• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiếm Đạo Độc Thần (3 Viewers)

  • Chương 166-170

Chương 166 Đồ diệt Thanh Lan 2

Màu xanh nhạt trong mắt Sở Mộ ngày càng rõ ràng, dần dần lan tràn ra rồi tràn ngập toàn bộ hai mắt, mà thân thể Sở Mộ càng run lên một cách quỷ dị, hai chân không ngờ lại chậm rãi thoát khỏi mặt đất, bay lên trên không trung, giống như được một bàn tay vô hình chậm rãi nâng lên trên.

Cơn gió màu xanh nhạt này phạm vi tràn ngập càng lúc càng lớn, ảnh hưởng càng lúc càng rộng, ban đầu mới khuếch tán ra ngoài phạm vi mười thước, sau đó là hai mươi thước, ba mươi thước, càng ngày càng mở rộng, tới bốn mươi thước, năm mươi thước.

- Cái này... Cái này... Rốt cuộc là thứ gì?

Mọi người kinh ngạc, khó có thể tin nổi, cảnh tượng trước mắt giống như là yêu thuật vậy.

- Khí thế thật kinh người.

Tiêu Thiên Phong sợ hãi thán phục vạn phần, chiến ý trong lòng càng thêm mạnh mẽ tới cực điểm bay thẳng lên trên trời.

Trong mắt mọi người dường như cũng tràn ngập màu xanh ngập trời. Cả bầu trời lúc này chỉ có gió màu xanh nhạt đang thổi, không có một thứ gì khác.

Ngụy Hồng nhìn thấy biến hóa của Sở Mộ trước mắt, cảm nhận khí tức tràn ngập trong không khí, cảm nhận được cơn gió trước mắt ngày càng cường đại, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ không cách nào che dấu. Đồng thời trong lòng lại hiện lên một cỗ dự cảm không ổn, trực giác nói cho hắn biết, nếu như để cho Sở Mộ tiếp tục như vậy, khí thế sẽ càng lúc càng lớn mạnh, đến lúc đó hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.

- Không được, thừa dịp hiện tại giết hắn.

Trong mắt Ngụy hồng hiện lên vẻ ngưng trọng, kiếm khí lưu lại trong đan điền hoàn toàn bộc phát, cuồn cuộn chấn động, tựa như một dòng nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn đang trùng kích kinh mạch hắn, nhanh chóng vận chuyển, vượt quá lúc bình thường, đều rót vào ngụy kiếm khí trong tay hắn.

Một đạo thanh âm vang lên, thanh âm giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, cả ngụy kiếm khí có hỏa diễm màu đỏ lan tràn ra, hừng hực bốc cháy, không khí chung quanh đều bị thiêu đốt nóng lên, phát nhiệt mà sôi trào, giống như là nước sôi, gió thổi tới cũng trở nên nóng rực.

- Tuy rằng Hỏa Mãng kiếm thuật của ta thiếu sát chiêu cao giai cuối cùng, nhưng mà mấy năm trôi qua ta đã sớm tu luyện tới đại thành, hơn nữa còn dung nhập các loại kiếm thuật hỏa hệ trước đó, đem sát chiêu trung giai tiến hành cải tạo và cường hóa. Kế tiếp, chính là một kích toàn lực chân chính của ta, Cự Hỏa mãng cuồng sát. Sở Mộ... Ngươi nhất định phải chết.

Trong lòng Ngụy Hồng thầm hét lớn, khí thế toàn thân bộc phát, thân thể giống như là núi lửa, muốn hủy diệt tất cả quanh mình.

Một kiếm chém ra, một tiếng rít đáng sợ xuất hiện khiến cho đầu chúng nhân giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng đánh vào một cái, trong đầu truyền ra cảm giác đau đớn nặng nề, nhịn không được mà dùng hai tay che đầu.

Kế tiếp chỉ thấy kiếm trong tay Ngụy Hồng giống như biến mất, thân thể hắn cũng giống như biến mất, hóa thành một đầu mãng xà bằng hỏa diễm cực lớn, trông rất sống động, giống như là hung thú chân thật, cả đầu hỏa mãng to chừng cái chậu rửa mặt, cái miệng lớn mở ra, phát ra thanh âm rít gào đáng sợ, giống như là thanh âm của nham thạch nóng bỏng cuồn cuộn, sôi sục, không khí bạo liệt, long trời lở đất, kinh thiên động địa.

Không khí như bị thiêu đốt, phát ra vô số tiếng nổ mạnh, sưu sưu, giống như là tiếng pháo, ầm ầm vang vọng. Hỏa mãng cực lớn thổi hết những cơn gió xanh này, dùng uy thế đáng sợ tới cực điểm phóng về phía Sở Mộ. Sở Mộ trước mặt đầu hỏa mãng này vô cùng nhỏ bé, khiến cho người ta cảm thấy chỉ cần trong nháy mắt đầu hỏa mãng này sẽ thôn phệ toàn thân Sở Mộ, khiến cho hắn hóa thành tro tàn.

- Gió, vô sắc vô tương, vô không bất nhập, lại ẩn chứa phong mang kinh người, khi gió thổi qua, có tiếng gió vang lên là lúc sát nhân, là lúc tử vong hàng lâm...

Phảng phất như có một đạo thanh âm vang lên trong lòng. Gió thổi đến quanh thân bỗng nhiên dừng lại một hồi, giống như là cứng lại, cả không gian và thời gian chung quanh cũng vậy. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một cảnh cực kỳ quái dị, thân ảnh Sở Mộ cùng với những cơn gió màu xanh nhạt và đầu hỏa mãng cực lớn tràn ngập tính hủy diệt kia giống như cùng nhau cứng lại, trở thành hình ảnh vĩnh hằng.

- Phong chi tương...

Bờ môi Sở Mộ giật giật một cái, nhẹ nhàng nói ra ba chữ. Giống như là một trận gió mát, chợt, hắn tiện tay rút kiếm chém ra.

Cơ hồ tất cả gió cứng lại trong tích tắc này giống như tuyết tan, mạnh mẽ, theo một kiếm Sở Mộ chém ra, toàn bộ đều mạnh mẽ thổi về phía trước.

Thanh âm ô ô không ngừng vang lên, giống như là gió đêm khuya thổi qua sơn cốc phát ra thanh âm như tiếng khóc, nỉ non, nghẹn nghèo, giống như là cuồng phong thổi qua hạp cốc, lại chuyển đổi, từ từ thổi tới, hóa thành một đám gió mát.

Phong chi tương, gió lớn, cuồng phong, gió nhè nhẹ, các loại gió luân phiên xuất hiện, biến ảo không ngừng.

Dưới phong chi tương, đầu hỏa mãng trong cơn gió thổi tới bỗng nhiên dừng lại một chút, hỏa diễm trên người điên cuồng lắc lư, từng sợi hỏa tinh không ngừng bị thổi bay, giống như là sương mù tiêu tán ở giữa không trung. Hỏa mãng cực lớn dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng nhỏ đi, giống như rút lại.

Chỉ nhoáng một cái, hỏa mãng cực lớn trở nên như ẩn như hiện, tư thế Ngụy Hồng cầm kiếm, đang phi thân lên toàn lực đâm về phía trước dần dần hiên ra, tốc độ hắn càng ngày càng chậm, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, không thể nào tưởng tượng nổi. Không có cách nào tưởng tượng nổi một kiếm của Sở Mộ không ngờ lại phá vỡ một kiếm mạnh mẽ mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào.

Dưới Phong chi tương, Ngụy Hồng chỉ cảm thấy hai mắt mình không có cách nào nhìn thẳng, bị gió thổi tới mức hai mắt cảm thấy đau nhức, ai mắt không khỏi nhắm chặt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt, lỗ mũi không có cách nào hô hấp, bị gió thổi tới ngăn cản, đột nhiên thổi ngược vào bên trong, khiến cho bên trong múi hắn giống như bị dao găm cắt tứ tung, đau đớn khó nhịn. Bởi vì không có cách nào hô hấp cho nên từ vô thức hắn há mồm ra, gió lớn thổi vào trong miệng, thổi khiến cho yết hầu hắn phát khô, cũng giống như có dao găm không ngừng tàn phá bừa bãi trong cổ, nóng rát mà đau đớn.

Trong nháy mắt Ngụy Hồng có cảm giác như nhận hết hình phạt khổ sở trong nhân sinh, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào không thấy khó chịu. Đột nhiên, trực giác nhiều năm luyện kiếm nói cho hắn biết, có nguy cơ cực lớn tới gần, không có chút do dự nào, một chút kiếm khí không còn nhiều trong đan điền hoàn toàn bộc phát, bắn ra khỏi cơ thể, kiếm khí thành giáp, ngưng tụ thành một đạo kiếm giáp màu đỏ nhàn nhạt bảo vệ cơ thể.

Trong gió thổi tới có một đạo sát cơ rét lạnh như ẩn như hiện, biến hóa thất thường, phiêu hốt dị thường, bỗng nhiên xuất hiện, từ bên cạnh chém tới, chém thẳng về phía cổ Ngụy Hồng.

Két một tiếng, kiếm khí hộ giáp của Ngụy Hồng lập tức bị chém nát, hắn còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu kinh hãi thì đã cảm thấy cổ mình tê rần, bị một đạo sát cơ sắc bén tới cực điểm chém qua, đầu bị gió lớn thổi ra phía sau, máu tươi phun ra, sau đó bị gió lớn thổi ra, nhiễm đỏ toàn thân dưới.
Chương 167 Có thu hoạch lớn

Thi thể không đầu của Ngụy Hồng trong cơn gió lớn giống như một cái túi trong gió, bay ra xa hơn mười thước mới rơi xuống đất.

Cơn gió rít gào không ngừng lúc này mới chậm rãi dừng lại, dần dần yên lặng, Sở Mộ lần nữa rơi xuống đất, vẻ xanh nhạt trong mắt dần dần phai nhạt rồi biến mất, vẻ mỏi mệt nhanh chóng chiếm cứ, tràn ngập cả khuôn mặt hắn, sắc mặt trắng bệch, suy yếu, toàn thân vô lực, ngụy Thanh Phong kiếm trong tay thiếu chút nữa cũng không cầm được mà rơi xuống đất. Thân thể lay động, thiếu chút nữa té ngã, lại dựa vào ý chí kiên cường của bản thân mà chịu đựng.

- Chết... Chết rồi.

Bất kể là đệ tử Thanh Lan kiếm phái hay là Thanh Phong kiếm phái, Thanh Thủy kiếm phái, nhìn thấy Ngụy Hồng cứ như vậy chết dưới thân kiếm Sở Mộ, mọi người gian nan nuốt nước bọt, hai mắt trợn lớn như cóc, miệng há hốc.

- Ngụy sư huynh chết, báo thù cho hắn.

đột nhiên một gã đệ tử Thanh Lan kiếm phái kịp phản ứng đầu tiên, nói ra một câu khiến cho những người khác bừng tỉnh lại.

- Giết.

Tiêu Thiên Phong quát lên một tiếng chói tai, xuất kiếm, bất ngờ diệt sát một đệ tử Thanh Lan kiếm phái bên người.

Đám người Lý Dật nhanh chóng tỉnh lại, toàn lực bộc phát, xuất kiếm ra tay với những đệ tử Thanh Lan kiếm phái quanh thân, kiếm quang chớp động, sát cơ lạnh lẽo, một trận giết chóc cứ như vậy được triển khai.

Một đạo thân ảnh từ trong đám người nhanh chóng phóng tới Sở Mộ, định ra tay với Sở Mộ. Hắn cảm thấy lúc này bộ dáng của Sở Mộ vẫn không nhúc nhích, rất có thể không có cách nào hành động được, đúng là thời cơ tốt nhất để giết chết Sở Mộ.

Tiêu Thiên Phong nhìn thấy đạo thân ảnh này lập tức hóa thành một đạo quang mang màu vàng nhạt, một kiếm đâm ra, xé rách hư không.

- Thanh Lan kiếm phái sẽ không bỏ qua cho các ngươi...

THanh âm uy hiếp thê lương vang vọng, quang mang màu vàng nhạt lóe lên, thanh âm uy hiếp này giống như phát ra từ một con vịt bị vặn cổ, lập tức im bặt.

Đệ tử Thanh Lan kiếm phái ý đồ giết chết Sở Mộ hai mắt mang theo vẻ không cam lòng và oán hận vô tận trừng mắt nhìn Tiêu Thiên Phong, thân thể chậm rãi ngã xuống, tuyệt khí bỏ mình, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ thân thể, rót vào trong mặt đất cô quạnh, khô khốc.

Tiêu Thiên Phong vẩy máu tươi trên thân kiếm, liếc mắt đảo qua, phong mang trong mắt sắc bén tới cực điểm, thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Sở Mộ rồi thu kiếm vào vỏ.

- Đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái rốt cuộc cũng bị giết chết toàn bộ.

Vũ Văn Minh Hóa thở dài một hơi, hắn có cảm giác mình suy yếu tới kiệt sức, bất kể là kiếm khí trong cơ thể hay là thể lực đều tiêu hao rất lớn.

Sắc mặt Lý Dật càng thêm tái nhợt, miệng vết thương sau lưng vốn còn chưa khỏi hẳn, lúc này lại bị bục ra, chảy ra không ít máu tươi khiến cho y phục phần lưng hắn bị nhuộm đỏ, nhưng mà dưới vẻ mặt mỏi mệt của hắn lại ẩn chứa vài phần hưng phấn và kích động.

CÙng một biểu lộ đều xuất hiện trong mắt mỗi một người còn sống lúc này. Mười ba đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái đều là cửu đoạn hậu kỳ và cửu đoạn đỉnh phong, lúc này không có một ai còn sống. Biến thành mười ba cỗ thi thể ngổn ngang trên mặt đất, máu tươi bọn họ biến thành chất dinh dưỡng đổ xuống mặt đất khô cằn.

Trong mắt mười ba cỗ thi thể này đều hiện lên vẻ không cam lòng và oán hận, biểu lộ dữ tợn giống như là ác quỷ, nhìn chằm chằm vào bầu trời, giống như đang im lặng chấp vấn ông trời, vì sao bọn họ lại có kết cục như vậy? Kết cục như vậy không phải đáng lý nên xảy ra với đám người Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái hay sao?

Mà những đệ tử Thanh Lan kiếm phái bị giết chết này, nhất là cuối cùng khi bọn họ biết rõ mình khó có thể còn sống sót rời khỏi đây đều liều chết phản kích, cũng tạo thành tổn thất không nhỏ cho Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái.

Thanh Phong kiếm phái vốn chỉ có Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo cùng với Tiêu Thiên phong, còn có Tạ Xuân Lôi là cửu đoạn hậu kỳ, nhưng mà hiện tại ba cửu đoạn hậu kỳ chỉ còn có một mình Tạ Xuân Lôi, hơn nữa còn đứt một cánh tay. May mà cánh tay đứt rời là tay trái mà không phải là tay phải, nếu không một thân kiếm thuật sẽ bị phế bỏ.

Về phần tổn thất của Thanh Thủy kiếm phái thì càng lớn hơn, hai gã đệ tử cửu đoạn hậu kỳ và hai gã đệ tử tinh anh cửu đoạn trung kỳ toàn bộ đều tử vong, chỉ còn lại Diêu Bích Phương và một đệ tử cửu đoạn đỉnh phong khác còn sống.

Vốn đệ tử tinh anh của Thanh Thủy kiếm phái đại bộ phận đều chết dưới kiếm của Ngụy Hồng, hiện tại trải qua một trận chiến này, cuối cùng cũng chỉ có hai người còn sống sót, đều bị một ít vết thương nhẹ. Tổn thất cũng vô cùng thảm trọng. Có thể nói là một lần tổn thất thảm trọng nhất trong những lần tam đại kiếm phái tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh.

Ngay cả là phương thắng lợi nhưng mà trong lòng bọn họ lại có một loại cảm giác bi thương, mà tất cả những chuyện này đều là vì âm mưu của Thanh Lan kiếm phái, nếu như Thanh Lan kiếm phái không có loại âm mưu này, ít nhất mỗi kiếm phái còn có thể có hơn mười đệ tử còn sống sót rời khỏi Thanh Lan hư cảnh.

Mọi người đều lấy ra hồi khí hoàn ném vào trong miệng khôi phục kiếm khí, người bị thương cũng nhanh chóng dùng chỉ huyết hoàn cầm máu chữa thương, Tạ Xuân Lôi cánh tay trái bị đứt thì sắc mặt tái nhợt tới dọa người, chỗ bị chém đứt máu tươi đầm đìa, đau khiến cho hắn không ngừng hít sâu một ngụm khí lạnh.

Sau khi có thời gian hoàn hoãn, thể lực Sở Mộ thoáng cái khôi phục một ít, miễn cưỡng có thể hành động, hắn thu kiếm vào vỏ, móc ra một ít hồi khí hoàn ném vào trong miệng mà nuốt xuống, sau đó mới ngồi xếp bằng, vận chuyển nguyên khí kiếm quyết trong cơ thể, hóa thành khí ôn hòa lưu chuyển trong kinh mạch, khôi phục nội kiếm khí.

Hồi khí hoàn bị luyện hóa toàn bộ, nội kiếm khí cũng khôi phục một phần nhỏ, Sở Mộ lúc này lấy ra một khối đá ẩn chứa linh khí tinh thuần nắm trong tay, vận chuyển kiếm khí để hấp thu, tốc độ khôi phục nội kiếm khí rõ ràng gia tăng gấp bội.

Không bao lâu sau nội kiếm khí cửu đoạn đỉnh phong hoàn toàn được khôi phục, thế nhưng thể lực và tinh thần tiêu hao chỉ là khôi phục một phần nhỏ mà thôi, cũng đã có thể chống đỡ cho Sở Mộ hành động bình thường.

Thu hồi viên đá ẩn chứa linh khí tinh thuần, Sở Mộ nhanh chóng đứng dậy, lại quay đầu liếc mắt lại nhìn, phát hiện ra toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái đều đã chết, thu hồi ánh mắt, hắn nhìn qua thi thể Ngụy Hồng, thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên cạnh thi thể Ngụy Hồng.

Năm khỏa luyện khí hoàn, năm mươi hỏa đại hồi khí hoàn cùng với mười lăm khỏa đại chỉ huyết hoàn, còn có một bản kiếm khí quyết hỏa hệ Hoàng cấp thượng phẩm, cùng với một thanh ngụy kiếm khí. Những thứ này chính là chiến lợi phẩm Sở Mộ lấy được từ trên người Ngụy Hồng, về phần những đồ vật như linh dược trước đó đã sớm bị Ngụy Hồng dùng là mồi dụ ném ra, bị Khô Mộc giác mãng cắn xé không còn.
Chương 168 Có thu hoạch lớn 2

Đại hồi khí hoàn và đại chỉ huyết hoàn hoàn toàn là phiên bản thăng cấp của hồi khí hoàn và chỉ huyết hoàn, hiệu quả tự nhiên cũng tốt hơn nhiều, tác dụng càng lớn, giá trị cũng càng cao, nhưng mà chính thức khiến cho Sở Mộ cảm thấy mừng rỡ chính là kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm hỏa hệ cùng với ngụy kiếm khí.

- Ngụy Hỏa mãng kiếm...

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào từng chữ trên ngụy kiếm khí, thì thào:

- Xem ra đây chính là kiếm khí dựa vào hỏa mãng kiếm khí mà phỏng chế ra. Không tệ, trước kia ta đã từng luyện qua song kiếm thuật, đợi sau khi trở về kiếm phái, rút một đoạn thời gian ngắn ôn qua một chút, đem song kiếm thuật tu luyện tới thành thục, tinh thông, như vậy về sau ta có thể sử dụng hai loại kiếm thuật đối địch.

- Về phần kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm hỏa hệ này đối với ta không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng mà trước tiên cứ giữ lại, nói không chừng về sau lại có tác dụng a.

Kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm, giá trị vượt xa xa hoàng cấp trung phẩm, cho dù là trong Thanh Phong kiếm phái, kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm cũng không gặp nhiều. Bất kể là cống hiến cho Thanh Phong kiếm phái hay là cống hiến cho gia tộc, hoặc là trước tiên giữ lại cho bản thân mình đều là lựa chọn không tệ.

Tiện tay đánh ra mấy đạo kiếm khí, thoáng làm quen với Ngụy Hỏa mãng kiếm trong tay, thu kiếm vào vỏ, lại buộc kiếm lên sau lưng, lại cất kỹ toàn bộ những vật khác, tay nắm ngụy Thanh Phong kiếm của bản thân, nhanh chóng đi về phía Thanh Lan cổ mộc.

Mục tiêu của Sở Mộ là cái sừng của Khô Mộc giác mãng đã bị hai người bọn hắn đánh cho trọng thương. Thân pháp được thi triển, nhanh chóng phóng về phía Thanh Lan cổ mộc, cẩn thận quét mắt nhìn một vòng, Sở Mộ lập tức phát hiện ra Khô Mộc giác mãng đang nằm bẹp trên một cành cây.

Khô Mộc giác mãng thoạt nhìn vô cùng thê thảm, trên người có ba bốn chỗ bị tàn phá giống như cái động, bị kiếm khí của Sở Mộ và Ngụy Hồng đả thương, còn có hơn mười miệng vết thương, nhìn thấy mà giật mình, miệng vết thương còn có dấu vết bị đốt chays. Nhưng mà Sở Mộ vẫn có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt từ trên người Khô Mộc giác mãng, chứng tỏ đầu Khô Mộc giác mãng này còn chưa hoàn toàn tử vong.

- Sinh mệnh lực thật cường đại, khiến cho người ta thán phục, sợ hãi a.

Sở Mộ thầm than một tiếng, càng là hung thú lợi hại, sinh mệnh lực của bọn chúng càng thêm cường ngạnh.

Hắn xuất kiếm, một tiếng ầm vang xuất hiện, chém ra một đạo kiếm khí, phốc một tiếng, thân thể Khô Mộc giác mãng bị đánh bay, đồng thời một ngụm nọc độc màu xanh lá như mũi tên phóng về phía Sở Mộ. Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa, còn chưa bắn tới Sở Mộ đã rơi xuống đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất khô cằn.

- Thực sự là thứ đồ vật giảo hoạt, hung tàn.

Sở Mộ hơi kinh hãi, cũng may hắn đủ cảnh giác, trước tiên phát ra kiếm khí thăm dò, nếu không một khi tới gần rất có thể sẽ bị phản công, loại kịch độc này một khi dính vào thân thể, chỉ sợ bản thân hắn cũng phải tử vong.

Lần nữa chém ra mấy đạo kiếm khí, toàn bộ đều đánh trúng thân thể Khô Mộc giác mãng, đập khiến cho Khô Mộc giác mãng liên tục bay ngược về phía sau, lại đập xuống phía dưới, hoàn toàn không có bất kỳ động tác gì khác, một tia khí tức lưu lại trước đó cũng hoàn toàn bị chôn vùi.

Xác nhận đầu Khô Mộc giác mãng này rốt cuộc cũng tử vong, Sở Mộ mới yên tâm tới gần, chỉ là hắn vẫn cảnh giác cao độ như cũ.

Nhìn chằm chằm vào cái sừng trên trán Khô Mộc giác mãng, Sở Mộ huy động kiếm, giống như là điêu khắc, dọc bốn phía chiếc sừng trên trán Khô Mộc giác mãng, mổ cái sừng này ra, mũi kiếm nhẹ nhàng nhảy lên, cái sừng rơi vào trong tay Sở Mộ.

Cái sừng này không lớn, dài và to chừng ngón tay cái, bên trên không có chút máu tươi nào, điều này cũng chứng minh năng lực khống chế kiếm không gì sánh nổi của Sở Mộ. Nhìn cái sừng này Sở Mộ cũng không nhìn ra bất luận thứ gì, nhưng mà Ngụy Hồng đã nói như vậy, hẳn là có chỗ căn cứ, đợi sau khi trở về kiếm phái, hắn lại kiểm tra điển tịch tương quan một chút, có lẽ sẽ biết rõ.

Gói kỹ cái sừng rồi bỏ vào trong ngực, đảo qua thi thể Khô Mộc giác mãng, vốn thân thể loại hung thú cao cấp này rất có giá trị, nhất là bộ da nó, cứng cỏi vô cùng, có thể chế tác thành nội giáp.... Nhưng mà đầu Khô Mộc giác mãng này thực sự đã bị tổn thương quá nặng, da cũng bị phá vỡ, không còn có bao nhiêu tác dụng, Sở Mộ tự nhiên cũng không muốn tốn tâm tư đi lột da nó.

Mà lúc này dị biến lại xảy ra.

Chỉ thấy gốc Thanh Lan cổ mộc trụi lủi đột nhiên run lên, khiến cho mặt đất chung quanh chấn động, phát ra tiếng vang âm ầm, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tiếp theo chỉ thấy trong lúc Thanh Lan cổ mộc chấn động, không ngờ lại nhanh chóng rút ngắn, thu nhỏ lại, chỉ bất quá trong vòng mấy hô hấp, vốn có độ cao ba mươi thước, co rút lại còn hai mươi thước, tiếp đó nhanh chóng co rút lại còn mười thước.

Chỉ chốc lát sau dưới ánh mắt mọi người cả gốc Thanh Lan cổ mộc cực lớn co lại nhỏ như ngón tay cái, sưu một tiếng chui vào trong mặt đất màu đen khô cằn phía dưới, biến mất không thấy gì nữa, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại.

- Chuyện này...

Sở Mộ cùng với những người khác lúc này đều rung động không thôi.

Bất kể là lúc xuất hiện hay biến mất, phương thức của Thanh Lan cổ mộc đều khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ vạn phần, cảm giác giống như là pháp thuật vậy, không thể nào tưởng tượng nổi, hoàn toàn vượt quá nhận thức của bọn họ.

Nếu không phải có chỗ thu hoạch và thi thể bốn phía, chỉ sợ tất cả đều cho rằng tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, giống như là nằm mơ vậy.

Thở ra một ngụm trọc khí, Sở Mộ thu hồi ánh mắt, rung động trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếp đó hắn nhìn về phía đám người Tiêu Thiên phong, bước đi qua.

Ngụy Hồng đã chết, đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái cũng bị giết chết toàn bộ. Trong cả Thanh Lan hư cảnh cũng chỉ còn lại những đệ tử còn sống của Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái, nhưng mà Thanh Lan hư cảnh vẫn chưa phong bế, chuyện này đồng nghĩa với việc bọn họ có thể liên thủ tạo thành một chi đội ngũ, quét ngang cả Thanh Lan hư cảnh, đem cơ hồ tất cả những vật có giá trị mang ra ngoài.

Thắng và thua, sống và chết, có đôi khi lại đơn giản, trực tiếp như vậy.

Ầm ầm.

Thanh Lan sơn lại một lần nữa kịch liệt chán động, giống như là núi lở.

Tiếp theo, ba đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong chủ điện Thanh Phong kiếm phái đi ra, dọc theo đường núi gập nghềnh đi vào chỗ sâu trong Thanh Lan sơn, lần nữa đi vào trong một cái sơn cốc nhỏ.

- La trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Ba trưởng lão của Thanh Thủy kiếm phái cũng nhanh chóng tới đây, thủ trưởng lão lập tức chắp tay cười ha hả rồi nói với ba vị trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái.

- Diêu trưởng lão.

La trưởng lão cũng vui vẻ đáp lễ.
Chương 169 Ai cười tới cuối

- Ha ha, không biết lần này đệ tử hai phái chúng ta thu hoạch thế nào nha?

Diêu trưởng lão vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

- Có lẽ sẽ không tệ, ta cảm thấy khả năng so với trước đó còn tốt hơn rất nhiều.

La trưởng lão cũng vui vẻ nói, trong đầu hắn thoáng hiện lên thân ảnh Sở Mộ đầu tiên, tiếp theo là thân ảnh Tiêu Thiên phong, có thể nói, trước đó mỗi một lần tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh, đệ tử tinh anh thì có tiêu chuẩn thực lực cao nhất là Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, nhưng mà Sở Mộ và Tiêu Thiên phong lúc này hoàn toàn là thêm vào, siêu việt tiêu chuẩn thực lực trước đó. Mặc dù nói trong Thanh Lan hư cảnh có đôi khi cần tới vận khí, nhưng mà thực lực bản thân cường đại lại là một hậu thuẫn mạnh mẽ không thể không chối bỏ.

- Ồ? Xem ra La trưởng lão rất có lòng tin a.

Diêu trưởng lão trước tiên sững sờ, tiếp đó cười lên ha hả, hắn có chút không cho là đúng. Lần nào mà không giống nhau, không có bao nhiêu điểm khác biệt. Hắn cũng không biết lần này trong đám đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái có Sở Mộ và Tiêu Thiên phong.

La trưởng lão cũng cười cười, không nói gì thêm, nhưng mà hắn lại có tin tưởng mười phần, lần này thu hoạch của toàn bộ đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái rất rõ ràng còn hơn trước đó.

- Thực sự là nực cười, còn muốn có thu hoạch gì nữa? Nói không chừng ngay cả một đệ tử cũng không còn sống mà rời khỏi.

Vừa vặn ba tên trưởng lão của Thanh Lan kiếm phái đuổi tới, một người trong đó trực tiếp trào phúng, diễu cợt, người này gọi là Diệu Nhật trưởng lão, hai gã trưởng lão khác thì cũng dùng vẻ mặt châm chọc, cười lạnh.

Diêu trưởng lão giận dữ, khí tức mạnh mẽ bắt đầu bắn ra.

- Sao nào? Muốn nếm thử sự lợi hại của chúng ta hay sao?

Diệu Nhật trưởng lão cười lạnh liên tục nói, rất có tư thế một lời không hợp sẽ ra tay giáo huấn đối phương một chầu.

- Diêu trưởng lão, không nên gấp gáp.

La trưởng lão cũng không tức giận mà cười nói.

- Chờ đệ tử phái chúng ta đi ra, lại nhìn xem sắc mặt bọn họ, lúc đó ngươi sẽ biết khi đó mình sẽ sảng khoái tới cỡ nào.

La trưởng lão sở dĩ bình tĩnh như vậy hoàn toàn là tin tưởng thực lực của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong, thực lực hai người bọn họ vô cùng cường đại, hoàn toàn có thể so với Kiếm giả thập đoạn. Tu vi và kiếm thuật tinh xảo tuyệt luân như vậy ở trong Thanh Lan hư cảnh nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn. Chỉ cần đám người Sở Mộ và Tiêu Thiên phong có thu hoạch, chẳng khác nào là hung hăng vung tay đánh vào mặt ba trưởng lão của Thanh Lan kiếm phái này, đến lúc đó biểu lộ trên mặt bọn họ quả thực sẽ vô cùng đặc sắc.

Vẻ mặt Diêu trưởng lão có chút kinh nghi bất định, hắn vốn cho rằng La trưởng lão chỉ nói giỡn mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đối phương rất nắm chắc, hắn không khỏi suy đoán một phen, óa khí trong lòng đương nhiên cũng chậm rãi tiêu tán.

Nhưng mà ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái liếc nhìn nhau, trong mắt có chút tự đắc, vui vẻ, trên mặt càng tràn ngập vẻ mỉa mai đối với Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái. Bởi vì bọn họ biết rõ một sự thực từ tước, Thanh Lan hư cảnh vốn cũng không lớn, thời gian mở ra một tháng đủ để đi khắp cả hư cảnh. Cho nên dưới sự đuổi giết của một Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong, những đệ tử tinh anh hai phái kia tuyệt đối không còn đường sống.

Trong đầu bọn họ đang tưởng tượng, khi đệ tử tinh anh Thanh Lan kiếm phái bọn họ mang ra một số lượng lớn linh dược... mà đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái lại không có một ai xuất hiện, lúc đó biểu hiện trên mặt các trưởng lão này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc a.

Kế tiếp, các vị trưởng lão đều nhìn chằm chằm vào Thanh Lan hư cảnh, chấn động đã truyền ra. Tin rằng không cần quá lâu, đệ tử ba đại keiems phái sẽ nhanh chóng rời khỏi hư cảnh.

...

- Chư vị, nhanh, Thanh Lan hư cảnh sắp đóng cửa.

Vũ Văn Minh Hóa quát, nhanh chóng thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy tới cửa ra Thanh Lan hư cảnh.

Trong đám đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái còn lại, tổng số có tám người, tu vi mỗi một người đều là cửu đoạn đỉnh phong. Trong đó Tạ Xuân Lôi tuy rằng cánh tay trái bị đứt, mất khá nhiều máu, nhưng mà sau khi Sở Mộ cho hắn một khỏa xích huyết quả bổ sung, lại trải qua mấy ngày điều dưỡng, cộng thêm một chút gặp gỡ trong Thanh Lan hư cảnh, không chỉ có thương thế tốt hơn rất nhiều mà ngay cả tu vi kiếm khí cũng đột phá.

Bởi vì không có đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái gây khó dễ, hơn nữa thực lực tám người đều rất cường hãn, liên thủ với nhau, mà trong Thanh Lan hư cảnh lại có rất ít hung thú cường đại như Khô Mộc giác mãng, cho nên tám người cơ hồ quét ngang đại bộ phận Thanh Lan hư cảnh, tìm được các nơi hẻo lánh, cũng vơ vét được không ít thứ tốt.

Tuy rằng tìm được các loại linh dược cũng dựa theo tỷ lệ phân phối, Thanh Thủy kiếm phái chỉ còn lại hai người, cũng chỉ có thể nhận được một phần tư trên tổng số, nhưng mà trên thực tế bọn họ có thể nhận được một phần tư bọ họ đã vô cùng hài lòng rồi. Dù sao bọn họ xuất lực không lớn, thực lực chỉnh thể lại không bằng đám người Sở Mộ, coi như đám người Sở Mộ không phân cho bọn họ, bọn họ cũng không làm gì được.

Trong lúc bọn họ chạy đi, mặt đất giống như nhanh chóng lui về phía sau, sau một lúc, tám người lần nữa đi tới cửa ra Thanh Lan hư cảnh.

Nhìn qua cửa ra giống như một vòng tròn xoáy, tám người nhanh chóng dừng lại, liếc nhìn nhau, Vũ Văn Minh Hóa xông lên trước, lách mình tiến vào trong vòng xoáy rồi biến mất không thấy gì nữa.

- Chư vị, lát nữa gặp lại bên ngoài.

Lý Dật cười nói, cũng tiến thân vào trong vòng xoáy.

...

- Đi ra, đi ra rồi.

Vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn, có một đạo thân ảnh thoáng hiện. Chín trưởng lão của tam đại kiếm phái hai mắt sáng ngời, nhanh chóng nhìn vào, tràn ngập chờ mong.

Sưu một cái, một đạo thân ảnh lao ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trên mặt ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái vốn vui mừng và kích động lúc này khuôn mặt lập tức cứng lại, vẻ kinh ngạc lan tràn trong mắt, đồng thời còn tràn ngập khó hiểu. Mà ba trưởng lão Thanh Phong kiếm phái thì vui vẻ, ba trưởng lão Thanh Thủy kiếm phái cũng có vài phần chờ mong.

Ngay sau đó là Lý Dật xuất hiện, làm cho ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái càng thêm nghi hoặc, lại cố nén nghi hoặc trong đáy lòng, bọn họ tự nhủ, có lẽ chỉ là hai con cá lọt lưới mà thôi.

Ngay sau đó lại có người xuất hiện, là Vương Đình Hạo, đám người La trưởng lão càng thêm cao hứng, thứ tư là Diêu Bích Phượng, làm cho ba trưởng lão Thanh Thủy kiếm phái cao hứng một lần.

Đệ tử tinh anh xuất hiện nhanh chóng di chuyển, đi tới bên cạnh các trưởng lão bổn phái.

- Tốt... Tốt... Tốt.

La trưởng lão nhìn qua đám đệ tử tinh anh, phát hiện ra khí tức bọn họ càng thêm tinh thuần, sắc bén, nếu như so với trước đó tiến vào Thanh Lan hư cảnh còn cường đại hơn. Lại nhìn thấy bao bố trên lưng bọn họ đều đầy ắp, căng phồng, lập tức cao hứng vô cùng, kích động nói.
Chương 170 Ai cười tới cuối 2

- Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đâu? Các ngươi có gặp bọn chúng hay không?

- Trưởng lão yên tâm, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong một lát nữa sẽ đi ra.

Lý Dật cười nói.

Nhớ tới chuyện trước đó đã thương lượng, về phần âm mưu của Thanh Lan kiếm phái hắn cũng không có trực tiếp nói ra miệng. Dù sao hắn không có bổn sự kiếm khí truyền âm, một khi nói ra rất có thể sẽ truyền vào trong tai ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái, đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện biến hóa khó lường. Vẫn là đợi sau khi trở về kiếm phái rồi nói sau. Lại đem việc này báo cáo lên, giao cho cao tần kiếm phái đi thương lượng, xử lý thì tốt hơn.

Đệ tử vừa xuất hiện, Sở Mộ là người cuối cùng, khi ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái nhìn thấy Sở Mộ đi ra, vẻ nghi hoặc và kinh ngạc trên mặt rốt cuộc cũng không dấu được.

- Tiêu Thiên phong, Sở Mộ, quá tốt rồi, các ngươi đều đi ra.

La trưởng lão và hai vị trưởng lão còn lại đều hết sức kích động, bộ dáng ân cần hỏi han. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy tu vi của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đều đạt tới cửu đoạn đỉnh phong, càng kích động vạn phần.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái còn nhiều người còn sống đi ra như vậy? Còn là đám tinh nhuệ chân chính?

Diệu Nhật trưởng lão dùng kiếm khí truyền âm, mặt mũi âm trầm hỏi đồng bạn.

- Đám người Ngụy Hồng đang làm cái quỷ gì vậy?

Thanh Mộc trưởng lão cũng âm trầm bất định, truyền âm lại.

- Đợi bọn chúng đi ra, nhất định phải hỏi cho rõ một chút, hỏi cho minh bạch, rốt cuộc trong chuyện này xảy ra chuyện gì? Ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng không làm xong.

Vị trưởng lão thứ ba kia cũng tức giận không thôi, dùng kiếm khí truyền âm nói. Loại chuyện này tự nhiên bọn họ không dám để cho Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái biết rõ, một khi bọn họ biết rõ mà nói, hai phái liên thủ, Thanh Lan kiếm phái bọn họ cũng không chịu đựng nổi a.

Chờ mãi, không có người nào xuất hiện, cửa vào Thanh Lan hư cảnh nhạt dần rồi thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong mắt mọi người.

Lập tức chín trưởng lão đều kinh ngạc, khó hiểu không thôi. Đây là tình huống gì? Sao lại hoàn toàn không giống như trong dự đoán của mọi người, chẳng lẽ những đệ tử không có đi ra toàn bộ đều bị chết trong Thanh Lan hư cảnh hay sao?

- Phượng nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bổn phái chỉ có hai người đi ra?

Diêu trưởng lão chau mày, trầm giọng hỏi.

- Gia gia...

Diêu Bích Phượng nhìn qua Diêu trưởng lão, do dự một chút, lại nghĩ tới ước hẹn trước khi đi ra, nàng nói:

- Hai mươi đệ tử tinh anh bổn phái, trừ hai người chúng con ra, những người khác đều chết rồi.

- Chết rồi?

Toàn thân Diêu trưởng lão và hai người trưởng lão khác chấn động, lui về phía sau một bước, vẻ mặt kinh hãi, không có cách nào tin tưởng nổi. Hai mắt Diêu trưởng lão bắn ra tinh mang, hai tay nắm lấy vai Diêu Bích Phượng, ngữ khí vô cùng kích động nói:

- Tại sao lại chết? Chết như thế nào?

Diêu Bích Phương nhìn ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái lại nhìn về phía Diêu trưởng lão rồi nói:

- Gia gia, chuyện trong đó chờ sau khi chúng ta trở lại kiếm phái con sẽ nói kỹ cho người biết.

- Sở Mộ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao chỉ có sáu người các ngươi còn sống đi ra?

La trưởng lão cũng kích động không thôi, lúc này hoàn toàn khác với thường ngày.

Sở Mộ vẫn không trả lời, ánh mắt ba vị trưởng lão Thanh Lan kiếm phái đã quét tới, giống như là điện mang. Bỗng nhiên ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão tập trung vào thân kiếm sau lưng Sở Mộ, dừng lại một lát, tinh mang càng thêm sắc bén, thân ảnh đột nhiên lóe lên, hóa thành một đạo thiểm điện phóng về phía Sở Mộ, vươn tay chộp một cái, kiếm khí tạo thành trảo.

Tu vi của Diệu Nhật trưởng lão này không thấp, tốc độ cực nhanh, lại đột nhiên nhảy ra, ngay cả hai trưởng lão bên cạnh hắn cũng không kịp phản ứng, chứ đừng nói là những người khác.

Nhưng Sở Mộ cũng rất cảnh giác, khi ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão này nhìn về phía hắn, chuyển thành sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm thì trong lòng hắn đã xuất hiện nguy cơ. Ngay khi Diệu Nhật trưởng lão bay tới, cơ hồ giống như bản năng, ba thành Phong chi ý cảnh hoàn toàn dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, nhanh chóng lui về phía sau, giống như là cành liễu lắc lư vậy.

Nhưng mà tu vi kiếm khí của Diệu Nhật trưởng lão không biết còn gấp bao nhiêu lần Sở Mộ, dưới một trảo này, Sở Mộ chỉ cảm thấy không gian bốn phía đều bị bao phủ, ngay cả không khí cũng bị cố định lại một chỗ, kkhoong có cách nào mở ra. Sở Mộ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả không trung giống như bị che đậy, giống như có một ngọn núi lớn đè xuống, làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác không thể nào đối kháng được, sự vô lực phát ra từ tận đáy lòng, giống như là con chim trong lồng vậy...

Tốc độ của Diệu Nhật trưởng lão cực nhanh, tu vi kiếm khí cao thâm vô cùng, duỗi tay đánh ra một trảo, kiếm khí càng thêm vô cùng nóng bỏng, không khí chung quanh trực tiếp bị đốt cháy. Sở Mộ bị vây khốn bên trong chỉ cảm thấy không khí bốn phía bị thiêu đốt, áp bách tới, miệng lưỡi đắng khô một hồi, giống như hắn sắp bị thiêu đốt thành tro tàn vậy.

- Bán bộ kiếm thế.

Trong lòng gầm lên giận dữ, tinh khí thần hợp nhất, ngưng tụ thành kiếm, phong mang sắc bén, bất khuất không thông, dùng quy mô lớn trước nay chưa từng có, toàn lực bộc phát. Trong nháy mắt này có tinh mang cực kỳ sắc bén từ trong trán Sở Mộ bắn ra, xuyên thấu hư không.

Ngụy Thanh Phong kiếm rời khỏi vỏ, dung hợp với bán bộ kiếm thế, một kiếm được chém ra. Một kiếm này hoàn toàn bất đồng với Phong chi tương đơn giản hóa, nhưng mà luận uy lực, lại không thua kém bao nhiêu với phong chi tương bản đơn giản hóa.

Trong tích tắc này bản thân Sở Mộ giống như dung hợp vào làm một với ngụy Thanh Phong kiếm trong tay, có một loại cảm giác chặt đứt thiên địa, hư không, sau khi chém ra, phong mang không thể ngăn cản. Xu thế một trảo của Diệu Nhật trưởng lão kia lập tức bị xét nứt ra một cái lỗ hổng nhỏ, Sở Mộ nắm bắt thời cơ, thân pháp Phong Trung du toàn lực thi triển, hóa thành một cơn cuồng phong từ trong cái lỗ hổng nhỏ này lao ra.

- Diệu Nhật, ngươi muốn chết.

Một tiếng quát chói tai vang lên, tóc đen trên đầu La trưởng lão bay tán loạn, giống như kiếm dựng ngược lên trên trời, hắn vươn tay chộp một cái, rút kiếm khí sau lưng ra.

Thanh âm ầm vang giống như là thần thiết bên ngoài va chạm, ma sát, một đạo kiếm quang chói mắt giống như là cầu vồng, một kiếm sắc bén vô cùng giống như có thể chém đứt tất cả, giống như là cuồng phong chấn động thiên địa, chém về phía Diệu Nhật trưởng lão. Một kiếm này là do lửa giận của La trưởng lão biến thành, uy lực mười phần, cường hãn vô cùng. Mang theo sát ý.

Sắc mặt Diệu Nhật trưởng lão đại biến, vươn tay rút ra Diệu Nhật kiếm sau lưng, lập tức kiếm được thiêu đốt bừng bừng, một kiếm giơ lên cao rồi chém xuống, bá đạo vô cùng, giống như là hóa thành một mặt trời màu đỏ, cuồn cuộn, chấn động hư không, đốt cháy tất cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom