Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Chương 173
Bà cụ mỉm cười, trả lại lọ thuỷ tinh cho Hứa Nhược Phi:
“Cảm ơn cháu gái, nếu không có cháu, có lẽ bà đã mua phải hàng giả rồi” Nói rồi, bà cụ khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.
Người đàn ông kia nhanh chóng bước đến bên cạnh doanh nhân, ghé sát vào tai ông ta thì thầm mấy câu.
Sắc mặt doanh nhân còn trở nên khó coi hơn cả khi bị Hứa Nhược Phi vạch trần nữa.
Sao có thể? Ông ta nhìn bà cụ trước mặt, trong mắt có chút sợ hãi.
Lúc đầu ông ta tưởng rằng bà cụ này chỉ là phu nhân trong một gia đình giàu có bình thường, hoàn toàn không thể nào ngờ được răng bà ấy lại là Lệ lão phu nhân của tập đoàn Lệ thị có uy tín và danh dự bậc nhất Lâm Xuyên.
VietWriter
Doanh nhân khẽ mấp máy môi, sắc mặt tái nhợt.
Đôi môi hắn run rẩy, đang định mở miệng cầu xin bà cụ Lệ tha thứ thì lại nghe thấy người thư ký bên cạnh bà cụ Lệ lạnh lùng nói:
“Đừng nói bất cứ điều gì cả, nếu để lộ thân phận của phu nhân ra ngoài thì đừng nói Lâm Xuyên, mà cho dù là cả nước, ông cũng đừng hòng bán được hương liệu nữa” Sắc mặt doanh nhân trắng bệch, vội vàng gật đầu.
Nếu là Lệ thị, những gì người đàn ông kia vừa nói không hề giả chút nào.
Bọn họ nói được nhất định sẽ làm được.
Sau khi cảnh cáo gã doanh nhân xong, thư ký trở về đứng bên cạnh Hứa Nhược Phi và bà cụ Lệ.
Hứa Nhược Phi hơi nhướn mày, không biết rốt cuộc bà vụ trước mặt mình là ai, tại sao người đàn ông đi theo bà ấy chỉ nói mấy câu với gã doanh nhân kia đã có thể khiến sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch.
Bà cụ này rốt cuộc là ai?
“Cô gái này” Ngay khi Hứa Nhược Phi đang suy nghĩ sâu xa thì giọng nói của người thư ký đã căng ngang mạch suy nghĩ của cô.
Mặc dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng không tồi, khi đứng trước mựt Hứa Nhược Phi, khiến người phụ nữ không tự chủ được muốn lui về phía sau mấy bước.
Vẻ mặt của người thư ký khẽ thay đổi, hoàn toàn khác biệt so với biểu cảm lúc nấy.
Ông khẽ mỉm cười:
“Xin cô đừng sợ, phu nhân chúng tôi rất cảm kích với những lời giải thích trước đó của cô và muốn mời cô đến cửa hàng hương liệu gần đây một chuyến” Nói rồi, người thư ký lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho.
Hứa Nhược Phi.
Trong mắt Hứa Nhược Phi lại tăng thêm mấy phần nghi hoặc bối rối.
Cô cầm lấy rồi đọc lướt qua, trên tâm danh thiếp kia là trên một cửa hàng hương liệu mà cô chưa từng nghe nói đến bao giờ.
“Đừng sợ, cửa hàng nằm ngay bên cạnh thôi” Giọng nói của bà cụ toát lên vẻ hiền từ, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nhược Phi nhiều thêm một chút khen ngợi và quan tâm.
Bà luôn thích những người trẻ tuổi tài năng.
Lọ tinh dầu Hứa Nhược Phi lấy ra lúc nãy có độ lưu hương lâu và nồng, hương thơm bay xa, điều này đã đủ để chứng minh khả năng điều chế nước hoa của cô ấy.
Hứa Nhược Phi ngại ngùng mỉm cười:
“Bà à, không phải cháu không muốn đi… Mà là hôm nay cháu đến đây để mua hương liệu. Công việc là trên hết, cháu không thể trì hoãn việc sản xuất nước hoa cho khách hàng được” Trong ánh mắt bà cụ loé lên sự tán thưởng.
“Qủa nhiên, cháu là một người sành sỏi nước hoa đúng không? Không phải bà bốc phét, nhưng hương liệu trên thị thường Lâm Xuyên này chẳng có nơi nào tốt hơn chỗ của bà cả. Vì lúc nãy cháu đã giúp bà tránh được một tổn thất lớn nên cháu hãy nói ra những hương liệu cháu muốn được không?”
Bà cụ mỉm cười, trả lại lọ thuỷ tinh cho Hứa Nhược Phi:
“Cảm ơn cháu gái, nếu không có cháu, có lẽ bà đã mua phải hàng giả rồi” Nói rồi, bà cụ khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.
Người đàn ông kia nhanh chóng bước đến bên cạnh doanh nhân, ghé sát vào tai ông ta thì thầm mấy câu.
Sắc mặt doanh nhân còn trở nên khó coi hơn cả khi bị Hứa Nhược Phi vạch trần nữa.
Sao có thể? Ông ta nhìn bà cụ trước mặt, trong mắt có chút sợ hãi.
Lúc đầu ông ta tưởng rằng bà cụ này chỉ là phu nhân trong một gia đình giàu có bình thường, hoàn toàn không thể nào ngờ được răng bà ấy lại là Lệ lão phu nhân của tập đoàn Lệ thị có uy tín và danh dự bậc nhất Lâm Xuyên.
VietWriter
Doanh nhân khẽ mấp máy môi, sắc mặt tái nhợt.
Đôi môi hắn run rẩy, đang định mở miệng cầu xin bà cụ Lệ tha thứ thì lại nghe thấy người thư ký bên cạnh bà cụ Lệ lạnh lùng nói:
“Đừng nói bất cứ điều gì cả, nếu để lộ thân phận của phu nhân ra ngoài thì đừng nói Lâm Xuyên, mà cho dù là cả nước, ông cũng đừng hòng bán được hương liệu nữa” Sắc mặt doanh nhân trắng bệch, vội vàng gật đầu.
Nếu là Lệ thị, những gì người đàn ông kia vừa nói không hề giả chút nào.
Bọn họ nói được nhất định sẽ làm được.
Sau khi cảnh cáo gã doanh nhân xong, thư ký trở về đứng bên cạnh Hứa Nhược Phi và bà cụ Lệ.
Hứa Nhược Phi hơi nhướn mày, không biết rốt cuộc bà vụ trước mặt mình là ai, tại sao người đàn ông đi theo bà ấy chỉ nói mấy câu với gã doanh nhân kia đã có thể khiến sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch.
Bà cụ này rốt cuộc là ai?
“Cô gái này” Ngay khi Hứa Nhược Phi đang suy nghĩ sâu xa thì giọng nói của người thư ký đã căng ngang mạch suy nghĩ của cô.
Mặc dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng không tồi, khi đứng trước mựt Hứa Nhược Phi, khiến người phụ nữ không tự chủ được muốn lui về phía sau mấy bước.
Vẻ mặt của người thư ký khẽ thay đổi, hoàn toàn khác biệt so với biểu cảm lúc nấy.
Ông khẽ mỉm cười:
“Xin cô đừng sợ, phu nhân chúng tôi rất cảm kích với những lời giải thích trước đó của cô và muốn mời cô đến cửa hàng hương liệu gần đây một chuyến” Nói rồi, người thư ký lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho.
Hứa Nhược Phi.
Trong mắt Hứa Nhược Phi lại tăng thêm mấy phần nghi hoặc bối rối.
Cô cầm lấy rồi đọc lướt qua, trên tâm danh thiếp kia là trên một cửa hàng hương liệu mà cô chưa từng nghe nói đến bao giờ.
“Đừng sợ, cửa hàng nằm ngay bên cạnh thôi” Giọng nói của bà cụ toát lên vẻ hiền từ, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nhược Phi nhiều thêm một chút khen ngợi và quan tâm.
Bà luôn thích những người trẻ tuổi tài năng.
Lọ tinh dầu Hứa Nhược Phi lấy ra lúc nãy có độ lưu hương lâu và nồng, hương thơm bay xa, điều này đã đủ để chứng minh khả năng điều chế nước hoa của cô ấy.
Hứa Nhược Phi ngại ngùng mỉm cười:
“Bà à, không phải cháu không muốn đi… Mà là hôm nay cháu đến đây để mua hương liệu. Công việc là trên hết, cháu không thể trì hoãn việc sản xuất nước hoa cho khách hàng được” Trong ánh mắt bà cụ loé lên sự tán thưởng.
“Qủa nhiên, cháu là một người sành sỏi nước hoa đúng không? Không phải bà bốc phét, nhưng hương liệu trên thị thường Lâm Xuyên này chẳng có nơi nào tốt hơn chỗ của bà cả. Vì lúc nãy cháu đã giúp bà tránh được một tổn thất lớn nên cháu hãy nói ra những hương liệu cháu muốn được không?”
Bình luận facebook