Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Editor: Puck - Diễn đàn
Mấy lần gặp oanh tạc quy mô lớn, coi như nổ không chết ông, tạo thành thương vong cho vương quốc ma túy cũng rất nghiêm trọng. Sau mấy lần bài học kinh nghiệm xương máu, ông cố hết sức áp dụng chiến thuật vu hồi, không cứng chọi cứng với quân chính phủ, đây là kinh nghiệm ông tổng kết ra sau mấy mười năm giao chiến với quân chính phủ.
Hành động nhân cơ hội ra sức đánh rắn dập đầu của chính phủ nước Thái khiến cho ông rất căm tức, con cọp không phát uy, cho ông là mèo bệnh. Lần này ông thề không thể không cho chính phủ nước Thái xem một chút màu sắc tàn nhẫn.
Vị nhân viên hành chính nước Thái xui xẻo kia nơm nớp lo sợ đi tới, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, há miệng run rẩy cầu khẩn nói: "Hoắc tiên sinh, tôi, tôi thực sự đã cố hết sức! Chính phủ kiên quyết không đồng ý buông thả nhóm ma túy kia, nói trên người bọn họ đeo quá nhiều án mạng..."
Hoắc Gia Tường khoát khoát tay ý bảo ông ta câm miệng, ngay cả con mắt đều lười phải nhìn ông ta, chỉ phân phó với thân tín bên cạnh nói: "Mời cả người nhà của ông ta đi ra!"
Người quan viên kia hết sức lo sợ, hơi thiếu phải lạy cầu xin tha thứ (nếu có tác dụng), ông lần lượt kể rõ bất đắc dĩ của mình. Nhóm ma túy kia rơi vào trong tay chính phủ nước Thái, cần phải xử tội nặng, không có khả năng đồng ý với điều kiện đàm phán của Hoắc Gia Tường buông thả bọn họ.
Người nhà quan viên bị áp tới, có người già có con nít còn có phụ nữ, tổng cộng năm sáu miệng ăn.
"Đều là phế vật, đập chết toàn bộ!" Hoắc Gia Tường cầm khăn ăn lên lau vết cà phê bên khóe miệng, hạ lệnh.
"Hoắc tiên sinh, ngài không thể..." quan viên nước Thái này phịch té quỵ xuống đất, khóc rống cầu khẩn nói: "Muốn giết cứ giết một mình tôi đi! Đừng tổn thương người nhà của tôi..."
Hoắc Gia Tường vỗ tay phát ra tiếng, bắt đầu tàn sát!
Phần tử vũ trang đứng hầu ở bên cạnh, nâng súng tự động kiểu nhẹ lên, bắt đầu bắn càn quét về phía một số người nhà.
Thời gian nửa phút ngắn ngủn, tất cả âm thanh đều ngừng.
"Những anh em của chúng ta bị bắt, cũng bởi vì người dân đáng giận trong thôn đáng chết đó bày bẫy rập mới rơi vào trong tay quân chính phủ!" Nhắc tới chuyện này Hoắc Gia Tường liền một bụng tức giận, ông làm việc từ trước đến giờ tàn nhẫn dứt khoát, cho dù là trả thù hay là ra sách lược, "Truyền lệnh xuống chuẩn bị, tối nay tiêu diệt hết thôn trại kia! Kể cả nam nữ già trẻ, chó gà không tha!" dieendaanleequuydonn
Đây là hành động trả thù của ông đối với chèn ép của chính phủ nước Thái! Tàn sát đẫm máu thôn trại hoặc thành trấn, loại chuyện như vậy ông đã làm không chỉ một lần.
Cũng bởi vì ông đủ tàn nhẫn, quân chính phủ chung quanh mới không dám dễ dàng trêu chọc ông. Bởi vì trêu chọc ông thì phải bỏ ra một cái giá lớn bằng máu!
Cảm giác không khí hơi khác thường, ông chợt ngẩng đầu lên xoay người, thấy Lâm Tuyết đứng ở sau lưng ông, chính lúc này đang dùng ánh mắt kinh hãi nhìn ông chằm chằm, giống như ông là một con rắn độc!
Hoắc Gia Tường không ngờ Lâm Tuyết sẽ dậy sớm như vậy, ông tính toán đợi chút nữa chờ cô cùng dùng bữa sáng, thuận tiện khi đang uống cà phê xử lý một ít sự vụ, lại cứ đúng dịp bị cô đụng phải.
Làm thế nào lại trùng hợp như vậy! Ông không khỏi lo sợ không yên, sắc mặt hơi tái nhợt, miễn cường nặn ra nụ cười, hỏi: "Con... Tại sao cũng tới!"
Lâm Tuyết run rẩy cả người, cô run rẩy cánh môi, một hồi lâu chỉ phun ra một chuỗi đứt quãng: "Súc sinh... Cầm thú... Giết người điên cuồng!"
"Bốp!" Hoắc Vân Phi ném thứ gì đó trong tay lên bàn, tròng mắt đen sắc bén nheo lại, lạnh giọng hỏi, "Cô mắng ai?"
"Ầm ĩ cái gì?" Hoắc Gia Tường quát con trai, "Dịu dàng với em gái con chút! Làm sao lại không đổi được dáng vẻ tính khí thối này!"
"Nó mắng cha!" Hoắc Vân Phi chỉ vào Lâm Tuyết, tròng mắt đen thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, hầu kết giật giật, nói giọng khàn khàn, "Không dạy dỗ nó, con thấy nó cũng không hiểu được cái gọi là hiếu đạo là như thế nào!"
"Tôi không cần phải có hiếu với giết người điên cuồng!" Lâm Tuyết nắm quyền lại, giọng căm hận mắng hai cha con này, "Mấy người đều là súc sinh!"
"Vân Phi!" Hoắc Gia Tường liều mạng giữ chặt con trai, thế nào cũng không cho con trai động vào Lâm Tuyết, "Không cho ra tay với con bé! Con dám động vào con bé một sợi tóc, cha đập chết con!"
Hoắc Vân Phi chưa từng nghe cha mình nói lời tuyệt tình như thế với mình, anh là đứa con trai ông yêu mến nhất, bây giờ bởi vì Lâm Tuyết, lại có thể nói muốn giết anh, sao lại không khiến cho anh đau lòng?
Hung hăng đẩy cha mình ra, căm phẫn trừng mắt nhìn ông, Hoắc Vân Phi xoay người rời đi.
Thấy con trai rời đi, Hoắc Gia Tường ổn định tinh thần, đến gần Lâm Tuyết, vẻ mặt của ông hơi hốt hoảng xấu hổ, giống như làm trộm bị người bắt quả tang, lúng túng không chịu nổi, "Tuyết Tuyết, thật xin lỗi..."
"Bốp!" Lâm Tuyết hung hăng quăng cho ông một cái tát.
Bốn phía vang lên tiếng hút khí, tất cả mọi người gần như trừng tròng mắt ra ngoài. Không bị hoa mắt chứ, cô ta lại dám đánh Hoắc tiên sinh!
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giống như có một chút mồi lửa cũng sẽ nổ tung. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Hoắc Gia Tường không thể tin nổi sờ gương mặt mình bị đánh, thật giống như không quá tin tưởng. Đã bao nhiêu năm, trừ bà ấy... Ai dám ra tay đánh ông?
Quả nhiên là con gái của bà! Ông nhếch môi cười khổ, "Tuyết Tuyết, bớt giận chưa? Chúng ta đi dùng bữa sáng!"
"Tôi không ăn!" Lâm Tuyết lui về phía sau một bước, trong mắt trong veo dâng lên căm phẫn, "Ăn với người máu tanh đầy tay, tôi ăn không vô!"
Hoắc Gia Tường âm thầm nguyền rủa một tiếng, tại sao cứ đúng dịp như vậy! Tính sai tính sai rồi, khi xử lý sự vụ, ít nhất ông nên giấu con bé mà tiến hành, không ngờ con bé tỉnh dậy sớm như vậy, cũng không nghĩ ra sau khi con bé tỉnh lại sẽ trực tiếp chạy đến tìm ông. Sự tình vốn nên khiến cho ông vui mừng kết quả biến thành cục diện này.
Đối với trường hợp máu tanh, ông đã sớm tê liệt, nhưng có thể nghĩ tới lực trùng kích và lực đả kích đối với Lâm Tuyết.
"Còn ngây người cái gì? Nhanh chóng xử lý!" Hoắc Gia Tường chuyển tức giận lên trên người thuộc hạ.
Lúc này những phần tử vũ trang kia mới tỉnh lại, nhanh chóng bắt tay vào kéo thi thể một nhà quan viên chính phủ nước Thái đi, sau đó rửa sạch quét dọn hiện trường, không để lại bất kỳ vết máu nào.
Động tác làm chuyện này của bọn họ rất nhuần nhuyễn, xem ra do thường làm.
Lâm Tuyết chỉ cảm thấy đáy lòng tê dại lạnh lẽo, tay chân cũng tê dại lạnh lẽo. Trong đầu hỗn loạn, giống như lại bắt đầu phát sốt.
Hoắc Gia Tường ân cần đi tới đưa tay sờ cái trán của cô, "Sao lại thế này? Không thoải mái? Mau trở về nằm! Cha để người ta bưng đồ ăn sáng vào trong phòng nghỉ cho con ăn!"
"Đừng đụng vào tôi!" Lâm Tuyết đẩy tay ông ra, đề phòng lùi về phía sau một bước, lạnh giọng nói: "Tôi không muốn ăn đồ của ông, ghê tởm!"
"Con ngã bệnh, không ăn cơm sao được?" Hoắc Gia Tường nhỏ giọng trấn an cô: "Tuyết Tuyết ngoan, nghe lời! Muốn cái gì cha nhất định thỏa mãn con!"
"Tôi muốn rời đi!" Lâm Tuyết ngay cả một giây đồng hồ cũng không muốn nán lại tiếp nữa, cô sai lầm rồi! die nda nle equ ydo nn
Cũng bởi vì ông hiền hòa với cô mà mê hoặc cô, khiến cho cô quên mất ông là trùm buôn thuốc phiện đôi tay dính đầy máu tanh, còn sinh ra ảo tưởng với ông, cho rằng ông có điều khổ tâm bất đắc dĩ, cho rằng ông không xấu như vậy! Bởi vì khi ông đối mặt với cô luôn mặt mỉm cười hiền hòa, khiến cho cô từ thuở nhỏ thiếu hụt tình thương và ấm áp của cha sinh ra một tia quyến luyến.
"Chờ thân thể con khỏe mạnh chút rồi rời đi!" Hoắc Gia Tường tận tình khuyên cô, sợ cô quá kích động sẽ không tốt cho thân thể, "Tối ngày hôm qua con đã không ăn gì, điểm tâm nhất định phải ăn!"
"Tránh ra! Đừng giả mù sa mưa ở trước mặt tôi!" Nhớ tới mới vừa rồi một đống thi thể máu chảy thành sông, cô liền không ngừng run rẩy. Trong đó còn có một cô bé, tuổi không khác Mộng Mộng lắm, ngã trong vũng máu kết thúc sinh mạng nhỏ bé. Mà gương mặt tê liệt của Hoắc Gia Tường làm trái tim cô băng giá, hoặc nói là khiến cho cô đau lòng, "Ông vốn chính là một cầm thú máu lạnh!"
Khi hai người đang dây dưa, Lương Tuấn Đào đã tới.
Anh dậy sớm hơn Lâm Tuyết chừng nửa giờ, ở bộ đội đã quen làm thể dục buổi sáng. Tập thể dục buổi sáng huấn luyện một giờ, đi vào phòng tắm tắm rửa, thấy Lâm Tuyết không có ở trong phòng ngủ, đã tìm tới.
Thấy Hoắc Gia Tường đang lôi kéo Lâm Tuyết dây dưa không ngớt, anh vội vã đi nhanh tới đây, không vui mở miệng nói: "Hoắc tiên sinh, ngài đang làm cái gì vậy? Sáng sớm định quấy rầy hay bỉ ổi?"
Lời nói này... Hoắc Gia Tường lúng túng một trận, ngượng ngùng buông Lâm Tuyết ra.
Lâm Tuyết chạy đến bên người Lương Tuấn Đào, kéo cánh tay của anh, chỉ nói một câu: "Chúng ta đi, rời đi ngay bây giờ! Em một chút cũng không muốn gặp lại ông ta!"
Hoắc Gia Tường nghe vậy đau lòng một trận, thẫn thờ đứng ở đó.
"Chúng ta lập tức đi!" Lương Tuấn Đào không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết hình như rất thất vọng với Hoắc Gia Tường, "Không bằng cũng mang Hâm Lôi đi!"
Nếu đã mạo hiểm tới một chuyến, cũng không thể tay không mà về.
Lâm Tuyết ổn định tâm tình, mắt trong veo u ám lạnh lẽo nhìn về phía Hoắc Gia Tường, hỏi, "Tôi muốn mang bạn của tôi Đỗ Hâm Lôi đi, có thể không?"
Mấy lần gặp oanh tạc quy mô lớn, coi như nổ không chết ông, tạo thành thương vong cho vương quốc ma túy cũng rất nghiêm trọng. Sau mấy lần bài học kinh nghiệm xương máu, ông cố hết sức áp dụng chiến thuật vu hồi, không cứng chọi cứng với quân chính phủ, đây là kinh nghiệm ông tổng kết ra sau mấy mười năm giao chiến với quân chính phủ.
Hành động nhân cơ hội ra sức đánh rắn dập đầu của chính phủ nước Thái khiến cho ông rất căm tức, con cọp không phát uy, cho ông là mèo bệnh. Lần này ông thề không thể không cho chính phủ nước Thái xem một chút màu sắc tàn nhẫn.
Vị nhân viên hành chính nước Thái xui xẻo kia nơm nớp lo sợ đi tới, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, há miệng run rẩy cầu khẩn nói: "Hoắc tiên sinh, tôi, tôi thực sự đã cố hết sức! Chính phủ kiên quyết không đồng ý buông thả nhóm ma túy kia, nói trên người bọn họ đeo quá nhiều án mạng..."
Hoắc Gia Tường khoát khoát tay ý bảo ông ta câm miệng, ngay cả con mắt đều lười phải nhìn ông ta, chỉ phân phó với thân tín bên cạnh nói: "Mời cả người nhà của ông ta đi ra!"
Người quan viên kia hết sức lo sợ, hơi thiếu phải lạy cầu xin tha thứ (nếu có tác dụng), ông lần lượt kể rõ bất đắc dĩ của mình. Nhóm ma túy kia rơi vào trong tay chính phủ nước Thái, cần phải xử tội nặng, không có khả năng đồng ý với điều kiện đàm phán của Hoắc Gia Tường buông thả bọn họ.
Người nhà quan viên bị áp tới, có người già có con nít còn có phụ nữ, tổng cộng năm sáu miệng ăn.
"Đều là phế vật, đập chết toàn bộ!" Hoắc Gia Tường cầm khăn ăn lên lau vết cà phê bên khóe miệng, hạ lệnh.
"Hoắc tiên sinh, ngài không thể..." quan viên nước Thái này phịch té quỵ xuống đất, khóc rống cầu khẩn nói: "Muốn giết cứ giết một mình tôi đi! Đừng tổn thương người nhà của tôi..."
Hoắc Gia Tường vỗ tay phát ra tiếng, bắt đầu tàn sát!
Phần tử vũ trang đứng hầu ở bên cạnh, nâng súng tự động kiểu nhẹ lên, bắt đầu bắn càn quét về phía một số người nhà.
Thời gian nửa phút ngắn ngủn, tất cả âm thanh đều ngừng.
"Những anh em của chúng ta bị bắt, cũng bởi vì người dân đáng giận trong thôn đáng chết đó bày bẫy rập mới rơi vào trong tay quân chính phủ!" Nhắc tới chuyện này Hoắc Gia Tường liền một bụng tức giận, ông làm việc từ trước đến giờ tàn nhẫn dứt khoát, cho dù là trả thù hay là ra sách lược, "Truyền lệnh xuống chuẩn bị, tối nay tiêu diệt hết thôn trại kia! Kể cả nam nữ già trẻ, chó gà không tha!" dieendaanleequuydonn
Đây là hành động trả thù của ông đối với chèn ép của chính phủ nước Thái! Tàn sát đẫm máu thôn trại hoặc thành trấn, loại chuyện như vậy ông đã làm không chỉ một lần.
Cũng bởi vì ông đủ tàn nhẫn, quân chính phủ chung quanh mới không dám dễ dàng trêu chọc ông. Bởi vì trêu chọc ông thì phải bỏ ra một cái giá lớn bằng máu!
Cảm giác không khí hơi khác thường, ông chợt ngẩng đầu lên xoay người, thấy Lâm Tuyết đứng ở sau lưng ông, chính lúc này đang dùng ánh mắt kinh hãi nhìn ông chằm chằm, giống như ông là một con rắn độc!
Hoắc Gia Tường không ngờ Lâm Tuyết sẽ dậy sớm như vậy, ông tính toán đợi chút nữa chờ cô cùng dùng bữa sáng, thuận tiện khi đang uống cà phê xử lý một ít sự vụ, lại cứ đúng dịp bị cô đụng phải.
Làm thế nào lại trùng hợp như vậy! Ông không khỏi lo sợ không yên, sắc mặt hơi tái nhợt, miễn cường nặn ra nụ cười, hỏi: "Con... Tại sao cũng tới!"
Lâm Tuyết run rẩy cả người, cô run rẩy cánh môi, một hồi lâu chỉ phun ra một chuỗi đứt quãng: "Súc sinh... Cầm thú... Giết người điên cuồng!"
"Bốp!" Hoắc Vân Phi ném thứ gì đó trong tay lên bàn, tròng mắt đen sắc bén nheo lại, lạnh giọng hỏi, "Cô mắng ai?"
"Ầm ĩ cái gì?" Hoắc Gia Tường quát con trai, "Dịu dàng với em gái con chút! Làm sao lại không đổi được dáng vẻ tính khí thối này!"
"Nó mắng cha!" Hoắc Vân Phi chỉ vào Lâm Tuyết, tròng mắt đen thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, hầu kết giật giật, nói giọng khàn khàn, "Không dạy dỗ nó, con thấy nó cũng không hiểu được cái gọi là hiếu đạo là như thế nào!"
"Tôi không cần phải có hiếu với giết người điên cuồng!" Lâm Tuyết nắm quyền lại, giọng căm hận mắng hai cha con này, "Mấy người đều là súc sinh!"
"Vân Phi!" Hoắc Gia Tường liều mạng giữ chặt con trai, thế nào cũng không cho con trai động vào Lâm Tuyết, "Không cho ra tay với con bé! Con dám động vào con bé một sợi tóc, cha đập chết con!"
Hoắc Vân Phi chưa từng nghe cha mình nói lời tuyệt tình như thế với mình, anh là đứa con trai ông yêu mến nhất, bây giờ bởi vì Lâm Tuyết, lại có thể nói muốn giết anh, sao lại không khiến cho anh đau lòng?
Hung hăng đẩy cha mình ra, căm phẫn trừng mắt nhìn ông, Hoắc Vân Phi xoay người rời đi.
Thấy con trai rời đi, Hoắc Gia Tường ổn định tinh thần, đến gần Lâm Tuyết, vẻ mặt của ông hơi hốt hoảng xấu hổ, giống như làm trộm bị người bắt quả tang, lúng túng không chịu nổi, "Tuyết Tuyết, thật xin lỗi..."
"Bốp!" Lâm Tuyết hung hăng quăng cho ông một cái tát.
Bốn phía vang lên tiếng hút khí, tất cả mọi người gần như trừng tròng mắt ra ngoài. Không bị hoa mắt chứ, cô ta lại dám đánh Hoắc tiên sinh!
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giống như có một chút mồi lửa cũng sẽ nổ tung. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Hoắc Gia Tường không thể tin nổi sờ gương mặt mình bị đánh, thật giống như không quá tin tưởng. Đã bao nhiêu năm, trừ bà ấy... Ai dám ra tay đánh ông?
Quả nhiên là con gái của bà! Ông nhếch môi cười khổ, "Tuyết Tuyết, bớt giận chưa? Chúng ta đi dùng bữa sáng!"
"Tôi không ăn!" Lâm Tuyết lui về phía sau một bước, trong mắt trong veo dâng lên căm phẫn, "Ăn với người máu tanh đầy tay, tôi ăn không vô!"
Hoắc Gia Tường âm thầm nguyền rủa một tiếng, tại sao cứ đúng dịp như vậy! Tính sai tính sai rồi, khi xử lý sự vụ, ít nhất ông nên giấu con bé mà tiến hành, không ngờ con bé tỉnh dậy sớm như vậy, cũng không nghĩ ra sau khi con bé tỉnh lại sẽ trực tiếp chạy đến tìm ông. Sự tình vốn nên khiến cho ông vui mừng kết quả biến thành cục diện này.
Đối với trường hợp máu tanh, ông đã sớm tê liệt, nhưng có thể nghĩ tới lực trùng kích và lực đả kích đối với Lâm Tuyết.
"Còn ngây người cái gì? Nhanh chóng xử lý!" Hoắc Gia Tường chuyển tức giận lên trên người thuộc hạ.
Lúc này những phần tử vũ trang kia mới tỉnh lại, nhanh chóng bắt tay vào kéo thi thể một nhà quan viên chính phủ nước Thái đi, sau đó rửa sạch quét dọn hiện trường, không để lại bất kỳ vết máu nào.
Động tác làm chuyện này của bọn họ rất nhuần nhuyễn, xem ra do thường làm.
Lâm Tuyết chỉ cảm thấy đáy lòng tê dại lạnh lẽo, tay chân cũng tê dại lạnh lẽo. Trong đầu hỗn loạn, giống như lại bắt đầu phát sốt.
Hoắc Gia Tường ân cần đi tới đưa tay sờ cái trán của cô, "Sao lại thế này? Không thoải mái? Mau trở về nằm! Cha để người ta bưng đồ ăn sáng vào trong phòng nghỉ cho con ăn!"
"Đừng đụng vào tôi!" Lâm Tuyết đẩy tay ông ra, đề phòng lùi về phía sau một bước, lạnh giọng nói: "Tôi không muốn ăn đồ của ông, ghê tởm!"
"Con ngã bệnh, không ăn cơm sao được?" Hoắc Gia Tường nhỏ giọng trấn an cô: "Tuyết Tuyết ngoan, nghe lời! Muốn cái gì cha nhất định thỏa mãn con!"
"Tôi muốn rời đi!" Lâm Tuyết ngay cả một giây đồng hồ cũng không muốn nán lại tiếp nữa, cô sai lầm rồi! die nda nle equ ydo nn
Cũng bởi vì ông hiền hòa với cô mà mê hoặc cô, khiến cho cô quên mất ông là trùm buôn thuốc phiện đôi tay dính đầy máu tanh, còn sinh ra ảo tưởng với ông, cho rằng ông có điều khổ tâm bất đắc dĩ, cho rằng ông không xấu như vậy! Bởi vì khi ông đối mặt với cô luôn mặt mỉm cười hiền hòa, khiến cho cô từ thuở nhỏ thiếu hụt tình thương và ấm áp của cha sinh ra một tia quyến luyến.
"Chờ thân thể con khỏe mạnh chút rồi rời đi!" Hoắc Gia Tường tận tình khuyên cô, sợ cô quá kích động sẽ không tốt cho thân thể, "Tối ngày hôm qua con đã không ăn gì, điểm tâm nhất định phải ăn!"
"Tránh ra! Đừng giả mù sa mưa ở trước mặt tôi!" Nhớ tới mới vừa rồi một đống thi thể máu chảy thành sông, cô liền không ngừng run rẩy. Trong đó còn có một cô bé, tuổi không khác Mộng Mộng lắm, ngã trong vũng máu kết thúc sinh mạng nhỏ bé. Mà gương mặt tê liệt của Hoắc Gia Tường làm trái tim cô băng giá, hoặc nói là khiến cho cô đau lòng, "Ông vốn chính là một cầm thú máu lạnh!"
Khi hai người đang dây dưa, Lương Tuấn Đào đã tới.
Anh dậy sớm hơn Lâm Tuyết chừng nửa giờ, ở bộ đội đã quen làm thể dục buổi sáng. Tập thể dục buổi sáng huấn luyện một giờ, đi vào phòng tắm tắm rửa, thấy Lâm Tuyết không có ở trong phòng ngủ, đã tìm tới.
Thấy Hoắc Gia Tường đang lôi kéo Lâm Tuyết dây dưa không ngớt, anh vội vã đi nhanh tới đây, không vui mở miệng nói: "Hoắc tiên sinh, ngài đang làm cái gì vậy? Sáng sớm định quấy rầy hay bỉ ổi?"
Lời nói này... Hoắc Gia Tường lúng túng một trận, ngượng ngùng buông Lâm Tuyết ra.
Lâm Tuyết chạy đến bên người Lương Tuấn Đào, kéo cánh tay của anh, chỉ nói một câu: "Chúng ta đi, rời đi ngay bây giờ! Em một chút cũng không muốn gặp lại ông ta!"
Hoắc Gia Tường nghe vậy đau lòng một trận, thẫn thờ đứng ở đó.
"Chúng ta lập tức đi!" Lương Tuấn Đào không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết hình như rất thất vọng với Hoắc Gia Tường, "Không bằng cũng mang Hâm Lôi đi!"
Nếu đã mạo hiểm tới một chuyến, cũng không thể tay không mà về.
Lâm Tuyết ổn định tâm tình, mắt trong veo u ám lạnh lẽo nhìn về phía Hoắc Gia Tường, hỏi, "Tôi muốn mang bạn của tôi Đỗ Hâm Lôi đi, có thể không?"
Bình luận facebook