• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Khế Ước Hào Môn (7 Viewers)

  • Chương 154

Thượng Quan Hạo chậm rãi đi tới, từ trên cao mà nhìn xuống nàng.
Cảm nhận được sát khí trong hơi thở và ánh mắt, Tần Mộc Ngữ bị giật mình làm bừng tỉnh, đôi mắt trong veo mang theo sự yếu ớt và nhợt nhạt, nhìn hắn.
Hai tay chống đỡ bên hông nàng, mắt Thượng Quan Hạo đỏ rực, thản nhiên nói: "Cô biết không? Cảnh sát tìm không được chứng cứ xác thực, cô chết cũng không chịu thừa nhận, cho nên trên thế giới này, tạm thời không ai có thể làm gì cô."
Ngón tay hắn tao nhã chậm rãi giữ chặt cằm nàng, tiếp tục nói: "Thế nhưng cô nói đi, nếu như ai cũng không sai, như vậy Cẩn Lan vì sao lại chết?"
Lúc hắn nói ra một chữ "Chết" kia, âm thanh rùng mình, tơ máu trong mắt đều ngưng tụ lại một chỗ.
Tần Mộc Ngữ nói không nên lời, mặt mày tái nhợt trắng như tờ giấy, chỉ có thể để hắn nắm lấy như vậy, ngay cả tính mạng cũng bị bắt lấy.
Thượng Quan Hạo khe khẽ cúi người xuống, tới gần nhìn khuôn mặt của nàng, trong đôi mắt sâu xa tồn tại hơi thở giá lạnh: "Tôi không muốn truy cứu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn làm rõ là cô ấy muốn giết cô hay là cô muốn giết cô ấy! Tần Mộc Ngữ... Cô hãy nói cho tôi biết vì sao người chết không phải là cô? Vì sao lại là Cẩn Lan?"
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ từ từ trợn lên, nhìn vào mắt hắn...
Hơi thở nàng mong manh, bắt đầu giãy dụa muốn đẩy tay hắn ra, đẩy lồng ngực hắn ra xa!
Thượng Quan Hạo nắm chặt cổ tay nàng đem đặt ở trên giường bệnh, mặc kệ vết thương trên cánh tay cô bắt đầu rách, máu chảy ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, khàn khàn nói: "Cho dù tôi đã không còn thương cô ấy... Cho dù là tôi muốn ly hôn với cô ấy, cho dù tôi dự định sẽ bắt đầu nghiêm túc với cô, với đứa bé trong bụng cô! Cô ấy cũng không nên cứ như vậy mà chết lạnh ngắt ở trước mặt tôi!"
Hắn kéo sát khuôn mặt của nàng vào, nhìn trong viền mắt của nàng toát ra làn nước mắt kịch liệt run rẩy, hơi thở mong manh: "Cô ấy đúng là đã làm những chuyện không nên làm với cô, cô ấy đúng là có sai... Nhưng cô ấy có hại chết người nào chưa? Cô có thể có đứa bé, cô cũng có thể tiếp tục sống, cô nói cho tôi biết vì cái gì người chết lại là cô ấy! Tần Mộc Ngữ cô không thể giải thích rõ lý do cho tôi sao?"
Tần Mộc Ngữ choáng váng, đầu đau nhức mãnh liệt, vết thương bị đè nặng, nỗi đau bén nhọn chui vào trong xương tủy!
Trong mắt nàng, một luồng nước mắt nóng hổi tuôn ra!
"... Luôn luôn là như thế có đúng không? Cho tới bây giờ chỉ có mạng của Tần Cẩn Lan mới là mạng, mạng của người khác đều không là gì cả... Nếu như ngày hôm nay người chết trước mặt anh là tôi cùng đứa con của anh, anh sẽ vui vẻ đúng không? Thượng Quan Hạo anh nói cho tôi biết, anh có trái tim không?" Tần Mộc Ngữ tràn đầy tuyệt vọng, oán hận gắt gao nhìn hắn, khàn giọng quát lên: "Thế nhưng thật đáng tiếc, người chết không phải là tôi, mà chính là cô ta! Tôi cũng sẽ nói rõ với anh một lần nữa, không phải là tôi ra tay giết cô ta... Cho dù là ông trời muốn cô ta phải chết, tôi cũng sẽ không ra tay! Tôi vĩnh viễn cũng không thích người đàn bà âm hiểm độc ác cay nghiệt này, đây không phải là lỗi của tôi!"
Thượng Quan Hạo nắm chặt cổ tay nàng, đôi mắt đỏ ngầu, gần như thần trí đều đã sụp đổ.
Tiếng quát của nàng, đã bức hắn đến mất đi một tia lý trí cuối cùng.
"Cảnh sát giải quyết không được vấn đề có đúng không?.... Pháp luật cũng giải quyết không được vấn đề có đúng không?... Tốt lắm, tự bản thân tôi sẽ giải quyết... Trừ khi cô có thể đem tính mạng của cô ấy trả lại cho tôi... Bằng không Tần Mộc Ngữ, tôi sẽ khiến cho cô biết cái giá cô phải trả là gì!"
Nói xong, nắm tay hắn mạnh mẽ túm lấy nàng kéo lên, lôi xuống giường bệnh!
Trực tiếp đem bình truyền nước biển ở tay nàng giật ra làm cho một trận đau nhức kéo tới, cây kim bị quăng đi khỏi tay, cái giá đỡ loạng choạng rồi đổ xuống, bình thuốc rơi vỡ tan trên mặt đất! Tần Mộc Ngữ đau nhức kêu một tiếng, vết thương bị xé ra lần nữa, nhưng nàng vẫn còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ thân thể cũng đã ngã ở trên mặt đất, bị hắn lôi ra ngoài!
Bác sĩ đang vừa vào cửa bị dọa cho sợ hãi.
"Làm cái gì vậy? Này! Anh làm cái gì vậy?" Bác sĩ khẩn trương ngăn cản, "Cô ấy đang mang thai, trên người lại có nhiều vết thương như vậy, anh đừng kéo cô ấy như thế!"
Thượng Quan Hạo lạnh lùng bỏ qua sự ngăn cản của bác sỹ, càng ngày càng siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh kia, cười nhạt: "Đúng, tôi biết cô ta mang thai... Cô ta mang thai đứa con của tôi, tôi có quyền định đoạt mạng sống của nó!"
Hung hăng túm lấy Tần Mộc Ngữ đang ngã trên mặt đất, Thượng Quan Hạo kéo sát khuôn mặt của nàng lại nói: "Cô không muốn có đúng hay không?... Vừa khéo, tôi bây giờ cũng không muốn, không có Cẩn Lan, tôi còn muốn đứa con này làm cái gì? Tần Mộc Ngữ, tôi hiện tại để lại tự do cho cô, hoàn toàn tự do!"
Tần Mộc Ngữ bị hắn ôm vào trong ngực, mồ hôi lạnh thấm đẫm đôi mi ướt nhẹp giương lên, nhìn hắn.
Ngón tay tái nhợt, siết chặt lấy tay áo hắn.
"Anh muốn làm cái gì? Thượng Quan Hạo anh nói đi... Anh muốn làm cái gì?"
"Tôi muốn làm cái gì cô còn không rõ ràng sao? Tần Mộc Ngữ, cô có nhớ là đã từng nói với tôi rằng không nên lấy một kẻ giết người làm vợ không? Cô của bây giờ có tư cách gì nói những lời đó? Máu dính trên tay cô chính là của chị gái cô?... Đứa con mà cô sinh ra sẽ thành ra cái loại gì? Cô cho rằng Thượng Quan Hạo tôi muốn sao?" Hắn buông mắt xuống nghiến răng nói!
Trong cơn hoảng hốt, Tần Mộc Ngữ rốt cuộc cũng đã biết ý của hắn.
Nàng xem ra đã hiểu sự thâm độc tàn nhẫn của hắn.
"Không... Không được..." Sắc mặt nàng tái nhợt, thực sự sợ hãi, dùng hết toàn bộ khí lực muốn đẩy hắn ra, nước mắt trong khóe mắt điên cuồng mà trào ra, "Trên tay tôi không dính máu... Thượng Quan Hạo, anh hãy nghe tôi nói, trên tay tôi chưa từng dính máu!!"
Thượng Quan Hạo gắt gao túm chặt lấy thắt lưng nàng, khàn khàn nói: "Sợ có đúng không? Bây giờ cô đã biết sợ? Vậy cô có nghĩ tới lúc Cẩn Lan chết đau đớn đến bao nhiêu! Sợ bao nhiêu!... Cô đứng cách cô ấy bao nhiêu? Cô ấy có hướng về phía cô cầu cứu hay không? Hay chính bản thân cô ra tay giết cô ấy! Hung khí ở ngay trong tay cô... Chẳng lẽ là cô ấy tự tay đưa cho cô sao?"
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, sự sợ hãi kinh khủng quanh quẩn trong đầu, càng lúc càng lớn, nàng liều mạng giãy dụa, một giọt nước mắt rơi xuống: "Không phải... Không phải tôi giết cô ta! Anh hãy gọi cảnh sát đến điều tra, anh đi hỏi cho rõ ràng tôi rốt cuộc là làm thế nào có thể đến chỗ nhà kho đó, anh mau đi hỏi cho rõ ràng! Anh đừng kéo tôi đi... Chuyện này cùng đứa con của tôi không có quan hệ!"
"Tôi không muốn đi điều tra.... Lại càng không muốn đi hỏi... Tôi chỉ muốn bồi thường mạng của Cẩn Lan... Cho dù tôi không thương cô ấy, cô ấy cũng không nên cứ như vậy mà chết đi!" Thượng Quan Hạo nắm chặt cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng ra đến trước cửa.
Tần Mộc Ngữ lảo đảo, ra sức chống đỡ nhưng đều không thể thoát khỏi tay hắn, trong nháy mắt đã trở nên tuyệt vọng, nước mắt lại lần nữa dâng lên!
Cửa thang máy "Đinh" Một tiếng mở ra.
Tần Mộc Ngữ cảm ngận được sức lực to lớn của bàn tay đang nắm lấy mình, nàng không thể kháng cự, trong một tia tuyệt vọng cuối cùng cúi đầu, hung hắn cắn lên tay hắn!
Hai tròng mắt Thượng Quan Hạo đỏ tươi như máu, đột nhiên hít một hơi không khí lạnh, vô thức mà buông lỏng. Tần Mộc Ngữ ngay lúc này mạnh mẽ túm lấy cổ tay mình đã bị nắm đến đỏ thẩm, loạng choạng chạy về phía thang máy!
Thượng Quan Hạo lảo đảo, con mắt lạnh như băng, đi nhanh theo.
Chạy ào vào thang máy, nàng liều mạng ấn phím đóng cửa, rốt cuộc trong nháy mắt hắn đã chạy tới "Đinh" một tiếng! Cách một cánh tay, Tần Mộc Ngữ rưng rưng dựa sát vào vách, thấy diện mạo hung thần ác sát khí của hắn, sợ đến trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực!
"Tần Mộc Ngữ!" Tiếng hắn bạo rống vang lên bên ngoài thang máy.
Thang máy bắt đầu chậm rãi đi xuống.
Tần Mộc Ngữ dựa sát vào vách tường từ từ trượt xuống, sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy, lồng ngực nàng phập phồng dữ dội, trong đầu cũng không nghĩ ra được cách gì nữa! Nàng chỉ cần chạy... Chạy đi thật xa, không thể để cho loại cầm thú đó bắt được!
Yêu là cái gì... Hận là cái gì... Khuất nhục và oán hận gì, giờ phút này hết thảy đều biến thành từng mảnh nhỏ! Hắn không hiểu... Hắn hết thảy cũng đều không hiểu! Sinh mệnh trong bụng nàng đã tròn bốn tháng, nó không bị Tần Cẩn Lan lấy ra, càng không thể biến mất ở ngay trong tay ba ruột nó!
Không được!
Hai tay Tần Mộc Ngữ đan vào mái tóc, xen lẫn băng gạc và máu!
Cửa thang máy mở ra.
Người chờ ngoài cửa chứng kiến bộ dạng của nàng như vậy sợ đến chết khiếp, bóng dáng nàng mảnh khảnh cũng ra sức đứng lên, không để ý đến sắc mặt bản thân đã trắng bệch không còn chút máu, chỉ còn ý nghĩ muốn chạy trốn thật nhanh!
Ra khỏi bệnh viện, bóng đêm đen tối và khí lạnh trong phút chốc đập vào mặt nàng!
Nàng không quan tâm, chạy về phía một con dốc!
"Chết tiệt..." Thượng Quan Hạo giận dữ phun ra hai chữ, đấm vào bảng điều khiển thang máy, nhưng không có bất cứ phản ứng gì! Hắn đi tới thang máy bên cạnh, hung hăng ấn lên, rốt cuộc mãi hồi lâu mới hiện nút mũi tên đi xuống!
Tần Mộc Ngữ... Cô cho là cô thoát được rồi sao?
Trong bóng đêm dày đặc, một chiếc xe màu đen từ bãi đỗ xe bên cạnh bệnh viện mang theo sát khi tỏa ra rời đi!
Thượng Quan Hạo dọc đường lùng tìm cái bóng dáng mảnh khảnh kia, với vết thương của nàng căn bản là không có cách nào chạy xa! Trong đầu hắn hết lần này tới lần khác hiện lên khuôn mặt của Tần Cẩn Lan, bộ dạng cô trước khi chết ra sức giãy dụa! Từ lần đầu tiên gặp được cô, đến khi yêu cô, rồi lấy cô, tất cả mọi thứ cứ như thế hiện lên... Dù là hắn không thương, hắn mất lòng tin ở cô, hắn cũng không thể tiếp nhận sự thật toàn thân cô lạnh ngắt mà nằm ở trong lòng hắn, lại không có cách nào tỉnh lại!
Cuối cùng vì cái gì lại thành ra thế này?
Xe rời đi hồi lâu cũng không có thấy bóng dáng của nàng, Thượng Quan Hạo quả quyết đem xe quay đầu, tiếng quẹo xe trên đường trong đêm khuya vẽ ra một âm điệu đáng sợ, khớp xương hắn trở nên trắng, tăng tốc độ xe lên đến cao nhất, hướng về phía khác rời đi!
Nhanh chóng biến mất trong tòa nhà xung quanh, hắn cuối cùng thấy được bóng dáng kia!
Đèn xe nhanh chóng quét qua...
Tần Mộc Ngữ đã cảm thụ được ánh sáng kia, nhưng sắc mặt tái nhợt, cũng đã không chạy được nữa, đầu óc từng cơn choáng váng kéo đến, nàng đỡ lấy vách tường, lúc này mới cảm giác được vết thương trên cánh tay đã nứt ra, máu đã chảy xuống trên đầu ngón tay.
"Đừng tới đây... Anh đừng tới đây..."
Nước mắt nóng hổi lại lần nữa tuôn ra, nàng bám vào vách tường chạy đến một cái ngõ nhỏ, liều mình mà di chuyển hai chân! Nhưng phần bụng khó chịu khiến bước chân nàng bắt đầu bủn rủn, nàng lớn tiếng quát lên: "Anh đừng tới đây!! Người không phải do tôi giết!"
Trên cao, mây đầu thu dường như lại nổi lên, tiếng sấm "Ầm Ầm" vang dội giữa bầu trời.
Nàng ngửa đầu, cảm nhận được không khí lạnh đêm khuya, hy vọng khí lạnh có thể khiến nàng tỉnh táo!
Ba... Mẹ... Ai tới giúp con giãi bày... Ai tới bảo vệ con cho dù chỉ là một ít?! Nàng ôm lấy hai tai, nước mắt rơi xuống, gần như tuyệt vọng...
Phía sau "Thình" tiếng đóng cửa xe vang lên, toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy giật mình.
Cái bóng dáng cao lớn kia, không lại ngờ xuất hiện ở giữa ánh sáng ngọn đèn đường, mang theo sát khí mãnh liệt, từng bước đi tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom