-
Ngoại truyện 3: Ai đang cô đơn đúng lúc gặp hoa nở (3)
Edit: Diem Nguyen
Phó Khương cười nói: “Cháu thừa nhận thì chú mới biết. Chú cũng nói những lời này với Phó Bạc Yến nhưng nó chưng hững chẳng biết gì, rất khác so với phản ứng của cháu. Hay lắm! Giờ chú có thể khẳng định là ai làm rồi. Đừng quên đi một cái phong bì thật dày nha!”
Bị người ta đánh phủ đầu, tôi phải bất lực mà thừa nhận rồi.
Sai rồi!
Mặc dù tôi có thể phủ nhận hoặc đoạn tuyệt không nhìn đến chú ấy nữa nhưng tôi lại quan tâm đến cách nghĩ của Hùng Cách Cách. Tôi không muốn cô ấy xem tôi là một kẻ tiểu nhân.
Tôi đi.
Đi tham gia hôn lễ của Hùng Cách Cách và Phó Khương.
Trong lòng tôi mơ hồ mong mỏi trông thấy hình ảnh cô ấy mặc lên người áo cưới mặc dù người cởi cái áo cưới ra không phải là tôi.
Cô không có mặc áo cưới, lại càng xinh đẹp đáng yêu lại càng quyến rũ.
Cô ấy đặc biệt như thế, lòng tôi càng khắc sâu hình bóng của cô ấy. Tôi thật sự hi vọng, cô ấy có thể phũ phàng hơn nữa để tôi có thể quên đi quá khứ, để tôi không thèm nghĩ đến khoảng thời gian bên nhau lúc trước nữa.
Thấy cô cùng Phó Khương nhìn nhau cười hạnh phúc, tôi thật sự muốn xông tới, đánh cho Phó Khương văng ra khỏi trái đất rồi thay thế vị trí đó.
Khi trên màn hình lớn chiếu cảnh tôi ngủ trần truồng thì tôi ngáo ộp luôn.
Con mẹ nó làm tôi tức điên!
Hùng Cách Cách cô rốt cuộc là chụp hình này vào lúc nào? Sao lại trình chiếu cho bàng quan thiên hạ coi vậy?
Tôi.. Tôi… Tôi nghĩ tới mà muốn nổi đóa!
Nhưng khi trên màn hình chớp cái chuyển sang hình anh hai thì tôi lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhịn cười ha ha ha.
Hùng Cách Cách, em thật có tài nha!
Nhìn trộm sắc mặt anh hai một cái tôi nghĩ dưới lớp da căng thẳng kia là một chuỗi cảm xúc vô cùng mãnh liệt à?
Ha ha… Ha ha ha… Tôi thật muốn cười to cho sảng khoái.
Cười? Cười to?
Loại cảm giác vui sướng này đã mất đi từ khi Hùng Cách Cách bỏ đi. Còn lúc này cũng chính cô ấy đã đem đến cho tôi niềm vui sảng khoái sinh động vô cùng.
Giờ khắc này, tôi cảm thấy lưỡng lự. Tôi không biết tôi nên cầm lấy tấm vé máy bay trong ngăn kéo, bay đến một đất nước khác làm một người khách lữ hành cô độc hay là xé bỏ tấm vé, ở lại gần bên Hùng Cách Cách để thỉnh thoảng trộm nhìn cô, để thấy cô vui vẻ?!
Tấm vé máy bay kia tôi không hề xé bỏ nhưng cũng không có dùng tới. Nó vẫn lẳng lặng nằm trong ngăn kéo như để chứng minh cho nỗi lòng của tôi.
Đúng vậy, tôi không cách nào rời xa em.
Mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hùng Cách Cách trở thành động lực của tôi.
Mặc dù tôi biết rõ cô ấy đã không thuộc về tôi nhưng trong thế giới manga, cô chính là mẫu người của tôi, cũng chỉ có thể thuộc về tôi!
Có lẽ là thế giới ảo ấy đã làm tôi thoã mãn nên tôi đã bình tĩnh sống như lúc trước.
Khi chúng tôi xây lại căn biệt thự bị cháy lúc trước xong thì tôi và anh hai lại dọn vào ở.
Tôi biết rõ mỗi ngày Hùng Cách Cách đều vác ống nhòm để dòm trộm cuộc sống của chúng tôi.
Cho nên sau nhiều lần bị quấy rầy, tôi đã lựa chọn treo rèm cửa lên. Nhưng cũng không biết từ lúc nào, tôi thích nhìn ánh trăng ngủ, hay là vì ánh trăng kia cũng rơi trên mái hiên nhà Hùng Cách Cách. Dần dần tôi không có thói quen kéo rèm cửa lại mà để mặc cho ánh trăng chiếu vào một góc phòng.
Nếu như là vào một năm trước, người khác nói với tôi, cô đơn cũng là một loại hạnh phúc, tôi nhất định sẽ xì mũi coi thường. Có một số việc mà chỉ có đến lượt mình tự cảm nhận mới biết cô đơn thật sự là một loại hạnh phúc. Nhưng còn mùi vị của loại hạnh phúc này như thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
Tôi nghĩ cứ cách nhau như thế dòm ngó quan sát là tốt rồi.Không nên đến quá gần cũng không nên thấy quá rõ ràng để phơi bày sự đối lập: một bên vô cùng hạnh phúc còn một bên vô cùng trống trải cô đơn.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi muốn tránh cũng tránh không được, muốn né cũng né không xong.
Phó Khương xấu bụng đã lôi kéo Hùng Cách Cách đến công ty làm việc.
Cực kỳ đáng hận chính là việc chú ấy dẫn Hùng Cách Cách đi khắp nơi rêu rao tuyên bố Hùng Cách Cách là vợ của chú ấy.
Cực kỳ đáng hận nhất chính là chú ấy và Hùng Cách Cách hai người đã lén vào phòng làm việc của tôi mà tự tiện sửa đổi bản vẽ.
Tình tiết trong manga như thế này: Nam chính là một hoạ sĩ, vì yêu mà vẽ nên những hình ảnh lung linh đầy màu sắc. Nhưng người anh yêu lại đi lấy một người đàn ông vô sỉ. Vào đêm tân hôn anh đã đến và lớn tiếng vạch trần những việc xấu xa mà người đàn ông kia làm sau đó anh đã nắm tay cô dâu bỏ chạy.
Vậy mà tình tiết này lại bị Hùng Cách Cách đổi thành: Sau khi vạch trần những điều xấu xa mà người đàn ông kia làm, anh hoạ sĩ đã hết sức dứt khoát nắm tay…chú rể bỏ chạy.
Cha mẹ nó… Quá cẩu huyết rồi!
Hơn nữa, cái làm tôi tức giận chính là Phó Khương để lại lời đối thoại trên bức tranh.
Sau khi anh hoạ sĩ tiết lộ việc xấu xa của người đàn ông xong, lại nói: “Mặc dù anh là một tên khốn kiếp, nhưng người mà tôi yêu chính là anh!”
Người đàn ông nói: “A, Tiểu Hàng Hàng, đáng tiếc là tôi không thương em.”
Hoạ sĩ nói: “Tôi sẽ đi Thái Lan chuyển giới!”
Nam nhân nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ không phải em mới đi làm giải phẫu về sao?
Anh hoạ sĩ khóc lóc nức nở.
Tôi cắn răng nghiến lợi!
Đây chính là cấu kết với nhau làm việc xấu sao? Đúng vậy, nhất định là như thế!
Cuộc sống thật là con mẹ nó, quá sức chịu đựng rồi!
Tôi không cách nào chịu đựng bị ngược đãi tinh thần như thế này nữa nên quyết định làm lơ, giả vờ như không thấy bọn họ.
Có lẽ ông trời đã mở mắt và thấy được vận mệnh bi thảm của tôi nên ông đã khiến cho Phó Khương biến mất một lần nữa. Thấy thế tôi rất cao hứng thế nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra Hùng Cách Cách cũng biến mất theo Phó Khương.
Có loại người mà bạn trông thấy mặt là cảm thấy phiền còn không gặp mặt thì lại thấy nhớ!
Loại nhớ này không phải bởi vì lo lắng mà vì là một loại ngược đãi riết thành thói quen.
Mặc dù con mẹ nó tôi không muốn thừa nhận nhưng xem ra tôi có khuynh hướng thích bị ngược đãi!
Trong thời gian Hùng Cách Cách và Phó Khương biến mất, tôi thấy khó ở vô cùng. Mỗi ngày trôi qua đều là lăn qua lăn lại trên giường, chuyện gì cũng không muốn đi làm.
Tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ phát điên!
Giống như tối nay vậy, tôi lại mất ngủ, ngồi ở đây, ngây ngốc hồi tưởng về cô từng ly từng tý, hồi tưởng cô tốt như thế nào, cô khờ như thế nào, cô đặc biệt ra sao, rồi không cách nào ngủ được.
Có lẽ, tôi thật sự cần một tình yêu mới mẻ, nóng bỏng. Không biết trên đời này có cô gái nào có thể thay thế vị trí của Hùng Cách Cách trong lòng tôi không? Có thể! Tôi tự nói với mình là có thể!
Hùng Cách Cách chỉ là một cô gái bình thường. Nếu như cô ấy thông minh chút xíu thì cô ấy sẽ không chọn Phó Khương mà sẽ chọn tôi.
Tôi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn biệt thự đối diện.
Nơi đó giờ là một toà nhà đen như mực, bên trong là công chúa xinh đẹp ở cùng con rồng độc ác. Hoàng tử chỉ có thể đứng xa xa ngắm nhìn chứ không có cách nào giết yêu trừ ma, cứu nàng công chúa.
Thật là buồn cười!
Thật là tức cười!
Tôi muốn xoay người trở về giường. Nhưng không biết tại sao, thân thể cũng không làm theo ý nghĩ. Thân thể tôi không muốn rời đi mà chỉ muốn đứng đây ngắm nhìn phía xa kia…
Căn biệt thự đối diện hiện giờ không có ai chỉ là một khối đen như mực.
Đã đã hơn hai tháng, bọn họ đã đi đâu rồi?
Anh hai từng gọi điện cho Phó Khương và Hùng Cách Cách nhưng kết quả cũng chỉ là: không liên lạc được.
Tôi lại lấy điện thoại di động, ngón tay vuốt vuốt lên màn hình.
Không biết, nếu như giờ này tôi gọi điện, bên kia có người bắt máy không nhỉ?
Cũng chỉ có những đêm khuya yên tĩnh như thế này tôi mới dám đối mặt với chính mình, với suy nghĩ chân thật nhất rằng: Tôi nhớ cô ấy.
Tôi nhớ cô ấy. Nhưng có ai nhớ đến tôi đâu!
Tôi tự giễu cười một tiếng, rồi tắt điện thoại, quay về giường, nằm xuống ngủ.
Lăn qua lộn lại trên giường một lúc, khi tôi vừa chìm vào mộng đẹp thì đột nhiên nghe được một tiếng hét chói tai.
Tôi cau mày, mở mắt, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ!
Lộ ra một cái đầu người!
Đúng vậy, là đầu người!
Rồi sau đó trên bệ cửa sổ lại hiện thêm một cái đầu người quỷ dị.
Trong đó một cái đầu người trợn tròn cặp mắt.
Tôi giật mình run bắn người, bật dậy. Theo bản năng tôi muốn chạy trốn nhưng lúc này lại nghe tiếng nói phát ra từ cái đầu kia: “Tiểu Hàng Hàng, nhớ cháu muốn chết đi được!”
Thân người tôi chấn động! Người này…đúng là… Phó Khương!
Là Phó Khương đã biến mất hai tháng!
Tôi đạp đạp đôi chân như muốn nhũn ra, nhảy xuống giường, sải bước chạy đến cửa sổ, quát: “Chú đã đi đâu? Còn Hùng Cách Cách đâu? Chú nửa đêm không ngủ đến đây doạ quỷ làm gì hả? Hả? Hả? Hả? Chú cầm loa phóng thanh rồi leo cao như vậy để làm gì?”
Phó Khương cười lộ ra hàm răng trắng hếu, vô tội trả lời: “Cháu hỏi nhiều như vậy thì trả lời câu nào trước đây?”
Tôi trợn mắt, không trả lời.
Phó Khương nói tiếp: “Được rồi, Tiểu Hàng Hàng, bình thường chú cũng không so đo với cháu làm gì. Nhìn bộ dạng của cháu hôm nay rất có khí chất nha! Ha ha ha…ha ha ha ha…”
Tôi nảy sinh ác độc nói: “Chú có tin cháu đẩy một cái chú ngã xuống dưới không?”
Phó Khương hỏi ngược lại: “Cháu muốn mưu sát chồng của Hùng Cách Cách hay là ba của Tiểu Hùng Cách Cách?”
Lòng của tôi khẽ run lên, chính mình không thể tin được nên hỏi lại: “Ba của Tiểu Hùng Cách Cách?”
Tôi đã hỏi lại trong vô thức.
Phó Khương gật đầu một cái, bắt đầu leo ngược xuống đất. Chú ấy vừa leo vừa nói: “Cô ấy mang thai được hơn hai tháng rồi. Chú dắt cô ấy đi chơi cho cô ấy vui vẻ nhưng không nghĩ tới mang thai lại uể oải và bị nghén như vậy. Chú mới suy đi nghĩ lại thôi thì về nhà để cô ấy nghỉ ngơi trong hoàn cảnh sống mà cô ấy quen thuộc bấy lâu nay. Còn về việc nửa đêm chú chạy tới đây là vì chú cảm thấy nếu Hùng Cách Cách gặp lại cháu sẽ vui hơn. Nhưng gọi điện cho cháu cháu lại tắt máy nên bất đắc dĩ chú mới leo lên gặp cháu xem sao.”
Nghe xong những lời Phó Khương nói, lòng tôi không thể diễn tả đó là tư vị gì đang dâng trào.
Có lẽ có chút ghen tỵ, ghen tỵ chú ấy sắp được làm cha, ghen tỵ chú ấy lấy được Hùng Cách Cách, nhưng hơn hết là một loại cảm giác không lời nào có thể diễn tả được.
Tôi từ trước đến giờ tôi luôn tự cao, tự cho rằng mình yêu Hùng Cách Cách nhiều hơn chú ấy. Nên tôi nghĩ không ra tại sao Hùng Cách Cách chọn chú ấy mà vứt bỏ tôi.
Bây giờ nhìn lại, tôi thấy sự lựa chọn của cô ấy cũng không tệ!
[Hoàn]
Phó Khương cười nói: “Cháu thừa nhận thì chú mới biết. Chú cũng nói những lời này với Phó Bạc Yến nhưng nó chưng hững chẳng biết gì, rất khác so với phản ứng của cháu. Hay lắm! Giờ chú có thể khẳng định là ai làm rồi. Đừng quên đi một cái phong bì thật dày nha!”
Bị người ta đánh phủ đầu, tôi phải bất lực mà thừa nhận rồi.
Sai rồi!
Mặc dù tôi có thể phủ nhận hoặc đoạn tuyệt không nhìn đến chú ấy nữa nhưng tôi lại quan tâm đến cách nghĩ của Hùng Cách Cách. Tôi không muốn cô ấy xem tôi là một kẻ tiểu nhân.
Tôi đi.
Đi tham gia hôn lễ của Hùng Cách Cách và Phó Khương.
Trong lòng tôi mơ hồ mong mỏi trông thấy hình ảnh cô ấy mặc lên người áo cưới mặc dù người cởi cái áo cưới ra không phải là tôi.
Cô không có mặc áo cưới, lại càng xinh đẹp đáng yêu lại càng quyến rũ.
Cô ấy đặc biệt như thế, lòng tôi càng khắc sâu hình bóng của cô ấy. Tôi thật sự hi vọng, cô ấy có thể phũ phàng hơn nữa để tôi có thể quên đi quá khứ, để tôi không thèm nghĩ đến khoảng thời gian bên nhau lúc trước nữa.
Thấy cô cùng Phó Khương nhìn nhau cười hạnh phúc, tôi thật sự muốn xông tới, đánh cho Phó Khương văng ra khỏi trái đất rồi thay thế vị trí đó.
Khi trên màn hình lớn chiếu cảnh tôi ngủ trần truồng thì tôi ngáo ộp luôn.
Con mẹ nó làm tôi tức điên!
Hùng Cách Cách cô rốt cuộc là chụp hình này vào lúc nào? Sao lại trình chiếu cho bàng quan thiên hạ coi vậy?
Tôi.. Tôi… Tôi nghĩ tới mà muốn nổi đóa!
Nhưng khi trên màn hình chớp cái chuyển sang hình anh hai thì tôi lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhịn cười ha ha ha.
Hùng Cách Cách, em thật có tài nha!
Nhìn trộm sắc mặt anh hai một cái tôi nghĩ dưới lớp da căng thẳng kia là một chuỗi cảm xúc vô cùng mãnh liệt à?
Ha ha… Ha ha ha… Tôi thật muốn cười to cho sảng khoái.
Cười? Cười to?
Loại cảm giác vui sướng này đã mất đi từ khi Hùng Cách Cách bỏ đi. Còn lúc này cũng chính cô ấy đã đem đến cho tôi niềm vui sảng khoái sinh động vô cùng.
Giờ khắc này, tôi cảm thấy lưỡng lự. Tôi không biết tôi nên cầm lấy tấm vé máy bay trong ngăn kéo, bay đến một đất nước khác làm một người khách lữ hành cô độc hay là xé bỏ tấm vé, ở lại gần bên Hùng Cách Cách để thỉnh thoảng trộm nhìn cô, để thấy cô vui vẻ?!
Tấm vé máy bay kia tôi không hề xé bỏ nhưng cũng không có dùng tới. Nó vẫn lẳng lặng nằm trong ngăn kéo như để chứng minh cho nỗi lòng của tôi.
Đúng vậy, tôi không cách nào rời xa em.
Mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hùng Cách Cách trở thành động lực của tôi.
Mặc dù tôi biết rõ cô ấy đã không thuộc về tôi nhưng trong thế giới manga, cô chính là mẫu người của tôi, cũng chỉ có thể thuộc về tôi!
Có lẽ là thế giới ảo ấy đã làm tôi thoã mãn nên tôi đã bình tĩnh sống như lúc trước.
Khi chúng tôi xây lại căn biệt thự bị cháy lúc trước xong thì tôi và anh hai lại dọn vào ở.
Tôi biết rõ mỗi ngày Hùng Cách Cách đều vác ống nhòm để dòm trộm cuộc sống của chúng tôi.
Cho nên sau nhiều lần bị quấy rầy, tôi đã lựa chọn treo rèm cửa lên. Nhưng cũng không biết từ lúc nào, tôi thích nhìn ánh trăng ngủ, hay là vì ánh trăng kia cũng rơi trên mái hiên nhà Hùng Cách Cách. Dần dần tôi không có thói quen kéo rèm cửa lại mà để mặc cho ánh trăng chiếu vào một góc phòng.
Nếu như là vào một năm trước, người khác nói với tôi, cô đơn cũng là một loại hạnh phúc, tôi nhất định sẽ xì mũi coi thường. Có một số việc mà chỉ có đến lượt mình tự cảm nhận mới biết cô đơn thật sự là một loại hạnh phúc. Nhưng còn mùi vị của loại hạnh phúc này như thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
Tôi nghĩ cứ cách nhau như thế dòm ngó quan sát là tốt rồi.Không nên đến quá gần cũng không nên thấy quá rõ ràng để phơi bày sự đối lập: một bên vô cùng hạnh phúc còn một bên vô cùng trống trải cô đơn.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi muốn tránh cũng tránh không được, muốn né cũng né không xong.
Phó Khương xấu bụng đã lôi kéo Hùng Cách Cách đến công ty làm việc.
Cực kỳ đáng hận chính là việc chú ấy dẫn Hùng Cách Cách đi khắp nơi rêu rao tuyên bố Hùng Cách Cách là vợ của chú ấy.
Cực kỳ đáng hận nhất chính là chú ấy và Hùng Cách Cách hai người đã lén vào phòng làm việc của tôi mà tự tiện sửa đổi bản vẽ.
Tình tiết trong manga như thế này: Nam chính là một hoạ sĩ, vì yêu mà vẽ nên những hình ảnh lung linh đầy màu sắc. Nhưng người anh yêu lại đi lấy một người đàn ông vô sỉ. Vào đêm tân hôn anh đã đến và lớn tiếng vạch trần những việc xấu xa mà người đàn ông kia làm sau đó anh đã nắm tay cô dâu bỏ chạy.
Vậy mà tình tiết này lại bị Hùng Cách Cách đổi thành: Sau khi vạch trần những điều xấu xa mà người đàn ông kia làm, anh hoạ sĩ đã hết sức dứt khoát nắm tay…chú rể bỏ chạy.
Cha mẹ nó… Quá cẩu huyết rồi!
Hơn nữa, cái làm tôi tức giận chính là Phó Khương để lại lời đối thoại trên bức tranh.
Sau khi anh hoạ sĩ tiết lộ việc xấu xa của người đàn ông xong, lại nói: “Mặc dù anh là một tên khốn kiếp, nhưng người mà tôi yêu chính là anh!”
Người đàn ông nói: “A, Tiểu Hàng Hàng, đáng tiếc là tôi không thương em.”
Hoạ sĩ nói: “Tôi sẽ đi Thái Lan chuyển giới!”
Nam nhân nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ không phải em mới đi làm giải phẫu về sao?
Anh hoạ sĩ khóc lóc nức nở.
Tôi cắn răng nghiến lợi!
Đây chính là cấu kết với nhau làm việc xấu sao? Đúng vậy, nhất định là như thế!
Cuộc sống thật là con mẹ nó, quá sức chịu đựng rồi!
Tôi không cách nào chịu đựng bị ngược đãi tinh thần như thế này nữa nên quyết định làm lơ, giả vờ như không thấy bọn họ.
Có lẽ ông trời đã mở mắt và thấy được vận mệnh bi thảm của tôi nên ông đã khiến cho Phó Khương biến mất một lần nữa. Thấy thế tôi rất cao hứng thế nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra Hùng Cách Cách cũng biến mất theo Phó Khương.
Có loại người mà bạn trông thấy mặt là cảm thấy phiền còn không gặp mặt thì lại thấy nhớ!
Loại nhớ này không phải bởi vì lo lắng mà vì là một loại ngược đãi riết thành thói quen.
Mặc dù con mẹ nó tôi không muốn thừa nhận nhưng xem ra tôi có khuynh hướng thích bị ngược đãi!
Trong thời gian Hùng Cách Cách và Phó Khương biến mất, tôi thấy khó ở vô cùng. Mỗi ngày trôi qua đều là lăn qua lăn lại trên giường, chuyện gì cũng không muốn đi làm.
Tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ phát điên!
Giống như tối nay vậy, tôi lại mất ngủ, ngồi ở đây, ngây ngốc hồi tưởng về cô từng ly từng tý, hồi tưởng cô tốt như thế nào, cô khờ như thế nào, cô đặc biệt ra sao, rồi không cách nào ngủ được.
Có lẽ, tôi thật sự cần một tình yêu mới mẻ, nóng bỏng. Không biết trên đời này có cô gái nào có thể thay thế vị trí của Hùng Cách Cách trong lòng tôi không? Có thể! Tôi tự nói với mình là có thể!
Hùng Cách Cách chỉ là một cô gái bình thường. Nếu như cô ấy thông minh chút xíu thì cô ấy sẽ không chọn Phó Khương mà sẽ chọn tôi.
Tôi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn biệt thự đối diện.
Nơi đó giờ là một toà nhà đen như mực, bên trong là công chúa xinh đẹp ở cùng con rồng độc ác. Hoàng tử chỉ có thể đứng xa xa ngắm nhìn chứ không có cách nào giết yêu trừ ma, cứu nàng công chúa.
Thật là buồn cười!
Thật là tức cười!
Tôi muốn xoay người trở về giường. Nhưng không biết tại sao, thân thể cũng không làm theo ý nghĩ. Thân thể tôi không muốn rời đi mà chỉ muốn đứng đây ngắm nhìn phía xa kia…
Căn biệt thự đối diện hiện giờ không có ai chỉ là một khối đen như mực.
Đã đã hơn hai tháng, bọn họ đã đi đâu rồi?
Anh hai từng gọi điện cho Phó Khương và Hùng Cách Cách nhưng kết quả cũng chỉ là: không liên lạc được.
Tôi lại lấy điện thoại di động, ngón tay vuốt vuốt lên màn hình.
Không biết, nếu như giờ này tôi gọi điện, bên kia có người bắt máy không nhỉ?
Cũng chỉ có những đêm khuya yên tĩnh như thế này tôi mới dám đối mặt với chính mình, với suy nghĩ chân thật nhất rằng: Tôi nhớ cô ấy.
Tôi nhớ cô ấy. Nhưng có ai nhớ đến tôi đâu!
Tôi tự giễu cười một tiếng, rồi tắt điện thoại, quay về giường, nằm xuống ngủ.
Lăn qua lộn lại trên giường một lúc, khi tôi vừa chìm vào mộng đẹp thì đột nhiên nghe được một tiếng hét chói tai.
Tôi cau mày, mở mắt, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ!
Lộ ra một cái đầu người!
Đúng vậy, là đầu người!
Rồi sau đó trên bệ cửa sổ lại hiện thêm một cái đầu người quỷ dị.
Trong đó một cái đầu người trợn tròn cặp mắt.
Tôi giật mình run bắn người, bật dậy. Theo bản năng tôi muốn chạy trốn nhưng lúc này lại nghe tiếng nói phát ra từ cái đầu kia: “Tiểu Hàng Hàng, nhớ cháu muốn chết đi được!”
Thân người tôi chấn động! Người này…đúng là… Phó Khương!
Là Phó Khương đã biến mất hai tháng!
Tôi đạp đạp đôi chân như muốn nhũn ra, nhảy xuống giường, sải bước chạy đến cửa sổ, quát: “Chú đã đi đâu? Còn Hùng Cách Cách đâu? Chú nửa đêm không ngủ đến đây doạ quỷ làm gì hả? Hả? Hả? Hả? Chú cầm loa phóng thanh rồi leo cao như vậy để làm gì?”
Phó Khương cười lộ ra hàm răng trắng hếu, vô tội trả lời: “Cháu hỏi nhiều như vậy thì trả lời câu nào trước đây?”
Tôi trợn mắt, không trả lời.
Phó Khương nói tiếp: “Được rồi, Tiểu Hàng Hàng, bình thường chú cũng không so đo với cháu làm gì. Nhìn bộ dạng của cháu hôm nay rất có khí chất nha! Ha ha ha…ha ha ha ha…”
Tôi nảy sinh ác độc nói: “Chú có tin cháu đẩy một cái chú ngã xuống dưới không?”
Phó Khương hỏi ngược lại: “Cháu muốn mưu sát chồng của Hùng Cách Cách hay là ba của Tiểu Hùng Cách Cách?”
Lòng của tôi khẽ run lên, chính mình không thể tin được nên hỏi lại: “Ba của Tiểu Hùng Cách Cách?”
Tôi đã hỏi lại trong vô thức.
Phó Khương gật đầu một cái, bắt đầu leo ngược xuống đất. Chú ấy vừa leo vừa nói: “Cô ấy mang thai được hơn hai tháng rồi. Chú dắt cô ấy đi chơi cho cô ấy vui vẻ nhưng không nghĩ tới mang thai lại uể oải và bị nghén như vậy. Chú mới suy đi nghĩ lại thôi thì về nhà để cô ấy nghỉ ngơi trong hoàn cảnh sống mà cô ấy quen thuộc bấy lâu nay. Còn về việc nửa đêm chú chạy tới đây là vì chú cảm thấy nếu Hùng Cách Cách gặp lại cháu sẽ vui hơn. Nhưng gọi điện cho cháu cháu lại tắt máy nên bất đắc dĩ chú mới leo lên gặp cháu xem sao.”
Nghe xong những lời Phó Khương nói, lòng tôi không thể diễn tả đó là tư vị gì đang dâng trào.
Có lẽ có chút ghen tỵ, ghen tỵ chú ấy sắp được làm cha, ghen tỵ chú ấy lấy được Hùng Cách Cách, nhưng hơn hết là một loại cảm giác không lời nào có thể diễn tả được.
Tôi từ trước đến giờ tôi luôn tự cao, tự cho rằng mình yêu Hùng Cách Cách nhiều hơn chú ấy. Nên tôi nghĩ không ra tại sao Hùng Cách Cách chọn chú ấy mà vứt bỏ tôi.
Bây giờ nhìn lại, tôi thấy sự lựa chọn của cô ấy cũng không tệ!
[Hoàn]
Bình luận facebook