• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (1 Viewer)

  • Chương 15

Chương 54: Ô Ngộ (8.1)

Tôi lái mô tô đưa Đàm Giảo đến thẳng nhà họ Chu.

Trên đường đi cô ấy không ngừng gọi cho Thẩm Thời Nhạn nhưng không có người bắt máy.

"Chắc anh ta đang bận nên không nhận máy." Cô ấy hơi bực mình.

Tôi nhìn thấy đôi mắt cô ấy mở to qua gương chiếu hậu, đáp: "Không liên lạc được với anh ta cũng không sao, có tôi đây."

Cô ấy: "Ừ." Thò tay ra khẽ nắm áo tôi, có chút rụt rè.

Tôi nhìn về đằng trước: "Nắm chặt." Rồ mạnh ga, tôi nghe thấy cô ấy thở mạnh, ôm chặt eo tôi, đầu cũng tựa vào lưng tôi.

Tôi không nói lời nào, đón ánh mặt trời nóng rực, đi thẳng về phía trước.

"Ô Ngộ, anh học lái xe mô tô từ lúc nào vậy? Cũng là một năm nay sao?" Cô ấy hỏi.

"Không phải. Lúc học cấp ba đã cưỡi rồi." Tôi nói, "Khi đó trong nhà không có tiền không mua được, nên đi nhờ của bạn."

"À."

Một lát sau, cô ấy hỏi tiếp: "Về sau tôi cũng sẽ mua xe gắn máy. Anh có thể dạy tôi không?"

Tôi im lặng, đáp lại: "Ô tô mà cô cũng lái kém như vậy, cưỡi mô tô có phải vượt quá khả năng của cô không?"

"Moá!" Cô ấy đấm vào lưng tôi, "Anh cười nhạo tôi! Không nghĩ tới anh là người như vậy!"

Tôi mỉm cười: "Chỉ nói sự thật thôi."

"Tôi muốn xuống xe!" Cô ấy tức giận.

Tôi tăng tốc nhanh hơn, cô ấy lập tức hoảng sợ, tay ôm chặt hơn, nhỏ giọng: "Anh chơi bẩn."

Tôi không đáp, cầm lấy một tay cô ấy, kéo về phía trước, đặt ngay lồng ngực để cho cô ấy ôm chặt hơn. Trong một lát tôi cảm nhận được nhịp tim nóng rực mà có lực, cô ấy không cử động, cũng không nói chuyện nữa.

Chúng tôi đã đến ngoài cửa nhà họ Chu.

Tôi để ý giữa ban ngày ban mặt mà rèm cửa tầng một và hai lại kéo hết lên. Xe dừng ngoài cửa, bên trong mơ hồ có ánh đèn.

Không có gì lạ hết.

Chúng tôi tiến lên gõ cửa.

Không có người trả lời.

Tôi dùng sức gõ to hơn. Bên trong có người, gã không thể ngó lơ được. Quả nhiên một lát sau truyền đến tiếng nói từ xa: "Ai vậy?"

Tôi liếc Đàm Giảo, cô ấy hơi căng thẳng, tôi để cô ấy đứng ra sau.

Cửa mở một nửa, khuôn mặt Ngôn Viễn hiện ra. Vẫn là gương mặt đoan chính, nhưng hiện tại nhìn kĩ, dáng người gã cao cao, ngũ quan dường như khá giống người nhà họ Chu.

Sắc mặt gã hơi đỏ, tóc dính mồ hôi. Thời tiết rất nóng, nhung gã lại mặc áo sơ mi và quần dài đen, trên mặt hình như có vết bẩn, nhưng thấy không rõ lắm. Nhìn thấy chúng tôi, trong mắt gã hiện lên thứ gì đó, sau đó lập tức cười nói: "Là hai người à. Còn chưa kịp cảm ơn sự giúp đỡ đối với gia đình chúng tôi, đột nhiên tới thế này... có chuyện gì sao?"

Tôi cũng mỉm cười: "Anh Ngôn, chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi mọi người. Không biết có tiện hay không?"

Ngôn Viễn im lặng một lúc, cất tiếng: "Có thể, hai người nói đi."

Cửa vẫn luôn trong tình trạng khép một nửa, ngăn cản quan sát tình hình bên trong. Tôi bước lên, đi đến bậc thang: "Chúng tôi muốn tìm ông Chu nhờ một chút."

Ngôn Viễn mỉm cười: "Vậy thì không tiện rồi. Cha vợ tôi đã lớn tuổi, từ Cục cảnh sát trở về rất mệt, vừa mới ngủ xong. Ông thực sự rất mệt mỏi, hay mai hai người đến nhé? Ông ấy tỉnh lại tôi sẽ chuyển lời."

Tôi đáp: "Không sao, chúng tôi sẽ không quấy rầy ông. Vậy thì anh hai của anh, Chu Trọng Lăng cũng được."

Sắc mặt gã thay đổi: "Ngại quá, anh hai và chị dâu vừa ra ngoài rôi."

Tôi hỏi: "Vậy cô Chu Quý Nhuỵ thì sao?"

Gã đáp: "Cô ấy cũng đi ra ngoài rồi."

Hai bọn tôi im lặng một lúc. Gã mỉm cười: "Anh Ô, cô Đàm, hai người rất nhiệt tình, có tình thần trượng nghĩa, thực sự vô cùng cảm ơn. Hôm nào cả nhà chúng tôi sẽ đến thăm hỏi cảm ơn. Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép vì tôi cũng rất mệt."







Chương 55: Ô Ngộ (8.2)

Tôi còn chưa nói xong, cô ấy đã lên tiếng từ phía sau: "Anh Ngôn, thấy anh nói gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, thì anh cũng không cần phải treo mãi câu cảm ơn bên miệng đâu. Sau này tất cả mọi người đều là bạn bè, nhưng trời nóng thế này chúng tôi chạy tới lại không gặp được người, vậy có thể cho chúng tôi đi vào uống cốc nước không. Sẽ không quấy rầy anh, chúng tôi lập tức đi ngay."

Tôi mỉm cười, nhìn Ngôn Viễn.

Lý do của Đàm Giảo thuyết phục như vậy cũng sẽ khiến cho tất cả đàn ông đều khó xử. Ai ngờ Ngôn Viễn lại lắc đầu: "Chuyện này... thật sự không tiện, trong nhà lộn xộn, tôi cũng định tắm rửa rồi ngủ. Cô Đàm, hai người vẫn nên trở về đi." Nói xong, gã định đóng cửa. Tôi lập tức đè cửa lại. Đàm Giảo nắm lấy vạt áo tôi, có lẽ là lo lắng.

Tôi và Ngôn Viễn đối mặt với nhau. Ánh mắt gã trở nên âm u, không còn ôn hoà khách sáo như vừa rồi.

Đúng lúc này ở phía sau gã, bậc thang trong phòng truyền đến tiếng vang lớn, sau đó liên tục là tiếng va chạm, như là có vật nặng gì đó lăn xuống dưới. Gã biến sắc, nhân lúc gã phân tâm, tôi đẩy mạnh cửa xông vào, đẩy được gã lùi hai bước. Sau đó tôi và Đàm Giảo nhìn thấy ở dưới bậc thang có một người đang nằm bị trói bằng dây thừng vào ghế, đây không phải là Chu Trọng Lăng sao? Mặt và đầu cổ anh ta đầy máu, trong miệng bị nhét giẻ, nhìn thấy chúng tôi, phát ra tiếng "a a", ánh mắt hoảng sợ cầu cứu.

Trong phòng này đang xảy ra chuyện quái gì?

Chu Trọng Lăng cũng coi như nhạy bén, dám quyết tâm đến cùng để tìm cơ hội sống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khoé mắt tôi liếc thấy một luồng ánh sáng đâm về phía mình. Đàm Giảo hô lên: "Cẩn thận!" Ngôn Viễn móc con dao găm từ đằng sau, đâm loạn về phía trước. Tôi nghiêng người đẩy Đàm Giảo ra sau, nhưng vẫn chậm nửa bước, con dao đã sượt qua eo tôi, cơn đau nhức ập đến. Tôi bắt lấy cánh tay gã, khoé miệng gã lộ ra nụ cười lạnh, sức lực rất lớn, thân thủ vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không giống người kinh doanh bình thường. Tôi lập tức nhận ra sợ là mình không phải đối thủ của gã.

"Đàm Giảo, báo cảnh sát! Mau gọi người!" Tôi quát.

Ngôn Viễn nhíu chặt lông mày, nhưng tôi nào để cho gã đối phó với Đàm Giảo, ra sức quấn lấy gã, hai bọn tôi đã vào trong phòng khách.

Tiếng bước chân của Đàm Giảo xa dần, tôi khẽ thở phào.

Ngôn Viễn lui về sau một bước, đôi mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm tôi: "Rốt cuộc mày là thằng nào, tại sao phải xen vào chuyện của người khác?"

Cả người tôi đề phòng, im lặng không đáp.

Gã không biết tôi.

Những con chim kia nhận ra tôi, còn gã thì không.

Tôi hỏi: "Có phải mày là người đưa những con chim kia cho Hứa Tử Phong, rồi dạy gã sử dụng?"

Gã sững sốt, bật cười: "Chuyện này mày cũng biết? Tử Phong nói cho mày à? Tại sao?" Những từ cuối cùng lạnh như băng.

Sau đó gã giơ tay lên, tiếng huýt sáo vô cùng dị thường.

Bên ngoài tấm rèm được kéo lên, mơ hồ truyền đến tiếng cánh chim vỗ. Gã lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra khi Hứa Tử Phong chết, dưới hố có người hô "Gã chết rồi", hình như là tiếng của Ngôn Viễn, đám chim kia lập tức bay đi, không phải là nghe lệnh từ gã sao?

Tôi nói: "Tháng sáu năm ngoài, phải chăng mày cũng lên thuyền "Điền Mỹ Nhân"? Chuyện sau ngày đó mày hoàn toàn không nhớ? Chỉ là có khả năng điều khiển bầy chim?"

Sắc mặt Ngôn Viễn trở nên vô cùng khiếp sợ: "Sao mày biết?" Phản ứng của gã cũng thật nhanh, lập tức thất thanh: "Mày ở trên con thuyền đó?"







Chương 56: Ô Ngộ (8.3)

Cùng lúc đó đám chim từ khe hở của bức rèm không ngừng bay vào, rậm rạp chằng chịt, dần dần thành đàn. Chúng lơ lửng phía sau Ngôn Viễn, như một đôi cánh màu đen không ngừng mở rộng. Hình ảnh này yên tĩnh mà kinh hãi.

Chúng đang đợi lệnh của gã, đây mới là chủ nhân thực sự.

Trong lòng tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi thực sự muốn đả kích tinh thần Ngôn Viễn để kéo dài thời gian. Tôi gật đầu: "Đúng, tao đã ở trên con thuyền đó. Chẳng lẽ mày không muốn biết những ngày sau đó, những người như chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nhưng vượt ngoài dự đoán của tôi, Ngôn Viễn lắc đầu: "Tao không quan tâm. Tao chỉ biết sau khi rời thuyền, tao có khả năng này. Có chúng, tao giống như có Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ (*)... tựa như chỉ cần lấy ra một đội quân bất kì, tao có thể nghe thấy, nắm rõ được tất cả sự thật về việc năm đó bị vứt bỏ. Cũng có thể kiên nhẫn, bày ra sự trùng phạt, báo thù hoàn mỹ..." Sắc mặt gã đột nhiên biến đổi, đưa tay chỉ về phía tôi, trong nháy mắt bầy chim bên phải rít lên. Gã nói tiếp: "Nếu không phải chúng mày, Tử Phong cũng không chết, bọn họ hiện tại cũng đã phải chấp nhận sự trừng phạt, nhấm nháp mùi vị hối hận, vì trên người bọn họ chảy dòng máu dơ bẩn ích kỷ của họ Chu! Nhưng không sao hết, dù thế nào tao cũng sẽ kết thúc công việc. Tao chỉ là tiện tay giết bọn họ thôi."

(*)Thiên Lý Nhãn là một hình thức của phép thuật sử dụng thông qua đôi mắt cho phép người sử dụng xem được và quan sát trên một khoảng cách dài, tạo cho họ khả năng để xem thông qua các vật thể rắn, do đó cho phép một để theo dõi kẻ thù tương đối dễ dàng.

Thuận Phong Nhĩ: có tai nghe những âm thanh theo gió.

Lời còn chưa dứt, những con chim kia đã xếp thành đội hình tấn công, bám vào bên cạnh cánh tay gã, những đôi mắt vàng nâu kia đều nhìn chằm chằm tôi. Xung quanh tôi không có vật gì che chắn, tay nắm chặt. Trong đầu đột nhiên nhớ tới ở chân núi kia, Đàm Giảo dùng áo sơ mi che kín đầu, vừa đáng yêu lại vừa dũng cảm. Trong khoảnh khắc ấy trái tim như bình tĩnh lại, không còn sợ nữa.

"Vậy tờ giấy kia thì sao?" Tôi hỏi, "Tờ giấy để lại cho Đàm Giảo?" Tôi nhìn chằm chằm gã, không hề buông tha cho chút biến hoá nhỏ nào.

Vẻ mặt gã bình thản: "Tờ giấy gì?" Rồi lại bật cười: "Muốn câu giờ à? Nhưng tao thực sự không có thời gian để lãng phí với mày." Gã vung tay lên.

Tôi muốn xông lên, phản công không theo quy tắc mới có thể ngăn chặn được gã, mà không sợ bị những con chim kia chặn lại.

Ý nghĩ này đúng là như ngàn cân treo sợi tóc.

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân lảo đảo, Ngôn Viễn biến sắc, thả tay xuống, bầy chim lập tức rơi xuống đất, bay vào trong tấm rèm. Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Chu Quý Nhuỵ, cô ta mặc váy, tóc tai tán loạn, cổ tay bị trói bằng dây thừng, khoé miệng và tay đều có máu, không biết sao lại trốn ra được. Cô ta đứng trên cầu thang, ánh mắt thống khổ tuyệt vọng nhìn Ngôn Viễn.

Ngôn Viễn cũng nhìn cô ta.

Chu Quý Nhuỵ gần như là ngã xuống cầu thang, Chu Trọng Lăng ở bên cạnh "a a" cầu cứu, cô ta gần như hoàn toàn không nghe thấy, bổ nhào đến trước mặt Ngôn Viễn. Cô ta không nói gì, chỉ phát ra tiếng khóc điên cuồng, bắt lấy vạt áo gã.

Gân xanh nổi lên trán Ngôn Viễn, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, quát: "Không muốn chết thì lên nhà." Gã rút con dao ra, đặt lên cổ Chu Quý Nhuỵ, nhưng Chu Quý Nhuỵ không quan tâm, ra sức đập vào ngực gã, khóc rên: "Anh không phải là người! Không phải người! Là súc sinh! Chúng ta đã đính hôn rồi! Đính hôn rồi!"

Ngôn Viễn bắt lấy tay cô ta đẩy xuống đất.

Tôi tiến lên, đấm vào huyệt thái dương gã, gã không kịp tránh, ngã luôn xuống đất, trên mặt chảy đầy máu. Tôi quát Chu Quý Nhuỵ: "Chạy mau!" Chu Quý Nhuỵ lảo đảo bò về phía cửa. Trên mặt đất Ngôn Viễn nổi cơn thịnh nộ, vươn một ngón tay, đàn chim xông lên, ngăn cản đường đi của Chu Quý Nhuỵ. Cô ta sợ đến mức cứng ngắc người. Tôi bẻ một cánh tay của Ngôn Viễn, sắc mặt gã biến đổi, nhưng rất cứng cỏi, đấm vào bụng tôi. Tôi kêu lên, lùi về sau hai bước. Một bầy chim khác vây tới, tôi cầm ghế ném về phía chúng. Xuyên qua trận chim rậm rạp lại thấy Ngôn Viễn bò lên từ mặt đất, nhặt con dao lao về phía Chu Trọng Lăng.









Chương 57: Ô Ngộ (8.4)

Tôi ném ghế, cúi đầu muốn tiến lên, nhưng lũ chim như hiểu ý Ngôn Viễn đánh úp về phía tôi, giống như một tấm lưới màu đen, ngăn tôi lại, không thể làm được gì.

Ngôn Viễn nhấc đầu Chu Trọng Lăng lên, nụ cười vừa bi vừa hỉ rất giống Hứa Tử Phong. Ánh dao xẹt qua cổ Chu Trọng Lăng, máu chảy ra.

"Rầm" một tiếng, có người đá văng cửa ra, đồng thời tiếng súng vang lên. Vẻ mặt của Ngôn Viễn hơi lờ đờ, sau đó cúi đầu nhìn lỗ máu ở ngực. Bầy chim tụ tập lại, vây xung quanh gã. Đầy người tôi toàn là máu, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thời Nhạn lạnh như băng, cầm súng lao đến, người đi đằng sau là Đàm Giảo.

Cô ấy chạy về phía tôi, lo lắng hỏi: "Anh có sao không? Có sao không?"

Tôi cầm chặt tay cô ấy: "Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi."

Cảnh sát xông tới cứu hai anh em họ Chu. Thẩm Thời Nhạn thu súng, còng tay Ngôn Viễn đang nằm trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nâng gã dậy quát: "Mau gọi xe cấp cứu! Gã sắp không chịu được!"

"Ào ào ào" đàn chim nhao nhao bay ra ngoài cửa sổ, nhưng chúng không rời đi ngay, mà vây quanh nóc nhà, phát ra tiếng kêu khiến người ta sởn hết gai ốc. Vẻ mặt cảnh sát kinh ngạc, Thẩm Thời Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.

Trong lòng anh ta là Ngôn Viễn, tức là Chu Thúc Vân thực sự, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nửa khép nửa hở.

Trong lúc ấy tôi lại cảm nhận được số mệnh, cho dù là Chu Thúc Vân thật hay giả thì đều có kết cục giống nhau.

Tôi và Đàm Giảo đi qua.

Chu Thúc Vân ngước mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt gã rã rời, như sắp cận kề với cái chết.

Đột nhiên gã mở to mắt, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, hoặc là tinh thần đột ngột bị kích động, gã chỉ tay vào chúng tôi: "Mày... mày... làm sao lại như vậy?" Lời nói còn chưa dứt, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, như là sa vào ảo giác nào đó, đôi mắt nhìn chằm không nhúc nhích, tay cũng dần dần buông xuống.

Tôi không để ý tới sự ngăn cản của cảnh sát, xông lên bắt lấy tay gã hỏi: "Mày muốn nói gì? Mày nhớ ra gì?"

Trong mắt gã nổi lên toàn là sợ hãi, dường như gã không nghe thấy lời tôi nói, cả người run rẩy, co rút, trong giây lát hai chân đạp một cái, ánh mắt trắng dã, bất động.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tôi bị cảnh sát kéo ra, từ từ đứng lên, Đàm Giảo nhào vào trong ngực tôi, nghẹn ngào hỏi: "Gã chết rồi sao? Tại sao lại như vậy? Sao đột nhiên lại bị doạ đến thế?"

Tôi im lặng một lát mới đáp: "Có lẽ... trước khi chết tinh thần gã sụp đổ, thứ gã nhìn thấy không phải là chúng ta mà là nỗi sợ hãi trong lòng."

Nghe vậy vẻ mặt Đàm Giảo khẽ thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi: "À."

Tất cả đã xong rồi.

Bầy chim đã rời đi, cả nhà họ Chu thoi thóp được cứu ra. Tôi và Đàm Giảo được cảnh sát hộ tống rời khỏi đó. Trời đã tối đen, xung quanh là đèn xe cảnh sát. Tôi quay đầu nhìn, chỉ có Chu Thúc Vân nằm trên sàn nhà, đôi mắt vẫn trợn trừng vì hoảng sợ. Đàm Giảo cũng muốn quay đầu lại, nhưng bị tôi phát hiện đè đầu quay đi.

Cho đến rất lâu sau đó chúng tôi mới biết được nguyên nhân thực sự khiến Chu Thúc Vân trước khi chết hoảng sợ sụp đổ đến thế.

Bởi vì một nhóm người trên con thuyền kia, có một số nhận được năng lực siêu nhiên, chỉ có trong khoảnh khắc tử vong, thời gian ngừng lại hoặc nói đúng hơn là trong khoảnh khắc vĩnh hăng mới có thể nhớ ra tất cả mọi chuyện xảy ra trên thuyền sau ngày đó.

Tôi và Đàm Giảo cũng y như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom