Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Rabbitlyn
Chương 75: Ô Ngộ (10.1)
Tôi ngồi bên trong quán nướng, xung quanh ồn ào, nồng nặc mùi khói dầu, hút thuốc, tất cả mọi thứ chung quanh dường như đều có một khoảng cách với tôi.
Trong đầu đều là dáng vẻ Đàm Giảo vừa đứng ở cửa tiệm.
Giọng Tiểu Hoa dần truyền vào trong tai tôi: "Anh Ngộ, này, anh Ngộ... nghĩ gì mà mất hồn thế?"
Tôi nói: "Nghĩ đến người phụ nữ của tôi."
Hai người bọn họ đều sửng sốt, dù sao cũng chưa từng nghe tôi nhắc đến, bắt đầu hỏi lung tung nọ kia: "Chị dâu là người ở đâu thế?" "Lần này anh Ngộ về quê không phải vì phụ nữ đấy chứ?"
Tôi hút thuốc, không trả lời.
Tiểu Hoa: "Nói ra thì anh Ngộ đúng là có duyên với phụ nứ. Hôm nay gặp ngay được gái đẹp ở cửa tiệm, hôm anh Ngộ về nhà, cô ấy đã tới tìm anh. Nghe nói anh từ chức thì thất hồn lạc phách đấy. Rốt cuộc qua lại từ lúc nào thế? Còn có người đẹp thiếu phụ ở chung cư Hoa Đình kia, aiz, anh còn nhớ không, mấy hôm trước cũng tới tìm anh Ngộ rửa xe đấy..."
Tôi cảm thấy tim đập nhanh.
"Hôm đó Đàm Giảo có nói gì không?" Tôi hỏi.
Tiểu Hoa có lẽ không nghe rõ: "Gì cơ?"
Tôi đang định nói tiếp, đột nhiên cảm thấy ở cửa có chút khác thường, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhắc Tào Tháo là tới ngay, một bóng dáng xinh đẹp đi vào. Cô ấy cúi đầu, cả người thoạt nhìn vô cùng suy sụp, không có tinh thần, cúi đầu ngồi xuống bàn, cũng không nhìn tôi.
Trước kia cô ấy từng nói đồ nướng ở nhà hàng này ngon, cách nhà cô ấy cũng gần. Tôi không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại cô ấy.
Điếu thuốc trong tay ngừng giữa không trung, cho đến khi tàn thuốc rơi xuống nóng phỏng tay.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho cô ấy, cô ấy cầm bút tích vào từng chỗ. Tôi nhìn thấy rõ: 6 xiên gân thịt, 6 xiên bắp thịt, 2 xiên tôm, 2 xiên chân gà, 2 xiên mực, 1 phần nấm kim châm, 1 phần đậu phụ, 1 phần khoai tây, 1 phần rau hẹ, 1 phần ớt xanh... Hôm nay khẩu vị của cô ấy cũng không tệ.
Tôi thất thần bị bọn Tiểu Hoa phát hiện, bắt đầu cố ý ồn ào:
"Anh Ngộ, xem ai đây này?"
"Anh Ngộ, đang ăn trong chén, nhưng nghĩ trong nồi đấy."
Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn tôi. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, ở giữa cách một đống người, hơi nóng phun khắp nhà hàng.
Hai mắt cô ấy bình tĩnh, lập tức phun trào rất nhiều thứ, đó là những thứ tôi không nỡ đụng vào, song nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. Cô ấy dời mắt đi, cố ý không nhìn tôi. Tôi lại chú ý tới bàn tay bé nhỏ của cô ấy nắm rất chặt, như là đang phân cao thấp với tôi.
Tôi dùng sức rít một hơi thuốc lá.
Hôm qua xem weibo mới nhất của cô ấy, lúc ấy tôi cảm thấy như bị búa đập vào ngực, tình cảm mãnh liệt gột rửa toàn thân. Tôi thu dọn hành lý chạy ra nhà ga, mua vé sớm nhất về Đại Ly, sáng sớm nay mới về đến nơi.
Lúc xuống tàu, tôi nhìn bầu trời xanh mây trắng quen thuộc của Đại Ly, trong đầu nhiều lần hiện lên câu kia:
Khi mây đen gặp trăng sáng, mây tan không thấy trăng đâu.
Có phải các tác giả biểu đạt tình cảm đều khác với người thường không? Một câu bình thản như vậy lại khiến lòng đàn ông đau nhức không chịu nổi?
Hôm nay cô ấy rất đẹp, thậm chí còn trang điểm tinh tế, ngũ quan vốn thanh tú có thêm vầng sáng, hoàn toàn không giống những ngày ở bên tôi, luôn buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông, tuy là như vậy nhưng vẫn vô cùng đáng yêu.
Tôi không rõ sao cô ấy lại thay đổi như thế, biểu hiện hoàn toàn khác với những người phụ nữ khi đau khổ. Nhiều khi tôi không nhìn thấu được cô gái này. Tôi rít một hơi thuốc, trong lòng lại càng phiền muộn.
Chương 76: Ô Ngộ (10.2)
"Anh Ngộ!"
"Anh Ngộ, anh Ngộ!"
Có lẽ bọn Tiểu Hoa cũng phát hiện ra sự khác thường giữa tôi và Đàm Giảo, càng hưng phấn cố ý nhìn về phía Đàm Giảo gọi tên tôi, dẫn tới sự chú ý của những khách hàng khác. Sắc mặt Đàm Giảo bình thản, nhưng bên tai đã ửng hồng.
Tôi lên tiếng: "Ai cho hai người trêu cô ấy?"
Bọn Tiểu Hoa lập tức ngừng lại.
Cô ấy cúi đầu.
Đồ nướng vừa được bưng lên, ăn vào như nhai sáp nến. Tôi muốn nhìn cô ấy, nhưng không thể đến gần. Có lẽ chúng tôi trở thành hai người im lặng nhất trong quán nướng này.
Tôi không nghĩ tới đúng lúc này lại nhận được điện thoại của giáo sư thời đại học.
Giáo sư Trần là Phó chủ nhiệm viện lúc tôi học Thạc sĩ, đối xử với tôi cũng rất tốt. Trong lúc kinh tế tôi khó khăn, ông mang theo tôi làm hạng mục chia hoa hồng, vượt qua giai đoạn đó. Tôi cũng luôn rất cảm kích ông, chỉ là sau khi trong nhà xảy ra chuyện không may, tôi rời khỏi trường học, cũng ít liên lạc với ông.
Mấy tháng trước nghe nói nhà tổ của ông ở quê xảy ra chuyện, hình như là hoả hoạn, nhiều người mất mạng. Trong ngày nhận được tin tức, tôi đã muốn liên lạc với ông, nhưng sau đó lại không được. Nghe đồn là ông đã từ chức, mang theo con gái duy nhất quay về quê ở Vân Nam.
Cho nên lúc này, tâm trạng tôi khá xúc động: "Giáo sư Trần, gần đây thầy có khoẻ không?"
Giọng nói của ông hình như già đi hơn rất nhiều, cũng vô cùng ảm đạm: "Ô Ngộ, thầy rất khỏe. Mấy hôm trước thầy mới biết em cũng đã rời khỏi trường học, từ chức. Bây giờ em sống thế nào?"
Tôi đáp: "Khá tốt à, em đã tự mình tìm được cách sống mình muốn."
Giao sư Trần thoáng cười: "Cách sống mình muốn? Ha ha... cũng tốt, cũng tốt."
Tôi giật mình.
Bọn Tiểu Hoa bên cạnh cũng châu đầu ghé tai qua: "Giáo sư? Anh Ngộ còn quen giáo sư sao?" "Nhất định là giáo sư trong trường bộ đội đặc chủng rồi..." Tôi không quan tâm tới bọn họ, tiếp tục nói chuyện điện thoại, đồng thời nhìn về phía sau bọn họ. Đàm Giảo bên kia cầm xiên cánh gà, đôi mắt mở to, chạm vào ánh mắt tôi, lập tức cúi đầu.
Lúc này giáo sư Trần hỏi: "Ô Ngộ, hiện tại em đang ở đâu?"
Tôi đáp: "Ở Vân Nam ạ."
Giáo sư Trần: "Tốt quá, thầy cũng ở Vân Nam, Lịch Huyện là quê của thầy."
Chúng tôi lại cách gần đến vậy, Lịch Huyện ngay cạnh thành phố Đại Ly, nói thẳng ra thì cùng thuộc một tỉnh. Tôi nói: "Giáo sư, em ở cũng gần đây, ngày mai sẽ đến thăm thầy."
Giáo sư Trần dường như cũng khá vui: "Được, em sẵn lòng tới... thầy... còn có chuyện xin nhờ em."
"Thầy cứ việc nói ạ."
"Em tới cũng nhìn Như Anh một chút, tốt nhất là có thể ở với con bé mấy ngày. Em biết đấy trước kia con bé thích nhất là em. Sau khi trong nhà gặp chuyện không may, cơ thể của con bé không được tốt lắm, tính cách cũng trở nên hướng nội hơn, không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn kết bạn. Tiếp tục như vậy, thầy sợ con bé sẽ huỷ hoại chính mình. Trước kia con bé nghe lời em nhất... em giúp thầy khuyên nhủ nó có được không?"
Cái tên Trần Như Anh này nghe thật xa lạ với tôi. Trong đầu tôi dần dần mới hiện lên dáng vẻ cô gái kia. Cô ta là con gái độc nhất của giáo sư Trần, lúc ấy đối với những học sinh nghèo chúng tôi lả tiểu thư chân chính. Cô ta vui vẻ chạy đến phòng thí nghiệm của giáo sư chơi, còn luôn đi theo đằng sau tôi. Khi đó cô ta luôn mặc bộ đồ trắng, thanh thuần lại hoạt bát, dường như được tất cả mọi người trong viện ưa thích.
Tôi hoàn toàn phát hiện ra tình ý của cô ta, nhưng cô ta không phải là tuýp người tôi thích. Dù giáo sư Trần nhiều lần cố ý tác hợp, nhưng tôi vẫn cố ý giữ khoảng cách. Sau đó giáo sư Trần có lẽ cũng hiểu tâm ý của tôi, không nhắc đến nữa. Cô ta vẫn thích kề cận tôi, nhưng tôi bận rộn nhiều việc, cô ta cũng không thể bám mãi được.
Chương 77: Ô Ngộ (10.3)
Chỉ là có một số lần tôi dẫn Ô Diệu đi ăn cơm, cô ta cũng muốn đi theo. Ô Diệu không thích cô ta, hai người không ngừng tranh cãi. Có một lần Ô Diệu còn khiến Trần Như Anh tức giận bỏ đi. Lúc ấy Ô Diệu hỏi tôi: "Anh không đuổi theo à?" Tôi nói: "Tại sao phải đuổi theo? Cũng chả phải anh muốn cô ấy đi cùng." Ô Diệu nghe xong vui vẻ, ôm cánh tay tôi: "Vậy là được rồi. Anh, cái loại chị gái xinh xắn bạch liên hoa này không thích hợp với anh đâu. Em không muốn chị ta làm chị dâu đâu."
Tôi cười: "Vậy em muốn có chị dâu như thế nào?" Ô Diệu suy nghĩ: "Thành thật, thẳng thắn, không cổ hủ, biết thông cảm, chăm sóc, đau lòng cho anh, chứ không phải loại thích lãng mạn ngốc nghếch như cô Trần này."
Chuyện cũ giống như ngọn đèn, mê mang vàng vàng, trong tích tắc bao phủ lấy tôi. Tôi ngẩng đầu, xuyên qua những bóng dáng mờ nhạt, thấy Đàm Giảo trong đám người.
Dáng vẻ cô ấy dịu dàng sáng ngời dưới ánh đèn. Tôi biết rõ cô ấy đang nghe lén, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng nhai của cô ấy. Đồ trên bàn đã bị cô ấy tiêu diệt hơn nửa. Lúc này tay trái cô ấy cầm cốc bia, tay phải cầm xiên mực, khoé miệng còn dính dầu, đôi mắt đẹp liếc xéo tôi. Trong giây lát, ánh mắt lại trốn tránh tôi.
Sự đắng chát lan tràn trong lòng, tôi nhìn cô ấy nghĩ đến những lời Ô Diệu từng nói lại khẽ cười.
Tôi lại hỏi: "Giáo sư, sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy?"
Giáo sư Trần im lặng một lúc mới lên tiếng: "Con bé tận mắt nhìn thấy mẹ, bà, cô... đều bị chết cháy."
Tôi cảm thấy rầu rĩ.
Ngoài ra còn có một chuyện nữa.
Lúc ấy công việc của tôi bận rộn, muốn dẫn Ô Diệu đi ra ngoài du lịch, "Mỹ Nhân Điền" còn do giáo sư Trần đề cử với tôi ấy. Sau đó tôi mới biết Trần Như Anh và mẹ cũng đăng kí.
Bọn họ cũng lên thuyền.
Sau đó, trong nhà bọn họ cũng xảy ra chuyện.
Nếu là lúc trước tôi sẽ không liên tưởng gì, nhưng hiện tại... nhà bọn họ gặp chuyện không may, có thể có liên quan đến bí mật trên con thuyền kia hay không? Tôi phải đi gặp Trần Như Anh.
Tôi nói: "Giáo sư, ngày mai em sẽ tới thăm thầy và Như Anh."
Cúp máy, thấy hai người Tiểu Hoa đều cười nhìn tôi. Một người nói: "Anh Ngộ, Như Anh là tên phụ nữ nhỉ? Nhắc tới là anh cười ngay."
Tôi mỉm cười khi nhắc đến Như Anh lúc nào chứ?
Người kia nói: "Người phụ nữ anh Ngộ vừa nghĩ tới không phải là cô ấy đấy chứ?"
Tôi không để ý đến bọn họ, trong đầu còn đang nghĩ đến chuyện trên con thuyền kia. Trong lúc đó chợt nghư thấy giọng Đàm Giảo lạnh lùng gọi nhân viên phục vụ: "Phục vụ, đóng gói, tính tiền!"
Tôi lập tức ngẩng đầu, sắc mặt cô ấy vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tập trung tại một chỗ, không liếc về phía tôi. Nhận lấy hộp và tiền thừa, cô ấy cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Tôi nhìn theo cô ấy đi xa, vứt xiên nướng trong tay xuống, cúi đầu cầm điếu thuốc, cũng không muốn nói chuyện với ai, dùng sức rít mấy hơi. Bọn Tiểu Hoa nói thầm: "Sao cảm giác sai sai? Có phải người đẹp kia tức giận nên bỏ đi không? Chẳng lẽ là ghen à?"
Tôi nhìn chằm chằm vào khói bốc lên, tâm phiền ý loạn.
Sáng hôm sau, khách trong tiệm không nhiều lắm, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi đang sửa một chiếc xe, có người đập bả vai tôi.
Tôi đang ngồi xổm trên mặt đất quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hoa sâu xa cười: "Anh Ngộ, có người làm thẻ VIP 800 tệ rửa xe, thẻ VIP đó! Nhưng là chỉ định anh rửa xe, anh xem..."
Tôi nói: "Không rảnh."
Tiểu Hoa: "Cô Đàm ngày hôm qua cũng không được sao?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo đứng ở cửa, lưng quay về phía mặt trời, yên tĩnh thướt tha. Tim tôi như bị thứ gì đó đập vào, cờ lê trong tay cũng không ném đi, đứng dậy đi về phía cô ấy.
Chương 78: Ô Ngộ (10.4)
Chúng tôi nhìn nhau.
Cuối cùng khi tôi đến gần, cô ấy dường như hơi xấu hổ mới dời mắt đi, không còn đối mặt với tôi nữa.
Hôm nay cô ấy cũng mặc rất đẹp y như ngày hôm qua.
Tôi cúi đầu châm điếu thuốc, tựa bên cạnh cửa xếp, yên tĩnh rít mấy hơi. Cô ấy cứ đứng như vậy, mặt dần đỏ lên. Có mấy người thợ đi qua, bị tôi lườm mấy lần, toàn bộ tránh đi xa.
Hai chúng tôi cứ im lặng như vậy mấy phút.
"Không phải em đã có thẻ rồi sao? Tại sao lại làm nữa?" Tôi lên tiếng trước.
Đàm Giảo: "Ném đi rồi." Cô ấy lộ ra vẻ hùng hồn.
Tôi kìm nén cảm xúc, dập điếu thuốc trong tay, "Để tôi rửa." Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, không di chuyển, cũng không lên tiếng.
Tôi ra ngoài cửa tiệm, nhìn thấy xe cô ấy không nhiễm một hạt bụi dưới ánh mặt trời. Đúng rồi, hôm qua cô ấy vừa mới rửa mà. Hôm nay lại tới. Tôi sờ vào chiếc xe quen thuộc, nhặt lấy vòi nước dưới đất, bắt đầu rửa.
Rửa được một nửa, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót "cộp cộp cộp", không cần quay đầu lại cũng biết là cô ấy.
Tôi xoay lưng về phía cô ấy.
Cô ấy lên tiếng: "Ô Ngộ, đừng cho là em tìm anh rửa xe tức là còn muốn bám lấy anh. Chuyện anh rửa xe cho em đã nói từ trước rồi đấy."
"Ừ."
Cô ấy nói tiếp: "Em chả còn ý nghĩ gì với anh nữa."
Tôi nhìn cửa xe sáng bóng, ánh sáng mặt trời và toà nhà phản chiếu, Tôi từ từ lau, không nói chữ nào.
Cô ấy lại từ từ nói: "Thực ra trước kia em cũng không nghĩ quá nhiều, là anh không nên hôn rồi nói không thể ở bên nhau. Anh đừng hiểu lầm."
Tôi vứt khăn trong tay xuống đất, quay đầu nhìn cô ấy. Cô ấy dường như hơi kinh ngạc, cả người co rụt lại. Tôi mới nhận ra động tác của mình vừa rồi quá lớn.
Tôi im lặng, đè nén cảm xúc quay cuồng: "Biết rồi, không cần nhắc lại chuyện kia. Chiều nay tôi sẽ đến Lịch Huyện, phải một hai ngày nữa mới trở lại. Chuyện con thuyền chúng ta sẽ bàn bạc sau."
Đôi mắt đen của cô ấy bình tĩnh, nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng như lần đầu gặp nhau trên thuyền. Cô ấy nói: "Em không có hứng thú nhắc lại. Anh đi gặp giáo sư và Như Anh kia à? Hôm qua giọng anh cũng không hề nhỏ."
Trong lòng tôi thoáng đau nhói: "Trước kia giáo sư từng có ơn với tôi, trong nhà ông xảy ra chuyện, tôi phải đi xem. Còn nữa cô ấy và mẹ cũng ở trên con thuyền kia.
Vẻ mặt Đàm Giảo hơi dao động: "Bọn họ cũng ở trên thuyền sao? Vợ và con gái giáo sư, tại sao trước kia chưa từng nghe thấy anh nhắc đến?"
Tôi đáp: "Trước đó cần phải nhắc đến họ sao?"
Cô ấy ngước mắt nhìn tôi. Chúng tôi im lặng nhìn nhau mấy giây.
Ánh mắt cô ấy xoay chuyện, lại trở về vẻ bình thường: "À... nhưng em cũng có chuyện muốn nói với anh. Có liên quan đến chuyện chúng ta quay về thuyền, em đã nói với Tráng Ngư, cô ấy nói..." Đàm Giảo nói một tràng về dòng thời gian song song, bước ngoặt trùng động, sự tồn tại của lực lượng vũ trụ thần bí.
Thực ra điều này cũng trùng với suy đoán trong lòng tôi. Cho nên nhìn thấy tôi không kinh ngạc, cô ấy nghiêng mắt nhìn tôi: "Anh cũng nghĩ như vậy sao? Đúng vậy, anh chính là học bá (*) giống như Tráng Ngư." Trong giọng nói có chút cô đơn.
(*) chỉ người học giỏi
Có lẽ vì tôi nhìn thấy tâm trạng cô ấy đã trở lại bình thường, tôi vốn cảm thấy áp lực cũng thở phào nhẹ nhõm. Buổi đêm xúc động chia tay kia như thể chưa từng xảy ra. Chúng tôi lại bắt đầu giống như trước. Vì thế tôi cảm thấy may mắn vì đây cũng là điều mình muốn.
Tôi nói: "Có lẽ những ngày đó khi ở trên thuyền chúng ta đã gặp phải lực lượng thần bí."
Cô ấy gật đầu: "Em cũng cho rằng như vậy. Nhưng chúng ta làm thế nào mới biết rõ được chân tướng đây?"
Tôi im lặng một lúc: "Có thể biết đấy. Đàm Giảo, em có nghĩ tới có khả năng chúng ta còn quay về thuyền không?"
Chương 75: Ô Ngộ (10.1)
Tôi ngồi bên trong quán nướng, xung quanh ồn ào, nồng nặc mùi khói dầu, hút thuốc, tất cả mọi thứ chung quanh dường như đều có một khoảng cách với tôi.
Trong đầu đều là dáng vẻ Đàm Giảo vừa đứng ở cửa tiệm.
Giọng Tiểu Hoa dần truyền vào trong tai tôi: "Anh Ngộ, này, anh Ngộ... nghĩ gì mà mất hồn thế?"
Tôi nói: "Nghĩ đến người phụ nữ của tôi."
Hai người bọn họ đều sửng sốt, dù sao cũng chưa từng nghe tôi nhắc đến, bắt đầu hỏi lung tung nọ kia: "Chị dâu là người ở đâu thế?" "Lần này anh Ngộ về quê không phải vì phụ nữ đấy chứ?"
Tôi hút thuốc, không trả lời.
Tiểu Hoa: "Nói ra thì anh Ngộ đúng là có duyên với phụ nứ. Hôm nay gặp ngay được gái đẹp ở cửa tiệm, hôm anh Ngộ về nhà, cô ấy đã tới tìm anh. Nghe nói anh từ chức thì thất hồn lạc phách đấy. Rốt cuộc qua lại từ lúc nào thế? Còn có người đẹp thiếu phụ ở chung cư Hoa Đình kia, aiz, anh còn nhớ không, mấy hôm trước cũng tới tìm anh Ngộ rửa xe đấy..."
Tôi cảm thấy tim đập nhanh.
"Hôm đó Đàm Giảo có nói gì không?" Tôi hỏi.
Tiểu Hoa có lẽ không nghe rõ: "Gì cơ?"
Tôi đang định nói tiếp, đột nhiên cảm thấy ở cửa có chút khác thường, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhắc Tào Tháo là tới ngay, một bóng dáng xinh đẹp đi vào. Cô ấy cúi đầu, cả người thoạt nhìn vô cùng suy sụp, không có tinh thần, cúi đầu ngồi xuống bàn, cũng không nhìn tôi.
Trước kia cô ấy từng nói đồ nướng ở nhà hàng này ngon, cách nhà cô ấy cũng gần. Tôi không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại cô ấy.
Điếu thuốc trong tay ngừng giữa không trung, cho đến khi tàn thuốc rơi xuống nóng phỏng tay.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho cô ấy, cô ấy cầm bút tích vào từng chỗ. Tôi nhìn thấy rõ: 6 xiên gân thịt, 6 xiên bắp thịt, 2 xiên tôm, 2 xiên chân gà, 2 xiên mực, 1 phần nấm kim châm, 1 phần đậu phụ, 1 phần khoai tây, 1 phần rau hẹ, 1 phần ớt xanh... Hôm nay khẩu vị của cô ấy cũng không tệ.
Tôi thất thần bị bọn Tiểu Hoa phát hiện, bắt đầu cố ý ồn ào:
"Anh Ngộ, xem ai đây này?"
"Anh Ngộ, đang ăn trong chén, nhưng nghĩ trong nồi đấy."
Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn tôi. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, ở giữa cách một đống người, hơi nóng phun khắp nhà hàng.
Hai mắt cô ấy bình tĩnh, lập tức phun trào rất nhiều thứ, đó là những thứ tôi không nỡ đụng vào, song nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. Cô ấy dời mắt đi, cố ý không nhìn tôi. Tôi lại chú ý tới bàn tay bé nhỏ của cô ấy nắm rất chặt, như là đang phân cao thấp với tôi.
Tôi dùng sức rít một hơi thuốc lá.
Hôm qua xem weibo mới nhất của cô ấy, lúc ấy tôi cảm thấy như bị búa đập vào ngực, tình cảm mãnh liệt gột rửa toàn thân. Tôi thu dọn hành lý chạy ra nhà ga, mua vé sớm nhất về Đại Ly, sáng sớm nay mới về đến nơi.
Lúc xuống tàu, tôi nhìn bầu trời xanh mây trắng quen thuộc của Đại Ly, trong đầu nhiều lần hiện lên câu kia:
Khi mây đen gặp trăng sáng, mây tan không thấy trăng đâu.
Có phải các tác giả biểu đạt tình cảm đều khác với người thường không? Một câu bình thản như vậy lại khiến lòng đàn ông đau nhức không chịu nổi?
Hôm nay cô ấy rất đẹp, thậm chí còn trang điểm tinh tế, ngũ quan vốn thanh tú có thêm vầng sáng, hoàn toàn không giống những ngày ở bên tôi, luôn buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông, tuy là như vậy nhưng vẫn vô cùng đáng yêu.
Tôi không rõ sao cô ấy lại thay đổi như thế, biểu hiện hoàn toàn khác với những người phụ nữ khi đau khổ. Nhiều khi tôi không nhìn thấu được cô gái này. Tôi rít một hơi thuốc, trong lòng lại càng phiền muộn.
Chương 76: Ô Ngộ (10.2)
"Anh Ngộ!"
"Anh Ngộ, anh Ngộ!"
Có lẽ bọn Tiểu Hoa cũng phát hiện ra sự khác thường giữa tôi và Đàm Giảo, càng hưng phấn cố ý nhìn về phía Đàm Giảo gọi tên tôi, dẫn tới sự chú ý của những khách hàng khác. Sắc mặt Đàm Giảo bình thản, nhưng bên tai đã ửng hồng.
Tôi lên tiếng: "Ai cho hai người trêu cô ấy?"
Bọn Tiểu Hoa lập tức ngừng lại.
Cô ấy cúi đầu.
Đồ nướng vừa được bưng lên, ăn vào như nhai sáp nến. Tôi muốn nhìn cô ấy, nhưng không thể đến gần. Có lẽ chúng tôi trở thành hai người im lặng nhất trong quán nướng này.
Tôi không nghĩ tới đúng lúc này lại nhận được điện thoại của giáo sư thời đại học.
Giáo sư Trần là Phó chủ nhiệm viện lúc tôi học Thạc sĩ, đối xử với tôi cũng rất tốt. Trong lúc kinh tế tôi khó khăn, ông mang theo tôi làm hạng mục chia hoa hồng, vượt qua giai đoạn đó. Tôi cũng luôn rất cảm kích ông, chỉ là sau khi trong nhà xảy ra chuyện không may, tôi rời khỏi trường học, cũng ít liên lạc với ông.
Mấy tháng trước nghe nói nhà tổ của ông ở quê xảy ra chuyện, hình như là hoả hoạn, nhiều người mất mạng. Trong ngày nhận được tin tức, tôi đã muốn liên lạc với ông, nhưng sau đó lại không được. Nghe đồn là ông đã từ chức, mang theo con gái duy nhất quay về quê ở Vân Nam.
Cho nên lúc này, tâm trạng tôi khá xúc động: "Giáo sư Trần, gần đây thầy có khoẻ không?"
Giọng nói của ông hình như già đi hơn rất nhiều, cũng vô cùng ảm đạm: "Ô Ngộ, thầy rất khỏe. Mấy hôm trước thầy mới biết em cũng đã rời khỏi trường học, từ chức. Bây giờ em sống thế nào?"
Tôi đáp: "Khá tốt à, em đã tự mình tìm được cách sống mình muốn."
Giao sư Trần thoáng cười: "Cách sống mình muốn? Ha ha... cũng tốt, cũng tốt."
Tôi giật mình.
Bọn Tiểu Hoa bên cạnh cũng châu đầu ghé tai qua: "Giáo sư? Anh Ngộ còn quen giáo sư sao?" "Nhất định là giáo sư trong trường bộ đội đặc chủng rồi..." Tôi không quan tâm tới bọn họ, tiếp tục nói chuyện điện thoại, đồng thời nhìn về phía sau bọn họ. Đàm Giảo bên kia cầm xiên cánh gà, đôi mắt mở to, chạm vào ánh mắt tôi, lập tức cúi đầu.
Lúc này giáo sư Trần hỏi: "Ô Ngộ, hiện tại em đang ở đâu?"
Tôi đáp: "Ở Vân Nam ạ."
Giáo sư Trần: "Tốt quá, thầy cũng ở Vân Nam, Lịch Huyện là quê của thầy."
Chúng tôi lại cách gần đến vậy, Lịch Huyện ngay cạnh thành phố Đại Ly, nói thẳng ra thì cùng thuộc một tỉnh. Tôi nói: "Giáo sư, em ở cũng gần đây, ngày mai sẽ đến thăm thầy."
Giáo sư Trần dường như cũng khá vui: "Được, em sẵn lòng tới... thầy... còn có chuyện xin nhờ em."
"Thầy cứ việc nói ạ."
"Em tới cũng nhìn Như Anh một chút, tốt nhất là có thể ở với con bé mấy ngày. Em biết đấy trước kia con bé thích nhất là em. Sau khi trong nhà gặp chuyện không may, cơ thể của con bé không được tốt lắm, tính cách cũng trở nên hướng nội hơn, không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn kết bạn. Tiếp tục như vậy, thầy sợ con bé sẽ huỷ hoại chính mình. Trước kia con bé nghe lời em nhất... em giúp thầy khuyên nhủ nó có được không?"
Cái tên Trần Như Anh này nghe thật xa lạ với tôi. Trong đầu tôi dần dần mới hiện lên dáng vẻ cô gái kia. Cô ta là con gái độc nhất của giáo sư Trần, lúc ấy đối với những học sinh nghèo chúng tôi lả tiểu thư chân chính. Cô ta vui vẻ chạy đến phòng thí nghiệm của giáo sư chơi, còn luôn đi theo đằng sau tôi. Khi đó cô ta luôn mặc bộ đồ trắng, thanh thuần lại hoạt bát, dường như được tất cả mọi người trong viện ưa thích.
Tôi hoàn toàn phát hiện ra tình ý của cô ta, nhưng cô ta không phải là tuýp người tôi thích. Dù giáo sư Trần nhiều lần cố ý tác hợp, nhưng tôi vẫn cố ý giữ khoảng cách. Sau đó giáo sư Trần có lẽ cũng hiểu tâm ý của tôi, không nhắc đến nữa. Cô ta vẫn thích kề cận tôi, nhưng tôi bận rộn nhiều việc, cô ta cũng không thể bám mãi được.
Chương 77: Ô Ngộ (10.3)
Chỉ là có một số lần tôi dẫn Ô Diệu đi ăn cơm, cô ta cũng muốn đi theo. Ô Diệu không thích cô ta, hai người không ngừng tranh cãi. Có một lần Ô Diệu còn khiến Trần Như Anh tức giận bỏ đi. Lúc ấy Ô Diệu hỏi tôi: "Anh không đuổi theo à?" Tôi nói: "Tại sao phải đuổi theo? Cũng chả phải anh muốn cô ấy đi cùng." Ô Diệu nghe xong vui vẻ, ôm cánh tay tôi: "Vậy là được rồi. Anh, cái loại chị gái xinh xắn bạch liên hoa này không thích hợp với anh đâu. Em không muốn chị ta làm chị dâu đâu."
Tôi cười: "Vậy em muốn có chị dâu như thế nào?" Ô Diệu suy nghĩ: "Thành thật, thẳng thắn, không cổ hủ, biết thông cảm, chăm sóc, đau lòng cho anh, chứ không phải loại thích lãng mạn ngốc nghếch như cô Trần này."
Chuyện cũ giống như ngọn đèn, mê mang vàng vàng, trong tích tắc bao phủ lấy tôi. Tôi ngẩng đầu, xuyên qua những bóng dáng mờ nhạt, thấy Đàm Giảo trong đám người.
Dáng vẻ cô ấy dịu dàng sáng ngời dưới ánh đèn. Tôi biết rõ cô ấy đang nghe lén, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng nhai của cô ấy. Đồ trên bàn đã bị cô ấy tiêu diệt hơn nửa. Lúc này tay trái cô ấy cầm cốc bia, tay phải cầm xiên mực, khoé miệng còn dính dầu, đôi mắt đẹp liếc xéo tôi. Trong giây lát, ánh mắt lại trốn tránh tôi.
Sự đắng chát lan tràn trong lòng, tôi nhìn cô ấy nghĩ đến những lời Ô Diệu từng nói lại khẽ cười.
Tôi lại hỏi: "Giáo sư, sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy?"
Giáo sư Trần im lặng một lúc mới lên tiếng: "Con bé tận mắt nhìn thấy mẹ, bà, cô... đều bị chết cháy."
Tôi cảm thấy rầu rĩ.
Ngoài ra còn có một chuyện nữa.
Lúc ấy công việc của tôi bận rộn, muốn dẫn Ô Diệu đi ra ngoài du lịch, "Mỹ Nhân Điền" còn do giáo sư Trần đề cử với tôi ấy. Sau đó tôi mới biết Trần Như Anh và mẹ cũng đăng kí.
Bọn họ cũng lên thuyền.
Sau đó, trong nhà bọn họ cũng xảy ra chuyện.
Nếu là lúc trước tôi sẽ không liên tưởng gì, nhưng hiện tại... nhà bọn họ gặp chuyện không may, có thể có liên quan đến bí mật trên con thuyền kia hay không? Tôi phải đi gặp Trần Như Anh.
Tôi nói: "Giáo sư, ngày mai em sẽ tới thăm thầy và Như Anh."
Cúp máy, thấy hai người Tiểu Hoa đều cười nhìn tôi. Một người nói: "Anh Ngộ, Như Anh là tên phụ nữ nhỉ? Nhắc tới là anh cười ngay."
Tôi mỉm cười khi nhắc đến Như Anh lúc nào chứ?
Người kia nói: "Người phụ nữ anh Ngộ vừa nghĩ tới không phải là cô ấy đấy chứ?"
Tôi không để ý đến bọn họ, trong đầu còn đang nghĩ đến chuyện trên con thuyền kia. Trong lúc đó chợt nghư thấy giọng Đàm Giảo lạnh lùng gọi nhân viên phục vụ: "Phục vụ, đóng gói, tính tiền!"
Tôi lập tức ngẩng đầu, sắc mặt cô ấy vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tập trung tại một chỗ, không liếc về phía tôi. Nhận lấy hộp và tiền thừa, cô ấy cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Tôi nhìn theo cô ấy đi xa, vứt xiên nướng trong tay xuống, cúi đầu cầm điếu thuốc, cũng không muốn nói chuyện với ai, dùng sức rít mấy hơi. Bọn Tiểu Hoa nói thầm: "Sao cảm giác sai sai? Có phải người đẹp kia tức giận nên bỏ đi không? Chẳng lẽ là ghen à?"
Tôi nhìn chằm chằm vào khói bốc lên, tâm phiền ý loạn.
Sáng hôm sau, khách trong tiệm không nhiều lắm, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi đang sửa một chiếc xe, có người đập bả vai tôi.
Tôi đang ngồi xổm trên mặt đất quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hoa sâu xa cười: "Anh Ngộ, có người làm thẻ VIP 800 tệ rửa xe, thẻ VIP đó! Nhưng là chỉ định anh rửa xe, anh xem..."
Tôi nói: "Không rảnh."
Tiểu Hoa: "Cô Đàm ngày hôm qua cũng không được sao?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo đứng ở cửa, lưng quay về phía mặt trời, yên tĩnh thướt tha. Tim tôi như bị thứ gì đó đập vào, cờ lê trong tay cũng không ném đi, đứng dậy đi về phía cô ấy.
Chương 78: Ô Ngộ (10.4)
Chúng tôi nhìn nhau.
Cuối cùng khi tôi đến gần, cô ấy dường như hơi xấu hổ mới dời mắt đi, không còn đối mặt với tôi nữa.
Hôm nay cô ấy cũng mặc rất đẹp y như ngày hôm qua.
Tôi cúi đầu châm điếu thuốc, tựa bên cạnh cửa xếp, yên tĩnh rít mấy hơi. Cô ấy cứ đứng như vậy, mặt dần đỏ lên. Có mấy người thợ đi qua, bị tôi lườm mấy lần, toàn bộ tránh đi xa.
Hai chúng tôi cứ im lặng như vậy mấy phút.
"Không phải em đã có thẻ rồi sao? Tại sao lại làm nữa?" Tôi lên tiếng trước.
Đàm Giảo: "Ném đi rồi." Cô ấy lộ ra vẻ hùng hồn.
Tôi kìm nén cảm xúc, dập điếu thuốc trong tay, "Để tôi rửa." Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, không di chuyển, cũng không lên tiếng.
Tôi ra ngoài cửa tiệm, nhìn thấy xe cô ấy không nhiễm một hạt bụi dưới ánh mặt trời. Đúng rồi, hôm qua cô ấy vừa mới rửa mà. Hôm nay lại tới. Tôi sờ vào chiếc xe quen thuộc, nhặt lấy vòi nước dưới đất, bắt đầu rửa.
Rửa được một nửa, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót "cộp cộp cộp", không cần quay đầu lại cũng biết là cô ấy.
Tôi xoay lưng về phía cô ấy.
Cô ấy lên tiếng: "Ô Ngộ, đừng cho là em tìm anh rửa xe tức là còn muốn bám lấy anh. Chuyện anh rửa xe cho em đã nói từ trước rồi đấy."
"Ừ."
Cô ấy nói tiếp: "Em chả còn ý nghĩ gì với anh nữa."
Tôi nhìn cửa xe sáng bóng, ánh sáng mặt trời và toà nhà phản chiếu, Tôi từ từ lau, không nói chữ nào.
Cô ấy lại từ từ nói: "Thực ra trước kia em cũng không nghĩ quá nhiều, là anh không nên hôn rồi nói không thể ở bên nhau. Anh đừng hiểu lầm."
Tôi vứt khăn trong tay xuống đất, quay đầu nhìn cô ấy. Cô ấy dường như hơi kinh ngạc, cả người co rụt lại. Tôi mới nhận ra động tác của mình vừa rồi quá lớn.
Tôi im lặng, đè nén cảm xúc quay cuồng: "Biết rồi, không cần nhắc lại chuyện kia. Chiều nay tôi sẽ đến Lịch Huyện, phải một hai ngày nữa mới trở lại. Chuyện con thuyền chúng ta sẽ bàn bạc sau."
Đôi mắt đen của cô ấy bình tĩnh, nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng như lần đầu gặp nhau trên thuyền. Cô ấy nói: "Em không có hứng thú nhắc lại. Anh đi gặp giáo sư và Như Anh kia à? Hôm qua giọng anh cũng không hề nhỏ."
Trong lòng tôi thoáng đau nhói: "Trước kia giáo sư từng có ơn với tôi, trong nhà ông xảy ra chuyện, tôi phải đi xem. Còn nữa cô ấy và mẹ cũng ở trên con thuyền kia.
Vẻ mặt Đàm Giảo hơi dao động: "Bọn họ cũng ở trên thuyền sao? Vợ và con gái giáo sư, tại sao trước kia chưa từng nghe thấy anh nhắc đến?"
Tôi đáp: "Trước đó cần phải nhắc đến họ sao?"
Cô ấy ngước mắt nhìn tôi. Chúng tôi im lặng nhìn nhau mấy giây.
Ánh mắt cô ấy xoay chuyện, lại trở về vẻ bình thường: "À... nhưng em cũng có chuyện muốn nói với anh. Có liên quan đến chuyện chúng ta quay về thuyền, em đã nói với Tráng Ngư, cô ấy nói..." Đàm Giảo nói một tràng về dòng thời gian song song, bước ngoặt trùng động, sự tồn tại của lực lượng vũ trụ thần bí.
Thực ra điều này cũng trùng với suy đoán trong lòng tôi. Cho nên nhìn thấy tôi không kinh ngạc, cô ấy nghiêng mắt nhìn tôi: "Anh cũng nghĩ như vậy sao? Đúng vậy, anh chính là học bá (*) giống như Tráng Ngư." Trong giọng nói có chút cô đơn.
(*) chỉ người học giỏi
Có lẽ vì tôi nhìn thấy tâm trạng cô ấy đã trở lại bình thường, tôi vốn cảm thấy áp lực cũng thở phào nhẹ nhõm. Buổi đêm xúc động chia tay kia như thể chưa từng xảy ra. Chúng tôi lại bắt đầu giống như trước. Vì thế tôi cảm thấy may mắn vì đây cũng là điều mình muốn.
Tôi nói: "Có lẽ những ngày đó khi ở trên thuyền chúng ta đã gặp phải lực lượng thần bí."
Cô ấy gật đầu: "Em cũng cho rằng như vậy. Nhưng chúng ta làm thế nào mới biết rõ được chân tướng đây?"
Tôi im lặng một lúc: "Có thể biết đấy. Đàm Giảo, em có nghĩ tới có khả năng chúng ta còn quay về thuyền không?"