• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiếm Đạo Độc Thần (7 Viewers)

  • Chương 141-145

Chương 141 Hi Vọng Chúng Ta Có Thể Sớm Gặp Được Sở Mộ (2)

Chợt hắn vung kiếm vẽ ra một đóa kiếm hoa. Cổ tay chuyển động thu kiếm vào vỏ, động tác nối liền tiêu sái, giống như đã tận lực luyện qua một thời gian. Trên mặt Lý Đông Lâm càng lộ rõ thần sắc ngạo nghễ.

- Đông Lâm sư huynh, mãnh thú trung cấp đối với chúng ta không có ích lợi gì, không cần phân giải.

- Được. Chỉ có những bảo vật linh thảo các loại mới đáng lọt vào mắt. Tinh mắt lên một chút.

Lý Đông Lâm gật đầu, nói.

Ánh mắt hắn như điện, cẩn thận đảo qua xung quanh. Khi không có phát hiện ra cái gì đặc biệt, lúc này hai người mới xoay người rời đi.

- Đông Lâm sư huynh, lần này tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh, các trưởng lão giao cho chúng ta hai nhiệm vụ: Một là tìm kiếm các loại bảo vật, có thể dùng ở trên người mình, cũng có thể mang về kiếm phái nộp lên trên. Từ đó sẽ được kiếm phái coi trọng hơn; Hai là trợ giúp Ngụy Hoành sư huynh chém giết đệ tử của Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái. Chỉ cần giết sạch, chắc hẳn hai kiếm phái sẽ phải khóc.

Lâm Kiến Hải cười nói, dáng vẻ rất vui mừng.

- So với nhiệm vụ thứ nhất, ta càng thích nhiệm vụ thứ hai hơn.

Trong mắt Lý Đông Lâm lóe lên một tia sát khí dữ tợn. Hắn cười lạnh nói, thần sắc lạnh lùng.

- Đúng rồi, Đông Lâm sư huynh, theo như lời Diệu Nhật trưởng lão nói, muốn chúng ta chú ý tới Sở Mộ đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái, kẻ có tu vi Kiếm Khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ kia. Trưởng lão còn nói, trình độ kiếm thuật của hắn cao thâm khó dò. Thậm chí có thể đánh bại cửu đoạn hậu kỳ, đối đầu với cửu đoạn đỉnh phong.

Thần sắc Lâm Kiến Hải có chút kinh ngạc không hiểu:

- Nếu là như vậy, chúng ta gặp phải hắn, có thể phải cẩn thận một chút.

- Hừ, chỉ là một đệ tử tu vi cửu đoạn sơ kỳ mà thôi.

Lý Đông Lâm nghe vậy, trái lại lộ ra một tia xem thường:

- Diệu Nhật trưởng lão nói như vậy, chẳng qua là bởi vì đệ tử của hắn Tô Hóa Long, ở thời điểm bát đoạn sơ kỳ, bị tên Sở Mộ kia đánh bại mà thôi. Lúc đó tên Sở Mộ dường như mới là tu vi thất đoạn hậu kỳ. Không biết đệ tử của hắn bị đánh bại, hoàn toàn là bởi vì bản thân Tô Hóa Long không có bản lãnh gì. Nếu như đổi thành ta, hừ hừ...

- Nói cũng phải. Tên Tô Hóa Long này cũng không có bản lãnh gì. Cho rằng được Diệu Nhật trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền thì một bước lên trời. Thấy chúng ta cũng không biết tôn kính gọi một tiếng sư huynh. Quả nhiên là cuồng vọng đến cực điểm.

Lâm Kiến Hải phụ họa, cười nịnh nọt nói:

- Nếu như đổi thành Đông Lâm sư huynh, cho dù tu vi của sư huynh không bằng tên Sở Mộ kia, cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn. Cho hắn biết, Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta mới là Thanh Lan Sơn chính thống. Đệ tử tinh anh của Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta mới là mạnh nhất trong ba đại kiếm phái Thanh Lan.

- Được rồi, bớt nịnh hót đi.

Lý Đông Lâm đầu tiên lộ ra một tia không kiên nhẫn. Tiếp theo hắn cười lạnh:

- Hi vọng chúng ta có thể sớm gặp được Sở Mộ trước đám người Ngụy Hoành sư huynh. Đến lúc đó, ta sẽ dùng kiếm trong tay ta, chém chết Sở Mộ, chặt đầu của hắn giao tới cho Diệu Nhật trưởng lão. Để hắn thấy, thật ra cái hắn kiêng kỵ, lại chẳng đáng gì cả.

- Nói rất đúng. Chỉ cần sư huynh giết chết Sở Mộ này, là có thể thu được phần thưởng của Diệu Nhật trưởng lão, tu luyện một môn kiếm thuật cao giai.

Lâm Kiến Hải vô cùng hướng tới, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Bọn họ một người tu vi Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ, một người tu vi Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn trung kỳ, vừa đi vừa thảo luận, hoàn toàn không khống chế âm lượng hay che giấu sát khí trong giọng nói của mình.

Trong những lời nói này, Sở Mộ không có chút giá trị gì. Dường như là phế vật mà bọn họ muốn hành hạ thế nào thì hành hạ như thế. Cho dù là tất cả các đệ tử tinh anh Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái, đều không bị bọn họ để vào mắt.

- Gào...

Tiếng rít gào cuồn cuộn như sấm, chấn động xung quanh. Con mãnh thú nhe răng nhếch miệng, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh lét, hung tàn bạo ngược. Tứ chi của nó bấu chặt trên mặt đất, hơi uốn lượn phủ phục, giống như một cây cung kéo căng, chuẩn bị bắn ra bất kỳ lúc nào.

Thân thể Sở Mộ hơi nghiêng về phía trước. Từ ngón tay phải gõ nhẹ theo quy luật. Hai mắt như điện bắn ra hàn quang, tập trung vào thân con mãnh thú đang đứng ở cách đó mười thước. Mắt hắn không chớp, khí tức ngưng luyện như kiếm, vừa động thủ liền long trời lở đất.

Đây là một con mãnh thú ngoại hình rất giống sói, nhưng so với sói hoang lại có hình thể to lớn hơn. Nó giống như con nghé con cường tráng, phóng ra uy áp hung bạo cường đại. Da của nó rất thô ráp, màu xám, không có lông. Từng phần cơ bắp nổi lên, cường tráng giống như nham thạch vậy.

Đây là mãnh thú cao cấp: Sói đá xám, có tính giả dối hung tàn của loài sói, còn có thân thể vô cùng cường tráng. Lớp da của nó đặc biệt cứng rắn. Kiếm tinh thép căn bản không cách nào phá rách được. Bách Luyện Kiếm cũng chỉ có thể miễn cưỡng tạo thành thương tổn rất nhỏ mà thôi.

Một người một sói đối diện nhau, khí tức ngưng luyện trùng kích, vô cùng cảnh giác.

Thân thể Sở Mộ so với nó nhỏ hơn rất nhiều, lộ ra kẽ hở. Sói đá xám đột nhiên rít gào một tiếng. Cơ bắp toàn thân phồng lên co lại. Lực lượng khủng khiếp bạo phát. Tiếng cỏ xanh bị nghiền nát, tiếng xé gió vang lên. Nó hóa thành một mũi ten màu xám, nhanh như tia chớp phóng tới.

- Quá nhanh.

Trước mắt Sở Mộ chỉ thấy màu xám lóe lên, liền nghe đến một mùi hôi thối nồng nặc phả vào mặt. Kình phong vô cùng sắc bén. Móng vuốt của nó bắn ra, lóe lên hàn quang sắc bén, giống như móng vuốt của tử thần.

Đồng tử Sở Mộ hơi co lại, có tinh quang như kiếm. Dưới xem kiếm đại thành, thân hình sói đá xám bay đến hiện ra rõ ràng. Quỹ tích móng vuốt chém ra hoàn toàn hiện ra ở trong mắt Sở Mộ.

Tay phải thoáng động, giống như huyễn ảnh. Thanh kiếm được rút ra. Có tiếng leng keng chói tai vang lên, giống như thần thiết ma sát từ thiên ngoại tới.

Lưu quang chớp hiện. Kiếm quang bay vụt ra, kéo thành một đường hình cung, giống như mảnh trăng tàn.

Một kiếm chém ra, tinh chuẩn vô cùng, cắt trúng vào ngực của con sói đá xám. Mức độ sắc bén hoàn mỹ của giả kiếm khí hiện ra.

Con sói đá xám phát ra một tiếng rên rỉ thê lương. Thân thể to lớn bay sang một bên, bắn ra lên một dòng máu.

Một tiếng động vang lên. Nó rơi xuống đất. Mặt đất khẽ chấn động. Sau khi trượt ra mấy thước, sói đá xám giãy dụa đứng dậy. Từ miệng vết thương có số lượng máu lớn xuất hiện, nhuộm đỏ cả làn da màu xám của nó, nhỏ xuống mặt đất, nhuộm đỏ một mảnh.

Giống như gió mạnh, Sở Mộ chợt lách người, xuất hiện ở trong không trung phía trên lưng sói đá xám. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Một kiếm chém ra.

Một tiếng ma sát khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại vang lên. Giả Thanh Phong Kiếm giống như chém đậu hủ, cắt qua cổ của con sói đá xám, không hề dừng lại. Một kiếm chặt đầu, máu giống như suối phun ra.
Chương 142 Kiếm Kinh Diễm! Sát Khí Của Sở Mộ

Chương 142: Kiếm Kinh Diễm! Sát Khí Của Sở Mộ

Cái đầu sói đá xám rơi xuống đất, nhẹ nhàng lăn đi. Trên thân kiếm không hề có vết máu dính lại. Sở Mộ lộ ra thần sắc thoả mãn.

Da của sói đá xám vô cùng cứng rắn, gần như phải sánh ngang với nham thạch. Ngay cả Bách Luyện Kiếm cũng khó có thể tổn thương được nó. Nhưng giả Thanh Phong Kiếm lại có thể dễ dàng cắt qua. Nếu như lần này Sở Mộ sử dụng vẫn là Bách Luyện Kiếm, muốn giết chết con sói đá xám này, chỉ sợ sẽ tốn một phen cực nhọc.

- Sói đá xám là mãnh thú cao cấp. Thực lực cường đại sánh ngang với kiếm giả cửu đoạn. Nói không chừng trong phạm vi lãnh địa của nó sẽ có bảo vật gì đó.

Cẩn thận tìm kiếm một hồi, Sở Mộ quả nhiên có phát hiện.

Ở một gốc cây cao nửa thước có ba quả đỏ như máu, lớn chừng trái nhãn, thoang thoảng có mùi ngọt tanh, giống như máu tươi.

- Xích Huyết Quả vừa chín không lâu.

Sở Mộ có phần sững sờ. Hắn liền lấy ra một hộp gỗ thơm nho nhỏ, cẩn thận hái ba Xích Huyết Quả xuống, cất vào.

Xích Huyết Quả là linh dược trung phẩm, có thể dùng ăn, cũng có thể luyện đan. Tác dụng chính là bổ sung máu. Phàm là người bị thương mất rất nhiều máu, dùng Xích Huyết Quả có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nhận được bổ sung rất tốt.

Mặc dù hiện tại không cần, nhưng không có nghĩa là sau này không dùng được. Hơn nữa linh dược trung phẩm có giá trị cũng không thấp. So với Tam Dương Quả còn cao hơn.

Sở Mộ vừa cất xong Xích Huyết Quả, phía sau đã có tiếng bước chân truyền đến. Có người tới gần.

Thu hồi hộp gỗ thơm nhỏ, Sở Mộ nhanh chóng xoay người lại. Hai bóng người đập vào mắt Sở Mộ.

Thời điểm nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt hai người kia đều lộ ra một nụ cười lạnh. Trong mắt bọn họ có hàn quang lóe lên. Ánh mắt kia giống như mèo nhìn chằm chằm vào con chuột.

- Đệ tử của Thanh Lan Kiếm Phái...

Thông qua ký hiệu trên trường bào màu xanh của hai người, Sở Mộ nhận ra thân phận của bọn họ, cũng nhìn thấy được trong mắt bọn họ không có thiện ý.

- Đông Lâm sư huynh, vận khí của chúng ta thật là tốt. Xem ra, một môn kiếm thuật cao giai, sư huynh chắc chắn học được rồi.

Lâm Kiến Hải lúc này cười nịnh nọt, nói:

- Đến lúc đó, Đông Lâm sư huynh phải nhớ chỉ điểm cho ta một chút đấy.

- Yên tâm đi. Ta học được kiếm thuật cao giai, tất nhiên sẽ không quên ngươi.

Lý Đông Lâm liên tục cười lạnh. Hắn đã xem Sở Mộ thành vong hồn dưới kiếm của mình. Tay hắn cầm kiếm, đi về phía Sở Mộ.

Lâm Kiến Hải cười liên tục, theo sát tại bên cạnh, giống như cái đuôi nhỏ.

- Sở Mộ đúng không? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội. Quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái thật vang dội, cố gắng làm ta cao hứng, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.

Lý Đông Lâm chậm rãi đi đến, vừa cười lạnh vừ nói, giọng điệu tràn ngập sự uy hiếp.

- Không sai. Lập tức quỳ xuống. Bằng không, ngươi sẽ chết rất khó coi.

Lâm Kiến Hải ở bên cạnh, phụ họa nói.

- Chỉ dựa vào hai kẻ chó đất gà ngói như các ngươi thôi sao?

Sở Mộ lơ đễnh cười, thản nhiên nói.

- Xem ra ngươi muốn chết.

Thần sắc Lý Đông Lâm biến đổi, vẻ mặt âm trầm. Trong mắt hắn đã có sát khí sắc bén lóe lên. Giọng nói cũng trở nên rét lạnh, câu hồn lấy mạng:

- Nhớ tên của ta, người đưa ngươi xuống địa ngục, Lý Đông Lâm.

Âm thanh giống như gió lạnh, thời khắc thổi tới, một kiếm quang rét lạnh đã phóng tới trước mắt.

Từng chiếc lá giống như bị gió to thổi bay, điên cuồng cuốn tới. Từng chiếc lá đều sắc bén, sát khí trải rộng. Không khí bị cắt ra, bị nghiền nát vô số.

- Tốt. Uy lực Phi Diệp Kiếm Thuật của sư huynh đã mạnh hơn.

Lâm Kiến Hải ở bên cạnh quát lớn, hình như nhìn thấy được bộ dạng toàn thân Sở Mộ máu me thê thảm.

Sở Mộ chỉ cảm thấy toàn thân mình trên dưới, tất cả đều bị tập trung. Trong mắt hắn có tinh quang lưu chuyển. Hắn nhìn thấy rất rõ quỹ tích cảu từng mảnh lá bay tới. Còn có thể thấy được Lý Đông Lâm phía sau những chiếc lá bay kia.

- Kiếm thuật như vậy...

Sở Mộ than khẽ một tiếng, lộ ra một sự xem thường. So với ba người Lý Dật cùng với Tiêu Thiên Phong, rõ ràng có khoảng cách. Hắn chợt rút kiếm.

Kiếm quang giống như tia chớp, lại giống như cực quang, sáng tới mức loá mắt, kinh diễm vạn phần. Lâm Kiến Hải kinh ngạc kêu lên một tiếng. Hắn không tự chủ được, hai tay ngăn cản trước mắt. Lý Đông Lâm chỉ cảm thấy kiếm quang giống như lá tự bay, giống như băng tuyết bị mặt trời nóng rực chiếu xuống.

Sát khí sắc bén bắn tới trước mặt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Hai mắt Lý Đông Lâm trắng bệch, giốn như biến thành người mù. Trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Theo bản năng hắn tránh sang một bên.

Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Hắn chỉ cảm thấy một cảm giác rét lạnh cắt qua cổ của mình. Cảm giác đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tràn khắp thân thể. Toàn thân hắn co quắp lại.

Khi kiếm quang rực rỡ khiến người ta chói mắt vừa tiêu tan, Lâm Kiến Hải chỉ thấy Sở Mộ cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Máu từ mũi kiếm nhỏ xuống đất. Lý Đông Lâm lại ngã xuống đất. Bách Luyện Kiếm rơi ở một bên. Hai tay, hai chân hắn có chút co quắp.

Hai mắt Lý Đông Lâm đã trở nên trắng dã. Trên mặt là trộn lẫn giữa vẻ sợ hãi cùng hối hận. Trên cổ bị cắt ra phân nửa. Máu tươi giống như không cần tiền phun ra, nhuộm đỏ cả bãi cỏ ở dưới thân hắn.

Mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí, càng thêm nồng đậm.

Thần sắc Lâm Kiến Hải dại ra, vẻ mặt không thể tin được. Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể Lý Đông Lâm còn đang co giật. Một giây sau, hắn kêu thảm một tiếng, liên tục lui về phía sau hai bước. Khi ngẩng đầu lên nhìn Sở Mộ, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt trợn trừng. Đồng tử hắn run rẩy. Ngón tay hắn chỉ vào Sở Mộ cũng đang run rẩy:

- Ngươi...

- Ngươi... Ngươi không ngờ giết chết hắn. Ngươi có biết hay không? Hắn là đệ đệ của Đông Tài sư huynh. Ngươi nhất định phải chết... Chết chắc rồi... Đông Tài sư huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi..

Giọng nói hắn run rẩy, tràn ngập sợ hãi.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt Lâm Kiến Hải lại biến đổi. Hắn nhanh như tia chớp, xoay người, kiếm khí thành giáp, thi triển thân pháp, giống như một điện quang bắn về phía trước. Hắn dự định chạy thoát thân.

Mí mắt Sở Mộ run lên, ánh mắt như điện. Thân pháp Phong Trung Du thi triển ra, giống như gió mạnh vọt tới trước. Giả Thanh Phong Kiếm vung chém.

Xì một tiếng. Kiếm khí thành giáp của Lâm Kiến Hải căn bản không có cách nào chống đỡ được sự sắc bén của giả Thanh Phong Kiếm. Một kiếm chém xuống. Kiếm khí lập tức bị xé rách. Kể cả lưng áo bào cũng bị cắt qua. Máu tươi bắn ra. Dưới tác dụng của lực mạnh, cả người hắn bay về phía trước.

Kiếm khí đánh vào trong vết thương, khiến vết thương bị mở rộng ra. Máu giống như suối phun ra.

Nhưng Lâm Kiến Hải còn chưa chết. Hai tay hắn liên tục nắm đất giãy dụa đứng dậy. Hắn lảo đảo đi về phía trước, mặt không có chút máu, tràn ngập kinh hoàng.

Sở Mộ dừng bước chân lại, vung kiếm chém ra một đạo kiếm khí, xé rách trời cao, nặng nề đánh vào lưng Lâm Kiến Hải.
Chương 143 Gặp Ngụy Hoành! Đối Chọi Gay Gắt (1)

Chương 143: Gặp Ngụy Hoành! Đối Chọi Gay Gắt (1)

Kiếm khí sắc bén lại một lần nữa tạo thành một vết thương ở phía sau lưng Lâm Kiến Hải. Hai vết chém chéo nhau, tạo thành hình chữ thập. Toàn bộ thân thể Lâm Kiến Hải lại bay về phía trước, nặng nề nằm trên mặt đất. Hắn giãy dụa, còn muốn đứng dậy, nhưng không còn sức.

Hắn miễn cưỡng xoay người, hai mắt mơ hồ. Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy có một bóng người bước tới. Ở trong tay, có một tia ánh sáng rét lạnh, sáng như tuyết phóng ra.

- Không... Không cần..., không cần...

Giọng nói Lâm Kiến Hải yếu ớt. Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa, hắn miễn cưỡng giãy dụa nói.

- Vì sao vừa nhìn thấy ta liền động thủ muốn giết ta?

Sở Mộ đi tới bên cạnh Lâm Kiến Hải, một kiếm chỉ vào Lâm Kiến Hải. Cảm giác thanh kiếm rét lạnh sắc bén ép người, khiến toàn thân Lâm Kiến Hải run rẩy, thoáng tỉnh táo lại một chút.

- Ngươi không cần... Không cần...

Lâm Kiến Hải nói lặp lại.

- Nói mau, bằng không một kiếm chấm dứt cái mạng của ngươi.

Sở Mộ quát lên, phóng ra một tia sát khí, khiến Lâm Kiến Hải lại run rẩy.

- Được.... Là Diệu Nhật trưởng lão giao phó... Ai giết chết ngươi, hắn có thể cho người đó học tập một môn kiếm thuật cao giai.

Lâm Kiến Hải đứt quãng nói:

- Còn nữa...

Thanh Mộc trưởng lão cũng căn dặn, phải giết chết tất cả các đệ tử tinh anh của Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái.

- Tất cả giết chết? Điều này có thể sao?

Sở Mộ nghe vậy, cười lạnh nói.

- Cho nên..., cho nên Thanh Không trưởng lão tiêu hao tu vi che đi tu vi kiếm khí của Ngụy Hoành sư huynh, ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn, tiến vào bên trong hư cảnh.

Lâm Kiến Hải suy yếu nói, máu tươi không ngừng chảy ra. Hắn cảm giác được bước chân của thần chết đang tới rất gần, vội vàng đau khổ cầu xin:

- Cầu xin ngươi, để ta sử dụng Chỉ Huyết Hoàn. Nếu không... Nếu không ta sẽ chết.

- Ngụy Hoành tu vi thế nào?

Sở Mộ nói.

- Thập... Thập đoạn đỉnh phong...

Lâm Kiến Hải vội vàng trả lời.

- Ngươi rất phối hợp. Đã như vậy, ta khiến ngươi khỏi bị thống khổ.

Sở Mộ nói, một kiếm vung xuống. Lâm Kiến Hải còn chưa kịp phản ứng, trước mắt mơ hồ có một đạo kiếm quang chói mắt lóe lên. Hắn chỉ cảm thấy nơi trí tim tê rần, toàn thân co quắp. Trước mắt nhanh chóng tối sầm lại. Chết.

- Một môn kiếm thuật cao giai... Vì giết ta, Diệu Nhật thực sự lấy ra tay được.

Sở Mộ âm thầm cười lạnh, trong mắt có sát khí kinh người:

- Còn có đệ tử thập đoạn đỉnh phong ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn tiến vào đây, dự định một lần hành động tàn sát đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái không còn một người. Thực sự là tính toán hay.

- Đã như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí. Thanh Lan Kiếm Phái, các ngươi một người cũng đừng mong sống sót rời đi được.

Tiến vào bên trong hư cảnh Thanh Lan, trên người các đệ tử mang đều Hồi Khí Hoàn và Chỉ Huyết Hoàn cùng hộp gỗ thơm để cất giữ linh dược.

Lý Đông Lâm và Lâm Kiến Hải cũng không có tìm được thứ tốt gì. Cho nên, Sở Mộ ở trên thi thể của bọn họ cũng chỉ tìm được mấy thứ đó. Có vài thứ thu ít còn hơn không.

Không để ý đến thi thể, Sở Mộ nâng kiếm, lại một lần nữa đi về phía trước. Vừa đi hắn vừa cẩn thận tìm kiếm xung quanh.

...

- Sư tỷ đi mau.

- Sư tỷ nhanh rời khỏi nơi này. Sau khi rời khỏi đây nhất định phải nói cho các trưởng lão biết.

Vài tiếng rống thê thảm vang lên, kinh động xung quanh. Diêu Bích Phượng hốt hoảng thi triển thân pháp, chạy như điên viền mắt ửng đỏ. Nàng quay đầu, thoáng nhìn về phía sau. Kiếm quang lóe lên loá mắt. Các sư đệ các sư muội của mình, mỗi người ngã xuống, nằm trong vũng máu.

Bọn họ trợn trừng nhìn mình, trong mắt có hi vọng và ký thác, hi vọng mình có thể thoát đi được.

Cắn chặt răng, cố nén nước mắt đang đảo ở trong hốc mắt, Diêu Bích Phượng đưa tay lên lau, vẻ mặt trở nên kiên nghị. Trong mắt nàng lóe lên hận ý khắc cốt minh tâm.

- Sư đệ sư muội, các ngươi sẽ không chết vô ích. Chờ ta rời khỏi Thanh Lan Hư Cảnh, ta nhất định sẽ nói chuyện này cho các trưởng lão. Các trưởng lão nhất định sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi.

Trong lòng Diêu Bích Phượng thầm gầm lên giận dữ và thê lương, lửa giận tăng vọt, hận ý ngập trời:

- Hành vi của đệ tử Thanh Lan Kiếm Phái nhất định sẽ bị trừng phạt. Mà ta cũng nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, giết chết tên Ngụy Hoành này.

- Hắc hắc, trốn sao? Nàng nghĩ rằng nàng sẽ trốn được sao...

Vẻ mặt Ngụy Hoành âm trầm cười dữ tợn. Tinh quang trong mắt bắn ra, mang theo một tia nghiền ngẫm. Hắn lau đi vết máu trên thân kiếm. Thân kiếm lập tức trở nên sáng như tuyết. Hắn lè lưỡi, liếm từng giọt máu tươi trên môi, hút vào trong miệng. Trên mặt hiện lên một sự say sưa:

- Như vậy mới thú vị. Thanh Lan Hư Cảnh giống như một cái lồng giam. Các ngươi chính là những con mồi nằm trong lồng giam. Ta chính là thợ săn duy nhất. Hiện tại, để một thợ săn như ta đây từ từ tìm kiếm các ngươi. Sau đó, lại giết chết các ngươi từng kẻ một. Quá trình như vậy, thực sự là vô cùng hưởng thụ.

Ngụy Hoành hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt hưởng thụ, giống như là kẻ nghiện.

Bất chợt, hắn lao thẳng đến. Thân hình bay vút giống như một thanh kiếm. Tốc độ của hắn cực nhanh, đuổi theo phương hướng mà Diêu Bích Phượng vừa rời đi.

Tại chỗ chỉ để lại ba thi thể. Trong mắt bọn họ vẫn lộ vẻ không cam lòng và sợ hãi.

...

- Trốn đi. Tại sao nàng không trốn tiếp đi? Không còn sức lực nữa sao? Có cần ta cho nàng thêm một ít thời gian, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại trốn đi hay không?

Ngụy Hoành lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, trong mắt lóe ra sát khí thâm trầm, liên tục cười lạnh, nói.

- Ngươi không phải là tu vi cửu đoạn. Ngươi là tu vi thập đoạn. Ngươi làm sao lại tiến vào đây.

Diêu Bích Phượng thở dốc từng hơi, tóc tai rối bời. Trên áo bào có bao nhiêu vết tích bị xé rách. Nhìn qua nàng đặc biệt chật vật. Trên mặt nàng lộ ra vẻ không cam lòng và phẫn nộ:

- Thanh Lan Kiếm Phái các ngươi không ngờ làm trái với giao ước giữa ba phái, để đệ tử thập đoạn tiến vào đây, phá hỏng quy định. Sau khi ta rời khỏi đây nhất định sẽ vạch trần các ngươi.

- Quy định? Ha hả, quy định là do cường giả lập ra.

Trong mắt Ngụy Hoành hiện lên một tia xem thường:

- Hơn nữa, nàng cho rằng, ta sẽ để nàng sống sót mà rời khỏi nơi này sao? Ngoan ngoãn chôn thân ở trong Thanh Lan Hư Cảnh đi. Có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy để chôn thân, cũng xem như dã không ủy khuất nàng.

- Ngươi đừng mơ tưởng giết được ta.

Diêu Bích Phượng cắn chặt răng, oán hận nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoành. Tay nàng nắm chặt Bách Luyện Kiếm, trên mu bàn tay trắng nõn nhô ra từng sợi gân xanh. Hai mắt nàng gần như phun ra lửa.

- Bộ dạng xinh đẹp như vậy, giết nàng, quả thật có chút đáng tiếc.

Ngụy Hoành lại cười hiểm, khiến cho sắc mặt Diêu Bích Phượng đại biến. Nàng không tự chủ được thân thể co rụt lại một cái.
Chương 144 Gặp Ngụy Hoành! Đối Chọi Gay Gắt (2)

Chương 144: Gặp Ngụy Hoành! Đối Chọi Gay Gắt (2)

Miễn cưỡng vận chuyển một nửa kiếm khí còn sót lại. Cảm thấy chưa đủ, Diêu Bích Phượng khẽ kêu ra, chém ra hai đạo kiếm khí giao nhau, xẹt qua bãi cỏ. Vô số mảnh lá cuồn cuộn nổi lên, xông về phía Ngụy Hoành. Nàng lại nhanh chóng xoay người, thi triển thân pháp chạy như điên. Vừa chạy, nàng vừa lấy ra Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng.

- Chút tài mọn.

Ngụy Hoành cười, thân hình lắc một cái đã xuyên qua làn kiếm khí giao nhau, bước chân nhanh chóng, mang theo vô số cỏ vụn, đuổi theo. Trường bào bay lượn trong gió.

...

Kiếm quang giống như mảnh trăng tàn, chém qua, mang theo một tia máu tươi. Một cái đầu bay lên thật cao.

Tiện tay vung lên. Giọt máu bắn ra. Thân kiếm lại sáng ngời.

Giả kiếm khí không chỉ càng sắc bén cứng cỏi, hơn nữa sẽ không bị máu dính vào. Có thể dễ dàng rũ bỏ, miễn đi việc kiếm giả phải lau kiếm.

- Chỉ là một con mãnh thú trung cấp mà thôi, tương đương với tu vi bát đoạn.

Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, thầm nghĩ.

Đột nhiên, lỗ tai khẽ rung lên. Sở Mộ quay đầu lại thấy, liền thấy một bóng người chật vật hốt hoảng chạy đến. Đó là một nữ kiếm giả. Nhìn quần áo và dấu hiệu trang trí, chính là đệ tử tinh anh của Thanh Thủy Kiếm Phái.

Diêu Bích Phượng cũng nhìn thấy Sở Mộ, nhận ra Sở Mộ là đệ tử tinh anh của Thanh Phong Kiếm Phái. Trong lòng nàng nhất thời vui mừng, cảm thấy gặp phải cứu tinh, không cần bị giết chết nữa.

Bất chợt, ánh mắt nàng trở nên ảm đạm. Bởi vì nàng cũng nhìn ra tu vi của Sở Mộ mới chỉ là cửu đoạn sơ kỳ mà thôi. Thực lực như vậy gặp phải Ngụy Hoành, chỉ là tăng thêm vong hồn trong tay hắn.

- Đi mau. Thanh Lan Kiếm Phái trái với giao hẹn giữa ba phái, để đệ tử thập đoạn lẻn vào hư cảnh, ý đồ giết chết hết đệ tử của hai phái chúng ta. Ngươi mau chóng rời đi, nói tin tức nói cho người khác biết, mang theo tin tức này rời khỏi hư cảnh, nói cho các trưởng lão biết.

Diêu Bích Phượng hô lớn, âm thanh truyền khắp xung quanh, cũng rơi vào trong tai Sở Mộ.

Chính nàng cảm thấy mình trốn không thoát khỏi bàn tay của Ngụy Hoành. Đã như vậy, đem tin tức tản ra, để mỗi một đệ tử tinh anh Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái biết được. Đến lúc đó, chỉ cần có người sống sót ra ngoài, báo tin tức lên. Khi đó, Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái sẽ liên hợp lại, một lòng tạo áp lực đối với Thanh Lan Kiếm Phái.

Mà Thanh Lan Kiếm Phái tuy rằng cường đại nhất, nhưng lại không có cách nào thắng được hai phái liên hợp. Cuối cùng không thể không tỏ thái độ áy náy, đồng thời làm ra xử phạt liên quan.

- Ha ha ha ha... Không nghĩ tới, không ngờ lại gặp được ngươi nhanh như vậy, Sở Mộ.

Ngụy Hoành cũng nhìn thấy được Sở Mộ. Sau một thoáng sửng sốt, hắn lộ ra thần sắc mừng rỡ, cười to nói. Tốc độ di chuyển của hắn chợt tăng lên. Thân hình dường như hóa thành cực quang bay vút lên trời cao, vèo một cái đã lướt qua Diêu Bích Phượng, lao phía Sở Mộ.

Diêu Bích Phượng cảm giác bên cạnh có một thân ảnh bay vút qua. Vừa nhìn thấy là Ngụy Hoành, vẻ mặt sợ đến mức trắng bệch. Nhưng nàng lại phát hiện Ngụy Hoành cũng không để ý tới nàng, mà lao về phía Sở Mộ. Nàng liền biết Ngụy Hoành dự định giết chết cả hai người bọn họ.

- Ngụy Hoành...

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoành theo một trận gió cuồn cuộn nổi lên, lướt tới trước mặt mình, cách mình mười thước. Hắn thản nhiên nói:

- Hóa ra chính là ngươi.

- Xem ra, ngươi đã biết ta.

Đầu tiên Ngụy Hoành có phần sững sờ. Tiếp theo hắn lộ ra vẻ mặt âm trầm cười, nói:

- Rất tốt. Như vậy, ta đỡ phải phiền phức tự giới thiệu về mình. Chỉ là ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao lại biết được về ta?

Diêu Bích Phượng dừng bước lại, đứng ở cách đó hơn mười thước. Ba người vừa lúc hình thành một hình tam giác bất quy tắc. Trên mặt của nàng lộ ra một sự tuyệt vọng. Vài lần chạy trốn vài lần truy đuổi, nàng đã hiểu rõ ràng. Dựa vào tu vi của nàng, căn bản không có cách nào chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Ngụy Hoành. Cho dù là thêm một kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ cũng không được.

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một sự tuyệt vọng.

- Đi hỏi hai đệ tử Thanh Lan Kiếm Phái, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết cụ thể thế nào.

Sở Mộ thản nhiên nói, sắc mặt bình thản.

Ngụy Hoành nghe vậy, đồng tử đột nhiên co lại. Một sát ý xuất hiện chậm rãi lan tràn ở trong mắt hắn.

- Ngươi không ngờ giết chết hai đệ tử của bản phái, ngươi... Đáng chết!

Gương mặt Ngụy Hoành thâm trầm, hai mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi, giống như ác quỷ, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ. Hắn cúi người, giọng điệu giống như gió lạnh từ Cửu U thổi ra.

Thân thể Diêu Bích Phượng không tự chủ run rẩy một cái. Ánh mắt nàng nhìn về phía Sở Mộ, mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi:

Đệ tử cửu đoạn sơ kỳ này của Thanh Phong Kiếm Phái, không ngờ giết chết hai đệ tử của Thanh Lan Kiếm Phái?

Điều này hình như không có khả năng lớn lắm.

Phải biết rằng, đệ tử tinh anh của ba đại kiếm phái tiến vào hư cảnh, cũng chỉ có tu vi của Sở Mộ là thấp nhất, chỉ đạt tới cửu đoạn sơ kỳ. Những người khác chí ít đều là cửu đoạn trung kỳ.

Có thể ở cửu đoạn sơ kỳ giết chết cửu đoạn trung kỳ, điều này nói rõ kiếm thuật của người này phi phàm, là một nhân tài. Đáng tiếc, hắn lại phải chết ở chỗ này.

- Ngươi càng đáng chết hơn.

Sở Mộ vừa nâng mí mắt lên, trong mắt có tinh quang sắc bén kinh người bắn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ tươi của Ngụy Hoành. Sát khí này sắc bén vô cùng không ngờ khiến Ngụy Hoành run lên. Hắn có cảm giác không dám nhìn thẳng. Giọng nói Sở Mộ càng lạnh lùng:

- Lấy tu vi thập đoạn đỉnh phong, ngụy trang thành cửu đoạn tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh, đáng chết!

Một tiếng quát chói tai vang lên. Vô số loài chim giật mình vội bay đi. Sở Mộ đã rút kiếm ra, hóa thành một đạo kinh hồng loá mắt, ngay lập tức vượt qua mười thước, đâm về phía Ngụy Hoành.

Đối mặt với cường địch thập đoạn đỉnh phong, Sở Mộ không dám có chút thả lỏng nào. Hắn vẫn không có cách nào khẳng định được, mình có phải là đối thủ của đối phương hay không.

Sát khí kinh người, long trời lở đất, giống như tia chớp phá không lao đến, chói mắt một cách kỳ lạ. Hai mắt Diêu Bích Phượng không tự chủ được nhắm lại. Tốc độ kia khiến đồng tử Ngụy Hoành co lại. Trong lòng hắn khiếp sợ không gì sánh được.

- Kiếm thật nhanh. Để ta chặt gãy kiếm của ngươi.

Trong lòng Ngụy Hoành thầm quát, xuất kiếm. Thanh kiếm giống như sấm sét nổ vang, chặt đứt hư không, kinh người đến cực điểm.

Quá nhanh. Hai thanh kiếm va chạm vào nhau. Một lực lượng cực lớn chấn động. Sở Mộ bay ngược về sau, giảm bớt lực phản chấn. Tuy vậy, hắn vẫn thấy bàn tay hơi tê dại.

Ngụy Hoành lại khiếp sợ không gì sánh được. Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Sở Mộ.

- Giả kiếm khí! Ngươi không ngờ cũng có giả kiếm khí!

Ngụy Hoành lớn tiếng thét lên đầy chói tai. Giọng điệu tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Thật sự kỳ quái sao?

Sở Mộ cười lạnh nói, sát ý lẫm liệt:

- Thanh kiếm này đã uống máu của hai đệ tử tinh anh Thanh Lan Kiếm Phái. Ngươi, chính là người thứ ba.
Chương 145 Thập Đoạn Đỉnh Phong Quá Mạnh Mẽ (1)

Chương 145: Thập Đoạn Đỉnh Phong Quá Mạnh Mẽ (1)

Từ sau khi biết được âm mưu của Thanh Lan Kiếm Phái, ác cảm của hắn đối với Thanh Lan Kiếm Phái lại tăng lên vài phần. Hắn đã quyết định, nếu ở bên trong hư cảnh gặp được đệ tử Thanh Lan, đều chém giết tất cả, khiến Thanh Lan Kiếm Phái tự mình ăn phải quả ác.

Ngay cả là Ngụy Hoành tu vi thập đoạn đỉnh phong, Sở Mộ cũng tuyệt đối sẽ không buông tha. Hắn mới thật sự là kẻ phải bị giết chết.

- Hừ, giả kiếm khí ở trong tay một kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ, chỉ thuần túy là lãng phí.

Ngụy Hoành khôi phục lại tinh thần, thâm hiểm cười nói:

- Ngươi yên tâm. Sau khi ta giết chết ngươi, sẽ lấy đi thanh giả kiếm khí đó của ngươi. Đến lúc đó, bất kể là cống hiến cho kiếm phái hay tự mình đem bán đi, đều là một lựa chọn rất tốt.

- Ngươi cũng yên tâm. Sau khi ngươi chết đi, thanh giả kiếm khí của ngươi cũng sẽ rơi vào trong tay ta, để cho ta sử dụng.

Trong lời nói, chỉ cần nguyện ý, Sở Mộ cũng không sẽ rơi xuống hạ phong. Chỉ là có lúc hắn lười nói mà thôi:

- Đến lúc đó, ta sẽ dùng nó tới giết sạch đệ tử Thanh Lan Kiếm Phái ở trong hư cảnh!

- Giết!

Quát lớn một tiếng, kiếm quang của Ngụy Hoành lập lòe, bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ. Xung quanh nóng cháy, giống như một con mãng xà bằng lửa lao về phía Sở Mộ. Uy lực rất mạnh. Không khí dường như bị thiêu đốt. Đồng thời từng trận rít gào truyền ra. Dường như có một con mãnh thú nào đó.

- Kiếm thuật cao giai!

Trong lòng Sở Mộ thoáng động. Uy thế như thế, vượt xa trung giai.

Hai mắt Diêu Bích Phượng chỉ thấy một mảnh lửa đỏ. Vẻ mặt nàng đầy khiếp sợ. Lấy kiến thức của nàng, tất nhiên cũng nhận ra Ngụy Hoành thi triển chính là một thức cơ bản của môn kiếm thuật cao giai.

Uy lực của kiếm thuật cao giai vượt xa so vứoi kiếm thuật trung giai. Cho dù là uy lực của thức cơ bản, cũng có thể dễ dàng đánh bại uy lực của sát chiêu kiếm thuật cấp thấp. Mỗi một chiêu thức cơ bản chẳng khác nào là một sát chiêu của kiếm thuật cấp thấp. Hơn nữa tiêu hao kiếm khí sẽ không nhiều giống như lúc thi triển ra sát chiêu của kiếm thuật cấp thấp, liên tục không dừng, vô cùng đáng sợ.

Hơi nóng phả vào mặt. Trong lúc hít thở, không khí cũng trở nên đặc biệt nóng rực. Hơi nóng xông lên mũi, khiến Sở Mộ cảm thấy rất khó chịu.

Hắn khẽ cau mày. Màu lửa đỏ bay vụt đến trước mắt, nhanh chóng tới gần. Hơi nóng phả vào mặt dường như muốn thiêu đốt toàn thân.

- So với Vân Hải Kiếm Thuật của Đại sư huynh, uy lực còn cường đại hơn một ít.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ bay nhanh về phía sau. Đồng thời, cổ tay hắn nhanh chóng chuyển động. Kiếm quang chớp hiện. Giả Thanh Phong Kiếm nhanh chóng chuyển động trong tay, giống như một vòi rồng vậy.

Sở Mộ dùng tới một tia Phong Chi Ý Cảnh. Thoáng chốc, rất nhiều không khí bị dẫn dắt đến, hình thành một vòng xoáy hút tất cả hơi nóng trong không khí vào trong. Nhiệt độ cao vô cùng.

Sở Mộ quát khẽ một tiếng, đẩy về phía trước. Một kiếm đâm ra, hơi nóng từ trong vòng gió xoáy bắn ra, trong nháy mắt va chạm một kiếm với Ngụy Hoành. Một tiếng nổ chợt vang lên. Kiếm khí ngang dọc vèo vèo cắt qua không khí, chém nát lớp cỏ xanh trên mặt đất.

Trong lúc tia lửa bắn ra, thanh kiếm của Ngụy Hoành hơi dừng lại một chút. Sở Mộ thi triển ra thân pháp Phong Trung Du, giống như tinh linh gió, bay tới bên trái Ngụy Hoành. Hắn tiện tay vung lên, chém ra một kiếm.

Thần sắc Ngụy Hoành thoáng biến đổi. Hắn vội vàng xoay người đâm một kiếm. Một mảnh hỏa diễm giống như sóng to cuồn cuộn nổi lên, hung hăng chém về phía Sở Mộ.

Kiếm quang của Sở Mộ vừa chuyển, mũi kiếm nhẹ nhàng điểm ở trên thân thanh kiếm của Ngụy Hoành.

Keng.

Tiếng va chạm chói tai vang lên.

Thanh kiếm của Ngụy Hoành bị đẩy ra. Thanh kiếm của Sở Mộ thuận thế đâm về phía yết hầu Ngụy Hoành.

Tay trái Ngụy Hoành vung lên. Ba đạo kiếm khí nóng bỏng phá không bay vụt, xông về phía Sở Mộ. Uy lực rất mạnh. Bởi vì không khí với nhiệt độ cao không ngừng phát ra những tiếng nổ vang.

Thân hình Sở Mộ vừa chuyển động, vừa tránh ba đạo kiếm khí. Hắn tập trung ý niệm. Ngoại kiếm khí cuộn trào mãnh liệt. Quanh thân ngưng tụ một đạo hồ quang, bắn ra. Cùng lúc đó, giả Thanh Phong Kiếm cuồn cuộn nổi lên một mảnh ánh sáng màu xanh nhạt thổi qua. Ánh sáng lướt đi rất nhanh, chỗ nào cũng chạm vào.

Bá bá bá.

Ngụy Hoành sốt ruột vung giả kiếm khí. Trước người hắn có vô số kiếm ảnh màu lửa đỏ giống như bức tường cao, ngăn cản công kích của Sở Mộ. Đồng thời hắn phi thân lui về phía sau.

Vèo vèo vèo.

Mấy kiếm liên tục vung lên chém xuống. Từng kiếm khí màu lửa đỏ giống như thiêu đốt không khí, chém về phía Sở Mộ, nhanh, hung ác, độc địa.

Diêu Bích Phượng không kịp nhìn, vẻ mặt kinh hãi. Nàng không có cách nào tưởng tượng được, một kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ không ngờ có thể cùng một kiếm giả thập đoạn đỉnh phong chiến đấu kịch liệt như thế. Điều này quả thực giống như đang nằm mơ.

Cho dù là kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này không lấy ra tất cả thực lực, cũng là một tồn tại không có cách nào đối kháng.

Không hiểu sao, trong lòng Diêu Bích Phượng dâng lên một hi vọng. Nàng sốt ruột, vội vàng lấy ra mấy viên Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng, khôi phục lại kiếm khí của bản thân. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoành và Sở Mộ, lóe lên tinh quang.

- Ta còn tưởng rằng Diệu Nhật trưởng lão lo lắng là dư thừa. Không nghĩ tới, hắn còn đánh giá thấp ngươi.

Ngụy Hoành nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đôi mắt giống như thâm trầm giống như mắt của con rắn độc. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, giọng nói vô cùng lạnh lùng. Sát khí hoàn toàn không che giấu:

- Ngươi có tư cách để ta ra tay toàn lực. Kiếm thuật hỏa mãng cao giai sẽ tiễn ngươi một đoạn đường cuối cùng.

Nói xong, không đợi Sở Mộ trả lời, Ngụy Hoành lại ra tay một lần nữa.

Mỗi lần xuất thủ, uy lực càng cường đại hơn. Một kiếm đâm ra, không ngờ trực tiếp ngưng tụ ra một mãng xà hỏa diễm lớn. Mãng xà há mồm ra, phát ra những tiếng rít gào, giống như mãnh thú cao cấp, hung mãnh vô cùng. Đồng thời hơi thở của nó càng nóng hơn. Không khí chấn động mãnh liệt. Hỏa mãng lớn hung ác lao về phía Sở Mộ, hình như muốn một ngụm nuốt sạch Sở Mộ vào bụng.

- Thật là mạnh!

Sở Mộ kinh hãi.

Hỏa mãng kiếm thuật của Ngụy Hoành, là kiếm thuật hệ hỏa. Kiếm thuật hệ hỏa luôn luôn lấy lực phá hoại làm danh xưng, đồng thời còn có ảnh hưởng nhiệt độ cao đặc biệt. Ccảm giác, có thể mạnh mẽ tương đương với Vân Hải Kiếm Thuật của Lý Dật.

Hai mắt Sở Mộ khẽ híp một cái, đồng tử có ánh sáng màu xanh nhạt giống như làn gió thổi qua. Dưới xem kiếm đại thành, hắn nhìn rõ ràng quỹ tích một kiếm này của Ngụy Hoành.

Nhưng bất luận là uy lực của kiếm thuật hay mức độ tinh thuần cùng cường độ của kiếm khí, Sở Mộ đều còn lâu mới bằng. Trừ khi hắn trực tiếp thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát cùng Phong Chi Ý Cảnh.

Sở Mộ toàn lực thi triển thân pháp Phong Trung Du. Hỏa mãng gào thét lao đến, mang theo khí lưu nóng. Theo quỹ tích một kiếm này của Ngụy Hoành, Sở Mộ đơn giản tránh được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom