• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Kiếm Thần Yêu Nghiệt (6 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Qùy xuống

Khí thế mạnh mẽ của võ đạo tầng bảy lại gia tăng, tim Lâm Nhất đập mạnh giống như bị sét đánh trúng.

Hai chân không ngừng run lên, trước tu vi lớn mạnh của đối phương, Lâm Nhất cảm thấy bản thân nhỏ bé như một con kiến.

Vô cùng yếu đuối, không chịu nổi một đòn.

“Cút! Cuộc đời này của ta chỉ quỳ trước trời, trước đất, trước cha mẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ trước Chu Vân ngươi đâu!”

Áp lực cực lớn khiến toàn thân Lâm Nhất cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng áp lực khủng khiếp đó cũng đã kích thích sự mạnh mẽ trỗi dậy trong Lâm Nhất.

Hắn nghiến chặt răng, ngũ quan thanh tú gần như bị méo mó hết, nhưng ánh mắt thì vẫn đầy vẻ bất khuất.

Các đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.

Đối với bọn họ mà nói thì Chu Vân giống như ông trời, chỉ búng ngón tay thôi thì cũng đã có thể khiến cho bọn họ vạn kiếp bất phục rồi.

Rõ ràng biết Trần Tiêu không thừa nhận mình thua nên Lâm Nhất mới phải ra tay với hắn ta nhưng họ cũng không dám nói lời nào.

“Không quỳ sao? Vậy ta sẽ đánh vỡ đầu gối của ngươi, sau đó phế đi tu vi của ngươi!”

Vẻ mặt Chu Vân lạnh lùng, không có bất cứ biểu cảm gì, hắn ta từ từ tiến về phía trước.

Trần Tiêu đứng bên cạnh, không ngừng cười nham hiểm, có Chu Vân ra tay thì hôm nay tên Kiếm Nô này sẽ chết chắc.

Chu Vân càng tiến lại gần thì áp lực trên người Lâm Nhất lại càng nặng nề hơn, hắn gần như kiệt sức.

Hắn gần như không thể chống đỡ thêm được nữa, tu vi cách nhau ba tầng, khoảng cách thật sự quá xa, giống như khoảng cách giữa mây trên trời và bùn dưới đất.

Nhưng đột nhiên, Lâm Nhất cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm, áp lực bỗng dưng biến mất.

Mặt Chu Vân biến sắc, hắn ta nhìn sang Tô Hàm Nguyệt, ánh mắt thoáng qua tia khó hiểu.

Tô Hàm Nguyệt vốn dĩ luôn lạnh lùng đứng ngoài xem đã đột nhiên ra tay, đỡ lấy khí thế đến từ Chu Vân.

“Tô sư tỷ, đây là ân oán riêng tư của ta và hắn…”

“Cút!”

Chu Vân còn muốn giải thích nhưng hắn ta vẫn chưa nói hết câu thì Tô Hàm Nguyệt liền cắt ngang lời với vẻ mặt lạnh như băng.

Mặt Chu Vân bỗng tối sầm lại, cực kỳ khó coi.

Tô Hàm Nguyệt là nhân tài nội môn, là con cưng của cả Thanh Vân Môn, là nhân tài đếm trên đầu ngón tay của cả nước Thiên Thủy.

Nếu như nàng muốn ra tay thì Chu Vân vốn dĩ không dám có bất cứ lời gì oán than.

“Còn không mau cút đi? Dù cho đánh chó thì cũng phải nhìn thử chủ nó là ai chứ. Chu Vân, ngươi chán sống rồi sao?”

Vương Ninh ở bên cạnh Tô Hàm Nguyệt nở nụ cười khinh bỉ, nhìn Chu Vân bằng ánh mắt châm biếm.

Ngoài mặt, những lời đó như đang nhắm vào Chu Vân, nhưng trên thực tế thì lại là đang nói móc Lâm Nhất. Vương Ninh nói một câu hai ý, một lần mắng cả hai người họ.

“Ta cút ngay, cút ngay đây!”

Mặt Chu Vân tái xanh, ánh mắt thoáng qua vẻ tủi nhục nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

“Khoan đã!”

Nhưng lúc hắn ta đang định đi thì Lâm Nhất với sắc mặt trắng bệch lại lên tiếng gọi lại.

“Tiểu Kiếm Nô, ngươi muốn làm gì?”

Chu Vân bị hai đệ tử nội môn sỉ nhục nên chỉ muốn đi khỏi đó ngay, vì vậy, khi nghe thấy tiếng gọi đó thì trong lòng lập tức nổi điên lên.

“Hai tháng sau, ta sẽ hẹn ngươi đánh một trận, ta nhất định phải trả lại nỗi nhục ngày hôm nay!”

Lâm Nhất nói rõ ràng từng chữ với ánh mắt kiên định.

Chu Vân nghe thấy vậy thì bật cười, nhìn Lâm Nhất như đang nhìn một tên ngốc rồi lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi muốn chết thì ta sẽ bằng lòng phụng bồi bất cứ lúc nào!”

Hắn ta nói xong thì không quan tâm đến Lâm Nhất nữa mà bỏ đi ngay.

Rõ ràng tên này không xem Lâm Nhất ra gì nên cũng không thèm quan tâm đến việc hẹn ngày chiến đấu gì đó.

Trận xung đột đã kết thúc tại đó.

Việc Tô Hàm Nguyệt đột nhiên ra tay khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ánh mắt họ nhìn Lâm Nhất cũng mang nhiều ẩn ý.

Hèn gì cái tên này lại không biết sợ là gì, thì ra thật sự có Tô Hàm Nguyệt chống lưng.

Mặc dù Tô Hàm Nguyệt chỉ nói một chữ “cút” nhưng chữ “cút” đó lại có trọng lượng gấp mười lần so với tất cả bọn họ cộng lại.

“Đa tạ sư tỷ đã ra tay tương trợ!”

Đối mặt với Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất có cảm giác hơi phức tạp và rất nhiều sự không cam tâm.

Nếu như đổi lại là trước đây, với tính cách của hắn thì nhất định sẽ không hẹn ngày đánh nhau với Chu Vân mà chỉ nhẫn nhịn tu luyện, đợi đến khi thực lực lớn mạnh thì sẽ trực tiếp đi báo thù.

Nhưng không biết tại sao, khi bị sỉ nhục trước mặt Tô Hàm Nguyệt thì tận sâu trong lòng hắn lại không chấp nhận nỗi cục tức đó.

“Tự liệu mà làm đi!”

Tô Hàm Nguyệt không nhìn Lâm Nhất, lạnh lùng nói một câu rồi bỏ đi.

Trong lòng Lâm Nhất lẫn lộn nhiều cảm xúc, Tô Hàm Nguyệt nàng cao cao tại thượng đến vậy sao?

Người trước giờ luôn bình tĩnh như hắn cũng không thể kiềm chế nỗi mà cảm thấy rối ren, phiền muộn.

Nắm đấm tay phải không ngừng run lên, dường như móng tay đều đâm vào trong lòng bàn tay.

“Cứng đấy. Nhưng ngươi tưởng như vậy thì có thể khiến Tô Hàm Nguyệt xem trọng ngươi sao? Đừng nằm mơ nữa. Hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi, tiểu Kiếm Nô, đừng mơ mộng hão huyền nữa!”

Vương Ninh nhìn Lâm Nhất, ánh mắt thoáng qua vẻ chán ghét, hắn ta hạ giọng uy hiếp.

Hắn ta vừa dứt lời thì vội vã đuổi theo Tô Hàm Nguyệt đã đi xa.

Trông biểu hiện của hắn ta thì rõ ràng là một con chó theo đuôi. Lâm Nhất mỉm cười chế giễu rồi quay người bỏ đi.
Chương 27: Nhiệm vụ của tông môn

Sau khi quay về căn nhà gỗ và nghỉ ngơi một đêm thì Lâm Nhất bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một lát sau, những thứ quan trọng trong nhà đều đã được hắn sắp xếp và gói gém lại.

Thật ra những thứ quan trọng không có nhiều, thứ đáng giá nhất là ba viên Tôi Thể đan hắn lấy được từ trên người Trần Tiêu.

“Tạm thời không thể ở lại trong tông môn nữa rồi!”

Đôi mắt trong veo của Lâm Nhất toát lên vẻ lạnh lùng.

Hắn có thể đoán chắc nhất định cái tên Chu Vân đó sẽ không chịu bỏ qua.

Với thực lực võ đạo tầng bốn, khi đối mặt với Chu Vân đang ở cảnh giới cao hơn mình ba cấp thì hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng nào.

Dù cho là Trần Tiêu, nếu như không khống chế cảnh giới thì thắng thua cũng chia đều.

Vốn dĩ hắn định tu luyện kiếm thuật trong Cơ Quan Đường nhưng giờ đành phải bất lực từ bỏ.

Hắn khẽ thở dài một hơi.

Sự bức ép của Chu Vân, sự lạnh lùng cao cao tại thượng của Tô Hàm Nguyệt, sự cười nhạo và khinh miệt trong ánh mắt của Vương Ninh…

Tất cả những chuyện trước đó cứ hiện lên từng chút một trong đầu của Lâm Nhất.

Tận sâu trong lòng hắn tự dưng cảm thấy khó chịu, cảm giác chua chát cứ lan dần ra.

Một người đã rất lâu rồi chưa thất bại như hắn chợt cảm thấy bản thân cực kỳ thất bại, hắn thoáng thấy bất lực.

Hắn liếc mắt nhìn lên bức tranh Hồng lão tặng hắn đang đặt trên bàn.

Mấy chữ cổ “Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi” trên bức tranh lại hiện lên trước mắt hắn một lần nữa.

Mắt hắn bỗng sáng lên, đây là tông môn, đây là giới Huyền Hoàng, kẻ mạnh làm tôn giả, kẻ yếu làm nô bộc.

Kẻ mạnh không bao giờ oán than.

Hắn nắm chặt lấy bức tranh, sự mơ hồ và bất lực trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là sự quật cường và kiên định: “Hai tháng sau, hãy đợi mà xem!”

Tông Vụ đường luôn rất náo nhiệt.

Có thể nhận lương của tông môn ở đây, cũng có thể nhận nhiệm vụ của tông môn ở đây.

Tông môn sẽ tuyên bố đủ các loại nhiệm vụ: nhiệm vụ là tiêu diệt yêu thú, có nhiệm vụ là thu thập kỳ hoa dị thảo, cũng có nhiệm vụ là giết chết giang hồ đại đạo, rất đa dạng. Ngoài ra còn có cả Binh Khí Các và Võ Kỹ Lầu.

Lúc Lâm Nhất đến thì chỗ này không có gì khác với lần đầu tiên hắn đến, vẫn ồn ào như thế.

Nhưng lúc hắn xuất hiện, bên đại sảnh bỗng trở nên yên lặng.

Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía hắn.

Chuyện hắn đã đánh bại Trần Tiêu bằng một kiếm, gồng mình nhận một chưởng của Chu Vân đã truyền khắp ngoại môn chỉ trong một đêm.

Đặc biệt là chuyện hắn luyện thành Lưu Phong kiếm pháp càng khiến cho những người đó cảm thấy không thể tin nỗi.

Phải biết rằng, cách đây không lâu, hắn vẫn còn là một Kiếm Nô với địa vị thấp hèn.

Sự khác biệt lớn như thế càng khiến cho người ta thấy kinh ngạc hơn.

Đương nhiên, quan hệ kỳ lạ của hắn và Tô Hàm Nguyệt cũng khiến rất nhiều người bàn tán và liên tưởng lung tung.

Trước ánh mắt phức tạp của mọi người, Lâm Nhất đi thẳng đến trước mặt chấp sự Dương.

“Ta muốn ứng trước lương hai tháng, tiện thể nhận một vài nhiệm vụ luôn, xin chấp sự Dương cho phép”.

Chấp sự Dương nhìn Lâm Nhất với ánh mắt kinh ngạc, mới mấy ngày không gặp mà đã phải nhìn hắn bằng con mắt khác rồi.

Không ngờ một kẻ là Kiếm Nô cách đây không lâu, hoàn toàn chẳng là gì với ông ta lại trưởng thành nhanh như thế.

Sau khi bình tĩnh lại, lần này chấp sự Dương không làm khó Lâm Nhất nữa: “Được, đây là tiền lương hai tháng của ngươi, hai viên Tôi Thể Đan, bốn viên Bồi Nguyên Đan, còn có một trăm lượng vàng!”

Bồi Nguyên đan và vàng thì cũng đều bình thường, không là gì cả.

Đặc biệt là vàng, Lâm Nhất biết, trong mắt người bình thường thì vàng là thứ tiền tài cực lớn nhưng trong mắt người luyện võ cấp cao thì nó chẳng đáng một xu. Nghe nói tiền tệ giao dịch thật sự giữa các đệ tử nội môn với nhau là linh thạch, vàng bạc chỉ dùng cho chuyện ăn uống thường ngày thôi.

Nhưng Tôi Thể đan thì không như vậy, dù cho là các đệ tử nội môn thì Tôi Thể đan cũng có giá trị rất lớn.

Có thêm hai viên Tôi Thể đan này nữa thì hắn đã có tổng cộng năm viên Tôi Thể đan.

Có được năm viên Tôi Thể đan này thì có thể giúp cho hắn tiến bộ thần tốc trong việc tu luyện ở cấp võ đạo tầng bốn.

“Xem ra ngươi thật sự sẽ thách đấu với Chu Vân vào hai tháng sau rồi nhỉ!”

Chấp sự Dương giao lương cho Lâm Nhất rồi nói một câu đầy ẩn ý.

Ông ta vừa xem là biết ngay Lâm Nhất định nhận nhiệm vụ trong vòng hai tháng, thông qua việc ra ngoài rèn luyện để gia tăng thực lực, tiện thể tránh rắc rối luôn.

Tim Lâm Nhất đập mạnh, tiêu rồi, đừng nói lão già này sẽ không làm khó mình nữa đấy nhé?

Chấp sự Dương nhìn ra được sự lo lắng của Lâm Nhất nên nhẹ nhàng nói: “Ngươi yên tâm, Hồng đường chủ đã nói rồi, gan của lão phu có lớn bằng trời cũng không dám làm khó ngươi đâu. Không nhắc lại chuyện cũ nữa, ngươi muốn nhận nhiệm vụ gì? Nhiệm vụ bình thường hay là nhiệm vụ linh thạch?”

“Còn có nhiệm vụ linh thạch nữa sao?”

“Đương nhiên, nghe tên là tự hiểu. Phần thưởng của nhiệm vụ linh thạch đều là linh thạch, thường thì sẽ giao cho đệ tử nội môn. Nhưng đệ tử nội môn cũng có lúc thiếu người nên luôn có ít nhiệm vụ linh thạch dư ra!”
Chương 28: Bách Hoa cốc

"Ta xem xem".

Không ngờ lại có nhiệm vụ linh thạch, Lâm Nhất rất hứng thú.

"Nhiệm vụ linh thạch, liệp sát yêu thú Mặc Viêm Hổ, số lượng ba con, hoàn thành nhiệm vụ được thưởng hai trăm viên linh thạch hạ phẩm. Không hổ là nhiệm vụ linh thạch... thế nhưng phải săn giết yêu thú, chỉ điểm này thôi đã dọa cho khối người bỏ chạy rồi".

"Nhiệm vụ linh thạch, thu thập mười đóa Huyết Bách Hợp, địa điểm nhiệm vụ là Bách Hoa cốc sâu trong dãy núi Hoàng Vân".

"Nhiệm vụ linh thạch, giết chết tên cường đạo hải tặc Cuồng Diệm, thù lao cho nhiệm vụ này là năm trăm viên linh thạch hạ phẩm. Chi tiết nhiệm vụ: Thực lực của tên Cuồng Diệm mạnh mẽ, có tu vi gần đạt đến võ đạo tầng bảy, hoành hành ngang ngược ở nước Thiên Thủy, giết người như nghóe, các tông môn đều mong muốn sớm diệt trừ hắn".

...

Các loại nhiệm vụ linh thạch đối với Lâm Nhất không có cái nào đơn giản, toàn bộ đều vô cùng hung hiểm, nhưng phần thưởng cũng rất hậu hĩnh.

Sau khi cân nhắc thật kỹ, tính toán một hồi thì Lâm Nhất chọn ba nhiệm vụ.

"Hai tháng sau chính là kỳ thi sát hạch giữa năm của Thanh Vân Môn, nếu như ngươi không về kịp thì sẽ được coi là tự động bỏ cuộc".

Sau khi giao nhiệm vụ cho Lâm Nhất, chấp sự Dương thận trọng nói.

Lâm Nhất cũng biết chuyện sát hạch giữa năm, gật đầu nói: "Đa tạ đã nhắc nhở".

Trước khi Lâm Nhất đi, chấp sự Dương còn nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thật sự luyện thành Lưu Phong kiếm pháp rồi ư?"

"Miễn cưỡng tới tiểu thành, vẫn chưa được coi là chân chính nắm vững".

Sau khi trả lời qua loa, Lâm Nhất nhanh chóng rời đi, để lại chấp sự Dương ngây ra như phỗng.

Ban đầu ông ta chắc chắn Lâm Nhất tuyệt đối không thể luyện thành, thế mà không ngờ Lâm Nhất không những luyện thành mà còn đạt đến cảnh giới tiểu thành.

Dường như theo Lâm Nhất, hắn sắp đột phá Lưu Phong kiếm pháp đến đại thành rồi.

"Cũng may hôm đó đường chủ Dương xuất hiện đúng lúc, không hoàn toàn đắc tội với tên tiểu tử này", một lúc lâu sau, chấp sự Dương mới lắc đầu, thở dài khẽ nói.

Lâm Nhất vừa rời khỏi tông môn chưa được bao lâu, giữa sườn núi Thanh Vân Môn.

Tại căn nhà gỗ thuộc về hắn, một đám người lục tung lên, lỗ mãng ra tay tìm kiếm gì đó.

"Trần sư huynh, không tìm thấy Tôi Thể đan, tên tiểu tử này đã có dự tính trước, những đồ quan trọng đều mang đi rồi".

"Không có thứ nào đáng giá, chỉ có một đống phế phẩm dùng để bảo dưỡng bội kiếm".

Người đến chính là Trần Tiêu, sau khi thương thế vừa lành lại đã nóng lòng muốn tìm lại thể diện.

Nhưng không ngờ Lâm Nhất lại đi trước một bước, đã rời đi rồi.

"Đáng ghét, Vân Văn kiếm của ta, ba viên Tôi Thể đan của ta!"

Trong lòng Trần Tiêu đau đớn vô cùng, rống lên không ngừng: "Đốt căn nhà rách nát này cho ta. Lâm Nhất, để xem ngươi có thể trốn được bao lâu, ta không tin kỳ thi sát hạch giữa năm ngươi lại không trở về!"

...

Sau hai ngày cưỡi ngựa tìm kiếm.

Lâm Nhất đến nơi sâu trong dãy núi Hoàng Vân, nơi này đã hoàn toàn rời xa tông môn, những thứ phải đối mặt sẽ là sự nguy hiểm khác.

Lâm Nhất đã từng lịch luyện ở đây một lần, hiểu rất rõ sâu trong dãy núi có cái gì.

Yêu thú!

So với ngoài rìa dãy núi, nơi sâu bên trong dãy núi hung hãn nguy hiểm hơn rất nhiều, yêu thú thấp nhất cũng có cảnh giới võ đạo tầng năm.

Điều đáng sợ hơn là trên người yêu thú có tồn tại sát khí, võ giả cùng tầng muốn chiến thắng cũng cực kỳ khó khăn.

Nhưng hắn nhận nhiệm vụ linh thạch là thu thập Huyết Bách Hợp nên bắt buộc phải tới đây mạo hiểm.

Không muốn xấu hổ, muốn chiến thắng Chu Vân, muốn trả hết toàn bộ ân tình của Tô Hàm Nguyệt, hắn không còn đường lui.

So với áp lực mà Chu Vân mang lại cho hắn thì 'ân tình' của Tô Hàm Nguyệt càng khiến hắn không thể chấp nhận hơn.

Cả đời này của hắn không thích nhất là nợ người khác, nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt, cao cao tại thượng kia của Tô Hàm Nguyệt lại khiến hắn càng không muốn nợ món nợ này.

Trên bản đồ cho thấy Bách Hoa cốc ở gần đây rồi.

Nhưng sâu trong dãy núi Hoàng Vân, địa thế phức tạp, cây cối rậm rạp, dấu chân ít ỏi. Hắn chưa từng tới đây mà muốn tìm ra cửa vào của Bách Hoa cốc cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cộng thêm phải đề phòng yêu thú ẩn nấp nên việc tìm kiếm lại càng phiền phức hơn.

Tốn mất ba ngày, Lâm Nhất xuyên qua một mảnh rừng rậm, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi.

Khoảng trống bao la phía trước bày ra tầm nhìn rộng mở trong sáng.

Phía trước xuất hiện một thung lũng giữa núi vô cùng rộng lớn, dưới mặt đất trăm hoa nở rộ, đầy đủ màu sắc, phóng tầm mắt ra nhìn không thấy bờ.

Gió mát thổi tới, hương hoa phả vào mũi.

Đến Bách Hoa cốc rồi!
Chương 29: Gặp yêu thú

Đáy cốc giữa núi, rộng lớn thênh thang.

Hoa cỏ sinh sôi, mênh mông vô bờ. Đúng là Bách Hoa cốc, Lâm Nhất vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy kỳ hoa dị thảo trong cốc chắc chắn phải có hàng trăm loại.

Huyết Bách Hợp!

Sẽ ở đâu đây?

Lâm Nhất khẽ chau mày, nếu như hắn đi bộ trong sơn cốc này thì phỏng chừng mười ngày nửa tháng cũng vẫn chưa đi hết.

Thảo nào ít người tiếp nhận nhiệm vụ linh thạch, độ khó quả nhiên lớn thật.

Nhiệm vụ một khi thất bại thì tổn thất là nhỏ, nhưng điều phiền phức là nếu chậm trễ thì có thể sẽ bỏ qua kỳ sát hạch giữa năm.

Kỳ sát hạch giữa năm của Thanh Vân Môn mỗi năm một lần, quyết định thứ hạng của đệ tử tông môn, thứ hạng cao thấp sẽ trực tiếp có liên quan đến mức độ đãi ngộ trong tông môn, mười người đứng đầu ngoại môn có thể một bước lên trời, tấn thăng lên đệ tử nội môn.

"Cứ tìm đại trước đã, làm quen một chút môi trường của Bách Hoa cốc".

Không mất thời gian suy tư mù quáng, thân hình Lâm Nhất lóe lên rồi lẩn vào trong rừng hoa.

Ước chừng một ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Nhất vẫn không tìm ra được gì.

Có điều sức kiên nhẫn của hắn rất tốt, sau khi trời sáng thì lại xuất phát, ghi nhớ từng cảnh tượng của Bách Hoa cốc trong đầu.

Thời gian buồn tẻ, nhoáng cái đã bảy ngày trôi qua.

Đổi lại là người thường e là nhìn đến hoa cả mắt rồi, sự kiên nhẫn cũng đã bị mài mòn từ lâu, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa bỏ cuộc.

"Đây là..."

Ngày hôm đó, Lâm Nhất đang đi dạo quanh vào sâu bên trong Bách Hoa cốc, hắn ngửi ngửi rồi dừng chân lại.

Trong hương hoa tràn ngập, hắn ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, rất nhạt, rất nhạt. Nhưng Lâm Nhất đã làm quen với Bách Hoa cốc này tận mấy ngày rồi, đã nhạy bén cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lập tức, mắt hắn sáng lên.

Hắn cẩn thận đi về phía trước lần theo mùi máu tươi nhàn nhạt này, nhưng gió mát trong Bách Hoa cốc không ngừng thổi khiến đủ loại hương hoa quấy nhiễu hắn.

Trong lúc tìm kiếm, có mấy lần ngửi thấy rồi lại mất.

Đến tận mấy lần không ngửi thấy mùi máu tươi nữa, thậm chí càng đi càng xa, bị dụ đi sai phương hướng.

Nhưng khó khăn lắm Lâm Nhất mới tìm thấy một chút manh mối, sao có thể bỏ cuộc như vậy được!

Bất giác, Lâm Nhất đang tìm kiếm thì giật thót tim.

Một cỗ hàn khí từ dưới mặt đất tập kích tới, cơ thể đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Quét mắt một lượt, Lâm Nhất nhìn thấy một khối đá cực lớn giữa rừng hoa.

"Là nơi này!"

Mùi máu tươi nhàn nhạt có lẽ truyền ra từ nơi này.

Lâm Nhất nhảy lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống phía sau khối đá, đập vào mắt hắn là một đóa Bách Hợp màu đỏ như máu nở rộ trong bóng râm.

Huyết Bách Hợp có chút quỷ mị, hương hoa và mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau từng vòng từng vòng tỏa ra.

"Xem ra không thể sai được, Huyết Bách Hợp thích nơi râm mát, nở rộ ở những nơi khuất bóng, hương hoa có mùi tanh nhẹ, là nguyên liệu chính của Hóa Huyết đan, giá trị đắt đỏ, cực kỳ hiếm có".

Sau khi Lâm Nhất thận trọng kiểm tra một lượt thì mới cẩn thận đi về phía trước.

Vẻ mặt vui mừng, khom người xuống hái.

Lâm Nhất không hề chú ý rằng khoảnh khắc hắn cúi người xuống, bóng râm chụp lấy Huyết Bách Hợp không ngừng kéo dài ra.

Vào đúng lúc bàn tay sắp chạm vào Huyết Bách Hợp thì tim hắn đột nhiên đập mạnh, cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một con rắn khổng lồ, há cái miệng cực đại như tia chớp tấn công tới.

Lâm Nhất sợ đến mức tái mặt.

Không quan tâm nhiều nữa, hắn lăn một vòng trên đất né tránh cái miệng như bồn máu đó.

Bốp!

Nhưng cơ thể lại bị đuôi rắn đánh trúng, cảm thấy xương cốt như vỡ vụn, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị hất tung lên trời.

Sau khi rơi xuống đất, Lâm Nhất mới nhìn rõ hình dáng của con rắn khổng lồ này.

Trên lưng con rắn màu xám có một đường tơ máu dài, giống như ngọn lửa đang rực cháy vậy.

Đây là Huyết Diễm Xà, một con yêu thú bằng xương bằng thịt, có cảnh giới võ đạo tầng năm.

Bây giờ Lâm Nhất đã hiểu ra, khối đá cực lớn phía trước Huyết Bách Hợp chính là do con Huyết Diễm Xà này ngụy trang tạo thành.

Nguy hiểm thật, suýt chuýt nữa, chỉ một chút nữa thôi là đã thành thức ăn trong bụng nó rồi.

Hí!

Huyết Diễm Xà rống lên một tiếng, sát khí trên người thản nhiên phóng ra, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực tăng vọt, không thua kém bao nhiêu so với khi đối mặt với Chu Vân trước đó.

Hư ảnh một con thần hổ trong đầu từ từ ngưng tụ, sát khí khủng khiếp từng tầng từng lớp hạ xuống.

Nhưng vô hình trung, đã bị cỗ áp lực này dần dần triệt tiêu.

Rút kiếm cũ trong tay ra, sự sợ hãi của Lâm Nhất từ từ biến mất, không giết con Huyết Diễm Xà này thì không thể lấy được Huyết Bách Hợp.

Hắn không còn đường lui!

Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió!

Kiếm trong tay, Lâm Nhất giành trước phát động tấn công, Lưu Phong kiếm pháp giống như nước chảy mây bay thi triển ra.

Thân ảnh đan xen, từng đợt kiếm quang chém xuống thân rắn.

Nhưng Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện ra, toàn thân con Huyết Diễm Xà được bao bọc bởi lớp vảy cứng rắn, Lưu Phong kiếm pháp gia tăng thêm vào cũng không thể đả thương được đối phương.
Chương 30: Danh kiếm Táng Hoa

Thanh kiếm gỗ trong tay chung quy lại cũng không đủ sắc bén.

Có thể đủ để đối phó với hung thú tầm thường và võ giả, nhưng khi đối mặt với Huyết Diễm Xà toàn thân có lân giáp thì không là gì.

Kiếm pháp có cao siêu cỡ nào mà kiếm không đủ sắc bén cũng vô dụng.

Xích!

Thuận tay vung lên, Lâm Nhất quyết đoán cắm kiếm xuống đất, bỏ lại kiếm, dùng Mãnh Hổ Quyền để đối chiến.

Ầm ầm ầm!

Huyết Diễm Xà bị Lâm Nhất chọc giận không cho hắn thời gian phản ứng, điên cuồng phát động tấn công.

Vận chuyển Thuần Dương Công, nội kình nồng đậm chạy tán loạn trong cơ thể.

Sau khi né tránh lui về sau, Lâm Nhất không chút hoang mang, lấy Thuần Dương Công thôi động Mãnh Hổ Quyền phản kích.

Một người một rắn, truy đuổi tới lui trong rừng hoa.

Lâm Nhất dùng quyền pháp nghênh chiến, nội kình không ngừng tiêu hao, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thật sự đả thương con Huyết Diễm Xà này.

Trong đại chiến, Lâm Nhất phát hiện ra nhược điểm của con Huyết Diễm Xà chính là đường tơ máu trên lưng nó.

Mặc dù Mãnh Hổ Quyền có uy lực lớn, nhưng vẫn không cách nào phá vỡ lớp vảy bên ngoài, do triển khai quá nhiều quyền kình nên uy lực thâm nhập vào cơ thể đã giảm mạnh.

Hai canh giờ sau, toàn thân Lâm Nhất đẫm mồ hôi, nội kình gần như tiêu hao cạn kiệt.

Triển khai Mãnh Hổ Quyền trên diện rộng yêu cầu nội kình rất lớn, mặc dù có Thuần Dương Công làm nền tảng nhưng cũng không tránh khỏi tiêu hao.

Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị con Huyết Diễm Xà bào mòn đến chết mất.

Trong lòng trào lên một tia không cam tâm, Lâm Nhất tiếc nuối liếc nhìn ngọn lửa máu trên lưng rắn rồi quay người bỏ chạy.

Đánh không lại thì đành chạy thôi.

Lâm Nhất vẫn chưa ngốc đến mức để đối phương bào mòn đến chết, tiềm lực trong cơ thể yêu thú lớn hơn hắn rất nhiều.

Không phải chiến đấu nữa, Lâm Nhất chuyên tâm bỏ chạy đã giảm bớt không ít áp lực.

Nhưng cho dù như vậy thì cũng vẫn bị Huyết Diễm Xà đuổi theo hơn năm mươi dặm, suýt chút nữa là mệt đứt hơi.

Sau khi con Huyết Diễm Xà đó thấy Lâm Nhất đã bỏ chạy xa thì rống lên vài tiếng rồi không đuổi theo nữa.

Phù!

Sau khi xác định Huyết Diễm Xà từ bỏ, Lâm Nhất mới thở phào một hơi, nằm vật xuống giữa bụi hoa, toàn thân bị thương không nhẹ, trộn lẫn với nhựa hoa, trông vô cùng nhếch nhác.

Nhiệm vụ linh thạch quả thực gian nan.

Chẳng trách vẫn còn thừa lại cho hắn đến chọn, những đệ tử ngoại môn khác có lẽ đều biết rõ nguy hiểm trong đó.

Trận đại chiến vừa rồi, chỉ cần một sơ suất nhỏ là phải trả giá bằng cả mạng sống.

Nhìn lên ánh mặt trời như thiêu đốt trên đỉnh đầu, trong lòng Lâm Nhất mặc dù không tiếc nuối nhưng vẫn cảm thấy thất bại.

Hắn đã nỗ lực như một tên ngốc tìm kiếm trong Bách Hoa cốc mênh mông bát ngát này đúng bảy ngày trời.

Hắn đã chiến đấu với yêu thú mạnh hơn mình một cảnh giới tới lực chiến đấu cuối cùng.

Hiện đã sức cùng lực kiệt, thiếu chút nữa là bỏ mạng, nhưng vẫn không địch lại được.

Có con yêu thú Huyết Diễm Xà cao hơn hắn một cảnh giới này thì nhiệm vụ linh thạch thu thập Huyết Bách Hợp không thể hoàn thành được.

Tay phải đặt lên hai mắt, che đi ánh mặt trời chói chang.

Mệt mỏi và thống khổ kéo tới, Lâm Nhất có chút bất lực nhắm mắt lại.

...

Nửa canh giờ sau, thể lực đã khôi phục lại kha khá, Lâm Nhất mở hai mắt ra nhìn lên bầu trời.

Trên gương mặt thanh tú toát lên một tia quật cường, bầu trời xanh thẳm xuất hiện ba gương mặt.

Bên trái là Chu Vân, thần sắc âm lãnh, ánh mắt đầy sát khí. Dựa và ngươi mà hai tháng sau cũng muốn khiêu chiến ta ư?

Ở giữa là Vương Ninh, vẻ mặt giễu cợt, khóe miệng cong lên nở một nụ cười khinh miệt. Tên Kiếm Nô, chú ý thân phận của người, đừng si tình vọng tưởng nữa!

Cuối cùng bên phải là Tô Hàm Nguyệt, trên gương mặt tuyệt thế lạnh như sương băng của nàng vĩnh viễn toát lên vẻ cao cao tại thượng, những gì nàng nói so với dung mạo băng lãnh của nàng còn khiến người ta cảm thấy thờ ơ và lạnh lẽo hơn.

Tự giải quyết ổn thỏa đi.

"Tự giải quyết ổn thỏa đi, tự giải quyết ổn thỏa đi...", Lâm Nhất khẽ lẩm bẩm tự nói, gương mặt lóe lên tia phẫn nộ, ta đã làm gì mà tỷ bảo ta tự giải quyết ổn thỏa đi!

Nguyên chủ chung tình với tỷ đến chết cũng chưa từng có bất cứ oán hận nào, cũng chưa từng có bất cứ hy vọng xa vời nào.

Hắn chỉ biết giấu kín tình yêu đó sâu trong tim, ẩn sâu trong cơ thể thấp kém, si tình đến chết!

Một đời mến mộ chưa từng có bất cứ cầu mong nào, vậy mà đổi lại lấy một câu, tự giải quyết ổn thỏa đi.

Ba gương mặt trên bầu trời biến mất, vẻ mặt phẫn nộ của Lâm Nhất lấy lại sự bình tĩnh. Chỉ là cánh tay phải vốn đã vô lực của hắn từ từ siết chặt lại, dùng hết sức lực của bản thân mà nắm chặt lại!

Lâm Nhất đứng dậy, không nói một lời, lại đi về hướng có Huyết Bách Hợp.

Sau thời gian nửa tuần hương, hắn đã đến nơi mà hắn đã bỏ kiếm lại trước đó.

Vào đúng khoảnh khắc hắn định rút kiếm lên thì sắc mặt đột nhiên lộ ra vẻ ngờ vực.

Kiếm gỗ đã trở nên nặng hơn!

Sau khi vận chuyển nội kình mới có thể rút kiếm ra khỏi mặt đất.

Đặt kiếm gỗ lên hai tay, Lâm Nhất nhạy bén cảm nhận được, hoa văn trên thân kiếm không giống như trước, tựa như nước mắt mùa thu lấp lánh chuyển động.

"Táng Hoa?"

Cổ tự vốn mờ nhạt trên thân kiếm lúc này lại hiện lên rất rõ ràng, được khắc hai chữ đậm chất văn cổ, Táng Hoa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Tu La Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Tiểu Sơn Trúc
Chương 361
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom