• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (3 Viewers)

  • Chương 17

Rabbitlyn

Chương 68: Ô Ngộ (9.1)

Tôi đẩy cửa ra, nước mắt sắp không còn nhịn được.

Tôi hiếm khi rơi lệ, lúc mẹ và Ô Diệu còn sống chưa từng bao giờ thấy.

Bởi vì thân là đàn ông, sau lưng là hai người phụ nữ yếu đuối. Trước mắt tôi là tương lai gia đình không ổn định. Tôi phải kiên cường linh hoạt, dốc hết sức lực để cho họ, để cho mình tiếp tục cuộc sống.

Ánh mặt trời rất sáng, chiếu vào tấm kính sau lưng Ô Diệu tạo nên tầng sáng rực rỡ. Con bé vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm đó, trang phục rất đẹp, gần đây nó rất để ý tới bề ngoài. Con bé ngồi trước bàn, trong tay lại cầm sách của Đàm Giảo, thấy tôi đi vào, hoảng hốt chạy ném sách đi, nói: "Anh ơi, bây giờ là buổi sáng, hơn nữa em làm xong bài tập chuyên ngành rồi."

Không biết con bé giấu sách của Đàm Giảo ở đâu mà được nhiều như vậy. Con bé là một cô gái lanh lợi, giấu diếm.

Thế nhưng tại sao ngày 5 tháng 8 hôm đó lại không tránh thoát được người kia?

Trong trí nhớ của tôi, ấn tượng cuối cùng về con bé vĩnh viễn là thùng thịt nát không có cách nào phân biệt cảnh sát phát hiện trong tủ lạnh kia.

Tôi đi qua.

Có lẽ nét mặt của tôi quá doạ người, con bé sững sờ, càng hoảng hốt hơn. Trước khi bị con bé bị doạ chạy, tôi ôm lấy cổ con bé.

Ô Diệu, em gái yêu quý của tôi, em gái ruột thịt của tôi.

Ô Diệu nhanh chóng cảm thấy sợ hãi, con bé giãy dụa chạm vào mặt tôi: "Anh, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tôi nói không ra lời, nhìn gương mặt tràn đầy sức sống của con bé, lại bật cười. Nước mắt thoáng chốc rơi xuống mặt con bé.

"Anh, anh, anh đừng như vậy, đừng khóc!"

Tôi ôm con bé một lúc lâu, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại. Có sự tin tưởng và lực lượng không thể nói rõ xuyên qua xương cốt tôi. Tôi biết tiếp theo mình muốn làm gì, tin tưởng đây là kỳ tích ông trời ban ơn cho mình. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.

Nghe thấy bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói hiền lành mà ân cần của mẹ, nước mắt tôi suýt chút nữa lại rơi xuống. Ô Diệu choáng váng, chưa bao giờ thấy tôi có cảm xúc dữ dội như vậy. Mẹ cũng phát hiện ra sự khác thường, hỏi : "A Ngộ, con làm sao vậy? Giọng nói kì quái, có phải bị cảm hay không?" Tôi chưa bao giờ muốn để cho mẹ lo lắng, tôi cũng nhớ đến lúc mình rơi nước mắt sau khi nhìn thấy thi thể lạnh băng của mẹ. Tôi hít sâu một hơi, đè xuống nỗi đau lớn lao, nói: "Con không sao. Chúng con đi du lịch rất vui. Mẹ giữ gìn sức khoẻ. Sau này... còn có rất nhiều phúc để hưởng."

Mẹ mỉm cười.

Cúp điện thoại, tôi nhìn đôi mắt dịu dàng mà lo lắng của Ô Diệu, cũng từ từ mỉm cười. Lúc này động tác của tôi cũng nhẹ hơn, ôm lấy con bé.

"Ô Diệu, sau này em muốn chơi thì cứ chơi, muốn đọc tiểu thuyết thì cứ đọc, muốn làm gì thì làm. Tất cả đều có anh hết."

Sau một lúc lâu lại nghe thấy tiếng nói do dự: "Anh... anh đang thử ý chí của em sao? Em sẽ không mắc lừa đâu! Không, em cam đoan sẽ không chơi bời, học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước, em phải không ngừng vươn lên!" Tôi nhìn đôi mắt tinh nghịch giảo hoạt của con bé.

Tôi nhịn không được mỉm cười, nhưng hai tay vẫn ôm lấy con bé không bỏ ra.

Lúc này Đàm Giảo xuất hiện.

Tôi ngẩng đầu, nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô ấy, sắc mặt cô ấy trắng bệch.

Tôi lập tức hiểu ra, cô ấy đang sợ hãi.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới tối qua hoặc cũng không thể nói là tối qua được, chúng tôi ngồi trong lán trúc, tôi cúi đầu hút thuốc, cô ấy hít mũi, nói: "Đã như vậy, anh cũng không cần đưa em về, chúng ta cứ tạm biệt như vậy đi."










Chương 69: Ô Ngộ (9.2)

Có lẽ cô ấy không biết được tôi phải dùng bao nhiêu ý chí mới dồn ép chính mình không nắm lấy tay cô ấy.

Song cuối cùng tôi vẫn ích kỷ, dưới ánh sáng nhạt, cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, mặt bị cay đến ửng đỏ, bờ môi hồng hồng khẽ mím nhìn tôi.

Tôi cứ thế hôn xuống. Khoảnh khắc đó là lần đầu tiên trong đời cảm giác được trái tim run rẩy vì một người phụ nữ. Tôi nhận ra thực ra mình đã nhịn rất nhiều lần. Có lẽ vì đã trải qua đủ loại nguy hiểm mấy hôm trước, khiến cho tôi quyết định không đụng chạm. Tôi cũng tự cho là có thể kiềm chế, nhưng ý nghĩ như vậy lại càng khiến tôi thêm xúc động, hôn đến mức ngón giữa cầm điếu thuốc cũng nóng lên.

Tôi không thể kéo theo cô ấy xuống hố. Tôi phiêu bạt, tìm kiếm, thù hận, nguy hiểm, theo góc độ nào đó cũng là phóng túng và sa đoạ. Cô ấy là sự đẹp đẽ tôi gặp được khi an yên, nếu như tôi không thể sắp xếp tốt cho cô ấy, dẫn cô ấy vào tình cảnh nguy hiểm, thì còn gọi gì là tình yêu.

Có lẽ tôi thực sự sợ lại mất đi nữa.

Có lẽ lúc này cô ấy biểu lộ ra vẻ uất ức, nhưng trong mắt cô ấy có bao điều, tôi cũng biết chứ. Hiện tại chúng tôi rơi vào hoàn cảnh gì, tương lai sẽ còn xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết được. Tôi phải bảo vệ cô ấy thật kĩ.

Vì thế tôi đi về phía cô ấy.

Vẻ mặt cô ấy càng hiện ra bi thương. Trước khi kịp phản ứng, tôi đã ôm lấy cô ấy. Cô ấy lại dùng ánh mắt sững sờ nhìn tôi nhiều lần, có lẽ tôi nên buông tha giới hạn ý chí, ích kỉ ở bên cô ấy không quan tâm đến tương lai, yêu đương không cần để ý trách nhiệm?

Tôi biết rõ cô ấy vốn lương thiện, trong tình hình này, tôi muốn cô ấy ở bên. Vì thế tôi đưa ra lời đề nghị giúp tôi cứu Ô Diệu. Quả nhiên cô ấy đồng ý, thậm chí còn vô cùng thân mật với Ô Diệu. Tôi biết rõ nó phát ra từ trong lòng cô ấy, không phải vì lấy lòng tôi. Dù sao khi chúng tôi quay về phòng Ô Diệu lần nữa, cô ấy cũng không còn nhìn tôi. Cô ấy gai góc như vậy khiến tôi vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa đắng chát.

Nhưng giờ không phải là lúc nữ nhi tình trường.

Từ lúc bắt đầu bước vào phòng Ô Diệu, tôi đã hơi choáng váng, nhưng không để ý.

Nào ai nghĩ được tuyến thời không này lại ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn. Lúc phát hiện không đúng, tôi lập tức nói ra lời cảnh cáo, mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Ô Diệu, hơn nữa muốn con bé nâng tôi dậy. Tuy nhiên tôi vẫn chưa yên tâm, không cam lòng, nhưng biết rõ lúc này con bé đã nhận được cảnh cáo. Tôi ra sức cười với con bé, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người con gái của tôi. Trong ánh sáng mờ, hai mắt cô ấy đã nhắm lại ngã xuống, sắc mặt tái nhợt. Tôi đứng dậy, ngã nhào xuống đất, cuối cùng đã cầm được một ngón tay cô ấy.

Đàm Giảo, tôi đã nói rồi, cho dù thời không có lưu chuyển thế nào, cho dù lịch sử thay đổi thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không quên em.

Cho dù sau khi tỉnh lại, tôi không còn ở nguyên chỗ.

Thế nhưng tôi vẫn còn ở Đại Ly, vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ sau tiệm sửa chữa, yên tĩnh tỉnh lại. Tôi nhìn ánh mặt trời vừa lên, một lát sau, trái tim lại bị nỗi đau chôn sâu đã lâu chiếm giữ.

Lịch sử không thay đổi, tôi còn ở nơi này, rời xa quê hương.

Tôi lấy di động ra, điên cường tìm kiếm tin tức của Ô Diệu và mẹ.

Ô Diệu mất tích một năm trước, tuy chậm hơn hai ngày so với lịch sử, cách thức bị giết hại cũng khác. Đến nay cảnh sát còn chưa tìm được con bé, còn mẹ tôi vẫn một tháng sau rơi xuống nước qua đời.

Tôi cầm di động ngồi một lúc lâu, nhưng trong lòng mãnh liệt dấy lên một tia hi vọng: mất tích tức là có khả năng còn chưa chết. Ô Diệu có khả năng còn sống!











Chương 70: Ô Ngộ (9.3)

Mặc dù tự bản thân đều cảm thấy hi vọng xa vời này là đang lừa chính mình.

Tôi biết tiếp theo nên làm gì. Thu dọn xong hành lý, xin quản lý từ chức. Anh ta vốn là một người bạn của bạn, cũng biết kinh nghiệm của tôi, cho nên trước nay luôn khoan dung. Chỉ nói: Nếu xong việc không có nơi để đi thì có thể quay lại bất cứ lúc nào. Kỹ thuật của cậu tốt, làm ở đâu cũng là giỏi nhất. Tôi nói :Vâng. Tôi ngồi xe buýt đến nhà ga, lên chuyến tàu đầu tiên tới Tô Châu.

Tôi ở lại đó mười ngày.

Tôi tìm kiếm lần nữa con phố Ô Diệu mất tích, còn cả người kia, đi đến từng nơi hẻo lánh. Lúc tôi đi tìm Lão Đinh đội trưởng đội cảnh sát hình sự phụ trách vụ án, bọn họ vẫn áy náy mà bất đắc dĩ: "Xin lỗi Ô Ngộ, chúng tôi chưa từng từ bỏ tìm kiếm. Nhưng người kia đã biệt tăm, không tìm được em gái của cậu, công việc của chúng tôi vĩnh viễn không dừng lại."

Tôi bồi hồi đứng tại đầu đường không người đêm khuya, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trăng ở Tô Châu cũng vẫn ngời sáng như Vân Nam. Tôi đứng trong góc hút thuốc, đột nhiên nhớ tới giọng nói kia, cô ấy nói: Chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, chữ Giảo trong trăng sáng.

Cô ấy không biết từ lần gặp đầu tiên tôi đã yêu mến cô ấy rồi. Sau khi mẹ và Ô Diệu đi xa, tôi từng sa đoạ. Tôi bỏ buổi lễ tốt nghiệp, tôi không có cách nào đi làm công việc an ổn mà mọi người ao ước. Tôi bắt đầu hút thuốc, uống rượu. Con người tốt nghiệp ưu tú nhất trong Viện như tôi đêm khuya sẽ ôm đầu im lặng khóc.

Ngày Ô Diệu xảy ra chuyện không may đã từng gọi điện thoại hỏi tôi có thể cùng đi mua quần áo để con bé tham gia phỏng vấn. Hôm ấy tôi đang làm luận văn quan trọng, nếu như làm xong sau này sơ yếu lý lịch của tôi sẽ càng thêm sáng chói. Vì thế tôi từ chối Ô Diệu, đưa tiền cho con bé, bảo nó tìm cô gái khác đi cùng, dù sao tôi cũng không biết chọn quần áo.

Song con bé lại đi một mình.

Sau đó tôi thường xuyên nhớ tới cô gái kì lạ trên thuyền kia. Cô ấy nói với tôi: Có lẽ anh bần hàn, chăm chỉ, tự gò bó, thông minh lại có dã tâm, nhưng người còn sống không thể sống quá có mục đích, ích kỷ. Nếu không tương lai anh sẽ mất đi... hơn nữa là đồ vật anh quý trọng nhất, lúc đó anh có hối tiếc cũng không kịp.

Sau đó những lời nói của cô ấy đã trở thành ý nghĩa trong sinh mệnh của tôi.

Nó mang ý nghĩa châm ngôn và khiển trách nào đó.

Sau mấy ngày tôi rời khỏi Đại Ly, Tiểu Hoa gọi điện thoại cho tôi: "Anh Ngộ, hôm qua anh vừa đi thì có cô gái tới tìm anh."

Tôi hỏi: "Ai?"

Tiểu Hoa mỉm cười: "Một cô gái rất đẹp rất thuần khiết, lái xe Audi màu cam. Anh có quen không?"

Tôi biết cậu ta thừa nước đục thả câu trêu chọc, biết ngay là Đàm Giảo.

"Cô ấy... có nói gì không?"

Tiểu Hoa: "Cô ấy hỏi anh đi đâu, khi nào quay lại. Còn hỏi anh làm việc ở đây bao lâu rồi. Anh Ngộ, nói thật đi, anh và người đẹp ấy đã tiến triển đến đâu rồi?"

Tôi không để ý đến lời lải nhải của cậu ta, cúp máy. Trong đầu hiện lên dáng vẻ của Đàm Giảo. Cô ấy có khuôn mặt thanh tú như ánh trăng, đôi mắt đong đầy nước. Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng hình dáng cô ấy trong đầu.

Những ngày đó, cô ấy không còn gọi điện thoại, cũng không nhắn tin cho tôi nữa.

Trong lòng tôi bình tĩnh, đây chính là kết quả tôi mong muốn.









Chương 71: Ô Ngộ (9.4)

Cô ấy cũng không biết một năm này ngoài việc truy lùng tội phạm, tôi cũng đã đi qua rất nhiều nơi. Tây Tạng, Vân Nam, Nội Mông, Tân Cương... đến những nơi xa ngút ngàn không có người ở, cách xa với nền văn minh hiện đại, bởi vì chỉ có ở những nơi yên tĩnh này, tôi mới có thể cảm nhận được trái tim tạm thời thả lỏng.

Sau đó thật sự từ từ bình lặng. Chìm sâu trong những dải cờ ở núi tuyết Mai Lý, trong hồ Thanh Hải, trong thảo nguyên lạnh như băng, trong trăng ở Nhị Hải.

Cô ấy là gợn sóng duy nhất.

Còn bây giờ gợn sóng nhìn như lắng lại, nhưng vẫn không tra được kết quả gì, bí mật trên thuyền vẫn là ẩn số.

Dường như tôi không còn lý do nào nữa, về Đại Ly thôi.

Trước kia tôi chả dùng đến những phần mềm chat cho mấy, ví dụ như wechat, QQ, weibo, nhưng một lần nào đó sau khi tôi lên mạng tìm cái tên "Thất Châu", tôi bắt đầu xem weibo của cô ấy mỗi ngày. Bởi vì cô ấy dường như rất thích viết, mỗi việc vặt lớn nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày của cô ấy dường như có thể nhìn thấy thông qua đó.

Ngày 1 tháng 7 năm 2017.

"Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, cả người đều khó chịu. Bực bội hỏi tại sao, hỏi ra đều là nhân gian hợp tan cẩu huyết. Các fan thân yêu hãy ra sức hôn tôi!"

Tôi nhìn xuống thời gian là ngày mình rời khỏi Đại Ly. Một số từ ngữ trên mạng tôi không quá quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại khiến tôi mỉm cười. Sau khi cười xong lại cảm thấy trong lồng ngực khó chịu.

Ngày 3 tháng 7.

"Có lẽ lại đi xem mắt thôi."

Tôi cúi đầu, điếu thuốc đã bị bẻ cong. Trong lúc vô tình mở phần bình luận bên dưới lại là một đống phản đối:

Nam Hữu Chu Tước: "Cái gì mà xem mắt? Đã bao lâu cô không đào hố rồi?"

Manh Manh Đát Tiểu Viên Tử: "Đại Đại, cô còn trẻ làm nhiều chuyện một chút, yêu đương làm gì."

Uý Tiểu Tử: "Đại Đại, cô điên rồi, không phải nói muốn cả đời làm trạch nữ sao?"

Vui Vẻ Trong Lòng Nam Thần: "Tôi để ý đến chữ 'lại', xem ra là đã thất bại ít nhất một lần rồi, ha ha."

Lướt lướt lại cũng quên đi phiền não. Thảo nào cô ấy đáng yêu như vậy, thế giới của cô ấy, độc giả của cô ấy đáng yêu như vậy mà.

Ngày 5 tháng 7.

"Hôm nay tôi chèo thuyền ở Nhị Hải. Ánh mặt trời rất to, có phải tôi rất ngốc mới đi phơi nắng không? Nhưng tôi nhìn trời xanh, mây trắng, núi cao, cảm thấy đời người có gì mà không tiếp tục được chứ?

Nếu mọi người nhớ nhung một người thì ghi tên anh ấy vào giấy ném xuống nước. Nhìn tên anh ấy trên mặt nước sáng ngời, như thể chứng kiến anh ấy đã cách bạn rất xa."

Phía dưới độc giả nhắn lại:

Tửu Tri Giảo Tử: "Đại Đại, đừng doạ tôi, cô thất tình rồi hả?"

Lãn Nhân: "Đại Đại... đừng làm... chuyện khác người... suy nghĩ yêu đương hại thân... Mau quay về... sáng tác..."

Nơi Nào Ánh Dương Không Khuynh Thành: "Đọc vào sao cảm thấy đau buồn thế này? Đọc xong cũng cảm thấy trong lòng khó chịu. Các người đừng chế giễu Đại Đại nữa."

Lúc này tôi xem mà không cười nổi. Trong đầu lại tưởng tượng đến hình ảnh cô ấy làm chuyện cố chấp mà ngốc nghếch đó.

Ngày 8 tháng 7.

"Hôm nay ăn cơm với @Đại Tráng Ngư Hành Tẩu, Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt. (*) Đối với hai con cún độc thân mà nói, cái gì đàn ông, xem mắt đều chỉ là mây trôi."

(*)Hai câu thơ trong bài "Thương tiến tửu" của Lý Bạch

Dịch nghĩa: Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng

Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng

(Nguồn: thivien.net)

Ngày 10 tháng 7.

"Hôm nay nên làm gì nhỉ? Đi rửa xe thôi, chạy băng băng trên đường phố Đại Ly rực sáng, cả ngày tâm trạng tốt đẹp!"

Ngày 12 tháng 7.

"Hoá ra chuyện đau khổ nhất trên đời này

Anh như mây đen, bạn như trăng khuyết

Khi mây đen gặp trăng sáng

Mây tan không thấy trăng đâu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom