Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253
Editor: Puck - Diễn đàn
“Này, Lâm Tuyết!” Giọng một người phụ nữ vang lên bên tai cô, sau đó liều mạng vỗ vỗ khuôn mặt cô.
Là ai? Lâm Tuyết như thế nào cũng không thấy rõ mặt người này, dùng hết sức lực cũng không phát ra được âm thanh nào.
Chỉ nghe một loạt động tĩnh sột sột soạt soạt, Lâm Tuyết cảm giác miệng mình bị cạy mở, tiếp theo đó nước rót vào. Cô đang khát khô cổ, vội vàng nuốt. Không cẩn thận bị sặc, ho khan không ngừng.
Thở dốc thật lâu, cô chậm rãi khôi phục một chút khí lực, cảm giác có một chiếc khăn lông lạnh lẽo lau lên cái trán nóng bỏng của cô, nháy mắt khiến cho cô tỉnh táo lại.
Trước mắt cuối cùng khôi phục rõ ràng, Lâm Tuyết miễn cưỡng chống đỡ thân mình bủn rủn, lúc này mới nhìn rõ người cứu cô lại là Tát Lỵ Á.
Tào Dịch Côn bị đánh ngất xỉu, chỗ thái dương rách ra một đường, máu tươi chảy ào ào, bên cạnh còn có bình hoa bị đập bể lả tả.
Xem ra, hẳn là Tát Lỵ Á thừa dịp anh ta không đề phòng, dùng bình hoa tàn nhẫn đánh và đầu anh ta, đánh anh ta choáng váng.
“Động tác nhanh chút!” Tát Lỵ Á lấy một chiếc váy ra cho Lâm Tuyết thay, “Chúng ta phải lập tức rời đi!”
Lâm Tuyết thế mới biết tình cảnh lúc vừa rồi của bản thân có bao nhiêu hung hiểm, nếu không phải Tát Lỵ Á ra tay cứu giúp, cô đã bị Tào Dịch Côn giày xéo. Thật không ngờ Tát Lỵ Á vào thời khắc khẩn cấp sẽ đưa tay giúp đỡ cô, Lâm Tuyết cảm kích nói, “Cám ơn cô!”
Quần áo trên người đã bị xé rách đến không cách nào che đậy thân thể, cô thay chiếc váy Tát Lỵ Á tìm đến, xuống giường, phần chân vẫn bủn rủn vô lực.
“Tác dụng của thuốc này rất bá đạo, cho dù dùng thuốc giải, trong vòng tám giờ cũng không có cách nào khôi phục hơi sức!” Tát Lỵ Á khích lệ nói, “Cô kiên trì đi, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi!”
Trong lòng rất nhiều nghi vấn, Lâm Tuyết không có thời gian hỏi nhiều, tất cả vấn đều chờ đến sau khi hai cô thoát khỏi nguy hiểm rồi lại nghiên cứu.
“Mặc Mặc đâu?” Đây là chuyện Lâm Tuyết lo lắng nhất.
“Thằng bé được tôi chăm sóc rất tốt!” Tát Lỵ Á đỡ lấy Lâm Tuyết, bước nhanh về phía cửa hông, “Chúng ta có thể đi đường ngầm dưới đất, sẽ không bị phát hiện!” die nda nle equ ydo nn
“Vân Phàm đâu?” Lâm Tuyết lại lo lắng hỏi.
Tát Lỵ Á tỏ vẻ bất lực: “Có thể cứu cô và đứa bé ra đã rất không dễ dàng, tôi thật sự không có năng lực đi cứu sĩ quan và chiến sĩ kia! Nếu lại chậm trễ tiếp, chúng ta đều chạy không thoát!”
Lâm Tuyết không có cách nào, đành phải trước chạy theo Tát Lỵ Á rồi mới quyết định.
Đến phòng ngủ bên cạnh, đây là phòng của Tát Lỵ Á.
Làm nữ nô được Tào Dịch Côn cưng chiều nhất, gian phòng của cô gần phòng Tào Dịch Côn nhất. Tào Dịch Côn cũng không ngủ lại với bất kỳ người phụ nữ nào, làm xong sẽ rời đi, chủ yếu chính là anh ta sợ sau khi ngủ say sẽ rơi vào âm mưu của phụ nữ.
Mặc Mặc ngủ được quen thuộc ở chỗ Tát Lỵ Á, hoàn toàn không biết hiện giờ bé và mẹ gặp phải tình trạng nguy hiểm.
Tát Lỵ Á ôm lấy Mặc Mặc, ý bảo Lâm Tuyết đi theo cô đến trước tủ quần áo, kêu cô mở cửa tủ quần áo ra.
Tủ quần áo rất rộng, bên trong treo đầy váy vóc đẹp đẽ, có thể thấy được Tào Dịch Côn ra tay thật rộng rãi với Tát Lỵ Á. Chỉ có điều ai cũng không nghĩ ra, trong tủ quần áo này lại cất giấu cơ quan.
Dưới chỉ điểm của Tát Lỵ Á, Lâm Tuyết tìm được một cái móc quần áo có tạo hình xinh đẹp, dùng sức uốn, nghe được động tĩnh “Ken két két”, chỉ thấy phía dưới mặt tủ xuất hiện một cửa hang ước chừng nửa mét vuông, bên trong đen sì, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Mau đi xuống!” Tát Lỵ Á thúc giục.
Lâm Tuyết đang chuẩn bị xuống đất, lúc này nghe được có tiếng bước chân rầm rập truyền đến, còn có tiếng kêu la ồn ào.
“Không tốt, chúng ta bị phát hiện!” Tát Lỵ Á lắp bắp kinh hãi, liền vội đẩy Lâm Tuyết.
Không dám tiếp tục do dự, cô vội vã nhảy vào hang kia, sau đó Tát Lỵ Á ôm Mặc Mặc theo sau đồng thời đóng vách tủ.
Sau khi các cô đi vào trong hang, cửa hang kia ở trên đỉnh đầu các cô bị đóng lại, trước mắt hoàn toàn tối om. d1en d4nl 3q21y d0n
Lâm Tuyết không phân biệt được phương hướng, không dám đi loạn, lúc này sáng lên ánh đèn pin, hóa ra Tát Lỵ Á mang theo đèn pin.
Vội vàng nhận lấy đèn pin, Lâm Tuyết đi phía trước, Tát Lỵ Á ôm theo đứa bé đi phía sau, các cô bước nhanh đi trên lối đi hẹp về phía trước.
“Con đường hầm này do ai đào?” Lâm Tuyết tò mò hỏi.
Cửa đường hầm ở phía dưới tủ quần áo của Tát Lỵ Á, hẳn là đường hầm mới sửa. Đường hầm như vậy không phải lực lượng của một người có thể làm thành, khiến cho cô không khỏi sinh lòng hoài nghi thân phận thật sự của Tát Lỵ Á.
Tát Lỵ Á không ấp úng lấy lệ, mà thẳng thắn nói cho Lâm Tuyết: “Là Hoắc tiên sinh phái người đào giúp tôi, để tôi truyền lại tin tình báo và chạy trốn bất cứ lúc nào!”
Tào Dịch Côn trời sinh tính đa nghi, anh ta sợ người bên cạnh giữ liên lạc với bên ngoài, liền dùng lô cốt đá xử lý ngăn chặn tín hiệu vô tuyến. Nếu Tát Lỵ Á muốn truyền tin tức tình báo lại, nhất định phải rời khỏi phạm vi ngăn chặn của lô cốt bằng đá. Mà cửa chính đề phòng nghiêm ngặt, ra ngoài một chuyến khó như lên trời, Hoắc Gia Tường liền cố ý ra vốn lớn đào con đường hầm này cho cô.
Hóa ra Tát Lỵ Á là nội ứng mà Hoắc Gia Tường xếp vào bên người Tào Dịch Côn. Tin tức này khiến Lâm Tuyết vô cùng khiếp sợ, đồng thời hiểu được nguyên nhân vì sao Đỗ Hâm Lôi và Tát Lỵ Á ra ngoài trấn một chuyến đã bị nhà họ Hoắc bắt được.
Cô dừng bước, mặt lạnh như sương, lạnh lùng hỏi: “Là cô bán đứng Hâm Lôi?”
Hâm Lôi đã bị nhốt ở nhà họ Hoắc không cách nào thoát thân, tất cả đều do Tát Lỵ Á làm hại! Khiến cho cô không khỏi giảm bớt ấn tượng với cô ta.
“Tứ tiểu thư, tôi là người của Hoắc tiên sinh, đương nhiên… Phải nghe theo lệnh của Hoắc tiên sinh!” Tát Lỵ Á vì cứu mẹ con Lâm Tuyết ra, hoàn toàn bại lộ thân phận, thân phận nội ứng của cô từ đây kết thúc, cần trở lại bên chỗ nhà họ Hoắc kia. Cô rất rõ ràng Hoắc Gia Tường cưng chiều Lâm Tuyết, đương nhiên không dám tùy ý đắc tội, “Tôi biết Đỗ Hâm Lôi là bạn tốt của tứ tiểu thư, nhưng tôi không có cách nào cãi lại mệnh lệnh của Hoắc tiên sinh, mong cô hiểu cho bất đắc dĩ của tôi!”
Lâm Tuyết bực mình một trận, lại không thể nói gì hơn.
Tát Lỵ Á là người của Hoắc Gia Tường, đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của Hoắc Gia Tường. Cho dù là bắt Đỗ Hâm Lôi đi hay cứu cô thoát khỏi bị làm nhục từ trong tay Tào Dịch Côn lần này, những điều này đều là ý tứ của Hoắc Gia Tường. dinendian.lơqid]on
“Tôi đã biết, chuyện này không trách co!” Lâm Tuyết rộng lượng mà tỏ vẻ đã hiểu, “Chờ nhìn thấy Hoắc tiên sinh, tôi sẽ tự mình nói chuyện với ông ấy!”
Đường hầm hẹp dài, mặc dù không gian hẹp dài, nhưng không cảm thấy khó thở. Chắc là có ống thông gió khoa học, đi chừng sau mười phút đồng hồ, các cô tới cửa ra.
Hơi sức của Lâm Tuyết chậm rãi khôi phục, thuốc giải Tát Lỵ Á cho cô ăn rất có hiệu quả. Chỉ có điều, cô vẫn không có sức lực ôm đứa bé, tiếp tục để Tát Lỵ Á ôm Mặc Mặc.
Lối đi ra là một tấm đá thật dày, Lâm Tuyết nhẹ nhàng đẩy mở ra. Trước mắt chợt sáng ngời làm cho các cô nheo mắt lại, có chút khó có thể thích ứng được với tia sáng mãnh liệt.
Lâm Tuyết leo ra khỏi cửa động trước, phát hiện nơi này là rừng cây nhỏ bên cạnh lô cốt bằng đá, vừa vặn có một con đường nhỏ thông vào trong rừng sâu. Nhưng gần như đồng thời, cô liền phát hiện các cô bị bao vây.
Ước chừng mấy chục tên phần tử vũ trang cầm súng bao vây trùng trùng cửa ra này, họng súng tối om vô tình nhắm vào cô, Tào Dịch Côn đứng ở bên cạnh, trên trán băng lụa trắng, đôi mắt to màu đỏ đang hung ác trừng mắt nhìn cô.
“Đừng đi ra, phía trên có mai phục!” Lâm Tuyết vội vàng kêu vào cửa động.
Tào Dịch Côn bước lại, âm hiểm nhe răng cười: “Tao lấp miệng động này lại giúp mày, bọn họ vĩnh viễn đừng mong lên đây!”
“…” Lâm Tuyết run rẩy trong lòng, cô rất rõ ràng bây giờ gặp phải cảnh trạng nguy hiểm gì, cửa ra vào đường hầm bí mật đã bị phát hiện, Tát Lỵ Á và Mặc Mặc ở bên trong không đi ra cũng không có đường sống, bởi vì cô ấy không có khả năng ôm đứa bé ở trong đó chờ cả đời.
“Đồ đê tiện, chẳng lẽ ngoan ngoãn hầu hạ tao khó như vậy!” Tào Dịch Côn túm lấy cổ tay trắng nõn của Lâm Tuyết, hung hăng kéo cô vào trong ngực, khinh nhờn cô ở trước mặt đám thuộc hạ.
“Thả Vân Phàm và thằng bé, tao bằng lòng lưu lại bên cạnh mày!” Trong thời gian ngắn nhất, Lâm Tuyết làm ra lựa chọn lý trí nhất.
Nếu mục tiêu của Tào Dịch Côn là cô, như vậy cô cố hết sức thuận theo anh ta, để tránh gây ra điên cuồng, tổn thương tới người vô tội.
Về phần Tát Lỵ Á, cô hy vọng cô ấy còn chưa bại lộ.
“A” Tào Dịch Côn giống như hơi ngoài ý muốn quyết đoán rõ ràng của co, hai mắt trừng lên, cười khà khà, “Thật sự bằng lòng lưu lại bên cạnh tao?”
“Này, Lâm Tuyết!” Giọng một người phụ nữ vang lên bên tai cô, sau đó liều mạng vỗ vỗ khuôn mặt cô.
Là ai? Lâm Tuyết như thế nào cũng không thấy rõ mặt người này, dùng hết sức lực cũng không phát ra được âm thanh nào.
Chỉ nghe một loạt động tĩnh sột sột soạt soạt, Lâm Tuyết cảm giác miệng mình bị cạy mở, tiếp theo đó nước rót vào. Cô đang khát khô cổ, vội vàng nuốt. Không cẩn thận bị sặc, ho khan không ngừng.
Thở dốc thật lâu, cô chậm rãi khôi phục một chút khí lực, cảm giác có một chiếc khăn lông lạnh lẽo lau lên cái trán nóng bỏng của cô, nháy mắt khiến cho cô tỉnh táo lại.
Trước mắt cuối cùng khôi phục rõ ràng, Lâm Tuyết miễn cưỡng chống đỡ thân mình bủn rủn, lúc này mới nhìn rõ người cứu cô lại là Tát Lỵ Á.
Tào Dịch Côn bị đánh ngất xỉu, chỗ thái dương rách ra một đường, máu tươi chảy ào ào, bên cạnh còn có bình hoa bị đập bể lả tả.
Xem ra, hẳn là Tát Lỵ Á thừa dịp anh ta không đề phòng, dùng bình hoa tàn nhẫn đánh và đầu anh ta, đánh anh ta choáng váng.
“Động tác nhanh chút!” Tát Lỵ Á lấy một chiếc váy ra cho Lâm Tuyết thay, “Chúng ta phải lập tức rời đi!”
Lâm Tuyết thế mới biết tình cảnh lúc vừa rồi của bản thân có bao nhiêu hung hiểm, nếu không phải Tát Lỵ Á ra tay cứu giúp, cô đã bị Tào Dịch Côn giày xéo. Thật không ngờ Tát Lỵ Á vào thời khắc khẩn cấp sẽ đưa tay giúp đỡ cô, Lâm Tuyết cảm kích nói, “Cám ơn cô!”
Quần áo trên người đã bị xé rách đến không cách nào che đậy thân thể, cô thay chiếc váy Tát Lỵ Á tìm đến, xuống giường, phần chân vẫn bủn rủn vô lực.
“Tác dụng của thuốc này rất bá đạo, cho dù dùng thuốc giải, trong vòng tám giờ cũng không có cách nào khôi phục hơi sức!” Tát Lỵ Á khích lệ nói, “Cô kiên trì đi, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi!”
Trong lòng rất nhiều nghi vấn, Lâm Tuyết không có thời gian hỏi nhiều, tất cả vấn đều chờ đến sau khi hai cô thoát khỏi nguy hiểm rồi lại nghiên cứu.
“Mặc Mặc đâu?” Đây là chuyện Lâm Tuyết lo lắng nhất.
“Thằng bé được tôi chăm sóc rất tốt!” Tát Lỵ Á đỡ lấy Lâm Tuyết, bước nhanh về phía cửa hông, “Chúng ta có thể đi đường ngầm dưới đất, sẽ không bị phát hiện!” die nda nle equ ydo nn
“Vân Phàm đâu?” Lâm Tuyết lại lo lắng hỏi.
Tát Lỵ Á tỏ vẻ bất lực: “Có thể cứu cô và đứa bé ra đã rất không dễ dàng, tôi thật sự không có năng lực đi cứu sĩ quan và chiến sĩ kia! Nếu lại chậm trễ tiếp, chúng ta đều chạy không thoát!”
Lâm Tuyết không có cách nào, đành phải trước chạy theo Tát Lỵ Á rồi mới quyết định.
Đến phòng ngủ bên cạnh, đây là phòng của Tát Lỵ Á.
Làm nữ nô được Tào Dịch Côn cưng chiều nhất, gian phòng của cô gần phòng Tào Dịch Côn nhất. Tào Dịch Côn cũng không ngủ lại với bất kỳ người phụ nữ nào, làm xong sẽ rời đi, chủ yếu chính là anh ta sợ sau khi ngủ say sẽ rơi vào âm mưu của phụ nữ.
Mặc Mặc ngủ được quen thuộc ở chỗ Tát Lỵ Á, hoàn toàn không biết hiện giờ bé và mẹ gặp phải tình trạng nguy hiểm.
Tát Lỵ Á ôm lấy Mặc Mặc, ý bảo Lâm Tuyết đi theo cô đến trước tủ quần áo, kêu cô mở cửa tủ quần áo ra.
Tủ quần áo rất rộng, bên trong treo đầy váy vóc đẹp đẽ, có thể thấy được Tào Dịch Côn ra tay thật rộng rãi với Tát Lỵ Á. Chỉ có điều ai cũng không nghĩ ra, trong tủ quần áo này lại cất giấu cơ quan.
Dưới chỉ điểm của Tát Lỵ Á, Lâm Tuyết tìm được một cái móc quần áo có tạo hình xinh đẹp, dùng sức uốn, nghe được động tĩnh “Ken két két”, chỉ thấy phía dưới mặt tủ xuất hiện một cửa hang ước chừng nửa mét vuông, bên trong đen sì, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Mau đi xuống!” Tát Lỵ Á thúc giục.
Lâm Tuyết đang chuẩn bị xuống đất, lúc này nghe được có tiếng bước chân rầm rập truyền đến, còn có tiếng kêu la ồn ào.
“Không tốt, chúng ta bị phát hiện!” Tát Lỵ Á lắp bắp kinh hãi, liền vội đẩy Lâm Tuyết.
Không dám tiếp tục do dự, cô vội vã nhảy vào hang kia, sau đó Tát Lỵ Á ôm Mặc Mặc theo sau đồng thời đóng vách tủ.
Sau khi các cô đi vào trong hang, cửa hang kia ở trên đỉnh đầu các cô bị đóng lại, trước mắt hoàn toàn tối om. d1en d4nl 3q21y d0n
Lâm Tuyết không phân biệt được phương hướng, không dám đi loạn, lúc này sáng lên ánh đèn pin, hóa ra Tát Lỵ Á mang theo đèn pin.
Vội vàng nhận lấy đèn pin, Lâm Tuyết đi phía trước, Tát Lỵ Á ôm theo đứa bé đi phía sau, các cô bước nhanh đi trên lối đi hẹp về phía trước.
“Con đường hầm này do ai đào?” Lâm Tuyết tò mò hỏi.
Cửa đường hầm ở phía dưới tủ quần áo của Tát Lỵ Á, hẳn là đường hầm mới sửa. Đường hầm như vậy không phải lực lượng của một người có thể làm thành, khiến cho cô không khỏi sinh lòng hoài nghi thân phận thật sự của Tát Lỵ Á.
Tát Lỵ Á không ấp úng lấy lệ, mà thẳng thắn nói cho Lâm Tuyết: “Là Hoắc tiên sinh phái người đào giúp tôi, để tôi truyền lại tin tình báo và chạy trốn bất cứ lúc nào!”
Tào Dịch Côn trời sinh tính đa nghi, anh ta sợ người bên cạnh giữ liên lạc với bên ngoài, liền dùng lô cốt đá xử lý ngăn chặn tín hiệu vô tuyến. Nếu Tát Lỵ Á muốn truyền tin tức tình báo lại, nhất định phải rời khỏi phạm vi ngăn chặn của lô cốt bằng đá. Mà cửa chính đề phòng nghiêm ngặt, ra ngoài một chuyến khó như lên trời, Hoắc Gia Tường liền cố ý ra vốn lớn đào con đường hầm này cho cô.
Hóa ra Tát Lỵ Á là nội ứng mà Hoắc Gia Tường xếp vào bên người Tào Dịch Côn. Tin tức này khiến Lâm Tuyết vô cùng khiếp sợ, đồng thời hiểu được nguyên nhân vì sao Đỗ Hâm Lôi và Tát Lỵ Á ra ngoài trấn một chuyến đã bị nhà họ Hoắc bắt được.
Cô dừng bước, mặt lạnh như sương, lạnh lùng hỏi: “Là cô bán đứng Hâm Lôi?”
Hâm Lôi đã bị nhốt ở nhà họ Hoắc không cách nào thoát thân, tất cả đều do Tát Lỵ Á làm hại! Khiến cho cô không khỏi giảm bớt ấn tượng với cô ta.
“Tứ tiểu thư, tôi là người của Hoắc tiên sinh, đương nhiên… Phải nghe theo lệnh của Hoắc tiên sinh!” Tát Lỵ Á vì cứu mẹ con Lâm Tuyết ra, hoàn toàn bại lộ thân phận, thân phận nội ứng của cô từ đây kết thúc, cần trở lại bên chỗ nhà họ Hoắc kia. Cô rất rõ ràng Hoắc Gia Tường cưng chiều Lâm Tuyết, đương nhiên không dám tùy ý đắc tội, “Tôi biết Đỗ Hâm Lôi là bạn tốt của tứ tiểu thư, nhưng tôi không có cách nào cãi lại mệnh lệnh của Hoắc tiên sinh, mong cô hiểu cho bất đắc dĩ của tôi!”
Lâm Tuyết bực mình một trận, lại không thể nói gì hơn.
Tát Lỵ Á là người của Hoắc Gia Tường, đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của Hoắc Gia Tường. Cho dù là bắt Đỗ Hâm Lôi đi hay cứu cô thoát khỏi bị làm nhục từ trong tay Tào Dịch Côn lần này, những điều này đều là ý tứ của Hoắc Gia Tường. dinendian.lơqid]on
“Tôi đã biết, chuyện này không trách co!” Lâm Tuyết rộng lượng mà tỏ vẻ đã hiểu, “Chờ nhìn thấy Hoắc tiên sinh, tôi sẽ tự mình nói chuyện với ông ấy!”
Đường hầm hẹp dài, mặc dù không gian hẹp dài, nhưng không cảm thấy khó thở. Chắc là có ống thông gió khoa học, đi chừng sau mười phút đồng hồ, các cô tới cửa ra.
Hơi sức của Lâm Tuyết chậm rãi khôi phục, thuốc giải Tát Lỵ Á cho cô ăn rất có hiệu quả. Chỉ có điều, cô vẫn không có sức lực ôm đứa bé, tiếp tục để Tát Lỵ Á ôm Mặc Mặc.
Lối đi ra là một tấm đá thật dày, Lâm Tuyết nhẹ nhàng đẩy mở ra. Trước mắt chợt sáng ngời làm cho các cô nheo mắt lại, có chút khó có thể thích ứng được với tia sáng mãnh liệt.
Lâm Tuyết leo ra khỏi cửa động trước, phát hiện nơi này là rừng cây nhỏ bên cạnh lô cốt bằng đá, vừa vặn có một con đường nhỏ thông vào trong rừng sâu. Nhưng gần như đồng thời, cô liền phát hiện các cô bị bao vây.
Ước chừng mấy chục tên phần tử vũ trang cầm súng bao vây trùng trùng cửa ra này, họng súng tối om vô tình nhắm vào cô, Tào Dịch Côn đứng ở bên cạnh, trên trán băng lụa trắng, đôi mắt to màu đỏ đang hung ác trừng mắt nhìn cô.
“Đừng đi ra, phía trên có mai phục!” Lâm Tuyết vội vàng kêu vào cửa động.
Tào Dịch Côn bước lại, âm hiểm nhe răng cười: “Tao lấp miệng động này lại giúp mày, bọn họ vĩnh viễn đừng mong lên đây!”
“…” Lâm Tuyết run rẩy trong lòng, cô rất rõ ràng bây giờ gặp phải cảnh trạng nguy hiểm gì, cửa ra vào đường hầm bí mật đã bị phát hiện, Tát Lỵ Á và Mặc Mặc ở bên trong không đi ra cũng không có đường sống, bởi vì cô ấy không có khả năng ôm đứa bé ở trong đó chờ cả đời.
“Đồ đê tiện, chẳng lẽ ngoan ngoãn hầu hạ tao khó như vậy!” Tào Dịch Côn túm lấy cổ tay trắng nõn của Lâm Tuyết, hung hăng kéo cô vào trong ngực, khinh nhờn cô ở trước mặt đám thuộc hạ.
“Thả Vân Phàm và thằng bé, tao bằng lòng lưu lại bên cạnh mày!” Trong thời gian ngắn nhất, Lâm Tuyết làm ra lựa chọn lý trí nhất.
Nếu mục tiêu của Tào Dịch Côn là cô, như vậy cô cố hết sức thuận theo anh ta, để tránh gây ra điên cuồng, tổn thương tới người vô tội.
Về phần Tát Lỵ Á, cô hy vọng cô ấy còn chưa bại lộ.
“A” Tào Dịch Côn giống như hơi ngoài ý muốn quyết đoán rõ ràng của co, hai mắt trừng lên, cười khà khà, “Thật sự bằng lòng lưu lại bên cạnh tao?”
Bình luận facebook