Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Rabbitlyn
Chương 117: Đàm Giảo (16.1)
Tôi không nói thật với Ô Ngộ bởi vì trong điện thoại Tráng Ngư còn nói với tôi những lời khác.
Mới đầu khi nghe cô ấy nói muốn quay lại, tôi rất vui vẻ cảm động. Tôi ngọt ngào hỏi: "Tráng Ngư Đại Đại, tại sao cô lại đột nhiên muốn quay lại vậy?"
Giọng nói của cô ấy trở nên nghiêm túc: "Đại Châu, tôi thoáng nhớ lại một chút tình cảnh nửa năm qua của chúng ta."
Tôi hơi giật mình, nửa năm qua... tôi hoàn toàn không có trí nhớ, nhưng tôi nhớ được khi vừa bắt đầu phát hiện mình mất trí nhớ, tôi từng hỏi cô ấy một năm qua có gì, cô ấy đều nói mọi thứ bình thường.
"Nghĩ thì hình như chả có gì đặc biệt." Tráng Ngư nói, "Còn khi tôi suy nghĩ cẩn thận, cụ thể chợt phát hiện chả nhớ ra được chuyện gì."
Tôi sửng sốt, Ô Ngộ ở ngay phía sau tôi cách đó không xa, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy tuyết đọng đầy rừng, kéo dài đến phương xa.
Tráng Ngư chậm chạp nói: "Nói cách khác, rõ ràng cô ở trong trí nhớ của tôi nửa năm qua không có gì khác thường, nhưng lại là sự tồn tại mơ hồ. Nói như thế nào nhỉ? Ví dụ như trong tiềm thức, tôi cảm thấy chúng ta giống như trước kia, thường xuyên cùng nhau đi ăn cơm, nhưng mỗi lần cụ thể tôi lại không nhớ nổi cùng cô ăn ở đâu, cô mặc quần áo gì, nói những gì, không nhớ nổi chi tiết tỉ mì. Nhưng cô biết đấy trí nhớ của tôi trước nay vốn hơn người, ngay cả giám thị Diệt Tuyệt Sư Thái trong cuộc thì cuối kì năm ngoái mặc gì tôi vẫn còn cảm thấy mới mẻ."
Tôi nghe vậy trong lòng chấn động, tại sao lại như vậy chứ? Trước kia tôi vẫn cho rằng chỉ có mình mất trí nhớ.
Tôi đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước gọi điện cho cha mẹ tôi, phản ứng của bọn họ hình như cũng giống như Tráng Ngư.
Bọn họ nói vẫn như vậy, con luôn bận rộn như thế.
Chẳng lẽ tôi trong trí nhớ của bọn họ cũng mơ hồ sao?
Chẳng lẽ tất cả mọi người bên cạnh tôi đều như vậy?
Tuy vậy Ô Ngộ lại khác với tôi, anh vẫn còn có kí ức một năm rõ ràng, chỉ mỗi quá khứ đang thay đổi thôi, còn người bên cạnh anh, giáo sư Trần, Tiểu Hoa, Trần Như Anh đều nhớ rõ được sự hiện hữu của anh.
"Biết không Đại Châu." Giọng Tráng Ngư lại truyền đến, "Cô giống như một hình ảnh hư ảo tồn tại trong trí nhớ của tôi."
Một ý nghĩ đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi lan tràn trong đầu tôi.
Kí ức mất đi một năm kia rốt cuộc là tôi quên mất hay là... trước đó tôi căn bản chưa từng trải qua? Chưa từng tồn tại?
Tại sao tôi và Ô Ngộ lại không giống nhau?
Nhưng điều này đã vượt qua phạm vi lý giải trong đầu tôi, cũng không cách nào giải thích thông suốt được. Trong lòng tôi vô cùng hỗn loạn, vô thức quay mặt đi, không muốn để cho Ô Ngộ thấy tôi thất hồn lạc phách.
"Đừng hoảng, Đại Châu." Giọng nói bình tĩnh của Tráng Ngư truyền đến, "Cho dù là hiện tượng gì, phía sau tất có nguồn gốc. Dù là phạm vi vật lý thường thức chúng ta biết rõ thìcũng vẫn có phạm vi lượng tử cơ học và định luật vũ trụ cơ bản không biết được. Tất nhiên trong chỗ thời gian thần bí giao nhau cũng là một dòng thời gian dị thường, khởi đầu đồng thời cũng là điểm cuối, cô vẫn sẽ còn gặp những chuyện khác. Sự kiện kia thậm chí còn ảnh hưởng tới cả những người bên cạnh cô, bởi vì chúng tôi ở trong cuộc sống của cô gặp phải bước ngoặt của dòng thời gian, nhưng cô đừng sợ, cô đi đến điểm kia, tìm được đáp án, cởi bỏ nó ra là được rồi."
"Ừ... ừ..." Tôi gần như cắn môi đáp, Tráng Ngư nghe chữ được chữ không.
"Cho nên tôi sẽ lập tức quay lại." Giọng của Tráng Ngư đột nhiên trở nên mềm mại, "Bởi vì cô nói lần trước hai người kia sắp đi làm chuyện nguy hiểm, nếu đã đối phó với sự nhảy vọt của dòng thời gian, còn phải đối phó với cả hoả hoạn. Hơn nữa mấy ngày nữa bọn họ sẽ tiếp tục tiến về trước, còn tôi của hôm nay sẽ không nhớ gì hết. Cô ấy vẫn sẽ là một bóng ma mơ hồ trong trí nhớ của tôi, tôi sẽ tiếp tục tiến về hướng khác cho đến khi gặp lại cô ấy lần nữa. Cho nên tôi nghĩ mình không giúp được gì thì cũng phải ở bên cô ấy."
Chương 118: Đàm Giảo (16.2)
Cúp điện thoại, nước mắt của tôi sắp trào ra. Trước kia cảm thấy Tráng Ngư cũng coi như là có chút nghĩa khí, không nghĩ tới cô ấy lại nghĩa khí như vậy. Bởi vì có những lời này của cô ấy, tôi không còn cảm thấy luống cuống nữa. Sợ gì chứ, thời gian xoay ngược đã xảy ra, cứ đối mặt là được rồi. Tôi nhìn Ô Ngộ, có được người tốt như vậy, còn có bạn tốt như vậy ở bên cạnh tôi mà.
Tuy vậy trong lòng vẫn bất an khổ sở, cho đến tận chiều mới có thể buông xuôi, vùi đầu vào trong ngực Ô Ngộ. Đây hoàn toàn vi phạm với phương châm trêu chọc mà không chủ động của tôi, nhưng mà... tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi chỉ muốn vùi mặt trong lồng ngực anh, anh không biết việc được người đàn ông mình yêu mến ôm có ý nghĩa như thế nào với phụ nữ đây, đủ để cho tôi chống đỡ tất cả sóng gió và sợ hãi bên ngoài.
Tôi căng thẳng cố chấp vùi mặt vào trong ngực anh, nhưng nghĩ đến anh nhiều lần từ chối nên tay không dám giơ lên ôm anh. Đúng rồi, có phải tôi chưa từng ôm anh không... đang suy nghĩ miên man, bên hông đột nhiên nặng hơn, là tay anh ôm vào.
A Ngộ, em thực sự sa vào anh rồi.
Hôm sau là ngày xảy ra hoả hoạn trong quá khứ. Tôi dậy vô cùng sớm, tâm sự nặng nề, chỉ muốn một mình đi ra ngoài sắp xếp lại suy nghĩ. Những người khác còn chưa rời giường kể cả Ô Ngộ.
Sáng sớm trong núi vô cùng lạnh, tôi mặc cả hai chiếc áo len mua trong chợ, vo tròn tay áo, đi ra khỏi nhà họ Trần. Nơi này ít người lui tới, không có thú hoang, không có nguy hiểm.
Trời dần sáng lên.
Trong đầu tôi nghĩ đến đủ thứ chuyện, bất giác đi tới sâu trong rừng. Khi tôi phát hiện ra mới thấy xung quanh mình là bóng cây um tùm, vô cùng yên tĩnh, chợt cảm thấy hơi sợ hãi, nghĩ đến có lẽ Ô Ngộ cũng đã dậy rồi, định quay về lại phát hiện dưới một cây lớn hình như chôn thứ gì đó.
Tôi đi từng bước cẩn thận đến gần, lúc thấy rõ, lắp bắp kinh hãi.
Là một con mèo chết.
Con mèo kia rất gầy, cũng rất bẩn, hình như là mèo hoang, nhưng nhìn cẩn thận thấy lông trên đỉnh đầu bị nhổ sạch, lộ ra hai móng vuốt đầy máu, trên người cũng có không ít vết thương, rõ ràng là đã từng bị ngược đãi.
Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng, hơi ngột ngạt, vừa định rời đi thì dó ánh mắt tôi quá sắc bén nhanh nhạy lại liếc qua một thân cây cách đó không xa cũng ném thứ gì đó.
Tôi thoáng do dự, lại đi qua.
Bốn con.
Trong khu rừng này, tôi lại phát hiện được thêm bốn thi thể mèo và chó bị ngược đãi. Có con được chôn, có con hoàn toàn không kiên nhẫn chôn mà nhét vào cành khô. Cho đến khi không tìm thêm được thứ gì khác tôi mới vội chạy về, nhưng trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Nếu là một hai con còn có thể nghĩ là người xấu nào đó làm trò quái đản, nhưng liên tiếp bốn con hơn nữa bị ngược đãi vô cùng hung ác, có con mèo còn bị rút ruột ra.
Theo như tôi biết ngược đãi động vật nhỏ, các hành động dâm loạn đồ lót đều là quá trình biến thái sơ cấp. Vĩ dụ như từ đầu đều ngược đãi động vật nhỏ thoả mãn chính mình, cho đến ngày nào đó không còn thoả mãn được nữa. Nhìn thời gian bốn con vật này chết không cách quá xa, chứng tỏ hành vi của người kia gần đây rất dày đặc. Tâm trạng của gã gần như bùng nổ.
Tôi đi ra ngoài rìa cánh rừng, nhà tổ họ Trần đứng sừng sững phía trước, vẫn là phong cách cổ xưa trang trọng quý khí. Sau lưng là núi non trùng điệp, còn thôn xóm nằm ở chân núi đằng xa.
Chương 119: Đàm Giảo (16.3)
Nếu như làm chuyện này là người ngoài thì không sao. Trên đời này có rất nhiều kẻ biến thái không liên quan gì đến chúng tôi.
Nếu như là người nhà họ Trần thì sao? Dù sao dựa vào con đường ném thi thể có khả năng lớn hơn.
Nói cách khác trong ngôi nhà trước mặt này có cất giấu một kẻ tâm thần biến thái khoẻ mạnh có tốc độ phát triển rất nhanh?
Phỏng đoán này khiến tôi càng thêm bất an, trong đầu hiện lên từng khuôn mặt người nhà họ Trần, nhưng không tìm được manh mối gì. Tên biến thái này có liên quan gì đến vụ hoả hoạn diễn ra đêm nay không? Nhưng không sao, tôi và Ô Ngộ sẽ canh chừng cả đêm, nếu quả thực là người trong nhà phóng hoả nhất định sẽ không để cho lửa lan ra. Đến đêm tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy đêm nay còn nguy hiểm hơn so với dự đoán của chúng tôi. Vì thế tôi nghĩ tới một cách xử lý vô cùng xúc động thậm chí là phí công, tôi gọi điện thoại cho một cảnh sát hình sự duy nhất tôi quen, hơn nữa còn vô cùng giỏi - Thẩm Thời Nhạn.
Có lẽ là vì dãy số xa lạ, lúc bắt máy giọng nói của Thẩm Thời Nhạn bình thản: "A lô, ai vậy?"
Tôi nói: "Là tôi, Đàm Giảo, mấy tháng trước từng đi xem mắt với anh, còn nhớ giọng tôi không?"
Anh ta thoáng im lặng một lúc: "Là cô."
Tại sao mỗi lần nói chuyện với anh ta, tôi đều có cảm giác không nói chuyện được?
"Thẩm đầu gỗ, những chuyện khác không cần nói nhiều, nghe kĩ..." Tôi nhấn mạnh từng từ, "Tối nay ở nhà tổ họ Trần ở trấn Thanh Dương - Lịch Huyện - Đại Ly sẽ xảy ra hoả hoạn vô cùng nghiêm trọng. Nếu anh chịu tin tôi thì phái cảnh sát tới sẵn sàng."
Bên đầu kia im lặng.
"Nghe rõ chứ?" Tôi chẳng quan tâm nhiều như vậy, dù sao tròn nửa tháng tôi sẽ lại rời đi, Thẩm Thời Nhạn cũng sẽ không còn nhớ gì giống như Tráng Ngư, những thứ liên quan đến tôi đều là mảnh mơ hồ.
Dù sao hiện tại có lẽ anh ta sẽ cho rằng tôi bị điên.
"Đàm Giảo, bây giờ tôi đang họp ở thành phố Côn, buổi tối cũng không chạy được đến nơi cô nói." Anh ta nói, "Hơn nữa cô nói tình hình cho rõ ràng, sao cô lại có được đầu mối này? Ai muốn phóng hoả? Tôi không thể dựa vào câu nói của cô điều cảnh sát, trong Cục cũng không cho phép. Còn nữa, cô gọi tôi... cái gì Thẩm?"
Tôi mỉm cười thở dài: "Thẩm đầu gỗ, nếu tôi nói được rõ thì còn cần đến sự giúp đỡ của anh sao? Không nói rõ được đâu. Tóm lại anh tin tôi là được, tôi muốn cứu người. Mấy mạng người đấy, cảnh sát Thẩm, thà rằng tin là có còn hơn không, đúng không?" Nói xong tôi cúp luôn điện thoại.
Anh ta lập tức gọi lại mấy lần nhưng tôi không bắt máy.
Tôi không biết anh ta sẽ có phản ứng gì, nhưng tôi đã cố gắng rồi.
Khi tôi trở lại nhà họ Trần, mọi thứ đều như bình thường. Phùng Yên im lặng chuẩn bị bữa sáng, công nhân đã đến vườn làm việc. Người đàn ông đẹp trai kia còn cười như có như không khi thấy tôi. Tôi lập tức nhận ra đây cũng là trêu chọc, quả nhiên đàn ông anh tuấn khó mà bớt lo; những người khác đều đang làm chuyện của mình. Bà Trần ở trên nhà, có tiếng nhạc truyền ra, hình như đang tập Thái Cực Quyền.
Trần Như Anh đã xuống nhà, khẩu trang cũng tháo ra, có lẽ đã khá hơn, vẻ mặt như thường ngồi ở salon. Hai bọn tôi liếc nhau, cô ta lên tiếng: "Chào buổi sáng, chị Đàm." Không hề mỉm cười. Thái độ này khiến người ta hơi giật mình, tôi gật đầu: "Chào buổi sáng."
Chương 120: Đàm Giảo (16.4)
Ô Ngộ ở trên nhà rửa mặt, mặc cùng loại áo sơ mi kẻ ca rô giống tôi, quần jean. Tôi tựa bên cửa, nói: "Này, em đã đi ra ngoài dạo một vòng rồi mới về. Hôm nay em dậy sớm hơn nhiều so với anh."
Anh lau khô nước trên mặt: "Tối qua tôi ngủ không ngon."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Anh liếc xung quanh: "Sẽ nói với em sau."
Dù trong lòng có nghi ngờ, những đành phải tạm thời kiềm chế, hạ thấp giọng: "Em cũng có phát hiện ở rừng cây bên ngoài." Ô Ngộ treo khăn mặt lên, kéo cánh tay tôi, tôi theo anh đi vào phòng. Anh đóng cửa lại, tôi ngồi xuống chiếc giường lớn xa hoa của anh. anh lên tiếng: "Nói đi."
Tôi kể hết việc phát hiện thi thể động vật bị ngược đãi trong rừng cây, còn có cả suy đoán của tôi. Sau khi anh nghe xong lâm vào trầm tư, sau đó nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy. Nếu quả thực có người phóng hoả, chúng ta chỉ có thể chờ hắn ra tay."
Tôi hỏi: "Tối qua anh phát hiện gì thế?"
Ô Ngộ nhìn tôi, im lặng mấy giây: "Không có gì, gặp ác mộng thôi."
"À..."
Anh thay đổi đề tài: "Khi xuống thuyền, có người có được khả năng dị thường, ví dụ như tôi và Ngôn Viễn, có người thì không, ví dụ như em và Ô Diệu. Hiện tại không biết tình hình của Phùng Yên và Trần Như Anh thế nào, phải lưu ý đề phòng với bọn họ."
Tôi không nghĩ tới anh đột nhiên nhắc chuyện này: "Vâng..."
Tôi cũng không nghĩ tới đến chiều lại nhận được điện thoại của Tráng Ngư.
Giọng nói của cô ấy cẩn thận, nhưng mơ hồ có cảm giác kiềm chế sự xấu xa nào đó, xung quanh ầm ĩ.
"Này, Đại Châu." Cô ấy nói, "Cô đoán xem tôi gặp được ai ở nhà ga thành phố Côn?"
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng: "Ai?"
Cô ấy tuyên bố sâu xa: "Đối tượng xem mặt của cô, trước kia cô từng cho tôi xem ảnh đấy. Mặc đồng phục cảnh sát, chiều cao cũng phù hợp với cô miêu tả, chắc là không sai đâu. Hơn nữa dáng người còn đẹp hơn trong ảnh."
Tôi hơi sửng sốt.
Trong lòng có đốm lửa nhỏ đột nhiên cháy lên.
Hoá ra... đây là... vận mệnh luân hồi sao? Thời gian xoay ngược, theo lý thuyết lúc này Tráng Ngư chưa từng gặp Thẩm Thời Nhạn, tất nhiên cũng không nhớ đến việc ngày ấy gặp nhau ở dưới nhà Tiểu Hạo, còn cả lúc cô ấy hơi giật mình khi thấy Thẩm Thời Nhạn, còn thì thầm: "Nhìn không hề gỗ nha..."
Tráng Ngư chạy từ quê đến Lịch Huyện, tất nhiên phải chuyển tiếp ở thành phố Côn. Đúng lúc này Thẩm Thời Nhạn đang họp ở đó, tuy không biết lúc này anh ta xuất hiện ở nhà ga có phải do ảnh hưởng từ cuộc điện thoại của tôi hay không, nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được hai từ "duyên phận".
Tôi nói: "Tráng Ngư, đầu tiên tôi phải nhấn mạnh với cô là tôi và Thẩm đầu gỗ không có chút quan hệ nào. Cô... gặp Ô Ngộ, cô hiểu đấy."
Tráng Ngư "à" một tiếng kéo dài, bật cười.
Tôi nói tiếp: "Nhưng tôi vì vụ án nhà họ Trần đã gọi điện thoại xin Thẩm đầu gỗ giúp đỡ, không biết có phải anh ta cũng muốn đến Lịch Huyện không. Nếu anh ta đến thì nhất định là một hỗ trợ bên ngoài, cô giúp tôi giám sát chặt chẽ anh ta, được không?"
Có thể lời của tôi khiến Tráng Ngư hơi bất ngờ, cô ấy im lặng một lúc: "Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ quan sát lo liệu."
Cúp máy, trong lòng tôi có sự ngọt ngào hưng phấn nào đó chiếm cứ. Thân là một tác giả mạng, tôi không thể nào không hình dung tình cảnh Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn ngồi chung một xe. Cô ấy ngầu như vậy, còn chịu sự nhờ vả của tôi "nhìn chằm chằm" anh ta, còn Thẩm Thời Nhạn là một cảnh sát hình sự gần giống như võ tăng Thiếu Lâm cấm dục, hết lần này tới lần khác một tác giả thiếu nữ mười chín tuổi và một xử nam hai tám tuổi (tôi cảm thấy không cần hoài nghi, nhất định là vậy), ha ha ha.
Chương 121: Đàm Giảo (16.5)
Thế nên cho dù hôm nay là đêm định mệnh, sau khi ăn tối xong bước vào phòng Ô Ngộ, trên mặt tôi vẫn là nụ cười.
Khi tôi đi vào, Ô Ngộ đang đọc sách. Anh ngồi trước bệ cửa sổ, dưới ánh đèn vàng, trong tay cầm cuốn "Học thuyết giới hạn", sách của nhà giáo sư Trần. Rất tốt, tôi xem không hiểu.
Tôi ngồi xuống đối diện anh, anh đang đọc lời cuối sách liếc tôi, đôi mắt vẫn thuộc về người thợ sửa xe của tôi, màu mắt thâm trầm lại nặng nề, anh hất cằm về phía giường: "Mệt thì qua đó ngủ."
Đêm nay có chuyện lớn, hai bọn tôi tất nhiên phải ở chung để tuỳ cơ ứng biến.
Tôi nói: "Em vẫn chưa mệt."
Ô Ngộ bỏ sách xuống: "Vậy em muốn làm gì?"
Tôi nghĩ thầm tôi muốn làm gì cũng không thể nói ra miệng được. Tôi nói: "Em đọc tiểu thuyết đây." Tôi lấy di động ra. Vì thế hai bọn tôi cứ vậy ngồi đối diện nhau, ai xem của người nấy. Xem được một lúc, tôi lén ngước mắt đã thấy anh châm điếu thuốc, vừa hút vừa đọc. Khi anh đọc những cuốn sách chuyên ngành này, vẻ mặt rất bình tĩnh chăm chú. Trong ánh mắt cũng sạch sẽ như thể không có gì tồn tại. Tim tôi khẽ run lên: "Anh không nghĩ đến chuyện quay lại trường làm việc chuyên ngành sao?"
Ô Ngộ không ngẩng đầu, hơi thở toả ra theo làn khói: "Hiện tại không có tâm trí làm những chuyện này."
"À."
Anh lại nói tiếp: "Thực ra trước kia cũng từng nghĩ tới việc ở lại trường tiếp tục làm nghiên cứu, rảnh thì làm hạng mục kiếm tiền cũng rất tốt."
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh anh mặc bộ quần áo sạch sẽ, râu ria cũng được cạo sạch, đứng trên bục giảng, có chút mới lạ cũng có chút lạ lẫm. Còn cả khi anh mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ, có lẽ bên trong vẫn là mặc áo ba lỗ để lộ thân hình cường tráng cơ bắp.
A... rất có cảm giác đấy.
"Đang nghĩ gì thế?" Ánh mắt anh sâu xa nhìn tôi, "Mặt hơi đỏ kìa."
Tôi vội nói: "À, không có gì. Thực ra em cũng từng nghĩ đến tương lai sau khi em không sáng tác tiểu thuyết nữa sẽ nghỉ hưu, đi tìm một trường đại học gà rừng (*) làm giáo viên dạy sáng tác văn học mạng."
(*)Đại học gà rừng hay còn gọi là "nhà máy bằng cấp", "đại học giả dối", quản lý trường học vì mục đích mưu cầu lợi nhuận mà thường dùng chung tên với những trường đại học nổi tiếng để dễ dàng lẫn lộn tên tuổi, dùng cách tyển chọn sinh viên đánh lừa dư luận, dùng các loại thủ đoạn lợi dụng lỗ hổng của pháp luật, tạo ra văn bằng tràn lan.
Loại đại học này chủ yếu là hợp pháp cơ cấu (cá biệt có trường thậm chí không tồn tại), nhưng được Nhà nước và doanh nghiệp tán thành, chủ yếu dùng tiền để mua bằng. (baidu)
Ô Ngộ mỉm cười: "Làm gì phải coi thường mình thế, người nổi tiếng như em sao phải vào trường đại học gà rừng?"
Tôi không biết giải thích với Ô Ngộ như thế nào, anh không hiểu được cái vòng tròn luẩn quẩn này của chúng tôi, người như tôi sao được tính là nổi tiếng chứ. Tiểu thần như tôi, tinh thần bất ổn, có thể túm được cả bó to, hết lớp này lại có lớp khác.
Nhưng nói thực khi tưởng tượng ra việc đặt hai hình ảnh này cùng một chỗ, cảm giác cũng rất tốt đấy. Anh là giảng viên đại học danh giá, còn có thể kiếm hạng mục nuôi gia đình, tôi là giảng viên đại học gà rừng kiêm giáo viên đào tạo, rảnh rỗi thì sáng tác tiểu thuyết.
Trong lòng tôi lại cảm thấy ngọt ngào, cảm giác phình to lên từng chút một, ngẩng đầu phát hiện Ô Ngộ cũng đang nhìn tôi.
Chúng tôi cứ thế yên lặng nhìn nhau một lúc. Ánh đèn tiến vào trong mắt anh, trong đó chỉ có tôi. Tôi biết lúc này anh đang nghĩ gì, cũng giống như suy nghĩ vừa nãy của tôi.
Nhưng chúng tôi phải làm thế nào mới có thể đi đến được ngày đó đây?
Ô Ngộ khép sách lại, xoa mi tâm: "Tôi nghỉ ngơi một lát đây." Anh nhắm mắt lại, sau đó tựa vào thành ghế, cũng không biết là thực sự mệt mỏi hay đang muốn trốn tránh điều gì.
Tôi nói: "Anh lên giường nằm một lát đi."
Anh nói: "Không cần, em mệt thì ngủ đi, tôi không ngủ đâu."
Tôi nói: "Em cũng không ngủ."
Khuôn mặt anh trầm tĩnh, nhưng khoé miệng lại thoáng hiện lên ý cười. Tôi dứt khoát nằm sấp xuống bàn, nhìn dáng vẻ của anh, nhìn mái tóc đen ngắn ngủn của anh, hầu kết nhô lên, đôi chân dài, còn cả chiếc tay khoác lên ghế.
Làm thế nào đây?
Tôi cảm thấy mình không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có anh rồi.
Người đàn ông này thời gian trôi đi khiến anh đã đi sâu vào trong tính mạng của tôi, hấp dẫn lấy tôi, ở bên tôi, chinh phục tôi.
Tôi thật sự sợ hãi một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở thành một cái bóng mơ hồ trong kí ức của anh chăng?
Tôi được Ô Ngộ khẽ vỗ tỉnh dậy. Trong bóng tối, anh đã tắt đèn từ lúc nào, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ, sáng ngời thanh tịnh. Tôi nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Ô Ngộ, anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén. Tôi mơ màng ngồi, đột nhiên giật mình, nhìn về phía cửa ra vào, cũng không có ánh lửa, cũng không có mùi, Tôi khẽ thở phào.
Ô Ngộ tới gần bên tai tôi, nói bằng giọng rất thấp: "Nghe thấy gì không?"
Trong lòng tôi hoảng hốt, ngừng thở cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy dưới nhà truyền đến tiếng bước chân, còn cả tiếng "két" từ cửa chậm rãi bị đẩy ra.
Chương 117: Đàm Giảo (16.1)
Tôi không nói thật với Ô Ngộ bởi vì trong điện thoại Tráng Ngư còn nói với tôi những lời khác.
Mới đầu khi nghe cô ấy nói muốn quay lại, tôi rất vui vẻ cảm động. Tôi ngọt ngào hỏi: "Tráng Ngư Đại Đại, tại sao cô lại đột nhiên muốn quay lại vậy?"
Giọng nói của cô ấy trở nên nghiêm túc: "Đại Châu, tôi thoáng nhớ lại một chút tình cảnh nửa năm qua của chúng ta."
Tôi hơi giật mình, nửa năm qua... tôi hoàn toàn không có trí nhớ, nhưng tôi nhớ được khi vừa bắt đầu phát hiện mình mất trí nhớ, tôi từng hỏi cô ấy một năm qua có gì, cô ấy đều nói mọi thứ bình thường.
"Nghĩ thì hình như chả có gì đặc biệt." Tráng Ngư nói, "Còn khi tôi suy nghĩ cẩn thận, cụ thể chợt phát hiện chả nhớ ra được chuyện gì."
Tôi sửng sốt, Ô Ngộ ở ngay phía sau tôi cách đó không xa, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy tuyết đọng đầy rừng, kéo dài đến phương xa.
Tráng Ngư chậm chạp nói: "Nói cách khác, rõ ràng cô ở trong trí nhớ của tôi nửa năm qua không có gì khác thường, nhưng lại là sự tồn tại mơ hồ. Nói như thế nào nhỉ? Ví dụ như trong tiềm thức, tôi cảm thấy chúng ta giống như trước kia, thường xuyên cùng nhau đi ăn cơm, nhưng mỗi lần cụ thể tôi lại không nhớ nổi cùng cô ăn ở đâu, cô mặc quần áo gì, nói những gì, không nhớ nổi chi tiết tỉ mì. Nhưng cô biết đấy trí nhớ của tôi trước nay vốn hơn người, ngay cả giám thị Diệt Tuyệt Sư Thái trong cuộc thì cuối kì năm ngoái mặc gì tôi vẫn còn cảm thấy mới mẻ."
Tôi nghe vậy trong lòng chấn động, tại sao lại như vậy chứ? Trước kia tôi vẫn cho rằng chỉ có mình mất trí nhớ.
Tôi đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước gọi điện cho cha mẹ tôi, phản ứng của bọn họ hình như cũng giống như Tráng Ngư.
Bọn họ nói vẫn như vậy, con luôn bận rộn như thế.
Chẳng lẽ tôi trong trí nhớ của bọn họ cũng mơ hồ sao?
Chẳng lẽ tất cả mọi người bên cạnh tôi đều như vậy?
Tuy vậy Ô Ngộ lại khác với tôi, anh vẫn còn có kí ức một năm rõ ràng, chỉ mỗi quá khứ đang thay đổi thôi, còn người bên cạnh anh, giáo sư Trần, Tiểu Hoa, Trần Như Anh đều nhớ rõ được sự hiện hữu của anh.
"Biết không Đại Châu." Giọng Tráng Ngư lại truyền đến, "Cô giống như một hình ảnh hư ảo tồn tại trong trí nhớ của tôi."
Một ý nghĩ đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi lan tràn trong đầu tôi.
Kí ức mất đi một năm kia rốt cuộc là tôi quên mất hay là... trước đó tôi căn bản chưa từng trải qua? Chưa từng tồn tại?
Tại sao tôi và Ô Ngộ lại không giống nhau?
Nhưng điều này đã vượt qua phạm vi lý giải trong đầu tôi, cũng không cách nào giải thích thông suốt được. Trong lòng tôi vô cùng hỗn loạn, vô thức quay mặt đi, không muốn để cho Ô Ngộ thấy tôi thất hồn lạc phách.
"Đừng hoảng, Đại Châu." Giọng nói bình tĩnh của Tráng Ngư truyền đến, "Cho dù là hiện tượng gì, phía sau tất có nguồn gốc. Dù là phạm vi vật lý thường thức chúng ta biết rõ thìcũng vẫn có phạm vi lượng tử cơ học và định luật vũ trụ cơ bản không biết được. Tất nhiên trong chỗ thời gian thần bí giao nhau cũng là một dòng thời gian dị thường, khởi đầu đồng thời cũng là điểm cuối, cô vẫn sẽ còn gặp những chuyện khác. Sự kiện kia thậm chí còn ảnh hưởng tới cả những người bên cạnh cô, bởi vì chúng tôi ở trong cuộc sống của cô gặp phải bước ngoặt của dòng thời gian, nhưng cô đừng sợ, cô đi đến điểm kia, tìm được đáp án, cởi bỏ nó ra là được rồi."
"Ừ... ừ..." Tôi gần như cắn môi đáp, Tráng Ngư nghe chữ được chữ không.
"Cho nên tôi sẽ lập tức quay lại." Giọng của Tráng Ngư đột nhiên trở nên mềm mại, "Bởi vì cô nói lần trước hai người kia sắp đi làm chuyện nguy hiểm, nếu đã đối phó với sự nhảy vọt của dòng thời gian, còn phải đối phó với cả hoả hoạn. Hơn nữa mấy ngày nữa bọn họ sẽ tiếp tục tiến về trước, còn tôi của hôm nay sẽ không nhớ gì hết. Cô ấy vẫn sẽ là một bóng ma mơ hồ trong trí nhớ của tôi, tôi sẽ tiếp tục tiến về hướng khác cho đến khi gặp lại cô ấy lần nữa. Cho nên tôi nghĩ mình không giúp được gì thì cũng phải ở bên cô ấy."
Chương 118: Đàm Giảo (16.2)
Cúp điện thoại, nước mắt của tôi sắp trào ra. Trước kia cảm thấy Tráng Ngư cũng coi như là có chút nghĩa khí, không nghĩ tới cô ấy lại nghĩa khí như vậy. Bởi vì có những lời này của cô ấy, tôi không còn cảm thấy luống cuống nữa. Sợ gì chứ, thời gian xoay ngược đã xảy ra, cứ đối mặt là được rồi. Tôi nhìn Ô Ngộ, có được người tốt như vậy, còn có bạn tốt như vậy ở bên cạnh tôi mà.
Tuy vậy trong lòng vẫn bất an khổ sở, cho đến tận chiều mới có thể buông xuôi, vùi đầu vào trong ngực Ô Ngộ. Đây hoàn toàn vi phạm với phương châm trêu chọc mà không chủ động của tôi, nhưng mà... tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi chỉ muốn vùi mặt trong lồng ngực anh, anh không biết việc được người đàn ông mình yêu mến ôm có ý nghĩa như thế nào với phụ nữ đây, đủ để cho tôi chống đỡ tất cả sóng gió và sợ hãi bên ngoài.
Tôi căng thẳng cố chấp vùi mặt vào trong ngực anh, nhưng nghĩ đến anh nhiều lần từ chối nên tay không dám giơ lên ôm anh. Đúng rồi, có phải tôi chưa từng ôm anh không... đang suy nghĩ miên man, bên hông đột nhiên nặng hơn, là tay anh ôm vào.
A Ngộ, em thực sự sa vào anh rồi.
Hôm sau là ngày xảy ra hoả hoạn trong quá khứ. Tôi dậy vô cùng sớm, tâm sự nặng nề, chỉ muốn một mình đi ra ngoài sắp xếp lại suy nghĩ. Những người khác còn chưa rời giường kể cả Ô Ngộ.
Sáng sớm trong núi vô cùng lạnh, tôi mặc cả hai chiếc áo len mua trong chợ, vo tròn tay áo, đi ra khỏi nhà họ Trần. Nơi này ít người lui tới, không có thú hoang, không có nguy hiểm.
Trời dần sáng lên.
Trong đầu tôi nghĩ đến đủ thứ chuyện, bất giác đi tới sâu trong rừng. Khi tôi phát hiện ra mới thấy xung quanh mình là bóng cây um tùm, vô cùng yên tĩnh, chợt cảm thấy hơi sợ hãi, nghĩ đến có lẽ Ô Ngộ cũng đã dậy rồi, định quay về lại phát hiện dưới một cây lớn hình như chôn thứ gì đó.
Tôi đi từng bước cẩn thận đến gần, lúc thấy rõ, lắp bắp kinh hãi.
Là một con mèo chết.
Con mèo kia rất gầy, cũng rất bẩn, hình như là mèo hoang, nhưng nhìn cẩn thận thấy lông trên đỉnh đầu bị nhổ sạch, lộ ra hai móng vuốt đầy máu, trên người cũng có không ít vết thương, rõ ràng là đã từng bị ngược đãi.
Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng, hơi ngột ngạt, vừa định rời đi thì dó ánh mắt tôi quá sắc bén nhanh nhạy lại liếc qua một thân cây cách đó không xa cũng ném thứ gì đó.
Tôi thoáng do dự, lại đi qua.
Bốn con.
Trong khu rừng này, tôi lại phát hiện được thêm bốn thi thể mèo và chó bị ngược đãi. Có con được chôn, có con hoàn toàn không kiên nhẫn chôn mà nhét vào cành khô. Cho đến khi không tìm thêm được thứ gì khác tôi mới vội chạy về, nhưng trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Nếu là một hai con còn có thể nghĩ là người xấu nào đó làm trò quái đản, nhưng liên tiếp bốn con hơn nữa bị ngược đãi vô cùng hung ác, có con mèo còn bị rút ruột ra.
Theo như tôi biết ngược đãi động vật nhỏ, các hành động dâm loạn đồ lót đều là quá trình biến thái sơ cấp. Vĩ dụ như từ đầu đều ngược đãi động vật nhỏ thoả mãn chính mình, cho đến ngày nào đó không còn thoả mãn được nữa. Nhìn thời gian bốn con vật này chết không cách quá xa, chứng tỏ hành vi của người kia gần đây rất dày đặc. Tâm trạng của gã gần như bùng nổ.
Tôi đi ra ngoài rìa cánh rừng, nhà tổ họ Trần đứng sừng sững phía trước, vẫn là phong cách cổ xưa trang trọng quý khí. Sau lưng là núi non trùng điệp, còn thôn xóm nằm ở chân núi đằng xa.
Chương 119: Đàm Giảo (16.3)
Nếu như làm chuyện này là người ngoài thì không sao. Trên đời này có rất nhiều kẻ biến thái không liên quan gì đến chúng tôi.
Nếu như là người nhà họ Trần thì sao? Dù sao dựa vào con đường ném thi thể có khả năng lớn hơn.
Nói cách khác trong ngôi nhà trước mặt này có cất giấu một kẻ tâm thần biến thái khoẻ mạnh có tốc độ phát triển rất nhanh?
Phỏng đoán này khiến tôi càng thêm bất an, trong đầu hiện lên từng khuôn mặt người nhà họ Trần, nhưng không tìm được manh mối gì. Tên biến thái này có liên quan gì đến vụ hoả hoạn diễn ra đêm nay không? Nhưng không sao, tôi và Ô Ngộ sẽ canh chừng cả đêm, nếu quả thực là người trong nhà phóng hoả nhất định sẽ không để cho lửa lan ra. Đến đêm tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy đêm nay còn nguy hiểm hơn so với dự đoán của chúng tôi. Vì thế tôi nghĩ tới một cách xử lý vô cùng xúc động thậm chí là phí công, tôi gọi điện thoại cho một cảnh sát hình sự duy nhất tôi quen, hơn nữa còn vô cùng giỏi - Thẩm Thời Nhạn.
Có lẽ là vì dãy số xa lạ, lúc bắt máy giọng nói của Thẩm Thời Nhạn bình thản: "A lô, ai vậy?"
Tôi nói: "Là tôi, Đàm Giảo, mấy tháng trước từng đi xem mắt với anh, còn nhớ giọng tôi không?"
Anh ta thoáng im lặng một lúc: "Là cô."
Tại sao mỗi lần nói chuyện với anh ta, tôi đều có cảm giác không nói chuyện được?
"Thẩm đầu gỗ, những chuyện khác không cần nói nhiều, nghe kĩ..." Tôi nhấn mạnh từng từ, "Tối nay ở nhà tổ họ Trần ở trấn Thanh Dương - Lịch Huyện - Đại Ly sẽ xảy ra hoả hoạn vô cùng nghiêm trọng. Nếu anh chịu tin tôi thì phái cảnh sát tới sẵn sàng."
Bên đầu kia im lặng.
"Nghe rõ chứ?" Tôi chẳng quan tâm nhiều như vậy, dù sao tròn nửa tháng tôi sẽ lại rời đi, Thẩm Thời Nhạn cũng sẽ không còn nhớ gì giống như Tráng Ngư, những thứ liên quan đến tôi đều là mảnh mơ hồ.
Dù sao hiện tại có lẽ anh ta sẽ cho rằng tôi bị điên.
"Đàm Giảo, bây giờ tôi đang họp ở thành phố Côn, buổi tối cũng không chạy được đến nơi cô nói." Anh ta nói, "Hơn nữa cô nói tình hình cho rõ ràng, sao cô lại có được đầu mối này? Ai muốn phóng hoả? Tôi không thể dựa vào câu nói của cô điều cảnh sát, trong Cục cũng không cho phép. Còn nữa, cô gọi tôi... cái gì Thẩm?"
Tôi mỉm cười thở dài: "Thẩm đầu gỗ, nếu tôi nói được rõ thì còn cần đến sự giúp đỡ của anh sao? Không nói rõ được đâu. Tóm lại anh tin tôi là được, tôi muốn cứu người. Mấy mạng người đấy, cảnh sát Thẩm, thà rằng tin là có còn hơn không, đúng không?" Nói xong tôi cúp luôn điện thoại.
Anh ta lập tức gọi lại mấy lần nhưng tôi không bắt máy.
Tôi không biết anh ta sẽ có phản ứng gì, nhưng tôi đã cố gắng rồi.
Khi tôi trở lại nhà họ Trần, mọi thứ đều như bình thường. Phùng Yên im lặng chuẩn bị bữa sáng, công nhân đã đến vườn làm việc. Người đàn ông đẹp trai kia còn cười như có như không khi thấy tôi. Tôi lập tức nhận ra đây cũng là trêu chọc, quả nhiên đàn ông anh tuấn khó mà bớt lo; những người khác đều đang làm chuyện của mình. Bà Trần ở trên nhà, có tiếng nhạc truyền ra, hình như đang tập Thái Cực Quyền.
Trần Như Anh đã xuống nhà, khẩu trang cũng tháo ra, có lẽ đã khá hơn, vẻ mặt như thường ngồi ở salon. Hai bọn tôi liếc nhau, cô ta lên tiếng: "Chào buổi sáng, chị Đàm." Không hề mỉm cười. Thái độ này khiến người ta hơi giật mình, tôi gật đầu: "Chào buổi sáng."
Chương 120: Đàm Giảo (16.4)
Ô Ngộ ở trên nhà rửa mặt, mặc cùng loại áo sơ mi kẻ ca rô giống tôi, quần jean. Tôi tựa bên cửa, nói: "Này, em đã đi ra ngoài dạo một vòng rồi mới về. Hôm nay em dậy sớm hơn nhiều so với anh."
Anh lau khô nước trên mặt: "Tối qua tôi ngủ không ngon."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Anh liếc xung quanh: "Sẽ nói với em sau."
Dù trong lòng có nghi ngờ, những đành phải tạm thời kiềm chế, hạ thấp giọng: "Em cũng có phát hiện ở rừng cây bên ngoài." Ô Ngộ treo khăn mặt lên, kéo cánh tay tôi, tôi theo anh đi vào phòng. Anh đóng cửa lại, tôi ngồi xuống chiếc giường lớn xa hoa của anh. anh lên tiếng: "Nói đi."
Tôi kể hết việc phát hiện thi thể động vật bị ngược đãi trong rừng cây, còn có cả suy đoán của tôi. Sau khi anh nghe xong lâm vào trầm tư, sau đó nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy. Nếu quả thực có người phóng hoả, chúng ta chỉ có thể chờ hắn ra tay."
Tôi hỏi: "Tối qua anh phát hiện gì thế?"
Ô Ngộ nhìn tôi, im lặng mấy giây: "Không có gì, gặp ác mộng thôi."
"À..."
Anh thay đổi đề tài: "Khi xuống thuyền, có người có được khả năng dị thường, ví dụ như tôi và Ngôn Viễn, có người thì không, ví dụ như em và Ô Diệu. Hiện tại không biết tình hình của Phùng Yên và Trần Như Anh thế nào, phải lưu ý đề phòng với bọn họ."
Tôi không nghĩ tới anh đột nhiên nhắc chuyện này: "Vâng..."
Tôi cũng không nghĩ tới đến chiều lại nhận được điện thoại của Tráng Ngư.
Giọng nói của cô ấy cẩn thận, nhưng mơ hồ có cảm giác kiềm chế sự xấu xa nào đó, xung quanh ầm ĩ.
"Này, Đại Châu." Cô ấy nói, "Cô đoán xem tôi gặp được ai ở nhà ga thành phố Côn?"
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng: "Ai?"
Cô ấy tuyên bố sâu xa: "Đối tượng xem mặt của cô, trước kia cô từng cho tôi xem ảnh đấy. Mặc đồng phục cảnh sát, chiều cao cũng phù hợp với cô miêu tả, chắc là không sai đâu. Hơn nữa dáng người còn đẹp hơn trong ảnh."
Tôi hơi sửng sốt.
Trong lòng có đốm lửa nhỏ đột nhiên cháy lên.
Hoá ra... đây là... vận mệnh luân hồi sao? Thời gian xoay ngược, theo lý thuyết lúc này Tráng Ngư chưa từng gặp Thẩm Thời Nhạn, tất nhiên cũng không nhớ đến việc ngày ấy gặp nhau ở dưới nhà Tiểu Hạo, còn cả lúc cô ấy hơi giật mình khi thấy Thẩm Thời Nhạn, còn thì thầm: "Nhìn không hề gỗ nha..."
Tráng Ngư chạy từ quê đến Lịch Huyện, tất nhiên phải chuyển tiếp ở thành phố Côn. Đúng lúc này Thẩm Thời Nhạn đang họp ở đó, tuy không biết lúc này anh ta xuất hiện ở nhà ga có phải do ảnh hưởng từ cuộc điện thoại của tôi hay không, nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được hai từ "duyên phận".
Tôi nói: "Tráng Ngư, đầu tiên tôi phải nhấn mạnh với cô là tôi và Thẩm đầu gỗ không có chút quan hệ nào. Cô... gặp Ô Ngộ, cô hiểu đấy."
Tráng Ngư "à" một tiếng kéo dài, bật cười.
Tôi nói tiếp: "Nhưng tôi vì vụ án nhà họ Trần đã gọi điện thoại xin Thẩm đầu gỗ giúp đỡ, không biết có phải anh ta cũng muốn đến Lịch Huyện không. Nếu anh ta đến thì nhất định là một hỗ trợ bên ngoài, cô giúp tôi giám sát chặt chẽ anh ta, được không?"
Có thể lời của tôi khiến Tráng Ngư hơi bất ngờ, cô ấy im lặng một lúc: "Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ quan sát lo liệu."
Cúp máy, trong lòng tôi có sự ngọt ngào hưng phấn nào đó chiếm cứ. Thân là một tác giả mạng, tôi không thể nào không hình dung tình cảnh Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn ngồi chung một xe. Cô ấy ngầu như vậy, còn chịu sự nhờ vả của tôi "nhìn chằm chằm" anh ta, còn Thẩm Thời Nhạn là một cảnh sát hình sự gần giống như võ tăng Thiếu Lâm cấm dục, hết lần này tới lần khác một tác giả thiếu nữ mười chín tuổi và một xử nam hai tám tuổi (tôi cảm thấy không cần hoài nghi, nhất định là vậy), ha ha ha.
Chương 121: Đàm Giảo (16.5)
Thế nên cho dù hôm nay là đêm định mệnh, sau khi ăn tối xong bước vào phòng Ô Ngộ, trên mặt tôi vẫn là nụ cười.
Khi tôi đi vào, Ô Ngộ đang đọc sách. Anh ngồi trước bệ cửa sổ, dưới ánh đèn vàng, trong tay cầm cuốn "Học thuyết giới hạn", sách của nhà giáo sư Trần. Rất tốt, tôi xem không hiểu.
Tôi ngồi xuống đối diện anh, anh đang đọc lời cuối sách liếc tôi, đôi mắt vẫn thuộc về người thợ sửa xe của tôi, màu mắt thâm trầm lại nặng nề, anh hất cằm về phía giường: "Mệt thì qua đó ngủ."
Đêm nay có chuyện lớn, hai bọn tôi tất nhiên phải ở chung để tuỳ cơ ứng biến.
Tôi nói: "Em vẫn chưa mệt."
Ô Ngộ bỏ sách xuống: "Vậy em muốn làm gì?"
Tôi nghĩ thầm tôi muốn làm gì cũng không thể nói ra miệng được. Tôi nói: "Em đọc tiểu thuyết đây." Tôi lấy di động ra. Vì thế hai bọn tôi cứ vậy ngồi đối diện nhau, ai xem của người nấy. Xem được một lúc, tôi lén ngước mắt đã thấy anh châm điếu thuốc, vừa hút vừa đọc. Khi anh đọc những cuốn sách chuyên ngành này, vẻ mặt rất bình tĩnh chăm chú. Trong ánh mắt cũng sạch sẽ như thể không có gì tồn tại. Tim tôi khẽ run lên: "Anh không nghĩ đến chuyện quay lại trường làm việc chuyên ngành sao?"
Ô Ngộ không ngẩng đầu, hơi thở toả ra theo làn khói: "Hiện tại không có tâm trí làm những chuyện này."
"À."
Anh lại nói tiếp: "Thực ra trước kia cũng từng nghĩ tới việc ở lại trường tiếp tục làm nghiên cứu, rảnh thì làm hạng mục kiếm tiền cũng rất tốt."
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh anh mặc bộ quần áo sạch sẽ, râu ria cũng được cạo sạch, đứng trên bục giảng, có chút mới lạ cũng có chút lạ lẫm. Còn cả khi anh mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ, có lẽ bên trong vẫn là mặc áo ba lỗ để lộ thân hình cường tráng cơ bắp.
A... rất có cảm giác đấy.
"Đang nghĩ gì thế?" Ánh mắt anh sâu xa nhìn tôi, "Mặt hơi đỏ kìa."
Tôi vội nói: "À, không có gì. Thực ra em cũng từng nghĩ đến tương lai sau khi em không sáng tác tiểu thuyết nữa sẽ nghỉ hưu, đi tìm một trường đại học gà rừng (*) làm giáo viên dạy sáng tác văn học mạng."
(*)Đại học gà rừng hay còn gọi là "nhà máy bằng cấp", "đại học giả dối", quản lý trường học vì mục đích mưu cầu lợi nhuận mà thường dùng chung tên với những trường đại học nổi tiếng để dễ dàng lẫn lộn tên tuổi, dùng cách tyển chọn sinh viên đánh lừa dư luận, dùng các loại thủ đoạn lợi dụng lỗ hổng của pháp luật, tạo ra văn bằng tràn lan.
Loại đại học này chủ yếu là hợp pháp cơ cấu (cá biệt có trường thậm chí không tồn tại), nhưng được Nhà nước và doanh nghiệp tán thành, chủ yếu dùng tiền để mua bằng. (baidu)
Ô Ngộ mỉm cười: "Làm gì phải coi thường mình thế, người nổi tiếng như em sao phải vào trường đại học gà rừng?"
Tôi không biết giải thích với Ô Ngộ như thế nào, anh không hiểu được cái vòng tròn luẩn quẩn này của chúng tôi, người như tôi sao được tính là nổi tiếng chứ. Tiểu thần như tôi, tinh thần bất ổn, có thể túm được cả bó to, hết lớp này lại có lớp khác.
Nhưng nói thực khi tưởng tượng ra việc đặt hai hình ảnh này cùng một chỗ, cảm giác cũng rất tốt đấy. Anh là giảng viên đại học danh giá, còn có thể kiếm hạng mục nuôi gia đình, tôi là giảng viên đại học gà rừng kiêm giáo viên đào tạo, rảnh rỗi thì sáng tác tiểu thuyết.
Trong lòng tôi lại cảm thấy ngọt ngào, cảm giác phình to lên từng chút một, ngẩng đầu phát hiện Ô Ngộ cũng đang nhìn tôi.
Chúng tôi cứ thế yên lặng nhìn nhau một lúc. Ánh đèn tiến vào trong mắt anh, trong đó chỉ có tôi. Tôi biết lúc này anh đang nghĩ gì, cũng giống như suy nghĩ vừa nãy của tôi.
Nhưng chúng tôi phải làm thế nào mới có thể đi đến được ngày đó đây?
Ô Ngộ khép sách lại, xoa mi tâm: "Tôi nghỉ ngơi một lát đây." Anh nhắm mắt lại, sau đó tựa vào thành ghế, cũng không biết là thực sự mệt mỏi hay đang muốn trốn tránh điều gì.
Tôi nói: "Anh lên giường nằm một lát đi."
Anh nói: "Không cần, em mệt thì ngủ đi, tôi không ngủ đâu."
Tôi nói: "Em cũng không ngủ."
Khuôn mặt anh trầm tĩnh, nhưng khoé miệng lại thoáng hiện lên ý cười. Tôi dứt khoát nằm sấp xuống bàn, nhìn dáng vẻ của anh, nhìn mái tóc đen ngắn ngủn của anh, hầu kết nhô lên, đôi chân dài, còn cả chiếc tay khoác lên ghế.
Làm thế nào đây?
Tôi cảm thấy mình không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có anh rồi.
Người đàn ông này thời gian trôi đi khiến anh đã đi sâu vào trong tính mạng của tôi, hấp dẫn lấy tôi, ở bên tôi, chinh phục tôi.
Tôi thật sự sợ hãi một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở thành một cái bóng mơ hồ trong kí ức của anh chăng?
Tôi được Ô Ngộ khẽ vỗ tỉnh dậy. Trong bóng tối, anh đã tắt đèn từ lúc nào, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ, sáng ngời thanh tịnh. Tôi nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Ô Ngộ, anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén. Tôi mơ màng ngồi, đột nhiên giật mình, nhìn về phía cửa ra vào, cũng không có ánh lửa, cũng không có mùi, Tôi khẽ thở phào.
Ô Ngộ tới gần bên tai tôi, nói bằng giọng rất thấp: "Nghe thấy gì không?"
Trong lòng tôi hoảng hốt, ngừng thở cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy dưới nhà truyền đến tiếng bước chân, còn cả tiếng "két" từ cửa chậm rãi bị đẩy ra.
Bình luận facebook