-
Chương 16-20
Chương 16: Đấu với hổ
Không nên tham linh quả đó, sau khi đột phá cảnh giới công pháp thì hắn nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Đáng ghét… Không cử động được rồi!
Lâm Nhất hoảng hốt phát hiện ra, sau khi bị con Cứ Xỉ Hổ này theo dõi thì tay chân hắn đã không còn nghe theo ý mình nữa, cứ như thể bị mềm nhũn ra vậy.
Hắn lập tức hiểu ra, chuyện này là do cơ thể phàm tục gây ra, là sự hoảng sợ theo bản năng khi gặp phải nguy hiểm.
Cứ Xỉ Hổ nhai linh quả, vừa trầm giọng gào rú vừa tiến từng bước về phía Lâm Nhất.
Sự kinh hãi bao trùm khắp cơ thể hắn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.
Lúc này, Lâm Nhất chưa bao giờ cảm thấy cái chết lại gần mình đến thế, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
Mới đây, hắn còn chìm đắm trong niềm vui khi đột phá được cảnh giới, nhưng hiện tại, hắn lại chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Không được, mình không thể chết ở đây được!
Không thể nào chấp nhận một cái chết nhục nhã như vậy! Dù cho có chết, mình cũng phải bắt Cứ Xỉ Hổ trả giá.
Người sống trên đời sao có thể giống như nhánh lục bình, mặc cho số phận đưa đẩy được.
Lâm Nhất cắn chặt răng, không ngừng la hét trong lòng: Hắn phải rút kiếm, hắn phải làm cho tay chân không nghe theo lời của mình cử động lại.
Gào!
Cứ Xỉ Hổ tiến lại gần từng bước, nó giận dữ gầm lên một tiếng rồi đột ngột nhào qua.
Bóng đen to lớn che lấp toàn bộ Lâm Nhất.
Lúc cái chết thật sự đến trước mặt, Lâm Nhất lại bất ngờ phát hiện ra bản thân cũng không quá sợ hãi, mà ngược lại hắn còn cảm thấy bình tĩnh.
Cũng chính vào giây phút hắn bình tĩnh lại, dường như tay chân không thể cử động dù cho mình có dùng sức thế nào đi nữa vào lúc nãy, đã có thể cử động.
Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi
Đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện câu nói đó. Hắn nhớ lại con hổ dữ trong bức tranh thần bí mà mình đã nhìn thấy trước đây.
Rút kiếm!
Lâm Nhất không kịp nghĩ quá nhiều, hắn rút kiếm ra, vung về phía con thú dữ đang xông về phía mình.
Bụp, thanh kiếm dài mang theo nội lực đã bị móng vuốt của Cứ Xỉ Hổ hất văng.
Sự chênh lệch về sức mạnh đã được thể hiện quá rõ ràng.
Nhưng nói cho cùng thì kiếm đó cũng cản được Cứ Xỉ Hổ một lúc, kéo Lâm Nhất trở về lại từ quỷ môn quan.
Lâm Nhất không chần chừ thêm, hắn lộn vòng trên đất, né cú tấn công chí mạng của Cứ Xỉ Hổ.
Ầm!
Một cái cây lớn phải hai người mới ôm hết, lại dễ dàng gãy đổ dưới cú tấn công đó của Cứ Xỉ Hổ.
Lâm Nhất hít ngược vào trong một hơi, tinh thần cực kỳ căng thẳng. Lúc này hắn đã không còn đường lui nào nữa rồi.
Cứ Xỉ Hổ vồ không trúng thì lập tức trở nên nóng nảy, nó quay người, tiếp tục xông về phía Lâm Nhất.
Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy thanh kiếm cũ đã cắm lên thân cây cách đó hơn một trăm mét, tạm thời không dùng được nữa.
Lâm Nhất hạ quyết tâm, dùng Mãnh Hổ Quyền đại thành đánh trực diện với Cứ Xỉ Hổ yêu hóa kia.
Bụp!
Quyền và vuốt hổ va vào nhau, Lâm Nhất bay ngược về sau mười mét. Sau khi rơi xuống đất thì khí huyết toàn thân cuộn trào lên, hắn lại lùi về sau thêm ba bước.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Nhất lại lộ nét vui mừng.
Dùng nội lực được chuyển hóa từ Thuần Dương Công để vận dụng Mãnh Hổ Quyền đại thành thì về mặt sức mạnh, hắn vẫn còn có thể chiến đấu với Cứ Xỉ Hổ.
Đúng như dự đoán của hắn, cục diện vừa đánh đã bại không hề xảy ra.
Nghĩ lại thấy cũng đúng, Thuần Dương Công nổi tiếng bởi hiệu quả ngưng tụ nội lực thâm hậu, khi kết hợp với Mãnh Hổ Quyền đại thành thì sao có thể yếu kém được.
Quan trọng nhất là, cảnh giới bây giờ của hắn đã là võ đạo tầng bốn.
Trận chiến đấu ác liệt giữa người và hổ diễn ra.
Trong hoàn cảnh cực kỳ áp lực, Lâm Nhất đã dốc hết sức, phát huy năng lực vượt xa bình thường.
Uy lực đáng sợ của Mãnh Hổ Quyền đại thành được phát huy một cách tinh tế dưới bàn tay của hắn. Thần thái của con mãnh hổ trong bức tranh thần bí không ngừng hiện lên trong đầu hắn càng giúp hắn dần dần loại bỏ được yêu khí toát ra từ trên người đối phương.
Bụp, bụp, bụp!
Trong cơn run rẩy, Lâm Nhất dường như cảm nhận được Mãnh Hổ Quyền trong tay mình đang không ngừng tinh tiến.
Dường như hắn có dấu hiệu sắp đột phá đại thành, đạt đến cấp đỉnh phong viên mãn.
Từ lúc chật vật phòng thủ lúc ban đầu, dần dần hắn đã có thể vừa phòng thủ vừa tấn công. Mỗi một đấm nện lên người Cứ Xỉ Hổ đều khiến nó phải đau đớn gào lên, rõ ràng là uy lực không hề nhỏ.
Hắn như vua của loài hổ, thế lực bộc phát ra đang từ từ hạ gục Cứ Xỉ Hổ đó.
Lâm Nhất đã hoàn toàn khơi thông được sức mạnh, hắn nhắm chuẩn cơ hội, di chuyển chân, thi triển chiêu Mãnh Hổ Quyền chí mạng.
Hắn lùi về sau, cong người, khom lưng rồi sử dụng Hổ Khiếu Sơn Lâm.
Trong tiếng hét giận dữ, các khớp ngón tay phát ra âm thanh lớn bất ngờ, Lâm Nhất xuất quyền.
Ầm!
Cơ thể to lớn của Cứ Xỉ Hổ đã bị cú đấm đó của Lâm Nhất đấm bay ra xa.
Lần đầu tiên Lâm Nhất đánh lùi được đối thủ trước sự đuổi đánh không ngừng của Cứ Xỉ Hổ.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Lâm Nhất thừa thắng xông lên, hắn tung người lên, hóa thân thành vua hổ trên núi.
Phù, Lâm Nhất lại tung ra một đấm nữa, mang theo gió bão cuồn cuộn nện lên thân Cứ Xỉ Hổ vừa mới cố gượng dậy lại.
Lâm Nhất vừa ra đấm đó thì liền cảm giác thấy dường như máu cả người mình đang cháy lên.
Có một luồng máu nóng đang chảy khắp lồng ngực, càng lúc càng cuộn trào hơn.
Bách Thú Triều Bái!
Lâm Nhất không hề do dự, hét lớn lên và đánh ra chiêu mạnh nhất của Mãnh Hổ Quyền khi lồng ngực đang tràn đầy máu nóng.
Khi đấm đó được đánh ra, ánh sáng quyền của Lâm Nhất như một thanh kiếm sắc được rút ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.
Cứ Xỉ Hổ đã chao đảo, nhìn thấy bóng Lâm Nhất nhào đến thì ánh mắt liền xuất hiện vẻ kinh hoàng đến tột độ.
Trong mắt nó, Lâm Nhất đang nhào qua không phải là một con mãnh hổ mà là một thanh kiếm dài sắc nhọn.
Quyền như kiếm, gào thét trong gió, Bách Thú Triều Bái!
Cùng với tiếng hét giận dữ trong cuồng phong…
Nắm đấm cuối cùng đánh trúng đích, Cứ Xỉ Hổ gầm lên một tiếng đau đớn rồi không thể bò dậy được nữa.
Chương 17: Sư huynh, kiếm của huynh!
Cứ Xỉ Hổ bị Bách Thú Triều Bái đánh trúng đầu thì ngã xuống, chết ngay lập tức.
Lâm Nhất cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sảng khoái vô cùng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Lúc hắn lén luyện tập cũng từng thi triển Bách Thú Triều Bái.
Nhưng hôm nay, chiêu Bách Thú Triều Bái này lại khiến hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Rõ ràng nó là một bộ quyền pháp dũng mãnh, nhưng cuối cùng, khi thi triển, hắn lại cảm thấy chiêu mình xuất ra không phải là nắm đấm mà như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Quyền pháp? Kiếm pháp?
Là do bức tranh đó sao? Bức tranh thần bí có ghi chú “Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi”.
Trong lúc đang mơ hồ, Lâm Nhất cảm thấy Mãnh Hổ Quyền mà mình luyện tập đã có sự khác biệt rất lớn với bản gốc quyền pháp đó.
Muốn làm rõ sự kỳ diệu bên trong thì sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu thêm về bức tranh đó.
Nghĩ kĩ lại thì càng thấy con hổ dữ trong bức tranh đó cũng rất thần bí.
Đối mặt với Cứ Xỉ Hổ đã sinh ra yêu khí, vốn dĩ hắn không có bất cứ cơ hội thắng lợi nào, nếu không phải hình ảnh của con mãnh hổ đó xuất hiện trong đầu hắn...”
Giúp hắn đánh tan yêu khí của Cứ Xỉ Hổ trong vô hình thì hắn có thắng được hay không, khó mà nói.
Đột nhiên, có một luồng sáng vụt qua rồi biến mất ngay.
Lâm Nhất nhạy bén đuổi theo luồng sáng đó, hắn quay lại nhìn thì thấy có ánh sáng yếu ớt lóe lên từ trong lồng ngực của Cứ Xỉ Hổ.
“Nội đan?”
Nội đan chỉ được sinh ra trong cơ thể của yêu thú, hơn nữa không phải yêu thú nào cũng có.
Nhưng chỉ cần sinh ra nội đan thì yêu thú sẽ có thể vượt qua giới hạn của bản thân, có thể không ngừng bức phá giống như người luyện võ.
Chẳng hạn như Cứ Xỉ Hổ, nó có lớn mạnh thế nào thì cũng chỉ tiến gần đến thực lực võ đạo tầng năm.
Nhưng nếu như nó sinh ra nội đan thì sẽ vô cùng lợi hại, có thể đột phá được tầng năm, tầng sáu… Thậm chí là cảnh giới võ đạo tầng mười.
Lâm Nhất hít ngược một hơi vào trong rồi nói với giọng nặng nề: “Nếu như hôm nay mình không giết chết con Cứ Xỉ Hổ đó thì rất có khả năng một ngày nào đó, một yêu vương sẽ được sinh ra trong dãy núi Hoàng Vân này”.
Có lẽ vì Cứ Xỉ Hổ đã nuốt linh quả đó nên mới có cơ hội sinh ra được nội đan hiếm thấy.
Thịch, thịch, thịch!
Lâm Nhất không kiềm chế được, tim cứ đập lên thình thịch.
Dù cho chỉ là một viên nội đan của một con bán yêu thú nhưng giá trị của viên nội đan này là không thể định lượng được.
So với viên nội đan này thì số nguyên liệu từ yêu thú thu được trong ba ngày trước đó đều không đáng một xu.
Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ thêm nhiều, hắn rút dao găm, mổ ngực Cứ Xỉ Hổ và lấy viên nội đan ra.
Sau khi nội đan rời khỏi cơ thể thì ánh sáng đó liền biến mất, trông nó có vẻ khá bình thường.
Nhưng khi Lâm Nhất nắm nó trong tay thì có thể cảm nhận rất rõ linh lực dồi dào chứa đựng bên trong.
Lâm Nhất cẩn thận cất kĩ viên nội đan xong thì không vội xử lý xác của Cứ Xỉ Hổ.
Hắn đến trước cái cây cách đó hơn một trăm mét, liếc nhìn thanh kiếm cũ đang cắm bên trên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Là một người luyện kiếm, đến cả kiếm cũng nắm không chắc thì đó là sự sỉ nhục lớn nhất.
Thình thịch! Thình thịch!
Lâm Nhất vừa mới đút kiếm vào vỏ lại thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Hắn nghe tiếng bước chân thì biết là có rất nhiều người đang đến.
Nghĩ đến việc mình đang giấu nội đan trước ngực, Lâm Nhất thầm thấy có chuyện chẳng lành, nếu như bị người ta phát hiện ra thì xong đời.
Soạt!
Lâm Nhất vẫn chưa có hành động gì thì đám người kia đã nhanh chóng chạy đến, tất cả đều mặc đồ của Thanh Vân Môn.
Lâm Nhất lén quan sát thì phát hiện mình hơi có ấn tượng với tên cầm đầu.
Hắn đã nhớ ra rồi, đó là đệ tử ngoại môn Trần Tiêu, trước đây còn từng bảo Lâm Nhất bảo dưỡng kiếm cho hắn ta.
“Đúng thật là yêu thú, nhìn vết dao trên xác, lẽ nào có nội đan sao?”
Trần Tiêu rất tinh mắt, chỉ từ vết dao mổ của Lâm Nhất là hắn ta đã có thể phán đoán được Cứ Xỉ Hổ có nội đan.
Nhưng chuyện khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi bất ngờ là sau khi đám người này đến, họ chỉ liếc sơ Lâm Nhất rồi không còn để ý đến hắn nữa.
Trần Tiêu quan sát xung quanh một lượt rồi lên tiếng nói: “Xem ra người đó bị thương không nhẹ, sau khi lấy nội đan đi thì đến cả xác con yêu thú quý giá thế này cũng không cần đến nữa”.
“Trần sư huynh, có cần đuổi theo không?”
“Không có nhiều cơ hội đâu, để hỏi thăm trước đã!”
Trần Tiêu liếc mắt nhìn qua Lâm Nhất, cứ như lúc này mới nhìn thấy hắn, hắn ta nói thẳng: “Ngươi đến sớm, có nhìn thấy bóng người nào không hả?”
Lâm Nhất hơi ngây người nhưng sau đó đã nhanh chóng hiểu ra.
Thì ra cái tên Trần Tiêu chưa từng có ý nghĩ người giết chết yêu thú chính là hắn.
Cũng đúng, trong mắt đối phương, hắn chỉ là một Kiếm Nô, sao có thể là đối thủ của Cứ Xỉ Hổ được chứ.
Trước khi giao đấu, Lâm Nhất cũng không ngờ mình có thể giết chết được Cứ Xỉ Hổ.
“Không thấy!”
Lâm Nhất bình tĩnh trả lời lại, vẻ mặt không chút nào hoảng loạn.
“Đồ vô dụng, cút đi!”
Trần Tiêu thấy Lâm Nhất không có giá trị, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, phất tay rồi quát lớn đuổi đi.
Lâm Nhất cầu còn không được nữa là, chỉ mình Trần Tiêu thôi cũng đã có tu vi võ đạo tầng năm rồi, những người khác thấp nhất cũng có tu vi võ đạo tầng bốn.
Với sức của một mình hắn thì không thể nào đánh thắng được đám người đó.
“Đợi đã!”
Lâm Nhất mới đi được hai bước thì Trần Tiêu đã gọi giật ngược, vứt thanh kiếm trong tay qua cho hắn.
Phụp!
Vỏ kiếm cắm chặt dưới mặt đất, thân kiếm hơi rung lên.
Trần Tiêu không khách sáo, nói: “Đến sớm không bằng đến kịp lúc, ở đó bảo dưỡng lại kiếm cho ta đi, để ta đỡ phải mắc công đến Tẩy Kiếm Các một chuyến”.
“Xin lỗi, tôi đã không còn là Kiếm Nô nữa rồi, mong Trần sư huynh thông cảm!”
Chương 18: Trần Tiêu nổi giận
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ta sẽ không để ngươi phí công vô ích, lát nữa, sẽ chia cho ngươi một phần thi thể của yêu thú”.
Lâm Nhất thầm giận dữ, con Cứ Xỉ Hổ này vốn là do hắn giết, vì lẽ đó, toàn bộ vật phẩm trên người nó vốn nên thuộc về hắn, vậy mà… tên Trần Tiêu này đúng là ức hiếp người quá đáng.
“Ha ha, tên Kiếm Nô này lại dám nổi nóng với chúng ta, sư huynh, có muốn đánh hắn một trận không?”
“Lúc trước, ở phòng Tẩy Kiếm, hắn chỉ là một thằng ất ơ, giờ lại thật sự trở mình rồi ư?”
“Ha ha, ta dám đánh cược, nếu như đây là bội kiếm của Tô Hàm Nguyệt, tên tiểu tử này chắc chắn sẽ hấp tấp quỳ xuống mà liếm”.
“Ha ha ha ha!”
Trong tông môn, không ai không biết chuyện chủ nhân cũ của thân thể này thầm mến Tô Hàm Nguyệt, lúc này, có người đem chuyện đó ra chế giễu.
Cho đến nay, đây vẫn là trò cười lớn nhất trong tông môn.
Nhắc đến Tô Hàm Nguyệt, mọi người đều ăn ý bật cười khoái chí.
Trần Tiêu chế nhạo: “Lâm Nhất, nghe lời một chút, sư huynh cũng không phải người thích ức hiếp kẻ khác. Nếu ta đánh ngươi, việc này truyền ra ngoài, sẽ làm xấu đi thanh danh của ta. Hay là thế này, ngươi bảo dưỡng bội kiếm cho sư huynh, ngày sau, nếu có gặp Tô sư tỷ, ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu”.
“Ha ha ha!”
Mọi người cười ầm lên, Lâm Nhất thờ ơ nhìn từng khuôn mặt đang cười nhạo mình.
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn.
Lâm Nhất tiến lên hai bước, “boang” một tiếng, rút bội kiếm của Trần Tiêu ra.
Xoẹt xoẹt!
Thân kiếm rung rung, mùi máu tươi lan ra. Thanh kiếm này rộng bằng hai ngón tay, trên bề mặt lưu ly có hoa văn hình mây như đang gợn sóng, có thể thấy được đây là một món tinh phẩm đã trải qua nhiều lần mài giũa.
Lỗ hổng trên lưỡi kiếm hẳn là vết tích để lại sau mấy ngày giao tranh, tuy nhiên, nó vẫn không che dấu được sự sắc bén của thanh kiếm này.
Chợt, có tia sáng lạnh lóe lên khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Kiếm tốt!
Thanh kiếm này tốt hơn gấp mấy lần so với kiếm Thanh Cương do tông môn phân phát, chưa phải Huyền Khí nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Cẩn thận một chút, thanh kiếm này của ta vô cùng quý giá, ta đã phải bỏ ra hơn nửa năm tiền tích góp, vất vả lắm mới có được đấy…”
Nói đến bội kiếm của mình, Trần Tiêu lộ vẻ đắc ý, hai mắt sáng lấp lánh.
Răng rắc!
Còn chưa nói xong, thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đột nhiên nứt ra, sau đó vỡ thành từng mảnh.
Nét cười trên mặt Trần Tiêu lập tức cứng lại, hắn có cảm giác như trong tim bị khoét mất một khối thịt, đau đến mức không nói nên lời.
Những đệ tử ngoại môn khác đồng loạt trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn.
Quả nhiên… chuyện làm gãy ba thanh kiếm trong Binh Khí các không phải là ngẫu nhiên.
“Sư huynh, xem ra ngươi đã bỏ ra nửa năm tiền tích góp để mua một thanh kiếm giả rồi!”
Lâm Nhất nắm chuôi kiếm trụi lủi, tỏ vẻ đáng tiếc, nói một cách chân thành.
“Vân… Văn… Kiếm của ta!”
Trần Tiêu thở hổn hển nói, hai mắt hắn ta đỏ bừng, môi run run, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất.
Đối với hắn ta, thanh kiếm này chẳng khác nào người tình trong lòng.
Vì để có tiền mua thanh Vân Văn Kiếm này, hắn đã phải tích góp hơn nửa năm.
Tính ra, hắn ta chỉ vừa có được thanh kiếm này không đến nửa tháng.
Vậy mà hiện tại, nó lại tự dưng vỡ nát trong tay Lâm Nhất, có thể tưởng tượng được hắn ta đau đớn thế nào.
“Ta giết ngươi, tên Kiếm Nô kia!”
Trần Tiêu giận không thể tả, hắn ta bước từng bước về phía Lâm Nhất, khí thế võ đạo tầng năm như cuồng phong ập đến.
Lâm Nhất thầm lo lắng, thực lực của Trần Tiêu quả nhiên không phải chuyện đùa.
Với khí thế của hắn ta, e là đã đến tầng năm đỉnh phong, cách võ đạo tầng sáu chỉ còn một bước ngắn.
Tuy nhiên, hắn không sợ mà bắt đầu đếm thầm.
Grào!
Lúc đếm đến ba, một tiếng rống thảm thiết vang lên từ đằng xa, kéo theo đó là một luồng yêu khí dày đặc, yêu khí biến hóa thành cuồng phong, không ngừng tàn phá những gốc cổ thụ ở bốn phía.
“Yêu thú!”
Trần Tiêu và đám đệ tử ngoại môn lập tức biến sắc, nhìn luồng yêu khí dày đặc kia, chắc chắn đó là Yêu Thú.
Đáng chết!
Nhất định là do thi thể của Cứ Xỉ Hổ đã dẫn dụ yêu thú khác mò đến, vì đối với chúng, đây vốn là thứ đại bổ.
Tất cả là do tên Kiếm Nô này, chẳng những phá hủy bảo kiếm của hắn ta, còn khiến hắn ta bị chậm trễ thời gian, không kịp lấy đi thi thể của Cứ Xỉ Hổ.
“Tên Kiếm Nô kia, hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho ngươi”.
Sau khi bỏ lại một câu, Trần Tiêu cuống quít bỏ chạy, hắn ta không dám mạo hiểm tính mạng của mình để đối chiến với yêu thú.
“Sư huynh, kiếm của ngươi này!”
Lâm Nhất duỗi tay, ném chuôi kiếm trụi lũi về phía Trần Tiêu.
Trần Tiêu theo bản năng duỗi tay ra chụp lấy, nhìn thanh kiếm trong tay, hắn ta tức đến mức máu xông lên não, suýt nữa ngã nhào.
Trong cơn giận dữ, Trần Tiêu định quay đầu lại, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cản bước
Chương 19: Chu Bình xin trợ giúp
Đáng tiếc…
Nhìn Trần Tiêu tức đến mức thở không ra hơi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, Lâm Nhất thầm nuối tiếc.
Nếu như hắn ta xông đến, hắn có thể lợi dụng yêu thú để giải quyết cái tên phiền toái này.
Quay đầu lại, từng luồng gió yêu đập vào mặt.
Yêu thú bị thi thể của Cứ Xỉ Hổ hấp dẫn sắp đuổi đến.
Lâm Nhất không chút do dự, hắn chọn một con đường khác, cầm lấy cái túi đã giấu kỹ trước đó.
Ba ngày sau, trong trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Vân Môn, Lâm Nhất xuất hiện tại cửa hàng đông đúc nhất.
Trấn nhỏ có tên là trấn Thanh Vân, được xây dựng dựa vào núi, những cửa hàng trong trấn phần lớn trao đổi buôn bán với đệ tử của Thanh Vân Môn.
Người ra vào cửa hàng rất đông, hầu hết đều là đệ tử trong tông môn và một số võ giả ở khu vực gần đó.
Bước đến trước quầy, Lâm Nhất đặt cái túi chứa vật phẩm lấy được từ hung thú lên.
Chưởng quầy là một ông lão có thái độ điềm tĩnh, ông ta mở cái túi ra, thuần thục kiểm kê những vật phẩm bên trong.
Thỉnh thoảng, ông ta lại liếc nhìn Lâm Nhất, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Nhiều tài liệu hung thú như vậy lại chỉ do một người kiếm được, quả thực có hơi hiếm thấy. Trong số đó còn có móng vuốt của Thiết Trảo Lang, đây là loài yêu thú có tập tính quần cư, rất nổi danh, một mình đụng phải chúng, e là khó đối phó.
“Móng vuốt của Thiết Trảo Lang có giá trị ba ngàn lượng, tấm da hổ này khá là nguyên vẹn, ta cho ngươi hai ngàn lượng, sừng Phong Ngưu loại thường trị giá chín trăm lượng, mấy thứ lặt vặt khác… ta gom lại, trả cho ngươi một ngàn năm trăm lượng, ngươi thấy thế nào?”
Chưởng quầy làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi kiểm kê xong xuôi, ông ta lập tức báo giá.
Lâm Nhất gật đầu: “Đưa ta năm trăm lượng, số còn lại ta dùng để mua đan dược”.
“Được!”
Nghe hắn nói vậy, chưởng quầy lập tức nở nụ cười, thầm nghĩ vụ làm ăn này rất có lợi, ông ta trầm giọng nói: “Ngươi cần loại đan dược nào? Đan dược ở chỗ ta tuy rằng không bằng đan dược do tông môn của ngươi luyện chế, nhưng chất lượng cũng không thua kém bao nhiêu, cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng”.
Ngày mười lăm hàng tháng, tông môn sẽ phân phát tài nguyên, mỗi người sẽ nhận được ngân lượng và đan dược dựa trên tu vi, tuy nhiên, những thứ này còn lâu mới đủ để tu luyện.
Trừ phi ngươi là đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử đứng đầu bảng xếp hạng thì mới có thêm đãi ngộ.
“Mời xem qua danh sách!”
Chưởng quầy ném cho Lâm Nhất một bảng danh sách được ghi chép dày đặc, trong đó có đầy đủ tên và công dụng của rất nhiều loại đan dược.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, đan dược đắt đến đáng sợ, xem ra, bảy ngàn lượng của hắn cũng chẳng thấm vào đâu.
Có rất nhiều loại đan dược, chỉ một viên thôi đã có giá cả ngàn lượng bạc, trong khi chất lượng chỉ ở mức trung bình.
“Hai viên Dưỡng Thân đan, hai viên Bồi Nguyên đan, thêm một lọ Tôi Thể dịch”.
Gần bảy ngàn lượng bạc trắng chỉ đổi được bốn viên đan dược, một lọ nước thuốc giá rẻ.
Khác với võ đạo tầng ba tu luyện kinh mạch, võ đạo tầng bốn chú trọng rèn luyện cơ bắp toàn thân, nếu có được Tôi Thể đan, vậy chẳng khác nào làm chơi ăn thật.
Tiếc là một viên Tôi Thể đan có giá lên đến một vạn lượng bạc, thế nên, hắn đành phải từ bỏ, lựa chọn Tôi Thể dịch.
Dưỡng Thân đan là đan dược căn bản, có càng nhiều càng tốt, nó có tác dụng với mỗi một tầng trong mười tầng võ đạo, tuy nhiên càng về sau tác dụng càng ít đi.
Bồi Nguyên đan dùng để cô đọng nội kình.
Nhìn danh sách đan dược do chưởng quầy đưa đến, rốt cuộc Lâm Nhất cũng hiểu vì sao những người trong tông môn luôn thích dùng Tô Hàm Nguyệt để châm chọc hắn.
Có lẽ hơn phân nửa là vì ghen ghét, bởi lẽ phần thưởng của Tô Hàm Nguyệt quả thực có giá trị xa xỉ.
“Tuy nhiên, thứ nên trả vẫn phải trả!”
Sau khi trở lại Thanh Vân Môn, Lâm Nhất lập tức bế quan.
Chuyến đi đến dãy núi Hoàng Vân đã mang lại rất nhiều thu hoạch cho hắn, công pháp và cảnh giới đồng thời đột phá.
Đột phá lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn đòi hỏi hắn phải gạt bỏ sự tự mãn, tập trung củng cố tu vi, đồng thời tiêu hóa hết số đan dược vừa mua được.
Cùng lúc đó…
Mấy ngày trước, Chu Bình bị Lâm Nhất đánh gãy xương sườn, sau khi hồi phục, gã lập tức ngựa không dừng vó chạy về nhà mình.
“Ca, lần này huynh nhất định phải ra mặt giúp đệ, đệ quả thật không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Thanh Vân Môn nữa rồi!”
Chu Bình bày ra vẻ mặt cầu xin, nói một cách đáng thương.
Trong trận chiến tại Tông Vụ đường, gã bị Lâm Nhất dùng ba chiêu đánh gãy xương sườn, hệt như một con chó chết nằm rạp trên mặt đất.
Chuyện này khiến gã trở thành trò cười lớn nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, vì ngay cả một tên Kiếm Nô chuyên bám váy phụ nữ mà cũng đánh không lại.
“Cút!”
Chương 20: Kiếm quang trong cuộn tranh
Chu Vân lạnh lùng nhìn gã, khinh thường nói.
Tu vi của hắn ta đã đạt đến võ đạo tầng bảy, trong mấy ngàn đệ tử ngoại môn tại Thanh Vân Môn, thực lực xếp ở 10 thứ hạng đầu.
Hai tháng nữa, trong cuộc thi giữa năm, hắn ta nhất định phải có tên trong danh sách trở thành đệ tử nội môn.
Vì lẽ đó, Chu Vân vốn không muốn để tâm đến tên đệ đệ vô dụng của mình, huống chi, bảo hắn ta giao chiến với một tên Kiếm Nô, lỡ như truyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn hắn ta bằng ánh mắt thế nào.
“Ca, huynh giúp đệ đi, mấy hôm nay, ngay cả đám tạp dịch ở phòng Tẩy Kiếm cũng không thèm nghe lời đệ nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng đệ sẽ bị đuổi ra khỏi cửa…”
Chu Bình không ngừng cầu khẩn, gần như muốn quỳ xuống van xin ca ca của mình.
Trong mắt Chu Vân lóe lên tia chán ghét, hắn ta khẽ thở dài, lạnh lùng nói: “Đệ về trước đi, ta sẽ giúp đệ lần này, bất quá, chỉ duy nhất lần này mà thôi!”
“Cám ơn ca ca, cám ơn ca ca!”
Nghe vậy, Chu Bình mừng ra mặt, hiển nhiên, gã không thê thảm như mình đã nói.
Nhìn đệ đệ vô dụng của mình, Chu Vân cũng không biết làm gì hơn.
Dù gì đây cũng là đệ đệ ruột thịt của hắn ta, Chu Vân suy tính trong chốc lát, cuối cùng đã nghĩ ra cách.
Hắn ta không thể tự ra mặt xử lý việc này được, vì muốn tranh giành một suất trở thành đệ tử nội môn, cho nên trong khoảng thời gian này hắn ta không thể gây chuyện.
Nhưng nếu tìm người giúp thì phải tiêu tốn đan dược.
…
Giữa sườn núi Thanh Vân Môn, trong căn nhà gỗ của Lâm Nhất.
Sau hai ngày trở về, Lâm Nhất đã luyện hóa một viên Dưỡng Thân đan và một viên Bồi Nguyên đan.
Nhờ sự hỗ trợ của đan dược đã mang đến hiệu quả rõ rệt, hiện tại tu vi võ đạo tầng bốn của Lâm Nhất đã được củng cố vững chắc.
Nhất là nội kình, nội kình Thuần Dương Công vốn dồi dào và mạnh mẽ, sau khi dùng Bồi Nguyên đan cô đọng, hiệu quả càng tốt hơn.
Theo hắn thấy, dù có đụng phải đệ tử đạt đến võ đạo tầng năm thì hắn cũng có thể chiếm được chút ưu thế nhờ vào nội kình.
Tuy rằng Thuần Dương Công tu luyện rất chậm, nhưng hiệu quả của nó tốt hơn nhiều so với những công pháp khác.
Lâm Nhất đứng trước một cái bồn tắm cao hơn nửa thước.
Hắn lấy Tôi Thể dịch ra, sau khi rót vào một phần ba thì đậy nắp lại.
Xèo xèo!
Nước thuốc hòa vào nước, một lát sau liền có phản ứng, từng luồng hơi nóng bay lên.
Nước suối trong veo đã hoàn toàn biến thành màu xanh lá tươi sáng, mùi thuốc lan ra.
Lâm Nhất cởi y phục, bước vào bồn tắm, xoẹt… ngay lập tức, hắn có cảm giác châm chích nóng rực, tất cả nước thuốc thẩm thấu vào cơ thể đều được cơ bắp toàn thân hấp thu, dường như mỗi tế bào đang sống dậy, mang đến cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Sau năm phút, cảm giác thân thể đang cường hóa mới dần dần giảm bớt.
Lâm Nhất khẽ thở dài: “Rốt cuộc cũng chỉ là Tôi Thể dịch, nếu như là Tôi Thể đan… chắc hẳn tu vi của ta có thể tăng lên không ít”.
Xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, ánh mắt Lâm Nhất hướng về phía cuộn tranh đặt trên bàn sách bên cạnh.
Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi!
Vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, rốt cuộc cuộn tranh này có lai lịch thế nào mà lại vô hình trung làm thay đổi Mãnh Hổ Quyền của hắn.
Nó đã khiến cho sát chiêu mạnh nhất trong Mãnh Hổ Quyền – Bách Thú Triều Bái vô tình đạt đến cảnh giới quyền kiếm hợp nhất.
Lâm Nhất cẩn thận cầm lấy cuộn tranh, sau một hồi suy tư, hắn lại lần nữa mở nó ra.
Ầm!
Giống như lúc trước, ngay khi cuộn tranh được mở ra, một đầu mãnh hổ hung hăng nhảy chồm ra. Dường như có tiếng rống giận vang lên bên tai, lại như cuồng phong ập đến, mang theo áp lực vô cùng nặng nề nhưng lại rất chân thực.
Thế nhưng, sau một chuyến lịch luyện sinh tử, ý chí của Lâm Nhất đã sớm được tôi luyện, thêm vào đó hắn đã có kinh nghiệm chiến đấu với Cứ Xỉ Hổ.
Lâm Nhất của ngày hôm nay đã khác xưa.
Mặc dù khi nắm cuộn tranh, tay vẫn còn run run nhưng hắn đã có thể đối diện với con hổ này, mặc kệ nó không ngừng đánh về phía mình.
Một giây, hai giây, ba giây… Một phút đồng hồ trôi qua.
Thần vận của mãnh hổ không ngừng in dấu trong tim hắn, ngay khi hắn sắp đến giới hạn, trong mơ hồ, Lâm Nhất thấy được ánh kiếm xuất hiện trong cuộn tranh.
Ánh kiếm lóe lên trong chớp mắt, Lâm Nhất lập tức không chịu nổi nữa, hắn vội vàng cuộn bức tranh lại.
Thình thịch!
Trái tim không ngừng nảy lên trong lồng ngực, cứ như sắp nhảy vọt ra ngoài, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Lâm Nhất.
Đó thật sự là kiếm quang, chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, khiến lông tóc trên người hắn dựng ngược, có cảm giác hoảng sợ cực độ.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Nhất nhìn về phía cuộn tranh, mở nó ra một lần nữa.
Xuất hiện trong tầm mắt chỉ có mãnh hổ mang theo sát khí của muông thú xộc thẳng vào tim hắn.
Lúc này, Lâm Nhất không còn thấy kiếm quang kia nữa.
“Có quá nhiều bí ẩn, chỉ tiếc hiện tại thực lực của ta không đủ, hi vọng một ngày nào đó có thể hiểu rõ tất cả”.
Lâm Nhất đặt cuộn tranh xuống, không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Nước trong bồn tắm đã trong suốt trở lại, toàn bộ Tôi Thể dịch đã được hắn hấp thu.
Lâm Nhất đứng dậy lau sơ người, sau đó mặc quần áo vào rồi cầm theo kiếm cũ đi ra khỏi nhà gỗ.
Rút kiếm ra, thuận thế triển khai Lưu Phong kiếm pháp, tự do tự tại như mây như gió.
Suốt hai ngày không hoạt động gân cốt, giờ phút này, sau khi thi triển kiếm pháp, Lâm Nhất nhanh chóng đắm chìm trong đó.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió.
Tự do thi triển cũng chính là ý nghĩa chân chính của kiếm pháp, lúc này, Lâm Nhất tựa như một dòng sông, gần như đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất, tuôn trào như gió, quên đi tất cả.
Sau khi thu kiếm, Lâm Nhất phun ra một ngụm trọc khí, khẽ nói: “Kiếm pháp đã đạt đến tiểu thành, muốn tiến xa hơn nữa, có lẽ nên đến Cơ Quan đường xem thử”.
Không nên tham linh quả đó, sau khi đột phá cảnh giới công pháp thì hắn nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Đáng ghét… Không cử động được rồi!
Lâm Nhất hoảng hốt phát hiện ra, sau khi bị con Cứ Xỉ Hổ này theo dõi thì tay chân hắn đã không còn nghe theo ý mình nữa, cứ như thể bị mềm nhũn ra vậy.
Hắn lập tức hiểu ra, chuyện này là do cơ thể phàm tục gây ra, là sự hoảng sợ theo bản năng khi gặp phải nguy hiểm.
Cứ Xỉ Hổ nhai linh quả, vừa trầm giọng gào rú vừa tiến từng bước về phía Lâm Nhất.
Sự kinh hãi bao trùm khắp cơ thể hắn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.
Lúc này, Lâm Nhất chưa bao giờ cảm thấy cái chết lại gần mình đến thế, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
Mới đây, hắn còn chìm đắm trong niềm vui khi đột phá được cảnh giới, nhưng hiện tại, hắn lại chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Không được, mình không thể chết ở đây được!
Không thể nào chấp nhận một cái chết nhục nhã như vậy! Dù cho có chết, mình cũng phải bắt Cứ Xỉ Hổ trả giá.
Người sống trên đời sao có thể giống như nhánh lục bình, mặc cho số phận đưa đẩy được.
Lâm Nhất cắn chặt răng, không ngừng la hét trong lòng: Hắn phải rút kiếm, hắn phải làm cho tay chân không nghe theo lời của mình cử động lại.
Gào!
Cứ Xỉ Hổ tiến lại gần từng bước, nó giận dữ gầm lên một tiếng rồi đột ngột nhào qua.
Bóng đen to lớn che lấp toàn bộ Lâm Nhất.
Lúc cái chết thật sự đến trước mặt, Lâm Nhất lại bất ngờ phát hiện ra bản thân cũng không quá sợ hãi, mà ngược lại hắn còn cảm thấy bình tĩnh.
Cũng chính vào giây phút hắn bình tĩnh lại, dường như tay chân không thể cử động dù cho mình có dùng sức thế nào đi nữa vào lúc nãy, đã có thể cử động.
Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi
Đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện câu nói đó. Hắn nhớ lại con hổ dữ trong bức tranh thần bí mà mình đã nhìn thấy trước đây.
Rút kiếm!
Lâm Nhất không kịp nghĩ quá nhiều, hắn rút kiếm ra, vung về phía con thú dữ đang xông về phía mình.
Bụp, thanh kiếm dài mang theo nội lực đã bị móng vuốt của Cứ Xỉ Hổ hất văng.
Sự chênh lệch về sức mạnh đã được thể hiện quá rõ ràng.
Nhưng nói cho cùng thì kiếm đó cũng cản được Cứ Xỉ Hổ một lúc, kéo Lâm Nhất trở về lại từ quỷ môn quan.
Lâm Nhất không chần chừ thêm, hắn lộn vòng trên đất, né cú tấn công chí mạng của Cứ Xỉ Hổ.
Ầm!
Một cái cây lớn phải hai người mới ôm hết, lại dễ dàng gãy đổ dưới cú tấn công đó của Cứ Xỉ Hổ.
Lâm Nhất hít ngược vào trong một hơi, tinh thần cực kỳ căng thẳng. Lúc này hắn đã không còn đường lui nào nữa rồi.
Cứ Xỉ Hổ vồ không trúng thì lập tức trở nên nóng nảy, nó quay người, tiếp tục xông về phía Lâm Nhất.
Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy thanh kiếm cũ đã cắm lên thân cây cách đó hơn một trăm mét, tạm thời không dùng được nữa.
Lâm Nhất hạ quyết tâm, dùng Mãnh Hổ Quyền đại thành đánh trực diện với Cứ Xỉ Hổ yêu hóa kia.
Bụp!
Quyền và vuốt hổ va vào nhau, Lâm Nhất bay ngược về sau mười mét. Sau khi rơi xuống đất thì khí huyết toàn thân cuộn trào lên, hắn lại lùi về sau thêm ba bước.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Nhất lại lộ nét vui mừng.
Dùng nội lực được chuyển hóa từ Thuần Dương Công để vận dụng Mãnh Hổ Quyền đại thành thì về mặt sức mạnh, hắn vẫn còn có thể chiến đấu với Cứ Xỉ Hổ.
Đúng như dự đoán của hắn, cục diện vừa đánh đã bại không hề xảy ra.
Nghĩ lại thấy cũng đúng, Thuần Dương Công nổi tiếng bởi hiệu quả ngưng tụ nội lực thâm hậu, khi kết hợp với Mãnh Hổ Quyền đại thành thì sao có thể yếu kém được.
Quan trọng nhất là, cảnh giới bây giờ của hắn đã là võ đạo tầng bốn.
Trận chiến đấu ác liệt giữa người và hổ diễn ra.
Trong hoàn cảnh cực kỳ áp lực, Lâm Nhất đã dốc hết sức, phát huy năng lực vượt xa bình thường.
Uy lực đáng sợ của Mãnh Hổ Quyền đại thành được phát huy một cách tinh tế dưới bàn tay của hắn. Thần thái của con mãnh hổ trong bức tranh thần bí không ngừng hiện lên trong đầu hắn càng giúp hắn dần dần loại bỏ được yêu khí toát ra từ trên người đối phương.
Bụp, bụp, bụp!
Trong cơn run rẩy, Lâm Nhất dường như cảm nhận được Mãnh Hổ Quyền trong tay mình đang không ngừng tinh tiến.
Dường như hắn có dấu hiệu sắp đột phá đại thành, đạt đến cấp đỉnh phong viên mãn.
Từ lúc chật vật phòng thủ lúc ban đầu, dần dần hắn đã có thể vừa phòng thủ vừa tấn công. Mỗi một đấm nện lên người Cứ Xỉ Hổ đều khiến nó phải đau đớn gào lên, rõ ràng là uy lực không hề nhỏ.
Hắn như vua của loài hổ, thế lực bộc phát ra đang từ từ hạ gục Cứ Xỉ Hổ đó.
Lâm Nhất đã hoàn toàn khơi thông được sức mạnh, hắn nhắm chuẩn cơ hội, di chuyển chân, thi triển chiêu Mãnh Hổ Quyền chí mạng.
Hắn lùi về sau, cong người, khom lưng rồi sử dụng Hổ Khiếu Sơn Lâm.
Trong tiếng hét giận dữ, các khớp ngón tay phát ra âm thanh lớn bất ngờ, Lâm Nhất xuất quyền.
Ầm!
Cơ thể to lớn của Cứ Xỉ Hổ đã bị cú đấm đó của Lâm Nhất đấm bay ra xa.
Lần đầu tiên Lâm Nhất đánh lùi được đối thủ trước sự đuổi đánh không ngừng của Cứ Xỉ Hổ.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Lâm Nhất thừa thắng xông lên, hắn tung người lên, hóa thân thành vua hổ trên núi.
Phù, Lâm Nhất lại tung ra một đấm nữa, mang theo gió bão cuồn cuộn nện lên thân Cứ Xỉ Hổ vừa mới cố gượng dậy lại.
Lâm Nhất vừa ra đấm đó thì liền cảm giác thấy dường như máu cả người mình đang cháy lên.
Có một luồng máu nóng đang chảy khắp lồng ngực, càng lúc càng cuộn trào hơn.
Bách Thú Triều Bái!
Lâm Nhất không hề do dự, hét lớn lên và đánh ra chiêu mạnh nhất của Mãnh Hổ Quyền khi lồng ngực đang tràn đầy máu nóng.
Khi đấm đó được đánh ra, ánh sáng quyền của Lâm Nhất như một thanh kiếm sắc được rút ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.
Cứ Xỉ Hổ đã chao đảo, nhìn thấy bóng Lâm Nhất nhào đến thì ánh mắt liền xuất hiện vẻ kinh hoàng đến tột độ.
Trong mắt nó, Lâm Nhất đang nhào qua không phải là một con mãnh hổ mà là một thanh kiếm dài sắc nhọn.
Quyền như kiếm, gào thét trong gió, Bách Thú Triều Bái!
Cùng với tiếng hét giận dữ trong cuồng phong…
Nắm đấm cuối cùng đánh trúng đích, Cứ Xỉ Hổ gầm lên một tiếng đau đớn rồi không thể bò dậy được nữa.
Chương 17: Sư huynh, kiếm của huynh!
Cứ Xỉ Hổ bị Bách Thú Triều Bái đánh trúng đầu thì ngã xuống, chết ngay lập tức.
Lâm Nhất cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sảng khoái vô cùng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Lúc hắn lén luyện tập cũng từng thi triển Bách Thú Triều Bái.
Nhưng hôm nay, chiêu Bách Thú Triều Bái này lại khiến hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Rõ ràng nó là một bộ quyền pháp dũng mãnh, nhưng cuối cùng, khi thi triển, hắn lại cảm thấy chiêu mình xuất ra không phải là nắm đấm mà như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Quyền pháp? Kiếm pháp?
Là do bức tranh đó sao? Bức tranh thần bí có ghi chú “Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi”.
Trong lúc đang mơ hồ, Lâm Nhất cảm thấy Mãnh Hổ Quyền mà mình luyện tập đã có sự khác biệt rất lớn với bản gốc quyền pháp đó.
Muốn làm rõ sự kỳ diệu bên trong thì sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu thêm về bức tranh đó.
Nghĩ kĩ lại thì càng thấy con hổ dữ trong bức tranh đó cũng rất thần bí.
Đối mặt với Cứ Xỉ Hổ đã sinh ra yêu khí, vốn dĩ hắn không có bất cứ cơ hội thắng lợi nào, nếu không phải hình ảnh của con mãnh hổ đó xuất hiện trong đầu hắn...”
Giúp hắn đánh tan yêu khí của Cứ Xỉ Hổ trong vô hình thì hắn có thắng được hay không, khó mà nói.
Đột nhiên, có một luồng sáng vụt qua rồi biến mất ngay.
Lâm Nhất nhạy bén đuổi theo luồng sáng đó, hắn quay lại nhìn thì thấy có ánh sáng yếu ớt lóe lên từ trong lồng ngực của Cứ Xỉ Hổ.
“Nội đan?”
Nội đan chỉ được sinh ra trong cơ thể của yêu thú, hơn nữa không phải yêu thú nào cũng có.
Nhưng chỉ cần sinh ra nội đan thì yêu thú sẽ có thể vượt qua giới hạn của bản thân, có thể không ngừng bức phá giống như người luyện võ.
Chẳng hạn như Cứ Xỉ Hổ, nó có lớn mạnh thế nào thì cũng chỉ tiến gần đến thực lực võ đạo tầng năm.
Nhưng nếu như nó sinh ra nội đan thì sẽ vô cùng lợi hại, có thể đột phá được tầng năm, tầng sáu… Thậm chí là cảnh giới võ đạo tầng mười.
Lâm Nhất hít ngược một hơi vào trong rồi nói với giọng nặng nề: “Nếu như hôm nay mình không giết chết con Cứ Xỉ Hổ đó thì rất có khả năng một ngày nào đó, một yêu vương sẽ được sinh ra trong dãy núi Hoàng Vân này”.
Có lẽ vì Cứ Xỉ Hổ đã nuốt linh quả đó nên mới có cơ hội sinh ra được nội đan hiếm thấy.
Thịch, thịch, thịch!
Lâm Nhất không kiềm chế được, tim cứ đập lên thình thịch.
Dù cho chỉ là một viên nội đan của một con bán yêu thú nhưng giá trị của viên nội đan này là không thể định lượng được.
So với viên nội đan này thì số nguyên liệu từ yêu thú thu được trong ba ngày trước đó đều không đáng một xu.
Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ thêm nhiều, hắn rút dao găm, mổ ngực Cứ Xỉ Hổ và lấy viên nội đan ra.
Sau khi nội đan rời khỏi cơ thể thì ánh sáng đó liền biến mất, trông nó có vẻ khá bình thường.
Nhưng khi Lâm Nhất nắm nó trong tay thì có thể cảm nhận rất rõ linh lực dồi dào chứa đựng bên trong.
Lâm Nhất cẩn thận cất kĩ viên nội đan xong thì không vội xử lý xác của Cứ Xỉ Hổ.
Hắn đến trước cái cây cách đó hơn một trăm mét, liếc nhìn thanh kiếm cũ đang cắm bên trên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Là một người luyện kiếm, đến cả kiếm cũng nắm không chắc thì đó là sự sỉ nhục lớn nhất.
Thình thịch! Thình thịch!
Lâm Nhất vừa mới đút kiếm vào vỏ lại thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Hắn nghe tiếng bước chân thì biết là có rất nhiều người đang đến.
Nghĩ đến việc mình đang giấu nội đan trước ngực, Lâm Nhất thầm thấy có chuyện chẳng lành, nếu như bị người ta phát hiện ra thì xong đời.
Soạt!
Lâm Nhất vẫn chưa có hành động gì thì đám người kia đã nhanh chóng chạy đến, tất cả đều mặc đồ của Thanh Vân Môn.
Lâm Nhất lén quan sát thì phát hiện mình hơi có ấn tượng với tên cầm đầu.
Hắn đã nhớ ra rồi, đó là đệ tử ngoại môn Trần Tiêu, trước đây còn từng bảo Lâm Nhất bảo dưỡng kiếm cho hắn ta.
“Đúng thật là yêu thú, nhìn vết dao trên xác, lẽ nào có nội đan sao?”
Trần Tiêu rất tinh mắt, chỉ từ vết dao mổ của Lâm Nhất là hắn ta đã có thể phán đoán được Cứ Xỉ Hổ có nội đan.
Nhưng chuyện khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi bất ngờ là sau khi đám người này đến, họ chỉ liếc sơ Lâm Nhất rồi không còn để ý đến hắn nữa.
Trần Tiêu quan sát xung quanh một lượt rồi lên tiếng nói: “Xem ra người đó bị thương không nhẹ, sau khi lấy nội đan đi thì đến cả xác con yêu thú quý giá thế này cũng không cần đến nữa”.
“Trần sư huynh, có cần đuổi theo không?”
“Không có nhiều cơ hội đâu, để hỏi thăm trước đã!”
Trần Tiêu liếc mắt nhìn qua Lâm Nhất, cứ như lúc này mới nhìn thấy hắn, hắn ta nói thẳng: “Ngươi đến sớm, có nhìn thấy bóng người nào không hả?”
Lâm Nhất hơi ngây người nhưng sau đó đã nhanh chóng hiểu ra.
Thì ra cái tên Trần Tiêu chưa từng có ý nghĩ người giết chết yêu thú chính là hắn.
Cũng đúng, trong mắt đối phương, hắn chỉ là một Kiếm Nô, sao có thể là đối thủ của Cứ Xỉ Hổ được chứ.
Trước khi giao đấu, Lâm Nhất cũng không ngờ mình có thể giết chết được Cứ Xỉ Hổ.
“Không thấy!”
Lâm Nhất bình tĩnh trả lời lại, vẻ mặt không chút nào hoảng loạn.
“Đồ vô dụng, cút đi!”
Trần Tiêu thấy Lâm Nhất không có giá trị, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, phất tay rồi quát lớn đuổi đi.
Lâm Nhất cầu còn không được nữa là, chỉ mình Trần Tiêu thôi cũng đã có tu vi võ đạo tầng năm rồi, những người khác thấp nhất cũng có tu vi võ đạo tầng bốn.
Với sức của một mình hắn thì không thể nào đánh thắng được đám người đó.
“Đợi đã!”
Lâm Nhất mới đi được hai bước thì Trần Tiêu đã gọi giật ngược, vứt thanh kiếm trong tay qua cho hắn.
Phụp!
Vỏ kiếm cắm chặt dưới mặt đất, thân kiếm hơi rung lên.
Trần Tiêu không khách sáo, nói: “Đến sớm không bằng đến kịp lúc, ở đó bảo dưỡng lại kiếm cho ta đi, để ta đỡ phải mắc công đến Tẩy Kiếm Các một chuyến”.
“Xin lỗi, tôi đã không còn là Kiếm Nô nữa rồi, mong Trần sư huynh thông cảm!”
Chương 18: Trần Tiêu nổi giận
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ta sẽ không để ngươi phí công vô ích, lát nữa, sẽ chia cho ngươi một phần thi thể của yêu thú”.
Lâm Nhất thầm giận dữ, con Cứ Xỉ Hổ này vốn là do hắn giết, vì lẽ đó, toàn bộ vật phẩm trên người nó vốn nên thuộc về hắn, vậy mà… tên Trần Tiêu này đúng là ức hiếp người quá đáng.
“Ha ha, tên Kiếm Nô này lại dám nổi nóng với chúng ta, sư huynh, có muốn đánh hắn một trận không?”
“Lúc trước, ở phòng Tẩy Kiếm, hắn chỉ là một thằng ất ơ, giờ lại thật sự trở mình rồi ư?”
“Ha ha, ta dám đánh cược, nếu như đây là bội kiếm của Tô Hàm Nguyệt, tên tiểu tử này chắc chắn sẽ hấp tấp quỳ xuống mà liếm”.
“Ha ha ha ha!”
Trong tông môn, không ai không biết chuyện chủ nhân cũ của thân thể này thầm mến Tô Hàm Nguyệt, lúc này, có người đem chuyện đó ra chế giễu.
Cho đến nay, đây vẫn là trò cười lớn nhất trong tông môn.
Nhắc đến Tô Hàm Nguyệt, mọi người đều ăn ý bật cười khoái chí.
Trần Tiêu chế nhạo: “Lâm Nhất, nghe lời một chút, sư huynh cũng không phải người thích ức hiếp kẻ khác. Nếu ta đánh ngươi, việc này truyền ra ngoài, sẽ làm xấu đi thanh danh của ta. Hay là thế này, ngươi bảo dưỡng bội kiếm cho sư huynh, ngày sau, nếu có gặp Tô sư tỷ, ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu”.
“Ha ha ha!”
Mọi người cười ầm lên, Lâm Nhất thờ ơ nhìn từng khuôn mặt đang cười nhạo mình.
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn.
Lâm Nhất tiến lên hai bước, “boang” một tiếng, rút bội kiếm của Trần Tiêu ra.
Xoẹt xoẹt!
Thân kiếm rung rung, mùi máu tươi lan ra. Thanh kiếm này rộng bằng hai ngón tay, trên bề mặt lưu ly có hoa văn hình mây như đang gợn sóng, có thể thấy được đây là một món tinh phẩm đã trải qua nhiều lần mài giũa.
Lỗ hổng trên lưỡi kiếm hẳn là vết tích để lại sau mấy ngày giao tranh, tuy nhiên, nó vẫn không che dấu được sự sắc bén của thanh kiếm này.
Chợt, có tia sáng lạnh lóe lên khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Kiếm tốt!
Thanh kiếm này tốt hơn gấp mấy lần so với kiếm Thanh Cương do tông môn phân phát, chưa phải Huyền Khí nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Cẩn thận một chút, thanh kiếm này của ta vô cùng quý giá, ta đã phải bỏ ra hơn nửa năm tiền tích góp, vất vả lắm mới có được đấy…”
Nói đến bội kiếm của mình, Trần Tiêu lộ vẻ đắc ý, hai mắt sáng lấp lánh.
Răng rắc!
Còn chưa nói xong, thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đột nhiên nứt ra, sau đó vỡ thành từng mảnh.
Nét cười trên mặt Trần Tiêu lập tức cứng lại, hắn có cảm giác như trong tim bị khoét mất một khối thịt, đau đến mức không nói nên lời.
Những đệ tử ngoại môn khác đồng loạt trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn.
Quả nhiên… chuyện làm gãy ba thanh kiếm trong Binh Khí các không phải là ngẫu nhiên.
“Sư huynh, xem ra ngươi đã bỏ ra nửa năm tiền tích góp để mua một thanh kiếm giả rồi!”
Lâm Nhất nắm chuôi kiếm trụi lủi, tỏ vẻ đáng tiếc, nói một cách chân thành.
“Vân… Văn… Kiếm của ta!”
Trần Tiêu thở hổn hển nói, hai mắt hắn ta đỏ bừng, môi run run, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất.
Đối với hắn ta, thanh kiếm này chẳng khác nào người tình trong lòng.
Vì để có tiền mua thanh Vân Văn Kiếm này, hắn đã phải tích góp hơn nửa năm.
Tính ra, hắn ta chỉ vừa có được thanh kiếm này không đến nửa tháng.
Vậy mà hiện tại, nó lại tự dưng vỡ nát trong tay Lâm Nhất, có thể tưởng tượng được hắn ta đau đớn thế nào.
“Ta giết ngươi, tên Kiếm Nô kia!”
Trần Tiêu giận không thể tả, hắn ta bước từng bước về phía Lâm Nhất, khí thế võ đạo tầng năm như cuồng phong ập đến.
Lâm Nhất thầm lo lắng, thực lực của Trần Tiêu quả nhiên không phải chuyện đùa.
Với khí thế của hắn ta, e là đã đến tầng năm đỉnh phong, cách võ đạo tầng sáu chỉ còn một bước ngắn.
Tuy nhiên, hắn không sợ mà bắt đầu đếm thầm.
Grào!
Lúc đếm đến ba, một tiếng rống thảm thiết vang lên từ đằng xa, kéo theo đó là một luồng yêu khí dày đặc, yêu khí biến hóa thành cuồng phong, không ngừng tàn phá những gốc cổ thụ ở bốn phía.
“Yêu thú!”
Trần Tiêu và đám đệ tử ngoại môn lập tức biến sắc, nhìn luồng yêu khí dày đặc kia, chắc chắn đó là Yêu Thú.
Đáng chết!
Nhất định là do thi thể của Cứ Xỉ Hổ đã dẫn dụ yêu thú khác mò đến, vì đối với chúng, đây vốn là thứ đại bổ.
Tất cả là do tên Kiếm Nô này, chẳng những phá hủy bảo kiếm của hắn ta, còn khiến hắn ta bị chậm trễ thời gian, không kịp lấy đi thi thể của Cứ Xỉ Hổ.
“Tên Kiếm Nô kia, hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho ngươi”.
Sau khi bỏ lại một câu, Trần Tiêu cuống quít bỏ chạy, hắn ta không dám mạo hiểm tính mạng của mình để đối chiến với yêu thú.
“Sư huynh, kiếm của ngươi này!”
Lâm Nhất duỗi tay, ném chuôi kiếm trụi lũi về phía Trần Tiêu.
Trần Tiêu theo bản năng duỗi tay ra chụp lấy, nhìn thanh kiếm trong tay, hắn ta tức đến mức máu xông lên não, suýt nữa ngã nhào.
Trong cơn giận dữ, Trần Tiêu định quay đầu lại, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cản bước
Chương 19: Chu Bình xin trợ giúp
Đáng tiếc…
Nhìn Trần Tiêu tức đến mức thở không ra hơi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, Lâm Nhất thầm nuối tiếc.
Nếu như hắn ta xông đến, hắn có thể lợi dụng yêu thú để giải quyết cái tên phiền toái này.
Quay đầu lại, từng luồng gió yêu đập vào mặt.
Yêu thú bị thi thể của Cứ Xỉ Hổ hấp dẫn sắp đuổi đến.
Lâm Nhất không chút do dự, hắn chọn một con đường khác, cầm lấy cái túi đã giấu kỹ trước đó.
Ba ngày sau, trong trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Vân Môn, Lâm Nhất xuất hiện tại cửa hàng đông đúc nhất.
Trấn nhỏ có tên là trấn Thanh Vân, được xây dựng dựa vào núi, những cửa hàng trong trấn phần lớn trao đổi buôn bán với đệ tử của Thanh Vân Môn.
Người ra vào cửa hàng rất đông, hầu hết đều là đệ tử trong tông môn và một số võ giả ở khu vực gần đó.
Bước đến trước quầy, Lâm Nhất đặt cái túi chứa vật phẩm lấy được từ hung thú lên.
Chưởng quầy là một ông lão có thái độ điềm tĩnh, ông ta mở cái túi ra, thuần thục kiểm kê những vật phẩm bên trong.
Thỉnh thoảng, ông ta lại liếc nhìn Lâm Nhất, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Nhiều tài liệu hung thú như vậy lại chỉ do một người kiếm được, quả thực có hơi hiếm thấy. Trong số đó còn có móng vuốt của Thiết Trảo Lang, đây là loài yêu thú có tập tính quần cư, rất nổi danh, một mình đụng phải chúng, e là khó đối phó.
“Móng vuốt của Thiết Trảo Lang có giá trị ba ngàn lượng, tấm da hổ này khá là nguyên vẹn, ta cho ngươi hai ngàn lượng, sừng Phong Ngưu loại thường trị giá chín trăm lượng, mấy thứ lặt vặt khác… ta gom lại, trả cho ngươi một ngàn năm trăm lượng, ngươi thấy thế nào?”
Chưởng quầy làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi kiểm kê xong xuôi, ông ta lập tức báo giá.
Lâm Nhất gật đầu: “Đưa ta năm trăm lượng, số còn lại ta dùng để mua đan dược”.
“Được!”
Nghe hắn nói vậy, chưởng quầy lập tức nở nụ cười, thầm nghĩ vụ làm ăn này rất có lợi, ông ta trầm giọng nói: “Ngươi cần loại đan dược nào? Đan dược ở chỗ ta tuy rằng không bằng đan dược do tông môn của ngươi luyện chế, nhưng chất lượng cũng không thua kém bao nhiêu, cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng”.
Ngày mười lăm hàng tháng, tông môn sẽ phân phát tài nguyên, mỗi người sẽ nhận được ngân lượng và đan dược dựa trên tu vi, tuy nhiên, những thứ này còn lâu mới đủ để tu luyện.
Trừ phi ngươi là đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử đứng đầu bảng xếp hạng thì mới có thêm đãi ngộ.
“Mời xem qua danh sách!”
Chưởng quầy ném cho Lâm Nhất một bảng danh sách được ghi chép dày đặc, trong đó có đầy đủ tên và công dụng của rất nhiều loại đan dược.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, đan dược đắt đến đáng sợ, xem ra, bảy ngàn lượng của hắn cũng chẳng thấm vào đâu.
Có rất nhiều loại đan dược, chỉ một viên thôi đã có giá cả ngàn lượng bạc, trong khi chất lượng chỉ ở mức trung bình.
“Hai viên Dưỡng Thân đan, hai viên Bồi Nguyên đan, thêm một lọ Tôi Thể dịch”.
Gần bảy ngàn lượng bạc trắng chỉ đổi được bốn viên đan dược, một lọ nước thuốc giá rẻ.
Khác với võ đạo tầng ba tu luyện kinh mạch, võ đạo tầng bốn chú trọng rèn luyện cơ bắp toàn thân, nếu có được Tôi Thể đan, vậy chẳng khác nào làm chơi ăn thật.
Tiếc là một viên Tôi Thể đan có giá lên đến một vạn lượng bạc, thế nên, hắn đành phải từ bỏ, lựa chọn Tôi Thể dịch.
Dưỡng Thân đan là đan dược căn bản, có càng nhiều càng tốt, nó có tác dụng với mỗi một tầng trong mười tầng võ đạo, tuy nhiên càng về sau tác dụng càng ít đi.
Bồi Nguyên đan dùng để cô đọng nội kình.
Nhìn danh sách đan dược do chưởng quầy đưa đến, rốt cuộc Lâm Nhất cũng hiểu vì sao những người trong tông môn luôn thích dùng Tô Hàm Nguyệt để châm chọc hắn.
Có lẽ hơn phân nửa là vì ghen ghét, bởi lẽ phần thưởng của Tô Hàm Nguyệt quả thực có giá trị xa xỉ.
“Tuy nhiên, thứ nên trả vẫn phải trả!”
Sau khi trở lại Thanh Vân Môn, Lâm Nhất lập tức bế quan.
Chuyến đi đến dãy núi Hoàng Vân đã mang lại rất nhiều thu hoạch cho hắn, công pháp và cảnh giới đồng thời đột phá.
Đột phá lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn đòi hỏi hắn phải gạt bỏ sự tự mãn, tập trung củng cố tu vi, đồng thời tiêu hóa hết số đan dược vừa mua được.
Cùng lúc đó…
Mấy ngày trước, Chu Bình bị Lâm Nhất đánh gãy xương sườn, sau khi hồi phục, gã lập tức ngựa không dừng vó chạy về nhà mình.
“Ca, lần này huynh nhất định phải ra mặt giúp đệ, đệ quả thật không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Thanh Vân Môn nữa rồi!”
Chu Bình bày ra vẻ mặt cầu xin, nói một cách đáng thương.
Trong trận chiến tại Tông Vụ đường, gã bị Lâm Nhất dùng ba chiêu đánh gãy xương sườn, hệt như một con chó chết nằm rạp trên mặt đất.
Chuyện này khiến gã trở thành trò cười lớn nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, vì ngay cả một tên Kiếm Nô chuyên bám váy phụ nữ mà cũng đánh không lại.
“Cút!”
Chương 20: Kiếm quang trong cuộn tranh
Chu Vân lạnh lùng nhìn gã, khinh thường nói.
Tu vi của hắn ta đã đạt đến võ đạo tầng bảy, trong mấy ngàn đệ tử ngoại môn tại Thanh Vân Môn, thực lực xếp ở 10 thứ hạng đầu.
Hai tháng nữa, trong cuộc thi giữa năm, hắn ta nhất định phải có tên trong danh sách trở thành đệ tử nội môn.
Vì lẽ đó, Chu Vân vốn không muốn để tâm đến tên đệ đệ vô dụng của mình, huống chi, bảo hắn ta giao chiến với một tên Kiếm Nô, lỡ như truyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn hắn ta bằng ánh mắt thế nào.
“Ca, huynh giúp đệ đi, mấy hôm nay, ngay cả đám tạp dịch ở phòng Tẩy Kiếm cũng không thèm nghe lời đệ nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng đệ sẽ bị đuổi ra khỏi cửa…”
Chu Bình không ngừng cầu khẩn, gần như muốn quỳ xuống van xin ca ca của mình.
Trong mắt Chu Vân lóe lên tia chán ghét, hắn ta khẽ thở dài, lạnh lùng nói: “Đệ về trước đi, ta sẽ giúp đệ lần này, bất quá, chỉ duy nhất lần này mà thôi!”
“Cám ơn ca ca, cám ơn ca ca!”
Nghe vậy, Chu Bình mừng ra mặt, hiển nhiên, gã không thê thảm như mình đã nói.
Nhìn đệ đệ vô dụng của mình, Chu Vân cũng không biết làm gì hơn.
Dù gì đây cũng là đệ đệ ruột thịt của hắn ta, Chu Vân suy tính trong chốc lát, cuối cùng đã nghĩ ra cách.
Hắn ta không thể tự ra mặt xử lý việc này được, vì muốn tranh giành một suất trở thành đệ tử nội môn, cho nên trong khoảng thời gian này hắn ta không thể gây chuyện.
Nhưng nếu tìm người giúp thì phải tiêu tốn đan dược.
…
Giữa sườn núi Thanh Vân Môn, trong căn nhà gỗ của Lâm Nhất.
Sau hai ngày trở về, Lâm Nhất đã luyện hóa một viên Dưỡng Thân đan và một viên Bồi Nguyên đan.
Nhờ sự hỗ trợ của đan dược đã mang đến hiệu quả rõ rệt, hiện tại tu vi võ đạo tầng bốn của Lâm Nhất đã được củng cố vững chắc.
Nhất là nội kình, nội kình Thuần Dương Công vốn dồi dào và mạnh mẽ, sau khi dùng Bồi Nguyên đan cô đọng, hiệu quả càng tốt hơn.
Theo hắn thấy, dù có đụng phải đệ tử đạt đến võ đạo tầng năm thì hắn cũng có thể chiếm được chút ưu thế nhờ vào nội kình.
Tuy rằng Thuần Dương Công tu luyện rất chậm, nhưng hiệu quả của nó tốt hơn nhiều so với những công pháp khác.
Lâm Nhất đứng trước một cái bồn tắm cao hơn nửa thước.
Hắn lấy Tôi Thể dịch ra, sau khi rót vào một phần ba thì đậy nắp lại.
Xèo xèo!
Nước thuốc hòa vào nước, một lát sau liền có phản ứng, từng luồng hơi nóng bay lên.
Nước suối trong veo đã hoàn toàn biến thành màu xanh lá tươi sáng, mùi thuốc lan ra.
Lâm Nhất cởi y phục, bước vào bồn tắm, xoẹt… ngay lập tức, hắn có cảm giác châm chích nóng rực, tất cả nước thuốc thẩm thấu vào cơ thể đều được cơ bắp toàn thân hấp thu, dường như mỗi tế bào đang sống dậy, mang đến cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Sau năm phút, cảm giác thân thể đang cường hóa mới dần dần giảm bớt.
Lâm Nhất khẽ thở dài: “Rốt cuộc cũng chỉ là Tôi Thể dịch, nếu như là Tôi Thể đan… chắc hẳn tu vi của ta có thể tăng lên không ít”.
Xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, ánh mắt Lâm Nhất hướng về phía cuộn tranh đặt trên bàn sách bên cạnh.
Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi!
Vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, rốt cuộc cuộn tranh này có lai lịch thế nào mà lại vô hình trung làm thay đổi Mãnh Hổ Quyền của hắn.
Nó đã khiến cho sát chiêu mạnh nhất trong Mãnh Hổ Quyền – Bách Thú Triều Bái vô tình đạt đến cảnh giới quyền kiếm hợp nhất.
Lâm Nhất cẩn thận cầm lấy cuộn tranh, sau một hồi suy tư, hắn lại lần nữa mở nó ra.
Ầm!
Giống như lúc trước, ngay khi cuộn tranh được mở ra, một đầu mãnh hổ hung hăng nhảy chồm ra. Dường như có tiếng rống giận vang lên bên tai, lại như cuồng phong ập đến, mang theo áp lực vô cùng nặng nề nhưng lại rất chân thực.
Thế nhưng, sau một chuyến lịch luyện sinh tử, ý chí của Lâm Nhất đã sớm được tôi luyện, thêm vào đó hắn đã có kinh nghiệm chiến đấu với Cứ Xỉ Hổ.
Lâm Nhất của ngày hôm nay đã khác xưa.
Mặc dù khi nắm cuộn tranh, tay vẫn còn run run nhưng hắn đã có thể đối diện với con hổ này, mặc kệ nó không ngừng đánh về phía mình.
Một giây, hai giây, ba giây… Một phút đồng hồ trôi qua.
Thần vận của mãnh hổ không ngừng in dấu trong tim hắn, ngay khi hắn sắp đến giới hạn, trong mơ hồ, Lâm Nhất thấy được ánh kiếm xuất hiện trong cuộn tranh.
Ánh kiếm lóe lên trong chớp mắt, Lâm Nhất lập tức không chịu nổi nữa, hắn vội vàng cuộn bức tranh lại.
Thình thịch!
Trái tim không ngừng nảy lên trong lồng ngực, cứ như sắp nhảy vọt ra ngoài, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Lâm Nhất.
Đó thật sự là kiếm quang, chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, khiến lông tóc trên người hắn dựng ngược, có cảm giác hoảng sợ cực độ.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Nhất nhìn về phía cuộn tranh, mở nó ra một lần nữa.
Xuất hiện trong tầm mắt chỉ có mãnh hổ mang theo sát khí của muông thú xộc thẳng vào tim hắn.
Lúc này, Lâm Nhất không còn thấy kiếm quang kia nữa.
“Có quá nhiều bí ẩn, chỉ tiếc hiện tại thực lực của ta không đủ, hi vọng một ngày nào đó có thể hiểu rõ tất cả”.
Lâm Nhất đặt cuộn tranh xuống, không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Nước trong bồn tắm đã trong suốt trở lại, toàn bộ Tôi Thể dịch đã được hắn hấp thu.
Lâm Nhất đứng dậy lau sơ người, sau đó mặc quần áo vào rồi cầm theo kiếm cũ đi ra khỏi nhà gỗ.
Rút kiếm ra, thuận thế triển khai Lưu Phong kiếm pháp, tự do tự tại như mây như gió.
Suốt hai ngày không hoạt động gân cốt, giờ phút này, sau khi thi triển kiếm pháp, Lâm Nhất nhanh chóng đắm chìm trong đó.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió.
Tự do thi triển cũng chính là ý nghĩa chân chính của kiếm pháp, lúc này, Lâm Nhất tựa như một dòng sông, gần như đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất, tuôn trào như gió, quên đi tất cả.
Sau khi thu kiếm, Lâm Nhất phun ra một ngụm trọc khí, khẽ nói: “Kiếm pháp đã đạt đến tiểu thành, muốn tiến xa hơn nữa, có lẽ nên đến Cơ Quan đường xem thử”.
Bình luận facebook