• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiếm Đạo Độc Thần (2 Viewers)

  • Chương 161-165

Chương 161 Cướp đoạt thánh quả

Hai mắt bọn họ khẽ nhíu lại, trong mắt có một đạo tinh mang sắc bén bắn ra, quay đầu nhìn về chỗ âm thanh phát ra. Bọn họ ban đầu cũng không phát hiện ra thứ gì, nhưng mà nhìn kỹ, bọn họ lập tức phát hiện ra một đầu mãng xà.

Chỉ thấy một đầu mãng xà to chừng bắp chân người, đang ở trên một cành cây, không có chút nhúc nhích nào. Bởi vì màu sắc thân thể hoàn toàn nhất trí với màu sắc thân cây, cho nên lúc bất động sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác, tưởng lầm là một đoạn thân cây, căn bản sẽ không sinh ra sự cảnh giác, kể từ đó cũng bị đánh lén đắc thủ.

Đầu mãng xà này dưới sự quan sát cẩn thận của Sở Mộ và Ngụy Hồng, hai người phát hiện ra trên trán của nó có một một điểm nho nhỏ màu nâu. Nhưng mà nếu như so với màu da của đầu mãng xà này thì càng thêm nhạt hơn. Cả thân thể dường như dài chừng hai thước, vừa rồi đánh lén tuy rằng bị Sở Mộ và Ngụy Hồng tránh thoát, nhưng mà lại làm cho trong lòng bọn họ sinh ra cảnh giác vạn phần, quá nhanh, tốc độ của đầu mãng xà này thực sự quá nhanh.

Sở Mộ và Ngụy Hồng vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm chạp, kéo dài, sợ phát ra một chút động tĩnh khiến cho đầu mãng xà này công kích từ xa, đây cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Tiếng đánh nhau xa xa dường như trở nên rất xa xôi, giống như đã ngăn cách với bọn họ ở một thế giới khác, rất xa.

- Đám người La trưởng lão khi nói về Thanh Lan thánh quả cũng không có nói tới sẽ có loại mãng xà này a.

Sở Mộ âm thầm nói, căn bản không biết đầu mãng xà này rốt cuộc là giống gì, bởi vì khí tức nó nội liễm, không có cách nào cảm nhận được, càng không có cách nào biết được thực lực của đầu mãng xà này. Quan trọng nhất là ở trên gốc Thanh Lan cổ mộc này rốt cuộc chỉ có một đầu mãng xà này, hay là có đầu thứ hai, đầu thứ ba?

Nếu như có rất nhiều mà nói, đó mới là thứ đáng sợ nhất.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Mộ ngưng trọng, chậm rãi quét qua địa phương khác, kiếm khí toàn thân chậm rãi lưu động, cơ bắp căng cứng, mỗi một khối lực lượng tùy thời cũng có thể bộc phát, phản kích hoặc là né tránh.

Lúc này ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Ngụy Hồng đang chậm rãi tháo cái bao sau lưng ra, quán chú kiếm khí, dùng sức ném về phía Sở Mộ, kình phong rít gào, tinh thần Sở Mộ giống như muốn nổ tung, một cỗ cảm giác nguy cơ sinh ra, thân ảnh màu nâu lập lòe, đầu mãng xà kia lập tức bắn về phía cái bao kia.

Không có chút do dự nào, lúc này Sở Mộ nhanh chóng rơi xuống, thân ảnh lóe lên rồi rơi xuống đất, vội vàng rời khỏi phạm vi của Thanh Lan cổ mộc. Mà cái bao kia bị mãng xà cắn một cái, lập tức bị nghiền nát, hơn mười gốc linh dược rơi xuống. Ngụy Hồng nắm bắt thời cơ này, đề kiếm khí, vội vàng phóng lên trên không trung, muốn hái lấy Thanh Lan thánh quả trước rồi nói sau.

Đầu mãng xà này giống như bị chọc giận, phát ra tiếng gào rú, thân thể thay đổi một cách quỷ dị, giống như đâm rách không trung, hóa thành một mũi tên bắn về phía Ngụy Hồng, tốc độ không ngờ so với Ngụy Hồng còn nhanh hơn mấy phần.

Sắc mặt Ngụy Hồng đại biến, vội vàng chém ra vài đạo kiếm khí, từng đạo chém lên trên người mãng xà, phát ra tiếng phốc phốc, mãng xà không chút bị hao tổn nào, tốc độ cũng không có giảm bớt. Hơn nữa lại còn há miệng phun ra chất lỏng tràn ngập xú khí, tanh tưởi, giống như mũi tên bắn về phía Ngụy Hồng.

Ngụy Hồng khẽ cắn môi, dùng sức đạp lên cành cây, sưu một cái bắn vọt ra bên ngoài, trong nháy mắt đã lao ra khỏi Thanh Lan cổ mộc, mượn nhờ cành cây nhanh chóng bắn xuống dưới. Mãng xà sau lưng như thiểm điện đuổi theo, làm cho da đầu Ngụy Hồng run lên, không thể không vung tay chém ra kiếm khí rập rập, chằng chịt giống như là cơn lốc đánh vào trên người mãng xà, cuối cùng cũng khiến cho tốc độ của mãng xà thoáng cái giảm xuống.

Ngụy Hồng chạy đi như bay, tốc độ kinh người, lúc hắn lao ra khỏi phạm vi Thanh Lan cổ mộc, chỉ thấy đầu mãng xà màu nâu kia ở giữa không trung quay lại, bay vụt về phía Thanh Lan cổ mộc rồi biến mất không thấy gì nữa.

Sở Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngụy Hồng, vừa rồi chính là Ngụy Hồng ném cái bao kia về phía hắn, định hấp dẫn lực chú ý của đầu mãng xà đáng sợ kia vọt lên hái Thanh Lan thánh quả trước. Nhưng thật không ngờ đầu mãng xà kia không chỉ có tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi mà cũng không có đần như trong tưởng tượng của Ngụy hồng. Làm cho kế hoạch của Ngụy Hồng thất bại.

Vẻ mặt Ngụy Hồng âm tình bất định, nghĩ tới nghĩ lui có chút trắng bệch, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.

- Chúng ta liên thủ chứ?

Đột nhiên Ngụy Hồng đảo mắt nhìn về phía Sở Mộ, nói xong, không đợi Sở Mộ kịp phản ứng hắn lại nói tiếp:

- Loại mãng xà này gọi là Khô Mộc giác mãng, là hung thú cao cấp, thực lực vô cùng cường đại, tương đương với Kiếm giả kiếm khí cảnh thập đoạn đỉnh phong. Hơn nữa Khô Mộc giác mãng cũng có tốc độ rất nhanh, lực lượng vô cùng lớn, da dị thường cứng cỏi, giống như là Bách Luyện kiếm sau khi được kiếm khí phụ thể cũng khó có thể làm thương tổn tới nó. Chỉ có ngụy tịch dưới tình huống kiếm khí phụ thể, khí trực tiếp chém giết mới có thể tạo thành tổn thương với nó. Mặt khác nó còn có thể phun ra nọc độc, bên trong có kịch độc đnág sợ, coi như là Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong dính vào, trong vòng mấy hơi sẽ mất mạng, dị thường khủng bố. Đủ loại điều kiện khiến cho thực lực Khô Mộc giác mãng so với Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong bình thường còn cường đại hơn. Một chọi một ta không có nắm chắc chém giết nó.

- Tại sao ta phải liên thủ với ngươi? Chỉ cần ngươi muốn đạt được Thanh Lan thánh quả, ngươi tất nhiên sẽ phải đối phó với nó. Trừ phi ngươi muốn buông tha.

Sở Mộ lạnh lùng nói, loại người như Ngụy Hồng, liên thủ với đối phương nói không chừng đối phương còn có thể tính toán hắn ở sau lưng.

- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn Thanh Lan thánh quả sao?

Ngụy Hồng tức giận nói, cơn giận dữ này thiếu chút nữa bộc phát, chém chết Sở Mộ đầu tiên. Nhưng mà hắn biết rõ thực lực Sở Mộ vô cùng phi phàm, lúc còn là cửu đoạn sơ kỳ có thể chính diện chống lại hắn một hai, hiện tại là cửu đoạn đỉnh phong, thực lực nhất định sẽ càng mạnh hơn trước đó, tuy rằng so ra kém hắn, nhưng mà đoán chừng có thể đối phó được với Kiếm giả thập đoạn trung kỳ.

Phải liên thủ với Sở Mộ mới có thể mau chóng chém giết Khô Mộc giác mãng, tránh thương vong không đáng có.

- Ta cho ngươi biết, sừng của Khô Mộc giác mãng có tác dụng làm thuốc dẫn, sau khi nghiền nát nó phối hợp với linh dược khác phục dụng có thể phát huy tác dụng của linh dược lên mức cao nhất.

Ngụy Hồng sau khi cố gắng ngăn chặn nộ khí trong lòng, mới nói ra bí mật mà Sở Mộ cũng không biết:

- Cũng có thể nói là, sau khi đạt được Thanh Lan thánh quả, lại dùng sừng Khô Mộc giác mãng nghiền nát làm thuốc dẫn, có thể đem dược hiệu của Thanh Lan thánh quả phát huy tới trình độ lớn nhất.
Chương 162 Liên thủ

Nghe Ngụy Hồng nói như vậy, tâm tình Sở Mộ lập tức kích động.

Dưới tình huống bình thường phục dụng linh dược, trên cơ bản có thể hấp thu được sáu bảy thành dược hiệu đã không tồi rồi. Có ba bốn thành sẽ không hấp thu được, tạo thành lãng phí. Nhưng mà nếu như lời Ngụy Hồng nói là đúng, như vậy ít nhất có thể đem dược hiệu Thanh Lan thánh quả phát huy tới tám phần, thậm chí là chín thành.

Kể từ đó, nói không chừng đối với việc làm tăng lên thiên phú tu luyện của bản thân càng thêm rõ ràng.

- Yên tâm đi, ta dùng vinh dự của Kiếm giả cam đoan trước khi chém giết Khô Mộc giác mãng, tuyệt đối sẽ không đối phó với ngươi.

Vẻ mặt Ngụy Hồng nghiêm túc:

- Sau khi chém giết Khô Mộc giác mãng, Thanh Lan thánh quả rơi vào trong tay ai, chúng ta sẽ bằng vào tất cả thủ đoạn của mình mà tranh giành, không phải ngươi không có lòng tin với bản thân mình đó chứ?

Ngụy Hồng này cuối cùng lại dùng tới phép khích tướng.

- Được, tạm thời liên thủ.

Sở Mộ nói, trong mắt Ngụy Hồng hiện lên vẻ vui mừng, hắn cho rằng Sở Mộ đã bị hắn kích động, hắn không biết Sở Mộ cũng có ý định của mình.

Thanh Lan thánh quả, Sở Mộ nhất định phải có, nhưng mà muốn đạt được Thanh Lan thánh quả, nhất định phải đối phó với Khô Mộc giác mãng. Ngay từ đầu Sở Mộ nghĩ ra Ngụy Hồng ra tay, chiến đấu với Khô Mộc giác mãng, hắn nắm lấy cơ hội hai lấy Thanh Lan thánh quả trước. Nhưng mà bây giờ nghe nói sừng của Khô Mộc giác mãng có tác dụng làm thuốc dẫn, cho nên hắn động tâm, mà Sở Mộ cảm thấy trừ phi là thi tiển Phong Chi tương bản đơn giản hóa, nếu không quả thực không làm gì được Khô Mộc giác mãng kia.

Chỉ là hắn chỉ có một lần cơ hội, một khi thi triển xong, kiếm khí bản thân sẽ tiêu hao không còn, cần phải có thời gian khôi phục. Nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp tốt nhất tự nhiên phải liên thủ với Ngụy Hồng, để Ngụy Hồng trợ giúp hắn chém giết Khô Mộc giác mãng này.

Về phần cái gọi là vinh dự Kiếm giả, đối vói Kiếm giả mà nói quả thực bọn họ rất coi trọng. Nhưng mà có một ít Kiếm giả thì không nhất định, Sở Mộ cũng không coi những lời này của Ngụy Hồng là thực.

- Rất tốt, đến lúc đó ngươi hấp dẫn lực chú ý của Khô Mộc giác mãng, khiến cho nó công kích ngươi. Ta thi triển sát chiêu, đánh trọng thương Khô Mộc giác mãng, đến lúc đó muốn giết nó cũng dễ dàng hơn.

Ngụy Hồng nhanh chóng nói ra, trực tiếp phân phó công việc của hai bên.

- Được.

Phân công như vậy cũng hợp ý Sở Mộ, như vậy hắn chỉ cần thi triển thực lực bình thường chiến đấu với Khô Mộc giác mãng là được, không cần bộc lộ ra toàn bộ lực lượng của hắn.

- Ngươi đồng ý là tốt rồi, Khô Mộc giác mãng này xem ra không rời khỏi Thanh Lan cổ mộc, cho nên chúng ta phải chủ động xuất kích, lần nữa chiến đấu với Khô Mộc giác mãng trên Thanh Lan cổ mộc, tìm cơ hội giết chết nói.

Trong mắt Ngụy Hồng hiện lên vẻ vui mừng:

- Nhưng mà trước đó cũng nên ngăn bọn họ chiến đấu lại.

Dứt lời, Ngụy Hồng quay đầu lại rống to một tiếng:

- Tất cả dừng tay.

Song phương đang giao chiến kịch liệt nghe thấy thanh âm nổ vang giống như sấm rền cuồn cuộn truyền tới lập tức dừng lại một lát, nhanh chóng nhìn lại. Kết quả nhìn thấy Sở Mộ và Ngụy Hồng cùng đứng một chỗ, cũng không có ý động thủ, cả đám không khỏi sững sờ, khó hiểu.

- Trước hết dừng tay, lần này hai chúng ta sẽ liên thủ chém giết Khô Mộc giác mãng.

Ngụy Hồng nói ngắn gọn, mà Sở Mộ cũng gật đầu. Mọi người lập tức hiểu được nhất định trên Thanh Lan cổ mộc có hung thú cường đại trấn thủ Thanh Lan thánh quả, bởi vì quá mức cường đại khiến cho Sở Mộ và Ngụy Hồng không thể không tạm thời vứt bỏ địch ý mà liên thủ với nhau.

Thấy Sở Mộ và Ngụy Hồng tạm thời liên thủ, như vậy bọn họ có tiếp tục chiến đấu cũng không quan trọng, ít nhất trước mắt xem ra không quan trọng. Nhưng mà trải qua một phen chiến đấu trước đó, song phương cũng đã có người chết, trọng thương.

Nhìn thấy song phương ngừng chiến đấu, Sở Mộ và Ngụy Hồng liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, hóa thành hai đạo lưu quang nhanh chóng bay về phía Thanh Lan cổ mộc. Lần này bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không còn chật vật như lúc trước nữa.

Sưu sưu hai tiếng, hai đạo thân ảnh cơ hồ song song phóng về phía Thanh Lan cổ mộc, bọn họ muốn dùng loại phương pháp này dụ dỗ Khô Mộc giác mãng chủ động công kích, nếu không muốn tìm nó quả thực không phải là chuyện dễ dàng.

Quả nhiên ngay khi Sở Mộ và Ngụy Hồng đồng thời phóng về phía Thanh Lan cổ mộc thì lại có một cỗ khí tức tanh tuổi tràn ra, một đao thân ảnh màu màu nâu nhanh như chớp bắt về phía Sở Mộ, cùng với mộtđạo quang mang màu xanh.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong người tổ tung, làm cho toàn thân Sở Mộ run lên, khí huyết lần nữa chấn động. Sở Mộ vận chuyển nguyên kiếm khí cửu đoạn đỉnh phong phụ thân, quán chú vào ngụy Thanh Phong kiếm, kiếm khí tung hoành, một kiếm chém ra, mang theo kình phong mạnh mẽ thổi tới.

Một kiếm này dung hợp Phong chi ý cảnh, uy lực càng thêm cường đại, lập tức bắn về phía thân ảnh màu nâu kia, Sở Mộ chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại oanh kích tới, làm cho ngụy Thanh Phong kiếm chấn động, kiếm khí phụ thể không ngờ thoáng cái bị đụng tán đi, bàn tay Sở Mộ tê dại, khiến cho hắn không thể không vận dụng thủ pháp, giảm bớt lực lượng trùng kích.

Khô Mộc giác mãng dưới một kích này thân thể hơi ngừng lại, trong mắt Ngụy Hồng có sát cơ kinh người bắn ra, miệng quát khẽ một tiếng, kiếm khí phụ nhận, một kiếm được chém ra. Thoáng chốc, một đạo kiếm quang màu đỏ vô cùng hoa lệ bắn thẳng về phía Khô Mộc giác mãng, khiến cho không khí chung quanh Khô Mộc giác mãng nóng rực, sôi trào lên, phát ra tiếng xuy xuy.

Chi chi...

Khô Mộc giác mãng bị một kiếm mang theo sát cơ mạnh mẽ của Ngụy Hồng làm cho kinh hãi, nó cảm nhận được uy lực thập phần cường đại của kiếm này cho nên vội vàng thay đổi phương hướng, muốn lùi về phía sau. Nhưng mà nó vừa mới va chạm với Sở Mộ khiến cho thân thể nó cứng ngắc, muốn thay đổi phương hướng tránh né, thoáng cái đã chậm một bước, lập tức bị một kiếm của Ngụy Hồng bổ trúng.

Oanh một tiếng, giống như là một đám lửa bắn vào đầu, quang mang màu đỏ khiến cho đầu Khô Mộc giác mãng lập tức bốc cháy, lực lượng khổng lồ của một kiếm này khiến cho thân thể Khô Mộc giác mãng giống như là một khỏa thiên thạch rơi xuống phía dưới, nặng nề đập vào trên cành cây Thanh Lan cổ mộc, bắn ngược lên.

- Giết.

Hai mắt Ngụy Hồng trợn lên, giống như có hỏa diễm trong mắt bộc phát, một kiếm hóa thành một đầu hỏa mãng cực lớn, đột nhiên thi triển ra sát chiêu trung giai, phát ra tiềng ầm ầm, lao về phía Khô Mộc giác mãng.

Toàn thân Khô Mộc giác mãng chấn động, hỏa diễm trên da dẻ bị đánh tan, miệng khẽ phun một cái, phun ra một đám nọc độc màu xanh lá cây va chạm với hỏa mãng, phát ra tiếng vang xuy xuy, hóa thành từng đám sương mù màu xanh nhạt bốc lên, mùi tanh hôi tràn ngập bốn phía.
Chương 163 Liên thủ 2

Ngay sau đó, thân thể Khô Mộc giác mãng cong lại rồi bắn ra, không khí giống như bị xé nứt, truyền ra tiếng thét cực lớn. Khô Mộc giác mãng hóa thành một tia chớp màu nâu cực lớn xuyên thấu hỏa mãng kia, bắn về phía Ngụy Hồng, miệng há lớn, dường như muốn dùng cái miệng này cắn nuốt Ngụy Hồng.

Sở Mộ đâm ra một kiếm giống như một cơn gió mát tràn tới, dưới tình huống kiếm khí phụ nhận, ngụy Thanh Phong kiếm càng thêm lợi hại, đánh ra sau mà nhanh chóng đâm vào thân thể Khô Mộc giác mãng, kiếm khí bộc phát, làm cho thân thể Khô Mộc giác mãng run lên, tốc độ bỗng nhiên giảm xuống.

Ngụy Hồng lần nữa chớp lấy thời cơ, lần nữa thi triển sát chiêu trung giai, hóa thành hỏa mãng, phát ra tiếng vang ầm ầm cực lớn, không khí lần nữa sôi trào, bạo liệt, phóng về phía Khô Mộc giác mãng.

Hai đại thiên tài giao thủ, Khô Mộc giác mãng rốt cuộc cũng không có cách nào tránh né được một chiêu này, trực tiếp bị sát chiêu trung giai của Ngụy Hồng đánh trúng.

Cũng là sát chiêu, trong tay người khác khi thi triển ra uy lực cũng khác biệt, mặt khác còn có trình độ tinh thuần của kiếm khí và phẩm chất kiếm trong tay người đó, đủ loại quan hệ dẫn tới khác biệt rõ ràng.

Một chiêu sát chiêu trung giai của Ngụy Hồng uy lực cực kỳ đáng sợ, một kiếm này trực tiếp phá vỡ làn da cứng cỏi của Khô Mộc giác mãng, dưới kiếm khí nóng bỏng, mạnh mẽ vô cùng đánh vào trong cơ thể Khô Mộc giác mãng, đốt cháy huyết dịch của nó.

Thân thể Khô Mộc giác mãng đột nhiên run lên, kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng rống thê lương, vô cùng khó chịu.

Mí mắt Sở Mộ nhấc lên, phong mang kinh người lưu chuyển, thoáng chốc, một kiếm hóa thành hai mươi tư đạo sát cơ âm hàn đánh ra, sát cơ giống như là gió bão, bao phủ Khô Mộc giác mãng đang giãy dụa.

Từng đạo sát cư toàn bộ đều đánh vào trên người Khô Mộc giác mãng, Ngụy Thanh Phong kiếm của Sở Mộ cũng đâm ra, thoáng cái dừng lại một chút, giống như là đâm rách vật cứng cỏi gì đó. Mũi kiếm của Ngụy Thanh Phong kiếm đâm vào trong làn da cứng cỏi của Khô Mộc giác mãng, kiếm khí bắt đầu bộc phát, một lỗ máu nổ tung, làm cho thân thể Khô Mộc giác mãng run rẩy kịch liệt, lại bị tổn thương.

Được lý không buông tha người, kiếm khí của Ngụy Hồng sắc bén tới cực điểm, từng kiếm, từng đạo kiếm khí đỏ rực, nóng bỏng chém ra, kiếm khí phá vỡ làn da Khô Mộc giác mãng, cắt ra từng vết thương, khiến cho máu tươi ở đó bốc hơi không còn.

Nếu như là dưới tình huống một chọi một, muốn giết chết Khô Mộc giác mãng cũng không có dễ dàng như vậy. Nhất định phải dùng hết toàn lực, lại trải qua một phen khổ chiến mới được. Nhưng mà nhất định còn có thể phải chịu tổn thương.

Nhưng mà dưới sự liên thủ cường hãn của Ngụy Hồng và Sở Mộ, thực lực tăng trưởng rất nhiều, hai người nắm bắt thời cơ vô cùng đúng chỗ, tính toán chính xác, khiến cho Khô Mộc giác mãng rơi vào kết cục như hiện tại.

Sinh mệnh lực của Khô Mộc giác mãng vô cùng kinh người, cho dù nhiều lần bị công kích dẫn tới bị thương, vậy mà nó còn chưa chết, hung tính bộc phát, không ngờ lại dùng đấu pháp đồng quy vu tận. miệng há lớn ra, một đám nọc độc màu xanh lá không ngừng phụt ra, giống như là một cái súng nước vậy.

Sở Mộ và Ngụy Hồng cả kinh, vội vàng lui về phía sau, ai cũng không thể nào chịu nổi một tia. Chỉ thấy đầu Khô Mộc giác mãng kia không ngờ lại mang theo thân thể chồng chất vết thương, hóa thành một mũi tên màu nâu bắn lên trên không trung.

- Không xong, súc sinh này chẳng lẽ muốn nuốt Thanh Lan thánh quả?

Vẻ mặt Ngụy Hồng đại biến, miệng quát một tiếng, vội vàng phóng đi, đồng thời còn chém ra một kiếm. Sở Mộ cũng không chịu thua kém, cũng phóng lên theo, một kiếm sắc bén tới cực điểm bắn thẳng về phía Khô Mộc giác mãng.

Khô Mộc giác mãng bị thương, lại phun ra một đám lớn độc lập tức trở nên suy yếu hơn rất nhiều, tốc độ cũng chậm đi, thoáng cái đã bị Sở Mộ và Ngụy Hồng cản kịp, song kiếm tập kích tới, lần nữa đánh vỡ làn da cứng rắn của Khô Mộc giác mãng, kiếm khí bộc phát, lại lần nữa có hai lỗ máu nổ tung.

- Thánh quả là của ta.

Lập tức Khô Mộc giác mãng bị hai kiếm của hai người tập kích, một khi trúng cho dù không chết thì cũng hấp hối, trong mắt Sở Mộ và Ngụy Hồng đồng thời bắn ra tinh mang nòng đậm. Hai người lập tức đạp cành cây dưới chân mình, kiếm khí quán chú vào hai chân, toàn lực bộc phát, tiếng ầm ầm vang vọng. Hai đạo thân ảnh giống như là hai viên đạn từ trong nòng súng bắn ra, phóng về phía Thanh Lan thánh quả.

- Giết.

Trong mắt Ngụy Hồng có sat ý bạo phát, ngụy kiếm khí ngang trời bắt tới, hóa thành môt đạo hỏa diễm như cầu vòng, ý đồ dùng một kiếm chém chết Sở Mộ, bằng không cũng ngăn cản Sở Mộ, ngăn cản Sở Mộ rớt lại ở phía sau.

Sở Mộ đã sớm ngờ tới Ngụy Hồng sẽ làm vậy cho nên Sở Mộ cũng không có phản kích, Phong chi ý cảnh dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, thân thể từ trong khí lưu mạnh mẽ mà nóng rực phiêu đãng, mượn nhờ khí lưu của đối phương, tốc độ đột nhiên gia tăng, tới trước một bước.

Ngụy Hồng không ngờ một kiếm của mình lại tạo thành loại hậu quả như vậy, hắn lập tức kinh hãi, vội vàng chém ra vài đạo kiếm khí nóng rực, ý đồ ngăn trở tốc độ của Sở Mộ.

Nhưng mà thái độ của Sở Mộ vô cùng kiên quyết, hắn muốn vượt lên trước hái Thanh Lan thánh quả, hiện tại đã vượt lên trước Ngụy Hồng một bước, sao lại nguyện ý rớt lại phía sau cơ chứ.

Lập tức, Sở Mộ cảm nhận được kiếm khí nóng rực ma mạnh mẽ sau lưng, tốc độ hắn tăng lên, nhưng mà không có cách nào vượt qua tốc độ của kiếm khí, lập tức dùng kiếm khí hộ giáp bảo hộ sau lưng.

Phốc phốc, tiếng bạo liệt vang vọng, mấy đạo kiếm khí của Ngụy Hồng toàn bộ đều chém vào trên kiếm khí hộ giáp của Sở Mộ, phát ra tiếng nổ đáng sợ, kiếm khí hộ giáp lập tức bị nghiền nát. Ngụy Hồng tức thì vui vẻ, bổn ý của hắn là muốn Sở Mộ tránh đi kiếm khí, tốc độ như vậy sẽ bị giảm xuống. Như vậy hắn có thể đuổi kịp, về sau lại vượt lên trước hái Thanh Lan thánh quả. Sau khi thu thánh quả vào tay rồi lại giết Sở Mộ cũng không muộn. Nhưng mà hắn không ngờ tới Sở Mộ vì muốn vượt lên trước hái Thanh Lan thánh quả lại không muốn sống như vậy, còn sử dụng kiếm khí thành giáp ngăn cản kiếm khí của hắn.

Nếu như tu vi kiếm khí của hai người tương đương, làm như vậy rất đúng. Nhưng mà vấn đề tu vi kiếm khí song phương chênh lệch vẻn vẹn một đoạn lớn a. Đây không chỉ là chênh lệch về lượng mà cũng chênh lệch về trình độ tinh thuần của kiếm khí.

- MỘt khi bị thương, Thanh Lan thánh quả không sẽ chỉ rơi vào trong tay ta, ta muốn giết ngươi, độ khó càng thêm thấp a.

Ngụy Hồng âm thầm mừng rỡ.

Một đạo kiếm khí nóng rực cuối cùng đánh vào lưng Sở Mộ, một tiếng phốc vang lên. Tốc độ Sở Mộ không ngờ vì vậy còn tăng lên một ít, hơn nữa hắn còn dựa thế tiến lên, lại lần nữa kéo giãn khoảng cách với Ngụy Hồng.

Quỷ dị là Sở Mộ không ngờ lại không có bị thương, giống như một đạo kiếm khí kia chỉ là hư ảo, làm cho hai mắt Ngụy Hồng trợn ngược lên, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra.
Chương 164 Ngụy Hồng nổi giận

- Không có khả năng a.

Ngụy Hồng lúc này hoảng sợ nói, coi như là hắn cũng không có cách nào dưới tình huống kiếm khí hộ giáp nghiền nát ngăn cản một đạo kiếm khí oanh kích. Nhưng mà Sở Mộ ngạnh kháng, lại không có bị việc gì.

Hắn cũng không biết Sở Mộ có hai tầng bí pháp kiếm khí hộ thể, dùng Vô Ảnh kiếm khí hộ thân, một đạo kiếm khí này tuy rằng trong lúc nhất thời đánh tan Vô Ảnh kiếm khí, nhưng mà cũng không có làm tổn thương tới Sở Mộ, ngược lại còn sinh ra một cỗ động lực, làm cho tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn.

Sưu một cái, Sở Mộ xông tới đỉnh Thanh Lan cổ mộc, vượt lên Ngụy Hồng một khoảng cách lớn, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái cành bên dưới, thân thể phi thân thẳng lên trên, một kiếm đâm về phía Thanh Lan thánh quả ở trên cao.

- Mau nhìn, là Sở sư đệ, hắn sắp hái được Thanh Lan thánh quả rồi.

Đám người Lý Dật lập tức đại hỉ.

Từ lúc Sở Mộ và Ngụy Hồng liên thủ, bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào hai người, nhìn thấy Sở Mộ và Ngụy Hồng chiến đấu với một đầu hung thú giống như mãng xà, trong lòng mọi người lập tức căng cứng.

Cuối cùng lại nhìn thấy song phương nối tiếp nhau phóng tới đỉnh Thanh Lan cổ mộc, mục tiêu trực chỉ Thanh Lan thánh quả, càng khiến cho mọi người như ngừng thở, hai tay vô thức nắm chặt lại. Cổ họng như bị nghẹn, càng khẩn trương không thôi. Trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Sở Mộ ngạnh kháng mấy đạo kiếm khí của Ngụy Hồng, càng thiếu chút nữa ngất đi.

Hiện tại nhìn thấy Sở Mộ dẫn đầu xông lên, một kiếm đâm về phía Thanh Lan thánh quả, lập tức cả đám mừng rỡ vạn phần.

Trái lại, đệ tử Thanh Lan kiếm phái sau khi khẩn trương lại có chút uể oải, thoạt nhìn Thanh Lan thánh quả sắp rơi vào trong tay đối phương, đây là kết cục bọn họ không có cách nào tiếp nhận được.

Mặc dù nói Ngụy Hồng sư huynh cũng có tỷ lệ nhất định đoạt lại được, nhưng mà ai cũng không dám cam đoan, khi đối phương biết rõ Thanh Lan thánh quả này sẽ không xuất thủ hủy diệt Thanh Lan thánh quả, kết quả như vậy tự nhiên là ai cũng không chiếm được.

- Đáng chết.

Sắc mặt Ngụy Hồng vô cùng âm trầm giống như sắp chảy ra nước, trong mắt có sát cơ kinh người ngưng tụ, miệng khẽ quát một tiếng. Kiếm khí bắt đầu khởi động, cuồng bạo vô cùng, không khí quanh thân thoáng cái trở nên nóng rực. Thoáng chốc, kiếm trong tay Ngụy Hồng giống như biến mất, hóa thành một đầu mãng xà bằng hỏa diễm, ầm ầm giống như đánh nát không gian, không khí bạo liệt, chấn động, uy mãnh không thôi. Một kiếm này so với lúc đánh về phía Khô Mộc giác mãng còn cường đại hơn, hiển nhiên sát cơ của Ngụy Hồng bộc phát, không còn lưu thủ, ý đồ dùng một kiếm này giết chết Sở Mộ.

Ngụy Hồng chó cùng dứt giậu cũng nằm trong dự liệu của Sở Mộ, ngoại kiếm khí trong vòng sáu thước chung quanh thân đều được điều động, phát ta thanh âm ầm ầm, giống như là sóng biển cuồn cuộn, phóng tới đầu hỏa mãng đang đánh tới.

Sở Mộ biết rõ ngoại kiếm khí trong vòng sáu thước chung quanh cơ thể mình bộc phát toàn bộ cũng không làm gì được sát chiêu trung giai được Ngụy Hồng toàn lực thi triển, nhưng mà mục tiêu của hắn cũng chỉ là muốn tranh thủ một đoạn thời gian ngắn, như vậy đối với hắn cũng đủ rồi.

Quả nhiên sát chiêu hỏa mãng cường đại dưới ngoại kiếm khí mạnh mẽ như thủy triều trùng kích, lắc lư, tốc độ thoáng cái giảm xuống. Vẻ mặt Ngụy Hồng biến đổi, miệng hét lớn một tiếng, ngụy kiếm khí đột nhiên đâm ra, toàn lực trùng kích, trực tiếp phá vỡ ngoại kiếm khí, tiếp tục bắn thẳng về phía, thề không chết không bỏ qua.

Chỉ thấy ngụy Thanh Phong kiếm trong tay Sở Mộ đâm ra một kiếm, giống như một kiếm từ trên trời rơi xuống, ưu nhẫ mà thong dong, tiêu sái mà phiêu dật, phản chiếu trong mắt mọi người ở phía xa lưu lại ấn tượng khó có thể phai mờ. Mũi kiếm vô cùng sắc bén đã chặt đứt chỗ dính liền giữa Thanh Lan thánh quả và Thanh Lan cổ mộc, thân kiếm khẽ run lên, Thanh Lan thánh quả bay vụt vào trong tay Thanh Lan thánh quả. Thân thể Sở Mộ giống như một con chim vòng qua vòng lại, theo khí lưu mạnh mẽ chấn động mà xoay về hướng khác, làm cho đầu hỏa mãng sát chiêu trung giai của Ngụy Hồng ầm ầm đánh vào bên kia.

Nhanh chóng rơi xuống phía dưới, thu kiếm vào vỏ, từ trong lòng móc ra một cái hộp gỗ, bỏ Thanh Lan thánh quả vào bên trong rồi nhét hộp gỗ vào trong ngực.

Tuy rằng hộp gỗ gương đối với việc bảo tồn linh dược như Thanh Lan thánh quả hiệu quả rất yếu, nhưng mà trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng chỉ có thể làm như vậy, một khi rời khỏi Thanh Lan hư cảnh, hắn sẽ lập tức tìm cơ hội phục dụng Thanh Lan thánh quả.

Sau khi nhanh chóng cất kỹ, mũi chân Sở Mộ nhẹ nhàng điểm vào một canh cây, bắn ra khỏi Thanh Lan cổ mộc.

- Đừng có mơ trốn thoát.

Trên không trung, Ngụy Hồng lửa giận trùng trùng, giống như là núi lửa sắp bộc phát ở ngực hắn, hủy diệt tất cả, hai mắt hắn trợn lớn, cơ hồ muốn vỡ ra, có lửa giận hừng hực tới cực điểm, tựa hồ muốn đốt Sở Mộ thành tro tàn. Sau một tiếng quát, kiếm khí thập đoạn hỏa hệ của Ngụy Hồng bộc phát, hung hãn cuồn cuộn giống như núi lửa bộc phát, hóa thành một dòng nham thạch nóng bỏng chấn động.

Sát ý giết chết Sở Mộ tràn ngập trong lòng Ngụy Hồng, thậm chí hắn còn có chút hối hận, hối hận tại sao lúc trước lại đưa ra yêu cầu cùng liên thủ với Sở Mộ đối phó với Khô Mộc giác mãng. Nếu như lúc ấy động thủ đối phó với Sở Mộ trước, giết chết Sở Mộ, lại đem toàn bộ đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái giết chết toàn bộ, sau khi khôi phục, toàn lực ra tay đối phó với Khô Mộc giác mãng, không tiếc bất kỳ giá nào vẫn có thể giết chết được nó.

Khi đó Thanh Lan thánh quả sẽ rơi vào trong tay hắn, không có biến cố khác.

Nhưng mà hiện tại Thanh Lan thánh quả lại bị Sở Mộ cướp đi trước, một khi Sở Mộ biết không phải là đối thủ của hắn, nói không chừng sẽ nổi điên ăn tươi hoặc là hủy diệt Thanh Lan thánh quả đi, khi đó coi như hắn giết được Sở Mộ cũng không có chiếm được Thanh Lan thánh quả.

Cho nên phải đoạt lại trước khi Sở Mộ hành động, chém giết Sở Mộ, đoạt lại Thanh Lan thánh quả.

Ôm loại ý nghĩ này, lúc này Ngụy Hồng hoàn toàn không để ý tới việc kiếm khí của bản thân tiêu hao, toàn lực ra tay, thân thể giống như hóa thành một đầu hỏa mãng rít gào lao ra khỏi Thanh Lan cổ mộc, miệng hét lớn một tiếng, đuổi theo Sở Mộ.

Tiếp theo, Ngụy kiếm khí liên tục chém ra, từng đạo, từng đạo kiếm khí cường đại giống như từng đạo hỏa mãng phát ra tiếng rít gào điên cuồng đánh xuống. Không khí chung quanh bị đè nén. Cũng bởi vì nhiệt độ cao của kiếm khí mà trở nên nóng bỏng vô cùng, sôi trào lên, hơi nước trong không khí bị bốc hơi, biến thành vô số sương mù màu trắng lượn lờ bao phủ bốn phía, giống như là mây mù.

Trong sương mù dường như có một đạo năng lượng hỏa diễm đang rít gào, trùng kích về phía Sở Mộ, cơ hồ muốn xé tan Sở Mộ thành từng mảnh nhỏ. Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong tức giận, uy lực quả nhiên đáng sợ vô cùng, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Chương 165 Đồ diệt Thanh Lan

Đám người Lý Dật lần nữa ngưng trọng, giật thót, cổ họng như bị nghẹn, một chút âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có vẻ mặt khiếp sợ và hoảng sợ, lo lắng cho tình cảnh hiện tại của Sở Mộ không thôi. Mà trong lòng Tiêu Thiên Phon càng rung động lớn hơn, thực lực của Ngụy Hồng khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, rất mạnh, phi thường cường đại, hắn đã có thể khẳng định, đổi lại là chính mình cho dù dùng hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của Ngụy Hồng.

Ánh mắt Tiêu Thiên Phong càng thêm lợi hãi, sắc bén bức người, Ngụy Hồng cường đại, không những khiến cho hắn nhụt chí, mà ngược lại còn kích phát ý chí chiến đấu của hắn, kích phát cho chiến vô tận của hắn bạo phát.

- Giết chết hắn.... Giết chết hắn... Giết chết hắn..

Các đệ tử Thanh Lan kiếm phái đều nhao nhao nắm tay quát.

Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng sau lưng truyền đến kiếm khí nóng rực, mạnh mẽ vô cùng, ầm ầm mang theo uy lực đáng sợ đánh tới, một khi bị đánh trúng, kiếm khí hộ giáp của hắn cũng không có cách nào đối kháng, hơn nữa hiện tại vô ảnh kiếm khí vẫn còn đang trong thời gian khôi phục. Cho nên vô luận thế nào cũng không thể bị đánh trúng.

Nghĩ tới đây, thân thể Sở Mộ hơi di động một chút, giống như ảo giác vậy, thân pháp Phong Trung Du được thi triển, không ngờ lại lướt ngang một cách quỷ dị, tránh khỏi kiếm khí đang oanh kích của Ngụy Hồng.

Ầm ầm ầm.

Từng đạo kiếm khí cường đại màu đỏ không ngừng đánh xuống vùng đất khô cằn, lập tức nổ tung, vô số đất đá bắn ra bốn phương tám hướng, cỏ khô hóa thành tro bụi triệt để biến mất, lưu lại một cái hố cực lớn, nhìn thấy mà giật mình. Chung quanh còn có sương mù lan tràn.

Dưới tình huống dung hợp Phong Chi ý cảnh, thân pháp Phong Trung du càng thêm nhanh nhẹn, thân thể Sở Mộ phiêu hốt, biến ảo, làm cho Ngụy Hồng không có cách nào nắm bắt được, tay nắm ngụy kiếm khí làn nữa phát động công kích mạnh mẽ. Đôi mắt tràn ngập sát cơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang biến ảo bất định của Sở Mộ, đồng tử không ngừng co rút lại, ý đồ muốn nhìn rõ quỹ tích hành động của Sở Mộ, lại một kiếm tuyệt sát đánh ra.

Nhưng mà Sở Mộ dưới Phong chi ý cảnh phiêu hốt bất định, đối với người có lĩnh ngộ như Ngụy Hồng mà nói, biến hóa thất thường như vậy hắn ta căn bản không có cách nào nắm bắt được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Mộ nhanh chóng đáp xuống mặt đất.

- Ta phải kéo giãn khoảng cách với Ngụy Hồng, mới có thể điều động kiếm khí toàn thân, thi triển Phong Chi tương bản đơn giản hóa, một kiếm diệt sát Ngụy Hồng.

Sở Mộ âm thầm nói, ba thành Phong Chi ý cảnh không hề giữ lại, dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, thân thể liên tục phiêu hốt, thay đổi vị trí, nhanh chóng hạ thấp về phía mặt đất.

Rơi xuống mặt đất, điểm nhẹ mặt đất, cả thân thể lần nữa bay bổng lên, hóa thành một cơn cuồng phong, nhanh chóng bắn về phía trước. Nhưng mà cảm giác nóng rực sau lưng lại giống như hình với bóng theo sát hắn, làm cho Sở Mộ biết rõ Ngụy Hồng vẫn theo sát hắn không xa, một khi tốc độ hắn chậm lại sẽ lập tức lọt vào tập kích như núi lửa bộc phát của đối phương.

- Đáng tiếc, nếu như ta có tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, có thể trực tiếp thi triển ra Phong chi tương đơn giản hóa, không cần phải chuẩn bị gì nữa, một kiếm là có thể giết chết Ngụy Hồng.

Sở Mộ một mặt tăng tốc xông về phía trước, một mặt âm thầm nghĩ:

- Nhưng mà nếu như ta có tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, cũng không cần thi triển ra Phong chi tương đơn giản hóa, chỉ cần dùng kiếm thuật khác đủ để giết chết Ngụy Hồng rồi.

Nếu như Ngụy Hồng biết rõ Sở Mộ còn có tâm tư nói những lời này, đoán chừng hắn sẽ bị tức giận tới thổ máu.

Ngụy Hồng muốn một hơi xông lên, nhân lúc tràn ngập lửa giận chèo chống, tốc độ hắn liên tục bộc phát, không ngừng kéo gần khoảng cách với Sở Mộ, nhưng mà thân thể Sở Mộ không những nhanh hơn mà còn rung động, liên tục chuyển đổi vị trí khiến cho hắn không có cách nào đuổi kịp cũng không có cách nào tập trung.

- Không được, thân pháp của tiểu tử này so với ta còn tốt hơn, tốc độ còn nhanh hơn ta, muốn đuổi kịp hắn rất khó. Nếu như tiếp tục như vậy, một khi tiêu hao quá nhiều, muốn giết hắn thì càng thêm khó khăn.

Lửa giận trong mắt Ngụy Hồng thoáng cái giảm bớt, tỉnh táo lại, âm thầm suy nghĩ, tốc độ cũng chậm lại, miệng quát:

- Sở Mộ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra Thanh Lan thánh quả, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không coi như thân pháp ngươi xuất chúng, hiện tại có thể thoát được, nhưng ta sẽ ở lối ra Thanh Lan hư cảnh chờ người, trừ phi ngươi không muốn rời khỏi hư cảnh, nếu không...

Lời nói kế tiếp cũng không cần phải nói nữa, Ngụy Hồng tin tưởng Sở Mộ cũng có thể hiểu rõ ý tứ của hắn.

Thân thể Sở Mộ khẽ chuyển, mặt quay về phía Ngụy Hồng, thân thể tiếp tục lùi về phía sau. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Ngụy Hồng, không có chút sợ hãi nào, không ngừng kéo dài khoảng cách với Ngụy Hồng, khi kéo dài không sai biệt lắm chừng năm sáu mươi thước hắn mới dừng lại.

- Ngụy Hồng, sau khi hiểu rõ âm mưu của Thanh Lan kiếm phái ta đã quyết định sẽ giết chết toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái các ngươi, không giữ lại một ai.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Ngụy Hồng, nói:

- Cho nên ta sẽ không đào tẩu, ngươi cũng không cần chờ ở lối ra Thanh Lan hư cảnh chờ ta, ngay ở chỗ này, chúng ta sẽ giải quyết. Ngươi chắc chắn sẽ phải chết dưới thân kiếm của ta.

- ha ha ha ha.... Thực sự là nực cười.

Ngụy Hồng vốn sững sờ, tiếp theo cười ha hả, cười tới mức gập người lại, khóe mắt cũng có nước mắt chảy ra. Hắn cảm thấy đây là lời nói buồn cười nhất từ khi hắn sống tới bây giờ từng được nghe qua:

- Chỉ bằng vào tu vi cửu đoạn đỉnh phong của ngươi dám nói tới giết ta hay sao? Ngươi cho rằng trước đó có thể chống lại một hai trước mắt ta thì có vốn liếng này sao? Ngây thơ, thực sự quá là ngây thơ. Ngươi cũng biết khi đó ta chưa từng xuất ra thực lực chân chính a.

Thanh âm của Ngụy Hồng rất lớn, truyền ra xa xa, vang vọng trong phạm vi vài trăm thước có thừa, lọt vào trong tai mỗi người, khiến cho không ít người nhìn nhau.

- Là ai ngây thơ ngươi rất nhanh sẽ biết rõ.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, mí mắt khẽ đổi, có hàn mang kinh người bắn ra, có một màu xanh nhạt xuất hiện trong mắt. Kiếm khí toàn thân được điều động, ba thành Phong chi ý cảnh không hề giữ lại phát huy tới mức tận cùng, từng đợt gió không ngừng sinh ra ở quanh thân hắn, không ngừng thổi tung, thổi khiến cho tóc Sở Mộ bay tứ tung, y phục màu xanh của Sở Mộ tung bay, phát ra tiếng phần phật.

Chung quanh, nơi mặt đất màu xám khô cằn, vô số cỏ cây khô héo vì mất đi sinh mệnh lực nhao nhao bị cuốn lên trời, hóa thành vô số mảnh vụn màu đen, theo gió mà bay múa, tràn ngập thiên địa, kinh người dị thường.

Từng cơn gió màu xanh nhạt giống như là kiếm quang vờn quanh bốn phía, nhìn như không có chút quy luật nào thổi tới, nhưng mà ở giữa không khí lại phát ra từng tiếng sưu sưu sắc bén.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom