• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (9 Viewers)

  • Ngoại truyện 2: Ai đang cô đơn đúng lúc gặp hoa nở (2)

Edit: Diem Nguyen

Có lúc tôi tình nguyện làm một kẻ hồ đồ, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, cái gì cũng không biết.

Chỉ tiếc ông trời không có mắt. Ngay cả cơ hội hàn gắn với Hùng Cách Cách ông cũng không cho tôi. Cái gì cũng không cho tôi. Con mẹ nó!

Hùng Cách Cách vừa đi đã quay lại, nghe được cuộc nói chuyện của tôi cùng Phó Khương. Cô ấy hiểu lầm chúng tôi chỉ trêu đùa cô ấy. Khi cô ấy xoay người chạy đi thì trên nền nhà chỉ còn lại một hàng dấu chân máu xốc xếch…

Khi chúng tôi tìm được cô ấy, cô ấy giống như là một con búp bê vải rách nát, không hề có sức sống.

Đối với đám người dám làm tổn thương cô ấy, tôi chỉ hận không thể róc xương lóc thịt của bọn chúng.

Lần thứ tư, Hùng Cách Cách được đưa vào bệnh viện.

Ở đầu giường là ánh đèn chói mắt, ở bên giường là một trái tim lo lắng thấp thỏm trông chừng cô ấy, chờ cô ấy tỉnh lại.

Không ai biết rằng giờ phút này trong lòng tôi rất lo lắng, nóng nảy khó chịu và có cả mâu thuẫn nữa.

Đúng vậy, không ai biết được tôi vừa mong cô ấy có thể lập tức tỉnh lại vừa hi vọng cô có thể nằm ở nơi đó cả đời cũng không tỉnh lại!

Haizz…!

Đúng vậy, tôi thực sự đã nghĩ như vậy!

Mặc dù có lúc tôi không thể đối mặt với ý nghĩ này càng không nguyện ý thừa nhận nó nhưng sự thật là tôi từng nghĩ qua như thế. Đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ nếu cô ấy vẫn nằm trên giường bệnh thì người chăm sóc cô ấy sẽ là tôi. Cô ấy cũng sẽ không bỏ tôi mà nhào vào lòng Phó Khương, cũng sẽ không nhìn tôi bằng cặp mắt áy náy đó.

Ánh mắt này khiến cho trái tim tôi tan vỡ thành trăm nghìn mảnh vụn.

Áy náy, quả nhiên là thứ rất đáng sợ.

Hùng Cách Cách tỉnh lại, cô mời

tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ để mình tôi ở lại.

Tôi đưa tay đút vào trong túi quần, cố gắng giả bộ dáng vẻ lơ đễnh. Tôi không dám đưa tay ra, bởi vì…tôi sợ, tôi sợ sẽ bóp cổ cô ấy, để cho cô ấy không thể nói chuyện, không thể nói ra lời chia tay!

A… Thông minh như tôi, có thần kinh nhạy cảm như thế lẽ nào lại không thể suy đoán ra cô rốt cuộc muốn nói cái gì sao?

Tôi còn nhớ rõ lúc mới bắt đầu biết cô ấy, cô ấy đã cắt tóc mái thật dài để che đi cặp mắt long lanh quyến rũ ấy.

Hùng Cách Cách chỉ biết là ánh mắt của mình có phần đa tình nhưng không biết rằng đôi mắt kia biết nói. Nó có thể biểu đạt ra tất cả ý tưởng suy nghĩ của cô. Đôi mắt ấy rất linh động và tràn đầy sức sống.

Vào lúc này đôi mắt kia đang len lén liếc qua tôi. Tôi biết rõ cô ấy đang quan sát, cô ấy đang lấy dũng khí, đang cố gắng bình tĩnh để nói ra tâm tình của mình.

Đúng vậy, tôi…con mẹ nó cái gì cũng biết!

Nhưng tôi không muốn là người mở miệng trước. Thật ra tôi cũng không muốn nói cái gì. Có lẽ không nói gì thì có thể ít nhiều trì hoãn một lát. Không nói gì có lẽ cô sẽ mềm lòng, từ đó đem những lời nói chó má đó nuốt lại vào trong bụng, khiến chúng thối rữa đến chết!

Vào lúc này, lòng ai đau? Có ai hiểu?

Tôi rất muốn cười nhạo một tiếng, sau đó xoay người rời đi, không cho cô có cơ hội nói chuyện.

Vậy mà trong vô thức tôi lại đi làm điều mà chính mình cũng không tưởng tượng được. Tôi đã đi tới bên giường cô, lãnh đạm nói: “Có chuyện gì, em nói đi!”

Nhìn cô ấy chưa nói lời nào mà nước mắt đã tuôn tuôn, tôi biết rằng mình đang đau lòng vì cô ấy.

Nước mắt của cô ấy tựa như thủy tinh trong suốt, chảy đến đâu thì sát thương đôi má nõn nà đến đấy. Từng giọt từng giọt rơi nối nhau thành dòng. Nếu được tôi thật sự hi vọng có thể đem những giọt nước mắt này kết thành một chuỗi dây chuyền rồi đeo vào trong lòng, ở nơi gần trái tim nhất để khiến cho đau khổ cũng trở thành niềm hạnh phúc mà mình trộm được.

Tôi sợ cô ấy nhịn đến stress mất, tôi sợ cô ấy lại tổn thương thân thể, tôi lại sợ cô ấy…không kềm được mà nói lời xin lỗi!

Hùng Cách Cách, em thật đáng sợ! Ngay cả khi em cự tuyệt người khác mà dáng vẻ em cũng uất ức đến như vậy.

Tôi rất phiền não, nhất là khi đối mặt với cô- một khuôn mặt đầy nước mắt. Tôi thực sự rất phiền não. Tôi nói: “Nếu như em còn khóc, anh sẽ lập tức bỏ đi, không thèm nghe em nói gì hết!”

Cô nhìn tôi với cái nhìn đầy thương cảm, hít hít cái mũi đã ửng đỏ, cố gắng nhịn nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tô Hàng, anh đừng thích tôi nữa có được không?”

Có được hay không? Em nói có được hay không? !

Được, được lắm!

Có ai vì thiếu một người mà sống không nỗi hay không? Chẳng lẽ tôi yếu đuối đến thế ư? Cần gì phải thích em? !

Hàaa…!

Không thích thì không thích nữa! Làm như tôi nguyện ý bám đuôi em lắm sao?

Hùng Cách Cách…Em thật ác độc!

Con mẹ nó! Em làm như tôi người máy, nói không thích là không thích? !

Nếu được thì em nên đem trí nhớ của tôi mà xoá sạch. Chỉ có như vậy em mới hài lòng khi đạt hiệu quả như em mong muốn.

Tôi cảm thấy mũi mình cay cay. Tôi kích động muốn khóc. Bên trong tôi mọi thứ bắt đầu rối lên.

Nếu như không phải còn sót lại chút tự ái trong lòng thì tôi không chắc được mình sẽ … khóc và ôm chặt lấy cô ấy, cầu xin cô ấy đừng buông tay.

Tôi ngu ngốc lắng nghe hết những lời cô ấy nói sau đó kiên quyết xoay người rời đi. Tôi biết rõ tôi phải đi. Nếu không tôi sẽ bất lực mà khóc thúc thít như đứa bé bị bỏ rơi.

Tôi không muốn như vậy. Cho nên, tôi lựa chọn rời đi.

Ngoài cửa, Phó Khương đang nép vào khe cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện. Đốil với chú ấy, tôi đã không còn gì để nói.

Xã hội này e là không có mấy người có thể xấu xa giống như chú ấy. Vì một người phụ nữ mà chú ấy không chừa thủ đoạn nào cũng không cần mặt mũi nữa.

Chú ấy là người điên. Tôi xem thường kẻ điên nhưng không ngờ cái người điên này lại khiến cho tôi ghen tị muốn điên theo luôn.

Tôi không chết tâm.

Tại sao lại muốn từ bỏ chứ?

Phó Khương có thể từ trong tay tôi trộm đi Hùng Cách Cách, tại sao tôi lại không thể đoạt lại người yêu từ trong tay chú ấy chứ?

Tôi tin tưởng, cơ hội luôn mở ra cho những ai biết sắp xếp chuẩn bị.

Tôi để ý nghe ngóng chuyện của Phó Khương và biết chú ấy biến đi đâu trong một tháng qua, chú ấy từng ở lại chỗ nào. Biết tính toán một chút và chi một ít tiền thì tôi đã có thể gọi điện thoại nặc danh cho Vi Hồ Nhi và báo cho cô ta biết Phó Khương đã có bạn gái.

Quả nhiên, Vi Hồ Nhi vì thế mà xuất hiện.

Chẳng những cô ấy đến mà ngay cả ba của cô ấy cũng đi theo.

Bọn họ cùng Phó Khương hẹn gặp ở quán cà phê. Tôi lên kế hoạch đi lảng vãng xung quanh, đợi khi Hùng Cách Cách xuất hiện thì tôi liền diễn cảnh như vô tình gặp mặt.

Mặc dù tôi không biết rõ mối quan hệ giữa Vi Hồ Nhi và Phó Khương là quan hệ gì nhưng nghe họ trò chuyện thì tôi biết ván này tôi thắng chắc rồi.

Nhìn bộ dạng Hùng Cách Cách tự trấn an mình mà tôi đau lòng. Trước mặt tôi là một cô gái với dáng vẻ bi thương, bị sự thật vùi đập đến hồn xiu phách lạc. Ai nhìn thấy lại không đau lòng thay cho cô ấy chứ?

Tôi không phải Từ Chí Ma, không làm được thì đổ lỗi cho số mệnh không may.

Tôi cho rằng khi mình muốn điều gì thì phải đấu tranh giành lấy, cho dù kết quả…chẳng giống như mình hi vọng.

Tôi dùng ngôn ngữ sắc bén đả kích mối quan hệ của Hùng Cách Cách và Phó Khương, tôi muốn khứa sâu vào vết thương lòng cô ấy để cô ấy từ bỏ mối tình này. Thế nhưng Hùng Cách Cách đã nói một câu khắc vào ký ức tôi suốt cuộc đời này. Cô nói: “Tôi chưa bao giờ cho là mình là ai cả, tôi chỉ là tôi-Hùng Cách Cách! Khi tôi nhận ra rằng mình thích Phó Khương, muốn ở bên cạnh anh ấy thì tôi không cho phép bản thân mình do dự nói ngay cho anh biết. Tôi nghĩ nếu như anh hận tôi thì nên hận tôi sớm một chút rồi sẽ sớm quên tôi và sớm yêu người khác. Tô Hàng, tôi xin lỗi anh chỉ vì tôi đã làm anh đau lòng chứ không phải xin lỗi anh về việc tôi đã thích ai. Về phần Phó Khương thì đây là chuyện riêng của tôi và anh ấy. Tôi sẽ tự cân nhắc và giải quyết. Nếu như anh nhất định đem chuyện này nói làm tôi đau lòng để trả thù việc anh bị tổn thương thì anh đã thành công rồi đấy.”

Cho tới nay tôi vẫn nhớ như in những lời này. Nó đã trực tiếp giết chết những ý tưởng phản bác của tôi.

Đúng như lời Hùng Cách Cách nói, giai đoạn chúng tôi quen nhau thì cô chưa từng phụ lòng tôi. Nhưng sau đấy thì cô thích ai là quyền của cô.

Lúc bắt đầu quen nhau chính tôi là người áp đặt cô. Tôi nói cô đã đáp ứng làm bạn gái của tôi, cô cũng không phản bác. Khi làm bạn gái của tôi, cô đã thật lòng đối tốt với tôi. Nhưng do tôi… không biết quý trọng, do tôi…luôn độc mồm độc miệng, do tôi quá đề cao mình và hay ra lệnh cho cô, do tôi quá lãnh đạm, không biết ôm cô ấy vào lòng cho cô ấy cảm nhận được sự ấm áp của con tim…

Hùng Cách Cách đã hi vọng tôi được hạnh phúc.

Cô ấy không có bắt cá hai tay, cô ấy đã sớm nói cho tôi biết lý lẽ con tim mình.

Tôi làm sao có thể đi chất vấn cô? Đi chỉ trích cô? Đi… Trả thù cô? !

A…

Trả thù ư?

Hùng Cách Cách, anh không muốn trả thù em, anh chỉ muốn có được em thôi.

Có lúc tôi sẽ nhớ tới lời Phạm Bảo Nhi nói. Vào cái đêm mà Hùng Cách Cách bỏ nhà đi Phạm Bảo Nhi từng chống nạnh, rống to: “Tính tình Hùng Cách Cách tôi biết rất rõ. Nếu như không phải là các người khi dễ cô ấy đến mức thậm tệ thì cô ấy đã không bỏ đi mất dạng. Cô ấy là người mà khi anh đánh cô ấy đau, cô ấy sẽ bỏ chạy nhưng rồi khi hết đau cô ấy sẽ lại quay về. Các người nói xem, các người đã tổn thương cô ấy như thế nào mà để cho cô ấy một đi không trở lại? Cái xã hội bây giờ còn được mấy người như cô ấy? Giờ toàn là con gái kiêu căng, không chấp nhận bị thua thiệt ức hiếp chút nào. Các người biết tính của Hùng Cách Cách mà còn khi dễ, trêu đùa tình cảm của cô ấy sao? Các người tỉnh lại đi!”

Lời này chỉ đi vào lỗ tai chứ không thấm vào lòng. Nếu như tôi không đợi đến khi mất đi mới biết quý trọng thì có lẽ kết cục sẽ khác đi.

Tôi muốn đi xa, nhưng lại không đành lòng xa em.

Bởi vì tôi nhớ tôi thương.

Ngày Hùng Cách Cách và Phó Khương kết hôn, tôi thật lòng không muốn đi.

Tôi nghĩ anh hai cũng không muốn đi.

Nhưng ngoài ngoài dự liệu của tôi anh hai chẳng những muốn đi, mà còn cố ý ăn mặc bóng bẩy.

Tôi hỏi anh: “Em biết là Phó Khương có nói chuyện mời anh đi dự lễ, nhưng những lời đó quan trọng dữ vậy sao?”

Anh hai đáp lại: “Chú ấy có nói vài lời xúc động thật nhưng mà anh lại nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn.”

Tôi hỏi: “Cái gì?”

Anh hai nhếch môi cười, nói: “Có kết hôn thì cũng có thể ly hôn không phải sao?”

Tôi hiểu ra.

Anh hai tính toán đánh cược cùng Hùng Cách Cách. Không, nói như vậy không đúng. Tôi cảm thấy anh hai muốn đánh cược với Phó Khương. Nếu như anh hai theo đuổi Hùng Cách Cách không thành công nữa thì cũng coi như đánh động Phó Khương, cho chú ấy biết rằng anh là một tay tình địch đáng gờm đang ẩn nhẫn trong bóng tối.

Mối tình của anh hai chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc nhưng tôi không giống như thế. Tôi là bị Hùng Cách Cách đá văng.

Giữa tôi và Phó Khương, cô đã lựa chọn người sau.

Tôi như kẻ chiến bại đào binh, thật không có dũng khí tiếp tục ra chiến trường.

Cho nên khi Phó Khương nói với tôi “Cháu có thể không đến”, tôi thật sự không muốn đi. Nhưng khi định xoay người đi thì chú ấy bồi thêm một câu: “Nhưng đám cưới cháu phải đi tiền. Tốt nhất là đi một cái phong bì thật dày để cho bảo bối nhà chú vui vẻ nếu không chú sẽ nói cho cô ấy biết chính cháu là người gọi điện nặc danh cho Vi Hồ Nhi.”

Tôi quay người lại, lạnh lùng hỏi: “Làm sao chú biết là cháu làm?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom