Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
Người phụ nữ trên mặt đất, một giây trước còn đang trong trạng thái điên loạn, lúc này đây hoàn toàn biến thành yên ổn.
Mặt hắn tái nhợt, đôi mắt chán nản nhìn cô ta.
Đưa tay giữ chặt lấy bên dưới hàm của cô ta, hắn kiểm tra hơi thở của cô ta, một giây, hai giây, ba giây...
Đã không còn.
Đã không còn hít thở.
Chỉ còn lại có cặp mắt kia, đỏ tươi như máu, mang theo sự uất hận cùng hỗn loạn, hai tay vẫn còn giữ hình dạng lúc còn sinh khí giãy dụa, buông xuống ở bên người.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Ngự Phong Trì giống như muốn nổ tung, ong ong choáng váng.
Giết người.
Hắn... lần đầu tiên, giết người.
Lòng bàn tay rời khỏi vết thương, máu trên bả vai vẫn còn đang chảy ra, toàn thân đau nhức nhưng che giấu không được sự thật này! Đôi môi Ngự Phong Trì nhợt nhạt, giữa đau nhức gian khổ giữ lại chút tỉnh táo, cố gắng nhớ lại tình cảnh vừa rồi... Hắn không thể để cho người phụ nữ này xúc phạm tới Mộc Ngữ, hắn muốn đem người phụ nữ này ném đi rất xa, nhưng thật không ngờ...
Trong đôi mắt mang theo máu, tình hình ngưng trọng nhanh chóng biến hóa, mãi đến lúc tĩnh lặng.
Khóe miệng Ngự Phong Trì thậm chí dẫn ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Đáng đời... Con đàn bà ti tiện... Con mẹ nó đáng đời..." Hơi thở hắn rối loạn, tác động đến vết thương trên vai, ho khụ khụ vài cái, lấy tay giữ chặt.
Hắn không còn muốn cái gì khác, toàn thân máu chảy xuống, lảo đảo.
... Cánh cửa nhà kho, lúc này lại lần nữa bị đẩy ra.
Tiếng "két" nặng nề truyền đến, kèm theo một luồng sáng lớn đi vào, Ngự Phong Trì lấy tay che mắt lại, tiếng bước chân dồn dập tiến vào trong, hắn phán đoán xem, mắt nheo lại, nhìn qua.
Người thứ nhất đi đến là quản gia Ngự gia, ngửi thấy toàn mùi máu tươi, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Hai nhóm vệ sĩ đi vào, xếp thành hai đoàn ngay ngắn.
Ngự Phong Trì từ từ nhìn rõ, khóe miệng tuấn dật kéo ra một nụ cười nhạt, lão gia nhà hắn từ trước đến nay đều là lợi hại, bất chấp hắn chạy đến chân trời góc biển, những người này đều có thể chính xác mà đem hắn tìm ra.
Quản gia thấy được hai người này nằm trên mặt đất dính đầy máu, cũng sợ đến mặt mũi trắng bạch.
"Thiếu... Thiếu gia... Đây là... Đây là có chuyện gì? Thiếu gia cậu làm sao vậy?"
Sắc mặt Ngự Phong Trì tái nhợt thiếu sức sống, mặt lạnh nhạt, ôm lấy vết thương trên vai nhìn thi thể Tần Cẩn Lan ở trên mặt đất, khàn khàn nói: "Không có gì, có chút chuyện vượt quá kiểm soát..."
Hắn nói, bước chân loạng choạng đi về phía Tần Mộc Ngữ, đưa lưng về phía bọn họ nói: "Quản gia ông không cần khẩn trương, mọi người cũng không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ chậm rãi kể cho các người, mà bây giờ... đi báo cảnh sát đi. Tôi đã giết người."
Một câu nói, giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong đầu quản gia!
Giết người...
Trước mặt là Ngự thiếu gia mà ông đã mở mắt nhìn lớn dần lên, là đứa bé oing quen thuộc không gì sánh được! Lúc này vậy mà an tĩnh lãnh đạm, như gió thoảng mây trôi mà nói với ông, đã giết người?!!
Nhìn thi thể Tần Cẩn Lan trên mặt đất, quản gia lúc này mới không thể không tin!
"Phong Trì, cậu nói... Người phụ nữ này là cậu giết?..." Sắc mặt người quản gia ủ dột xuống, lạnh giọng hỏi.
"Cô ấy không việc gì." Ngự Phong Trì ở trước mặt Tần Mộc Ngữ cúi người xuống, dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy máu tanh, giọng khản đặc "Tôi nói rồi tôi sẽ che chở cô ấy, cô ấy không có việc gì."
Gần như là trong nháy mắt, quản gia đã biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này ông không có hứng thú biết lúc đó những người ở đây là có ân oán gì, cũng không có hứng thú biết vừa mới xảy ra chuyện gì, ông nhìn vệ sĩ bên cạnh, nghiêm túc quyết đoán mà phất tay, mấy người vệ sĩ ngầm hiểu đi ra phía trước.
Cánh tay của Ngự Phong Trì, trong nháy mắt bị người chế trụ.
Hắn đang muốn ôm lấy tay nàng thì dừng lại, lạnh lẽo đảo qua, nhận ra sự khác thường: "Các người muốn làm gì?"
Mấy người vệ sĩ không lên tiếng, chỉ là ở bên cạnh mạnh mẽ cưỡng chế đưa hắn kéo ra ngoài, kéo rời xa khỏi Tần Mộc Ngữ.
"Dừng lại cho tôi!" Ngự Phong Trì gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đỏ tươi, nhìn phía quản gia: "Các người mau nói rõ, rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Quản gia nghiêm túc mà nhìn vào khuôn mặt hắn: "Thiếu gia, chuyện ngày hôm nay, chỉ là hai người kia ở chỗ này xảy ra chuyện bất ngờ, cùng thiếu gia người không có quan hệ gì. Đừng hỏi đến lão gia, ý tứ lão gia cũng nhất định như thế này, người kế thừa Ngự gia chúng ta chỉ có một... không thể xảy ra bất luận là chuyện gì."
Quản gia nói xong, sau đó vẫy tay, lạnh lùng bảo bọn họ đem Ngự Phong Trì đi.
"Buông tôi ra..." Ngự Phong Trì cuối cùng cũng có phản ứng, mặt không còn chút máu, ngưng trọng thấu hận cùng giận dữ quát lên "Con mẹ nó, thả tôi ra!"
Mấy người vệ sĩ lúc này cũng đã bắt đầu vọt lên, liều mạng ngăn hắn, đưa hắn vào trên xe!
"Ông muốn làm gì? Cái gì mà nói chỉ có hai người ở chỗ này dây dưa? Cái gì mà bảo rằng tôi không liên quan! Người là tôi giết... Tôi nói các người gọi cảnh sát! Đi báo cảnh sát có nghe không!" Ngự Phong Trì hét lên, con ngươi mắt đục ngầu toé ra phẫn hận ngập trời! "Lão quản gia... Ngự Cảnh Diệp! Ông ngừng tay cho tôi, ông muốn làm gì cô ấy, các người buông cô ấy ra cho tôi!"
Tiếng rít gào khàn đi, vẻ mặt quản gia âm trầm hé ra, như là muốn đem chuyện có thể làm náo động thành phố Z đè xuống, cúi đầu ra lệnh vệ sĩ bên cạnh: "Đem vết máu ở đây, dấu vân tay, vết chân, dấu xe đều xử lý sạch sẽ, đừng để lại bất cứ dấu vết nào của thiếu gia ở đây... Còn có..."
Nếp nhăn nơi khoé mắt ông ta thoáng có chút cau lại, thấy được móc sắt ở vết thương trí mạng trên cổ Tần Cẩn Lan.
"Đem vật đó, đặt vào tay cô gái kia."
Mí mắt người vệ sĩ khẽ nảy lên, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh đi qua, mang găng tay trắng vào, đem cái móc sắt từ trong cổ Tần Cẩn Lan cẩn thận tháo xuống, lại đến bên cạnh Tần Mộc Ngữ nắm lên cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt, đặt vào, nắm chặt vào bên trong.
Bóng dáng nàng mỏng manh, bên cạnh khuôn mặt mái tóc bị máu thấm ướt, phần bụng, vẫn còn có hơi hở ra.
Nàng còn có thai.
Người vệ sĩ đem một tia tội ác ở trong đầu mạnh mẽ rũ bỏ đi, đứng dậy, lui về phía sau tới bên cạnh quản gia.
Người Ngự gia, từ trước đến nay đã được huấn luyện, sự tình đã làm, vĩnh viễn không hé răng nửa lời.
Mà chiếc xe ở trước nhà kho, Ngự Phong Trì vùng vẫy dữ dội không biết chảy bao nhiêu máu, cuối cùng cũng không thể giãy dụa được nữa, lại nhìn đến tên vệ sĩ kia đem móc sắt nhét vào lòng bàn tay Tần Mộc Ngữ trong nháy mắt ho khụ ra một ngụm máu, tĩnh mạch trên trán nổi lên, nghiến răng nói: "Các người buông tôi ra... Đừng để chuyện tôi làm khiến cô ấy phải gánh chịu... Các người giết tôi đi!"
Mộc Ngữ...
Tiểu Mộc Ngữ...
Mặt người quản gia âm trầm hé ra nhìn qua một lượt hết thảy, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người cô gái nằm bất tỉnh kia, nhìn thật lâu, nghiêng đầu: "Đừng để Phong Trì nhìn nữa, đánh ngất cậu ta mang về."
Một cú đánh tàn nhẫn vung lên, nện ở bên gáy Ngự Phong Trì, hắn không cách nào chống đỡ, bàn tay dính đầy máu vẫn còn cào lấy quần áo mấy tên vệ sĩ, cảm ngất đi ấp đến, mặt tái nhợt, rơi vào hố đen sâu thẳm.
Trong đôi mắt hắn một tia cuối cùng kia, là cảnh cửa nhà kho chậm rãi bị đóng lại, bên trong cánh cửa, cái móc sắt nằm trong bàn tay nhỏ nhắn yếu đuối kia, mang theo nỗi niềm tội ác nặng trĩu mê man đi, mà thi thể chị gái ruột của nàng nằm ở bên cạnh.
Nàng còn không có tỉnh lại.
Nàng còn không biết lúc sau tỉnh lại sẽ phát sinh ra những chuyện gì, giống như ngôi sao đã tắt, đem toàn bộ nửa cuộc đời nàng cắn nuốt.
************************************
Sóng biển xanh, từng đợt từng đợt vỗ vào bờ.
Một chút bọt sóng mang tất cả dấu vết trên bãi biển cuộn sạch, cuối cùng gột rửa không sót một thứ gì, đem mọi thứ che giấu.
Một phút sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát, một chiếc xe màu đen từ con đường ven bờ biển tức khắc lao đi, như là đem mọi thứ phía trước đều xông tới đập tan thành những mảnh nhỏ!
Thượng Quan Hạo xơ xác, môi dán chặt trên điện thoại, trong đôi mắt tồn tại nét bi thương thật sâu.
"Anh nói lại lần nữa xem... Thi thể người nào?" Giọng nói của hắn, khàn và nhỏ như bọt nước.
Cảnh sát dừng một chút, lật xem biên bản ghi chép một chút, nhìn mối quan hệ của bọn họ một cột viết "Vợ chồng" cần phải không phạm sai lầm, vì thế lặp lại lần nữa: "Làm phiền ngài đến xác nhận một chút, thi thể này có đúng là vợ ngài, Tần Cẩn Lan."
Xe lao đi như gió, tựa như lưỡi dao sắc bén, có thể trong nháy mắt mà xé nát con người!
Làm sao lại là Cẩn Lan?
Khớp xương Thượng Quan Hạo cứng nhắc, siết chặt lấy vô lăng, run rẩy lo nghĩ.
Một phút trước, hắn còn nghĩ sai thủ hạ đi ra ngoài, ở thành phố Z giống như điên loạn mà tìm kiếm Tần Mộc Ngữ. Hắn không phải không ngờ chuyện giống như đã từng xảy ra ở tỉnh M, hắn biết chuyện đã xảy ra tối hôm qua kích động Cẩn Lan! Là cô ấy mới có thể làm những chuyện này! Hắn chỉ là không thể tin được... Chết cũng không chịu tin, cô lại lần thứ hai làm ra loại chuyện này!
Thế nhưng lục tung toàn bộ thành phố Z, hắn cũng tìm không được Tần Mộc Ngữ.
Trong bụng nàng còn có đứa bé... Một lần là bị cường bạo, lúc này đây lại sẽ làm ra chuyện gì?
Hắn không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể quay về nơi đây!... Trên bàn bình rượu vẫn còn, toàn bộ gian phòng đều là mùi rượu, chỉ là không gặp được Tần Cẩn Lan, cô ấy tắt điện thoại, xe của cô cũng không biết tung tích!
Cẩn Lan...
Đã không biết chạy đi bao xa, chiếc xe màu đen cuối cùng dừng ở hiện trường.
Một đám người, đông nghịt chờ đợi ở chỗ này.
Thượng Quan Hạo mở cửa xuống xe, khuôn mặt xanh đen tựa như ma vương địa ngục, hướng phía cánh cửa nhà kho mở rộng nhìn qua. Hoàng hôn đã dần dần đè ép xuống, trong ánh sáng mờ tối, mơ hồ có thể thấy được cảnh sát bật đèn lên, đem chiếu vào bên trong, một luồng máu tươi đã đập vào mặt mà đến.
Tâm Thượng Quan Hạo run rẩy thoáng cái, nhất thời trắng bệch.
Cảnh sát thấy hắn tới gần, mở lời nói: "Xin hỏi là Thượng Quan tiên sinh đúng không? Tôi là người phụ trách vụ án này..."
Thượng Quan Hạo lạnh lùng đẩy viên cảnh sát ra, sải bước mà đi vào bên trong!
"Ai vị tiên sinh này, ngài không thể..."
"Đó là người nhà nạn nhân, đã khám nghiệm tử thi qua không có vấn đề, đừng ngăn cản..." Hai viên cảnh sát ở bên cạnh nói ra.
Tử thi...
Thượng Quan Hạo túm lấy hai chữ này, sắc mặt trắng như tờ giấy, hắn muốn làm cho rõ ràng, rốt cuộc là ai chết?
Mà khi hắn thực sự thấy được một màn kia, hắn mới giống như bị năm ngọn thiên lôi đánh trúng, chết trân tại chỗ!
Mặt hắn tái nhợt, đôi mắt chán nản nhìn cô ta.
Đưa tay giữ chặt lấy bên dưới hàm của cô ta, hắn kiểm tra hơi thở của cô ta, một giây, hai giây, ba giây...
Đã không còn.
Đã không còn hít thở.
Chỉ còn lại có cặp mắt kia, đỏ tươi như máu, mang theo sự uất hận cùng hỗn loạn, hai tay vẫn còn giữ hình dạng lúc còn sinh khí giãy dụa, buông xuống ở bên người.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Ngự Phong Trì giống như muốn nổ tung, ong ong choáng váng.
Giết người.
Hắn... lần đầu tiên, giết người.
Lòng bàn tay rời khỏi vết thương, máu trên bả vai vẫn còn đang chảy ra, toàn thân đau nhức nhưng che giấu không được sự thật này! Đôi môi Ngự Phong Trì nhợt nhạt, giữa đau nhức gian khổ giữ lại chút tỉnh táo, cố gắng nhớ lại tình cảnh vừa rồi... Hắn không thể để cho người phụ nữ này xúc phạm tới Mộc Ngữ, hắn muốn đem người phụ nữ này ném đi rất xa, nhưng thật không ngờ...
Trong đôi mắt mang theo máu, tình hình ngưng trọng nhanh chóng biến hóa, mãi đến lúc tĩnh lặng.
Khóe miệng Ngự Phong Trì thậm chí dẫn ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Đáng đời... Con đàn bà ti tiện... Con mẹ nó đáng đời..." Hơi thở hắn rối loạn, tác động đến vết thương trên vai, ho khụ khụ vài cái, lấy tay giữ chặt.
Hắn không còn muốn cái gì khác, toàn thân máu chảy xuống, lảo đảo.
... Cánh cửa nhà kho, lúc này lại lần nữa bị đẩy ra.
Tiếng "két" nặng nề truyền đến, kèm theo một luồng sáng lớn đi vào, Ngự Phong Trì lấy tay che mắt lại, tiếng bước chân dồn dập tiến vào trong, hắn phán đoán xem, mắt nheo lại, nhìn qua.
Người thứ nhất đi đến là quản gia Ngự gia, ngửi thấy toàn mùi máu tươi, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Hai nhóm vệ sĩ đi vào, xếp thành hai đoàn ngay ngắn.
Ngự Phong Trì từ từ nhìn rõ, khóe miệng tuấn dật kéo ra một nụ cười nhạt, lão gia nhà hắn từ trước đến nay đều là lợi hại, bất chấp hắn chạy đến chân trời góc biển, những người này đều có thể chính xác mà đem hắn tìm ra.
Quản gia thấy được hai người này nằm trên mặt đất dính đầy máu, cũng sợ đến mặt mũi trắng bạch.
"Thiếu... Thiếu gia... Đây là... Đây là có chuyện gì? Thiếu gia cậu làm sao vậy?"
Sắc mặt Ngự Phong Trì tái nhợt thiếu sức sống, mặt lạnh nhạt, ôm lấy vết thương trên vai nhìn thi thể Tần Cẩn Lan ở trên mặt đất, khàn khàn nói: "Không có gì, có chút chuyện vượt quá kiểm soát..."
Hắn nói, bước chân loạng choạng đi về phía Tần Mộc Ngữ, đưa lưng về phía bọn họ nói: "Quản gia ông không cần khẩn trương, mọi người cũng không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ chậm rãi kể cho các người, mà bây giờ... đi báo cảnh sát đi. Tôi đã giết người."
Một câu nói, giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong đầu quản gia!
Giết người...
Trước mặt là Ngự thiếu gia mà ông đã mở mắt nhìn lớn dần lên, là đứa bé oing quen thuộc không gì sánh được! Lúc này vậy mà an tĩnh lãnh đạm, như gió thoảng mây trôi mà nói với ông, đã giết người?!!
Nhìn thi thể Tần Cẩn Lan trên mặt đất, quản gia lúc này mới không thể không tin!
"Phong Trì, cậu nói... Người phụ nữ này là cậu giết?..." Sắc mặt người quản gia ủ dột xuống, lạnh giọng hỏi.
"Cô ấy không việc gì." Ngự Phong Trì ở trước mặt Tần Mộc Ngữ cúi người xuống, dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy máu tanh, giọng khản đặc "Tôi nói rồi tôi sẽ che chở cô ấy, cô ấy không có việc gì."
Gần như là trong nháy mắt, quản gia đã biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này ông không có hứng thú biết lúc đó những người ở đây là có ân oán gì, cũng không có hứng thú biết vừa mới xảy ra chuyện gì, ông nhìn vệ sĩ bên cạnh, nghiêm túc quyết đoán mà phất tay, mấy người vệ sĩ ngầm hiểu đi ra phía trước.
Cánh tay của Ngự Phong Trì, trong nháy mắt bị người chế trụ.
Hắn đang muốn ôm lấy tay nàng thì dừng lại, lạnh lẽo đảo qua, nhận ra sự khác thường: "Các người muốn làm gì?"
Mấy người vệ sĩ không lên tiếng, chỉ là ở bên cạnh mạnh mẽ cưỡng chế đưa hắn kéo ra ngoài, kéo rời xa khỏi Tần Mộc Ngữ.
"Dừng lại cho tôi!" Ngự Phong Trì gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đỏ tươi, nhìn phía quản gia: "Các người mau nói rõ, rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Quản gia nghiêm túc mà nhìn vào khuôn mặt hắn: "Thiếu gia, chuyện ngày hôm nay, chỉ là hai người kia ở chỗ này xảy ra chuyện bất ngờ, cùng thiếu gia người không có quan hệ gì. Đừng hỏi đến lão gia, ý tứ lão gia cũng nhất định như thế này, người kế thừa Ngự gia chúng ta chỉ có một... không thể xảy ra bất luận là chuyện gì."
Quản gia nói xong, sau đó vẫy tay, lạnh lùng bảo bọn họ đem Ngự Phong Trì đi.
"Buông tôi ra..." Ngự Phong Trì cuối cùng cũng có phản ứng, mặt không còn chút máu, ngưng trọng thấu hận cùng giận dữ quát lên "Con mẹ nó, thả tôi ra!"
Mấy người vệ sĩ lúc này cũng đã bắt đầu vọt lên, liều mạng ngăn hắn, đưa hắn vào trên xe!
"Ông muốn làm gì? Cái gì mà nói chỉ có hai người ở chỗ này dây dưa? Cái gì mà bảo rằng tôi không liên quan! Người là tôi giết... Tôi nói các người gọi cảnh sát! Đi báo cảnh sát có nghe không!" Ngự Phong Trì hét lên, con ngươi mắt đục ngầu toé ra phẫn hận ngập trời! "Lão quản gia... Ngự Cảnh Diệp! Ông ngừng tay cho tôi, ông muốn làm gì cô ấy, các người buông cô ấy ra cho tôi!"
Tiếng rít gào khàn đi, vẻ mặt quản gia âm trầm hé ra, như là muốn đem chuyện có thể làm náo động thành phố Z đè xuống, cúi đầu ra lệnh vệ sĩ bên cạnh: "Đem vết máu ở đây, dấu vân tay, vết chân, dấu xe đều xử lý sạch sẽ, đừng để lại bất cứ dấu vết nào của thiếu gia ở đây... Còn có..."
Nếp nhăn nơi khoé mắt ông ta thoáng có chút cau lại, thấy được móc sắt ở vết thương trí mạng trên cổ Tần Cẩn Lan.
"Đem vật đó, đặt vào tay cô gái kia."
Mí mắt người vệ sĩ khẽ nảy lên, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh đi qua, mang găng tay trắng vào, đem cái móc sắt từ trong cổ Tần Cẩn Lan cẩn thận tháo xuống, lại đến bên cạnh Tần Mộc Ngữ nắm lên cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt, đặt vào, nắm chặt vào bên trong.
Bóng dáng nàng mỏng manh, bên cạnh khuôn mặt mái tóc bị máu thấm ướt, phần bụng, vẫn còn có hơi hở ra.
Nàng còn có thai.
Người vệ sĩ đem một tia tội ác ở trong đầu mạnh mẽ rũ bỏ đi, đứng dậy, lui về phía sau tới bên cạnh quản gia.
Người Ngự gia, từ trước đến nay đã được huấn luyện, sự tình đã làm, vĩnh viễn không hé răng nửa lời.
Mà chiếc xe ở trước nhà kho, Ngự Phong Trì vùng vẫy dữ dội không biết chảy bao nhiêu máu, cuối cùng cũng không thể giãy dụa được nữa, lại nhìn đến tên vệ sĩ kia đem móc sắt nhét vào lòng bàn tay Tần Mộc Ngữ trong nháy mắt ho khụ ra một ngụm máu, tĩnh mạch trên trán nổi lên, nghiến răng nói: "Các người buông tôi ra... Đừng để chuyện tôi làm khiến cô ấy phải gánh chịu... Các người giết tôi đi!"
Mộc Ngữ...
Tiểu Mộc Ngữ...
Mặt người quản gia âm trầm hé ra nhìn qua một lượt hết thảy, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người cô gái nằm bất tỉnh kia, nhìn thật lâu, nghiêng đầu: "Đừng để Phong Trì nhìn nữa, đánh ngất cậu ta mang về."
Một cú đánh tàn nhẫn vung lên, nện ở bên gáy Ngự Phong Trì, hắn không cách nào chống đỡ, bàn tay dính đầy máu vẫn còn cào lấy quần áo mấy tên vệ sĩ, cảm ngất đi ấp đến, mặt tái nhợt, rơi vào hố đen sâu thẳm.
Trong đôi mắt hắn một tia cuối cùng kia, là cảnh cửa nhà kho chậm rãi bị đóng lại, bên trong cánh cửa, cái móc sắt nằm trong bàn tay nhỏ nhắn yếu đuối kia, mang theo nỗi niềm tội ác nặng trĩu mê man đi, mà thi thể chị gái ruột của nàng nằm ở bên cạnh.
Nàng còn không có tỉnh lại.
Nàng còn không biết lúc sau tỉnh lại sẽ phát sinh ra những chuyện gì, giống như ngôi sao đã tắt, đem toàn bộ nửa cuộc đời nàng cắn nuốt.
************************************
Sóng biển xanh, từng đợt từng đợt vỗ vào bờ.
Một chút bọt sóng mang tất cả dấu vết trên bãi biển cuộn sạch, cuối cùng gột rửa không sót một thứ gì, đem mọi thứ che giấu.
Một phút sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát, một chiếc xe màu đen từ con đường ven bờ biển tức khắc lao đi, như là đem mọi thứ phía trước đều xông tới đập tan thành những mảnh nhỏ!
Thượng Quan Hạo xơ xác, môi dán chặt trên điện thoại, trong đôi mắt tồn tại nét bi thương thật sâu.
"Anh nói lại lần nữa xem... Thi thể người nào?" Giọng nói của hắn, khàn và nhỏ như bọt nước.
Cảnh sát dừng một chút, lật xem biên bản ghi chép một chút, nhìn mối quan hệ của bọn họ một cột viết "Vợ chồng" cần phải không phạm sai lầm, vì thế lặp lại lần nữa: "Làm phiền ngài đến xác nhận một chút, thi thể này có đúng là vợ ngài, Tần Cẩn Lan."
Xe lao đi như gió, tựa như lưỡi dao sắc bén, có thể trong nháy mắt mà xé nát con người!
Làm sao lại là Cẩn Lan?
Khớp xương Thượng Quan Hạo cứng nhắc, siết chặt lấy vô lăng, run rẩy lo nghĩ.
Một phút trước, hắn còn nghĩ sai thủ hạ đi ra ngoài, ở thành phố Z giống như điên loạn mà tìm kiếm Tần Mộc Ngữ. Hắn không phải không ngờ chuyện giống như đã từng xảy ra ở tỉnh M, hắn biết chuyện đã xảy ra tối hôm qua kích động Cẩn Lan! Là cô ấy mới có thể làm những chuyện này! Hắn chỉ là không thể tin được... Chết cũng không chịu tin, cô lại lần thứ hai làm ra loại chuyện này!
Thế nhưng lục tung toàn bộ thành phố Z, hắn cũng tìm không được Tần Mộc Ngữ.
Trong bụng nàng còn có đứa bé... Một lần là bị cường bạo, lúc này đây lại sẽ làm ra chuyện gì?
Hắn không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể quay về nơi đây!... Trên bàn bình rượu vẫn còn, toàn bộ gian phòng đều là mùi rượu, chỉ là không gặp được Tần Cẩn Lan, cô ấy tắt điện thoại, xe của cô cũng không biết tung tích!
Cẩn Lan...
Đã không biết chạy đi bao xa, chiếc xe màu đen cuối cùng dừng ở hiện trường.
Một đám người, đông nghịt chờ đợi ở chỗ này.
Thượng Quan Hạo mở cửa xuống xe, khuôn mặt xanh đen tựa như ma vương địa ngục, hướng phía cánh cửa nhà kho mở rộng nhìn qua. Hoàng hôn đã dần dần đè ép xuống, trong ánh sáng mờ tối, mơ hồ có thể thấy được cảnh sát bật đèn lên, đem chiếu vào bên trong, một luồng máu tươi đã đập vào mặt mà đến.
Tâm Thượng Quan Hạo run rẩy thoáng cái, nhất thời trắng bệch.
Cảnh sát thấy hắn tới gần, mở lời nói: "Xin hỏi là Thượng Quan tiên sinh đúng không? Tôi là người phụ trách vụ án này..."
Thượng Quan Hạo lạnh lùng đẩy viên cảnh sát ra, sải bước mà đi vào bên trong!
"Ai vị tiên sinh này, ngài không thể..."
"Đó là người nhà nạn nhân, đã khám nghiệm tử thi qua không có vấn đề, đừng ngăn cản..." Hai viên cảnh sát ở bên cạnh nói ra.
Tử thi...
Thượng Quan Hạo túm lấy hai chữ này, sắc mặt trắng như tờ giấy, hắn muốn làm cho rõ ràng, rốt cuộc là ai chết?
Mà khi hắn thực sự thấy được một màn kia, hắn mới giống như bị năm ngọn thiên lôi đánh trúng, chết trân tại chỗ!
Bình luận facebook