-
Chương 61+62
Chương 61: Ba con sói giành nhau một tiếng thịt (6)
Khi bộ phim phát sóng được một nửa thì hai mí mắt của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn nhau, cơn buồn ngủ dần một nặng hơn, không đến mấy phút cô đã ngủ thiếp đi.
Hùng Cách Cách ngả người, nhìn như đang sắp dựa đầu lên vai Tô Hàng.
Tô Hàng cực kỳ hồi hộp cố ý ngồi thẳng người lên hi vọng vai mình và gò má của Hùng Cách Cách có thể chạm vào nhau sớm một chút.
Sau đó, trong khoảnh khắc Hùng Cách Cách sắp tựa vào vai Tô Hàng thì Phó Khương thò tay đỡ má Hùng Cách Cách kéo vào trong lòng mình.
Từ trước đến giờ Tô Hàng chẳng thèm quan tâm tới vấn đề ‘kính già yêu trẻ’ nên cậu ta trầm giọng nói với Phó Khương: “Chú có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa không?”
Phó Khương nhếch môi cười, đáp gọn lại một chữ ‘có thể’ rồi anh cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Hùng Cách Cách.
Bùm...
Tô Hàng cảm thấy trong đầu mình dường như bị Phó Khương ném cho một quả lựu đạn. Bùm một tiếng, khiến lý trí của cậu ta nổ thành vụn!
Cậu ta giơ nắm đấm vung về phía mặt Phó Khương! Hôm nay cậu phải đánh chết tên Phó Khương bỉ ổi, ghê tởm đến chết cũng không biết xấu hổ này! Ông chú này dám hôn Hùng Cách Cách sao? Cậu phải khiến chú ta đi tìm cái chết!
Khi Tô Hàng đang vung nắm đấm lên thì Hùng Cách Cách lại chép chép miệng rồi lắc đầu bò dậy khỏi ngực Phó Khương. Hùng Cách Cách không hổ là xuất thân từ gia định nhà võ, cô mơ hồ cảm thấy một trận gió lớn đánh úp từ sườn mặt. Cô muốn tránh… nhưng không né được. Song xuất phát từ bản năng, cô cũng tung ra một đấm!
Ba Hùng đã từng dạy cô gặp phải đánh lén thì dù mình không tránh thoát được cũng phải nhấc nắm đấm lên cho đối phương một cú thật mạnh! Đến lúc đó người ngã xuống chưa chắc đã là mình! Quyền pháp của nhà họ Hùng cô nổi tiếng xa gần mà! Đây tuyệt đối không phải là phô trương thanh thế, lòe thiên hạ!
Sau một tiếng bụp cả thế giới liền yên tĩnh.
Nắm đấm của Tô Hàng rơi vào trên cổ Hùng Cách Cách.
Tô Hàng chậm chạp rút tay quan sát mặt cô cẩn thận từng li từng ti, ngập ngừng hỏi: “Cô… cô không sao chứ?”
Hùng Cách Cách lắc đầu một cái, vô cùng trấn định đáp: “Không sao. Nhà họ Hùng chúng tôi là quan nhà võ nổi tiếng gần xa, đồ tôn đồ tử (**) rải rác khắp làng. Vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì, thật sự chẳng đáng là gì.”
(**) đồ tôn đồ tử tức đệ tử, hoặc bè đảng phe cánh.
Tô Hàng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Nhưng cô vẫn đang chảy máu mũi kìa.”
Hùng Cách Cách lấy mu bàn tay lau máu mũi, cười ha hả nói: “Không sao, không sao.” Rồi cô hít mũi một cái hỏi tiếp, “Tô Hàng, sao anh lại đánh tôi?”
Tô Hàng hốt hoảng giải thích: “Ừm... việc đó là tôi đang so chiều với chú út anh ngờ cô đột nhiên thẳng người dậy.”
Hùng Cách Cách nói: “Tô Hàng, anh cũng chảy máu mũi rồi.” Máu này là bị cô đánh.
Tô Hàng xoay đầu đi, nhìn về màn hình lớn cắn răng nói: “Tôi biết!” Ui... quả đấm của Hùng Cách Cách mạnh thật! Cậu ta lại được lãnh giáo thêm lần nữa rồi! Cậu bắt đầu hoài nghi liệu có phải Hùng Cách Cách đã đánh dập xương sống mũi của mình rồi không? Nếu không sao cậu lại cảm thấy đau thế chứ?
Phó Bạc Yến thở dài nói: “Đi bệnh viện đi.”
Phó Khương cười nói: “Chú giới thiệu cho các cháu một bệnh viện chú đã từng nằm nhé, còn có thể giảm 25% cho các cháu nữa đấy.”
Hùng Cách Cách kéo mặt Tô Hàng qua kiểm tra một chút rồi nói: “Không cần đi bệnh viện đâu. Một đấm này của tôi không dùng hết toàn lực, chỉ tùy tiện vung ra mà thôi. Nếu như tôi dùng hết toàn lực thì chỗ hiện giờ chúng ta phải đi không phải bệnh viện mà là… lò hỏa táng.” Phải thừa nhận rằng cuối cùng Hùng Cách Cách cũng học được thói mèo khen mèo dài đuôi rồi.
Phó Khương tâng bốc Hùng Cách Cách, lớn giọng nói: “Hùng Cách Cách muôn năm!”
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười. Nụ cười đó hả hê biết bao.
Tô Hàng đen mặt.
Chết tiệt! Cậu đau sắp chết đến nơi rồi! Vậy mà họ còn ở đó liếc mắt đưa tình, con mẹ nó có còn để người ta sống nữa không đây!
Phim chưa chiếu hết, một nhóm bốn người xem được một nửa thì rời rạp chiếu phim về nhà.
Tô Hàng bịt mũi đứng trước cửa biệt thự nói với Phó Khương: “Chú về đi.”
Phó Khương nói: “Chú không thể đi.”
Tô Hàng giận tái mặt quát: “Nhanh đi đi!”
Phó Khương nhíu mày nói: “Nói ra một lý do để chú phải nghe đi?”
Tô Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là nhà cháu!”
Phó Khương dứt khoát đẩy Tô Hàng ra, đi vào trong nhà, đi đến bên sô pha cười mỉm nói: “Đây cũng là nhà chú.”
Tô Hàng hết ý kiến.
Hùng Cách Cách leo lên cầu thang, trở về phòng mình, đầu tiên tắm rửa sạch sẽ, sau đó xoay quanh vali bảo bối kia vài vòng, thầm đoán thuộc tính của bảo bối đựng bên trong.
Cô chìa tay muốn mở ra rồi lại sự nhìn thấy một màn đẫm máu. Nghĩ ngợi một lát cuối cùng cô từ bỏ. Nhưng nếu như thật sự thôi thì cô không trấn an được lòng hiếu kỳ của mình.
Hùng Cách Cách hít sâu một hơi, quyết định muốn mở vali da này ra xem thử.
Khi ngón tay cô sắp chạm vào khóa số thì tiếng gõ cửa vang lên làm Hùng Cách Cách sợ tới mức lập tức rút tay về.
Cô ra mở cửa phòng thấy Phó Khương đứng đó. Trong tay anh ta cầm đồ dùng vệ sinh cười tủm tỉm nói với cô: “Tôi có thể mượn phòng tắm một lát được không?”
Hùng Cách Cách đảo mắt nhìn qua thình lình phát hiện nút áo sơ mi của Phó Khương đã cở ba chiếc. Lồng ngực màu mật ong bên trong áo sơ mi như ẩn như hiện, thật là quyến rũ!
Hùng Cách Cách cố làm ra vẻ lạnh nhạt, dịch người qua bên cạnh ý bảo anh có thể vào.
Phó Khương đi thẳng vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra.
Tim Hùng Cách Cách đập điên cuồng. Cô cố kiềm chế rồi kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, lén móc điện thoại ra rồi nhoài người dòm trộm qua khe cửa. Ơ? Khe cửa? Phó Khương quên mất đóng cửa rồi! Trời cũng đang giúp mình mà!
Trong phòng tắm, hơi nước vờn quanh, Phó Khương đứng dưới vòi hoa sen quay lưng về phía Hùng Cách Cách.
Nước nóng thấm ướt áo anh sơ mi của anh khiến cho nó dính chặt vào người anh, đẩy cảnh giới cao nhất của quyến rũ lên một tầm cao mới.
Phó Khương vò vò mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, sau đó nghiêng người ung dung cởi nút áo trước ngực. Một nút, hai nút…
Động tác của Phó Khương thong thả, mê người. Tốc độ đó quả thật là một loại vũ khí giày vò người! Động tác đó giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc linh hồn đặc biệt nhộn nhạo của Hùng Cách Cách, thật là nhột!
Khi nút áo cuối cùng được cởi ra trái tim Hùng Cách Cách đã vọt lên tận cổ họng theo nó rồi! Anh ta sắp cởi ra, cởi ra, thật sự sắp cởi sạch sành sanh! Không phải cô nhất định muốn nhìn mà là anh ta nhất định muốn cởi đó chứ! Đối với một người thường hay khỏa thân chạy nhong mà nói, cởi sạch bách cho cô nhìn cũng còn hơn là chạy ra ngoài bị một đám người cây xem! Hí hí… Hùng Cách Cách cô quả nhiên là một cô gái vô cùng hiền hậu!
Phó Khương không phụ sự kỳ vọng của Hùng Cách Cách, anh ta chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Hùng Cách Cách cở áo sơ mi trắng bị nước thấm ướt ra.
Nước da màu lúa mạch xinh đẹp, hình thể đẹp mắt, bờ vai dày rộng vừa phải cùng với vòng eo thon tinh tế, không có chỗ nào là không gợi cảm!
Nước nóng giội xuống vai anh bắn ra những bọt nước óng ánh; nước trong veo chạy dọc theo cơ thể vuốt ve da thịt anh; làn nước háo sắc chảy đến xương sống anh rồi đẩy xuống thắt lưng chui tọt vào trong dây lưng, chạm đến cúc hoa của anh.
Mặt lưng trần lắc lư làm Hùng Cách Cách hoa cả mắt, máu mũi xém chút là chảy ra!
Nếu như... Nếu như có thể thấy phía trước Phó Khương thì tốt biết bao. Hùng Cách Cách bắt đầu tưởng tượng, có phát điên, có khao khát, có ngóng trông...
Chương 62: Ba con sói giành nhau một miếng thịt (7)
Khi Phó Khương nghiêng người sang rút đai lưng ra thì máu sói của Hùng Cách Cách lại sôi trào! Woa... quá kích thích! Quá cực hạn! Quá... kích động!
Khi Phó Khương cởi cúc quần chuẩn bị tụt quần dài xuống thì Hùng Cách Cách bất giác khom người về phía trước hy vọng có thể nhìn rõ thêm một chút.
Đúng lúc này Phó Khương chậm rãi quay đầu hướng về phía Hùng Cách Cách nhếch môi cười nói: “Nếu em còn muốn nhìn tiếp thì phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Hùng Cách Cách ngã ngồi trên sàn nhà ngây ngốc nhìn Phó Khương tới gần mình...
Anh ta muốn làm gì?
Muốn trừng phạt cô thế nào?
Có thể xuất hiện những cảnh như trong tiểu thuyết manga không nhỉ? Ví như anh sẽ cười xấu xa ôm cô rồi ném vào dưới vòi hoa sen, ấn vào mặt tường lạnh như băng sau đó... giật phăng quần áo của cô...
Tiếp sau đó anh sẽ kinh hãi hét lên: “Tại sao em không phải là một chàng trai? Tại sao? Tại sao?” Gào thét vô cùng thê lương...
Hùng Cách Cách hồi hồn! Sợ tới mức liên tục lắc đầu! Rõ là... quá đáng sợ!
Phó Khương cười như không cười quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, dường như anh biết rõ những suy nghĩ bỉ ổi của cô, anh không nhịn được chớp đôi mắt hài hước rồi chìa ngón tay thon dài ra đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Anh ta... đóng cửa phòng tắm?
Mẹ nó chứ...
Hùng Cách Cách nổi giận!
Anh ta khỏa thân chạy nhong thì không sợ, vậy mà sợ bị một mình cô xem hả?
Đây rốt cuộc là thói đời gì vậy?
Tên Phó Khương thần kinh không ổn định này rõ là không có đạo đức nghề nghiệp!
Hùng Cách Cách rất tức giận!
Cô ôm ngực đứng dậy khỏi đất giống như con ruồi mất đầu bay loạn khắp nơi. Vù vù... vù vù vù...
Chờ sau khi Hùng Cách Cách rốt cuộc bình tĩnh lại thì cũng là lúc Phó Khương mở cửa phòng tắm đi ra.
Anh ta mặc chiếc áo ngủ vô cùng diễm lệ chỉ thắt sợi dây màu đen bên hông. Hùng Cách Cách cực kỳ hoài nghi nếu anh ta bước đi biên độ động tác hơi lớn một chút thì liệu cảnh xuân vô hạn giấu dưới áo ngủ của anh có bị bại lộ dưới mắt cô không.
Phó Khương vừa lau tóc nâu ngắn vừa đi đến trước mấy cuốn sách manga của Hùng Cách Cách. Sau khi tùy tiện lật xem vài cuốn trong mắt anh đột nhiên xẹt qua ánh sáng hết sức quỷ dị. Nhưng chỉ lướt qua, nhanh một cách lạ thường.
Anh hơi suy tư chỉ vào một trang manga nói với Hùng Cách Cách: “Cá nhân tôi cảm thấy loại tư thế này rất khó.”
Hùng Cách Cách vốn định né tránh Phó Khương, nhưng lại bị câu nói của anh hấp dẫn, tức thì vui vẻ đi tới rướn cổ lên nhìn. Đó là vấn đề liên quan đến... tư thế của tiểu công và tiểu thụ.
Hùng Cách Cách liếc trộm Phó Khương thấy anh xem rất nghiêm túc, trong lòng không kìm được run rẩy, bắt đầu dò hỏi: “Anh cảm thấy sao?”
Phó Khương gật đầu đáp: “Cho dù là đàn ông có tính dẻo dai cao đi nữa thì cũng rất khó để uốn cong người thành vậy được.” Nói đến đây, anh rất đắc ý ưỡn ngực, “Tuy nhiên việc này đối với tôi mà nói chỉ là một việc cỏn con.”
Mắt Hùng Cách Cách biến thành xanh lét!
Thử hỏi, có hủ nữ nào không hy vọng có được một bạn thân tiểu thụ chứ?
Thử hỏi, có cô hủ nữ nào không khát vọng xem hiện trường ‘biểu diễn nghệ thuật tư thế cơ thể của hai người’ được truyền hình trực tiếp chứ?
Thử hỏi, có hủ nữ nào không muốn kéo tay của bạn thân tiểu thụ, uy hiếp tiểu công ăn một bữa tiệc lớn!
Trong biển người mênh mông, vậy mà lại để cô gặp được một cực phẩm! Ông trời ơi, hóa ra anh thật sự là thụ!
Phải biết rằng nếu như Phó Khương thật sự là thụ vậy thì anh ta có thể giao hợp được hay không chẳng thành vấn đề nữa! Và tội lỗi trong lòng cô cũng có thể đắc đạo thăng thiên.
Hùng Cách Cách suýt nữa vì vui quá mà khóc. Cô kích động nắm tay Phó Khương nói hết sức chân thành: “Tôi tin tưởng tính dẻo dai của anh!”
Phó Khương cười ha ha, ôm một quyển sách manga nằm trên giường Hùng Cách Cách tùy tiện lật xem. Vạt áo ngủ của anh tách ra ở giữa hai đùi làm lộ cặp đùi thon dài thẳng tắp cùng với... bộ phận màu đen như ẩn như hiện.
Hùng Cách Cách thở hổn hển, cố gắng kiểm soát nhịp tim, vốn định làm bộ tùy ý cúi người xuống thực hiện mục đích tìm tòi nghiên cứu để rồi nhòm trộm vật thể màu đen trốn trong bóng râm kia rốt cuộc là cái gì? Nhưng nếu thứ màu đen không rõ kia cùng họ hàng với ‘em gái’ của mình, thế thì quả thực cô không nên đi sâu tìm hiểu sự thật. Haiz... Chuyện này cũng giống như bạn thấy xấu hổ khi bạn gái mình thay quần áo mà mình lại dùng ánh mắt hiếu kỳ, thăm dò, chứng thực, mới lạ, nhiệt tình, nóng bỏng nhìn chằm chằm bộ ngực người ta vậy. Nhìn xong rồi lại đưa tay lên bóp hai cái thậm chí là tệ hơn.
Khụ... trí tưởng tượng của cô đi xa quá rồi.
Hùng Cách Cách hít sâu một hơi, cầm cuốn sách manga tựa vào đầu giường cùng trôi dạt trong đại dương manga cùng với Phó Khương – người chung chí hướng với mình.
Cô ánh mắt đang xem sách của cô không nhịn được xẹt qua Phó Khương. Sau khi cô liếc nhìn anh từ đầu tới chân hai lượt thì cuối cùng tầm mắt dừng giữa hai chân Phó Khương. Hùng Cách Cách đang suy nghĩ một vấn đề, nếu như Phó Khương thật sự là thụ vậy xem những cuốn sách manga cực kỳ kích thích này anh không thể nào không có phản ứng được? Nhưng phải khiến Hùng Cách Cách thất vọng bởi Phó Khương thật sự không có phản ứng gì. Anh ta thật sự bị cô đá hỏng!
Vốn cô còn thấy tội lỗi vì mình đá hỏng anh vậy mà anh nổi giận, hay đánh giết gì cô. Bây giờ nghĩ lại chỉ có một lý do là có thể tạm giải thích - anh ta là thụ, xác suất dùng vật kia không cao.
Haiz... Mặc dù lời giải thích này chỉ tạm được thôi nhưng cũng khiến lòng Hùng Cách Cách dễ chịu hơn phần nào.
Sự thật quả là tàn nhẫn. Nói dối và tự lừa mình mới là kẹo white rabbit!
Dưới cái nhìn nóng bỏng của Hùng Cách Cách, Phó Khương không chịu nổi. Anh lật người nằm bò trên giường nghiêng đầu về phía Hùng Cách Cách trêu ghẹo: “Em thiếu đàn ông à? Em cứ dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm tôi là sao?”
Hùng Cách Cách đỏ mặt nói lại: “Ai nhìn anh chằm chằm không rời chứ? Tôi là đang trầm tư! Trầm tư rất có chiều sâu!”
Phó Khương nheo mắt, chỉ ngón tay vào sách manga đang cầm hỏi: “Hùng Cách Cách, hủ nữ giống như em có phải chỉ cần dựa vào YY để sống không?”
Hùng Cách Cách phủ nhận: “Không phải!” Rõ ràng là thiếu tính thuyết phục.
Phó Khương nói: “Thật ra thì cá nhân tôi khá khinh thường hủ nữ.”
Hùng Cách Cách lập tức trợn to hai mắt hỏi: “Tại sao?”
Phó Khương trả lời: “Hủ nữ như em chỉ dám nghĩ không dám làm, vĩnh viễn sống trong câu chuyện của người khác.”
Hùng Cách Cách cả giận nói: “Ai nói? Hủ nữ là tập thể hùng mạnh, không phải loại ‘dám nghĩ không dám làm’ như anh nói!”
Phó Khương lại lật người, lộ ra bắp đùi thon dài, lười biếng cười nói: “Thôi đi. Em cũng chỉ là người nói suông không thực hành. Tôi hỏi em, em đã từng chủ động hôn đàn ông bao giờ chưa?”
Hùng Cách Cách quẫn bách. Cô đúng thật là chưa từng chủ động hôn bất cứ người đàn ông nào. Cô giải thích: “Chuyện này với việc chủ động hôn đàn ông chẳng ăn khớp gì với nhau cả!”
Sách manga trong tay Hùng Cách Cách run lên: “Tình cảm mà em YY người khác vì họ hôn môi, vuốt ve đến hưng phấn cũng chỉ là ảo tưởng, em vĩnh viễn sống trong một thế giới không có thực. Hùng Cách Cách em có dũng khí dùng tình cảm của mình đối mặt với một người sống sờ sờ trong đời thực không? Ngay cả hôn một người đàn ông mà em còn không dám thì nói gì đến... ưm...”
Hùng Cách Cách nhào tới trên người Phó Khương há miệng cắn môi anh!
Đau nhưng cũng mất hồn - đây là cảm nhận lúc này của Phó Khương.
Phó Khương phải dùng ý chí cực lớn mới không cho tay của mình giữ chặt gáy Hùng Cách Cách để nụ hôn sâu hơn.
Đúng lúc này, một tiếng ầm vang lên, cửa bị Tô Hàng đạp ra!
Kể lúc cậu biết được tên Phó Khương chết tiệt không biết xấu hổ đi vào phòng của Hùng Cách Cách từ chỗ Phó Bạc Yến là cậu đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Một màn xuất hiện trước mắt cậu sau khi đá văng cửa quả thực khiến cậu không thể nào tiếp nhận nổi!
Hùng Cách Cách cưỡi trên người Phó Khương, đè cơ thể chú ấy và hôn miệng chú ấy!
Tô Hàng cảm thấy, thế giới trước kia của anh là một thế giới huyền ảo được xây dựng bằng pha lê có thể phản chiếu ra sóng nước trong vắt, nhưng một màn trước mắt này tựa như một chiếc búa tạ đập vỡ thế giới của cậu! Mảnh thủy tinh sắc lẹm kia đâm mạnh vào người cậu, xém chút đòi luôn cả cái mạng cậu!
Không, ai cũng không lấy mạng cậu được!
Trước mắt cậu muốn lấy mạng người khác!
Đúng vậy, cậu muốn... Giết! Người!
Trong đôi mắt Tô Hàng vằn lên tia máu đỏ khiến cậu ta thoạt nhìn giống như một ác mà vừa mới bò ra từ trong địa ngục lửa cháy bừng bừng! Cậu căm thù tất cả trong thế giới này! Cậu muốn phá hủy tất cả mọi thứ! Cậu muốn giết chết tất cả các sinh vật đang sống!
Cậu ta hung tợn nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách và Phó Khương một lúc lâu! Sau đó cậu ta không nói một câu, quay phắt người đi về phòng mình.
“Rầm... A a... con mẹ nó... bụp bụp... bụp... grừ... tao giết chết mày! Đi… chết đi...” Chẳng bao lâu trong phòng cậu ta truyền ra một loạt âm thanh quỷ dị, thật là kinh khủng.
Đúng vậy, Tô Hàng mặc dù tức giận, nhưng vẫn không mất đi lý trí.
Hùng Cách Cách đối với cậu mà nói là muốn độc chiếm nhưng... hoàn toàn không quan trọng bằng mạng sống của cậu ta. Vì thế cậu ta có thể bình tĩnh lại. Còn về phần cơn thịnh nộ đang bốc cháy đùng đùng kia cần phải dùng sức phá hoại để tiêu tan.
Hùng Cách Cách bất giác run rẩy, không dám khẳng định nên hỏi Phó Khương: “Anh ta... có phải đã hiểu lầm rồi không?”
Phó Khương hỏi ngược lại: “Em sợ nó hiểu lầm à?”
Hùng Cách Cách đáp: “Chung quy lại hiểu lầm là không hay?”
Phó Khương cười nói: “Ôi, hiểu lầm gì chứ? Chính em hôn tôi mà.”
Hùng Cách Cách nghi ngờ hỏi: “Phó Khương, anh không phải là lưỡng tính đấy chứ?” Vừa thích người cùng phái, vừa thích người khác phái được gọi là lưỡng tính.
Phó Khương trả lời vô cùng dứt khoát “Không phải lưỡng tính!” Anh chỉ thích con gái, chỉ thích cô gái ngốc nghếch trước mặt này!
Khi bộ phim phát sóng được một nửa thì hai mí mắt của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn nhau, cơn buồn ngủ dần một nặng hơn, không đến mấy phút cô đã ngủ thiếp đi.
Hùng Cách Cách ngả người, nhìn như đang sắp dựa đầu lên vai Tô Hàng.
Tô Hàng cực kỳ hồi hộp cố ý ngồi thẳng người lên hi vọng vai mình và gò má của Hùng Cách Cách có thể chạm vào nhau sớm một chút.
Sau đó, trong khoảnh khắc Hùng Cách Cách sắp tựa vào vai Tô Hàng thì Phó Khương thò tay đỡ má Hùng Cách Cách kéo vào trong lòng mình.
Từ trước đến giờ Tô Hàng chẳng thèm quan tâm tới vấn đề ‘kính già yêu trẻ’ nên cậu ta trầm giọng nói với Phó Khương: “Chú có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa không?”
Phó Khương nhếch môi cười, đáp gọn lại một chữ ‘có thể’ rồi anh cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Hùng Cách Cách.
Bùm...
Tô Hàng cảm thấy trong đầu mình dường như bị Phó Khương ném cho một quả lựu đạn. Bùm một tiếng, khiến lý trí của cậu ta nổ thành vụn!
Cậu ta giơ nắm đấm vung về phía mặt Phó Khương! Hôm nay cậu phải đánh chết tên Phó Khương bỉ ổi, ghê tởm đến chết cũng không biết xấu hổ này! Ông chú này dám hôn Hùng Cách Cách sao? Cậu phải khiến chú ta đi tìm cái chết!
Khi Tô Hàng đang vung nắm đấm lên thì Hùng Cách Cách lại chép chép miệng rồi lắc đầu bò dậy khỏi ngực Phó Khương. Hùng Cách Cách không hổ là xuất thân từ gia định nhà võ, cô mơ hồ cảm thấy một trận gió lớn đánh úp từ sườn mặt. Cô muốn tránh… nhưng không né được. Song xuất phát từ bản năng, cô cũng tung ra một đấm!
Ba Hùng đã từng dạy cô gặp phải đánh lén thì dù mình không tránh thoát được cũng phải nhấc nắm đấm lên cho đối phương một cú thật mạnh! Đến lúc đó người ngã xuống chưa chắc đã là mình! Quyền pháp của nhà họ Hùng cô nổi tiếng xa gần mà! Đây tuyệt đối không phải là phô trương thanh thế, lòe thiên hạ!
Sau một tiếng bụp cả thế giới liền yên tĩnh.
Nắm đấm của Tô Hàng rơi vào trên cổ Hùng Cách Cách.
Tô Hàng chậm chạp rút tay quan sát mặt cô cẩn thận từng li từng ti, ngập ngừng hỏi: “Cô… cô không sao chứ?”
Hùng Cách Cách lắc đầu một cái, vô cùng trấn định đáp: “Không sao. Nhà họ Hùng chúng tôi là quan nhà võ nổi tiếng gần xa, đồ tôn đồ tử (**) rải rác khắp làng. Vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì, thật sự chẳng đáng là gì.”
(**) đồ tôn đồ tử tức đệ tử, hoặc bè đảng phe cánh.
Tô Hàng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Nhưng cô vẫn đang chảy máu mũi kìa.”
Hùng Cách Cách lấy mu bàn tay lau máu mũi, cười ha hả nói: “Không sao, không sao.” Rồi cô hít mũi một cái hỏi tiếp, “Tô Hàng, sao anh lại đánh tôi?”
Tô Hàng hốt hoảng giải thích: “Ừm... việc đó là tôi đang so chiều với chú út anh ngờ cô đột nhiên thẳng người dậy.”
Hùng Cách Cách nói: “Tô Hàng, anh cũng chảy máu mũi rồi.” Máu này là bị cô đánh.
Tô Hàng xoay đầu đi, nhìn về màn hình lớn cắn răng nói: “Tôi biết!” Ui... quả đấm của Hùng Cách Cách mạnh thật! Cậu ta lại được lãnh giáo thêm lần nữa rồi! Cậu bắt đầu hoài nghi liệu có phải Hùng Cách Cách đã đánh dập xương sống mũi của mình rồi không? Nếu không sao cậu lại cảm thấy đau thế chứ?
Phó Bạc Yến thở dài nói: “Đi bệnh viện đi.”
Phó Khương cười nói: “Chú giới thiệu cho các cháu một bệnh viện chú đã từng nằm nhé, còn có thể giảm 25% cho các cháu nữa đấy.”
Hùng Cách Cách kéo mặt Tô Hàng qua kiểm tra một chút rồi nói: “Không cần đi bệnh viện đâu. Một đấm này của tôi không dùng hết toàn lực, chỉ tùy tiện vung ra mà thôi. Nếu như tôi dùng hết toàn lực thì chỗ hiện giờ chúng ta phải đi không phải bệnh viện mà là… lò hỏa táng.” Phải thừa nhận rằng cuối cùng Hùng Cách Cách cũng học được thói mèo khen mèo dài đuôi rồi.
Phó Khương tâng bốc Hùng Cách Cách, lớn giọng nói: “Hùng Cách Cách muôn năm!”
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười. Nụ cười đó hả hê biết bao.
Tô Hàng đen mặt.
Chết tiệt! Cậu đau sắp chết đến nơi rồi! Vậy mà họ còn ở đó liếc mắt đưa tình, con mẹ nó có còn để người ta sống nữa không đây!
Phim chưa chiếu hết, một nhóm bốn người xem được một nửa thì rời rạp chiếu phim về nhà.
Tô Hàng bịt mũi đứng trước cửa biệt thự nói với Phó Khương: “Chú về đi.”
Phó Khương nói: “Chú không thể đi.”
Tô Hàng giận tái mặt quát: “Nhanh đi đi!”
Phó Khương nhíu mày nói: “Nói ra một lý do để chú phải nghe đi?”
Tô Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là nhà cháu!”
Phó Khương dứt khoát đẩy Tô Hàng ra, đi vào trong nhà, đi đến bên sô pha cười mỉm nói: “Đây cũng là nhà chú.”
Tô Hàng hết ý kiến.
Hùng Cách Cách leo lên cầu thang, trở về phòng mình, đầu tiên tắm rửa sạch sẽ, sau đó xoay quanh vali bảo bối kia vài vòng, thầm đoán thuộc tính của bảo bối đựng bên trong.
Cô chìa tay muốn mở ra rồi lại sự nhìn thấy một màn đẫm máu. Nghĩ ngợi một lát cuối cùng cô từ bỏ. Nhưng nếu như thật sự thôi thì cô không trấn an được lòng hiếu kỳ của mình.
Hùng Cách Cách hít sâu một hơi, quyết định muốn mở vali da này ra xem thử.
Khi ngón tay cô sắp chạm vào khóa số thì tiếng gõ cửa vang lên làm Hùng Cách Cách sợ tới mức lập tức rút tay về.
Cô ra mở cửa phòng thấy Phó Khương đứng đó. Trong tay anh ta cầm đồ dùng vệ sinh cười tủm tỉm nói với cô: “Tôi có thể mượn phòng tắm một lát được không?”
Hùng Cách Cách đảo mắt nhìn qua thình lình phát hiện nút áo sơ mi của Phó Khương đã cở ba chiếc. Lồng ngực màu mật ong bên trong áo sơ mi như ẩn như hiện, thật là quyến rũ!
Hùng Cách Cách cố làm ra vẻ lạnh nhạt, dịch người qua bên cạnh ý bảo anh có thể vào.
Phó Khương đi thẳng vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra.
Tim Hùng Cách Cách đập điên cuồng. Cô cố kiềm chế rồi kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, lén móc điện thoại ra rồi nhoài người dòm trộm qua khe cửa. Ơ? Khe cửa? Phó Khương quên mất đóng cửa rồi! Trời cũng đang giúp mình mà!
Trong phòng tắm, hơi nước vờn quanh, Phó Khương đứng dưới vòi hoa sen quay lưng về phía Hùng Cách Cách.
Nước nóng thấm ướt áo anh sơ mi của anh khiến cho nó dính chặt vào người anh, đẩy cảnh giới cao nhất của quyến rũ lên một tầm cao mới.
Phó Khương vò vò mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, sau đó nghiêng người ung dung cởi nút áo trước ngực. Một nút, hai nút…
Động tác của Phó Khương thong thả, mê người. Tốc độ đó quả thật là một loại vũ khí giày vò người! Động tác đó giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc linh hồn đặc biệt nhộn nhạo của Hùng Cách Cách, thật là nhột!
Khi nút áo cuối cùng được cởi ra trái tim Hùng Cách Cách đã vọt lên tận cổ họng theo nó rồi! Anh ta sắp cởi ra, cởi ra, thật sự sắp cởi sạch sành sanh! Không phải cô nhất định muốn nhìn mà là anh ta nhất định muốn cởi đó chứ! Đối với một người thường hay khỏa thân chạy nhong mà nói, cởi sạch bách cho cô nhìn cũng còn hơn là chạy ra ngoài bị một đám người cây xem! Hí hí… Hùng Cách Cách cô quả nhiên là một cô gái vô cùng hiền hậu!
Phó Khương không phụ sự kỳ vọng của Hùng Cách Cách, anh ta chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Hùng Cách Cách cở áo sơ mi trắng bị nước thấm ướt ra.
Nước da màu lúa mạch xinh đẹp, hình thể đẹp mắt, bờ vai dày rộng vừa phải cùng với vòng eo thon tinh tế, không có chỗ nào là không gợi cảm!
Nước nóng giội xuống vai anh bắn ra những bọt nước óng ánh; nước trong veo chạy dọc theo cơ thể vuốt ve da thịt anh; làn nước háo sắc chảy đến xương sống anh rồi đẩy xuống thắt lưng chui tọt vào trong dây lưng, chạm đến cúc hoa của anh.
Mặt lưng trần lắc lư làm Hùng Cách Cách hoa cả mắt, máu mũi xém chút là chảy ra!
Nếu như... Nếu như có thể thấy phía trước Phó Khương thì tốt biết bao. Hùng Cách Cách bắt đầu tưởng tượng, có phát điên, có khao khát, có ngóng trông...
Chương 62: Ba con sói giành nhau một miếng thịt (7)
Khi Phó Khương nghiêng người sang rút đai lưng ra thì máu sói của Hùng Cách Cách lại sôi trào! Woa... quá kích thích! Quá cực hạn! Quá... kích động!
Khi Phó Khương cởi cúc quần chuẩn bị tụt quần dài xuống thì Hùng Cách Cách bất giác khom người về phía trước hy vọng có thể nhìn rõ thêm một chút.
Đúng lúc này Phó Khương chậm rãi quay đầu hướng về phía Hùng Cách Cách nhếch môi cười nói: “Nếu em còn muốn nhìn tiếp thì phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Hùng Cách Cách ngã ngồi trên sàn nhà ngây ngốc nhìn Phó Khương tới gần mình...
Anh ta muốn làm gì?
Muốn trừng phạt cô thế nào?
Có thể xuất hiện những cảnh như trong tiểu thuyết manga không nhỉ? Ví như anh sẽ cười xấu xa ôm cô rồi ném vào dưới vòi hoa sen, ấn vào mặt tường lạnh như băng sau đó... giật phăng quần áo của cô...
Tiếp sau đó anh sẽ kinh hãi hét lên: “Tại sao em không phải là một chàng trai? Tại sao? Tại sao?” Gào thét vô cùng thê lương...
Hùng Cách Cách hồi hồn! Sợ tới mức liên tục lắc đầu! Rõ là... quá đáng sợ!
Phó Khương cười như không cười quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, dường như anh biết rõ những suy nghĩ bỉ ổi của cô, anh không nhịn được chớp đôi mắt hài hước rồi chìa ngón tay thon dài ra đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Anh ta... đóng cửa phòng tắm?
Mẹ nó chứ...
Hùng Cách Cách nổi giận!
Anh ta khỏa thân chạy nhong thì không sợ, vậy mà sợ bị một mình cô xem hả?
Đây rốt cuộc là thói đời gì vậy?
Tên Phó Khương thần kinh không ổn định này rõ là không có đạo đức nghề nghiệp!
Hùng Cách Cách rất tức giận!
Cô ôm ngực đứng dậy khỏi đất giống như con ruồi mất đầu bay loạn khắp nơi. Vù vù... vù vù vù...
Chờ sau khi Hùng Cách Cách rốt cuộc bình tĩnh lại thì cũng là lúc Phó Khương mở cửa phòng tắm đi ra.
Anh ta mặc chiếc áo ngủ vô cùng diễm lệ chỉ thắt sợi dây màu đen bên hông. Hùng Cách Cách cực kỳ hoài nghi nếu anh ta bước đi biên độ động tác hơi lớn một chút thì liệu cảnh xuân vô hạn giấu dưới áo ngủ của anh có bị bại lộ dưới mắt cô không.
Phó Khương vừa lau tóc nâu ngắn vừa đi đến trước mấy cuốn sách manga của Hùng Cách Cách. Sau khi tùy tiện lật xem vài cuốn trong mắt anh đột nhiên xẹt qua ánh sáng hết sức quỷ dị. Nhưng chỉ lướt qua, nhanh một cách lạ thường.
Anh hơi suy tư chỉ vào một trang manga nói với Hùng Cách Cách: “Cá nhân tôi cảm thấy loại tư thế này rất khó.”
Hùng Cách Cách vốn định né tránh Phó Khương, nhưng lại bị câu nói của anh hấp dẫn, tức thì vui vẻ đi tới rướn cổ lên nhìn. Đó là vấn đề liên quan đến... tư thế của tiểu công và tiểu thụ.
Hùng Cách Cách liếc trộm Phó Khương thấy anh xem rất nghiêm túc, trong lòng không kìm được run rẩy, bắt đầu dò hỏi: “Anh cảm thấy sao?”
Phó Khương gật đầu đáp: “Cho dù là đàn ông có tính dẻo dai cao đi nữa thì cũng rất khó để uốn cong người thành vậy được.” Nói đến đây, anh rất đắc ý ưỡn ngực, “Tuy nhiên việc này đối với tôi mà nói chỉ là một việc cỏn con.”
Mắt Hùng Cách Cách biến thành xanh lét!
Thử hỏi, có hủ nữ nào không hy vọng có được một bạn thân tiểu thụ chứ?
Thử hỏi, có cô hủ nữ nào không khát vọng xem hiện trường ‘biểu diễn nghệ thuật tư thế cơ thể của hai người’ được truyền hình trực tiếp chứ?
Thử hỏi, có hủ nữ nào không muốn kéo tay của bạn thân tiểu thụ, uy hiếp tiểu công ăn một bữa tiệc lớn!
Trong biển người mênh mông, vậy mà lại để cô gặp được một cực phẩm! Ông trời ơi, hóa ra anh thật sự là thụ!
Phải biết rằng nếu như Phó Khương thật sự là thụ vậy thì anh ta có thể giao hợp được hay không chẳng thành vấn đề nữa! Và tội lỗi trong lòng cô cũng có thể đắc đạo thăng thiên.
Hùng Cách Cách suýt nữa vì vui quá mà khóc. Cô kích động nắm tay Phó Khương nói hết sức chân thành: “Tôi tin tưởng tính dẻo dai của anh!”
Phó Khương cười ha ha, ôm một quyển sách manga nằm trên giường Hùng Cách Cách tùy tiện lật xem. Vạt áo ngủ của anh tách ra ở giữa hai đùi làm lộ cặp đùi thon dài thẳng tắp cùng với... bộ phận màu đen như ẩn như hiện.
Hùng Cách Cách thở hổn hển, cố gắng kiểm soát nhịp tim, vốn định làm bộ tùy ý cúi người xuống thực hiện mục đích tìm tòi nghiên cứu để rồi nhòm trộm vật thể màu đen trốn trong bóng râm kia rốt cuộc là cái gì? Nhưng nếu thứ màu đen không rõ kia cùng họ hàng với ‘em gái’ của mình, thế thì quả thực cô không nên đi sâu tìm hiểu sự thật. Haiz... Chuyện này cũng giống như bạn thấy xấu hổ khi bạn gái mình thay quần áo mà mình lại dùng ánh mắt hiếu kỳ, thăm dò, chứng thực, mới lạ, nhiệt tình, nóng bỏng nhìn chằm chằm bộ ngực người ta vậy. Nhìn xong rồi lại đưa tay lên bóp hai cái thậm chí là tệ hơn.
Khụ... trí tưởng tượng của cô đi xa quá rồi.
Hùng Cách Cách hít sâu một hơi, cầm cuốn sách manga tựa vào đầu giường cùng trôi dạt trong đại dương manga cùng với Phó Khương – người chung chí hướng với mình.
Cô ánh mắt đang xem sách của cô không nhịn được xẹt qua Phó Khương. Sau khi cô liếc nhìn anh từ đầu tới chân hai lượt thì cuối cùng tầm mắt dừng giữa hai chân Phó Khương. Hùng Cách Cách đang suy nghĩ một vấn đề, nếu như Phó Khương thật sự là thụ vậy xem những cuốn sách manga cực kỳ kích thích này anh không thể nào không có phản ứng được? Nhưng phải khiến Hùng Cách Cách thất vọng bởi Phó Khương thật sự không có phản ứng gì. Anh ta thật sự bị cô đá hỏng!
Vốn cô còn thấy tội lỗi vì mình đá hỏng anh vậy mà anh nổi giận, hay đánh giết gì cô. Bây giờ nghĩ lại chỉ có một lý do là có thể tạm giải thích - anh ta là thụ, xác suất dùng vật kia không cao.
Haiz... Mặc dù lời giải thích này chỉ tạm được thôi nhưng cũng khiến lòng Hùng Cách Cách dễ chịu hơn phần nào.
Sự thật quả là tàn nhẫn. Nói dối và tự lừa mình mới là kẹo white rabbit!
Dưới cái nhìn nóng bỏng của Hùng Cách Cách, Phó Khương không chịu nổi. Anh lật người nằm bò trên giường nghiêng đầu về phía Hùng Cách Cách trêu ghẹo: “Em thiếu đàn ông à? Em cứ dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm tôi là sao?”
Hùng Cách Cách đỏ mặt nói lại: “Ai nhìn anh chằm chằm không rời chứ? Tôi là đang trầm tư! Trầm tư rất có chiều sâu!”
Phó Khương nheo mắt, chỉ ngón tay vào sách manga đang cầm hỏi: “Hùng Cách Cách, hủ nữ giống như em có phải chỉ cần dựa vào YY để sống không?”
Hùng Cách Cách phủ nhận: “Không phải!” Rõ ràng là thiếu tính thuyết phục.
Phó Khương nói: “Thật ra thì cá nhân tôi khá khinh thường hủ nữ.”
Hùng Cách Cách lập tức trợn to hai mắt hỏi: “Tại sao?”
Phó Khương trả lời: “Hủ nữ như em chỉ dám nghĩ không dám làm, vĩnh viễn sống trong câu chuyện của người khác.”
Hùng Cách Cách cả giận nói: “Ai nói? Hủ nữ là tập thể hùng mạnh, không phải loại ‘dám nghĩ không dám làm’ như anh nói!”
Phó Khương lại lật người, lộ ra bắp đùi thon dài, lười biếng cười nói: “Thôi đi. Em cũng chỉ là người nói suông không thực hành. Tôi hỏi em, em đã từng chủ động hôn đàn ông bao giờ chưa?”
Hùng Cách Cách quẫn bách. Cô đúng thật là chưa từng chủ động hôn bất cứ người đàn ông nào. Cô giải thích: “Chuyện này với việc chủ động hôn đàn ông chẳng ăn khớp gì với nhau cả!”
Sách manga trong tay Hùng Cách Cách run lên: “Tình cảm mà em YY người khác vì họ hôn môi, vuốt ve đến hưng phấn cũng chỉ là ảo tưởng, em vĩnh viễn sống trong một thế giới không có thực. Hùng Cách Cách em có dũng khí dùng tình cảm của mình đối mặt với một người sống sờ sờ trong đời thực không? Ngay cả hôn một người đàn ông mà em còn không dám thì nói gì đến... ưm...”
Hùng Cách Cách nhào tới trên người Phó Khương há miệng cắn môi anh!
Đau nhưng cũng mất hồn - đây là cảm nhận lúc này của Phó Khương.
Phó Khương phải dùng ý chí cực lớn mới không cho tay của mình giữ chặt gáy Hùng Cách Cách để nụ hôn sâu hơn.
Đúng lúc này, một tiếng ầm vang lên, cửa bị Tô Hàng đạp ra!
Kể lúc cậu biết được tên Phó Khương chết tiệt không biết xấu hổ đi vào phòng của Hùng Cách Cách từ chỗ Phó Bạc Yến là cậu đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Một màn xuất hiện trước mắt cậu sau khi đá văng cửa quả thực khiến cậu không thể nào tiếp nhận nổi!
Hùng Cách Cách cưỡi trên người Phó Khương, đè cơ thể chú ấy và hôn miệng chú ấy!
Tô Hàng cảm thấy, thế giới trước kia của anh là một thế giới huyền ảo được xây dựng bằng pha lê có thể phản chiếu ra sóng nước trong vắt, nhưng một màn trước mắt này tựa như một chiếc búa tạ đập vỡ thế giới của cậu! Mảnh thủy tinh sắc lẹm kia đâm mạnh vào người cậu, xém chút đòi luôn cả cái mạng cậu!
Không, ai cũng không lấy mạng cậu được!
Trước mắt cậu muốn lấy mạng người khác!
Đúng vậy, cậu muốn... Giết! Người!
Trong đôi mắt Tô Hàng vằn lên tia máu đỏ khiến cậu ta thoạt nhìn giống như một ác mà vừa mới bò ra từ trong địa ngục lửa cháy bừng bừng! Cậu căm thù tất cả trong thế giới này! Cậu muốn phá hủy tất cả mọi thứ! Cậu muốn giết chết tất cả các sinh vật đang sống!
Cậu ta hung tợn nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách và Phó Khương một lúc lâu! Sau đó cậu ta không nói một câu, quay phắt người đi về phòng mình.
“Rầm... A a... con mẹ nó... bụp bụp... bụp... grừ... tao giết chết mày! Đi… chết đi...” Chẳng bao lâu trong phòng cậu ta truyền ra một loạt âm thanh quỷ dị, thật là kinh khủng.
Đúng vậy, Tô Hàng mặc dù tức giận, nhưng vẫn không mất đi lý trí.
Hùng Cách Cách đối với cậu mà nói là muốn độc chiếm nhưng... hoàn toàn không quan trọng bằng mạng sống của cậu ta. Vì thế cậu ta có thể bình tĩnh lại. Còn về phần cơn thịnh nộ đang bốc cháy đùng đùng kia cần phải dùng sức phá hoại để tiêu tan.
Hùng Cách Cách bất giác run rẩy, không dám khẳng định nên hỏi Phó Khương: “Anh ta... có phải đã hiểu lầm rồi không?”
Phó Khương hỏi ngược lại: “Em sợ nó hiểu lầm à?”
Hùng Cách Cách đáp: “Chung quy lại hiểu lầm là không hay?”
Phó Khương cười nói: “Ôi, hiểu lầm gì chứ? Chính em hôn tôi mà.”
Hùng Cách Cách nghi ngờ hỏi: “Phó Khương, anh không phải là lưỡng tính đấy chứ?” Vừa thích người cùng phái, vừa thích người khác phái được gọi là lưỡng tính.
Phó Khương trả lời vô cùng dứt khoát “Không phải lưỡng tính!” Anh chỉ thích con gái, chỉ thích cô gái ngốc nghếch trước mặt này!