-
Chương 113+114
Chương 113: Chôn anh theo cùng em (2)
Edit: Diễm Nguyễn
Nếu như Hùng Cách Cách không bị cưỡng hiếp vậy thì sao bốn tên khốn kiếp lại xuất hiện xung quanh Hùng Cách Cách? Sao thân thể Hùng Cách Cách lại bị thương nặng như thế? Chẳng lẽ là bốn tên khốn kiếp muốn hãm hiếp Hùng Cách Cách lại bị cô đánh võ phản kháng? Cuối cùng, Trương Huy thẹn quá hoá giận nên muốn giết người? Thật may là mọi người chạy đến kịp mới cứu được Hùng Cách Cách? Có phải mọi việc đã diễn ra như thế không?
Lúc Phó Bạc Yến và Bạch Xí đến bệnh viện, họ đã mang đến cho mọi người một đáp án chính xác.
Trương Huy hận Phó Bạc Yến bởi vì Phó Bạc Yến cướp bạn gái của hắn.
Trương Huy hận Tô Hàng bởi vì Tô Hàng đã từng dùng miệng lưỡi độc ác sỉ nhục hắn. Trương Huy hận Phó Khương bởi vì Phó Khương hãm hại hắn, để cho mọi người tưởng hắn là kẻ đồng tính và mắc bệnh Sida. Trương Huy hận Hùng Cách Cách bởi vì Hùng Cách Cách từng hãm hại hắn, làm cho hắn bị một lão khứa cưỡng hiếp. Những nỗi nhục này hắn khắc cốt ghi tâm, nhất định trả thù không sót một ai!
Vì vậy, người đầu tiên hắn tìm đến là Phó Bạc Yến. Hắn lại không nghĩ tới mấy kẻ tay sai lại quá tham lam, bắt người dạy dỗ chút là được rồi, lại còn dám tống tiền. Sau đó bọn chúng lại bị Hùng Cách Cách đánh cho tơi bời, bị Phó Bạc Yến giao cho công an. Trương Huy nắm bắt tin tức thì lập tức vận dụng các mối quan hệ, dùng tiền bịt miệng bọn chúng, đảm bảo với bốn người bọn họ khi ra tù mỗi người sẽ nhận được năm trăm vạn!
Kế đầu tiên không thành, Trương Huy lại bày một kế khác.
Hắn tìm được một người bạn cũ giới thiệu cho hắn hai tên đệ tử. Hắn dắt hai tên này đi phóng hoả đốt biệt thự của Phó Bạc Yến.
Nhìn tài sản của Phó Bạc Yến bị tổn thất, lòng hắn vui vẻ không thôi.
Trong khoảng thời gian này Trương Huy thấy không có cảnh sát tìm tới mình nên trong lòng liền nổi lên con ma lửa.
Lần này, hắn muốn tự mình ra tay, đốt biệt thự của Phó Khương thành tro! Tốt nhất là đốt chết mấy người trong nhà đó luôn!
Hắn không nghĩ tới việc lại gặp Hùng Cách Cách ở trong rừng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến mình gặp lại khắc tinh.
Đầu tiên là hắn bị Hùng Cách Cách lấy đá đập tơi bời, sau đó lại bị đám người của Phó Khương đánh cho không còn hình người.
Cuối cùng là Trương Huy bị Phó Khương đâm một dao, đe dọa tới tính mạng.
Chuyện vỡ lỡ lúc trước là hắn nhờ người nhà thu xếp cho ổn thoã.
Lần này nếu như không phải là Phó Bạc Yến cùng với Bạch Xí trực tiếp đi làm việc với bên lãnh đạo công an điều tra thì sẽ rất khó nắm được cục diện, nếu như không uy hiếp và dùng chút thủ đoạn thì cũng không dễ gì thẩm vấn ra được sự thật đầu đuôi câu chuyện.
Về phần Trương Huy sống hay chết, họ cũng không cần lo lắng quá. Mặc dù Trương Huy là cậu ấm của Trương gia, cũng có thể coi là nhân vật có mặt mũi, xử lý hắn tương đối gặp phiền toái nhưng Phó gia và Tô gia cũng không phải là dạng vừa. Nếu thành lập tội danh "Cố ý giết người" thì cũng có thể đổi thành "Tự vệ" hay "Phòng vệ quá khích"!
Lần này Trương Huy quá xui xẻo rồi. Nhưng về sau dự là cuộc sống của hắn sẽ xui xẻo hơn. Bởi vì Phó Khương nói: "Vì ở cùng bệnh viện nên lên tiếng chào hỏi, để cho mọi người toàn lực chữa trị cho hắn. Đời người còn dài, chết thì quá đơn giản. Ta muốn để cho hắn sống không được mà chết cũng không xong, để cho hắn từ từ gặm nhắm nỗi thống khổ."
Một người ở trong hoàn cảnh nào mà lại muốn tự sát còn đỡ hơn sống trong thống khổ đây? (Trương Huy mi thảm rồi!)
Trương Huy đang trong quá trình điều trị cũng không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Hắn tự gây nghiệt nên không thể sống yên ổn. Đây chính là đạo lý!
Hùng Cách Cách hôn mê liên tiếp một ngày hai đêm. Vào lúc bốn giờ rạng sáng hôm sau, cô mở mắt. Theo thói quen cô bật dậy nhưng vì vết thương nặng nên cô chỉ có thể cong người một cái, ngã lại giường rồi nhắm mắt lại.
Khoảng năm phút sau, cô chậm rãi mở mắt ra lần nữa.
Năm phút này đối với Hùng Cách Cách chỉ là vài phút thanh tĩnh để nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng đối với những người bên cạnh cô thì dài như một thế kỷ vậy.
Hùng Cách Cách nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn lại mình, cô giật mình lẩm bẩm: "Trời, giống xác ướp quá!"
Phạm Bảo Nhi hít mũi một cái, hung tợn trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách nói: "Tớ muốn khóc cho cậu xem để cậu biết tớ lo cho cậu như thế nào, nhưng cậu xem cậu vừa khoẻ lại liền phá hư bầu không khí. Cậu nói xem tớ nên khóc hay cười đây?"
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, yếu ớt nói: "Cười đi. Cậu khóc khó coi lắm!"
Phạm Bảo Nhi mắng: "Cậu muốn bị đánh à?"
Hùng Cách Cách nói thẳng: "Bảo Nhi, cậu đánh không lại tớ đâu."
Nước mắt Phạm Bảo Nhi tuôn ra, cô chỉ vào đám người Tô Hàng mắng: "Cậu xem, trong đám người này ai đánh thắng được cậu? Nhưng cậu xem lại đi, cậu bị thương thành cái dạng gì rồi? Hùng Cách Cách à, là cậu ngu hay là không biết nghĩ? Bộ cậu thiếu đàn ông sao? Có nhất thiết như vậy không? Cần gì mà dính vào cả nhà ba người họ để thân thể thành ra thế này? Cậu nói đi, nếu như cậu thiếu đàn ông thì tớ lập tức cho cậu hai người luôn!"
Hùng Cách Cách hít vào một hơi, trợn to hai mắt, hỏi: "Dáng dấp như thế nào?"
Phạm Bảo Nhi ngu luôn! Cô không nghĩ tới Hùng Cách Cách thật sự muốn đàn ông. Thật ra...thật ra...thì cô cũng có "hàng" tích trữ nhưng không dễ gì đem ra khoe nha. Vừa rồi cô hùng hổ vừa nói vừa mắng nhưng khi nói xong thì cảm thấy...sát khí bao quanh. Kinh quá! Phạm Bảo Nhi mất tự nhiên liếc Bạch Xí một cái rồi nhìn Hùng Cách Cách đáp: "Cũng khá lắm!"
Hùng Cách Cách há miệng, làm nũng nói: "Bảo Nhi, khát nước."
Phạm Bảo Nhi vừa định đi rót nước, thì thấy Phó Khương đã sớm chuẩn bị xong ly nước ấm đưa đến môi Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách không nhìn mặt Phó Khương nhưng lại uống cạn ly nước.
Phó Khương hỏi: "Còn cần không?"
(Ui cha! Chỉ có một câu hỏi ngắn gọn mà sao thâm thúi quá à! )
Hùng Cách Cách lắc đầu, vẫn không nhìn lấy Phó Khương một cái.
Lúc này không khí trong phòng bệnh yên tĩnh trầm mặc lạ thường. Hùng Cách Cách bỗng ngẫng đầu lên nhìn Tô Hàng, hơi do dự nói: "Tô Hàng, tôi có vài lời muốn nói cùng anh."
Tô Hàng gật đầu một cái.
Phó Khương đột nhiên nắm tay Hùng Cách Cách vội vàng nói: "Nghe anh giải thích đi!"
Hùng Cách Cách xoay đầu hướng khác, không thèm nhìn Phó Khương.
Người Phó Khương khẽ run lên nhưng vẫn không chịu buông tay Hùng Cách Cách, nói: "Hùng Cách Cách, nhìn vào đôi mắt của anh đi, anh muốn nói..."
Hùng Cách Cách nhắm mắt lại, khàn khàn nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Phó Khương đứng lên lại cúi đầu nói nhỏ: "Hùng Cách Cách, trên đời này không có người nào bỏ đi lại khiến cho người khác sống không nổi. Nhưng với anh, không có em thì anh thực không muốn sống nữa. Nếu em không tin thì anh dùng mạng của mình để chứng minh vậy.” Nói xong Phó Khương xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Hùng Cách Cách cố gắng khống chế sự xúc động của bản thân, cắn chặt môi dưới, hít thật sâu. Con mẹ nó! Cô muốn khóc!
Mọi người rối rít đi ra khỏi phòng bệnh. Cửa phòng cũng nhanh chóng được đóng lại. Trong phòng không khí trở nên loãng đi. Loãng như thế này khiến người ta hô hấp vô cùng khó khăn, khó như muốn đòi mạng.
Không khí trong dường như có một dòng nước chảy vô hình chảy. Nó chậm rãi rót vào da thịt người, gặm nhắm thịt tươi làm người ta ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn gãi cho đã, nhưng càng gãi thì càng bong da tróc thịt.
Tô Hàng lẳng lặng đứng đấy, không đến gần Hùng Cách Cách mà cũng không quay đầu rời đi.
Anh cứ như vậy mà đứng thẳng, không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, giống như tờ giấy trắng mỏng manh vừa chạm vào liền rách toạt.
Qua một lúc sau, Tô Hàng nhíu lông mày, chậm rãi ngẩng đầu, từ từ đi đến trước mặt Hùng Cách Cách.
Hai tay anh đút vào túi quần, lơ đãng liếc Hùng Cách Cách, thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì? Em nói đi."
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, nhìn Tô Hàng, chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã tuôn ra.
Hai tay Tô Hàng vẫn cứ đút vào trong túi quần, cố gắng không được lụp chụp mà lau nước mắt cho Hùng Cách Cách. Bởi vì anh biết những giọt nước mắt kia rơi vì anh nên anh muốn khắc ghi khoảnh khắc này thật sâu trong lòng mình.
Anh cứ như vậy mà nhìn Hùng Cách Cách khóc. Dù cho cô khóc đến ngày tận thế cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng rồi anh vẫn mềm lòng. Hùng Cách Cách bị thương nặng như thế cũng chưa từng khóc nhưng vì anh lại khóc nức nở như thế này. Anh có thể thờ ơ không đau lòng sao?
Tô Hàng mím môi, vươn tay, mạnh mẽ lau hết nước mắt trên mặt Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu sắc bén nói: "Nếu như em còn khóc, anh sẽ lập tức bỏ đi, không thèm nghe em nói gì hết!"
Không biết vì sao từ trước tới nay Hùng Cách Cách không có cảm giác được Tô Hàng chăm sóc. Nhưng vào lúc này cô thấy rõ đằng sau những lời nói độc ác cay đắng lại là sự bao dung. Giờ đây cô mới nhận thức được điều này, có muộn quá chăng? Lòng cô lúc này rối bời. Có cách nào giúp cô vẹn cả đôi đường tình không? Tình yêu vốn dựa trên nền tảng tôn trọng, bao dung và chân thành nhưng tim cô làm sao đồng thời chứa đựng được nhiều hình bóng như thế.
Trong khoảng thời gian này, khi đối mặt với tình cảm của ba người đàn ông, cô chưa từng nói tiếng xin lỗi nhưng giờ đã đến lúc hạ màn rồi.
Nhưng mà lời xin lỗi sao khó nói đến như vậy? Sao lại đau lòng đến như vậy?
Không đau! Không đau! Chỉ có một lúc thôi mà! Phải nói! Phải nói!
Hùng Cách Cách cố gắng hít sâu một cái, nhịn không khóc nữa, lẳng lặng nhìn mặt Tô Hàng, lẩm bẩm nói: "Tô Hàng, đừng thích tôi nữa có được không?"
Tô Hàng bị chấn động nhưng không có trả lời cô. Có ai biết được vào lúc này lòng anh đau như cắt? Nếu như không vì chút tự ái giúp anh chống đỡ thì hẳn anh đã bỏ chạy để không nghe Hùng Cách Cách nói gì thêm nữa.
Hùng Cách Cách cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc bối rối, nói: " Tôi không biết nên nói như thế nào đây. Tôi thực sự rất giận anh khi nghe cuộc trò chuyện của anh cùng Phó Khương. Nhưng tôi chỉ giận anh mà lại hận Phó Khương nên mới bỏ đi. Tôi chạy đến khu rừng sau núi, leo lên cây, lại từ trên cây té xuống. Lúc đó người tôi muốn nhúc nhích cũng khó khăn, tôi lại càng hận Phó Khương. Cuộc đời tôi chưa từng hận ai cả nhưng lại hận anh ta, muốn đem anh ta băm ra làm trăm mảnh. Sau đó lại phát sinh việc bắt gặp bốn tên khốn muốn đi đốt nhà Phó Khương, tôi liền trừng trị bọn chúng, xong rồi ngất đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng không có cách nào tỉnh lại. Sau đó biết là Phó Khương tới thì tôi chắc chắn một điều: Anh ta tới là tôi an toàn rồi."
"Tô Hàng, từ tối hôm qua đến bây giờ, tôi nghĩ hoài: Tại sao lại như vậy? Mà sự thật là tôi...tôi...thích anh ta nên không thể chấp nhận việc bị anh ấy làm tổn thương. Tô Hàng, tôi...tôi không thể tiếp tục làm bạn gái của anh được. Xin lỗi anh! Xin lỗi anh!" Hùng Cách Cách níu tay áo của Tô Hàng mà khóc.
Tô Hàng nhắm hai mắt lại, cố không để nước mắt trào ra. Anh tự nói với lòng: Không việc gì, chỉ là thất tình thôi mà. Mà kết cục như hôm nay không phải là anh đã sớm đoán được rồi sao? Chỉ là hơi khó chấp nhận thôi, chỉ là Hùng Cách Cách đá anh sớm một chút thôi. Không sao, không sao cả!
Tô Hàng muốn nói: Cút đi, tôi không muốn gặp cô nữa. Vậy mà khi mở miệng anh ta lại nói: "Em đã nghe chú ấy nói là chú ấy chỉ muốn đùa bỡn em thôi. Đã vậy em còn nguyện ý thích chú ấy sao? Hùng Cách Cách à, bộ em thiếu não hả?"
Hùng Cách Cách nín khóc, lau nước mắt rồi khàn khàn nói: "Tôi trước giờ không thông minh nhưng không phải thiếu não. Tôi quả là không biết Phó Khương nói câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng mà... Nhưng mà anh ta... Tôi không biết, tôi không biết... "Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Hàng nhếch miệng cười: "Cùng lắm là bị anh ta lừa bán, dù sao tôi đây thuộc loại não tàn, cũng không đáng giá lắm. Còn nữa, tôi không ngu như anh nghĩ. Vừa rồi tôi cố tình không để ý đến Phó Khương để anh ấy khó chịu một chút. Nếu như anh ấy không khó chịu vậy chứng tỏ anh ấy không yêu tôi, vậy tôi cũng không cần thương anh ta."
Tô Hàng lạnh lùng ngó ra ngoài cửa sổ, nói: "Tùy em thôi. Anh không quan tâm."
Hùng Cách Cách cảm thấy đau lòng vì Tô Hàng, cũng là vì mình.
Tô Hàng khinh miệt liếc Hùng Cách Cách một cái, nói: "Lúc đầu anh cũng không thích em, bây giờ nhìn em lại cảm thấy rất phiền." Xoay người, anh sải bước đi ra ngoài.
Hùng Cách Cách lấy tay che lồng ngực, cô nhìn theo bóng lưng Tô Hàng, nước mắt chảy thành dòng...
Tô Hàng, cám ơn anh đến phút cuối cùng đã nói lời lạnh nhạt cho chúng ta dễ dàng buông tay nhau.
Xin lỗi anh, xin lỗi anh...
Chương 114: Chôn anh theo cùng em (3)
Edit: Diễm Nguyễn
Tô Hàng vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, Phó Khương lập tức vọt vào.
Anh ôm lấy hai bả vai Hùng Cách Cách, ra sức lắc.
Anh nói: "Hùng Cách Cách, anh sẽ không bán em đâu. Hiện tại thịt heo, thịt bò đều tăng giá nhưng lại không nghe nói thịt người cũng tăng giá theo. Em không đáng giá mấy thôi thì để dành lại bên anh. Anh xem em là bảo bối."
Trên mặt Hùng Cách Cách còn nhem nhúa nước mắt, cô lại trừng mắt nhìn Phó Khương. Ánh mắt cô hết sức sắc bén. Cô nói: "Phó Khương, em muốn đánh một trận quyết định thắng bại!"
Phó Khương cúi đầu, hôn một cái lên chóp mũi Hùng Cách Cách nói: "Không cần đánh một trận quyết định thắng bại, anh có thể dùng thân thể chứng minh, anh là giống đực, còn em là giống cái."
Hùng Cách Cách mắng: "Anh thật không biết xấu hổ!"
Phó Khương nhìn vào mắt Hùng Cách Cách dịu dàng nói: "Tim anh đều dành cho em hết, còn cần cái mặt làm gì?"
*Khi dùng Tiếng Trung nói "không biết xấu hổ" thì người ta dùng cụm từ: "không cần mặt"(不要脸)nên anh Khương mới dùng nghĩa đen để trả lời cho nghĩa bóng như thế.
Mặt của Hùng Cách Cách ửng đỏ lên, khép mí mắt lại.
Phó Khương ôm đầu Hùng Cách Cách vào lòng, từ trên đỉnh đầu cô khàn khàn nói: "Hùng Cách Cách, anh rất vui! Cám ơn em đã chọn anh."
Hùng Cách Cách nhéo anh một cái, chu mỏ nói: "Ai chọn anh?"
Phó Khương cúi đầu, hôn lên đầu Hùng Cách Cách nói: "Anh nghe hết rồi."
Hùng Cách Cách ngẩng đầu lên, mặt cô đầy vẻ nghi ngờ nhìn Phó Khương.
Phó Khương dịu dàng nhìn vào mắt Hùng Cách nói: "Tại vì cửa phòng không có đóng kỹ." Thực ra là anh đã cố ý đẩy ra một ke hở để dễ dàng nghe lén. Thấy anh không biết xấu hổ đi nghe lén, Phạm Bảo Nhi liền xì mũi coi thường anh nhưng cũng chẳng bao lâu sau cô cũng bu lại, cùng anh nghe lén.
Hùng Cách Cách kinh ngạc hỏi: "Sao anh không biết xấu hổ đến mức đem chuyện nghe lén mà kể như là bất đắc dĩ vậy?"
Phó Khương đáp: "Còn tuỳ đối tượng là ai." Xong, anh cúi người xuống, kéo ra một cái rương ở dưới giường rồi mở ra, nói: " Lúc em còn hôn mê, anh đã quay về lấy cái rương này. Giờ thì anh chính thức giao đồ vật bên trong cho em bảo quản." Từ trong cái rương Phó Khương lấy ra một vật mềm èo, nằng nặng giao cho Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách cầm cái gối mềm èo, hình chữ nhật, màu hồng nhạt, bên trong lỏng bỏng nước nôi mà trợn tròn mắt. Cô có ý nghĩ cầm cái gối đó đi đập đầu Phó Khương mới hết kích động. Nhưng nếu như ruột gối nhét bằng gỗ hoặc đá nguyên khối thì đem đi đập đầu Phó Khương mới đạt được hiệu quả mà cô mong muốn.
Phó Khương rút cái gối đầu từ trong ngực Hùng Cách Cách ra. Sau đó anh đặt nó lên giường rồi ẵm Hùng Cách Cách nằm lên.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại như đang tận hưởng kết quả mong chờ, hỏi cô: "Rất thoải mái phải không? Đây là món quà anh tự mua tặng cho mình từ khoản tiền đầu tiên anh kiếm được. Lần đầu thấy nó anh đã thích ngay. Để coi...nó đã đi theo anh hai mươi ba năm rồi. Không có nó, anh ngủ không ngon."
Anh ta nói mấy câu ngắn ngủn nhưng làm Hùng Cách Cách thắc mắc nhiều thứ: "Hai mươi ba năm rồi ư? Anh bắt đầu kiếm tiền lúc bao nhiêu tuổi?" Trên người người đàn ông này dường như có nhiều bí mật nha. Cô không biết về quá khứ của anh, cũng mờ mịt về cuộc sống tương lai phí trước của anh nhưng cô muốn tham dự vào. Hùng Cách Cách tin tưởng anh và đây là điều quan trọng nhất.
Phó Khương mở mắt, thâm tình nhìn Hùng Cách Cách nói: "Sáu tuổi."
Hùng Cách Cách há to miệng, "Sáu tuổi hả?" Lúc cô sáu tuổi thì còn chảy nước mũi lòng thòng. Được ba Hùng cõng lên, cô còn cố ý quệt lên người ba Hùng sau đó ngủ ngây ngủ ngất.
Phó Khương tự đắc nói: "Anh chính là người đàn ông giàu có trong nhà đấy."
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, hỏi: "Vậy em có thể mua được rất nhiều truyện Manga phải không?" Đây chính là điều mà cô quan tâm nhất.
Phó Khương gật đầu, hứa: "Chẳng những có thể mua rất nhiều truyện Manga, mà chỉ cần em thích hình Manga gì anh sẽ tìm người vẽ cho em ngay."
Hùng cười khanh khách đến nỗi không thấy được con mắt. Cô cũng muốn sống một cuộc sống giàu có nha. Đến lúc đó, cô sẽ tìm ai biểu diễn để xem đây?
Phó Khương vuốt vuốt mái tóc Hùng Cách Cách dịu dàng nói: "Ngày hôm qua em đã nghe hết cuộc đối thoại của anh cùng Tô Hàng phải không? Đấy không phải là sự thật đâu. Anh chỉ muốn chọc tức Tô Hàng, không nghĩ tới em lại nghe được."
Hùng Cách Cách nhíu mắt hỏi: "Anh chọc tức Tô Hàng làm gì?" Cô đã không trực tiếp hỏi Phó Khương lý do làm như thế nhưng cô mong Phó Khương tự nguyện tự thú để được cô khoan hồng.
Phó Khương cười nói: "Bởi vì ghen tỵ chứ sao. Không đi chọc tức nó thì chọc tức ai?"
Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn về Phó Khương, cắn môi, nói: "Em vốn muốn nói với anh đừng có trêu chọc Tô Hàng, con người anh ta cũng rất tốt. Nhưng mà..."
Phó Khương hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Hùng Cách Cách nhíu nhíu mày, đáp: "Nhưng mà mỗi lần xem anh trêu tức Tô Hàng, em đều cảm thấy rất vui vẻ. Anh nói xem, vậy nên làm sao cho phải đây?"
Ánh mắt Phó Khương nhìn cô càng dịu dàng hơn, anh nói: "Là em không tốt rồi. Em không cần giả đò, không cần miễn cưỡng. Khi em vui thì cười, khi khó chịu thì náo, có anh che chở cho em, không gì phải sợ. Nếu như em muốn chọc cho Tô Hàng tức chết thì ngày mai chúng ta tiếp tục nhé. Anh đảm bảo chọc cho nó tức cành hông, chỉ để cho nó còn một hơi thở để thoi thóp."
Hùng Cách Cách lập tức lắc đầu: "Được rồi! Được rồi! Hiện tại anh ta không muốn thấy mặt em đâu. Anh mà chọc tức Tô Hàng đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp lại còn thấy mặt em nữa thì chắc anh ta đứt bóng luôn quá! Là mạng người đó. Không nên!"
Phó Khương cười ha ha, ôm chặt Hùng Cách Cách, hôn chóp mũi của cô: "Được. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nó hết giận rồi, chúng ta lại đi quấy rầy nó."
Hùng Cách Cách mở mắt to ngập nước, hỏi: "Chúng ta như vậy có quá đáng không?"
Phó Khương thấy ánh mắt nhấp nha nhấp nháy của Hùng Cách Cách rõ ràng là hi vọng anh trả lời phủ định. Hùng Cách Cách vẫn muốn gặp lại Tô Hàng. Phó Khương liền vuốt vuốt tóc cô, nói: "Có một loại người, luôn miệng nói hận em nhưng chưa chắc không muốn gặp em đâu. Người ta luôn tự làm khổ mình. Nhưng mà bị trật khớp ở đâu thì phải nắn lại ở chỗ đấy mới khỏi được. Khi đau thì cần đối diện với nỗi đau mới chữa trị tốt, không phải sao?"
Hùng Cách Cách hỏi: "Anh từng trải qua đau khổ như thế này ư?" Cho nên, mới có thể suy nghĩ sâu sắc như thế?
Phó Khương lắc đầu: "Anh là loại người biết thuận theo tự nhiên. Ngoại trừ em khiến anh rơi vào hoàn cảnh bắt buộc còn những việc khác với anh đều không quan trọng. Em nói rằng em không biết anh nói câu nào thật lòng, câu nào giả dối ư? Thật ra là em không để ý đó thôi. Hùng Cách Cách, em biết không, em là một người rất đặc biệt. Có lẽ IQ của em không cao nhưng em là cô gái thông minh hồ đồ nhất.
Ánh mắt của Hùng Cách Cách sáng lên, cô hỏi: "Thật hả?"
Phó Khương nghiêm túc gật đầu, "Thật. Bằng không, làm sao em lại chọn anh chứ?"
Hùng Cách Cách nói lầm bầm: "Nếu không phải bây giờ toàn thân em đều quấn băng gạc, không thể động tay động chân thì em nhất định sẽ đánh anh một trận.”
Phó Khương nháy mắt, mập mờ nói: "Anh thích hành động man rợ của em. Chờ khi vết thương của em lành hẳn thì chúng ta lên giường luyện công một chút nhé!"
Hùng Cách Cách đỏ mặt, nhếch miệng cười, không trả lời.
Mặt Phó Khương trìu mến nhìn Hùng Cách Cách, dịu dàng nói: "Hùng Cách Cách, em có ý kiến gì về cái gối đó?"
Hùng Cách Cách đối với việc Phó Khương chợt chuyển chủ đề cảm thấy choáng.
Phó Khương than nhẹ một tiếng, nói: "Chẳng lẽ thông qua cái gối đầu đó, em không nghĩ tới anh là một người cực kỳ chung thuỷ sao? Nếu anh đã thích cái gì thì mười năm hay trăm năm sau anh vẫn thích."
Hùng Cách Cách lắc đầu một cái, thẳng thắn nói: "Em không nghĩ nhiều như vậy. Em chỉ nghĩ vì một cái gối đầu rách như vậy mà vọt vào biển lửa thì rất oan uổng. Nếu như lần trước em bị chết cháy thì khi xuống âm phủ, Diêm Vương nói với em lý do em chết, em nhất định là tức khóc ướt mặt luôn.
Phó Khương cười ha hả, nói: "Đừng sợ Hùng Cách Cách, nếu như em ở dưới âm phủ khóc ướt mặt thì anh nhất định báo thù cho em, khiến cho Diêm Vương cũng khóc đến tê tâm liệt phế luôn!" Anh nâng cằm của Hùng Cách Cách lên, nhìn thẳng ánh mắt của cô, nói: "Hùng Cách Cách, em đừng sợ, dù là thiên đường, nhân gian hay địa ngục, anh vẫn luôn ở bên cạnh em."
Hùng Cách Cách rất nhanh nhìn chằm chằm vào mắt của Phó Khương, hỏi: "Anh nói sẽ chôn theo cùng em là thật sao?" Mặc dù lúc đó cô hôn mê, nhưng cô có thể nghe thấy được lời này.
Mặt của Phó Khương vậy mà đỏ lên. Dáng vẻ đó giống như lần đầu tỏ tình cùng con gái, vừa trẻ trung xấu hổ vừa hết sức chân thành.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dùng thái độ chân thành hôn lên cánh môi của Hùng Cách Cách. Không có lời nào có thể so với hành động này để chứng minh với cô rằng: Anh thật lòng.
Anh yêu cô, đến chết cũng không thay đổi!
Edit: Diễm Nguyễn
Nếu như Hùng Cách Cách không bị cưỡng hiếp vậy thì sao bốn tên khốn kiếp lại xuất hiện xung quanh Hùng Cách Cách? Sao thân thể Hùng Cách Cách lại bị thương nặng như thế? Chẳng lẽ là bốn tên khốn kiếp muốn hãm hiếp Hùng Cách Cách lại bị cô đánh võ phản kháng? Cuối cùng, Trương Huy thẹn quá hoá giận nên muốn giết người? Thật may là mọi người chạy đến kịp mới cứu được Hùng Cách Cách? Có phải mọi việc đã diễn ra như thế không?
Lúc Phó Bạc Yến và Bạch Xí đến bệnh viện, họ đã mang đến cho mọi người một đáp án chính xác.
Trương Huy hận Phó Bạc Yến bởi vì Phó Bạc Yến cướp bạn gái của hắn.
Trương Huy hận Tô Hàng bởi vì Tô Hàng đã từng dùng miệng lưỡi độc ác sỉ nhục hắn. Trương Huy hận Phó Khương bởi vì Phó Khương hãm hại hắn, để cho mọi người tưởng hắn là kẻ đồng tính và mắc bệnh Sida. Trương Huy hận Hùng Cách Cách bởi vì Hùng Cách Cách từng hãm hại hắn, làm cho hắn bị một lão khứa cưỡng hiếp. Những nỗi nhục này hắn khắc cốt ghi tâm, nhất định trả thù không sót một ai!
Vì vậy, người đầu tiên hắn tìm đến là Phó Bạc Yến. Hắn lại không nghĩ tới mấy kẻ tay sai lại quá tham lam, bắt người dạy dỗ chút là được rồi, lại còn dám tống tiền. Sau đó bọn chúng lại bị Hùng Cách Cách đánh cho tơi bời, bị Phó Bạc Yến giao cho công an. Trương Huy nắm bắt tin tức thì lập tức vận dụng các mối quan hệ, dùng tiền bịt miệng bọn chúng, đảm bảo với bốn người bọn họ khi ra tù mỗi người sẽ nhận được năm trăm vạn!
Kế đầu tiên không thành, Trương Huy lại bày một kế khác.
Hắn tìm được một người bạn cũ giới thiệu cho hắn hai tên đệ tử. Hắn dắt hai tên này đi phóng hoả đốt biệt thự của Phó Bạc Yến.
Nhìn tài sản của Phó Bạc Yến bị tổn thất, lòng hắn vui vẻ không thôi.
Trong khoảng thời gian này Trương Huy thấy không có cảnh sát tìm tới mình nên trong lòng liền nổi lên con ma lửa.
Lần này, hắn muốn tự mình ra tay, đốt biệt thự của Phó Khương thành tro! Tốt nhất là đốt chết mấy người trong nhà đó luôn!
Hắn không nghĩ tới việc lại gặp Hùng Cách Cách ở trong rừng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến mình gặp lại khắc tinh.
Đầu tiên là hắn bị Hùng Cách Cách lấy đá đập tơi bời, sau đó lại bị đám người của Phó Khương đánh cho không còn hình người.
Cuối cùng là Trương Huy bị Phó Khương đâm một dao, đe dọa tới tính mạng.
Chuyện vỡ lỡ lúc trước là hắn nhờ người nhà thu xếp cho ổn thoã.
Lần này nếu như không phải là Phó Bạc Yến cùng với Bạch Xí trực tiếp đi làm việc với bên lãnh đạo công an điều tra thì sẽ rất khó nắm được cục diện, nếu như không uy hiếp và dùng chút thủ đoạn thì cũng không dễ gì thẩm vấn ra được sự thật đầu đuôi câu chuyện.
Về phần Trương Huy sống hay chết, họ cũng không cần lo lắng quá. Mặc dù Trương Huy là cậu ấm của Trương gia, cũng có thể coi là nhân vật có mặt mũi, xử lý hắn tương đối gặp phiền toái nhưng Phó gia và Tô gia cũng không phải là dạng vừa. Nếu thành lập tội danh "Cố ý giết người" thì cũng có thể đổi thành "Tự vệ" hay "Phòng vệ quá khích"!
Lần này Trương Huy quá xui xẻo rồi. Nhưng về sau dự là cuộc sống của hắn sẽ xui xẻo hơn. Bởi vì Phó Khương nói: "Vì ở cùng bệnh viện nên lên tiếng chào hỏi, để cho mọi người toàn lực chữa trị cho hắn. Đời người còn dài, chết thì quá đơn giản. Ta muốn để cho hắn sống không được mà chết cũng không xong, để cho hắn từ từ gặm nhắm nỗi thống khổ."
Một người ở trong hoàn cảnh nào mà lại muốn tự sát còn đỡ hơn sống trong thống khổ đây? (Trương Huy mi thảm rồi!)
Trương Huy đang trong quá trình điều trị cũng không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Hắn tự gây nghiệt nên không thể sống yên ổn. Đây chính là đạo lý!
Hùng Cách Cách hôn mê liên tiếp một ngày hai đêm. Vào lúc bốn giờ rạng sáng hôm sau, cô mở mắt. Theo thói quen cô bật dậy nhưng vì vết thương nặng nên cô chỉ có thể cong người một cái, ngã lại giường rồi nhắm mắt lại.
Khoảng năm phút sau, cô chậm rãi mở mắt ra lần nữa.
Năm phút này đối với Hùng Cách Cách chỉ là vài phút thanh tĩnh để nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng đối với những người bên cạnh cô thì dài như một thế kỷ vậy.
Hùng Cách Cách nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn lại mình, cô giật mình lẩm bẩm: "Trời, giống xác ướp quá!"
Phạm Bảo Nhi hít mũi một cái, hung tợn trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách nói: "Tớ muốn khóc cho cậu xem để cậu biết tớ lo cho cậu như thế nào, nhưng cậu xem cậu vừa khoẻ lại liền phá hư bầu không khí. Cậu nói xem tớ nên khóc hay cười đây?"
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, yếu ớt nói: "Cười đi. Cậu khóc khó coi lắm!"
Phạm Bảo Nhi mắng: "Cậu muốn bị đánh à?"
Hùng Cách Cách nói thẳng: "Bảo Nhi, cậu đánh không lại tớ đâu."
Nước mắt Phạm Bảo Nhi tuôn ra, cô chỉ vào đám người Tô Hàng mắng: "Cậu xem, trong đám người này ai đánh thắng được cậu? Nhưng cậu xem lại đi, cậu bị thương thành cái dạng gì rồi? Hùng Cách Cách à, là cậu ngu hay là không biết nghĩ? Bộ cậu thiếu đàn ông sao? Có nhất thiết như vậy không? Cần gì mà dính vào cả nhà ba người họ để thân thể thành ra thế này? Cậu nói đi, nếu như cậu thiếu đàn ông thì tớ lập tức cho cậu hai người luôn!"
Hùng Cách Cách hít vào một hơi, trợn to hai mắt, hỏi: "Dáng dấp như thế nào?"
Phạm Bảo Nhi ngu luôn! Cô không nghĩ tới Hùng Cách Cách thật sự muốn đàn ông. Thật ra...thật ra...thì cô cũng có "hàng" tích trữ nhưng không dễ gì đem ra khoe nha. Vừa rồi cô hùng hổ vừa nói vừa mắng nhưng khi nói xong thì cảm thấy...sát khí bao quanh. Kinh quá! Phạm Bảo Nhi mất tự nhiên liếc Bạch Xí một cái rồi nhìn Hùng Cách Cách đáp: "Cũng khá lắm!"
Hùng Cách Cách há miệng, làm nũng nói: "Bảo Nhi, khát nước."
Phạm Bảo Nhi vừa định đi rót nước, thì thấy Phó Khương đã sớm chuẩn bị xong ly nước ấm đưa đến môi Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách không nhìn mặt Phó Khương nhưng lại uống cạn ly nước.
Phó Khương hỏi: "Còn cần không?"
(Ui cha! Chỉ có một câu hỏi ngắn gọn mà sao thâm thúi quá à! )
Hùng Cách Cách lắc đầu, vẫn không nhìn lấy Phó Khương một cái.
Lúc này không khí trong phòng bệnh yên tĩnh trầm mặc lạ thường. Hùng Cách Cách bỗng ngẫng đầu lên nhìn Tô Hàng, hơi do dự nói: "Tô Hàng, tôi có vài lời muốn nói cùng anh."
Tô Hàng gật đầu một cái.
Phó Khương đột nhiên nắm tay Hùng Cách Cách vội vàng nói: "Nghe anh giải thích đi!"
Hùng Cách Cách xoay đầu hướng khác, không thèm nhìn Phó Khương.
Người Phó Khương khẽ run lên nhưng vẫn không chịu buông tay Hùng Cách Cách, nói: "Hùng Cách Cách, nhìn vào đôi mắt của anh đi, anh muốn nói..."
Hùng Cách Cách nhắm mắt lại, khàn khàn nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Phó Khương đứng lên lại cúi đầu nói nhỏ: "Hùng Cách Cách, trên đời này không có người nào bỏ đi lại khiến cho người khác sống không nổi. Nhưng với anh, không có em thì anh thực không muốn sống nữa. Nếu em không tin thì anh dùng mạng của mình để chứng minh vậy.” Nói xong Phó Khương xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Hùng Cách Cách cố gắng khống chế sự xúc động của bản thân, cắn chặt môi dưới, hít thật sâu. Con mẹ nó! Cô muốn khóc!
Mọi người rối rít đi ra khỏi phòng bệnh. Cửa phòng cũng nhanh chóng được đóng lại. Trong phòng không khí trở nên loãng đi. Loãng như thế này khiến người ta hô hấp vô cùng khó khăn, khó như muốn đòi mạng.
Không khí trong dường như có một dòng nước chảy vô hình chảy. Nó chậm rãi rót vào da thịt người, gặm nhắm thịt tươi làm người ta ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn gãi cho đã, nhưng càng gãi thì càng bong da tróc thịt.
Tô Hàng lẳng lặng đứng đấy, không đến gần Hùng Cách Cách mà cũng không quay đầu rời đi.
Anh cứ như vậy mà đứng thẳng, không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, giống như tờ giấy trắng mỏng manh vừa chạm vào liền rách toạt.
Qua một lúc sau, Tô Hàng nhíu lông mày, chậm rãi ngẩng đầu, từ từ đi đến trước mặt Hùng Cách Cách.
Hai tay anh đút vào túi quần, lơ đãng liếc Hùng Cách Cách, thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì? Em nói đi."
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, nhìn Tô Hàng, chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã tuôn ra.
Hai tay Tô Hàng vẫn cứ đút vào trong túi quần, cố gắng không được lụp chụp mà lau nước mắt cho Hùng Cách Cách. Bởi vì anh biết những giọt nước mắt kia rơi vì anh nên anh muốn khắc ghi khoảnh khắc này thật sâu trong lòng mình.
Anh cứ như vậy mà nhìn Hùng Cách Cách khóc. Dù cho cô khóc đến ngày tận thế cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng rồi anh vẫn mềm lòng. Hùng Cách Cách bị thương nặng như thế cũng chưa từng khóc nhưng vì anh lại khóc nức nở như thế này. Anh có thể thờ ơ không đau lòng sao?
Tô Hàng mím môi, vươn tay, mạnh mẽ lau hết nước mắt trên mặt Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu sắc bén nói: "Nếu như em còn khóc, anh sẽ lập tức bỏ đi, không thèm nghe em nói gì hết!"
Không biết vì sao từ trước tới nay Hùng Cách Cách không có cảm giác được Tô Hàng chăm sóc. Nhưng vào lúc này cô thấy rõ đằng sau những lời nói độc ác cay đắng lại là sự bao dung. Giờ đây cô mới nhận thức được điều này, có muộn quá chăng? Lòng cô lúc này rối bời. Có cách nào giúp cô vẹn cả đôi đường tình không? Tình yêu vốn dựa trên nền tảng tôn trọng, bao dung và chân thành nhưng tim cô làm sao đồng thời chứa đựng được nhiều hình bóng như thế.
Trong khoảng thời gian này, khi đối mặt với tình cảm của ba người đàn ông, cô chưa từng nói tiếng xin lỗi nhưng giờ đã đến lúc hạ màn rồi.
Nhưng mà lời xin lỗi sao khó nói đến như vậy? Sao lại đau lòng đến như vậy?
Không đau! Không đau! Chỉ có một lúc thôi mà! Phải nói! Phải nói!
Hùng Cách Cách cố gắng hít sâu một cái, nhịn không khóc nữa, lẳng lặng nhìn mặt Tô Hàng, lẩm bẩm nói: "Tô Hàng, đừng thích tôi nữa có được không?"
Tô Hàng bị chấn động nhưng không có trả lời cô. Có ai biết được vào lúc này lòng anh đau như cắt? Nếu như không vì chút tự ái giúp anh chống đỡ thì hẳn anh đã bỏ chạy để không nghe Hùng Cách Cách nói gì thêm nữa.
Hùng Cách Cách cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc bối rối, nói: " Tôi không biết nên nói như thế nào đây. Tôi thực sự rất giận anh khi nghe cuộc trò chuyện của anh cùng Phó Khương. Nhưng tôi chỉ giận anh mà lại hận Phó Khương nên mới bỏ đi. Tôi chạy đến khu rừng sau núi, leo lên cây, lại từ trên cây té xuống. Lúc đó người tôi muốn nhúc nhích cũng khó khăn, tôi lại càng hận Phó Khương. Cuộc đời tôi chưa từng hận ai cả nhưng lại hận anh ta, muốn đem anh ta băm ra làm trăm mảnh. Sau đó lại phát sinh việc bắt gặp bốn tên khốn muốn đi đốt nhà Phó Khương, tôi liền trừng trị bọn chúng, xong rồi ngất đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng không có cách nào tỉnh lại. Sau đó biết là Phó Khương tới thì tôi chắc chắn một điều: Anh ta tới là tôi an toàn rồi."
"Tô Hàng, từ tối hôm qua đến bây giờ, tôi nghĩ hoài: Tại sao lại như vậy? Mà sự thật là tôi...tôi...thích anh ta nên không thể chấp nhận việc bị anh ấy làm tổn thương. Tô Hàng, tôi...tôi không thể tiếp tục làm bạn gái của anh được. Xin lỗi anh! Xin lỗi anh!" Hùng Cách Cách níu tay áo của Tô Hàng mà khóc.
Tô Hàng nhắm hai mắt lại, cố không để nước mắt trào ra. Anh tự nói với lòng: Không việc gì, chỉ là thất tình thôi mà. Mà kết cục như hôm nay không phải là anh đã sớm đoán được rồi sao? Chỉ là hơi khó chấp nhận thôi, chỉ là Hùng Cách Cách đá anh sớm một chút thôi. Không sao, không sao cả!
Tô Hàng muốn nói: Cút đi, tôi không muốn gặp cô nữa. Vậy mà khi mở miệng anh ta lại nói: "Em đã nghe chú ấy nói là chú ấy chỉ muốn đùa bỡn em thôi. Đã vậy em còn nguyện ý thích chú ấy sao? Hùng Cách Cách à, bộ em thiếu não hả?"
Hùng Cách Cách nín khóc, lau nước mắt rồi khàn khàn nói: "Tôi trước giờ không thông minh nhưng không phải thiếu não. Tôi quả là không biết Phó Khương nói câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng mà... Nhưng mà anh ta... Tôi không biết, tôi không biết... "Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Hàng nhếch miệng cười: "Cùng lắm là bị anh ta lừa bán, dù sao tôi đây thuộc loại não tàn, cũng không đáng giá lắm. Còn nữa, tôi không ngu như anh nghĩ. Vừa rồi tôi cố tình không để ý đến Phó Khương để anh ấy khó chịu một chút. Nếu như anh ấy không khó chịu vậy chứng tỏ anh ấy không yêu tôi, vậy tôi cũng không cần thương anh ta."
Tô Hàng lạnh lùng ngó ra ngoài cửa sổ, nói: "Tùy em thôi. Anh không quan tâm."
Hùng Cách Cách cảm thấy đau lòng vì Tô Hàng, cũng là vì mình.
Tô Hàng khinh miệt liếc Hùng Cách Cách một cái, nói: "Lúc đầu anh cũng không thích em, bây giờ nhìn em lại cảm thấy rất phiền." Xoay người, anh sải bước đi ra ngoài.
Hùng Cách Cách lấy tay che lồng ngực, cô nhìn theo bóng lưng Tô Hàng, nước mắt chảy thành dòng...
Tô Hàng, cám ơn anh đến phút cuối cùng đã nói lời lạnh nhạt cho chúng ta dễ dàng buông tay nhau.
Xin lỗi anh, xin lỗi anh...
Chương 114: Chôn anh theo cùng em (3)
Edit: Diễm Nguyễn
Tô Hàng vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, Phó Khương lập tức vọt vào.
Anh ôm lấy hai bả vai Hùng Cách Cách, ra sức lắc.
Anh nói: "Hùng Cách Cách, anh sẽ không bán em đâu. Hiện tại thịt heo, thịt bò đều tăng giá nhưng lại không nghe nói thịt người cũng tăng giá theo. Em không đáng giá mấy thôi thì để dành lại bên anh. Anh xem em là bảo bối."
Trên mặt Hùng Cách Cách còn nhem nhúa nước mắt, cô lại trừng mắt nhìn Phó Khương. Ánh mắt cô hết sức sắc bén. Cô nói: "Phó Khương, em muốn đánh một trận quyết định thắng bại!"
Phó Khương cúi đầu, hôn một cái lên chóp mũi Hùng Cách Cách nói: "Không cần đánh một trận quyết định thắng bại, anh có thể dùng thân thể chứng minh, anh là giống đực, còn em là giống cái."
Hùng Cách Cách mắng: "Anh thật không biết xấu hổ!"
Phó Khương nhìn vào mắt Hùng Cách Cách dịu dàng nói: "Tim anh đều dành cho em hết, còn cần cái mặt làm gì?"
*Khi dùng Tiếng Trung nói "không biết xấu hổ" thì người ta dùng cụm từ: "không cần mặt"(不要脸)nên anh Khương mới dùng nghĩa đen để trả lời cho nghĩa bóng như thế.
Mặt của Hùng Cách Cách ửng đỏ lên, khép mí mắt lại.
Phó Khương ôm đầu Hùng Cách Cách vào lòng, từ trên đỉnh đầu cô khàn khàn nói: "Hùng Cách Cách, anh rất vui! Cám ơn em đã chọn anh."
Hùng Cách Cách nhéo anh một cái, chu mỏ nói: "Ai chọn anh?"
Phó Khương cúi đầu, hôn lên đầu Hùng Cách Cách nói: "Anh nghe hết rồi."
Hùng Cách Cách ngẩng đầu lên, mặt cô đầy vẻ nghi ngờ nhìn Phó Khương.
Phó Khương dịu dàng nhìn vào mắt Hùng Cách nói: "Tại vì cửa phòng không có đóng kỹ." Thực ra là anh đã cố ý đẩy ra một ke hở để dễ dàng nghe lén. Thấy anh không biết xấu hổ đi nghe lén, Phạm Bảo Nhi liền xì mũi coi thường anh nhưng cũng chẳng bao lâu sau cô cũng bu lại, cùng anh nghe lén.
Hùng Cách Cách kinh ngạc hỏi: "Sao anh không biết xấu hổ đến mức đem chuyện nghe lén mà kể như là bất đắc dĩ vậy?"
Phó Khương đáp: "Còn tuỳ đối tượng là ai." Xong, anh cúi người xuống, kéo ra một cái rương ở dưới giường rồi mở ra, nói: " Lúc em còn hôn mê, anh đã quay về lấy cái rương này. Giờ thì anh chính thức giao đồ vật bên trong cho em bảo quản." Từ trong cái rương Phó Khương lấy ra một vật mềm èo, nằng nặng giao cho Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách cầm cái gối mềm èo, hình chữ nhật, màu hồng nhạt, bên trong lỏng bỏng nước nôi mà trợn tròn mắt. Cô có ý nghĩ cầm cái gối đó đi đập đầu Phó Khương mới hết kích động. Nhưng nếu như ruột gối nhét bằng gỗ hoặc đá nguyên khối thì đem đi đập đầu Phó Khương mới đạt được hiệu quả mà cô mong muốn.
Phó Khương rút cái gối đầu từ trong ngực Hùng Cách Cách ra. Sau đó anh đặt nó lên giường rồi ẵm Hùng Cách Cách nằm lên.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại như đang tận hưởng kết quả mong chờ, hỏi cô: "Rất thoải mái phải không? Đây là món quà anh tự mua tặng cho mình từ khoản tiền đầu tiên anh kiếm được. Lần đầu thấy nó anh đã thích ngay. Để coi...nó đã đi theo anh hai mươi ba năm rồi. Không có nó, anh ngủ không ngon."
Anh ta nói mấy câu ngắn ngủn nhưng làm Hùng Cách Cách thắc mắc nhiều thứ: "Hai mươi ba năm rồi ư? Anh bắt đầu kiếm tiền lúc bao nhiêu tuổi?" Trên người người đàn ông này dường như có nhiều bí mật nha. Cô không biết về quá khứ của anh, cũng mờ mịt về cuộc sống tương lai phí trước của anh nhưng cô muốn tham dự vào. Hùng Cách Cách tin tưởng anh và đây là điều quan trọng nhất.
Phó Khương mở mắt, thâm tình nhìn Hùng Cách Cách nói: "Sáu tuổi."
Hùng Cách Cách há to miệng, "Sáu tuổi hả?" Lúc cô sáu tuổi thì còn chảy nước mũi lòng thòng. Được ba Hùng cõng lên, cô còn cố ý quệt lên người ba Hùng sau đó ngủ ngây ngủ ngất.
Phó Khương tự đắc nói: "Anh chính là người đàn ông giàu có trong nhà đấy."
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, hỏi: "Vậy em có thể mua được rất nhiều truyện Manga phải không?" Đây chính là điều mà cô quan tâm nhất.
Phó Khương gật đầu, hứa: "Chẳng những có thể mua rất nhiều truyện Manga, mà chỉ cần em thích hình Manga gì anh sẽ tìm người vẽ cho em ngay."
Hùng cười khanh khách đến nỗi không thấy được con mắt. Cô cũng muốn sống một cuộc sống giàu có nha. Đến lúc đó, cô sẽ tìm ai biểu diễn để xem đây?
Phó Khương vuốt vuốt mái tóc Hùng Cách Cách dịu dàng nói: "Ngày hôm qua em đã nghe hết cuộc đối thoại của anh cùng Tô Hàng phải không? Đấy không phải là sự thật đâu. Anh chỉ muốn chọc tức Tô Hàng, không nghĩ tới em lại nghe được."
Hùng Cách Cách nhíu mắt hỏi: "Anh chọc tức Tô Hàng làm gì?" Cô đã không trực tiếp hỏi Phó Khương lý do làm như thế nhưng cô mong Phó Khương tự nguyện tự thú để được cô khoan hồng.
Phó Khương cười nói: "Bởi vì ghen tỵ chứ sao. Không đi chọc tức nó thì chọc tức ai?"
Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn về Phó Khương, cắn môi, nói: "Em vốn muốn nói với anh đừng có trêu chọc Tô Hàng, con người anh ta cũng rất tốt. Nhưng mà..."
Phó Khương hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Hùng Cách Cách nhíu nhíu mày, đáp: "Nhưng mà mỗi lần xem anh trêu tức Tô Hàng, em đều cảm thấy rất vui vẻ. Anh nói xem, vậy nên làm sao cho phải đây?"
Ánh mắt Phó Khương nhìn cô càng dịu dàng hơn, anh nói: "Là em không tốt rồi. Em không cần giả đò, không cần miễn cưỡng. Khi em vui thì cười, khi khó chịu thì náo, có anh che chở cho em, không gì phải sợ. Nếu như em muốn chọc cho Tô Hàng tức chết thì ngày mai chúng ta tiếp tục nhé. Anh đảm bảo chọc cho nó tức cành hông, chỉ để cho nó còn một hơi thở để thoi thóp."
Hùng Cách Cách lập tức lắc đầu: "Được rồi! Được rồi! Hiện tại anh ta không muốn thấy mặt em đâu. Anh mà chọc tức Tô Hàng đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp lại còn thấy mặt em nữa thì chắc anh ta đứt bóng luôn quá! Là mạng người đó. Không nên!"
Phó Khương cười ha ha, ôm chặt Hùng Cách Cách, hôn chóp mũi của cô: "Được. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nó hết giận rồi, chúng ta lại đi quấy rầy nó."
Hùng Cách Cách mở mắt to ngập nước, hỏi: "Chúng ta như vậy có quá đáng không?"
Phó Khương thấy ánh mắt nhấp nha nhấp nháy của Hùng Cách Cách rõ ràng là hi vọng anh trả lời phủ định. Hùng Cách Cách vẫn muốn gặp lại Tô Hàng. Phó Khương liền vuốt vuốt tóc cô, nói: "Có một loại người, luôn miệng nói hận em nhưng chưa chắc không muốn gặp em đâu. Người ta luôn tự làm khổ mình. Nhưng mà bị trật khớp ở đâu thì phải nắn lại ở chỗ đấy mới khỏi được. Khi đau thì cần đối diện với nỗi đau mới chữa trị tốt, không phải sao?"
Hùng Cách Cách hỏi: "Anh từng trải qua đau khổ như thế này ư?" Cho nên, mới có thể suy nghĩ sâu sắc như thế?
Phó Khương lắc đầu: "Anh là loại người biết thuận theo tự nhiên. Ngoại trừ em khiến anh rơi vào hoàn cảnh bắt buộc còn những việc khác với anh đều không quan trọng. Em nói rằng em không biết anh nói câu nào thật lòng, câu nào giả dối ư? Thật ra là em không để ý đó thôi. Hùng Cách Cách, em biết không, em là một người rất đặc biệt. Có lẽ IQ của em không cao nhưng em là cô gái thông minh hồ đồ nhất.
Ánh mắt của Hùng Cách Cách sáng lên, cô hỏi: "Thật hả?"
Phó Khương nghiêm túc gật đầu, "Thật. Bằng không, làm sao em lại chọn anh chứ?"
Hùng Cách Cách nói lầm bầm: "Nếu không phải bây giờ toàn thân em đều quấn băng gạc, không thể động tay động chân thì em nhất định sẽ đánh anh một trận.”
Phó Khương nháy mắt, mập mờ nói: "Anh thích hành động man rợ của em. Chờ khi vết thương của em lành hẳn thì chúng ta lên giường luyện công một chút nhé!"
Hùng Cách Cách đỏ mặt, nhếch miệng cười, không trả lời.
Mặt Phó Khương trìu mến nhìn Hùng Cách Cách, dịu dàng nói: "Hùng Cách Cách, em có ý kiến gì về cái gối đó?"
Hùng Cách Cách đối với việc Phó Khương chợt chuyển chủ đề cảm thấy choáng.
Phó Khương than nhẹ một tiếng, nói: "Chẳng lẽ thông qua cái gối đầu đó, em không nghĩ tới anh là một người cực kỳ chung thuỷ sao? Nếu anh đã thích cái gì thì mười năm hay trăm năm sau anh vẫn thích."
Hùng Cách Cách lắc đầu một cái, thẳng thắn nói: "Em không nghĩ nhiều như vậy. Em chỉ nghĩ vì một cái gối đầu rách như vậy mà vọt vào biển lửa thì rất oan uổng. Nếu như lần trước em bị chết cháy thì khi xuống âm phủ, Diêm Vương nói với em lý do em chết, em nhất định là tức khóc ướt mặt luôn.
Phó Khương cười ha hả, nói: "Đừng sợ Hùng Cách Cách, nếu như em ở dưới âm phủ khóc ướt mặt thì anh nhất định báo thù cho em, khiến cho Diêm Vương cũng khóc đến tê tâm liệt phế luôn!" Anh nâng cằm của Hùng Cách Cách lên, nhìn thẳng ánh mắt của cô, nói: "Hùng Cách Cách, em đừng sợ, dù là thiên đường, nhân gian hay địa ngục, anh vẫn luôn ở bên cạnh em."
Hùng Cách Cách rất nhanh nhìn chằm chằm vào mắt của Phó Khương, hỏi: "Anh nói sẽ chôn theo cùng em là thật sao?" Mặc dù lúc đó cô hôn mê, nhưng cô có thể nghe thấy được lời này.
Mặt của Phó Khương vậy mà đỏ lên. Dáng vẻ đó giống như lần đầu tỏ tình cùng con gái, vừa trẻ trung xấu hổ vừa hết sức chân thành.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dùng thái độ chân thành hôn lên cánh môi của Hùng Cách Cách. Không có lời nào có thể so với hành động này để chứng minh với cô rằng: Anh thật lòng.
Anh yêu cô, đến chết cũng không thay đổi!
Bình luận facebook