Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Rabbitlyn
Chương 122: Ô Ngộ (16.1)
"Ở yên đây." Tôi nói với Đàm Giảo, sau đó khẽ khàng đi đến cạnh cửa, kéo một chút ra. Dưới nhà không bật đèn, những ánh đèn pin không ngừng đan xen nhau pha trộn với bóng tối. Có hai bóng người đang đẩy cửa thư phòng dưới nhà, chỗ đó là nơi ở của Trịnh Chí Vĩ. Bốn người khác bước nhanh lên nhà, trong tay hoặc bên hông mơ hồ có dắt dao phản xạ ra ánh sáng.
Tôi lập tức nhận ra chuyện gì, đóng cửa lại, khoá trái, ôm vai Đàm Giảo lùi về sau. Cô ấy rất tỉnh táo, phản ứng cũng nhanh, lấy di động ra gọi 110. Tôi vội đẩy ngăn tủ ở bên cạnh ra chống đỡ cửa. Tiếng động này khiến cho tiếng bước chân ngoài cửa tới gần.
Vẻ mặt Đàm Giảo biến sắc: "Không gọi được! Không có tín hiệu!" Tôi cũng lấy di động ra, phát hiện buổi tối vẫn còn khá tốt, hiện tại không còn chút tín hiệu nào. Điều này khiến trong lòng tôi bịt kín một tầng mây đen. Trong núi này muốn phá hoại hoặc kẻ nào đó có chút nghề nghiệp ngăn cản tín hiệu truyền tin cũng không khó làm. Hơn nữa trận chiến lớn thế này xem ra là đã sớm chuẩn bị.
"Gọi lại đi," Tôi nói.
"Rầm!" Một tiếng vang rất lớn, có người đẩy cửa. "Rầm..." lại thêm tiếng nữa, thậm chí có thể nhìn thấy cửa gỗ đã bị lồi lên. Chúng tôi còn nghe thấy cả tiếng vang hỗn loạn, áp lực nặng nề lan toả xung quanh, tiếng va đập, tiếng bước chân, tiếng khóc, tiếng thở dốc hoà lẫn vào nhau. Có lẽ cả đám người nhà họ Trần bị kẻ bắt cóc xô đẩy ra khỏi phòng.
Hoá ra vụ án hoả hoạn diệt môn trong lịch sử che giấu ẩn tình như vậy.
Lửa sém lông mày. (*)
(*)Chỉ chuyện vô cùng cấp bách.
Tôi liếc cửa sổ: "Trèo ra." Đàm Giảo đi theo tôi. Ai ngờ tôi nhìn qua cửa sổ lại thấy dưới nhà còn có bảy người đứng, đều mang mặt nạ màu đen giống những người khác, tay cầm con dao sáng như tuyết đặt sau lưng. Đây là canh gác đấy. Theo góc độ của bọn chúng, chỉ cần chúng tôi nhảy từ tầng hai xuống lập tức bị phát hiện ngay. Điều này khiến tôi càng thêm suy đoán chỉ sợ đây là đội tội phạm vô cùng chuyên nghiệp.
Trong lòng tôi thoáng cân nhắc, chỉ còn một mình tôi còn có thể nắm chắc mấy phần đào thoát, nhưng nếu thêm Đàm Giảo thì không thực hiện được.
"Lên nóc nhà." Đàm Giảo đột nhiên nói, trong lòng tôi khẽ động, nhìn ánh mắt cô ấy trong bóng tôi, trong lúc này tràn ngập hoảng sợ, nhưng vẫn chứa đựng sự can đảm và tỉnh táo. Cô ấy nói đúng, tôi đã kiểm tra toàn bộ bên ngoài nhà, dọc theo đường ống nước có thể leo lên, tạm thời tránh, cũng nhân tiện yển trợ. Còn đám bắt cóc chỉ sợ chưa kịp nghĩ ra.
Tôi nhấc hai chân Đàm Giảo lên, nghe thấy tiếng cô ấy chậm chạp trèo lên mái hiên, sau lưng vang lên tiếng vỡ nát, chiếc búa không ngừng bổ vào cửa, sau đó một tay với vào vặn được nắm đấm cửa.
Không còn kịp rồi.
Tôi không kịp leo lên với Đàm Giảo rồi, lúc này kẻ bắt cóc xông tới sẽ nghe thấy tiếng chúng tôi leo lên, sẽ không tin chúng tôi nhảy lầu đào thoát. Tôi gần như đè nặng cổ họng nói: "Đàm Giảo bò nhanh lên." Xông ra cửa cầm lấy gạt tàn thuốc nặng trịch trên bàn, đập vào cái tay kia. Nó lập tức nghiêng đi, ngoài cửa phát ra tiếng hét thảm. Vì thế lại dẫn theo tiếng bước chân không chỉ của một người. Cửa lập tức không ngừng bị phá, mấy gã đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện, ánh mắt hung ác, nham hiểm. Tôi quay người chạy về phía cửa sổ, trong lòng lạnh lẽo, lúc này không còn cách nào ngẩng đầu nhìn Đàm Giảo, xoay người nhảy xuống đất.
Vừa rơi xuống đất, đám canh gác ở cửa ra vào lập tức phát hiện, chúng nhìn chằm chằm tôi. thổi còi, đuổi theo. Tôi xoay người phóng qua hàng rào, thật sự không nhịn được vội quay đầu lại, thấy được trên nóc nhà đen ngòm một người đang nằm rạp trên đó, gần như không nhận ra được. Hiện tại tôi hiện thân thì cô ấy sẽ được an toàn hơn một chút. Nghĩ vậy trong lòng tôi có quyết định, lao vào trong bóng tối.
Chương 123: Ô Ngộ (16.2)
Tuy nhiên xung quanh toàn là rừng cây, trên đường cái phía xa không có một ngọn đèn, càng không có người. Muốn chạy đến nơi có dấu chân người còn vô cùng xa, nơi này còn hoang vu hẻo lánh, chưa chắc đã tìm được sự giúp đỡ.
Sau lưng có hai tên đuổi theo rất nhanh. Hơn nữa rõ ràng đã điều tra địa hình nơi này, vô cùng quen thuộc, tỉnh táo lại hung mãnh. Một tên đuổi theo không rời, một tên rẽ vào trong rừng cây, không phải là định bọc đánh tôi đấy chứ?
Nhưng đã chã kịp nghĩ nữa rồi.
Khi tôi chạy sâu vào trong rừng cây, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tôi chạm mặt chính diện tên đó rồi.
Trong bóng đêm u ám, tôi và gã cùng đồng thời ra tay ngay trong chớp mắt.
Gã rất cường tráng, ra tay lại hung ác, có thể nhìn ra được kinh nghiệm, trong lúc đó tôi không chiếm được chút ưu thế nào, nhưng tôi cũng không phải là quả hồng mềm, dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, cũng chống trả được.
Trong lòng tôi biết tiếp tục như vậy thì không được, đợi gã kia đuổi tới thì tôi chỉ có bị đánh thôi. Trong nháy mắt tôi ăn một cú đấm của gã, bụng gã cũng bị tôi đá trúng. Tôi định nhân cơ hội cho gã một cú đá trí mạng thì phía sau đột nhiên có cảm giác bị đánh úp.
Gã kia đến rồi.
Sau đó là lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt đau nhức. Tôi lảo đảo, nhìn dáng vẻ của mình trắng bệch dưới ánh trăng, phía sau bị đâm một nhát dao. Người nọ rút dao ra, hơi thở của tôi như ngừng lại.
Trong khoảnh khắc cơn đau ập đến, tôi đột nhiên vô cùng tỉnh táo, rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn thoáng chốc tràn vào trong đầu tôi.
Chính là lũ độc ác coi mạng người như cọng rơm cỏ rác, không chút do dự cướp đoạt mạng sống của người khác. Bọn hắn và gã có gì khác nhau? Một sự kích động tan nát tràn ngập lòng tôi. Tôi cũng không biết lấy được sức lực từ đâu ra, tay không bắt lấy con dao của gã trước mặt. Gã hơi sửng sốt, tôi dùng hai tay đầy máu giữ chặt đầu gã, ra sức đập vào một cái cây lớn. Cơ thể gã choáng váng ngã xuống.
"Xoẹt..." Tiếng lưỡi dao xuyên qua cơ bắp lại vang lên trong cơ thể tôi. Gã ở đằng sau lại đâm một nhát. Tôi thuận thế bắt lấy con dao ở tay gã, một tay túm gã về phía trước, nâng đầu gối ra sức thúc vào đầu gã, mặt mũi gã lập tức tràn đầy máu, cũng bị tôi ném xuống đất.
Hai gã cứ thế nằm rên rỉ trên mặt đất. Tôi dùng tay ôm phần bụng, cởi áo khoác ra, lấy răng cắn, cột vào lưng. Chiếc áo khoác lập tức nhuộm đầy máu. Tôi lảo đảo đi vài bước về phía trước, huyệt thái dương giật giật. Mỗi bước như thể có vô số bàn tay xé rách miệng vết thương trong cơ thể tôi. Trong thoáng chốc tôi nhìn thấy hai gã lảo đảo bò đằng sau tôi. Đường cái còn cách tôi một đoạn, con đường vào thôn thì xa hơn, căn bản không có khả năng đi được.
Ngay cả sức lực để tôi kêu cứu còn không có.
Tôi sắp không đi nổi nữa rồi.
Nhưng mà khuôn mặt kia của Đàm Giảo lại hiện lên trong đầu tôi. Đôi mắt sáng ngời dịu dàng tràn ngập hi vọng. Hiện tại nếu như tôi bị bọn chúng bắt về, sớm muộn gì Đàm Giảo cũng bị phát hiện. Tôi tuyệt đối không thể để cho cô ấy rơi vào tay đám ác độc đó, còn cả nhà họ Trần, nhà của ân sư tôi, bọn họ hiện tại cũng đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tôi hít sâu một hơi, cắn chặt bờ môi, cắn ra một ngụm máu, hương vị tanh tanh chảy vào miệng tôi, người dường như tỉnh táo thêm một chút. Tôi dốc hết sức chạy vào trong bóng tối.
Tôi trốn trong bụi cỏ đen ngòm, không bao lâu nghe được tiếng bước chân của bọn chúng đi qua bên cạnh.
Chương 124: Ô Ngộ (16.3)
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn về phía trước, bọn họ đi trên con đường nhỏ sáng đèn. Bọn chúng rất thông minh, canh giữ ở trên con đường phải đi qua, còn tôi cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn không có tín hiệu như cũ.
Tôi nhắm mắt suy nghĩ một lát
Tôi quay người nhẹ nhàng chui ra khỏi bụi cỏ, chạy về phía nhà họ Trần.
Lúc này dưới nhà họ Trần cũng không có người canh gác, tất cả rèm cửa đều bị kéo xuống, vô cùng kín đáo, giống như một ngôi nhà chết. Không có ai nghĩ tới được trong nhà này đang xảy ra chuyện gì, căn bản hoàn toàn không có ai chú ý tới.
Tôi ngồi xổm sau hàng rào, mắt nhìn lên nóc nhà lại không thấy được Đàm Giảo. Tôi im lặng trèo lên, xuôi theo ống thông gió bò, nhưng bò vô cùng chậm chạp, tôi nghe thấy tiếng máu mình rỏ trên đường ống. Tôi phải đến được bên cạnh Đàm Giảo.
Cuối cùng tôi đã tốn hết sức lực bò lên được nóc nhà tầng ba. Trên đó trống rỗng, không thấy bóng người, chỉ có ánh trăng sáng treo trên đỉnh đầu. Trong lòng tôi chùng xuống, lúc này nhìn phía dưới con đường nhỏ kia, hai gã kia đã quay về, có lẽ là không tìm được tôi nên trở về báo cáo. Tôi nằm trên nóc nhà, lặng lẽ đợi bọn chúng vào trong nhà.
"Đàm Giảo..." Tôi gọi bằng giọng rát thấp, lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện cổ họng khàn đặc như bị nghiền nát.
Đột nhiên cô ấy xuất hiện, ló ra từ một xà ngang khác trên nóc nhà. Dưới ánh trăng sáng, tôi thấy rõ dáng vẻ của cô ấy, tóc dài rối loạn, mặt mũi đầy tro bụi, đôi mắt ngập nước. Trong lòng tôi chấn động, vươn tay ra ôm cô ấy vào lòng.
"Người anh... người anh..." Giọng cô ấy run rẩy. Cuối cùng tôi không kìm nén nổi nữa, cúi đầu không ngừng hôn tóc mai cô ấy: "Tôi... không sao, sợ à?"
"Ừ..." Cô áy thò tay chạm vào vết thương của tôi, cả người tôi run lên, ngón tay cô ấy dính máu, che mặt, cố gắng không khóc thành tiếng. Vào khoảnh khắc này trong lòng tôi đột nhiên trở nên mềm mại, tựa như đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng, tất cả nguy hiểm ở dưới nhà dường như cũng chẳng gấp gáp. Tôi ôm cô ấy tựa trên nóc nhà mỉm cười.
Khuôn mặt đầy tro bụi của cô ấy nhìn tôi, giọng nói dịu dàng: "Anh vẫn còn cười được."
"Ừ." Tôi nói, "Suýt chứt nữa không còn sống quay về bên cạnh em rồi."
Cô ấy im lặng một lúc, một lát sau ngẩng đầu, khẽ hôn một cái lên má tôi. Tôi im lặng, cô ấy cũng vậy. Nụ hôn kia vô cùng dịu dàng như một con vật nhỏ khẽ cọ qua mặt tôi. Tôi nhìn thấy dường như ánh trăng trên đỉnh đầu cũng thu hết vào trong tầm mắt dịu dàng của cô ấy. Trên mặt tôi có máu, môi cô ấy cũng bị dính rồi. Cô ấy lấy tay lau đi vết máu, thấp giọng hỏi tôi: "Làm thế nào đây?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, chúng tôi đều chỉ mặc chiếc áo mỏng tanh, tôi sờ tay cô ấy đã sớm lạnh buốt, còn tôi cũng cảm thấy cơn lạnh xâm nhập tứ chi, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ không bị phát hiện cũng sẽ chết cóng.
Tôi cúi đầu, ở tầng ba nhà họ Trần còn có một phòng chứa đồ, nơi đó cửa sổ tối đen như mực, không có bất cứ động tĩnh gì.
Tôi nhìn về phía Đàm Giảo, cô ấy nắm chặt tay tôi.
Dưới sự giúp đỡ của cô ấy, tôi chậm rãi bò xuống cửa sổ, dốc hết sức lực nằm xuống sàn nhà, cô ấy cũng nhảy vào, cũng may nơi này cao, lại trong bóng tối hẻo lánh, khoảng cách với tầng một khá xa, nên tiếng động gây ra cũng không bị người phát hiện.
Chúng tôi nhìn đồ đạc chất đầy, chỉ có không gian rất hẹp cho hai chúng tôi trú. Tôi càm thấy cả người đã tiêu hao hết sức lực, đầu óc cũng hỗn loạn, cơn nóng lan khắp người, tôi không biết mình mất đi ý thức từ lúc nào.
Chương 125: Ô Ngộ (16.4)
"Nếu như tôi ngủ mất, bọn chúng phát hiện phải đánh thức tôi dậy." Tôi nói.
Cô ấy không đáp, sắc mặt vô cùng khó coi, không biết cô ấy tìm được khăn mặt ở nơi nào buộc vào băng bó vết thương cho tôi. Không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi thấy dễ chịu hơn một chút.
"Không chảy máu nữa rồi." Cô ấy nói, "Nhưng không biết bên trong thế nào nữa, chắc bị nhiễm trùng rồi."
Tôi nói: "Không sao."
Cô ấy cúi đầu: "Sao lại để thành ra thế nào?" Tôi thò tay muốn ôm cô ấy nhưng lại không có sức. Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt có sự kiên định can đảm nào đó: "Anh không sao thì em sẽ không sao. Bởi vì chúng ta còn phải quay về thuyền. Hôm nay chỉ là một đoạn thời gian. Qua nửa năm sau chúng ta lại gặp nhau đúng không..."
Cuối cùng tôi vẫn liều mạng dùng tất cả sức kéo cô ấy vào lòng. Tôi khẽ vuốt tóc cô ấy, lại nghe cô ấy nhỏ giọng nói: "Anh luôn như vậy." Tôi khàn giọng nói: "Như thế nào?" Cô ấy nói: "Đối với em như vậy." Tôi không nói gì, tại khoảng cách rất gần, tôi giữ lấy gáy cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi. Chúng tôi không hôn nhau, nhưng như có một sợi dây thừng vô hình buộc chặt chúng tôi bên nhau.
Cô ấy đột nhiên mỉm cười: "Được rồi. Anh luôn như vậy, em còn so đo anh yêu hay không yêu em làm gì. Là em quá hoang mang rồi."
Tôi nói không ra lời, cảm thấy đầu choáng váng. Lồng ngực bị bóp nghẹt cùng với sự đau nhức ở vết thương càng khiến cơn đau tăng gấp bội.
Cô ấy ngồi thăng người, trên vách tường có cửa sổ nhỏ đóng chặt, trên tường còn có mấy lỗ thông gió. Cô ấy nhìn ra ngoài từ lỗ thông gió. Tôi nghiêng đầu, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng dưới nhà. Hai bọn tôi lập tức ngừng thì thầm, im lặng là có thể nghe rõ cuộc đối thoại bên dưới.
Hình ảnh này khiến người ta sợ hãi. Im ắng, bình tĩnh khiến người ta hoảng hốt. Từ tầm mắt của tôi có thể nhìn thấy ở phía dưới cùng phòng khách, người nhà họ Trần đều đang quỳ, kể cả bà Trần vẻ mặt tức giận. Tay bọn họ để sau lưng đang bị trói chặt.
Mấy gã đàn ông đeo mặt nạ đen ngồi trên ghế salon đối diện.
Trong đó người cao to nhất đám thì đứng, nhìn gã hơi quen mắt. Tôi có thể thấy rõ một nốt ruồi nhỏ trên cổ phía sau tai người nọ, cho nên tôi đã biết gã là ai. Vậy tất nhiên gã cũng biết tôi và Đàm Giảo chạy thoát.
Đường Lan Lan cách gã gần nhất, gã đi đến trước mặt cô ta, nói: "Nói đi, tiền nhà các người ở nơi nào? Tôi đoán cô cháu họ được bà chiều nhất nên biết chứ? Muốn sống thì lấy tiền ra mua." Giọng nói rất bình thản, không hung dữ không nóng nảy, so với con người dịu dàng sáng sủa ban ngày như thể hai người.
Những người khác không lên tiếng chỉ có Đường Lan Lan luống cuống quát: "Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết... Sao tôi biết được tiền ở đâu... Thả tôi ra, xin các người thả tôi ra!"
Đường cong dưới cằm người nọ đột nhiên cử động, gã mỉm cười, cúi người, giữ lấy cằm Đường Lan Lan, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch, cũng may gã bỏ ra ngay.
Giáo sư Trần cũng bị ép quỳ trên mặt đất, thấy vậy tâm trạng tôi càng khó chịu. Ông cũng rất chật vật, cố gắng nói bằng giọng thương lượng: "Tôi là giáo sư, có phải mọi người hiểu lầm rồi hay không, nhà chúng tôi làm gì có tiền. Có bao nhiêu tôi sẽ đưa hết cho các người, chỉ cần các người bảo đảm cho nhà chúng tôi bình an. A Yên, sổ tiết kiệm để ở đâu, nói cho anh ta biết."
Người nọ liếc giáo sư Trần. Ánh mắt kia hơi kì quái, rõ ràng có sự miệt thị, sau đó gã chuyển sang nhìn Phùng Yên.
Trần Như Anh luôn tựa trong lòng Phùng Yên, bà tựa cằm lên đầu con gái, nghe thấy giáo sư Trần nói bà ngẩng đầu, liếc người nọ. Gã túm bà lên, nhìn bà mấy giây, giữ cằm bà hỏi: "Tao không muốn sổ tiết kiệm. Cái đó không đủ cho tao. Tiền và vàng thỏi nhà các người giấu ở đâu?"
Phùng Yên nói: "Tôi không biết. Tôi đâu có quản lý nhà này." Giọng nói không hề hoảng hốt, cũng không sợ hãi.
Chương 126: Ô Ngộ (16.5)
Người nọ rõ ràng không hề tức giận, khẽ buông bà ra. Trần Như Anh trừng gã, bực mình chẳng dám nói ra. Ánh mắt này lại bị gã đàn ông bên cạnh thấy được, quát: "Con kia nhìn gì? Có tin tao hiếp chết mày!" Nói xong có mấy gã đàn ông cười. Ánh mắt Phùng Yên thay đổi, liếc người nọ. Gã làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: "Đừng nóng nảy náo loạn, thiên kim tiểu thư còn có chỗ dùng, không được xằng bậy."
Phùng Yên và Trần Như Anh lại bị bắt quỳ xuống.
Đến lượt cặp đôi Trịnh Chí Vĩ và Trần Bảo Châu.
Mặt Trịnh Chí Vĩ hơi đỏ rồi lại trắng bệch: "Lão đại à, tôi là bạn trai cô ấy không biết tiền ở đâu đâu. Nhưng giáo sư Trần nói đúng, ông ấy chỉ là giáo sư, trong nhà làm gì có tiền, có phải mấy người nhầm rồi hay không? Còn nữa xin đừng làm tổn thương bạn gái tôi và người nhà cô ấy."
Lời này khiến Trần Bảo Châu sâu xa liếc anh ta, sau đó chị ta cũng coi như bình tĩnh nhìn đám bắt cóc, lên tiếng: "Nhà chúng tôi không có tiền. Đừng làm tổn thương người nhà tôi."
Người nọ mỉm cười, nói với người bên cạnh: "Xem đi, nhà bọn họ còn rất đoàn kết đấy. À... những kẻ có tiền này đều dối trá, hận người khác không thể chết sớm hơn một chút, giả vờ là người lương thiện vô tội làm gì?" Gã nhìn về người cuối cùng, hoá ra là bà Trần.
"Bà lão." Giọng nói của gã lãnh đạm, "Người khác giả vờ thì không nói làm gì, còn bà thì khỏi đi. Bà như thế nào chúng tôi cũng đã điều tra rõ ràng. Thức thời thì mau đem tiền giao ra, nếu không mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà này đều bị huỷ hoại trong tay bà."
Bà Trần có lẽ vô cùng tức giận, thậm chí quỳ lâu như vậy, sắc mặt vẫn không quá tốt, bà ta chỉ tay vào gã: "Mày, mày..." Sau đó lập tức ngã xuống ngất đi.
Toàn bộ người nhà bên cạnh luống cuống, "Mẹ!" "Mẹ!" "Bà!" Hô to gọi nhỏ. Tuy vậy người nọ chỉ lạnh lùng nhìn bà Trần ngã trên mặt đất, ra hiệu cho một người bên cạnh nâng bà ta dậy, sau đó quát những người còn lại: "Hoảng sợ cái gì? Bất tỉnh đúng không, không sao hết, giội nước lạnh đến khi bà ta tỉnh lại. Nếu không tỉnh thì ném ra đống tuyết. Không tin dù rét cóng cũng không tỉnh." Gã lên tiếng, tên đồng bọn bên cạnh thực sự kéo bà Trần ra bên ngoài. Trần Như Anh và giáo sư Trần khóc rống lên, mắt Trần Bảo Châu cũng ứa nước.
Cũng không biết là do uy hiếp của người nọ có tác dụng hay là do bị người kéo quấy rầy, bà Trần từ từ tỉnh lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và lửa giận, bà ta nói: "Mày.... mày có biết nhà chúng ta là ai không mà dám tới đây cướp?"
Người nọ hơi giật mình, đột nhiên cất tiếng cười to: "Tao biết chứ. Bà có gia thế cách mạng, tiểu thư nhà quan, vô cùng tự cao tự đại. Chồng bà là cái gì hội trưởng thương hội. Nghiệp quan cấu kết có thể thiếu tiền sao? Cuối cùng bà cũng không giả ngu nữa hả? Vậy có phải nên lấy tiền ra không? Các anh em, lục soát tìm hết tiền ra trước đã, cứ thưởng thức từng chút một thôi."
Trong miệng người nhà họ Trần đều bị đút thứ gì đó, lập tức không nói được nữa. Những kẻ côn đồ kia cũng ra vào bận rộn, chỉ có mỗi tên thủ lĩnh ngồi ở salon cầm quả táo trên bàn, hơi nhấc mặt nạ lên, nhét vào trong miệng, cắn mấy miếng đã xong, bật TV xem tạm. Một lát sau, gã quay đầu, im lặng nhìn đám người quỳ trên mặt đất.
Tôi cảm thấy cơn choáng váng không ngừng xuất hiện, cả cơn sốt bốc lên, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Đàm Giảo khẽ nói với tôi: "Anh có cảm thấy chỗ nào không đúng không?"
Tôi đáp: "Ừ."
Mơ màng lại nghe thấy cô ấy nói: "Nếu như sau đó đám côn đồ này phóng hoả thì tại sao giáo sư Trần và Trần Như Anh không nhắc đến với cảnh sát? Chắc chắn còn có ẩn tình gì đó. Shit, điện thoại vẫn không có tín hiệu..."
Tôi không nói chuyện, không nói nổi ra lời nữa.
Anh yêu em.
Trong lòng tôi nói với cô ấy.
Chương 122: Ô Ngộ (16.1)
"Ở yên đây." Tôi nói với Đàm Giảo, sau đó khẽ khàng đi đến cạnh cửa, kéo một chút ra. Dưới nhà không bật đèn, những ánh đèn pin không ngừng đan xen nhau pha trộn với bóng tối. Có hai bóng người đang đẩy cửa thư phòng dưới nhà, chỗ đó là nơi ở của Trịnh Chí Vĩ. Bốn người khác bước nhanh lên nhà, trong tay hoặc bên hông mơ hồ có dắt dao phản xạ ra ánh sáng.
Tôi lập tức nhận ra chuyện gì, đóng cửa lại, khoá trái, ôm vai Đàm Giảo lùi về sau. Cô ấy rất tỉnh táo, phản ứng cũng nhanh, lấy di động ra gọi 110. Tôi vội đẩy ngăn tủ ở bên cạnh ra chống đỡ cửa. Tiếng động này khiến cho tiếng bước chân ngoài cửa tới gần.
Vẻ mặt Đàm Giảo biến sắc: "Không gọi được! Không có tín hiệu!" Tôi cũng lấy di động ra, phát hiện buổi tối vẫn còn khá tốt, hiện tại không còn chút tín hiệu nào. Điều này khiến trong lòng tôi bịt kín một tầng mây đen. Trong núi này muốn phá hoại hoặc kẻ nào đó có chút nghề nghiệp ngăn cản tín hiệu truyền tin cũng không khó làm. Hơn nữa trận chiến lớn thế này xem ra là đã sớm chuẩn bị.
"Gọi lại đi," Tôi nói.
"Rầm!" Một tiếng vang rất lớn, có người đẩy cửa. "Rầm..." lại thêm tiếng nữa, thậm chí có thể nhìn thấy cửa gỗ đã bị lồi lên. Chúng tôi còn nghe thấy cả tiếng vang hỗn loạn, áp lực nặng nề lan toả xung quanh, tiếng va đập, tiếng bước chân, tiếng khóc, tiếng thở dốc hoà lẫn vào nhau. Có lẽ cả đám người nhà họ Trần bị kẻ bắt cóc xô đẩy ra khỏi phòng.
Hoá ra vụ án hoả hoạn diệt môn trong lịch sử che giấu ẩn tình như vậy.
Lửa sém lông mày. (*)
(*)Chỉ chuyện vô cùng cấp bách.
Tôi liếc cửa sổ: "Trèo ra." Đàm Giảo đi theo tôi. Ai ngờ tôi nhìn qua cửa sổ lại thấy dưới nhà còn có bảy người đứng, đều mang mặt nạ màu đen giống những người khác, tay cầm con dao sáng như tuyết đặt sau lưng. Đây là canh gác đấy. Theo góc độ của bọn chúng, chỉ cần chúng tôi nhảy từ tầng hai xuống lập tức bị phát hiện ngay. Điều này khiến tôi càng thêm suy đoán chỉ sợ đây là đội tội phạm vô cùng chuyên nghiệp.
Trong lòng tôi thoáng cân nhắc, chỉ còn một mình tôi còn có thể nắm chắc mấy phần đào thoát, nhưng nếu thêm Đàm Giảo thì không thực hiện được.
"Lên nóc nhà." Đàm Giảo đột nhiên nói, trong lòng tôi khẽ động, nhìn ánh mắt cô ấy trong bóng tôi, trong lúc này tràn ngập hoảng sợ, nhưng vẫn chứa đựng sự can đảm và tỉnh táo. Cô ấy nói đúng, tôi đã kiểm tra toàn bộ bên ngoài nhà, dọc theo đường ống nước có thể leo lên, tạm thời tránh, cũng nhân tiện yển trợ. Còn đám bắt cóc chỉ sợ chưa kịp nghĩ ra.
Tôi nhấc hai chân Đàm Giảo lên, nghe thấy tiếng cô ấy chậm chạp trèo lên mái hiên, sau lưng vang lên tiếng vỡ nát, chiếc búa không ngừng bổ vào cửa, sau đó một tay với vào vặn được nắm đấm cửa.
Không còn kịp rồi.
Tôi không kịp leo lên với Đàm Giảo rồi, lúc này kẻ bắt cóc xông tới sẽ nghe thấy tiếng chúng tôi leo lên, sẽ không tin chúng tôi nhảy lầu đào thoát. Tôi gần như đè nặng cổ họng nói: "Đàm Giảo bò nhanh lên." Xông ra cửa cầm lấy gạt tàn thuốc nặng trịch trên bàn, đập vào cái tay kia. Nó lập tức nghiêng đi, ngoài cửa phát ra tiếng hét thảm. Vì thế lại dẫn theo tiếng bước chân không chỉ của một người. Cửa lập tức không ngừng bị phá, mấy gã đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện, ánh mắt hung ác, nham hiểm. Tôi quay người chạy về phía cửa sổ, trong lòng lạnh lẽo, lúc này không còn cách nào ngẩng đầu nhìn Đàm Giảo, xoay người nhảy xuống đất.
Vừa rơi xuống đất, đám canh gác ở cửa ra vào lập tức phát hiện, chúng nhìn chằm chằm tôi. thổi còi, đuổi theo. Tôi xoay người phóng qua hàng rào, thật sự không nhịn được vội quay đầu lại, thấy được trên nóc nhà đen ngòm một người đang nằm rạp trên đó, gần như không nhận ra được. Hiện tại tôi hiện thân thì cô ấy sẽ được an toàn hơn một chút. Nghĩ vậy trong lòng tôi có quyết định, lao vào trong bóng tối.
Chương 123: Ô Ngộ (16.2)
Tuy nhiên xung quanh toàn là rừng cây, trên đường cái phía xa không có một ngọn đèn, càng không có người. Muốn chạy đến nơi có dấu chân người còn vô cùng xa, nơi này còn hoang vu hẻo lánh, chưa chắc đã tìm được sự giúp đỡ.
Sau lưng có hai tên đuổi theo rất nhanh. Hơn nữa rõ ràng đã điều tra địa hình nơi này, vô cùng quen thuộc, tỉnh táo lại hung mãnh. Một tên đuổi theo không rời, một tên rẽ vào trong rừng cây, không phải là định bọc đánh tôi đấy chứ?
Nhưng đã chã kịp nghĩ nữa rồi.
Khi tôi chạy sâu vào trong rừng cây, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tôi chạm mặt chính diện tên đó rồi.
Trong bóng đêm u ám, tôi và gã cùng đồng thời ra tay ngay trong chớp mắt.
Gã rất cường tráng, ra tay lại hung ác, có thể nhìn ra được kinh nghiệm, trong lúc đó tôi không chiếm được chút ưu thế nào, nhưng tôi cũng không phải là quả hồng mềm, dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, cũng chống trả được.
Trong lòng tôi biết tiếp tục như vậy thì không được, đợi gã kia đuổi tới thì tôi chỉ có bị đánh thôi. Trong nháy mắt tôi ăn một cú đấm của gã, bụng gã cũng bị tôi đá trúng. Tôi định nhân cơ hội cho gã một cú đá trí mạng thì phía sau đột nhiên có cảm giác bị đánh úp.
Gã kia đến rồi.
Sau đó là lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt đau nhức. Tôi lảo đảo, nhìn dáng vẻ của mình trắng bệch dưới ánh trăng, phía sau bị đâm một nhát dao. Người nọ rút dao ra, hơi thở của tôi như ngừng lại.
Trong khoảnh khắc cơn đau ập đến, tôi đột nhiên vô cùng tỉnh táo, rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn thoáng chốc tràn vào trong đầu tôi.
Chính là lũ độc ác coi mạng người như cọng rơm cỏ rác, không chút do dự cướp đoạt mạng sống của người khác. Bọn hắn và gã có gì khác nhau? Một sự kích động tan nát tràn ngập lòng tôi. Tôi cũng không biết lấy được sức lực từ đâu ra, tay không bắt lấy con dao của gã trước mặt. Gã hơi sửng sốt, tôi dùng hai tay đầy máu giữ chặt đầu gã, ra sức đập vào một cái cây lớn. Cơ thể gã choáng váng ngã xuống.
"Xoẹt..." Tiếng lưỡi dao xuyên qua cơ bắp lại vang lên trong cơ thể tôi. Gã ở đằng sau lại đâm một nhát. Tôi thuận thế bắt lấy con dao ở tay gã, một tay túm gã về phía trước, nâng đầu gối ra sức thúc vào đầu gã, mặt mũi gã lập tức tràn đầy máu, cũng bị tôi ném xuống đất.
Hai gã cứ thế nằm rên rỉ trên mặt đất. Tôi dùng tay ôm phần bụng, cởi áo khoác ra, lấy răng cắn, cột vào lưng. Chiếc áo khoác lập tức nhuộm đầy máu. Tôi lảo đảo đi vài bước về phía trước, huyệt thái dương giật giật. Mỗi bước như thể có vô số bàn tay xé rách miệng vết thương trong cơ thể tôi. Trong thoáng chốc tôi nhìn thấy hai gã lảo đảo bò đằng sau tôi. Đường cái còn cách tôi một đoạn, con đường vào thôn thì xa hơn, căn bản không có khả năng đi được.
Ngay cả sức lực để tôi kêu cứu còn không có.
Tôi sắp không đi nổi nữa rồi.
Nhưng mà khuôn mặt kia của Đàm Giảo lại hiện lên trong đầu tôi. Đôi mắt sáng ngời dịu dàng tràn ngập hi vọng. Hiện tại nếu như tôi bị bọn chúng bắt về, sớm muộn gì Đàm Giảo cũng bị phát hiện. Tôi tuyệt đối không thể để cho cô ấy rơi vào tay đám ác độc đó, còn cả nhà họ Trần, nhà của ân sư tôi, bọn họ hiện tại cũng đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tôi hít sâu một hơi, cắn chặt bờ môi, cắn ra một ngụm máu, hương vị tanh tanh chảy vào miệng tôi, người dường như tỉnh táo thêm một chút. Tôi dốc hết sức chạy vào trong bóng tối.
Tôi trốn trong bụi cỏ đen ngòm, không bao lâu nghe được tiếng bước chân của bọn chúng đi qua bên cạnh.
Chương 124: Ô Ngộ (16.3)
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn về phía trước, bọn họ đi trên con đường nhỏ sáng đèn. Bọn chúng rất thông minh, canh giữ ở trên con đường phải đi qua, còn tôi cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn không có tín hiệu như cũ.
Tôi nhắm mắt suy nghĩ một lát
Tôi quay người nhẹ nhàng chui ra khỏi bụi cỏ, chạy về phía nhà họ Trần.
Lúc này dưới nhà họ Trần cũng không có người canh gác, tất cả rèm cửa đều bị kéo xuống, vô cùng kín đáo, giống như một ngôi nhà chết. Không có ai nghĩ tới được trong nhà này đang xảy ra chuyện gì, căn bản hoàn toàn không có ai chú ý tới.
Tôi ngồi xổm sau hàng rào, mắt nhìn lên nóc nhà lại không thấy được Đàm Giảo. Tôi im lặng trèo lên, xuôi theo ống thông gió bò, nhưng bò vô cùng chậm chạp, tôi nghe thấy tiếng máu mình rỏ trên đường ống. Tôi phải đến được bên cạnh Đàm Giảo.
Cuối cùng tôi đã tốn hết sức lực bò lên được nóc nhà tầng ba. Trên đó trống rỗng, không thấy bóng người, chỉ có ánh trăng sáng treo trên đỉnh đầu. Trong lòng tôi chùng xuống, lúc này nhìn phía dưới con đường nhỏ kia, hai gã kia đã quay về, có lẽ là không tìm được tôi nên trở về báo cáo. Tôi nằm trên nóc nhà, lặng lẽ đợi bọn chúng vào trong nhà.
"Đàm Giảo..." Tôi gọi bằng giọng rát thấp, lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện cổ họng khàn đặc như bị nghiền nát.
Đột nhiên cô ấy xuất hiện, ló ra từ một xà ngang khác trên nóc nhà. Dưới ánh trăng sáng, tôi thấy rõ dáng vẻ của cô ấy, tóc dài rối loạn, mặt mũi đầy tro bụi, đôi mắt ngập nước. Trong lòng tôi chấn động, vươn tay ra ôm cô ấy vào lòng.
"Người anh... người anh..." Giọng cô ấy run rẩy. Cuối cùng tôi không kìm nén nổi nữa, cúi đầu không ngừng hôn tóc mai cô ấy: "Tôi... không sao, sợ à?"
"Ừ..." Cô áy thò tay chạm vào vết thương của tôi, cả người tôi run lên, ngón tay cô ấy dính máu, che mặt, cố gắng không khóc thành tiếng. Vào khoảnh khắc này trong lòng tôi đột nhiên trở nên mềm mại, tựa như đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng, tất cả nguy hiểm ở dưới nhà dường như cũng chẳng gấp gáp. Tôi ôm cô ấy tựa trên nóc nhà mỉm cười.
Khuôn mặt đầy tro bụi của cô ấy nhìn tôi, giọng nói dịu dàng: "Anh vẫn còn cười được."
"Ừ." Tôi nói, "Suýt chứt nữa không còn sống quay về bên cạnh em rồi."
Cô ấy im lặng một lúc, một lát sau ngẩng đầu, khẽ hôn một cái lên má tôi. Tôi im lặng, cô ấy cũng vậy. Nụ hôn kia vô cùng dịu dàng như một con vật nhỏ khẽ cọ qua mặt tôi. Tôi nhìn thấy dường như ánh trăng trên đỉnh đầu cũng thu hết vào trong tầm mắt dịu dàng của cô ấy. Trên mặt tôi có máu, môi cô ấy cũng bị dính rồi. Cô ấy lấy tay lau đi vết máu, thấp giọng hỏi tôi: "Làm thế nào đây?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, chúng tôi đều chỉ mặc chiếc áo mỏng tanh, tôi sờ tay cô ấy đã sớm lạnh buốt, còn tôi cũng cảm thấy cơn lạnh xâm nhập tứ chi, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ không bị phát hiện cũng sẽ chết cóng.
Tôi cúi đầu, ở tầng ba nhà họ Trần còn có một phòng chứa đồ, nơi đó cửa sổ tối đen như mực, không có bất cứ động tĩnh gì.
Tôi nhìn về phía Đàm Giảo, cô ấy nắm chặt tay tôi.
Dưới sự giúp đỡ của cô ấy, tôi chậm rãi bò xuống cửa sổ, dốc hết sức lực nằm xuống sàn nhà, cô ấy cũng nhảy vào, cũng may nơi này cao, lại trong bóng tối hẻo lánh, khoảng cách với tầng một khá xa, nên tiếng động gây ra cũng không bị người phát hiện.
Chúng tôi nhìn đồ đạc chất đầy, chỉ có không gian rất hẹp cho hai chúng tôi trú. Tôi càm thấy cả người đã tiêu hao hết sức lực, đầu óc cũng hỗn loạn, cơn nóng lan khắp người, tôi không biết mình mất đi ý thức từ lúc nào.
Chương 125: Ô Ngộ (16.4)
"Nếu như tôi ngủ mất, bọn chúng phát hiện phải đánh thức tôi dậy." Tôi nói.
Cô ấy không đáp, sắc mặt vô cùng khó coi, không biết cô ấy tìm được khăn mặt ở nơi nào buộc vào băng bó vết thương cho tôi. Không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi thấy dễ chịu hơn một chút.
"Không chảy máu nữa rồi." Cô ấy nói, "Nhưng không biết bên trong thế nào nữa, chắc bị nhiễm trùng rồi."
Tôi nói: "Không sao."
Cô ấy cúi đầu: "Sao lại để thành ra thế nào?" Tôi thò tay muốn ôm cô ấy nhưng lại không có sức. Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt có sự kiên định can đảm nào đó: "Anh không sao thì em sẽ không sao. Bởi vì chúng ta còn phải quay về thuyền. Hôm nay chỉ là một đoạn thời gian. Qua nửa năm sau chúng ta lại gặp nhau đúng không..."
Cuối cùng tôi vẫn liều mạng dùng tất cả sức kéo cô ấy vào lòng. Tôi khẽ vuốt tóc cô ấy, lại nghe cô ấy nhỏ giọng nói: "Anh luôn như vậy." Tôi khàn giọng nói: "Như thế nào?" Cô ấy nói: "Đối với em như vậy." Tôi không nói gì, tại khoảng cách rất gần, tôi giữ lấy gáy cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi. Chúng tôi không hôn nhau, nhưng như có một sợi dây thừng vô hình buộc chặt chúng tôi bên nhau.
Cô ấy đột nhiên mỉm cười: "Được rồi. Anh luôn như vậy, em còn so đo anh yêu hay không yêu em làm gì. Là em quá hoang mang rồi."
Tôi nói không ra lời, cảm thấy đầu choáng váng. Lồng ngực bị bóp nghẹt cùng với sự đau nhức ở vết thương càng khiến cơn đau tăng gấp bội.
Cô ấy ngồi thăng người, trên vách tường có cửa sổ nhỏ đóng chặt, trên tường còn có mấy lỗ thông gió. Cô ấy nhìn ra ngoài từ lỗ thông gió. Tôi nghiêng đầu, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng dưới nhà. Hai bọn tôi lập tức ngừng thì thầm, im lặng là có thể nghe rõ cuộc đối thoại bên dưới.
Hình ảnh này khiến người ta sợ hãi. Im ắng, bình tĩnh khiến người ta hoảng hốt. Từ tầm mắt của tôi có thể nhìn thấy ở phía dưới cùng phòng khách, người nhà họ Trần đều đang quỳ, kể cả bà Trần vẻ mặt tức giận. Tay bọn họ để sau lưng đang bị trói chặt.
Mấy gã đàn ông đeo mặt nạ đen ngồi trên ghế salon đối diện.
Trong đó người cao to nhất đám thì đứng, nhìn gã hơi quen mắt. Tôi có thể thấy rõ một nốt ruồi nhỏ trên cổ phía sau tai người nọ, cho nên tôi đã biết gã là ai. Vậy tất nhiên gã cũng biết tôi và Đàm Giảo chạy thoát.
Đường Lan Lan cách gã gần nhất, gã đi đến trước mặt cô ta, nói: "Nói đi, tiền nhà các người ở nơi nào? Tôi đoán cô cháu họ được bà chiều nhất nên biết chứ? Muốn sống thì lấy tiền ra mua." Giọng nói rất bình thản, không hung dữ không nóng nảy, so với con người dịu dàng sáng sủa ban ngày như thể hai người.
Những người khác không lên tiếng chỉ có Đường Lan Lan luống cuống quát: "Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết... Sao tôi biết được tiền ở đâu... Thả tôi ra, xin các người thả tôi ra!"
Đường cong dưới cằm người nọ đột nhiên cử động, gã mỉm cười, cúi người, giữ lấy cằm Đường Lan Lan, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch, cũng may gã bỏ ra ngay.
Giáo sư Trần cũng bị ép quỳ trên mặt đất, thấy vậy tâm trạng tôi càng khó chịu. Ông cũng rất chật vật, cố gắng nói bằng giọng thương lượng: "Tôi là giáo sư, có phải mọi người hiểu lầm rồi hay không, nhà chúng tôi làm gì có tiền. Có bao nhiêu tôi sẽ đưa hết cho các người, chỉ cần các người bảo đảm cho nhà chúng tôi bình an. A Yên, sổ tiết kiệm để ở đâu, nói cho anh ta biết."
Người nọ liếc giáo sư Trần. Ánh mắt kia hơi kì quái, rõ ràng có sự miệt thị, sau đó gã chuyển sang nhìn Phùng Yên.
Trần Như Anh luôn tựa trong lòng Phùng Yên, bà tựa cằm lên đầu con gái, nghe thấy giáo sư Trần nói bà ngẩng đầu, liếc người nọ. Gã túm bà lên, nhìn bà mấy giây, giữ cằm bà hỏi: "Tao không muốn sổ tiết kiệm. Cái đó không đủ cho tao. Tiền và vàng thỏi nhà các người giấu ở đâu?"
Phùng Yên nói: "Tôi không biết. Tôi đâu có quản lý nhà này." Giọng nói không hề hoảng hốt, cũng không sợ hãi.
Chương 126: Ô Ngộ (16.5)
Người nọ rõ ràng không hề tức giận, khẽ buông bà ra. Trần Như Anh trừng gã, bực mình chẳng dám nói ra. Ánh mắt này lại bị gã đàn ông bên cạnh thấy được, quát: "Con kia nhìn gì? Có tin tao hiếp chết mày!" Nói xong có mấy gã đàn ông cười. Ánh mắt Phùng Yên thay đổi, liếc người nọ. Gã làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: "Đừng nóng nảy náo loạn, thiên kim tiểu thư còn có chỗ dùng, không được xằng bậy."
Phùng Yên và Trần Như Anh lại bị bắt quỳ xuống.
Đến lượt cặp đôi Trịnh Chí Vĩ và Trần Bảo Châu.
Mặt Trịnh Chí Vĩ hơi đỏ rồi lại trắng bệch: "Lão đại à, tôi là bạn trai cô ấy không biết tiền ở đâu đâu. Nhưng giáo sư Trần nói đúng, ông ấy chỉ là giáo sư, trong nhà làm gì có tiền, có phải mấy người nhầm rồi hay không? Còn nữa xin đừng làm tổn thương bạn gái tôi và người nhà cô ấy."
Lời này khiến Trần Bảo Châu sâu xa liếc anh ta, sau đó chị ta cũng coi như bình tĩnh nhìn đám bắt cóc, lên tiếng: "Nhà chúng tôi không có tiền. Đừng làm tổn thương người nhà tôi."
Người nọ mỉm cười, nói với người bên cạnh: "Xem đi, nhà bọn họ còn rất đoàn kết đấy. À... những kẻ có tiền này đều dối trá, hận người khác không thể chết sớm hơn một chút, giả vờ là người lương thiện vô tội làm gì?" Gã nhìn về người cuối cùng, hoá ra là bà Trần.
"Bà lão." Giọng nói của gã lãnh đạm, "Người khác giả vờ thì không nói làm gì, còn bà thì khỏi đi. Bà như thế nào chúng tôi cũng đã điều tra rõ ràng. Thức thời thì mau đem tiền giao ra, nếu không mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà này đều bị huỷ hoại trong tay bà."
Bà Trần có lẽ vô cùng tức giận, thậm chí quỳ lâu như vậy, sắc mặt vẫn không quá tốt, bà ta chỉ tay vào gã: "Mày, mày..." Sau đó lập tức ngã xuống ngất đi.
Toàn bộ người nhà bên cạnh luống cuống, "Mẹ!" "Mẹ!" "Bà!" Hô to gọi nhỏ. Tuy vậy người nọ chỉ lạnh lùng nhìn bà Trần ngã trên mặt đất, ra hiệu cho một người bên cạnh nâng bà ta dậy, sau đó quát những người còn lại: "Hoảng sợ cái gì? Bất tỉnh đúng không, không sao hết, giội nước lạnh đến khi bà ta tỉnh lại. Nếu không tỉnh thì ném ra đống tuyết. Không tin dù rét cóng cũng không tỉnh." Gã lên tiếng, tên đồng bọn bên cạnh thực sự kéo bà Trần ra bên ngoài. Trần Như Anh và giáo sư Trần khóc rống lên, mắt Trần Bảo Châu cũng ứa nước.
Cũng không biết là do uy hiếp của người nọ có tác dụng hay là do bị người kéo quấy rầy, bà Trần từ từ tỉnh lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và lửa giận, bà ta nói: "Mày.... mày có biết nhà chúng ta là ai không mà dám tới đây cướp?"
Người nọ hơi giật mình, đột nhiên cất tiếng cười to: "Tao biết chứ. Bà có gia thế cách mạng, tiểu thư nhà quan, vô cùng tự cao tự đại. Chồng bà là cái gì hội trưởng thương hội. Nghiệp quan cấu kết có thể thiếu tiền sao? Cuối cùng bà cũng không giả ngu nữa hả? Vậy có phải nên lấy tiền ra không? Các anh em, lục soát tìm hết tiền ra trước đã, cứ thưởng thức từng chút một thôi."
Trong miệng người nhà họ Trần đều bị đút thứ gì đó, lập tức không nói được nữa. Những kẻ côn đồ kia cũng ra vào bận rộn, chỉ có mỗi tên thủ lĩnh ngồi ở salon cầm quả táo trên bàn, hơi nhấc mặt nạ lên, nhét vào trong miệng, cắn mấy miếng đã xong, bật TV xem tạm. Một lát sau, gã quay đầu, im lặng nhìn đám người quỳ trên mặt đất.
Tôi cảm thấy cơn choáng váng không ngừng xuất hiện, cả cơn sốt bốc lên, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Đàm Giảo khẽ nói với tôi: "Anh có cảm thấy chỗ nào không đúng không?"
Tôi đáp: "Ừ."
Mơ màng lại nghe thấy cô ấy nói: "Nếu như sau đó đám côn đồ này phóng hoả thì tại sao giáo sư Trần và Trần Như Anh không nhắc đến với cảnh sát? Chắc chắn còn có ẩn tình gì đó. Shit, điện thoại vẫn không có tín hiệu..."
Tôi không nói chuyện, không nói nổi ra lời nữa.
Anh yêu em.
Trong lòng tôi nói với cô ấy.
Bình luận facebook