• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt (3 Viewers)

  • Chương 60

Đến lúc Viên Thuật gặp lại Viên Dận thì quả thực không dám tin vào mắt mình nữa ! Chỉ thấy Viên Dận đầu khôi rớt mất, khải giáp rách nát, y bào cũng tơi tả, trên mặt, trên thân cực kỳ dơ bẩn, tóc tai tán loạn, râu ria xồm xoàm, hình dung tiều tụy, quả thực so với tên khất cái cũng chả hơn được bao nhiêu.


Phía sau Viên Dận, là mấy trăm tàn binh bại tốt, thực sự làm cho người ta khó mà tìm được điểm nào liên hệ với một ngàn tinh kỵ trước khi xuất chinh được, trước sau khác biệt quả thực là quá lớn a. Quân đội tinh nhuệ của Đại Hán đế quốc, lại bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy ! Đối thủ lại còn là Tám Trăm Lưu Khấu nho nhỏ nữa chứ, sỉ nhục, sỉ nhục a ……”


Viên Dận quỳ rạp trên đất, vừa khóc vừa nói : “ Huynh trưởng, huynh trưởng ……”


Viên Thuật ngửa mặt lên trời, biểu tình thống khổ, ngữ khí trầm thấp nói : “ Ta không có loại đệ đệ như người, mặt mũi của Viên gia đều bị ngươi đánh mất hết rồi, một ngàn tinh kỵ, một ngàn tinh kỵ đó, đó đều là tinh binh do đại tướng quân phó thác cho ta nha, ta phải làm sao để giao phó cho Đại tướng quân đây ? Ta phải làm sao giao phó cho Đại tướng quân đây ……”


Viện Dận sắc mặt đại biến, cúi rạp xuống đất cầu xin : “ Huynh trưởng tha mạng, huynh trưởng xin tha mạng …”


“ Một ngàn tinh kỵ, không đến hai ngày thì chỉ còn lại mấy trăm tên tàn binh bại tốt, chiến mã một con cũng không còn, ngươi chỉ ta làm sao mà tha ngươi đây ? Làm sao mà tha ngươi đây !” Viên Thượng nhắm mắt lại, lãnh khốc vung tay lên : “ Lôi hắn xuống, chém ……”


Hai tên đao phủ thủ trong quân liền bước đến, rinh Viên Dận lên mang đi, Viên Dận như heo bị thọc tiết gào thét, hô hoán lên : “ Không, đừng giết ta, huynh trưởng …”


“ Chậm đã !”


Trong đám người, Khoái Việt đột nhiên chen lấn đi ra.


Viên Thuật trong lòng khựng lại, biểu tình trên mặt lại không thay đổi tí nào, âm trầm quét qua Khoái Việt hỏi : “ Dị Độ có gì muốn nói sao ?”


Khoái Việt trong lòng cười lạnh, trên mặt lại hờ hững nói : “ Kỵ quân thất bại có chút kỳ quặc, tại hạ có rất nhiều nghi điểm, trước tiên cần hỏi rõ Viên Dận tướng quân đã, mong tướng quân đạo hạ lưu nhân .”


Đám người Kim Thượng, Khoái Lương đều chợt tỉnh ngộ, cùng lên khuyên can : “ Đúng vậy tướng quân, cần phải hỏi rõ kỵ quân như thế nào lại chiến bại trước đã, nếu như tội trạng quả do Viên Dận tướng quân, lúc đó chém cũng chưa muộn.”


Viên Thuật ra vẻ trầm tư trong chốc lát rồi phất tay nói : “ Cũng được .”


Khoái Việt phiên thân xuống ngựa, đi đến trước mặt Viên Dận, nâng Viên Dận từ dưới đất dậy, Viên Dận hiểm tử hoàn sinh, còn có gì có thể may mắn hơn, trong lòng đối với Khoái Việt cảm kích khôn nguôi, bèn ôm lấy chân của Khoái Viêt mà khóc hu hu. Khoái Việt trong lòng rất là khinh bỉ, thầm nghĩ cái này chính là Viên môn đệ tử “ Tứ thế tam công” đấy sao ?


“ Viên Dận tướng quân đừng bi thương, thường nói thắng bại là chuyện thường của binh gia, không cần phải quá tự trách mình, đứng lên, hãy đứng lên đi.”


Viên Dận bèn đứng dậy, nhưng lại giống như nữ nhi khóc lóc kể lại trận dạ chiến ở ngoại thành Lỗ Dương.


………………………………………


Trên quan đạo Trĩ huyện thông với Lỗ Dương, có trên trăm chiếc xe ngựa, xe bò, xe lừa đang dàn thành một đội xe dài thườn thượt, toàn bộ đều chở lương thảo trụy trọng, phía sau chỉ có năm trăm tinh binh đi theo bảo vệ. Sau khi nhân được chiến báo của Viên Dận, Viên Thuật liền suất chủ lực khinh trang tật tiến chạy đến tiếp ứng, dần dần cùng trụy trọng đội tạo thành khoảng cách lớn.


Một bầy chim nhạn trên bầu trời lần lượt bay qua, trên bầu trời u ám vang lên nhưng tiếng kêu thê lương.


Tàn dương như máu, nhiễm đỏ cả dãy núi trùng điệp ở phía xa, một thanh đại kỳ đột nhiên như quỷ mị xuất hiện ở phía trước sơn cốc, trên viết bốn chữ đỏ như máu : “ Tám Trăm Lưu Khấu”, dưới huyết sắc đại kỳ, một kỵ binh giống như một pho tượng ngạo nghễ đứng đón gió, phảng phất như đã đừng ở đây chờ đợi cả ngàn năm rồi vậy.


Mã Dược khóa mã hoành đao, đứng trên quan đạo, gió bấc thổi tung chiếc áo choàng đơn bạc, phần phật tung bay.


“ U … u …u ……u u u ……”


Một hồi tiếng tù hiệu ba ngắn một dài kỳ quặc đột nhiên vang đến tận trời, trong tiếng tù và lanh lảnh làm người khác hít thở không thông, từng kỵ binh nối tiếp nhau từ sơn cốc phía trước lần lượt xuất hiện, giống như trăm sông về biển tụ lại dưới thanh huyết sắc đại kỳ nọ, thề chết đi theo phía sau kỵ sĩ như bức tượng kia.


Một hồi lau sau, dưới thanh huyết sắc đại kỳ đã tụ tập một đoàn kỵ binh, đen nhánh cả một vùng, chỉ có một mảnh tua đỏ kia dưới ánh tàn dương càng trở nên thê diễm ( @ đẹp mà tang thương). Tiếng tù và lanh lảnh đột nhiên dừng lại, cả thiên địa chợt thành một mảnh tĩnh lặng, trừ tiếng gào thét của gió bấc ra, chi có tiếng hít thở của chiến mã thi thoảng vang lên, thiên địa bao la, đồng quê man mát, hiển xuất thập phần túc sát, cửu phần tiêu sắt.


“ U ……”


Hán quân cuối cùng cũng vang lên tiếng tù và cảnh giới, chi kỵ binh rất có quy mô này mặc dù cũng mặc khải giáp theo quy chế Hán quân, mặc chiến bào theo quy chế Hán quân, nhưng bọn họ căn bản không phải là Hán quân, bởi vì thanh huyết sắc đại kỳ kia đã ghi rõ ràng bốn chữ lớn đỏ như máu : “ Tám Trăm Lưu Khấu”.


“ Địch tập …… liệt trận nghênh địch ……”


Hán quân tướng lĩnh hô hào ầm ầm lên chấn nát trườg không, phó binh, tạp dịch loạn thành một nùi, tinh binh đi theo hộ tống bắt đầu tập kết liệt trận ……


“ Giá …”


Hai chân Mã Dược nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, chiến mã lúc lắc đầu một cái rồi thở phì ra, chầm chậm phóng bốn vó ra bắt đầu phi nước kiệu, sau lưng Mã Dược, mấy trăm lưu khấu kỵ binh cũng học cùng bộ dạng, đợi đến lúc tiếng sấm lờ mờ kia dần dần trở thành tiếng ầm ầm điếc tai thì chiến mã đã bắt đầu toàn lực trùng kích, mấy trăm kỵ binh ra sức tranh lê phía trước, hơn ngàn móng ngựa vô tình trùng kích mặt đất, trong thiên địa chỉ có tiếng chiến mã hí vang, tiếng mắt đất rền rĩ ……


Mấy trăm lưu khấu kỵ binh giống như một cơn hồng lưu hung dũng, hướng Hán quân truy trọng đội cuốn đến.


Mã Dược mặt mày dữ tợn, đem cương đao sau lưng giơ cao lên đầu, khàn cả giọng hét to lên : “ Giết sạch Hán quân ! Đốt sạch truy trọng ! Cướp sạch lương thảo ! Một mẩu cũng không chừa cho đám Hán quân, cho đói chết mẹ chúng luôn …….”


………………………………………


“ Không ngờ lại thất bại một cách quái đản như thế ! ? Tám Trăm Lưu Khấu không ngờ lại cường hãn đến thế ! ? Thiên hạ lại có loại kỳ vật như vậy ! ?”


Nghe xong Viên Dận tự thuật, Khoái Việt cũng nhịn không trở nên thất sắc.


Viên Thuật cùng chúng mưu sĩ, tướng giáo cũng là có một loại chấn kinh khó hiểu, đến lúc này cũng không dám tin đó lại là sự thật .


Viên Thuật chợt quát lớn : “ Binh sĩ thụ thương đâu, mau dẫn lên đây !”


Viên Dận xoay người rời đi, xông đến đám tàn binh bại tốt phía sau buồn bã ngoắt tay, mấy trăm Hán quân còn miễn cưỡng đứng thẳng được đem mấy trăm thương binh mang lên, có khiêng, có dìu, cũng có cõng dàn thành một hàng trước mặt đám người Viên Thuật. Đám người Viên Thuật nhìn qua, chỉ thấy những Hán quân bị thương trên người vết thương đều không giống nhau, nhưng đều có một điểm tương tự kinh người, đó chính là mỗi người trên người đều dính đầy một đám bụi màu trắng, cơ hồ toàn bộ binh sĩ bị thương đều thống khổ nhắm chặt hai mắt, rên rĩ không ngừng.


Thanh âm bi thống gần chết của Viên Dận lại một lần nữa vang lên : “ Tướng sĩ quân ta ra sức xông lên, muốn nhất cử quét sạch lưu khấu, ai ngờ dị biến xuất hiện, từ trong trận của lưu khấu đột nhiên vứt ra rất nhiều bao lớn, tướng sĩ quân ta đều không kinh sợ, lấy đao chém vào chúng, bao lớn vừa bị phá xong, rất nhiều tướng sĩ hai mắt liền tối sầm, chỉ có thể mặc cho lưu khấu …… đâm chém.”


“ Lang trung, lang trung đâu ?” Viên Thuật hô to lên : “ Mau lên xem xét tử tế, rốt cuộc là loại độc vật gì ?”


Không đợi lang trung lên xem, Khoái Việt sớm đã lại gần xem xét, xem rõ một cái liền kinh sợ nói : “ Không ngờ chỉ là thạch ác ! ? Thạch ác không ngờ còn có diệu dụng như thế ? Lại có thể làm cho người ta hai mắt mất minh !”


“ Thạch ác ?”


Đám người Viên Thuật kinh ngạc không thôi, không ngờ chỉ là thứ thạch ác tô tường trát vách kia ? Các châu quân rất nhiều nơi nấu ra, nhưng lại chưa hề có người nào biết thạch ác còn có cách dùng như vậy, điển tịch cổ xưa cũng chưa hề có ghi lại như thế .


Khoái Việt ngửa mặt lên trời thở dài : “ Mã Dược, tài năng quỷ thần khó lường, Việt không thể sánh kịp rồi .”


“ Báo ……”


Khoái Việt vừa dứt tiếng, một kỵ binh từ phía nam vội vàng phi đến, thẳng đến khi xông đến trước mặt Viên Thuật mới ghì ngựa lại, phiên thân quỳ xuống, thở dốc nói : “ Tướng quân, Tám Trăm Lưu Khấu giữa đường tập kích, truy trọng đội đã toàn quân phúc không, lương thảo toàn bộ đã bị cướp, truy trọng toàn bộ bi đốt hết rồi …”


“ Cái gì ! ?”


Viên Thuật hai mặt trợn tròn, thực sự không dám tin vào lỗ tai của mình, cái tên Mã Dược này dụng binh quả thực như cuồng phong bạo vũ làm cho người ta khó mà đón đỡ nha. Đám người Trương Huân, Kim Thương, Lý nghiêm cũng thần sắc ngưng trọng, cuống quít vây lại đây. Một hồi sau, Viên Thuật mới thở dài một tiếng nói : “ Nguy rồi, đại quân chỉ còn cách trở về Trĩ huyện, đợi trù tập lương thảo truy trọng lần nữa mới tính tiếp được.”


“ Báo ……”


Viên Thuật vừa nói xong, lại có một gã thám báo như lưu tinh xông đến, Viên Thuật hoảng sợ nhảy dựng cả lên, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn tên thám báo đang phi đến, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.


“ Báo … tướng quân, Trĩ huyện ……”


Viên Thuật cực kỳ cả kinh, hung tợn quát : “ Trĩ huyện cũng thất thủ rồi sao ?”


Thám mã thở dốc nói : “ Chưa bị thất thủ, lưu khấu trá thành bất thành, vòng qua thành đi bôn tập Uyển thành rồi.”


“ Hô ……” Viên Thuật thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi nói : “ May mắn là Uyển thành có Tử Nhu tọa trấn, không đáng lo rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom