Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Rabbitlyn
Chương 72: Đàm Giảo (10.1)
Mấy ngày nay, tôi trải qua trong sự mơ màng, quả thực không phù hợp với việc đã đặt ra "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan".
Cho nên hôm này trong lòng không hiểu sao sinh ra sự tốt đẹp bất ngờ, tôi đột nhiên có cảm giác coi thường tất cả bi tráng, kể cả tình yêu. Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay chiếc váy mát mẻ nhất trong tủ quần áo, còn trang điểm tinh tế, đi giày cao gót, tìm Tráng Ngư ăn cá hấp.
Có lẽ giống như lời ngài Lỗ Tấn nói, không bộc phát trong lúc lặng lẽ, mà là trong lúc lặng lẽ nhất.
Tôi hẹn Tráng Ngư ở cổng trường cô ấy.
Gần đây Tráng Ngư cũng là số con rệp, lẽ ra là được nghỉ hè rồi, nhưng cô ấy còn n bài tập, mấy môn thi. Tôi hẹn cô ấy mấy lần, cô ấy đều nói: Tôi bận lắm, sắp vì thi mà thành thịt khô rồi, không có thời gian. Hôm nay cuối cùng cô ấy cũng nhổ rễ đi ra. Chỉ là cô ấy mặc áo phông màu đen nhăn nhúm, tóc giống như ổ gà, trong tay ôm một đống đề thi. Tôi vốn muốn trút hết ruột gan thổ lộ mọi chuyện gần đây với cô ấy, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy còn thê thảm hơn tôi, nên đành nén lại.
Hai cô gái thất ý, gọi một con cá sáu cân.
Lúc chờ đồ ăn mang lên, Tráng Ngư vẫn còn vùi đầu vào đề thi. Tôi cũng không quên mục đích chủ yếu hôm nay tìm cô ấy. chuyện ly kì kia hiện tại giống như miệng giếng sâu, chọc thủng vào trong cuộc sống của tôi. Phóng tầm mắt xung quanh cũng chỉ có Tráng Ngư hoàn toàn đáng tin cậy, lại am hiểu khoa học viễn tưởng, nghịch chuyển thời không, lượng tử cơ học, những thứ kì quái.
Tôi thấp giọng: "Tôi có chuyện vô cùng ly kì đáng sợ muốn kể cho cô."
Tráng Ngư ngước mắt liếc tôi, cũng thấp giọng: "Được, chờ tôi làm xong đề này đã."
Tôi đột nhiên bàng hoàng, chuyện lớn thế này tìm cô ấy xin chỉ giáo thật sự đáng tin sao?
Lúc cá được mang lên, Tráng Ngư gấp đề thi lại: "Cuối cùng đã làm xong, ép chết lão nương rồi." Đồ ăn được bưng lên quả thực không chê vào đâu được. Tôi múc một muôi lớn thịt cá vào trong bát, cô ấy gắp ba miếng, mở chai bia: "Nói đi, nhìn xem chuyện ly kì đáng sợ trong miệng cô, có thể kích thích trái tim chết lặng của tôi do cuộc thi tra tấn không."
Tôi: "Tráng Ngư, tôi không hay nói đùa. Cô có tin tưởng thời gian đảo ngược không?"
Cô ấy nhả xương cá ra, đầu cũng chả ngẩng lên chỉ nói: "Đương nhiên là tin. Vận tốc vượt qua vận tốc ánh sáng, có thể thực hiện đảo ngược thời gian. Tuy con người trên Trái Đất còn chưa làm được, nhưng tôi tin trong vũ trụ nhất định tồn tại."
Trong lòng tôi như được an ủi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự hào cũng như có cảm giác an toàn vì người bạn này.
"Hoặc là nói không phải thực sự thời gian đảo ngược mà là cô quay lại quay khứ trong một khoảng thời gian, tầm mấy tiếng sau đó lại quay về." Tôi nói.
Cô ấy: "Ừ, sau đó thì sao?"
Tôi nhìn xung quanh thấy không có người nghe được. Tôi thấp giọng: "Tôi trải qua rồi." Trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận đơợc tim đập vô cùng nhanh.
Tráng Ngư sững người trong mấy giây.
Sau đó phụt một tiếng, bia phun hết ra mặt tôi.
"Shit!" Tôi quát, cầm lấy giấy lau mặt, vô cùng muốn ném lên mặt cô ấy. Tráng Ngư kìm nén cười: Xin lỗi! Nhưng vẻ mặt căng thẳng vừa rồi lại thêm dáng vẻ lén lút của cô... thực sự giống như bị tâm thần."
Tôi: "..."
Đợi lau mặt xong, cô ấy dùng vẻ mặt khó mà hình dung nhìn tôi. Chúng tôi xấu hổ trong mấy giây, tôi lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: "Tráng Ngư, không phải tôi nói đùa đâu, không phải điên, tôi rất tỉnh táo. Thật sự xảy ra trên người tôi đấy."
Không biết có phải do sắc mặt tôi thực sự khó coi, dù sao tôi cũng cảm nhận được ngón tay mình lạnh buốt. Sau đó cô ấy nói: "Cô xác định không phải nằm mơ sao? Cũng không phải vì trải qua ngày nào đó giống y hệt nên tạo thành hiểu lầm?"
Tôi: "Chắc chắn là không. Cô còn nhớ không, mùa hè năm ngoái tôi đăng kí đi lên một chiếc du thuyền? Tôi nhớ rõ ở lại trên đó mấy tiếng rồi lại quay về. Đây không phải là nằm mơ, thực sự không phải đâu bởi vì còn có một người nữa cùng trải qua với tôi."
Tráng Ngư hơi nhíu mày: "Ai?"
Tôi: "Ô Ngộ."
Có lẽ là trong tiệm ăn quá ồn, cô ấy không nghe rõ, hỏi lại: "Ai?"
Tôi: "Ô Ngộ. Lúc ấy anh ấy cũng ở trên thuyền, tôi đã từng nói với cô, ngày đầu tiên chúng tôi cãi nhau chia tay trong sự không vui vẻ gì. Ai ngờ lần này chúng tôi lại quay lại ngày thứ hai ở trên đó."
Tráng Ngư lộ ra vẻ mặt giật mình: "À." Lại liếc tôi: "Vậy cô và anh ta rất có duyên phận nha."
Chương 73: Đàm Giảo (10.2)
Trong lòng tôi có chỗ nào đó bị thoáng đâm một phát.
Tôi nói tiếp: "Chúng tôi ở trên thuyền còn gặp được em gái Ô Ngộ. Cô bé vốn đã qua đời một tháng sau đó, nhưng ở trên thuyền cô bé vẫn còn sống."
Tráng Ngư: "Em gái?" Vì thế tôi nhớ ra Tráng Ngư còn chưa biết tới vụ án kia, vì thế kể cho ấy ấy. Từ khi Ô Ngộ còn là một sinh viên cao cấp, đến khi bọn họ lên thuyền, sau khi chúng tôi mất đi trí nhớ. Rồi sau đó em gái anh bị giết, mẹ qua đời, anh từ bỏ học tập công việc đi khắp nơi tìm kiếm hung thủ, làm một người thợ sửa xe tài giỏi... Chúng tôi quay lại con thuyền kia rồi trở về hiện tại.
Cuối cùng nói với Tráng Ngư về dòng thời gian, quả nhiên với bản tính thô tục của cô ấy, sau khi tôi nói rõ ràng chuyện quỷ dị, phản ứng đầu tiên của cô ấy là mở to mắt: "Đại Châu à, khi nhắc đến Ô Ngộ, giọng điệu của cô vừa khó chịu lại vừa phóng đãng đấy."
Shit, cái bình không thể mở nắp ấy.
Tôi không cam lòng yếu thế, mỉm cười: "Đừng có nói tôi, cô và Thẩm Thời Nhạn thì sao? Tôi thấy anh ta đối xử không hề bình thường với cô nha?"
Vốn tưởng rằng nói vậy sẽ khiến cô ấy xấu hổ, ai ngờ cô ấy lại sửng sốt: "Thẩm Thời Nhạn? Không phải là người cảnh sát xem mắt với cô sao? Có liên quan gì đến tôi chứ?"
Tôi cũng sửng sốt, nhìn cô ấy không giống như giả ngu, Tráng Ngư không phải là người như vậy. Chẳng lẽ là do tôi suy nghĩ quá nhiều, giữa hai bọn họ không có bất cứ phản ứng hoá học gì? Hoặc là ít nhất bên phía Tráng Ngư không có gì?
"Được, nói chuyện chính đi." Tôi nói, "Tráng Ngư, cô phân tích giúp tôi một chút, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tráng Ngư lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bút trong tay xoay vòng, sau đó vẽ trên giấy mấy đường thẳng song song, nhưng không thẳng hàng, mà giống như cầu thang kéo dài. Cô ấy nói: "Cô nhìn nhé, thời gian giống như một đường thẳng kéo dài về phía trước. Tôi vẽ thành đoạn như vậy để tiện cho cô hiểu."
Tôi gật đầu.
Cô ấy lại vẽ xuống dưới cùng một đường thẳng, chấm một điểm lại vẽ lên trên, chấm điểm khác lại dùng hai mũi tên: "Hiện tại dựa theo sự miêu tả của cô, cô từ điểm này về tới điểm kia." Cô ấy vẽ mũi tên ngược lại: "Sau đó lại trở lại. Dòng thời gian của cô và Ô Ngộ đã xảy ra bước ngoặt. Chúng ta cảm thấy chuyện như vậy khó mà tưởng tượng nổi, bởi vì chúng ta thấy thời gian là hư vô chỉ có thể tiến về phía trước. Song thật ra thời gian cũng là một loại duy độ (*). Ví dụ như khoảng cách duy độ không gian, chúng ta có thể tuỳ ý từ nơi này đến nơi này, từ Đại Ly đến Côn Minh, lại từ Côn Minh đến Thượng Hải, lại từ Thượng Hải trở về Đại Ly. Duy độ trên thời gian này nếu có đủ điều kiện tại sao không thể xảy ra chứ?"
(*) Số lượng toạ độ thời không độc lập (Baidu)
Có chút khó hiểu, nhưng tôi nghe rõ. Tôi im lặng một lúc lại hỏi: "Vậy nguyên nhân tạo thành hiện tượng này là gì?"
Tráng Ngư nhấp một ngụm bia, vô cùng bí hiểm nhìn tôi: "Nguyên nhân khó mà nói được. Trùng động có thể thực hiện được. Cô từng nghe nói đến trùng động chưa, nó là đem duy độ thời gian bên hai điểm bẻ ngoặt liên tiếp; ngoài ra, trong vũ trụ có hơn 26% vật chất hay là vật chất tối, 70% là năng lượng tối, mà khoa học hoàn toàn không biết gì về khả năng của chúng; lại ví dụ như, cô có biết về một loại học thuyết, vũ trụ giống như bong bóng. Còn trên thực tế có rất nhiều bong bóng như vậy, là không gian đa trùng song song, có lẽ là cô đến không gian song song chăng... Cho nên vấn đề này của cô dù là nhà khoa học chỉ sợ cũng không giải đáp được. Vì thế..."
Cô ấy đột nhiên giữ lấy vai tôi, "Moá! Tôi vẫn không thể tin, cô thực sự trở về quá khứ sao? Tại sao chuyện như thế này không xảy ra trên người tôi? Tôi sẵn lòng mà! Để cho thời gian tuỳ tiện đùa giỡn tôi đi! Sắc mặt cô sao lại trắng như vậy, có biết trong mắt những người hâm mộ khoa học viễn tưởng đây là kì tích suốt đời khó cầu..."
Tôi dùng tay che khuôn mặt hưng phấn quá mức của cô ấy, tức giận: "Vì thế, cô không biết gì hả?"
Cô ấy: "Không thể nói như vậy. Tuy không có cách nào biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cũng có thể phỏng đoán cơ bản."Vẻ mặt cô ấy trở nên còn nghiêm túc hơn vừa nãy, "Muốn tạo thành việc đảo ngược thời gian này tất nhiên phải là năng lượng vũ trụ vô cùng mạnh mới có thể làm được. Hơn nữa vũ trụ huyền bí, tất nhiên là chứa đầy bí ẩn. Cũng không thể có chuyện có bị sét đánh giữa ban ngày ban mặt mà không hề hay biết? Hơn nữa cô và anh ta cùng bị cuốn vào. Đại Châu, cô cẩn thận suy nghĩ xem trước kia có từng đến nơi kì lạ nào?"
Chương 74: Đàm Giảo (10.3)
Sau khi tạm biệt Tráng Ngư, tôi lái xe đi dạo trên đường. Nghĩ đến cô ấy nói "nơi kì lạ", trong lòng có chút sợ hãi.
Đối với một trạch nữ như tôi mà nói, đây đúng là vấn đề khó khăn, ngoài thỉnh thoảng du lịch ra, tôi gần như toàn ở nhà, thư viện và nhà hàng, đó là ba điểm trên đường thẳng sinh hoạt.
Chẳng lẽ trong một năm tôi mất đi trí nhớ kia, đã đi đến nơi kì lạ nào đó mà tôi không biết?
Không.
Trong lòng tôi xuất hiện một ý nghĩ rõ ràng, chính là chiếc thuyền kia.
Bằng chứng là trí nhớ của tôi, đôi mắt của Ô Ngộ và khả năng điều khiển bầy chim thần kì của Ngôn Viễn. Nếu lực lượng vũ trụ thần bí này thực sự tồn tại thì có thể bẻ ngoặt dòng thời gian rồi, tạo thành ảnh hưởng kì quái cũng không có gì lạ.
So với chuyến du lịch kia thì càng phù hợp hơn.
Rốt cuộc mấy ngày về sau trên thuyền chúng tôi đã đi đâu, gặp ai?
Vô thức tôi nghĩ đến chuyện nhanh chóng nói suy luận của Tráng Ngư cho Ô Ngộ. Sau đó trái tim vốn căng thẳng của tôi lập tức giống như khinh khí cầu bị đâm thủng, xẹp lép. Có gì hay để nói chứ? Anh đã đi, không quay đầu lại rồi. Tôi còn thương lượng chuyện vũ trụ cái rắm với anh.
Tôi rầu rĩ lái xe về nhà, bất giác lại chạy đến ngoài tiệm sửa xe. Tôi dừng bên đường, lặng lẽ nhìn qua. Chẳng bao lâu sau khi thấy cửa tiệm có mấy lốp xe được ném ra, có loại cảm giác thân thiết nhức nhối.
Anh đã rời đi hơn mười ngày trước, bọn họ nói anh đã từ chức đi mất rồi.
Còn tôi thực sự thất tình rồi.
Tôi lái xe đến cửa tiệm, một nhân viên ra chào đón: "Người đẹp, có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Rửa xe."
Cậu ta: "À, cửa tiệm vừa mới khai trương, có muốn đăng kí thẻ thành viên không?" Lời mời chào y hệt với lần đầu tôi đến đây. Tôi mỉm cười: "Không cần, tôi làm thẻ rồi." Nhưng tìm trong túi một lúc lại không thấy cái thẻ kia đâu.
Nhân viên hơi khó xử: "Cô à, thẻ ở tiệm chúng tôi không có tên, không mang thẻ..."
Tôi hơi phiền não: "Được rồi, tôi trả tiền mặt, rửa đi."
Bọn họ bắt đầu rửa xe, tôi đứng ở bên đường đối diện, nhìn phương xa, ánh nắng chiều chiếu xuống thành thị, vô cùng dịu dàng yên lặng. Lòng tôi dần trở nên bình tĩnh, bước trên đôi giày cót gót hiếm khi đi, xuôi theo đường biên chật hẹp, tay để sau lưng, bước từng bước một.
"Anh Ngộ." Loáng thoáng trong tiệm có người gọi.
Lỗ tai của tôi giống như bị người đâm một cái. Tôi dừng bước, có lẽ là nghe nhầm rồi.
Tôi ngẩng đầu.
Gió thổi ào ào trên bầu trời, ánh nắng chiều bên dưới bầu trời xanh, một người đàn ông đứng ở cửa tiệm, mặc chiếc áo ba lỗ tôi quen thuộc, quần jean, ngón giữa cầm điếu thuốc. Cách khá xa, tôi không thấy rõ mặt anh, nhưng vẫn phân biệt được lờ mờ dựa vào mái tóc ngắn hơn, trên cổ dính chút mồ hồi.
Anh cũng nhìn về phía tôi.
Ánh mắt của anh là 6.0, lúc này có thể nhìn thấy rõ được cả lỗ chân lông trên mặt tôi.
Cơ thể tôi hơi nghiêng, nhảy xuống khỏi đường biên, tư thế vừa ngốc nghếch vừa chật vật. Trong khoảnh khắc yên tĩnh như vậy mà lòng tôi lại như chìm sâu trong vò rượu đắng, vừa ướt lại vừa nặng vừa chát, không tìm thấy lối ra.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, lại trông thấy anh, Tiểu Hoa và một nhân viên khác rời khỏi cửa tiệm đi về phía tôi. Tiểu Hoa nói: "Anh Ngộ, cuối cùng anh đã về rồi. Phải ăn một bữa mời khách nhé!" Một người khác nói: "Đúng vậy, anh Ngộ, chuyện của anh thế nào rồi?"
Giọng của Ô Ngộ rất thấp, tôi không nghe được anh nói gì.
Bọn họ băng qua con đường đối diện. Tôi không biết có phải anh nói gì với bọn Tiểu Hoa hay không, mà bọn họ rõ ràng nhìn thấy tôi nhưng không lên tiếng, chỉ quan sát tôi mấy lần rồi đi theo anh.
Ô Ngộ không nhìn tôi. Có phải anh cũng cảm thấy tôi quá bám dính, cho nên không thèm nhìn tôi.
Anh không nhìn tôi.
Sau khi xe rửa xong, tôi lái xe, suy nghĩ không ngừng hỗn loạn. Trong đầu nhiều lần hiện lên dáng vẻ vừa rồi của anh, cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng, như thể nụ hôn hơn mười ngày trước kia chỉ là cảm giác của tôi.
Tôi nghĩ, được lắm, nhìn anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề bị quấy nhiễu. Đàn ông quả nhiên quyết đoán, nhẫn tâm hơn so với phụ nữ.
Tôi cũng phải bình tĩnh lại, không cần nghĩ đến chuyện này nữa.
Tôi nghĩ sau này mình cũng không nên nghĩ đến anh nữa.
Chương 72: Đàm Giảo (10.1)
Mấy ngày nay, tôi trải qua trong sự mơ màng, quả thực không phù hợp với việc đã đặt ra "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan".
Cho nên hôm này trong lòng không hiểu sao sinh ra sự tốt đẹp bất ngờ, tôi đột nhiên có cảm giác coi thường tất cả bi tráng, kể cả tình yêu. Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay chiếc váy mát mẻ nhất trong tủ quần áo, còn trang điểm tinh tế, đi giày cao gót, tìm Tráng Ngư ăn cá hấp.
Có lẽ giống như lời ngài Lỗ Tấn nói, không bộc phát trong lúc lặng lẽ, mà là trong lúc lặng lẽ nhất.
Tôi hẹn Tráng Ngư ở cổng trường cô ấy.
Gần đây Tráng Ngư cũng là số con rệp, lẽ ra là được nghỉ hè rồi, nhưng cô ấy còn n bài tập, mấy môn thi. Tôi hẹn cô ấy mấy lần, cô ấy đều nói: Tôi bận lắm, sắp vì thi mà thành thịt khô rồi, không có thời gian. Hôm nay cuối cùng cô ấy cũng nhổ rễ đi ra. Chỉ là cô ấy mặc áo phông màu đen nhăn nhúm, tóc giống như ổ gà, trong tay ôm một đống đề thi. Tôi vốn muốn trút hết ruột gan thổ lộ mọi chuyện gần đây với cô ấy, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy còn thê thảm hơn tôi, nên đành nén lại.
Hai cô gái thất ý, gọi một con cá sáu cân.
Lúc chờ đồ ăn mang lên, Tráng Ngư vẫn còn vùi đầu vào đề thi. Tôi cũng không quên mục đích chủ yếu hôm nay tìm cô ấy. chuyện ly kì kia hiện tại giống như miệng giếng sâu, chọc thủng vào trong cuộc sống của tôi. Phóng tầm mắt xung quanh cũng chỉ có Tráng Ngư hoàn toàn đáng tin cậy, lại am hiểu khoa học viễn tưởng, nghịch chuyển thời không, lượng tử cơ học, những thứ kì quái.
Tôi thấp giọng: "Tôi có chuyện vô cùng ly kì đáng sợ muốn kể cho cô."
Tráng Ngư ngước mắt liếc tôi, cũng thấp giọng: "Được, chờ tôi làm xong đề này đã."
Tôi đột nhiên bàng hoàng, chuyện lớn thế này tìm cô ấy xin chỉ giáo thật sự đáng tin sao?
Lúc cá được mang lên, Tráng Ngư gấp đề thi lại: "Cuối cùng đã làm xong, ép chết lão nương rồi." Đồ ăn được bưng lên quả thực không chê vào đâu được. Tôi múc một muôi lớn thịt cá vào trong bát, cô ấy gắp ba miếng, mở chai bia: "Nói đi, nhìn xem chuyện ly kì đáng sợ trong miệng cô, có thể kích thích trái tim chết lặng của tôi do cuộc thi tra tấn không."
Tôi: "Tráng Ngư, tôi không hay nói đùa. Cô có tin tưởng thời gian đảo ngược không?"
Cô ấy nhả xương cá ra, đầu cũng chả ngẩng lên chỉ nói: "Đương nhiên là tin. Vận tốc vượt qua vận tốc ánh sáng, có thể thực hiện đảo ngược thời gian. Tuy con người trên Trái Đất còn chưa làm được, nhưng tôi tin trong vũ trụ nhất định tồn tại."
Trong lòng tôi như được an ủi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự hào cũng như có cảm giác an toàn vì người bạn này.
"Hoặc là nói không phải thực sự thời gian đảo ngược mà là cô quay lại quay khứ trong một khoảng thời gian, tầm mấy tiếng sau đó lại quay về." Tôi nói.
Cô ấy: "Ừ, sau đó thì sao?"
Tôi nhìn xung quanh thấy không có người nghe được. Tôi thấp giọng: "Tôi trải qua rồi." Trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận đơợc tim đập vô cùng nhanh.
Tráng Ngư sững người trong mấy giây.
Sau đó phụt một tiếng, bia phun hết ra mặt tôi.
"Shit!" Tôi quát, cầm lấy giấy lau mặt, vô cùng muốn ném lên mặt cô ấy. Tráng Ngư kìm nén cười: Xin lỗi! Nhưng vẻ mặt căng thẳng vừa rồi lại thêm dáng vẻ lén lút của cô... thực sự giống như bị tâm thần."
Tôi: "..."
Đợi lau mặt xong, cô ấy dùng vẻ mặt khó mà hình dung nhìn tôi. Chúng tôi xấu hổ trong mấy giây, tôi lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: "Tráng Ngư, không phải tôi nói đùa đâu, không phải điên, tôi rất tỉnh táo. Thật sự xảy ra trên người tôi đấy."
Không biết có phải do sắc mặt tôi thực sự khó coi, dù sao tôi cũng cảm nhận được ngón tay mình lạnh buốt. Sau đó cô ấy nói: "Cô xác định không phải nằm mơ sao? Cũng không phải vì trải qua ngày nào đó giống y hệt nên tạo thành hiểu lầm?"
Tôi: "Chắc chắn là không. Cô còn nhớ không, mùa hè năm ngoái tôi đăng kí đi lên một chiếc du thuyền? Tôi nhớ rõ ở lại trên đó mấy tiếng rồi lại quay về. Đây không phải là nằm mơ, thực sự không phải đâu bởi vì còn có một người nữa cùng trải qua với tôi."
Tráng Ngư hơi nhíu mày: "Ai?"
Tôi: "Ô Ngộ."
Có lẽ là trong tiệm ăn quá ồn, cô ấy không nghe rõ, hỏi lại: "Ai?"
Tôi: "Ô Ngộ. Lúc ấy anh ấy cũng ở trên thuyền, tôi đã từng nói với cô, ngày đầu tiên chúng tôi cãi nhau chia tay trong sự không vui vẻ gì. Ai ngờ lần này chúng tôi lại quay lại ngày thứ hai ở trên đó."
Tráng Ngư lộ ra vẻ mặt giật mình: "À." Lại liếc tôi: "Vậy cô và anh ta rất có duyên phận nha."
Chương 73: Đàm Giảo (10.2)
Trong lòng tôi có chỗ nào đó bị thoáng đâm một phát.
Tôi nói tiếp: "Chúng tôi ở trên thuyền còn gặp được em gái Ô Ngộ. Cô bé vốn đã qua đời một tháng sau đó, nhưng ở trên thuyền cô bé vẫn còn sống."
Tráng Ngư: "Em gái?" Vì thế tôi nhớ ra Tráng Ngư còn chưa biết tới vụ án kia, vì thế kể cho ấy ấy. Từ khi Ô Ngộ còn là một sinh viên cao cấp, đến khi bọn họ lên thuyền, sau khi chúng tôi mất đi trí nhớ. Rồi sau đó em gái anh bị giết, mẹ qua đời, anh từ bỏ học tập công việc đi khắp nơi tìm kiếm hung thủ, làm một người thợ sửa xe tài giỏi... Chúng tôi quay lại con thuyền kia rồi trở về hiện tại.
Cuối cùng nói với Tráng Ngư về dòng thời gian, quả nhiên với bản tính thô tục của cô ấy, sau khi tôi nói rõ ràng chuyện quỷ dị, phản ứng đầu tiên của cô ấy là mở to mắt: "Đại Châu à, khi nhắc đến Ô Ngộ, giọng điệu của cô vừa khó chịu lại vừa phóng đãng đấy."
Shit, cái bình không thể mở nắp ấy.
Tôi không cam lòng yếu thế, mỉm cười: "Đừng có nói tôi, cô và Thẩm Thời Nhạn thì sao? Tôi thấy anh ta đối xử không hề bình thường với cô nha?"
Vốn tưởng rằng nói vậy sẽ khiến cô ấy xấu hổ, ai ngờ cô ấy lại sửng sốt: "Thẩm Thời Nhạn? Không phải là người cảnh sát xem mắt với cô sao? Có liên quan gì đến tôi chứ?"
Tôi cũng sửng sốt, nhìn cô ấy không giống như giả ngu, Tráng Ngư không phải là người như vậy. Chẳng lẽ là do tôi suy nghĩ quá nhiều, giữa hai bọn họ không có bất cứ phản ứng hoá học gì? Hoặc là ít nhất bên phía Tráng Ngư không có gì?
"Được, nói chuyện chính đi." Tôi nói, "Tráng Ngư, cô phân tích giúp tôi một chút, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tráng Ngư lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bút trong tay xoay vòng, sau đó vẽ trên giấy mấy đường thẳng song song, nhưng không thẳng hàng, mà giống như cầu thang kéo dài. Cô ấy nói: "Cô nhìn nhé, thời gian giống như một đường thẳng kéo dài về phía trước. Tôi vẽ thành đoạn như vậy để tiện cho cô hiểu."
Tôi gật đầu.
Cô ấy lại vẽ xuống dưới cùng một đường thẳng, chấm một điểm lại vẽ lên trên, chấm điểm khác lại dùng hai mũi tên: "Hiện tại dựa theo sự miêu tả của cô, cô từ điểm này về tới điểm kia." Cô ấy vẽ mũi tên ngược lại: "Sau đó lại trở lại. Dòng thời gian của cô và Ô Ngộ đã xảy ra bước ngoặt. Chúng ta cảm thấy chuyện như vậy khó mà tưởng tượng nổi, bởi vì chúng ta thấy thời gian là hư vô chỉ có thể tiến về phía trước. Song thật ra thời gian cũng là một loại duy độ (*). Ví dụ như khoảng cách duy độ không gian, chúng ta có thể tuỳ ý từ nơi này đến nơi này, từ Đại Ly đến Côn Minh, lại từ Côn Minh đến Thượng Hải, lại từ Thượng Hải trở về Đại Ly. Duy độ trên thời gian này nếu có đủ điều kiện tại sao không thể xảy ra chứ?"
(*) Số lượng toạ độ thời không độc lập (Baidu)
Có chút khó hiểu, nhưng tôi nghe rõ. Tôi im lặng một lúc lại hỏi: "Vậy nguyên nhân tạo thành hiện tượng này là gì?"
Tráng Ngư nhấp một ngụm bia, vô cùng bí hiểm nhìn tôi: "Nguyên nhân khó mà nói được. Trùng động có thể thực hiện được. Cô từng nghe nói đến trùng động chưa, nó là đem duy độ thời gian bên hai điểm bẻ ngoặt liên tiếp; ngoài ra, trong vũ trụ có hơn 26% vật chất hay là vật chất tối, 70% là năng lượng tối, mà khoa học hoàn toàn không biết gì về khả năng của chúng; lại ví dụ như, cô có biết về một loại học thuyết, vũ trụ giống như bong bóng. Còn trên thực tế có rất nhiều bong bóng như vậy, là không gian đa trùng song song, có lẽ là cô đến không gian song song chăng... Cho nên vấn đề này của cô dù là nhà khoa học chỉ sợ cũng không giải đáp được. Vì thế..."
Cô ấy đột nhiên giữ lấy vai tôi, "Moá! Tôi vẫn không thể tin, cô thực sự trở về quá khứ sao? Tại sao chuyện như thế này không xảy ra trên người tôi? Tôi sẵn lòng mà! Để cho thời gian tuỳ tiện đùa giỡn tôi đi! Sắc mặt cô sao lại trắng như vậy, có biết trong mắt những người hâm mộ khoa học viễn tưởng đây là kì tích suốt đời khó cầu..."
Tôi dùng tay che khuôn mặt hưng phấn quá mức của cô ấy, tức giận: "Vì thế, cô không biết gì hả?"
Cô ấy: "Không thể nói như vậy. Tuy không có cách nào biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cũng có thể phỏng đoán cơ bản."Vẻ mặt cô ấy trở nên còn nghiêm túc hơn vừa nãy, "Muốn tạo thành việc đảo ngược thời gian này tất nhiên phải là năng lượng vũ trụ vô cùng mạnh mới có thể làm được. Hơn nữa vũ trụ huyền bí, tất nhiên là chứa đầy bí ẩn. Cũng không thể có chuyện có bị sét đánh giữa ban ngày ban mặt mà không hề hay biết? Hơn nữa cô và anh ta cùng bị cuốn vào. Đại Châu, cô cẩn thận suy nghĩ xem trước kia có từng đến nơi kì lạ nào?"
Chương 74: Đàm Giảo (10.3)
Sau khi tạm biệt Tráng Ngư, tôi lái xe đi dạo trên đường. Nghĩ đến cô ấy nói "nơi kì lạ", trong lòng có chút sợ hãi.
Đối với một trạch nữ như tôi mà nói, đây đúng là vấn đề khó khăn, ngoài thỉnh thoảng du lịch ra, tôi gần như toàn ở nhà, thư viện và nhà hàng, đó là ba điểm trên đường thẳng sinh hoạt.
Chẳng lẽ trong một năm tôi mất đi trí nhớ kia, đã đi đến nơi kì lạ nào đó mà tôi không biết?
Không.
Trong lòng tôi xuất hiện một ý nghĩ rõ ràng, chính là chiếc thuyền kia.
Bằng chứng là trí nhớ của tôi, đôi mắt của Ô Ngộ và khả năng điều khiển bầy chim thần kì của Ngôn Viễn. Nếu lực lượng vũ trụ thần bí này thực sự tồn tại thì có thể bẻ ngoặt dòng thời gian rồi, tạo thành ảnh hưởng kì quái cũng không có gì lạ.
So với chuyến du lịch kia thì càng phù hợp hơn.
Rốt cuộc mấy ngày về sau trên thuyền chúng tôi đã đi đâu, gặp ai?
Vô thức tôi nghĩ đến chuyện nhanh chóng nói suy luận của Tráng Ngư cho Ô Ngộ. Sau đó trái tim vốn căng thẳng của tôi lập tức giống như khinh khí cầu bị đâm thủng, xẹp lép. Có gì hay để nói chứ? Anh đã đi, không quay đầu lại rồi. Tôi còn thương lượng chuyện vũ trụ cái rắm với anh.
Tôi rầu rĩ lái xe về nhà, bất giác lại chạy đến ngoài tiệm sửa xe. Tôi dừng bên đường, lặng lẽ nhìn qua. Chẳng bao lâu sau khi thấy cửa tiệm có mấy lốp xe được ném ra, có loại cảm giác thân thiết nhức nhối.
Anh đã rời đi hơn mười ngày trước, bọn họ nói anh đã từ chức đi mất rồi.
Còn tôi thực sự thất tình rồi.
Tôi lái xe đến cửa tiệm, một nhân viên ra chào đón: "Người đẹp, có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Rửa xe."
Cậu ta: "À, cửa tiệm vừa mới khai trương, có muốn đăng kí thẻ thành viên không?" Lời mời chào y hệt với lần đầu tôi đến đây. Tôi mỉm cười: "Không cần, tôi làm thẻ rồi." Nhưng tìm trong túi một lúc lại không thấy cái thẻ kia đâu.
Nhân viên hơi khó xử: "Cô à, thẻ ở tiệm chúng tôi không có tên, không mang thẻ..."
Tôi hơi phiền não: "Được rồi, tôi trả tiền mặt, rửa đi."
Bọn họ bắt đầu rửa xe, tôi đứng ở bên đường đối diện, nhìn phương xa, ánh nắng chiều chiếu xuống thành thị, vô cùng dịu dàng yên lặng. Lòng tôi dần trở nên bình tĩnh, bước trên đôi giày cót gót hiếm khi đi, xuôi theo đường biên chật hẹp, tay để sau lưng, bước từng bước một.
"Anh Ngộ." Loáng thoáng trong tiệm có người gọi.
Lỗ tai của tôi giống như bị người đâm một cái. Tôi dừng bước, có lẽ là nghe nhầm rồi.
Tôi ngẩng đầu.
Gió thổi ào ào trên bầu trời, ánh nắng chiều bên dưới bầu trời xanh, một người đàn ông đứng ở cửa tiệm, mặc chiếc áo ba lỗ tôi quen thuộc, quần jean, ngón giữa cầm điếu thuốc. Cách khá xa, tôi không thấy rõ mặt anh, nhưng vẫn phân biệt được lờ mờ dựa vào mái tóc ngắn hơn, trên cổ dính chút mồ hồi.
Anh cũng nhìn về phía tôi.
Ánh mắt của anh là 6.0, lúc này có thể nhìn thấy rõ được cả lỗ chân lông trên mặt tôi.
Cơ thể tôi hơi nghiêng, nhảy xuống khỏi đường biên, tư thế vừa ngốc nghếch vừa chật vật. Trong khoảnh khắc yên tĩnh như vậy mà lòng tôi lại như chìm sâu trong vò rượu đắng, vừa ướt lại vừa nặng vừa chát, không tìm thấy lối ra.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, lại trông thấy anh, Tiểu Hoa và một nhân viên khác rời khỏi cửa tiệm đi về phía tôi. Tiểu Hoa nói: "Anh Ngộ, cuối cùng anh đã về rồi. Phải ăn một bữa mời khách nhé!" Một người khác nói: "Đúng vậy, anh Ngộ, chuyện của anh thế nào rồi?"
Giọng của Ô Ngộ rất thấp, tôi không nghe được anh nói gì.
Bọn họ băng qua con đường đối diện. Tôi không biết có phải anh nói gì với bọn Tiểu Hoa hay không, mà bọn họ rõ ràng nhìn thấy tôi nhưng không lên tiếng, chỉ quan sát tôi mấy lần rồi đi theo anh.
Ô Ngộ không nhìn tôi. Có phải anh cũng cảm thấy tôi quá bám dính, cho nên không thèm nhìn tôi.
Anh không nhìn tôi.
Sau khi xe rửa xong, tôi lái xe, suy nghĩ không ngừng hỗn loạn. Trong đầu nhiều lần hiện lên dáng vẻ vừa rồi của anh, cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng, như thể nụ hôn hơn mười ngày trước kia chỉ là cảm giác của tôi.
Tôi nghĩ, được lắm, nhìn anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề bị quấy nhiễu. Đàn ông quả nhiên quyết đoán, nhẫn tâm hơn so với phụ nữ.
Tôi cũng phải bình tĩnh lại, không cần nghĩ đến chuyện này nữa.
Tôi nghĩ sau này mình cũng không nên nghĩ đến anh nữa.
Bình luận facebook