Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Rabbitlyn
Chương 127: Đàm Giảo (17.1)
Bên ngoài trời đen kịt, khí lạnh từ cửa sổ chui vào. Trong căn phòng nhỏ hẹp không có đèn, mùi tro bụi nhanh chóng dính đầy xoang mũi.
Xung quanh chất đầy đồ. Ô Ngộ nằm trên sàn nhà lạnh buốt, hai tay để bên cạnh người không nhúc nhích, giống như một đồ vật. Bởi vì anh nên trong không khí mang theo mùi máu tươi.
Tôi nhìn dưới nhà một lát xuyên qua lỗ nhỏ, vừa quay đầu lại mới phát hiện anh đã nhắm mắt.
"A Ngộ?" Tôi khẽ gọi, nhưng anh không trả lời.
Tôi hơi sửng sốt.
Từ sau hôm đó có một thời gian rất dài, tôi không thể nào miêu tả nổi khoảnh khắc này, cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên trống rỗng, đột nhiên không cảm thấy gì hết, người ở đây, nhưng linh hồn đã đi đâu mất. Nó từng sớm chiều ở chung với Ô Ngộ khi còn sống. Tôi nhìn thấy tay mình từ từ đưa ra, chạm vào mũi anh. Tất cả đều lạnh buốt, ngón tay tôi, chóp mũi anh, không khí xung quanh.
Có lẽ là qua mười mấy giây, tôi mới cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt.
Tôi từ từ thả tay xuống, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Tôi nhìn thấy từng giọt nước mắt mình rơi xuống sàn nhà. Ánh mắt lập tức trở nên mơ hồ như bột nhão.
Tôi thật sự sợ hãi, suýt chút nữa cho rằng cứ thế mất đi anh.
"Giảo Giảo..." Tiếng gọi rất mơ hồ. Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như vậy, máu tươi đầy người, mày cau lại.
Anh chỉ gọi tôi như vậy khi đang hôn mê mất đi ý thức, nhưng hiện tại tôi chả có cách gì.
"Giảo Giảo..." Anh lại gọi một tiếng nữa, dường như vô cùng vội vã. Tôi cúi người xuống, cầm chặt tay anh: "Em ở đây."
"Giảo..." Anh khẽ nói, "Anh yêu em."
Tôi kinh ngạc nhìn anh, khuôn mặt tuấn lãng trải qua tang thương, sau đó tầm mắt tôi lại trở nên mơ hồ. Anh nói anh yêu tôi.
Anh luôn nhịn không nói ra.
Ô Ngộ, anh thông minh như vậy, lại ra sức liều mạng. Nửa đời này anh đều sống như vậy sao.
Nhưng anh là đồ ngu ngốc.
Bởi vì anh căn bản không có cách nào không yêu tôi được.
Cũng giống như tôi cả thôi.
Dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng động rất lớn, người nọ hình như nổi giận. Tôi dựa sát vào lỗ nhỏ nhìn, chỉ thấy mấy tên đồng bọn của gã đã quay lại, để một đống tiền mặt và vàng thỏi lên ghế salon. Tôi quan sát có lẽ phải hơn mười vạn, nhưng bọn chúng đã mưu đồ từ lâu, chỉ sợ số tiền này không thoải mãn được.
Quả nhiên người nọ ngồi trên ghế salon, vẫn đeo mặt nạ, trong ánh mắt âm trầm có ý cười: "Bà già, giáo sư Trần, chỉ có chút bụi này thôi sao? Chuyến này các anh em cũng không dễ dàng, tiền đi lại cũng không đủ được!"
Có người tháo khăn trong miệng bà Trần và giáo sư Trần ra, sắc mặt bà Trần tái nhợt không lên tiếng, vẻ mặt giáo sư Trần sợ hãi bất đắc dĩ: "Tôi... tôi chỉ là giáo sư, nhà chúng tôi thực sự chỉ có từng đây tiền..." Ông còn chưa nói xong, người nói đã ra hiệu cho đồng bọn, đột nhiên có người nhấc ông lên đấm đá mấy cái. Giáo sư Trần vốn yếu đuối, làm sao chịu được, lập tức chảy máu. Bà Trần hô: "Đừng đánh con tôi! Thực sự chỉ có từng đó thôi!" Trần Như Anh vẫn còn quỳ trên mặt đất, muốn bổ nhào qua, Phùng Yên bảo vệ cô ta, sợ con bị chịu tội. Sắc mặt Đường Lan Lan trắng bệch, cơ thể run rẩy. Sắc mặt Trần Bảo Châu và Trịnh Chí Vĩ cũng rất khó coi, ánh mắt lộ ra bi thương. Trịnh Chí Vĩ cũng luôn che chở Trần Bảo Châu, cũng là có chút khí phách đàn ông.
Chương 128: Đàm Giảo (17.2)
Người nọ hất tay, tên đồng loã ngừng lại, trên mặt đất chỉ còn lại giáo sư Trần mặt mũi bầm dập không ngừng rên rỉ. Tôi nhìn mà không đành lòng. Ai ngờ ánh mắt người nọ lại lướt qua từng người phụ nữ quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Trong lòng tôi dâng lên dự cảm xấu mãnh liệt. Ánh mắt gã lướt qua Trần Bảo Châu dung mạo bình thường, dừng trên mặt Phùng Yên và Trần Như Anh, cuối cùng rơi vào trên người Đường Lan Lan đầy phong trần.
"Bà già." Gã từ từ nói, "Tao hỏi lại bà một lần nữa, tiền và báu vật giấu ở đâu?"
Bà Trần không ngốc, tôi tin chắc bà tuyệt đối chú ý tới ánh mắt người nọ, lúc này sắc mặt trở nên bi thương mà quật cường, "Thực sự không có mà."
Người nọ thoáng liếc Đường Lan Lan, hai tên đồng loã lộ ra nụ cười dâm ô, một gã đi qua, nâng Đường Lan Lan lên. Sắc mặt Đường Lan Lan sợ tới mức trắng bệch, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. ra sức liều mang giãy dụa. Gã lại vỗ mông cô ta: "Thành thật một chút! Bận rộn nhiều ngày như vậy cũng nên thưởng thức chút ngọt rồi."
Bà Trần nhìn chằm chằm vào Đường Lan Lan, trên gương mặt khẽ động. Đường Lan Lan quay đầu lại nhìn bà ta. Ánh mắt cô ta tràn đầy sự cầu xin và sợ hãi, cô ta cầu xin bà lão mở miệng. Trong căn phòng này ngoài Trần Như Anh, có lẽ bình thường cô ta là người thân nhất với bà lão.
Thế nhưng cho đến khi cô ta bị hai gã đàn ông mang vào trong phòng đóng cửa lại, bà Trần vẫn là vẻ mặt hoảng hốt, nhưng không mở miệng.
Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày vò, tiếng cười của đàn ông, tiếng thở dốc qua cánh cửa.
Người nọ ngồi trên ghế salon, cầm điếu thuốc, nhấc một góc mặt nạ lên, từ từ hút, lộ ra chiếc cằm tuấn lãng thô ráp. Sắc mặc bà Trần vô cùng khó coi, nhưng thái độ không thay đổi. Sắc mặt những người khác trở nên vô cùng u ám, đè nặng phẫn nộ và sợ hãi.
Tôi đột nhiên vô cùng căm hận bầu không khí như vậy, vô cùng khó chịu. Tôi biết rõ nó là gì.
Là tên tội phạm mất đi nhân tính, tất cả tự tôn, nhân cách, an toàn đều bị nắm giữ trong lòng bàn tay, tuỳ ý chà đạp. Nó khiến người ta hoàn toàn thay đổi, chỉ có một tia sợ hãi dày đặc trong mắt.
Mỗi tên tội phạm thực sự đều như vậy, ích kỷ, độc ác đến cực điểm, nhưng vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Có lẽ trải qua khoảng mười phút, tất cả mọi thứ trong cánh cửa kia đã không thể vãn hồi, tất cả đều đã xảy ra. Người nọ vân vê tàn thuốc, nhưng lúc này giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Đêm còn rất dài, chúng ta có thể làm từng người một. Tiếp theo đến lượt ai đây? Phu nhân?" Ánh mắt gã rơi trên người Phùng Yên, nhưng đôi mắt Phùng Yên trống rỗng không biết đang nhìn đi đâu.
Ánh mắt gã lại lướt qua mặt Trần Như Anh và Trần Bảo Châu: "Em gái nhỏ? Em gái lớn?" Trần Như Anh khóc thành tiếng, sắc mặt Trần Bảo Châu trắng bệch, nhưng cuối cùng ánh mắt gã lại chiếu vào người bà Trần: "Tôi thấy hay vẫn là bà đi. Cần gì quanh co nữa? Bà cũng là phụ nữ mà." Gã gọi đồng bọn đến, tên đó liếc nhìn bà Trần, lộ ra nụ cười ghét bỏ. Gã cười, vỗ cánh tay tên đồng bọn: "Được rồi coi như chơi cái ấm giữ nhiệt. Nhưng nhất định phải khiến cho bà ta mở miệng đấy." Tên đồng bọn gật đầu, đi lên trước, tất cả người nhà họ Trần đều ngây người, không nghĩ tới đám người này cầm thú đến nước này. Giáo sư Trần nhào đầu về phía trước quát: "Đừng đụng vào mẹ tôi!" Lại bị đá văng ra, đè xuống đất.
Chương 129: Đàm Giảo (17.3)
Tên đồng bọn kia thò tay kéo bà Trần, cuối cùng trên mặt bà ta đã hiện lên vẻ bối rối, gương mặt vốn lạnh lùng quật cường dường như đã nứt ra một đường nhỏ, bà ta chật vật né tránh gã đàn ông đụng vào, quát: "Đủ rồi!"
Tên đồng bọn dừng tay. Người nọ nhìn chằm chằm bà ta.
Bà Trần nói: "Nếu như... theo như lời cậu nói thì làm thế nào cam đoan cả nhà chúng tôi an toàn?"
Ánh mắt người nọ sáng ngời: "Bà già, không cần cam đoan. Bà là người thông minh biết rõ chúng tôi chỉ cầu tài, cần gì mạng người? Mọi thứ đều phải có đường lui, giang hồ gặp mặt. Hơn nữa tôi chỉ cướp nhà các người hay làm bị thương người là hai tính chất khác nhau. Nếu có tiền ai muốn tay vấy máu chứ, tôi không thù không oán nhà các người. Chỉ cần các người đưa đồ cho chúng tôi, bọn tôi sẽ lập tức đi ngay, ngày mai các người vẫn có thể tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình, làm người phú quý. Nhưng nhớ kĩ là tôi muốn lấy tất cả đấy."
Những lời gã nói cũng có chút tương đối thuyết phục. Bà Trần im lặng một lát: "Trong hốc tủ quần áo thứ ba ở phòng ta có một ít đô la. Đói là tiền ta chuẩn bị cho cháu gái đi nước ngoài và hỗ trợ gia đình."
Mọi người nhà họ Trần nhìn về phía bà ta, tôi không biết tâm trạng hiện tại của bọn họ như thế nào, Có lẽ bọn họ đã quen với vêệc bà ta kiểm soát tất cả nhà này, kể cả lúc này cũng là quyết định mạng sống của bọn họ. Còn tôi nhìn vào khuôn mặt vốn được chăm chút của bà ta, hiện tại trầm tĩnh nhưng lại sinh ra chút chán ghét. Bởi vì tôi nghĩ nếu sớm biết chống cự cũng vô dụng, cuối cùng sẽ phải khuất phục, vậy thì tại sao không sớm nói ra nơi cất giấu tiền? Nhất định phải đợi đến khi bản thân đối mặt với nguy hiểm mới mở miệng? Làm gì để cho Đường Lan Lan mất đi sự trong sạch? Nghĩ đến Đường Lan Lan bình thường giống như một người hầu nhỏ đi sau bà ta tìm mọi cách lấy lòng, một người ngoài như tôi nghĩ đến khi cô ta bị mang vào căn phòng kia, ánh mắt nhìn bà ta, trong lòng cũng cảm thấy buồn phiền.
Khi bọn họ nói tiếp những lời vô ích, tôi quay đầu nhìn Ô Ngộ, tuy miệng vết thương bên ngoài dường như đã không còn ứa máu, nhưng sắc mặt anh lại trở nên đỏ. Điều này không bình thường, tôi đưa tay sờ trán anh mới phát hiện nóng đến doạ người.
Đây không phải là điềm tốt, còn tôi lại chả có cách nào.
Tôi lại đi tìm kiếm xung quanh, rút chút khăn mặt cũ trên kệ, không có nước, cồn, tôi rón rén đi đến bên cửa sổ. Mái hiên bị chúng tôi giẫm lên có chút tuyết đọng. Tôi lấy khăn mặt bọc đống tuyết đó, hơi lạnh thấm vào khiến tay tôi run lên. Tôi chịu đựng cho đến khi cả chiếc khăn ướt đẫm mới gấp gọn lại đặt lên trán Ô Ngộ, lại lấy một chiếc khăn khác lau tay chân cho anh.
Lau đi lau lại bốn năm lần, nhiệt độ trên trán anh tạm thời hạ xuống một chút. Tôi nhìn dáng vẻ anh, trong lòng có chút bình lặng dù hoàn cảnh không thích hợp. Sau đó tôi nghỉ ngơi một lát, giơ tay lên nhìn ngón tay mình đỏ lên vì lạnh, có mấy ngón đã không có cảm giác, xuyên qua ngón tay tôi nhìn thấy ánh trăng vẫn yên lặng như trước.
Tôi còn nhìn thấy bên góc tường cửa sổ có để một chiếc hộp màu trắng, trên hộp có dấu hiệu chữ thập đỏ. Trước đó cái hộp bị đống vải che khuất, tôi đi tới đi lui, vải rơi xuống mới lộ ra.
Trong lòng tôi run lên, phải biết rằng hiện tại Ô Ngộ trong mắt tôi vẫn là sống chết chưa rõ, hơi thở mong manh, lại còn sốt cao, tôi thực sự sợ anh lại ngừng thở trong nháy mắt, nhưng bây giờ tôi lại thấy được hộp thuốc chữa bệnh, quả thực tương đương với đồ từ trên trời giáng xuống, nếu như đồ vật bên trong có thể sử dụng được.
Chương 130: Đàm Giảo (17.4)
Tôi vội vàng đẩy chiếc hòm ra ngoài, không có khoá, nhờ vào ánh trăng tôi mở nắp ra.
Tôi sững người.
Tấm thẻ và chữ viết y như trong trí nhớ tôi từng nhìn thấy đã là chuyện rất lâu, như thể đã cách mấy đời. Sau vụ án của Ngôn Viễn, tôi gần như đã quên đi sự tồn tại của người thần bí kia, nhưng bây giờ ở trong nhà giáo sư Trần vô cùng xa xôi, chúng tôi trốn trong căn gác xép nhỏ, vậy mà tôi lại thấy vết tích của anh ta lần nữa.
Cũng là một tờ giấy, lần này đã viết nhiều hơn.
"Ngày 23 tháng 1 năm 2017 không thể ở lại nhà họ Trần sẽ có rất nhiều tên côn đồ xâm nhập. Hai rưỡi đêm báo cảnh sát bắt người."
Đằng sau có một loạt số thứ tự, tên thuốc và cách dùng:
"1.Lọ vuông màu trắng, thuốc tiêu viêm, mỗi lần 4 viên
2.Lọ hồng, thuốc hạ sốt, mỗi lần 1 viên
3.Lọ vuông vàng, thuốc cầm máu, sau khi sát trùng bằng cồn bôi lên, dùng băng gạc băng lại
..."
Tôi không dám tin lục chiếc hòm, thuốc, băng gạc bên trong hoàn toàn được sắp xếp theo như tờ giấy viết, ngoài ra còn có một chai nước và hai gói bánh bích quy. Quả thực là dựa theo tình hình hiện tại của chúng ta mà chuẩn bị. Tôi cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, huyệt thái dương giật giật. Trong góc hòm còn có một thứ giống như điện thoại, nhưng lại cũng không giống, nó to hơn một chút, màn hình và phím bấm cũng kì quái, nhưng nó đã bị vỡ, tôi ấn một chút cũng không dùng được, vì thế thất vọng ném sang một bên.
Chữ viết trên tấm thẻ kia cũng giống như lần trước, thanh tú, tung bay, mang theo chút ngông cuồng. Trong lòng tôi mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ nhưng cũng rất mờ nhạt thôi. Không biết sao nước mắt của tôi cũng sắp rơi xuống, tôi tự hỏi trong lòng mình, nên tin tưởng người thần bí này sao? Tin tưởng anh ta không biết ở nơi nào truyền đến tin tức sao? Quá khứ, hiện tại hay là tương lai đây?
Tin thôi, Tôi đã không còn lựa chọn nào khác. Ngay cả thời gian xoay ngược cũng gặp rồi, tôi bằng lòng tin tưởng kì tích này.
Không cần quan tâm tới những thứ khác, tôi lập tức dựa theo chỉ thị trên tấm thẻ, xử lý vết thương cho Ô Ngộ, cho anh uống nước.
Chờ sau khi đã bận rộn xong, tôi mới mệt mỏi ngồi bên cạnh Ô Ngộ. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sắc mặt của anh không còn đỏ như vừa nãy, trán cũng đã hạ sốt một chút. Tôi ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn anh.
Có lẽ anh mơ thấy ác mộng, mày nhíu càng chặt, ngón tay quờ quạng trên sàn nhà như đang muốn nắm lấy thứ gì đó, tôi lập tức cầm chặt tay anh, anh nắm lại rất nhanh.
"Ô Diệu..." Anh gọi.
Một lát sau, lại kêu lên: "Mẹ, mẹ..." Một tiếng này khiến tôi giật mình bởi vì hơi to, hai tay tôi đều để trong lòng bàn tay anh, muốn rút ra lại không được. Tôi vội nghiêng đầu nhìn qua lỗ nhỏ, may quá vẫn không bị người bên dưới nhà phát hiện, nhưng nếu anh lại kêu to thì không xong rồi.
Vừa quay đầu lại, phát hiện môi anh lại đang cử động, lông mày càng nhíu chặt: "Mẹ, mẹ..."
Tôi rút tay muốn che miệng anh nhưng vẫn không rút nổi. Người này khi hôn mê lực tay cực lớn, cố chấp y như lúc tỉnh, ngay cả một ngón tay tôi cũng không nhúc nhích được.
Một dòng nhiệt đột nhiên xông vào lòng tôi.
Tôi cúi đầu xuống, hôn môi anh. Tất cả đau khổ, nói mê của anh đều biến mất giữa môi chúng tôi.
Đây là lần thứ hai chúng tôi hôn nhau, còn cay đắng hơn so với lần đầu. Lần đầu, tôi xúc động, ngọt ngào, hoảng hốt, nhưng bây giờ anh nằm cứng đờ, tôi khẽ ngậm lấy môi anh, nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm. Mùi máu tươi từ trong miệng anh tiến vào miệng tôi. tôi giống như gặp ma, cũng mất đi lý trí, quên sạch tất cả nguy hiểm dưới nhà. Đúng vậy, hiện tại tôi chỉ muốn hôn anh, hôn người đàn ông vừa khiến tôi ngọt ngào lại đau khổ này, hôn người đàn ông có vận mệnh cùng quay ngược thời gian chưa rõ với tôi.
Tôi dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng anh, trúc trắc tìm kiếm anh. Tôi mút lấy, không biết mình đang tìm kiếm thứ gì. Cổ họng anh không còn phát ra tiếng động nữa, nhưng sau khi hôn một lát tôi đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi ấm áp của anh nghênh đón, đánh úp về phía tôi, bắt đầu dây dưa. Tâm trạng tôi chấn động, ngước mắt nhìn, mắt anh vẫn nhắm, còn chưa tỉnh, nhưng anh hôn tôi vô cùng nhiệt tình. Anh hôn mỗi tấc linh hồn tôi, có sự nhung nhớ không kìm nén nổi.
Tôi cảm thấy khi ở bên anh nước mắt của mình trở nên thật nhiều, trong khi tôi không ngừng rơi nước mắt, còn anh nào hay biết, anh chỉ mơ màng hôn tôi, thỉnh thoảng nghe thấy anh gọi Giảo Giảo.
A Ngộ, anh chưa từng hôn ai hết. Anh luôn tìm kiếm em.
Chương 131: Đàm Giảo (17.5)
Lúc này dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng vang rất lớn, tôi ngẩng đầu. Ô Ngộ có lẽ đã nhận được sự trấn an, tay tôi đã rút được khỏi tay anh. Tôi nhìn ra ngoài, ở dưới phòng khách có một bình hoa bị đập nát trên mặt đất, có vẻ như là người nọ làm. Gã đứng trước mặt bà Trần, đá một cái, bà ta tựa như tờ giấy rách té ngã trên mặt đất.
"Thực sự coi tao là đồ ngu à?" Người nọ lật mấy tờ đô la trong tay, ném lên sô pha, quát: "Cũng chỉ có hơn trăm vạn, tính đuổi ăn mày sao? Vừa rồi không phải tao đã cảnh cáo bà phải lấy ra toàn bộ à! Toàn bộ! Tao muốn lấy toàn bộ mọi thứ trong nhà này!"
Bà Trần bị thương, khoé miệng cũng có máu, vẻ mặt bà ta hoảng hốt, bò dậy từ trên mặt đất: "Thật sự... thật sự chỉ có từng đây thôi!" Trong mắt cũng chảy ra nước mắt.
Ánh mắt người nọ âm trầm nhìn bà ta, im lặng mấy giây: "Đồ gia truyền nhà các người đâu? Viên ngọc phỉ thuý lớn, còn cả nhẫn ngọc phỉ thuý, vòng cổ kim cương 8 cara? Tổng cộng trị giá 3000 vạn!"
Gã vừa dứt lời, đám đồng loã bên cạnh đều lộ ra ánh mắt tham lam, người nhà họ Trần lại im lặng, ánh mắt hơi khác thường, còn bà Trần nhắm kịt mắt, không nhìn ra biểu tình.
Tôi hiểu rõ bọn họ đang nghĩ gì. Nếu như đồ gia truyền thực sự tồn tại thì đám trộm biết được từ đâu? Hơn nữa còn biết chính xác như vậy?
Nếu quả thật có, kết hợp với đủ chuyện đêm này vậy trong đám người nhà họ Trần rất có thể... có nội gián tiếp ứng cho bọn trộm.
"Những thứ kia... đã sớm mất rồi." Bà Trần lộ ra vẻ mặt đắng chát, "Tin tức của cậu không chính xác rồi. Mua ngôi nhà này, chồng tôi còn làm ăn tổn thất, còn những đô la và vàng thỏi kia đều được đổi từ đó mà ra. Nếu không sao có nhiều như vậy."
Người nọ hơi sửng sốt, ánh mắt âm tình bất định, có lẽ đang cân nhắc xem những lời này của bà Trần có đáng tin hay không. Trong lòng tôi thầm kêu không xong rồi, với tính cách của người này, còn cả bà Trần đêm nay quật cường khó chơi, chỉ sợ gã sẽ không dễ dàng tin tưởng, sẽ dẫn đến một vòng giằng co và tra tấn mới.
Quả nhiên người nọ cười nói: "Vậy sao? Nhưng bà già à, đêm nay mỗi câu bà nói ra đều là bị tôi dồn ép mới nói thật ra đấy. Vậy chúng ta linh hoạt một chút, cũng là lần cuối cùng đêm nay. Báo, đem con trai giáo sư bảo bối của bà già kéo tới nhà bếp. Hỏi một lần nếu không nói chém một tay, nếu không nói nữa chém một chân. Nếu mất cả tứ chi mà bà già vẫn không nói thì tao sẽ tin, chúng ta rút lui."
Bà Trần đột ngột trừng lớn mắt, giáo sư Trần co quắp trên mặt đất, gọi: "Mẹ... mẹ." Tất cả người nhà họ Trần đều hoảng sợ, nhưng mà vô dụng, tên đồng loã đã đi tới nhấc giáo sư Trần lên. Bà Trần gần như gào lên: "Đừng đụng con ta..."
Trong mắt người nọ hiện lên sự vui vẻ, dường như rất thưởng thức tình cảnh cốt nhục chia lìa. Bờ môi bà Trần run rẩy, nhìn ra được bà ta thực sự sốt ruột muốn nói gì đó. Giáo sư Trần đã bị kéo đi nửa đường.
Đúng lúc này, Phùng Yên luôn im lặng đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nọ. Gã hơi giật mình, đưa tay ra hiệu cho đồng bọn tháo khăn trong miệng Phùng Yên ra. Phùng Yên nói: "Anh chém chồng tôi cũng vô dụng, ông ấy là người thành thật nhu nhược, trong nhà này cũng chả quyết định được việc gì. Ông ấy không biết những thứ kia giấu ở đâu đâu. Các người muốn ép sao không trực tiếp ép bà ta? Bà ta không chịu được chút uất ức nào đầu, rốt cuộc có tồn tại những thứ kia hay không, anh có thể dễ đàng biết được."
Chương 132: Đàm Giảo (17.6)
Người nọ nhìn Phùng Yên, nhưng không hề tức giận, thoáng cười: "Cô nói cũng đúng." Ra hiệu cho tên đồng bọn, gã thả giáo sư Trần ra. Sau đó ánh mắt người kia đầy ác ý, từ từ nhìn về phía bà Trần.
Tôi tin tưởng đây là lần đầu tiên bà Trần không khống chế được cảm xúc trong đêm nay, bởi vì mặt bà ta đỏ lên, thở hổn hển, ngón tay chỉ vào Phùng Yên, nói một hơi rất nhiều: "Mày... mày... là mày đúng không! Mày nói cho bọn chúng chuyện đồ gia truyền, mày cũng là kẻ nội gián! Nếu không tại sao hệ thống báo động trong nhà không hoạt động! Điện thoại và mạng đều bị hỏng. Hồ ly tinh, con điếm ! Tao đã sớm biết mày ở bên con tao vì tiền! Nhiều năm như vậy trong lòng mày luôn hận nhà tao! Mày là cái đồ bùn nhão không thể trát tường, tao không nên để cho nó lấy mày, hiện tại còn hại nhà tao như vậy! Tao nên sớm bảo nó đuổi mày ra khỏi cửa, lấy cô gái môn đăng hộ đối, cho mày chết ở bên ngoài, bị huỷ hoại ở bên ngoài! Sao còn để cho mày sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy!"
Tuy đã sớm nhìn ra quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu bọn họ không hoà hợp, nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ tới bà Trần trách mắng bằng những lời nói ác độc dơ bẩn như vậy, không nghĩ tới hoá ra mâu thuẫn giữa bọn đã sâu như vậy. Những người khác hiển nhiên cũng không nghĩ tới.
Dưới tình hình đám trộm xâm nhập, mỗi người đều có khả nảng gặp hoạ đầu tiên, vốn giấu mâu thuẫn trước mặt người ngoài, nhưng tôi vẫn cảm nhận được quan hệ phức tại mà áp lực kia sẽ lập tức bùng nổ. Hơn nữa người bùng nổ tất cả áp lực còn là chủ nhà - bà Trần.
Vẻ mặt Phùng Yên chả thay đổi chút nào, vẫn bình tĩnh ôn hoà. Bà đứng lên, chiếc áo khoác màu đỏ mặc ngoài váy ngủ, đôi chân trần trụi, mái tóc dài đen nhánh xoã ngang vai, nhìn càng thêm đẹp mắt. Bà ấy chậm rãi đi đến trước mặt bà Trần, tôi đột nhiên giống như hiểu được Phật pháp tối cao, lúc này Phùng Yên không hề bình thường. Loại không bình thường này giấu ở nơi yên tĩnh, vô cùng kiên nhẫn, ngày qua ngày lặp lại. Hiện tại bà bị đả kích tinh thần, tâm lý rối loạn, cho nên thay đổi thành một người xa lạ, như thể đó mới thực sự là chính bà.
Phùng Yên nói: "Có mấy lời nói ra cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Nhiều năm như vậy, bà không nói ra chỉ là muốn nghĩ cách chơi tôi, sao hôm nay lại đột nhiên không nhịn được thế? À, tôi biết rồi, bởi vì hôm nay bà bị ép giao nộp tất cả tiền, sắp hai bàn tay trắng, bà tức giận nhưng không làm gì được bọn họ. Cho nên giống như bình thường trút giận hết lên tôi, đúng không?"
Bà Trần ngắc ngứ: "Mày... mày..." Lời còn chưa nói ra miệng đã bị Phùng Yên ngắt lời: "Nhưng mẹ à, có mấy lời không thể nói lung tung trước mặt con gái tôi. Bao nhiêu năm trước tôi ở bên cha con bé là thật lòng đấy. Sao có thể nói tôi vì tiền chứ? Tôi cũng chỉ nghĩ đến bà là một người mẹ chồng nghiêm khắc mà thôi. À... sau này bà làm gì với tôi, còn cần phải nói ra sao? Cái nhà này giống như nhà tù chưa đựng tất cả dụng vọng biến thái khống chế của bà. Con trai, con gái bà... tất cả mọi người đều là cá chậu chim lồng, là con rối để cho bà điều khiển cả đời. Còn tôi chỉ là thêm một con chim mà thôi, nhưng là con bà chướng mắt nhất.
Tôi ngơ ngác, không nghĩ tới Phùng Yên sẽ nói những lời này trong hoàn cảnh nguy hiểm bốn phía. Song điều khiến tôi kì quái hơn là người nọ ngồi trên ghế salon không hề xen vào, chỉ nhìn Phùng Yên, im lặng nghe bà nói.
Chương 133: Đàm Giảo (17.7)
Phùng Yên bĩu môi, ngẩng đầu, ánh mắt như đang nhìn đâu đó, nhưng chỉ là hư không: "Trước tối nay đối với tôi mà nói cái nhà này cũng đã là địa ngục rồi. Bà cứ điều khiển, huỷ hoại cả cuộc đời tôi, hiện tại bọn họ xông đến cướp tiền của bà, xin đừng kéo theo mạng của chúng tôi. Còn nữa mặc kệ bà tin hay không, tôi không làm hại cái nhà này. Ngôi nhà quái dị này rồi sẽ có một ngày bị huỷ hoại thôi. Tôi chỉ là đang chờ đến ngày đó. Không nghĩ tới..." Bà mỉm cười: "Nó tới nhanh như vậy."
Nói xong những lời này bà bước lên nhà. Một kẻ cướp thò tay ra chặn, bà đứng lại, sắc mặt lạnh lùng không sợ. Người nọ lại mở miệng: "Cho cô ta đi lên. Một người phụ nữ tay trói gà không chặt cũng không biết gì về những vật kia đâu. Cần gì phải gây thêm chuyện."
Phùng Yên lên nhà, đóng cửa phòng lại. Nước mắt Trần Như Anh không ngừng rơi xuống, hu hu gọi mẹ, nhưng Phùng Yên dường như vẫn chưa tỉnh lại. Đúng lúc này bà Trần tức giận đến mức run rẩy đột nhiên ngã xuống, hai mắt trắng bệch, khoé miệng còn sùi bọt mép, sau đó rơi vào hôn mê.
"Mẹ, mẹ..." Giáo sư Trần luôn im lặng hô lên, "Mẹ tôi trúng gió rồi! Trước kia bà ấy từng bị trúng gió hai lần!" Lại bị kẻ cướp đạp xuống. Người nọ nhìn bà Trần hôn mê mấy lần, mắng mấy câu, hất xuống đất. Trần Bảo Châu và Trần Như Anh vẫn bị che miệng, hai tay trói chặt, hai người nhào đầu về phía trước, tựa bên cạnh bà Trần. Ánh mắt Trần Như Anh rất phức tạp, Trần Bảo Châu tràn đầy sự quan tâm và đau thương. Trước đó tôi không nghĩ tới người chất phác như chị ta lại giàu cảm xúc như vậy.
Có lẽ tình hình trước mắt cũng khiến người nọ đau đầu, gã rút ra một điếu thuốc, sau đó chỉ huỷ cho đồng bọn tách người nhà họ Trần ra giam giữ, cha con giáo sư Trần bị nhốt vào một phòng, cặp đôi Trần Bảo Châu bị giam một chỗ, những kẻ khác tiếp tục tìm đồ.
Tôi quay người tựa vào vách tường, hiện tại khoảng bốn giờ, còn cách bình minh ít nhất ba tiếng đồng hồ. Lúc này tôi còn chưa có kinh nghiệm kết hôn yêu đương, bạn bè ở bên cạnh cũng thế. Cho nên đối với sự tố cáo của Phùng Yên với bà Trần, tôi dường như vẫn chưa thể hiểu rõ, nhưng cảm giác của tôi đối với Phùng Yên vẫn không tệ, còn với bà Trần thì ngược lại. Bình thường ở nhà bà ta cũng vênh mặt lên hất hàm sai khiến, ngôn ngữ bà ta dành cho Phùng Yên cũng thiếu sự tôn trọng cơ bản. Có lẽ trong gia đình nhìn bề ngoài bình an phú quý này đã cất chứa oán hận của hai người họ rất lâu.
Nhưng đồng thời tôi cũng nghĩ đến vẻ mặt của giáo sư Trần và Trần Bảo Châu khi Phùng Yên lên tiếng.
Im lặng, chứ không phải phẫn nộ, kinh ngạc.
Tôi cũng nhớ lại dáng vẻ của Phùng Yên lúc đó. Con người bình thường trang trọng bình thản của bà hoàn toàn nứt ra, có lẽ là do đêm nay bị chịu kích thích quá lớn, nét mặt bà cũng trở nên cố chấp, khoé miệng mang theo nụ cười hoảng hốt.
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến những con mèo bị hành hạ đến chết phía sau nhà.
Tôi không khỏi nảy sinh lòng nghi hoặc: một gia đình bên trong chứa đựng mâu thuẫn dài ngày mà áp lực giữa mẹ chồng và nàng dâu thực sự có thể khiến cho người ta biến thái đến vậy sao? Có thể huỷ diệt tất cả sự tốt đẹp của người đó, từ nay trong lòng chỉ có hận thôi sao?
Khi tôi nhìn qua lỗ nhỏ lần nữa, đã thấy ở trong hành lang tầng hai cách tôi không xa, người nọ đang đứng ở cửa phòng Phùng Yên. Gã tháo mặt nạ xuống, đúng là khuôn mặt tuấn lãng tôi thấy ban ngày kia. Trên mặt gã không còn nụ cười lạnh lùng, đẩy cửa đi vào.
Trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh đã thấy - Phùng Yên đứng trong đống tuyết, gã ngồi xổm trên mặt đất, bưng lấy bát sủi cảo, ánh mắt nhìn bắp chân mảnh khảnh và tất chân màu đen.
Chương 134: Đàm Giảo (17.8)
Qua một lúc, cơn sốt của Ô Ngộ đã giảm, ngủ cũng rất yên ổn. Tôi sờ trán anh, tôi nghĩ mình có tính là cứu anh một mạng hay không? Vậy anh có phải nên lấy thân báo đáp?
Không, người đàn ông này có thể giao tính mạng cho tôi, nhưng không chịu hứa hẹn với tôi.
Tôi tự giễu cười, không nhịn được thò tay sờ môi anh.
Cửa phòng Phùng Yên lại được mở ra, người nọ đi trước nắm tay Phùng Yên. Bà đã thay quần áo, dựa vào kinh nghiệm nam nữ ít ỏi của tôi cũng có thể ngửi ra được sự khác thường giữa bọn họ. Mặt Phùng Yên hơi đỏ, người nọ ngay cả mặt nạ cũng lười đeo vào, khoé môi mỉm cười.
Nhưng mà kẻ cướp lộ mặt ra thì không phải điềm tốt. Nó chứng tỏ gã đã không còn phải kiêng nể.
Mới đi được hai bước, người nọ dường như vẫn chưa thoả mãn, quay người lại đặt Phùng Yên lên tường rồi hôn. Hai người hôn vô cùng mạnh bạo, tay gã còn đồng thời sờ loạn trên người bà. Đó là cảm giác như thể gã muốn ăn sạch bà rất mãnh liệt. Tôi với tư cách người ngoài cũng có thể cảm nhận được, trong sự nhiệt tình còn mang theo cả sự tuyệt vọng nào đó. Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện ý nghĩ kì quái: gã xấu xa như vậy, tại sao tôi cảm thấy gã thực sự động lòng.
Gã bị lợi dụng sao?
Không thể nào biết được.
"Em chịu theo anh thì tốt, không nghĩ tới anh có năng lực lớn vậy sao?" Gã hỏi.
Phùng Yên ngửa mặt lên, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, không nghĩ tới."
Gã nhìn chằm chằm bà mấy giây, hỏi: "Em hận bọn họ như vậy, bà già kia cả ngày ức hiếp em, em cũng đã nói sống ở đây một ngày bằng một năm, bà già kia giống như Từ Hi thái hậu, đối với em như dao cùn mổ heo, thích ngược đãi con dâu. Hiện tại anh báo thù thay cho nửa đời của em, em không vui sao?"
Phùng Yên đáp: "Vui chứ. Nhưng nghĩ lại bà ta cũng không làm chuyện gì quá đáng. Việc ăn uống đều được cung cấp đầy đủ, chỉ là ngay cả công việc của em cũng nhúng tay vào, dựa vào mánh khoé ép em bị sa thải phải ở nhà làm nội trợ. Lại còn tìm cách đoạn tuyệt quan hệ của em với bạn bè, chỉ cho quen biết với đám bạn bà ta. Bà ta chỉ xem thường em vì bà ta quá trống trải, cần một người để bà ta tuỳ ý chà đạp mân mê, nhưng không để cho người khác biết. Anh có biết không ngay cả quan hệ vợ chồng của em và con trai mà bà ta cũng xen vào? Bà ta dung túng cho ông ta chơi bời bên ngoài, cảm thấy làm như vậy mới không bị em khống chế hoàn toàn... À, em đã nói với anh, bà ta vô cùng buồn cười rồi. Sau này em sẽ mỗi ngày chê cười bà ta."
Người nọ sờ mặt bà: "Vậy tại sao em không rời khỏi ngôi nhà này?"
Phùng Yên giống như một cô gái nhỏ liếc gã: "Em đã nói bà ta cũng không làm gì quá đáng mà. Hơn nữa cuối cùng em cũng không rời đi, hồi đầu lúc mang thai chồng em cũng đối xử với em tốt lắm. Sau khi thất nghiệp không có bạn bè, em không còn đường nào để đi. Sau đó em mới hiểu ra đây là kế hoạch bà ta đã lập sẵn từng bước. Bà ta chính là muốn khống chế cuộc đời của mỗi người trong nhà này, cải tạo dựa theo ý mình. Không chỉ có riêng em, chồng em, Trần Bảo Châu cũng như vậy. Anh cho rằng tại sao Trần Bảo Châu lại kết hôn với kẻ thối nát như Trịnh Chí Vĩ, bởi vì đây là trừng phạt của bà ta dành cho cô ấy. Trần Bảo Châu học hoá học hay máy móc gì đó, tính cách cô ấy cũng thích hợp làm những việc đó, nhưng bà ta lại sắp xếp cho cô ấy đến làm tài vụ trong một xí nghiệp quen biết. Trần Bảo Châu và chồng em bị quản từ nhỏ đến lớn, không dám phản kháng. Sau đó Trần Bảo Châu thích anh chàng nghèo kia, cô gái chất phác như vậy từ nhỏ đã không được coi trọng, không dám chống lại, lần đó thích đến mức chết đi sống lại. Sau đó anh cũng không tưởng tượng được bà ta dùng thủ đoạn độc ác đến mức nào đâu, lợi dụng sự hiếu thảo của Trần Bảo Châu chia rẽ hai người đến chết đi sống lại, không còn chút hi vọng nào. Cho nên em cũng dần quen. Em ở đây chỉ là thỉnh thoảng phải chịu đựng bà ta, còn cả ông chồng nhu nhược của em, em còn có con gái. Em cứ sống như vậy là được rồi. Tô Hoàn, em rất vui vì anh xuất hiện."
Chương 135: Đàm Giảo (17.9)
Tôi không nghĩ tới người công nhân nguỵ trang thành kẻ cướp này lại có cái tên điềm đạm như vậy. Vẻ mặt Tô Hoàn biểu hiện hơi phức tạp, cuối cùng nắm tay bà, ra sức hôn hai cái: "Đồ ngốc, anh muốn hôn em như vậy trước mặt chồng em."
Phùng Yên: "Đừng."
Tô Hoàn: "Không phải do em. Xong chuyện này, anh sẽ mang em đi."
Hai người lại thì thầm mấy câu, tôi nghe không rõ. Hôm nay trong tay Tô Hoàn đã có gần 200 vạn, hăng hái ôm eo Phùng Yên đi xuống nhà.
Đúng lúc này Phùng Yên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Rõ ràng cách xa như vậy, rõ ràng chỉ là một cái lỗ to hơn đồng xu kim loại một chút, nhưng mắt bà lại nhìn thẳng vào tôi.
Trong khoảnh khắc ấy cả người tôi như rơi vào hầm băng, vội quay đầu dựa lưng vào tường, tim đập nhanh đến mức như sắp rớt ra khỏi lồng ngực. Tôi nghĩ xong rồi, nhất định là bà đã phát hiện ra rồi, nếu như nói cho Tô Hoàn, vậy thì tình trạng của tôi và Ô Ngộ khó mà tưởng tượng nổi.
Tôi dựa vào tường, cả người như mất hết sức lực. Trong lúc đó cũng không nghe rõ tiếng gì dưới nhà, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Nếu như bọn họ thực sự lên đây...
Nếu như bọn họ đi lên.
Tôi đành phải lao ra trước thu hút sự chú ý của bọn họ, hi vọng Ô Ngộ có thể may mắn trốn thoát.
Nhưng khi ra quyết định này, không hiểu sao trong lòng lại đau đớn thê lương?
Ô Ngộ, anh có biết hay không?
Qua một hai phút, dưới nhà vẫn không có động tĩnh gì. Tôi cố lấy can đảm, lại nhìn ra ngoài, phát hiện đôi kia đã xuống nhà ngồi trên ghế salon, vẻ mặt bình thản trò chuyện. Phùng Yên không hề nhìn về phía tôi, cũng không có tên cướp nào xông lên.
Tâm trạng tôi tạm bình ổn, cảm thấy không dám tin Phùng Yên lại không nói cho Tô Hoàn. Chẳng lẽ bà bằng lòng bảo vệ chúng tôi?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì Ô Ngộ ở phía sau phát ra tiếng rên rỉ, đúng là phải phòng dột trời mưa cả đêm, tôi lập tức quay người. Đôi mắt anh vẫn nhắm chặt, sắc mặt đã tốt hơn, nhưng vẫn cau mày.
"A..."
Có lẽ là bị đau rồi.
Tôi cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cúi người chặn miệng anh, chẳng lẽ là do trước lạ sau quen, trong đầu tôi trống rỗng không nghĩ được gì hết, môi đã chặn môi anh, quen thuộc đưa lưỡi đi vào, thè lưỡi ra khẽ liếm. Tôi nghĩ anh nhất định đã rơi vào cơn mơ, bởi vì anh lại bắt được đầu lưỡi của tôi, mạnh mẽ quấn lấy. Tôi cảm thấy cả người như nhũn ra, trong lòng vốn hoảng loạn cũng dần trở nên bình tĩnh.
Hôn một lát, anh không có kêu ra tiếng nữa. Tôi tìm khẽ hở, đầu lưỡi linh hoạt trượt ra, nhưng vẫn có chút không nỡ, lại liếm môi anh, lẩm bẩm: "Dục vọng mạnh như vậy sao? Thích hôn đến thế à? Nói thì anh còn từ chối, anh còn nhẫn nhịn, anh là đồ tim thuỷ tinh... hôn chết anh..."
Tôi thề là do đêm nay quá kích thích không có cảm giác an toàn nên mới nói linh tinh như vậy chứ bình thường tôi không phải là người như thế.
Nhưng mà...
Trong lúc đó một bàn tay đè lưng tôi xuống. Tôi hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy máu toàn thân xông hết lên đỉnh đầu, tôi ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt kia đã từ từ mở ra.
Trong mắt Ô Ngộ còn có tơ máu, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng đôi mắt trong vắt kia vừa mới lấy lại ánh sáng, tựa như mặt hồ sắp có mưa to, tựa như đầm lầy đầy nước bùn.
Tôi có cảm giác như bị người dùng chày gỗ đập một cái, đập vỡ nát phần mặt mũi cuối cùng. Cho dù ở trong tình cảnh nguy hiểm, tôi vẫn cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng. Rốt cuộc anh đã nghe được bao nhiêu rồi, anh tỉnh lại trước khi tôi hôn hay là sau đó? Anh sẽ không cảm thấy tôi là người phụ nữ biến thái chưa được thoả mãn dục vọng chứ... Dưới tính hình nguy hiểm như vậy còn xâm phạm anh... Shit!
Tôi ngồi thẳng người lên, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm tôi, cánh tay đặt sau lưng tôi không thả ra.
Chương 136: Đàm Giảo (17.10)
Anh nghe được hết cả rồi.
Trong lỗ tai tôi đột nhiên trở nên im ắng, âm thanh gì cũng không nghe được. Tôi nói: "Đừng hiểu lầm, khi anh hôn mê không ngừng rên rỉ, ồn ào... Em sợ người bên ngoài nghe được, không có cách nào để cho anh im lặng cả."
Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy mình ngu ngốc, tại sao không dùng tay?
Nhưng Ô Ngộ cũng không truy hỏi, cả người như một dòng biển chứa đựng mạch nước ngầm.
"Ừ." Anh nói, "Tôi biết."
Tôi hơi giật mình.
Anh biết cái gì chứ?
Lúc này anh cũng không luẩn quẩn với vấn đề này, cúi xuống nhìn trên người, hỏi: "Băng gạc và thuốc... ở đâu ra thế?" Tôi chỉ cái hòm cho anh xem, đồng thời lấy tờ giấy kia ra: "Đây chính là người để lại cho em tờ giấy lần trước. Vẫn còn chưa có cơ hội cho anh xem, hai lần chữ viết y xì nhau." Không cần nhiều lời, Ô Ngộ cũng cảm thấy chuyện này khó mà tin nổi.
Nhưng vẻ mặt của Ô Ngộ đột nhiên trở nên vô cùng kì quái. Anh đột nhiên mở to mắt, cầm lấy tờ giấy, cảm xúc vô cùng kích động. Anh thậm chí còn muốn ngồi dậy, tôi vội đỡ lấy anh: "Không được, mau nằm xuống." Anh không nghe, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy kia.
Tôi hỏi: "Anh nhận ra chữ viết này, đúng không?"
Trên mặt anh hiện lên nụ cười, siết chặt eo tôi hơn vào trong ngực anh, mũi tôi toàn là mùi máu và thuốc. Sau đó ót tôi nóng lên, anh cúi đầu hôn lên tóc mai tôi, sau đó áp môi ở đấy không buông ra. Anh nói: "Giảo Giảo, hai chúng ta được cứu rồi, đã có cái này... Chúng ta nhất định sẽ sống đi ra ngoài. Anh cam đoan em không cần phải lo lắng sợ hãi nữa."
Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lộ ra chất vấn, nhưng anh đang chìm đắm trong niềm vui, hiển nhiên không có ý định giải thích. Anh buông tôi ra: "Trong hòm còn có gì nữa?"
Tôi mở hòm ra: "Ngoài thuốc, còn có thứ này, giống như một chiếc điện thoại nát, nhưng cũng không phải là điện thoại. Em đã thử qua, nhưng không dùng được, hơn nữa cũng không có tín hiệu." Anh cầm lấy nhìn, lộ ra nụ cười sâu xa: "Đây không phải điện thoại bình thường mà là điện thoại vệ tinh. Em chưa từng thấy sao? Khi anh còn đang học nghiên cứu sinh... từng làm một hạng mục liên quan. Chỉ là không biết tại sao lại làm hỏng."
Điện thoại vệ tinh? Tôi từng nghe nói đến thứ này, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy. Đã có nó căn bản không cần dựa vào mạng lưới điện thoại hay internet cũng có thể liên lạc được, nhưng sao lại có thứ này ở đây? Chẳng lẽ người thần bí kia còn đoán được cả chuyện đêm nay tín hiệu liên lạc sẽ bị gián đoạn?
Tôi cảm thấy mình giống như đang đứng trước một cái giếng sâu, bên trong sóng nước nhộn nhạo, giấu kín như bưng. Tôi mơ hồ nhìn thấy ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin được, ngẩng đầu, phát hiện Ô Ngộ đang loay hoay thứ kia.
Tôi hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Xem có thể sửa được không."
Tôi giật mình: "Anh biết sửa cái này?"
"Tôi biết sửa rất nhiều thứ."
Cũng đúng, anh từng là người đàn ông khoa học tự nhiên ưu tú nhất, nghĩ lại những nam sinh học đại học gà rừng còn biết sửa máy tính. Thế nên Ô Ngộ sửa được máy bay thì cũng không có gì kì quái. Tôi vừa chú ý động tĩnh dưới nhà vừa yên lặng nhìn anh, nhưng mới qua vài phút, tôi phát hiện sai sai ở đâu đó.
Cho dù anh ngồi kia, dáng vẻ rất chăm chú sửa chữa linh kiện, thỉnh thoảng tìm kiếm đồ đạc trên kệ, nhưng chỉ một lúc mà trên mặt và cổ anh đầy mồ hôi. Lông mày hơi cau lại, sắc mặt cũng tái nhợt.
Chương 137: Đàm Giảo (17.11)
Tôi đột nhiên hiểu ra anh đang bị đau. Trong hòm cũng không có bất cứ thuốc giảm đau nào, anh hoàn toàn phải chịu đựng vết thương đau nhức. Cho nên mới tỉnh lại vì đau từ trong cơn mê, lúc này ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.
Tôi không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào. Cho tới nay khi trải qua hoàn cảnh khó khăn đều là anh bảo vệ cho tôi đi rồi lại trở về. Kể cả vừa rồi khi tôi hoang mang lo sợ canh giữ trong căn phòng nhỏ này, khi anh tỉnh lại, cả người tôi dường như cũng sống lại theo anh, không còn sợ hãi, không còn uất ức nữa.
Bây giờ anh đang sửa điện thoại vệ tinh, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng tôi, nhưng nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhìn đôi tay run run của anh, nhìn thấy anh bị đau như vậy mà không nói gì với tôi... dường như tất cả là hiển nhiên. Tôi đột nhiên nhận ra thực ra anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường. Anh cũng sẽ biết đau đớn, yếu đuối, sợ hãi, tổn thương giống như cô gái bình thường là tôi. Hai chúng tôi chưa bao giờ là đại anh hùng, thiên tài gì đó, chúng tôi đang luân hồi trong vòng xoáy vận mệnh, chúng tôi đang phải cố gắng hơn so với người bình thường, nhưng vẫn chỉ là người bình thường. Cho dù nhìn anh cứng cỏi như một toà thành cô độc cho tôi dựa vào.
Tôi cũng đột nhiên hiểu ra tại sao anh không chịu chấp nhận tôi.
Bởi vì anh cũng sẽ do dự lùi bước, nhưng đó không phải là yếu đuối mà là sự dịu dàng còn sót lại trong trái tim đã bị bóp nát.
Anh như vậy, sao tôi cam lòng để anh chịu khổ chứ?
Tôi không có thứ gì khác, đành cầm lấy băng gạc khẽ lau mồ hôi trên trán cho anh. Động tác của anh hơi dừng lại sau đó tiếp tục. Tôi mở chai nước ra, không uống ngụm nào, giữ lại cho anh, đưa nước đến bên môi, anh lại nói: "Tôi không khát, em uống đi."
Anh đổ mồ hôi đầy người lại bị thương như vậy, sao lại không khát chứ?
"Uống một chút đi." Tôi dịu dàng khích lệ.
"Thật sự không cần đâu." Anh thản nhiên nói.
Tôi im lặng một lúc: "Chẳng lẽ anh muốn em dùng cách vừa rồi cho anh uống?"
Đầu óc tôi có lẽ thực sự hỏng rồi hoặc là quá mệt mỏi căng thẳng, vậy mà lại thốt ra được những lời tổng tài bá đạo như vậy.
Ô Ngộ liếc tôi, ánh mắt kia khó mà có thể miêu tả, sau đó nhận lấy chai nước, tu hết nửa non, đưa cho tôi. Mặt tôi hơi nóng lên, nhận lấy uống mấy ngụm.
Tôi lại ra lỗ thông gió xem tình hình dưới nhà.
Hình ảnh dưới đó khiến người ta hơi xấu hổ.
Phùng Yên, Tô Hoàn và giáo sư Trần đang ở chung một chỗ.
Tầng hai còn có một phòng khách nhỏ, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy hơn nửa, Tô Hoàn ôm trọn eo Phùng Yên tựa trên ghế salon, còn giáo sư Trần sau khi bị người mang tới đứng yên, hai tay vẫn bị trói sau lưng, chỉ là vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Tô Hoàn nói: "Tao hỏi mày lại một lần nữa đồ ở đâu. Nhà chúng mày còn muốn sống không?"
Sắc mặt giáo sư Trần trắng bệch: "Tôi không biết." Vừa dứt lời, tên côn đồ bên cạnh đã đấm ông. Giáo sư Trần vô cùng thê thảm, đau đớn ngã xuống đất. Tên côn đồ còn muốn đánh tiếp, Phùng Yên đột nhiên lên tiếng: "Nửa đời người ông ta đều được nuông chiều từ bé, theo như tôi đọc được trên mạng thì gọi là con trai bảo bối của mẹ. Ông ta chưa bao giờ quan tâm chuyện trong nhà này, sao biết được đồ giấu ở đâu. Nếu biết thì đã khai từ lúc bị đánh rồi."
Trên mặt Tô Hoàn cũng không nhìn ra được buồn vui, chỉ hôn Phùng Yên một cái nói: "Ừ."
Giáo sư Trần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phùng Yên, nhưng bà như thể không thấy, ánh mắt lộ ra sự trống rỗng.
"Tiện nhân." Giáo sư Trần mắng, "Bà là đồ đê tiện, những năm này tôi có lỗi với bà ở đâu chứ mà bà hại cả nhà tôi như vậy? Mẹ tôi nói không sai, bà quả nhiên là yêu tinh hại người..."
Khoé miệng Phùng Yên thoáng cười: "Đúng vậy, đời này ông đều không có lỗi với tôi. Bọn họ là tôi dẫn đến, tôi nội ứng ngoại hợp với bọn họ chính là muốn hại cả nhà ông không được sống yên ổn."
Giáo sư Trần lại bị mang đi nhốt vào phòng. Tô Hoàn dường như rất hài lòng với những lời vừa rồi của Phùng Yên, hai người lại tư tình trên ghế salon một lúc. Tôi nghĩ Tô Hoàn này đồ chưa đến tay mà đă đắc ý quên hình (*) rồi.
(*) vì đắc ý mà quên đí dáng vẻ vốn có của mình.
"Mang cô em gái ra đây hỏi." Tô Hoàn lại ra lệnh cho đồng bọn.
"Trần Bảo Châu?" Phùng Yên cười nói, "Chỉ sợ anh không hỏi được gì từ cô ta đâu. Địa vị trong nhà của cô ta chỉ cao hơn em một chút thôi. Bà ta đã sớm không thích đứa con gái này, sao mà nói cho cô ta biết đồ giấu ở đâu chứ?"
Tô Hoàn lại nói: "Cũng chưa chắc, dù sao cũng là con ruột, lại là người thành thật, không ép làm sao biết được."
Phùng Yên đứng lên nói: "Em về phòng trước."
Tô Hoàn cũng không ngăn lại, chỉ nắm tay bà mãnh liệt hôn một cái. Phùng Yên cúi đầu nhìn qua gã, nói: "Anh còn chưa thả con gái em sao? Nó không biết gì hết đâu."
Tô Hoàn tựa vào ghế, lười biếng nói: "Yên tâm, nó là con gái em, anh sẽ không để cho nó xảy ra chuyện gì. Nhưng bà già và chồng em coi trọng nó, con bé còn có chỗ hữu dụng."
Trong ánh mắt Phùng Yên hơi loé lên, cuối cùng chỉ gật đầu, bà đi ra đến cửa lại quay lại nói: "Em hỏi anh câu cuối cùng, trong nhà này là ai thông đồng đưa các anh vào?"
Tô Hoàn cầm điếu thuốc, phả ra mảng khói lớn: "Em nghĩ xem còn ai không vừa mắt với cái nhà này?"
Chương 127: Đàm Giảo (17.1)
Bên ngoài trời đen kịt, khí lạnh từ cửa sổ chui vào. Trong căn phòng nhỏ hẹp không có đèn, mùi tro bụi nhanh chóng dính đầy xoang mũi.
Xung quanh chất đầy đồ. Ô Ngộ nằm trên sàn nhà lạnh buốt, hai tay để bên cạnh người không nhúc nhích, giống như một đồ vật. Bởi vì anh nên trong không khí mang theo mùi máu tươi.
Tôi nhìn dưới nhà một lát xuyên qua lỗ nhỏ, vừa quay đầu lại mới phát hiện anh đã nhắm mắt.
"A Ngộ?" Tôi khẽ gọi, nhưng anh không trả lời.
Tôi hơi sửng sốt.
Từ sau hôm đó có một thời gian rất dài, tôi không thể nào miêu tả nổi khoảnh khắc này, cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên trống rỗng, đột nhiên không cảm thấy gì hết, người ở đây, nhưng linh hồn đã đi đâu mất. Nó từng sớm chiều ở chung với Ô Ngộ khi còn sống. Tôi nhìn thấy tay mình từ từ đưa ra, chạm vào mũi anh. Tất cả đều lạnh buốt, ngón tay tôi, chóp mũi anh, không khí xung quanh.
Có lẽ là qua mười mấy giây, tôi mới cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt.
Tôi từ từ thả tay xuống, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Tôi nhìn thấy từng giọt nước mắt mình rơi xuống sàn nhà. Ánh mắt lập tức trở nên mơ hồ như bột nhão.
Tôi thật sự sợ hãi, suýt chút nữa cho rằng cứ thế mất đi anh.
"Giảo Giảo..." Tiếng gọi rất mơ hồ. Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như vậy, máu tươi đầy người, mày cau lại.
Anh chỉ gọi tôi như vậy khi đang hôn mê mất đi ý thức, nhưng hiện tại tôi chả có cách gì.
"Giảo Giảo..." Anh lại gọi một tiếng nữa, dường như vô cùng vội vã. Tôi cúi người xuống, cầm chặt tay anh: "Em ở đây."
"Giảo..." Anh khẽ nói, "Anh yêu em."
Tôi kinh ngạc nhìn anh, khuôn mặt tuấn lãng trải qua tang thương, sau đó tầm mắt tôi lại trở nên mơ hồ. Anh nói anh yêu tôi.
Anh luôn nhịn không nói ra.
Ô Ngộ, anh thông minh như vậy, lại ra sức liều mạng. Nửa đời này anh đều sống như vậy sao.
Nhưng anh là đồ ngu ngốc.
Bởi vì anh căn bản không có cách nào không yêu tôi được.
Cũng giống như tôi cả thôi.
Dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng động rất lớn, người nọ hình như nổi giận. Tôi dựa sát vào lỗ nhỏ nhìn, chỉ thấy mấy tên đồng bọn của gã đã quay lại, để một đống tiền mặt và vàng thỏi lên ghế salon. Tôi quan sát có lẽ phải hơn mười vạn, nhưng bọn chúng đã mưu đồ từ lâu, chỉ sợ số tiền này không thoải mãn được.
Quả nhiên người nọ ngồi trên ghế salon, vẫn đeo mặt nạ, trong ánh mắt âm trầm có ý cười: "Bà già, giáo sư Trần, chỉ có chút bụi này thôi sao? Chuyến này các anh em cũng không dễ dàng, tiền đi lại cũng không đủ được!"
Có người tháo khăn trong miệng bà Trần và giáo sư Trần ra, sắc mặt bà Trần tái nhợt không lên tiếng, vẻ mặt giáo sư Trần sợ hãi bất đắc dĩ: "Tôi... tôi chỉ là giáo sư, nhà chúng tôi thực sự chỉ có từng đây tiền..." Ông còn chưa nói xong, người nói đã ra hiệu cho đồng bọn, đột nhiên có người nhấc ông lên đấm đá mấy cái. Giáo sư Trần vốn yếu đuối, làm sao chịu được, lập tức chảy máu. Bà Trần hô: "Đừng đánh con tôi! Thực sự chỉ có từng đó thôi!" Trần Như Anh vẫn còn quỳ trên mặt đất, muốn bổ nhào qua, Phùng Yên bảo vệ cô ta, sợ con bị chịu tội. Sắc mặt Đường Lan Lan trắng bệch, cơ thể run rẩy. Sắc mặt Trần Bảo Châu và Trịnh Chí Vĩ cũng rất khó coi, ánh mắt lộ ra bi thương. Trịnh Chí Vĩ cũng luôn che chở Trần Bảo Châu, cũng là có chút khí phách đàn ông.
Chương 128: Đàm Giảo (17.2)
Người nọ hất tay, tên đồng loã ngừng lại, trên mặt đất chỉ còn lại giáo sư Trần mặt mũi bầm dập không ngừng rên rỉ. Tôi nhìn mà không đành lòng. Ai ngờ ánh mắt người nọ lại lướt qua từng người phụ nữ quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Trong lòng tôi dâng lên dự cảm xấu mãnh liệt. Ánh mắt gã lướt qua Trần Bảo Châu dung mạo bình thường, dừng trên mặt Phùng Yên và Trần Như Anh, cuối cùng rơi vào trên người Đường Lan Lan đầy phong trần.
"Bà già." Gã từ từ nói, "Tao hỏi lại bà một lần nữa, tiền và báu vật giấu ở đâu?"
Bà Trần không ngốc, tôi tin chắc bà tuyệt đối chú ý tới ánh mắt người nọ, lúc này sắc mặt trở nên bi thương mà quật cường, "Thực sự không có mà."
Người nọ thoáng liếc Đường Lan Lan, hai tên đồng loã lộ ra nụ cười dâm ô, một gã đi qua, nâng Đường Lan Lan lên. Sắc mặt Đường Lan Lan sợ tới mức trắng bệch, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. ra sức liều mang giãy dụa. Gã lại vỗ mông cô ta: "Thành thật một chút! Bận rộn nhiều ngày như vậy cũng nên thưởng thức chút ngọt rồi."
Bà Trần nhìn chằm chằm vào Đường Lan Lan, trên gương mặt khẽ động. Đường Lan Lan quay đầu lại nhìn bà ta. Ánh mắt cô ta tràn đầy sự cầu xin và sợ hãi, cô ta cầu xin bà lão mở miệng. Trong căn phòng này ngoài Trần Như Anh, có lẽ bình thường cô ta là người thân nhất với bà lão.
Thế nhưng cho đến khi cô ta bị hai gã đàn ông mang vào trong phòng đóng cửa lại, bà Trần vẫn là vẻ mặt hoảng hốt, nhưng không mở miệng.
Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày vò, tiếng cười của đàn ông, tiếng thở dốc qua cánh cửa.
Người nọ ngồi trên ghế salon, cầm điếu thuốc, nhấc một góc mặt nạ lên, từ từ hút, lộ ra chiếc cằm tuấn lãng thô ráp. Sắc mặc bà Trần vô cùng khó coi, nhưng thái độ không thay đổi. Sắc mặt những người khác trở nên vô cùng u ám, đè nặng phẫn nộ và sợ hãi.
Tôi đột nhiên vô cùng căm hận bầu không khí như vậy, vô cùng khó chịu. Tôi biết rõ nó là gì.
Là tên tội phạm mất đi nhân tính, tất cả tự tôn, nhân cách, an toàn đều bị nắm giữ trong lòng bàn tay, tuỳ ý chà đạp. Nó khiến người ta hoàn toàn thay đổi, chỉ có một tia sợ hãi dày đặc trong mắt.
Mỗi tên tội phạm thực sự đều như vậy, ích kỷ, độc ác đến cực điểm, nhưng vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Có lẽ trải qua khoảng mười phút, tất cả mọi thứ trong cánh cửa kia đã không thể vãn hồi, tất cả đều đã xảy ra. Người nọ vân vê tàn thuốc, nhưng lúc này giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Đêm còn rất dài, chúng ta có thể làm từng người một. Tiếp theo đến lượt ai đây? Phu nhân?" Ánh mắt gã rơi trên người Phùng Yên, nhưng đôi mắt Phùng Yên trống rỗng không biết đang nhìn đi đâu.
Ánh mắt gã lại lướt qua mặt Trần Như Anh và Trần Bảo Châu: "Em gái nhỏ? Em gái lớn?" Trần Như Anh khóc thành tiếng, sắc mặt Trần Bảo Châu trắng bệch, nhưng cuối cùng ánh mắt gã lại chiếu vào người bà Trần: "Tôi thấy hay vẫn là bà đi. Cần gì quanh co nữa? Bà cũng là phụ nữ mà." Gã gọi đồng bọn đến, tên đó liếc nhìn bà Trần, lộ ra nụ cười ghét bỏ. Gã cười, vỗ cánh tay tên đồng bọn: "Được rồi coi như chơi cái ấm giữ nhiệt. Nhưng nhất định phải khiến cho bà ta mở miệng đấy." Tên đồng bọn gật đầu, đi lên trước, tất cả người nhà họ Trần đều ngây người, không nghĩ tới đám người này cầm thú đến nước này. Giáo sư Trần nhào đầu về phía trước quát: "Đừng đụng vào mẹ tôi!" Lại bị đá văng ra, đè xuống đất.
Chương 129: Đàm Giảo (17.3)
Tên đồng bọn kia thò tay kéo bà Trần, cuối cùng trên mặt bà ta đã hiện lên vẻ bối rối, gương mặt vốn lạnh lùng quật cường dường như đã nứt ra một đường nhỏ, bà ta chật vật né tránh gã đàn ông đụng vào, quát: "Đủ rồi!"
Tên đồng bọn dừng tay. Người nọ nhìn chằm chằm bà ta.
Bà Trần nói: "Nếu như... theo như lời cậu nói thì làm thế nào cam đoan cả nhà chúng tôi an toàn?"
Ánh mắt người nọ sáng ngời: "Bà già, không cần cam đoan. Bà là người thông minh biết rõ chúng tôi chỉ cầu tài, cần gì mạng người? Mọi thứ đều phải có đường lui, giang hồ gặp mặt. Hơn nữa tôi chỉ cướp nhà các người hay làm bị thương người là hai tính chất khác nhau. Nếu có tiền ai muốn tay vấy máu chứ, tôi không thù không oán nhà các người. Chỉ cần các người đưa đồ cho chúng tôi, bọn tôi sẽ lập tức đi ngay, ngày mai các người vẫn có thể tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình, làm người phú quý. Nhưng nhớ kĩ là tôi muốn lấy tất cả đấy."
Những lời gã nói cũng có chút tương đối thuyết phục. Bà Trần im lặng một lát: "Trong hốc tủ quần áo thứ ba ở phòng ta có một ít đô la. Đói là tiền ta chuẩn bị cho cháu gái đi nước ngoài và hỗ trợ gia đình."
Mọi người nhà họ Trần nhìn về phía bà ta, tôi không biết tâm trạng hiện tại của bọn họ như thế nào, Có lẽ bọn họ đã quen với vêệc bà ta kiểm soát tất cả nhà này, kể cả lúc này cũng là quyết định mạng sống của bọn họ. Còn tôi nhìn vào khuôn mặt vốn được chăm chút của bà ta, hiện tại trầm tĩnh nhưng lại sinh ra chút chán ghét. Bởi vì tôi nghĩ nếu sớm biết chống cự cũng vô dụng, cuối cùng sẽ phải khuất phục, vậy thì tại sao không sớm nói ra nơi cất giấu tiền? Nhất định phải đợi đến khi bản thân đối mặt với nguy hiểm mới mở miệng? Làm gì để cho Đường Lan Lan mất đi sự trong sạch? Nghĩ đến Đường Lan Lan bình thường giống như một người hầu nhỏ đi sau bà ta tìm mọi cách lấy lòng, một người ngoài như tôi nghĩ đến khi cô ta bị mang vào căn phòng kia, ánh mắt nhìn bà ta, trong lòng cũng cảm thấy buồn phiền.
Khi bọn họ nói tiếp những lời vô ích, tôi quay đầu nhìn Ô Ngộ, tuy miệng vết thương bên ngoài dường như đã không còn ứa máu, nhưng sắc mặt anh lại trở nên đỏ. Điều này không bình thường, tôi đưa tay sờ trán anh mới phát hiện nóng đến doạ người.
Đây không phải là điềm tốt, còn tôi lại chả có cách nào.
Tôi lại đi tìm kiếm xung quanh, rút chút khăn mặt cũ trên kệ, không có nước, cồn, tôi rón rén đi đến bên cửa sổ. Mái hiên bị chúng tôi giẫm lên có chút tuyết đọng. Tôi lấy khăn mặt bọc đống tuyết đó, hơi lạnh thấm vào khiến tay tôi run lên. Tôi chịu đựng cho đến khi cả chiếc khăn ướt đẫm mới gấp gọn lại đặt lên trán Ô Ngộ, lại lấy một chiếc khăn khác lau tay chân cho anh.
Lau đi lau lại bốn năm lần, nhiệt độ trên trán anh tạm thời hạ xuống một chút. Tôi nhìn dáng vẻ anh, trong lòng có chút bình lặng dù hoàn cảnh không thích hợp. Sau đó tôi nghỉ ngơi một lát, giơ tay lên nhìn ngón tay mình đỏ lên vì lạnh, có mấy ngón đã không có cảm giác, xuyên qua ngón tay tôi nhìn thấy ánh trăng vẫn yên lặng như trước.
Tôi còn nhìn thấy bên góc tường cửa sổ có để một chiếc hộp màu trắng, trên hộp có dấu hiệu chữ thập đỏ. Trước đó cái hộp bị đống vải che khuất, tôi đi tới đi lui, vải rơi xuống mới lộ ra.
Trong lòng tôi run lên, phải biết rằng hiện tại Ô Ngộ trong mắt tôi vẫn là sống chết chưa rõ, hơi thở mong manh, lại còn sốt cao, tôi thực sự sợ anh lại ngừng thở trong nháy mắt, nhưng bây giờ tôi lại thấy được hộp thuốc chữa bệnh, quả thực tương đương với đồ từ trên trời giáng xuống, nếu như đồ vật bên trong có thể sử dụng được.
Chương 130: Đàm Giảo (17.4)
Tôi vội vàng đẩy chiếc hòm ra ngoài, không có khoá, nhờ vào ánh trăng tôi mở nắp ra.
Tôi sững người.
Tấm thẻ và chữ viết y như trong trí nhớ tôi từng nhìn thấy đã là chuyện rất lâu, như thể đã cách mấy đời. Sau vụ án của Ngôn Viễn, tôi gần như đã quên đi sự tồn tại của người thần bí kia, nhưng bây giờ ở trong nhà giáo sư Trần vô cùng xa xôi, chúng tôi trốn trong căn gác xép nhỏ, vậy mà tôi lại thấy vết tích của anh ta lần nữa.
Cũng là một tờ giấy, lần này đã viết nhiều hơn.
"Ngày 23 tháng 1 năm 2017 không thể ở lại nhà họ Trần sẽ có rất nhiều tên côn đồ xâm nhập. Hai rưỡi đêm báo cảnh sát bắt người."
Đằng sau có một loạt số thứ tự, tên thuốc và cách dùng:
"1.Lọ vuông màu trắng, thuốc tiêu viêm, mỗi lần 4 viên
2.Lọ hồng, thuốc hạ sốt, mỗi lần 1 viên
3.Lọ vuông vàng, thuốc cầm máu, sau khi sát trùng bằng cồn bôi lên, dùng băng gạc băng lại
..."
Tôi không dám tin lục chiếc hòm, thuốc, băng gạc bên trong hoàn toàn được sắp xếp theo như tờ giấy viết, ngoài ra còn có một chai nước và hai gói bánh bích quy. Quả thực là dựa theo tình hình hiện tại của chúng ta mà chuẩn bị. Tôi cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, huyệt thái dương giật giật. Trong góc hòm còn có một thứ giống như điện thoại, nhưng lại cũng không giống, nó to hơn một chút, màn hình và phím bấm cũng kì quái, nhưng nó đã bị vỡ, tôi ấn một chút cũng không dùng được, vì thế thất vọng ném sang một bên.
Chữ viết trên tấm thẻ kia cũng giống như lần trước, thanh tú, tung bay, mang theo chút ngông cuồng. Trong lòng tôi mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ nhưng cũng rất mờ nhạt thôi. Không biết sao nước mắt của tôi cũng sắp rơi xuống, tôi tự hỏi trong lòng mình, nên tin tưởng người thần bí này sao? Tin tưởng anh ta không biết ở nơi nào truyền đến tin tức sao? Quá khứ, hiện tại hay là tương lai đây?
Tin thôi, Tôi đã không còn lựa chọn nào khác. Ngay cả thời gian xoay ngược cũng gặp rồi, tôi bằng lòng tin tưởng kì tích này.
Không cần quan tâm tới những thứ khác, tôi lập tức dựa theo chỉ thị trên tấm thẻ, xử lý vết thương cho Ô Ngộ, cho anh uống nước.
Chờ sau khi đã bận rộn xong, tôi mới mệt mỏi ngồi bên cạnh Ô Ngộ. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sắc mặt của anh không còn đỏ như vừa nãy, trán cũng đã hạ sốt một chút. Tôi ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn anh.
Có lẽ anh mơ thấy ác mộng, mày nhíu càng chặt, ngón tay quờ quạng trên sàn nhà như đang muốn nắm lấy thứ gì đó, tôi lập tức cầm chặt tay anh, anh nắm lại rất nhanh.
"Ô Diệu..." Anh gọi.
Một lát sau, lại kêu lên: "Mẹ, mẹ..." Một tiếng này khiến tôi giật mình bởi vì hơi to, hai tay tôi đều để trong lòng bàn tay anh, muốn rút ra lại không được. Tôi vội nghiêng đầu nhìn qua lỗ nhỏ, may quá vẫn không bị người bên dưới nhà phát hiện, nhưng nếu anh lại kêu to thì không xong rồi.
Vừa quay đầu lại, phát hiện môi anh lại đang cử động, lông mày càng nhíu chặt: "Mẹ, mẹ..."
Tôi rút tay muốn che miệng anh nhưng vẫn không rút nổi. Người này khi hôn mê lực tay cực lớn, cố chấp y như lúc tỉnh, ngay cả một ngón tay tôi cũng không nhúc nhích được.
Một dòng nhiệt đột nhiên xông vào lòng tôi.
Tôi cúi đầu xuống, hôn môi anh. Tất cả đau khổ, nói mê của anh đều biến mất giữa môi chúng tôi.
Đây là lần thứ hai chúng tôi hôn nhau, còn cay đắng hơn so với lần đầu. Lần đầu, tôi xúc động, ngọt ngào, hoảng hốt, nhưng bây giờ anh nằm cứng đờ, tôi khẽ ngậm lấy môi anh, nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm. Mùi máu tươi từ trong miệng anh tiến vào miệng tôi. tôi giống như gặp ma, cũng mất đi lý trí, quên sạch tất cả nguy hiểm dưới nhà. Đúng vậy, hiện tại tôi chỉ muốn hôn anh, hôn người đàn ông vừa khiến tôi ngọt ngào lại đau khổ này, hôn người đàn ông có vận mệnh cùng quay ngược thời gian chưa rõ với tôi.
Tôi dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng anh, trúc trắc tìm kiếm anh. Tôi mút lấy, không biết mình đang tìm kiếm thứ gì. Cổ họng anh không còn phát ra tiếng động nữa, nhưng sau khi hôn một lát tôi đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi ấm áp của anh nghênh đón, đánh úp về phía tôi, bắt đầu dây dưa. Tâm trạng tôi chấn động, ngước mắt nhìn, mắt anh vẫn nhắm, còn chưa tỉnh, nhưng anh hôn tôi vô cùng nhiệt tình. Anh hôn mỗi tấc linh hồn tôi, có sự nhung nhớ không kìm nén nổi.
Tôi cảm thấy khi ở bên anh nước mắt của mình trở nên thật nhiều, trong khi tôi không ngừng rơi nước mắt, còn anh nào hay biết, anh chỉ mơ màng hôn tôi, thỉnh thoảng nghe thấy anh gọi Giảo Giảo.
A Ngộ, anh chưa từng hôn ai hết. Anh luôn tìm kiếm em.
Chương 131: Đàm Giảo (17.5)
Lúc này dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng vang rất lớn, tôi ngẩng đầu. Ô Ngộ có lẽ đã nhận được sự trấn an, tay tôi đã rút được khỏi tay anh. Tôi nhìn ra ngoài, ở dưới phòng khách có một bình hoa bị đập nát trên mặt đất, có vẻ như là người nọ làm. Gã đứng trước mặt bà Trần, đá một cái, bà ta tựa như tờ giấy rách té ngã trên mặt đất.
"Thực sự coi tao là đồ ngu à?" Người nọ lật mấy tờ đô la trong tay, ném lên sô pha, quát: "Cũng chỉ có hơn trăm vạn, tính đuổi ăn mày sao? Vừa rồi không phải tao đã cảnh cáo bà phải lấy ra toàn bộ à! Toàn bộ! Tao muốn lấy toàn bộ mọi thứ trong nhà này!"
Bà Trần bị thương, khoé miệng cũng có máu, vẻ mặt bà ta hoảng hốt, bò dậy từ trên mặt đất: "Thật sự... thật sự chỉ có từng đây thôi!" Trong mắt cũng chảy ra nước mắt.
Ánh mắt người nọ âm trầm nhìn bà ta, im lặng mấy giây: "Đồ gia truyền nhà các người đâu? Viên ngọc phỉ thuý lớn, còn cả nhẫn ngọc phỉ thuý, vòng cổ kim cương 8 cara? Tổng cộng trị giá 3000 vạn!"
Gã vừa dứt lời, đám đồng loã bên cạnh đều lộ ra ánh mắt tham lam, người nhà họ Trần lại im lặng, ánh mắt hơi khác thường, còn bà Trần nhắm kịt mắt, không nhìn ra biểu tình.
Tôi hiểu rõ bọn họ đang nghĩ gì. Nếu như đồ gia truyền thực sự tồn tại thì đám trộm biết được từ đâu? Hơn nữa còn biết chính xác như vậy?
Nếu quả thật có, kết hợp với đủ chuyện đêm này vậy trong đám người nhà họ Trần rất có thể... có nội gián tiếp ứng cho bọn trộm.
"Những thứ kia... đã sớm mất rồi." Bà Trần lộ ra vẻ mặt đắng chát, "Tin tức của cậu không chính xác rồi. Mua ngôi nhà này, chồng tôi còn làm ăn tổn thất, còn những đô la và vàng thỏi kia đều được đổi từ đó mà ra. Nếu không sao có nhiều như vậy."
Người nọ hơi sửng sốt, ánh mắt âm tình bất định, có lẽ đang cân nhắc xem những lời này của bà Trần có đáng tin hay không. Trong lòng tôi thầm kêu không xong rồi, với tính cách của người này, còn cả bà Trần đêm nay quật cường khó chơi, chỉ sợ gã sẽ không dễ dàng tin tưởng, sẽ dẫn đến một vòng giằng co và tra tấn mới.
Quả nhiên người nọ cười nói: "Vậy sao? Nhưng bà già à, đêm nay mỗi câu bà nói ra đều là bị tôi dồn ép mới nói thật ra đấy. Vậy chúng ta linh hoạt một chút, cũng là lần cuối cùng đêm nay. Báo, đem con trai giáo sư bảo bối của bà già kéo tới nhà bếp. Hỏi một lần nếu không nói chém một tay, nếu không nói nữa chém một chân. Nếu mất cả tứ chi mà bà già vẫn không nói thì tao sẽ tin, chúng ta rút lui."
Bà Trần đột ngột trừng lớn mắt, giáo sư Trần co quắp trên mặt đất, gọi: "Mẹ... mẹ." Tất cả người nhà họ Trần đều hoảng sợ, nhưng mà vô dụng, tên đồng loã đã đi tới nhấc giáo sư Trần lên. Bà Trần gần như gào lên: "Đừng đụng con ta..."
Trong mắt người nọ hiện lên sự vui vẻ, dường như rất thưởng thức tình cảnh cốt nhục chia lìa. Bờ môi bà Trần run rẩy, nhìn ra được bà ta thực sự sốt ruột muốn nói gì đó. Giáo sư Trần đã bị kéo đi nửa đường.
Đúng lúc này, Phùng Yên luôn im lặng đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nọ. Gã hơi giật mình, đưa tay ra hiệu cho đồng bọn tháo khăn trong miệng Phùng Yên ra. Phùng Yên nói: "Anh chém chồng tôi cũng vô dụng, ông ấy là người thành thật nhu nhược, trong nhà này cũng chả quyết định được việc gì. Ông ấy không biết những thứ kia giấu ở đâu đâu. Các người muốn ép sao không trực tiếp ép bà ta? Bà ta không chịu được chút uất ức nào đầu, rốt cuộc có tồn tại những thứ kia hay không, anh có thể dễ đàng biết được."
Chương 132: Đàm Giảo (17.6)
Người nọ nhìn Phùng Yên, nhưng không hề tức giận, thoáng cười: "Cô nói cũng đúng." Ra hiệu cho tên đồng bọn, gã thả giáo sư Trần ra. Sau đó ánh mắt người kia đầy ác ý, từ từ nhìn về phía bà Trần.
Tôi tin tưởng đây là lần đầu tiên bà Trần không khống chế được cảm xúc trong đêm nay, bởi vì mặt bà ta đỏ lên, thở hổn hển, ngón tay chỉ vào Phùng Yên, nói một hơi rất nhiều: "Mày... mày... là mày đúng không! Mày nói cho bọn chúng chuyện đồ gia truyền, mày cũng là kẻ nội gián! Nếu không tại sao hệ thống báo động trong nhà không hoạt động! Điện thoại và mạng đều bị hỏng. Hồ ly tinh, con điếm ! Tao đã sớm biết mày ở bên con tao vì tiền! Nhiều năm như vậy trong lòng mày luôn hận nhà tao! Mày là cái đồ bùn nhão không thể trát tường, tao không nên để cho nó lấy mày, hiện tại còn hại nhà tao như vậy! Tao nên sớm bảo nó đuổi mày ra khỏi cửa, lấy cô gái môn đăng hộ đối, cho mày chết ở bên ngoài, bị huỷ hoại ở bên ngoài! Sao còn để cho mày sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy!"
Tuy đã sớm nhìn ra quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu bọn họ không hoà hợp, nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ tới bà Trần trách mắng bằng những lời nói ác độc dơ bẩn như vậy, không nghĩ tới hoá ra mâu thuẫn giữa bọn đã sâu như vậy. Những người khác hiển nhiên cũng không nghĩ tới.
Dưới tình hình đám trộm xâm nhập, mỗi người đều có khả nảng gặp hoạ đầu tiên, vốn giấu mâu thuẫn trước mặt người ngoài, nhưng tôi vẫn cảm nhận được quan hệ phức tại mà áp lực kia sẽ lập tức bùng nổ. Hơn nữa người bùng nổ tất cả áp lực còn là chủ nhà - bà Trần.
Vẻ mặt Phùng Yên chả thay đổi chút nào, vẫn bình tĩnh ôn hoà. Bà đứng lên, chiếc áo khoác màu đỏ mặc ngoài váy ngủ, đôi chân trần trụi, mái tóc dài đen nhánh xoã ngang vai, nhìn càng thêm đẹp mắt. Bà ấy chậm rãi đi đến trước mặt bà Trần, tôi đột nhiên giống như hiểu được Phật pháp tối cao, lúc này Phùng Yên không hề bình thường. Loại không bình thường này giấu ở nơi yên tĩnh, vô cùng kiên nhẫn, ngày qua ngày lặp lại. Hiện tại bà bị đả kích tinh thần, tâm lý rối loạn, cho nên thay đổi thành một người xa lạ, như thể đó mới thực sự là chính bà.
Phùng Yên nói: "Có mấy lời nói ra cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Nhiều năm như vậy, bà không nói ra chỉ là muốn nghĩ cách chơi tôi, sao hôm nay lại đột nhiên không nhịn được thế? À, tôi biết rồi, bởi vì hôm nay bà bị ép giao nộp tất cả tiền, sắp hai bàn tay trắng, bà tức giận nhưng không làm gì được bọn họ. Cho nên giống như bình thường trút giận hết lên tôi, đúng không?"
Bà Trần ngắc ngứ: "Mày... mày..." Lời còn chưa nói ra miệng đã bị Phùng Yên ngắt lời: "Nhưng mẹ à, có mấy lời không thể nói lung tung trước mặt con gái tôi. Bao nhiêu năm trước tôi ở bên cha con bé là thật lòng đấy. Sao có thể nói tôi vì tiền chứ? Tôi cũng chỉ nghĩ đến bà là một người mẹ chồng nghiêm khắc mà thôi. À... sau này bà làm gì với tôi, còn cần phải nói ra sao? Cái nhà này giống như nhà tù chưa đựng tất cả dụng vọng biến thái khống chế của bà. Con trai, con gái bà... tất cả mọi người đều là cá chậu chim lồng, là con rối để cho bà điều khiển cả đời. Còn tôi chỉ là thêm một con chim mà thôi, nhưng là con bà chướng mắt nhất.
Tôi ngơ ngác, không nghĩ tới Phùng Yên sẽ nói những lời này trong hoàn cảnh nguy hiểm bốn phía. Song điều khiến tôi kì quái hơn là người nọ ngồi trên ghế salon không hề xen vào, chỉ nhìn Phùng Yên, im lặng nghe bà nói.
Chương 133: Đàm Giảo (17.7)
Phùng Yên bĩu môi, ngẩng đầu, ánh mắt như đang nhìn đâu đó, nhưng chỉ là hư không: "Trước tối nay đối với tôi mà nói cái nhà này cũng đã là địa ngục rồi. Bà cứ điều khiển, huỷ hoại cả cuộc đời tôi, hiện tại bọn họ xông đến cướp tiền của bà, xin đừng kéo theo mạng của chúng tôi. Còn nữa mặc kệ bà tin hay không, tôi không làm hại cái nhà này. Ngôi nhà quái dị này rồi sẽ có một ngày bị huỷ hoại thôi. Tôi chỉ là đang chờ đến ngày đó. Không nghĩ tới..." Bà mỉm cười: "Nó tới nhanh như vậy."
Nói xong những lời này bà bước lên nhà. Một kẻ cướp thò tay ra chặn, bà đứng lại, sắc mặt lạnh lùng không sợ. Người nọ lại mở miệng: "Cho cô ta đi lên. Một người phụ nữ tay trói gà không chặt cũng không biết gì về những vật kia đâu. Cần gì phải gây thêm chuyện."
Phùng Yên lên nhà, đóng cửa phòng lại. Nước mắt Trần Như Anh không ngừng rơi xuống, hu hu gọi mẹ, nhưng Phùng Yên dường như vẫn chưa tỉnh lại. Đúng lúc này bà Trần tức giận đến mức run rẩy đột nhiên ngã xuống, hai mắt trắng bệch, khoé miệng còn sùi bọt mép, sau đó rơi vào hôn mê.
"Mẹ, mẹ..." Giáo sư Trần luôn im lặng hô lên, "Mẹ tôi trúng gió rồi! Trước kia bà ấy từng bị trúng gió hai lần!" Lại bị kẻ cướp đạp xuống. Người nọ nhìn bà Trần hôn mê mấy lần, mắng mấy câu, hất xuống đất. Trần Bảo Châu và Trần Như Anh vẫn bị che miệng, hai tay trói chặt, hai người nhào đầu về phía trước, tựa bên cạnh bà Trần. Ánh mắt Trần Như Anh rất phức tạp, Trần Bảo Châu tràn đầy sự quan tâm và đau thương. Trước đó tôi không nghĩ tới người chất phác như chị ta lại giàu cảm xúc như vậy.
Có lẽ tình hình trước mắt cũng khiến người nọ đau đầu, gã rút ra một điếu thuốc, sau đó chỉ huỷ cho đồng bọn tách người nhà họ Trần ra giam giữ, cha con giáo sư Trần bị nhốt vào một phòng, cặp đôi Trần Bảo Châu bị giam một chỗ, những kẻ khác tiếp tục tìm đồ.
Tôi quay người tựa vào vách tường, hiện tại khoảng bốn giờ, còn cách bình minh ít nhất ba tiếng đồng hồ. Lúc này tôi còn chưa có kinh nghiệm kết hôn yêu đương, bạn bè ở bên cạnh cũng thế. Cho nên đối với sự tố cáo của Phùng Yên với bà Trần, tôi dường như vẫn chưa thể hiểu rõ, nhưng cảm giác của tôi đối với Phùng Yên vẫn không tệ, còn với bà Trần thì ngược lại. Bình thường ở nhà bà ta cũng vênh mặt lên hất hàm sai khiến, ngôn ngữ bà ta dành cho Phùng Yên cũng thiếu sự tôn trọng cơ bản. Có lẽ trong gia đình nhìn bề ngoài bình an phú quý này đã cất chứa oán hận của hai người họ rất lâu.
Nhưng đồng thời tôi cũng nghĩ đến vẻ mặt của giáo sư Trần và Trần Bảo Châu khi Phùng Yên lên tiếng.
Im lặng, chứ không phải phẫn nộ, kinh ngạc.
Tôi cũng nhớ lại dáng vẻ của Phùng Yên lúc đó. Con người bình thường trang trọng bình thản của bà hoàn toàn nứt ra, có lẽ là do đêm nay bị chịu kích thích quá lớn, nét mặt bà cũng trở nên cố chấp, khoé miệng mang theo nụ cười hoảng hốt.
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến những con mèo bị hành hạ đến chết phía sau nhà.
Tôi không khỏi nảy sinh lòng nghi hoặc: một gia đình bên trong chứa đựng mâu thuẫn dài ngày mà áp lực giữa mẹ chồng và nàng dâu thực sự có thể khiến cho người ta biến thái đến vậy sao? Có thể huỷ diệt tất cả sự tốt đẹp của người đó, từ nay trong lòng chỉ có hận thôi sao?
Khi tôi nhìn qua lỗ nhỏ lần nữa, đã thấy ở trong hành lang tầng hai cách tôi không xa, người nọ đang đứng ở cửa phòng Phùng Yên. Gã tháo mặt nạ xuống, đúng là khuôn mặt tuấn lãng tôi thấy ban ngày kia. Trên mặt gã không còn nụ cười lạnh lùng, đẩy cửa đi vào.
Trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh đã thấy - Phùng Yên đứng trong đống tuyết, gã ngồi xổm trên mặt đất, bưng lấy bát sủi cảo, ánh mắt nhìn bắp chân mảnh khảnh và tất chân màu đen.
Chương 134: Đàm Giảo (17.8)
Qua một lúc, cơn sốt của Ô Ngộ đã giảm, ngủ cũng rất yên ổn. Tôi sờ trán anh, tôi nghĩ mình có tính là cứu anh một mạng hay không? Vậy anh có phải nên lấy thân báo đáp?
Không, người đàn ông này có thể giao tính mạng cho tôi, nhưng không chịu hứa hẹn với tôi.
Tôi tự giễu cười, không nhịn được thò tay sờ môi anh.
Cửa phòng Phùng Yên lại được mở ra, người nọ đi trước nắm tay Phùng Yên. Bà đã thay quần áo, dựa vào kinh nghiệm nam nữ ít ỏi của tôi cũng có thể ngửi ra được sự khác thường giữa bọn họ. Mặt Phùng Yên hơi đỏ, người nọ ngay cả mặt nạ cũng lười đeo vào, khoé môi mỉm cười.
Nhưng mà kẻ cướp lộ mặt ra thì không phải điềm tốt. Nó chứng tỏ gã đã không còn phải kiêng nể.
Mới đi được hai bước, người nọ dường như vẫn chưa thoả mãn, quay người lại đặt Phùng Yên lên tường rồi hôn. Hai người hôn vô cùng mạnh bạo, tay gã còn đồng thời sờ loạn trên người bà. Đó là cảm giác như thể gã muốn ăn sạch bà rất mãnh liệt. Tôi với tư cách người ngoài cũng có thể cảm nhận được, trong sự nhiệt tình còn mang theo cả sự tuyệt vọng nào đó. Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện ý nghĩ kì quái: gã xấu xa như vậy, tại sao tôi cảm thấy gã thực sự động lòng.
Gã bị lợi dụng sao?
Không thể nào biết được.
"Em chịu theo anh thì tốt, không nghĩ tới anh có năng lực lớn vậy sao?" Gã hỏi.
Phùng Yên ngửa mặt lên, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, không nghĩ tới."
Gã nhìn chằm chằm bà mấy giây, hỏi: "Em hận bọn họ như vậy, bà già kia cả ngày ức hiếp em, em cũng đã nói sống ở đây một ngày bằng một năm, bà già kia giống như Từ Hi thái hậu, đối với em như dao cùn mổ heo, thích ngược đãi con dâu. Hiện tại anh báo thù thay cho nửa đời của em, em không vui sao?"
Phùng Yên đáp: "Vui chứ. Nhưng nghĩ lại bà ta cũng không làm chuyện gì quá đáng. Việc ăn uống đều được cung cấp đầy đủ, chỉ là ngay cả công việc của em cũng nhúng tay vào, dựa vào mánh khoé ép em bị sa thải phải ở nhà làm nội trợ. Lại còn tìm cách đoạn tuyệt quan hệ của em với bạn bè, chỉ cho quen biết với đám bạn bà ta. Bà ta chỉ xem thường em vì bà ta quá trống trải, cần một người để bà ta tuỳ ý chà đạp mân mê, nhưng không để cho người khác biết. Anh có biết không ngay cả quan hệ vợ chồng của em và con trai mà bà ta cũng xen vào? Bà ta dung túng cho ông ta chơi bời bên ngoài, cảm thấy làm như vậy mới không bị em khống chế hoàn toàn... À, em đã nói với anh, bà ta vô cùng buồn cười rồi. Sau này em sẽ mỗi ngày chê cười bà ta."
Người nọ sờ mặt bà: "Vậy tại sao em không rời khỏi ngôi nhà này?"
Phùng Yên giống như một cô gái nhỏ liếc gã: "Em đã nói bà ta cũng không làm gì quá đáng mà. Hơn nữa cuối cùng em cũng không rời đi, hồi đầu lúc mang thai chồng em cũng đối xử với em tốt lắm. Sau khi thất nghiệp không có bạn bè, em không còn đường nào để đi. Sau đó em mới hiểu ra đây là kế hoạch bà ta đã lập sẵn từng bước. Bà ta chính là muốn khống chế cuộc đời của mỗi người trong nhà này, cải tạo dựa theo ý mình. Không chỉ có riêng em, chồng em, Trần Bảo Châu cũng như vậy. Anh cho rằng tại sao Trần Bảo Châu lại kết hôn với kẻ thối nát như Trịnh Chí Vĩ, bởi vì đây là trừng phạt của bà ta dành cho cô ấy. Trần Bảo Châu học hoá học hay máy móc gì đó, tính cách cô ấy cũng thích hợp làm những việc đó, nhưng bà ta lại sắp xếp cho cô ấy đến làm tài vụ trong một xí nghiệp quen biết. Trần Bảo Châu và chồng em bị quản từ nhỏ đến lớn, không dám phản kháng. Sau đó Trần Bảo Châu thích anh chàng nghèo kia, cô gái chất phác như vậy từ nhỏ đã không được coi trọng, không dám chống lại, lần đó thích đến mức chết đi sống lại. Sau đó anh cũng không tưởng tượng được bà ta dùng thủ đoạn độc ác đến mức nào đâu, lợi dụng sự hiếu thảo của Trần Bảo Châu chia rẽ hai người đến chết đi sống lại, không còn chút hi vọng nào. Cho nên em cũng dần quen. Em ở đây chỉ là thỉnh thoảng phải chịu đựng bà ta, còn cả ông chồng nhu nhược của em, em còn có con gái. Em cứ sống như vậy là được rồi. Tô Hoàn, em rất vui vì anh xuất hiện."
Chương 135: Đàm Giảo (17.9)
Tôi không nghĩ tới người công nhân nguỵ trang thành kẻ cướp này lại có cái tên điềm đạm như vậy. Vẻ mặt Tô Hoàn biểu hiện hơi phức tạp, cuối cùng nắm tay bà, ra sức hôn hai cái: "Đồ ngốc, anh muốn hôn em như vậy trước mặt chồng em."
Phùng Yên: "Đừng."
Tô Hoàn: "Không phải do em. Xong chuyện này, anh sẽ mang em đi."
Hai người lại thì thầm mấy câu, tôi nghe không rõ. Hôm nay trong tay Tô Hoàn đã có gần 200 vạn, hăng hái ôm eo Phùng Yên đi xuống nhà.
Đúng lúc này Phùng Yên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Rõ ràng cách xa như vậy, rõ ràng chỉ là một cái lỗ to hơn đồng xu kim loại một chút, nhưng mắt bà lại nhìn thẳng vào tôi.
Trong khoảnh khắc ấy cả người tôi như rơi vào hầm băng, vội quay đầu dựa lưng vào tường, tim đập nhanh đến mức như sắp rớt ra khỏi lồng ngực. Tôi nghĩ xong rồi, nhất định là bà đã phát hiện ra rồi, nếu như nói cho Tô Hoàn, vậy thì tình trạng của tôi và Ô Ngộ khó mà tưởng tượng nổi.
Tôi dựa vào tường, cả người như mất hết sức lực. Trong lúc đó cũng không nghe rõ tiếng gì dưới nhà, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Nếu như bọn họ thực sự lên đây...
Nếu như bọn họ đi lên.
Tôi đành phải lao ra trước thu hút sự chú ý của bọn họ, hi vọng Ô Ngộ có thể may mắn trốn thoát.
Nhưng khi ra quyết định này, không hiểu sao trong lòng lại đau đớn thê lương?
Ô Ngộ, anh có biết hay không?
Qua một hai phút, dưới nhà vẫn không có động tĩnh gì. Tôi cố lấy can đảm, lại nhìn ra ngoài, phát hiện đôi kia đã xuống nhà ngồi trên ghế salon, vẻ mặt bình thản trò chuyện. Phùng Yên không hề nhìn về phía tôi, cũng không có tên cướp nào xông lên.
Tâm trạng tôi tạm bình ổn, cảm thấy không dám tin Phùng Yên lại không nói cho Tô Hoàn. Chẳng lẽ bà bằng lòng bảo vệ chúng tôi?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì Ô Ngộ ở phía sau phát ra tiếng rên rỉ, đúng là phải phòng dột trời mưa cả đêm, tôi lập tức quay người. Đôi mắt anh vẫn nhắm chặt, sắc mặt đã tốt hơn, nhưng vẫn cau mày.
"A..."
Có lẽ là bị đau rồi.
Tôi cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cúi người chặn miệng anh, chẳng lẽ là do trước lạ sau quen, trong đầu tôi trống rỗng không nghĩ được gì hết, môi đã chặn môi anh, quen thuộc đưa lưỡi đi vào, thè lưỡi ra khẽ liếm. Tôi nghĩ anh nhất định đã rơi vào cơn mơ, bởi vì anh lại bắt được đầu lưỡi của tôi, mạnh mẽ quấn lấy. Tôi cảm thấy cả người như nhũn ra, trong lòng vốn hoảng loạn cũng dần trở nên bình tĩnh.
Hôn một lát, anh không có kêu ra tiếng nữa. Tôi tìm khẽ hở, đầu lưỡi linh hoạt trượt ra, nhưng vẫn có chút không nỡ, lại liếm môi anh, lẩm bẩm: "Dục vọng mạnh như vậy sao? Thích hôn đến thế à? Nói thì anh còn từ chối, anh còn nhẫn nhịn, anh là đồ tim thuỷ tinh... hôn chết anh..."
Tôi thề là do đêm nay quá kích thích không có cảm giác an toàn nên mới nói linh tinh như vậy chứ bình thường tôi không phải là người như thế.
Nhưng mà...
Trong lúc đó một bàn tay đè lưng tôi xuống. Tôi hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy máu toàn thân xông hết lên đỉnh đầu, tôi ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt kia đã từ từ mở ra.
Trong mắt Ô Ngộ còn có tơ máu, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng đôi mắt trong vắt kia vừa mới lấy lại ánh sáng, tựa như mặt hồ sắp có mưa to, tựa như đầm lầy đầy nước bùn.
Tôi có cảm giác như bị người dùng chày gỗ đập một cái, đập vỡ nát phần mặt mũi cuối cùng. Cho dù ở trong tình cảnh nguy hiểm, tôi vẫn cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng. Rốt cuộc anh đã nghe được bao nhiêu rồi, anh tỉnh lại trước khi tôi hôn hay là sau đó? Anh sẽ không cảm thấy tôi là người phụ nữ biến thái chưa được thoả mãn dục vọng chứ... Dưới tính hình nguy hiểm như vậy còn xâm phạm anh... Shit!
Tôi ngồi thẳng người lên, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm tôi, cánh tay đặt sau lưng tôi không thả ra.
Chương 136: Đàm Giảo (17.10)
Anh nghe được hết cả rồi.
Trong lỗ tai tôi đột nhiên trở nên im ắng, âm thanh gì cũng không nghe được. Tôi nói: "Đừng hiểu lầm, khi anh hôn mê không ngừng rên rỉ, ồn ào... Em sợ người bên ngoài nghe được, không có cách nào để cho anh im lặng cả."
Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy mình ngu ngốc, tại sao không dùng tay?
Nhưng Ô Ngộ cũng không truy hỏi, cả người như một dòng biển chứa đựng mạch nước ngầm.
"Ừ." Anh nói, "Tôi biết."
Tôi hơi giật mình.
Anh biết cái gì chứ?
Lúc này anh cũng không luẩn quẩn với vấn đề này, cúi xuống nhìn trên người, hỏi: "Băng gạc và thuốc... ở đâu ra thế?" Tôi chỉ cái hòm cho anh xem, đồng thời lấy tờ giấy kia ra: "Đây chính là người để lại cho em tờ giấy lần trước. Vẫn còn chưa có cơ hội cho anh xem, hai lần chữ viết y xì nhau." Không cần nhiều lời, Ô Ngộ cũng cảm thấy chuyện này khó mà tin nổi.
Nhưng vẻ mặt của Ô Ngộ đột nhiên trở nên vô cùng kì quái. Anh đột nhiên mở to mắt, cầm lấy tờ giấy, cảm xúc vô cùng kích động. Anh thậm chí còn muốn ngồi dậy, tôi vội đỡ lấy anh: "Không được, mau nằm xuống." Anh không nghe, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy kia.
Tôi hỏi: "Anh nhận ra chữ viết này, đúng không?"
Trên mặt anh hiện lên nụ cười, siết chặt eo tôi hơn vào trong ngực anh, mũi tôi toàn là mùi máu và thuốc. Sau đó ót tôi nóng lên, anh cúi đầu hôn lên tóc mai tôi, sau đó áp môi ở đấy không buông ra. Anh nói: "Giảo Giảo, hai chúng ta được cứu rồi, đã có cái này... Chúng ta nhất định sẽ sống đi ra ngoài. Anh cam đoan em không cần phải lo lắng sợ hãi nữa."
Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lộ ra chất vấn, nhưng anh đang chìm đắm trong niềm vui, hiển nhiên không có ý định giải thích. Anh buông tôi ra: "Trong hòm còn có gì nữa?"
Tôi mở hòm ra: "Ngoài thuốc, còn có thứ này, giống như một chiếc điện thoại nát, nhưng cũng không phải là điện thoại. Em đã thử qua, nhưng không dùng được, hơn nữa cũng không có tín hiệu." Anh cầm lấy nhìn, lộ ra nụ cười sâu xa: "Đây không phải điện thoại bình thường mà là điện thoại vệ tinh. Em chưa từng thấy sao? Khi anh còn đang học nghiên cứu sinh... từng làm một hạng mục liên quan. Chỉ là không biết tại sao lại làm hỏng."
Điện thoại vệ tinh? Tôi từng nghe nói đến thứ này, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy. Đã có nó căn bản không cần dựa vào mạng lưới điện thoại hay internet cũng có thể liên lạc được, nhưng sao lại có thứ này ở đây? Chẳng lẽ người thần bí kia còn đoán được cả chuyện đêm nay tín hiệu liên lạc sẽ bị gián đoạn?
Tôi cảm thấy mình giống như đang đứng trước một cái giếng sâu, bên trong sóng nước nhộn nhạo, giấu kín như bưng. Tôi mơ hồ nhìn thấy ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin được, ngẩng đầu, phát hiện Ô Ngộ đang loay hoay thứ kia.
Tôi hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Xem có thể sửa được không."
Tôi giật mình: "Anh biết sửa cái này?"
"Tôi biết sửa rất nhiều thứ."
Cũng đúng, anh từng là người đàn ông khoa học tự nhiên ưu tú nhất, nghĩ lại những nam sinh học đại học gà rừng còn biết sửa máy tính. Thế nên Ô Ngộ sửa được máy bay thì cũng không có gì kì quái. Tôi vừa chú ý động tĩnh dưới nhà vừa yên lặng nhìn anh, nhưng mới qua vài phút, tôi phát hiện sai sai ở đâu đó.
Cho dù anh ngồi kia, dáng vẻ rất chăm chú sửa chữa linh kiện, thỉnh thoảng tìm kiếm đồ đạc trên kệ, nhưng chỉ một lúc mà trên mặt và cổ anh đầy mồ hôi. Lông mày hơi cau lại, sắc mặt cũng tái nhợt.
Chương 137: Đàm Giảo (17.11)
Tôi đột nhiên hiểu ra anh đang bị đau. Trong hòm cũng không có bất cứ thuốc giảm đau nào, anh hoàn toàn phải chịu đựng vết thương đau nhức. Cho nên mới tỉnh lại vì đau từ trong cơn mê, lúc này ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.
Tôi không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào. Cho tới nay khi trải qua hoàn cảnh khó khăn đều là anh bảo vệ cho tôi đi rồi lại trở về. Kể cả vừa rồi khi tôi hoang mang lo sợ canh giữ trong căn phòng nhỏ này, khi anh tỉnh lại, cả người tôi dường như cũng sống lại theo anh, không còn sợ hãi, không còn uất ức nữa.
Bây giờ anh đang sửa điện thoại vệ tinh, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng tôi, nhưng nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhìn đôi tay run run của anh, nhìn thấy anh bị đau như vậy mà không nói gì với tôi... dường như tất cả là hiển nhiên. Tôi đột nhiên nhận ra thực ra anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường. Anh cũng sẽ biết đau đớn, yếu đuối, sợ hãi, tổn thương giống như cô gái bình thường là tôi. Hai chúng tôi chưa bao giờ là đại anh hùng, thiên tài gì đó, chúng tôi đang luân hồi trong vòng xoáy vận mệnh, chúng tôi đang phải cố gắng hơn so với người bình thường, nhưng vẫn chỉ là người bình thường. Cho dù nhìn anh cứng cỏi như một toà thành cô độc cho tôi dựa vào.
Tôi cũng đột nhiên hiểu ra tại sao anh không chịu chấp nhận tôi.
Bởi vì anh cũng sẽ do dự lùi bước, nhưng đó không phải là yếu đuối mà là sự dịu dàng còn sót lại trong trái tim đã bị bóp nát.
Anh như vậy, sao tôi cam lòng để anh chịu khổ chứ?
Tôi không có thứ gì khác, đành cầm lấy băng gạc khẽ lau mồ hôi trên trán cho anh. Động tác của anh hơi dừng lại sau đó tiếp tục. Tôi mở chai nước ra, không uống ngụm nào, giữ lại cho anh, đưa nước đến bên môi, anh lại nói: "Tôi không khát, em uống đi."
Anh đổ mồ hôi đầy người lại bị thương như vậy, sao lại không khát chứ?
"Uống một chút đi." Tôi dịu dàng khích lệ.
"Thật sự không cần đâu." Anh thản nhiên nói.
Tôi im lặng một lúc: "Chẳng lẽ anh muốn em dùng cách vừa rồi cho anh uống?"
Đầu óc tôi có lẽ thực sự hỏng rồi hoặc là quá mệt mỏi căng thẳng, vậy mà lại thốt ra được những lời tổng tài bá đạo như vậy.
Ô Ngộ liếc tôi, ánh mắt kia khó mà có thể miêu tả, sau đó nhận lấy chai nước, tu hết nửa non, đưa cho tôi. Mặt tôi hơi nóng lên, nhận lấy uống mấy ngụm.
Tôi lại ra lỗ thông gió xem tình hình dưới nhà.
Hình ảnh dưới đó khiến người ta hơi xấu hổ.
Phùng Yên, Tô Hoàn và giáo sư Trần đang ở chung một chỗ.
Tầng hai còn có một phòng khách nhỏ, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy hơn nửa, Tô Hoàn ôm trọn eo Phùng Yên tựa trên ghế salon, còn giáo sư Trần sau khi bị người mang tới đứng yên, hai tay vẫn bị trói sau lưng, chỉ là vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Tô Hoàn nói: "Tao hỏi mày lại một lần nữa đồ ở đâu. Nhà chúng mày còn muốn sống không?"
Sắc mặt giáo sư Trần trắng bệch: "Tôi không biết." Vừa dứt lời, tên côn đồ bên cạnh đã đấm ông. Giáo sư Trần vô cùng thê thảm, đau đớn ngã xuống đất. Tên côn đồ còn muốn đánh tiếp, Phùng Yên đột nhiên lên tiếng: "Nửa đời người ông ta đều được nuông chiều từ bé, theo như tôi đọc được trên mạng thì gọi là con trai bảo bối của mẹ. Ông ta chưa bao giờ quan tâm chuyện trong nhà này, sao biết được đồ giấu ở đâu. Nếu biết thì đã khai từ lúc bị đánh rồi."
Trên mặt Tô Hoàn cũng không nhìn ra được buồn vui, chỉ hôn Phùng Yên một cái nói: "Ừ."
Giáo sư Trần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phùng Yên, nhưng bà như thể không thấy, ánh mắt lộ ra sự trống rỗng.
"Tiện nhân." Giáo sư Trần mắng, "Bà là đồ đê tiện, những năm này tôi có lỗi với bà ở đâu chứ mà bà hại cả nhà tôi như vậy? Mẹ tôi nói không sai, bà quả nhiên là yêu tinh hại người..."
Khoé miệng Phùng Yên thoáng cười: "Đúng vậy, đời này ông đều không có lỗi với tôi. Bọn họ là tôi dẫn đến, tôi nội ứng ngoại hợp với bọn họ chính là muốn hại cả nhà ông không được sống yên ổn."
Giáo sư Trần lại bị mang đi nhốt vào phòng. Tô Hoàn dường như rất hài lòng với những lời vừa rồi của Phùng Yên, hai người lại tư tình trên ghế salon một lúc. Tôi nghĩ Tô Hoàn này đồ chưa đến tay mà đă đắc ý quên hình (*) rồi.
(*) vì đắc ý mà quên đí dáng vẻ vốn có của mình.
"Mang cô em gái ra đây hỏi." Tô Hoàn lại ra lệnh cho đồng bọn.
"Trần Bảo Châu?" Phùng Yên cười nói, "Chỉ sợ anh không hỏi được gì từ cô ta đâu. Địa vị trong nhà của cô ta chỉ cao hơn em một chút thôi. Bà ta đã sớm không thích đứa con gái này, sao mà nói cho cô ta biết đồ giấu ở đâu chứ?"
Tô Hoàn lại nói: "Cũng chưa chắc, dù sao cũng là con ruột, lại là người thành thật, không ép làm sao biết được."
Phùng Yên đứng lên nói: "Em về phòng trước."
Tô Hoàn cũng không ngăn lại, chỉ nắm tay bà mãnh liệt hôn một cái. Phùng Yên cúi đầu nhìn qua gã, nói: "Anh còn chưa thả con gái em sao? Nó không biết gì hết đâu."
Tô Hoàn tựa vào ghế, lười biếng nói: "Yên tâm, nó là con gái em, anh sẽ không để cho nó xảy ra chuyện gì. Nhưng bà già và chồng em coi trọng nó, con bé còn có chỗ hữu dụng."
Trong ánh mắt Phùng Yên hơi loé lên, cuối cùng chỉ gật đầu, bà đi ra đến cửa lại quay lại nói: "Em hỏi anh câu cuối cùng, trong nhà này là ai thông đồng đưa các anh vào?"
Tô Hoàn cầm điếu thuốc, phả ra mảng khói lớn: "Em nghĩ xem còn ai không vừa mắt với cái nhà này?"
Bình luận facebook