Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
Cách vài mét, trong căn nhà kho rộng lớn đến như vậy, mùi máu tươi khuấy động xộc vào khoang mũi, một thân thể mềm mại sắc mặt dữ tợn nằm trên mặt đất xương ngón tay ngoằn ngoèo, như là từng trải qua một cuộc vật lộn kịch liệt, nhưng cản không được một lưỡi móc câu mở ra một vết thương chí mạng ở cổ, máu chảy ra đông lại, gần như đem toàn bộ thân thể cô ta thấm đẫm.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ta, óng ánh trong suốt, tỏa ánh sáng.
Thượng Quan Hạo lảo đảo một bước, suýt nữa đứng không vững.
Mặt hắn tái nhợt, trong đôi mắt lắng động tràn đầy vẻ kinh hãi và đau nhức, chết cũng không tin người chìm trong máu tươi nằm trên mặt đất kia là Cẩn Lan... Hắn đi qua, lấy bản ghi chép và vật chứng cảnh sát thu hồi, viên cảnh sát biết điều mà thối lui, đôi giày da màu ngói sáng bóng của hắn giẫm lên vết máu đỏ tươi của cô ta.
"Cẩn Lan..." Giọng nói khàn khàn như sương mù từ trong ngực, Thượng Quan Hạo chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu kêu một tiếng.
Tiếp theo, hắn nắm cổ tay dính đầy máu của cô ta từ trên mặt đất lên kéo lại ôm vào trong ngực, như là ôm báu vật yêu thương nhất, nhìn ở khuôn mặt cô ta, run giọng nói: "Chuyện gì xảy ra... Em tỉnh lại, nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cẩn Lan em vì sao lại ở chỗ này... Em nói đi... Cẩn Lan!!!"
Toàn bộ những người phát hiện ra vụ án nhìn thấy thảm cảnh đó, tất cả mọi người trầm lặng xuống.
Bàn tay dính máu của hắn xoa lấy tóc cô ta, đem cô ta gắt gao ôm vào trong lòng.
Chỉ là ly hôn mà thôi...
Chỉ là nói nàng không thương cô mà thôi...
Làm sao chỉ trong chớp mắt, cô lại gục trong vũng máu, bị người tàn nhẫn giết hại dã man, lạnh ngắt nằm ở trước mặt hắn!
"Cán bộ à, cô gái còn sống kia đã rất yếu, trước sau vẫn chưa tỉnh, chúng ta nhanh đưa tới bệnh viện đi!"
"..." Cảnh sát nhíu mày dò xét nhìn qua xem "Cậu nói người đang mang thai kia?"
"Vâng!"
"Giữ lại vật chứng, trước tiên đưa cô ta đi bệnh viện! Nhanh lên một chút!"
Tiếng bước chân một hồi bận bịu bên cạnh hắn qua lại, bi thương trong lòng Thượng Quan Hạo nổ tung, nhưng còn chưa kịp hòa tan những đau khổ này, thì nghe được tin tức này. Đôi mắt đục ngầu của hắn giương lên, lúc này mới nhìn đến đằng trước Tần Mộc Ngữ người cũng đầy máu tươi đầm đìa, máu dính ở trên đôi lông mi nàng chậm rãi mở ra, rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn về phía trước.
Ánh mắt của nàng vẫn trong veo như nước, nhưng kinh hãi, lơ đễnh.
Viên cảnh sát bên cạnh dò hỏi nàng mấy vấn đề, trước lúc có người đem nàng đưa lên cáng cứu thương tuân ra một câu chửi rủa: "Con mẹ nó nói đi, người kia không phải cô giết? Hung khí nằm ở trong tay cô, đừng tưởng rằng cô bụng mang dạ chửa là có thể nằm đây giả chết!"
Nàng mệt mỏi, trước khi bị người nhấc lên, đầu óc choáng váng vết thương bị kích động đau nhức, đau đến nắm chặt cổ tay áo cảnh sát ở bên, trên nước da trắng ngần của nàng, vết máu đỏ thẩm càng thêm chói mắt.
"Anh chính là cứ như vậy mà thẩm vấn phạm nhân có đúng không?" Một người cảnh sát lớn tuổi ngẩng đầu trừng người cảnh sát kia liếc mắt một cái "Trước tiên cứu người quan trọng hơn!"
Trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm tóe ra sát khí đằng đằng, đỏ tươi ướt át!
Để thi thể đã nguội lạnh ở trong ngực buông xuống, cẩn thận mà buông xuống, bóng dáng hắn cao lớn đứng lên hướng Tần Mộc Ngữ đi tới, ngăn viên cảnh sát liên quan, đồng thời kéo cánh tay nàng tiến vào trong ngực! Nàng đứng không vững, hắn dùng tay còn lại giữ lấy phần thắt lưng nàng, không để ý đến bên cạnh khuôn mặt máu tươi hết lần này đến lần khác chảy xuống, giọng nói khàn khàn: "Tần Mộc Ngữ... Cô tới nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao cô cùng Cẩn Lan ở cùng nhau... Cô ấy chết như thế nào, cô nói đi!"
"Cậu này, cơ thể cô ấy..." Một viên cảnh sát nhíu mày, tiến lên giữ lấy bả vai hắn.
"Có đúng là cô giết hay không?... Có đúng là cô ra tay giết cô ấy?" Con mắt Thượng Quan Hạo đỏ tươi, hơi thở gần mà phả ra trên mặt nàng "Máu trên người rốt cuộc là ai... Là của cô ấy đúng hay không?... Tần Mộc Ngữ cô nói đi!"
Tiếng một đám người xung quanh bàn luận vụ giết người đã rung động.
Tần Mộc Ngữ lơ đễnh ngưng mắt nhìn thi thể trên mặt đất kia, mở miệng cất tiếng: "Cô ta đã chết sao... Cô ta làm sao lại chết..."
Trong trí nhớ của nàng, là nàng tránh không thoát một nhát dap sắc lạnh kia! Nàng muốn chạy, cho dù là chết cũng phải bảo vệ được đứa bé ở trong bụng! Nhưng mà cổ bị người ta bóp, hít thở không được, phía sau gáy bị đánh vào tường dữ dội làm cho nàng hoa mắt, nàng tưởng rằng bản thân cứ như vậy chết đi... Nhưng vừa mở mắt ra, xung quanh nồng đậm mùi máu tươi, có ánh đèn loang loáng hướng về phía nàng lóe ra, lòng bàn tay nàng một phiến lạnh lẽo.
Nàng quay mặt qua, thấy cái móc sắt đang nằm lẳng lặng ở trong tay mình.
Đôi chút giật mình, có người giữ chặt cổ tay nàng, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện giữa tầm mắt của nàng "Đừng nhúc nhích, người cô muốn giết đã chết rồi, cô cũng trốn không thoát, cô bây giờ tốt nhất là phối hợp với chúng ta để điều tra án. Thật tàn nhẫn... Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã dám giết người? Vẫn còn mang thai một đứa trẻ, cũng không sợ đứa trẻ theo cô gây nên nghiệp chướng sao?"
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì...
Nàng cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra! Vì sao không ai đến nói cho nàng!
Giương đôi mắt vẫn còn dính đầy máu, nhìn vào Thượng Quan Hạo: "Tôi không biết cô ta chết như thế nào... Tôi chỉ biết là cô ta muốn giết tôi... Nếu tôi không chạy, ngay cả đứa bé cũng đã có thể mất mạng!"
Trong con mắt Thượng Quan Hạo đau nhức và sát khí ngưng trọng, đã buộc chặt tới cực điểm!
Sắc mặt Tần Mộc Ngữ đã suy yếu xuống, nhưng cứng rắn chống đỡ không cho bản thân mình ngã xuống! Nàng nhìn trong mắt hắn, từ từ mà lại lần nữa từ ánh mắt kia nhận ra sự không tin tưởng...
Không tin...
Hắn không tin...
Một làn nước mỏng nổi lên ở khóe mắt, Tần Mộc Ngữ nắm chặt cổ tay áo hắn muốn nói thêm mấy câu, viên cảnh sát gần đó cũng đã đưa bọn họ giật lại, Tần Mộc Ngữ giãy dụa, muốn đem chuyện nàng cùng Tần Cẩn Lan ở trong nhà kho này nói cho hắn nghe! Muốn nói cho hắn người phụ nữ này là tàn ác đến bao nhiêu, nàng không biết cô ta chết như thế nào, nàng thực sự không biết!
"Người không phải tôi giết..." Nàng vùng vẫy, không muốn để cho người khác đụng vào nàng "Người không phải tôi giết, các người thả tôi ra!"
"Vị tiểu thư này, xin cô phối hợp một chút, người đã mất không ít máu, lại di chuyển sẽ không cứu được..."
"Không phải tôi giết người! Các người vì sao không tin!" Nàng cuối cùng hét lên một tiếng, thở hổn hển, nước mắt hòa vào máu chảy trên khuôn mặt, rơi xuống, nàng bỗng nhiên ôm kín bụng, nơi đó đau đến không cầm được.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Bóng dáng mấy viên cảnh sát chạy đến đỡ lấy nàng đã đau đớn đến ngất xỉu.
************************************
Trong bệnh viện, mùi máu tảnh dần dần được che đậy bởi mùi nước khử trùng.
Y tá mang trang phục trắng cùng cảnh sát đồng phục đen xen kẽ, lui tới không ngớt.
"Toàn thân cô ấy có rất nhiều vết thương, đều là vết thương do dao gây ra, trong cổ ứ động, về phần ngất xỉu là do phía sau gáy bị đánh lên nhiều lần vào vách tường gây ra... Cô ấy bất tỉnh làm sao có thể giết người? Là sai kẻ giết người đem cô ấy đánh ngất đi?"
"Chẳng lẽ chính cô ta?"
"... Thần kinh!"
"Còn có, thu thập dấu vân tay ở toàn bộ hiện trường đều không thành công, đều bị máu tách rời ra, rõ ràng nhất chỉ có dấu vân tay trên cái móc sắt kia, ăn khớp với Tần Mộc Ngữ, thế nhưng lấy mẫu vết máu ở trên dao găm, cũng chỉ có Tần Mộc Ngữ."
"A, chiếu theo suy luận trước kia, cô ấy giết người, còn muốn lấy dao chọc mình vài nhát sao?"
"Có thể là do hai người vật lộn cũng không nhất định, có thể lỡ tay giết giết?"
"Cũng có thể. Chỉ có điều hiện tại chứng cứ quan trọng không đủ, càng không có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, rồi động cơ do đâu?"
Viên cảnh sát nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở ghế dài bệnh viện, thản nhiên nói: "Người chết là chị của Tần Mộc Ngữ, gã đàn ông này là anh rể của cô ấy, thế nhưng đứa con trọng bụng cô ấy theo như bệnh viện nói... là của hắn ta."
Nói ra điểm này, trong mắt cảnh sát, tựa hồ như tất cả mọi thứ đều có thể nhìn ra rõ ràng.
Nhẹ nhàng đi qua, tới trước mặt Thượng Quan Hạo.
"Thượng Quan tiên sinh, Tần tiểu thư bây giờ đã không còn thân nhân gì rồi, kết quả vụ án này tôi chỉ có thể cùng anh nói chuyện." Cảnh sát nắm chặt hồ sơ trong tay, thản nhiên nói "Đây là vụ án giết người, tạm thời không có biện pháp xác định là cố ý hay ngộ sát, đương sự vẫn còn đang phủ nhận, nhân chứng vật chứng đều không đủ, cho nên... Dựa theo quy định, nếu như giam giữ 72 tiếng vẫn tiến triển vẫn không có đột phá cùng chứng cứ xác thực, chúng ta trước mắt cũng chỉ có thể thả người, về điểm này ngài hiểu chưa?"
Sắt mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, lông mi dày đậm chậm rãi giơ lên, trong đôi mắt sâu xa phảng phất như cất giấu sát khí đáng sợ, giọng khản đặc: "Không có chứng cứ, cô ta cũng không thừa nhận, có đúng không?"
Cảnh sát liếc hắn một cái, gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn cười nhạt: "72 tiếng... Tôi đợi."
Giọng nói hắn quá mức âm lãnh, cảnh sát cũng có chút rùng mình, tiếp tục bàn bạc: "Trong thời gian này, Tần tiểu thư sẽ ở bệnh viện tiến hành điều trị, chúng tôi sẽ cử người lưu lại chỗ này, chờ cô ấy tỉnh táo sẽ tiếp tục thẩm vấn, điều này cũng hy vọng ngài có thể đồng ý."
Trong đầu tràn đầy khuôn mặt Tần Cẩn Lan, hòa cùng dáng dấp cuối cùng của cô hấp hối giãy dụa... Ngón tay Thượng Quan Hạo từ từ siết chặt, đầu xương ngón tay trở nên trắng bạch, buông mắt xuống: "Các anh có thể đi."
Cảnh sát dừng một chút, đem tài liệu kẹp vào, mờ nhạt nói: "Nén bi thương, thuận theo thay đổi."
Thân thể Thượng Quan Hạo rắn rỏi cứng đờ, không khí lạnh bốn phía càng thêm ngưng trọng, cảnh sát ngay cả dũng khí đưa tay qua nắm lấy tay hắn một cái cũng không dám, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Ròng rã đợi suốt 72 giờ.
************************************
Ngự gia.
Trong phòng tiếp khách có người trước sau bận bịu.
Quản gia tới gần phía sau Ngự Kinh Đông, cúi đầu nói: "Lão gia, máy bay đã chuẩn bị xong, một tiếng sau cất cánh."
Vẻ mặt Ngự Kinh Đông lắng động ngưng trọng, tay vuốt trên đầu gậy qua lại, trong tâm sự sốt ruột cùng vướng víu đã thắt chặt tới cùng cực. Ông rất ít khi lo nghĩ mà nặng nề đến như vậy, một lần là lúc chuyến bay cha mẹ Phong Trì gặp nạn, sau đó một lần, chính là lúc này.
"Việc sau này anh cũng đều xử lý tốt không? Bất luận bên phía cảnh sát làm sao điều tra, cũng không thể tra được tới Ngự gia ta... biết không?" Ánh mắt Ngự Kinh Đông cứng cáp ngưng trọng, giọng nói hồn hậu.
Quản gia cúi đầu: "Tôi đã xử lý tốt, thiếu gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong chuyện này."
Ngự Kinh Đông lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ta đã sớm nói qua, cũng đã sớm cảnh cáo cô ta, ở lại Ngự gia thì không có vấn đề gì, chỉ là đừng đem phiền phức tới trên người người thừa kế duy nhất Ngự gia ta, nhưng cô ta có nghe không?" Giọng nói Ngự Kinh Đông tàn nhẫn "Sau khi Phong Trì tỉnh lại phải dùng mọi biện pháp không cho nó quay về, trốn ra nước ngoài vài năm, tránh khỏi rắc rối đã rồi hãy nói. Nếu như nó không nghe thì sử dụng biện pháp mạnh cho ta, nói cho nó, là ông nội nó muốn giam lỏng nó!"
Quản gia buông mắt xuống: "Những điều này lão gia không cần phân phó, tôi đã biết."
"Ừm, anh cũng đi theo đi..." Ngự Kinh Đông nhắm mắt lại, cảm giác tội lỗi bớt đi một chút, kỹ lưỡng mà hồi tưởng lại chuyện này "Chuyện này coi như là ta có lỗi với cô bé kia, anh bảo thủ hạ lưu ý điểm này một chút, nếu như vụ án này chấm dứt, xem Ngự gia chúng ta còn có thể thay cô ta làm chút gì đó."
"Vâng." Quản gia cúi đầu xuống, đem tất cả tình hình thực tế che đậy ở trong đáy mắt.
Cho dù là dùng hết mọi biện pháp để che đậy tội ác, giấu đi sự thực. Thế nhưng những lo lắng kia, những hồi tưởng, những hình ảnh kia từng lúc lại làm cho giật mình bất an, vẫn còn phải lo sợ, theo suốt cả đời bọn họ.
Ngự Kinh Đông đứng ở phòng khách trống trải, tay vẫn vuốt lên cây trượng như trước, hơi thở rối loạn, phảng phất cũng không ổn định lại.
************************************
"Cô nói là Tần Cẩn Lan bắt cóc cô, muốn giết cô cùng đứa con của cô?" Cảnh sát nhíu mày, lặp lại một lần nữa.
Nàng khẽ gật đầu.
"Cô ấy cuối cùng làm sao lại chết? Những hung khí kia rốt cuộc là ai mang đến? Cô dám nói cô không chạm qua bất cứ vật gì?" Cảnh sát vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa.
"Tôi không biết." Tần Mộc Ngữ giơ đôi mắt trong suốt lên, kiên định mà nhìn anh ta "Tôi nói một lần cuối cùng là tôi không biết! Nhưng nếu đổi lại là tôi làm, tôi sẽ không đơn giản chỉ để cô ta chết như vậy, cô ta cần phải có báo ứng... Báo ứng của cô ta đều không phải chỉ chết một lần là đủ! Cô ta thiếu nợ ai cũng không có vấn đề gì, nhưng cô ta thiếu ba tôi một cái mạng! Cô ta còn cho rằng bản thân mình trong sạch sao?"
Nàng kích động dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nước mắt lóe ra tràn đầy.
"Cô có thái độ gì vậy? Tôi chưa từng kích động cô cái gì cả!" Viên cảnh sát bị nàng khiến cho tái mét, mắng một tiếng "Người chết ở trước mặt cô, cô cũng không thừa nhận, cô cho là có đủ thời gian để chống đỡ như vậy thì tốt rồi sao!"
Tần Mộc Ngữ không thèm nhắc lại, bởi vì đau nhức ở phần bụng lại bắt đầu lan ra.
Nàng nhắm mắt lại, tùy ý để nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhẹ tay khẽ vuốt trên bụng, trấn an hắn.
Không... Không phải sợ, cục cưng bé nhỏ....
"A, cô thật yêu ghét phân minh, đứa con của mình thì biết che chở, mạng của người khác thì sẽ không còn là mạng?" Cảnh sát xem thời gian cũng đã tới rồi, tức giận mà thu bút ghi âm và bản ghi chép về, cười nhạt "Cô thật sự nên tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không đứa còn của cô lớn lên sẽ không biết cô thế nào, cô nói đi chứ?"
Cảm giác nhực nhã to lớn trong phòng bệnh lan tràn, ngón tay nàng yếu ớt nắm chặt ra giường, một chữ cũng nói không nên lời.
Hình ảnh trong đầu hiện ra, là nàng bị Tần Cẩn Lan túm lấy cổ, dữ tợn lạnh lẽo, dùng hết sức lực toàn thân đánh vào tường, bóp nghẹn lấy sinh mệnh của nàng... Nàng không hiểu, vì sao người phụ nữ độc ác nham hiểm đó, tới chết rồi, cũng đem oan ức đổ lên đầu nàng!
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, thấm vào ga giường.
Cánh cửa được khẽ khẽ mở ra, đóng cửa, chưa được bao lâu, lại lần nữa bị nhẹ nhàng mở ra.
Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt trên giường bệnh, trên đầu quấn băng gạc, vết thương chồng chất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt mà mềm yếu tựa như chạm vào sẽ vỡ.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi tới, trên cao nhìn xuống nàng.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ta, óng ánh trong suốt, tỏa ánh sáng.
Thượng Quan Hạo lảo đảo một bước, suýt nữa đứng không vững.
Mặt hắn tái nhợt, trong đôi mắt lắng động tràn đầy vẻ kinh hãi và đau nhức, chết cũng không tin người chìm trong máu tươi nằm trên mặt đất kia là Cẩn Lan... Hắn đi qua, lấy bản ghi chép và vật chứng cảnh sát thu hồi, viên cảnh sát biết điều mà thối lui, đôi giày da màu ngói sáng bóng của hắn giẫm lên vết máu đỏ tươi của cô ta.
"Cẩn Lan..." Giọng nói khàn khàn như sương mù từ trong ngực, Thượng Quan Hạo chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu kêu một tiếng.
Tiếp theo, hắn nắm cổ tay dính đầy máu của cô ta từ trên mặt đất lên kéo lại ôm vào trong ngực, như là ôm báu vật yêu thương nhất, nhìn ở khuôn mặt cô ta, run giọng nói: "Chuyện gì xảy ra... Em tỉnh lại, nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cẩn Lan em vì sao lại ở chỗ này... Em nói đi... Cẩn Lan!!!"
Toàn bộ những người phát hiện ra vụ án nhìn thấy thảm cảnh đó, tất cả mọi người trầm lặng xuống.
Bàn tay dính máu của hắn xoa lấy tóc cô ta, đem cô ta gắt gao ôm vào trong lòng.
Chỉ là ly hôn mà thôi...
Chỉ là nói nàng không thương cô mà thôi...
Làm sao chỉ trong chớp mắt, cô lại gục trong vũng máu, bị người tàn nhẫn giết hại dã man, lạnh ngắt nằm ở trước mặt hắn!
"Cán bộ à, cô gái còn sống kia đã rất yếu, trước sau vẫn chưa tỉnh, chúng ta nhanh đưa tới bệnh viện đi!"
"..." Cảnh sát nhíu mày dò xét nhìn qua xem "Cậu nói người đang mang thai kia?"
"Vâng!"
"Giữ lại vật chứng, trước tiên đưa cô ta đi bệnh viện! Nhanh lên một chút!"
Tiếng bước chân một hồi bận bịu bên cạnh hắn qua lại, bi thương trong lòng Thượng Quan Hạo nổ tung, nhưng còn chưa kịp hòa tan những đau khổ này, thì nghe được tin tức này. Đôi mắt đục ngầu của hắn giương lên, lúc này mới nhìn đến đằng trước Tần Mộc Ngữ người cũng đầy máu tươi đầm đìa, máu dính ở trên đôi lông mi nàng chậm rãi mở ra, rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn về phía trước.
Ánh mắt của nàng vẫn trong veo như nước, nhưng kinh hãi, lơ đễnh.
Viên cảnh sát bên cạnh dò hỏi nàng mấy vấn đề, trước lúc có người đem nàng đưa lên cáng cứu thương tuân ra một câu chửi rủa: "Con mẹ nó nói đi, người kia không phải cô giết? Hung khí nằm ở trong tay cô, đừng tưởng rằng cô bụng mang dạ chửa là có thể nằm đây giả chết!"
Nàng mệt mỏi, trước khi bị người nhấc lên, đầu óc choáng váng vết thương bị kích động đau nhức, đau đến nắm chặt cổ tay áo cảnh sát ở bên, trên nước da trắng ngần của nàng, vết máu đỏ thẩm càng thêm chói mắt.
"Anh chính là cứ như vậy mà thẩm vấn phạm nhân có đúng không?" Một người cảnh sát lớn tuổi ngẩng đầu trừng người cảnh sát kia liếc mắt một cái "Trước tiên cứu người quan trọng hơn!"
Trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm tóe ra sát khí đằng đằng, đỏ tươi ướt át!
Để thi thể đã nguội lạnh ở trong ngực buông xuống, cẩn thận mà buông xuống, bóng dáng hắn cao lớn đứng lên hướng Tần Mộc Ngữ đi tới, ngăn viên cảnh sát liên quan, đồng thời kéo cánh tay nàng tiến vào trong ngực! Nàng đứng không vững, hắn dùng tay còn lại giữ lấy phần thắt lưng nàng, không để ý đến bên cạnh khuôn mặt máu tươi hết lần này đến lần khác chảy xuống, giọng nói khàn khàn: "Tần Mộc Ngữ... Cô tới nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao cô cùng Cẩn Lan ở cùng nhau... Cô ấy chết như thế nào, cô nói đi!"
"Cậu này, cơ thể cô ấy..." Một viên cảnh sát nhíu mày, tiến lên giữ lấy bả vai hắn.
"Có đúng là cô giết hay không?... Có đúng là cô ra tay giết cô ấy?" Con mắt Thượng Quan Hạo đỏ tươi, hơi thở gần mà phả ra trên mặt nàng "Máu trên người rốt cuộc là ai... Là của cô ấy đúng hay không?... Tần Mộc Ngữ cô nói đi!"
Tiếng một đám người xung quanh bàn luận vụ giết người đã rung động.
Tần Mộc Ngữ lơ đễnh ngưng mắt nhìn thi thể trên mặt đất kia, mở miệng cất tiếng: "Cô ta đã chết sao... Cô ta làm sao lại chết..."
Trong trí nhớ của nàng, là nàng tránh không thoát một nhát dap sắc lạnh kia! Nàng muốn chạy, cho dù là chết cũng phải bảo vệ được đứa bé ở trong bụng! Nhưng mà cổ bị người ta bóp, hít thở không được, phía sau gáy bị đánh vào tường dữ dội làm cho nàng hoa mắt, nàng tưởng rằng bản thân cứ như vậy chết đi... Nhưng vừa mở mắt ra, xung quanh nồng đậm mùi máu tươi, có ánh đèn loang loáng hướng về phía nàng lóe ra, lòng bàn tay nàng một phiến lạnh lẽo.
Nàng quay mặt qua, thấy cái móc sắt đang nằm lẳng lặng ở trong tay mình.
Đôi chút giật mình, có người giữ chặt cổ tay nàng, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện giữa tầm mắt của nàng "Đừng nhúc nhích, người cô muốn giết đã chết rồi, cô cũng trốn không thoát, cô bây giờ tốt nhất là phối hợp với chúng ta để điều tra án. Thật tàn nhẫn... Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã dám giết người? Vẫn còn mang thai một đứa trẻ, cũng không sợ đứa trẻ theo cô gây nên nghiệp chướng sao?"
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì...
Nàng cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra! Vì sao không ai đến nói cho nàng!
Giương đôi mắt vẫn còn dính đầy máu, nhìn vào Thượng Quan Hạo: "Tôi không biết cô ta chết như thế nào... Tôi chỉ biết là cô ta muốn giết tôi... Nếu tôi không chạy, ngay cả đứa bé cũng đã có thể mất mạng!"
Trong con mắt Thượng Quan Hạo đau nhức và sát khí ngưng trọng, đã buộc chặt tới cực điểm!
Sắc mặt Tần Mộc Ngữ đã suy yếu xuống, nhưng cứng rắn chống đỡ không cho bản thân mình ngã xuống! Nàng nhìn trong mắt hắn, từ từ mà lại lần nữa từ ánh mắt kia nhận ra sự không tin tưởng...
Không tin...
Hắn không tin...
Một làn nước mỏng nổi lên ở khóe mắt, Tần Mộc Ngữ nắm chặt cổ tay áo hắn muốn nói thêm mấy câu, viên cảnh sát gần đó cũng đã đưa bọn họ giật lại, Tần Mộc Ngữ giãy dụa, muốn đem chuyện nàng cùng Tần Cẩn Lan ở trong nhà kho này nói cho hắn nghe! Muốn nói cho hắn người phụ nữ này là tàn ác đến bao nhiêu, nàng không biết cô ta chết như thế nào, nàng thực sự không biết!
"Người không phải tôi giết..." Nàng vùng vẫy, không muốn để cho người khác đụng vào nàng "Người không phải tôi giết, các người thả tôi ra!"
"Vị tiểu thư này, xin cô phối hợp một chút, người đã mất không ít máu, lại di chuyển sẽ không cứu được..."
"Không phải tôi giết người! Các người vì sao không tin!" Nàng cuối cùng hét lên một tiếng, thở hổn hển, nước mắt hòa vào máu chảy trên khuôn mặt, rơi xuống, nàng bỗng nhiên ôm kín bụng, nơi đó đau đến không cầm được.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Bóng dáng mấy viên cảnh sát chạy đến đỡ lấy nàng đã đau đớn đến ngất xỉu.
************************************
Trong bệnh viện, mùi máu tảnh dần dần được che đậy bởi mùi nước khử trùng.
Y tá mang trang phục trắng cùng cảnh sát đồng phục đen xen kẽ, lui tới không ngớt.
"Toàn thân cô ấy có rất nhiều vết thương, đều là vết thương do dao gây ra, trong cổ ứ động, về phần ngất xỉu là do phía sau gáy bị đánh lên nhiều lần vào vách tường gây ra... Cô ấy bất tỉnh làm sao có thể giết người? Là sai kẻ giết người đem cô ấy đánh ngất đi?"
"Chẳng lẽ chính cô ta?"
"... Thần kinh!"
"Còn có, thu thập dấu vân tay ở toàn bộ hiện trường đều không thành công, đều bị máu tách rời ra, rõ ràng nhất chỉ có dấu vân tay trên cái móc sắt kia, ăn khớp với Tần Mộc Ngữ, thế nhưng lấy mẫu vết máu ở trên dao găm, cũng chỉ có Tần Mộc Ngữ."
"A, chiếu theo suy luận trước kia, cô ấy giết người, còn muốn lấy dao chọc mình vài nhát sao?"
"Có thể là do hai người vật lộn cũng không nhất định, có thể lỡ tay giết giết?"
"Cũng có thể. Chỉ có điều hiện tại chứng cứ quan trọng không đủ, càng không có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, rồi động cơ do đâu?"
Viên cảnh sát nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở ghế dài bệnh viện, thản nhiên nói: "Người chết là chị của Tần Mộc Ngữ, gã đàn ông này là anh rể của cô ấy, thế nhưng đứa con trọng bụng cô ấy theo như bệnh viện nói... là của hắn ta."
Nói ra điểm này, trong mắt cảnh sát, tựa hồ như tất cả mọi thứ đều có thể nhìn ra rõ ràng.
Nhẹ nhàng đi qua, tới trước mặt Thượng Quan Hạo.
"Thượng Quan tiên sinh, Tần tiểu thư bây giờ đã không còn thân nhân gì rồi, kết quả vụ án này tôi chỉ có thể cùng anh nói chuyện." Cảnh sát nắm chặt hồ sơ trong tay, thản nhiên nói "Đây là vụ án giết người, tạm thời không có biện pháp xác định là cố ý hay ngộ sát, đương sự vẫn còn đang phủ nhận, nhân chứng vật chứng đều không đủ, cho nên... Dựa theo quy định, nếu như giam giữ 72 tiếng vẫn tiến triển vẫn không có đột phá cùng chứng cứ xác thực, chúng ta trước mắt cũng chỉ có thể thả người, về điểm này ngài hiểu chưa?"
Sắt mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, lông mi dày đậm chậm rãi giơ lên, trong đôi mắt sâu xa phảng phất như cất giấu sát khí đáng sợ, giọng khản đặc: "Không có chứng cứ, cô ta cũng không thừa nhận, có đúng không?"
Cảnh sát liếc hắn một cái, gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn cười nhạt: "72 tiếng... Tôi đợi."
Giọng nói hắn quá mức âm lãnh, cảnh sát cũng có chút rùng mình, tiếp tục bàn bạc: "Trong thời gian này, Tần tiểu thư sẽ ở bệnh viện tiến hành điều trị, chúng tôi sẽ cử người lưu lại chỗ này, chờ cô ấy tỉnh táo sẽ tiếp tục thẩm vấn, điều này cũng hy vọng ngài có thể đồng ý."
Trong đầu tràn đầy khuôn mặt Tần Cẩn Lan, hòa cùng dáng dấp cuối cùng của cô hấp hối giãy dụa... Ngón tay Thượng Quan Hạo từ từ siết chặt, đầu xương ngón tay trở nên trắng bạch, buông mắt xuống: "Các anh có thể đi."
Cảnh sát dừng một chút, đem tài liệu kẹp vào, mờ nhạt nói: "Nén bi thương, thuận theo thay đổi."
Thân thể Thượng Quan Hạo rắn rỏi cứng đờ, không khí lạnh bốn phía càng thêm ngưng trọng, cảnh sát ngay cả dũng khí đưa tay qua nắm lấy tay hắn một cái cũng không dám, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Ròng rã đợi suốt 72 giờ.
************************************
Ngự gia.
Trong phòng tiếp khách có người trước sau bận bịu.
Quản gia tới gần phía sau Ngự Kinh Đông, cúi đầu nói: "Lão gia, máy bay đã chuẩn bị xong, một tiếng sau cất cánh."
Vẻ mặt Ngự Kinh Đông lắng động ngưng trọng, tay vuốt trên đầu gậy qua lại, trong tâm sự sốt ruột cùng vướng víu đã thắt chặt tới cùng cực. Ông rất ít khi lo nghĩ mà nặng nề đến như vậy, một lần là lúc chuyến bay cha mẹ Phong Trì gặp nạn, sau đó một lần, chính là lúc này.
"Việc sau này anh cũng đều xử lý tốt không? Bất luận bên phía cảnh sát làm sao điều tra, cũng không thể tra được tới Ngự gia ta... biết không?" Ánh mắt Ngự Kinh Đông cứng cáp ngưng trọng, giọng nói hồn hậu.
Quản gia cúi đầu: "Tôi đã xử lý tốt, thiếu gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong chuyện này."
Ngự Kinh Đông lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ta đã sớm nói qua, cũng đã sớm cảnh cáo cô ta, ở lại Ngự gia thì không có vấn đề gì, chỉ là đừng đem phiền phức tới trên người người thừa kế duy nhất Ngự gia ta, nhưng cô ta có nghe không?" Giọng nói Ngự Kinh Đông tàn nhẫn "Sau khi Phong Trì tỉnh lại phải dùng mọi biện pháp không cho nó quay về, trốn ra nước ngoài vài năm, tránh khỏi rắc rối đã rồi hãy nói. Nếu như nó không nghe thì sử dụng biện pháp mạnh cho ta, nói cho nó, là ông nội nó muốn giam lỏng nó!"
Quản gia buông mắt xuống: "Những điều này lão gia không cần phân phó, tôi đã biết."
"Ừm, anh cũng đi theo đi..." Ngự Kinh Đông nhắm mắt lại, cảm giác tội lỗi bớt đi một chút, kỹ lưỡng mà hồi tưởng lại chuyện này "Chuyện này coi như là ta có lỗi với cô bé kia, anh bảo thủ hạ lưu ý điểm này một chút, nếu như vụ án này chấm dứt, xem Ngự gia chúng ta còn có thể thay cô ta làm chút gì đó."
"Vâng." Quản gia cúi đầu xuống, đem tất cả tình hình thực tế che đậy ở trong đáy mắt.
Cho dù là dùng hết mọi biện pháp để che đậy tội ác, giấu đi sự thực. Thế nhưng những lo lắng kia, những hồi tưởng, những hình ảnh kia từng lúc lại làm cho giật mình bất an, vẫn còn phải lo sợ, theo suốt cả đời bọn họ.
Ngự Kinh Đông đứng ở phòng khách trống trải, tay vẫn vuốt lên cây trượng như trước, hơi thở rối loạn, phảng phất cũng không ổn định lại.
************************************
"Cô nói là Tần Cẩn Lan bắt cóc cô, muốn giết cô cùng đứa con của cô?" Cảnh sát nhíu mày, lặp lại một lần nữa.
Nàng khẽ gật đầu.
"Cô ấy cuối cùng làm sao lại chết? Những hung khí kia rốt cuộc là ai mang đến? Cô dám nói cô không chạm qua bất cứ vật gì?" Cảnh sát vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa.
"Tôi không biết." Tần Mộc Ngữ giơ đôi mắt trong suốt lên, kiên định mà nhìn anh ta "Tôi nói một lần cuối cùng là tôi không biết! Nhưng nếu đổi lại là tôi làm, tôi sẽ không đơn giản chỉ để cô ta chết như vậy, cô ta cần phải có báo ứng... Báo ứng của cô ta đều không phải chỉ chết một lần là đủ! Cô ta thiếu nợ ai cũng không có vấn đề gì, nhưng cô ta thiếu ba tôi một cái mạng! Cô ta còn cho rằng bản thân mình trong sạch sao?"
Nàng kích động dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nước mắt lóe ra tràn đầy.
"Cô có thái độ gì vậy? Tôi chưa từng kích động cô cái gì cả!" Viên cảnh sát bị nàng khiến cho tái mét, mắng một tiếng "Người chết ở trước mặt cô, cô cũng không thừa nhận, cô cho là có đủ thời gian để chống đỡ như vậy thì tốt rồi sao!"
Tần Mộc Ngữ không thèm nhắc lại, bởi vì đau nhức ở phần bụng lại bắt đầu lan ra.
Nàng nhắm mắt lại, tùy ý để nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhẹ tay khẽ vuốt trên bụng, trấn an hắn.
Không... Không phải sợ, cục cưng bé nhỏ....
"A, cô thật yêu ghét phân minh, đứa con của mình thì biết che chở, mạng của người khác thì sẽ không còn là mạng?" Cảnh sát xem thời gian cũng đã tới rồi, tức giận mà thu bút ghi âm và bản ghi chép về, cười nhạt "Cô thật sự nên tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không đứa còn của cô lớn lên sẽ không biết cô thế nào, cô nói đi chứ?"
Cảm giác nhực nhã to lớn trong phòng bệnh lan tràn, ngón tay nàng yếu ớt nắm chặt ra giường, một chữ cũng nói không nên lời.
Hình ảnh trong đầu hiện ra, là nàng bị Tần Cẩn Lan túm lấy cổ, dữ tợn lạnh lẽo, dùng hết sức lực toàn thân đánh vào tường, bóp nghẹn lấy sinh mệnh của nàng... Nàng không hiểu, vì sao người phụ nữ độc ác nham hiểm đó, tới chết rồi, cũng đem oan ức đổ lên đầu nàng!
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, thấm vào ga giường.
Cánh cửa được khẽ khẽ mở ra, đóng cửa, chưa được bao lâu, lại lần nữa bị nhẹ nhàng mở ra.
Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt trên giường bệnh, trên đầu quấn băng gạc, vết thương chồng chất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt mà mềm yếu tựa như chạm vào sẽ vỡ.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi tới, trên cao nhìn xuống nàng.
Bình luận facebook