Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Oanh một tiếng, tiếng sấm ngoài trời nổ tung một tiếng.
Tay Tô Yểu nắm chìa khóa run một cái, leng keng thùng thùng, tiếng mấy chiếc chìa khóa va chạm vào nhau vang lên, Tô Yểu kinh hãi, lấy tay nắm lại siết lòng bàn tay lại.
Không khí trong lồng ngực giống như hồ nước tới lúc tháo nước, cô ngừng thở, chân như chú Chì, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, cô nhìn thoáng qua bốn phía_một mảnh đen nhánh, ngay cả một bóng người cũng không có, đối diện là hai phòng đóng kín cửa, không có bất kỳ âm thanh nào.
Trong phút chốc, trong lòng Tô Yểu lóe lên rất nhiều suy nghĩ, vạn nhất có người đột nhập vào phòng cô ăn cắp cái gì đó thì cô nên làm gì bây giờ...
Cô đánh bạo, nắm thật chặt chìa khóa, cảnh giác nhẹ nhàng đẩy cửa ra...
Trong phòng yên tĩnh quỷ dị, bởi vì cửa không đóng, gió lùa từ cửa sổ vào thổi bay rèm cửa sổ, rung động vù vù.
Tô Yểu khẳng định có người đã vào phòng.
Bởi vì trước khi cô rời khỏi phòng, đã khóa tất cả các cửa sổ trong phòng.
Tô Yểu căng thẳng nuốt nước miếng một cái, lúc đi tới trước thư phòng, cô nhìn qua khe cửa phát hiện một luồng ánh sáng yếu ớt rọi ra.
Cô tự tay đẩy ra, nguồn sáng phát từ chiếc máy tính xách tay trên bàn.
Trong đầu Tô Yểu chợt xuất hiện một cái ý nghĩ, bỗng nhiên cô quên hết mọi suy đoán trước đó, đi nhanh đến trước máy vi tính, cô di chuyển con chuột...
Cuối cùng, cô phát hiện tài liệu video giữa cô và Lục Đông Đình mà cô lưu trữ đã bị xóa, không lưu vết tích, ngay cả chiếc USB đặt cạnh máy tính cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Trong lòng Tô Yểu, nhất thời khí huyết dâng lên, vừa đi ra ngoài đóng cửa lại, vừa cầm điện thoại gọi cho Lục Đông Đình.
Tô Yểu chậm rãi, cứng đờ quay đầu...
-----
Lục Đông Đình đi tiệc xã giao xong vừa về đến nhà, chạy xe thẳng vào trong ga ra tắt đèn, âm thanh "Ong ong" rung động từ điện thoại di động ở trên ghế lái phụ truyền đến.
Lục Đông Đình ngưng mắt nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, quỷ thần xui khiến nhớ tới người nọ ở trong phòng làm việc của anh ngày hôm qua, lúc nghe anh lên tiếng nói cho cô đi ra ngoài, trên vẻ mặt nghiêm túc của cô hiện lên biểu tình ung dung mà lại vui thích.
Trước đây hận không thể cả ngày dán lên, đến một ngày không có giá trị lợi dụng lại hận không thể tránh xa, diễn xuất đáng ghét.
Lục Đông Đình ngồi ở trong xe, để mặc cho điện thoại di động vang lên một lúc, thẳng đến lúc sắp kết thúc, đột nhiên lại đổi chủ ý, tự tay cầm điện thoại lên nhấn nút nghe.
Bên kia không có lên tiếng.
Lục Đông Đình nhịn không được nhíu mày, "Nói."
Điện thoại cắt đứt.
--------
Trong căn hộ, Tô Yểu bị người che miệng kéo đi ra ngoài, cô thấy có thân ảnh cao lớn, nhặt điện thoại di động của cô vừa rơi trên mặt đất lên, đưa lên tai lắng nghe, sau đó giơ tay quăng lên sàn nhà, chia năm xẻ bảy.
Đôi mắt Tô Yểu mở to, ra sức giãy dụa, bị người trói lại hai tay và vòng eo, cô chỉ có thể không ngừng đá đá hai chân, nhưng trực tiếp đưa đến kết quả là cô bị lôi kéo cả người, chế trụ đầu của cô đập vào tủ giày bên cạnh.
Tô Yểu cảm giác trước mắt biến thành một mảnh màu đen, có vật gì đó từ trên trán chảy xuống, ấm áp.
Chóp mũi bị chua xót lợi hại, Tô Yểu lập tức từ trong hôn mê giùng giằng tỉnh táo lại, cô đã bị người kéo ra ngoài cửa.
Nồng nặc tuyệt vọng cùng hoảng sợ kéo tới.
Đột nhiên, người này đứng ở cửa cầu thang không đi xuống chút nữa, lắng nghe, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân xa xôi nhưng mạnh mẽ.
Tô yểu sửng sốt, trong lòng mừng rỡ, há mồm liền cắn ngón trỏ của người kia, người nọ bị đau, phản xạ có điều kiện buông lỏng tay ra.
"Có ai không cứu mạng! "
Tô yểu vừa lớn tiếng kêu cứu, vừa dùng chân ôm lấy hàng lang cầu thang.
"Cứu ngô ngô... "
Lần nữa bị che miệng lại, đồng thời đỉnh đầu truyền đến giọng nam trầm thấp khàn khàn, "Kêu nữa lập tức giết chết cô! "
Nói xong, Tô yểu không dám thở mạnh, thế nhưng đã có thể nghe thấy, tiếng bước chân đi lên càng ngày càng gần phía cô, rất nhanh mà trầm ổn rất nặng nề.
Tô yểu lắc mắt nhìn đi, phía dưới chậm rãi xuất hiện một bóng người cao lớn đang đứng, đối nghịch với ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt.
Cô đột nhiên bị người vứt bỏ ở một bên, thân thể mất đi chống đỡ, trực tiếp té ở trên mặt đất.
Hai người này bước nhanh lao xuống lầu, hai người đơn phương đánh nhau một lúc.
Tô yểu sợ đến chết khiếp, chờ cơ hội, không thể đứng lên, quỳ rạp trên mặt đất bò vào căn phòng của mình, mới vừa đi vào, cô liền đóng cửa lại, dựa vào trên cửa lạnh run.
Nghe tiếng đánh nhau phía ngoài càng lúc càng kịch liệt, Tô yểu nghiến răng nghiến lợi sợ run, cô hận chết Lục Đông Đình rồi.
Bỗng nhiên phản ứng kịp, bản thân trốn trong căn hộ có phải gọi người cứu hay không?
Cô quỵ đứng lên mò lấy cái túi xách trên tủ giày, móc ra chiếc điện thoại từ bên trong ra, đang chuẩn bị báo nguy, cửa đột nhiên bị đập.
Tô yểu phản xạ có điều kiện quát: "Ai! "
Tay Tô Yểu nắm chìa khóa run một cái, leng keng thùng thùng, tiếng mấy chiếc chìa khóa va chạm vào nhau vang lên, Tô Yểu kinh hãi, lấy tay nắm lại siết lòng bàn tay lại.
Không khí trong lồng ngực giống như hồ nước tới lúc tháo nước, cô ngừng thở, chân như chú Chì, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, cô nhìn thoáng qua bốn phía_một mảnh đen nhánh, ngay cả một bóng người cũng không có, đối diện là hai phòng đóng kín cửa, không có bất kỳ âm thanh nào.
Trong phút chốc, trong lòng Tô Yểu lóe lên rất nhiều suy nghĩ, vạn nhất có người đột nhập vào phòng cô ăn cắp cái gì đó thì cô nên làm gì bây giờ...
Cô đánh bạo, nắm thật chặt chìa khóa, cảnh giác nhẹ nhàng đẩy cửa ra...
Trong phòng yên tĩnh quỷ dị, bởi vì cửa không đóng, gió lùa từ cửa sổ vào thổi bay rèm cửa sổ, rung động vù vù.
Tô Yểu khẳng định có người đã vào phòng.
Bởi vì trước khi cô rời khỏi phòng, đã khóa tất cả các cửa sổ trong phòng.
Tô Yểu căng thẳng nuốt nước miếng một cái, lúc đi tới trước thư phòng, cô nhìn qua khe cửa phát hiện một luồng ánh sáng yếu ớt rọi ra.
Cô tự tay đẩy ra, nguồn sáng phát từ chiếc máy tính xách tay trên bàn.
Trong đầu Tô Yểu chợt xuất hiện một cái ý nghĩ, bỗng nhiên cô quên hết mọi suy đoán trước đó, đi nhanh đến trước máy vi tính, cô di chuyển con chuột...
Cuối cùng, cô phát hiện tài liệu video giữa cô và Lục Đông Đình mà cô lưu trữ đã bị xóa, không lưu vết tích, ngay cả chiếc USB đặt cạnh máy tính cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Trong lòng Tô Yểu, nhất thời khí huyết dâng lên, vừa đi ra ngoài đóng cửa lại, vừa cầm điện thoại gọi cho Lục Đông Đình.
Tô Yểu chậm rãi, cứng đờ quay đầu...
-----
Lục Đông Đình đi tiệc xã giao xong vừa về đến nhà, chạy xe thẳng vào trong ga ra tắt đèn, âm thanh "Ong ong" rung động từ điện thoại di động ở trên ghế lái phụ truyền đến.
Lục Đông Đình ngưng mắt nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, quỷ thần xui khiến nhớ tới người nọ ở trong phòng làm việc của anh ngày hôm qua, lúc nghe anh lên tiếng nói cho cô đi ra ngoài, trên vẻ mặt nghiêm túc của cô hiện lên biểu tình ung dung mà lại vui thích.
Trước đây hận không thể cả ngày dán lên, đến một ngày không có giá trị lợi dụng lại hận không thể tránh xa, diễn xuất đáng ghét.
Lục Đông Đình ngồi ở trong xe, để mặc cho điện thoại di động vang lên một lúc, thẳng đến lúc sắp kết thúc, đột nhiên lại đổi chủ ý, tự tay cầm điện thoại lên nhấn nút nghe.
Bên kia không có lên tiếng.
Lục Đông Đình nhịn không được nhíu mày, "Nói."
Điện thoại cắt đứt.
--------
Trong căn hộ, Tô Yểu bị người che miệng kéo đi ra ngoài, cô thấy có thân ảnh cao lớn, nhặt điện thoại di động của cô vừa rơi trên mặt đất lên, đưa lên tai lắng nghe, sau đó giơ tay quăng lên sàn nhà, chia năm xẻ bảy.
Đôi mắt Tô Yểu mở to, ra sức giãy dụa, bị người trói lại hai tay và vòng eo, cô chỉ có thể không ngừng đá đá hai chân, nhưng trực tiếp đưa đến kết quả là cô bị lôi kéo cả người, chế trụ đầu của cô đập vào tủ giày bên cạnh.
Tô Yểu cảm giác trước mắt biến thành một mảnh màu đen, có vật gì đó từ trên trán chảy xuống, ấm áp.
Chóp mũi bị chua xót lợi hại, Tô Yểu lập tức từ trong hôn mê giùng giằng tỉnh táo lại, cô đã bị người kéo ra ngoài cửa.
Nồng nặc tuyệt vọng cùng hoảng sợ kéo tới.
Đột nhiên, người này đứng ở cửa cầu thang không đi xuống chút nữa, lắng nghe, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân xa xôi nhưng mạnh mẽ.
Tô yểu sửng sốt, trong lòng mừng rỡ, há mồm liền cắn ngón trỏ của người kia, người nọ bị đau, phản xạ có điều kiện buông lỏng tay ra.
"Có ai không cứu mạng! "
Tô yểu vừa lớn tiếng kêu cứu, vừa dùng chân ôm lấy hàng lang cầu thang.
"Cứu ngô ngô... "
Lần nữa bị che miệng lại, đồng thời đỉnh đầu truyền đến giọng nam trầm thấp khàn khàn, "Kêu nữa lập tức giết chết cô! "
Nói xong, Tô yểu không dám thở mạnh, thế nhưng đã có thể nghe thấy, tiếng bước chân đi lên càng ngày càng gần phía cô, rất nhanh mà trầm ổn rất nặng nề.
Tô yểu lắc mắt nhìn đi, phía dưới chậm rãi xuất hiện một bóng người cao lớn đang đứng, đối nghịch với ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt.
Cô đột nhiên bị người vứt bỏ ở một bên, thân thể mất đi chống đỡ, trực tiếp té ở trên mặt đất.
Hai người này bước nhanh lao xuống lầu, hai người đơn phương đánh nhau một lúc.
Tô yểu sợ đến chết khiếp, chờ cơ hội, không thể đứng lên, quỳ rạp trên mặt đất bò vào căn phòng của mình, mới vừa đi vào, cô liền đóng cửa lại, dựa vào trên cửa lạnh run.
Nghe tiếng đánh nhau phía ngoài càng lúc càng kịch liệt, Tô yểu nghiến răng nghiến lợi sợ run, cô hận chết Lục Đông Đình rồi.
Bỗng nhiên phản ứng kịp, bản thân trốn trong căn hộ có phải gọi người cứu hay không?
Cô quỵ đứng lên mò lấy cái túi xách trên tủ giày, móc ra chiếc điện thoại từ bên trong ra, đang chuẩn bị báo nguy, cửa đột nhiên bị đập.
Tô yểu phản xạ có điều kiện quát: "Ai! "
Bình luận facebook