Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Âm thanh của người đàn ông là sự uy nghiêm của cấp trên đối với cấp dưới, lại xen lẫn vài phần chế nhạo.
Phương thức nói chuyện của Lục Đông Đình rõ ràng có vấn đề, vẻ mặt tàn bạo khó nén, Tô Yểu đướng nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng vì sự xuất hiện của mình ảnh hưởng đến tâm tình của anh, ngược lại càng giống như bị áp chết ở nơi nào đó, oán khí còn chưa có cách nào phát tiết, dùng cô làm nơi trút giận phát tiết một trận.
Tô Yểu, "..."
"Quản lý Trần nói để cho ngài xem trước một chút, nếu có vấn đề, anh ta có thể để người ta chỉnh sửa sớm một chút."
Lục Đông Đình nhìn cô một cái, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng như cũ, thu lại vẻ mặt liền hạ lệnh trục khách, "Em nói cho anh ta biết tôi xem xong sẽ cho người mang xuống."
"Vâng ạ." Tô Yểu ước gì sớm được rời đi, lúc này trong lòng hô to được giải phóng, lúc xoay người rời đi, tâm trạng thay đổi từ trầm trọng trở nên nhẹ nhàng.
Cô quay người lại, đúng lúc Lục Đông Đình vừa nhận một cuộc điện thoại.
"Ukm, được, cậu vất vả, buổi tối ăn cơm cùng nhau."
Tô Yểu dừng lại một chút.
Bởi vì âm thanh Lục Đông Đình mặc dù chầm chậm như trước, nhưng đã không nguội lạnh giống như vừa rồi, ngữ điệu lại rõ ràng ôn hòa, trong đầu Tô Yểu hiện nên ngũ quan của Lục Đông Đình khi nở nụ cười.
Đó không phải giọng nói của Lục Đông Đình khi nói chuyện với bạn nam giới.
Là ai có thể khiến cho đầu lưỡi Lục Đông Đình luôn mang theo dao trở nên luẩn quẩn? Chả lẽ là vị kia "Người trong lòng" của Lục Đông Đình mà Cố Liên Y đã nói?
Tự dưng lòng hiếu kỳ nổi nên, là ai có có thể thu thập Lục Đông Đình xuống dưới trướng, Tô Yểu bĩu môi, không có lại nghe tiếp, đẩy cửa ban công ra, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, lúc Tô Yểu đang đợi thang máy, người đi ra dĩ nhiên là Tô Khê.
Sắc mặt Tô Yểu trong nháy mắt suy sụp, mắt lạnh nhìn cô ta.
Tô Khê khoác trên tay một chiếc túi màu đỏ gạch, kính râm gác trên đỉnh đầu, da mặt thiếu nữ được trang điểm tinh xảo, mí mắt cùng màu với hồng nhạt với son môi, khiến cho cô ta tăng thêm một tia xinh đẹp.
Tô Khê cười nhạt, không giả bộ nhiệt tình với cô như quá khứ, "Thật trùng hợp."
Tô Yểu kéo kéo môi, "Cô tới đây làm gì?"
Tô Khê giương môi, trên mặt hiện nên một tia khác thường, giả vờ thần bí, "Tự nhiên là có việc tìm tổng giám đốc lục trao đổi."
Cô ta ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tô Yểu, sau đó vòng qua người Tô Yểu đi tới phòng làm việc của Lục Đông Đình.
Thư ký hỏi: "Cô là Tô tiểu thư? Mời tới bên này."
Trong lòng Tô Yểu hồ nghi, có chuyện gì mà Tô Khê phải đích thân tới gặp Lục Đônng Đình? Nếu là việc của công ty, vì sao Tô Khê lại không mang theo trợ lý, trang phục và trang điểm cũng không giống mọi ngày.
Tô Yểu đề xuống nghi ngờ trong lòng, đi xuống lầu.
-------
Tô Khê đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, "Tổng giám đốc Lục, quấy rầy."
Lục Đông Đình thấy người tới, thoáng ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, chỉ vào vị trí đối diện, "Hiếm khi mới thấy Tô tiểu thư, mời ngồi."
Tô Khê cười một tiếng, cử chỉ dịu dàng thùy mị, khí chất thanh nhã, "Muốn chiếm dụng một chút thời gian của tổng giám đốc Lục, cũng thật khó khăn."
Lục Đông Đình cũng không vòng vo, "Vậy nói ngắn gọn."
"Tổng giám đốc Lục thẳng thắn." Tô Khê nhếch cằm, lộ ra vòng cung đẹp.
Lục Đông Đình híp mắt, liếc mắt quan sát người trước mặt này, dáng dấp và động tác dương cằm, cực kỳ giống người kia.
Tô Khê lấy từ trong túi xách ra một vật đặt ở trên bàn, ngón tay thon dày đẩy đến trước mặt Lục Đông Đình, "Tổng giám đốc Lục, vật này, tôi cảm thấy cần thiết phải giao cho anh."
Tròng mắt Lục Đông Đình nhìn thoáng qua, cuốn sổ màu da trâu đặt trước mặt thoạt nhìn rất nhiều năm rồi, nhưng lại được bảo tồn cực kỳ tốt, chẳng qua cảm thấy cuốn sổ được làm rất tỉ mỉ, mọi nơi đều rất tinh tế dường như là thuộc về một cô nữ sinh nhỏ.
Trọng điểm là ở góc bên phải in chữ cái quen thuộc: SY
Con ngươi Lục Đông Đình đột nhiên thâm sâu, tiếu phi tiếu nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, "Thứ này dường như không phải của cô...Tô tiểu thư."
Phương thức nói chuyện của Lục Đông Đình rõ ràng có vấn đề, vẻ mặt tàn bạo khó nén, Tô Yểu đướng nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng vì sự xuất hiện của mình ảnh hưởng đến tâm tình của anh, ngược lại càng giống như bị áp chết ở nơi nào đó, oán khí còn chưa có cách nào phát tiết, dùng cô làm nơi trút giận phát tiết một trận.
Tô Yểu, "..."
"Quản lý Trần nói để cho ngài xem trước một chút, nếu có vấn đề, anh ta có thể để người ta chỉnh sửa sớm một chút."
Lục Đông Đình nhìn cô một cái, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng như cũ, thu lại vẻ mặt liền hạ lệnh trục khách, "Em nói cho anh ta biết tôi xem xong sẽ cho người mang xuống."
"Vâng ạ." Tô Yểu ước gì sớm được rời đi, lúc này trong lòng hô to được giải phóng, lúc xoay người rời đi, tâm trạng thay đổi từ trầm trọng trở nên nhẹ nhàng.
Cô quay người lại, đúng lúc Lục Đông Đình vừa nhận một cuộc điện thoại.
"Ukm, được, cậu vất vả, buổi tối ăn cơm cùng nhau."
Tô Yểu dừng lại một chút.
Bởi vì âm thanh Lục Đông Đình mặc dù chầm chậm như trước, nhưng đã không nguội lạnh giống như vừa rồi, ngữ điệu lại rõ ràng ôn hòa, trong đầu Tô Yểu hiện nên ngũ quan của Lục Đông Đình khi nở nụ cười.
Đó không phải giọng nói của Lục Đông Đình khi nói chuyện với bạn nam giới.
Là ai có thể khiến cho đầu lưỡi Lục Đông Đình luôn mang theo dao trở nên luẩn quẩn? Chả lẽ là vị kia "Người trong lòng" của Lục Đông Đình mà Cố Liên Y đã nói?
Tự dưng lòng hiếu kỳ nổi nên, là ai có có thể thu thập Lục Đông Đình xuống dưới trướng, Tô Yểu bĩu môi, không có lại nghe tiếp, đẩy cửa ban công ra, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, lúc Tô Yểu đang đợi thang máy, người đi ra dĩ nhiên là Tô Khê.
Sắc mặt Tô Yểu trong nháy mắt suy sụp, mắt lạnh nhìn cô ta.
Tô Khê khoác trên tay một chiếc túi màu đỏ gạch, kính râm gác trên đỉnh đầu, da mặt thiếu nữ được trang điểm tinh xảo, mí mắt cùng màu với hồng nhạt với son môi, khiến cho cô ta tăng thêm một tia xinh đẹp.
Tô Khê cười nhạt, không giả bộ nhiệt tình với cô như quá khứ, "Thật trùng hợp."
Tô Yểu kéo kéo môi, "Cô tới đây làm gì?"
Tô Khê giương môi, trên mặt hiện nên một tia khác thường, giả vờ thần bí, "Tự nhiên là có việc tìm tổng giám đốc lục trao đổi."
Cô ta ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tô Yểu, sau đó vòng qua người Tô Yểu đi tới phòng làm việc của Lục Đông Đình.
Thư ký hỏi: "Cô là Tô tiểu thư? Mời tới bên này."
Trong lòng Tô Yểu hồ nghi, có chuyện gì mà Tô Khê phải đích thân tới gặp Lục Đônng Đình? Nếu là việc của công ty, vì sao Tô Khê lại không mang theo trợ lý, trang phục và trang điểm cũng không giống mọi ngày.
Tô Yểu đề xuống nghi ngờ trong lòng, đi xuống lầu.
-------
Tô Khê đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, "Tổng giám đốc Lục, quấy rầy."
Lục Đông Đình thấy người tới, thoáng ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, chỉ vào vị trí đối diện, "Hiếm khi mới thấy Tô tiểu thư, mời ngồi."
Tô Khê cười một tiếng, cử chỉ dịu dàng thùy mị, khí chất thanh nhã, "Muốn chiếm dụng một chút thời gian của tổng giám đốc Lục, cũng thật khó khăn."
Lục Đông Đình cũng không vòng vo, "Vậy nói ngắn gọn."
"Tổng giám đốc Lục thẳng thắn." Tô Khê nhếch cằm, lộ ra vòng cung đẹp.
Lục Đông Đình híp mắt, liếc mắt quan sát người trước mặt này, dáng dấp và động tác dương cằm, cực kỳ giống người kia.
Tô Khê lấy từ trong túi xách ra một vật đặt ở trên bàn, ngón tay thon dày đẩy đến trước mặt Lục Đông Đình, "Tổng giám đốc Lục, vật này, tôi cảm thấy cần thiết phải giao cho anh."
Tròng mắt Lục Đông Đình nhìn thoáng qua, cuốn sổ màu da trâu đặt trước mặt thoạt nhìn rất nhiều năm rồi, nhưng lại được bảo tồn cực kỳ tốt, chẳng qua cảm thấy cuốn sổ được làm rất tỉ mỉ, mọi nơi đều rất tinh tế dường như là thuộc về một cô nữ sinh nhỏ.
Trọng điểm là ở góc bên phải in chữ cái quen thuộc: SY
Con ngươi Lục Đông Đình đột nhiên thâm sâu, tiếu phi tiếu nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, "Thứ này dường như không phải của cô...Tô tiểu thư."
Bình luận facebook