• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiếp Sau, Yêu Lại Từ Đầu Nhé (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 18: LÀ DO TÔI BẨN THỈU.

Kiều Mạn nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, trong lòng không khỏi hoảng sợ, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cô ta nghiến răng nói: "Tôi đến để cầu xin anh, mong anh tha cho Kiều Thị một con đường sống."


Bởi vì những bức ảnh khỏa thân đó bị phát tán rộng rãi, người trong nhà sợ cô ta làm mất mặt nên đã cắt đứt quan hệ với cô ta.


Không có Kiều Thị, Kiều Mạn cô ta chẳng là cái thá gì cả, mấy ngày nay cô ta mới biết thế nào là lòng dạ con người, sống một ngày bằng cả một năm.


Chỉ cần Hạ Thiên Tường đồng ý buông tha Kiều Thị, vậy cô ta đã lập công lớn, vẫn sẽ là cô chủ nhà họ Kiều.





Ánh đèn chiếu rọi hành lang nhưng cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo mà người đàn ông kia mang đến, điều này làm cho Kiều Mạn càng bất an hơn.


Cô ta khụy chân, quỳ xuống hèn mọn cầu xin: "Tất cả đều là tôi sai, cầu xin Tổng giám đốc Hạ buông tha cho Kiều Thị, đừng đuổi cùng giết tận như vậy nữa."


Hạ Thiên Tường thản nhiên nhả ra một chữ "Được."


Kiều Mạn ngạc nhiên vui sướng không thể giải thích được, rồi lại nghe người đàn ông kia nói thêm: "Chỉ cần cô có thể làm cho Lưu Giai Ninh sống sờ sờ đúng trước mặt tôi, đừng nói buông tha cho Kiều Thị, cho dù muốn tôi tặng hết gia sản của tôi cho cô cũng được."


Hạ Thiên Tường tiến đến gần cô ta hơn, hỏi: "Kiều Mạn, cô nói cho tôi biết cô có làm được không? Cô muốn Kiều Thị, tôi muốn Lưu Giai Ninh."


"Hạ Thiên Tường, cô ta không bao giờ trở lại được nữa! Lưu Giai Ninh đã chết rồi, anh có hiểu không!" Kiều Mạn không thể khống chế được, cô ta hét lên với anh.



VietWriter



Kiều Mạn muốn dùng thân phận bà Hạ để ở bên cạnh Hạ Thiên Tường mãi mãi, trong đó có bao nhiêu phần là vì ích lợi, lại có bao nhiêu phần là vì người đàn ông Hạ Thiên Tường này thì trong lòng cô ta rất rõ ràng.


Nhưng nhìn thấy người đàn ông này bị một người phụ nữ đã chết mê hoặc, cô ta vẫn không thể khống chế được chính mình.


Hạ Thiên Tường không muốn nghe thấy chữ kia, anh hét to: "Cút! Nếu không tôi sẽ làm cho Kiều Thị phá sản ngay lập tức!"


Anh không muốn đuổi cùng giết tận Kiều Thị, nói cho cùng là vì chính anh đã ban cho Kiều Mạn những ảo tưởng sai lầm, cũng là chính anh đã để cho dã tâm của cô ta tự do mà lớn mạnh lên.


Nhưng nếu ai dám tùy ý nói Lưu Giai Ninh như vậy trước mặt anh, vậy thì đừng trách anh không nể tình nghĩa.


Kiều Mạn nhũn chân bò dậy, xem ra Hạ Thiên Tường sẽ không bỏ qua Kiều Thị, cô ta không khỏi tuyệt vọng.


"Từ từ." Hạ Thiên Tường gọi cô ta lại.


Kiều Mạn ngước mắt chờ mong nhìn anh, nhưng khi nghe được câu tiếp theo của Hạ Thiên Tường, nụ cười vừa hé ra đã đông cứng lại.


"Trả lại dây chuyền của tôi cho tôi."


Hạ Thiên Tường không hỏi chuyện đã xảy ra, đơn giản là cô ta đã lấy trộm nó.


Người đáng giận nhất là chính anh, lúc trước phát hiện dây chuyền bị mất, không tìm thấy nhưng anh cũng chẳng để ý.


Anh nghĩ cái dây chuyền kia không quan trọng, Lưu Giai Ninh còn ở bên cạnh anh, không phải đã đủ rồi sao?


Lưu Giai Ninh là người mà anh chắc chắn sẽ không bao giờ rời bỏ anh, bây giờ lại bị đánh mất bởi tính tự đại và sự thiếu hiểu biết của anh.


Sắc mặt Kiều Mạn trở nên tái nhợt chỉ trong chốc lát, trước ánh mắt rõ ràng thế kia của Hạ Thiên Tường, cô ta cảm thấy giờ phút này còn khiến cô ta khó chịu hơn cả khi hôn lễ bị gián đoạn.


Kiều Mạn cắn răng tháo dây chuyền xuống, thầm hận Hạ Thiên Tường coi cái thứ không đáng giá này như bảo bối, cũng như tình cảm anh dành cho Lưu Giai Ninh kia, luận diện mạo, dáng người và cả gia thế, cô ta có cái gì có thể so được với mình chứ?


Hạ Thiên Tường nhận lấy sợi dây, đầu ngón tay như bị phỏng, trái tim đau đớn như bị vũ khí sắc bén cứa qua.


Trên bề mặt sợi dây chuyền lại vương hơi ấm của người phụ nữ khác…


Nhìn thấy Hạ Thiên Tường có phần ghét bỏ, không muốn chạm vào dây chuyền nhưng cũng không nỡ buông tay, Kiều Mạn cười lạnh hỏi: "Làm sao? Chê bẩn ư?"


"Là do tôi bẩn thỉu." Cuối cùng, Hạ Thiên Tường nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.


Sắc mặt Kiều Mạn lập tức lúc đỏ lúc trắng, cô ta xoay người rảo bước rời đi.


Một ngày nào đó, cô ta phải khiến anh ta hối hận vì có mắt mà như mù!


Lúc này Hạ Thiên Tường mới mở cửa ra, "cạch cạch" một tiếng, trong lòng bỗng chốc sáng lên.


Vào nhà, tủ giày đã tích một lớp bụi mỏng, không khí tràn ngập sự lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh hơn cả bên ngoài.


Ảnh kết hôn của anh là Lưu Giai Ninh được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách, vừa vào là có thể nhìn thấy ngay.


Nhìn người phụ nữ nở nụ cười rạng rỡ trong ảnh, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng của Hạ Thiên Tường dịu đi, anh nhẹ nhàng nói: "Bà xã, anh đã về rồi đây."


Anh muốn đến sofa ngồi xuống, nhưng ở giây phút khi nhấc chân lên, cả người anh lảo đảo ngã sấp xuống đất.


"Hôm nay em làm món cá sốt và cà chua nạm bò hấp anh thích ăn đấy." Lưu Giai Ninh mặc tạp dề xinh đẹp bước ra, mũi hơi nhăn lại, cô khẽ nhíu mày: "Lại xuống rượu? Em pha trà thải độc gan cho anh nha!"


Tất cả giống như khi Hạ Thiên Tường chưa từng đi chơi bời bên ngoài, mắt anh sáng lên, mở hai tay bước tới ôm cô, cuối cùng lại ôm phải khoảng không trống rỗng.


Bóng dáng Lưu Giai Ninh lập tức tan thành mây khói!


Hạ Thiên Tường đứng tại chỗ, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra khắp toàn thân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom