• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (1 Viewer)

  • Chương 16

Người dịch: Rabbitlyn

Chương 58: Đàm Giảo (9.1)

Tôi nằm mơ.

Trong mơ lại thấy Ngôn Viễn cũng chính là Chu Thúc Vân. Gã ghé vào đầu giường tôi, ra sức kéo chân tôi: "Tao phải giết mày! Giết mày..."

Tôi ngẩng đầu nhìn lại phát hiện gã biến thành quỷ mặt xanh nanh vàng, năm ngón tay móng vuốt sắc bén.

"A..." Tôi hét lên, sợ tới mức mở mắt ra, mồ hôi đầy người, nhìn trần nhà trống không.

Shit!

Tôi ngồi dậy, ngây người một lát. Trước nay tôi vốn to gan, nhưng những lời khùng điên trước khi chết của Chu Thúc Vân quả thực giống như con muỗi quanh quẩn trong lòng, khiến tôi không hiểu sao cảm thấy bất an.

Vụ án nhà họ Chu cuối cùng đã kết thúc, tôi và Ô Ngộ đến Cục cảnh sát "hỗ trợ điều tra", hiện tại cảnh sát cũng không còn tìm chúng tôi nữa. Song nếu như tôi là Thẩm Thời Nhạn, trong lòng cũng sẽ cảm thấy kì quái, tôi và Ô Ngộ đều bóc được mấy điểm mấu chốt trong vụ án trước cảnh sát, giam chân tội phạm.

Thẩm Thời Nhạn nên tặng cờ thưởng cho tôi, trên đó ghi: Nữ anh hùng thần cơ diệu toán (*)

(*) Đoán trước được tương lai

Tôi vừa đánh răng vừa nghĩ, nhưng đám Thẩm Thời Nhạn cũng thật lợi hại, hôm đó tôi mới chạy khỏi nhà họ Chu không bao xa, gọi thẳng cho 110 đã thấy xe cảnh sát lao đến. Hoá ra bọn họ cẩn thận cân nhắc chứng cứ khẩu cung đêm trước, suy đoán nhà họ Chu có nội gián, Hứa Tử Phong có đồng loã. Cho dù điểm mấu chốt vượt qua luân lý khó có thể tiếp nhận, bọn họ cảm thấy Ngôn Viễn vô cùng khả nghi. Cuối cùng kiểm tra ADN, phát hiện gã là Chu Thúc Vân. Vì thế lập tức đến nhà họ Chu bắt người, nhưng vẫn chậm một bước.

Ăn mặc chỉnh tề, tôi tựa vào ban công nhìn về phương xa, vụ án cũng đã xong rồi. Ký ức tôi mất đi hơn một năm kia vẫn như tờ giấy trắng tinh, không có chút đầu mối. Người kia cũng chả có tin tức gì.

Thực ra không tìm được ký ức cũng chả ảnh hưởng đến tôi nhiều lắm.

Song tôi và Ô Ngộ nên làm thế nào đây?

Rốt cuộc anh có tình ý hay là vô tình với tôi? Có cảm tình với tôi từ ngày đầu tiên trên thuyền hay chỉ bởi vì chúng tôi đồng mệnh tương liên cho nên quan tâm? Tại sao khi anh nhìn thấy đứa bé bị bắt cóc, nhìn thấy người nhà họ Chu ích kỷ bị nạn lại vẫn dốc sức cứu?

Lúc trước tôi cảm thấy anh là phượng hoàng nam ích kỷ, hiện tại đã bị vận mệnh tôi luyện thành người đàn ông cứng rắn.

Tôi vùi mặt vào trong cánh tay, còn nữa tôi thích một thợ sửa chữa ô tô sao? Tuy khi anh cầm cờ lê, mặc áo ba lô, trên người còn có mùi dầu máy vô cùng đẹp trai, nhưng do hiện tại anh sống như vậy, nếu sau này tôi ở bên anh thì tốt biết mấy, ở chung lâu dài không biết có chỗ nào không hài hoà hay không?

... Rốt cuộc tôi đang nghĩ cái quái gì thế?

Từ khe hở cánh tay, tôi nhìn thấy đầu con phố tiệm sửa xe của anh nằm đó, thậm chí còn nhìn thấy rõ nóc nhà màu xanh da trời. Tôi nằm sấp xuống lại nhìn một lát, cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

Giọng nói của Tráng Ngư vẫn luôn thản nhiên như vậy: "Thần suy luận, chúc mừng phá được án."

Tôi nói: "Thôi đi."

Tráng Ngư: "Tôi thực sự không nghĩ tới các người có thể chơi lớn như vậy, xông thẳng vào hang sói, truy bắt gã em trai biến thái. Shit, tính người ơi là tính người, còn tàn nhẫn hơn so với sách của cô."

"Đúng vậy." Tôi nói, "Hai mươi lăm năm trước, ông Chu cố tình không chịu tìm kiếm con trai ngốc nghếch bị lừa bán. Thực ra anh ta đâu có ngốc, chỉ là khả năng trao đổi ngôn ngữ phát triển chậm, cô cũng biết đấy nếu là người mắc chứng tự bế, trí lực còn cao hơn so với người bình thường. Quả yêu hận này cứ thế gieo xuống."









Chương 59: Đàm Giảo (9.2)

Tôi nói tiếp: "Chu Thúc Vân từng chịu sự huấn luyện địa ngục của tập đoàn ăn trộm, từng lang thang, sống chết bao lần, nhưng gã vẫn muốn tìm về nhà. Đến mười tuổi, ông Chu trốn đứa con thứ ba lang thang này của mình như ôn dịch. Từ đó, mục đích sống của gã biến thành báo thù. Khi còn bé phát triển chậm chạp, nhưng thực ra gã rất thông minh, có chủ kiến. Gã tự gây dựng sự nghiệp, sau đó dùng thân phận con rể quý quay lại, đính hôn với em gái mình. Còn Hứa Tử Phong chỉ là một người bình thường, sống lâu trong kiếp ăn xin ở tập đoàn ăn trộm, bởi vì bị đánh đập, nên tổn thương trí lực. Có lẽ gã là bạn thân nhất của Ngôn Viễn, cũng là kẻ để cho Ngôn Viễn lợi dụng, đạo diễn ra màn kịch khiến người nhà họ Chu sợ khiếp vía, so với trực tiếp giết chết bọn họ thì hả giận hơn nhiều. Gã để cho vụ án bắt cóc năm đó tái diễn, để cho cha và anh mình phải lựa chọn, để cho bọn họ đối mặt với linh hồn đê hèn. Cuối cùng bất đắc dĩ gã đành phải tự ra tay, sau khi từ Cục cảnh sát về nhà, làm cho toàn bộ bọn họ hôn mê, sau đó nhốt vào tra tấn, chuẩn bị giết chết cả đám. Nếu chúng tôi và Thẩm Thời Nhạn không đuổi tới, hành trình báo thù của gã coi như viên mãn rồi."

Tráng Ngư yên lặng nghe, thở dài: "Trình độ này quá kinh khủng."

Tôi kể chi tiết: "Ngôn Viễn này cũng coi như trình độ cao, nhưng vẫn chưa phải là cao nhất. Muốn tôi kể cho cô chuyện còn bùng nổ hơn không?"

Tráng Ngư nói chắc chắn: "Không muốn!"

Nói đến cũng thú vị, hai chúng tôi tuy là bạn tri kỉ, nhưng khi sáng tác truyện lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Tôi vừa nghe đến những khái niệm khoa học viễn tưởng đã thấy đau đầu, còn cô ấy không sợ trời không sợ đất, ma quỷ xà thần cũng không sợ, nhưng hết lần này đến lần khác lại sợ những vụ án máu chảy đầm đìa. Đọc xong sợ tới mức ngủ không yên.

Cho nên chúng tôi đúng là trời sinh một đôi.

"Buổi tối cùng ăn cơm nhé?" Cô ấy hỏi, "Để tôi an ủi linh hồn run rẩy sau khi sống sót qua tai nạn?"

Tôi định đồng ý, ai ngờ điện thoại báo có tin nhắn, ma xuỷ quỷ khiến tôi có dự cảm nào đó, lên tiếng: "Chờ một chút, đừng cúp máy nhé." Mở điện thoại ra xem, quả nhiên là Ô Ngộ gửi tới:
"Dậy chưa? Tranh thủ thời gian nói chuyện, bàn bạc chút manh mối."

Tôi quyết đoán nói với đầu dây bên kia: "Ngư, buổi tối tôi có việc, để hôm khác nhé."

Tráng Ngư khẽ cười: "Cô bận á, gần đây không viết lách, là nữ otaku không có bạn bè, cô có chuyện gì chứ?"

Tôi thản nhiên đáp: "Nhóc con như cô không hiểu được đâu."

"Đi gặp anh thợ sửa xe?" Cô ấy hỏi.

Trong lòng tôi khẽ dâng lên niềm vui: "Ừ."

"Á..." Cô ấy nói tiếp, "Có phải bị bắt rồi không, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn cô như của sói nhìn dê nhỏ ấy. Đàn ông à, phải thu hồi khẩu vị của anh ta vào, tư tưởng ngự tỷ của cô đâu rồi?"

Tôi im lặng, đè xuống sự vui mừng trong lòng, khẽ hỏi: "Cô để ý tới ánh mắt của anh ấy sao? Thật sự như sói muốn ăn tôi?"

Tráng Ngư: "Mợ nó! Bà đây không muốn nghe cô khoe khoang!"

"À, vậy cúp máy nhé."

"Chờ đã!" Tráng Ngư dừng lại một chút, "Vậy cô và cái tên cảnh sát hình sự đầu gỗ Thẩm Thời Nhạn thực sự không thể sao?"

Tôi mất hai giây mới đập vào lan can cười to, cố gắng nhịn xuống, bình tĩnh đáp: "Tôi và anh ta đã sớm không có gì rồi. Hoàn toàn không có khả năng. Hiện tại anh ta ở với ai cũng không liên quan đến tôi."

Giọng Tráng Ngư cũng rất bình thản "ừ" một tiếng.

Sau đó chúng tôi vô cùng ăn ý với niềm vui riêng cúp máy.

Tôi tưởng tượng đến sau này khi Thẩm Thời Nhạn trở thành em rể mình, hình ảnh bị Tráng Ngư mê hoặc đến thần hồn điên đảo dù cả người mệt nhọc, rõ ràng cảm giác cũng không tệ lắm.












Chương 60: Đàm Giảo (9.3)

Tôi nhắn lại: "Được."

Ô Ngộ nhanh chóng trả lời: "Vậy tối nay tôi đến đón cô."

Tôi suy nghĩ: "Buổi tối tôi mời, anh mời tôi mấy lần rồi."

Anh nhắn lại: "Ừ."

Tôi đột nhiên ý thức được hiện tại đang xảy ra chuyện gì. Cho nên đây xem như là cuộc hẹn đầu tiên giữa tôi và Ô Ngộ sao? Đền bù cho lần bỏ lỡ trên thuyền ấy.

Tôi chạy đến trước tủ quần áo, lục lọi một lúc lâu, cuối cùng chú ý tới mấy chiếc váy ngắn. Tôi nhớ tới có mấy lần tôi ăn mặc hơi mát mẻ chút, ánh mắt Ô Ngộ đều dán chặt vào tôi.

Đó là ánh mắt muốn ăn sạch tôi mà Tráng Ngư nói sao?

Tim tôi đập không yên. Tôi lấy ra chiếc váy ngắn màu xanh đậm và một chiếc áo phông, còn phải đến tiệm gội đầu, gần đây dãi nắng dầm mưa, gió tanh mưa máu, y như đàn ông, chả xinh đẹp chút nào, đi thêm đôi xăng đan, rõ ràng có thêm chút gợi cảm.

Còn phải chọn nhà hàng nữa, không thể quá cao cấp, đây không phải đang nhấn mạnh khoảng cách hiện tại giữa anh và tôi sao? Tiệm ăn ruồi nhặng cũng không thích hợp cho hẹn hò. Tôi phải suy nghĩ thật kĩ? Còn gì nữa không nhỉ?

Tôi nhớ tới ánh mắt mỗi lần dường như muốn vùi vào bụi rậm, nặng nề không nhìn thấu của anh, còn cả nhiều khi anh thể hiện sự lạnh lùng xa cách. Tôi từng muốn hỏi anh, anh lại nói: Vậy thì đừng hỏi.

Song tôi rất muốn biết chuyện có liên quan đến anh.

Tâm tư vốn tung tăng như chim sẻ dần trở nên chùng xuống. Trước kia tôi tìm thông tin về Ô Ngộ, nhưng không thu hoạch được gì.

Tôi ngồi vào trước máy tính, đánh một cái tên:

Ô Diệu.

Đúng vào tầm chạng vạng, Ô Ngộ đứng bên dưới chờ tôi. Một người, một xe, một điếu thuốc. Đến gần tôi phát hiện anh cũng đã thay áo phông và quần jean sạch sẽ. Tấm băng vải trên đầu đã bị bỏ đi thay bằng băng gạc.

Thấy tôi đi đến, anh dập thuốc, đưa mũ bảo hiểm cài bên xe gắn máy cho tôi.

Tôi nói: "Không muốn đội, nóng lắm."

Vì thế anh treo mũ bảo hiểm về chỗ cũ, ánh mắt liếc qua người tôi. Tôi giả vờ không để ý, đôi chân lộ ra ngoài lập tức cảm nhận được hơi nóng.

Anh leo lên xe, tôi giữ váy ngồi lên, quen thuộc vịn vào eo anh. Anh thoáng né ra, tôi nhìn băng gạc ẩn hiện dưới áo phông của anh, mới nhận ra vội bám lấy lưng anh.

Là vết dao Chu Thúc Vân đâm ngày đó.

"Tốt hơn chưa? "Tôi hỏi.

"Hơn nhiều rồi." Anh đáp, "Đi đâu ăn cơm?"

Tôi đưa địa chỉ đã sớm tra trên di động cho anh xem. Trí nhớ của anh rất tốt, chỉ nhìn lướt qua gật đầu: "Tôi biết ở nơi nào rồi."

Lúc này, anh đi xe rất ổn định cũng rất chậm, qua một lúc lâu chúng tôi mới tới cửa nhà hàng. Cửa không lớn lắm, nhưng bên trong rất rộng, còn có nhiều gian riêng. Tôi cảm thấy tự hào vì mình lựa chọn linh hoạt.

Chúng tôi chọn lấy một gian giữa ngồi xuống. Lán dựng từ trúc, khá mát lạnh. Cửa ra vào treo một tấm vải nhuộm, ngăn cách với bên ngoài. Bàn đều là mây tre được nhuộm đen nhánh. Tôi cầm thực đơn: "Chúng ta gọi món đi."

Ô Ngộ gật đầu.

Trên đỉnh đầu lắp một chiếc đèn, đôi mắt kia càng tối hơn. Tóc đen mắt đen áo đen, người đàn ông cường tráng, đẹp trai khiến người ta mê hoặc.

Chờ lúc đồ ăn được mang lên, tôi hỏi: "Vết thương trên người anh thế nào, cho tôi xem đi?"

Tôi thề lúc nói lời này không có suy nghĩ nào hết, nhưng anh liếc tôi, đáp: "Cô muốn xem?"

Buổi tối đẹp đẽ yên tĩnh khiến lòng tôi cũng trở nên tĩnh lặng, rõ ràng chuyện này rất rối bời, nhưng vẫn chỉ yên lặng như vậy.

"Ừ."

"Lại đây." Anh nói.









Chương 61: Đàm Giảo (9.4)

Bàn dành cho bốn người, tôi và anh vốn cách nhau một chỗ. Tôi không nói lời nào, đi qua ngồi cạnh anh, anh vén áo phông lên, lộ ra phần bụng.

Đập vào tầm mắt tôi đầu tiên là múi cơ bụng rắn chắc. Làn da màu đồng, cơ bắp hiển hiện.

Vết thương ở phần bụng kéo dài đến tận bên eo, cũng may không sâu, chỉ là vẫn còn phải quấn băng gạc.

Tôi cầm cốc trà lên nhấp một ngụm: "Xem xong rồi."

Anh thả áo xuống, cũng nhấp một hớp.

Tôi cảm thấy hình như hai chúng tôi đều hơi ngượng ngùng.

"Bây giờ cả người anh toàn là vết thương." Tôi cảm thán.

Ô Ngộ: "Hai kẻ kia đều từng được huấn luyện, tôi đánh không lại."

"Nhưng anh đã ngăn cản được bọn họ giết người." Tôi lập tức nói.

Ô Ngộ: "Cô cũng ở bên cạnh tôi ngăn cản đấy."

Trời đã tối hẳn, ngọn đèn càng thêm sâu. Trong lòng tôi đột nhiên trở nên ngọt ngào. Tôi có thể mơ hồ cảm nhận được mình đang chờ mong tối nay sẽ xảy ra điều gì đó, nhưng nó càng khiến tôi bất an.

Tối nay anh cũng vô cùng im lặng, có nhiều lần ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, song chả nói gì.

Đồ ăn đều được bưng lên. Tôi gọi một phần cơm tay cầm của dân tộc Thái (*), đồ đặt trong giỏ trúc, cơm ở giữa, bên cạnh là tám món thức ăn mặn. Hai bọn tôi đeo găng tay vào ăn.

(*)

Dần dần hai bọn tôi đã ăn hết một nửa, ai dè tôi cắn phải ớt, cay đến mức mặt nóng bừng lên, bỏ găng tay không ngừng tìm nước: "Nước, nước, nước!" Ai ngờ Ô Ngộ cầm bình nước lên rót thì đã hết sạch. Tôi hô to: "Phục vụ, thêm nước!" Nhân viên phục vụ vén rèm đi vào, cầm bình nước đi. Tôi cúi đầu tìm xem trên bàn có thứ gì để ăn cho bớt cay, đột nhiên Ô Ngộ ở bên cạnh hỏi: "Rất cay sao?"

Tôi bặm môi gật đầu, cảm giác cay đến mức nước mắt sắp chảy cả ra.

Trên mặt anh không còn cười nữa, bỏ đũa xuống. Anh cúi người, tay giữ chặt đầu tôi, hôn xuống.

Hơi thở của tôi ngừng lại. Mặt anh vô cùng gần, hơi thở quen thuộc lại khiến tôi bối rối. Anh nhắm mắt lại, miệng khẽ mút lấy tôi. Một lát sau, anh thả tôi ra, không hề nhìn tôi, quay về chỗ ngồi.

Lúc này rèm lại được vén lên, nhân viên mang nước vào.

Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, tôi ăn hết phần cơm, cả người mới dường như tỉnh táo lại, từ từ quay trở lại hiện thực, tôi hỏi: "Anh có ý gì?"

Ô Ngộ không đáp, anh thế mà không nói lời nào. Rõ ràng đã hôn rồi mà anh còn im thin thít.

Tôi cảm thấy tim mình loạn nhịp, mất khống chế. Tôi cũng im lặng một lát, "Món thịt nướng này khá được, thử xem."

Anh móc hộp thuốc từ trong túi ra, đứng lên nói: "Tôi đi ra ngoài hút thuốc một lát." Tôi còn chưa kịp đáp lại, anh đã vén rèm đi ra ngoài. Tấm rèm màu lam bị gió thổi cuốn lên một góc, tôi nhìn thấy anh đứng dưới mái hiên, không nhúc nhích, dáng vẻ vừa cô đơn vừa trầm lặng.

Đột nhiên trong lòng tôi bị thay thế bằng cảm giác đau lòng. Tôi nghĩ thầm làm cái quỷ gì thế, rõ ràng là anh hôn tôi, nhưng hôn xong anh lại chạy đi hút thuốc, là muốn yên tĩnh một chút hay là thẹn thùng, hoặc là hối hận chăng?

Tôi quyết định giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, để tránh mất mặt.

Song cảm giác trên môi vô cùng đặc biệt, đó là hơi thở của anh. Một ý nghĩ kì quái tràn vào đầu, tôi không thế nào làm như chưa có gì xảy ra giữa anh và tôi.

Một lát sau, anh đi vào. Tôi đã lấy lại sự bình tĩnh: "Tôi thanh toán qua mạng rồi, đừng giành với tôi."

Anh đáp: "Ừ."

Hai bọn tôi nhìn nhau, sau đó ánh mắt anh và tôi đều dời đi.

Anh nói: "Vậy tôi đưa cô về nhé?"

Tôi đáp: "Ừ."







Chương 62: Đàm Giảo (9.5)

Anh vừa định đứng dậy thì tôi không nhịn được nữa.

Tôi bắt lấy cánh tay anh, anh đột nhiên quay đầu nhìn tôi. Tôi cảm thấy lửa giận trong lòng đã đốt tới cổ họng rồi, còn có chút uất ức vô cớ, hốc mắt nóng lên. Tôi hỏi: "Rốt cuộc là anh có ý gì? Hôn rồi không có tính toán gì hết sao? Trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Đương nhiên cũng không phải là tôi thích anh, cũng chẳng phải tôi hôn anh..."

Trong mắt anh dấy lên ngọn lửa màu đen.

Những lời còn lại của tôi bị ngăn trong miệng. Anh ôm lấy tôi, bọc tôi trong ngực, lần này hôn ra sức hơn nhiều. Đầu lưỡi anh đi vào, thật sự như Tráng Ngư nói là như sói muốn quấy nhiễu thế giới của tôi đến long trời lở đất. Nhưng không hiểu sao tôi lại muốn khóc, nước mắt nhanh chóng đảo quanh hốc mắt. Tay anh để phía sau lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo sự dịu dàng nào đó. Anh hôn đến mức tôi không thở nổi, chờ lúc tôi lấy lại được ý thức, anh đã ôm tôi lên đùi, tay cũng bị anh bắt lấy, không ngừng hôn.

Cho đến khi nhân viên phục vụ vén rèm lên, anh mới thả tôi ra. Tôi vội rời khỏi đùi anh, nhưng anh vẫn cầm lấy tay tôi không thả ra, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt hơi đỏ.

Nhân viên cười xấu hổ đi ra, anh vẫn kéo tay tôi, tôi hỏi: "Có ý gì?"

"Đàm Giảo." Anh nói, "Tôi thích em, đây chính là suy nghĩ trong lòng tôi. Em hiểu rõ, tôi không thể che giấu được. Mọi hành động của em đều khiến tôi cảm thấy đáng yêu, cảm thấy là người phụ nữ trong lòng tôi. Song tôi không có cách nào mở miệng muốn em ở bên. Không ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi không thể nhận lời em, tôi còn có... việc phải làm, nó còn chưa xong. Tôi thậm chí... sẽ không ở lại Đại Ly quá lâu. Tôi không có cách nào ở bên em, tôi không thể làm lỡ em."

Tôi nghe thấy vừa vui vừa sợ, sau khi nghe xong trong lòng lại chùng xuống, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, miễn cưỡng giữ vẻ không thèm để ý: "Chuyện anh nhất định phải làm là vụ án của Ô Diệu sao?"

Ô Ngộ thả tay tôi ra, lần mò mấy cái mới lấy được điếu thuốc, cúi đầu ngậm thuốc châm, ra sức hút mấy ngụm, không nói lời nào.

Trước kia tôi chỉ tìm thông tin về Ô ngộ trên mạng, cho nên không phát hiện được gì, nhưng bây giờ cuối cùng tôi đã biết trên người anh xảy ra chuyện gì. Là chuyện gì đã khiến thiên chi kiều tử này rơi từ trên mấy xuống, đánh cho anh biến thành bộ dáng ên tĩnh nhuộm khói lửa bùn đất hiện tại.

"Tôi đã đọc tin tức trên mạng." Tôi nói, "Có lẽ là khoảng một năm trước, cũng chính là một tháng sau khi chúng ta rời thuyền, Ô Diệu gặp phải... sát thủ liên hoàn, hơn nữa vô cùng tàn nhẫn biến thái. Cô bé là mục tiêu thứ năm bị giết chết." Tôi dừng một chút, khó mà nói rõ, "Một tháng sau, mẹ anh bởi vì quá đau lòng, bất ngờ ngã xuống nước qua đời. Chính là trong thời gian ngắn ngủi như vậy, anh mất đi tất cả."

"Đàm Giảo, đừng nói nữa." Anh nói, "Đều qua cả rồi."

Hoá ra vết thương kia vẫn còn rất sâu trong lòng anh, hoàn toàn chưa bao giờ khỏi.

"Anh từ bỏ công việc, thân phận, tiền đồ, suốt một năm nay tìm kiếm hung thủ sao?" Nước mắt tôi từ từ trào ra, "Nhưng không sao hết. Em sẽ ở bên anh tìm hung thủ. Nếu như anh rời khỏi Đại Ly, em cũng có thể chờ anh."

"Em không hiểu đâu." Anh chậm rãi nói, "Chỉ có chuyện này xảy ra trên người mình mới biết được sẽ vĩnh viễn không có ngày chấm dứt."

Tôi không nói ra lời. Tròng mắt tôi đỏ au, có lẽ anh cũng vậy chăng?







Chương 63: Đàm Giảo (9.6)

"Cho nên hai chúng ta cứ như vậy thôi sao?" Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình.

Ô Ngộ nhìn tôi, đó là ánh mắt khắc sâu vô cùng kiên định. Anh nói: "Còn chưa điều tra rõ bí mật trên thuyền. Tôi cảm thấy sẽ còn chuyện xảy ra. tôi sẽ cố gắng bảo vệ em, sẽ không để cho em xảy ra bất trắc gì."

Tôi hít mũi: "Bởi vì anh là người chính trực không vụ lợi cho nên muốn bảo vệ những đứa trẻ kia, bảo vệ em sao?"

Anh im lặng, thấp giọng chậm rãi nói: "Không, là vì tình yêu."

Tôi ngẩn ngơ, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng anh vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh như nước kia, giống như anh nói người như anh vĩnh viễn sẽ không có cuối cùng. Tôi bắt lấy tay anh: "Anh không thể như vậy, anh cho rằng mình là ai chứ? Anh bởi vì tình yêu bảo vệ em, nhưng anh không dám ở bên em! Anh sợ liên luỵ đến em, sợ mất đi em! Em không chấp nhận! Nếu không sau này đừng gặp mặt nữa! Tương lai có em có mệnh hệ gì thì em tự gánh lấy! Tuyệt đối không cần anh lo!"

Anh lật tay cầm chặt tay tôi, bờ môi mấp máy vài lần, tôi hi vọng anh không kìm lòng được biết bao, giống như vừa rồi vậy, nhưng ánh mắt anh thu lại, cuối cùng thấp giọng quát: "Ở bên em sao? Nếu hắn cũng để ý đến em thì sao?"

Tôi sững sờ.

Anh của lúc này khiến tôi cảm thấy như bị dồn vào đường cùng, cuối cùng mắt anh đã thực sự đỏ lên, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng dứt khoát nhìn tôi: "Tôi luôn tự cho là mình thông minh. Sau khi Ô Diệu gặp chuyện không may, tôi thề nhất định phải bắt lấy hắn... nhưng một năm đã trôi qua, tôi tìm khắp trời nam đất bắc mà không thấy bất cứ nơi nào có dấu vết của hắn. Tôi thậm chí có đôi mắt siêu phàm hơn người thường, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Hắn là tội phạm cao thủ chân chính, không xác định được giới tính. Tôi cũng cảm nhận được hắn nhất định nhận ra tôi luôn đuổi theo hắn... Thế nên nếu như hắn phát hiện ra em thì làm sao? Em và Ô Diệu..." Tay anh cách má tôi một tấc, "Giống y hệt những nạn nhân kia."

"Đàm Giảo, tiếp tục sống cuộc sống đại tác gia của em, vui vẻ, yên ổn." Anh nói, "Hôm nay trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, suốt đêm không ngủ. Đời người có rất nhiều chuyện bất lực, không thể dự đoán trước được. Em không thể rơi xuống hố giống tôi, nghe lời, tôi sẽ trông chừng em."

Đêm đó, một mình tôi khóc thầm thật lâu, thật sự không thể ngừng được.

Lúc nửa đêm, tôi bò dậy, nhìn vầng trăng sáng tỏ trên trời, nghĩ thầm thực ra tôi chưa từng biết rõ dáng vẻ chính thức của tình yêu.

Là ngọt ngào viên mãn sao? Hiện tại tôi biết rõ không phải rồi.

Đó là không trọn vẹn, cầu mà không được sao? Không, sao tôi có thể cứ thế từ bỏ chứ.

Tôi lật lịch, tính thời gian, phát hiện từ hôm chúng tôi gặp lại đến nay vừa đúng mười lăm ngày, tròn nửa tháng.

Mới nửa tháng làm sao không bỏ được xuống chứ? Dù anh đã từ chối tôi, nhưng trong lòng vẫn xuất hiện suy nghĩ không thể từ bỏ ư?

Tôi thực sự không biết cái gì là tình yêu nữa.

Tôi chỉ biết hiện tại khi tôi nghĩ lại nửa tháng nay mỗi giờ mỗi phút, từng ly từng tí chúng tôi ở bên nhau, khoảng thời gian nhìn như tầm thường, nhưng gan ruột nóng hổi, nó đều là tình yêu.

Tôi đã rơi vào trong hố sâu của Ô Ngộ rồi, nhưng anh lại không muốn ở bên tôi.








Chương 64: Đàm Giảo (9.7)

Tôi cảm giác mình ngủ rất lâu, đến khi tỉnh lại trong ngực vẫn bị lấp kín bởi hai từ: Ô Ngộ.

Tôi trợn mắt, nhìn ngoài cửa sổ. Bức màn màu vàng kim được gió thổi bay lên, bên ngoài là một ngọn núi xanh biếc. Sau cơn mưa trời vô cùng xanh, mây đang rong chơi.

Cả người tôi giống như bị điện giật, lập tức bật dậy, không dám tin nổi những gì đang thấy trước mắt, tôi cảm thấy từng tế bào trên cơ thể run rẩy, suýt nữa nổ tung.

Song tất cả lại là sự thật, tôi thò tay chạm vào chiếc giường tiêu chuẩn khách sạn mềm mại trong căn phòng trên thuyền, tôi ngốc nghếch véo vào cánh tay một cái, rất đau, không phải là đang nằm mơ.

Hai chân tôi mềm oặt ra, bỏ xuống sàn nhà. Mỗi bước đều rất chân thực. Tôi liếc nhìn bên trong rồi lại bên ngoài khoang thuyền, tất cả đều là thật. Không phải tôi đang nằm mơ.

Tôi quay trở lại trên con thuyền kia.

Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng gió thổi xột xoạt, còn cả tiếng chim hót bay qua, là của loài chim màu đen kì quái. Lúc chúng bay qua cửa sổ hoàn toàn không dừng lại, dường như không nhận ra tôi. Tôi cảm thấy xung quanh ầm ĩ, hơi thở của tôi cũng trở lên rất lớn, "hộc hộc hộc" như ngay sát tại bên tai.

Không phải nằm mơ, tôi khẳng định lại lần nữa. Kể cả lần trước cũng là sự thật. Tôi thực sự đã đến con thuyền này.

Sự rùng mình nào đó như một cái động sâu dần mở rộng trong lồng ngực tôi.

Tôi từ từ cầm lấy di động trên giường, cảm thấy cánh tay dường như cứng ngắc lại. Tôi nhìn thời gian: 10 giờ 33 phút ngày 24 tháng 6 năm 2016.

Tôi không tin, lại bật TV, bật máy tính, tất cả thời gian đều hiển thị giống nhau.

Ngoại trừ lúc này tôi đang sống trong một trò bịp bợm, thi con thuyền này, cảnh sắc ngoài cửa sổ, còn cả hành trình phải cách thành phố Đại Ly ít nhất mấy trăm cây số, làm sao có thể chứ?

Nếu hiện tại thực sự là ngày 24 tháng 6 năm 2016 thì sao?

Một năm sau đó, từ hôm nay trở đi, tôi bắt đầu mất trí nhớ, nhưng hiện tại, tôi lại đang trải qua.

Một ý nghĩ đáng sợ đang tràn vào đầu tôi...

Đang bù lại.

Mất đi đang bù lại.

Tôi ngồi yên trong phòng một lúc lâu, cảm thấy tâm trạng miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, tôi lấy tất cả dũng khí đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng vẫn có tầng mây tích tụ cuối chân trời. Những ngày gần đây có lẽ sẽ vẫn còn mưa. Sóng nước lăn tăn, trong khoang thuyền âm nhạc du dương. Trong boong thuyền phía trước có mấy du khách dừng chân nói chuyện phiếm, tất cả gió êm sóng lặng.

Tôi không biết hiện tại mình mang vẻ mặt gì, tôi bước từng bước đến chỗ đã định. Lúc người bồi bàn đi qua bên cạnh tôi ân cần hỏi: "Cô à, không sao chứ? Nhìn sắc mặt cô không được tốt lắm." Tôi khàn giọng nói: "Không sao. Xin hỏi... hôm nay là ngày bao nhiêu?" Anh ta trả lời thời gian. Tôi đã thành công khiến anh ta nhìn thấy vẻ mặt tôi càng tệ hơn.

Tôi đi ngang qua hành lang, vượt qua mấy người, đến bên ngoài chỗ tổ chức tiệc tầng một. Tôi nhìn thấy mấy du khách mình từng gặp qua, nét mặt của bọn họ cũng rất bình thản. Tôi không đi vào, đứng ở đầu thuyền, gió thổi khiến tôi tỉnh táo hơn. Tôi tự nói nhiều lần với bản thân: Đây là thực, là thực đấy.

Tôi đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu đây là thật, vậy Ô Ngộ... liệu anh có thể cũng quay trở về con thuyền này hay không?

Tôi chạy trở về, đột nhiên đụng vào một đôi nam nữ.

"A..." Cô gái kêu ra tiếng.

Tôi lập tức nói: "Xin lỗi!" Ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, lại hít sâu một hơi.

Người đàn ông cao gầy anh tuấn, cô gái duyên dáng xinh đẹp, là Chu Quý Nhuỵ và Ngôn Viễn.

Bọn họ cũng quay lại rồi. Ngôn Viễn không chết mà sống lại!

Tôi vô thức lùi lại một bước, nhìn vào đôi mắt tối đen không thấy được cảm xúc của Ngôn Viễn khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Chu Quý Nhuỵ thoáng chẹp miệng, hoàn toàn không nhận ra tôi: "Không sao, lần sau đi đường cẩn thận một chút." Sau đó khoác tay Ngôn Viễn. Gã nhìn chằm chằm tôi, cũng cười nói: "Không sao." Không đợi tôi phản ứng, hai người họ đã đi rồi.

Bọn họ... không nhận ra tôi?

Chẳng lẽ bọn họ vẫn là bọn họ của ngày 24 tháng 6?

Tôi nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, quay người chạy về phía phòng Ô Ngộ.








Chương 65: Đàm Giảo (9.8)

Ngọn đèn bên trong dìu dịu, bước chân của tôi cũng trở nên do dự. Bởi vì không biết có thể nhìn thấy anh hay không, còn nhớ tới cuộc nói chuyện đau thương tối qua của chúng tôi. Tôi đi tới bên cửa, bất ngờ phát hiện cửa khép hờ.

"Ô Ngộ." Tôi khẽ gọi.

Không có người đáp lại.

Tôi đẩy cửa ra.

Bên trong trống không, nhưng áo sơ mi, cả máy vi tính trên bàn vẫn còn.

Anh đi đâu rồi?

Có thể hay không anh không còn nhớ rõ tôi? Cũng giống như bọn Ngôn Viễn chăng? Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu như đá lửa nóng hổi in vào lòng tôi.

Không, cho dù anh từ chối tôi, tôi cũng không hi vọng anh quên đi mười lăm ngày ngắn ngủi chúng tôi gần như sớm chiều ở chung. Nó là thật, anh thừa nhận đó là tình yêu. Tôi không muốn cứ như vậy không còn.

Tôi cầm nắm đấm cửa, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tôi cảm thấy nước mắt suýt nữa rơi xuống. Rốt cuộc tôi đang gặp phải tình huống gì thế này. Trong vòng chỉ có một đêm, thời gian lại quay vòng.

Song tôi biết rõ, mấy ngày tiếp theo trên thuyền nhất định sẽ xảy ra chuyện vô cùng quỷ dị chờ tôi. Đoạn trí nhớ đã bị vứt bỏ, bí mật tôi đã quên mất kia.

Tôi ép mình phải tỉnh táo lại.

Ô Diệu.

Đúng, Ô Diệu!

Anh vội vã rời đi như vậy, nếu như còn ở trên con thuyền này, nhất định là đang ở trong phòng Ô Diệu. Hi vọng nào đó mãnh liệt xuất hiện trong lòng tôi, nhưng mà Ô Diệu ở phòng nào? Tôi quay người dồn dập bước đi trên hành lang, nghĩ thầm có lẽ phải nghĩ cách đến chỗ nhân viên phục vụ nghe ngóng.

Bước chân của tôi đột ngột dừng lại.

Bên cạnh có cửa phòng cũng đang khép hờ. Một giọng nữ lảnh lót truyền ra: "Anh... anh làm sao vậy? Làm gì đột nhiên ôm em? Anh... gặp phải đả kích gì à?"

Lòng tôi như bị nhéo mạnh, đẩy cửa ra.

Bên trong ánh mặt trời rải rác. Tôi cũng từng gặp Ô Diệu một lần, cô gái vốn mất vào tháng 8 năm 2016, lúc này vẫn còn sống sờ sờ ngồi bên cửa sổ, trừng mắt nhìn tôi. Khuôn mặt của cô bé cũng đẹp như anh trai, chỉ là thần thái linh động đáng yêu hơn nhiều. Còn Ô Ngộ khác hoàn toàn với sở thích của tôi, nhưng rõ ràng vẫn là Ô Ngộ ấy, đứng trước mặt cô bé, vươn tay ôm chặt lấy cô bé, vùi đầu vào trong mái tóc dài.

Ô Diệu đẩy Ô Ngộ, khẽ ho một tiếng: "Anh, có người đến kìa. Rốt cuộc anh làm sao vậy?" Rồi sau đó nhỏ giọng: "Có phải tính những công thức kia đến choáng váng..."

Tay Ô Ngộ vẫn ôm cô bé không thả ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi.

Là đôi mắt thâm thuý, ửng đỏ, dường như chất đầy bụi bặm, cho dù lúc này người anh trắng nõn, dáng vẻ gầy gò không giống một chút nào với anh thợ sửa chữa tôi thích kia.

"Ô Diệu." Anh mở miệng, "Em ở yên đây đừng nhúc nhích, cũng đừng rời khỏi phòng. Anh có chuyện quan trọng cần nói với em."

Ô Diệu trở nên căng thẳng: "Vâng."

Tôi sửng sốt nhìn anh đến gần, rõ ràng hôm qua mới gặp, nhưng tại sao lúc này tim tôi lại đập nhanh đến mức không thể khống chế được.

Lúc này anh mỉm cười, là nụ cười vô cùng dịu dàng khiến cho người ta không thể chống lại, từng khiến tôi rung động. Anh ôm vai tôi, kéo vào trong lòng. Sau lưng tôi là tường, không thể lùi được, bị anh ép sát lên tường. Anh ôm tôi, áp sát, không nhúc nhích.

Ô Diệu ở phía sau anh lộ ra vẻ mặt không dám tin, thò tay che miệng, rồi lại bật cười: "Hai người... anh khi nào... quen biết được chị gái xinh đẹp như vậy..." Nhỏ giọng nói: "Người đàn ông cấm dục vạn năm ngành kỹ thuật học được ép tường... trời ạ...."









Chương 66: Đàm Giảo (9.9)

Trong lòng tôi không được tốt lắm, dùng hết sức đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy? Không phải hai chúng ta đã nói rõ rồi sao? Buông ra!"

Ô Diệu lập tức im lặng.

Ô Ngộ lại nắm chặt tay tôi không buông, sâu xa liếc tôi: "Đi ra ngoài với tôi." Tôi ra sức đẩy, nhưng vẫn bị anh kéo đi, đến cửa phòng anh, đóng cửa lại, mới thả tôi ra.

Tôi đi về phía cửa sổ. xoay lưng về phía anh, không nói lời nào.

Anh đi đến bên cạnh tôi, cũng im lặng một lúc mới lên tiếng: "Tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ."

Tôi im lặng mấy giây mới đáp: "Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"

Anh nói: "Tôi mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chuyện kì lạ chúng ta gặp phải còn thiếu sao? Ánh mắt của tôi, trí nhớ của chúng ta, Ngôn Viễn, đám chim đều có liên quan đến con thuyền này. Hiện tại thời gian thực sự quay ngược rồi, Đàm Giảo, em có biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào với tôi không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt anh chìm trong mệt mỏi, ửng đỏ, anh đã khóc. Tôi biết rõ nó có ý nghĩa như thế nào, anh có thể thay đổi lịch sử, thay đổi vận mệnh. Anh có thể ngăn cản mẹ và em gái qua đời.

Trong lòng tôi chấn động: "Thật tốt quá, tốt quá. Ô Ngộ, nếu có thể ngăn cản bọn họ bị hại, anh cũng không cần phải trải qua cuộc sống như vậy, anh... sẽ rất tốt."

Anh quay đầu, dùng ánh mắt vô cùng ẩn nhẫn, dịu dàng nhìn tôi. Tôi hơi không chịu được, lên tiếng: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?"

Anh nói: "Tôi sẽ dùng hết sức ngăn cản vụ án mưu sát xảy ra." Tôi gật đầu.

Anh nói tiếp: "Em sẵn lòng giúp tôi chứ?"

Tôi không hề do dự: "Đương nhiên."

"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Ô Diệu." Anh quay người, đột nhiên mỉm cười, dừng một chút, "Em là thần tượng của con bé, đại thần Thất Châu. Nó luôn có tâm lý phản nghịch với tôi, hiện tại em giải thích không chừng nó sẽ tin đấy."

Tôi đi theo anh hai bước, đột nhiên dừng lại, trong lòng mơ hồ có phỏng đoán, nên không thể nào nhịn được nữa.

Tôi bắt lấy vạt áo anh, cúi đầu xuống: "Ô Ngộ, nếu như lịch sử thay đổi, anh cũng sẽ không đi làm thợ sửa xe. Vậy chúng ta... có thể cũng sẽ không biết nhau không?"

Anh dừng bước.

"Không biết."

Anh quay người, chạm tay lên mặt tôi, bàn tay trắng nõn mềm mại, không thô ráp, chỉ có vết chai nhỏ xíu của đàn ông ngành kỹ thuật.

"Tôi sẽ nhớ em." Anh nói, "Sẽ không quên."

Anh lại khiến tôi khó chịu, tôi hỏi: "Làm sao anh biết?"

Anh im lặng một lúc mới đáp: "Bây giờ là 10 giờ 55 phút ngày 24 tháng 6 năm 2016, em ở bên cạnh tôi. Tôi còn nhớ rõ tất cả. Nếu như lịch sử có thể thay đổi, vậy từ giờ trở đi cũng đã thay đổi rồi. Hiện tại tôi nhớ rõ em, như vậy sau này tuyệt đối sẽ không quên."

Tôi và Ô Ngộ trở lại phòng Ô Diệu.
Anh khẽ gõ cửa, trên mặt hiện lên nụ cười gượng, tôi đột nhiên cảm thấy anh như vậy thật đáng thương.

Đúng lúc này cũng không biết là do ánh mặt trời ban trưa quá chói mắt hay là do hôm nay sau khi tỉnh lại tinh thần tôi quá căng thẳng, tôi đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, khoé mắt thậm chí còn thấy ánh sáng trắng.

Tôi cố chịu đựng, hiện tại không phải là lúc chậm trễ.

Ô Diệu mở cửa, nhìn thấy chúng tôi, lộ ra nụ cười tinh quái: "Ui da, anh mang được người về rồi à? Chị ơi, sao chị lại chấp nhận ông anh trai siêu cấp kiêu ngạo của em thế?"

Tuy Ô Ngộ luôn nói Ô Diệu sợ anh, không nghe lời, nhưng tôi cảm thấy cô bé rất đáng yêu, hợp với mình, tôi mỉm cười: "Chào em, Ô Diệu, chị là Đàm Giảo. Chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng."









Chương 67: Đàm Giảo (9.10)

Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Ô Ngộ đang nhìn tôi.

Ô Diệu thuần thục lôi kéo tay tôi đi vào, tôi ngồi sóng vai cô bé trên ghế sa lon, Ô Ngộ ngồi ở góc giường đối diện chúng tôi. Tôi phát hiện ánh mắt anh trở nên yên tĩnh, trong đó xen lẫn chút lưu luyến không nói nên lời nhìn hai chúng tôi.

Tôi khó mà chịu được.

Bởi vì tôi cảm thấy mình hơi muốn tha thứ cho việc anh từ bỏ.

"Nói chuyện chính đi." Ô Ngộ nói, "Ô Diệu, bọn anh có chuyện rất quan trọng muốn nói em, em phải nhớ cho kĩ. Lần này nhất định phải nghe lời anh."

Ô Diệu: "Vâng."

Ô Ngộ đột nhiên nhìn về phía tôi: "Em không tin anh, nhưng sẽ tin cô ấy. Tên trên mạng của cô ấy là Thất Châu, cũng là đại thần trên mạng em thích nhất."

Anh nói như vậy đột nhiên khiến tôi hơi ngượng ngùng. Quả nhiên Ô Diệu thò tay che miệng: "A a a... chị là Thất Châu Đại Đại! Đại thần! A a a, người thật xuất hiện trước mắt rồi!"

Cho nên mới nói Ô Diệu không hổ là em gái Ô Ngộ, đầu óc cũng rất linh hoạt, cô bé gần như nói hết một hơi: "Chuyện quan trọng hai người muốn nói không phải là hai người đang ở bên nhau sao? Chẳng lẽ bởi vì em rất thích chị, cho nên anh trai em dứt khoát theo đuổi để đem chị làm chị dâu? Trời ạ! Thất Châu Đại Đại, người thật của chị sao lại mảnh mai xinh đẹp như vậy? Em muốn khóc..."

Vành mắt của cô bé quả nhiên có ánh nước.

Tôi cũng hơi cảm động, trong giây lát chợt nhớ tới báo đưa tin về cái chết của cô bé, càng cảm thấy khó mà chấp nhận chuyện đã xảy ra. Tôi vỗ vai cô bé: "Đừng hoảng sợ, sau này chúng ta là bạn bè, thời gian còn rất dài. Không liên quan gì đến anh trai em hết. Chị có tách ra với anh ấy thì vẫn là Thất Châu, người bạn của em."

Ô Diệu bỏ tay ra, đôi mắt xinh đẹp ngắm tôi, lại liếc Ô Ngộ. Anh cũng nhìn tôi, lại là ánh mắt khiến tôi tâm hoảng ý loạn, nhưng tôi đột nhiên phát hiện sắc mặt anh hình như hơi trắng bệch.

"Ô Diệu, em hãy nghe anh nói đây." Ô Ngộ nói ra, "Ngày 5 tháng 8 tuyệt đối không được đi một mình đến ngõ Xuân Tịch bên cạnh quảng trường Tú Ngọc."

Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi không vững, hốc mắt chuyển thành màu đen, xoay vòng. Trong tầm mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy cơ thể Ô Ngộ cũng chao nghiêng. Ô Diệu hô lên: "Hai người làm sao vậy?"

Tôi không có cách nào trả lời.

Tôi nhìn thấy vùng biên giới tầm mắt không ngừng quay cuồng, nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài căn phòng đều nghiêng vẹo, nhìn thấy Ô Diệu cách tôi rất xa, bọn họ rơi vào trong một vòng xoáy sâu, còn cơ thể tôi như chết lặng, không thể động đậy.

Lúc này ngón giữa truyền đến xúc giác, có người cầm chặt tay tôi. Tôi không biết Ô Ngộ tới gần như thế nào, trong đầu tôi đột nhiên nhớ tới câu nói của anh:

Từ nay về sau tuyệt đối sẽ không quên.

"Ô Diệu! Ngày 5 tháng 8! Nhớ kỹ! Không được đi đâu hết! Ở nhà!" Tôi nghe thấy anh mơ hồ gào lên.

Tôi rơi vào bóng tối thật sâu, mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại tôi nhìn thấy trần nhà quen thuộc ở Đại Ly.

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, yên tĩnh như thường.

Tôi không cần nhìn thời gian cũng đoán được mình đã quay về một năm sau, mùa hè năm 2017.

Hôm nay trời rất nóng, nhưng tôi cảm thấy cơ thể rét run. Tôi giơ tay lên, nhìn ngón tay mình, nó là thật đấy.

Tôi quay lại rồi.

Vậy anh thì sao?

Trong lòng như có lỗ thủng, tôi bật dậy khỏi giường, định lao ra khỏi nhà thì dừng lại.

Luống cuống tay chân bật máy tính lên, quét mắt nhìn góc thời gian, quả nhiên là ngày sau hôm tôi ăn cơm với Ô Ngộ. Tôi đánh tên Ô Diệu vào mạng.

Trên mạng hiện ra kết quả tìm kiếm mới.

Ô Diệu, người huyện X Giang Tô, sinh viên năm 4 đại học XX Tô Châu. Nạn nhân thứ năm trong vụ giết hại chặt băm thi thể ở Tô Châu, nhưng khác với các nạn nhân kia, Ô Diệu mất tích ở nhà hôm 7 tháng 8, dựa vào hiện trường phạm tội đặc thù, cảnh sát xác định tội phạm là cùng một người. Đây cũng là lần duy nhất tên sát thủ liên hoàn đột nhập vào nhà gây án, còn nạn nhân vẫn đang mất tích, không phát hiện được thi thể.

Trong lòng tôi "bang" một tiếng, từ bị sát hại biến thành mất tích. Hơn nữa tội phạm còn thay đổi cách thức gây án, lịch sử thay đổi rồi.

Đây là chuyện gì? Rốt cuộc có cứu trở về hay không?

Tôi đứng lên, đi ra khỏi nhà, lái xe, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay tôi đi với vận tốc cao nhất, lao thẳng đến tiệm sửa xe.

Ô Ngộ, anh còn ở đó không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom