• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Kiếm Thần Yêu Nghiệt (4 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Táng Hoa kiếm

Táng Hoa?

Kiếm gỗ trở nên nặng nề hơn và sinh ra linh tính đã đủ kỳ quái, bây giờ, những chữ trước kia được khắc mơ hồ trên thân kiếm cũng bắt đầu hiện rõ.

Lâm Nhất cầm kiếm gỗ trong tay, ngắm nhìn thân kiếm hệt như nước mắt ngày thu, khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu.

Đầu tiên là trở nên nặng hơn, lúc trước, thanh kiếm gỗ này tuy cũng khá nặng nhưng chỉ độ khoảng mười cân.

Nhưng bây giờ cầm nó trong tay, nếu như không có nội kình phụ trợ thì e là muốn vung nó lên cũng phải phí sức một phen.

Tiếp theo là linh tính, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể đoán được đây không phải vật phàm.

Lâm Nhất giật một sợi tóc thả xuống, sợi tóc bồng bềnh trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống lưỡi kiếm và cứ thế bị cắt làm hai đoạn.

Vô cùng sắc bén!

Ánh mắt Lâm Nhất lộ vẻ kinh ngạc, trước đó, thanh kiếm gỗ này vốn khó có thể trở thành một món vũ khí lợi hại, vậy mà giờ đây nó đã có những thay đổi rõ rệt.

Nguyên chủ vẫn luôn tiếp xúc với kiếm, hắn biết rất rõ, Táng Hoa được giấu kín trong thanh kiếm gỗ này không hề thua kém huyền khí của đệ tử nội môn.

Rốt cuộc đã phát sinh thay đổi ở đâu?

Lâm Nhất rất muốn biết đáp án, ngay từ ngày đầu tiên nhận được thanh kiếm này, hắn đã biết rõ nó có lai lịch bất phàm.

Hễ là cỏ cây có thể thành kiếm thì đều là danh kiếm, chỉ có điều trải qua một khoảng thời gian dài, linh tính mất đi, gốc rễ cũng không còn khiến cho danh kiếm biến thành vật phàm.

Nếu biết được đáp án, cũng có nghĩa là sẽ tìm được phương pháp bảo dưỡng để có thể khôi phục vinh quang ngày xưa của thanh kiếm này.

“Sao ta cứ cảm giác có gì đó không đúng?”

Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, vẻ mặt có hơi hoang mang, hắn khẽ cau mày.

Hương hoa!

Lông mày giãn ra, Lâm Nhất khẽ ngửi vài cái thì phát hiện không cách nào ngửi được hương hoa ở đây.

Trong Bách Hoa cốc trăm hoa đua nở, ở bất kỳ đâu cũng có thể ngửi thấy hương hoa.

Chẳng lẽ muốn bảo dưỡng thanh kiếm này cần phải dùng đến hương hoa?

Lâm Nhất có cảm giác dường như mình đã tìm được điểm mấu chốt của vấn đề.

Ngay khi hắn còn đang suy tư, kiếm quang thần bí trong cơ thể hắn bất giác lóe lên rồi lập tức biến mất.

Bên tai Lâm Nhất vang lên một giọng nói, cùng với đó, một dòng chữ cổ từ trong thân kiếm bay ra, lóe lên ánh huỳnh quang.

“Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu”.

Xoẹt!

Khi Lâm Nhất còn đang mải mê nhìn, dòng chữ cổ này chợt hóa thành một làn gió thoang thoảng hương thơm, trăm hoa trên mặt đất cũng theo đó mà lay động. Dường như bọn chúng lại lần nữa được tái sinh, muôn màu muôn vẻ, hương hoa cũng càng thêm nồng đậm.

“Việc này…”

Lâm Nhất há hốc mồm kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau, hắn mới trầm ngâm nói: “Lai lịch của thanh kiếm này có lẽ còn đáng sợ hơn ta nghĩ!”

Lần nữa cầm thanh kiếm lên, lúc này, hắn có cảm giác dường như có một mối dây liên kết với cổ tay mình và kiếm.

Sự xa cách lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

“Có thanh kiếm này, ta muốn một lần nữa giết Huyết Diễm Xà ắt hẳn… dễ như trở bàn tay!”

Lúc trước, hắn bị buộc phải ném kiếm đi là vì không cách nào đâm thủng vảy của Huyết Diễm Xà, còn bây giờ đã có Táng Hoa, Lâm Nhất vô cùng tự tin.

Táng Hoa kiếm trong tay có thể sánh với huyền khí của đệ tử nội môn, có nó thực lực của hắn có thể tăng lên hơn một nửa.

Nửa khắc sau.

Lâm Nhất ung dung xuất hiện tại chỗ của Huyết Bách Hợp một lần nữa.

Trong núi đá cực lớn thoáng ẩn hiện thân hình đồ sộ của Huyết Diễm Xà.

Huyết Diễm Xà nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt nó lóe lên tia giễu cợt. Lại là tên này, vừa nãy, hắn bị nó truy đuổi phải chạy trốn một cách thảm hại, vậy mà giờ còn có gan mò đến nộp mạng.

Lưỡi rắn thè ra, tràn đầy khiêu khích.

Lâm Nhất sửng sốt, không ngờ là con yêu thú này lại có linh trí như thế.

Cũng tốt, nó khinh địch như vậy sẽ giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió.

Thân hình Lâm Nhất linh hoạt như thỏ, hắn từ mặt đất nhảy vọt lên, tựa như bọt nước bắn lên từ mặt nước, Lưu Phong kiếm pháp như dòng suối tuôn trào được thi triển, tạo thành một sự kết hợp hoàn mỹ với trăm hoa trong cốc cùng làn gió mát đang vờn quanh.

Khoảnh khắc bóng người giao thoa, nhoáng một cái, hắn đã biến mất trước mắt Huyết Diễm Xà.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Lưỡi kiếm rơi xuống để lại vô số vết chém đáng sợ trên thân rắn, khiến nó da tróc thịt bong, máu tươi văng tung tóe.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từng hồi, mới đây thôi, Huyết Diễm Xà còn nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt giễu cợt, vậy mà hiện tại, nó đã nằm lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên.

Đau đớn khó có thể hình dung đã kích phát tiềm lực kinh người của Huyết Diễm Xà, sát khí trên người nó bùng nổ, nó mở cái miệng to như bồn máu vọt thẳng về phía Lâm Nhất vừa rơi xuống đất với tốc độ tia chớp.

“Đến đúng lúc lắm!”

Lâm Nhất sầm mặt, một chiêu này của Huyết Diễm Xà mang theo khí thế kinh thiên động địa, nếu như bị nó đánh trúng, chắc chắn hắn sẽ chết.

Tuy nhiên, đồng thời nó cũng để lộ chỗ hiểm của mình.

Tụ Kiếm Thành Phong!

Một trong ba sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp được Lâm Nhất thi triển một cách thuần thực.

Lòng bàn tay chống lên chuôi kiếm, mũi kiếm hướng xuống đất, dưới bàn tay của Lâm Nhất, Táng Hoa kiếm điên cuồng xoay tròn.

Cùng với đó, nội kình hùng hậu do Thuần Dương Công ngưng tụ trong cơ thể không ngừng tuôn trào vào thân kiếm.

Trước khi Huyết Diễm Xà kịp lao đến, Lâm Nhất thình lình nhấc Táng Hoa kiếm đang xoay tròn lên.

Víu!
Chương 32: Lâm Nhất thay đổi ý định

Trong phút chốc, ngay thời khắc nguy hiểm, hắn xoay người né tránh Huyết Diễm Xà, kế đó, trở tay đâm một kiếm vào điểm yếu phía trên tơ máu trên lưng rắn.

Ầm!

Nội lực ẩn chứa trong thân kiếm bùng nổ dữ dội, thân kiếm kéo theo Lâm Nhất điên cuồng lao về phía trước.

Xoẹt!

Sức mạnh khổng lồ công kích vào điểm yếu của Huyết Diễm Xà khiến thân rắn cứ thế bị cắt ra làm đôi.

Đợi đến lúc Lâm Nhất rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại thì thấy yêu thú Huyết Diễm Xà đã bị chém thành hai đoạn, chết đến mức không thể chết hơn.

Một chiêu giết chết!

Đây mới chính là lực sát thương thật sự của Lưu Phong kiếm pháp, lúc trước là vì lưỡi kiếm không được sắc bén nên mới không làm gì được ngươi mà thôi.

Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn con Huyết Diễm Xà đã khiến hắn nếm không ít đau khổ.

Hắn tiến đến kiểm tra một phen thì phát hiện trong cơ thể Huyết Diễm Xà không có nội đan.

Đáng tiếc, xem ra nội đan của yêu thú cũng không dễ dàng có được.

Toàn thân Huyết Diễm Xà đều là báu vật, thế nhưng cơ thể nó vô cùng to lớn, hắn không thể mang đi hết được.

Lâm Vân chỉ lấy túi mật, tơ máu trên lưng rắn cùng hai cái răng nọc.

Còn những vật phẩm còn lại, hắn đành phải từ bỏ.

Nghĩ lại cũng thật đáng tiếc, tất cả đều là vật phẩm có giá trị xa xỉ. Tuy nhiên, túi mật, răng và tơ máu trên lưng rắn đã đủ để Lâm Nhất kiếm được một khoản lớn rồi.

Quan trọng hơn chính là… Huyết Bách Hợp.

“Là của ta rồi cũng thuộc về ta!”

Lâm Nhất mỉm cười, bước lên phía trước, thu Huyết Bách Hợp – vật phẩm cần thiết cho nhiệm vụ linh thạch vào hộp gấm.

Hắn không vội rời đi, mà cẩn thận kiểm tra môi trường Huyết Bách Hợp sinh trưởng một phen.

Không hề bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

Sau này chỉ cần dựa vào những chi tiết này, hắn có thể dễ dàng tìm được Huyết Bách Hợp.

Quả nhiên, mấy ngày sau đó, Lâm Nhất dễ dàng tìm được sáu cây Huyết Bách Hợp.

Về phần Huyết Diễm Xà bảo vệ Huyết Bách Hợp, đương nhiên đều thành vong hồn dưới kiếm hắn, sau đó bị lấy đi thứ quan trọng trên người.

Mọi việc có thể suôn sẻ như thế phần lớn là nhờ vào sự kiên nhẫn của hắn, khi vừa tiến vào Bách Hoa cốc, Lâm Nhất đã cẩn thận thăm dò hoàn cảnh tại đây.

Tuy nhiên, khi hắn tìm được đóa Huyết Bách Hợp thứ mười thì biến cố xảy ra.

Lúc hắn chuẩn bị ra tay, đột nhiên có hai vị khách không mời mà đến.

Bách Hoa Cốc nằm sâu trong dãy núi Hoàng Vân, võ giả dám đến đây mạo hiểm đều có thực lực không tầm thường.

Mấy ngày nay, mỗi khi đụng phải người ngoài trong Bách Hoa Cốc, Lâm Nhất đều lựa chọn tránh đi từ xa.

Nhưng không ngờ rằng khi hắn sắp lấy được đóa Huyết Bách Hợp cuối cùng thì bị người phát hiện.

“May mắn thật, tìm không bao lâu đã thấy được Huyết Bách Hợp mà thiếu chủ cần”.

“Ha ha, Huyết Diễm Xà bảo vệ Huyết Bách Hợp cũng là yêu thú hiếm gặp, toàn thân nó đều là bảo vật, sau khi giết nó, hai ta xem như kiếm được một vố lớn!”

Lâm Nhất nhìn về phía hai người nọ, nam nhân trung niên có vóc dáng khôi ngô không giống với người trong tông môn.

Tuy nhiên, tu vi của người này không tầm thường, đã đạt đến võ đạo tầng sáu.

Lâm Nhất chú ý đến hoa văn sắc sảo được thêu trên ngực áo bọn họ.

Phía trên những đường vân hình sóng nước có viết một chữ “Vân”.

Vân gia – thành Bạch Thủy.

Lâm Nhất có biết thành Bạch Thủy, đó là một trong những tòa thành thương mại phồn hoa nhất nước Thiên Thủy, phần lớn người đến đó buôn bán trao đổi đều là võ giả của nước Thiên Thủy. Trong thành có một vài gia tộc có thực lực mạnh mẽ, chỉ yếu hơn một chút so với Tứ đại tông môn.

Vật phẩm lấy được từ yêu thú trong tay Lâm Nhất muốn bán được giá tốt thì nhất định phải đến thành Bạch Thủy một chuyến.

“Tiểu tử, còn không mau cút đi, đóa Huyết Bách Hợp này là của chúng ta!”

Đại hán áo đen đứng bên trái hống hách quát lên với Lâm Nhất.

Rõ ràng là Lâm Nhất đến trước, vậy mà hai người này lại có ý cướp đoạt.

“Ngại quá, đóa Huyết Bách Hợp này là do ta phát hiện trước”.

Nếu là lúc trước, muốn nhường hắn sẽ nhường.

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ linh thạch chỉ còn thiếu một đóa Huyết Bách Hợp cuối cùng, thế nên Lâm Nhất không có ý định nhường lại.

Nghe nói vậy, hai gã đại hán của Vân gia liếc nhìn nhau, sau đó bật cười ha hả.

“Ha ha ha, ta không nghe lầm đó chứ. Một tên rác rưởi chỉ mới đạt đến võ đạo tầng bốn cũng dám đòi giết Huyết Diễm Xà à?”

“Mau cút đi cho ta, ta không rảnh nói nhảm với ngươi, đừng ở đây gây chướng mắt!”

Trong lúc nói chuyện, hai người từng bước một ép sát, khí thế võ đạo tầng sáu tản ra mang theo áp lực khổng lồ.

Lâm Nhất không nhiều lời, hắn chỉ thờ ơ liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó lập tức rời đi.

Thấy Lâm Nhất đi khỏi, hai người nọ cười nhạo: “Ta còn tưởng rằng đệ tử tông môn có bản lĩnh lắm chứ, hóa ra khí phách cũng chỉ đến đó!”

“Xem như hắn hiểu chuyện, đừng để tâm tên vô dụng của Thanh Vân Môn kia nữa, giết Huyết Diễm Xà quan trọng hơn. Huyết Diễm Xà có lực phòng ngự kinh người, muốn đối phó với nó cũng không dễ dàng gì!”

“Ừm, chúng ta tranh thủ thời gian đi!”

Sau khi rời khỏi đó, Lâm Nhất cũng không đi quá xa, hắn dừng lại trên mỏm núi đá cách đó hơn mười dặm, lạnh lùng nhìn về phương xa.

Trong lòng bàn tay hắn là một, hai, ba, bốn… Chính xác là năm viên Tôi Thể đan.

Vốn dĩ, hắn định thuận theo tự nhiên để đột phá võ đạo tầng bốn, nhưng bây giờ, hẳn là phải thay đổi kế hoạch rồi.

Bởi vì người sống ở đời có một số việc nên tranh giành thì phải tranh giành.
Chương 33: Công pháp và tu vi cùng thăng cấp

Mười tầng võ đạo, ba tầng đầu luyện gân cốt, luyện kinh mạch, ba tầng giữa luyện huyết nhục, luyện ngũ tạng, ba tầng cuối đả thông kinh mạch, hóa cốt, hoán tủy, bước vào tầng mười đỉnh phong.

Trước tầng bốn, Tôi Thể đan có tác dụng cực lớn.

Như Thanh Vân Môn là một trong Tứ đại tông môn của nước Thiên Thủy, vậy mà mỗi tháng đệ tử ngoại môn cũng chỉ được phát cho một viên.

Loại đan dược này vô cùng trân quý, nếu không phải đệ tử tông môn thì dù có tiền cũng khó có được.

Lúc trước vì đánh cược mà thua mất ba viên Tôi Thể đan đã khiến Trần Tiêu tan nát cõi lòng.

Hiện tại, trong tay Lâm Nhất có năm viên, đã gần bằng số lượng đệ tử ngoại môn được phát trong nửa năm.

Trước đó, tại dãy núi Hoàng Vân, hắn có được kỳ ngộ.

Cơ duyên xảo hợp, Lâm Nhất gặp phải thiên tài địa bảo ra đời dẫn phát dị tượng, sau khi hấp thu linh khí của thiên địa hắn đã đột phá, bước vào cảnh giới võ đạo tầng bốn chỉ trong một lần.

Vì muốn tu vi võ đạo tầng bốn có được nền móng vững chắc, suốt mấy ngày nay Lâm Nhất đã liên tục đối chiến cùng yêu thú, khoảng thời gian lịch luyện sinh tử này e là khó có ai tưởng tượng nổi.

Tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên mỗi ngày, có lẽ mấy ngày nữa sẽ thuận theo tự nhiên mà đột phá võ đạo tầng năm.

Nhưng bây giờ, hắn không thể không đột phá sớm.

Dùng cảnh giới võ đạo tầng bốn đối chiến với hai gã võ giả võ đạo tầng sáu quả thực có hơi mạo hiểm. Mặc dù bọn họ không thể nào sánh được với đệ tử tông môn, thế nhưng tu vi cũng bày ra đó, Lâm Nhất không dám chắc có thể đánh thắng được.

Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì nhất định không được có sơ hở.

Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, không chút do dự nuốt một viên Tôi Thể đan.

Dược lực cực mạnh của Tôi Thể đan nhanh chóng bị cơ thể hấp thu.

Tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, cơ bắp toàn thân đều tham lam hấp thu toàn bộ.

Cả người Lâm Nhất tựa như một ngọn lửa ấm áp, vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ cơ thể mình đang được cường hóa từng chút một.

Tôi Thể dịch mà hắn đã mua trước đó quả thật không thể so sánh với Tôi Thể đan, có thể nói là một cái trên trời, một cái dưới đất.

Thế nhưng vẫn chưa đủ!

Nếu như cứ đột phá một cách êm xuôi thế này, muốn thăng cấp lên võ đạo tầng năm còn cần ít nhất hai ngày nữa.

Hai ngày sau e là hai gã của Vân gia đã sớm đem Huyết Bách Hợp của hắn cao chạy xa bay rồi!

Sau khi đã có quyết định, Lâm Nhất liền nuốt bốn viên Tôi Thể đan còn lại.

Ầm!

Dược lực của bốn viên Tôi Thể đan hội tụ lại thành một, nhanh chóng nổ tung trong cơ thể.

Dược hiệu khủng bố tựa như biển lớn mênh mông đang gào thét, điên cuồng tác động vào thân thể Lâm Nhất. Cơ thể vốn dĩ ấm áp phút chốc đỏ bừng lên, cả người hắn hệt như đang ở trong lò nung.

Từng sợi khói xanh bay ra từ đỉnh đầu Lâm Nhất, dường như tình hình có hơi bất ổn.

Nhưng Lâm Nhất đã dám làm như thế thì chắc chắn hắn đã có tính toán.

Thuần Dương Công!

Đúng vậy, chính là môn công pháp mạnh mẽ ngang ngược, tu luyện chậm chạp mà chấp sự Dương đã cho rằng không thích hợp với Lâm Nhất.

Giờ phút này, chính nó đã trở thành phương thuốc quý cứu mạng hắn.

Năm viên Tôi Thể đan hợp lại, dược lực ngang tàng tựa như một thớt ngựa hoang bướng bỉnh, nếu là những công pháp khác e là không cách nào khống chế được.

Nhưng đối với nội kình Thuần Dương Công vừa dồi dào vừa hung mãnh ngang tàng thì vừa hay lại rất thích hợp.

Quả nhiên!

Một khi vận chuyển Thuần Dương Công liền có cảm giác vô cùng phấn khích. Công pháp vận chuyển nội kình có rất nhiều đặc tính, có loại hờ hững như chuồn chuồn lướt nước, có loại lại nhẹ nhàng ấm áp như ngọc, cũng có loại ngang ngược hệt như một con ngựa hoang.

Thuần Dương Công là công pháp nổi bật trong số đó.

Dược lực ngang tàng va chạm với Thuần Dương Công ngang ngược lập tức sinh ra phản ứng hóa học mãnh liệt.

Da thịt Lâm Nhất đỏ bừng lên như sắt thép, sau đó từ từ dịu xuống, thân thể hắn đang bắt đầu lột xác.

Thuần Dương Công của hắn vốn chỉ mới tu luyện đến tầng hai, bỗng chốc tăng vọt, đạt đến tốc độ trước nay chưa từng có.

Ầm!

Sau ba canh giờ, trong cơ thể Lâm Nhất phát ra một tiếng nổ tung, ngay sau đó lại thêm một tiếng nổ nữa.

Hai tiếng nổ chồng chất lên nhau, khí thế trên người Lâm Nhất bỗng chốc tăng vọt.

Giờ phút này, công pháp và cảnh giới đồng loạt thăng cấp.

Thuần Dương Công thành công đột phá đến tầng ba, đồng thời, tu vi của Lâm Nhất cũng thăng cấp lên võ đạo tầng năm.

Lâm Nhất ngước mắt, từ từ đứng dậy.

Hắn phát hiện cơ thể vốn gầy yếu của mình giờ đã trở nên khỏe mạnh hơn.

Không chỉ bên ngoài, bên trong cơ thể cũng đã có những thay đổi cực lớn.
Chương 34: Nhiệm vụ linh thạch thứ nhất hoàn thành

Thân thể của hắn sau khi được năm viên Tôi Thể đan đánh bóng đã rực rỡ hẳn lên.

Thu hoạch lớn hơn chính là tấn thăng lên Thuần Dương Công tầng thứ ba, nội kình của hắn cũng tăng thêm một bậc, thâm hậu mà cô đọng, bá đạo cương mãnh.

Vốn là cần gia tăng nội kình, Táng Hoa kiếm rất tiêu hao sức khi sử dụng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cầm kiếm trong tay đã có thể tùy ý sử dụng.

Dung mạo thiếu niên tuấn lãng thanh tú cũng không có quá nhiều biến đổi, chỉ có đôi mắt đen láy trong suốt như sơn thủy là có thêm tia tự tin nồng đậm.

"Đã trôi qua ba canh giờ, hai người này cũng nên quay về rồi".

Lâm Nhất nhìn về phía xa, tự nói với mình.

Tại lối ra của Bách Hoa cốc.

Hai tay đại hán của Vân gia không giấu nổi vẻ vui sướng và hưng phấn trên gương mặt, kích động không thôi.

"Sảng khoái! Lần này kiếm được vố lớn rồi, nhiệm vụ Thiếu chủ giao phó đã hoàn thành dễ dàng".

"Ha ha, tài nguyên lấy từ con Huyết Diễm Xà này đủ để hai chúng ta tu luyện một hồi rồi".

"Yêu thú đúng là yêu thú, giết con Huyết Diễm Xà vẫn phiền phức thật, nếu không phải tu vi của hai chúng ta cao hơn nó một bậc thì cũng khó nói lắm. Tên vô dụng của Thanh Vân Môn đó lại không biết xấu hổ nói do hắn phát hiện ra trước".

"Cũng may là biết thức thời, bằng không thì cũng giết hắn luôn, trên người đệ tử tông môn chắc chắn có Tôi Thể đan, bây giờ nghĩ lại, lúc đó thả cho hắn chạy đúng là có chút đáng tiếc".

Hai người vui vẻ phấn chấn trò chuyện, cười nói không ngừng, có thể thấy sảng khoái vô cùng.

Hưu!

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ bên cạnh nhảy ra.

Không một tiếng động dọa cho hai tên đại hán của Vân gia giật mình, lập tức im bặt lại không nói chuyện nữa.

Người đến đương nhiên chính là Lâm Nhất lần theo tiếng nói mà đến.

Trông dáng vẻ của Lâm Nhất, hai tên đại hán của Vân gia không hề tỏ ra căng thẳng, mà lại khẽ nhếch mép lên cười.

"Huyết Bách Hợp, đang ở trong tay ai".

Gương mặt thanh tú của Lâm Nhất không chút cảm xúc, hai tay chống kiếm xuống.

Khi mở miệng nói chuyện, lòng bàn tay đã lặng lẽ chống vào chuôi kiếm, Lưu Phong kiếm pháp vận sức chờ phát động.

Nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt lạnh nhạt, thần sắc trầm tĩnh, trong lòng hai người đó bất giác trào lên một cảm giác có chút không đúng lắm.

"Ngươi muốn làm gì? Huyết Bách Hợp trong tay của ta đây, sao hả? Ngươi muốn cướp lại ư!"

Hắc y đại hán bên trái thấy Lâm Nhất vẫn hết sức bình tĩnh, tựa như chưa chịu từ bỏ ý định, cười khẩy nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử tông môn là ghê gớm lắm. Ở nơi đồng không mông quạnh này, lão tử giết người cũng chẳng có ai biết đâu!"

Tụ Kiếm Thành Phong!

Đối phương còn chưa nói hết câu, lòng bàn tay trái của Lâm Nhất liền hút lấy chuôi kiếm, mạnh mẽ nhấc lên, thân thể cũng đồng thởi nhảy dựng lên.

Kiếm ra khỏi vỏ, Táng Hoa kiếm giống như nước mắt mùa thu bắn nhanh ra, trường kiếm điên cuồng xoay tròn dưới lòng bàn tay, Lưu Phong kiếm pháp vận sức chờ phát động vào đúng lúc này uy thế đã đạt đến đỉnh phong.

Lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, một kiếm đã đạt đến uy thế đỉnh phong chém về phía người vừa nói.

Xưu!

Hoàn toàn không có thời gian phản ứng, hắc y đại hán bên trái bị một kiếm của Lâm Nhất đâm trúng vào tim.

Thình thịch!

Máu tươi thấm đẫm trước ngực, hắn ta trút hơi thở cuối cùng ngay tại chỗ, thi thể bị lực đạo khổng lồ đánh bay trăm mét.

Lâm Nhất đã tấn thăng lên võ đạo tầng năm, uy lực của Tụ Kiếm Thành Phong cũng tăng lên hai lần. Trong khoảng cách gần như thế, bị hắn tấn công trước thì người có võ đạo tầng sáu cũng rất khó có con đường sống.

Tất cả xảy ra như trong tích tắc, nhanh đến mức khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Người bên phải sợ đến mức trợn mắt há mồm, thất kinh kêu lên một tiếng, không chút do dự quay đầu điên cuồng bỏ chạy.

Bỏ chạy lại đúng là cứu hắn một mạng.

Nếu như ngây ra tại chỗ thêm hai ba giây nữa thì người chết tiếp theo sẽ chính là hắn ta.

"Đáng tiếc".

Lâm Nhất thầm nghĩ, người có võ đạo tầng sáu đứng trước mặt hắn lại một mực bỏ chạy. Nghĩ đến truy đuổi đúng là quá lãng phí thời gian, nếu như có một môn thân pháp thì tốt rồi.

Chạy thì cho chạy, đạt được mục đích là được.

Bước lên một bước, Lâm Nhất thành công tìm lại được hộp gấm đựng Huyết Bách Hợp trên ngực áo của hắc y đại hán.

Vật phẩm yêu thú Huyết Diễm Xà cũng ở trên người gã ta, toàn bộ lục soát ra.

"Kỳ lạ, không có tia máu đó ư?"

Những vật phẩm quý giá trên người Huyết Diễm Xà như gan rắn, nanh độc đều có cả, duy nhất là không tìm thấy tia máu trên lưng rắn đâu.

Có lẽ trên người kẻ còn lại rồi, thôi không sao.

Lâm Nhất cũng không nghĩ nhiều, mười đóa Bách Huyết Hợp thu thập thành công, đã hoàn thành một trong ba nhiệm vụ linh thạch rồi.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ linh thạch tiếp theo thì phải giết chết được tên đạo tặc Cuồng Diệm.

Thu kiếm vào vỏ, ống tay áo khẽ bay, thân ảnh Lâm Nhất biến mất khỏi Bách Hoa cốc đang dần bị màn đêm bao phủ.

Sự việc đã qua như rèn luyện bản thân, đi một bước tính một bước!
Chương 35: Mời ta một chén rượu đi

Nửa tháng sau tại thành Bạch Thủy.

Là thành trì phồn hoa nhất trong nước Thiên Thủy, nơi này có vô số cửa hiệu và phòng đấu giá, mỗi ngày đều có số lượng giao dịch kếch xù.

Có sức hấp dẫn rất lớn với võ giả. Đệ tử tông môn, võ giả gia tộc, những người ngao du tứ phương cũng không phải là ít.

Ngoài tới để buôn bán ra thì nơi này cũng là nơi trao đổi tin tức nhanh nhẹn bậc nhất.

Bất kể biến động nhỏ nào của cả nước Thiên Thủy gần như đều có thể trở thành những câu chuyện phiếm trên bàn trà bàn nhậu của đám võ giả.

Rất nhiều tin đồn trên giang hồ cũng từ đây mà ra.

Số lượng võ giả khổng lồ đã mang đến sự thịnh vượng cho các hoạt động buôn bán.

Ở khu phía tây tương đối hẻo lánh của thành Bạch Thủy, một tòa khách điếm tầm thường cũng kín hết chỗ ngồi.

Có thể thấy thành này phồn hoa cỡ nào.

Khách điếm đó không lớn, chỉ có ba tầng lầu mà thôi, tầng một là đại sảnh, gần như chật kín không còn chỗ trống nào.

Ồn ào huyên náo tiếng người.

Tầng hai thì có phần yên tĩnh hơn chút, các bàn được bày biện cách nhau một khoảng, rõ ràng rộng rãi hơn đại rảnh khá nhiều.

Hiển nhiên, chi phí trên tầng hai này cũng cao hơn rất nhiều.

Những võ giả có thể lên được tầng hai thực lực không tầm thường, tầm nhìn phải cao hơn những người ở dưới đại sảnh nhiều.

"Các ngươi nghe nói gì chưa, gần đây có một đệ tử của Cuồng Đao Môn đã giết chết Khâu Vân Phố rồi!"

"Đây đúng là chuyện lớn, tay Khâu Vân Phố này tác oai tác quái ở nước Thiên Thủy nhiều năm, tu vi thâm hậu, thế mà lại chết trong tay một tiểu bối".

"Ta cũng nghe nói qua về chuyện này rồi, nghe nói chỉ dùng đúng vỏn vẹn mười chiêu thôi. Cuồng Đao Môn này cũng coi như có người kế tục rồi, người này hình như tên là Chương Diệp".

"Mấy năm nay, đạo tặc ở nước Thiên Thủy chạy trốn tán loạn, người này tiếp nối người kia chết đi, vậy mà tên Cuồng Diệm đó tu vi cũng không phải là cao nhất mà lại mấy lần tẩu thoát được. Nghe nói gần đây mấy người đệ tử của Huyền Dương Môn cũng thua đau trong tay gã ta".

"Tên Cuồng Diệm này quả thực có chút thực lực, lá gan cũng lớn, có điều nói đi cũng phải nói lại, không liều lĩnh thì làm sao có thể sống trong giang hồ cường đạo được..."

Tại một bàn rượu sát cửa sổ trên tầng hai, một người đội mũ trùm đầu xụp xuống.

Nghe được những lời bàn tán này, gã ta nhìn xuống đường phố dưới lầu, khóe miệng dưới bóng mũ nhếch lên một nụ cười khẩy.

Vị trí chỗ này thế mà không tệ, có hơi nguy hiểm nhưng có thể lập tức nhảy qua cửa sổ, sau đó lẩn vào trong đám đông trên phố.

"Các ngươi nói xem, hiện nay Tứ đại tông môn của nước Thiên Thủy bao gồm Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn, thực lực của bên nào là mạnh nhất?"

Chủ đề trong tửu lầu chuyển cũng nhanh thật, nhoáng cái đã nói đến Tứ đại tông môn rồi.

"Việc đó còn phải nói sao, đương nhiên là Thanh Vân Môn rồi. Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm của bọn họ vốn là một trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, cộng thêm nhân tài mới xuất hiện Tô Hàm Nguyệt, ai có thể so được với bọn họ chứ".

"Đúng vậy! Tô Hàm Nguyệt mạnh đến mức đáng sợ, mặc dù nàng không nằm trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ, nhưng nghe nói Liễu Vân Phi mạnh nhất trong Tứ đại cao thủ cũng không phải là đối thủ của nàng".

"Nàng phát triển quá nhanh rồi, chỉ trong có một năm mà thanh danh lên như diều gặp gió, còn không kịp để xếp nàng vào hàng ngũ Tứ đại cao thủ!"

"Xem ra cuộc so tài giữa bốn tông môn năm nay, Thanh Vân Môn chắc sẽ đứng đầu thôi".

Những võ giả trên tầng hai tầm nhìn quả thực không bình thường.

Ngay đến chuyện trong Tứ đại tông môn ở nước Thiên Thủy mà cũng rõ như lòng bàn tay, trò chuyện hăng say mãi không dứt.

Trong lúc bọn họ đang hào hứng tán gẫu thì ở cửa thang gác xuất hiện một người.

Thân mặc một bộ trường bào hai màu trắng xanh kết hợp, gương mặt thanh tú tuấn lãng, trên trán buộc một dải vải, không biết là đồ trang sức hay là muốn che đậy cái gì.

Người đến chính là Lâm Nhất.

Vào lúc hắn xuất hiện, cả tầng hai chợt hơi im lặng, rất nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn nhìn về phía hắn.

Mặc trang phục của Thanh Vân Môn xuất hiện trên đường phố nước Thiên Thủy khó mà tránh khỏi sự chú ý của người khác.

Nhưng võ giả trong tửu lầu đa số đều thấy nhiều biết rộng.

Cũng không tỏ ra có gì ngạc nhiên, cộng thêm nữa là quả thật cũng không biết là ai, nên coi hắn là hạng vô danh tiểu tốt.

Những tiếng bàn tán náo nhiệt sau khi tạm dừng phút chốc lại bắt đầu vang lên.

Lâm Nhất không để ý những việc này, hắn quét mắt nhìn một vòng tửu lầu, sau đó ánh mắt dừng ở trên người vị khách choàng mũ xùm xụp ngồi gần cửa sổ.

Gật đầu, chậm rãi bước tới.

Đặt Táng Hoa kiếm trên bàn phát ra âm thanh rất nhỏ, Lâm Nhất ngồi xuống đối diện với vị khách đội mũ.

Gương mặt của vị khách dưới cái mũ trùm khẽ biến sắc, ánh mắt của gã ta nhạy bén nhìn ký hiệu tông môn trên y phục của Lâm Nhất.

Nhưng nhanh chóng đã khôi phục lại thái độ bình thường.

"Mời ta uống chén rượu đi".

Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng nói.

"Ha ha, rượu của ta không phải ai cũng có thể uống được đâu".

Vị khách đội mũ trùm đầu cười gằn một tiếng, từ chối Lâm Nhất.

Con ngươi trong mắt gã ta đảo bốn phía trong lúc nói chuyện, dường như đang xác định xem Lâm Nhất có đồng bọn ở xung quanh hay không.

"Vậy ta mời ngươi, tiểu nhị, mang rượu ngon nhất của tiệm các ngươi lên đây".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Tu La Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Tiểu Sơn Trúc
Chương 361
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom