Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
Editor: Puck - Diễn đàn
Đi được một đoạn đường đá dài, Nạp Ngõa quẹo vào khúc quanh, mang Lâm Tuyết đi tới căn phòng tối.
Vừa mới tiến vào, Lâm Tuyết liền biết mình thật sự đến được địa ngục.
Hiệu quả cách âm của phòng tối vô cùng tốt, ở bên ngoài âm thanh khác lạ gì đều không nghe thấy, chờ mở cửa phòng ra, lập tức truyền ra tiếng thét chói tai đau khổ tột cùng.
Lâm Tuyết lắp bắp kinh hãi, theo bản năng dừng bước chân lại. Nạp Ngõa ở phía sau đẩy cô một cái, dưới chân cô lảo đảo liền đi vào trong phòng tối.
Nói là phòng tối, đó là kết quả nhìn từ bên ngoài vào, tiến vào bên trong, phát hiện ánh đèn sáng choang, mỗi một góc đều được chiếu sáng lên sáng như ban ngày.
Diện tích phòng tối rất lớn, có năm sáu người đàn ông mặc đồ đen tay bồng súng đứng.
Tào Dịch Côn ngồi trên một chiếc ghế sa lon hai người rộng rãi, bắt chéo hai chân, vừa hút thuốc vừa tàn nhẫn thưởng thức hình phạt.
Lúc này người bị phạt là một cô gái toàn thân trống trơn, cô tóc tai bù xù máu me đầy mặt, tiếng kêu thảm thiết đau khổ tột cùng chính là từ trong miệng cô phát ra.
Lâm Tuyết phân biệt hồi lâu mới nhận ra người phụ nữ này là Tát Lỵ Á, kinh ngạc với cảnh tượng bi thảm của cô ấy.
Tát Lỵ Á là cô gái Thái Lan xinh đẹp, lúc này mình đầy vết thương, đang bị một người đàn ông dùng roi da tàn nhẫn quất.
Người đàn ông kia quất một lát, lại nhúng roi da vào trong thùng nước thấm ướt lại thấm ướt, rồi khi quất cô ấy, Tát Lỵ Á sẽ thét chói tai càng thêm thê thảm. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thùng nước này không thể nghi ngờ có vấn đề, khẳng định bỏ muối hoặc thuốc có tính kích thích, khi Tát Lỵ Á bị quất càng thêm khổ sở.
Lâm Tuyết ổn định tinh thần, đi đến trước mặt Tào Dịch Côn, mặt lạnh âm trầm cười, nói: “Là tao buộc cô ấy dẫn tao đi, đừng tra tấn cô ấy nữa!”
Tào Dịch Côn dùng ánh mắt gian tà nhìn cô chằm chằm, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Đến trong lòng tao!”
“Thả cô ấy trước!” Lâm Tuyết không nhượng bộ.
“Đồ đê tiện, mày thật sự coi mình như rễ hành *!” Tào Dịch Côn thẹn quá thành giận, đứng lên, đưa tay đi túm lấy Lâm Tuyết.
(*) Cách nói coi rẻ người khác, ý nói “Mày coi mày là ai”, “Mày có gì lợi hại”
Lâm Tuyết di chuyển nhanh chóng né tránh, Tào Dịch Côn chụp hụt vẻ gian tà trong mắt càng đậm, cười hùng hồn nói: “Tao xem mày có thể trốn đi đâu?”
Nạp Ngõa ở bên cạnh ho một tiếng, dẫn tới chú ý của Lâm Tuyết, hơn nữa thừa dịp Tào Dịch Côn không chú ý nháy mắt ra dấu với cô. Lâm Tuyết nhớ tới trước lúc đến đây Nạp Ngõa dặn dò, nhất định phải ổn định Tào Dịch Côn, tránh cho bản thân tự chuốc lấy cực khổ.
Cô không trốn tiếp, liền bị Tào Dịch Côn kéo vào trong ngực.
“Ha ha, bây giờ đã có kinh nghiệm đi!” Tào Dịch Côn đắc ý ôm ấp lấy cô, miệng thúi chạm lên mặt cô, hơi thở phun ra hun đến cô nhíu mày từng đợt.
Vung tay lên, ngăn người quất Tát Lỵ Á, Tào Dịch Côn ôm Lâm Tuyết, đắc ý nói với Tát Lỵ Á đã bị quất đến hấp hối: “Theo tao lâu như vậy, mày hẳn rõ ràng nhất người phản bội tao sẽ có kết cục như thế nào!”
Cả người Tát Lỵ Á đều là vết thương, roi ngâm nước muối, quất cô đau đến cả người run rẩy. Thở dốc hồi lâu, cô dùng giọng nói yếu ớt hỏi: “Mày… Phát hiện thân phận thật sự của tao… Vì sao… Luôn không vạch trần…” Một câu chưa hoàn tất, cô nhịn không được nước mắt chảy xuống.
“Đồ đê tiện, đừng thút thít nỉ non trước mặt tao!” Tào Dịch Côn chán ghét nhăn mũi, cười lạnh nói, “Bớt tự mình đa tình, cho rằng tao luyến tiếc vạch trần mày sao?” die nd da nl e q uu ydo n
Đúng vậy, Tát Lỵ Á từng có cách nghĩ như vậy! Thời gian cô ở bên cạnh Tào Dịch Côn cũng không ngắn, tình cờ xảy ra sơ suất, Tào Dịch Côn khôn khéo lại hàm hồ cho xong chưa bao giờ nghiêm túc truy cứu cô. Điều này khiến cho cô từng sinh ra ảo tưởng, cho rằng Tào Dịch Côn thật sự say mê chiếm hữu cô, không đành lòng vạch trần cô.
Cũng chính bởi vì như thế, khi cô đánh úp Tào Dịch Côn cứu Lâm Tuyết ra, mới không dùng hết toàn lực. Sớm biết anh ta sẽ tàn nhẫn như vậy với cô, lúc ấy cô nên trực tiếp giết chết anh ta!
“Là mơ mộng hão huyền của mày đi!” Tào Dịch Côn ngửa đầu cười to, hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tát Lỵ Á, “Đồ chó cái ti tiện cũng xứng để cho tao thương tiếc? Mày mơ mộng hão huyền!”
Tát Lỵ Á nghẹn ngào, nước mắt trượt qua khuôn mặt hỗn loạn của cô, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?” Chết, ít nhất phải để cho cô chết rõ ràng.
Tào Dịch Côn không vội vã trả lời Tát Lỵ Á, mà cúi đầu liếc Lâm Tuyết ở trong lòng, nhìn khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp của cô, chậc chậc thở dài: “Đây mới thật lòng tao thích! Cho dù cả người bị đâm, đâm đến đầy tay tao đổ máu tao cũng có hứng thú chậm rãi nhổ lông nhím của cô ấy!”
Tát Lỵ Á tuyệt vọng trừng mắt nhìn Tào Dịch Côn, sau đó toàn bộ ánh mắt đều dừng trên người Lâm Tuyết, hoàn toàn không hề nhìn lại cô.
Tào Dịch Côn ôm Lâm Tuyết, dùng tay trái véo eo thon của cô, bởi vì tay phải bị bắn, quấn băng gạc, hành động bất tiện.
Người đẹp trong ngực, Tào Dịch Côn vô cùng đắc ý. Anh ngẩng dầu, nhìn Tát Lỵ Á vết thương chồng chất cả người không thấy một vết lành lặn, tàn nhẫn cười hùng hồn nói: “Tao lưu mày lại chính là làm con cờ của tao mà thôi! Tao để cho mày truyền tin tức của tao lại cho Hoắc Gia Tường, khiến mỗi lần Hoắc Gia Tường đều tránh thoát được công kích trí mạng của tao, cho nên đến bây giờ Hoắc Gia Tường vẫn yên ổn trên ngai vàng trùm buôn thuốc phiện hàng đầu Đông Nam Á, tao dựa vào phúc khí của ông ta, ở tam giác vàng mạnh mẽ thịnh vượng nhận lấy coi trọng của quân đội! Chuyện cùng có lợi cho đôi bên, mày nói tao cần phải giết mày sao?”
Lời này vừa nói ra, Lâm Tuyết và Tát Lỵ Á đều bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra Tào Dịch Côn lợi dụng Hoắc Gia Tường để củng cố địa vị ở tam giác vàn, hoàn toàn là lòng muông dạ thú. Anh ta lưu luyến hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí của trùm buôn thuốc phiện, vốn không muốn trở về quân đội trong nước. Nếu Hoắc Gia Tường bị nhổ, anh ta hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên sẽ bị điều về nước. Vì có thể ở lại lâu dài ở tam giác vàng, anh ta âm thầm duy trì cân bằng lợi ích với gia tộc Hoắc thị, cũng không thật lòng muốn lật đổ nhà họ Hoắc. [email protected]
Tát Lỵ Á là nội ứng của Hoắc Gia Tường, cũng là người phụ nữ lưu lại lâu nhất bên cạnh anh ta. Anh ta không vạch trần cô ấy, còn tạo ra cảnh tượng giả cưng chiều cô ấy, liền vì tìm được cớ hợp lý lưu lại cô gái này.
Quả nhiên, Tát Lỵ Á cho rằng anh thật lòng say mê mình, Hoắc Gia Tường còn tưởng rằng làm được thật chu đáo chặt chẽ, thật ra tất cả đều ở trong lòng bàn tay Tào Dịch Côn.
Nếu không phải Lâm Tuyết đột nhiên xuất hiện, cục diện này còn sẽ tiếp tục đi xuống, không có ai có thể thấy rõ rắp tâm chân chính của Tào Dịch Côn.
Nhưng mà, khoảnh khắc khi Tào Dịch Côn nhìn thấy Lâm Tuyết, ham muốn chiếm hữu của anh ta áp đảo tất cả. Vì có được cô, anh ta không tiếc bí quá hóa liều.
Tát Lỵ Á là người của Hoắc Gia Tường, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Lâm Tuyết bị Tào Dịch Côn nhốt, hơn nữa, trong đó cũng pha trộn chút tình cảm vi diệu của phụ nữ. Cô ấy muốn đuổi Lâm Tuyết về bên người Hoắc Gia Tường, muốn giải thoát Lâm Tuyết khỏi bên người Tào Dịch Côn.
Dù sao, thời gian đi theo bên cạnh Tào Dịch Côn, khiến cho cô ấy có cảm tình vi diệu với Tào Dịch Côn, không muốn nhìn thấy ở bên cạnh anh ta có người phụ nữ càng được cưng chiều hơn cô.
Ai biết thế mà lại rơi xuống kết cục bi thảm như thế, vô tình của anh ta khiến cho cô ấy tan nát cõi lòng, cũng khiếp sợ với tâm cơ thâm trầm của anh ta.
“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không có cửa mày lại càng muốn xông vào!” Trong mắt to của Tào Dịch Côn lóe lên vẻ tàn nhẫn, liên tục cười quái dị nói, “Tao đang lo cô nàng này không nghe lời, mày vừa đúng làm tấm gương, để cho cô ấy biết người phụ nữ không nghe lời sẽ có kết cục như thế nào!”
Tào Dịch Côn nâng cằm xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Tuyết lên, ép cô nhìn Tát Lỵ Á chịu hình phạt, uy hiếp nói: “Nhìn cảnh tượng thê thảm của cô ta rồi chứ? Nếu như mày không nghe lời, tao cũng để cho người lột sạch quần áo của mày treo mày lên dùng roi quất!”
Lâm Tuyết không hề sợ hãi, lạnh lùng nhắc nhở anh ta: “Chẳng lẽ mày không sợ quân đội sẽ điều máy bay tới san bằng mày?”
“Ha ha ha, ai dám hành động thiếu suy nghĩ?” Tào Dịch Côn cười đến vô cùng kiêu ngạo, “Ông đây là vũ khí để kiềm chế nhà họ Hoắc, là công thần ổn định cục diện ở tam giác vàng, ai dám điều máy bay đến san bằng tao? Lương Tuấn Đào sao? Nó dám đến, ông đây trực tiếp nổ bay nó, để cho nó có đến mà không có về!”
“Phải không?” Một tiếng vọng lạnh lùng hung ác vang lên trong phòng tối trống trải lạnh lẽo, nhưng lại giống như thiên lôi đánh xuống, làm kinh hãi mỗi một người bên trong!
Đi được một đoạn đường đá dài, Nạp Ngõa quẹo vào khúc quanh, mang Lâm Tuyết đi tới căn phòng tối.
Vừa mới tiến vào, Lâm Tuyết liền biết mình thật sự đến được địa ngục.
Hiệu quả cách âm của phòng tối vô cùng tốt, ở bên ngoài âm thanh khác lạ gì đều không nghe thấy, chờ mở cửa phòng ra, lập tức truyền ra tiếng thét chói tai đau khổ tột cùng.
Lâm Tuyết lắp bắp kinh hãi, theo bản năng dừng bước chân lại. Nạp Ngõa ở phía sau đẩy cô một cái, dưới chân cô lảo đảo liền đi vào trong phòng tối.
Nói là phòng tối, đó là kết quả nhìn từ bên ngoài vào, tiến vào bên trong, phát hiện ánh đèn sáng choang, mỗi một góc đều được chiếu sáng lên sáng như ban ngày.
Diện tích phòng tối rất lớn, có năm sáu người đàn ông mặc đồ đen tay bồng súng đứng.
Tào Dịch Côn ngồi trên một chiếc ghế sa lon hai người rộng rãi, bắt chéo hai chân, vừa hút thuốc vừa tàn nhẫn thưởng thức hình phạt.
Lúc này người bị phạt là một cô gái toàn thân trống trơn, cô tóc tai bù xù máu me đầy mặt, tiếng kêu thảm thiết đau khổ tột cùng chính là từ trong miệng cô phát ra.
Lâm Tuyết phân biệt hồi lâu mới nhận ra người phụ nữ này là Tát Lỵ Á, kinh ngạc với cảnh tượng bi thảm của cô ấy.
Tát Lỵ Á là cô gái Thái Lan xinh đẹp, lúc này mình đầy vết thương, đang bị một người đàn ông dùng roi da tàn nhẫn quất.
Người đàn ông kia quất một lát, lại nhúng roi da vào trong thùng nước thấm ướt lại thấm ướt, rồi khi quất cô ấy, Tát Lỵ Á sẽ thét chói tai càng thêm thê thảm. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thùng nước này không thể nghi ngờ có vấn đề, khẳng định bỏ muối hoặc thuốc có tính kích thích, khi Tát Lỵ Á bị quất càng thêm khổ sở.
Lâm Tuyết ổn định tinh thần, đi đến trước mặt Tào Dịch Côn, mặt lạnh âm trầm cười, nói: “Là tao buộc cô ấy dẫn tao đi, đừng tra tấn cô ấy nữa!”
Tào Dịch Côn dùng ánh mắt gian tà nhìn cô chằm chằm, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Đến trong lòng tao!”
“Thả cô ấy trước!” Lâm Tuyết không nhượng bộ.
“Đồ đê tiện, mày thật sự coi mình như rễ hành *!” Tào Dịch Côn thẹn quá thành giận, đứng lên, đưa tay đi túm lấy Lâm Tuyết.
(*) Cách nói coi rẻ người khác, ý nói “Mày coi mày là ai”, “Mày có gì lợi hại”
Lâm Tuyết di chuyển nhanh chóng né tránh, Tào Dịch Côn chụp hụt vẻ gian tà trong mắt càng đậm, cười hùng hồn nói: “Tao xem mày có thể trốn đi đâu?”
Nạp Ngõa ở bên cạnh ho một tiếng, dẫn tới chú ý của Lâm Tuyết, hơn nữa thừa dịp Tào Dịch Côn không chú ý nháy mắt ra dấu với cô. Lâm Tuyết nhớ tới trước lúc đến đây Nạp Ngõa dặn dò, nhất định phải ổn định Tào Dịch Côn, tránh cho bản thân tự chuốc lấy cực khổ.
Cô không trốn tiếp, liền bị Tào Dịch Côn kéo vào trong ngực.
“Ha ha, bây giờ đã có kinh nghiệm đi!” Tào Dịch Côn đắc ý ôm ấp lấy cô, miệng thúi chạm lên mặt cô, hơi thở phun ra hun đến cô nhíu mày từng đợt.
Vung tay lên, ngăn người quất Tát Lỵ Á, Tào Dịch Côn ôm Lâm Tuyết, đắc ý nói với Tát Lỵ Á đã bị quất đến hấp hối: “Theo tao lâu như vậy, mày hẳn rõ ràng nhất người phản bội tao sẽ có kết cục như thế nào!”
Cả người Tát Lỵ Á đều là vết thương, roi ngâm nước muối, quất cô đau đến cả người run rẩy. Thở dốc hồi lâu, cô dùng giọng nói yếu ớt hỏi: “Mày… Phát hiện thân phận thật sự của tao… Vì sao… Luôn không vạch trần…” Một câu chưa hoàn tất, cô nhịn không được nước mắt chảy xuống.
“Đồ đê tiện, đừng thút thít nỉ non trước mặt tao!” Tào Dịch Côn chán ghét nhăn mũi, cười lạnh nói, “Bớt tự mình đa tình, cho rằng tao luyến tiếc vạch trần mày sao?” die nd da nl e q uu ydo n
Đúng vậy, Tát Lỵ Á từng có cách nghĩ như vậy! Thời gian cô ở bên cạnh Tào Dịch Côn cũng không ngắn, tình cờ xảy ra sơ suất, Tào Dịch Côn khôn khéo lại hàm hồ cho xong chưa bao giờ nghiêm túc truy cứu cô. Điều này khiến cho cô từng sinh ra ảo tưởng, cho rằng Tào Dịch Côn thật sự say mê chiếm hữu cô, không đành lòng vạch trần cô.
Cũng chính bởi vì như thế, khi cô đánh úp Tào Dịch Côn cứu Lâm Tuyết ra, mới không dùng hết toàn lực. Sớm biết anh ta sẽ tàn nhẫn như vậy với cô, lúc ấy cô nên trực tiếp giết chết anh ta!
“Là mơ mộng hão huyền của mày đi!” Tào Dịch Côn ngửa đầu cười to, hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tát Lỵ Á, “Đồ chó cái ti tiện cũng xứng để cho tao thương tiếc? Mày mơ mộng hão huyền!”
Tát Lỵ Á nghẹn ngào, nước mắt trượt qua khuôn mặt hỗn loạn của cô, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?” Chết, ít nhất phải để cho cô chết rõ ràng.
Tào Dịch Côn không vội vã trả lời Tát Lỵ Á, mà cúi đầu liếc Lâm Tuyết ở trong lòng, nhìn khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp của cô, chậc chậc thở dài: “Đây mới thật lòng tao thích! Cho dù cả người bị đâm, đâm đến đầy tay tao đổ máu tao cũng có hứng thú chậm rãi nhổ lông nhím của cô ấy!”
Tát Lỵ Á tuyệt vọng trừng mắt nhìn Tào Dịch Côn, sau đó toàn bộ ánh mắt đều dừng trên người Lâm Tuyết, hoàn toàn không hề nhìn lại cô.
Tào Dịch Côn ôm Lâm Tuyết, dùng tay trái véo eo thon của cô, bởi vì tay phải bị bắn, quấn băng gạc, hành động bất tiện.
Người đẹp trong ngực, Tào Dịch Côn vô cùng đắc ý. Anh ngẩng dầu, nhìn Tát Lỵ Á vết thương chồng chất cả người không thấy một vết lành lặn, tàn nhẫn cười hùng hồn nói: “Tao lưu mày lại chính là làm con cờ của tao mà thôi! Tao để cho mày truyền tin tức của tao lại cho Hoắc Gia Tường, khiến mỗi lần Hoắc Gia Tường đều tránh thoát được công kích trí mạng của tao, cho nên đến bây giờ Hoắc Gia Tường vẫn yên ổn trên ngai vàng trùm buôn thuốc phiện hàng đầu Đông Nam Á, tao dựa vào phúc khí của ông ta, ở tam giác vàng mạnh mẽ thịnh vượng nhận lấy coi trọng của quân đội! Chuyện cùng có lợi cho đôi bên, mày nói tao cần phải giết mày sao?”
Lời này vừa nói ra, Lâm Tuyết và Tát Lỵ Á đều bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra Tào Dịch Côn lợi dụng Hoắc Gia Tường để củng cố địa vị ở tam giác vàn, hoàn toàn là lòng muông dạ thú. Anh ta lưu luyến hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí của trùm buôn thuốc phiện, vốn không muốn trở về quân đội trong nước. Nếu Hoắc Gia Tường bị nhổ, anh ta hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên sẽ bị điều về nước. Vì có thể ở lại lâu dài ở tam giác vàng, anh ta âm thầm duy trì cân bằng lợi ích với gia tộc Hoắc thị, cũng không thật lòng muốn lật đổ nhà họ Hoắc. [email protected]
Tát Lỵ Á là nội ứng của Hoắc Gia Tường, cũng là người phụ nữ lưu lại lâu nhất bên cạnh anh ta. Anh ta không vạch trần cô ấy, còn tạo ra cảnh tượng giả cưng chiều cô ấy, liền vì tìm được cớ hợp lý lưu lại cô gái này.
Quả nhiên, Tát Lỵ Á cho rằng anh thật lòng say mê mình, Hoắc Gia Tường còn tưởng rằng làm được thật chu đáo chặt chẽ, thật ra tất cả đều ở trong lòng bàn tay Tào Dịch Côn.
Nếu không phải Lâm Tuyết đột nhiên xuất hiện, cục diện này còn sẽ tiếp tục đi xuống, không có ai có thể thấy rõ rắp tâm chân chính của Tào Dịch Côn.
Nhưng mà, khoảnh khắc khi Tào Dịch Côn nhìn thấy Lâm Tuyết, ham muốn chiếm hữu của anh ta áp đảo tất cả. Vì có được cô, anh ta không tiếc bí quá hóa liều.
Tát Lỵ Á là người của Hoắc Gia Tường, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Lâm Tuyết bị Tào Dịch Côn nhốt, hơn nữa, trong đó cũng pha trộn chút tình cảm vi diệu của phụ nữ. Cô ấy muốn đuổi Lâm Tuyết về bên người Hoắc Gia Tường, muốn giải thoát Lâm Tuyết khỏi bên người Tào Dịch Côn.
Dù sao, thời gian đi theo bên cạnh Tào Dịch Côn, khiến cho cô ấy có cảm tình vi diệu với Tào Dịch Côn, không muốn nhìn thấy ở bên cạnh anh ta có người phụ nữ càng được cưng chiều hơn cô.
Ai biết thế mà lại rơi xuống kết cục bi thảm như thế, vô tình của anh ta khiến cho cô ấy tan nát cõi lòng, cũng khiếp sợ với tâm cơ thâm trầm của anh ta.
“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không có cửa mày lại càng muốn xông vào!” Trong mắt to của Tào Dịch Côn lóe lên vẻ tàn nhẫn, liên tục cười quái dị nói, “Tao đang lo cô nàng này không nghe lời, mày vừa đúng làm tấm gương, để cho cô ấy biết người phụ nữ không nghe lời sẽ có kết cục như thế nào!”
Tào Dịch Côn nâng cằm xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Tuyết lên, ép cô nhìn Tát Lỵ Á chịu hình phạt, uy hiếp nói: “Nhìn cảnh tượng thê thảm của cô ta rồi chứ? Nếu như mày không nghe lời, tao cũng để cho người lột sạch quần áo của mày treo mày lên dùng roi quất!”
Lâm Tuyết không hề sợ hãi, lạnh lùng nhắc nhở anh ta: “Chẳng lẽ mày không sợ quân đội sẽ điều máy bay tới san bằng mày?”
“Ha ha ha, ai dám hành động thiếu suy nghĩ?” Tào Dịch Côn cười đến vô cùng kiêu ngạo, “Ông đây là vũ khí để kiềm chế nhà họ Hoắc, là công thần ổn định cục diện ở tam giác vàng, ai dám điều máy bay đến san bằng tao? Lương Tuấn Đào sao? Nó dám đến, ông đây trực tiếp nổ bay nó, để cho nó có đến mà không có về!”
“Phải không?” Một tiếng vọng lạnh lùng hung ác vang lên trong phòng tối trống trải lạnh lẽo, nhưng lại giống như thiên lôi đánh xuống, làm kinh hãi mỗi một người bên trong!
Bình luận facebook