừ, binh bất yếm trá!" Tao Chân cười lạnh, nói: "Đây là chiến tranh, không phải ngươi chết thì là ta vong!"
Hai con ngựa giao qua nhau, chiến mã chở thi thể của Hồ Xa Nhi một mực chạy về phía trước thêm mấy chục bước, mới bịp một tiếng rơi xuống đất. Tào Chân dùng phi đao đâm chết Hồ Xa Nhi, lúc này mới ung dung kéo đầu ngựa lại đuổi theo hãn huyết bảo mã của Hồ Xa Nhi, người ở trên không tung mình sang.
"Ha ha ha, ngựa tốt!" Tào Chân ngẩng mặt lên trời cười ba tiếng, giơ thương lên quát to: "Bảo Đại, dẫn ba trăm hổ báo kỵ đoạn hậu, tử chiến không lui. Bảo Nhị, dẫn tám trăm báo vệ bày Ngư Lệ trận, thủ vững miệng cốc, cung tiễn thủ đi trước rút lui, những tướng sĩ hậu quân lên thay tiền đội, lần lượt lui về phía sau!"
"Tuân lệnh!"
"Tuân lệnh!"
Bảo Đại, Bảo Nhị ầm ầm đáp ứng, lĩnh mệnh mà đi.
Hai người này đều là tử sĩ mà Tế Bắc tướng Bào Tín (cha ruột của Tào Chân, hảo hữu của Tào Tháo) trước kia nuôi dưỡng, sau khi Bào Tín chiến tử, hai người liền một mực đi theo bên cạnh Tào Chân là thiếp thân hộ vệ.
...
Dĩnh Xuyên, dinh thự của Vu Cấm.
Hàm Cốc quan, Lạc Dương lần lượt thất thủ, Hổ Lao quan báo nguy!
Đại quân của Quách Gia không có tin tức, đại quân của Tào Tháo lại giằng co không dứt với đại quân Hà Bắc ở Quan Độ, triều đình Hứa Xương nguy như chồng trứng sắp đổ, khi Vu Cấm nóng lòng như có lửa đốt, đang muốn tự mình dẫn một nhánh tinh binh hỏa tốc tới Hổ Lao quan thì đột nhiên có tiểu giáo vội vàng chạy vào đại sảnh, quỳ xuống run giọng nói: "Tướng quân, không ổn rồi..."
Vu Cấm nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu giáo nói: "Vừa rồi có người từ Hứa Xương chạy nạn tới, nói là Quan Vũ đột nhiên cử binh phản loạn, bắt cóc thiên tử, văn quan cả triều và vợ con của thừa tướng ra khỏi Hứa Dương xuống phía nam rồi!"
"Hả?"
Vu Cấm giật nảy mình, một lúc sau vẫn chưa hồi thần.
Tiểu giáo vội vàng nói: "Tướng quân?"
Vu Cấm rùng mình ớn lạnh, cao giọng nói: "Tên nghịch tặc Quan Vũ này chạy đi đâu hả?"
Tiểu giáo nói: "Chạy tới Nhữ Nam rồi!"
"Nghịch tặc Quan vũ! Tiểu nhân! Thất phu!" Vu Cấm nghiến răng nghiến lợi nói: "Uổng cho thừa tướng hậu đãi với hắn như vậy, không ngờ lại đột nhiên làm phản, bản tướng quân há có thể tha cho hắn? Người đâu..."
"Tướng quân có gì phân phó?"
Sớm đã có thân binh ứng tiếng mà vào.
Vu Cấm nghiến răng nói: "Lập tức triệu tập đại quân, giết tới Nhữ Nam đoạt lại thiên tử và văn võ toàn triều về!"
Thân binh nhắc nhở: "Tướng quân, đại quân giết Nhữ Nam rồi, Dĩnh Xuyên thủ thế nào đây?"
"Thiên tử, trăm quan bị bắt cóc, Dĩnh Xuyên đã không cần thủ nữa rồi!" Vu Cấm buồn bã nói: "Sai khoái mã tám trăm dặm khẩn cấp đem chuyện này báo cho thừa tướng, xin thừa tướng sớm định đoạt!"
"Tuân lệnh!"
Thân binh đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.
...
Nam Dương, hạp cốc.
Tào Chân lâm nguy không sợ, dám hạ lệnh triệt thoái, khiến quân Tào tránh khỏi toàn quân bị diệt.
Bảo Đại suất lĩnh hộ báo kỵ phụ trách đoạn hậu, cuối cùng toàn bộ chiến tử. Có điều lại thành công diệt hết nhuệ khí của ba trăm trọng giáp thiết kỵ của Hứa Chử, sau khi nghiền nát hổ báo kỵ, thiết kỵ doanh không có đủ mã lực mà tiến hành trùng kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn lang kỵ (khinh kỵ binh) của quân Lương đi truy sát quân Tào.
Lang kỵ của quân Lương ở cốc khẩu gặp phải sự chống cự ngoan cường của quân Tào, tám trăm báo vệ dưới sự suất lĩnh của Bảo Nhị bày ra Ngư Lệ trận có sở trường về phòng ngự nhất, liên tiếp ngăn cản, tử chiến không lui, làm trì trệ nghiêm trọng sự truy kích của quân Lương, đợi khi lang kỵ của lương Quân không tiếc trả giá lớn đâm xuyên Ngư Lệ trận của báo vệ thì đã mất đi cả hai tiếng đồng hồ!
Mã Dược giục ngựa xuyên qua cốc khẩu, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy trong cốc ngổn ngang xác người, máu chảy chứa chan, đây chỉ là một trận chiến tranh quy mô nhỏ, nhưng mức độ kịch liệt thì lại vượt qua sự tưởng tượng của Mã Dược, Mã Dược đã rất lâu rồi chưa trải qua một cuộc chiến tranh nào thảm liệt như thế này, đây chính là quân Tào, quân Tào đánh mãi không ngã.
Chỉ cần Tào Tháo không chết, quân hồn của quân Tào vẫn còn tồn tại, nhuệ khí của quân Tào cũng vẫn tồn tại, vô luận là gặp bao nhiêu lần thất bại, vô luận là binh sĩ thay đổi như thế nào, bọn họ thủy chung vẫn là... quân Tào! Cũng giống như quân Lương vậy, chỉ cần Mã đồ tể một ngày chưa chết, quân Lương thủy chung vẫn là quân đội kiêu dũng thiên chiến nhất toàn thiên hạ!
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Túc, Giả Hủ giục ngựa tới phía sau Mã Dược.
"Chúa công, đã tra rõ ràng rồi, phụ trách đoạn hậu là hổ báo kỵ tinh nhuệ của quân Tào. Tám trăm quân Tào tử thủ cốc khẩu là thiếp thân vệ đội của Tào Chân." Lý Túc thở ra hai tiếng, vẻ mặt biến thành buồn bã, nói tiếp: "Ngoài ra, Hồ Xa Nhi tướng quân đã chiến tử rồi, là bị phi đao của Tào Chân ám sát."
"Tào Chân? Lại là Tào Chân!" Mã Dược kinh hãi nói: "Tên tiểu tử này không ngờ có thể kích sát Hồ Xa Nhi lực khả thiên cân ư? Đúng là đã coi thường hắn rồi! Không ngờ tên tiểu tử này trừ vẻ đẹp trai, lâm nguy không loạn, chỉ huy bình tĩnh ra còn là một viên dũng tướng hiếm có, không ngờ có thể ở trước trận chém tướng, đáng tiếc, nhân tài như vậy không ngờ lại là nghĩa tử của Tào Tháo!"
Lý Túc lại nói: "Chúa công, còn có một phát hiện quan trọng nữa, tọa kỵ của hổ báo kỵ cũng đóng móng sắt giống như tọa kỵ của thiết kỵ doanh (bí mật của yên ngựa, bàn đạp sớm đã bị tiết lộ, khi đại chiến ở Hàm Cốc quan, chư hầu Quan Đông đã cùng nhau bắt chước), ngoài ra, tám trăm thân vệ thủ ở cốc khẩu của Tào Chân đều mặc thiết giáp bộ binh một màu, chế thức của thiết giáp bộ binh của chúng không ngờ cũng giống hệt như quân Lương của ta!"
"Đây là chuyện trong ý liệu." Giả Hủ hờ hững nói: "Tính tình gian trá của Tào Tháo rất trọng hiệu quả thực tế, thiết giáp của bộ binh quân Lương vừa nhẹ lại vừa kiên cố, hơn xa đồng giáp! Tào Tháo sai người bắt chước cũng là trong tình lý, cũng chỉ có loại ngu xuẩn như Viên Thiệu mới bắt quân đội mặc đồng giáp trông thì tráng lệ nhưng lại khiến các binh sĩ hành động không được thoải mái mà thôi!"
Mã Dược nói: "Chuyện này để sau hẵng nói đi, việc cần kíp bây giờ là truy kích Quách Gia. Truyền lệnh, lưu lại hai ngàn quân quét dọn chiến trường và cấp cứu thương binh, thiết kỵ doanh, lang kỵ doanh thì đóng trại tại chỗ, nắm bắt thời gian để nghỉ ngơi và nhanh chóng khôi phục lại thể lực, bộ tốt các quân chỉ mang theo lương khô dùng trong ba ngày gọn nhẹ tật tiến, toàn lực truy kích quân Tào!"
...
Quan Độ.
Quân Tào và quân Hà Bắc chiến đấu vô cùng ác liệt.
Viên Thiệu lần này chơi tất tay, Trương Hợp, Trương Kỳ, Hàn Mãnh mỗi người dẫn ba vạn đại quân từ ba hướng bắc, đông , tây phát khởi mãnh công có tiến không lui về phía đại doanh của quân Tào. Quân Hà Bắc đây là vây ba chừa một, cố ý lưu lại phía nam không đánh, chính là muốn quân Tào còn có hi vọng, để làm yếu đi quyết tâm liều chết chống trả của quân Tào.
Kịch chiến từ chiều cho tới tận lúc gần tối. Quân Hà Bắc phát động thế công như thủy triều về phía đại doanh của quân Tào, Trương Hợp thậm chí còn tự mình mặc giáp xuất trận, dẫn quân xung phong hãm trận, có mấy lần, quân Hà Bắc đều chọc vào được đại doanh của quân Tào, nhưng lại không thể đứng vững nổi trước sự đánh trả điên cuồng của quân Tào, lần lượt bị đánh ngược trở về.
Chiến tranh từ lúc ban đầu đã diễn biến thành cuộc đánh giằng co tàn khốc, chém giết một cách thảm khốc đã nuốt chửng sinh mệnh của tướng sĩ hai bên với một tốc độ kinh người. Khi tàn dương ngày đông cuối cùng đã khuất sau rặng núi thì trước đại doanh của quân Tào ngổn ngang thi thể của tướng sĩ hai bên, còn có rất nhiều binh sĩ còn chưa tắt thở, đang nằm trên núi thây biển máu mà rên rỉ.
Sắc trời tối dần.
Trương Hợp quay đầu lại nhìn ra sau, trong con mắt lộ ra một tia kiên quyết, ba phần bi thương, đây... là cơ hội cuối cùng rồi!
Trương Hợp ghìm ngựa xoay người lại rồi từ từ giơ cao thiết thương lên, mũi thương băng lãnh chỉ thẳng lên trời, có giọt máu màu đỏ sẫm thuận theo mũi thương sắc bén mà từ từ chảy xuống. Đằng sau Trương Hợp, tất cả tướng sĩ quân Viên đều giơ binh khí trong tay lên, đây là thời khắc quyết chiến, cũng là lúc liều mạng, không phải là quân Tào chết thì là quân Viên vong!
"Giết!"
Thiết thương lấy máu trong tay Trương Hợp hung hăng chỉ lên trước, giục ngựa mà phi.
"Giết giết giết!"
Hơn vạn tàn binh Hà Bắc cuối cùng còn may mắn sống sót hét lên đến khản cả giọng, điên cuồng vung vẩy binh khí trong tay, đuổi theo sau Trương Hợp ùa về phái đại doanh của quân Tào, đầu người lay động, giống như cát bụi ánh vàng rực rỡ quấn tới (quân Viên Thiệu đều mặc đồng giáp sáng loáng), trong thiên địa ngoại trừ màu vàng ra thì không còn có màu gì khác.
...
Doanh trại của quân Tào.
Tàng Bá máu nhuộm đỏ quân phục, hoành đao dứng sừng sững ở viên môn.
"Lại tới rồi à?"
Hai mắt của Tàng Bá chậm rãi nhắm lại, khi mở ra thì đã biến thành đỏ rực, sát cơ cuồng bạo giống như liệt hỏa từ trong mắt của Tàng Bá bốc lên rừng rực, khảm đao trầm trọng lại một lần nữa giơ lên. Có hoa máu đỏ sẫm thuận theo múi đao băng lãnh mà rơi xuống, tàn nhẫn chỉ vào chiến trường lãnh khốc, đó là là nơi mà tướng sĩ quân Viên dùng sinh mệnh để xây thành.
Đằng sau Tàng Bá, tất cả tướng sĩ quân Tào vẫn có thể thở được đều đã tập kết xong, cung tiễn thủ đang lạnh lùng kiểm kê lại mũi tên còn sót lại trong giỏ tên, các bộ binh trọng giáp thì dang di chuyển những đôi chân máu thịt lẫn lộn bò tới trước doanh, dùng hết sức lực cuối cùng dựng từng chiếc từng chiếc đại thuẫn lên mặt đất, tạo thành bức tường thuẫn cuối cùng.
"Cung tiễn thủ... chuẩn bị!"
Tàng Bá chậm rãi giơ khảm đao lên, làm bộ như muốn chém xuống. Ngoài đại doanh, quân Hà Bắc đang giống như bày kiến vô cùng vô tận ùa tới. Trương Hợp ở phía trước quân Hà Bắc, đang ngẩng mặt lên trời hú dài. Là Hà Gian danh tướng Trương Hợp, là Trương Hợp đại chiến năm mươi hiệp với Quan Vũ mới bại, trong con mắt của Tàng Bá xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo đến khiếp người.
"Phóng tên!"
Khảm đao trong tay Tàng Bá hung hăng chém xuống, một loạt mũi tên lập tức xé không mà tới, trong không trung đan lại với nhau thành một màn mưa tên đen kịt, hướng tới đại quân Hà Bắc đang rầm rập lao tới mà bắn xuống.
"Vút!"
Một mũi tên xẹt qua mũ giáp của Trương Hợp, mang theo mấy sợi tóc đỏ hồng, lăng không từ từ rơi xuống. Trương Hợp kinh hãi ngẩng đầu lên, tên dày đắc như châu chấu đang từ chân trời rơi xuống, sau một thoáng, tiếng gào thét liên miên bất tuyệt từ sau ngươi Trương Hợp vang lên, tướng sĩ Hà Bắc đang anh dũng lao lên trước từng lớp từng lớp ngã xuống.
Trương Hợp ghìm cương ngựa, đứng ngạo nghễ trên chiến trường.
Trong tiếng phá không thê lương, hai mũi tên bén nhọn lại sượt qua má hắn, bắn vào hai thân binh ở đằng sau. Trương Hợp ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, hung hăng vung thương, nghiêm giọng hô: "Không được phép dừng lại, toàn quân tiếp tục tiến lên, cung tiễn thủ... tiến công về phía trước!"
"Vút vút vút..."
Cung tiễn thủ của Hà Bắc vừa tiến lên trước vừa kéo cung bắn tên, cung tiễn thủ của Hà Bắc số lượng cơ hồ gấp ba lần cung tiễn thủ quân Tào bắn ra những làn mưa tên dày đắc về phía thượng không của đại doanh quân Tào, sau đó mang theo tiếng rít tử vong mà hung ác rơi xuống, tuy đại thuẫn của bộ binh quân Tào ra sức cung cấp sự bảo hộ cho cung tiễn thủ, nhưng vẫn vẫn có hàng loạt cung tiễn thủ của quân Tào trúng tên ngã xuống, hàng ngũ cung tiễn thủ vốn chỉnh tề dày đặc rất nhanh liền bắt đầu biến thành thưa thớt.
"Giết giết giết!"
Mưa tên của quân Tào rõ ràng trở nên thưa thớt, sĩ khí của quân Viên Thiệu đại chấn, bắt đầu tăng tốc tràn lên.
Đại doanh của Viên Thiệu.
Viên Thiệu chắp tay sau lưng đang đi đi lại lại trong trướng, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng và khẩn trương, Viên Thiệu cũng muốn biểu hiện trấn định tự nhiên, cũng muốn đàm tiếu phong sinh với các bộ hạ, chỉ huy bình tĩnh, nhưng hắn thực sự không làm nổi những điều này. Đám mưu sĩ Điền Phong, Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Tân Bình, Tân Bì cùng với ba huynh đệ Viên Đàm, Viên Hi, Viên Thượng đều tề tụ ở trong trướng, ngoại trừ Điền Phong ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển theo bóng người của Viên Thiệu.
Viên Thiệu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn ra ngoài trướng.
Sắc trời ngoài trướng đã tối đần, gió bắc thổi rất mạnh, nhưng ba lộ đại quân của Trương Hợp, Tương Kỳ, Hãnh Mãnh vẫn chưa có tin tức truyền về, Thuần Vu Quynh trấn thủ Ô Sào thì lại liên tiếp phái khoái mãi cấp báp về đại doanh, trong thư nói là tình hình dần dần trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Chúa công?" Điền Phong không nhịn nổi nữa, liều mạng can gián: "Còn không phái trọng binh cứu viện Ô Sào thì đại sự hỏng mất!"
Viên Thiệu tức giận quát: "Câm miệng!"
Điền Phong vẫn cố nói: "Chúa công không nghe không chịu nghe lời khuyên giải ngay thẳng thì chết lúc nào không biết đó!"
"Hỗn xược!" Viên Thiệu cúi người vỗ mạnh lên án, nghiêm giọng quát: "Người đâu, tống tên thất phu nhiễu loạn quân tâm này vào đại lao!"
...
Đại doanh quân Tào, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
"Ai ngăn ta thì phải chết!"
Trương Hợp quát lớn một tiếng, đại thiết thương nặng chịch xoay tròn rồi nện xuống, một tiểu giáo quân Tào xông pha đi đầu bị nện cho gãy hết xương cốt, lập tức thất khiếu chảy máu rồi chết ngắc ngay tại đương trường. Trương Hợp cầm thương trong tay thuận thế quét ngang một chiêu, lại có sáu quân sĩ quân Tào bị quét cho bay vút đi, trong không trung kéo theo sáu đạo tên máu dài dài, người chưa rơi xuống đất đã tuyệt khí thân vong.
"Gừ gừ!"
Một hãn tốt quân Tào mình trần từ bên hông liều chết xông ra, nhân cơ hội thiết thương của Trương Hợp quét ra còn chưa kip thu về liền tung người nhào tới ôm lấy đầu ngựa của Trương Hợp, lập tức phát lực bẻ một cái, chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, cổ ngựa của Trương Hợp không ngờ bị hãn tốt quân Tào bẻ gãy!
"Vù vù vù!"
Chiến mã còn chưa kịp ngã xuống lại có ba thanh trường thanh sắc bén từ ba góc độ khác nhau đâm tới, hai chân của Trương Hợp kẹp chặt vào bụng ngựa rồi mượn thế tung người lên, kinh hãi cúi đầu nhìn xuống thì thấy tọa kỵ bên dưới đã bị ba thanh trường thương đóng đinh xuống đất.
"Trương Hợp, ngươi chết chắc rồi!"
Một tiếng quát như sấm nổ phác không vang lên, lập tức có tiếng lưỡi đao sắc bén xé gió vang vọng cả bầu trời đêm. Trương Hợp quay đầu lại nhìn, một thanh khảm đao dày nặng xoay chuyển như bánh xe, gào thét mà chém tới. Mũi đao lạnh toát dưới ánh lửa chiếu ra hàn mang chói mắt, giống như ma trơi nhiếp hồn phách của người ta.
"Cái đó thì chưa chắc!"
Trương Hợp hừ một tiếng rồi vung thương lại đỡ, khảm đao xoay chuyển như bánh xe lập tức chém mạnh lên thiết thương. Trương Hợp vì đang ở trên không trung nên không có chỗ mượn lực, lập tức phải chịu thiệt, bị phi đao chấn cho bay ngược ra sau. Trong lúc này lại có ba thanh trường thương sắc bén từ ba góc độ bất đồng xé không đâm tới, đều bị Trương Hợp ung dung né tránh.
Trương Hợp giậm chân chống xuống đất, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đại tướng quân Tào giống như tháp sắt đang đứng ở chỗ hổng của hàng rào doanh trại, đứng sau viên tướng Tào đó, vô số tử sĩ quân Tào thân mặc thiết giáp rống như mãnh hồ rời chuồng gầm gừ tiến lên. Thế công của quân hà Bắc khó khăn lắm mới tấn công được vào trong doanh bị cản trở, lại một lần nữa bị quân Tào đẩy ngược trở về.
"Đáng ghét!" Trương Hợp cơ hồ nghiến đến gãy cả răng, nắm quyền rống to: "Các huynh đệ, lui..."
… Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Đại doanh của Viên Thiệu.
Trong tiếng bước chân dồn dập, có tiểu giáo cả người đầy máu xông vào trong trướng rồi quỳ xuống khóc, nói: "Chúa công, đại sự hỏng rồi!"
Viên Thiệu giật nảy mình, đứng dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ô Sào..." Tiểu giáo nghẹn ngào nói: "Ô Sào thất thủ rồi, Thuần Vu tướng quân chiến tử, lương thảo trong thành toàn bộ bị đốt rồi!"
Sắc mặt Viên Thiệu thoáng chốc đã biến thành trắng bệch, ủ rũ quay về ghế rồi ngồi xuống. Mấy người bọn Thẩm Phối, Phùng Kỷ thì sợ hãi nhìn nhau, một hồi lâu vẫn không dám thở mạnh. Khi mọi người đang khiếp sợ thì đột nhiên lại có một tiểu giáo bước nhanh vào trong trướng, quỳ xuống nói: "Chúa công, Trương Hợp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh ba vị tướng quân suất quân mãnh công đại doanh của quân Tào, hao tổn quá nửa, không đạt được gì mà quay trở về!"
"Cái gì?"
Viên Thiệu lại kinh hãi đứng bật dậy, rồi lại chán nản ngồi bệt xuống đất, cả người trở nên ngây ngốc!
Tân Bình ở bên cạnh sớm đã biến sắc, lần này quân Hà Bắc gặp đại bại, có thể nói đều là vì Viên Thiệu nghe theo ý kiến của Tân Bình. Với tính cách của Viên Thiệu, sau chuyện này tuyệt không thể bỏ qua cho Tân Binh! Tân Bình gấp quá liền nghĩ ra độc kế giá họa, lập tức bước ra khỏi hàng, nói: "Chúa công, đây đều là Điền Phong mang hận trong lòng, cố ý xúi giục ba người bọn Trương Hợp không dùng toàn lực, dẫn tới thất bại này!"
Viên Thiệu mắt lộ ra vẻ phẫn hận, tức giận nói: "Lời này có thật không?"
"Ngàn vạn lần chính xác!" Tân Bình nói: "Điền Phong, Trương Hợp bọn họ muốn thấy chúa công người bị chê cười, cho dù thân ở đại lao, Điền Phong vẫn một mực mắng chúa công không nghe lời khuyên, tất chết không có chỗ chôn thay!"
Viên Thiệu quay sang hỏi Thẩm Phối: "Chính Nam, Điền Phong ở trong lao có thực sự là mắng cô như vậy không?"
Thẩm Phối cúi đầu nói: "Quả thực là có chuyện này."
"Tên thất phu Điền Phong, khinh người thái quá!" Viên Thiệu tức giận vỗ bàn, nghiến răng nói: "Người đâu, lập tức đem Điền Phong ra trảm thị chúng, đợi ba tướng Trương Hợp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh về doanh, nhất loạt bắt lấy khai đao hỏi tội!"
...
Lại nói Trương Hợp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh hợp binh ở một chỗ, đang từ từ lui về đại doanh Hà Bắc, lúc này chín vạn đại quân lúc xuất chinh chỉ còn lại hơn năm vạn người, ba tướng bọn Trương Hợp đang ủ rũ chán chường thì đột nhiên mưu sĩ Tuần Thầm giục ngựa hối hả phi tới, cản đường, nói: "Ba vị tướng quân xin dừng bước!"
Trương Hợp kinh nghi nói: "Tuần Thầm tiên sinh, sao vậy?"
Tuần Thầm buồn bã nói: "Tiểu nhân Tân Bình vu hãm ba vị tướng quân thông đồng với quân sư, rắp tâm muốn chúa công xấu mặt nên không chịu toàn lực tấn công đại doanh của quân Tào, chúa công tin lời sàm ngôn, đã chém đầu quân sư để thị chúng rồi, lại phân phó thân binh sau khi ba vị tướng quân hồi doanh thì nhất loạt bắt lại, khai đao hỏi tội!"
"Hả?"
"Cái gì?"
Tương Kỳ, Hàn Mãnh nghe vật liền vô cùng kinh hãi.
Vào lúc đang giật mình kinh sợ thì thân binh của ba người bọn Trương Hợp chạy ra trước đại doanh báo tin, mới biết được chuyện này là chính xác không còn nghi ngờ gì nữa. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
"Có lý nào lại như vậy?" Trương Hợp giận tím mặt,nói: "Bọn mỗ liều mạng giết địch, không ngờ lại đổi về kết cục như thế này! Đáng cười là Viên Thiệu lại thị phi bất phân, trung thần bất biện, cứ vậy nghe lời sàm ngôn của tiểu nhân mà hại tính mạng của quân sư! Chúa công vô đức vô năng như vậy, còn bảo vệ cho hắn làm gì? Hai vị tướng quân, Tuần Thầm tiên sinh, không bằng chúng ta dẫn quân ra hàng Tào Tháo!"
Tuân Thầm nói: "Tôi cũng có ý như vậy!"
Tương Kỳ, Hãn Mãnh nhìn nhau, giận dữ nói: "Được, làm phản con mẹ nó đi!"
...
Nam Dương.
Mã Dược đang suất quân cấp tiến thì đột nhiên có thám mã hồi báo: "Chúa công, phái trước mười dặm lại phát hiện quân Tào!"
Mã Dược ghìm ngựa lại, hỏi: "Có bao nhiêu người?" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt "
Thám mã nói: "Ước chừng hai ngàn người, đã bày xong Ngư Lệ trận rồi."
"Lại là Ngư Lệ trận." Mã Dược cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với Giả Hủ: "Văn Hòa, đây là ngự lệ trận thứ mấy của quân Tào mà quân ta một đường đuổi tới đã gặp phải rồi?"
Giả Hủ nói: "Hồi bẩm chúa công, đã là Ngư Lệ trận thứ chín rồi."
"Thứ chín rồi ư?" Mã Dược lạnh lùng nói: "Cũng chính là nói quân ta đã kích phá tám cái Ngư Lệ trận, ít nhất hơn một vạn sáu ngàn quân Tào đã bị quân ta đánh tan, Quách Gia vốn có hai vạn đại quân, hiện tại bên cạnh hắn đã chỉ còn lại bốn ngàn quân đội, hắc hắc, Quách quỷ tài cuối cùng cũng cùng đường mạt lộ rồi!
Bình luận facebook