Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Editor: Puck - Diễn đàn
Lúc Lâm Tuyết tỉnh lại, đã là sau buổi trưa.
Vân Phàm để cho người bưng bữa trưa tới, dặn dò: "Thân thể của cô rất yếu, nhất định phải ăn gì đó tử tế."
Ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, Lâm Tuyết thực sự cảm thấy đói bụng rồi.
Vùi đầu ăn mãnh liệt, chờ lấp đầy bụng, cảm giác tinh thần phấn chấn. Lâm Tuyết ngẩng đầu lên hỏi: "Tuấn Đào đâu?"
Ở tam giác vàng Lương Tuấn Đào cũng không có nhiệm vụ gì, khi cô tỉnh lại lại không thấy anh, theo bản năng cảm thấy có cái gì không đúng.
"Lão đại trở về lưỡi liềm vàng rồi!" Vân Phàm nói cho cô biết, "Anh ấy đi thi hành nhiệm vụ, nói ngắn nhất trong vòng ba ngày, dài nhất một tuần, thì có thể kết thúc nhiệm vụ lần này, đón cô trở về nước!"
Vốn Vân Phàm cũng là nòng cốt của hành động lưỡi liềm vàng lần này, chỉ có điều Lương Tuấn Đào lại để ái tướng này ở lại tam giác vàng chỉ vì làm bác sỹ theo quân tới chăm sóc Lâm Tuyết.
Đối với việc thủ trưởng đại nhân không biết trọng dụng nhân tài với anh, Vân Phàm cũng không bày tỏ dị nghị. Anh tuân thủ cực tốt quy tắc bắt buộc của quân nhân—— phục tùng mệnh lệnh!
Không thể nghi ngờ, tin tức này là thứ mà Lâm Tuyết mong thật lâu. Rốt cuộc sắp kết thúc nhiệm vụ lần này rồi, cô thật sự rất muốn được về nhà rất muốn nhìn thấy Mặc Mặc và Mộng Mộng.
Chỉ có điều, cô không thể vẫn bị động đợi ở đây để cho chồng của cô đi phấn đấu, làm vợ của anh, cô nhất định phải làm bạn ở bên cạnh anh vào thời khắc quan trọng nhất, cùng anh kề vai chiến đấu.
"Vân Phàm, đưa tôi đi lưỡi liềm vàng!" Lâm Tuyết yêu cầu.
Vân Phàm nhíu đôi mày tuấn tú, nói: "Bệnh của cô còn chưa tốt lên mà!"
"Tôi đã tốt rồi!" Lâm Tuyết cảm giác thân thể đã không có đáng ngại, thật ra thì, chủ yếu vẫn là vấn đề tâm tình. Chuyện Mạc Sở Hàn, cô cố hết sức bình tĩnh không hề rối rắm nữa. Mà chồng của cô trong quá trình đang thi hành nhiệm vụ còn phải đi tới đi lui giữa hai nơi thăm cô, cô không thể kiểu cách tiếp nữa, cô nhất định phải lấy ra tư thái cần có, để cho anh yên tâm để cho anh vui vẻ! "Đưa tôi trở về lưỡi liềm vàng! Trước lúc mặt trời lặn, tôi nhất định phải chạy trở về!"
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, sẽ chờ buổi tối hành động tập thể lên đường.
Lương Tuấn Đào tràn đầy lòng tin với đánh thắng trận đánh này. Nhất định phải giải quyết dứt khoát, đánh một trận chiến đẹp mắt!
Ban đêm, Lâm Tuyết thế mà lại đến rồi!
Vui mừng không thôi, anh không nghĩ tới cô khôi phục được nhanh như vậy, càng không nghĩ tới thái độ của cô tích cực như thế, bởi vì khi anh sưng mặt lên hỏi cô tại sao chạy tới thì vợ của anh lại nói với anh —— Cô muốn cùng anh kề vai chiến đấu!
Không tệ, phương diện tư tưởng giác ngộ có rõ ràng tiến bộ!
Chỉ có điều, cô bệnh nặng mới thuyên giảm, sao anh cam lòng lại để cho cô mệt nhọc! Liền ngoài miệng biểu dương cô mấy câu tỏ vẻ khích lệ, sau đó lại dặn dò cô tối nay ở trong phòng ngoan ngoãn chờ anh trở về.
"Em không yếu ớt như vậy!" Lâm Tuyết trừng mắt nhìn anh, nói, "Bệnh đã tốt hơn, em muốn tham gia hành động tối nay!"
Cô gái nhỏ đáng yêu quật cường như vậy, sao có thể không khiến cho anh yêu như báu vật! Thủ trưởng Lương căn cứ nguyên tắc ngợi khen trước tiên, lập tức cảm động kéo vợ yêu vào trong ngực, giọng quỷ quái đầu độc nói: "Ngoan, rất hiểu chuyện! Nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn, chồng ra sức phục vụ em ở trên giường!" d1en d4nl 3q21y d0n
"..." Lưu manh háo sắc chính là lưu manh háo sắc, bạn còn có thể trông cậy vào trong miệng của anh phun ra thứ tinh hoa gì?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Làm bạn bên cạnh Lương Tuấn Đào, nghe anh dùng vô tuyến truyền tin hạ xuống các chỉ thị, Lâm Tuyết cảm thấy giật mình với quy mô nhiệm vụ lần này.
Thì ra quân đội trong nước đã sớm chuẩn bị đợi lệnh, mặt khác đều đã có ước định với mấy quốc gia chung quanh, tập thể hành động.
Lương Tuấn Đào đánh vào lưỡi liềm vàng, dưới sự phối hợp của Thạch Vũ thăm dò cặn kẽ tình huống của tất cả trùm buôn thuốc phiện lớn nhỏ bao gồm Isaac ở trong đó.
Bản thân Thạch Vũ đã là trùm buôn thuốc phiện số hai ở lưỡi liềm vàng, cho nên anh gần như nắm giữ cả mạch máu của trùm buôn thuốc phiện ở lưỡi liềm vàng.
Lúc nửa đêm, ra lệnh một tiếng, tổng tấn công bắt đầu.
Mặc dù đã đi vào quân đội, mặc dù ở bộ đội lâu như vậy, mặc dù lần trước đã tham gia hành động diệt độc ở tam giác vàng. Lâm Tuyết vẫn cảm thấy khiếp sợ với hành động lần này.
Oanh tạc khổng lồ vẫn kéo dài, mấy trăm chiếc máy bay quanh quẩn ở tầng trời thấp trên không vực của lưỡi liềm vàng, hướng về phía những cứ điểm mà bọn họ đã sớm để mắt tới, điên cuồng công kích.
Isaac đang trong giấc mộng, còn có các trùm buôn thuốc phiện mới vừa hoàn thành thay đổi triều đại Độc Vương ở lưỡi liềm vàng, bọn họ thậm chí ngay cả đường sống để phản kháng cũng không có, trực tiếp bị oanh tạc đến tan xương nát thịt.
Không phải bọn họ quá bất lực, mà Thạch Vũ cùng Lương Tuấn Đào thâm nhập vào đến bộ phận trung tâm của bọn họ, chút điểm này chính là trí mạng!
Isaac rốt cuộc vẫn còn quá non, nếu anh ta có xảo trá đa đoan của Hoắc Gia Tường, đối với bất kỳ ai cũng đều giữ lại một đường, lần này cũng sẽ không thất bại thảm hại.
Thạch Vũ đứng ở bên cạnh, từ trong video vệ tinh quan sát toàn bộ quá trình oanh tạc, nhìn những cứ điểm bọn họ quen thuộc thậm chí cũng bao hàm tâm huyết và kiệt tác của bọn họ, cứ như vậy trong mưa đạn bay tán loạn hóa thành tro tàn.
Mạc Sở Hàn diệt vong, Isaac cũng diệt vong, hai trùm buôn thuốc phiện lớn ở lưỡi liềm vàng bị triệt để nhổ tận gốc.
Sự thật chứng minh, chỉ cần Lương Tuấn Đào lập chí làm một việc gì, anh nhất định sẽ làm được hết sức tốt đẹp. dinendian.lơqid]on
Nếu không phải liên quan đến Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào cũng có lòng tin hoàn thành hành động ở tam giác vàng lần trước. Chỉ có điều thời gian lâu dài một chút, quá trình phức tạp một chút mà thôi, kết quả giống nhau!
Cũng bởi vì Lâm Tuyết, anh không cách nào diệt môn đối với nhà họ Hoắc, chỉ có thể rút lui dọc đường. Quân đội có phê bình kín đáo đối với việc này, thậm chí hoài nghi năng lực hành động của anh.
Hành động lưỡi liềm vàng lần này, anh một lần nữa dùng kết quả thực tế chứng minh danh hiệu chiến thần bất bại của Lương Tuấn Đào anh cũng không phải danh phế thải!
Nhìn hình ảnh ngọn lửa chiến tranh bay tán loạn trong video, nhìn mỗi một cứ điểm bị nổ tung lên trời, nhìn các trùm buôn thuốc phiện đã từng quen thuộc thậm chí sớm chiều làm bạn cùng huấn luyện tranh tài một chỗ đã hài cốt không còn, Lâm Tuyết rốt cuộc hiểu rõ, quân đội thật sự là một nơi tàn khốc.
Thạch Vũ vẫn trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú cương nghị ở sau ánh đèn tối tăm không rõ, ai cũng không nhìn thấu xao động lúc này trong lòng anh, chỉ có điều yết hầu thuộc về phái nam của anh tán loạn kịch liệt, tiết lộ tâm tình của anh.
Lương Tuấn Đào lại luôn bình tĩnh nhìn hình ảnh, môi mỏng hoàn mỹ nhếch lên đường cong nhàn nhạt. Trận đánh này, anh thật sự đánh cho rất đẹp mắt!
Khi trời sắp sáng, tất cả đều kết thúc! Nhiệm vụ lần này thu được toàn thắng!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lâm Tuyết dù chỉ một phần hơi sức cũng không ra, một phần đầu óc cũng không phí, nhưng bởi vì làm bạn bên người thủ trưởng Lương thời gian cả một đêm, mà được anh khen là công thần số một trong hành động lần này.
Khóe miệng Phùng Trường Nghĩa co giật, ở trong lòng âm thầm gào thét: Lão đại, nuông chiều phụ nữ cũng không cần như vậy đi!
Lúc trời sáng, mọi người ngồi chung trên bàn dùng cơm sáng, sau đó Lương Tuấn Đào liền ôm vợ yêu đi ngủ bù.
Trời đất bao la, vợ lớn nhất! Cô dưới tình huống bệnh nặng mới thuyên giảm còn cả đêm không ngủ được với anh, riêng phần tình ý này đã khiến anh cảm động không thôi.
Lâm Tuyết sao lại không biết xấu hổ dưới ánh mắt chú mục của mọi người để cho anh ngủ với cô, trời ạ, nhìn mọi người đều có ánh mắt gì kìa?
Khuôn mặt đỏ bừng lên, cô đẩy anh một cái, nói: “Anh còn có một cặp việc quân cần xử lý, thấy tất cả mọi người đều một đêm không ngủ đấy! Em đi nghỉ ngơi một chút, anh còn bận việc của anh!”
“A!” Lương Tuấn Đào kiêu ngạo mà khoe khoang với mọi người, “Nhìn vợ tôi xem, biết rõ đạo lý hiểu đúng mực cỡ nào! Đối với người phụ nữ như vậy, tôi không thể cưng chiều cô ấy sao!” diee ndda fnleeq uysd doon
“Đúng vậy đúng vậy!” Trong toàn bộ tỏ vẻ buồn nôn, Phùng Trường Nghĩa dẫn đầu tích cực hưởng ứng, “Chị dâu hiền tuệ thục đức, không phải hồ ly tinh mê hoặc lòng vua, cưng chiều chị ấy là phải! Em tán thành!”
Tập thể những người khác có vẻ mặt vặn vẹo, khóe mắt co quắp. Phùng Trường Nghĩa này không hổ là do một tay Lương Tuấn Đào dạy dỗ nên, cái miệng kia… Thật sự nổ chết người không đền mạng.
Cứ như vậy, dưới thái độ “Đồng ý” nhất trí của mọi người, thủ trưởng Lương lẽ thẳng khí hùng ôm vợ đi ngủ bù rồi!
Chuyện còn lại để cho Phùng Trường Nghĩa và Thạch Vũ xử lý đi, đều là công việc còn sót lại rồi!
Bây giờ, anh chỉ muốn ôm vợ mình ngủ một giấc ngon lành!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đêm dài đằng đẵng tối tăm không ánh mặt trời trôi đi, Đỗ Hâm Lôi mở mắt, phát hiện không ngờ trong phòng lại sáng lên, ánh nắng mặt trời trong suốt xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, chói đến ánh mắt cô đau.
Biết bao lâu chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời rồi? Cô tỉnh tỉnh mơ mơ đứng lên, xuống giường, giống như thiêu thân bổ nhào vào lửa lao về phía cửa sổ sát đất sáng ngời.
Kể từ khi bị nhốt, cô chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời. Bên ngoài cửa sổ sát đất bị màu đen bao trùm, cho dù là ban ngày cũng không thể nhìn thấy được ánh mặt trời.
Hôm nay, đây là như thế nào? Nếu như không phải đang nằm mơ, cô thật sự muốn tự thân hưởng thụ thật tốt sáng ngời đã lâu không thấy được này.
Đưa tay kéo cửa sổ ra, hơi thở thơm ngát mang theo mùi bùn cỏ xông vào mũi. Cô hít sâu vài hơi, cảm thấy tâm thần sảng khoái, tâm tình tuyệt vọng những ngày qua cũng bị sáng ngời ấm áp trước mặt tẩy rửa sạch sẽ.
Cô quá tập trung vào cảnh tượng ngoài cửa sổ, đến nỗi người đàn ông tới gần sau lưng cũng không phát hiện ra. Đợi đến khi cô phát hiện ra sau người có hơi thở dốc như thú hoang, muốn tách ra, đã quá chậm.
Bị anh ấn ngã trước cửa sổ sát đất, ở trên tấm thảm mềm mại, cô lại bị anh đè lên thân thể, bị buộc tách chân dài ra.
Xâm nhập dã man khiến cô nhăn đôi mày thanh tú, cô không mắng, gắng gượng nuốt kêu đau xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận cực hình giống như lăng trì *.
(*) Lăng trì: hình phạt thời xưa, đầu tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Lần nào cũng vậy, nhịn một chút đã trôi qua rồi!
Từ nguyền rủa đấm đá phản kháng ban đầu, đến tê liệt bây giờ, cô đã trải qua một cuộc lột xác bi thảm. Đối với ma quỷ này, bất kỳ kháng cự nào của cô cũng chỉ làm gia tăng tình thú và khơi gợi thú tính của anh ta mà thôi.
Tiếng vang mập mờ vẫn kéo dài, giống như không có thời khắc chung kết. Cô bị giày vò trong cực hình lâu dài, cho rằng mình sẽ bi thảm chết ở dưới thân thể của anh ta trong cảnh sắc sáng sớm dễ chịu.
"Ha ha." Xen vào giữa giọng nói cuốn hút và trong trẻo, cười rộ nhẹ lên hấp dẫn mê người như vậy, đối với cô mà nói lại như lời niệm chú ma quỷ nơi địa ngục, "Nhìn cô thuận theo nằm ở dưới thân thể của tôi như vậy, cũng hơi vô vị!"
Thật sao? Anh rốt cuộc nhàm chán cô? Đỗ Hâm Lôi mở mắt, ánh mắt oán hận nhìn anh ta, hận ý không hề cắt giảm nửa phần, "Giết chết tôi đi! Hoặc sớm muộn gì tôi sẽ giết chết anh!"
"Lời nói ngoan độc đừng nói quá sớm!" Hoắc Vân Phi vỗ vỗ gương mặt của cô, cảm thấy mặt mày cô thanh tú mê người, giống như càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt. Giữ cô lại vui đùa một chút không tồi! "Sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ cầu xin tôi lưu cô lại!"
"Biến thái bệnh thần kinh!" Đây là tổng kết của Đỗ Hâm Lôi với Hoắc Vân Phi.
Giống như thường ngày, cho đến khi thoả mãn thì anh mới buông cô ra.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh thong thả ung dung mặc quần áo, không chút nào để ý tới ánh mắt căm phẫn của cô gái bên cạnh, bởi vì cô ghen tỵ anh có quần áo có thể mặc. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Kể từ khi bị anh nhốt, cô đã bắt đầu làm người hoang dã rồi! Trừ bỏ chăn nệm, cô không có bất kỳ quần áo gì để che đậy thân thể.
"Có muốn ra ngoài đi dạo không?" Sửa sang lại xong cho mình, anh giống như khai ân hỏi.
"..." Cô dĩ nhiên muốn ra ngoài đi dạo! Vấn đề là anh ta chịu không? Cô hoài nghi đây có phải một âm mưu mới của người này không.
Tròng mắt đen sắc bén nheo mắt nhìn cô, dò xét cẩn thận cô từ trên xuống dưới một phen, nhíu mày nói: "Đi mặc quần áo, tôi dẫn cô đi gặp cha tôi!"
Mặc quần áo? Cô tức giận hơn rồi, "Tôi nào có quần áo có thể mặc?"
"Ưmh?" Hoắc Vân Phi cười đến ác liệt, "Không có quần áo mặc à!"
Cô hận không thể vung một quyền lên khuôn mặt có ngũ quan tinh sảo của anh ta, sở dĩ không ra tay, chỉ vì cảm thấy ánh mắt của anh ta giống như Lâm Tuyết vậy. Thật không hiểu, hai anh em cùng cha cùng mẹ, ngay cả dáng ngoài cũng có mấy phần tương tự, tại sao tính tình lại chênh lệch xa như vậy!
Hoàn toàn không thấy được điềm tĩnh thiện lương và lạnh nhạt của Lâm Tuyết ở trên người đàn ông này, anh ta là một đầu thú hoang hung tàn một con ma quỷ ở địa ngục, tàn nhẫn hành hạ cô, làm cô muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể.
"Nói sớm đi!" Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Phi tràn đầy vô tội, "Cầu xin tôi một tiếng, tôi cũng không phải không có tiền cho phụ nữ mua quần áo!"
Đỗ Hâm Lôi biết anh ta lại đang trêu đùa cô, dứt khoát co rúc ở trên mặt thảm, hai cánh tay ôm lấy toàn thân thể, cố hết sức che giấu đi bộ phận quan trọng của mình không để cho hai ánh mắt háo sắc kia chà đạp.
"Thân thể của cô còn có bộ phận nào mà tôi chưa nhìn thấy chưa từng chạm?" Hoắc Vân Phi tới gần một bước, cúi thân hình cao lớn xuống chìa tay kéo cô, không nhịn được nói, "Còn có gì hay mà che chắn? Mở ra cho tôi!"
Ấn cô lên trên thủy tinh ở cửa sổ sát đất, anh kiên nhẫn mở rộng thân thể mềm mại của cô ra, giống như loay hoay một tiêu bản thân thể con người, hành động tùy ý.
Có nước mắt khuất nhục chảy xuống, ngực tức giận phập phòng, nhìn vào trong mắt anh lại mê người như vậy.
Anh cúi người xuống, lẩm bẩm ở cô, liều mạng mút.
"Ừm!" Cô co quắp, ra sức đập anh ta, khóc mắng, "Súc sinh, tại sao anh không giết tôi!"
Chọc ghẹo đủ rồi, anh mới buông cô ra, hỏi, "Còn dám kiểu cách ở trước mặt của tôi không?" Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp, giống như câu trả lời của cô hơi không thuận tâm ý của anh, chỉ biết có hành hạ vô sỉ tàn khốc hơn chờ cô.
Đỗ Hâm Lôi khàn giọng hỏi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ngoan ngoãn, tôi dẫn cô đi gặp cha tôi!" Anh nắm cằm xinh đẹp tuyệt trần của cô, nghiêm túc lặp lại.
Đi gặp Hoắc Gia Tường? Đỗ Hâm Lôi đột nhiên nghĩ tới ngày đó Hoắc Vân Phi nói với cô, Lâm Tuyết đặc biệt vì giải cứu cô mà đến, chẳng lẽ là Lâm Tuyết cầu cạnh có tác dụng, Hoắc Gia Tường chuẩn bị thả cô ra sao?
Nhìn hi vọng trong mắt cô, Hoắc Vân Phi bĩu môi, anh chậm rãi buông thân thể cô ra, nói: "Trong tủ quần áo có chuẩn bị quần áo cho cô, thay đi, đi theo tôi!"
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Giẫm trên đường lát đá bóng loáng, nhìn phong cảnh sân vườn đẹp đẽ giống như lâm viên, hít thở không khí trong lành, nhất là ánh mặt trời chói mắt lúc sáng sớm, khiến Đỗ Hâm Lôi có cảm giác như cách một đời.
Thật tốt quá! Còn có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, còn có thể trở lại thế giới này một lần nữa, cô vốn tưởng rằng cô phải chết ở trong phòng như địa ngục.
Hoắc Gia Tường đang dùng bữa ăn sáng, thấy Hoắc Vân Phi mang theo Đỗ Hâm Lôi tới đây, để xuống đồ ăn, ngẩng đầu quan sát cô mấy lần, gật đầu một cái, "Cô là Đỗ Hâm Lôi bạn của Lâm Tuyết?"
Đối với mỗi thành viên nhà họ Hoắc đều mang thái độ coi là kẻ thù, chỉ có điều Đỗ Hâm Lôi nghe được Hoắc Gia Tường nói như vậy, vẫn theo bản năng gật đầu lên tiếng: "Đúng thế! Tôi là bạn của Lâm Tuyết! Nếu các người giết chết tôi hoặc tiếp tục giam giữ tôi, Lâm Tuyết nhất định sẽ càng thêm căm hận các người!"
Lúc Lâm Tuyết tỉnh lại, đã là sau buổi trưa.
Vân Phàm để cho người bưng bữa trưa tới, dặn dò: "Thân thể của cô rất yếu, nhất định phải ăn gì đó tử tế."
Ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, Lâm Tuyết thực sự cảm thấy đói bụng rồi.
Vùi đầu ăn mãnh liệt, chờ lấp đầy bụng, cảm giác tinh thần phấn chấn. Lâm Tuyết ngẩng đầu lên hỏi: "Tuấn Đào đâu?"
Ở tam giác vàng Lương Tuấn Đào cũng không có nhiệm vụ gì, khi cô tỉnh lại lại không thấy anh, theo bản năng cảm thấy có cái gì không đúng.
"Lão đại trở về lưỡi liềm vàng rồi!" Vân Phàm nói cho cô biết, "Anh ấy đi thi hành nhiệm vụ, nói ngắn nhất trong vòng ba ngày, dài nhất một tuần, thì có thể kết thúc nhiệm vụ lần này, đón cô trở về nước!"
Vốn Vân Phàm cũng là nòng cốt của hành động lưỡi liềm vàng lần này, chỉ có điều Lương Tuấn Đào lại để ái tướng này ở lại tam giác vàng chỉ vì làm bác sỹ theo quân tới chăm sóc Lâm Tuyết.
Đối với việc thủ trưởng đại nhân không biết trọng dụng nhân tài với anh, Vân Phàm cũng không bày tỏ dị nghị. Anh tuân thủ cực tốt quy tắc bắt buộc của quân nhân—— phục tùng mệnh lệnh!
Không thể nghi ngờ, tin tức này là thứ mà Lâm Tuyết mong thật lâu. Rốt cuộc sắp kết thúc nhiệm vụ lần này rồi, cô thật sự rất muốn được về nhà rất muốn nhìn thấy Mặc Mặc và Mộng Mộng.
Chỉ có điều, cô không thể vẫn bị động đợi ở đây để cho chồng của cô đi phấn đấu, làm vợ của anh, cô nhất định phải làm bạn ở bên cạnh anh vào thời khắc quan trọng nhất, cùng anh kề vai chiến đấu.
"Vân Phàm, đưa tôi đi lưỡi liềm vàng!" Lâm Tuyết yêu cầu.
Vân Phàm nhíu đôi mày tuấn tú, nói: "Bệnh của cô còn chưa tốt lên mà!"
"Tôi đã tốt rồi!" Lâm Tuyết cảm giác thân thể đã không có đáng ngại, thật ra thì, chủ yếu vẫn là vấn đề tâm tình. Chuyện Mạc Sở Hàn, cô cố hết sức bình tĩnh không hề rối rắm nữa. Mà chồng của cô trong quá trình đang thi hành nhiệm vụ còn phải đi tới đi lui giữa hai nơi thăm cô, cô không thể kiểu cách tiếp nữa, cô nhất định phải lấy ra tư thái cần có, để cho anh yên tâm để cho anh vui vẻ! "Đưa tôi trở về lưỡi liềm vàng! Trước lúc mặt trời lặn, tôi nhất định phải chạy trở về!"
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, sẽ chờ buổi tối hành động tập thể lên đường.
Lương Tuấn Đào tràn đầy lòng tin với đánh thắng trận đánh này. Nhất định phải giải quyết dứt khoát, đánh một trận chiến đẹp mắt!
Ban đêm, Lâm Tuyết thế mà lại đến rồi!
Vui mừng không thôi, anh không nghĩ tới cô khôi phục được nhanh như vậy, càng không nghĩ tới thái độ của cô tích cực như thế, bởi vì khi anh sưng mặt lên hỏi cô tại sao chạy tới thì vợ của anh lại nói với anh —— Cô muốn cùng anh kề vai chiến đấu!
Không tệ, phương diện tư tưởng giác ngộ có rõ ràng tiến bộ!
Chỉ có điều, cô bệnh nặng mới thuyên giảm, sao anh cam lòng lại để cho cô mệt nhọc! Liền ngoài miệng biểu dương cô mấy câu tỏ vẻ khích lệ, sau đó lại dặn dò cô tối nay ở trong phòng ngoan ngoãn chờ anh trở về.
"Em không yếu ớt như vậy!" Lâm Tuyết trừng mắt nhìn anh, nói, "Bệnh đã tốt hơn, em muốn tham gia hành động tối nay!"
Cô gái nhỏ đáng yêu quật cường như vậy, sao có thể không khiến cho anh yêu như báu vật! Thủ trưởng Lương căn cứ nguyên tắc ngợi khen trước tiên, lập tức cảm động kéo vợ yêu vào trong ngực, giọng quỷ quái đầu độc nói: "Ngoan, rất hiểu chuyện! Nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn, chồng ra sức phục vụ em ở trên giường!" d1en d4nl 3q21y d0n
"..." Lưu manh háo sắc chính là lưu manh háo sắc, bạn còn có thể trông cậy vào trong miệng của anh phun ra thứ tinh hoa gì?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Làm bạn bên cạnh Lương Tuấn Đào, nghe anh dùng vô tuyến truyền tin hạ xuống các chỉ thị, Lâm Tuyết cảm thấy giật mình với quy mô nhiệm vụ lần này.
Thì ra quân đội trong nước đã sớm chuẩn bị đợi lệnh, mặt khác đều đã có ước định với mấy quốc gia chung quanh, tập thể hành động.
Lương Tuấn Đào đánh vào lưỡi liềm vàng, dưới sự phối hợp của Thạch Vũ thăm dò cặn kẽ tình huống của tất cả trùm buôn thuốc phiện lớn nhỏ bao gồm Isaac ở trong đó.
Bản thân Thạch Vũ đã là trùm buôn thuốc phiện số hai ở lưỡi liềm vàng, cho nên anh gần như nắm giữ cả mạch máu của trùm buôn thuốc phiện ở lưỡi liềm vàng.
Lúc nửa đêm, ra lệnh một tiếng, tổng tấn công bắt đầu.
Mặc dù đã đi vào quân đội, mặc dù ở bộ đội lâu như vậy, mặc dù lần trước đã tham gia hành động diệt độc ở tam giác vàng. Lâm Tuyết vẫn cảm thấy khiếp sợ với hành động lần này.
Oanh tạc khổng lồ vẫn kéo dài, mấy trăm chiếc máy bay quanh quẩn ở tầng trời thấp trên không vực của lưỡi liềm vàng, hướng về phía những cứ điểm mà bọn họ đã sớm để mắt tới, điên cuồng công kích.
Isaac đang trong giấc mộng, còn có các trùm buôn thuốc phiện mới vừa hoàn thành thay đổi triều đại Độc Vương ở lưỡi liềm vàng, bọn họ thậm chí ngay cả đường sống để phản kháng cũng không có, trực tiếp bị oanh tạc đến tan xương nát thịt.
Không phải bọn họ quá bất lực, mà Thạch Vũ cùng Lương Tuấn Đào thâm nhập vào đến bộ phận trung tâm của bọn họ, chút điểm này chính là trí mạng!
Isaac rốt cuộc vẫn còn quá non, nếu anh ta có xảo trá đa đoan của Hoắc Gia Tường, đối với bất kỳ ai cũng đều giữ lại một đường, lần này cũng sẽ không thất bại thảm hại.
Thạch Vũ đứng ở bên cạnh, từ trong video vệ tinh quan sát toàn bộ quá trình oanh tạc, nhìn những cứ điểm bọn họ quen thuộc thậm chí cũng bao hàm tâm huyết và kiệt tác của bọn họ, cứ như vậy trong mưa đạn bay tán loạn hóa thành tro tàn.
Mạc Sở Hàn diệt vong, Isaac cũng diệt vong, hai trùm buôn thuốc phiện lớn ở lưỡi liềm vàng bị triệt để nhổ tận gốc.
Sự thật chứng minh, chỉ cần Lương Tuấn Đào lập chí làm một việc gì, anh nhất định sẽ làm được hết sức tốt đẹp. dinendian.lơqid]on
Nếu không phải liên quan đến Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào cũng có lòng tin hoàn thành hành động ở tam giác vàng lần trước. Chỉ có điều thời gian lâu dài một chút, quá trình phức tạp một chút mà thôi, kết quả giống nhau!
Cũng bởi vì Lâm Tuyết, anh không cách nào diệt môn đối với nhà họ Hoắc, chỉ có thể rút lui dọc đường. Quân đội có phê bình kín đáo đối với việc này, thậm chí hoài nghi năng lực hành động của anh.
Hành động lưỡi liềm vàng lần này, anh một lần nữa dùng kết quả thực tế chứng minh danh hiệu chiến thần bất bại của Lương Tuấn Đào anh cũng không phải danh phế thải!
Nhìn hình ảnh ngọn lửa chiến tranh bay tán loạn trong video, nhìn mỗi một cứ điểm bị nổ tung lên trời, nhìn các trùm buôn thuốc phiện đã từng quen thuộc thậm chí sớm chiều làm bạn cùng huấn luyện tranh tài một chỗ đã hài cốt không còn, Lâm Tuyết rốt cuộc hiểu rõ, quân đội thật sự là một nơi tàn khốc.
Thạch Vũ vẫn trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú cương nghị ở sau ánh đèn tối tăm không rõ, ai cũng không nhìn thấu xao động lúc này trong lòng anh, chỉ có điều yết hầu thuộc về phái nam của anh tán loạn kịch liệt, tiết lộ tâm tình của anh.
Lương Tuấn Đào lại luôn bình tĩnh nhìn hình ảnh, môi mỏng hoàn mỹ nhếch lên đường cong nhàn nhạt. Trận đánh này, anh thật sự đánh cho rất đẹp mắt!
Khi trời sắp sáng, tất cả đều kết thúc! Nhiệm vụ lần này thu được toàn thắng!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lâm Tuyết dù chỉ một phần hơi sức cũng không ra, một phần đầu óc cũng không phí, nhưng bởi vì làm bạn bên người thủ trưởng Lương thời gian cả một đêm, mà được anh khen là công thần số một trong hành động lần này.
Khóe miệng Phùng Trường Nghĩa co giật, ở trong lòng âm thầm gào thét: Lão đại, nuông chiều phụ nữ cũng không cần như vậy đi!
Lúc trời sáng, mọi người ngồi chung trên bàn dùng cơm sáng, sau đó Lương Tuấn Đào liền ôm vợ yêu đi ngủ bù.
Trời đất bao la, vợ lớn nhất! Cô dưới tình huống bệnh nặng mới thuyên giảm còn cả đêm không ngủ được với anh, riêng phần tình ý này đã khiến anh cảm động không thôi.
Lâm Tuyết sao lại không biết xấu hổ dưới ánh mắt chú mục của mọi người để cho anh ngủ với cô, trời ạ, nhìn mọi người đều có ánh mắt gì kìa?
Khuôn mặt đỏ bừng lên, cô đẩy anh một cái, nói: “Anh còn có một cặp việc quân cần xử lý, thấy tất cả mọi người đều một đêm không ngủ đấy! Em đi nghỉ ngơi một chút, anh còn bận việc của anh!”
“A!” Lương Tuấn Đào kiêu ngạo mà khoe khoang với mọi người, “Nhìn vợ tôi xem, biết rõ đạo lý hiểu đúng mực cỡ nào! Đối với người phụ nữ như vậy, tôi không thể cưng chiều cô ấy sao!” diee ndda fnleeq uysd doon
“Đúng vậy đúng vậy!” Trong toàn bộ tỏ vẻ buồn nôn, Phùng Trường Nghĩa dẫn đầu tích cực hưởng ứng, “Chị dâu hiền tuệ thục đức, không phải hồ ly tinh mê hoặc lòng vua, cưng chiều chị ấy là phải! Em tán thành!”
Tập thể những người khác có vẻ mặt vặn vẹo, khóe mắt co quắp. Phùng Trường Nghĩa này không hổ là do một tay Lương Tuấn Đào dạy dỗ nên, cái miệng kia… Thật sự nổ chết người không đền mạng.
Cứ như vậy, dưới thái độ “Đồng ý” nhất trí của mọi người, thủ trưởng Lương lẽ thẳng khí hùng ôm vợ đi ngủ bù rồi!
Chuyện còn lại để cho Phùng Trường Nghĩa và Thạch Vũ xử lý đi, đều là công việc còn sót lại rồi!
Bây giờ, anh chỉ muốn ôm vợ mình ngủ một giấc ngon lành!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đêm dài đằng đẵng tối tăm không ánh mặt trời trôi đi, Đỗ Hâm Lôi mở mắt, phát hiện không ngờ trong phòng lại sáng lên, ánh nắng mặt trời trong suốt xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, chói đến ánh mắt cô đau.
Biết bao lâu chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời rồi? Cô tỉnh tỉnh mơ mơ đứng lên, xuống giường, giống như thiêu thân bổ nhào vào lửa lao về phía cửa sổ sát đất sáng ngời.
Kể từ khi bị nhốt, cô chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời. Bên ngoài cửa sổ sát đất bị màu đen bao trùm, cho dù là ban ngày cũng không thể nhìn thấy được ánh mặt trời.
Hôm nay, đây là như thế nào? Nếu như không phải đang nằm mơ, cô thật sự muốn tự thân hưởng thụ thật tốt sáng ngời đã lâu không thấy được này.
Đưa tay kéo cửa sổ ra, hơi thở thơm ngát mang theo mùi bùn cỏ xông vào mũi. Cô hít sâu vài hơi, cảm thấy tâm thần sảng khoái, tâm tình tuyệt vọng những ngày qua cũng bị sáng ngời ấm áp trước mặt tẩy rửa sạch sẽ.
Cô quá tập trung vào cảnh tượng ngoài cửa sổ, đến nỗi người đàn ông tới gần sau lưng cũng không phát hiện ra. Đợi đến khi cô phát hiện ra sau người có hơi thở dốc như thú hoang, muốn tách ra, đã quá chậm.
Bị anh ấn ngã trước cửa sổ sát đất, ở trên tấm thảm mềm mại, cô lại bị anh đè lên thân thể, bị buộc tách chân dài ra.
Xâm nhập dã man khiến cô nhăn đôi mày thanh tú, cô không mắng, gắng gượng nuốt kêu đau xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận cực hình giống như lăng trì *.
(*) Lăng trì: hình phạt thời xưa, đầu tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Lần nào cũng vậy, nhịn một chút đã trôi qua rồi!
Từ nguyền rủa đấm đá phản kháng ban đầu, đến tê liệt bây giờ, cô đã trải qua một cuộc lột xác bi thảm. Đối với ma quỷ này, bất kỳ kháng cự nào của cô cũng chỉ làm gia tăng tình thú và khơi gợi thú tính của anh ta mà thôi.
Tiếng vang mập mờ vẫn kéo dài, giống như không có thời khắc chung kết. Cô bị giày vò trong cực hình lâu dài, cho rằng mình sẽ bi thảm chết ở dưới thân thể của anh ta trong cảnh sắc sáng sớm dễ chịu.
"Ha ha." Xen vào giữa giọng nói cuốn hút và trong trẻo, cười rộ nhẹ lên hấp dẫn mê người như vậy, đối với cô mà nói lại như lời niệm chú ma quỷ nơi địa ngục, "Nhìn cô thuận theo nằm ở dưới thân thể của tôi như vậy, cũng hơi vô vị!"
Thật sao? Anh rốt cuộc nhàm chán cô? Đỗ Hâm Lôi mở mắt, ánh mắt oán hận nhìn anh ta, hận ý không hề cắt giảm nửa phần, "Giết chết tôi đi! Hoặc sớm muộn gì tôi sẽ giết chết anh!"
"Lời nói ngoan độc đừng nói quá sớm!" Hoắc Vân Phi vỗ vỗ gương mặt của cô, cảm thấy mặt mày cô thanh tú mê người, giống như càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt. Giữ cô lại vui đùa một chút không tồi! "Sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ cầu xin tôi lưu cô lại!"
"Biến thái bệnh thần kinh!" Đây là tổng kết của Đỗ Hâm Lôi với Hoắc Vân Phi.
Giống như thường ngày, cho đến khi thoả mãn thì anh mới buông cô ra.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh thong thả ung dung mặc quần áo, không chút nào để ý tới ánh mắt căm phẫn của cô gái bên cạnh, bởi vì cô ghen tỵ anh có quần áo có thể mặc. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Kể từ khi bị anh nhốt, cô đã bắt đầu làm người hoang dã rồi! Trừ bỏ chăn nệm, cô không có bất kỳ quần áo gì để che đậy thân thể.
"Có muốn ra ngoài đi dạo không?" Sửa sang lại xong cho mình, anh giống như khai ân hỏi.
"..." Cô dĩ nhiên muốn ra ngoài đi dạo! Vấn đề là anh ta chịu không? Cô hoài nghi đây có phải một âm mưu mới của người này không.
Tròng mắt đen sắc bén nheo mắt nhìn cô, dò xét cẩn thận cô từ trên xuống dưới một phen, nhíu mày nói: "Đi mặc quần áo, tôi dẫn cô đi gặp cha tôi!"
Mặc quần áo? Cô tức giận hơn rồi, "Tôi nào có quần áo có thể mặc?"
"Ưmh?" Hoắc Vân Phi cười đến ác liệt, "Không có quần áo mặc à!"
Cô hận không thể vung một quyền lên khuôn mặt có ngũ quan tinh sảo của anh ta, sở dĩ không ra tay, chỉ vì cảm thấy ánh mắt của anh ta giống như Lâm Tuyết vậy. Thật không hiểu, hai anh em cùng cha cùng mẹ, ngay cả dáng ngoài cũng có mấy phần tương tự, tại sao tính tình lại chênh lệch xa như vậy!
Hoàn toàn không thấy được điềm tĩnh thiện lương và lạnh nhạt của Lâm Tuyết ở trên người đàn ông này, anh ta là một đầu thú hoang hung tàn một con ma quỷ ở địa ngục, tàn nhẫn hành hạ cô, làm cô muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể.
"Nói sớm đi!" Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Phi tràn đầy vô tội, "Cầu xin tôi một tiếng, tôi cũng không phải không có tiền cho phụ nữ mua quần áo!"
Đỗ Hâm Lôi biết anh ta lại đang trêu đùa cô, dứt khoát co rúc ở trên mặt thảm, hai cánh tay ôm lấy toàn thân thể, cố hết sức che giấu đi bộ phận quan trọng của mình không để cho hai ánh mắt háo sắc kia chà đạp.
"Thân thể của cô còn có bộ phận nào mà tôi chưa nhìn thấy chưa từng chạm?" Hoắc Vân Phi tới gần một bước, cúi thân hình cao lớn xuống chìa tay kéo cô, không nhịn được nói, "Còn có gì hay mà che chắn? Mở ra cho tôi!"
Ấn cô lên trên thủy tinh ở cửa sổ sát đất, anh kiên nhẫn mở rộng thân thể mềm mại của cô ra, giống như loay hoay một tiêu bản thân thể con người, hành động tùy ý.
Có nước mắt khuất nhục chảy xuống, ngực tức giận phập phòng, nhìn vào trong mắt anh lại mê người như vậy.
Anh cúi người xuống, lẩm bẩm ở cô, liều mạng mút.
"Ừm!" Cô co quắp, ra sức đập anh ta, khóc mắng, "Súc sinh, tại sao anh không giết tôi!"
Chọc ghẹo đủ rồi, anh mới buông cô ra, hỏi, "Còn dám kiểu cách ở trước mặt của tôi không?" Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp, giống như câu trả lời của cô hơi không thuận tâm ý của anh, chỉ biết có hành hạ vô sỉ tàn khốc hơn chờ cô.
Đỗ Hâm Lôi khàn giọng hỏi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ngoan ngoãn, tôi dẫn cô đi gặp cha tôi!" Anh nắm cằm xinh đẹp tuyệt trần của cô, nghiêm túc lặp lại.
Đi gặp Hoắc Gia Tường? Đỗ Hâm Lôi đột nhiên nghĩ tới ngày đó Hoắc Vân Phi nói với cô, Lâm Tuyết đặc biệt vì giải cứu cô mà đến, chẳng lẽ là Lâm Tuyết cầu cạnh có tác dụng, Hoắc Gia Tường chuẩn bị thả cô ra sao?
Nhìn hi vọng trong mắt cô, Hoắc Vân Phi bĩu môi, anh chậm rãi buông thân thể cô ra, nói: "Trong tủ quần áo có chuẩn bị quần áo cho cô, thay đi, đi theo tôi!"
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Giẫm trên đường lát đá bóng loáng, nhìn phong cảnh sân vườn đẹp đẽ giống như lâm viên, hít thở không khí trong lành, nhất là ánh mặt trời chói mắt lúc sáng sớm, khiến Đỗ Hâm Lôi có cảm giác như cách một đời.
Thật tốt quá! Còn có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, còn có thể trở lại thế giới này một lần nữa, cô vốn tưởng rằng cô phải chết ở trong phòng như địa ngục.
Hoắc Gia Tường đang dùng bữa ăn sáng, thấy Hoắc Vân Phi mang theo Đỗ Hâm Lôi tới đây, để xuống đồ ăn, ngẩng đầu quan sát cô mấy lần, gật đầu một cái, "Cô là Đỗ Hâm Lôi bạn của Lâm Tuyết?"
Đối với mỗi thành viên nhà họ Hoắc đều mang thái độ coi là kẻ thù, chỉ có điều Đỗ Hâm Lôi nghe được Hoắc Gia Tường nói như vậy, vẫn theo bản năng gật đầu lên tiếng: "Đúng thế! Tôi là bạn của Lâm Tuyết! Nếu các người giết chết tôi hoặc tiếp tục giam giữ tôi, Lâm Tuyết nhất định sẽ càng thêm căm hận các người!"
Bình luận facebook