Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Lỗ Dương huyện nha.
Trong bồn lửa than đã cháy rực, ngoài ốc mặc dù hàn ý bức người, trong ốc lại là ấm áp như xuân, Mã Dược vừa mới uống cán một chén trọc tửu, chỉ cảm thấy toàn thân táo nhiệt, ăn no thì nghĩ đến dâm dục, chính là tại lúc này. Bồn than đỏ rực ánh vào con ngươi đen thui của Mã Dược, giống như trong mắt hắn cũng có một cổ tà hỏa khác đang bốc cháy hừng hực.
Ánh mắt Mã Dược như một con sói đói quét lên thân hình của Trâu Ngọc Nương, khóe miệng chợt nổi lên một nụ cười tà ác.
Mã Dược đưa mắt hướng qua Lưu Nghiên nói : “ Cô, mang Điêu Thuyền cô nương đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Lưu Nghiên đáp lại một tiếng, đứng dậy hướng Điêu Thuyền nói : “ Điêu Thuyền muội tử, đi với ta thôi.”
Trâu Ngọc Nương muốn cùng rời đi, lại bị Mã Dược đưa tay nắm lấy ống tay áo, lạnh lùng nói : “ Bọn họ đi là việc bọn họ, cô lưu lại !”
Trâu Ngọc Nương thân thể khẽ run lên, ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn về phía Lưu Nghiên, Lưu Nghiên phương dung trở nên ảm đạm, cúi đầu u oán thở dài cùng Điêu Thuyền rời đi. Mã Dược đưa tay dùng sức kéo xuống, Trâu Ngọc Nương anh ninh một tiếng, thân hình mềm mại thon dài đã ngã vào lòng Mã Dược, bên cạnh bồn lửa là một cái giường trải bằng gấm, Mã Dược thuận thế ngã xuống đã ép thân hình Trâu Ngọc Nương lên đấy.
Trâu Ngọc Nương vô pháp kháng cự, ngửa mặt nằm xuống, một đôi mĩ mục sáng ngời từ từ nhắm lại, khí tức tán loạn mà lại thêm dồn dập, y phục trên người trong lúc dãy giụa cũng đã rớt ra, lộ ra tiểu y màu trắng đang bọc chặt lấy bộ ngực sữa phập phồng dự dội, vừa to lại vừa cao vút, trong nhân thế không có cái gì có thể dụ hoặc dục vọng của nam nhân hơn được những đường cong đầy đặn này.
Hầu kết mã dược mãnh liệt trừu động ( ý là nuốt nước miếng ấy ), có một loại tiếng gầm thú tính đang vang ầm ĩ bên trong cổ họng hắn.
Trước mặt bộ hạ, Mã Dược là một thủ lĩnh sở hướng vô địch, trước mặt địch nhân, Mã Dược là một gã đồ phu máu lạnh, có lẽ ở tương lại, tại trong mắt đám sĩ tử chỉ biết ôm bắp chân kẻ mạnh kia, Mã Dược sẽ là một hùng chủ anh minh thần vũ, nhưng hiện tại, trước một mỹ nữ dụ người như thế này, Mã Dược chính là một con dã thú.
Trên thực tế, toàn bộ nam nhân đều là dã thú, chỉ là rất nhiều nam nhân đem thú tính của mình thiến mất đi mà thôi.
Một đôi ưng trảo của Mã Dược phóng ra, cuồng bạo nắm lấy ngọc nhũ đầy đặn của Trâu Ngọc Nương, cách một cái tiểu y tùy ý xoa nắn, một cảm giác mềm mại nhu nhuyễn từ trong lòng bàn tay như một luồn điện tràn vào cơ thể, thấu vào từng dây thần kinh Mã Dược, cổ liệt hỏa đang thiêu đốt trong lòng hắn càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trâu Ngọc Nương anh ninh một tiếng, mĩ mục đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, thần sắc phức tạp nhìn Mã Dược đang cuồng loạn, trong đôi mắt nóng rực hiện lên một cảm giác khó hiểu, tựa như u oán, tựa như ngượng ngùng, tựa như e thẹn, tựa như đau đớn, nhưng lại không có chút thống hận cùng yếm ác nào, cũng không có cừu hận. Mã Dược đã giống như một con sói đói ép xuống, hướng đến chiếc cổ ngọc mịn màng của Trâu Ngọc Nương vừa ngửi vừa liếm, Trâu Ngọc Nương thân thể trở nên mềm nhũn ra, trong phương tâm hàng trăm loại tư vị dâng lên.
Trâu Ngọc Nương đáng lẽ phải hận Mã Dược, nhưng nàng lại cừu hận hắn không được, nếu bỏ đi không lý tới thận phận lưu khấu của Mã Dược, hắn kỳ thật là một nam nhân rất có mị lực, hắn lãnh huyết, tàn nhẫn, lại kiên nghị, ngoan cường, hùng khu (thân hình như gấu) như cương thiết kia làm cho người ta có một loại tự tin mạnh mẽ, cho dù là trời có sụp xuống đi nữa, hắn cũng có thể dùng đôi vai của mình nâng lên lại.
Thế giới này là của nam nhân, nữ điều duy nhất mà nữ nhân có thể làm được chính là bồ phục dưới khố nam nhân, khôn khéo tìm lấy sự yêu thích.
Thân hình mềm mại của Trâu Ngọc Nương bắt đầu phản ứng lại, khuôn mặt vốn trắng sáng dần dần đỏ bừng lên, dưới ánh lửa chiếu rọi càng trở nên kiều diễm đáng yêu, tim Mã Dược bất ngờ đập nhanh hơn, cuồng loạn nắm lấy y bào của Trâu Ngọc Nương , lại dùng sức đem quần của nữ nhân toàn bộ xé xuống, một đôi chân ngọc thon dài như bút, sắng trắng đầy đặn nhất thời bày ra trước mắt Mã Dược.
Mã Dược khẽ kêu lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ y phục trên người, sau đó hung hăng tách cặp ngọc thối của Trâu Ngọc Nương ra, hít sâu một hơi, đồn bộ ( cặp mông) như thanh trọng chuy hung ngoan giã xuống, Trâu Ngọc Nương anh ninh một tiếng, thân thể đột nhiên căng cứng rồi rất nhanh cũng mềm nhũn xuống, sau đó chợt phát ra từng tiếng rên khẽ.
…………………………………….
Tây Ngạc, Hán quânn đại doanh, tiếng trống kịch liệt cùng tiếng tù vang vọng hô ứng lẫn với nhau, vang khắp sơn dã, khí tức nghiêm lệ không ngừng kích đãng trong thiên địa. Từng đội từng đội Hán quân tướng sĩ thần tình lãnh liệt, ánh mắt sắc bén từ trong doanh trại từ từ tiến ra, từ từ tụ thành một đạo thiết lưu cuồn cuộn, hướng phía bắc khai tiến.
Trong đại doanh, những phó binh tạp dịch còn ở lại đang khẩn trương thanh trừ doanh sách ( hàng rào doanh trại) , thu thập chỉnh lý truy trọng ( đồ đạc phục vụ cho quân đội).
Khoái Việt theo Khoái Lương từ trong doanh trướng chậm rãi bước ra, đến lúc này hai người mới có thời gian nhàn thoại chuyện gia đình.
“ Nhị đệ, trong nhà phụ mẫu vẫn khỏe chứ ?”
“ Huynh trưởng, phụ mẫu khang kiện, trong nhà mọi việc đều tốt cả.”
“ À, nhị đệ, đệ thấy Viên nhị công tử như thế nào ?”
“ Vốn là hậu nhân danh môn, xuất thân hiển quý, vọng quy hải nội, cũng rất biết cách lung lạc nhân tâm, nhưng cuối cùng lại không có tố chất của một kiêu hùng, cũng khuyết cái khí khái anh hùng, thực chỉ là hạng mạo danh lấy tiếng thôi.”
Khoái Lương nghe thế lông mày khẽ nhíu lại, thấp giọng nói : “ Nhị đệ vì sao lại nói như thế ?”
Khoái Việt tiêu sái cười nói : “ Huynh trưởng nếu như không tin, vậy thì tĩnh xem kì biến vậy.”
Khoái Lương nói : “ Ngày nay Hán thây suy vong, đảng cố hoành hành, yểm hóa làm hại trung lương, không lâu nữa tất thiên hạ đại loạn, ta thấy Viên nhị công tử là người lễ hiền hạ sĩ, rất có hung hoài, hơn nữa lại xuất thân danh môn, nhất hô bách ứng, tương lại có thể thành đại sự.”
Khoái Việt cũng không tranh biện thêm nữa, chỉ hờ hững nói : “ Ban đầu như thế, về lâu về dài vị tất cũng như thế.”
Khoái Lương nói : “ Như vậy, nhị đệ muốn rời đi sao ?”
Khoái Việt nói : “ Đệ nguyện lưu lại không phải vì Viên nhị công tử, thực ra là vì tặc tù Mã Dược, người nay tuy là tặc khấu, nhưng rất có tài năng, ngày sau tất thành tâm phục đại họa của Đại Hán, đệ muốn bằng binh sinh sở học của mình, phụ tá Viên tướng quân bình định tên giặc này.”
Khoái Lương như hiểu ra gì đấy, trong mắt thoáng trở nên rõ ràng, im lặng gật đầu.
………………………………………
Tiếng bước chân dồn dập trầm trọng vang lên, mười tên lưu khấu phụ trách thủ vệ huyện nha đang muốn quát mạng kẻ nào nhàn rỗi chớ có lại gần thì lại thấy thân hình như tòa thiết tháp của Quản Hợi xuất hiện.
“ Tham kiến Quản đầu lĩnh .”
Lưu khấu thủ vệ vội vàng thay đổi sắc mặt, cung kinh ra mắt Quản Hợi, Quản Hợi cũng không lý đến hắn, cước bộ vội vàng tiến vào huyện nha, giữa đường đã hét lớn : “ Đại đầu lĩnh ! Đại đầu lĩnh khẩn cấp quân tình ……”
Vừa mới chạy đến hậu đường, đột nhiên nghe thấy từ trong ốc truyền ra tiếng hét như tạc lôi của Mã Dược : “ Đợi một lát, xong việc ta ra ngay.”
“ Ặc …”
Quản Hợi ặc một tiếng, lập tức thu lại bước chân, lẳng lặng đứng tại ngoài cửa không dám xông vào, lát sau, cửa mở ra, Mã Dược lách người đi ra, y sam xộc xệch, hơi thở dồn dập.
Quản Hợi ưỡn thẳng thân hổ, trầm giọng nói : “ Bá Tề, phát hiện Hán quân kỵ binh !”
Mã Dược thần sắc đanh lại, nhíu mày nói : “ Đến nhanh thật ! Bao nhiêu nhân mã ? Đang ở chỗ nào ? Bao lâu nữa đến Lỗ Dương ?”
“ Có khoảng ngàn kỵ binh, hướng phía Trĩ huyện, hai canh giờ nữa đến Lỗ Dương.”
“ Ngàn kỵ binh ! ?” Mã Dược lạnh lùng nói : “ Nói vậy Viên Thuật đem kỵ binh đều xuất ra hết rồi !”
Quản Hợi nói : “ Làm sao đây ? Ba Tề, bỏ thành hay là tử thủ ?”
Mã Dược nhíu mày không nói gì, khoanh tay trước ngực bắt đầu đi qua đi lại, trong đầu cũng bắt đầu cấp tốc tính toán mọi thứ. Dựa trên thời gian mà tính, Viên Thuật cho dù phát hiện sơ hở huy sư bắc thượng, bởi vì Hán quân không phải là Tám Trăm Lưu Khấu, có trụy trọng đi theo, tốc độ hành quân không thể cùng lưu khấu so sánh được, sớm nhất cũng phải ngày mốt mới có thể chạy đến.
Nhưng Hán quân kỵ binh lại đến nhanh như thế …… ưm, có lẽ là vì cứu viện Hà Chân mà đến ! Có lẽ Viên Thuật đã ý thức được Hà Chân sẽ gặp nguy hiểm, nhưng là đến lúc này mới nghĩ đến, không khỏi quá muộn rồi a, hừ hừ ! Cứu viện Hà Chân, khinh kỵ tật tiến, kỵ quân …… một cái ý niệm cực kỳ lớn mật như thiểm điện xẹt qua trong đầu Mã Dược, Mã Dược dừng bước chận lại bất ngờ quay qua Quản Hợi, trầm giọng hỏi : “ Quản Hợi, sau khi phá thành, có từng để Hán quân hoặc bách tính nào thừa dịp hỗn loạn đào tẩu chưa ?”
Quản Hợi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều, biểu tình dữ tợn trả lời : “ Đại đầu lĩnh, tuân theo quân lệnh của ngài, mỗi lần trước khi đoạt thành, đều đem các huynh đê phân ra ngăn ở cửa thành, cho dù là con ruồi cũng bay không lọt nữa là, lầnn này làm sao có thể có ngoại lệ được ?”
“ Tốt !” Mã Dược trầm giọng nói : “ Lập tức tim Chu Thương về đây cho ta !”
Một lát sau, Quản Hợi cùng Chu Thương tiến vào hậu đường, mà lúc này Trâu Ngọc Nương đã mặc quần áo chỉnh tề từ sớm, tự động rời đi tìm Lưu Nghiên.
Vừa thấy Chu Thương, Mã Dược liền hỏi : “ Chu Thương, có huynh đệ nào từng làm sai quân kỷ không ?”
Chu Thương nói : “ Chưa hề có.”
Mã Dược gật đầu, trầm giọng nói : “ Quản Hợi, nhanh đi thông tri tứ môn, tăng cường giám thị, đánh trống thổi tù, triệu tập toàn bộ huynh đệ, chuẩn bị giao chiến !”
“ Tuân mệnh !”
“ Chu Thương, mau đem Hà Chân cùng Lỗ Dương huyện lệnh, Lỗ Dương huyện úy mang lại đây, cùng ta đi đến nam môn.”
“ Tuân mệnh !”
Quản Hợi, Chu Thương hai người đồng lĩnh mệnh rời đi.
Đưa mắt nhìn hai người đi khỏi, Mã Dược trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ âm lãnh, quả thực là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu a !
Trong bồn lửa than đã cháy rực, ngoài ốc mặc dù hàn ý bức người, trong ốc lại là ấm áp như xuân, Mã Dược vừa mới uống cán một chén trọc tửu, chỉ cảm thấy toàn thân táo nhiệt, ăn no thì nghĩ đến dâm dục, chính là tại lúc này. Bồn than đỏ rực ánh vào con ngươi đen thui của Mã Dược, giống như trong mắt hắn cũng có một cổ tà hỏa khác đang bốc cháy hừng hực.
Ánh mắt Mã Dược như một con sói đói quét lên thân hình của Trâu Ngọc Nương, khóe miệng chợt nổi lên một nụ cười tà ác.
Mã Dược đưa mắt hướng qua Lưu Nghiên nói : “ Cô, mang Điêu Thuyền cô nương đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Lưu Nghiên đáp lại một tiếng, đứng dậy hướng Điêu Thuyền nói : “ Điêu Thuyền muội tử, đi với ta thôi.”
Trâu Ngọc Nương muốn cùng rời đi, lại bị Mã Dược đưa tay nắm lấy ống tay áo, lạnh lùng nói : “ Bọn họ đi là việc bọn họ, cô lưu lại !”
Trâu Ngọc Nương thân thể khẽ run lên, ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn về phía Lưu Nghiên, Lưu Nghiên phương dung trở nên ảm đạm, cúi đầu u oán thở dài cùng Điêu Thuyền rời đi. Mã Dược đưa tay dùng sức kéo xuống, Trâu Ngọc Nương anh ninh một tiếng, thân hình mềm mại thon dài đã ngã vào lòng Mã Dược, bên cạnh bồn lửa là một cái giường trải bằng gấm, Mã Dược thuận thế ngã xuống đã ép thân hình Trâu Ngọc Nương lên đấy.
Trâu Ngọc Nương vô pháp kháng cự, ngửa mặt nằm xuống, một đôi mĩ mục sáng ngời từ từ nhắm lại, khí tức tán loạn mà lại thêm dồn dập, y phục trên người trong lúc dãy giụa cũng đã rớt ra, lộ ra tiểu y màu trắng đang bọc chặt lấy bộ ngực sữa phập phồng dự dội, vừa to lại vừa cao vút, trong nhân thế không có cái gì có thể dụ hoặc dục vọng của nam nhân hơn được những đường cong đầy đặn này.
Hầu kết mã dược mãnh liệt trừu động ( ý là nuốt nước miếng ấy ), có một loại tiếng gầm thú tính đang vang ầm ĩ bên trong cổ họng hắn.
Trước mặt bộ hạ, Mã Dược là một thủ lĩnh sở hướng vô địch, trước mặt địch nhân, Mã Dược là một gã đồ phu máu lạnh, có lẽ ở tương lại, tại trong mắt đám sĩ tử chỉ biết ôm bắp chân kẻ mạnh kia, Mã Dược sẽ là một hùng chủ anh minh thần vũ, nhưng hiện tại, trước một mỹ nữ dụ người như thế này, Mã Dược chính là một con dã thú.
Trên thực tế, toàn bộ nam nhân đều là dã thú, chỉ là rất nhiều nam nhân đem thú tính của mình thiến mất đi mà thôi.
Một đôi ưng trảo của Mã Dược phóng ra, cuồng bạo nắm lấy ngọc nhũ đầy đặn của Trâu Ngọc Nương, cách một cái tiểu y tùy ý xoa nắn, một cảm giác mềm mại nhu nhuyễn từ trong lòng bàn tay như một luồn điện tràn vào cơ thể, thấu vào từng dây thần kinh Mã Dược, cổ liệt hỏa đang thiêu đốt trong lòng hắn càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trâu Ngọc Nương anh ninh một tiếng, mĩ mục đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, thần sắc phức tạp nhìn Mã Dược đang cuồng loạn, trong đôi mắt nóng rực hiện lên một cảm giác khó hiểu, tựa như u oán, tựa như ngượng ngùng, tựa như e thẹn, tựa như đau đớn, nhưng lại không có chút thống hận cùng yếm ác nào, cũng không có cừu hận. Mã Dược đã giống như một con sói đói ép xuống, hướng đến chiếc cổ ngọc mịn màng của Trâu Ngọc Nương vừa ngửi vừa liếm, Trâu Ngọc Nương thân thể trở nên mềm nhũn ra, trong phương tâm hàng trăm loại tư vị dâng lên.
Trâu Ngọc Nương đáng lẽ phải hận Mã Dược, nhưng nàng lại cừu hận hắn không được, nếu bỏ đi không lý tới thận phận lưu khấu của Mã Dược, hắn kỳ thật là một nam nhân rất có mị lực, hắn lãnh huyết, tàn nhẫn, lại kiên nghị, ngoan cường, hùng khu (thân hình như gấu) như cương thiết kia làm cho người ta có một loại tự tin mạnh mẽ, cho dù là trời có sụp xuống đi nữa, hắn cũng có thể dùng đôi vai của mình nâng lên lại.
Thế giới này là của nam nhân, nữ điều duy nhất mà nữ nhân có thể làm được chính là bồ phục dưới khố nam nhân, khôn khéo tìm lấy sự yêu thích.
Thân hình mềm mại của Trâu Ngọc Nương bắt đầu phản ứng lại, khuôn mặt vốn trắng sáng dần dần đỏ bừng lên, dưới ánh lửa chiếu rọi càng trở nên kiều diễm đáng yêu, tim Mã Dược bất ngờ đập nhanh hơn, cuồng loạn nắm lấy y bào của Trâu Ngọc Nương , lại dùng sức đem quần của nữ nhân toàn bộ xé xuống, một đôi chân ngọc thon dài như bút, sắng trắng đầy đặn nhất thời bày ra trước mắt Mã Dược.
Mã Dược khẽ kêu lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ y phục trên người, sau đó hung hăng tách cặp ngọc thối của Trâu Ngọc Nương ra, hít sâu một hơi, đồn bộ ( cặp mông) như thanh trọng chuy hung ngoan giã xuống, Trâu Ngọc Nương anh ninh một tiếng, thân thể đột nhiên căng cứng rồi rất nhanh cũng mềm nhũn xuống, sau đó chợt phát ra từng tiếng rên khẽ.
…………………………………….
Tây Ngạc, Hán quânn đại doanh, tiếng trống kịch liệt cùng tiếng tù vang vọng hô ứng lẫn với nhau, vang khắp sơn dã, khí tức nghiêm lệ không ngừng kích đãng trong thiên địa. Từng đội từng đội Hán quân tướng sĩ thần tình lãnh liệt, ánh mắt sắc bén từ trong doanh trại từ từ tiến ra, từ từ tụ thành một đạo thiết lưu cuồn cuộn, hướng phía bắc khai tiến.
Trong đại doanh, những phó binh tạp dịch còn ở lại đang khẩn trương thanh trừ doanh sách ( hàng rào doanh trại) , thu thập chỉnh lý truy trọng ( đồ đạc phục vụ cho quân đội).
Khoái Việt theo Khoái Lương từ trong doanh trướng chậm rãi bước ra, đến lúc này hai người mới có thời gian nhàn thoại chuyện gia đình.
“ Nhị đệ, trong nhà phụ mẫu vẫn khỏe chứ ?”
“ Huynh trưởng, phụ mẫu khang kiện, trong nhà mọi việc đều tốt cả.”
“ À, nhị đệ, đệ thấy Viên nhị công tử như thế nào ?”
“ Vốn là hậu nhân danh môn, xuất thân hiển quý, vọng quy hải nội, cũng rất biết cách lung lạc nhân tâm, nhưng cuối cùng lại không có tố chất của một kiêu hùng, cũng khuyết cái khí khái anh hùng, thực chỉ là hạng mạo danh lấy tiếng thôi.”
Khoái Lương nghe thế lông mày khẽ nhíu lại, thấp giọng nói : “ Nhị đệ vì sao lại nói như thế ?”
Khoái Việt tiêu sái cười nói : “ Huynh trưởng nếu như không tin, vậy thì tĩnh xem kì biến vậy.”
Khoái Lương nói : “ Ngày nay Hán thây suy vong, đảng cố hoành hành, yểm hóa làm hại trung lương, không lâu nữa tất thiên hạ đại loạn, ta thấy Viên nhị công tử là người lễ hiền hạ sĩ, rất có hung hoài, hơn nữa lại xuất thân danh môn, nhất hô bách ứng, tương lại có thể thành đại sự.”
Khoái Việt cũng không tranh biện thêm nữa, chỉ hờ hững nói : “ Ban đầu như thế, về lâu về dài vị tất cũng như thế.”
Khoái Lương nói : “ Như vậy, nhị đệ muốn rời đi sao ?”
Khoái Việt nói : “ Đệ nguyện lưu lại không phải vì Viên nhị công tử, thực ra là vì tặc tù Mã Dược, người nay tuy là tặc khấu, nhưng rất có tài năng, ngày sau tất thành tâm phục đại họa của Đại Hán, đệ muốn bằng binh sinh sở học của mình, phụ tá Viên tướng quân bình định tên giặc này.”
Khoái Lương như hiểu ra gì đấy, trong mắt thoáng trở nên rõ ràng, im lặng gật đầu.
………………………………………
Tiếng bước chân dồn dập trầm trọng vang lên, mười tên lưu khấu phụ trách thủ vệ huyện nha đang muốn quát mạng kẻ nào nhàn rỗi chớ có lại gần thì lại thấy thân hình như tòa thiết tháp của Quản Hợi xuất hiện.
“ Tham kiến Quản đầu lĩnh .”
Lưu khấu thủ vệ vội vàng thay đổi sắc mặt, cung kinh ra mắt Quản Hợi, Quản Hợi cũng không lý đến hắn, cước bộ vội vàng tiến vào huyện nha, giữa đường đã hét lớn : “ Đại đầu lĩnh ! Đại đầu lĩnh khẩn cấp quân tình ……”
Vừa mới chạy đến hậu đường, đột nhiên nghe thấy từ trong ốc truyền ra tiếng hét như tạc lôi của Mã Dược : “ Đợi một lát, xong việc ta ra ngay.”
“ Ặc …”
Quản Hợi ặc một tiếng, lập tức thu lại bước chân, lẳng lặng đứng tại ngoài cửa không dám xông vào, lát sau, cửa mở ra, Mã Dược lách người đi ra, y sam xộc xệch, hơi thở dồn dập.
Quản Hợi ưỡn thẳng thân hổ, trầm giọng nói : “ Bá Tề, phát hiện Hán quân kỵ binh !”
Mã Dược thần sắc đanh lại, nhíu mày nói : “ Đến nhanh thật ! Bao nhiêu nhân mã ? Đang ở chỗ nào ? Bao lâu nữa đến Lỗ Dương ?”
“ Có khoảng ngàn kỵ binh, hướng phía Trĩ huyện, hai canh giờ nữa đến Lỗ Dương.”
“ Ngàn kỵ binh ! ?” Mã Dược lạnh lùng nói : “ Nói vậy Viên Thuật đem kỵ binh đều xuất ra hết rồi !”
Quản Hợi nói : “ Làm sao đây ? Ba Tề, bỏ thành hay là tử thủ ?”
Mã Dược nhíu mày không nói gì, khoanh tay trước ngực bắt đầu đi qua đi lại, trong đầu cũng bắt đầu cấp tốc tính toán mọi thứ. Dựa trên thời gian mà tính, Viên Thuật cho dù phát hiện sơ hở huy sư bắc thượng, bởi vì Hán quân không phải là Tám Trăm Lưu Khấu, có trụy trọng đi theo, tốc độ hành quân không thể cùng lưu khấu so sánh được, sớm nhất cũng phải ngày mốt mới có thể chạy đến.
Nhưng Hán quân kỵ binh lại đến nhanh như thế …… ưm, có lẽ là vì cứu viện Hà Chân mà đến ! Có lẽ Viên Thuật đã ý thức được Hà Chân sẽ gặp nguy hiểm, nhưng là đến lúc này mới nghĩ đến, không khỏi quá muộn rồi a, hừ hừ ! Cứu viện Hà Chân, khinh kỵ tật tiến, kỵ quân …… một cái ý niệm cực kỳ lớn mật như thiểm điện xẹt qua trong đầu Mã Dược, Mã Dược dừng bước chận lại bất ngờ quay qua Quản Hợi, trầm giọng hỏi : “ Quản Hợi, sau khi phá thành, có từng để Hán quân hoặc bách tính nào thừa dịp hỗn loạn đào tẩu chưa ?”
Quản Hợi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều, biểu tình dữ tợn trả lời : “ Đại đầu lĩnh, tuân theo quân lệnh của ngài, mỗi lần trước khi đoạt thành, đều đem các huynh đê phân ra ngăn ở cửa thành, cho dù là con ruồi cũng bay không lọt nữa là, lầnn này làm sao có thể có ngoại lệ được ?”
“ Tốt !” Mã Dược trầm giọng nói : “ Lập tức tim Chu Thương về đây cho ta !”
Một lát sau, Quản Hợi cùng Chu Thương tiến vào hậu đường, mà lúc này Trâu Ngọc Nương đã mặc quần áo chỉnh tề từ sớm, tự động rời đi tìm Lưu Nghiên.
Vừa thấy Chu Thương, Mã Dược liền hỏi : “ Chu Thương, có huynh đệ nào từng làm sai quân kỷ không ?”
Chu Thương nói : “ Chưa hề có.”
Mã Dược gật đầu, trầm giọng nói : “ Quản Hợi, nhanh đi thông tri tứ môn, tăng cường giám thị, đánh trống thổi tù, triệu tập toàn bộ huynh đệ, chuẩn bị giao chiến !”
“ Tuân mệnh !”
“ Chu Thương, mau đem Hà Chân cùng Lỗ Dương huyện lệnh, Lỗ Dương huyện úy mang lại đây, cùng ta đi đến nam môn.”
“ Tuân mệnh !”
Quản Hợi, Chu Thương hai người đồng lĩnh mệnh rời đi.
Đưa mắt nhìn hai người đi khỏi, Mã Dược trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ âm lãnh, quả thực là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu a !